- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 405,226
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
Xuyên Vào Thành A Hoàn Của Nữ Phụ 'lÓt Đường' - Hồ 33.
Chương 59.
Chương 59.
Chương 59.
Mùng một đầu năm.
Mùng một Tết, Thần Nguyệt mới ôm chăn ngồi dậy thì nhận được lễ vật đến từ Triều Mộ.Một chiếc hộp gấm vuông vức ngay ngắn bằng gỗ đàn hương ánh màu vàng sẫm, chỉ nhìn thôi đã rất có ấn tượng, khóa móc tinh xảo kèm theo hoa văn chạm rỗng thì càng không cần phải nói.Thần Nguyệt hơi ngơ ngác, sau khi tỉnh táo thì ánh mắt chợt sáng lên, nói vui vẻ: "Mộ Mộ đã chuẩn bị quà mừng năm mới cho ta à?"
Vẫn là lần đầu tiên cô nàng nhận được quà năm mới đến từ bạn bè đó !Châu Châu bưng chiếc hộp, nghe vậy gật đầu: "Sáng sớm đã cho người đưa tới rồi."
"Thoạt nhìn thì hẳn là đồ như khuyên tai vòng tay gì đó, Quận chúa Phúc Giai thật có lòng rồi."
Châu Châu bưng hộp nhìn trái phải.Hộp gấm gỗ đàn hương vốn đã nặng trĩu, Châu Châu cũng ước lượng không ra đã bỏ đồ gì bên trong.Thần Nguyệt cũng hơi vui, vui xong thì bỗng nhiên nhớ tới lễ vật nhận được trong đêm lần trước, ngón tay vươn đến mở hộp gấm ra ngay lập tức co rụt lại vẻ ngập ngừng, nói dè dặt: "Sẽ không phải lại là một cục kẹo nhỉ?"
Châu Châu hơi ngớ ra, không đủ tự tin: "Hẳn là...... có lẽ...... cũng không phải không có khả năng."
Chung quy thì Quận chúa Phúc Giai không phải một người ra bài theo lẽ thường, y như tiểu thư nhà Châu Châu vậy, lễ vật đưa tặng từ trước đến nay đều rất tùy tâm."
Cho dù là kẹo ta cũng thích, đồ Mộ Mộ tặng thì có là vỏ kẹo ta cũng thích luôn," Thần Nguyệt nhận lấy hộp gấm bằng hai tay đặt ở trên chăn, thò tay mở ra, thoáng sửng sốt: "Ấy?
Người tuyết?"
Trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Thần Nguyệt đều là vui vẻ ngạc nhiên, đầu ngón tay chạm nhè nhẹ vào đầu nhỏ của người tuyết: "Mộ Mộ đã làm hai người tuyết cho ta này !"
Cô nàng cầm lên tới thật cẩn thận: "Một cái là Mộ Mộ, một cái là......
A Chi?!"
Thần Nguyệt mờ mịt đầy mặt, toàn là nghi hoặc trong mắt.
Nhìn tới tới lui lui, nhìn thế nào mà sao cứ cảm thấy một cái khác là A Chi không phải cô nàng.Tư thế đoan trang cùng khí chất nghiêm chỉnh của người tuyết này vừa nhìn là biết A Chi, một người tuyết khác có chọc hai cái lúm đồng tiền trên mặt, rất có độ nhận biết, tất nhiên là Triều Mộ."
Mộ Mộ tặng người tuyết của cô ấy với A Chi cho ta làm cái gì?"
Thần Nguyệt không hiểu, cúi đầu nhìn hết một vòng trong hộp gấm cũng chả nhìn thấy lời nhắn đôi câu vài lời nào."
Chắc là cảm thấy thú vị nên đưa tới cho tiểu thư xem thử?"
Châu Châu suy đoán.Thần Nguyệt nửa tin nửa ngờ: "Lần trước cô ấy tặng kẹo là bởi vì đã làm hòa với A Chi, vậy lần này tặng người tuyết nhỏ dắt tay nhau, chắc không phải là ——"Thần Nguyệt thoáng hít một hơi lạnh, trở nên kích động mà nhìn vào mắt Châu Châu: "Chắc không phải là Mộ Mộ kết nghĩa với A Chi thành chị em khác cha khác mẹ rồi nhỉ !"
