Xuyên Không Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
AP1GczOblemUtQBO3AxofiqcG6Foc8GYZiEVBiQHt4e1pZM0YgfHq99LrAWYBtU9XR_jF9zdhtNVup8J2Ng5aiw9kAJ5JTUefp1UCfU4crQEroJyt-w_YIo-aHlf9NLSoqctGDTTmyV5lzWQQ6J0n7MFgTjV=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Tác giả: Nấm Không Lùn
Thể loại: Xuyên Không, Điền Văn
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Cố Tâm Nguyệt bị kéo vào một cuốn tiểu thuyết trả nợ.

Trong nguyên tác, nam chính Tống Dập là một Thiên Sát Cô Tinh điển hình: Cha mẹ mất tích, vợ cả qua đời sớm, ngay cả hai đứa con cũng sắp chết vì đói khổ và lạnh lẽo.

Sau khi Cố Tâm Nguyệt xuyên vào sách, hai đứa nhỏ không chỉ được nuôi nấng trở nên mũm mĩm khỏe mạnh, mà còn tìm lại được cha mẹ đã mất tích nhiều năm.

Thân thể bệnh tật của Tống Dập cũng dần hồi phục, trở nên tràn đầy sức sống.

Cố Tâm Nguyệt nghĩ rằng cuối cùng món nợ này cũng đã trả xong, đã đến lúc nàng có thể tự do ra đi.

Nhưng không ngờ, Tống Dập lại đột nhiên chặn đường nàng: "Nương tử, thật ra ta đã sớm nhận ra là ngươi rồi. Ngoan, cùng ta về nhà!"

Cố Tâm Nguyệt: "Không phải là thế thân sao?".​
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 1


Là một người thuộc thế kỷ 21 kiên định không tin vào thần, Cố Tâm Nguyệt vốn không tin vào vận mệnh hay chòm sao. Nhưng gân đây, nàng liên tục bị vả mặt.

Mọi chuyện bắt đầu khi Cố Tâm Nguyệt liên tục mơ cùng một giấc mơ kỳ lạ suốt mấy đêm liền. Trong mơ, cảnh tượng không hề thay đổi: Một căn nhà tranh rách nát, một nam nhân nằm thoi thóp trên giường, cùng hai đứa trẻ xanh xao gọi nàng là "mẹ". Mỗi lần tỉnh dậy, trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt.

Gần đây, trong mơ xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp, nàng ta chỉ vào Cố Tâm Nguyệt và bảo rằng nàng còn một khoản nợ chưa trả ở thế giới khác, cần phải lập tức đi hoàn thành. Sau một cái búng tay của tiên nữ tỷ tỷ, Cố Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy mắt nóng lên và mất đi ý thức.

Khi tỉnh dậy, Cố Tâm Nguyệt phát hiện dưới mắt trái xuất hiện một nốt ruồi màu son. Chạm nhẹ vào nó, nàng phát hiện có thể mở ra một không gian kỳ lạ. Nếu giấc mơ chỉ là tưởng tượng, nàng có thể tự an ủi rằng mình đọc quá nhiều tiểu thuyết xuyên không. Nhưng không, không gian này thực sự tồn tại và có thể chứa mọi thứ nàng đặt vào, thậm chí cả nồi canh mới nấu vẫn nóng hổi khi lấy ra. Đây có phải là dấu hiệu sắp xuyên không?

Cố Tâm Nguyệt nhanh chóng lấy lại tỉnh thân. Nàng thu dọn hành lý, cầm chìa khóa xe và lao xuống núi. Trên đường đi, nàng suy nghĩ về cảnh trong mơ: một ngôi nhà tranh rách nát, trang phục cổ xưa chắp vá, một nam nhân tóc dài yếu ớt cùng hai đứa trẻ gây gò. Nếu thật sự phải xuyên không để trả nợ, không gian nhỏ bé này cân phải được lấp đầy đồ đạc.

Sống ở vùng núi nhiều năm, Cố Tâm Nguyệt may mắn không cách quá xa thành phố. Chỉ mất hơn một giờ, nàng đã đến một khu chợ bán sỉ lớn nhất trong khu vực, nơi mọi thứ đều được bán theo thùng hoặc túi.

Chính vì sự tiện lợi này, nàng quyết định đến đây để mua sắm, vừa không gây chú ý lại dễ dàng lưu trữ trong không gian của mình. Chợ đủ rộng để nàng mua đầy xe mà không ai để ý.

Đầu tiên nàng mua gạo, khoai tây, trứng gà và các loại thực phẩm dinh dưỡng khác để chống đói. Tiếp đến là mì gói, cháo, bánh bao và nhiều loại đồ ăn nhanh khác.

Cố Tâm Nguyệt không quên sắm các loại gia vị như dầu, muối, hạt tiêu, và cả rượu nấu ăn để phòng trường hợp ở thế giới cổ đại thức ăn nhạt nhẽo. Nàng cũng bổ sung thêm hoa quả như táo, lê, nho và dâu tây để giúp trẻ em có thêm vitamin.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 2


Mua xong thực phẩm, nàng tiếp tục đến khu vật dụng hàng ngày, sắm đầy đủ băng vệ sinh, kem đánh răng, xà phòng, khăn tắm và cả mỹ phẩm dưỡng da. Dù không tìm thấy Hán phục, nàng vẫn mua vài cuộn vải, bông và chăn bông để dự phòng.

Cuối cùng, nàng ghé qua khu dược phẩm để mua một đống thuốc cảm cúm, hạ sốt và các loại dược phẩm thường dùng khác, đề phòng trường hợp khẩn cấp.

Sau khi tiêu gần hết số tiền trong thẻ, Cố Tâm Nguyệt lái xe về hướng núi. Nhưng khi đến giữa sườn núi, một con ch.ó đột nhiên xuất hiện giữa đường. Nàng phản xạ né tránh, sau đó xe của nàng cũng bị bay khỏi đường, lao thẳng xuống vực sâu.

Trước khi rơi xuống nước, Cố Tâm Nguyệt chỉ kịp nghĩ — Chuyện nên tới, chung quy không thể tránh được.

Cũng may nàng đã không còn người thân nào trên đời, ngay cả tiền tiết kiệm cũng không còn dư một đồng, trong bất hạnh vẫn còn may mắn. ...

Cố Tâm Nguyệt mở mắt ra liền biết mình đã xuyên không.

Nhìn quanh bốn phía, trước mắt là một chiếc bàn ăn cũ kỹ với ba cái ghế đầu, một chiếc tủ quần áo nát, và dưới thân là một chiếc giường đơn sơ, hoàn toàn giống với cảnh tượng trong giấc mơ.

Nhưng tại sao không thấy hai đứa nhỏ? Và nam nhân trên giường đầu?

Chờ đã, nam nhân trên giường...

Cố Tâm Nguyệt quay người lại, quả nhiên thấy một nam nhân nằm bên trong giường. Khuôn mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, môi không còn chút huyết sắc. Tuy nhiên, dù trong tình trạng yếu ớt, hắn vẫn toát lên vẻ đẹp thanh thoát. Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, môi mỏng nhẹ khép lại. Dù hai má hơi lõm nhưng đường nét cằm kiên nghị làm lòng người bất giác sinh thương xót.

Nhìn lại bản thân, nàng thấy mình mặc bộ quần áo xám xịt, tay dơ bẩn đến khó nhận ra màu da. Cố Tâm Nguyệt bất lực nhắm mắt, cười khổ, chờ đợi ký ức của nguyên chủ tràn về. 1du29

Nhưng một giây, hai giây, rồi cả phút trôi qua, ký ức hứa hẹn chẳng hề xuất hiện.

Vì sao lại chẳng có chút ký ức nào?

Không từ bỏ, nàng lắc đầu, nhưng cũng chẳng có động tĩnh gì. Đang định dùng tay vỗ đầu để xem có còn ký ức mắc kẹt hay không thì nam nhân trên giường bất ngờ khẽ động và quay mặt về phía nàng.

"Ngươi đi đi." Hắn nói, giọng yếu ớt, như thể đã dồn hết sức lực vào câu nói ấy, rồi lại nhắm mắt. Trong lòng Cố Tâm Nguyệt chợt giật mình. Thái độ của nam nhân này là sao vậy? Bệnh nặng đến thế mà vẫn còn đuổi thê tử mình đi?

Nguyên chủ này đã làm gì để đến nỗi bị đuổi thế này chứ? Chẳng lẽ là một “ác phụ”?
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 3


Không còn cách nào khác, Cố Tâm Nguyệt đành mở miệng nhận sai: "Tướng công, trước kia là ta sai. Từ nay về sau, ta sẽ thay đổi, sống tốt với ngươi và con."

Lời vừa dứt, nam nhân như bị dọa, trừng to mắt nhìn nàng không nói nên lời.

Khi bầu không khí đang trở nên ngượng ngùng, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gọi dồn dập: "Cha... cha...”

Cố Tâm Nguyệt đứng dậy nhìn ra cửa, thấy hai đứa trẻ gầy gò, nắm tay nhau bước vào. Cả hai đều xanh xao, yếu đuối, y hệt như trong giấc mơ. Chỉ cần nhìn thoáng qua, trái tim Cố Tâm Nguyệt như thắt lại, rồi nước mắt bất giác trào ra. Nàng vội lấy tay áo lau nước mắt, bước về phía hai đứa nhỏ, định khom lưng ôm chúng.

Nhưng đứa bé trai kéo tay muội muội lùi lại, né tránh.

"Ca ca, vì cái gì mà nàng đột nhiên lại khóc?" Cô bé mở đôi mắt to ngây thơ hỏi.

"Ai mà biết? Nàng ngốc, chúng ta nên tránh xa nàng ta một chút.” Cậu bé đứng chắn trước mặt muội muội, dùng thân hình gầy guộc bảo vệ cô bé.

