Chương 36.
Nuôi nhốt A Chi.
Sáng sớm hôm sau, tuyết lớn.Sau khi dậy Triều Mộ ôm lò sưởi tay đứng ở dưới hiên nhìn ra bên ngoài, cuối cùng quyết định: "Hôm nay thời tiết không tốt không thích hợp ra ngoài, hai ngày nữa lại đi viện Thái Học vậy."
Thúy Thúy trợn mắt há mồm: "?"
Tùy ý được như vậy sao?A Chi: "......"
Vẻ mặt A Chi bình tĩnh không bất ngờ chút nào, nếu mà tiểu Quận chúa hôm nay ra ngoài A Chi mới cảm thấy nàng ấy khác thường đấy.Triều Mộ cho người đi viện Thái Học cáo bệnh với viện trưởng giúp nàng ấy, chỉ nói hai ngày nữa lại đi.
Chuyện Tề phủ thì phía trên gần như cũng đều biết, lúc này Triều Mộ xin nghỉ không đi viện Thái Học cũng có thể hiểu được, thậm chí càng khiến người ta tin theo.Chẳng hạn như cô gái nhỏ không xử lý được việc trong phủ, bất đắc dĩ đã đưa người đến phủ Kinh Triệu Doãn, bản thân xấu hổ không chịu được nên bấy giờ mới trốn ở trong phủ hai ngày nữa.So với A Chi hiểu rõ Triều Mộ bụng dạ quanh co phức tạp thì Thúy Thúy lại đơn thuần hơn nhiều.Có điều, Thúy Thúy nhìn về phía tuyết lớn bên ngoài, cũng gật gật đầu tán thành theo: "Không thích hợp ra ngoài thật, kiểu thời tiết này chỉ thích hợp quây quần bếp lò sưởi ấm."
Nếu mà cắn đậu phộng hạt dưa gì đó nữa thì càng thoải mái tự tại.A Chi thoáng nhìn Thúy Thúy một cái trìu mến.
Thúy Thúy thì không ngốc, nhưng rốt cuộc là không đủ hiểu biết bánh ngọt nhỏ mà.Bánh ngọt nhỏ ở lại trong phủ là có chuyện đó, bởi vì hôm nay nàng ấy đã hẹn Chu nương tử phu nhân Tề Thạch Lỗi tới nhà đo kích cỡ làm bộ đồ mới.Hôm qua thôn trang Tề phủ đã xảy ra chuyện lớn như vậy Chu nương tử có thể không biết, có điều đêm qua Tề Thạch Lỗi tự mình đi tìm Chu nương tử rồi.Một là nói cho bà ấy biết tin mấy đứa con trai xảy ra chuyện, hai là lấy tiền bạc từ chỗ bà ấy đi này đi kia dò xem chút, coi thử có thể bảo lãnh người ra hay không.Thậm chí Tề Thạch Lỗi còn vận dụng mạng lưới quan hệ của Tề tướng quân, cầu đến thuộc hạ cũ có quyền thế mà Tề tướng quân để lại trong kinh.Đối phương tuy nghi hoặc, mà cũng đã tiếp đãi ông ta cả đêm: "Quận chúa nhà ngươi đã về kinh rồi, ngươi cầu Quận chúa phái người đi phủ Kinh Triệu Doãn đánh tiếng một cái với phủ doãn không phải được rồi ư, sao còn cầu tới nơi ta đây rồi."
Tề Thạch Lỗi cúi đầu rồi bịa một lời nói dối khá hợp lý:"Ban ngày Quận chúa thi Thái Học, buổi tối vào cung rồi ta mãi vẫn chưa gặp người.
Quản sự thôn trang tất cả đều là đại a hoàn kia của Quận chúa tự quyết định cho người đưa đi Kinh Triệu Doãn.
Đây, đây đều là hiểu lầm ạ."
Quận chúa Phúc Giai là một cô gái, ở trong kinh lại không cầm quyền, hướng hành động của nàng ấy gần như là rất có ít người có thể để ý đến.Hơn nữa lấy địa vị thân phận của nàng ấy qua đêm ở trong cung rất bình thường, cho nên đối phương hoàn toàn không có nghi ngờ, chỉ cho là đại a hoàn của nàng ấy cáo mượn oai hùm, trực tiếp ỷ vào quyền thế của Quận chúa đem người đưa quan phủ rồi.Một đứa a hoàn ấy mà, chuyện bé xé to cũng rất bình thường.Đối phương nghĩ Tề Thạch Lỗi là quản gia Tề phủ, thấy ông ta họ Tề, tưởng ông ta là cùng tộc với Tề tướng quân.Tề Thạch Lỗi cũng dẫn dụ hướng về mặt này, lời lẽ úp mở mơ hồ dắt mũi người ta: "Tướng quân nhà ta lại không ở trong kinh, Quận chúa không ở trong phủ, trong lòng ta lo cho con trai, lúc này mới bất đắc dĩ cầu đến trước mặt ngài."