Châu Châu: "......"
Châu Châu còn tưởng rằng tiểu thư nhà mình sẽ nói ra tí lời rung chuyển thế tục gì đấy.Châu Châu cười: "Chắc vậy, thế người tuyết này thì làm sao đây?
Nếu đặt ở bên ngoài, mặt trời vừa lên một cái thì chốc lát tan chảy mất."
Thần Nguyệt lại hết sức cẩn thận mà đặt hai người tuyết mong manh về trong hộp gấm, bưng hai tay giao cho Châu Châu: "Đặt ở trong hầm băng, dùng băng bảo quản thật tốt."
Như vậy thì một năm bốn mùa cũng sẽ không tan ra.Châu Châu cười: "Vâng ạ."
Thần Nguyệt xem lễ vật xong thì lại ra vẻ muốn nằm về xuống, Châu Châu vội vàng nhắc nhở cô nàng: "Tiểu thư của ta ơi, hôm nay người cũng không thể ngủ nướng, hôm nay mùng một đầu năm người phải đi bái chào trưởng bối đấy."
Châu Châu nói: "Vừa rồi phu nhân đã cho người tới hỏi người đã dậy hay chưa, nghe nói chưa thì lại đi về rồi, xem ra phu nhân cùng tướng gia đã ở sảnh chính ngồi chờ người đấy."
Sau đó, thấy Thần Nguyệt còn chưa dậy lại chẳng nỡ phái người tới đánh thức cô nàng nữa.Thần Nguyệt phản ứng lại một chút: "Hôm nay mùng một."
Cô nàng lên tinh thần ngay lập tức, giở chăn ra muốn xuống giường: "Vậy ta phải đi chúc Tết với điện hạ."
Sao cô nàng lại ngủ mụ mị quên béng việc này rồi.
Mỗi năm cô nàng đi phủ trưởng Công chúa chúc Tết đều sẽ thu hoạch một đống lễ vật cùng đồ ăn ngon, tiếp đó hôm nay là ngày trưởng Công chúa nhàn rỗi nhất, còn sẽ chơi ném thẻ vào bình rượu và bắn tên một chốc cùng với cô nàng.Tuy nói là mùng một, nhưng ngày này mấy năm nay Thần Nguyệt đều đón ở phủ trưởng Công chúa, buổi tối mới mang theo lễ vật tràn trề được trưởng Công chúa đưa về tới.Thần Nguyệt đã chọn chiếc váy đỏ đáng yêu, nhắm thẳng đến sảnh chính mà đi.Các anh chị chị dâu của cô nàng đều tới cả rồi, lúc này đang ở hết trong sảnh chính cắn hạt dưa bóc đậu phộng nói chuyện phiếm.Sau khi Thần phu nhân vào phủ với tư cách người vợ kế thì chỉ sinh một mình Thần Nguyệt, mà phu nhân trước đã qua đời thì để lại một trai và một gái.Khi phu nhân trước qua đời thì hai đứa con đều còn nhỏ, con trai năm tuổi là cả con gái ba tuổi là út.
Tính ra thì hai đứa trẻ này cũng được Thần phu nhân chăm lớn, cho nên đều gọi bà ấy là mẫu thân, càng coi Thần Nguyệt như em gái ruột.Không giống với Sở gia cũng tái hôn y vậy, đón tết của Sở gia là giữa con gái riêng cùng mẹ kế thì khách sáo xa lạ tôn trọng nhau như khách, Thần gia thì vô cùng náo nhiệt dồn thành một tụ, nói con trai con gái vợ trước là con đẻ cũng chả ai nghi ngờ.Con trai của Thần tướng năm nay tuy là 'nhược quán chi niên' lại nhậm chức ở viện Hàn Lâm, đã thành thân đầu năm ngoái, cưới cô nương nhà họ Dư, bạn từ thuở bé cùng lớn lên với nhau.Con gái của Thần tướng đã đính hôn xong xuôi, cuối năm nay thành thân, hiện giờ xem như ở trong nhà đợi gả.Khi Thần Nguyệt tới thì Thần tướng đang chơi cờ tướng với con trai, khóe mắt liếc thấy Thần Nguyệt ló đầu ra ở bên ngoài thì không khỏi cười nói với mọi người: "Mau nhìn xem, con sâu siêu lười nhà ta rốt cuộc chịu dậy rồi."