Cố Tâm Nguyệt đứng giữa chừng, hai tay treo giữa không trung rồi đành ngượng ngùng rút lại. Rõ ràng, người mẹ này không được hai đứa nhỏ yêu thích.

Không có ký ức đúng là hoang mang thật.

Nàng quyết định bắt đầu bằng cách lấy lòng hai đứa trẻ, từ đó có thể kiếm chút tin tức. Nàng lấy từ trong người ra hai viên kẹo, đưa cho mỗi đứa một viên: "Mấy đứa có muốn ăn kẹo không?"

Hai đứa nhỏ ngây người, không dám đưa tay nhận. Cố Tâm Nguyệt đành nhét kẹo vào miệng từng đứa.

Đang định nói chuyện với hai đứa trẻ thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng cãi vã ôn ào.

Mười lãm phút trước. Ở thôn Đông, trong viện Cố gia.

"Nương, ta đã bò lên tường Tống gia nhìn chằm chằm nửa ngày, phòng bếp bọn họ yên ắng, không có động tĩnh gì. Ngươi nói xem, liệu có phải đại tẩu Tống Dập cố tình để tiểu muội của ta đói không?" Cố lão tam nói.

Hứa thị đang chọn rau dại, chưa kịp trả lời thì chợt thấy đại tôn tử từ ngoài viện chạy vào.

"Nãi nãi, không xong rồi! Ta ở cửa thôn đứng lắc lư nửa ngày, thấy Đại Hổ và Nhị Ny của Tống gia đang ăn điểm tâm, ăn đến miệng đầy dầu mỡ."

Hứa thị vội đứng bật dậy, ném cái sọt rau trong tay xuống đất, nói lớn: "Ta đi Tống gia xem thế nào!" “Ta cũng đi!”

“Ta cũng đi!”

"Đợi chúng ta đãt"

Hứa thị ngẩng đầu, thấy lão nhân cùng lão đại, lão nhị vừa từ ruộng trở về, tay còn câm cuốc. Tức phụ lão đại cầm chổi từ trong nhà chạy ra.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 4


Hôm nay Cố Tâm Nguyệt mới xuất giá, cả nhà đã lo lắng từ sáng đến giờ. Giờ nghe nói Cố Tâm Nguyệt có thể bị khi dễ thì ai nấy đều tức giận, lòng nóng như lửa đốt.

"Các ngươi cũng đừng ai đi theo thêm phiền! Nói về chuyện cãi nhau, đại tẩu Tống gia không phải đối thủ của ta. Chúng ta mà kéo nhau đi đông, bọn họ lại bảo chúng ta ÿ đông h.i.ế.p yếu." Hứa thị nói rồi bước nhanh ra cửa.

Chưa kịp bước ra, phía sau đã có tiếng hô lớn: "Nếu nàng ở đó không tốt, vậy thì dẫn về luôn!"

"Đúng thế, nhà mình đông người, không thiếu phần tiểu muội!"

"Ta tự biết phải làm thế nào!" Hứa thị đáp, bề ngoài bình tĩnh nhưng chân đã bước nhanh hơn. Bà vừa chạy đến trước cửa Tống gia liền cất giọng: "Tống đại tẩu, đã qua trưa rồi, sao nhà các ngươi chưa nấu cơm?"

Tống đại tẩu từ trong nhà bước ra, tay chống nạnh, đáp: "Ồ, còn tưởng ai, hóa ra là thông gia. Năm nay đói kém, nhà ai còn ăn ba bữa cơm chứ?”

Hứa thị nhíu mày khó chịu, nhưng vẫn hỏi: "Sáng nay các ngươi đã ăn cơm chưa?”

"Phải rồi, nhà chúng ta sáng sớm đã ăn, Tâm Nguyệt đến muộn nên không kịp." Hứa thị nhẫn nhịn, tiếp tục thương lượng: "Tâm Nguyệt nhà chúng ta chưa quen chịu đói, sáng nay ta có chuẩn bị ít điểm tâm cho nàng. Ngươi bảo nàng và hai đứa nhỏ ăn chút lót dạ, còn lâu mới tới bữa chiều."

Tống đại tẩu bĩu môi, nói giọng mỉa mai: "Chút điểm tâm đó đã sớm hết rồi, các ngươi muốn thì đi mua thêm.”

Hứa thị tức giận nói: "Hết rồi? Bảo sao Đại Hổ và Nhị Ny khoe khoang ngoài thôn! Điểm tâm ta chuẩn bị cho khuê nữ ta, các ngươi vậy mà lại không biết xấu hổ tranh ăn cùng ngốc tử?"

"Ngốc tử tự đưa đến, ta chỉ nhận lấy thôi!" "Ngươi dám gọi khuê nữ ta là ngốc tử?! Nếu không phải Tống gia các ngươi nằng nặc muốn cưới, ta có dám giao khuê nữ cưng của ta cho các ngươi? Ta biết thừa, ngươi cưới nàng về là để lấy đệm lưng cho Tống Dập, rồi đẩy hết việc trông con cho nàng có đúng không?”

Nghe lời mỉa mai của Tống đại tấu, lửa giận trong Hứa thị bốc lên ngùn ngụt. Dân làng nghe thấy tiếng ồn ào cũng kéo nhau tới xem.

Tống đại tẩu hùng hồn đáp: "Mọi người nghe xeml Tống Dập nhà ta đã cứu Cố Tâm Nguyệt hai lần, nếu không vì rơi xuống nước thì làm sao hắn sinh bệnh nặng thế? Ta chỉ muốn cưới nàng về xung hỉ, không bắt các ngươi bồi bạc đã là tốt rồi! Nói thẳng ra, thứ như khuê nữ ngốc nhà ngươi, nếu không phải vì Tống Dập nửa sống nửa chết, thì hắn đã chẳng thèm để ý đến nàng!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 5


Bên ngoài âm ï, còn bên trong phòng, Cố Tâm Nguyệt nghe rõ mọi chuyện mà ngỡ ngàng.

Cố Tâm Nguyệt?! Là nàng sao?

Ngốc tử?! Xung hỉ?!I

Tống Dập?!

Khoan đã, chẳng phải đây là cốt truyện trong quyển tiểu thuyết nàng từng đọc "Hành Trình Của Thừa Tướng Hàn Môn” sao? Nam chính bị toàn mạng bầu là mệnh khổ nhất đây mài!

Trong truyện, sau khi nam chính thi đậu Đồng sinh vào năm 8 tuổi, cha bị bắt đi lính không rõ nơi mất tích, thật vất vả mấy năm để tích đủ tiền thi Tú tài, vừa tới phủ thành liên bị người tính kế, không thi đậu Tú tài, còn bị bắt lĩnh một nương tử về nhà, thời điểm nương tử sinh long phượng thai đã c.h.ế.t vì khó sinh, mà mẹ hắn vì bất chấp trời tuyết lớn muốn đi mời bà mụ về mà cũng lạc mất.

Tống Dập vì chép sách suốt đêm để nuôi hai đứa nhỏ mà mệt nhọc quá độ, lại thêm lần rơi xuống nước khiến hắn mắc bệnh nặng, bệnh tật liên miên không dứt. Hắn yếu ớt mà không thể làm gì, hai đứa nhỏ bị đại tẩu tàn ác bỏ ngoài trời tuyết lớn, sống sờ sờ lại bị đông chết.

Cuối cùng sau bao gian nan, tuy Tống Dập trở thành thừa tướng quyền uy dưới một người trên vạn người, nhưng người đời đều gọi hắn là Thiên Sát Cô Tỉnh.

Số phận quả thật đáng thương

Mà lúc này, Tống Dập đang nằm liệt giường vì trận bệnh sau lần rơi xuống nước. Đại ca và đại tẩu của hắn thấy hắn chẳng sống được bao lâu, liền dùng cái cớ cứu mạng ép Cố gia gả ngốc tử đến xung hỉ, nhưng kỳ thực chỉ chờ hắn chết, rồi tiện thể đem hai đứa nhỏ giao lại cho Cố gia.

Trong nguyên tác, nàng — người vợ ngốc này không có tên, nhưng lại rất được cha mẹ yêu thương. Ngay ngày thành thân, gia đình nàng đã không chịu được sự bất công của Tống gia, liền lập tức đưa nàng về nhà.

Đại tẩu Tống gia vì hút mất miếng hời, càng giận chó đánh mào với hai đứa nhỏ.

Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ về cốt truyện, rốt cuộc hiểu rõ mọi chuyện. Thì ra nàng đã xuyên vào bộ truyện mà nàng đã từng đọc. Tống Dập kia, chẳng trách trông u ám đến vậy! Thì ra nàng không phải là người vợ ác độc, mà chỉ là một kẻ vừa bị gả đến để xung hỉ... lại còn là mẹ kế!

Hơn nữa, nàng lại là một kẻ ngốc! Khó trách đầu óc trống rỗng.

Nhưng hôn sự này thật quá đơn giản. Không áo cưới, không tiệc rượu, thậm chí cả chữ hỉ trên cửa số cũng không có. Bảo sao nàng chẳng cảm thấy gì khi bước vào cuộc hôn nhân này.

Cố Tâm Nguyệt bẽn lẽn nhìn hai đứa nhỏ, thầm nghĩ, chắc vừa nàng khóc sẽ rồi không dọa tới đứa nhỏ đi?

Nàng nhẹ giọng hỏi: "Điểm tâm ta mang đến bị đại bá mẫu các con lấy hết rồi, không để lại chút nào cho các con sao?”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 6


Hai đứa nhỏ ngẩn người, rồi đồng loạt lắc đầu: "Không có."

Cô bé mặt lộ về thất vọng, số điểm tâm lớn như thế mà bị đại bá mẫu lấy hết.