Ông ta lau nước mắt: "Tướng quân, tướng quân nhà ta ở trong kinh thường hay nhắc tới ngài, thậm chí trước khi rời kinh còn nói với ta rằng nếu trong kinh có chỗ nào khó cứ tới tìm ngài, ngài sẽ không mặc kệ, ngài thấy ta ......"
Tướng quân cũng là một người thành thật trọng tình trọng nghĩa, vừa nghe lời này thì đâu sẽ mặc kệ: "Ngươi yên tâm, ta lấy thẻ bài của ta đi phủ Kinh Triệu Doãn hỏi một chút cho ngươi trong đêm, nếu không chuyện có gì thì có thể được thả ra ngay."
Tướng quân sai người đi hỏi hết một vòng, sau khi trở về thì sắc mặt đều đã thay đổi, đối đãi với Tề Thạch Lỗi cũng không kiểu lễ nghĩa như vừa rồi:"Người là do Quận chúa hạ lệnh đưa vào đó, thay Quận chúa kiểm toán là ý của bên trên.
Phủ doãn đích thân nói với người của ta đừng xen vào việc này, nói là chuột Tề phủ to rồi muốn cắn chủ, Quận chúa bất đắc dĩ mới ra chiêu này."
Tướng quân nhìn Tề Thạch Lỗi với mắt lạnh: "Ngươi ở Tề phủ nhiều năm, ngươi nói chuột Tề phủ này là ai?"
Lời nói dối bị đâm thủng ngay trước mặt, Tề Thạch Lỗi cũng không dám nói thêm câu nào, đồng thời đã hiểu là việc này đích thực bên trên nhúng tay rồi, hoài nghi trong lòng được chứng thực ngay lập tức.Tề Thạch Lỗi đã bị người ta đuổi ra.
Tướng quân không thể nhúng tay xen vào việc bên trong Tề phủ, hơn nữa giờ cũng không tới phiên ông ấy nhúng tay, cho nên chỉ có thể tống Tề Thạch Lỗi ra ngoài mà không phải bắt lấy ông ta."
Không ở lại được nữa, trong kinh là không ở lại được nữa."
Hai tay Tề Thạch Lỗi nắm chặt, bắt đầu tính toán trong lòng, cuối cùng ra được kết luận ——Chạy.Ông ta lại trở về tìm Chu nương tử.Chu nương tử ở hậu viện tiệm vải nhà mình, tiện để thường ngày trông coi việc làm ăn của nhà.
Mới nãy từ sau khi bà ta biết được mấy đứa con trai xảy ra chuyện liền đứng ngồi không yên, trong lòng thấp thỏm sốt ruột, cầu Bồ Tát xin Phật Tổ hy vọng mấy đứa con trai không sao.Lúc này thấy Tề Thạch Lỗi trở về thì lập tức bắt lấy cánh tay ông ta, vội vàng hỏi: "Tướng quân bên kia nói thế nào, mấy đứa con trai có thể bảo lãnh ra ngoài hay không?"
Trên mặt Tề Thạch Lỗi để lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, gật đầu nói: "Tất nhiên, tướng quân đã đồng ý một tiếng về việc này, nói đẩy toàn bộ lên người Nhu ma ma cùng đầy tớ là được, giữ được mấy đứa con trai nhất định không vấn đề gì."
Chu nương tử lập tức thoáng thở phào nhẹ nhõm, một tay xoa vào ngực: "Đúng là Bồ Tát phù hộ mà."
Trong lòng bà ta nghĩ sau khi việc này kết thúc cho trong miếu tăng lên hai nén nhang.Tề Thạch Lỗi hơi liếm môi, kéo lấy tay Chu nương tử ngồi cạnh bàn, nói nhẹ giọng: "Phu nhân, chỉ là việc này chẳng nhẹ nhàng như vậy, bảo đảm con trai ra ngoài thì cần có tiền bạc."
"Những cái đó......"
Lời Chu nương tử còn chưa nói xong thì đã bị Tề Thạch Lỗi cắt ngang: "Chút bạc này đâu đủ, ba đứa con trai đó, không phải đào hết tiền của cả nhà chúng ta."
Ông ta nói: "Việc này ngươi cũng chớ lo nữa, đem tiền cho ta ta đi này kia, ngươi cứ ở lại trong nhà chờ mấy đứa con trai trở về là được."
Tề Thạch Lỗi thấy vẻ mặt Chu nương tử khó coi, tay bèn vỗ vỗ mu bàn tay bà ta: "Cứ coi như của đi thay người rồi đi, giữ lại tính mạng mai mốt dù sao cũng kiếm về lại được.......
Hay là nói ngươi không muốn cứu mấy đứa con trai nữa?"
Cả mặt Tề Thạch Lỗi kinh ngạc, như thể là không quen biết Chu nương tử vậy, trong mắt toàn là lên án."
Ngươi nghĩ cái gì đâu, đó đều là thịt trên người ta rơi xuống, ngươi không cứu ta cũng không thể không cứu !"
Chu nương tử nói: "Ngươi chờ đấy, ta đi lấy tiền bạc."
