Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang

Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 10



Quỷ ngự tỷ gỡ mặt nạ trên mặt xuống, giận dữ nói: “Hắn còn ức h**p cô à? Để chị đây đi tìm hắn ta tính sổ.”

“Đừng mà.” Tôi vội vàng giữ chặt chị ấy, chợt nhớ ra một chuyện, hỏi: “Chị có biết anh ta chết như thế nào không?”

“Không biết.

Hình như hắn ta mới kết hôn không lâu thì phải?” Quỷ ngự tỷ suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Tôi từng thấy cha mẹ hắn ta đến đặt đồ vật lúc hắn ta còn sống, có để vào một tấm ảnh cưới.

Nhưng cô dâu trong ảnh vẫn luôn không xuất hiện.”

“Chị còn nhớ dáng vẻ cô dâu trong ảnh không?”

“Không biết phải hình dung thế nào, nhưng thật sự rất xinh đẹp.”

Tôi “À” một tiếng.

Quỷ ngự tỷ thấy tôi có vẻ trầm tư liền hỏi: “Trông con có vẻ rất hứng thú về hắn ta thì phải?”

Tôi giật mình hốt hoảng, vội vàng nói không có.

Nhưng tôi càng tỏ ra hoảng loạn, nụ cười trong mắt quỷ ngự tỷ càng sâu sắc hơn.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

“Tối muộn thế này, ai sẽ đến chứ?” Quỷ ngự tỷ lẩm bẩm rồi đi ra xem cửa.

Chị ấy ghé mắt vào mắt mèo nhìn thoáng qua, quay đầu lại cười nói với tôi: “Linh Linh, mau ra đây.

Có người đến đón cô về nhà rồi.”

Chị ấy nói rồi mở cửa.

Bên ngoài là quỷ nam, với vẻ mặt vô cùng khó xử.

Tôi hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Quỷ nam nhìn thấy tôi, vẫn giữ thái độ lạnh lùng như thường: “À, cô ở đây à.”

Anh ta thờ ơ nói: “Tôi thấy cô mãi không về, cứ tưởng hôm nay cô đã dọn đi rồi.

Nếu đã dọn đi thì mang luôn đồ đạc trong nhà đi, đừng để chướng mắt tôi.”

Anh ta nói xong liền rời đi, tôi vẫn không rõ nguyên do.

Quỷ ngự tỷ cố nín cười đến vất vả, nói: “Linh Linh à, cô không nhìn ra sao, anh ta lo lắng cho cô đấy.”

Tôi sững sờ, vội vàng xua tay: “Không phải đâu, anh ta chỉ sợ tôi đi rồi thì không ai mang đồ ăn ngon cho anh ta nữa thôi!”

Tôi ở chỗ quỷ ngự tỷ quá lâu, về đến nhà lại không thấy quỷ nam đâu cả.

Tôi rửa tay, buộc tạp dề, thuần thục đánh trứng, thái rau, bắt đầu nấu mì.

Mì nấu xong, tôi quay người lại, quỷ nam đã ngồi ngay ngắn ở bàn ăn.

Tôi bưng cho anh ta một chén, quỷ nam mấy miếng là ăn hết.

Chén của tôi còn chưa động đũa, tôi liền dùng đũa gạt thêm một ít vào chén anh ta.

Quỷ nam nói: “Không cần, cũng có ngon lành gì đâu.”

Nhưng chờ tôi múc mì xong cho anh ta, anh ta vẫn thành thật cầm đũa lên ăn.

Ăn xong, anh ta xoa xoa miệng, đột nhiên nói với tôi: “Cô không cần dọn đi.”

Tôi: “Ơ?”

Anh ta gắt gỏng: “Ơ gì mà ơ? Không nghe rõ à, còn muốn tôi lặp lại lần nữa không?”

Đương nhiên tôi nghe rõ rồi, chỉ là không hiểu vì sao anh ta đột nhiên thay đổi thái độ với tôi như vậy.

Nhưng sớm muộn gì tôi cũng phải dọn đi.

Dù sao thì biết đâu đấy, có khi một ngày nào đó tôi lại đột nhiên ngỏm củ tỏi, chẳng lẽ lại chết trong phòng người khác sao?

Đến tối, tôi theo thường lệ đặt hũ tro cốt ở đầu giường.

Nửa tỉnh nửa mơ, trong chăn lại xuất hiện một luồng khí lạnh quen thuộc.

Tôi biết rõ chuyện gì đang xảy ra, bèn vén chăn lên, cúi đầu liền thấy quỷ nam.

“Cô cố ý phải không? Rốt cuộc cô có phải là con gái hay không?” Quỷ nam nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi.

Tôi nằm dịch xuống dưới, cố tình ôm chặt lấy eo anh ta.

“Đây là cảm giác khi ôm đàn ông ngủ sao? Cho tôi trải nghiệm cho tử tế một lần trước khi chết được không?”

Cơ thể quỷ nam vốn đã lạnh toát, thấy tôi như vậy, anh ta cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Tôi ôm anh ta càng lúc càng giống ôm một tảng băng.
 
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 11



Anh ta lập tức muốn đẩy tôi ra, tôi vội vàng ôm chặt hơn, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: “Tôi sắp chết rồi, thuốc và bệnh án trong nhà chắc anh cũng thấy rồi chứ.”

Lời tôi nói hình như đã chạm đến anh ta, khiến anh ta mềm lòng.

anh ta im lặng.

Thế nhưng anh ta cũng để tôi ôm.

Có lẽ cũng vì tôi đã giúp anh ta cảm nhận được hơi ấm của sự sống mà đã lâu anh ta không có.

Một lát sau, anh ta ra lệnh tôi buông anh ta ra.

“Đây là mơ ước của tôi.” Đương nhiên tôi không chịu buông.

Anh ta rất không tự nhiên: “Cái gì? Ôm tôi ngủ là mơ ước của cô sao?”

Tôi không nói gì.

Anh ta lại nói: “Cô rốt cuộc có chịu buông ra không?”

Tôi trực tiếp dùng nụ hôn chặn miệng anh ta.

Anh ta kinh ngạc mở to mắt, cuối cùng cũng im lặng, không đẩy tôi ra.

