Chương 55.
Tiệc giao thừa trong cung. (Ba)
Trong sảnh điện phụ, Hoàng thượng đỡ trán ngồi ở ghế chính, Hoàng hậu ngồi bên trái ông ta, Triều Dương độc chiếm một chiếc ghế bành ngồi ở bên phải ông ta.Vừa rồi thị vệ mang đến hai tin tức, một tốt một xấu.Tin tốt là Quận chúa Phúc Giai ở dưới cây mai trong Ngự Hoa viên ngắm tuyết cho tỉnh rượu, hai a hoàn thân cận xách đèn lồng theo ở bên cạnh cùng với Quận chúa, thời gian tốt đẹp bình yên cũng không có chuyện gì.Hoàng thượng vừa thở phào nhẹ nhõm được một hơi thì thị vệ bên kia đã tới rồi.Nói là khi đang lặng lẽ tìm Quận chúa Phúc Giai thì bất ngờ gặp được lục Hoàng tử níu kéo dây dưa với tiểu thư Thần gia, đặc biệt là lúc ấy trưởng Công chúa Triều Dương cũng ở hiện trường, đang muốn tóm lục Hoàng tử đưa đi gặp Hoàng thượng nói ra lẽ.Hoàng thượng: "???"
Hoàng hậu cũng sửng sốt: "Tiểu thư Thần Nguyệt nhà Thần tướng?"
Thị vệ gật đầu đáp: "Vâng."
Nghĩ lại cũng đúng, trừ Thần Nguyệt ra thì cũng không còn tiểu thư nhà nào có thể đi lại gần gũi như vậy với trưởng Công chúa Triều Dương.Loại chuyện này chung quy thì không sáng sủa, dù sao không thể ầm ĩ đến cung Trường Nhạc này khiến tất cả mọi người vây xem trò cười của hoàng thất, cho nên Hoàng thượng đã gọi người vào sảnh điện phụ.Thần Nguyệt đứng ở phía sau Triều Dương, lục Hoàng tử quỳ dưới đất.Hoàng thượng trải qua hoảng sợ cả đêm, cộng thêm trước đó đã uống chút rượu, men say tuy bị doạ cho tỉnh rồi nhưng hiện tại đại não sưng lên huyệt Thái Dương giật thình thịch, đau đầu cực: "Nói đi, chuyện gì xảy ra."
Triều Hoằng Tế quỳ thẳng tắp, đang muốn ngẩng đầu mở miệng ngụy biện thì Hoàng thượng lập tức hất chung trà trong tầm tay rớt xuống đất, quay tròn lăn lóc đến trước đầu gối của y.Hoàng thượng tức giận mắng: "Có bảo ngươi nói sao."
Triều Hoằng Tế lập tức rụt vai cúi đầu: "Vâng."
Hoàng hậu giơ tay khẽ vuốt cánh tay Hoàng thượng, nói nhẹ nhàng: "Vẫn là để thần thiếp tới hỏi đi."
Bà ấy nhìn Thần Nguyệt: "Thần Nguyệt, đến ngươi nói chuyện đêm nay xem."
Thần Nguyệt thoáng nhìn Triều Dương, Triều Dương gật đầu với cô nàng.
Lúc này Thần Nguyệt mới đứng ra cúi mình làm lễ với Hoàng thượng Hoàng hậu: "Buổi tối ta đã ăn chút bánh trôi viên cùng rượu nếp, có hơi nên chóng mặt buồn nôn tính ra ngoài đi một chút.
Điện hạ thấy sắc mặt ta đỏ rực, sợ ta xảy ra chuyện bèn nói đi dạo với ta."
Cho nên nói Thần Nguyệt đi ra ngoài một mình là không đúng, mà ngay từ đầu đã rời tiệc cùng trưởng công chúa Triều Dương."
Khi đi đến một chỗ hành lang sảnh điện phụ thì điện hạ đi thay áo, để ta cùng tỳ nữ Châu Châu ở bên ngoài chờ điện hạ, ai ngờ lúc ấy gặp được lục Hoàng tử qua tới."
Thần Nguyệt trừng mắt với Triều Hoằng Tế: "Chẳng qua là xuất phát từ lễ nghi nên ta đã chào hỏi với lục Hoàng tử, y lại lao thẳng đến ta, nói gì về mà hôn ước á, nói tới tình ý này kia.
Đầu óc ta đơ đơ ra, nghe vào như lọt giữa mây trong sương, hoàn toàn không biết y đang nói cái gì."
"Không phải là như thế, Thần Nguyệt còn chưa tỉnh rượu không nhớ được đầy đủ," Triều Hoằng Tế ngẩng đầu nhìn Thần Nguyệt, lại nhìn Hoàng thượng, hơi nóng ruột: "Phụ hoàng, sự tình không phải như vậy......"
Rõ ràng là Thần Nguyệt gọi "anh Hoằng Tế" với y, y mới quẳng mất chuyện đi tìm Triều Mộ qua tìm Thần Nguyệt, sau đó Thần Nguyệt choáng choáng váng váng mà nói đến với y chuyện phụ thân muốn bàn chuyện cưới xin cho mình.