Tiền bạc thì không thể nào lấy phương thức hiện kim để hết ở trong nhà, đa số toàn là chút ruộng đất cửa hàng đấy.
Với lại vài trang sức quý báu gì đó, những ngân phiếu kia phải đợi ngày mai tiền trang mở cửa mới có thể đi đổi cầm cố.Chu nương tử lấy ra tới những cái này, Tề Thạch Lỗi lướt nhìn đại khái qua rồi liền nhận lấy tất cả: "Vậy ta liền đi thu xếp, ngươi đi ngủ trước đi đừng lo lắng nữa, có ta đây."
Thuở giờ Chu nương tử giỏi giang đanh đá, nhưng đụng vào loại chuyện này thì rốt cuộc không có như Tề Thạch Lỗi có đường thoát.
Tuy nói thường ngày ta bà ta xuất đầu lộ diện làm buôn bán không thua đàn ông chút nào, nhưng hôm nay chỉ phải giống như một người vợ nhu nhược ở lại hậu viện chờ tin tức, trong lòng cũng ức chế muốn nghẹn.Tuy bà ta tiếc tiền bạc, nhưng lo lắng mấy đứa con trai hơn.Chu nương tử tính toán: "Quận chúa trước đó đã kêu ta, bảo ta đi Tề phủ đo y phục.
Ngày mai ta đi liền, đi cầu tình thử, không phải nói Quận chúa Phúc Giai lòng dạ mềm nhất sao, ta cầu xin người chút cho mấy đứa con trai một con đường sống."
Tề Thạch Lỗi cũng không quay đầu lại: "Được, chuyện hậu viện ngươi xem mà làm."
Ông ta gom theo gia tài bạc triệu, trong đêm liên hệ xe ngựa ra kinh, chỉ chờ sáng sớm ngày mai tiền trang mở cửa, ông ta đổi tiền bạc xong liền chạy.Hiện giờ chỉ tra được con trai, muộn nhất hôm nay là có thể tra đến tới người ông ta cùng Chu thị, đến lúc đó cả nhà bọn họ ai cũng không sống được.Còn về vì sao không mang theo Chu thị, Tề Thạch Lỗi cười nhạo, đàn bà có chồng là mềm lòng nhất, không cần mạng mình cũng phải giữ được mạng con trai, nếu như bị Chu thị biết ông ta định vứt lại mấy đứa con trai chạy mất thì không phải xé sống ông ta rồi à !Tề Thạch Lỗi sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy.Chỉ cần ông ta còn sống, sau này muốn bao nhiêu Chu thị thì có bấy nhiêu Chu thị, muốn bao nhiêu con trai có bấy nhiêu con trai.Còn Chí Viễn, ngay cả con trai ruột dòng chính Tề Thạch Lỗi cũng lo không được nữa, sao có thể quan tâm thằng con riêng.Một đêm tuyết lớn.Sáng sớm tinh mơ, Chu nương tử cũng chẳng màng ăn uống, gần như cả đêm không chợp mắt, vừa nghe gà gáy liền rời giường thu dọn tới đến Tề phủ.Khi Chu nương tử tới, Triều Mộ mới quyết định hôm nay không đi viện Thái Học.Nàng ấy thậm chí đã nổi hứng lên, hỏi A Chi cùng Thúy Thúy: "Từng bắt chim sẻ chưa?"
Đôi mắt Thúy Thúy sáng lên hết, có chút ngạc nhiên vui vẻ cùng không ngờ tới: "Quận chúa người còn từng bắt chim sẻ đấy ư?"
Không phải nói Giang Nam ấm áp tuyết ít sao, Quận chúa còn từng bắt chim sẻ nha.Triều Mộ chậm rãi lắc đầu: "Ta chưa từng bắt, nhưng từng thấy người khác bắt."
Nàng ấy nhớ được mang máng kiếp trước Thần Nguyệt gọi nàng ấy đi chơi, vì sau tuyết không thích hợp đánh mã cầu, nên Thần Nguyệt liền cho người dựng cái sọt bắt chim sẻ cho nàng ấy xem.Khi đó Triều Mộ không cảm thấy thú vị, bởi vì loại chuyện bắt chim sẻ này không phù hợp với thân phận lục Hoàng tử phi tương lai cùng Quận chúa Phúc Giai của nàng ấy.Quý phi cũng nói với nàng ấy, thân phận mẹ đẻ Thần Nguyệt thấp hèn, dòng máu trong xương cốt cũng không cao quý.
Ngươi không giống với nàng ta, mẹ đẻ ngươi là đại trưởng Công chúa, trên người ngươi lưu giữ máu hoàng gia và Tề gia, cho nên sao ngươi có thể cùng chơi đùa chung với nàng ta, ngươi nên kết giao hơn giống kiểu tiểu thư người ta như Lương Hựu Vân phủ quốc công vậy.Triều Mộ duỗi tay, dưới hiên bông tuyết bay lượn phất phơ vào trong lòng bàn tay nàng ấy.Thấm lạnh.Giống tuyết này, sạch sẽ nhất cũng dơ bẩn nhất.