Cố Tâm Nguyệt sờ sờ trong lòng ngực, rồi lấy ra hai chiếc bánh bao thịt: "May mắn ta còn giấu ít đây. Các con cầm ăn đi."

Cô bé nhìn bánh bao trắng như tuyết, nuốt nước miếng, rồi ngước mắt hỏi anh trai: "Ca ca, ăn bánh bao nhé?”

Nam hài gật đầu: "Ừ, muội cứ ăn đi.”

Được ca ca đồng ý, cô bé mừng rỡ nhận lấy hai cái bánh bao, đưa cho cậu bé một cái: "Ca ca cũng ăn đi."

Hai đứa nhỏ cắn một miếng, rồi không thể tin nổi mà nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Nhìn hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy, Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến chuyện chúng sẽ bị đông c.h.ế.t sau vài tháng nữa, lòng nàng lại nhói lên. Nàng quyết định bước về phía cửa.

Chưa đi được bao bước, y phục nàng đột nhiên bị kéo lại.

Cố Tâm Nguyệt quay đầu, thấy hai đứa nhỏ đang ngẩng đầu nhìn nàng.

"Người không phải định rời đi đó chứ?" Cô bé mắt đỏ hoe, không biết là vì tiếc nuối Cố Tâm Nguyệt hay vì tiếc mấy miếng ngon.

"Ngươi không thể đi." Cậu bé chu môi: "Ngươi đến đây để xung hỉ cho cha ta, nếu ngươi đi rồi, cha ta phải làm sao đây?"

Cố Tâm Nguyệt chợt hiểu ra, liền cười đáp: "Yên tâm, ta chỉ ra ngoài nói chuyện với nương ta, lát nữa tối chúng ta sẽ ăn món ngon hơn."

Nói rồi, nàng nhấc chân rời khỏi cửa.

Hứa Thị thấy khuê nữ của mình đã ra ngoài, bà vội vàng bước lên kéo nàng lại, nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Khuê nữ, không bị bắt nạt đấy chứ?" "Mẫu thân, con không sao."

Cố Tâm Nguyệt vừa mở miệng, Hứa Thị liền cảm thấy khác thường, nhưng trước mắt, bà vẫn phải đưa người về nhà trước: "Được rồi, chúng ta không ở đây nữa, con theo mẫu thân về nhà đi."

Cố Tâm Nguyệt vỗ vào tay Hứa Thị: "Mẫu thân, mẫu thân không thấy con có gì khác à? Trưa nay con vừa ngủ một giấc đã thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, con ở đây rất tốt, Tống Dập và hai hài tử bên cạnh cũng không thể thiếu người chăm sóc được, con phải ở lại."

Cố Tâm Nguyệt không định giấu giếm, hiện tại là thời điểm tốt nhất để nàng tuyên bố mình đã hồi phục trí tuệ. Nàng vừa dứt lời, Hứa Thị đang nắm tay Cố Tâm Nguyệt lập tức sửng sốt, sau đó bà vội vàng ôm đầu khuê nữ, nức nở nói: "Tâm Nguyệt, đầu con thực sự đã khỏe rồi à? Còn nhận ra mẫu thân không?”

Những người đang ăn dưa hóng chuyện thấy vậy cũng vô cùng phấn khích.

"Không ngờ Tâm Nguyệt ngốc nghếch này lại bỗng nhiên khỏe lại? Con bé ngốc này thật có phúc!"

"Đúng vậy, chuyện này cũng xảy ra gần mười năm rồi! Lần trước, hình như nàng ta cũng vì ngã xuống nước, sau khi được Tống Dập cứu lên thì biến thành kê ngốc."

"Nói mới nhớ, Tâm Nguyệt ngốc nghếch này và tiểu tử Tống Dập kia cũng có chút duyên phận! Hai lần nàng ta ngã xuống nước đều do người ta cứu!”

"Biết đâu, đây chính là duyên trời định mà mọi người thường nói!”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 7


"Ta cũng thấy giống vậy, các ngươi còn nhớ lời của hòa thượng điên đến thôn trước đây không? Con bé ngốc này ngã xuống nước bị mất một hồn một vía, sau khi hồn vía trở về sẽ có phú quý ngập trời chờ nàng tal”

"Nói như vậy, Tống Dập chính là ân nhân của nàng ta!"

"Đúng vậy, mẫu thân của con bé ngốc, ngươi không thể lấy oán trả ơn, phá hỏng nhân duyên được!"

Cố Tâm Nguyệt lấy tay đỡ Hứa Thị, đầu óc mơ hồ.

Chẳng lẽ nàng và Cố Tâm Nguyệt của thế giới này thực sự là cùng một người? Vậy thì nàng thực sự đến đây để trả nợ à?

Hứa Thị vốn đã không nỡ gả khuê nữ cho nhà như vậy, bây giờ khuê nữ lại hồi phục trí tuệ, đương nhiên bà càng không muốn hơn: "Các ngươi nói thật nhẹ nhàng, Tống Dập đã bị bệnh như vậy, có thể khỏe lại được hay không? Đây không phải là để khuê nữ của ta gả đến để làm quả phụ hay sao?"

Cố Tâm Nguyệt cười khổ trong lòng, đời này nàng có làm quả phụ hay không thì không biết, nhưng Tống Dập chắc chắn không thể c.h.ế.t được, dù sao hắn cũng chính là thiên sát cô tinh!

Cho dù những người bên cạnh hắn đều c.h.ế.t hết thì hắn cũng sẽ không chết!

Cho dù là giấc mơ hiện đại của nàng hay những thông tin mà đám người hóng hớt vừa cung cấp thì việc nàng xuyên không chắc chắn là để trả nợ cho gia đình ba người này!

Cố Tâm Nguyệt ghé vào tai Hứa Thị thì thầm hai câu, chỉ thấy vẻ mặt bà trở nên ngạc nhiên, sau đó bất lực gật đầu.

Cố Tâm Nguyệt thấy bà đồng ý, sắc mặt liền giãn ra, cười nói với mọi người: "Mẫu thân ta không nỡ xa ta nhưng con gái lớn thì phải lấy chồng, hôm nay là ngày đại hỉ của ta và Tống Dập, trong nhà không có gì chiêu đãi mọi người, sáng nay phụ mẫu ta bảo ta mang theo một gói bánh lớn, đại tấu hãy lấy ra chia cho mọi người, cũng coi như mọi người cùng vui mừng.”

"Ồ, vậy thì tốt quá! Con bé ngốc này——Ôi chao, Tâm Nguyệt này đầu óc tốt hẳn ra, chúng ta nhất định phải cùng hưởng thụ sự vui mừng này!"

Lưu Thị trừng mắt nhìn Cố Tâm Nguyệt, nàng ta vừa hoàn hồn lại thì thấy mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nếu như con ngốc này đã khỏe lại, càng phải trông cậy vào nàng đưa hai đứa quỷ đòi nợ kia đi, nàng ta chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng, quay về phòng lấy bánh ra.

Mọi người ăn bánh xong, lại nói thêm vài câu xã giao rồi lần lượt tản đi.

Hứa Thị không yên tâm nên ở lại, bà kéo Cố Tâm Nguyệt vào một gian nhà kho khác: "Tâm Nguyệt, con nói thật với mẫu thân, trưa nay con thực sự mơ thấy lời của hòa thượng điên kia à?”

"Đúng vậy, hòa thượng điên kia nói hôm nay hồn phách của con đã trở về, đây là công lao của Tống Dập, con nhất định phải chăm sóc thật tốt hai hài tử để báo ơn." Cố Tâm Nguyệt chớp mắt, mặt không đỏ, tim không đập.

"Được rồi, chúng ta vẫn làm theo kế hoạch ban đầu, mẫu thân đã hỏi đại phu trong trấn, sức khỏe của Tống Dập không chống đỡ được mấy ngày nữa, đến lúc đó sau khi hắn chết, mẫu thân sẽ đưa con và hai hài tử về nhà, thêm hai miệng ăn thì gia đình vẫn nuôi nổi!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 8


"Mẫu thân thấy đại tẩu của con đã khóa cửa bếp, lát nữa bảo tam ca của con mang lò đất và nồi đất trong nhà đến đây, rồi mang thêm ít gạo nữa, các con cứ nấu cháo gạo ăn tạm hai ngày, đại tẩu của con vừa phải chịu thiệt thòi, không biết sẽ hành hạ các con thế nào!"

Cố Tâm Nguyệt cảm thấy một dòng nước ấm chảy trong lòng: "Mẫu thân, cảm ơn mẫu thân."

"Cảm ơn gì chứ, ai bảo con là cục thịt rơi ra từ tim mẫu thân, mấy năm nay con cũng chịu không ít khổ cực..." Nói rồi, giọng Hứa Thị dần nghẹn ngào.

Chưa kịp để Cố Tâm Nguyệt nghĩ cách an ủi, bà đã quay người vội vã chạy về sắp xếp.

Sân trước vừa nãy còn đông nghịt người giờ đã chẳng còn một ai, Cố Tâm Nguyệt đứng trong sân quan sát nơi ở của mình.

Ngôi nhà tốt nhất của nhà họ Tống là hai gian nhà đất, do đại ca cùng cha khác mẫu thân của Tống Dập và đại tẩu cùng hai hài tử ở, kế bên là một gian bếp, tệ nhất phải kể đến hai gian nhà tranh ở phía tây mà Tống Dập ở, một gian cho phụ tử ba người ở, gian còn lại thì chất đầy những đồ lung tung vô dụng.

Nhà tranh đã xuống cấp nhiều năm, chẳng trách trong mơ nàng cứ thấy bị gió lùa. Cố Tâm Nguyệt nhìn một lượt, thấy chẳng có gì đáng xem, bèn quay lại vào phòng của Tống Dập.

Hai đứa trẻ lúc này đều ngoan ngoãn ngồi bên bàn, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Tống Dập trên giường, trong chiếc chén trên bàn còn thừa nửa cái bánh bao thịt.

