Cập nhật mới

Dịch Full Âm Mưu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Âm Mưu

Âm Mưu
Tác giả: zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Để gom đủ tiền phẫu thuật cho tôi, chị tôi đã cam nguyện bán mình cho Lương Cảnh Từ, một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh.

Làm thế thân của bạch nguyệt quang cho hắn trong năm năm.

Sau khi Bạch Nguyệt Quang trở về, cô ta chỉ rơi một giọt nước mắt, Lương Cảnh Từ liền tiện tay đuổi chị gái tôi đi.

Thậm chí ngay cả sau khi biết chị gái tôi mang thai, hắn vẫn tuyệt tình ép chị gái phá bỏ.

Ngày chị tôi chết trên bàn mổ, là ngày Lương Cảnh Từ cầu hôn Bạch Nguyệt Quang.

Ba năm sau, tôi lấy thân phận bảo mẫu hàng đầu tiến vào Lương gia.

Tất cả đều là khởi đầu của sự trả thù.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Tôi đã không thể nhìn mặt chị gái lần cuối.

Bác sĩ nói cho tôi biết, trước khi chết chị ấy vẫn luôn gọi tên Lương Cảnh Từ, sau khi tắt thở làm sao cũng không nhắm mắt lại được.

Cuối cùng, mí mắt được khâu lại bằng kim chỉ.

Cảnh sát nói rằng chị ấy sẽ không chết.

Nhưng kẻ cướp lại nảy sinh ác niệm với chị, muốn kéo chị vào sâu trong hẻm.

Chị gái đã tuyệt vọng chống cự, và trong khi chạy trốn chị đã bị đâm bởi một chiếc xe tải chạy quá tốc độ.

Lúc chị gái chết, là một xác hai mạng.

Trong bụng còn có một đứa bé chưa thành hình.

Tôi không khóc, ánh mắt chết lặng lo liệu tang lễ cho chị.

Cảnh sát khô khan an ủi tôi, nghĩ thoáng một chút, phải sống thật tốt.

Lúc tôi cầm hũ tro cốt của chị gái đi ra, trên mặt sông đối diện đã bắn pháo hoa liên tục ba tiếng đồng hồ.

Trên tòa nhà cao tầng mang tên Lương gia, vẫn hiện ra bảy chữ to “Lấy anh đi, Diệp Thu Ngu”.

Nghe nói hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của Lương Cảnh Từ một ông chủ lớn trong giới Bắc Kinh.

Bởi vì ánh trăng trắng hắn yêu nhiều năm, cuối cùng cũng đồng ý lời

cầu hôn.

Có người đang cười.

Nhưng lại có người đang khóc.

Thật sự là ứng với câu nói: Chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người cũ khóc.*

*Trích bài thơ “Giai Nhân” của Đỗ Phủ: 只见新人笑,不闻旧人哭。- câu này diễn tả sự vô cảm, vô tâm của một người bị phản bội và nỗi buồn, nỗi đau của một người bị bỏ rơi. Những lời tâm sự bất hạnh của bản thân và than thở trước sự thờ ơ của thế giới của người đẹp chứa đầy cảm xúc đau buồn, phẫn nộ.

Tôi cúi đầu, sờ hũ tro cốt, có nước mắt rơi trên đó, thì thào tự nói: “Phải sống thật tốt…”

Còn sống mới có thể nhìn thấy báo ứng của bọn họ.

2.

Ba năm sau — trong phòng, một đôi vợ chồng trẻ tuổi đang cãi nhau.

“Diệp Thu Ngu, em có thể đừng nghi thần nghi quỷ được không? Anh và cô ấy chỉ đơn thuần là nói chuyện hợp tác.”

Người phụ nữ ném đồ, khóc chất vấn người đàn ông:

“Nói chuyện hợp tác, nói chuyện hợp tác tại sao phải mặc váy ngắn như vậy, nói chuyện hợp tác tại sao hiện trường chỉ có hai người các anh?”

“Anh chính là bị hồ ly tinh kia câu dẫn có phải hay không!”

Người đàn bỏ lại một câu không thể nói lý, đóng sập cửa đi ra.

Những người hầu đợi bên ngoài không dám nói lời nào, từng người một cúi đầu.

Từ sau khi vợ người đàn ông sinh con, cuộc tranh cãi kiểu này xảy ra vài lần một tuần.

Tiếng khóc của đứa bé vẫn không ngừng.

“Ầm ĩ muốn chết! Có thể làm cho nó câm miệng hay không?!”

Tôi vội vàng đi vào dỗ đứa nhỏ.

Trên mặt đất một mảnh hỗn độn.

Diệp Thu Ngu hôm nay có một bữa tiệc tối quan trọng, bị ồn ào làm cho lệch cả son môi, đối với cô con gái mới sinh mấy tháng này, một chút lòng từ ái cũng không có, chỉ có chán ghét.

Giống như nếu không có người ngoài ở đây, cô ta sẽ tự tay bóp chết đứa bé.

Đứa bé vẫn khóc.

Cô ta đem lửa giận trút lên người tôi.

“Cô làm bảo mẫu cái kiểu gì vậy hả? Ngay cả một đứa bé cũng không dỗ được?”

Tôi vén quần áo đứa bé lên, kinh hô một tiếng:

“Không ổn rồi, phu nhân, tiểu thư bị dị ứng.”

Đứa trẻ này từ khi sinh ra đã được chẩn đoán dị ứng với mùi quá nồng, ví dụ như nước hoa.

Diệp Thu Ngu trước nay đều rất cẩn thận, nhưng vì hôm nay phải ra ngoài nên mới xịt một chút.

Cô ta hoảng hốt, bối rối, hỏi tôi phải làm sao bây giờ.

“Mau đi bệnh viện.”

Tôi bọc đứa bé lại.

Đường đến bệnh viện quá đông đúc, trên đường gần như không thể nhúc nhích.

Diệp Thu Ngu bực bội bảo tài xế không ngừng bấm còi.

“Nếu con gái tôi xảy ra chuyện gì, tôi muốn tất cả những người này chôn cùng!”

Tôi lại thêm một mồi lửa:

“Không ổn rồi, phu nhân, trên người tiểu thư càng ngày càng nóng, nếu không đổi một bệnh viện thì thế nào?”

Người phụ nữ miễn cưỡng ổn định tâm thần, cắn răng:

“Đi bệnh viện Lương thị.”

Sản nghiệp dưới chướng Lương gia có rất nhiều, có mấy bệnh viện cũng không có gì kì lạ, chỉ là khoảng cách khá xa, gần như sẽ không lựa chọn nơi đó.

Từ lúc ở trên xe Diệp Thu Ngu đã liên lạc với tất cả chuyên gia bác sĩ trong bệnh viện chờ đón.

Sau khi xuống xe, có người nhanh tay lẹ mắt ôm đứa nhỏ trong lòng tôi đi, chạy như bay đến cấp cứu.

“Phu nhân.”

Tôi đỡ lấy Diệp Thu Ngu thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Cô ta hất tay tôi ra và chạy theo bác sĩ.

Còn tôi, bình tĩnh đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn tòa nhà bệnh viện.

Trò hay mở màn rồi.

3.

Không có gì xảy ra với đứa bé.

Bác sĩ dặn đi dặn lại, không được xịt nước hoa có mùi nặng này.

Diệp Thu Ngu nhíu mày ngửi ngửi trên người mình.

“Thật kì lạ, tôi cố ý phun rất nhạt, ngày xưa cũng sẽ không như vậy.”

Tôi tiến lên chủ động tiếp nhận nhiệm vụ chăm sóc trẻ em:

“Phu nhân, nơi này có tôi trông chừng rồi, người có việc trước thì đi đi.”

Diệp Thu Ngu giơ tay lên nhìn đồng hồ, cũng cảm thấy nên đi rồi, bảo tôi chăm sóc đứa bé thật tốt.

“Yên tâm đi, phu nhân.”

“Tài xế nói cửa chính không thể dừng xe, ở cửa bắc chờ người.”

Người phụ nữ cuống quít sửa sang lại quần áo một chút, vội vàng vàng rời đi.

Tôi cúi đầu bế đứa bé vào giường, nhếch mép cười khẩy.

Chưa đầy mười phút.