Huyết mạch Hoàng gia, tôn quý nhất cũng đánh khinh nhất."
Quận chúa, phu nhân Tề quản gia Chu nương tử tới rồi."
Có đầy tớ lại đây.Triều Mộ chậm rãi chớp chớp hàng mi hoàn hồn, thu tay về liền muốn sờ lò sưởi tay."
Quận chúa."
A Chi thoáng gọi một tiếng.Triều Mộ mờ mịt nhìn qua, A Chi nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng ấy cách qua tay áo, móc khăn bông ra lau sạch sẽ vệt nước đọng trong lòng bàn tay nàng ấy, ngữ điệu bất lực: "Tay."
Triều Mộ để lộ ra nụ cười trong mắt, khuôn mặt nhỏ lạnh hết hồi lâu cũng nhuộm lên một chút độ ấm, hớn hở quyết định: "Cứ bắt chim sẻ đi, chờ nó ăn no lại thả bay."
Trong khoảng thời gian Chu nương tử tiến vào này, Thúy Thúy tay chân nhanh nhẹn đã dựng cái sọt lên, Triều Mộ đưa lò sưởi tay cho A Chi, bản thân bưng giỏ lương thực rải lương thực.Đầu tiên phải rải hướng ngoài sọt một chút hạt giống lương thực, như vậy mới có thể thu hút chim sẻ vào sọt.Lương thực trên đường chỗ khác phải rải ít chút, bằng không chim sẻ ăn no rồi liền trực tiếp bay mất.Cuối cùng trong sọt bỏ lương thực nhiều hơn, kiên nhẫn chờ đợi chim sẻ vào trong giật dây úp sọt là được.Quy luật Triều Mộ hiểu hết, nhưng nàng ấy bốc lương thực lên một nắm, thả đầy ắp cả một đường.Thúy Thúy xem xong ngập ngừng muốn nói, cuối cùng hết nhịn nổi nói với Triều Mộ: "Quận chúa, chỉ lương thực bên ngoài sọt chim sẻ cũng ăn không hết, sao còn sẽ ngốc đến vào sọt đây ạ."
Triều Mộ ngồi xổm xuống, nắm thật nhiều lương thực đặt bên dưới sọt được dựng lên, ngữ điệu chậm rì rì: "Nói không chừng đâu, nói không chừng sẽ có chim sẻ ngốc ấy mà."
Nàng ấy ngẩng đầu nghiêng mắt nhìn A Chi: "A Chi ngươi nói có đúng không."
A Chi cảm thấy không đúng, trên đời này lại không có chim sẻ ngốc như vậy !Chim sẻ là con cảnh giác nhất nhát gan nhất, dưới tình huống ăn uống no đủ chắc chắn mau mau lẻn đi, sao có thể còn sẽ liều mạng đến chạy tới dưới sọt vì miếng ăn, ấy không phải chim ngốc sao.A Chi lần này lựa chọn đứng cùng một phía với Thúy Thúy: "Ta ủng hộ Thúy Thúy."
Có thể là bánh ngọt nhỏ lớn lên trong tổ phú quý, cho nên không hiểu lắm suy nghĩ của mấy chim nghèo người nghèo các nàng đây, không có ý thức nguy cơ tẹo nào.Triều Mộ hừ hừ, lại đã thả một đống lương thực lên đất tuyết hướng đáy sọt: "Ta cuộc là có chim vào trong."
Thúy Thúy cùng A Chi đều cảm thấy nàng ấy thua chắc rồi, cho dù tiểu Quận chúa bỏ nhiều lương thực hướng đáy sọt nữa cũng vô dụng.Ai sẽ vì chút lương thực này vứt mạng đi.Chủ tớ ba người thậm chí đặt tiền đánh cuộc."
Cuộc một lượng bạc."
Triều Mộ đề xuất đánh cuộc, A Chi với Thúy Thúy đều cảm thấy có thể nhận.
Họ mới vừa nói xong, Chu nương tử tới rồi."
Quận chúa, cầu Quận chúa cứu con trai ta với."
Chu nương tử gặp được Triều Mộ liền muốn nhào lại đây quỳ xuống.Đốt tay ngón trỏ Triều Mộ quấn sợi dây, ngồi trên ghế đôn thêu phía sau cột hiên, một đầu dây khác cột vào gậy nhỏ của chiếc sọt dựng lên.
Thúy Thúy thận trọng, dùng tuyết vụn chôn dây đỏ lấp ló đi, như vậy sẽ không bị chim sẻ trông thấy.Khi Chu nương tử lại đây thì A Chi đứng ở bên trái Triều Mộ, Thúy Thúy đứng ở bên phải, cùng lúc phụ trách xem tình hình trong viện nhắc nhở Triều Mộ kéo dây.Chu nương tử quỳ gối chỗ xa Triều Mộ vài bước, định tiến tới thêm liền bị A Chi ngăn lại rồi.A Chi thu cánh tay cản người về bưng trước người, cười khẽ, có lễ lại xa cách: "Cách gần quá dễ làm kinh động chim, quấy nhiễu mất nhã hứng Quận chúa, mong nương tử thông cảm."