Triều Hoằng Tế vừa nghe thì lập tức gấp lên, nói: "Thần tướng hoàn toàn không cần phải nôn nóng, nàng lại không phải không gả được".Lời tiếp sau đó gấp gáp đến cuối cùng thì đã nói tới y muốn hủy bỏ hôn ước với Quận chúa Phúc Giai, đến lúc đó y cưới cô nàng cũng không phải là không được.Ai ngờ mới nói lời này xong thì Thần Nguyệt tức giận rồi, nói: "Ngươi có hôn ước trong người, sao có thể thích ta".Tất nhiên là Triều Hoằng Tế muốn nói "Hôn ước không có thật tối nay có thể hủy bỏ rồi", nhưng mới nói lời kia xong thì cửa sảnh điện phụ đã mở ngay, người cô Triều Dương của y lại từ bên trong ra tới, vừa lạnh mặt bảo người đi gọi Hoàng thượng vừa cho hầu nữ Ấn Thanh thân cận đi mời Triều Mộ.Triều Hoằng Tế nghĩ rằng việc này sớm hay muộn cũng phải nói rõ ra, bèn đã theo trưởng Công chúa tới, nhưng ai có ngờ được Thần Nguyệt còn chưa tỉnh rượu đâu, lời khi mở miệng nói làm người ta nghe rồi cũng mơ hồ vô cùng.Tuy là sự thật, nhưng này chỉ là một phần sự thật, vẫn có hơi lệch với chân tướng.Theo như Triều Hoằng Tế thấy thì chuyện vừa rồi rõ ràng là y với Thần Nguyệt là 'nam có tình nữ có ý', sao Thần Nguyệt nói xong thì biến thành y 'cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga' rồi?Y còn chưa kêu gào xong thì Hoàng thượng đã sầm mặt quát mắng: "Câm miệng !"
"Chút tâm tư nhỏ này của người, ngoại trừ bản thân ngươi cảm thấy che giấu rất tốt, chứ người khác thấy rõ mồn một hết cả !"
Hoàng thượng còn nhớ khi Triều Mộ vừa tiến cung thì từng nói chuyện Triều Hoằng Tế tặng Thần Nguyệt vòng tay mã não.Từ khi đó thì y đã suy tính về Thần tướng, có thể làm ra hành động hoang đường như đêm nay đây là hoàn toàn không bất ngờ."
Ngươi còn nhớ ngươi đi ra ngoài là tìm ai chứ?"
Hoàng thượng run tay chỉ vào y mà hỏi.Triều Hoằng Tế thoáng chột dạ, khí thế dâng cao lên vừa nãy lại thụt ngược về rồi: "Nhi thần biết sai."
Vốn dĩ y đi ra ngoài là tìm Triều Mộ cùng Lương Hựu Vân, thậm chí chủ yếu là đi tìm Triều Mộ.
Theo kế hoạch của y và mẫu phi thì hiện tại người quỳ ở nơi này hẳn là Cố tiểu công tử mới đúng.
Ai đoán nổi y ra ngoài đi chưa được mấy bước thì sẽ gặp được Thần Nguyệt rồi đâu.Quả nhiên là sắc đẹp làm hỏng việc !Y nghiêng mắt len lén nhìn Thần Nguyệt, bị Thần Nguyệt bắt được ngay tại chỗ, đôi mắt đẹp đã trợn to trừng mắt nhìn ngược về: "Còn nhìn !"
Cô nàng mách lẻo với Triều Dương cùng Hoàng thượng: "Y còn đang nhìn ta !"
Triều Hoằng Tế lập tức cúi đầu xuống, cảm giác Thần Nguyệt bây giờ chưa tỉnh rượu.
Cô nàng chẳng làm chứng thì dẫu có cho y mười cái miệng y cũng không giải thích rõ ràng được chuyện trước đó.Vừa khéo, lúc này Lệ quý phi cùng vợ chồng Thần tướng đã tới.Hoàng thượng nhìn về phía Lệ quý phi với sắc con ngươi tối lại: "Nàng xem con trai nàng đã làm chuyện hay ho, lại ở ngay trước mặt Triều Dương mà nói muốn hủy bỏ hôn ước với Phúc Giai cưới người khác là Thần Nguyệt."
Lệ quý phi cũng thoáng hít một hơi lạnh, giơ tay ôm lấy ngực, chậm rãi đi tới, ánh mắt lấp lóe, nói giãi bày với vẻ mềm mỏng: "Hoằng Tế chưa bao giờ là người lỗ mãng kích động như vậy, việc này liệu có thể có hiểu lầm gì hay không?"
"Hiểu lầm, hiểu lầm cái gì?"
Hai chân Triều Dương bắt tréo lên, nghiêng người dựa ghế bành, một tay chống má, nhấc mắt lên nhìn Lệ quý phi, nói châm chọc: "Quý phi định nói là cô bé người ta đã đánh liều vứt bỏ danh dự tới chỗ này bôi nhọ con trai quý phi à?"
Lệ quý phi cười cười, ánh mắt bày tỏ thân thiện lướt qua mặt Thần Nguyệt: "Tất nhiên ý ta không phải vậy, ta nói phải chăng là có tình cảm lẫn nhau hay không ấy, không phải khi trước còn loan truyền rằng Thần Nguyệt với Phúc Giai đã không thèm nhìn mặt nhau bởi vì Hoằng Tế đấy sao?"
Bà ta dẫn dắt đề tài tới đến hai nàng tranh một chàng, tiện thể phủi trách nhiệm từ trên người Triều Hoằng Tế đến chỗ hai cô gái người ta, trở thành mâu thuẫn giữa hai cô gái ấy.Quả nhiên, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nhìn về phía Thần Nguyệt.Thần Nguyệt đã đi về phía vợ chồng Thần tướng, nhào vào trong lòng Thần phu nhân.Hoàng hậu hỏi nhẹ giọng: "Thật sự có việc này à?
Ngươi giận đến không nhìn mặt Phúc Giai nữa?"
"Đương nhiên là không có chuyện đó," Thần Nguyệt ôm cánh tay Thần phu nhân, nói với Hoàng hậu: "Quan hệ của ta với Mộ Mộ rất tốt, hôm nay xuống xe ngựa rồi đều là tiến cung với nhau.
Nếu ta giận không nhìn mặt Mộ Mộ thì sao sẽ cùng đi với cô ấy đây?"