Gần ngủ, tôi mơ mơ màng màng nói với anh ta: “Anh biết không? Tôi từng rất thích một người.”

Im lặng một lát, giọng nói ủ rũ của quỷ nam vang lên từ trên đầu tôi: “Thế thì liên quan gì đến tôi?”

Tôi nghiêng mặt cọ cọ vào người anh ta: “Không có gì, chỉ là nói cho anh biết một tiếng thôi.”

Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, phát hiện quỷ nam đã mở mắt từ lâu.

Anh ta vẫn giữ nguyên tư thế để tôi gối tay, nằm thẳng đơ, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.

Tôi lặng lẽ nhìn anh ta rất lâu không lên tiếng, cho đến khi anh ta nghe thấy tiếng tôi ngáp.

Trông thấy anh ta khẽ biến sắc mặt, trên gương mặt đã bịt kín vẻ ngại ngùng và khó chịu quen thuộc của anh ta.

anh ta vội vàng rút cánh tay bị tôi gối suốt một đêm về.

Tôi xoa xoa gáy còn lạnh buốt, mơ màng hỏi: “Tay anh có mỏi không?”

Quỷ nam lạnh lùng đáp: “Người chết thì không có cảm giác.”

“À, vậy à.” Tôi gật đầu như thể biết chuyện lạ, lại vớt lấy cánh tay anh ta gối đầu, nghiêng người mặt đối mặt với anh ta, giống như được anh ta ôm trong ngực.

“Thế này thì có cảm giác không?” Nói xong, tôi ghé sát mặt anh ta, lại trộm hôn một cái.

“Khúc… Linh… Linh!”

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn mặc tôi muốn làm gì thì làm.

Tôi không nhịn được muốn cười.

Chẳng lẽ anh ta không biết, anh ta càng như vậy tôi càng muốn trêu chọc anh ta sao?

Đột nhiên tôi lại nghĩ đến một chuyện, nghiêm chỉnh hỏi anh ta: “Đúng rồi, tôi vẫn luôn muốn hỏi anh, sao anh biết tên tôi vậy?”

Ngay từ sáng sớm ngày đầu tiên tôi dọn đến đây, khi anh ta cố ý hù dọa tôi, anh ta đã dùng máu viết tên tôi lên gương.

Quỷ nam có vẻ không tự nhiên lắm khi nói: “Tôi chỉ đơn giản là biết.”

Anh ta giãy giụa một chút, vén chăn lên định chạy trốn.

Thấy vậy, tôi vội vàng ôm lấy eo anh ta, giống như bạch tuộc, bám chặt cả tứ chi lên người anh ta.

Con quỷ này xấu hổ trông thật đáng yêu.

Rõ ràng anh ta luôn rất không tình nguyện, nhưng rồi lại chẳng làm gì được tôi.

Cái vẻ ngoài luôn tỏ ra không cần thiết, trong mắt tôi cơ bản chính là muốn từ chối mà vẫn đón nhận.

Cả hai chúng tôi cứ như hoán đổi thân phận.

Cứ như anh ta mới là một con người vô hại, còn tôi là con yêu tinh ma quỷ cứ bám riết lấy tiểu thư sinh.

Nếu là tôi trước kia, tuyệt đối sẽ không như vậy.

Nhưng vì tôi không sống được bao lâu nữa, không có gì để bận tâm, nếu không kịp thời hưởng lạc, vậy thì uổng phí hai mươi mấy năm trên đời này.

Tôi trơ trẽn dọa: “Nếu anh không nói thật, tôi sẽ không buông anh ra.”

Quỷ nam đầy mặt bất đắc dĩ.
 
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 12



Im lặng một lát, anh ta nhìn về phía tôi, vô cùng khó hiểu nói: “Khúc Linh Linh, trước đây thật sự không nhìn ra cô lại là người như vậy.”

Trước đây?

Tôi sững sờ.

Trái tim tôi như bị một sợi chỉ kéo căng, siết chặt, nhưng đó không phải đau đớn.

Cảm giác này khiến tôi như thể bừng tỉnh, trên môi dường như cũng nếm thấy một chút vị ngọt bất ngờ.

Tôi gần như đã đoán được đáp án, nhưng vẫn giả vờ mơ hồ hỏi anh ta: “Trước đây nào cơ?” Muốn nghe anh ta nói tiếp.

“Trung học Thanh Lâm.” Quỷ nam không nhìn tôi, bình tĩnh và chắc chắn nói: “Hồi cấp ba cô học ở Thanh Lâm, khóa 201X.”

Tôi gật đầu: “Đúng vậy, sao anh biết cả điều này?”

Quỷ nam quay mặt về phía tôi, vẻ mặt đầy vẻ 'hận sắt không thành thép' nói: “Trước đây cô là một cô gái hiền lành, trầm tính, sao bây giờ lại cứ thích… thích động tay động chân với đàn ông!”

Nhắc đến cái dáng vẻ nữ sinh hiền lành, trầm tính, học giỏi của tôi hồi cấp ba, rồi nhìn lại cái kiểu tôi bây giờ cứ bám dính lấy anh ta trên giường, ôm ấp đủ kiểu.

Hai má tôi nóng bừng, liền buông anh ta ra.

Quỷ nam: “Sao không ôm nữa?”

Mắt tôi sáng lên, liền vươn tay định ôm: “Nếu anh thích, vậy tôi…”

Anh ta đề phòng như thể gặp cướp, vội vàng ôm gối đầu né tránh, xoay người rơi xuống gầm giường, thoáng cái đã không thấy bóng dáng.

Tôi ôm bụng cười không ngừng.

Đang cười, ngực tôi bỗng nhói lên, nước mắt cứ thế trào ra.

Sống chung với một con quỷ nghe có vẻ rất kỳ dị, nhưng chúng tôi sống cùng nhau thực sự rất bình yên.

Có khi tôi cảm thấy giữa chúng tôi có một kiểu ăn ý, như thể một cặp vợ chồng già đã sống cùng nhau vài chục năm.

Hiện giờ, sinh mệnh của tôi như một chiếc đồng hồ cát đang đếm ngược.