Chu nương tử nhìn thoáng vào hướng trong viện rộng rãi tuyết trắng, tươi cười cứng đờ mà thu lại ánh mắt.
Trong lòng bà ta hận A Chi cùng Triều Mộ chết được, nhưng hiện tại có việc cầu người lại không thể biểu lộ ra tới.Con trai bà ta đều bị giam vào đại lao hết rồi, hai vị này còn ở chỗ đây bắt chim cơ đấy, thật là có. nhã. hứng !Chu nương tử cắn chặt răng hàm sau, hít thở sâu, nhấc váy áo quỳ xuống: "Cầu Quận chúa cứu con trai ta với."
Lúc này A Chi mới lui về sau một bước đứng ở bên cạnh Triều Mộ.Triều Mộ không tính làm khó dễ bà ta, không giấu chứ thật ra Triều Mộ rất tán thưởng phụ nữ như Chu nương tử vậy, có thể làm được là chính mình không bận tâm thế tục, thậm chí có được một phần tôn trọng độc nhất:Người khác gặp bà ta đều phải gọi một tiếng Chu nương tử, kêu họ của chính bà ta, mà chẳng phải Tề Chu thị."
Chu nương tử, ta cũng không muốn bắt bọn họ, nhưng bọn họ đã tham quá nhiều rồi."
Triều Mộ nhìn dây đỏ trên tay, ra hiệu cho Chu nương tử nhìn cái sọt trong viện: "Nương tử ngươi xem, ngoài sọt lương thực nhiều như vậy đủ để chắc bụng, nhưng vẫn có người tham lam duỗi tay giành đồ trong sọt, có phải bọn họ đã làm sai không?"
Trên mặt Chu nương tử nóng rát hừng hực, cắn răng nói: "Ta bảo chúng trả đồ về có được không, trả về toàn bộ không giữ một đồng."
Bà ta không giống bà mẹ khác nói "Chúng còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện vẫn là con nít", mà là nói trả lại hết đồ đã tham, lập công chuộc tội.Chu nương tử nói: "Ông chồng nhà ta đã lấy tiền đi chuộc người rồi, tiền bạc chúng ta trả về lại, sau này chúng ta chỉ ở dưới mí mắt Quận chúa làm trâu làm ngựa cho người cùng Tề phủ để chuộc tội, chỉ xin Quận chúa cho chúng ta một con đường sống, những thứ khác chúng ta đều chấp nhận, chấp nhận hết."
"Tề Thạch Lỗi chưa nói với ngươi sao," Triều Mộ chớp mắt: "Người là do ta hạ lệnh bắt, sổ là triều đình đang tra, cầu ai cũng vô dụng, tiền bạc thêm nữa cũng là bằng thừa."
Triều Mộ hơi khẽ lắc đầu, thở dài chậm giọng: "Chu nương tử, ngươi bị lừa rồi, Tề Thạch Lỗi ấy là muốn gom tiền bạc rồi vứt bỏ các ngươi chạy trốn."
Chu nương tử sững người tại chỗ, vẻ mặt dần dần tái đi, ánh mắt cũng sắp mất đi tiêu cự, ngã ngồi ra sau trên đất: "Chạy, chạy?"
Chung quy thì bà ta đủ hiểu Tề Thạch Lỗi, biết đối phương là một người ích kỷ, những gì Quận chúa nói Tề Thạch Lỗi đích thực làm ra được.Nhưng sao ông ta máu lạnh nhẫn tâm đến nước này, mặc kệ bà ta một người không cùng họ này thì thôi đi, cớ sao ngay cả con trai ruột không quan tâm, đấy chính là huyết mạch Tề gia họ đấy !"
Ồ, ngoài việc này ra, ông ta còn có chuyện khác lừa gạt ngươi," Triều Mộ nói: "Bên cạnh Tề Thạch Lỗi có gã sai vặt tên Chí Viễn, ngươi từng gặp nhỉ."
Chu nương tử gặp qua vài lần, nghe vậy gật đầu một cách cứng đờ, trong lòng có nỗi dự cảm không tốt.Thúy Thúy tiếp lời, nói thay Triều Mộ: "Chu nương tử, gã Chí Viễn kia là con trai riêng của Tề quản gia, là do vợ bé ông ta nuôi ở bên ngoài sinh cho ông ta, vậy nên không còn Chu nương tử và ba đứa con kia của ngươi thì ông ta sẽ còn con trai khác."
Bên tai Chu nương tử đã bùng một tiếng "ong", cảm thấy cả thế giới đảo lộn, màu sắc tan biến chỉ còn trắng đen, chớp mắt mà người và máu lạnh lẽo một mảnh.Quả nhiên, quả nhiên là con riêng, bà ta đã nói cớ sao Tề Thạch Lỗi cứ luôn dẫn theo hắn đây mà."