"Với lại còn có," Thần Nguyệt chỉ vào cây trâm ở nơi không dễ thấy trên đầu, nghiêng đầu bày ra cho mọi người xem: "Cây trâm này của ta chính là do Mộ Mộ tặng.
Hôm nay Mộ Mộ cũng có một cây giống y như đúc trên đầu, chúng ta đã hẹn trước hôm nay cùng đeo."
Nếu mấy này đều không phải là tình cảm tốt, thế còn cái gì có thể chứng minh mối quan hệ hai người không tệ?Sắc mặt Lệ quý phi y hệt với trâm bạch ngọc trên đầu Thần Nguyệt, trở nên trắng toát: "Này......"
Đây sao có thể?!Không phải bên ngoài đều đang truyền rằng hai người mâu thuẫn gay gắt rồi sao !Thần tướng cũng cười nói: "Bên ngoài đều nói bừa ấy, tiểu nữ cùng Quận chúa Phúc Giai trước giờ qua lại tốt đẹp, tuy không phải tình cảm từ còn nhỏ thì cũng lại là quan hệ trao đổi khăn tay.
Nếu như nương nương không tin, chờ lát nữa Quận chúa Phúc Giai vào đây nương nương cứ hỏi thử Quận chúa là được."
Lúc này Hoàng thượng mới nhớ tới: "Sao Mộ nhi còn chưa tới?"
Cửa điện lại mở ra lần nữa, Ấn Thanh vào đến trước một bước, cúi làm lễ với mọi người: "Quận chúa Phúc Giai tới rồi."
Triều Mộ vịn tay A Chi tiến vào, đột nhiên nhìn thấy một chút hoang mang lộ ra trên mặt nhiều người thế này, trong đôi mắt to tròn lóng lánh chưa lui nét say như có vẻ mù tịt một tí.Nàng ấy hành lễ với mọi người, bộ dáng trông ngoan ngoãn mềm yếu làm người ta đau lòng.Hoàng thượng nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu gọi người cũng dọn cái ghế dựa lại đây cho Quận chúa Phúc Giai.Hoàng hậu đứng lên qua tới, duỗi tay kéo lấy ngón tay Triều Mộ, hỏi dịu dàng: "Phúc Giai vừa rồi đã đi đâu vậy?
Làm ta cùng cậu của con lo lắng biết bao."
Ánh mắt bà ấy dừng ở đồ trang sức trên đầu Triều Mộ, quả thực phát hiện một cây trâm bạch ngọc ở đằng sau búi tóc Triều Mộ giống y chang trên đầu Thần Nguyệt.Chỉ là cây trâm của hai người đều nằm ở nơi không nổi bật, hơn nữa ngọc không quý hiếm không chạm khắc, rất khó làm người ta chú ý tới.Hoàng hậu hơi hơi gật đầu chút với Hoàng thượng, ý bảo Thần Nguyệt không nói dối.
Tình cảm hai cô bé này thật sự là không tệ, cho nên chuyện "hai nàng tranh một chàng" Lệ quý phi nói vừa rồi tuyệt đối không thể nào xảy ra.Việc tối nay hoàn toàn chính là lục Hoàng tử chủ động đi đến quấy rầy Thần Nguyệt."
Con ăn viên bánh trôi ăn đến say, bèn ra ngoài đi một chút," Triều Mộ đặt những ngón tay lạnh lẽo vào trong lòng bàn tay Hoàng hậu nương nương, mặc bà ấy kéo mình ngồi lên ghế dựa cạnh bên.
Nhìn xung quanh với vẻ nghi hoặc lộ ra trong mắt, bèn hỏi nhẹ giọng: "Làm sao vậy?"
"Chỉ là tối nay đã xảy ra chút chuyện, khi thị vệ của Hoàng thượng ra ngoài đi tìm con thì gặp được lục Hoàng tử đang nói chuyện với tiểu thư Thần Nguyệt."
Hoàng hậu đã buông lỏng, lui về sau hai bước, ngồi trở lại ghế của mình.
Lệ quý phi còn đang dán mắt nhìn vào đầu Triều Mộ.Triều Mộ ngồi ngay ngắn, để mặc bà ta quan sát.Nàng ấy rời tiệc ra ngoài, ngay cả một cọng tóc cũng chẳng rối.Hoàng thượng đã quát một tiếng: "Nếu Lệ quý phi thích thì để Mộ nhi tặng nàng cây trâm đó, nàng lấy về tẩm cung của nàng nhìn xem cho kỹ?"
"Không dám."
Lệ quý phi cụp mắt xuống."
Nói chuyện gì chứ, ý của hắn là gì bản thân hắn biết !"
Hoàng thượng trừng mắt với Hoàng hậu, duỗi tay muốn vớ lấy chung trà, sờ thấy trống không mới nhớ tới cái chung kia của mình đã bị quăng xuống đất rồi.Ông ta quơ lấy chung trà của Hoàng hậu đập vào đầu vai của Triều Hoằng Tế: "Nghiệt súc, giờ ngươi còn muốn ngụy biện thế nào?"
Lệ quý phi đã che miệng bằng khăn tay hô giật mình một tiếng hơi thấp.
Tuy bà ta xót con trai, nhưng lúc này cũng không dám lên tới nói thêm câu nào, chỉ đứng ở một bên.Triều Hoằng Tế co vai lại vì bị đập trúng.
Sự tình đã ầm ĩ thành như vậy thì y còn quan tâm bày mưu tính kế gì nữa, khoảng chừng đã như thế thôi thì trực tiếp nói thật luôn: "Nhi thần không thích Phúc Giai, nhi thần muốn hủy bỏ hôn ước với Phúc Giai."