Cố Tâm Nguyệt nghi ngờ: "Của ai mà không ăn hết thế?"

Tiểu nam hài không nói gì, chỉ mím môi, tiểu nữ hài do dự một lát, rồi xấu hổ mở lời: "Là ca ca để dành cho cha, lúc nãy Tử Du đói quá nên vô tình ăn hết mất, con quên mất cha, cha bị bệnh nên phải để dành cho cha ăn."

Trong phòng bỗng chốc im lặng. Một lát sau, Cố Tâm Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế đẩu cuối cùng, nhìn về phía hai hài tử: "Các con biết ta đến đây để làm gì không?"

Tử Du lên tiếng trước: "Đến để làm kế mẫu của chúng con."

Tiểu nam hài như muốn sửa lời lại: "Là đến để xung hỉ cho cha của chúng con.”

"Đúng vậy, ta không chỉ đến để làm kế mẫu của các con, mà còn đến để xung hỉ cho cha các con, nếu như ta đã hứa với các con là sẽ ở lại thì sau này, ta sẽ không để các con phải chịu đói nữa, nhưng các con phải nghe lời ta, có được không?”

Cố Tâm Nguyệt nói xong thì nhìn hai hài tử, trong mắt dường như không có gì thay đổi, nàng tiếp tục nói: "Nếu các con chịu nghe lời, ta đảm bảo sức khỏe của cha các con sẽ nhanh chóng khỏe lại."

"Thật không?" Hai hài tử đồng thanh hỏi.

"Ừ, sau này chúng ta sẽ là một gia đình bốn người." Cố Tâm Nguyệt kết luận.

"Vậy con có thể gọi người là mẫu thân không? Sau này con có được ăn bánh bao thịt mỗi ngày không?" Tử Du mở to mắt hỏi.

"Ừ, con có thể gọi ta là mẫu thân, còn về bánh bao thịt... thì không thể ăn hàng ngày được." Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến số lượng bánh bao thịt trong không gian, giải thích: "Dù sao thì ăn bánh bao thịt hàng ngày cũng ngán lắm, sau này mẫu thân sẽ thay đổi cách làm cho các con ăn bánh bao đậu phụ, bánh bao rau xanh, bánh bao đường, bánh bao đậu đỏ..."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 9


Không ngờ lại có nhiều loại bánh bao như vậy, chỉ nghe Tử Du thôi cũng thấy nước miếng sắp không nhịn được nữa.

Nam hài bất lực nhìn Tử Du, hỏi: "Cha khi nào thì tỉnh lại được? Người đã hai ngày chưa ăn gì rồi."

Tử Du đã bị đồ ăn ngon mua chuộc, còn nam hài trước mặt vẫn chưa chịu mở miệng, Cố Tâm Nguyệt bèn giả vờ bình tĩnh nói: "Đúng rồi, ta còn chưa biết tên con là gì?”

"Hoài Cẩn." Nam hài có vẻ không kiên nhẫn.

"Hoài Cẩn? Tên hay đấy." Cố Tâm Nguyệt gật đầu nói: "Một lát nữa ca ca của ta sẽ mang lò sưởi đến, ta sẽ nấu cháo rồi sắc thuốc cho cha con ăn, ăn xong có lễ ngày mai sẽ tỉnh lại."

"Cha của con nằm liệt giường, dù có tỉnh lại cũng không thể làm việc ngay được, trong nhà chỉ còn con là nam tử hán, nên con mau ăn cái bánh bao thịt này đi, nếu con đói bụng thì không có sức làm việc được."

Thấy sắc mặt Hoài Cẩn có vẻ dịu đi, Cố Tâm Nguyệt thừa thắng xông lên: "Yên tâm, ta đã để phần cho cha con rồi."

Hoài Cẩn do dự một lát, sau đó cầm lấy nửa cái bánh bao thịt, ba miếng là nuốt trọn. Ăn xong, nam hài mới thản nhiên nói: “Được.”

Cố Tâm Nguyệt sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại thì ra là nam hài đang trả lời câu hỏi của mình lúc nãy - Sau này có nghe lời ta không?

Cố Tâm Nguyệt khẽ nhếch môi, định đi xem tân lang bị bỏ rơi ở bên cạnh.

Trước đó Tống Dập bị ngã xuống nước, có lẽ là bị cảm lạnh nhưng không để ý, cộng thêm việc ngày đêm chép sách kiếm tiền nên bệnh tình của hắn mới đột ngột trở nặng, Cố Tâm Nguyệt đang nghĩ cách kiếm chút thuốc cảm để thử xem sao.

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ, Cố Tâm Nguyệt vừa mở cửa, liền thấy ngoài cửa có một thiếu niên đẹp trai đang cười rất ấm áp.

Nhìn thấy trên tay hắn xách đầy đồ đạc, Cố Tâm Nguyệt vui mừng thốt lên: "Tam ca, ca đến rồi!"

Cố Tam Thanh thấy muội muội của mình quả nhiên giống như lời mẫu thân nói, không còn ngốc nghếch nữa, hắn cũng có chút xúc động: "Muội muội, muội còn nhận ra ta không? Hồi nhỏ chúng ta thân nhau nhất."

"Nhớ chứ, tam ca đối xử với muội tốt nhất." Cố Tâm Nguyệt cười rạng rỡ nhưng trong lòng lại có chút chột dạ.

"Hehe, thật ra mấy người đại ca, nhị ca cũng rất thương muội, nghe nói muội đã khỏe lại, bọn họ cũng tranh nhau muốn đến đây tặng đồ và thăm muội, chỉ là không nhanh nhạy bằng ta, ta thấy mẫu thân đã chuẩn bị xong đồ, liền xách lên rồi chạy luôn." Cố Tam Thanh có chút ngượng ngùng gãi gáy.

Cố Tâm Nguyệt phì cười, không ngờ ba ca ca lại thương yêu nguyên thân đến vậy, mặc dù nguyên thân ngốc nghếch nhưng bọn họ cũng vẫn che chở nàng suốt bao năm, trong lòng nàng không khỏi ấm áp: "Ca về nói với phụ mẫu, đại ca, nhị ca một tiếng, đợi Tống Dập khỏe hơn một chút, ngày kia chúng ta sẽ về nhà lại mặt."

"Vậy thì tốt quá, ngày mai ta sẽ bảo nhị ca dẫn ta lên núi dạo một vòng, xem có thể bắt được chút thú rừng để bồi bổ cho muội hay không, muội thích ăn cơm đại tẩu nấu nhất, đến lúc đó bảo đại tẩu trổ tài."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 10


"Được, cảm ơn tam ca."

"Cảm ơn gì chứ? Từ nhỏ muội đã thân với ta nhất, ta không thương muội thì ai thương? Trời cũng không còn sớm nữa, ta giúp muội nhóm lửa, muội nấu chút đồ ăn sớm một chút, cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Nói xong, Cố Tam Thanh thuận tay nhóm lửa, lại giúp nàng múc một thùng nước, lúc này mới luyến tiếc quay vê.

Cố Tâm Nguyệt sai hai hài tử ra ngoài nhặt ít củi, nhân cơ hội lấy từ trong không gian ra nửa bao gạo trắng, nửa bao bột mì, lại lấy mười quả trứng gà bỏ vào trong cái giỏ tre mà tam ca mang đến.

Thật ra tam ca cũng mang đến mấy quả trứng gà, còn có một chén bột đen và một chén gạo lứt, e là cả nhà đã phải chắt chiu lắm mới lấy ra được.

Trên quần áo của mẫu thân và tam ca đều chằng chịt những miếng vá, có lẽ gia đình cũng không mấy khá giả.

Cố Tâm Nguyệt vo gạo trắng trong không gian để nấu cháo, sau khi cháo sôi, hai hài tử mới ôm một đống cành cây khô vào.

Mặc dù hai hài tử này mới gần 4 tuổi nhưng nhìn dáng vẻ trông có vẻ bình thường bọn chúng cũng phải làm không ít việc. Đặc biệt là Hoài Cẩn, cậu bé chỉ ra đời sớm hơn Tử Du một chút nhưng tâm trí lại già trước tuổi, khiến người ta đau lòng.

Tử Du vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi cháo gạo, cô bé nhãn mũi hít hà: "Ca ca, cháo gạo mẫu thân nấu thơm quá."

Hoài Cẩn ừ một tiếng, trong mắt cũng không giấu được vẻ vui mừng, trước tiên, cậu bé giúp muội muội đặt củi xuống, sau đó chủ động nói: "Ta đi tìm đại bá mẫu lấy chén đũa của chúng ta."

Cố Tâm Nguyệt vừa định lên tiếng ngăn cản thì thấy cậu bé chạy một mạch sang đông phòng.

Một lúc sau, từ đông phòng truyền đến tiếng mắng chửi không nhỏ: "Thật kỳ lạ, đồ ngốc vừa ngủ một giấc dậy liền không ngốc nữa, còn học được cách tự nấu cơm! Có bản lĩnh nấu cơm mà lại không có bản lĩnh ăn à?"

Tiếp theo là một loạt tiếng chén đĩa va vào nhau.

Cố Tâm Nguyệt vội vàng chạy đến, liền thấy Hoài Cẩn ngã trên mặt đất, còn giữ chặt chiếc chén trong tay, cách đó không xa còn có một chiếc chén vỡ.

Thấy Hoài Cẩn đứng dậy định đi nhặt chiếc chén vỡ, Cố Tâm Nguyệt liên ôm Hoài Cẩn vào lòng, khuyên nhủ: "Vỡ rồi thì thôi, lát nữa ta lấy chén mới cho con.”

"Ồ, có chén mới à, trách không được lại coi thường cái chén vỡ của chúng ta này." Lưu Thị ở bên cạnh vẫn âm dương quái khí.