Thằng Chí Viễn kia đâu?"
Chu nương tử từ dưới đất đứng lên, run giọng.Thúy Thúy nói: "Không biết, đêm qua đã không gặp được rồi."
Tất nhiên là Chí Viễn đã bị Triều Mộ bắt lấy, nhưng lúc này Chu nương tử nghe thấy lời vậy thì trực tiếp cho rằng Tề Thạch Lỗi dắt theo con trai riêng cùng chạy rồi."
Thảo nào không thèm ba đứa ta sinh này đây mà, thì ra là còn có bên ngoài."
Chu nương tử đã cười."
Quận chúa, ta có thể chuộc tội không, ta có chứng cứ Tề Thạch Lỗi tham ô gia tài Tề phủ, còn có hắn với những quan viên nào từng qua lại đi đường tắt riêng, những lễ vật nào mà những quan viên đưa tới hắn đã tự mình thu, ở chỗ ta đều có ghi lại."
Chu nương tử rất nhanh bình tĩnh về lại, gốc bàn tay lau sạch nước mắt trên mặt lại quỳ xuống lần nữa, người giống như là già nua kiệt quệ trong nháy mắt, không còn hơi thở sức sống: "Cầu, cầu quận chúa cho ta gặp con trai với, cho dù là gặp chút cũng được."
Bà ta cũng không xin được sống nữa, chỉ muốn cùng theo mấy đứa con trai, dù là chết cũng được.Triều Mộ làm tới lui để ra cái này, cái muốn chính là danh sách !So với tham chút gia tài thì nhận hối lộ riêng càng nghiêm trọng.Đám người tặng lễ này lại không cho rằng bọn họ là đang kết giao với một quản gia Tề Thạch Lỗi, bọn họ chỉ sẽ cho rằng bản thân là đang thông qua Tề Thạch Lỗi giúp Tề tướng quân làm việc.Đến lúc đó xảy ra chuyện gì rồi thì đương nhiên là tìm Tề tướng quân mà không phải Tề Thạch Lỗi.Triều Mộ đạt được cái mình muốn, tất nhiên đồng ý cầu xin của Chu nương tử.Nàng ấy đưa dây đỏ trong tay cho Thúy Thúy, để Thúy Thúy ở lại coi sọt bắt chim: "Chu nương tử, ngươi có muốn biết Tề Thạch Lỗi giờ đang ở đâu không?"
Chu nương tử ngẩng đầu ngay lập tức, ánh mắt tỏa ánh sáng: "Cầu quận chúa báo cho."
Tề Thạch Lỗi đã bị vây nhốt trong tiền trang.Tiền trang thường ngày làm việc sảng khoái lưu loát hôm nay rất đỗi lề mề, sau khi thấy được ngân phiếu cũng chịu cho hiện kim:"Chỉ là vầy, con số ngươi muốn đây cũng quá lớn rồi, chúng ta cần phải điều bạc từ nơi khác.
Thế thì, ngươi ngồi xuống uống ly trà nóng chờ một lát chút, ta đây sắp xếp cho ngươi liền."
Chủ tiệm tiền trang trấn an Tề Thạch Lỗi: "Trước sau thời gian cũng chỉ một chung trà, mau lắm."
Tề Thạch Lỗi muốn bạc, đành phải áp chế tính tình ngồi xuống.Chủ tiệm tiền trang vừa bảo người lên trà cho Tề Thạch Lỗi, vừa cử người đi Tề phủ nói việc này với tiểu Quận chúa một tiếng, mắc công xảy ra sơ sót gì rồi đắc tội quyền quý.Chung quy bình thường thì Tề quản gia đang yên lành, sao Quận chúa vừa trở về chưa bao lâu ông ta liền muốn đổi hiện kim nhiều như vậy đây.Tề Thạch Lỗi ngồi ở hậu viện chờ, nhưng thời gian một nén nhang đi qua, đằng trước vẫn chẳng tin tức tới, ngược lại là tuyết bên ngoài càng rơi càng lớn, muộn thêm mấy canh giờ thì chắc là ông ta đi không xong nữa.Trong lòng Tề Thạch Lỗi cảnh giác, cảm thấy bất thường, vì thế cũng chẳng thông báo chủ tiệm tiền trang, mang theo một thân tín của mình chuẩn bị trực tiếp đi."
Không lấy tiền nữa sao?"
Thân tín hỏi.Sắc mặt Tề Thạch Lỗi u ám: "Còn lấy tiền, trễ chút nữa thì mạng đã không còn."
Bọn họ mới ra khỏi cửa sau tiền trang đã liền đối diện trực tiếp với Trần Thành cùng với bốn "gia nô" phía sau anh ta.Trần Thành cười hì hì, ôm cánh tay đứng trên đường không thể tránh khỏi khi ông ta ra ngoài, hỏi: "Đây không phải Tề quản gia sao, tuyết lớn như vậy, quản gia đi đâu á?"