Cửa bắc bệnh viện, ồn ào không chịu được.

Có y tá tò mò đi ăn dưa, lúc trở về trên mặt còn chưa hết ý.

“Không nghĩ tới nha, người phụ nữ lúc trước Lương tiên sinh tâm tâm niệm niệm lại là một bà điên, xem cô ta đã cào mặt người nọ kìa.”

“Phi! Rõ ràng là đàn ông đã kết hôn không giữ được bản thân.”

“Suỵt! Đây chính là ông chủ đó, cậu nói vậy là không cần công việc nữa sao.”

“Lương tổng cùng người phụ nữ kia đến làm kiểm tra thai sản vài lần, chúng ta cũng không dám truyền ra ngoài, tình huống hôm nay là chuyện sớm muộn cũng xảy ra mà thôi.”

Tôi đứng bên cửa sổ, dưới lầu không ít người đứng xem náo nhiệt. Hai người phụ nữ đánh nhau.

“Tiện nhân! Lại dám quyến rũ người đàn ông của tao!”

“Tao phải xé nát cái mặt của mày!”

Diệp Thu Ngu bị Lương Cảnh Từ lôi đi.

“Đủ rồi!”

Diệp Thu Ngu trực tiếp tát chồng mình một cái.

“Lương Cảnh Từ, anh dám phụ lòng tôi!”

Lương Cảnh Từ là ai? Nhất cử nhất động đều bị người chú ý, chưa từng mất mặt như hôm nay.

Cuối cùng, trò hề kết thúc với việc một nhóm vệ sĩ đứng thành vòng tròn dưới những chiếc ô đen và hộ tống đương sự rời đi an toàn.

Trợ lý của Lương Cảnh Từ rất đắc lực, không cần ông chủ lên tiếng, liền xử lý vài video quay lén, cảnh cáo bọn họ, dám gửi đi, liền chờ thư luật sư của Lương gia đi.

4.

Chuyện đã qua ba ngày rồi.

Cũng là ngày thứ ba Lương Cảnh Từ chưa về nhà.

“Cãi nhau, chuyện là như thế nào?”

Lão thái thái Lương gia tới.

Diệp Thu Ngu dù có ngang ngược cũng chỉ dám lăn lộn trên địa bàn của mình, trước mặt lão thái thái có quyền nói chuyện lớn nhất Lương gia này, cũng phải ngoan ngoãn cụp đuôi làm người.

Cô ta hít sâu, bình phục tâm tình, cười nói:

“Bà nội, sao bà lại tới đây?”

Lương lão thái thái vẫn luôn nhìn cô ta không thuận mắt.

“Sinh con gái thì liền coi mình là hoàng hậu?”

“Cô không sinh được, bên ngoài còn nhiều người sinh được.”

“Diệp Thu Ngu, nếu tôi mà biết cô hại chết chắt trai của tôi, tôi sẽ không tha cho cô.”

Lương gia chỉ có Lương Cảnh Từ là con trai độc nhất, gia đình phú quý, muốn con trai đương nhiên vì kế thừa gia nghiệp.

Ở trong giới bọn họ đã sớm là điều hết sức bình thường.

Thậm chí còn có người tự mình tìm kiếm phụ nữ cho chồng mình.

Diệp Thu Ngu từ lúc mới bắt đầu tức giận đến muốn giết người, bây giờ lại cảm thấy bất an.

Mặc dù nói Diệp gia và Lương gia là thế gia giao hảo nhiều năm, nhưng từ nhiều năm trước, Diệp gia đã xuống dốc, mấy năm nay đều dựa hơi ánh sáng của Lương gia chống đỡ.

Người duy nhất cô ta có thể dựa vào, chỉ có Lương Cảnh Từ.

Mà hôm nay, cô ta phát hiện mình có chút không khống chế được người đàn ông này.

Tiểu thư vốn đang ngủ an ổn trong lòng tôi đột nhiên khóc lên.

Tôi luống cuống tay chân nói một tiếng

“Thật xin lỗi” vội vàng ôm người ra ngoài.

“Chờ một chút.”

Diệp Thu Ngu lần đầu tiên không vì đứa nhỏ khóc mà phát hỏa.

Cô ta đi tới, đón lấy đứa bé, mỉm cười nhẹ nhàng rồi dùng móng tay thanh tú của mình nhẹ nhàng gãi lên mặt đứa bé.

“Lương Cảnh Từ còn yêu tôi hay không, tôi không biết, nhưng khẳng định anh ấy vẫn còn yêu cô con gái này.”

Tôi làm bộ cái gì cũng không biết, hơi cúi đầu, trong lòng đã háo hức chờ đợi.

4.

Vở kịch này, tôi đã tập luyện trong ba năm.

Cuối cùng cũng đến lúc mở màn.

——

Lương Cảnh Từ vĩnh viễn cũng không biết, thân phận của tôi chính là em gái của người đã từng bên gối hắn năm năm.

Họ của chúng tôi không giống nhau.

Bộ dạng lại càng không có một chút tương tự.

Chúng tôi không có quan hệ huyết thống.

Mẹ tôi mang theo tôi gả vào nhà của chị gái.

Lần đầu tiên tôi cẩn thận gọi chị ấy là chị gái, phản ứng của chị rất thờ ơ.

Ở chung dưới một mái nhà vài năm, tôi vốn cho rằng chị gái đối với tôi là không có tình cảm.

Nhưng vào ngày ba mẹ qua đời, là chị gái kéo tôi quỳ trên mặt đất:

“Sau này, chị nuôi em.”

Tôi từ nhỏ bệnh tật quấn thân, vì chữa khỏi cho tôi, chị gái hận không thể đem chính mình tách ra làm hai nửa để dùng.

Tôi đã nhiều lần thuyết phục chị gái không đi điều trị vì tôi không muốn điều trị.

Chị gái lại không bao giờ bỏ cuộc, nắm chặt tay tôi.

“Em chính là người thân duy nhất của chị, nếu chị từ bỏ việc chữa trị cho em, chị sẽ không thể sống nổi”

Chị đã hứa trong vô số đêm rằng chị nhất định sẽ để tôi sống tốt.

Năm đó thiếu một khoản phí y tế rất quan trọng.

Chị gái cùng đường, lựa chọn một con đường hiểm trở nhất.

Chị trang điểm tinh xảo, mặc quần áo cực kỳ không phù hợp với tính tình của mình, chủ động quyến rũ Lương Cảnh Từ đang bị tổn thương vì tình.

Lúc chị chạy tới bệnh viện bên miệng còn có son môi không kịp lau.

Nhưng chị lại nói, đó là ngày vui vẻ nhất của chị.

Bởi vì sau này sẽ không bao giờ phải lo lắng về chi phí y tế của tôi nữa.

Chị và Lương Cảnh Từ đạt thành giao dịch.

Ở bên hắn trong năm năm.

Tôi trơ mắt nhìn chị gái rơi vào cái gọi là tình yêu kia.

Chị gái yêu Lương Cảnh Từ.

Năm năm trôi qua.

Diệp Thu Ngu đã trở lại.

Nhìn thấy Lương Cảnh Từ đứng đó, cô ta ấm ức khóc, chỉ rơi một giọt nước mắt.

Người đàn ông cùng giường chung gối năm năm kia tiện tay liền đuổi chị gái đi.

Lúc chia tay, chị gái mới biết mình mang thai con của hắn.

Chị gái nói thật với người đàn ông.

Người đàn ông chỉ để lại hai chữ:

“Phá đi.”

Chị gái rất đau lòng.

Trên đường đến bệnh viện.

Không bao giờ trở về nữa……

Tôi cứ tưởng đó là một tai nạn.

Cho đến khi kẻ xấu bị bắt vô tình nói lỡ một câu:

“Hừ cô ta tranh của ai không tranh, lại cùng Diệp tiểu thư tranh đoạt đàn ông, đây không phải là muốn tìm chết sao?”

Tôi liều chết tiến lên chất vấn sự thật.

Người đàn ông lại cười xấu xa:

“Chúng tôi lấy tiền làm việc, điều cơ bản nhất vẫn là thành thật.”

Tôi lặng lẽ kết hợp mọi thứ lại với nhau.

Sự thật càng gần với phỏng đoán thì càng đáng sợ.