Trong mắt Cố Tâm Nguyệt hiện lên ý cười lạnh lùng: "Đại tẩu, người hiểu lầm rồi, ta là tân nương, đương nhiên có chén mới để dùng, nhưng người làm vỡ chén nhà ta, vẫn phải đền."

Cố Tâm Nguyệt bế Hoài Cẩn sang một bên, thản nhiên nhặt hai mảnh vỡ, tự lầm bẩm: "Đã lâu rồi không chơi phi tiêu, không biết tay nghề còn chuẩn không."

Lưu Thị thấy trong mắt nàng như có độc, nụ cười có chút rợn người, nàng ta vừa định quay vê phòng, liên nghe thấy bên tai có tiếng gió vù vÙ.

Lúc ngẩng đầu lên, nàng ta phát hiện mảnh vỡ chén bay qua tai mình c*m v** bức tường đất trước mặt.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 11


"Cũng không đến nỗi nào." Cố Tâm Nguyệt vỗ tay, dường như rất hài lòng với tay nghề của mình: "Đại tấu, người xem cái chén này, người chủ động đền cho ta? Hay là ta đập cửa bếp tự đi lấy?"

Lưu Thị run rẩy, vội vàng chạy đến bếp, lấy một cái chén đưa cho Hoài Cẩn.

Hoài Cẩn nhìn cái chén trên tay đại bá mẫu, cậu bé có chút chê bai nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy, dù sao hiện tại bốn người chỉ còn hai cái chén tốt.

Cố Tâm Nguyệt nhướng mày: "Cầm lấy đi, lát nữa ta nuôi cho con một con chó, cái chén này để cho nó dùng cũng vừa khéo.”

Hai mẫu tử đi về, Lưu Thị không cam lòng đóng cửa lại, khạc nhổ: "Phỉ! Nhà mình còn nuôi không nổi, ta xem các ngươi lấy gì nuôi chó!"

Quay vê phòng, quả nhiên Cố Tâm Nguyệt đã lấy từ trong giỏ tre ra hai cái chén mới: "Tử Du, lại đây, xem mẫu thân chuẩn bị gì cho các con này?”

Tử Du chạy lon ton đến: "Mẫu thân, cái chén mới này là cho Tử Du dùng à? Con vịt vàng trên này đẹp quá. `

"Ừm, Tử Du thích không? Nếu thích thì lát nữa mẫu thân sẽ dùng cái chén này múc cháo cho con.”

"Thích!" Tử Du vui vẻ vỗ tay. Hoài Cẩn ngoan ngoãn đứng một bên, Cố Tâm Nguyệt vẫn chưa gọi đến mình, nam hài có chút ngại ngùng không dám chủ động đi qua, nhưng cậu bé nhìn thấy trên bàn rõ ràng còn bày một cái chén màu xanh, phía trên vẽ một con hổ lớn, có lẽ là để cho mình.Quả nhiên, Cố Tâm Nguyệt câm "con hổ lớn" lên, hỏi Hoài Cẩn: "Hoài Cẩn dùng con hổ lớn này được không?"

Hoài Cẩn gật đầu ừ một tiếng, trong lòng vui như nở hoa.

Cháo nấu thơm nồng sánh mịn, Cố Tâm Nguyệt múc trước bốn chén để trên bàn cho nguội: "Hai đứa đợi nguội rồi hãy ăn, ta múc ít cháo loãng cho cha các con uống trước."

Cố Tâm Nguyệt đưa tay cầm chiếc chén cuối cùng, lúc nàng đang định múc ít cháo loãng thì bỗng nhiên bị Hoài Cẩn lên tiếng ngăn lại: "Chiếc chén này không phải để cho chó dùng hay sao?"

Cố Tâm Nguyệt suýt bật cười thành tiếng, không ngờ hài tử này lại bảo vệ cha mình như vậy, nàng vội vàng giả vờ hồ đồ: "Ôi chao, ta thực sự quên mất, suýt nữa thì dùng chén chó để cho cha các con ăn cháo loãng, may mà Hoài Cẩn nhắc nhở ta, lát nữa khi cha các con tỉnh dậy, các con phải giữ bí mật cho ta đấy."

Nói xong, Cố Tâm Nguyệt nháy mắt với hai hài tử. Tử Du bị chọc cười đến nỗi ngả nghiêng, bầu không khí trong phòng bỗng trở nên ấm áp.

Cố Tâm Nguyệt lại đổ chén cháo của Tống Dập trên bàn vào nồi, lại múc một chén cháo loãng nhỏ ra, thổi cho nguội.

Nàng đứng dậy bưng cháo đến bên giường, gọi người trên giường: " Tống Dập, dậy ăn chút cháo loãng trước."

Thực ra Tống Dập vẫn luôn nằm mê man, chưa ngủ say hoàn toàn, hắn còn mơ hồ nghe thấy giọng nói của một nữ tử xa lạ, tiếng cười như chuông bạc của Tử Du và mùi cháo thơm nức khắp phòng.

Lúc này nghe thấy có người gọi tên mình, ý thức của hắn mới dần trở lại, hắn hé mắt nhìn người ngồi trước mặt và cái chén trong tay người đó, lúc này đang tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 12


Vì bản năng sinh tôn, Tống Dập vô thức há miệng, ừng ực ăn hết nửa chén cháo loãng.

Vừa rồi hắn còn cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, sau khi ăn xong liền thấy ấm áp dễ chịu vô cùng, liền ngoan ngoãn nằm xuống.

Cố Tâm Nguyệt vô thức đưa tay sờ trán Tống Dập, phát hiện hắn đang sốt, không trách được sắc mặt đỏ hơn buổi chiều rất nhiều.

Cố Tâm Nguyệt lấy trong không gian ra một viên thuốc hạ sốt, hai viên thuốc chống viêm, nhân lúc hai đứa trẻ con đang ăn ngon lành, nàng lén nghiền nát thuốc ở bên ngoài, bỏ vào đáy chén. Sau đó nàng lại múc một chén cháo, bỏ hai viên đường phèn, từ từ đút cho Tống Dập uống.

Có lẽ hai ngày đã thật sự không ăn gì, Tống Dập nhắm mắt ăn rất phối hợp, dường như không nhận ra vị đẳng của thuốc.

Sau khi cả nhà bốn người ăn xong, Cố Tâm Nguyệt rửa sạch nồi đất rồi đun lại một nồi nước, sau đó nàng lại lén pha một gói thuốc cảm cho Tống Dập uống.

Bận rộn xong xuôi, trời cũng không còn sớm, hai hài tử bắt đầu ngáp liên hồi, Cố Tâm Nguyệt vốn định rửa mặt nhưng thấy thùng nước đã cạn, đành phải thôi.

Vì vậy, cả nhà bốn người chen chúc trên giường, Tống Dập ngủ trong cùng, tiếp theo là Hoài Cẩn, rồi đến Tử Du, Cố Tâm Nguyệt ngủ ngoài cùng.

Cố Tâm Nguyệt vốn tưởng rằng Tống Dập buổi tối chắc chắn sẽ còn khó chịu, ai ngờ sau khi uống thuốc, hắn ngủ ngon lành cả đêm, Cố Tâm Nguyệt cũng ngủ một giấc ngon, ngay cả giấc mơ đó cũng không còn xuất hiện nữa.

Trời vừa tờ mờ sáng, Cố Tâm Nguyệt đã bị đánh thức vì đói, trưa hôm qua nàng không ăn cơm, tối lại chỉ ăn một chén cháo, đã sớm đói bụng.

Hơn nữa tối hôm qua, nàng thậm chí còn không rửa mặt mà ngủ luôn, cho nên sáng nay dù thế nào nàng cũng phải lấy chút nước lau rửa.

May mà vừa ra khỏi cửa không xa là giếng nước lớn của thôn, nếu không Cố Tâm Nguyệt còn chẳng biết tìm ở đâu.

Sau khi đun nước nóng, Cố Tâm Nguyệt lén chui vào không gian, tìm một cái chậu lớn nhất đổ nước vào.

Sau đó nàng vô thức soi mặt vào mặt nước, vừa soi một cái suýt nữa thì khiến Cố Tâm Nguyệt ngất xỉu.

Người đầu tóc bù xù, toàn thân xám xịt, đen nhẻm vàng khè là ai?

Cố Tâm Nguyệt vốn đã chuẩn bị tâm lý, dù sao nàng cũng ngốc nghếch nhiều năm như vậy, hình tượng chắc chắn không thể tốt được. Nhưng mà như thế này thì cũng quá xấu xí rồi chứ?!Aaa——

Cố Tâm Nguyệt vốn chỉ muốn lau rửa một chút, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của mình thì nàng dứt khoát múc thêm hai thùng nước lạnh, tắm rửa toàn thân từ đầu đến chân, cũng không quan tâm nước không đủ nóng.

May mà trong không gian không lạnh không nóng cũng không có gió.

Mãi đến khi đổ đi ba chậu nước đen, lấy khăn lau khô người, lúc này nàng mới phát hiện ra da trên người mình thật ra không hề vàng vọt đen nhẻm, thậm chí còn khá trắng? Chẳng lẽ nguyên chủ chỉ là bẩn thôi à?

Cố Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nàng đã lấy lại được chút tự tin nhưng lại nhìn bộ quần áo cũ nát mà thấy khó xử.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 13


Mặc dù trong không gian có không ít vải, nhưng nàng không biết may cũng không có thời gian may, may mà đồ lót hiện đại đều được nàng cất trong không gian.

Cố Tâm Nguyệt tìm đồ lót mặc vào, lại cắn răng mặc bộ quần áo cũ, xé một dải vải buộc chặt ống tay áo và eo đang rộng thùng thình, sau đó tìm trong không gian hai miếng bánh gạo ăn lót dạ, rồi vội vàng ra khỏi không gian.