Mặt Thần Nguyệt thoáng nóng lên, nâng váy nhấc chân tiến vào lần lượt hành lễ với mọi người.
Cô nàng là người nhỏ tuổi nhất trong cả đám người, từ bé đã được nâng niu trong lòng bàn tay.Chị hai nói nhỏ với Thần Nguyệt: "Đừng tin ông ấy nói em lười, cha luôn không cho dọn bữa lên suốt, cứ đợi em đấy."
Chị hai hỏi Thần tướng: "Cha vừa mắng người ta bé sâu lười vừa không cho người gọi bé sâu lười ấy ăn cơm, cho dù Nguyệt Nguyệt lười thì cũng là lỗi của cha."
"Được ha, sao cái này còn có thể trách đến người ta?"
Thần tướng xòe tay.Chị hai cười, kéo dài âm điệu: "Nữ không dạy lỗi do cha, anh thấy em nói có đúng không?"
Người anh cả Thần gia gật đầu theo: "Là lý này."
"Ngụy biện, toàn là ngụy biện," Thần tướng trừng mắt với con trai: "Điều con học được đều là như vậy?"
Anh cả Thần gia cười: "Học được từ nhà là như vậy."
Thần tướng hiếm khi bị nghẹn cứng, giơ tay nhấn con cờ một phát đẩy lên bàn cờ cái một: "Tướng quân !"
Anh cả Thần gia: "......"
Cờ tướng này hết đường chơi rồi.Thần Nguyệt cười khanh khách đi về phía Thần phu nhân, làm nũng với ba người phụ nữ trong nhà: "Sao mọi người không bảo người đánh thức con ạ?"
Chị dâu Thần gia đã lên tiếng: "Đêm qua em đã uống ly rượu, nếu không ngủ đủ cẩn thận kẻo đau đầu.
Hôm nay chúng ta nhàn rỗi không có việc gì, vừa lúc cùng nhau tụ tập phơi nắng chút tán gẫu tẹo để em ngủ thêm một lát, dù sao cũng chờ chẳng lâu lắm."
"Đúng vậy, hôm nay trong nhà lại không có khách tới, em ngủ thêm một lát cũng được."
Chị hai giơ tay sờ khuôn mặt nhỏ Thần Nguyệt, trong mắt đều là ý cười."
Chị, chị dâu ~" Thần Nguyệt duỗi tay ôm hai người, người chị dâu Thần gia cười vỗ mà sau lưng cô nàng.Thần phu nhân quở nhẹ Thần Nguyệt: "Người bao lớn rồi mà tay chân vụng về lóng ngóng, mau đứng dậy đừng đè vào chị dâu con."
"Không sao không sao, em ấy mới nhẹ hơn."
Chị dâu Thần gia chợt đỏ mặt, tay đặt ở trên bụng dưới.
Chị dâu Thần gia đã có thai hai tháng rồi.Thần phu nhân nhìn sắc mặt Thần Nguyệt: "Đầu còn đau không?"
Thần Nguyệt gãi gãi cái trán nhận ra muộn màng: "Không đau nữa, hẳn là ngủ no rồi."
"Mặt trời cũng muốn chiếu tới mông rồi, nếu con còn chưa ngủ no mới là lạ."
Thần tướng ngồi cạnh bàn tít đằng xa nói nói chen lại đây.Anh cả Thần gia cười cản: "Lần đầu em gái uống rượu tham ngủ chút là rất bình thường.
Hồi trước anh uống nhiều quá rồi cũng ngủ một ngày một đêm đấy."