Chị gái tôi, là bị Diệp Thu Ngu cố ý hại chết.

Để có thể thuận lý thành chương tiến vào Lương gia, tôi từ bỏ chuyên ngành đại học vốn có, học chuyên về phương diện chăm sóc trẻ em, thi lấy giấy chứng nhận liên quan.

Tuy nhiên, tôi không trực tiếp tiến vào Lương gia, mà trước tiên đến một số gia tộc danh tiếng để tích lũy kinh nghiệm.

Lúc mới bắt đầu, không ít người kiêng kị tôi tuổi còn trẻ, phương diện năng lực làm việc có thể khiếm khuyết.

Tôi dùng tri thức chuyên nghiệp, cùng với các loại giấy chứng nhận giải thưởng, chứng minh năng lực với bọn họ.

Miệng của phú bà nhà giàu chính là con đường tuyên truyền tốt nhất, danh tiếng đã có.

Tôi cố ý để một phú bà giàu có giới thiệu đến trước mặt Diệp Thu Ngu.

Trước khi đến đây, biết được con gái của cô ta có thể chất dị ứng, cộng thêm so với bảo mẫu trước kia cẩn thận chăm sóc và kiêng kị hơn, Diệp Thu Ngu càng ngày càng tín nhiệm tôi.

Sau một lần say rượu, Diệp Thu Ngu bắt đầu bộc lộ chân tình với tôi:

“Vị trí Lương phu nhân này chỉ có thể là của tôi.”

“Năm đó Chu Dĩ Ninh muốn tranh đoạt với tôi, còn không phải vẫn bị tôi diệt trừ như thường sao.”

“Một con tiện nhân không biết chừng mực, chết không đáng tiếc.”

Tôi buông con dao gọt trái cây trong tay xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta thật lâu.

Cô ta không hề biết rằng đây chính là sự khởi đầu của sự trả thù.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


6.

“Bảo bối à, bây giờ mẹ cần con, chỉ có con mới có thể giúp mẹ.”

Diệp Thu Ngu ôm con gái mình, xịt tất cả mùi nước hoa nặng lên người cô ta.

Đứa bé khóc đến nghẹt thở.

Tôi lo lắng nói:

“Phu nhân, tiểu thư sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”

Trong mắt người phụ nữ hiện lên vẻ tàn nhẫn:

“Là con gái của Diệp Thu Ngu tôi, nào có dễ dàng chết như vậy?”

Quả thật là người máu lạnh, ngay cả tính mạng con gái mình cũng không quan tâm.

Buổi tối, Diệp Thu Ngu hoảng hốt gọi điện thoại cho Lương Cảnh Từ:

“Ông xã, con gái mình hình như không ổn rồi.”

Người đàn ông đang ở bên ngoài xã giao quả nhiên bỏ lại mọi người chạy như bay trở về.

Diệp Thu Ngu chờ ở cửa phòng phẫu thuật, ôm lấy hắn khóc:

“Con gái chúng ta có thể xảy ra chuyện gì hay không? Em sợ lắm ông xã.”

Cô ta bất động thanh sắc nhìn về phía tôi.

Tôi hiểu ý, tìm góc độ chụp ảnh, đem hai người tới tới lui lui chụp vài lần.

Sau đó, cầm tiền Diệp Thu Ngu đưa cho liên lạc với truyền thông, rời khỏi bệnh viện.

Ngày hôm sau, một bài bái cảm thán hào môn thế gia chân tình đột nhiên xuất hiện.

Là một bộ ảnh.

Một nam một nữ trong ảnh vô luận là ngoại hình hay khí chất, đều xứng đôi.

Bọn họ đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật, người đàn ông cúi đầu an ủi người phụ nữ đang khóc.

Không ít cư dân mạng thích cắn CP nhao nhao bình luận đây mới nam nữ chính trong thế giới tiểu thuyết.

[Thật gây nghiện, thật tuyệt vời, đây mới là tiểu thuyết tôi đọc nhaa.]

[Người đàn ông này tràn đầy tình yêu, có tiền có sắc có tình, thật hâm mộ! Ô ô ô.]

[Tình cảm của bọn họ không phải thật, tôi liền đứng ngược gội đầu!]

Thời điểm nhiệt độ đạt tới đỉnh, có một bình luận khiến cho không ít người chú ý.

【 thời gian trước còn có nhiều người bịa đặt Lương tổng ngoại tình, muốn ly hôn, tùy ý đánh giá Diệp tiểu thư hành động không đúng mực, tôi thấy người ta tình cảm đang rất tốt, sẽ không phải là cái thứ hoa dại nào si tâm vọng tưởng cố ý biên soạn chứ? 】

Chuyện lần trước ở bệnh viện vẫn bị người có tâm cố ý lăng xê một phen trên mạng.

Nhưng bởi vì không có bằng chứng video, đại đa số đều là thái độ bán tín bán nghi ăn dưa.

Cũng mang đến không ít ảnh hưởng tiêu cực cho Lương gia.

Chiêu này của Diệp Thu Ngu không chỉ củng cố thân phận hàng thật giá thật Lương phu nhân, còn tiêu trừ tâm lý tìm tòi nghiên cứu của quần chúng ăn dưa, đồng thời còn giúp Lương thị lật ván.

Lương Cảnh Từ không quan tâm đây có phải là bút tích của cô ta hay không.

Nhưng đối với chuyện có lợi vô hại, hắn khẳng định rất vui mừng.

Quan hệ của hai vợ chồng coi như là trở lại lúc trước.

Nhưng cũng chỉ là tốt một ngày.

Bởi vì Lương gia bị một người phụ nữ tuyên bố đang mang thai con của Lương Cảnh Từ tìm tới.

7.

Người phụ nữ rất thông minh.

Người cô ấy tìm tới chính là Lương lão thái thái ở nhà tổ.

Lương lão thái thái muốn có chắt trai nhiều hơn, đây là bí mật trong lòng không nói ra.

Cũng bởi vì không sinh con trai, Diệp Thu Ngu vẫn không được nhận về nhà tổ.

Không ít người sau lưng trào phúng cô ta, có tình yêu của đàn ông thì có ích lợi gì, ngay cả một bà Lương chân chính cũng không phải.

Đây cũng là một cái gai trong lòng Diệp Thu Ngu.

Và bây giờ, cô ta biết, khủng hoảng thực sự đã tới.

Người phụ nữ quỳ xuống trước mặt mọi người:

“Phu nhân, tôi vốn không muốn quấy rầy hai người, nhưng bác sĩ nói nếu tôi phá thai, sau này sẽ không bao giờ có con nữa.”

“Hơn nữa. ”

Vẻ mặt cô ấy ôn nhu vuốt bụng.

” Thai này tôi đã tìm người tính rồi, là một bé trai.”

Lương lão thái thái kích động chống gậy đứng dậy, nâng cô ấy dậy, liên tục xác nhận:

“Thật sao?”

Sắc mặt Diệp Thu Ngu vốn đã khó coi lại càng khó coi, móng tay thật dài siết chặt cánh tay mình.

Sắc mặt Lương Cảnh Từ cũng không khá hơn chút nào.

Bởi vì hắn cũng không nhớ rõ mình cùng người phụ nữ này phát sinh quan hệ khi nào.

Người phụ nữ khóc sướt mướt nói lên nguyên nhân sự tình.

“Tôi tên là Hà Sương, năm tháng trước, tôi còn là lễ tân của một khách sạn ở Hải Thành, ngày đó Lương tổng uống say, là tôi đỡ lên, sau đó liền…”

Nói xong, cô ta ngượng ngùng nhìn về phía người đàn ông đang trầm tư.

Lương Cảnh Từ vẫn không mở miệng, vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Bởi vì hắn nhìn xuyên thấu qua khuôn mặt Hà Sương thấy được bóng dáng của một người khác.

Đó là người hắn nhiều năm không nhắc tới, nhưng chưa bao giờ quên.

Tôi vẫn đứng ở phía sau, thần sắc mọi người đều thấy rõ ràng.

Bàn tay từ từ siết chặt.

“Tiện nhân! ”

Diệp Thu Ngu không khống chế được, tiến lên tát cô ta một cái.

Lại là một trận hỗn loạn.