May mà Tống Dập và hai đứa trẻ đang ngủ say, hoàn toàn không có ý định thức dậy.

Cố Tâm Nguyệt nhóm lửa ngoài cửa, vì trong nhà chỉ có một cái nồi đất nên nàng đành phải luộc trước ba quả trứng gà để trong không gian ủ ấm, sau đó lại nấu một nồi cháo trắng như hôm qua.

Lúc nàng đang trông nồi, Cố Tam Thanh lại lén lút chạy vào, từ phía sau nhét hai cái bánh ngô cho Cố Tâm Nguyệt: "Mẫu thân sợ bọn muội chỉ ăn cháo không no, bảo ta mang hai cái bánh ngô tới, mẫu thân nói, muội cố thêm hai ngày nữa, đợi Tống Dập giãy đành đạch, chúng ta sẽ đón muội và hai hài tử về nhà."

Đợi Cố Tâm Nguyệt phản ứng lại quay người nhìn sang, Cố Tam Thanh đã chạy mất dép, dù sao thì bây giờ cũng vừa mới sáng sớm, chẳng ai muốn gặp Lưu Thị, quá xui xẻo.

Cố Tâm Nguyệt cúi đầu nhìn hai cái bánh ngô rau dại đen thui nằm trong tay, không nghĩ ngợi gì liền đổi lấy hai cái bánh bao thịt từ trong không gian ra.

Nồi vừa mở, mùi thơm của gạo tỏa ra, hai hài tử mơ màng thức dậy đi ra.

"Mẫu thân, buổi sáng tốt lành." Tử Du dụi đôi mắt ngái ngủ, chào hỏi Cố Tâm Nguyệt, sau khi nhìn rõ mặt Cố Tâm Nguyệt, cô bé không khỏi ngạc nhiên: "Ca ca, ca mau lại xem, đây có phải mẫu thân của chúng ta hay không? Sao mẫu thân bỗng nhiên lại đẹp như vậy, giống như tiên nữ vậy."

Hoài Cẩn đi tới nhìn, cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.

Cố Tâm Nguyệt như ăn phải mật ong, tâm trạng rất tốt: "Khụ khụ, trước kia mẫu thân đầu óc không tốt nên người rất bẩn, sáng nay mẫu thân đã tắm rửa sạch sẽ rồi nên mới thành như vậy, Hoài Cẩn và Tử Du cũng mau ởđi rửa tay rửa mặt, chờ ăn cơm nhé."

Tử Du rất vui, vội kéo Hoài Cẩn đi rửa tay: "Ca ca, chúng ta cũng mau đi rửa sạch sẽ, đẹp như mẫu thân vậy."

Trong nhà, lúc này, Tống Dập đang nằm trên giường cũng đã tỉnh, hắn rõ ràng cảm thấy cơ thể mình đã khỏe hơn rất nhiều, cũng không còn sợ lạnh phát sốt nữa, chỉ là đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, nếu không thì tại sao hắn lại nghe thấy Tử Du gọi mẫu thân?

Lại? Khi vô thức nghĩ đến chữ này, hắn càng thấy không ổn.

Trong lúc nghi ngờ, hắn nhìn thấy một nữ tử thân hình mảnh mai, dáng vẻ thướt tha bưng chén đi tới.

Đợi người đến gần, Tống Dập mới nhìn rõ gương mặt của nàng, một khuôn mặt trái xoan thanh tú trắng trẻo, chiếc mũi nhỏ thẳng và đôi môi anh đào, ấn tượng nhất phải kể đến đôi mắt hạnh đẹp đế, trong veo sáng ngời, như thể nhìn nhiều một chút sẽ khiến người ta đắm chìm vào đó.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 14


Không hiểu sao, hắn lại thấy quen thuộc.

Tống Dập liếc nhìn nốt ruồi son bên khóe mắt trái của nàng, đôi mắt đen láy thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, ánh mắt vẫn không rời đi.

Cố Tâm Nguyệt đặt chén xuống, thấy Tống Dập đã tỉnh nhưng sắc mặt vẫn đỏ bừng, nàng liền vô thức bước tới sờ trán hắn: "Có lẽ đã hạ sốt rồi."

Tống Dập như thể bị hành động của nàng làm bỏng, vội né né tránh: "Ngươi là?”

Cố Tâm Nguyệt mỉm cười giải thích: "Ta là Cố Tâm Nguyệt, hôm qua mới được gả đến đây để xung hỉ cho ngươi, hôm qua ngươi không khỏe, giờ đã thấy đỡ hơn chưa?"

Đồng tử Tống Dập giãn to, lẩm bẩm không thể tin nổi: " Cố Tâm Nguyệt..."

"Chuyện này dài lắm, cháo đã nấu xong rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói nhé." Cố Tâm Nguyệt kéo bàn đến bên giường, tiện cho Tống Dập với tới: "Ngươi tự ăn được không?”

"Ừ." Tống Dập như thể nhớ lại chuyện hôm qua bị đút cháo, mặt hắn đỏ lên, cúi đầu bưng chén.

"Chén này là của ta, chén của ngươi ở bên kia." Cố Tâm Nguyệt vội đưa chén có bỏ thuốc cho hẳn, không để ý đến vẻ ngạc nhiên của Tống Dập, lại bước ra khỏi phòng.

Lần sau đi vào, trên tay Cố Tâm Nguyệt đã có thêm hai cái bánh bao trắng to và ba quả trứng.

Phía sau còn theo hai hài tử đã rửa mặt sạch sẽ.

"Cha, cha tỉnh rồi à?" Tử Du thấy Tống Dập ngôi dậy, vội chạy tới: "Ca ca xem này, mẫu thân vừa đến là cha khỏe ngay."

Mắt Hoài Cẩn rưng rưng, cũng bước đến bên cạnh Tống Dập: "Cha, cha còn khó chịu không? Ăn nhiều vào mới mau khỏe được."

Tống Dập cũng thấy ấm lòng, hắn vốn tưởng hắn bệnh thành ra như vậy, hai hài tử lại phải nhịn đói thêm mấy ngày.

Nhưng nhìn trên bàn bày cháo trắng, trứng gà và cả bánh bao trắng muốt, trong lòng hắn không khỏi chấn động.

"Những thứ này đều là ngươi mang tới à?" Tống Dập mở lời xác nhận.

"Ừ, tam ca của ta đưa tới, người ăn trước đi, kẻo để nguội mất." Cố Tâm Nguyệt vừa nói vừa nhanh tay bóc ba quả trứng, mỗi người một quả.

Sau đó, nàng lại đưa cho Tống Dập một cái bánh bao, còn một cái thì chia đôi, mỗi hài tử một nửa.

"Ăn bánh bao và trứng trước đi, cháo còn nóng lắm." Tống Dập ngẩn người, ngơ ngác nhận lấy bánh bao, sau đó lại đưa trả: "Ta mới ốm dậy, ăn không vào, ngươi ăn đi."

Sáng nay Cố Tâm Nguyệt đã ăn hai cái bánh bao trong không gian, giờ nàng thực sự không đói: "Ta không đói, ngươi ăn đi, ăn nhiều vào mới mau khỏe lại."

Tống Dập vẫn giữ nguyên tay: "Vậy chúng ta chia đôi ra ăn.”

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn cũng là người cố chấp, nàng đành phải nhận lấy bánh bao, bẻ đôi, đưa nửa có nhiều nhân thịt hơn cho hẳn.

Tống Dập lại ngẩn người.

Hai hài tử cắn một miếng trứng, bắt đầu ríu rít kể cho Tống Dập nghe chuyện xảy ra hôm qua.

Đặc biệt, Hoài Cẩn còn kể lại đoạn xin chén hôm qua, khiến Cố Tâm Nguyệt trở thành một nữ hiệp chính hiệu.

Cố Tâm Nguyệt nghe mà lòng thấy ấm áp, xem ra Hoài Cẩn không phải là người hướng nội, nam hài này chỉ là hơi nhút nhát và chậm nhiệt.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 15


Bốn người đang ăn vui vẻ thì bỗng nhiên có tiếng động từ ngoài sân.

"Mẫu thân, con thực sự nhìn thấy, mới sáng sớm, đồ ngốc Cố Tâm Nguyệt đó đã nấu trứng ở ngoài cửa, tam ca của nàng ta còn lén đưa hai cái bánh bao trắng to, với một nồi cháo trắng tới nữa, thơm hơn cháo loãng mẫu thân nấu không biết bao nhiêu lần." Người nói là Nhị Ny, khuê nữ của Lưu Thị.

"Muốn ăn thì tự đi xin." Lưu Thị tỏ vẻ không tin nhà họ Cố có thể đưa nhiều đồ như vậy, chủ yếu là vì tối qua, nàng ta đã bị sự hung dữ của Cố Tâm Nguyệt dọa sợ.

"Mẫu thân, con cũng muốn ăn, mẫu thân đi cùng chúng con ra xem là biết thật hay giả." Nhi tử Đại Hổ nài nỉ.

"Được, ta cũng muốn xem nhà họ Cố có thật sự đưa trứng và bánh bao trắng tới không?" Nghe nhi tử nài nỉ, Lưu Thị cũng không quản được nhiều như vậy.

Vừa dứt lời, Cố Tâm Nguyệt vội lên tiếng nhắc nhở: "Nhanh cắn hai miếng bánh bao trong tay đi."

Cửa lập tức bị mở ra, giọng nói âm dương quái khí của Lưu Thị truyền đến: "Ồ, sáng sớm thế này mà ăn uống thịnh soạn quá nhỉ, chậc chậc chậc." Sau đó, nàng ta đẩy Đại Hổ và Nhị Ny một cái: "Nhanh đi ăn thử đồ ăn của nhị thẩm các con thế nào."

