- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 412,585
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
Xuyên Vào Thành A Hoàn Của Nữ Phụ 'lÓt Đường' - Hồ 33.
Chương 39.
Chương 39.
Chương 39.
Thấy nàng như ta.
A Chi còn nhớ hồi mình mới bắt đầu làm đại a hoàn, khi đó bánh ngọt nhỏ ở trước mặt nàng vẫn sẽ giả vờ được một chút.Dáng ngồi đoan trang, tướng ngủ nề nếp, sáng không ỳ giường, tối không dính người.
Tiểu thư khuê các tiêu biểu, thẹn thùng dịu dàng ít nói.Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng ấy lộ rõ nguyên hình càng thêm lười rồi, chuyện lòng đen dạ tối chưa bao giờ che giấu, thậm chí ngay cả rời giường cũng đòi có người dỗ mới được.A Chi kéo màn giường ra, cúi đầu nhìn vào cục nhọt nhỏ trên giường.
Trên mặt hơi hơi mỉm cười, trong lòng lại nghĩ là nhét đôi tay lạnh băng như đá của mình vào trong chăn của nàng ấy !Cho nàng ấy ngủ nướng !"
Quận chúa nên dậy rồi," A Chi khẽ kéo nhẹ chăn, nói sắp xếp lịch trình hôm nay với giọng ấm: "Hôm nay phải đi viện Thái Học, trước khi xuất phát còn muốn tuyên bố quản gia mới bổ nhiệm, nếu dậy trễ rồi thì e là phải đến muộn."
Khi Triều Mộ ngủ thích vùi mặt chôn bên trong chăn, chỉ lộ ra quả đầu bù xù."
Những việc này A Chi ngươi làm là được," Giọng ồ ồ của bánh ngọt nhỏ cách đệm chăn truyền ra tới, chẳng nhúc nhích lấy một cái: "Ta nằm thêm chút nữa."
"Không thể nằm nữa, bằng không thì không kịp ăn."
A Chi khom lưng duỗi tay đến nâng Triều Mộ.Lúc này nàng ấy mới không tình nguyện mà ngồi dậy, ngẩng mặt nhìn A Chi: "Có thể không đi viện Thái Học chứ?"
"Tất nhiên là không thể," A Chi nhớ tới gì đó, nói với nàng ấy: "Hôm nay có lớp cưỡi ngựa bắn cung, chẳng lẽ Quận chúa không muốn gặp trưởng Công chúa Triều Dương một chút?"
Sau khi Triều Mộ về kinh thì đúng là làm sao vẫn chưa từng gặp người dì này của mình.Trưởng Công chúa Triều Uẩn - mẹ ruột của Triều Mộ trước khi rời cung có quan hệ cực tốt với người em gái này của bà, tuổi tác hai người chệnh lệch rất lớn, có thể nói Triều Dương gần như là được Triều Uẩn tự tay nuôi dạy trưởng thành.Nhưng hôm nay Triều Mộ là con gái độc nhất của Triều Uẩn để lại trên đời này, sau khi nàng ấy về kinh thì Triều Dương lại chẳng nôn nóng gặp nàng ấy.Dì ruột gặp mặt cháu gái ruột không phải lén lút riêng tư, mà là trong lớp cưỡi ngựa bắn cung của viện Thái Học, chỉ nghe vào cũng cảm giác quan hệ hai người không tốt.Nhưng lúc trước A Chi làm tiệc phủ xem qua ban thưởng đủ nơi trong cung đưa tới, trong đó đồ thuộc về trưởng Công chúa Triều Dương đưa lại chu đáo nhất.
Đối phương thậm chí từng phái người tới hỏi riêng rằng có cần hỗ trợ hay không, rõ ràng là rất để ý cô cháu gái ruột này của mình.Để ý lại không chủ động thân cận.Tâm tư người hoàng gia không hổ là lòng vòng phức tạp, làm người ta nhìn không hiểu."