Lương lão thái thái chỉ huy mấy người hầu kéo cô ta ra, bảo vệ Hà Sương ở phía sau.

“Đem mụ điên này kéo xuống!”

Sau đó, bà trực tiếp mang người về nhà tổ nuôi dưỡng, thậm chí trước khi đi buông lời:

“Đứa nhỏ này tôi muốn, ai bảo cô ngay cả đứa con trai cũng đều không sinh ra được.”

Diệp Thu Ngu quả thực hận thấu người phụ nữ kia.

Hai vợ chồng cãi nhau ngay khi về đến nhà.

Lần này hung dữ hơn, lúc người đàn ông đi ra, trên má trái còn có dấu bàn tay.

Trong phòng truyền ra tiếng gào đau lòng của Diệp Thu Ngu:

“Lương Cảnh Từ!”

Bên cạnh tôi có thêm một bóng dáng, người phụ nữ vuốt bụng tới gần tôi:

“Bước tiếp theo cần tôi chuẩn bị cái gì?”

Tôi cười nhạt nghiêng đầu:

“Chuẩn bị làm một phú bà đi.”

Hà Sương ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi lại có chút thất thần nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy.

Bởi vì cô ấy thực sự giống chị gái tôi.

8.

Trước khi vào nhà họ Lương, tôi từng âm thầm quan sát từng người bọn họ.

Hơn nữa sau khi nhìn thấy Lương Cảnh Từ sẽ vào ngày sinh nhật của chị gái trong mỗi năm đi đến nơi bọn họ từng ở chung nhìn vật nhớ người.

Hắn không biết mộ của chị gái ở nơi nào, liền đặt lại một tấm bia mộ cho chị gái.

Thỉnh thoảng có một hai ngày uống đến thất thố, ở trước mộ trống kia nổi điên, nói chút lời giống như mình đã hối hận.

Càng nghĩ càng buồn cười.

Là đang sám hối, hay là đang hoài niệm.

Lúc nào cũng thế.

Tôi cố ý tìm người thử qua, sau khi hắn say rượu, hỏi có còn nhớ Chu Dĩ Ninh hay không.

Hắn nhắm hai mắt, cầm lấy tay không biết ai, dùng ngữ khí cực kỳ ôn nhu:

“Nhớ rõ.”

“Chưa bao giờ quên.”

“Nếu như cô ấy còn ở đây thì tốt rồi.”

Tôi nghe xong mặt không chút thay đổi, bưng một ly nước lạnh trong tay từ trên đầu hắn rót xuống.

Đồng thời, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ.

Đủ để tiêu diệt cặp đôi này.

9.

Tôi vừa dỗ tiểu thư ngủ ngon, quay người lại, bị Diệp Thu Ngu không biết lúc nào xuất hiện ở phía sau dọa nhảy dựng lên.

“Phu nhân, người làm sao vậy?”

Cô ta mặc áo ngủ, nắm lấy tay tôi:

“Cô nói xem, tôi phải làm sao mới có thể giữ anh ấy lại? Tôi phải làm sao bây giờ?”

Móng tay sắc nhọn của người phụ nữ cắm vào cánh tay tôi.

Cô ta đang trên bờ vực sụp đổ.

Cô ta có thể có ngày hôm nay, toàn bộ dựa vào Lương Cảnh Từ.

Năm đó Diệp Thu Ngu nở mày nở mặt.

Nhị tiểu thư Diệp gia, tuy rằng so ra kém hơn Lương gia rất nhiều, nhưng cũng coi như là người có tiền.

Sau khi bước vào làng giải trí, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, dựa vào những chiêu trò đạt được trái tim của Thái tử gia Lương Cảnh Từ.

Nhưng cô ta hiểu được mình muốn cái gì.

Không phải người yêu, không phải bạn gái, mà là bà Lương.

Cho nên, cô ta cố ý làm một vở kịch, cùng người đàn ông chia tay năm năm, câu hắn năm năm.

Không ai có thể chơi tốt hơn cô ta.

Cô ta biết Lương Cảnh Từ nuôi một thế thân giống cô ta.

Nhưng không hề hoảng hốt.

Bởi vì như vậy càng có thể chứng minh trong lòng Lương Cảnh Từ có cô ta.

Năm đó về nước, là Lương Cảnh Từ tự mình đón cô ta từ trên máy bay xuống.

Trận pháo hoa kia, cũng chỉ là cô ta thuận miệng muốn, làm vô số người cực kỳ hâm mộ, đến bây giờ còn có người nhắc tới.

Lương Cảnh Từ yêu cô ta.

Nhưng tình yêu này không thể kéo dài đến bạch đầu giai lão.

Chỗ ngu xuẩn nhất của cô ta, là quá mức tin tưởng đàn ông.

Nhưng… vậy thì sao?

Cái này không phải vừa vặn để cho tôi lợi dụng sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


10.

Tôi đỡ lấy người phụ nữ, giả bộ buồn rầu thở dài nói:

“Tôi ở trong nhà không ít chủ thuê cũng gặp qua loại tình huống này, đàn ông kỳ thật trong lòng vẫn có các người, nhưng mà là giữa vợ chồng không riêng gì phải có tình cảm, còn có rất nhiều thứ phải suy nghĩ.”

“Ví dụ như người thừa kế.”

Trong mắt Diệp Thu Ngu hiện lên tia hy vọng.

Cô ta buông tôi ra, lẩm bẩm:

“Đúng, Lương Cảnh Từ trách tôi không sinh được con trai, nếu tôi sinh một đứa, anh ấy chắc chắn sẽ không làm như vậy.”

Đồ ngốc, hắn chỉ đơn giản là không yêu cô mà thôi.

Nhưng mà tôi sẽ không vạch trần, tôi thích nhìn cô ta trầm mê trong lời nói dối mình bịa ra, sau đó lại bị chính người mình yêu tự tay phá vỡ nó.

Diệp Thu Ngu đột nhiên thay đổi.

Trở nên ôn nhu, không hề đối với bất kì ai hô to gọi nhỏ, cho dù là làm sai chuyện, cô ta cũng làm bộ như không nhìn thấy.

Trở nên hiền lành, gần như đều là tự mình vận động, vẻ mặt cũng không còn kiêu ngạo nữa.

Cô ta thay đổi phong cách ăn mặc, phong quang càng gần với cảm giác trước đây.

Khuyết điểm duy nhất là, cô ta không còn để ý đến con gái nữa.

Mà là một lòng chú ý hành tung của Lương Cảnh Từ, hai ba ngày ngồi xổm canh giữ, sau khi gặp nhau cũng kiếm cớ nói là tình cờ.

Nhiều lần tôi gọi vào giữa đêm để nói rằng con gái cô ta đang khóc.

Người phụ nữ bên kia không kiên nhẫn mà ném xuống một câu:

“Cũng không khóc chết được, chút chuyện nhỏ này còn tới tìm tôi, thì còn cần thuê cô làm gì?”

Hai vợ chồng hòa thuận ở bên ngoài trải qua thế giới hai người.

Quả thật, không lâu sau, Diệp Thu Ngu thật sự mang thai.

11.

Điều này đối với Lương gia mà nói xem như là đại hỉ sự.

Lương lão thái thái cao hứng không thôi, thái độ đối với cô cháu dâu này tốt hơn rất nhiều:

“Tốt, tốt, tốt, hi vọng đây là một đứa cháu trai.”

“Nhất định rồi.”

Người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo nhướng mày, nhìn về phía Hà Sương đã lộ vẻ ” Đứa trẻ trong bụng tôi đây chính là con cháu Lương gia chân chính, không giống một số người, nói không chừng là dã chủng từ đâu tới.”

Hà Sương ủy khuất bỏ đi một mình, không tham dự vào niềm vui của người một nhà này.

Nhưng tôi chú ý tới, Lương Cảnh Từ từ sau khi cô ấy rời đi liền không yên lòng, ánh mắt thỉnh thoảng đi theo ra ngoài.

Ta cười yếu ớt đỡ lấy Diệp Thu Ngu:

“Phu nhân mặc có chút mỏng, hay là lên lầu thay một bộ quần áo đi?”

Cô ta hiện tại đối với thai này cực kỳ coi trọng, tự nhiên là biết như thế nào tốt như thế nào xấu, liền theo tôi lên lầu.