Tề Thạch Lỗi thấy trên vai Trần Thành một lớp tuyết thì biết ngay là bọn họ ở bên ngoài chờ mình rất lâu rồi.Không biết tin là chủ tiệm tiền trang báo hay là Trần Thành vẫn luôn dẫn người đi theo ông ta."
Ta tới làm chút việc thay Quận chúa, đây liền về phủ."
Tề Thạch Lỗi chẳng lộ ra khác thường gì trên mặt, nhấc chân muốn đi về trước.Bốn gia nô Trần Thành mang đến kia đứng vị trí theo một vòng vây quanh lấy Tề Thạch Lỗi cùng thân tín của ông ta trong nháy mắt.Trần Thành bội phục trạng thái tinh thần Tề Thạch Lỗi cực kỳ, lúc này còn có thể thuận miệng nói bịa đây.Anh ta tiện tay chỉ về sau: "Không cần về phủ, Quận chúa tới ngay đây rồi, ngươi có chuyện gì thì tự mình nói với người đi."
Tiếng nói hạ xuống, một chiếc xe ngựa liền ngừng ở bên cạnh, trên đèn lồng được treo hai bên trái phải khung xe rồng bay phượng múa mà viết: Tề.Nét mặt Tề Thạch Lỗi lúc này mới thay đổi, điều càng làm cho ông ta khiếp sợ là, người từ trên xe xuống tới không phải Quận chúa Triều Mộ, mà là Chu thị người vợ kết tóc của ông ta."
Tề Thạch Lỗi ngươi đồ vô lương tâm !"
Chu nương tử xuống xe xông thẳng qua đây xé xác Tề Thạch Lỗi: "Ngươi đi đâu, ngươi đây là muốn đi đâu hả, chuyện cứu con có phải là giả hay không, có phải hay không !"
"Ngươi đồ súc sinh vô lương tâm ngươi lại muốn gom tiền bỏ lại bốn mẹ con chúng ta tự mình chạy, ngươi có tim sao, cái đặt ở trong ngực ngươi là lòng lang dạ sói đi."
"Ta liều sống liều chết đã sinh ba đứa con cho ngươi đó, lão Tề gia ngươi thì có bao nhiêu gia tài ba đứa con cũng không đủ ngươi còn đi ra ngoài nuôi vợ lẽ chơi ra thằng con riêng."
Chu thị sức lực lớn, đầu tiên là tát Tề Thạch Lỗi hai bạt tai lại đấm ngực ông ta, duỗi tay xô đẩy ông ta ngã xuống đất, cả người ngồi ở trên người ông ta đấm đánh !Chu thị hận, hận Triều Mộ càng hận Tề Thạch Lỗi.
Thậm chí so với Triều Mộ, bà ta càng căm hận sự phản bội cùng vứt bỏ của người bên gối.Móng tay bà ta cào rách mặt cùng cổ Tề Thạch Lỗi: "Ta và con trai sống không được thì ta khiến ngươi cũng đừng hòng sống, người một nhà chúng ta muốn chết thì cùng chết !"
Tề Thạch Lỗi cũng có phát cáu, duỗi tay lật ngã Chu nương tử, đẩy bà ta xuống đất tuyết: "Mụ vợ đê tiện chỉ làm hỏng chuyện, nếu không phải ngươi coi sát, ta đâu cần phải lén lút nuôi vợ lẽ.
Con trai chúng ta đã không bảo vệ tiếp được, sao ngươi lại ngu như vậy hả !"
Ông ta thông minh, cho nên ông ta muốn bỏ lại mấy đứa con trai tự mình chạy.Chu nương tử nằm sấp trên mặt tuyết, trên người đã lăn một lớp tuyết, bà ta tóc tai tán loạn cười với Tề Thạch Lỗi: "Ta đã đem danh sách ghi chép ngươi cùng quan viên lui tới giao cho Quận chúa rồi, ngươi thì tội chết đã định, chúng ta cùng lắm lưu đày."
"Tề Thạch Lỗi, ngươi bất nhân chớ trách ta bất nghĩa !
Bỏ rơi vợ con, đời này ngươi xứng đáng xuống địa ngục !"
Sắc mặt Tề Thạch Lỗi tái mét, ngay lập tức bò dậy vươn tay muốn đi bóp chết Chu nương tử: "Ngươi con mụ hiểm độc !"
Trần Thành không nhìn tiếp được, bèn giơ tay cho gia nô ngăn Tề Thạch Lỗi lại, bắt cánh tay kéo ông ta ra.Chu nương tử bò dậy ngồi xếp bằng dưới đất, ngửa đầu đối diện với tuyết lớn đầy trời vừa khóc vừa cười.Cười bản thân đã nhìn lầm người, đã mỡ heo che tâm nổi lòng tham, lúc này mới rơi vào kết cục như thế.Khóc cho mình, rõ ràng có một tay bản lĩnh sao đã lại hồ đồ đến nông nỗi như thế này đây.Triều Mộ giơ tay vén màn xe lên nhìn ra ngoài, xem vợ chồng trở mặt thành thù.Nàng ấy nghĩ, nếu như kiếp trước nàng ấy thuận thuận lợi lợi gả cho lục Hoàng tử rồi, thì cuối cùng cũng sẽ rơi vào kết cục như Chu nương tử vậy, bị lục Hoàng tử lợi dụng giá trị trên người xong lại vứt bỏ.Chuột đã bắt được, việc còn lại giao cho Trần Thành xử lý, Triều Mộ không muốn xem nữa."