Người muốn gặp dì nhất là Thần Nguyệt không phải ta," Triều Mộ ôm lấy chăn, giống con lật đật không xương ra vẻ muốn ngã xuống tới: "Ta muốn gặp A Chi hơn ~"A Chi đã đi chọn y phục phải vận hôm nay cho nàng ấy, lúc này ôm theo y phục lại đây, nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cánh tay nàng ấy một phen tránh kẻo nàng ấy dính lại lên giường."
A Chi," Đầu Triều Mộ tiện thể dựa hướng lên cánh tay nàng vươn qua đây một cái, ngữ điệu mềm như bông mang theo giọng mũi: "Buồn ngủ quá."
Đáng đời, ai bảo đêm qua nàng ấy lật lới lộn lui nửa đêm chưa ngủ, cách một bình phong mà vẫn cứ kể với mình chuyện ở Thần phủ, đến cả đã uống nước mấy ly cũng nói được rõ ràng rành mạch.Tuy A Chi hôm qua người không đi Thần phủ, nhưng rất có cảm giác tham dự, như nhập vai vậy.Chờ khi giọng Triều Mộ nhỏ xuống ngủ mất thì cũng đã qua giờ Tý rồi.A Chi bỏ y phục đặt trên cái tay khác xuống, cái tay đang trống kia giả vờ giúp tiểu Quận chúa vén tóc dài trên mặt cùng trên vai nàng ấy, ngón tay lạnh lẽo lướt qua từ gò má và nơi cổ nàng ấy.A Chi mỉm cười: "Quận chúa ngoan, nên dậy rồi."
Triều Mộ thoáng bật cái rùng mình vì bị lạnh, đôi mắt thẳng đơ hết, run run rẩy rẩy ngồi thẳng người dậy giương mắt nhìn A Chi, đôi mắt to tròn lóng lánh đảo qua tới một cách u uất, mang theo sự khó tin: "......"
A Chi 'bát phong bất động' lá gan thật phình, khom lưng cúi đầu lựa y phục cho Triều Mộ, không mang vẻ sợ tí nào.Này nếu đổi thành Thúy Thúy, cho nàng ấy tám lá gan nàng ấy cũng không dám trêu cợt tiểu Quận chúa như vậy, nhưng A Chi không giống vậy......A Chi có chín lá gan !Trong khoảng thời gian này cùng lúc với Triều Mộ được nuôi thành một thân lười biếng nhớt thây, A Chi cũng bị nuôi phình được can đảm cùng mơ hồ đi ranh giới chủ tớ."
A Chi tay ngươi lành lạnh."
Triều Mộ nằm nhoài tới trước vào trên chăn, nhú đầu hướng lên nhìn A Chi."
Nô tỳ chưa tới giờ Thìn đã dậy rồi, đâu chỉ tay lành lạnh, mặt cũng lành lạnh đây," Trong lời A Chi chỉ chỉ chọt chọt, nói: "Nô tỳ lại không có thói quen ngủ nướng."
"Trước kia ta cũng không có," Đôi tay Triều Mộ vươn ra tới từ trong đệm chăn, hướng lên bưng lấy mặt lạnh lẽo của A Chi, mi mắt cong cong lúm đồng tiền nhợt nhạt: "Nhưng có A Chi ở đây, nên ta có thể yên tâm ngủ nướng."
Đôi tay ấm áp của nàng ấy mang theo thơm ấm, nhẹ nhàng dán ở vào trên mặt mình.A Chi ngơ ngẩn, hít thở đều bất giác thả nhẹ, rũ mắt nhìn vào người trên giường.Tiếng tiểu Quận chúa thỏa mãn: "Bởi vì A Chi sẽ sắp xếp ổn thỏa hết thảy giúp ta ~""A Chi," Triều Mộ chầm chậm chớp mắt: "Mặt ngươi nóng quá."
Nàng ấy vốn dĩ định ấp mặt giúp A Chi, nhưng chẳng nghĩ tới hiệu quả tốt như vậy, sờ tí liền nóng rồi.A Chi không chỉ cảm thấy mặt nóng, nàng cảm thấy ngay cả nguyên người đều nóng.