Tôi cố ý chậm một bước, thấy Lương Cảnh Từ đã kiếm cớ đi ra ngoài.

Lại là một vở kịch hay.

Tôi lấy cớ thông gió, kéo rèm cửa ban công ra.

Vừa xoay người, Diệp Thu Ngu đã nhìn thấy hết thảy sự việc hoa viên dưới lầu.

Cô ta cầm quần áo trong tay vặn không ra hình dạng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

“Anh ta lúc trước luôn miệng hứa hẹn, anh ta cùng Hà Sương không có quan hệ, vậy hiện tại thì sao?”

Trong vườn hoa dưới lầu hai người càng đi càng gần, là Lương Cảnh Từ chủ động ôm Hà Sương, cúi đầu còn nói gì đó.

Hà Sương trong mắt rưng rưng, lớn mật kiễng chân hôn hắn.

Người đàn ông không trốn.

Cái bóng của hai người chồng lên nhau.

Thật là một cảnh tượng mỉa mai và nực cười.

Diệp Thu Ngu nhắm chặt mắt lại, nước mắt chảy xuống.

Tôi thay đồ cho cô ta.

“Phu nhân, đừng lo lắng, bây giờ người cũng đã mang thai, chỉ cần là con trai, vị trí của Lương phu nhân không ai có thể cướp được của người.”

“Không.”

Cô ta mở mắt.

” Điều kiện tiên quyết để không bị cướp đi là cô ta không sinh được con trai.”

12.

Ai cũng bất ngờ, tại sao thái độ của Diệp Thu Ngu đối với Hà Sương lại khác.

Không chỉ đề nghị ở cùng nhà tổ, thỉnh thoảng hai người còn cùng nhau đi dạo phố, tình thâm giống như chị em.

Vừa mới bắt đầu Hà Sương rất kháng cự, không chấp nhận, nhưng Diệp Thu Ngu rất hào phóng, phàm là quần áo túi xách mình có, đều sẽ có một phần của Hà Sương, còn bảo Lương Cảnh Từ đưa ra một tấm thẻ phụ.

Chỉ là, một người danh bất chính ngôn bất thuận, một người là vợ cưới hỏi đàng hoàng, thấy thế nào cũng rất kỳ quái.

Trong lòng tôi ôm tiểu thư ngủ say, Hà Sương giả bộ cúi đầu dỗ đứa nhỏ.

“Cô ta đây là muốn làm chuyện gì?”

Tôi rũ mí mắt:

“Là vì đứa con trong bụng cô.”

“Vậy tôi nên làm gì?”

“Hãy cứ làm theo sự chỉ dẫn của cô ta.”

Cô ta có lòng đào hầm, nhưng ai chôn ai còn chưa biết đâu.

13.

Cuối tuần, Lương Cảnh Từ phải đi công tác ở thành phố bên cạnh hai ngày.

Trước khi đi hắn khẽ hôn lên trán Diệp Thu Ngu một cái:

“Sau khi mang thai em phải cẩn thận một chút, đừng chạy khắp nơi.”

Người phụ nữ hạnh phúc ôm lấy hắn:

“Yên tâm đi, em vẫn sẽ chăm sóc thật tốt cho Hà Sương.”

Hà Sương chỉ dám đứng ở một bên, dùng ánh mắt đưa tiễn người đàn ông.

Cô ấy không nhìn thấy, ánh mắt Diệp Thu Ngu nhìn cô giống như một người chết.

Buổi chiều Diệp Thu Ngu đề nghị mang theo Hà Sương cùng đi tham gia trà chiều do một phu nhân tổ chức.

Lương lão thái thái không yên tâm:

“Ta sẽ cho thêm vài người đi theo.”

Diệp Thu Ngu không chịu, trực tiếp chỉ vào tôi:

“Cứ mang theo Tô Tô đi.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Vòng tròn trong giới nhà giàu cũng chia làm ba bảy loại, Diệp Thu Ngu là thượng đẳng nhất.

Hà Sương ngay cả cửu đẳng cơ bản nhất cũng không vào được, đứng ở nơi đó vô cùng không hợp.

“Đây là vợ ai vậy? Sao chưa từng thấy qua?”

“Nhìn rất lạ nha.”

“Nhưng nhìn khí chất này, cảm giác…”

Ai cũng không phải kẻ ngốc, chuyện Lương gia đã sớm truyền ra.

Chính thất mang theo tiểu tam ra ngoài tụ hội, thật sự là lần đầu tiên.

Chờ tất cả mọi người cười đùa đủ rồi, Diệp Thu Ngu mới chậm rãi giải thích là em gái nhà bà con xa, để cô ấy ngồi ở một chỗ trống khác.

Toàn bộ quá trình sau đó, mấy người cô một lời tôi một câu, nói chuyện một chút cũng không khách khí.

Diệp Thu Ngu làm như không thấy, chậm rãi uống nước trái cây xem kịch.

Hà Sương có chút ngồi không yên.

Một nhân viên phục vụ đang muốn đưa nước trái cây cho cô ấy, không biết bị ai đẩy sau lưng một cái, nước trái cây vàng rực rỡ rơi trên váy cô.

Diệp Thu Ngu kêu một tiếng.

Hảo tâm nói khu thương mại đối diện có bán quần áo, bảo cô ấy đi đổi bộ khác.

Hà Sương đem ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía tôi.

Diệp Thu Ngu: “Tô Tô muốn ở lại đây chăm sóc tôi, xem ra cô chỉ có thể tự đi rồi.”

Tôi chỉ có thể ném ra ánh mắt lực bất tòng tâm.

Người đi rồi, tâm tình Diệp Thu Ngu rất tốt mà ngâm nga.

Không bao lâu, Hà Sương gửi cho tôi một tin nhắn:

[Tấm thẻ Lương Cảnh Từ đưa cho tôi không thấy nữa rồi.]

Tôi liếc mắt nhìn Diệp Thu Ngu đang chơi điện thoại, nhanh chóng gõ vài chữ, sau đó tắt điện thoại.

14.

Đêm đó Lương Cảnh Từ đã trở về.

Diệp Thu Ngu nhào thẳng vào lòng hắn:

“Anh về sớm vậy sao?”

Người đàn ông không rảnh nói gì khác, hắn vừa trực tiếp xuống máy bay về nhà:

“Buổi chiều Hà Sương không ở cùng em sao?”

Diễn xuất của Diệp Thu Ngu rất tốt, nhíu mày nhớ lại:

“Buổi chiều em đưa cô ấy đi dự tiệc của chị em, bởi vì bị làm bẩn quần áo nên cô ấy nói đi trung tâm thương mại mua một bộ để thay, kết quả vẫn chưa trở về, em tưởng cô ấy trực tiếp về nhà tổ rồi chứ.”

Sắc mặt Lương Cảnh Từ tối sầm.

“Làm sao vậy Cảnh Từ?”

Người đàn ông lấy thẻ tín dụng của khách sạn ra.

Diệp Thu Ngu kinh ngạc che miệng:

“Cô ấy sao có thể như vậy?”

“Dựa theo thời gian, cô ấy hẳn là còn chưa rời đi, chúng ta vẫn là đi khách sạn xem tình hình một chút đi.”

Vừa dứt lời, tôi cuống quít ngăn cản bọn họ:

“Không ổn rồi, Hà tiểu thư xảy ra tai nạn xe cộ, đang ở bệnh viện.”

——

Một giờ trước, Hà Sương không đi trung tâm thương mại, mà lựa chọn ngồi xe về nhà.

Trên đường còn báo bình an cho Lương lão thái thái.

Chỉ là xe vừa ra khỏi ngã tư đường, vì tránh né người đi đường mà không cẩn thận đụng vào hàng rào ven đường.

Hà Sương đã mang thai bốn tháng, lần ngoài ý muốn này làm động thai.

Lương lão thái thái không kịp thông báo cho Lương Cảnh Từ, đi bệnh viện trước một bước.

Diệp Thu Ngu hoàn toàn không biết vì sao sự tình không phát sinh như cô ta nghĩ.

Thẻ của Hà Sương là cô ta trộm.

Là cô ta cho người thuê phòng vào thời điểm đó.

Trong khách sạn mà cô ta chuẩn bị cho Hà Sương cũng có vài người đàn ông bị đánh thuốc mê.