Y nói: "Ngần ấy năm qua trong lòng nhi thần vẫn luôn coi Phúc Giai là em ruột mình, không hề có chút tình yêu nam nữ nào, cho nên không có cách nào cưới em ấy."
"Đồ khốn nạn, ngươi đang nói gì !"
Hoàng thượng vỗ bàn.Hoàng hậu lập tức nhảy ra khuyên nước đôi theo: "Hoàng thượng đừng nóng giận, lục Hoàng tử còn nhỏ vẫn không hiểu cái gì là tình cảm anh em với tình yêu nam nữ."
Bà ấy khuyên Triều Hoằng Tế: "Sau khi cô lớn ngươi qua đời năm đó thì chỉ để lại em Phúc Giai của ngươi, một bé gái còn nhỏ xíu như vậy thật là làm người ta đau xót.
Khi đó là ngươi kéo tay em gái nói thích em, bấy giờ phụ hoàng ngươi mới hỏi sau này ngươi có muốn cưới em không, ngươi nói muốn, nên mối hôn sự này của hai đứa mới coi như ấn định."
Triều Hoằng Tế không có ấn tượng chút nào đối với những chuyện quá khứ này, khi đó y cũng không lớn hơn Triều Mộ nhiều lắm, cũng là một đứa trẻ nói xong câu trước quay đi là có thể quên mất ngay.Triều Hoằng Tế nhìn về phía Lệ quý phi, Lệ quý phi lắc đầu với y thật nhỏ đến khó phát hiện, Triều Hoằng Tế mới cúi đầu không nói tiếng nào.Hiển nhiên, lời này lúc ấy là do mẫu phi dạy y nói.Hoàng hậu nói: "Có lẽ là hôm nay ngươi nhất thời say rượu hồ đồ rồi mới nói ra lời hủy bỏ hôn sự, không thể coi là thật."
Bà ấy nghiêng người, nói nhẹ nhàng: "Hoàng thượng, giờ Phúc Giai cũng ở đây, chi bằng bảo Hoằng Tế nhận lỗi đàng hoàng một cái với Phúc Giai, rồi việc này cũng coi như qua đi.
Với lại quan hệ giữa Phúc Giai cùng Thần Nguyệt tốt, tất nhiên sẽ không để chuyện tối nay ở trong lòng đúng không?"
Hoàng thượng bắt đầu do dự, ngước mắt nhìn về phía Triều Mộ: "Mộ nhi cảm thấy thế nào?
Hôn ước này......"
Rốt cuộc đến nàng ấy rồi.Triều Mộ đứng dậy cúi làm lễ, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt rưng rưng nhưng vẻ mặt kiên định giọng nói rõ ràng: "Hôn ước này, con không muốn."
Hoàng hậu thoáng ngẩn ra: "Mộ nhi con đang nói cái gì?"
Lệ quý phi cũng chợt sững lại, tiếp theo sau thì vui vẻ bất ngờ lộ ra trên mặt.
Quá trình đã như vậy rồi, nếu kết quả có thể như mong muốn cũng là chuyện tốt.Triều Mộ đi đến khoảng chính giữa, đứng bên cạnh Triều Hoằng Tế, rồi hành lễ lớn một cái với Hoàng thượng, không kiêu ngạo không thấp hèn:"Khi Triều Mộ tiến cung đã từng nói với Hoàng thượng cùng nương nương, thứ không phải thuộc về một mình con thì con không cần.
Nếu trong lòng anh Hoằng Tế đã có người khác rồi lại coi con như em gái, thế tất nhiên là con không thể gả cho anh Hoằng Tế."
Hoàng thượng không đưa ra trả lời vội, mà thân trên hơi hơi áp tới trước, tay đặt lên tay vịn của ghế, bảo người đỡ Triều Mộ đứng dậy ngồi xuống trước.Hoàng hậu kéo khóe miệng lên thoáng cười: "Cô bé nhỏ kích động không biết cái gì mới là tốt nhất, chớ có bỏ lỡ duyên phận của mình bởi vì tính tình tuổi trẻ."
"Duyên phận, duyên phận cái gì?"
Triều Dương xem kịch hết nửa ngày đã mở miệng: "Còn chưa thành thân đâu mà trong lòng đã sáng nắng chiều mưa rồi.
Vừa rồi hoàng tẩu cũng nghe rõ ràng đấy, y nói gì nhỉ, y nói coi Mộ Mộ nhà ta như em gái, chẳng lẽ hoàng tẩu muốn mai này sau khi Triều Mộ gả cho Triều Hoằng Tế làm cái xác không hồn không được chồng yêu thích à?"
"Nếu việc này phát sinh ở nơi công chúa ruột thịt của hoàng tẩu, hoàng tẩu cũng khuyên con gái mình như vậy sao?"
Triều Dương nhếch môi cười một cái, ý cười bạc bẽo: "Hay là Mộ nhi nhà ta không có mẹ đẻ che chở, cần phải vì để đẹp đẽ mặt mũi của Triều Hoằng Tế mà nhẫn nhịn chịu đựng?"
Sắc mặt Hoàng hậu trở nên khó coi trong nháy mắt, thoáng thấp giọng kêu: "Triều Dương."
Triều Dương chẳng để ý tới Hoàng hậu mà nhìn về phía Hoàng thượng: "Hoàng huynh, Triều Mộ sang quý vì là Quận chúa Phúc Giai, con gái độc nhất của hoàng muội huynh tức hoàng tỷ ta, Triều Mộ không có quyền lực tự lựa chọn hôn sự sao?"
Hoàng thượng hơi ngẩn ra, ánh mắt vẩn đục tuổi già chầm chậm di chuyển đến trên mặt Triều Mộ.Triều Mộ ngoan ngoãn dịu hiền mà ngồi ngay ngắn nơi đó, mắt hạnh lóng lánh trong trẻo sạch sẽ chưa nhiễm chút bụi trần nào.