Anh ấy vẫy tay với Thần Nguyệt, lấy lì xì từ trong ngực ra đưa qua đến: "Chúc mừng Nguyệt Nguyệt nhà ta lại lớn thêm một tuổi, đây là tấm lòng của anh.
Phía chị dâu em đã chuẩn bị phần riêng lẻ, em đi tìm nàng ấy đòi."
Thần Nguyệt trở nên vui vẻ, cầm lì xì cúi lễ với anh trai: "Cảm ơn anh."
Tất cả trưởng bối trong nhà lớn tuổi hơn Thần Nguyệt đều đã dốc lòng chuẩn bị quà cho cô nàng, chúc Tết xong cả nhà năm người cùng tụ tập ăn bữa sáng."
Sao ăn gấp gáp như vậy?"
Người chị hai móc khăn ra đưa cho Thần Nguyệt lau miệng: "Lại muốn đi phủ trưởng Công chúa à?"
Thần Nguyệt gật đầu lia lịa: "Năm nay đi trễ rồi."
"Đi sớm nữa cũng vô dụng," Thần tướng thong thả ung dung ăn, khóe mắt thoáng liếc Thần Nguyệt, nói chậm rì rì: "Trưởng Công chúa lại không có ở phủ Công chúa."
"Ơ?"
Thần Nguyệt bối rối: "Thế người ấy đi đâu rồi?"
Vào cung chúc Tết?
Nhưng tiên hoàng cùng thái hậu trong cung đều lần lượt về trời rồi, trưởng Công chúa cũng không cần chúc Tết với ai.Vậy ngoại trừ trong cung ra thì người ấy còn có thể đi đâu?Thấy đám con cái đều nhìn qua, Thần tướng không nóng không vội mà đũa gắp dưa cải rồi bỏ vào cháo trắng, lúc này mới nói: "Ta cũng ngẫu nhiên nghe thấy, cũng không phải có ý định nghe ngóng à.
Bảo là hôm qua trưởng Công chúa nửa đêm giờ Tý đã rời khỏi phủ trưởng Công chúa dẫn đám trai lơ theo đi tiệm Dư Khánh uống rượu, xỉn rồi chưa về."
Ông ấy quan sát vẻ mặt Thần Nguyệt: "Phỏng chừng lúc này còn ở tiệm Dư Khánh đấy."
Vốn dĩ khuôn mặt nhỏ của Thần Nguyệt thả lỏng, nghe xong lời này thì trực tiếp cúi gằm mặt xuống, rời tiệc ra ngoài: "Châu Châu bảo người thắng xe ngựa."
Châu Châu ở bên ngoài vội vàng đáp: "Vâng."
Chờ khi cô nàng hấp ta hấp tấp đi ra ngoài, Thần phu nhân mới thở dài mà thoáng nhìn Thần tướng: "Ông đấy, ông cứ khăng khăng nói việc này cho con nó nghe làm cái gì, ông không phải lại không biết con bé ghét nhất là đám 'trai lơ' kia trong phủ trưởng Công chúa rồi."
Thần tướng gắp đồ ăn cho Thần phu nhân, ngước mắt nhìn ra ngoài theo chiếc váy áo màu đỏ dần biến mất trong tầm nhìn, ý vị sâu xa: "Phu nhân chớ có nóng nảy, có một số việc luôn phải thử thái độ đôi bên một chút, cứ kéo dài dây dưa như vậy trong lòng ta đây cũng không chắc chắn, tất nhiên không biết bước cờ kế tiếp nên đi vào chỗ nào."
"Mẫu thân đừng gấp, phụ thân làm như vậy hẳn là có tính toán của ông ấy."
Anh cả Thần gia ra hiệu với vợ mình gắp đồ ăn cho mẫu thân trấn an một chút.Thân phận trưởng Công chúa Triều Dương đặc biệt, rất nhiều lúc không thể chỉ coi cô ấy như là phụ nữ mà đối đãi.