Chỉ cần Lương Cảnh Từ đi, bất luận nhìn thấy cái gì, đứa bé trong bụng Hà Sương sẽ không được trong sạch.

Nhưng bây giờ, chẳng những thất bại trong gang tấc, còn tự tay đẩy Lương Cảnh Từ về phía Hà Sương.

Điều cô ta đương nhiên không biết chính là, biến số trong đó chính là tôi.

Những chiêu thức này của Diệp Thu Ngu cũng giống như cách đối phó với chị gái lúc trước.

Lúc trước chuyện đầu tiên cô ta làm sau khi về nước, chính là dùng biện pháp này ly gián tình cảm của chị gái và Lương Cảnh Từ.

Sau đó mới làm cho Lương Cảnh Từ nhìn thấy chị gái liền buồn nôn, thậm chí sau khi chị gái nói rõ mình mang thai, hắn căn bản không coi đứa bé kia là của mình, chỉ bảo chị gái phá thai sớm một chút.

Bác sĩ nói đứa bé không có vấn đề gì, bà Lương thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, xoay người cho Diệp Thu Ngu một cái tát.

“Tôi không phải đã cảnh cáo cô, không nên động vào đứa nhỏ trong bụng Hà Sương!”

Cô ta kêu oan uổng.

Lương lão thái thái không ăn bộ dạng này, cười lạnh:

“Oan uổng sao?”

“Diệp Thu Ngu, cô là hạng người gì tôi đây rất rõ ràng, đây chính là lý do lúc trước tôi không đồng ý cho cô vào cửa, chuyện kẹt xe đừng tưởng rằng tôi không biết là cô làm, thật sự coi tôi là một bà lão hồ đồ sao?”

“Lương Cảnh Từ, quản cho tốt vợ của anh đi!”

15.

“Cút! Tôi không ăn!”

Diệp Thu Ngu quét sạch thuốc bổ trên bàn.

Từ sau khi Lương Cảnh Từ chuyển đến nhà tổ, tính tình cô ta càng ngày càng kém.

Tôi khuyên giải:

“Phu nhân, người không ăn cũng phải suy nghĩ cho đứa bé trong bụng.”

Người phụ nữ hung tợn nhìn tôi:

“Chuyện ngày đó rõ ràng hoàn hảo, tại sao lại như vậy!”

“Tô Tô, có phải cô không?”

Tôi sợ hãi quỳ xuống:

“Không phải là tôi, thưa phu nhân, tôi làm như vậy có ích lợi gì? Người phát lương cho tôi chính là ngài, tại sao tôi phải phản bội ngài?”

Cô ta đi chân trần xuống đất, đi tới trước mặt tôi, dùng ngón tay nâng đầu tôi lên:

“Tốt nhất không phải cô, bằng không tôi sẽ không tha cho cô.”

Chỉ có người trong nội bộ Lương gia biết, vị Lương phu nhân này thất sủng.

Diệp Thu Ngu bảo tôi thuê thám tử tư đi theo Lương Cảnh Từ cả ngày.

Nhưng khi tôi lấy ra những bức ảnh đó, cô ta lại nổi giận xé từng tấm từng tấm một.

Tôi cầm thuốc bổ ấm áp đưa tới trước mặt cô ta:

“Phu nhân, nghĩ thoáng một chút, người còn có tiểu thư, còn có tiểu thiếu gia trong bụng.”

Diệp Thu Ngu thật vất vả mới lấy lại tinh thần đến hoa viên giải sầu, lại nghe được đám người hầu lén nhắc tới tên của mình.

“Ai da, các người nói xem đến lúc đó Lương tiên sinh có thể ly hôn rồi cưới Hà tiểu thư hay không?”

“Tôi nghĩ là có thể đó, ai bảo Diệp Thu Ngu làm như vậy? Ép Lương tiên sinh đi rồi.”

“Nghe nói lão thái thái hình như đang tìm ngày nào đó để bọn họ ly hôn.”

Diệp Thu Ngu đã sớm nghe không nổi vọt tới trước mặt mấy người đó, cho mỗi người một cái tát:

“Ai còn dám nói lung tung, tôi sẽ xé nát miệng người đó!”

“Cút! Cút ra ngoài cho tôi!”

Lúc tôi chạy tới, sắc mặt cô ta trắng bệch sờ bụng:

“Tô Tô, tôi đau bụng quá.”

Sau váy người phụ nữ có máu.

Tôi nói muốn đưa cô ta đi bệnh viện, cô ta lại nắm chặt tay tôi, lắc đầu:

“Không thể đi, vạn nhất đứa bé xảy ra chuyện, bị Lương Cảnh Từ biết, tôi càng xong đời.”

Tôi đã đến gặp bác sĩ riêng của cô ta.

Tình hình đúng như cô ta nói.

Đứa bé không còn nữa.

Bác sĩ đã sớm nhắc nhở cô ta, thân thể cô ta vốn không nên mang thai, cho dù là mang thai, hơi không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa tâm tình của cô ta gần đây không ổn định, đối với thai nhi cũng bất lợi.

Diệp Thu Ngu không cho tôi nói ra chuyện này.

Trong lòng tôi bật cười, thản nhiên nói được.

Tôi biết cô ta muốn làm gì.

Hôm sau, cô ta hẹn Hà Sương ra ngoài gặp mặt.

Mà nơi hẹn gặp cách chỗ Lương Cảnh Từ xã giao không xa.

Diệp Thu Ngu bảo tôi đi chuyển lời, dẫn Lương Cảnh từ từ đi qua.

Đơn giản chính là muốn ở trước mặt người đàn ông biểu diễn tiết mục bị hãm hại kia, thật tầm thường.

Cho nên tôi không ngại cho cô ta một buổi dạy trực tiếp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


16.

Lúc Lương Cảnh Từ nhìn thấy tôi đặc biệt chán ghét:

“Cô ta lại muốn giở trò gì nữa?”

Tôi cúi thấp mặt:

“Phu nhân nói nếu ngài không đi qua thì sẽ không bao giờ nhìn ra được chân tướng sự việc.”

Đàn ông khá thiếu kiên nhẫn.

Có thể nói là lúc trước yêu bao nhiêu, hiện tại liền phiền bấy nhiêu.

Tôi nói ra chuyện Diệp Thu Ngu dùng tiền thuê thám tử.

“Cô ta thật sự là được tôi nuông chiều đến không biết trời cao đất rộng!”

Lương Cảnh buông lỏng cà vạt, nụ cười khó lường.

Sau đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi:

“Cô vì sao muốn nói cho tôi biết những thứ này?”

Tôi sợ hãi tay đều run rẩy, nói chuyện lắp bắp:

“Bởi vì… bởi vì phu nhân uy hiếp tôi, bảo tôi nhất định phải nghĩ biện pháp đem đứa bé trong bụng của Hà tiểu thư giết đi, đây là mạng người, tôi sợ, nhưng nếu không làm phu nhân sẽ không để cho tôi sống tốt, Lương tiên sinh, tôi chỉ có thể nói cho ngài biết, tôi căn bản không muốn hại người.”

“Còn có một việc……”

Trên mặt Lương Cảnh Từ có vài phần phẫn uất:

“Còn gì nữa?”

Tôi không dám nhìn hắn, run rẩy vai:

“Con của phu nhân đã không còn.”

Thân thể người đàn ông lắc lư.

Hắn trầm mặc ba giây, lạnh lùng nói:

“Lời cô nói là thật?”

Tôi phát thề:

“Hoàn toàn là sự thật, ngày hôm qua sau nửa đêm phu nhân mới đi bệnh viện, chính là bác sĩ Lý đã nói vậy, phu nhân còn dặn không cho bất luận kẻ nào nói ra.”

Đây vốn là tình hình thực tế, không sợ bị điều tra.

Chuyện bịt miệng cũng là Diệp Thu Ngu làm, không hề liên quan đến tôi.

Tôi cúi đầu lau nước mắt:

“Lương tiên sinh, hay là ngài cứ đồng ý với phu nhân đi, cô ấy chỉ là quá yêu ngài thôi.”

“Giống như lúc trước cô ấy cố ý để tiểu thư bị dị ứng rồi gọi cho ngài – – a, không phải, không phải, tôi nói sai rồi.”