Giác quan nàng có dường như ngưng tụ hết trên mặt, chỉ có thể cảm nhận được đôi tay mềm mại của tiểu Quận chúa, đến cả nàng ấy nói gì rồi cũng chả nghe rõ lắm.Nàng vội vàng thoáng lui về sau một bước, vùng thoát ra khỏi từ trong tay Triều Mộ, trơ mặt chững chạc trịnh trọng: "Quận chúa mau mặc y phục chớ đừng để lạnh phải mất, ta đi xem những đầy tớ ngoài cửa tập hợp đầy đủ hết chưa."
Nói xong nàng quay người đi ra ngoài, cũng chẳng đối diện với Triều Mộ.Đôi tay treo lơ lửng của Triều Mộ tạm dừng giữa không trung một chút, tiếp sau đổi lại bưng lấy mặt mình, cố ý giương giọng nói với bóng lưng của A Chi: "A Chi, có phải ngươi lại thẹn thùng rồi không?"
"A Chi ~"A Chi: "......"
A Chi chạy ra phòng nhanh như bay giống như phía sau có cái gì đang đuổi theo vậy.Nàng đứng ở cửa hứng gió lạnh hết một hồi lâu, mới cảm thấy cơn nóng trên mặt cùng với thơm ấm bị gió mang đi hết, nhưng xúc cảm trên mặt hình như còn đó.A Chi vô thức giơ tay hơi dán vào mặt, hàng mi run rẩy.
Sau khi ý thức được hành động của mình thì vội vàng mím chặt môi bưng tay về trước bụng nhỏ, vành tai mơ hồ nóng lên.May mà bánh ngọt nhỏ không phải nam, bằng không A Chi cũng cảm thấy đối phương đang chòng ghẹo mình !Song A Chi nghĩ, cũng có khả năng là nàng không quá quen thân cận cùng người khác, lúc này mới chuyện bé xé ra to đỏ mặt rồi, chuyện này nói không chừng thì rất bình thường.Chẳng hạn như xem bên kia, có một đôi nam nữ từ chỗ cổng tròn lại đây, ngươi sờ sờ mặt ta, ta chọc chọc eo ngươi, đấy rất bình thường mà, đều là tương tác gia tăng tình cảm mà thôi.Đây chứng tỏ quan hệ giữa đám đầy tớ Tề phủ bọn họ hòa thuận, đến cả nam nữ cũng thân mật như vậy, huống chi nàng với bánh ngọt nhỏ còn là nữ - nữ, cử chỉ gần gũi chút cũng chả có gì.A Chi đứng đó mặt không cảm xúc, cặp vợ chồng nhỏ mới cưới vốn đang tình chàng ý thiếp sau khi thấy nàng thì lập tức như chuột nhìn thấy mèo vậy, quy quy củ củ thành thành thật thật tách ra đi qua tới đứng ngoan.Hôm nay sáng sớm vì chuyện gì hội họp thì trong lòng mọi người cũng đều rõ ràng.Tề Thạch Lỗi đã vào đại lao bị phán chém đầu, hiện tại trong phủ đã thiếu một quản gia, Quận chúa kêu bọn họ lại đây hẳn là muốn nói việc quản gia.Thậm chí người được chọn cho quản gia, trong lòng mọi người cũng đều đoán qua, thật ra số phiếu cao nhất là A Chi.Tuy nói A Chi mặt lạnh giọng nhạt, nhưng không gạt nổi lợi hại có thủ đoạn cảu người ta, có thể sắp xếp mọi việc đều được gọn gàng ngăn nắp.Có điều cũng có người ủng hộ Trần Thành, dẫu gì A Chi là con gái, đến giờ vẫn chưa nghe nói qua có con gái nhà khác làm quản gia.Trần Thành thấp thỏm rét run trong lòng, tuy rằng hôm qua khi cùng nhau ra ngoài A Chi đã nói qua trước với anh ta việc này rồi, nhưng Trần Thành vẫn cảm thấy so với A Chi thì anh ta kém hơn quá nhiều !Cho dù là khí phách hay là năng lực, anh ta đều không bằng A Chi.