Khi nói chuyện, khóe miệng kéo theo lúm đồng tiền như ẩn như hiện, cực kỳ giống Triều Uẩn hồi còn nhỏ.Tay Hoàng Thượng che khuất dưới tay áo đang run lên hết, nói giọng khàn: "Có, tất nhiên là có."
"Hiện giờ trong và ngoài Đại Triều ta yên ổn, đã không cần phải để những cô gái Triều thị ta uất ức bản thân nữa."
Lời này vừa nói ra thì Hoàng hậu biết việc này đã định, khuyên thế nào nữa cũng vô dụng thôi.Triều Mộ cụp mắt, cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên mũi ê xót, không nói nên được trong lòng là cảm giác gì.Dù cho ông ta có không tốt hết thảy, trong lòng có trách hận ông ta mọi thứ, nhưng lúc này ông ta cũng giống như một người cha chú, ấm giọng mà chậm rãi mở miệng:"Truyền ý chỉ trẫm, vì phẩm hạnh lục Hoàng tử không đứng đắn !
Hôn ước miệng giữa Quận chúa Phúc Giai Triều Mộ với lục Hoàng tử Triều Hoằng Tế hủy bỏ.
Ban cho quận chúa Phúc Giai, một tòa phủ đệ quận chúa để trấn an."
"
Sau này, chỉ cần hoàng tộc Triều thị còn đây một ngày, thì tất cả cô gái Triều thị đều có quyền tự mình lựa chọn hôn sự, gả cho người nào khi nào gả đi đều do bản thân quyết định, người khác không được ý kiến vào."
Đây là mắc nợ của ông ta đối Triều Uẩn, giờ cũng coi như bù đắp được hai ba phần.Lệ quý phi nghe vậy thì ngẩng đầu: "Hoàng thượng......"
Từ xưa đến nay có mấy Quận chúa là được xứng hưởng phủ đệ trong kinh?Hiện giờ ban thưởng Phúc Giai một tòa phủ đệ quận chúa miễn cưỡng xem như là đền bù cho tiếc nuối lúc trước đại trưởng Công chúa Triều Uẩn không có phủ đệ của mình, nhưng hôn sự hủy bỏ thì hủy bỏ đi, mắc gì kêu 'vì phẩm hạnh lục Hoàng tử không đứng đắn'?Lời này truyền ra ngoài, thì Quận chúa Phúc Giai lại là bạch ngọc được săn đón, chỉ có danh tiếng con trai bà ta khó nghe."
Im miệng," Hoàng thượng giương mắt nhìn bà ta, sắc mặt sa sầm: "Chớ có khiến trẫm nói những lời không dễ nghe với nàng vào lúc này, ngay trước mặt đám nhỏ."
Mặt Lệ quý phi thoáng cứng lại, ức chế khó chịu mà lui qua một bên."
Nhận lỗi với em gái ngươi đi."
Hoàng thượng nhìn về phía Triều Hoằng Tế quỳ dưới đất.Triều Hoằng Tế đứng dậy đi đến trước mặt Triều Mộ, nâng tay hành lễ: "Hôm nay đều là lỗi của anh, em gái 'người lớn lòng bao dung lớn', em đừng tính toán với anh.
Sau này chúng ta như anh em ruột, nếu em có việc thì anh đây nhất định sẽ không mặc kệ."
Mục đích của Triều Mộ đã đạt được, chỉ cười cười có lệ với Triều Hoằng Tế, ngay cả tiếng anh cũng không muốn gọi: "Lục Hoàng tử khách khí rồi."
Việc này đến đây coi như đã kết thúc rồi, nhưng Triều Hoằng Tế rề rà tới lui, ánh mắt nhìn về phía ba người Thần gia bên kia.Cánh tay Hoàng thượng đặt trên tay vịn nghiêng người tới trước từ vừa nãy, biến thành dựa người về sau vào lưng ghế, một sự thay đổi tư thế ngắn ngủi mà gom đi toàn bộ dáng vẻ người lớn kỳ cựu, uy hiếp của người địa vị cao bày ra tới."
Ồ, Hoằng Tế mới hủy bỏ được hôn sự với Mộ nhi bên này, thì bên kia muốn kết thân với Thần gia liền à?"
Hoàng Thượng cười, hỏi Thần tướng: "Ái khanh thấy thế nào?"
Thần Nguyệt nghe vậy thì sốt ruột, đưa mắt ra hiệu điên cuồng với Thần tướng: Con không gả con không gả !Vừa rồi đóng kịch với Triều Hoằng Tế, một chút thời gian ngắn ngủi như vậy mà cô nàng cũng cảm thấy bực bội, cục bông lông tơ được đơm trên eo bị cô nàng nắm trụi cả.
Nếu sau này gả cho Triều Hoằng Tế, cô nàng còn không phải nắm trụi mình luôn ư !Thần tướng ra tới hành lễ: "Con bé nhà thần đây còn nhỏ, hơn nữa lại là con gái một của thần cùng bà nhà.
Vợ thần cùng thần đều muốn giữ lại con gái nhỏ mấy năm, cho nên chúng ta cũng tạm thời không có dự định để con bé gả chồng trong vòng ba năm.
Nói kết thân gì đó, thật sự là lục Hoàng tử ưu ái rồi."
Triều Hoằng Tế nhìn về phía Thần tướng, muốn nói gì đó lại bị Lệ quý phi không biết đi qua tới bên cạnh khi nào kéo hết một phen.Lệ quý phi lắc đầu với y, ý bảo y đừng chen miệng vào.Thần tướng cố ý làm mặt hung dữ mà nhìn Thần Nguyệt: "Tối nay con nói năng bậy bạ rồi, tuy nói con là nột đứa con gái nhưng việc này con cũng có sai chút, cho dù cái sai không nhiều nhưng con cũng phải nhận lỗi với lục Hoàng tử người ta."