Lương Cảnh Từ nắm chặt tay đấm vào tường.

“Quá yêu tôi?”

“Tôi thấy là sợ mất đi cuộc sống không lo cơm áo này thì đúng hơn.”

“Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, mấy năm trước cô ta cũng giở trò này.”

Người đàn ông hùng hổ muốn đi tính sổ.

Tôi mặt không đổi sắc nhìn hắn đi xa.

Thì ra, năm đó không phải hắn không biết hành động của Diệp Thu Ngu, mà là lựa chọn làm như không thấy.

17.

Tôi đã bảo Hà Sương chuẩn bị sẵn sàng.

Tôi không đến hiện trường, mà chọn một vị trí tuyệt vời để xem kịch.

Diệp Thu Ngu vừa xuất viện, vì che giấu sắc mặt không tốt, cố ý đeo kính râm.

Hà Sương ngồi đối diện bất an.

“Tôi…… Tôi phải trở về, nếu không lão phu nhân sẽ tìm tôi.”

“Ngồi xuống.”

Diệp Thu Ngu vỗ bàn, khí thế bày ra trước.

Cô ta hiện tại đã bị xảy thai, lại nhìn Hà Sương đối diện bụng càng ngày càng lớn, hận không thể liền giết cô ấy ngay tức khắc.

“Hà Sương, cô cướp đi đồ của tôi, sớm muộn gì tôi cũng bắt cô phải trả lại.”

Hà Sương ấm ức nói:

“Tôi vốn không muốn ở lại Lương gia, là lão phu nhân muốn tôi ở lại, hơn nữa, đứa nhỏ không thể không có ba.”

Mặt người phụ nữ mặc dù bị kính râm che khuất một nửa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy dữ tợn đến đáng sợ.

“Cô cho rằng cô thực sự có thể lật đổ tôi, thay thế tôi bởi vì cô có khuôn mặt giống tôi sao?”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

“Tôi không có con trai thì thế nào? Tôi còn có một đứa con gái, Lương Cảnh Từ quan tâm đứa con gái này bao nhiêu cô cũng biết.”

“Phá hoại tình cảm của người khác, cô sẽ không được chết tử tế!”

Hà Sương đột nhiên ngừng hoảng sợ, bình tĩnh lại, cười nói:

“Vậy tại sao cô như thế nào còn chưa có gặp phải báo ứng?”

Diệp Thu Ngu không hiểu ý gì.

Hà Sương chống cằm, chậm rãi mở miệng:

“Năm năm trước, cô ở nước ngoài, ngủ cùng bạn trai của tôi, có vui không?”

“Tôi cùng hắn là thanh mai trúc mã, lúc trước hắn ra nước ngoài, vì cung cấp cho hắn đi học, tôi vừa học vừa làm, hắn lại cầm tiền vất vả của tôi, cho cô mua các loại xa xỉ phẩm, cô thì sao?”

“Cô một bên câu Lương Cảnh Từ, một bên lại không quên trêu chọc các loại đàn ông, bao gồm bạn trai của tôi, à, không đúng, bây giờ là bạn trai cũ, phá hư tình cảm của chúng tôi, cô đã chết đâu nào?”

Tôi đã tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc để tìm người moi ra chuyện riêng tư của Diệp Thu Ngu và tự nhiên liền tra được chuyện này.

Cứu Hà Sương trước khi cô ấy chuẩn bị tự sát.

Tôi nói với cô ấy:

“Tôi có một cơ hội có thể trả thù cô ta, cô có muốn hợp tác không?”

Khi đó Hà Sương bị lừa tiền lừa tâm, lưng đeo một thân nợ nần, sau khi trở mặt với bạn trai, bị người đàn ông kia trả thù, náo loạn tới trường học, cô bị đuổi học.

Tôi hiểu sự hận thù trong lòng cô ấy.

Tôi đã trả hết nợ cho cô ấy và đưa cô ấy đi thay đồ.

Cô chờ cơ hội đến gần Lương Cảnh Từ, mới có cục diện hôm nay.

Diệp Thu Ngu lập tức đứng lên, thở hổn hển:

“Cô rốt cuộc là ai?”

“Cô cố ý tiếp cận tôi?”

Hà Sương thay đổi tư thế, ngồi yên ổn:

“Diệp tiểu thư nhìn kỹ một chút, rốt cuộc tôi có giống cô hay không?”

Diệp Thu Ngu cẩn thận nhìn chằm chằm, ánh mắt chạm đến nốt ruồi ở đuôi mắt người phụ nữ, đột nhiên lui về phía sau một bước:

“Cô! Chu Dĩ Ninh!”

Chu Dĩ Ninh là chị tôi.

Năm đó chị ấy và Diệp Thu Ngu có bảy phần tương tự, nốt ruồi ở khóe mắt kia chính là một trong số đó.

Hà Sương tiếp tục tăng thêm lợi thế, mỉm cười:

“Cô có biết vì sao Lương Cảnh Từ lại giữ tôi lại không?”

“Cô không phải cho rằng là bởi vì trên người tôi có bóng dáng của cô sao?”

“Sai.”

“Thật ngốc, người anh ta không quên được chưa bao giờ là cô, mà là Chu Dĩ Ninh.”

“Người bị cô hại chết kia kìa.”

Cô ấy nhịn không được nở nụ cười, tràn đầy trào phúng:

“Nói cách khác, thứ mà Lương Cảnh Từ muốn giữ lại căn bản không phải đứa bé trong bụng tôi, mà là tôi, người giống Chu Dĩ Ninh, hiểu chưa?”

Lý trí Diệp Thu Ngu đã sớm không còn, đáy mắt hiện lên sự tức giận và căm hận.

Chu Dĩ Ninh quả thật đã chết.

Nhưng vẫn sống trong lòng Lương Cảnh Từ.

Thân là người bên gối, cô ta làm sao có thể không phát hiện ra.

Thỉnh thoảng có vài lần thân mật như vậy, người đàn ông hôn môi cô, gọi tên Chu Dĩ Ninh.

Cô ta quả thực hận muốn chết.

Chết còn không cho người khác thanh tịnh.

Nếu là biết phần mộ ở nơi nào, cô ta đã sớm để cho người ta đào lên.

Hà Sương đỡ bụng đứng dậy, thần sắc bình tĩnh.

Điều này khiến Diệp Thu Ngu xuất hiện ảo giác, dường như người đứng trước mặt thật sự là chị gái tôi.

Không phải là cô ta chưa từng gặp, cô ta đã quan sát từng cử động của chị tôi trong bóng tối nhiều lần.

Hoàn toàn trái ngược với tính tình của cô ta, một bộ không tranh không đoạt dáng vẻ, nhạt như nước trắng.

Mà giờ khắc này, ký ức giống như một lần nữa hiện lên.

Chu Dĩ Ninh đứng trước mắt mang thai đứa nhỏ của người mình yêu, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng châm chọc kết cục hôm nay cô ta đào đất tự thiêu.

Cho nên, khi Hà Sương xoay người muốn đi, Diệp Thu Ngu rốt cục không khống chế được.

Tay cô ta vừa định đặt lên lưng Hà Sương, khóe mắt vừa vặn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cũng chính vào giờ khắc này, lý trí đã hồi phục.

Cô ta giữ chặt tay Hà Sương, miệng hô:

“Không! A – -”

Sau đó từ trên bậc thang liên tiếp lăn xuống, rơi xuống bên chân Lương Cảnh Từ vừa tới.

Dưới người phụ nữ toàn là máu.

Cô ta hoảng sợ ôm bụng:

“Con của tôi, con của tôi!”

Tôi hài lòng nhìn xuống đoạn video ghi lại toàn bộ quá trình.

Người phụ nữ ngu ngốc.

18.

Tôi đã trực tiếp đưa đoạn video đó cho các tay săn ảnh.

Là người lúc trước giúp Diệp Thu Ngu phát tán ảnh chụp.

“Thù lao lần này tôi sẽ trả cho thêm cho anh, nhớ kỹ, yêu cầu duy nhất của tôi chính là để cho cô ta thân bại danh liệt.”

Cánh săn ảnh vỗ ngực cam đoan:

“Yên tâm đi, tin tức nóng hổi như vậy, cô không nói, tôi cũng muốn lợi dụng cho tốt.”