Cô ấy là trưởng Công chúa điện hạ có nắm thực quyền, không khác biệt gì với những hoàng tử hoàng thúc trên triều đình kia.Thần Nguyệt đi lại thân thiết với cô ấy quá, rất nhiều thời điểm quyết sách của Thần gia đều phải suy xét trưởng Công chúa vào đó, tránh kẻo tổn thương đến Thần Nguyệt.Thần tướng cố ý nói việc này cho Thần Nguyệt nghe, cũng là muốn dò thử có phải Thần Nguyệt ngơ ngác mơ hồ ôm giữ phần tâm tư kia đối với trưởng Công chúa thật hay không.Việc này gần như cả nhà đều biết, chỉ có mỗi đương sự Thần Nguyệt chẳng hay biết gì.Thần phu nhân có hơi lo lắng, chung quy cũng là con gái với con gái......Nhưng thái độ của Thần tướng đối việc này quá mức thản nhiên, thế nên bà ấy cũng ngại phản đối trước.Nhà bình thường không phải người đứng ra phản đối đều là người cha sao?
Sao đến phiên Thần gia thì đã biến thành bà ấy không tán thành rồi?
Chẳng lẽ đúng là bà ấy đọc sách còn ít, kiến thức còn chưa đủ nhiều?Thần phu nhân chìm vào nghi ngờ bản thân, hơn nữa tính nâng chuyện "đọc thêm nhiều sách làm sâu kiến thức" thêm mỗi ngày.Vừa bị phân tâm một cái thì sự chú ý của bà ấy đã dời khỏi người Thần Nguyệt.Tiệm Dư Khánh là nhà hàng quán rượu to nhất cao nhất trong kinh thành, nhưng tầng lầu cũng không cao, chỉ có ba tầng, mà tầng thứ ba không phải khách quý thì không tiếp đãi.Giờ Tỵ buổi sáng, giao điểm giữa sáng với trưa, lúc này không chỉ không có nhiều người đi bộ trên đường phố, ngay cả chỗ cửa tiệm rượu cũng quạnh quẽ lạnh lẽo, chỉ có tiểu nhị đang vẩy nước sắp xếp quét dọn.Quán rượu giống như vậy thì thường buổi tối là thời điểm buôn bán tốt nhất, buổi sáng trái lại tầm tầm, đến cả người ngoài đường đi ngang qua cũng chỉ có dăm ba lác đác thưa thớt.Những người qua đường lác đác thưa thớt kia đi ngang qua bên ngoài tiệm Dư Khánh, ánh mắt đều sẽ không nhịn được hơi ngắm nhìn một chiếc xe ngựa đậu ở đầu ngõ bên cạnh tiệm Dư Khánh kia, trên tòa xe đang treo cái đèn lồng ghi "Tề".
Tòa xe ngựa sang trọng lại khiêm tốn, cảm giác là chủ nhân bên trong không giàu có ắt cao quý.Người đang ngồi trong xe ngựa Tề phủ tất nhiên là Quận chúa Phúc Giai Triều Mộ.Sáng sớm Triều Mộ tiến cung chúc Tết, sau khi trở về thì ngay cả phủ đệ cũng chưa về đã tới cửa tiệm Dư Khánh liền rồi.Bởi vì sự tình về trưởng Công chúa Triều Dương mang theo trai lơ say xỉn ở quán rượu gần như đã truyền khắp hết rồi, nói cô ấy không ra thể thống gì đâu có kiểu con gái như thế, may mà cô ấy vẫn là trưởng Công chúa, cứ như vậy làm tấm gương cho tất cả cô gái Đại Triều à?Từ kéo cung bắn tên đến nhậm chức tiến sĩ viện Thái Học, lại đến quản lý bộ Hộ nắm quyền tài chính tham gia chính sự bàn thảo việc nước, có điều nào giống chuyện phụ nữ nên làm?Hôm nay không ít triều thần còn chưa khai ấn đã đồng loạt dâng sổ muốn luận tội Triều Dương, bảo cô ấy giao quyền lực ra ngoan ngoãn làm mai mối gả chồng.Mới sáng ra Hoàng thượng đã nổi giận khắp lượt rồi, gặp mấy đại thần rồi đập bản tấu đầy cung điện, chỉ tay lên trên mà hỏi: "Cưỡi ngựa bắn cung của Triều Dương là do tiên hoàng dạy, thế nào, giờ còn đòi tiên hoàng ra tới nhận lỗi với các ngươi đấy chứ?"