Trong nhà, số lần tôi nhìn thấy quỷ nam ngày càng nhiều.

Tôi mới biết rằng, trước đây rất nhiều lúc không thấy anh ta, không phải anh ta cố tình trốn tránh tôi, mà là tình trạng sức khỏe của tôi chưa đạt đến mức có thể giao tiếp không rào cản với linh quỷ hồn quỷ đã chết.

Người sống và người chết có một bức tường ngăn cách.

Từ trường khác nhau, cho dù cùng tồn tại trong một không gian cũng hoàn toàn không thể gặp gỡ nhau.

Có lần quỷ nam hỏi tôi, làm sao tôi lại rơi vào tình cảnh này.

Tôi chỉ vào đầu mình, nói cho anh ta: “Chỗ này mọc ra một khối u, ác tính.

Tỷ lệ phẫu thuật thành công chỉ có 5%.”

Anh ta im lặng hồi lâu, hỏi tôi: “Vậy nên cô liền từ bỏ sao?”

Tôi nói: “Tôi vốn dĩ không có vướng bận gì, một mình đến, một mình đi.

Hơn nữa chẳng phải hồi cấp ba anh đã biết tôi sao, chắc cũng biết tôi là trẻ mồ côi.

Mỗi ngày tan học đều phải đến tiệm bánh ngọt làm thêm để kiếm tiền trang trải cuộc sống, từ nhỏ đến lớn đều rất vất vả.”

Tôi rất tự hào ưỡn ngực nói: “Năm đó cả trường chỉ có tôi đáng thương như vậy, nên tôi rất nổi tiếng.

Chẳng trách ngay cả anh cũng nhớ rõ.”

Ánh mắt quỷ nam nhìn tôi dịu dàng đến mức khiến tôi liên tưởng đến cơn gió xuân thoảng qua trong thung lũng, có thể xoa dịu mọi vết sẹo mà tôi đã trải qua nửa đời người.

Dừng một chút, anh ta do dự hỏi tôi: “Vậy cô còn nhớ tôi không?”

“Anh đẹp trai như vậy, tôi đương nhiên nhớ rõ.” Tôi không cần nghĩ ngợi đáp.

Quỷ nam khẽ mím môi, trên mặt hiện lên một chút chờ đợi và ngại ngùng.

Lại khiến tôi nảy sinh ý muốn trêu chọc anh ta.

Tôi khẽ cân nhắc một lát, nghiêng đầu nói: “Nhưng anh chắc đã chết được một thời gian khá lâu rồi nhỉ? Người chết và người sống không giống nhau, chắc chắn anh trông cũng khác so với hồi còn sống.
 
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 13



Thế nên dù tôi có nhớ anh trước đây là ai thì cũng không thể nhận ra được.

Hay anh cho tôi xem ảnh hồi trước của anh đi? Hoặc là, anh kể cho tôi nghe vài chuyện thời cấp ba của anh đi?”

Suốt cả quá trình, quỷ nam đều trưng ra bộ mặt 'cô phiền quá' nhìn tôi.

Tôi đổi chủ đề, lại nhắc đến: “Hay anh dứt khoát nói cho tôi biết rốt cuộc anh chết như thế nào đi.

Chúng ta học cùng một trường, một soái ca cấp độ như anh mà xảy ra chuyện thì tôi nhất định sẽ nghe thấy, như vậy tôi liền biết anh là ai.”

Tôi vẫn cố chấp với nguyên nhân cái chết của anh ta.

Quả nhiên, sắc mặt quỷ nam lập tức thay đổi, vô cùng không vui nói: “Khúc Linh Linh, cô thật sự là không tim không phổi!”

Tôi đưa tay áp lên ngực, khúc khích cười nhìn anh ta nói: “Trái tim tôi ở đây này, phổi cũng ở đây!”

Quỷ nam không dám nhìn vào chỗ tay tôi che, vội vàng đứng dậy đi đến phòng khác trốn.

Lúc ăn cơm tối hôm đó, anh ta – quỷ nam – nói chấp thuận cho tôi tiếp tục ở lại đây.

Tôi tự hỏi, chẳng lẽ anh ta biết tôi không còn sống được bao lâu nữa nên mới sinh lòng thương hại, muốn tôi yên tâm ở nhà anh ta cho đến khi chết? Tấm lòng tốt đó khiến tôi lạnh cả người.

Nói thế nào thì làm như vậy thật sự rất thất đức, tôi cũng rất sợ đến lúc đó không ai nhặt xác cho mình.

Tôi vẫn tiếp tục làm việc ở thẩm mỹ viện.

Con người, thật sự là như vậy đấy, chỉ cần còn một hơi thở thì phải vất vả lao động.

Sức khỏe của tôi ngày càng suy yếu, phần lớn thời gian đến cơm cũng không ăn nổi, hằng ngày hoàn toàn phải dựa vào trang điểm để che đi sắc mặt tái nhợt, nhờ vậy mà không ai biết tôi gần như đã là một người sống không bằng chết.

Hôm nay đang đi làm, tiểu Lâm hấp tấp chạy lên tìm tôi, nói đàn anh đến tiệm, kêu tôi xuống xem.

Tôi khựng lại vài giây mới sực tỉnh, cô ấy nói “anh rể” chính là chồng của đàn chị.

Đi xuống lầu, tôi thấy các đồng nghiệp đều vây quanh người đàn ông đó, ngọt ngào gọi là “anh rể”.

Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm bóng lưng đó.

Khi anh ta quay người lại, tôi nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Tiểu Lâm kích động hích tay vào tôi: “Đàn anh có sức hút quá đi, cậu xem anh ấy có phải đẹp trai hơn trước không? Ủa? Sao cậu không nói gì vậy?”

Tôi quay mặt sang cô ấy, nhíu mày hỏi: “Đàn anh nào?”

Tiểu Lâm đột nhiên tự đập trán một cái: “À à! Tớ nhớ ra rồi, hồi đại học cậu không học cùng trường với tớ và đàn chị à? Thế mà cái đầu óc này của tớ lại quên béng mất, đúng là sống mơ mơ màng màng.”