Ông ấy kéo lấy cổ tay Thần Nguyệt, dùng giọng nói để tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy mà nói nhỏ nhẹ với con gái:"Con với Quận chúa Phúc Giai thân như chị em, vậy đương nhiên lục Hoàng tử cũng là anh kết nghĩa của con, có một Hoàng tử làm anh trai là phúc của con, đi gọi anh đi."
Tuy Thần Nguyệt không giỏi tâm cơ nhưng lại không ngốc, cô nàng lập tức phản ứng lại kịp, vui mừng hớn hở đi qua cúi làm lễ nhận lỗi với Triều Hoằng Tế, hễ mở miệng là một tiếng anh trai.Triều Hoằng Tế: "......"
Càng nghe càng khó chịu !"
Được rồi," Hoàng thượng xua tay, chống tay vịn đứng dậy: "Mấy người chúng ta ở lại chỗ này hết thật lâu, cung Trường Nhạc bên kia không chừng rối loạn thành kiểu gì rồi.
Đi, về thôi, Tu Văn, ngươi lại phải uống vài ly với trẫm đấy."
Tu Văn là tên của Thần tướng, lúc này Hoàng thượng gọi ông ấy như vậy kêu hiển nhiên là rất vừa lòng đối với cách làm vừa rồi của ông ấy.Bây giờ Hoàng thượng đã lớn tuổi các hoàng tử sắp trưởng thành, nếu Thần tướng gả con gái cho lục Hoàng tử Triều Hoằng Tế rồi thì mấy người khác có thể bỏ qua sao?
Bão tố giành kế thừa chỉ sẽ kéo tới càng mau.Bởi lẽ thế cục hiện tại, với quyền thế của Thần gia thì Thần Nguyệt hoặc là gả thấp trong vòng ba năm, còn không thì không gả chồng ba năm này.Tối nay Thần tướng nói ra lời này trước mặt Hoàng thượng Hoàng hậu trưởng Công chúa cùng với Lệ quý phi, cũng là đã làm yên lòng mọi người.Hoàng thượng cùng Thần tướng đi đằng trước, Hoàng hậu lấy cớ thay áo rời đi một chốc, mẹ con Lệ quý phi rớt lại sau cùng."
Vừa rồi ngươi không nên nôn nóng như vậy," Lệ quý phi nói thì thầm với Triều Hoằng Tế: "Phụ hoàng người mới vừa giải trừ hôn ước của ngươi với Triều Mộ, nếu Thần tướng lại đồng ý một phát hôn sự giữa ngươi với Thần Nguyệt nữa thì mặt mũi Triều Mộ cùng Triều Dương để ở đâu?
Thể diện phụ hoàng ngươi bỏ chỗ nào?"
Này không phải là đánh vào mặt công chúa quận chúa Triều gia sao."
Với lại phụ hoàng ngươi đa nghi, cách làm của ngươi như vậy sẽ chỉ khiến phụ hoàng ngươi cảm thấy ngươi đang lôi kéo Thần tướng."
Sự thật tuy là như vậy, nhưng dù sao cũng phải che đậy một chút.Lệ quý phi nói: "Lời vừa rồi kia của Thần tướng cũng là bất đắc dĩ mới nói, ngươi đừng để trong lòng, cái nên lấy lòng vẫn phải lấy lòng.
Con gái lớn rồi thể nào cũng phải gả chồng, người làm cha còn có thể ngăn lại sao?"
Triều Hoằng Tế hoảng hốt gật đầu, cảm thấy đã hiểu được một tí."
Mẫu phi, kế hoạch đêm nay của mẫu phi......"
Triều Hoằng Tế nhìn về phía Lệ quý phi, thế này hoàn toàn không giống như những gì mẫu phi y đã nói !Lệ quý phi nghe vậy hơi sầm mặt, siết khăn tay: "Trở về cho người đi Lương phủ nhắc nhở chút, ả kia còn muốn leo lên trên hay không !"
Sở dĩ Lệ quý phi chọn Lương Hựu Vân làm việc này, chính là vì nhìn trúng nàng ta giống như bản thân, vì quyền thế thì cái gì cũng có thể làm.
Nhưng Lương Hựu Vân cũng vô dụng quá rồi, chút việc hôm nay cũng làm không xong, hoàn toàn không cách nào sánh được với bà ta năm đó.Tuy nói kết quả hiện giờ đây như bọn họ mong muốn, nhưng quá trình hoàn toàn không giống !Người bị xấu đi danh tiếng, không được Hoàng thượng yêu thích đã thành con trai bà ta.
Ngược lại là đã lợi cho Triều Mộ, khi không tự dưng có thêm phủ đệ cho bản thân không nói, sau này muốn khống chế Triều Mộ lại đã khó càng thêm khó hơn nữa.Một bên là áy náy cùng đền bù của Hoàng thượng, một bên là sự bảo vệ của Triều Dương, nghe nói vợ chồng Tề gia cũng sắp về kinh rồi.Nhiều năm như vậy hai vợ chồng Tề gia cũng chẳng trở về thăm qua một lần, giờ về kinh có thể là vì cái gì?Còn không phải sợ Triều Mộ ở trong kinh chịu uất ức, bèn trở về chống lưng cho Triều Mộ sao."
Mẫu phi, vừa rồi Hoàng hậu nói khi ta còn nhỏ thì nằng nặc muốn Triều Mộ?"
Triều Hoằng Tế nhớ tới việc này.Lệ quý phi khựng lại một chút: "Đều là chuyện quá khứ rồi, nhắc nó làm gì."