Đại Hổ và Nhị Ny thấy vậy liền chạy đến bên bàn, Hoài Cẩn và Tử Du vội vàng ném quả trứng chưa ăn hết vào chén cháo còn nóng, bánh bao trên tay cũng nuốt chửng trong ba miếng.

Đại Hổ và Nhị Ny nhìn thấy đồ trên tay Tống Dập, mắt nhìn chằm chằm nhưng không dám động vào.

Tống Dập khựng lại, Cố Tâm Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, hắn lại thản nhiên tiếp tục ăn.

Cố Tâm Nguyệt nuốt miếng bánh bao cuối cùng, chậm rãi mở lời: "Đại tẩu không nấu bữa sáng à? Nhìn hai hài tử đói kìa, thế nào? Chúng ta tiết kiệm lương thực còn không đủ cho mấy người ăn, còn muốn đến ăn đồ nhà họ Cố nữa à?" Lưu Thị nhìn Cố Tâm Nguyệt, không kịp ngạc nhiên về dung mạo của nàng, bỗng nhớ đến cảnh nàng nổi giận tối qua, nàng ta nuốt nước bọt: "Không phải vậy, chủ yếu là hài tử nói, đồ ăn ngươi nấu thơm." "Thơm thì cũng chỉ được bữa này thôi, mẫu thân ta nói, người nhà họ Cố đông, miệng ăn không đủ, đại tẩu đến đúng lúc lắm, ta đang định ăn xong sẽ đi tìm tẩu để xin cho chúng ta ít lương thực, tiện thể vay ít tiền để Tống Dập mua thuốc và thịt, cả nhà này, người thì ốm, người thì nhỏ, không bồi bổ tử tế thì không được." Cố Tâm Nguyệt buông đũa, thành khẩn nói.

"Cái gì? Ngươi còn muốn ăn thịt?" Lưu Thị không thể tin nổi.

"Đương nhiên rồi, sau này bốn người chúng ta phải trông cậy vào đại ca và đại tẩu rồi, phụ mẫu không còn, trưởng tẩu như mẫu thân, đại tẩu phải giúp chúng ta, tướng công ta ốm yếu, đau ốm liên miên, hai hài tử còn nhỏ, ta chỉ chăm sóc chúng thôi cũng đã không đủ sức rồi." Cố Tâm Nguyệt nhìn Lưu Thị đầy mong đợi.

Lưu Thị lật đật trợn mắt: "Vậy là sau này bốn người các ngươi chỉ ngồi ăn rồi chờ người khác nuôi, dựa vào ta và đại ca ngươi nuôi à?”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 16


Nghĩ cũng hay nhỉ.

"Không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta là người một nhà, mặc dù phụ mẫu không còn nhưng bao năm nay vẫn chưa chia gia sản, bây giờ không đại tẩu muốn chia gia sản đấy chứ?" Cố Tâm Nguyệt tỏ vẻ đau lòng: "Đại tấu ngàn vạn đừng nghĩ đến chuyện chia gia sản, trong nhà ngoài đồng đại tẩu đều làm giỏi, đại ca làm việc ở trấn trên còn có thể giúp đỡ chúng ta, nếu chia gia sản thì..."

Cố Tâm Nguyệt chớp đôi mắt hạnh tỉnh ranh.

Tống Dập vẫn bình thản húp cháo. Chỉ có Lưu Thị là mắt đảo liên hồi, sau đó vỗ đùi: "Đúng rồi, ta đến đây là để bàn chuyện chia gia sản với các ngươi, tối qua đại ca ngươi về nói, nhất định phải chia gia sản."

Nói rồi, nàng ta bỏ lại Đại Hổ và Nhị Ny, chạy thẳng ra khỏi cửa.

Đại Hổ và Nhị Ny thấy không còn lợi lộc gì, cũng chuồn mất.

Cố Tâm Nguyệt nhếch mép, tâm trạng vui vẻ: "Tiếp tục ăn thôi. "

Tống Dập đặt chén đã ăn sạch xuống, cân nhắc rồi nói: "Tâm Nguyệt, cảm ơn nàng mấy hôm nay đã chăm sóc hai hài tử cho ta, trước đây ta bị bệnh nên không tỉnh táo, không biết đại tẩu ép nàng lấy ta để xung hỉ, bây giờ ta đã khỏe lại, hôn sự này càng không thể tính, vậy nên lát nữa nàng về nhà trước đi."

Cố Tâm Nguyệt không đáp lại, cố tình làm lơ hắn.

Sau đó thấy hai hài tử cũng căng thẳng buông đũa chờ nàng lên tiếng, Cố Tâm Nguyệt mới buông chén đã ăn sạch xuống, lên tiếng: "Tống Dập, ngươi muốn qua câu rút ván hay muốn g.i.ế.c lừa sau khi xay xong lúa? Lúc ngươi bệnh sắp chết, ta có chê ngươi đâu, tối qua chúng ta còn ngủ chung, giờ ngươi khỏe rồi thì ta lại bị bỏ rơi? Ta cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi hãy suy nghĩ kỹ rồi hẵn nói."

Nói xong, Cố Tâm Nguyệt cầm chén của Tống Dập ra khỏi cửa. Cố Tâm Nguyệt vừa đi, Tống Dập xấu hổ cúi đầu hỏi hai hài tử: "Tối qua nàng ấy ngủ ở đâu?"

Tử Du ngẩng mặt khỏi chén: "Tối qua mẫu thân ngủ cùng cha."

Tống Dập rõ ràng không tin, dù sao còn có hai hài tử ở đây, sau đó hắn lại nhìn về phía Hoài Cẩn.

Hoài Cẩn cũng gật đầu: "Có ngủ cùng nhưng con và Tử Du ngủ ở giữa, mẫu thân ngủ ở ngoài."

Tống Dập sửng sốt, không ngờ Hoài Cẩn cũng bắt đầu gọi nàng là mẫu thân, mới chỉ một ngày ngắn ngủi, sao lại như thế được?

Hoài Cẩn cúi đầu: "Cha, hãy để mẫu thân ở lại đi, có mẫu thân ở đây, bệnh của cha sẽ khỏi, Tử Du cũng không phải chịu đói nữa."

Hoài Cẩn đặt tay dưới gầm bàn, nắm chặt, sợ Tống Dập không đồng ý, ba phụ tử lại phải quay về cuộc sống như trước.

Mặc dù tính cách của nữ nhân này không tốt nhưng bản lĩnh không nhỏ.

Ngay cả mẫu thân Đại Hổ, một ả phụ nhân hung dữ như vậy, cũng bị nàng chọc tức đến mức không còn cách nào.

Sự mong đợi và lo lắng của hai hài tử hiện rõ mồn một, Tống Dập không khỏi mềm lòng: "Cha sợ làm lỡ dở người ta, nếu nàng ấy đồng ý ở lại, cha đương nhiên không có ý kiến."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 17


Tống Dập nói xong, hai hài tử như trút được gánh nặng, lộ rõ vẻ nhẹ nhõm, tiếp tục ăn cháo.

Cố Tâm Nguyệt ở ngoài cửa nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện trong nhà, thấy mọi người đã nói chuyện xong, nàng liền bưng thuốc cảm đi vào.

Như đang cố nén một hơi, nàng đặt thuốc trước mặt Tống Dập: "Mau uống thuốc đi, uống xong ta cũng chuẩn bị chờ đi thôi."

"Nàng đi đâu?" Ba phụ tử đồng thanh hét lên, trong lòng đều như bị treo lên.

"Ra ngoài chờ chứ sao, lát nữa Lưu Thị chắc chắn sẽ dẫn người đến chia gia sản, ta chuẩn bị trước một chút." Cố Tâm Nguyệt nói xong, mới nhận ra ngôi nhà này hình như là của Tống Dập, không biết có nên hỏi ý kiến của hắn không: "Ngươi có muốn chia gia sản không?"

Tống Dập nở một nụ cười chua chát, như thể cuối cùng cũng được người khác chú ý đến: "Ừ, đều nghe theo nàng."

"Được rồi, theo tính cách của đại tẩu ngươi, chia gia sản chắc chúng ta cũng chẳng được gì, chúng ta có lẽ còn phải ở trong hai gian nhà tranh này thêm một thời gian nữa, đến lúc đó dọn dẹp gian bên cạnh làm bếp tạm, đợi tích cóp được bạc rồi chúng ta sẽ chuyển đi."

Tống Dập như thể không ngờ nàng còn muốn ở lại trong sân này, khi nhìn nàng và đại tẩu chung sống, trong mắt nàng toàn là sự chán ghét, hắn vốn tưởng nàng sẽ đề nghị chuyển đến nhà ngoại nàng.

Dù sao nhà họ Cố cũng nổi tiếng cưng chiều khuê nữ duy nhất này.

"Nếu nàng không muốn ở đây, dưới chân núi trong thôn còn một ngôi nhà cũ bỏ không, ta có thể bàn với trưởng thôn cho chúng ta tạm trú ở đó, đợi ta chép sách tích cóp được chút tiền chúng ta sẽ mua luôn."

Cố Tâm Nguyệt cũng giật mình, một là nàng không ngờ Tống Dập lại sảng khoái đồng ý chia gia sản dọn ra ngoài, hai là không ngờ hắn có thể nhanh chóng nghĩ ra đường lui như vậy. 1du1q

"Được, chia gia sản trước rồi tính tiếp, dù sao đi đâu cũng tốt hơn ở đây." Cố Tâm Nguyệt bất lực thở dài.

Ý định ban đầu của nàng là không muốn ở chung sân với Lưu Thị, ngày nào cũng cãi nhau ba bữa, bữa nào cũng đau đầu.

Nhưng Tống Dập lại nghe ra sự chán ghét của nàng, ngôi nhà này đúng là tôi tàn không gì sánh được, nghèo rớt mồng tơi.

Hai năm nay, Tống Dập vẫn luôn sống trong mơ hồ, ngày đêm chép sách kiếm tiền, hai hài tử mới được nuôi lớn như vậy.