Cô ấy tiếp lời: “Đàn chị và anh rể rất nổi tiếng ở trường đại học của bọn tớ, mọi người đều rất ngưỡng mộ…”

Tôi ngắt lời cô ấy: “Tớ nhớ trước đây đàn chị cũng có một người bạn trai, chẳng lẽ không phải người này à?”

“Cậu nói là giáo thảo của trường chúng tớ hồi đó à? Cái này thì tớ không rõ lắm, trước đây chị ấy và giáo thảo đó chỉ thân thiết một chút thôi, nhưng nghe nói sau khi tốt nghiệp thì đúng là họ đã ở bên nhau.”

“Đàn chị và anh ta không học cùng trường đại học sao?”

“Không phải đâu, hơn nữa hình như còn là ở khác tỉnh, bạn trai thời đại học của đàn chị vẫn luôn là anh rể hiện tại này.” Tiểu Lâm chỉ vào người đàn ông có phong thái lãng tử dưới lầu nói.

“Chúng ta đừng nói chuyện này,” tiểu Lâm khẽ hạ giọng vì e dè, “Nghe Thượng Dương nói, người đó đã qua đời vào đầu năm nay, đàn chị rất kiêng kị khi nhắc đến anh ta.”
 
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 14



Thượng Dương là em trai ruột của đàn chị, anh ta thường xuyên đến tiệm, tôi đã gặp mặt anh ta vài lần rồi.

Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Người đàn ông bên cạnh đàn chị, dù thế nào cũng không thể là người đang ở dưới lầu này.

Dòng thời gian phức tạp và các mối quan hệ tình cảm rối ren khiến đầu tôi đau như búa bổ, chỉ cần hơi suy nghĩ sâu hơn một chút là choáng váng đến tối sầm mặt mũi.

Tôi muốn hỏi thêm tiểu Lâm những vấn đề khác, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy cô ấy sớm chạy xuống dưới xem náo nhiệt.

Tôi đứng trên cầu thang, nặng trĩu suy tư nhìn đàn chị ở dưới lầu.

Cô ấy nhận ra ánh mắt của tôi, quay đầu nhìn về phía tôi.

Khuôn mặt xinh đẹp đó lúc này trong mắt tôi thật khó lường.

Chúng tôi nhìn nhau vài giây, cô ấy thân thiện mỉm cười với tôi, rồi là người đầu tiên dời mắt đi, sau đó khoác tay người đàn ông rời đi.

Nửa năm trước tôi mới nhận được thiệp mời đính hôn của đàn chị, mới vỏn vẹn mấy tháng, người đàn ông bên cạnh cô ấy đã đổi rồi.

Mà thẩm mỹ viện này của cô ấy, vừa khéo lại bắt đầu được chuẩn bị từ nửa năm trước.

Chuyện gì đã xảy ra ở giữa, có lẽ chỉ có Thượng Dương có thể nói cho tôi.

Ngay ngày đầu tiên tôi đến tiệm, Thượng Dương đã tỏ ra hứng thú với tôi.

Tôi đã từ chối anh ta rất rõ ràng, nhưng anh ta càng bị cản càng hăng hái, cả ngày không ngừng lảng vảng trước mặt tôi.

Hôm nay cuối cùng tôi cũng đồng ý để anh ta đưa mình về nhà.

Thượng Dương nghe địa chỉ nhà tôi không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ cảm thán một câu: “Cô ở xa thật đấy.”

Trong xe, tôi muốn nói chuyện xã giao với Thượng Dương, hỏi anh ta, đàn chị và bạn trai trước đã chia tay như thế nào.

Thượng Dương không hiểu sao “à” một tiếng rồi cười khẽ, vừa nhìn tay lái đang xoay về phía trước vừa nói: “Cô nói Cư Phổ Nam à, anh ta số phận không tốt đâu, người con gái như chị tôi đâu phải ai cũng cưới được đâu.”

Tôi tỏ vẻ rất hứng thú: “Sao anh ta lại số phận không tốt?”

Thượng Dương quay đầu nhìn tôi, bất mãn nói: “Linh Linh, sao cô cứ nhắc mãi đến người đàn ông khác vậy? Tôi đang ở ngay trước mặt cô đây, mà cô chẳng quan tâm đến tôi gì cả.”

Tôi cười gượng: “Tôi quan tâm đàn chị chẳng phải cũng là quan tâm anh sao?”

“Chị của tôi được người yêu thương, được anh rể của tôi nâng niu như báu vật suốt ngày, chẳng giống cái người kia đâu.”

Tôi vẫn không bỏ cuộc mà mở miệng: “Người kia…”

“Linh Linh!” Thượng Dương đổi sắc mặt ngay lập tức, đột nhiên phanh gấp rồi quay đầu trừng mắt nhìn tôi: “Đừng nhắc đến cái tên Cư Phổ Nam đó được không? Không sợ xui xẻo sao!”

Tôi không nói gì nữa.

Thượng Dương thấy tôi như vậy, như sợ làm tôi hoảng sợ, lại xuống giọng nói: “Thôi được rồi! Mấy đứa con gái các cô đúng là tò mò quá đi, đừng cứ nghĩ mãi đến chị của tôi và Cư Phổ Nam nữa, tôi nói thật cho cô biết, chị của tôi chia tay với anh ta là vì anh ta không được việc, giờ chị biết rồi chứ!”

Anh ta.

Không.

Được….

Khóe miệng tôi giật giật.

Lời này nếu như để đương sự nghe thấy, có lẽ sẽ tức đến chết thêm một lần nữa.

Lời Thượng Dương nói chưa chắc đã đáng tin, nhưng tôi vẫn không khỏi suy nghĩ về hình dáng của người đàn ông đó, mà tò mò liệu có đúng là anh ta không được việc thật không…

Chẳng lẽ… thật sự không được ư?

Thượng Dương lái xe đến cổng tiểu khu, khi tôi xuống xe, anh ta khăng khăng muốn đưa tôi lên lầu.

Tôi mỉm cười đồng ý.

Thượng Dương này đối với đàn anh có vẻ thù địch, nói người ta không được việc, cứ như thể tự mình đã thử qua rồi vậy.
 
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 15



Lòng tôi bừng bừng một cơn giận, lúc trong xe đã muốn bùng phát rồi.