"Vấn đề tài chính năm đó là do Triều Dương chỉ ra, sau khi Triều Uẩn chết binh quyền được thu hồi.
Lúc trẫm nói giao quyền tài chính cho Triều Dương, vừa hỏi một cái thì các ngươi không lên tiếng ai cũng không chịu nhận mớ bòng bong đấy, hiện giờ đất nước thái bình dân chúng yên ổn thì các ngươi liền bắt đầu để mắt thèm muốn quyền tài chính rồi?"
Chuyện Triều Uẩn khi ấy, mấy lão thần này biết cả, cũng đều hổ thẹn ở trong lòng, mới không dám hé răng năm đó."
Đừng tưởng rằng trẫm không biết các ngươi đang toan tính gì.
Kẻ sau lưng các ngươi là con trai trẫm, người các ngươi hôm nay buộc tội là em gái trẫm, chuyện gia đình trẫm đây giũ rớt sạch ra ngoài để rồi các ngươi phê bình?
Thế ngôi vị hoàng đế này trẫm dứt khoát để các ngươi ngồi có được không !"
Một trận mắng chửi trôi qua, ngược lại đã mắng cho tiếng buộc tội chìm xuống.Cũng vì Hoàng thượng vừa sáng sớm nổi giận ở Ngự Thư Phòng, canh giờ đã chậm trễ chút, nên Triều Mộ ra khỏi cung cũng muộn tí.Bây giờ còn chưa rằm tháng giêng, triều đình cùng nha môn giống nhau đều tạm thời chưa "khai ấn" đương nhiên chưa vào triều, bằng không quần thần bắt đầu ầm ĩ trên đại điện, Triều Mộ mà đi qua chúc Tết một cái thì phỏng chừng phải kéo đến chiều mới ra khỏi cung.Từ sau khi rời khỏi cung thì xe ngựa chạy thẳng đến tiệm Dư Khánh dừng ở bên cạnh, Triều Mộ chỉ ngồi trong xe cũng không nhắc tới chuyện đi xuống.A Chi ngồi trong xe ngựa cùng, thấy ngón tay Triều Mộ vén một góc màn xe lên lộ ra khe hở một tí lén lút nhìn ra ngoài, bèn hỏi khẽ: "Quận chúa lo lắng cho trưởng Công chúa Triều Dương?"
Hồi trước Triều Dương cũng "không đàng hoàng" nhưng thật sự cực hiếm khi say xỉn trong quán rượu, nhất là ngủ ở quán rượu đêm giao thừa.Cái kiểu như này đoán chừng là đêm qua đã tra đến được chuyện đại trưởng Công chúa Triều Uẩn."
Là có hơi lo."
Triều Mộ ló đầu, to mắt ra nhìn bên ngoài không chớp mắt cái nào.Tay A Chi đặt vào sau lưng Triều Mộ, vỗ về nhẹ nhàng, ấm giọng mà khuyên: "Không thì đi xuống xem thử chứ?
Cho dù trưởng Công chúa nổi giận đi nữa cũng sẽ không giận người."
A Chi cho rằng Triều Mộ đang lo cái chuyện "lợi dụng Triều Dương", sợ trưởng Công chúa Triều Dương biết nguyên nhân kết quả thì muốn tức giận, giận Triều Mộ rõ ràng biết tình hình thực tế lại không nói.Triều Mộ chầm chậm chớp mắt quay đầu lại nhìn A Chi, vẻ mặt do dự: "Nhưng giờ đi đến thì hết kịch hay xem rồi."
"Kịch hay gì?"