So ra với A Chi thì anh ta giống một chim non mới ra ràng, mà A Chi đã ở trên trời bay liệng lượn vòng mấy chục năm rồi."
Vì sao A Chi không chịu làm quản gia đấy?"
Trần Thành đứng chung với Thúy Thúy, nhỏ giọng hỏi nàng ấy.Thúy Thúy đáp anh ta bằng một ánh mắt, giọng điệu theo lý phải nên: "Bởi vì A Chi là đại a hoàn của Quận chúa nha."
Thúy Thúy thấy Trần Thành nghe chưa hiểu, bèn một tay che môi nói với anh ta một cách cụ thể: "Nếu A Chi làm quản gia rồi thì không cách nào lấy thân phận đại a hoàn ra ngoài với Quận chúa nữa."
Trần Thành: "?"
Rồi cho nên?"
Ngươi là không biết Quận chúa thích A Chi cỡ nào à, hôm qua chỉ là đã rời khỏi một ngày mà đã nhắc mãi vô số lần, đến cả tiểu thư Thần Nguyệt cũng cảm thán rằng quan hệ của Quận chúa cùng A Chi tốt."
Thúy Thúy làm ra tổng kết: "Cho nên sao Quận chúa nỡ để A Chi ở lại trong phủ đây mà."
Tâm phúc đấy, sao không thể mang theo sát mình.Trần Thành ngẩn ngơ, hình như đã hiểu."
A Chi ~"Triều Mộ trong phòng kêu A Chi bới tóc, nàng nghe vậy thì nhấc chân đi vào.Thúy Thúy bĩu môi, đôi mắt nhỏ sáng trưng, ra hiệu Trần Thành mau nhìn: "Ngươi xem ngươi xem, ta đã nói rời khỏi một khắc thôi cũng không ổn đó."
Trần Thành cũng gật đầu theo: "Hình như đúng nha."
Thời gian công sức A Chi đi vào vấn cái búi tóc, chuyện nàng là "tâm phúc" của Quận chúa đã được Thúy Thúy tuyên dương ra ngoài rồi.Thế nên khi A Chi cùng Triều Mộ cùng ra tới thì luôn cảm thấy ánh mắt Thúy Thúy cùng Trần Thành nhìn nàng và bánh ngọt nhỏ rất sai sai: "?"
A Chi nghi hoặc, hai người này trúng cái gió gì đấy?"
Sự tình Tề Thạch Lỗi các ngươi cũng biết cả rồi," Triều Mộ đứng trên bậc thang dưới hiên, giọng nói ngọt thanh chầm chậm vang lên: "Tề phủ ta không bao giờ bạc đãi người dưới, nhưng cũng hoàn toàn không cho phép tồn tại chuột lén giấu chủ.
Cả nhà Tề Thạch Lỗi đó là bài học đi trước."
"Hôm nay gọi các ngươi lại đây là có hai việc muốn nói, một là việc quản gia.
Từ hôm nay trở đi, cái chức quản gia Tề phủ do Trần Thành đảm nhiệm, nếu như có người không phục thì cứ việc đứng ra so tài một chút với Trần Thành."
Triều Mộ nhìn chung quanh một vòng, những đầy tớ phía dưới ngươi xem ta ta xem ngươi, chỉ là không một ai đứng ra tới.Cho dù có người không phục trong lòng thì cũng chịu đựng, ai bảo Trần Thành người ta khôn lanh hơn, lại hiểu được nắm bắt cơ hội đây.
Vả lại trong chuyện kiểm toán lần này Trần Thành đã ra sức rồi hết lòng, được cất nhắc thành quản gia là rất hợp lý.Bọn họ muốn trách chỉ có thể tự mình thiếu phần can đảm tự tiến cử cùng dũng khí đứng ra ủng hộ tiểu Quận chúa.Triều Mộ nói: "Nếu đã không có người phản đối, thì việc này liền chốt lại vậy.