Anh ta muốn vào tiểu khu đưa tôi, đúng là hợp ý tôi.

Tiểu khu rộng vài dặm đều tĩnh lặng, bên trong tiểu khu còn yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có một chiếc đèn sáng trong chốt bảo vệ ở cổng lớn, một bảo vệ già đang mơ màng sắp ngủ gật ngồi bên trong.

Thượng Dương vừa bước vào cổng tiểu khu liền rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn mấy tòa nhà phía trước nói: “Cái chỗ quái quỷ thế này mà cô cũng ở được à, sao lại tối om như mực thế kia, có phải không có ai ở không?”

Tôi an ủi anh ta: “Chung cư mới mà, tạm thời còn chưa có nhiều người dọn đến.”

“Chỗ này đủ lạnh rồi, giống như vào mồ mả vậy.” Anh ta nói rồi quay đầu lại nhìn tên tiểu khu ở cổng: “Vân Gian Hoa Viên, tên cũng âm u chết tiệt.”

Tôi cười cười: “Về đến nhà là không lạnh đâu.”

Trên mặt Thượng Dương lộ ra một nụ cười quái dị đầy đắc ý.

Cửa thang máy vừa khép lại, Thượng Dương đã vội vàng muốn ôm chầm lấy tôi.

Tôi đẩy anh ta ra, anh ta lại rướn người qua định hôn tôi.

Đột nhiên ánh đèn thang máy bắt đầu lúc sáng lúc tối lập lòe, kèm theo tiếng chuông bạc cười liên tiếp.

“Chát” một tiếng, một tiếng tát giòn tan vang lên.

Đèn lại bỗng nhiên sáng lên.

Tôi thấy Thượng Dương ôm mặt, không thể tin được trừng mắt nhìn tôi: “Linh Linh, cô không muốn thì cứ nói không muốn, đánh tôi làm gì!”

Tôi ngơ ngác xòe tay ra: “Tôi không đánh anh mà.”

Thượng Dương nén giận, chỉ vào dấu bàn tay hồng hồng trên mặt mình lớn tiếng nói: “cô không đánh tôi, vậy cái này trên mặt tôi là cái gì!”

Tôi lại gần anh ta cẩn thận quan sát, tủi thân nói: “Nhưng mà, tay tôi đâu có cùng kích thước với dấu vết này đâu, anh xem.”

Thượng Dương xoay người soi gương trên tường thang máy phía sau, nhìn tay tôi, lại sờ sờ dấu bàn tay rõ ràng nhỏ hơn mấy vòng trên mặt.

Đó căn bản chính là dấu tay của một đứa trẻ.

Sắc mặt anh ta bỗng chốc trắng bệch.

Tôi cười thầm trong lòng, cái tát kỳ diệu này đúng là đánh đủ nặng.

Thượng Dương gắt gao đóng chặt miệng, không nói thêm một lời nào.

Thang máy đến tầng, anh ta nhanh chóng chạy ra.

Khi tôi lục chìa khóa mở cửa, Thượng Dương không ngừng ngóng về phía sau, thúc giục tôi nhanh lên.

Tôi không cố ý đâu, chỉ là hình như hôm nay khóa cửa bị hỏng, thế nào cũng không mở được.

Tôi nghĩ kỹ lại thì ra là quỷ nam trong nhà đang dỗi, anh ta không muốn tôi đưa đàn ông về nhà.

Thượng Dương lại bắt đầu thúc giục: “Nhanh lên đi, có phải cô không muốn tôi đến không!”

“Thật không phải đâu.” Tôi vô tội nói: “Khóa cửa hình như hỏng rồi.”

Không khí hành lang âm u lạnh lẽo, không lâu sau Thượng Dương đã bắt đầu run rẩy.

Anh ta sợ đến mất hồn, nhưng vẫn chưa hết sắc tâm, một phen đoạt lấy chìa khóa trong tay tôi rồi đẩy tôi ra: “Để tôi!”

Anh ta vừa mở, giọng điệu đột nhiên trở nên ngọt ngào: “Linh Linh sao lại nóng vội hơn cả anh thế? Anh đang mở cửa đây mà, ngoan nào đừng quậy nữa.”

Tôi ở phía sau anh ta “À?” một tiếng: “Anh gọi tôi sao?”

Thượng Dương khựng người lại, cúi đầu nhìn bàn tay trắng bệch, thon dài và có móng tay đen đang nắm trong tay mình, nghiêng mặt chậm rãi quay về phía tôi.

Hai tay tôi đều đang cẩn thận đút trong túi, không làm gì cả.

Thượng Dương “Ngao” một tiếng kêu thảm thiết, dùng sức vứt bỏ bàn tay đó.

Anh ta run rẩy dán sát vào tường, cả người giống như một cây cà tím bị sương giá đánh héo, lắp bắp: “Vừa, vừa rồi là ai nắm tay tôi vậy?”

Tôi thấy rõ ràng, đó là bàn tay của cô quỷ ngự tỷ.
 
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 16



Tôi thật muốn cười chết vì họ, nhưng đối mặt Thượng Dương tôi vẫn phải giả vờ ngây thơ: “Tay gì cơ? Tôi đâu có thấy gì đâu.”

Thượng Dương nuốt nước bọt, bị dọa đến hơi ngốc nghếch: “Có… Là, là một bàn tay phụ nữ, lạnh như băng vậy.”

Anh ta đã như vậy rồi, cố tình mấy vị hàng xóm còn muốn trêu chọc anh ta.

Lại có ai đó chạy đến sau lưng anh ta dùng ngón tay nhỏ chọc một cái, Thượng Dương như chim sợ cành cong, thét chói tai nhảy dựng lên.

“Anh làm sao vậy? Có nhìn thấy gì à?” Tôi quan tâm hỏi.

Thượng Dương trượt theo cửa ngồi bệt xuống, ngơ ngác rùng mình.

Bỗng nhiên anh ta ngớ người cúi đầu, nhìn về phía ngón tay mình.

Một vệt chất lỏng đỏ tươi đang từ khe cửa phía sau anh ta từ từ chảy ra, đó là máu, như có sinh mệnh, vây lấy anh ta từ bốn phía.