A Chi," Triều Mộ thu tay về màn xe hạ xuống, quay người đưa tay cho A Chi ngồi ở bên cạnh, nói giọng khó chịu: "Tay lạnh."
Khi hai người ra đến thì không có mang lò sưởi tay.Nhưng tâm trạng tiểu Quận chúa không cao, nhấp làn môi mịn phồng đôi má lên, mắt hạnh nhân ánh nước đáng thương vô cùng mà nhìn qua, giương hai tay lên với nàng, đầu ngón tay bị lạnh đến ửng đỏ.A Chi: "......"
Đáng đời, ai bảo nàng ấy muốn xem náo nhiệt.Việc này hoàn toàn không cần nàng ấy ra mặt, nhưng nàng ấy một hai phải đến xem chút.A Chi châm chọc trong lòng, trên tay lại thành thật mà dùng lòng bàn tay bao lấy đầu ngón tay Triều Mộ, rũ mắt cúi đầu nhẹ nhàng hà hơi: "Xoa một chút liền ấm áp thôi."
Triều Mộ cong cong mi mắt nhìn nàng: "A Chi ~ Ngươi nói cái sọt của chúng ta bắt được chim sẻ rồi chứ?"
Hai nàng ra đây rồi, nhưng Thúy Thúy còn canh ở trong viện.A Chi ngẫm nghĩ, giữ vững quan điểm của mình, lắc đầu nói: "Đoán chừng không có."
Ánh mắt Triều Mộ từ trên mặt nàng hạ đến trên đầu ngón tay được người nâng lấy hà hơi của mình, giọng nói êm ái, mang theo vẻ nhõng nhẽo: "Ta không tin."
Nàng ấy nói: "Ta thành tâm như vậy, nhất định có chim sẻ bằng lòng đi vào."
Dẫu trước hay sau nàng ấy đã cho nhiều chút "lương thực" đó, lỡ như chim sẻ mềm lòng thật thì đã chịu bị nàng ấy nuôi nhốt rồi.Triều Mộ nhìn thẳng tắp vào A Chi, đầy cõi lòng chờ mong cùng hy vọng.A Chi hoang mang lại cảnh giác, chưa hiểu thâm ý "chim sẻ" chút nào.Bánh ngọt nhỏ kiềm nén bức bối cái gì đây,......
Chắc không phải là không muốn cho nàng giấy bán thân nhỉ !A Chi đàng hoàng trịnh trọng bóp vào đầu ngón tay Triều Mộ, đặc biệt là đã bóp bóp ngón út nàng ấy từng móc nghéo với mình: "Có phải Quận chúa nói chuyện giữ lời không?"
Triều Mộ bắt đầu giả ngốc, nghiêng đầu nghi hoặc: "Hả?"
A Chi trơ mặt: "Chúng ta từng nghéo tay rồi, ta vặn ngã Tề Thạch Lỗi thì ngươi cho ta giấy bán thân, ai nói chuyện không giữ lời là chó con."
Triều Mộ giữ nguyên động tác bị người khác nắm giữ ngón tay đôi tay, chậm rãi tiến đến trước mặt A Chi, ngửa mặt ngẩng đầu nhìn nàng, lúm đồng tiền nông nông, ngân hà đầy trong mắt, hướng về nàng:"Ấu ~"A Chi: "......"
Tức quá !......
Nhưng nàng ấy lại thật đáng yêu.Triều Mộ cười với nàng: "Chọc ngươi đấy, trở về xem chim sẻ xong liền cho ngươi."
Triều Mộ ngồi thẳng, rút tay từ trong lòng bàn tay A Chi về, nghiêng mắt vén màn xe lên lại nhìn ra bên ngoài, ý cười đầy mặt bị gió dần dần rũ tan, lúm đồng tiền bị nét lạnh cuối đông làm phẳng.A Chi nghiêng đầu nhìn nàng ấy, có hơi nghi ngờ.Tay nàng đặt trên đùi mình, nghiêng đầu ngắm phong cảnh ngoài một cửa sổ khác, chỉ cảm thấy tai nóng hổi, trong đầu toàn là tiếng nhẹ nhàng mềm mại kia:"Ấu ~"Nàng ấy cách đến gần như vậy, hơi nóng dường như vỗ ngay trên môi mình.Chó con này, nàng ấy lại không giở trò vô lại......---------Chú thích thêm

hủ doãn (府尹) là chức danh trong hệ thống quan chế thời phong kiến, tương đương Tổng đốc.---------Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link:
https://www.wattpad.com/story/365361968)Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.