Hôm nay không ai đứng ra, thế ta liền không cho phép sau này khi Trần Thành sắp xếp công việc có người bởi vì không phục mà ngỗ nghịch anh ta."
Trần Thành cũng theo tình thế bước ra khỏi hàng, hành lễ đáp lại với Triều Mộ: "Trần Thành chắc chắn nỗ lực, gánh lấy trách nhiệm quản gia, không phụ mong đợi của Quận chúa."
Triều Mộ gật đầu, Trần Thành lui trở về: "Việc thứ hai, đó là A Chi."
A Chi đứng ở bên tay trái Triều Mộ, rũ mắt bưng tay yên lặng mà đứng đấy.Triều Mộ nói: "Ở trong Tề phủ, thấy A Chi như thấy ta, nàng đã là ta."
Trong lòng mọi người cũng không ngạc nhiên, đồng thanh đáp: "Vâng."
Triều Mộ nói xong rồi nghiêng đầu nhìn A Chi, mím cánh môi, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như là chờ nàng khen ngợi.A Chi tiến lên non nửa bước, gật đầu nói nhẹ giọng: "Quận chúa rất giỏi, sáng sớm hôm nay đã lấy ra tư thế chủ nhân làm A Chi kính trọng khâm phục."
Triều Mộ thẳng sống lưng lên, đôi tay bưng trước người học theo A Chi, cái đuôi vểnh lên trên: "Đều do A Chi dạy tốt ~"Nàng ấy nói với Thúy Thúy: "
Sau này A Chi vẫn là đại a hoàn, ngươi với nàng cùng chức, gánh vác một phần thay nàng công việc của viện Hướng Dương, tiền tháng tính theo tiền tháng dành cho đại a hoàn."
Còn về A Chi ư, tất nhiên là chỉ phụ trách Quận chúa nàng ấy là được rồi.Thúy Thúy hoàn toàn chẳng ngờ được mình cũng có thể có được chỗ tốt, sau khi vui mừng ngạc nhiên thì lập tức cúi làm lễ: "Vâng."
Sự tình thu xếp xong, Triều Mộ ăn sáng xong hết thì chuẩn bị xuất phát đi viện Thái Học rồi.Tất cả đồ vật hôm nay nàng ấy phải dùng, A Chi đều chuẩn bị đầy đủ đặt trên xe ngựa hết.Triều Mộ được A Chi đỡ lên xe rồi ngồi ở bên trong, vỗ vỗ vị trí kế bên với A Chi một cách chờ mong: "A Chi ngồi đây."
A Chi nén cười, đứng bên ngoài nói với Triều Mộ: "E là hôm nay Quận chúa phải dẫn Thúy Thúy đi rồi, nô tỳ phải kèm Trần Thành một ngày, để anh ta quen thuộc sự vụ trong phủ."
Cũng chống lưng cái thay anh ta, sợ "người cũ" trong phủ ỷ vào thâm niên lâu, kiếm chuyện với Trần Thành trong ngày đầu tiên 'quan mới nhậm chức' của anh ta.Thúy Thúy đứng bên cạnh xem, thoáng ô hô một tiếng trong lòng, oán thầm giùm tiểu Quận chúa:Hừ, lại bỏ tâm phúc ở trong phủ một ngày, không vui.Quả nhiên Triều Mộ khựng lại, Triều Mộ phồng đôi má lên, thậm chí không biết học được ai, còn ôm hai tay lên rồi hừ hừ.A Chi nhịn cười, lấy ra ba viên kẹo từ trong tay áo, duỗi tay đưa qua đến bên trong xe ngựa: "Phần hôm nay."
Triều Mộ hơi liếc nàng một cái, lại liếc nàng cái nữa, cuối cùng không tình nguyện mà lượm lấy kẹo từ trong lòng bàn tay A Chi.Nàng ấy nhặt đi hai viên, để lại một viên cho A Chi.A Chi lộ ra nét cười trong mắt, thu tay đang nắm chặt kẹo ở lòng bàn tay về, nói giọng ấm: "Nô tỳ ở trong phủ chờ người trở về."
---------Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/365361968)Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.