Thượng Dương chạy, tè ra quần.

Tòa chung cư yên tĩnh, khắp nơi vang vọng tiếng kêu thảm thiết cao vút của anh ta.

Tôi lạnh lùng nhìn bộ dạng hèn hạ đó của anh ta, biết từ sau này anh ta sẽ không dây dưa với tôi nữa.

Mấy con quỷ hàng xóm đều ra nói vẫn chưa đã, tôi cười nói với họ: “Tôi cũng không thể ngày nào cũng dẫn người sống đến cho các vị trêu chọc được.”

Họ liền nói: “Cái loại cặn bã này thì đúng là phải để chúng tôi dạy cho một bài học!”

Họ cả ngày quanh quẩn trong chung cư, khó lắm mới tìm được chút niềm vui, Thượng Dương đi rồi mà họ vẫn chưa thỏa mãn.

Suốt quá trình chỉ có quỷ nam trong nhà là thờ ơ.

Thượng Dương vừa đi, khóa cửa liền khôi phục như thường.

Tôi đi vào nhà, khắp nơi không thấy bóng dáng quỷ nam.

Thông thường mỗi ngày tôi tan làm trở về, anh ta đều sẽ ở cửa đón tôi, như một chú cún nhỏ đợi chủ nhân tan làm.

Tình huống hôm nay, cơ bản là anh ta không vui.

Tôi cảm thấy không hiểu nổi, nhưng không còn cách nào, vẫn phải dỗ dành.

Tôi lục tung từng phòng một hồi, cuối cùng phát hiện anh ta trong bồn tắm ở phòng vệ sinh.

Quỷ nam nằm nửa người bên trong, thở phì phì vòng cánh tay trước ngực.

Tôi nói: “Anh tắm à?”

Quỷ nam liếc tôi một cái: “Người chết thì không cần tắm rửa.”

Tôi ngồi bên cạnh bồn tắm, cười hỏi: “Vậy anh đang làm gì thế?”

Anh ta càng khó chịu hơn, quay mặt đi không nhìn tôi.

Tôi hỏi: “Đúng rồi, anh biết người bên ngoài vừa rồi là ai không?”

Quỷ nam vẻ mặt khó chịu: “Không có hứng thú.”

Xem ra anh ta chưa nhìn thấy Thượng Dương.

Tôi chần chừ một lát, đột nhiên nhớ ra liền hỏi: “Này, có phải cơ thể anh không được khỏe lắm không?”

Quỷ nam nhíu mày, không hiểu ý tôi.

Tôi hơi khó mở lời, nhưng vẫn nói ra: “Chính là cái mặt đó ấy.”

Quỷ nam hơi sững sờ, ngồi dậy, nhấc chân bước ra khỏi bồn tắm.

Anh ta quay lưng lại với tôi, tức giận đến mức đỏ mặt nói: “Khúc Linh Linh, cô thật là!”

Đoạn sau không biết là vì nghèo từ hay vì xấu hổ mà anh ta không nói ra được nữa.

Tôi chính là thích nhìn anh ta như vậy, cười ha hả nhìn anh ta đi về phía cửa phòng vệ sinh.

Quỷ thì không thể hiện phản ứng xấu hổ ra được, làn da của họ luôn bao phủ một cảm giác tái nhợt bất thường.

Nhưng nếu anh ta còn có được cơ thể sống động, nhất định đã sớm đỏ bừng từ đầu đến chân, như thể một con sơn dương vừa nấu chín vậy.

Tôi đột nhiên ngừng cười, nghĩ đến chuyện mấu chốt, che miệng không thể tin được nói: “À, anh sẽ không… sẽ không phải là đến nay vẫn là một trai tân chứ?”

Quỷ nam khựng người lại, nghiêng đầu sang trừng mắt nhìn tôi một cái đầy u ám, ra cửa rẽ một cái, lập tức biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
 
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 17



Những ấn tượng đã ăn sâu của tôi về quỷ, ở nơi anh ta hoàn toàn bị đảo lộn.

Tôi vừa nhớ tới liền muốn cười.

Mở vòi sen tắm rửa, tôi cúi đầu nhìn cơ thể mình.

Những cô gái khác không dám bước lên cân, là vì sợ mình quá nặng, còn tôi thì suốt một năm nay chưa một lần dám cân, chỉ vì cân nặng của tôi đang giảm sút nghiêm trọng.

Có lẽ chỉ vài ngày nữa thôi, tất cả những gì tôi có sẽ biến thành một hũ tro cốt nhỏ bé đó.

Như vậy, chờ tôi rời khỏi đây, quỷ nam, những người hàng xóm đó, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Tôi tắt vòi hoa sen, vươn tay lấy khăn tắm trên tường.

Vừa bước một chân ra khỏi vòi sen phòng tắm, tôi cảm thấy một trận choáng váng hoa mắt, rõ ràng mắt vẫn mở to nhưng trước mắt lại bị bao phủ bởi hai mảng tối đen.

Tình huống này tôi rất quen thuộc, đây là phản ứng thường gặp nhất sau khi tôi bị bệnh.

Tôi kiệt sức mà lảo đảo vài bước, ngã vật xuống sàn gạch men phòng tắm, phát ra tiếng động không nhỏ.

Nghe thấy quỷ nam ở ngoài cửa hỏi tôi làm sao vậy, tôi không nói nên lời, trước mắt hình như lại tối thêm chút nữa, sau đó nhắm mắt lại, bất tỉnh nhân sự.

Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy bên ngoài phòng tắm có không ít người đến.

Họ rất nhanh tìm vào phòng tắm, hai nữ y tá đỡ tôi dậy, hỏi: “Là cô gọi xe cứu thương sao?” Tôi còn đang mơ hồ, một nữ y tá nhìn thấy cẳng chân tôi, khẽ kêu lên: “Ngã thành ra thế này, nhà cô không có ai sao?”

Tôi chậm rãi lắc đầu.

Chắc là quỷ nam đến vì tôi kêu cứu.

Tôi hơi nhúc nhích chân, đau đến không tài nào kêu thành tiếng.