A Chi nghi hoặc.Triều Mộ khẽ cong mi mắt, đáy mắt cất giấu gian xảo, duỗi tay nắm lấy cổ tay của A Chi kéo nàng cùng qua tới, ra hiệu cho nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.Một khe hở nhỏ nhỏ hẹp hẹp chỉ có thể nhìn đến cửa tiệm Dư Khánh.A Chi nghiêng mắt nhìn Triều Mộ, dùng ánh mắt dò hỏi xem cái gì?Triều Mộ sáp lại gần thoáng hôn khóe môi A Chi, tiếng nói nhẹ nhàng: "Xem Thần Nguyệt."
Triều Mộ thấy ánh mắt A Chi chỉ dừng ở trên mặt mình, lúm đồng tiền loáng thoáng vẽ ra nét cười, thò tay nâng mặt nàng để nàng nhìn bên ngoài: "Tới rồi tới rồi."
A Chi thu tầm mắt về nhìn ra ngoài, quả thật nhìn thấy xe ngựa Thần phủ ngừng ở cửa tiệm Dư Khánh.Thần Nguyệt đồ đỏ cả người tức đùng đùng mà từ trên xe ngựa xuống, một tay nhấc váy lên sải bước đi vào bên trong, rất giống một bà vợ lại đây 'bắt gian'?A Chi: "?"
Lúc này Triều Mộ mới kéo lấy A Chi xuống xe, len lén đi theo phía sau xem náo nhiệt.Kiếp trước sau khi nàng ấy chết, sự chú ý của dì đặt hết vào tra chuyện của nàng ấy, sau đó lại tra ra chuyện của mẹ nàng ấy, trong lòng liên tiếp bị tổn thương nặng nề.Từ nàng ấy chết đến Tề phủ bị tra ra mưu - nghịch, đến cả chính sự triều đình, làm dì chẳng chia tâm trí ra đi lo cho Thần Nguyệt được.
Mãi đến sau đó Thần tướng đi nhầm một bước mất đi cơ hội mấu chốt, sau nữa Thần phủ bị tịch thu tài sản chém đầu cả nhà, Thần Nguyệt được đưa đi, dì mới nhận ra được tâm ý của Thần Nguyệt.Nhưng khi đó cả nhà Thần Nguyệt chỉ còn một mình cô nàng, trong lòng sớm đã không còn ý định với tình yêu, lúc này mới đã có một mũi tên quyết chiến đến cùng bất chấp mạng sống trong cuộc săn mùa Xuân.Cô nàng ôm lòng ắt phải chết mà đi, chẳng nghĩ sống được.Là dì bảo đảm cho Thần Nguyệt, cộng thêm chiều hướng chung trong triều đã mất, bấy giờ mới lui về lãnh địa Lĩnh Nam, đáp ứng đời này không về kinh.Nói đến cùng thì kiếp trước dì và Thần Nguyệt đã bỏ lỡ quá nhiều, phí hoài nửa đời cũng không biết liệu trong lòng có thể buông xuống nỗi đau mất đi người thân hay không, nắm tay ở bên nhau.Đời này bởi vì Triều Mộ "phá rối", tất cả đã xuất hiện biến động.
Triều Dương biết được chuyện Triều Uẩn rồi say xỉn trong quán rượu sớm hơn, kích thích Thần Nguyệt xách váy đánh tới.Cho dù không đột phá được quan hệ cô trò, ít nhất cũng sẽ có chút tiến triển.Triều Mộ kéo lấy tay A Chi, lặng lẽ đi theo phía sau xem.A Chi liếc Triều Mộ, cảm thấy nàng ấy còn kích động hơn Thần Nguyệt......---------Chú thích thêm:- Nhược quán chi niên (弱冠之年): ý chỉ nam giới vừa bước vào tuổi đôi mươi, đã được coi là trưởng thành.- Trong Tam tự kinh có câu: Nuôi không dạy, lỗi của cha (养不教,父之过).
Ở đây chị hai Thần gia đã thay chữ 养thành 女, ý nghĩa lại biến thành câu 'Nữ không dạy lỗi do cha' như trên (女不教父之过).---------Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/365361968)Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.