Người năm đó bày kế đối với đại trưởng Công chúa Triều Uẩn, cùng với ép Triều Uẩn gả cho Tề Hào làm bình thê đều là bà ta.
Lệ quý phi khi đó thấp thỏm trong lòng, sợ sau này Triều Uẩn lại trỗi dậy.Chung quy thì Hoàng thượng hổ thẹn trong lòng đối với người em gái này, nếu không phải Triều Uẩn tính ngoan cố nết kiêu ngạo, chứ chờ Triều Uẩn bình tĩnh lại rồi anh em làm lành với Hoàng thượng thì đến lúc đó bà ta có thể đã tiêu tùng.Đâm lao thì phải theo lao, nhân lúc Triều Uẩn sinh con xong thân thể đang yếu ớt nhất, Lệ quý phi cho người đem toàn bộ việc bày mưu nói cho Triều Uẩn nghe, bao gồm người tân khoa trạng nguyên mà Triều Uẩn vừa ý ban đầu kia cũng có phần trong đó.Quả nhiên Triều Uẩn hộc máu ngất xỉu, thân thể ngày một kém dần.Sau đó Triều Uẩn mất đi, Hoàng thượng cho người hỏi chuyện, dường như có ý điều tra, Lệ quý phi bèn lợi dụng con trai còn nhỏ của mình móc nối quan hệ với con gái của Triều Uẩn.Bà ta nói với Hoàng thượng: "Thiếp hổ thẹn trong lòng đối với A Uẩn, việc này đều do thiếp.
Bây giờ A Uẩn không còn, chỉ để lại Mộ nhi, nếu như để Mộ nhi kết hôn với Hoằng Tế, sau này giữ ở trước mặt yêu thương đàng hoàng thì cũng coi như là đền bù món nợ đối với A Uẩn."
Bà ta ôm sai vào mình, lại nói lời này, Hoàng thượng lập tức mềm lòng, lúc này mới miệng đồng ý hôn ước cho cả hai.Giờ đây đã qua mười mấy năm, cái nên đi qua cũng qua hết rồi, Lệ quý phi cũng không còn bộ dáng nơm nớp lo sợ năm ấy, đương nhiên bắt đầu coi thường Triều Mộ.Đây cũng là lý do tại sao chuyện hủy bỏ hôn ước không thể do bà ta cùng Triều Hoằng Tế nêu lên.Hôm nay tuy Hoàng thượng cáu với bà ta cùng Hoằng Tế, nhưng chờ qua mấy ngày bà ta ra sức dỗ nịnh Hoàng thượng tí, Hoằng Tế làm công việc nhiệm vụ ở Lễ Bộ đẹp đẽ thì chuyện này cũng trôi qua thôi.Lệ quý phi hoàn toàn không để trong lòng: "Vừa rồi Hoàng hậu khuyên giải, ngươi cho rằng bà ta tốt bụng à?
Vớ vẩn, là bà ta không muốn để hôn sự của ngươi với Triều Mộ hủy bỏ, không muốn để ngươi nhân đó bám được Thần gia."
Chỉ đáng tiếc là quân cờ bà ta đặt ở chỗ Hoàng hậu kia, e là phải bị nhổ bỏ đêm nay rồi.Lệ quý phi giơ tay vỗ búi tóc, ánh mắt thoáng nhìn theo hướng Hoàng hậu rời đi, trong mắt mang nụ cười.Thay áo?
Thay áo cái gì, chẳng qua là trở về xử lý người mà thôi.Chuyện lần này lại để bà ta thực hiện được, liệu Hoàng hậu có tức không?
Cái bộ mặt tùy duyên giả dối kia cũng không biết có thể giữ vững đến bao lâu, ngẫm nghĩ cũng khiến người ta vui vẻ."
Thúy Cúc đã không còn."
Trong điện, hầu nữ thân cận bước nhanh lại đây nói nhỏ với Hoàng hậu.Y chóc như Lệ quý phi suy đoán, Hoàng hậu trở về xử lý sạch sẽ Thúy Cúc, cung nữ đã dẫn dụ Hoàng hậu thêm món bánh trôi viên rượu nếp.Vẻ mặt Hoàng hậu khó coi, vừa để hầu nữ sửa sang lại y phục cho mình vừa nói khẽ giọng: "Lệ quý phi được mong muốn coi như vừa lòng rồi.
Phúc Giai có được phủ đệ cùng địa vị, cũng là thu hoạch đầy ắp."
Chỉ có bà ấy, bận trước bận sau giống đồ ngốc.Thật ra khi Thúy Cúc dẫn dụ thêm món ăn thì Hoàng hậu cũng biết chứ, bà ấy thậm chí biết Triều Mộ không chịu nổi rượu đụng vào say ngay, nhưng vẫn xuôi theo ý Lệ quý phi bên kia đã thêm món ngọt kèm rượu.Chuyện Triều Uẩn năm đó thì Hoàng hậu cũng hết sức rõ ràng.
Bà ấy chưa tham gia trong đó chỉ là người đứng ngoài xem, đây cũng là một trong những lý do bà ấy ổn định được vị trí Hoàng hậu.Hôm nay khi đoán được Lệ quý phi tính tái diễn chuyện xưa, Hoàng hậu đã định thuận nước đẩy thuyền, khiến Hoàng thượng bởi vì áy náy mà diệt trừ Lệ quý phi !Ai ngờ mệnh Triều Mộ tốt như vậy, không tổn hại tí ti nào, nước bẩn hoàn toàn chả bắn trúng làn váy Triều Mộ được một giọt !Rồi giờ đây dẫn tới Lệ quý phi đạt được ý nguyện, giũ bỏ quan hệ với Triều Mộ thành công.Hoàng hậu hít thở sâu, cảm thấy mình đã có hơi hấp tấp bộp chộp tí: "Lão lục đã tham dự triều chính, từ nhỏ hắn đã là đứa trẻ thông minh, nếu hắn làm ra được chút thành tích công việc thật thì lại không dễ xử rồi."