Số tiền hắn kiếm được không ít nhưng phần lớn đều bị Lưu Thị lấy đi với đủ mọi lý do, nhưng vì để hai hài tử có cơm ăn, hắn cũng không bao giờ nói gì.

Ai ngờ, từ lần ngã xuống nước bị bệnh đến giờ, đại tẩu ngày càng quá đáng.

Với hai hài tử, nàng ta không đánh thì mắng, ba ngày hai bữa không cho ăn.

Trong thời gian Tống Dập hôn mê, hắn thậm chí còn mơ thấy mình bị bệnh nằm trên phố trong một ngày tuyết rơi lớn, còn hai hài tử thì bị đại tẩu để mặc cho đói rét mà chết. Nghĩ đến đây, Tống Dập không khỏi nắm chặt tay, ngôi nhà này nhất định phải chia.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 18


Ngay cả khi hôm nay Cố Tâm Nguyệt không chủ động bày trò để Lưu Thị chia gia sản, hắn cũng sẽ tìm cơ hội để chia.

Hai người mỗi người một suy nghĩ, trầm ngâm một lúc thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.

"Tống Dập, Cố Tâm Nguyệt, hai người ra đây!"

Cố Tâm Nguyệt liếc mắt ra hiệu cho Tống Dập cứ nằm im, rồi sải bước đi ra: "Đại tẩu, có chuyện gì vậy? Sáng sớm đã gọi mọi người đến đây? Không làm lỡ bữa sáng của mọi người chứ?"

Cố Tâm Nguyệt thấy Lưu Thị gọi nhiều người đến như vậy, phản ứng đầu tiên là có phải tối qua Lưu Thị bị công phu mèo ba chân của nàng đánh nên bị dọa sợ rồi không? Chia gia sản mà còn phải kéo nhiều người đến chứng kiến?

Mọi người thấy Cố Tâm Nguyệt như biến thành một người khác, mặc dù nàng vẫn mặc bộ quần áo cũ của hôm qua nhưng rõ ràng đã khác hẳn.

Lúc này, mọi người mới nhớ ra hồi nhỏ Cố Tâm Nguyệt cũng xinh xắn, sau khi ngốc nghếch mới dần trở nên xấu xí.

Xem ra nàng ngốc này thực sự đã khỏi bệnh.

Hầu hết mọi người trong đám đông hôm qua đều đến ăn "kẹo hỉ" của Cố Tâm Nguyệt, ai nấy đều ùa vào phụ họa: "Không phải, vừa rồi đại tấu của ngươi đã đi tìm trưởng thôn, nói rằng hai tẩu muội các ngươi đã bàn bạc xong xuôi chuyện chia gia sản."

Hứa Thị bỗng nhiên chen vào đám đông, nhìn thấy khuê nữ trắng trẻo xinh đẹp, bà cũng hơi sững sờ: "Khuê nữ, đại tẩu của con nói có đúng không?”

Bà ủng hộ việc chia gia sản, dù sao Tống Dập cũng không khá lên được nữa, tranh thủ chia gia sản trước khi Tống Dập tắt thở, lúc đó ít nhiều cũng còn chút của cải.

Bà chỉ lo Cố Tâm Nguyệt có bị Lưu Thị bắt nạt hay không, nếu không thì tại sao nàng vừa mới gả vào, sáng hôm sau đã náo loạn đòi chia gia sản.

Cố Tâm Nguyệt vỗ vào tay Hứa Thị, đáp lại bà một ánh mắt bảo bà cứ yên tâm, rồi nói: "Đại tẩu, tẩu nói chúng ta đã bàn bạc xong xuôi chuyện chia gia sản à?"

Sau đó, nàng lại tỏ vẻ tủi thân pha chút đau buồn: "Trưởng tẩu như mẫu thân, nếu đại tẩu đã nói chúng ta đã bàn bạc xong xuôi, vậy thì chúng ta đã bàn bạc xong xuôi, đại tẩu muốn chia thì chia thôi."

Nói xong, nàng liền vùi đầu vào vai Hứa Thị.

Hứa Thị hiểu ý, kéo giọng hét lớn: "Nhà ai mà trưởng tẩu lại ngang ngược như bà bà nhà chồng vậy chứ? Vừa mới gả vào ngày hôm qua mà hôm nay đã muốn chia gia sản? Nào nào nào, ngươi nói xem chia thế nào? Hôm nay mà ta không vừa ý, đừng trách nhà họ Cố chúng ta không nể mặt hàng xóm."

Thôn dân nghe xong cũng đồng cảm: "Đúng vậy, đúng vậy, Tống đại tấu hơi vội vàng rồi."

"Đúng vậy, các ngươi nhìn xem, cửa bếp còn khóa chặt, không biết là phòng ai."

"Nhà Tống Dập này thật đáng thương, trước đây cũng kiếm được không ít tiên, giờ sức khỏe không tốt liền bị ghét bỏ ngay."

Gương mặt Lưu Thị lúc xanh lúc đỏ: "Các ngươi nói bậy bạ gì vậy? Phụ mẫu đều không còn, Tống Dập lại cưới thê tử, dựa vào đâu mà còn bám lấy chúng ta không buông? Nhà chúng ta có hai người lớn, một người làm công, một người làm ruộng, hai hài tử đều đã lớn rồi, việc nhà đều có thể làm được, còn nhà Tống Dập thì sao, một người ốm yếu và hai đứa trễ chẳng làm được gì, giờ Cố Tâm Nguyệt lại là người chưa từng làm việc. Lại không phải cùng một mẫu thân sinh ra, dựa vào đâu mà bọn họ phải dựa vào chúng ta để sống, nếu các ngươi thấy đáng thương thì kéo bọn họ vê nhà các ngươi đi?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 19


Phải nói rằng khả năng cãi nhau của Lưu Thị thực sự không tệ, chỉ vài câu nói đã khiến sắc mặt mọi người tái mét.

Chỉ là không ngờ nàng ta lại có thể vô tình như vậy, chẳng lẽ sau này nhà lão đại sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Tống Dập à?

Cố Tâm Nguyệt cầu còn không được.

Trưởng thôn ở bên cạnh nghe vậy, sắc mặt cũng có chút không vui, những năm trước, khi mẫu thân Tống Dập còn sống, bà đối xử với nhà lão đại rất tốt, Tống Dập lại là người học hành giỏi, vốn tưởng rằng gia đình này sẽ ngày càng tốt hơn, ai ngờ lại thành ra thế này.

"Được rồi, ngươi đừng cãi nữa, nhà lão nhị cũng không nói là không đồng ý chia gia sản, ta chỉ hỏi ngươi, tướng công Tống Phú Quý của ngươi đi làm ăn xa không ở nhà, ngươi có chắc chắn có thể gánh vác được gia đình này không?" Trưởng thôn nghiêm giọng nói.

"Đó là đương nhiên, tối qua Phú Quý nhà chúng ta đã về nói rồi, gia đình này đều nghe theo ta." Lưu Thị khinh thường nói.

"Được, nếu ngươi đã nói nghe theo ngươi, vậy ngươi định chia thế nào?" Trưởng thôn định trước tiên sẽ nghe Lưu Thị nói thế nào, sau đó mới nghĩ cách giúp Tống Dập giành được nhiều hơn một chút.

"Có gì mà phải chia chứ? Hai gian nhà bọn họ đang ở vẫn để cho bọn họ, đất đai dù có cho bọn họ thì cũng chẳng ai trồng trọt, cho thì chẳng phải là lãng phí hay sao?" Lưu Thị không có lý lẽ gì mà lẩm bẩm.

"Ồ, ý của ngươi là để bọn họ ra đi tay trắng à?" Trưởng thôn tức đến bật cười.

"Không ngờ mặt ngươi lại dày đến thế, đất đai phải chia thế nào thì chia thế ấy! Hai người bọn họ không biết làm ruộng, nhà họ Cố chúng ta sẽ giúp bọn họ làm ruộng." Hứa Thị phản bác.

"Lúc đến ta đã tra rồi, nhà họ Tống có tám mẫu đất, một mảnh đất liền là ruộng lúa ước chừng ba mẫu, còn lại mấy mảnh ghép lại được năm mẫu là đất cằn, ruộng lúa này là ruộng tốt, ta đề nghị một nhà chia ruộng lúa, một nhà chia phần còn lại, mấy người tự thương lượng đi."

Cố Tâm Nguyệt theo bản năng muốn ruộng lúa, không vì gì khác, sắp đến mùa thu hoạch rồi, đất liền một chỗ thì làm việc thuận tiện hơn.

Sau khi suy nghĩ một lát, Cố Tâm Nguyệt lên tiếng: "Hôm qua ta tỉnh dậy, nghe mọi người nói mấy năm nay thời tiết luôn khô hạn ít mưa, ruộng lúa có thể mất mùa không ít." Lưu Thị nghe vậy thì mắt sáng lên, vừa rồi nàng ta còn đang phân vân không biết chọn bên nào, nghe Cố Tâm Nguyệt nói xong thì nàng ta như bừng tỉnh, đất cần mấy năm nay trồng đậu nành gì đó thì thu hoạch còn tốt hơn ruộng lúa nhiều, mặc dù chia thành mấy mảnh nhưng cũng có đến năm mẫu.

Lưu Thị vội vàng giành nói: "Chúng ta muốn đất cằn."

Trưởng thôn nhìn thấu hết những suy nghĩ nhỏ nhặt của Lưu Thị, ông ta không vui nhíu mày, quay sang hỏi Cố Tâm Nguyệt: "Vậy nhà lão nhị thì sao?”

Cố Tâm Nguyệt hiểu chuyện cười nói: "Vậy ta sẽ lấy phần ruộng lúa còn lại, ta đều được."
 
Back
Top Bottom