Bác sĩ ở bên ngoài nói: “Gãy xương rồi, mau dọn dẹp một chút rồi đến bệnh viện đi.”

Y tá đỡ tôi vào phòng ngủ thay quần áo, tôi đóng cửa lại, họ liền đợi ở bên ngoài.

Tôi mở tủ quần áo tìm đồ để mặc, cảm thấy phía sau một luồng khí lạnh tiến đến, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh ấy.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai chúng tôi đều hơi xấu hổ, không hẹn mà cùng né tránh ánh mắt.

Là bởi vì, lúc này trên người tôi chỉ mặc mỗi áo choàng tắm, mà bên trong thì không mặc gì.

Nhưng lúc ngã tôi nhớ rõ trên người mình chẳng có gì cả, khi y tá đi vào thì tôi đã có cái khăn tắm, nói vậy chắc cũng là anh ấy làm trước.

Tôi ho nhẹ một tiếng, vành tai hơi nóng, nói: “Cái đó...

Cảm ơn anh.”

Quỷ nam lễ phép đáp: “Không có gì.”

Tôi nhìn anh ấy.

Anh ấy cũng nhìn tôi.

Sau đó tôi khách sáo hỏi: “Tôi muốn thay quần áo, anh có thể tránh đi một lát được không?”

Anh ấy dường như không ngờ tôi lại nói điều này, vội vàng xoay người tránh đi.

Tôi khoác vội một chiếc váy lên người, để đến bệnh viện điều trị vết thương ở chân.

Lúc đang tìm thẻ khám bệnh trong ngăn kéo, quỷ nam đột nhiên gọi tôi: “Linh Linh.”

Đây là lần đầu tiên anh ấy gọi tên tôi như vậy.

Khác với những lần trước anh ấy dùng máu viết lên gương đe dọa tôi, hay những lúc sau này anh ấy xấu hổ và giận dữ nói tôi không giống con gái.

Lần này, anh ấy không gọi cả họ tên của tôi, giọng nói ôn hòa, đầy yêu thương, mang theo sự quan tâm ẩn giấu.

Cả đời tôi hiếm khi được đối xử dịu dàng như vậy, mặt hướng về anh ấy, trái tim được trấn an trở nên bình lặng và mềm mại, giống như một hồ nước suối ấm áp được nắng xuân chiếu rọi.

“Cô có thể mang cái đó theo không?”

Anh ấy chỉ vào hũ tro cốt của mình đặt trên đầu giường.
 
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 18



Xe cứu thương chạy thẳng đến bệnh viện, chân tôi đau không nhẹ, các bác sĩ và y tá vì muốn phân tán sự chú ý của tôi, vẫn luôn trò chuyện cùng tôi,

Một nữ y tá hỏi tôi: “Chúng tôi vào nhà cô, hình như không thấy ai khác, vậy là ai gọi điện cho bệnh viện vậy ạ?”

Một y tá khác cũng nhìn về phía tôi hỏi: “Đúng vậy, hơn nữa cửa gõ hai cái liền tự động mở ra.”

Vẻ mặt của cả hai cô ấy đều không được tự nhiên, như thể nghĩ ra điều gì đó nhưng khó nói thành lời, tràn đầy nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi đành phải nói: “Ừm… Chắc là bạn tôi, anh ấy vội bắt tàu nên gọi 120 rồi đi luôn, cửa thì giúp tôi giữ.”

Các y tá cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ nam cười nói với họ: “Nếu không các cô lại cho rằng đang có quỷ quấy phá à? Chúng ta làm nghề này không thể tin những chuyện huyền học kiểu này, phải luôn ghi nhớ giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội nhé.”

Vừa nói anh ấy vừa siết chặt vạt áo: “Sao tự nhiên lạnh thế này, điều hòa có phải bật thấp quá không?”

Y tá nói: “Điều hòa có bật đâu, chẳng qua gần đây trời lạnh hơn nhiều.”

“Sao thế này? Tự nhiên nhiệt độ giảm đột ngột à?”

Tôi rũ mắt xuống, lén nhìn quỷ nam đang ngồi cạnh tôi.

Chỉ có tôi thấy được anh ấy.

Quỷ nam chắc đã lâu không ra ngoài, anh ấy rất không thích nghi, lo trước lo sau, tâm thần bất định, giống như một con mèo nuôi trong nhà dễ bị căng thẳng khi gặp môi trường lạ.

Tôi đột nhiên thấy chua xót.

Anh ấy cũng từng là một con người bằng xương bằng thịt, là thiên chi kiêu tử, có được điều kiện và vật chất tốt từ khi sinh ra, lẽ ra phải bình an vui sướng trải qua nửa đời này, giờ đây âm dương cách biệt, ngay cả việc nhìn thấy ánh mặt trời cũng trở thành hy vọng xa vời.

Ngực tôi như bị một luồng khí áp nặng nề bao phủ, lâu lắm không thể thư giãn.

Đến bệnh viện chụp X-quang, chân trái tôi bị thương không nhẹ, may mắn là không làm tổn hại đến xương cốt.

Tôi trêu quỷ nam, “May mà không gãy xương, nếu không mấy tháng nữa hỏa táng xong, người ta nhìn thấy cái đinh chắc chắn còn thấy lạ đời...”

Quỷ nam khẽ cười một tiếng, “Tâm thái cô cũng thật tốt.”

Tôi tủm tỉm cười, “Có anh tự tiến cử đến làm bạn cùng giường, đương nhiên là tốt rồi.”

Quỷ nam xấu hổ nhìn sang nơi khác.

Bác sĩ đề nghị tôi ở lại viện hai ngày để theo dõi, rồi sắp xếp phòng bệnh cho tôi.

Phòng bệnh không phải phòng riêng, một phòng có ba giường, vẫn là phòng chung.

Đêm nay giường bệnh khan hiếm, phòng bệnh của tôi ngoài tôi ra thì hai người còn lại đều là nam giới.

Một người nghe nói là côn đồ gây sự bị thương, một người khác là bệnh nhân thực vật đã nằm đây 6 năm.

Tôi vừa bước vào thì tên côn đồ đã không có ý tốt mà nhìn chằm chằm tôi, y tá nói, nếu tôi không ngại đợi thêm chút, cô ấy có thể đi giúp tôi tìm một giường khác.

Có một con quỷ ở bên cạnh bầu bạn, cho dù anh ta là mười tên côn đồ tôi cũng không sợ.

Tôi khéo léo từ chối ý tốt của y tá, bình tĩnh tự nhiên đi qua giường của tên côn đồ.

Quỷ nam không rời tôi nửa bước.

Dù sao âm dương cách biệt, anh ấy không thể làm gì cho tôi, nhưng dù vậy, anh ấy vẫn muốn lặng lẽ ở bên cạnh.

Ngồi trên ghế ở mép giường tôi, anh ấy lại như đang suy tư điều gì.

Có những người khác ở đây, tôi cũng không thể trò chuyện cùng anh ấy.

Không có điện thoại di động, không có trò chơi, hình ảnh quỷ nam như thế này khiến tôi nghĩ đến những ông bà lão cô độc khi về già, thầm nghĩ anh ấy như vậy liệu có thực sự không nhàm chán không?
 
Yêu Đương Với Chàng Quỷ - Hảo Vận Nguyên Tiêu Thang
Chương 19



Ban đêm khu điều trị không hề yên bình, trên hành lang vẫn luôn có người qua lại, lấy nước nóng, vào nhà vệ sinh, ghé thăm phòng và rửa mặt.

Tên côn đồ nằm ở giường gần cửa, đang xem video ngắn ồn ào, thỉnh thoảng lại phát ra những tràng cười khúc khích.

Y tá kiểm tra phòng xong thì tắt đèn, tên côn đồ liền bỏ điện thoại xuống, một giây sau đã đi vào giấc ngủ, tiếng ngáy vang trời.

Tôi hỏi nhỏ quỷ nam: “Anh không ngủ sao?”

Anh ấy vẫn ngồi ở mép giường tôi, ngay cả tư thế cũng không đổi.

Nghe thấy tôi hỏi, anh ấy chỉ khẽ nâng mắt, trong bóng đêm mờ ảo của ánh trăng, khuôn mặt anh ấy trông tà mị, quyến rũ lạ thường.

“Ngủ thế nào?” Anh ấy hỏi lại tôi.

Tôi vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, “Ở nhà ngủ thế nào thì ở đây cũng ngủ thế ấy thôi, mau lại đây mau lại đây, chăn ấm sẵn cho anh rồi.”

Anh ấy đương nhiên không chịu, nhưng lần này lại không xấu hổ quát mắng tôi nữa.

Tôi cũng chẳng thể bá vương ngạnh thượng câu, đành không quản anh ấy nữa.

Không biết qua bao lâu, tôi đang ngủ say thì bị một luồng khí lạnh bao trùm khắp người làm tỉnh giấc.

Tôi cứ nghĩ quỷ nam không chịu nổi nên vẫn lên đây, đưa tay sang bên cạnh sờ thử, nhưng lại trống rỗng.

Xung quanh như có người đang thì thầm bàn tán về tôi, cảm giác này vô cùng quỷ dị.

“Cô ấy rốt cuộc là người sống hay người chết?”

“Nếu không anh sờ thử xem có lạnh không.”

“Sao anh không sờ?”

“Sờ đi sờ đi, chờ cái anh quỷ đẹp trai kia về thì các người coi chừng!”

Anh quỷ đẹp trai?

Mày tôi giật giật, đột nhiên mở mắt ra.

Mấy con quỷ đang xúm lại xem tôi, giật mình lùi về phía sau.

Tôi liếc nhìn họ một cái.

Họ đều mặc đồ bệnh nhân ở đây, thoáng nhìn qua thì không khác gì người bệnh bình thường.

Nhưng tôi sớm đã tiếp xúc nhiều với đám quỷ hàng xóm ở chung cư, liếc mắt một cái là có thể phân biệt ra họ là người hay quỷ.

Bây giờ điều này không quan trọng.

Quỷ nam đi đâu vậy?

Tôi tìm khắp nơi, thậm chí còn cúi đầu xuống gầm giường để nhìn, nhưng vẫn không tìm thấy quỷ nam.

Đám quỷ hồn vẫn không biết tôi có thể nhìn thấy họ, chúng hỏi nhau: “Cô ấy đang tìm gì vậy?”

Tôi nhìn về phía họ nói: “Cái anh quỷ đẹp trai mà các người nói, anh ấy đi đâu rồi?”

Đám quỷ hồn bị tôi làm cho chấn động sâu sắc, nửa ngày trời mà không một ai, à không, không một con quỷ nào trả lời câu hỏi của tôi.

Tôi gật đầu nói với họ: “Đúng vậy, tôi có thể nhìn thấy các người, bởi vì tôi không khác gì một nửa đồng loại của các người rồi.”

Đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân là từ nhỏ tôi đã có thể chất thần quái, dễ bị quỷ ám.

Con quỷ cao vóc phản ứng lại trước tiên nói: “Cô nói là cái người bên ngoài mới đến hôm nay à?”

Thấy ánh mắt chờ đợi của tôi, anh ta lắc đầu nói: “Lúc chúng tôi mới từ nhà xác lên thì anh ấy đã không còn ở đó nữa rồi.”

Tôi cảm thấy khó hiểu.

Anh ấy có thể đi đâu được chứ?

Quỷ nam đã nói với tôi rồi, quỷ hồn không thể rời khỏi hũ tro cốt của mình quá lâu.

Nghĩ đến đây tôi nhìn về phía đầu giường.

Cái túi vốn dĩ đang đặt yên vị ở đó đã biến mất.

Cùng biến mất còn có tên côn đồ ở giường kế bên.

Lòng tôi chùng xuống, vội hỏi mấy con quỷ này: “Vậy người đàn ông trên cái giường này đâu? Các người có thấy không?”

Một con quỷ chợt nghĩ ra, nói với tôi: “Hình như xuất viện rồi?” Anh ta vò đầu, “Sao lại xuất viện giữa đêm thế này?”

Tôi hiểu ra tất cả, kéo lê chân bị thương vội vàng đi tìm y tá trực.
 
Back
Top Bottom