Xem ra, bà ấy nên ra tay cho tốt từ chỗ chính sự của Triều Hoằng Tế đây.Hiện tại điều may mắn duy nhất đó là thái độ Thần tướng không rõ ràng, vẫn chưa nhượng bộ hứa hẹn con gái cho Triều Hoằng Tế.
Đây đối với bà ấy cùng các mẫu thân hoàng tử khác mà nói thì lại là chuyện tốt."
Đi thôi, đi tiệc cung," Hoàng hậu thu gọn tay áo, nói: "Tối nay giao thừa, bên ngoài còn có đèn trời cùng pháo hoa đấy, chúng ta không thể ở nán lại đây quá lâu."
Các cung nữ đáp: "Vâng."
Ước chừng khoảng giờ Hợi, cửa cung Trường Nhạc, do Hoàng thượng dẫn đầu thắp đèn trời thả lên trên trời, đèn trời dân gian mới bắt đầu bay lên be bé chi chít như cả rừng sao đuổi theo trăng.
Đến khoảnh khắc này, tiệc cung mới coi như kết thúc.Các đại thần quốc thích rời cung về phủ của mình."
Lại có nghe nói một việc kỳ lạ đây," Trên đường có người bật cười: "Thằng nhóc mất dạy của nhà họ Cố đã uống nhiều rồi ngã trên đường, khi được người phát hiện thì đã lạnh cóng không xong, còn nghe nói là ngã úp sấp nữa."
"Ngã sấp à, vậy túi bìu......"
Người khác cảm khái sợ líu lưỡi, sau đó nhìn chung quanh, thấy không có người có quan hệ tốt với Cố gia mới dám bình luận: "Thấy cũng không phải là chuyện xấu."
"Đúng đúng đúng."
"Tối nay cũng nhiều việc, nghe nói lục Hoàng tử với Quận chúa Phúc Giai cũng đã giải trừ hôn ước."
"Cái này thì lại không lạ, ý đồ của lục Hoàng tử cùng Lệ quý phi ai cũng có thể nhìn ra, chỉ là đáng thương cho tiểu Quận chúa rồi, hiện giờ ở trong hoàng thành lại cũng chẳng bao người bảo vệ."
"Nói đến Quận chúa Phúc Giai, ngươi đã nghe nói chuyện của đại trưởng Công chúa chưa?"
"Suỵt, bớt nói lại tí."
Các đại thần lồng tay áo rời đi, không để ý thấy bên cạnh có chiếc kiệu nhỏ khẽ lặng lẽ đi theo.Triều Dương ngồi trong kiệu mềm, rũ mắt: "Vì sao không có ai nói chuyện này với ta?"
Ấn Thanh cũng khó hiểu: "Tin tức này giống như là đang giấu giếm điện hạ."
Chuyện của đại trưởng Công chúa nagy cả đại thần cũng biết cả, duy chỉ Triều Dương chẳng nghe nói, rất rõ ràng là có người đang giấu Triều Dương.Triều Dương vén mành lên nhìn ra ngoài, ngắm đèn lồng như sao, thấy sao bị che khuất: "Đi tra."
Ấn Thanh gật đầu, giọng nghiêm túc: "Vâng."
"Mộ Mộ đi về rồi sao?"
Triều Dương nói: "Trở về cho người đưa chút đồ giải rượu đồ vật qua đó.
Mộ Mộ với Nguyệt Nguyệt thi nhau uống rượu, một hớp ngủ liền."
Ngữ điệu thật là bất lực.Ấn Thanh cũng cười, giọng ôn hòa: "Phải."
Lúc này, cạnh bên xe ngựa Tề phủ, Triều Mộ cúi đầu nhìn ghế kê chân, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, ngữ điệu nghi hoặc: "A Chi, sao nó lại nhúc nhích này?"
Hai tay Triều Mộ xách váy áo vàng nhạt, giày hoa thêu tuyết trắng nâng lên rồi lại hạ xuống.
Nàng ấy giậm chân buồn bực, nói càu nhàu với A Chi cạnh mình: "Ta giẫm không trúng nó mãi."
Thúy Thúy cười rộ lên: "Ta đỡ người ta đỡ người."
Nàng ấy ầm ĩ cạnh xe ngựa, người khác nhìn thấy đều đang cười, xem như đã chứng thực nàng ấy không chịu nổi độ rượu, cũng đã làm tiêu tan suy nghĩ tiến lên bắt chuyện kết thân của mọi người.Rất nhiều chuyện tối nay đều có liên quan tới Quận chúa Phúc Giai và tiểu thư Thần gia.
Thần Nguyệt bên kia có Thần tướng, Triều Mộ bên này thì có một mình nàng ấy, mọi người đều hiểu rõ trong lòng là nên tìm ai nói lời khách sáo.Ngặt nỗi Quận chúa Phúc Giai say đến không xong, ngay cả ghế kê chân cũng không thấy rõ, càng khỏi nhắc đến nói chuyện phiếm nữa.Ánh mắt A Chi thoáng đảo một vòng, thấy Triều Mộ quậy đủ rồi, ý cười cũng đem ra trong mắt, nói ấm giọng: "Thế quận chúa đứng yên, ta bế người lên được không?"
Giọng điệu dỗ con nít.Triều Mộ vừa nghe thấy có người bế thì đứng ngay ngắn liền lập tức, ngoan ngoãn không chịu nổi.
Nàng ấy quay người dang hai tay ra với A Chi, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, mi mắt cong cong: "Bế ~"---------Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link:
https://www.wattpad.com/story/365361968)Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.