Làm nghề này, không sợ thế lực, không sợ uy hiếp, chỉ sợ tin tức nắm giữ trong tay không đủ bùng nổ.

Tôi vẫn làm bộ như không biết về tới Lương gia, vừa chờ tin tức vừa chăm sóc tiểu thư.

Từ sau khi Diệp Thu Ngu mang thai, đối với cô con gái này gần như không hỏi đến.

Nhưng đứa bé lại không phát bệnh nữa, xem như là chuyện tốt.

Hà Sương không phụ kỳ vọng của tôi.

“Đã xong rồi.”

Cô ấy kể lại đại khái quá trình cho tôi.

Có tôi rào trước, Lương Cảnh Từ căn bản không tin tưởng Diệp Thu Ngu.

Không chỉ như thế, hắn còn mang bác sĩ Lý đến trước mặt giằng co với Diệp Thu Ngu.

Tôi cố ý để lộ chuyện Diệp Thu Ngu có nhiều bạn trai ở nước ngoài.

Chuyện đời tư hỗn loạn này xem như chạm đến giới hạn của người Lương gia.

Lương lão thái thái càng tức giận, trực tiếp tuyên bố để cho bọn họ ly hôn.

Bảo Diệp Thu Ngu cút khỏi Lương gia.

Tuy nhiên, Lương Cảnh Từ vẫn còn nhớ tình cũ, để cho cô ta ở trong phòng cưới cũ, ly hôn định vào tuần sau.

Mà bảo mẫu như tôi đã biết quá nhiều, bị sa thải với số tiền bồi thường cao.

19.

Hôm nay Lương gia xảy ra hai sự kiện lớn.

Chuyện thứ nhất là một đôi kinh diễm năm đó, hôn nhân của Lương Cảnh Từ và Diệp Thu Ngu kết thúc trong thất bại.

Ngay sau đó là một video.

Video do Diệp Thu Ngu tự biên tự diễn.

Thật sự là náo loạn một trận chê cười thật lớn.

[Vòng tròn giới nhà giàu thật hỗn loạn, tôi không bao giờ tin nữa.]

[Diễn xuất này cũng không có ai muốn.]

[Tạm biệt, không bao giờ tin vào cái gọi là tình cảm hào môn nữa.]

【……】

Chuyện thứ hai là, tiểu thư Lương gia bởi vì đột nhiên xuất hiện dị ứng, trị liệu không kịp thời, không còn.

Lúc Hà Sương nói với tôi chuyện này cũng rất tức giận.

Lương Cảnh Từ không chịu gặp Diệp Thu Ngu, cô ta liền lặp lại trò cũ, đánh chủ ý lên người con gái mình, lần này khống chế không tốt, nghiêm trọng hơn trước, không kịp đưa đi chữa bệnh, chết trên đường.

Thật nhẫn tâm.

Trong lòng tôi nghĩ, nếu cô ta không nhẫn tâm, năm đó chị gái tôi cũng không một xác hai mạng.

Nghe nói Diệp Thu Ngu điên rồi, nhưng cô ta không chịu ở lại bệnh viện, Lương Cảnh Từ hết cách, liền nhốt cô ta trong biệt thự, giữ lại vài người chăm sóc.

Lần này, tôi không lấy thân phận bảo mẫu đi nữa, mà lấy thân phận em gái của Chu Dĩ Ninh, Trần Tô.

Người trông coi coi như là người quen với tôi, rất nhanh đã cho tôi vào.

“Sau khi điên, cả ngày cô ta ở trong phòng trước kia của tiểu thư, ôm búp bê hát bài há thiếu nhi.”

“Nếu không là lúc trước Lương tiên sinh gắt gao giữ chặt, cô ta còn có thể đem thi thể tiểu thư ôm đi.”

“Thật sự là người đáng thương.”

Đáng thương?

Cô ta một chút cũng không đáng thương.

Rõ ràng là đáng hận.

20.

Tôi ngồi xổm trước mặt Diệp Thu Ngu thần trí không rõ.

“Biết tôi là ai không?”

Cô ta khẽ ngâm nga hát, trong lòng ôm búp bê quả thật rất giống tiểu thư, ánh mắt không tập trung, cũng không biết có nghe thấy tôi nói chuyện hay không.

“Tôi là ai cô có lẽ không nhớ rõ, nhưng Chu Dĩ Ninh người này cô khẳng định nhớ rõ.”

Quả nhiên, khi tôi nói xong cái tên này, sắc mặt người phụ nữ thay đổi, trông vô cùng căm hận.

Tôi vứt búp bê của cô ta.

“Con của tôi, đừng làm rơi!”–

Cô ta điên cuồng muốn chạy đi nhặt, lại bị tôi nắm lấy tóc.

“Tôi là em gái của Chu Dĩ Ninh!”

Diệp Thu Ngu vẫn thét chói tai và kêu lên vì đau đớn.

Tôi không quan tâm, nói lời của mình:

“Cảm giác bị người ta vứt bỏ thế nào?”

“Cảm giác mất đi tất cả thế nào?”

Cô ta giãy dụa dữ dội, bịt tai không muốn nghe.

Tôi cười nói:

“Tôi còn mang đến cho cô một tin tức tốt.”

“Lương Cảnh Từ và Hà Sương sắp kết hôn rồi.”

“Pháo hoa còn long trọng hoa lệ hơn tràng pháo hoa năm đó của cô.”

“Lương Cảnh Từ lấy một nửa gia sản Lương gia làm sính lễ.”

“Lương lão thái thái còn tặng vật gia truyền.”

Diệp Thu Ngu cúi đầu, vẫn khóc, vẫn thét chói tai.

Tôi vẫn nói:

“Cô nói xem, cô gả vào Lương gia nhiều năm như vậy, cái gì cũng không có, muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, ngay cả nhà tổ Lương gia cũng không vào được.”

“Còn Hà Sương, chỉ là tới mấy tháng, liền chiếm được tất cả những thứ cô không có.”

Diệp Thu Ngu căn bản không điên, cô ta là giả bộ, mà giờ phút này, cô ta bị những câu nói của tôi kích thích, khóe mắt muốn nứt ra bảo tôi cút.

Tôi vỗ mặt cô ta, cười khẽ:

“Cô cho rằng cô là thua bởi chị gái của tôi sao?”

“Sai rồi.”

“Cô là bại bởi chân tâm không đáng một đồng của người đàn ông kia.”

21.

Ngày giỗ của chị gái, tôi đã kể về tình hình gần đây của mình.

Không ai trả lời, tôi cũng tự nói với mình trong một giờ.

Gió thỉnh thoảng thổi hoa cúc trắng.

Thật lâu sau.

Tôi đỏ mắt, cúi đầu.

“Chị à.”

“Quên hắn đi.”

“Hắn thật sự là một người rất rác rưởi.”

Hà Sương gọi điện thoại cho tôi thông báo một tin tức.

Lương Cảnh Từ đã chết.

Chết trong lửa.

Cuối cùng điều tra rõ chân tướng, là Diệp Thu Ngu phóng hỏa.

Cô ta dùng tình cảm cuối cùng để ép Lương Cảnh Từ gặp cô ta.

Lúc trước biệt thự kia là phòng cưới của bọn họ.

Bên ngoài đã sớm tràn đầy xăng.

Cô ta đã mất tất cả.

Chỉ còn lại Lương Cảnh Từ.

Cô ta không cho phép bất luận kẻ nào mang đi.

Cho nên, dứt khoát liền chết cùng một chỗ.

Tôi nghe được kết quả cuối cùng này, nhàn nhạt nhếch môi:

“Kết cục này tôi rất thích.”

Tôi hỏi Hà Sương có tính toán gì không.

Cô ấy vuốt cái bụng sắp lâm bồn, vẻ mặt thỏa mãn:

“Tôi sẽ làm một phu nhân giàu có, đứa nhỏ này tuy rằng không phải của Lương Cảnh Từ, nhưng tôi là là vợ của anh ta.”

“Lương lão thái thái bây giờ là không nhận cũng phải nhận.”

Bà ta đơn giản cũng là muốn một người có thể kế thừa Lương gia to lớn như vậy.

Thế là đủ rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom