Xuyên Không Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 40


Cố Tâm Nguyệt nghe xong, lại tỏ vẻ không quan tâm: "Con không lo lắng về Tống Dập, nếu hai người bọn họ có thể có gì thì đã có từ lâu rồi, chủ yếu là con sợ sau này nàng ta không có chuyện gì lại đến gây khó dễ cho con, thật ghê tởm."

"Con yên tâm, nếu nàng ta dám đến trước mặt con nhảy nhót, con cứ nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ đến tận nhà nàng ta mà mắng!"

Cố Tâm Nguyệt cười mà không nói, trình độ cãi nhau của lão mẫu thân không tệ nhưng nàng cũng đã gặp được vài phụ nhân trong thôn, bọn họ đều không tệ.

Hai mẫu tử vừa nói chuyện, Hứa Thị vừa cắt xong quần áo cho bốn người, cầm lấy cái áo của Tử Du bắt đầu khâu.

Cố Tâm Nguyệt ở bên cạnh nhìn, mặc dù quân áo thời xưa rườm rà nhưng kiểu dáng ở nông thôn này đều là những kiểu đơn giản, tiện làm việc, cũng không khó mày lắm.

Vì vậy, nàng có chút muốn thử: "Mẫu thân, hay là con mang về tự may?”

"Con biết may quần áo à?" Hứa Thị sửng sốt, hồi nhỏ khuê nữ rất thông minh nhưng từ năm tám tuổi rơi xuống nước đến nay đã nhiều năm rồi, rất nhiều chuyện có lẽ nàng đều đã quên.

"Con thấy mẫu thân may, thấy không khó, hay là để con thử xem." Nói xong, Cố Tâm Nguyệt liên cầm lấy cái áo của Tử Du lên khâu.

Trước đây ở trên núi, khi rảnh rỗi Cố Tâm Nguyệt cũng may một số đồ thủ công đơn giản nên việc khâu vá này cũng không xa lạ với nàng.

Hứa Thị nhìn một lúc, liền tin tưởng: "Khuê nữ của ta thật thông minh, nhìn một cái là biết làm."

"He he, mẫu thân, mẫu thân tuổi đã cao, việc khâu vá này không thể làm lâu được, mẫu thân tranh thủ làm cho mẫu thân và cha trước, còn những cái này con mang về từ từ làm.”

Trong lòng Hứa Thị vô vàn cảm thán, mặc dù đã sinh ba nhi tử nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu nữ nhi biết quan tâm đến bà. Thấy trời đã không còn sớm, Cố Tâm Nguyệt liền gói ghém vải đã cắt xong, chuẩn bị đứng dậy gọi Tống Dập, hắn vừa mới khỏe, trưa cũng không uống thuốc, không biết ngồi một buổi chiều có chịu được hay không?

Vừa vào nhà, nàng liền thấy bốn nam nhân đang nhìn nhau, bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường.

Cố Tâm Nguyệt vừa đến, Cố lão đầu mới phá vỡ sự im lặng, mở miệng nói: "Vừa rồi ta bàn bạc với ca ca các con, mấy ngày nay lúa trên ruộng sẽ vào mùa, sáng mai chúng ta ra sông lấy ít nước, nghĩ cách tưới thêm cho lúa, đến lúc đó tưới luôn cả ruộng lúa của các con, nếu không thì vụ thu này e là sẽ không có gì.

Cố Tâm Nguyệt vừa nghe, liên không ngừng gật đầu, quả nhiên là nông dân chân lấm tay bùn, trong lòng lúc nào cũng lo lắng cho mùa màng.

Sau khi phân gia, nàng vẫn chưa nghĩ đến việc ra ruộng lúa xem sao.

Theo cốt truyện của nguyên tác, cả năm tiếp theo đều là năm đại hạn, đầu tiên là vụ mùa thu mất mùa, tiếp theo là tuyết rơi làm c.h.ế.t cóng toàn bộ mùa màng, tương đương với cả năm không thu hoạch được 8ì.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 41


Cố Tâm Nguyệt không nhớ ra là vì lý do gì mà mùa thu lại mất mùa thảm hại như vậy, nhưng có lễ vào thời điểm thu hoạch đã xảy ra một thảm họa thiên nhiên nào đó.

Nếu có thể khiến lúa chín sớm hơn thì sao?

Cố Tâm Nguyệt suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Cha, sáng mai con cũng đi tưới nước với cha, dù sao cũng là đất của chúng con, sao có thể trông chờ hết vào cha và các ca ca được?”

"Hơn nữa, sáng mai còn phải làm phiền nhị ca và tam ca lên trấn giúp muội lấy hai cái nồi, đây không phải là việc nhẹ đâu." Cố Tâm Nguyệt nói tiếp: "Nhà còn thiếu một cái thùng tắm, nếu ở trấn có cái nào phù hợp thì ca ca có thể mua giúp muội một cái không?”

Cố Tâm Nguyệt nói xong, liền móc hết toàn bộ số bạc trên người ra, quay sang đưa cho Cố Nhị Dũng.

Cố Nhị Dũng lấy ra 1 lạng bạc, số còn lại đưa trả cho Cố Tâm Nguyệt: "Mẫu thân nói tiền mua nồi là 1 lạng bạc phải không, còn thùng tắm thì không cần mua, cha biết làm, lát nữa ca lên núi chặt ít gỗ về là được. '

Cố Tâm Nguyệt nhận lấy túi tiền, không từ chối nữa: "Được, vậy sáng mai nhị ca câm thẻ bài này cùng với tam ca đi lấy nồi, con và cha, đại ca đi tưới nước cho lúa.” "Được."

Bốn người trong gia đình cùng nhau trở vê nhà dưới ánh hoàng hôn.

Vừa vào nhà, Cố Tâm Nguyệt thấy Tống Dập có vẻ hơi chán nản, không nhịn được hỏi: "Ngươi ngồi cả ngày mệt rồi phải không? Hay là ngươi nằm nghỉ một lát đi, lát nữa ăn cơm tối xong ta sẽ sắc thuốc cho ngươi uống."

Tống Dập không biểu lộ cảm xúc gì, lắc đầu: "Ta không sao, nàng cũng nghỉ ngơi đi."

Cố Tâm Nguyệt rót một chén nước đưa cho hắn: "Ngày mai ta phải dậy sớm ra đồng, hai hài tử ở nhà nhờ ngươi trông nhé, ngoài ra, nếu ngày mai về sớm thì ta muốn chuyển nhà luôn, nên lúc ngươi ở nhà có thể dọn dẹp và đóng gói đồ đạc trước được không? Nhưng nếu ngươi mệt thì đợi ta về rồi dọn cũng được."

Ánh mắt Tống Dập lóe lên một tia sáng: "Ta không mệt, ngày mai ta sẽ trông hài tử, ta cũng sẽ dọn dẹp và đóng gói đồ đạc, chỉ có điều việc đồng áng nặng nhọc, nàng phải cẩn thận.”

Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Hôm nay ngươi cũng thấy rồi đấy, cha và đại ca đều rất thương ta nên ngày mai chắc cũng chỉ để ta phụ giúp mà thôi, sẽ không bắt ta làm việc nặng nhọc đâu."

Tống Dập thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn cau mày. "Bây giờ sức khỏe của ngươi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, ta xuống đồng cũng là việc nên làm nhưng ta nói trước nhé, sau này khi ngươi khỏe rồi, ta sẽ không vui lòng làm những việc nặng nhọc trong nhà đâu." Cố Tâm Nguyệt cố ý nói thêm một câu.

"Được, sau này những việc nặng nhọc đều là của ta." Tống Dập cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng, hắn cong môi cười với nàng.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, trong mắt lóe lên một tia tỉnh quái, vội quay đầu đi.

Chậc chậc, sắc đẹp hại người mà.

Nếu hắn cứ phạm quy thế này, nàng sợ mình sẽ không nỡ để hắn làm việc mất.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 42


Ngày hôm sau.

Cố Tâm Nguyệt dậy từ rất sớm, nàng rửa mặt sơ qua rồi chạy thẳng đến nhà họ Cố.

Hứa Thị vừa hấp xong một nồi bánh bao rau củ nhân lộn xộn, bà nhét cho mỗi người ba cái, Cố Tâm Nguyệt đành cắn răng ăn một cái, cái còn lại nhét cho cha.

Trên đường đến đây, nàng đã nhân lúc trời tối không có ai, lén ăn hai cái bánh bao nhân thịt.

Cha và đại ca gánh quang gánh đi trước, Cố Tâm Nguyệt theo sát phía sau, lúc ba người đi đến bờ sông thì trời đã gần sáng. Nước dưới đáy sông đã cạn, Cố Tâm Nguyệt phụ trách dùng gáo nước buộc vào đầu sào tre để múc nước, còn Cố lão đầu và Cố Đại Sơn thì gánh nước ra ruộng.

Nhiệt độ dưới chân núi thấp, lúc này vẫn chưa có ai xuống đồng làm việc, vừa tiện cho Cố Tâm Nguyệt "hành sự”.

Tối hôm qua, nhân lúc mọi người ngủ say, nàng đã chạy vào không gian, lật xem cuốn sách "Nông Nghiệp Toàn Thư” mà ông chủ cửa hàng hạt giống tặng để học.

Nàng lại lấy trong không gian ra một túi "thúc chín sớm" hạt giống lúa nước mà ông chủ tặng trước đó, trên tờ hướng dẫn có ghi, chỉ cần trộn đều với nước rồi tưới xuống ruộng, không những có thể rút ngắn thời gian chín của lúa từ 7-10 ngày mà còn có thể tăng năng suất.

Vì vậy, Cố Tâm Nguyệt định nhân lúc múc nước lén cho "thúc chín sớm” vào nước.

Đợi đến khi vét cạn vũng nước trước mắt, Cố Tâm Nguyệt vừa định đứng dậy tìm vũng nước khác thì bỗng nhiên nàng nhìn thấy có thứ gì đó động đậy trong bùn dưới đáy vũng.

Nàng nhìn kỹ, chỉ thấy một con rùa rụt đầu vào trong mai, đang cố sức chui xuống bùn.

Cố Tâm Nguyệt vô thức dùng gáo nước múc nó lên nhưng không múc được, con rùa càng chìm nhanh hơn.

Thấy con rùa sắp trốn thoát, trong tình thế cấp bách, Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên thông minh hẳn lên, nàng vừa dùng gáo nước giữ chặt con rùa vừa tập trung ý niệm, con rùa lập tức rơi vào không gian.

Thật sự là không thử không biết, không gian này còn có thể chứa cả vật sống!

Tiếp đến là vũng nước tiếp theol

Đợi đến khi Cố lão đầu và Cố Đại Sơn gánh xong gánh nước cuối cùng, từ ruộng lúa đi về thì thấy Cố Tâm Nguyệt vừa thả ba con rùa từ không gian vào thùng, cả hai đều giật mình.

"Tâm Nguyệt, con bắt ba con rùa này ở đâu vậy?" Cố lão đầu ngạc nhiên hỏi.

Đã bao nhiêu năm rồi không nghe nói đến chuyện có rùa ở con sông này, hơn nữa nhìn dạng vẻ thì có vẻ nó đã sống nhiều năm rồi.

"Ngay dưới đáy sông này, con múc cạn nước thì thấy nó nằm dưới đáy, con liền nhân cơ hội dùng gáo múc lên."

Hai người không nghĩ nhiều, chỉ mừng rỡ quá mức: "Tâm Nguyệt giỏi quá, ngày mai bảo tam ca mang đến tửu lâu trong trấn, không chừng sẽ bán được giá tốt."

Cố lão đầu cẩn thận tìm ít rau dại ở ven sông, đậy lên thùng gỗ: "Một lát nữa sẽ có nhiều người, chúng ta mau về nhà thôi." Ba người nhìn nhau, xách thùng gỗ bước nhanh về nhà.

May mắn là trên đường gặp thôn dân, mọi người chỉ gật đầu chào hỏi, không ai để ý đến ba con rùa trong thùng gỗ.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 43


Ba người nhanh chóng về đến nhà, Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh đã gánh nồi lớn từ trấn trên về, nghe nói Cố Tâm Nguyệt bắt được ba con rùa, cả hai đều phấn khích chạy đến vây quanh!

Nhiều năm liền hạn hán ít mưa, đừng nói đến rùa, ngay cả cá cũng đã rất lâu rồi không thấy xuất hiện ở con sông này!

"Cha, cha giữ lại một con để hầm ăn, hai con còn lại con mang đến trấn trên bán nhé." Cố Tâm Nguyệt nhìn ba con rùa trong thùng, do dự một chút.

Theo lý mà nói, hầm món này cho Tống Dập ăn để bồi bổ cơ thể cũng không tệ nhưng hiện tại thứ bọn họ thiếu nhất vẫn là bạc!

Có bạc, Cố Tâm Nguyệt mới có thể danh chính ngôn thuận lấy đồ từ không gian ra.

Có bạc, gia đình mới có thể thay đổi cách thức bồi bổ cơ thể.

Cha và ba ca ca nhìn ba con rùa béo mập trong thùng, không nhịn được nuốt nước bọt.

Nhưng ngay lập tức, bọn họ liền bị Hứa Thị kéo về thực tại: "Ăn cái gì mà ăn? Hôm qua mới ăn thịt mỡ, thịt thỏ, bây giờ còn muốn ăn rùa nữa à? Trời ơi!”

Hứa Thị ngồi xổm xuống, lật xem ba con rùa, không nhịn được xuýt xoa: "Sông sắp cạn rồi, mà con rùa này vẫn có thể béo như vậy cũng thật hiếm, lão tam quen thuộc tửu lâu trong trấn, lát nữa bảo nó mang đến trấn trên bán, Tâm Nguyệt mới chuyển nhà, trong nhà cái gì cũng thiếu, đừng có mà không biết tích cóp bạc trong tay."

Cố lão đầu cười ha ha gật đầu: "Mẫu thân con nói đúng, rùa này không thể ăn."

Cố Tam Thanh xách thùng gỗ: "Con biết tửu lâu nào trong trấn thu mua thứ này, con mang đến đó ngay, còn tươi sống thì sẽ bán được giá tốt."

Chưa đợi Cố Tâm Nguyệt lên tiếng, Cố Tam Thanh đã xách thùng gỗ chạy đi.

Được rồi, đợi bán được bạc rồi nàng sẽ đổi ít đồ ăn ngon từ không gian về hiếu kính phụ mẫu.

Đại ca và nhị ca gánh nồi chuẩn bị đến nhà cũ dọn bếp, Cố Tâm Nguyệt rửa mặt rửa tay qua loa, cũng vội vã chạy về nhà.

Nhà họ Tống.

Tống Dập và hai hài tử sáng sớm tỉnh dậy thì Cố Tâm Nguyệt đã đi rồi.

Tử Du mơ màng ngủ, không thấy Cố Tâm Nguyệt, cô bé không nhịn được rơi nước mắt: "Ca ca, ca nói mẫu thân sẽ không bỏ đi chứ? Mẫu thân còn về không?"

Hoài Cẩn nhíu mày, hai ngày nay trôi qua... thực sự như một giấc mơ. Tống Dập cũng có một thoáng thất thần, sau đó hắn giật mình tỉnh táo lại, an ủi Tử Du: "Mẫu thân con sáng sớm đã đi tưới nước ruộng rôi, bảo chúng ta ở nhà dọn dẹp đồ đạc cho tử tế, lát nữa mẫu thân con về, chúng ta sẽ chuyển đến nhà mới."

Tử Du nghe vậy, cũng cười lên: "Đúng rồi, con nhớ ra rồi, mẫu thân tối qua cũng nói với con như Vậy, Tử Du vừa nãy ngủ mơ màng rồi. "

Ba phụ tử/nữ bình tĩnh lại, sau đó mới thong thả xuống giường, ăn cháo.

Quần áo chăn gối đã đóng gói xong, còn lại một ít chén đũa lặt vặt, còn lại là một số đồ đạc cũ nát.

Sau khi dọn dẹp xong những thứ này, lại dặn dò hai hài tử ở trong nhà luyện chữ, Tống Dập mới bắt đầu ngồi bên cửa số chép sách.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 44


Lúc Cố Tâm Nguyệt từ bên ngoài trở về, liền nhìn thấy một bức tranh như thế này...

Tống Dập mặc áo dài trắng bạc, tuy bóng lưng có phần gây gò nhưng ngồi thẳng tắp, cây bút trên tay như được truyền vào một sức mạnh kỳ diệu, tựa như mây trôi nước chảy.

Hoài Cẩn dắt Tử Du, hai người ở trong nhà yên lặng dùng cành cây chấm nước luyện chữ.

Vất vả cả buổi sáng, Cố Tâm Nguyệt vốn mệt mỏi rã rời, bỗng nhiên cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng. Tử Du nghe thấy tiếng động ở cửa, ngẩng đầu lên, liền cười tươi như hoa: "Mẫu thân về rồi!"

Sau đó cô bé liền bước những bước chân ngắn ngủn chạy về phía Cố Tâm Nguyệt: "Cha, cha xem mẫu thân thực sự đã về rồi, mẫu thân không lừa chúng tal”

Bỗng nhiên bị gọi tên, Tống Dập cứng đờ quay đầu lại, gật đầu với Cố Tâm Nguyệt, rồi vội vàng quay đi.

Sau đó hắn luống cuống tay chân dọn dẹp đồ đạc trên bàn, đóng gói.

"Không vội, đại ca và nhị ca của ta đã đến nhà cũ lắp nồi rồi, đợi bọn họ đến, chúng ta cùng đi."

"Ừ." Tống Dập dừng tay, quay đầu lại, trên mặt đã trở lại vẻ bình tĩnh: "Nàng mệt rồi phải không, nước ta mới đun sôi để nguội trong chén, nàng uống một ngụm rồi nghỉ ngơi một lát đi."

Cố Tâm Nguyệt cúi đầu nhìn, quả nhiên trong chén của nàng ở trên bàn đã có sẵn nước ấm.

Nàng đúng là đang rất khát, liền uống một hơi cạn sạch.

"Đa tại"

Thật khó khi có người ở nhà vẫn nhớ đến nàng.

"Chúng ta với nhau, không cân cảm ơn." Khóe miệng Tống Dập nở một nụ cười khổ, cuối cùng thì hắn cũng có thể làm được chút gì đó cho gia đình này. Đợi đến khi tất cả đồ đạc lặt vặt đều được chuyển đến nhà cũ, mọi người lại giúp đỡ dọn dẹp sơ qua, thoáng chốc đã đến hoàng hôn.

Lúc này, Cố Tam Thanh cũng hớn hở từ trên trấn chạy về, vừa vào cửa hắn đã đưa túi tiền cho Cố Tâm Nguyệt.

Cố Tâm Nguyệt mở ra xem, không ngờ lại có khá nhiều tiền.

Đợi đến khi Cố Tam Thanh uống một ngụm nước, thở hổn hển mới mở miệng nói: "Ba con rùa này cộng lại được hơn tám cân, bình thường tửu lâu thu 50 văn/cân, chưởng quây nói rùa này tươi sống nên làm tròn cho đủ 500 văn."

Cố Tâm Nguyệt đã đi chợ một lần, biết rằng 500 văn ở đây đã là không ít.

Nghĩ đến hôm nay ba đại ca vừa giúp nàng tưới ruộng, vừa lấy nồi chuyển nhà, tam ca còn chạy hai chuyến đi chợ, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy áy náy.

Vì vậy, nàng vô thức muốn giữ mọi người ở lại ăn tối nhưng nghĩ lại, hiện tại nàng chỉ có thể lấy ra một ít gạo trắng và bột mì, thậm chí còn không có một cọng rau xanh nào.

Tống Dập nhìn ra sự khó xử của nàng, liên nói với ba đại ca: "Hôm nay vất vả ba ca ca rồi, đợi ta và Tâm Nguyệt dọn dẹp nhà cửa xong, sẽ ra chợ mua ít thịt cá, rồi mời mọi người đến ăn cơm."

Các ca ca vốn không định ở lại ăn tối, huống chi những thứ gạo mì mà Tâm Nguyệt mua lần trước còn chưa đủ cho bọn họ ăn hai bữa nên cả hai liên tục xua tay: "Không vội ăn cơm, hôm nay các ngươi chuyển nhà cũng mệt rồi, hôm nay dọn dẹp sơ qua cho có chỗ ở là được, còn lại từ từ dọn sau."

Cố Nhị Dũng cũng lên tiếng: "Đúng rồi, ngày mai ta lên núi chặt ít gỗ tre về, lúc đó nhờ cha giúp các ngươi đóng một cái thùng tắm, rồi đóng thêm hai cái ghế đấu."

Cố Tâm Nguyệt vừa nghe đến chuyện lên núi, trong lòng nàng lập tức sáng sủa hơn đôi chút.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 45


Người ta thường nói dựa vào núi thì ăn núi.

Nếu nàng có thể cùng nhị ca lên núi thì có thể tìm kiếm xem trên núi có thứ gì ăn được không, biết đâu nàng còn có thể tìm được đường ra cho những thứ trong không gian.

Vì vậy, nàng vội vàng nói: "Nhị ca, ngày mai ca lên núi thì đưa muội theo cùng đi, vừa hay trong nhà hết lương thực, muội cũng muốn lên núi xem thử."

Cố Nhị Dũng vô thức muốn từ chối, dù sao thì núi sâu cũng không phải là nơi để chơi đùa nhưng khi nhìn thấy cảnh nhà trống trơn trước mắt, hắn liền do dự nói: "Được thôi, nhưng trên núi nguy hiểm, nếu muội muốn đi thì phải bám sát ta, tối nay ngủ sớm một chút."

"Được, yên tâm đi!"

Sau khi các ca ca đi, Hứa Thị lại tiếp tục đến, đặc biệt mang theo một miếng thịt mỡ còn nguyên da từ bữa trưa đến, còn tặng thêm một ít hành lá, hai miếng gừng tỏi.

Thời tiết khô hạn này, ngay cả rau trong vườn cũng đã sớm tàn lụi.

Cố Tâm Nguyệt đang lo lắng không biết tối nay ăn gì thì thịt mỡ và bì lợn này vừa vặn dùng để khai hỏa nồi mới.

Sau khi khai hỏa nồi mới, Cố Tâm Nguyệt lén đổ một ít dầu ăn từ không gian ra, chiên vài chiếc bánh trứng hành, ngoài ra nàng còn nấu một nồi cháo loãng để ăn.

Cố Tâm Nguyệt còn lén cho thêm vài giọt dầu mè vào bánh trứng, ăn vào thơm phức, lại ăn thêm chút cháo gạo nóng hổi, không gì thoải mái hơn.

Bốn người ăn tối xong một cách thỏa mãn, Cố Tâm Nguyệt lại dùng nồi lớn đun một nồi nước nóng.

Mặc dù sắp đến mùa thu hoạch nhưng thời tiết vẫn khá nóng, Cố Tâm Nguyệt tắm cho Tử Du trước, sau đó lại để Tống Dập tắm cho Hoài Cẩn.

Đến khi bốn người đều tắm rửa sạch sẽ nằm lên giường, Cố Tâm Nguyệt mới cảm thấy xấu hổ.

Trước đây mặc dù bọn họ cũng ngủ chung như vậy nhưng lúc đó phòng quá nhỏ không có lựa chọn, hơn nữa lúc đó Tống Dập gần như hôn mê.

Bây giờ bỗng nhiên chuyển nhà, đổi phòng mới, cảm giác lập tức khác hẳn.

Nhưng lúc này nếu nàng nói mình ngủ dưới đất thì có phải hơi giả tạo quá không?

Cố Tâm Nguyệt khẽ ho hai tiếng, cố gắng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, quay sang hỏi hai hài tử: "Có muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ không?"

"Được! Tử Du muốn nghe mẫu thân kể chuyện trước khi ngủ."

Hai nam nhân lớn nhỏ kia dường như không ngờ nàng sẽ đề nghị kể chuyện, đều ngẩn ra, không trả lời.

Cố Tâm Nguyệt liền tự kể: "Ngày xửa ngày xưa, có một con vịt mái đẻ rất nhiều trứng..."

Đợi đến khi Cố Tâm Nguyệt kể xong chuyện vịt con xấu xí, quay đầu lại nhìn thì thấy hai hài tử đã ngủ say, chỉ có Tống Dập vẫn mở mắt, nghe say sưa.

"Khu..." Cố Tâm Nguyệt lên tiếng nhắc nhở: "Ngươi còn chưa ngủ à?"

"Khụ khụ khụ..." Tống Dập như thể không ngờ sẽ bị bắt gặp, bỗng nhiên ho dữ dội. Cố Tâm Nguyệt vội vàng rót một chén nước đưa tới.

Tống Dập uống xong nước, như thể nhớ ra điều gì: "Ngày mai hay là để ta và nhị ca cùng lên núi đi, núi sâu nguy hiểm, nàng lại nhiều năm không lên núi rồi."

Cố Tâm Nguyệt lập tức xua tay từ chối, nếu không lên núi thì nàng lấy đâu ra đồ để bán? Huống chi có những thứ vốn không thể. mua được.

"Ta thấy hôm nay chứng phong hàn của ngươi đã đỡ nhiều rồi nhưng lại bắt đầu ho, lúc này nhất định không thể để trúng gió hay làm việc nặng, nếu không thì thuốc trước kia uống sẽ uổng phí mất, ngươi yên tâm đi, ta sẽ ngoan ngoãn đi theo nhị ca, tuyệt đối không chạy lung tung.”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 46


Tống Dập nghe vậy, im lặng một lúc, rồi gật đầu nói: "Vậy thì nàng nhất định phải chú ý an toàn, không tìm được đồ cũng không sao, bây giờ đã chuyển nhà xong rồi, từ ngày mai ta sẽ ở nhà chép sách.”

Cố Tâm Nguyệt không ngờ lại dễ dàng thuyết phục hắn như vậy, nàng hài lòng cong môi: "Ừm, ngươi cũng phải chú ý nghỉ ngơi."

Hai người nói xong, liền ngại ngùng quay người đi ngủ.

Ngày hôm sau

Cố Tâm Nguyệt ăn sáng xong liền theo Cố Nhị Dũng lên núi. Hứa Thị không yên tâm, lại để Cố Tam Thanh cũng đi theo.

Ba người vừa mới đến chân núi Đại Thanh, Cố Nhị Dũng liên dặn dò: "Hôm nay chúng ta chỉ hoạt động ở ngoại vi núi Đại Thanh này, đừng đi vào sâu, rừng sâu núi thẳm vẫn không an toàn lắm."

Cố Tam Thanh nhìn xuống chân núi trơ trọi, không khỏi có chút thất vọng: “Nhị ca, bình thường không phải ca đều đi vào sâu trong núi hay sao? Ngoại vi này đã bị người ta lùng sục hết rồi, ở đây có thể tìm được gì?"

Cố Nhị Dũng nhìn xung quanh, có chút do dự: "Hai người các ngươi bình thường không lên núi, lỡ như..." "Nhị ca, ca yên tâm, ta nhất định sẽ đi theo sau nhị ca, không chạy lung tung!" Cố Tam Thanh thấy nhị ca có chút d.a.o động, vội vàng đảm bảo.

Sau đó hẳn ra hiệu cho Cố Tâm Nguyệt.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, cũng vội vàng gật đầu đảm bảo: "Đúng vậy, nhị ca, ca cứ dẫn chúng ta lên núi xem ởi, chúng ta đi theo ca sẽ không sao đâu.”

Cố Nhị Dũng thấy hai người đều một mặt mong đợi, đành phải gật đầu: "Được rồi, các ngươi đi theo sát.”

Ba người nói xong liền lên núi, Cố Nhị Dũng đi trước, hắn vừa dùng liềm mở đường, xua đuổi rắn rết bên đường, vừa dặn dò hai người phía sau.

Đoàn người đi qua một khu rừng rậm, càng đi vào sâu, tâm nhìn càng trở nên rộng mở.

Cố Tâm Nguyệt cũng coi như đã ở trong núi hơn hai năm, ngày thường, nàng cũng không ít lần lên núi tìm đồ ăn nên cũng không quá vất vả.

Chỉ là khi còn ở hiện đại, nàng lên núi là để tìm thú vui, còn bây giờ lại thực sự là để kiếm cái ăn.

Cố Tâm Nguyệt đi theo sau, vừa đi vừa chú ý quan sát xung quanh.

Bỗng nhiên, một vật thể màu trắng vụt qua bên cạnh.

Cố Tâm Nguyệt vội kéo Cố Tam Thanh bên cạnh: ” Tam ca, ca mau xem này-”

Cố Tam Thanh nhìn theo hướng tay Cố Tâm Nguyệt chỉ, chỉ thấy một con thỏ béo ú nhảy vụt qua, hắn không khỏi phấn khích, vội vàng đuổi theo.

Cố Nhị Dũng vừa định lên tiếng ngăn cản thì thấy Cố Tam Thanh đã nhanh chóng chui vào rừng, hắn vội vàng dặn dò Cố Tâm Nguyệt: "Muội muội, muội ở đây đợi tal Ta đi bắt tam đệ về!"

Cố Tâm Nguyệt nhìn bóng hai người vụt mất, nhất thời không biết có nên đuổi theo hay không.

Sớm biết vậy nàng đã không chỉ cho tam ca thấy, nhưng cũng không trách hắn được, ngày thường mọi người hiếm khi được ăn thịt, thấy một con thỏ béo như vậy, phản ứng đầu tiên của nàng cũng là đuổi theo.

Nhưng lúc này nhân lúc hai người không có ở đây, Cố Tâm Nguyệt thấy cơ hội đã đến, vừa hay nàng có thể lấy vài thứ từ trong không gian ra.

Nhưng trong không gian có quá nhiều đồ ăn, nếu tùy tiện lấy ra nhiều thì rất dễ khiến người nhà nghi ngờ, Cố Tâm Nguyệt do dự một hồi, cuối cùng chỉ lấy ra 4-5 củ khoai tây bỏ vào chiếc giỏ sau lưng.

Sau đó nàng giả vờ đào bới xung quanh.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 47


Một lần đào này, không ngờ nàng lại phát hiện xung quanh mọc rất nhiều hành.

Hành xào thịt xông khói thì ngon khỏi nói.

Tất nhiên, bây giờ không có thịt xông khói để ăn nhưng hái một ít vê xào trứng, rồi nấu chút mì sợi trộn dầu hành...

Cố Tâm Nguyệt vừa nghĩ, vừa không tự chủ được nuốt nước miếng.

Rau dại dưới chân núi đều khô quắt nhưng rau dại trong rừng sâu này vẫn còn khá tươi.

Cố Tâm Nguyệt bắt đầu cúi đầu nhổ hành.

Bên kia, Cố Nhị Dũng phải mất hết sức chín trâu hai hổ mới bắt được Cố Tam Thanh chạy nhanh như bay về.

"Ngươi nhìn mình ởi, ngày thường làm việc cũng không thấy ngươi có sức lực như vậy, chạy nhanh như vậy? Lúc đuổi thỏ thì ngươi lại nhanh!" Cố Nhị Dũng thở hổn hển.

Cố Tam Thanh ngượng ngùng phủi cỏ trên người, hắn không bắt được thỏ, còn ngã một cái "bịch."

"Nhị ca, không phải là do ta chưa từng thấy con thỏ nào béo như vậy, nhất thời kích động hay sao."

"Ngươi này! Mau đi thôi, muội muội còn đang đợi chúng ta ngoài rừng kìa.”

Đợi đến khi hai người chui ra khỏi rừng, thấy bên ngoài rừng trống không, không có lấy một bóng người, cả hai đầu không khỏi hoảng hốt.

"Muội muội——”

“Tâm Nguyệt——"

"Xong rồi, vất vả lắm muội muội mới khỏi bệnh, giờ lại bị chúng ta làm lạc mất, xem mẫu thân có đánh c.h.ế.t chúng ta hay không!"

"Đừng nói bậy, phúc khí của muội muội sắp đến rồi, sẽ không lạc mất đâu, mau chia nhau ra tìm đi..."

Cố Tâm Nguyệt đang cúi đầu chăm chú tìm hành, không biết mình đã đi rất xa.

Nàng đang định theo dấu vết quay về thì bỗng nhiên thấy trên mặt đất có hai quả gì đó lông xù, rất quen mắt.

Nàng cẩn thận bới ra, bên trong quả nhiên là hạt dẻ chín!

Cố Tâm Nguyệt vội vàng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một cây hạt dẻ cao lớn, trên cành treo đầy những quả hạt dẻ lông xù.

Lúc đầu, nàng vào núi chỉ định tìm cách giải thích vê những thứ trong không gian, không ngờ lại có được một vụ thu hoạch lớn như Vậy.

Vừa nhìn thấy hạt dẻ, trong đầu Cố Tâm Nguyệt đã hiện ra đủ thứ đồ ăn ngon...

Bánh hạt dẻ, gà hầm hạt dẻ, hạt dẻ rang đường!

Cố Tâm Nguyệt vô thức lau miệng, chuẩn bị quay về gặp các ca ca.

"Muội muội, muội ởi đâu vậy? Dọa chúng ta c.h.ế.t khiếp." Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh thấy Tâm Nguyệt từ xa chạy đến, hai trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được hạ xuống.

Cố Tâm Nguyệt lấy những thứ trong giỏ của mình ra: "Vừa nãy muội đào được ít hành ở xung quanh, còn có những thứ tròn tròn này, muội không biết là gì nhưng nhìn có về ăn được." Cố Nhị Dũng cầm lấy khoai tây, nhìn trái nhìn phải: "Thứ này có lẽ là khoai mỡ.”

Cố Tâm Nguyệt nhướng mày: "Nhị ca đã ăn khoai mỡ chưa?”

Thứ này dù có nói thế nào cũng không thể là khoai mỡ được.

"Trước đây đi phủ Thanh Châu làm việc, từng thấy người khác ăn, bọn họ nói thứ này toàn được chuyển từ phương Nam tới, rất no bụng, không ngờ trên núi của chúng ta cũng có thứ quý giá như vậy." Cố Nhị Dũng khẳng định chắc nịch.

Được rồi.

Cố Tâm Nguyệt nhếch mép: "Chỉ cần ăn được là tốt rồi, đúng rồi, vừa nãy muội nhặt được quả này ở đằng kia, nhị ca xem thử."

Trước đây ở chợ chưa từng thấy ai bán hạt dễ nên Cố Tâm Nguyệt cũng không chắc người ở đây đã từng nhìn thấy chưa.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 48


Cố Tam Thanh duỗi dài cổ ra nhìn: "Đây không phải là hạt dẻ hay sao? Đây là thứ tốt lắm, muội muội nhặt ở đâu vậy? Mau dẫn chúng ta đi xem."

Cố Nhị Dũng cũng há miệng cười nói: "Tam Thanh nói đúng, đã nhiều năm rồi không thấy hạt dẻ này, trước đây dưới chân núi có hai cây, đã khô héo không ra quả từ lâu rồi, bây giờ chỉ có nhà giàu mới ăn được hạt dẻ này."

Cố Tâm Nguyệt dẫn hai người đến cây hạt dễ đó.

“Trời ơi, nhị ca, ca mau xem, cây hạt dẻ này còn lớn hơn cây trong thôn mấy vòng!" "Đúng vậy, đệ xem bên kia, sao ta thấy cả một khu này toàn là cây hạt dẻ."

Hai huynh đệ phấn khích chạy một vòng, bọn họ đếm thử, thế mà có đến mười mấy cây!

Cố Tam Thanh lập tức muốn trèo lên hái.

"Nhị ca, tam ca, cây này cao quá, đợi chúng ta quay về lấy cây sào rồi hái nhé." Cố Tâm Nguyệt nhắc nhở.

"Đúng đúng, Tam Thanh, đệ đừng vội vàng trèo lên, đợi ta về lấy cây sào lên." Cố Nhị Dũng từ từ bình tĩnh lại.

"Nhị ca, trên cây còn nhiều lắm, từ từ không vội, chúng ta cứ nhặt những quả dưới đất trước đã." "Được được, đến ngay đây."

Hạt dẻ có gai, Cố Nhị Dũng đưa cái kẹp lửa mang theo cho Cố Tâm Nguyệt, mình thì đi bẻ mấy cành cây để dùng cùng Tam Thanh.

Đợi đến khi ba người nhặt đầy một giỏ, Cố Tâm Nguyệt thấy hai ca ca đã bình tĩnh lại đôi chút, bèn định nói ra suy nghĩ của mình.

"Nhị ca, ca thường lên núi, trước đây không phát hiện ra những cây hạt dẻ này à?" Cố Tâm Nguyệt tùy ý hỏi.

"Thật sự chưa từng thấy, những năm trước mùa màng tốt, ta cũng ít khi đến núi Đại Thanh này, trên núi gần thôn cũng có thể tìm được đồ nên không ai muốn mạo hiểm đến đây." Cố Nhị Dũng nhìn con đường lúc nãy đi đến, tiếp tục nói: "Hơn nữa, khu này quá kín đáo, ai mà ngờ được bên trong lại có nhiều cây hạt dễ như vậy."

"Nói như vậy, trong thôn cũng không ai biết đến nơi này à?" Cố Tâm Nguyệt tiếp tục hỏi.

"Ừ, có lẽ chưa ai đến, hơn nữa vừa nãy ta đã xem xung quanh, đúng là không có dấu vết của người khác." Cố Nhị Dũng rất chắc chắn.

"Vậy thì tốt, hôm nay chúng ta cứ âm thầm nhặt hai giỏ về, đợi bàn bạc với phụ mẫu đã rồi tính tiếp?" Cố Tâm Nguyệt đề nghi.

"Ta đồng ý với muội muội, khu rừng này ở đây sẽ không chạy đi đâu, chúng ta cứ khiêm tốn một chút, đợi tính toán xong cách bán rồi hãng đến lấy, âm thầm phát tài." Cố Tam Thanh vẫn luôn trong trạng thái phấn khích cuối cùng cũng lấy lại được lý trí.

Cố Tam Thanh là người khá thông minh, giỏi giao tiếp, bình thường nhị ca đánh được thứ gì trên núi, đều là hắn phụ trách chạy xuống trấn bán.

So với việc vội vàng mang hạt dẻ về nhà, hắn nghĩ nhiều hơn đến chuyện bán như thế nào?

Cố Tâm Nguyệt nghe xong suy nghĩ của Cố Tam Thanh, cũng tỏ ý đồng ý.

Ba người chỉ nhặt hai gùi hạt dẻ dưới đất, rồi lại âm thâm xóa dấu vết, chuẩn bị xuống núi. Đi xuống đến nửa sườn núi, Cố Nhị Dũng bỗng chỉ vào một sườn núi đối diện với Cố Tâm Nguyệt nói: "Tiểu muội, muội nhìn bên kia xem, mùa xuân ta lên núi săn b.ắ.n đã chú ý đến, lúc đó hoa lê nở, có lẽ bây giờ đã kết đầy quả lê rồi, chúng ta qua đó hái ít quả mang về, để dành cho muội ăn vặt."

Cố Tâm Nguyệt nghe nói có lê rừng, ánh mắt nàng không khỏi sáng lên, nàng vẫn chưa dám lấy hoa quả trong không gian ra cho hai hài tử ăn, giờ cuối cùng cũng đã có cơ hội.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 49


Đi theo hướng Cố Nhị Dũng chỉ, ba người nhanh chóng đi đến trước cây lê rừng.

Chỉ thấy mấy cây lê rừng mọc trên sườn núi, trên cành cây treo đầy những quả lê rừng vàng ươm.

Kích thước mỗi quả gần bằng nắm tay của Tử Du, mặc dù không thể so sánh với kích thước của lê hiện đại nhưng cũng không tính là nhỏ.

Cố Nhị Dũng nhanh chân trèo lên cây, hái một quả ném cho Cố Tam Thanh trước: "Đệ ăn thử xem."

"Chậc chậc, mỗi lần nhị ca lên núi hái được quả gì chắc chắn đều sẽ đưa cho tiểu muội, Tiểu Vũ, phụ mẫu, nhị tẩu trước, hoàn toàn không đến lượt ta, đây vẫn là lần đầu tiên nhị ca hái quả cho ta ăn đấy." Cố Tam Thanh vừa trêu chọc, vừa nhận lấy quả lê rừng cắn một miếng.

Nước đầy miệng sắp tràn ra, Cố Tam Thanh vẫn không quên nói đùa: "Quả lê nhị ca hái quả nhiên ngọt."

"Ăn của ngươi đi, ta bảo ngươi nếm thử xem có chua không rồi mới đưa cho tiểu muội ăn." Cố Nhị Dũng trừng mắt nhìn hắn, nói xong hắn lại hái một quả to hơn đưa cho Cố Tâm Nguyệt: "Tiểu muội, ngươi mau ăn đi, đừng để ý đến hắn."

Cố Tâm Nguyệt cười nhận lấy quả lê rừng, tùy tiện lau trên người, cũng cắn một miếng.

Quả lê vừa vào miệng có chút chua chát, hạt to hơn lê hiện đại một chút nhưng lại rất giải khát.

"Tam ca, lê rừng này cũng có thể mang ra trấn bán được không?" Cố Tâm Nguyệt nhìn thấy đồ ăn, phản ứng đầu tiên chính là có thể đổi được bạc không.

Không còn cách nào khác, nàng quá nghèo rồi.

Cố Tam Thanh lắc đầu: "Lê rừng này không phải là đồ hiếm, người giàu không thèm ăn thứ này, người nghèo nếu có vài đồng tiên đều nghĩ đến việc đổi lương thực để ăn, cũng sẽ không đi mua thứ này." Cố Nhị Dũng cũng khuyên: "Đúng vậy, tiểu muội, lê rừng này cho dù có bán cũng không bán được mấy đồng tiền, chúng ta vẫn nên hái ít về tự ăn thôi. "

Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Được, cái giỏ trên người muội vẫn còn trống, chúng ta hái một giỏ mang vê trước, muội hỏi Tống Dập xem có cách nào khác để bán không, còn lại để lần sau đến hái tiếp."

"Đúng vậy, mặc dù Tống Dập làm việc không ra gì nhưng dù sao hắn cũng đã học mấy năm ở trấn trên, có lẽ hắn có cách khác cũng nên." Cố Tam Thanh gật đầu nói: "Tiện thể muội hỏi luôn hắn xem hạt dẻ có cách nào khác không.”

Tống Dập đang ngoan ngoãn chép sách ở nhà, bỗng hắt hơi một cái, hắn nhìn ra ngoài thấy gió thu nổi lên, có chút lo lắng nhìn về phía núi Đại Thanh ở phía xa xa.

Ba người hái đầy một giỏ lê rừng, lại hái thêm ít rau dại che lên, không ngừng nghỉ chạy xuống núi.

Trời đang nắng gắt, những người dân xuống đồng cũng đã về nhà nhưng để tránh ngoài ý muốn, ba người vẫn nhất trí quyết định mang đồ về nhà Cố Tâm Nguyệt trước.

Dù sao nhà nàng ở trong thôn gần núi nhất, hàng xóm cũng ở xa.

Nhà họ Cố tuy cũng ở phía đông gần núi nhưng dù sao bên trái bên phải vẫn có hàng xóm.

"Nhị ca, ca về nói chuyện này với phụ mẫu trước, bảo bọn họ cũng đừng nói gì, đợi tối gọi đại ca đến đây ăn cơm rồi chúng ta bàn tiếp." Cố Tâm Nguyệt thấy hai người đã đặt đồ vật xuống chuẩn bị về, liền lên tiếng nhắc nhở: "Một lát nữa, tam ca nghỉ ngơi xong thì đến tìm muội, hai chúng ta đi lên trấn xem thử hai thứ này có bán được không?"

"Được."

"Được, tối ta sẽ đến."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 50


Nghe thấy động tĩnh trong sân, Tử Du và Hoài Cẩn buông cành cây trong tay ra, vội vàng chạy tới.

Tống Dập cũng theo sát phía sau, chậm rãi đi ra, trên mặt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Cố Tâm Nguyệt đầu đầy mồ hôi, toàn thân dính đầy cỏ, Tống Dập vội vàng rót nước pha trà, vắt khăn đưa cho nàng: "Hôm nay lên núi có thuận lợi không?”

Cố Tâm Nguyệt uống một chén nước, chỉ vào cái giỏ nói: "Thu hoạch không ít, ta làm chút đồ ăn trước, lát nữa kể cho ngươi nghe."

Thấy Cố Tâm Nguyệt vào bếp, Tống Dập cũng vội vàng đi theo: "Ta giúp ngươi nhóm lửa."

Tống Dập không biết nấu cơm, thêm vào đó bình thường hắn đã quen ăn hai bữa.

Bây giờ thấy Cố Tâm Nguyệt từ trên núi xuống, có vẻ rất đói, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy.

Xem ra sau này hắn cũng phải học nấu cơm thôi, như vậy ít nhất khi nàng ra ngoài về vẫn có thể ăn một chén cháo nóng.

Cố Tâm Nguyệt bận rộn chuẩn bị đồ ăn, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khao khát học hỏi của Tống Dập.

Nhưng có Tống Dập ở trong bếp, nàng thấy chẳng thoải mái để nấu nướng gì cả, ngay cả gia vị, dầu ăn, nàng cũng chẳng dám lấy ra.

Cố Tâm Nguyệt thầm nghĩ, chiều đi lên trấn, nàng nhất định phải nghĩ cách lấy thêm nhiều thứ ra, bày ở trong bếp một cách thoải mái.

Về hạt dễ và lê rừng, nàng đã có chút suy nghĩ.

Đến lúc đó chỉ cần bán được bạc thì nàng sẽ không lo về việc lấy đồ từ không gian ra nữa.

Cố Tâm Nguyệt đổ một ít hạt dẻ ra, nàng định ngồi xuống bóc ra trước một ít để nấu ăn, dù sao thì món này cũng không cần gia vị gì cả. Tống Dập thấy trong giỏ đầy ắp hạt dẻ, cũng ngạc nhiên: "Những thứ này đều là các ngươi nhặt trên núi à?”

"Ừ, trên núi còn rất nhiều nhưng chúng ta chỉ lấy trước hai giỏ, đúng rồi, ngươi có thấy thứ này được bán ở trấn trên không?"

"Cái này..." Tống Dập khẽ lắc đầu: "Mặc dù thứ này trước đây không phải là đồ hiếm nhưng hai năm nay tình huống không tốt nên rất ít thấy, hơn nữa hầu hết là người trên núi hái về tự nấu ăn, ta chưa thấy ai mang ra bán."

Trong lòng Cố Tâm Nguyệt đã hiểu, định lát nữa xuống trấn xem sao.

Hai người cẩn thận bóc hai chén hạt dẻ, Cố Tâm Nguyệt dùng d.a.o khía thành hình chữ thập, cho vào nồi thêm nước đun, lại lén lúc Tống Dập không chú ý, cho thêm chút đường phèn và dầu.

Khoảng một khắc, nước dần cạn, Cố Tâm Nguyệt kêu lên một tiếng, vội vàng cầm lấy xẻng bắt đầu đảo.

Chỉ thấy nàng vừa đảo nhanh vừa làm ra vẻ ngạc nhiên: "Vừa nãy mải mê, không để ý nồi đã cạn nước, may mà hạt dẻ không bị cháy đen, nếu không thì hỏng bét."

Miệng nàng nói rất vội nhưng tay vẫn đảo thêm một lúc nữa.

Dù không biết nấu cơm nhưng Tống Dập thấy động tác không nhất quán của nàng, không khỏi hơi nhếch khóe mắt. Cố Tâm Nguyệt cũng sợ mình diễn quá, vội múc hai chén hạt dẻ ra: "Ngươi đi gọi Tử Du và Hoài Cẩn rửa tay ăn trước đi, ta rửa mấy quả lê hái trên núi."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 51


Thấy Tống Dập đi ra, Cố Tâm Nguyệt nhìn vào giỏ lê, do dự một chút, vẫn lấy bốn quả nhỏ hơn trong không gian ra, nhanh chóng gọt vỎ.

Nàng lấy một quả khoét rỗng, nhét vào vài viên đường phèn, cho vào nồi đun nhỏ lửa.

Ba quả còn lại thì mang ra sân: "Tử Du, Hoài Cẩn, các con xem hôm nay mẫu thân và các cữu cữu hái được gì trên núi nào?”

"Oa, trắng trắng tròn tròn, đây là ——?" Tử Du nói mãi mà không nói ra được.

Trong lòng Cố Tâm Nguyệt giật mình, xem ra hai đứa trẻ này chưa từng ăn lê.

"Con thấy Đại Hổ và Nhị Ny ăn rồi nhưng không to như vậy." Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn, nghiêm túc trả lời.

Cố Tâm Nguyệt hắng giọng, ánh mắt dịu dàng: "Trái cây này tên là trái lê, hôm nay hai cữu cữu đưa mẫu thân lên núi hái đầy một giỏ, nếu Hoài Cẩn và Tử Du thích có thể ăn nhiều một chút, nhưng mà, chúng ta vẫn nên ăn hạt dẻ khi còn nóng trước, lê thì để một lúc nữa rồi ăn."

"Được." Hai hài tử đồng thanh đáp.

Hạt dẻ mới rang xong còn bốc hơi nóng, Cố Tâm Nguyệt không dám cho quá nhiều đường và dầu, nhưng sau khi rang xong, màu vẫn vàng ươm, hơn nữa hạt dẻ trong núi sâu này có vẻ rất ngọt, ăn vào thấy bùi bùi, dẻo dẻo, thơm ngon VÔ cùng.

Cố Tâm Nguyệt bóc vài hạt bỏ vào chén của Hoài Cẩn và Tử Du, hai hài tử húp xì xụp ăn ngon lành.

"Mẫu thân, đây chính là hạt dẻ mẫu thân nói à? Ngon quá!" Tử Du không tiếc lời khen ngợi.

"Ừm, con ăn chậm thôi, cẩn thận bỏng." Cố Tâm Nguyệt miệng thì dặn ăn chậm nhưng nàng lại không nhịn được bóc thêm vài hạt bỏ vào chén của nữ hài.

"Mẫu thân, mẫu thân ăn đi, Tử Du sắp no rồi." Tử Du vỗ cái bụng nhỏ của mình, mắt lại lén liếc sang quả lê trắng muốt bên cạnh.

Nước lê căng mọng tràn đầy, dường như đang vẫy gọi cô bé.

Cố Tâm Nguyệt không khỏi bật cười: "Vừa ăn đồ nóng xong, phải một lúc nữa mới được ăn lê, không thì dễ bị đau bụng lắm."

Tử Du mặt mày buồn rười rượi quay lại: "Con thấy con vẫn có thể ăn thêm hai hạt dẻ nữa."

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập đều bị con bé chọc cười, nhất thời, trong sân tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cố Tâm Nguyệt có chút ngượng ngùng quay mặt đi, sau đó nàng cầm hạt dẻ lên hỏi: " Tống Dập, ngươi thấy hạt dẻ rang khô như thế này có ngon không? Có ngon hơn luộc không?”

Tống Dập gật đầu trả lời: "Ừm, đúng là ngon hơn luộc, ăn cũng bùi hơn.”

"Nếu hạt dễ rang như thế này mà đem ra phố bán, ngươi nghĩ sẽ có người mua không?" Cố Tâm Nguyệt thừa thắng xông lên hỏi: "Tất nhiên, đây là lần đầu làm, về sau chắc chắn phải cải tiến phương pháp rang, ngoài ra thêm chút dầu và đường để nêm nếm nữa thì sẽ ngon hơn.”

Tống Dập suy nghĩ một lát: "Nếu đem đến gần thư viện thì có thể thử xem, bên đó nhà giàu cũng nhiều hơn, chỉ là... thứ này phải ăn khi còn nóng mới được."

Cố Tâm Nguyệt gật đầu cười nói: "Nếu vừa rang vừa bán thì sao?"

Mắt Tống Dập sáng lên: "Có thể thử xem sao."

"Khu, hạt dẻ này là ta và ca ca cùng nhau phát hiện ra, nếu làm thì ta muốn cùng bọn họ làm, lát nữa ta và tam ca sẽ đi trấn trên dò la giá cả, tối nay bảo phụ mẫu đến ăn cơm rồi nghe ý kiến của bọn họ, ngươi thấy thế nào?"

"Như vậy là tốt nhất, chỉ là vất vả cho nàng lo liệu."

"Không sao, chỉ là.." Cố Tâm Nguyệt cân nhắc một chút, rồi nói: "Ta thấy hạt dẻ rang khô trong nồi như thế này e rằng không được, dễ bị cháy, ta đang nghĩ có thể cho thêm thứ gì đó vào rang cùng, để hạt dễ chín nhanh hơn và đều hơn hay không?”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 52


Cố Tâm Nguyệt biết rằng hạt dẻ rang đường phải cho thêm đá vụn nhưng nếu nàng đột nhiên đề xuất ra, sợ sẽ khiến Tống Dập nghi ngờ, thế nên đành thử dò hỏi hắn.

Tống Dập trâm ngâm một lát, bỗng khóe miệng cong lên: "Trước đây ta có đọc trong một số tạp ký, ở phương Nam có người dùng cát thô để rang hạt dẻ, hạt dễ rang ra sẽ không bị cháy, hơn nữa còn chín đều."

"Nhưng hạt dẻ này phải khía miệng mới dễ bóc, dùng cát thì vừa dễ ảnh hưởng đến hương vị, vừa không có cát ở đây!" Cố Tâm Nguyệt nhắc nhở. Tống Dập nhìn nàng đầy ẩn ý, khóe miệng hơi nhếch lên: "Có thể dùng đá vụn, hiệu quả có thể tốt hơn."

Cố Tâm Nguyệt mừng thầm trong lòng, không ngờ Tống Dập lại thông minh đến vậy, nàng vội gật đầu: "Quả nhiên là đọc nhiều sách có lợi, lát nữa chúng ta đi trấn trên, ngươi có thể đi giúp ta lấy ít đá vụn về rửa sạch phơi khô để dùng không?”

Tống Dập được nàng khen một trận, mặt hắn hơi đỏ, vội gật đầu: "Được, nàng cứ yên tâm đi, đá vụn cứ giao cho ta.”

Hoài Cẩn ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện xong, vội lên tiếng: "Cha, con biết chỗ nào có đá, trước đây con chơi với muội muội, phát hiện ra rất nhiều đá vụn ở dưới con suối khô cạn, lát nữa con sẽ đi cùng cha.”

Cố Tâm Nguyệt khen ngợi nhìn Hoài Cẩn, thấy cậu bé có chút ngượng ngùng quay mặt đi.

Tử Du ở bên cạnh thấy vậy, cũng vội ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: "Cha, Tử Du cũng muốn đi giúp!"

Sau đó, mắt cô bé lại vô thức nhìn về phía những quả lê trắng muốt trong chén, không biết cha và mẫu thân đã nói xong chưa? Nói xong thì cô bé có thể ăn lê rồi.

Cố Tâm Nguyệt nhìn thấy, không khỏi bật cười.

Nàng vội lấy hai quả lê ra đưa cho Tử Du và Hoài Cẩn: "Giờ có thể ăn rồi, hai đứa mỗi đứa một quả!"

Tử Du nhận lấy quả lê mọng nước, há miệng cắn một miếng: "Oa, ngon quá, ngọt quá."

Hoài Cẩn lặng lẽ cắn một miếng, sau đó liếc nhìn vào chén, chỉ còn lại một quả lê cuối cùng.

Thế là cậu bé ngẩấng đầu nhìn Tống Dập: "Cha, con ăn không hết, chúng ta chia đôi nhé.”

Tống Dập vừa định lên tiếng bảo thằng bé ăn nhanh đi thì bị Cố Tâm Nguyệt vội vàng ngắt lời: "Không được, quả lê này không được chia, Hoài Cẩn ngoan, ăn nhanh đi, lê của cha con ở trong nồi, không thiếu đâu." Tống Dập bị nàng nói có chút ngượng ngùng, nói như thể hắn muốn ăn lắm vậy, hắn không khỏi ho nhẹ một tiếng: "Vừa nãy nàng nói lê không được chia à?”"

"Đúng vậy, chia lê, chia ly, ý nghĩa không tốt, một nhà ở bên nhau phải đông đủ, không được thiếu một ai." Cố Tâm Nguyệt nói xong, giọng nói dần nhỏ lại.

Dù sao thì, Tống Dập từ nhỏ đến lớn đã trải qua không ít lần chia ly.

Nàng đúng là khơi lại chuyện buồn.

Quả nhiên, sắc mặt Tống Dập khẽ tối sầm lại.

Cố Tâm Nguyệt thật muốn tát mình một cái nhưng lời đã nói ra như nước đổ đi, nàng chỉ có thể cố gắng chuyển chủ đề: "Nói về lê, ta còn có một câu chuyện, các con có muốn nghe không?"

Hai hài tử không hề nghĩ ngợi gì về ý của Cố Tâm Nguyệt khi chia lê vừa nấy, lúc này nghe vừa ăn lê vừa được nghe kể chuyện, cả hai vội ngồi thẳng lưng, dựng tai lên.

Cố Tâm Nguyệt vội chạy vào bếp, bưng chén lê chưng đường phèn ra đưa cho Tống Dập: "Ta nghe mẫu thân ta nói, bị ho ăn lê chưng sẽ khỏi nhanh, ngươi thử xem."

Sau đó, nàng thuận tay cầm lấy quả lê đã gọt sẵn trong chén ra, cắn một miếng, mới mở miệng kể.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 53


Có một cậu bé tên là Khổng Dung, bốn tuổi, một hôm..."

Chuyện kể xong, hai hài tử nghe say sưa, quả lê trong tay cũng quên gám.

Tống Dập ở bên cạnh nãy giờ vẫn cúi đầu, thong thả ăn chén lê chưng trong tay, không nhìn ra biểu cảm gì.

Cố Tâm Nguyệt có chút chột dạ, quay sang hỏi hai hài tử: "Hoài Cẩn, Tử Du, các con thấy mẫu thân kể chuyện thế nào?"

"Mẫu thân kể hay lắm, chỉ là... e rằng quả lê nhỏ nhất không đủ cho Tử Du ăn." Tử Du mặt đầy vẻ lo lắng trả lời.

"Tử Du đừng sợ, sau này nếu ăn lê nữa, ca ca sẽ nhường quả to cho muội nhưng ta thấy lê trong chén của cha hình như to hơn chúng ta nhiều." Hoài Cẩn bổ sung.

Tử Du nghe vậy, vội liếc nhìn vào chén của Tống Dập.

Cô bé nói bằng giọng ngọng nghịu: "Thật không, nhưng cha bị bệnh, mẫu thân Thương cha nên mới cho cha ăn quả to."

Tống Dập đang cúi đầu ăn ngon lành, nghe vậy, tay câm chén của hắn khẽ khựng lại, ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói: "Vậy à?”

Hai hài tử cùng gật đầu.

Cố Tâm Nguyệt lúc đó chỉ nghĩ hai hài tử còn nhỏ, ăn lê quá to dễ bị đau bụng.

Mà làm cao lê thu lại rất mất công, thế nên nàng tiện tay chưng luôn một quả to, ai ngờ lại bị hai đứa nhỏ tỉnh mắt phát hiện ra.

Lúc nàng đang nghĩ cách chữa cháy thì ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nói sảng khoái của Cố Tam Thanh,

"Muội muội, muội thu dọn xong chưa?" Cố Tam Thanh nhẹ nhàng bước chân vào sân: "Ồ, cái gì thơm thế này?"

Cố Tâm Nguyệt cười khẩy: "Mũi của tam ca thật thính, vừa lén ràng ít hạt dễ ăn đã bị ca phát hiện, này, trên bếp còn để lại ít, ta đi lấy cho ca." Cố Tâm Nguyệt đứng dậy vào bếp, nàng vừa bưng đĩa hạt dẻ rang còn lại ra thì nghe Cố Tam Thanh chua chát nói: "Ồ, hình như lê trong chén của muội phu to quá nhỉ? Vừa nãy trên núi tại sao ta lại không thấy, hay là muội muội lén giấu đi?"

Tống Dập lại khựng tay, nhìn Cố Tâm Nguyệt với vẻ đáng thương.

Cố Tâm Nguyệt liếc nhìn hắn, cho hắn một ánh mắt yên tâm, sau đó nàng quay sang cười với Cố Tam Thanh: "Tam ca đừng trêu chọc nữa, lê chúng ta cùng hái thì to cỡ nào ca còn không biết hay sao, còn tại sao muội lại chọn quả to nhất chưng cho hắn ăn, là vì muội nghe nói lê có thể trị ho, đỡ phải lên trấn lấy thuốc."

Cố Tam Thanh gật đầu: "Cũng phải, cơ thể của muội phu cần phải bồi bổ."

Sau đó, hắn tự ngồi xuống ăn hạt dẻ rang đường.

Tống Dập nghe vậy, đôi mắt đen láy bỗng tối sầm lại, cúi đầu xuống tiếp tục ăn lê chưng.

Vừa nãy hắn còn tưởng Cố Tâm Nguyệt cố tình để lại quả lê to nhất cho mình, còn đặc biệt chưng thật mềm để mình ăn trị ho.

Ai ngờ nàng chỉ là để tiết kiệm tiền thuốc?

Cố Tam Thanh ăn rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của Tống Dập, hắn vừa ăn vừa khen: "Muội muội, có phải tam ca lâu rồi không ăn hạt dẻ rồi không? Sao ta thấy hạt dẻ này ngon hơn gấp mấy lân ta ăn trước đây? Ta thấy nếu đem lên trấn bán chắc chắn sẽ đắt khách!”

"Đương nhiên rồi, ca không nhìn xem ai làm à?" Cố Tâm Nguyệt nhìn trời, vội vàng thúc giục: "Tam ca, chúng ta mau đi lên trấn thôi, đi sớm về sớm, tối còn nhiều món ngon nữa.”

Cố Tâm Nguyệt dặn dò Tống Dập đôi câu đơn giản, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng buồn bã của Tống Dập, liên theo Cố Tam Thanh chạy đến trấn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 54


Vừa đến trấn, Cố Tâm Nguyệt chỉ nghĩ đến việc hôm nay phải nhân cơ hội lấy thêm gia vị từ không gian ra, bèn đề nghị với Cố Tam Thanh: "Tam ca, hôm nay trời đã muộn rồi, hay là chúng ta chia nhau ra hành động, ca đến tửu lâu và chợ hỏi xem có ai thu mua hai thứ này không, muội đi phố mua ít đồ ăn tối, tiện thể xem trên phố có ai bán những thứ này không?”

Cố Tam Thanh do dự: "Muội biết đường không?"

"Đương nhiên rồi, lần trước muội và mẫu thân đã đi dạo một vòng rồi, hơn nữa muội nghĩ mình không ngốc, không tìm được người thì có thể hỏi người khác mà, lát nữa chúng ta chờ nhau ở xe trâu của Tống thúc là được."

"Được, muội đừng chạy lung tung, mua xong đồ thì đến xe trâu chờ ta trước. '

m"y "

Hai người quay người rời đi.

Cố Tâm Nguyệt trực tiếp đến tiệm thịt lần trước, lần này nàng định mua thêm vài cân mỡ lợn để rán dầu, dù sao dầu ăn trong nhà vẫn chưa thể công khai.

Người nhà dường như thích ăn mỡ lợn hơn, Cố Tâm Nguyệt định mua ít thịt ba chỉ về làm thịt kho tàu.

Nhưng nghĩ đến việc tối muộn ăn nhiều đồ dầu mỡ như vậy, nàng lại thấy sườn non tươi ngon mà giá lại rẻ hơn gân một nửa, nghĩ đi nghĩ lại, nàng quyết định mua ba cân sườn non, mặc dù trên đó không có nhiều thịt nhưng nàng chọn toàn là sườn non hảo hạng.

Về nhà nấu chung với hạt dễ thành một nồi sườn non hầm hạt dẻ, đông người cũng đủ ăn.

Mua xong thịt, Cố Tâm Nguyệt lại tìm một hiệu thuốc trên phố, bước vào.

Buổi chiều hiệu thuốc đã qua giờ cao điểm, lúc này bên trong không có mấy người, ông chủ tiệm đang ngồi trước cửa tính toán bằng bàn tính.

Thấy có người vào, ông chủ tiệm và hài tử bán thuốc đều đứng dậy, thấy người đến tuy ăn mặc giản dị nhưng dung mạo rất xuất chúng, đặc biệt là khí chất thanh nhã toát ra từ người nàng khiến người ta không khỏi coi trọng: "Vị phu nhân này, có phải muốn mua: thuốc không?”

Cố Tâm Nguyệt thấy thái độ của hai người đều khá nhiệt tình, không khỏi thả lỏng đôi chút.

Dù sao đây cũng là lần đầu nàng đến nơi như thế này để mua thuốc, cũng không biết có thứ mình cần không nên nàng thử dò hỏi: "Ông chủ, trong tiệm có quả la hán không?”

Đồng tử bán thuốc phụ trách lấy thuốc nghe vậy, như thể không phản ứng kịp: "Quả gì cơ?"

Cố Tâm Nguyệt bình tĩnh đáp: "Quả là hán, dùng để chữa ho và long đờm.”"

"Chưa từng nghe nói tới quả la hán là gì, chẳng lẽ phu nhân đến đây để trêu đùa à?" Hài tử bán thuốc vốn tưởng Cố Tâm Nguyệt đến mua thuốc, nhưng giờ xem ra lại giống như đến gây rối.

Ông chủ tiệm bên cạnh nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: "Phu nhân nói quả la hán có phải là loại quả tròn màu nâu không?”

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy liền biết có hy vọng, vội vàng đáp: "Đúng vậy."

Chủ tiệm lắc đầu: "Không biết phu nhân nghe nói về quả la hán từ đâu, tìm đến đây để làm gì? Đó là loại quả tiến cống từ phương Nam, ngay cả các hiệu thuốc ở kinh thành cũng không chắc tìm được, huống chỉ là hiệu thuốc nhỏ bé này của ta."

Cố Tâm Nguyệt hơi sững sờ.

Nhưng may là nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên không vội vàng giải thích: "Tướng công nhà ta bị cảm lạnh, dạo này ho rất dữ, nghe nói quả la hán có thể chữa ho và long đờm nhưng cũng không sao, không biết ở đây có bán bối mẫu không?”

"Bối mẫu thì có nhưng rất đất, không biết phu nhân muốn mua bao nhiêu?" Chủ tiệm thấy Cố Tâm Nguyệt vừa nhắc đến quả la hán, vừa nhắc đến bối mẫu, không khỏi nhìn nàng với ánh mắt khác.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 55


Sau đó hắn lại bảo đồng tử bán thuốc đi lấy bối mẫu: "Phu nhân xem, 5 củ bối mẫu này khoảng một lượng, một lượng 100 văn, không biết phu nhân muốn mua bao nhiêu?”

Cố Tâm Nguyệt cầm củ bối mẫu lên xem, thấy giống với xuyên bối của thời hiện đại, trong lòng ước tính một lượng nghiền thành bột cũng chỉ đủ cho Tống Dập dùng một lần.

Nếu muốn nấu một nồi cao lê thu lớn, ít nhất phải dùng 4 lượng, tức là 400 văn, theo giá cả thời đại này thì quả thực không rẻ.

Cố Tâm Nguyệt vô cùng đau lòng, lập tức từ bỏ ý định thêm bối mẫu vào cao lê thu, nhưng phần của Tống Dập thì vẫn phải mua.

Cố Tâm Nguyệt nhanh chóng xem xét các vật phẩm trong không gian, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói với ông chủ tiệm: "Làm phiền ông chủ gói cho ta 4 lượng trước nhé, ngoài ra, không biết ông chủ có bán ngân nhĩ không?”

Chủ tiệm không ngờ sau khi Cố Tâm Nguyệt nghe giá bối mẫu lại quyết định mua luôn, vậy mà nàng còn hỏi đến ngân nhĩ?

Trong lòng hắn lại dấy lên nghỉ ngờ nhưng vẫn trực tiếp quay vào trong, một lát sau hắn lấy ra một tai ngân nhĩ khô, đưa cho Cố Tâm Nguyệt xem: “Ngân nhĩ này bán theo tai, một tai 2 lượng bạc.”

Phải nói là giá bối mẫu vừa rồi đã khiến Cố Tâm Nguyệt đau lòng, vậy mà giá ngân nhĩ hiện tại lại khiến nàng ngạc nhiên!

Không ngờ ngân nhĩ ở đây lại đắt đến vậy?

Trước đây nàng xem phim cổ trang, thấy bảo quan chức nhỏ muốn ăn một bữa ngân nhĩ phải tốn nửa tháng lương, xem ra người xưa không lừa nàng.

Nghĩ đến một thùng ngân nhĩ đầy ắp trong không gian vẫn chưa động đến, khóe miệng Cố Tâm Nguyệt không nhịn được mà cong lên.

Sau đó nàng giả vờ lấy một túi vải từ trong gùi ra, mở ra rồi đưa cho chủ tiệm: "Xin lỗi, nãy ta chưa nói rõ, ta không phải muốn mua ngân nhĩ, ta muốn hỏi xem các ngươi có mua ngân nhĩ không?”

Chủ tiệm nghe Cố Tâm Nguyệt không phải muốn mua mà là muốn bán, nghĩ đến việc mình vừa báo giá bán, không khỏi lộ ra vẻ không VUI.

Nhưng sau khi xem ngân nhĩ mà Cố Tâm Nguyệt đưa tới, vẻ mặt của hắn lập tức chuyển từ không vui sang ngạc nhiên: "Xin hỏi phu nhân, phu nhân lấy ngân nhĩ này ở đâu vậy?"

Cố Tâm Nguyệt khẽ nhíu mày, biết rằng ngân nhĩ của mình thực sự tốt hơn nhiều, nàng từ tốn nói: "Núi sâu, còn những thứ khác thì không thể nói nhưng xin ông chủ yên tâm, nguồn gốc của ngân nhĩ này tuyệt đối đáng tin cậy."

Chủ tiệm cũng biết ngân nhĩ này chắc chắn là từ trong núi sâu, chỉ là những người hái thuốc bình thường dù có vào núi sâu cũng rất ít khi gặp được những cây lớn như vậy.

Hắn không khỏi nhìn Cố Tâm Nguyệt với ánh mắt khác.

Nhưng hắn đã kinh doanh hiệu thuốc mấy chục năm rồi, tuyệt đối không thể bị hai tai ngân nhĩ này dọa sợ.

Vì vậy, hắn liền bình tĩnh lại, giọng nói cũng trở nên bình tĩnh: "Không giấu gì phu nhân, hai tai ngân nhĩ này của phu nhân thực sự tốt hơn hai tai mà ta vừa lấy ra, nhưng ta mở hiệu thuốc cũng là để kiếm sống, không thể mua bán một giá, phu nhân có thể hiểu chứ?"

"Tất nhiên là hiểu, chỉ là ông chủ cũng đã xem ngân nhĩ của ta rồi, tuyệt đối không chỉ bán được 2 lượng bạc, ta không quan tâm ông chủ bán được bao nhiêu bạc, ta chỉ cần 2 lượng bạc một tai, ông chủ thấy thế nào?" Cố Tâm Nguyệt tự nhận mình không đòi hỏi nhiều, chỉ muốn bán nhanh rồi về nhà.

Nhưng chủ tiệm lại lộ vẻ khó xử: "Cái này... nói thật, phu nhân, ngân nhĩ này ở đây không bán được giá cao đâu, trừ khi mang đến kinh thành bán, bình thường những nhà giàu có chỉ ăn loại ngân nhĩ mà ta vừa lấy ra là đủ rồi."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 56


Cố Tâm Nguyệt không vội không vàng: "Có câu nói rằng, sương mù sinh ra từ trời, sương mù sinh ra nước, nước sinh ra tai, những tai ngân nhĩ to như vậy đương nhiên hấp thụ được linh khí của trời đất, tỉnh hoa của nhật nguyệt, trong năm hạn hán này chắc hẳn rất hiếm, giá ta đưa ra không hề cao."

"Nghe nói hiệu thuốc của các ngươi cũng là một cửa hàng lâu đời hàng đầu ở trấn này, các ngươi bán không được giá, đương nhiên ông chú có thể bán lại cho những người quyền quý ở kinh thành, đến lúc đó chắc chắn không chỉ gấp mấy lần. Nhưng vì ta đã đồng ý bán cho các ngươi, các ngươi muốn bán ra bao nhiêu tiền, đương nhiên là chuyện của các người, không liên quan đến ta."

Chủ tiệm như thể đã nghe lọt tai, hắn trầm ngâm một lát rồi sảng khoái đồng ý: "Được, phu nhân quả là một người khéo ăn nói, hôm nay ta làm chủ, mua với giá 2 lượng bạc một tai, sau này nếu phu nhân có đồ tốt khác, nhớ đến đây."

"Tất nhiên, chỉ là chuyện hôm nay, mong ông chủ giữ bí mật, ta chỉ là một phụ nhân thôn dã, không muốn rước thêm phiền phức." Cố Tâm Nguyệt đưa hai tai ngân nhĩ qua, lại dặn dò.

"Tất nhiên." Chủ tiệm gật đầu, sau đó như nghĩ ra điều gì: "Còn một chuyện muốn hỏi, không biết phu nhân vừa mua quả la hán, vừa mua bối mẫu, là định làm thứ gì?"

"Cao lê thu." Cố Tâm Nguyệt sảng khoái trả lời: "Vừa rồi ta nói phu quân ở nhà bị phong hàn, sau khi khỏi vẫn ho nên ta định làm ít cao lê thu."

"Cao lê thu?” Chủ tiệm ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Phu nhân định cho bối mẫu vào cao lê thu à?"

"Không chỉ bối mẫu, còn có một số thứ khác." Cố Tâm Nguyệt thấy chủ tiệm có vẻ rất hứng thú, ý định ban đầu muốn làm cao lê thu để bán của nàng lại trỗi dậy.

“Ta nghe nói cao lê thu này là bí phương trong cung, phu nhân có công thức à?”

"Ta đúng là có công thức nhưng không phải truyền từ trong cung ra, mà là do tổ tiên trong nhà truyền lại."

Chủ tiệm thấy Cố Tâm Nguyệt không muốn nói nhiều nữa nên không tiện hỏi thêm chỉ tiết, dù sao cũng liên quan đến bí phương gia truyền của người ta.

Nhưng vì tổ tiên của người ta có thể truyền lại một phương thuốc tốt như vậy, chắc hẳn có mối quan hệ nào đó với một vị ngự y?

Đặc biệt là cao lê thu thêm nhiều thứ tốt như vậy thực sự khiến hắn ngứa ngáy, vì vậy hắn bèn mặt dày hỏi: "Sau khi phu nhân làm xong, có thể mang một ít đến đây không, để tại hạ mở mang tầm mắt, nếu thực sự có hiệu quả, nếu phu nhân đồng ý hợp tác, tại hạ cũng sẵn sàng mua cao lê thu này với giá cao."

Cố Tâm Nguyệt nghe chủ tiệm chủ động đề nghị hợp tác, trong lòng nàng đương nhiên vui mừng nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh: "Có thể thì có thể, chỉ là cao lê thu này đều là một nồi nguyên liệu tốt, tốn thời gian và công sức, cuối cùng nhiều nhất chỉ có thể nấu được hai lọ, về giá cả, e rằng ngươi phải chuẩn bị tâm lý."

"Đó là điều đương nhiên, hôm nay thấy phu nhân có duyên, ta cũng nói thật, đừng thấy Hồi Xuân Đường chúng ta mở ở thị trấn này, nhưng chủ tiệm chúng ta cũng là một gia tộc có tiếng ở phủ Thanh Châu, đương nhiên sẽ không bạc đãi người." Chủ tiệm chắp tay nói xong, lại bảo tiểu đồng đi tìm mấy cái lọ sứ sạch sẽ giao cho Cố Tâm Nguyệt.

Cố Tâm Nguyệt cầm 3 lượng 300 văn cuối cùng, vui vẻ rời khỏi tiệm thuốc.

Cộng thêm số tiền còn lại từ việc chép sách, bán rùa, bây giờ Cố Tâm Nguyệt đã có hơn 4 lượng bạc.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 57


Tiếp theo nàng chỉ cần làm ăn phát đạt với hạt dẻ rang đường và cao lê thu, là có thể mua sắm thoải mái!

Cố Tâm Nguyệt thấy trời đã muộn, liền trực tiếp lấy từ trong không gian ra một ít đường phèn, vài lọ gia vị, 20 quả trứng và 10 cân gạo, chọn một vài chiếc chén đĩa cổ kính cất vào trong giỏ sau lưng.

Sau đó, nàng đi thẳng đến ngã tư Đông Thị.

Vừa đi đến gân, đã thấy tam ca đang đi đi lại lại ở Đông Thị, vừa nhìn thấy bóng dáng Cố Tâm Nguyệt, hắn liền lập tức chạy đến: "Tiểu muội, muội đi đâu vậy? Làm ca ca lo c.h.ế.t đi được."

Cố Tâm Nguyệt tháo giỏ xuống đưa cho hắn: "Hiếm khi đến đây một chuyến, muội đi dạo thêm một chút."

Cố Tam Thanh tự nhiên nhận lấy giỏ, không ngờ lại nặng như vậy: "Tiểu muội, sao muội lại mua nhiều đồ thế này."

"Tối nay hiếm khi mọi người đều đến ăn cơm, đương nhiên muội phải chuẩn bị nhiều thứ rồi, đừng nói nữa, đi nhanh thôi, lát nữa xe của Tống thúc phải đi rồi." Cố Tâm Nguyệt kéo Cố Tam Thanh đi thẳng về phía trước.

Nếu không lát nữa hắn thật sự lật từng thứ một ra, nàng sẽ giải thích không rõ được. Tống thúc thấy Cố Tâm Nguyệt cũng đã về, người trên xe cũng gần đầy, liên trực tiếp quay đầu về thôn Lê Hoa.

Lúc hai người trở về nhà, trời đã không còn sớm.

Cố Tâm Nguyệt dặn dò Cố Tam Thanh về báo cho mọi người đến ăn cơm sớm, rồi tự mình đi vào bếp, chuẩn bị bữa tối.

Tống Dập thấy nàng trở về, liền tự giác đi tới giúp nhóm lửa.

Thấy Cố Tâm Nguyệt lấy từng thứ trong gùi ra, khóe mắt hắn không khỏi giật giật.

Số bạc lần trước có lẽ đã không còn nhiều.

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn giữ vẻ mặt trầm tư nhìn đồ trên tay mình, nàng vừa lấy vừa giải thích: "Hôm nay hiếm lắm mới mời người nhà mẫu thân đến ăn cơm, nhà không có gì ngon để tiếp đãi, ta mua thêm chút đồ."

Tống Dập thấy nàng có thể đã hiểu lầm ý mình, liền vội vàng giải thích: "Ta không có ý đó, mấy hôm nay, nhạc phụ, nhạc mẫu và các ca ca vẫn luôn quan tâm chúng ta, đương nhiên nên mời bọn họ ăn bữa cơm, huống chỉ hiện tại điều kiện của chúng ta cũng không đến nỗi không đãi được, chỉ là ta lo bạc trong tay nàng không đủ dùng."

Cố Tâm Nguyệt nghe hắn giải thích xong, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thoải mái, mặc dù biết hắn không có ý đó nhưng được đích thân nghe hắn giải thích lại là chuyện khác.

Nàng không tự chủ được mà dịu giọng: "Cũng đủ dùng, vừa rồi ta đến hiệu thuốc mua mấy đồng bối mẫu, lát nữa ngươi rảnh thì giúp ta nghiền thành bột, tối ta dùng nó để chưng lê cho ngươi ăn, hiệu thuốc nói ăn như vậy sẽ khỏi ho nhanh hơn."

"Khụ khụ, cơ thể ta đã khỏe gần hết rồi, không cân tốn bạc như vậy." Tống Dập theo bản năng muốn từ chối nhưng nghĩ đến việc nàng lại mua bối mẫu đắt tiền như vậy để chưng cho hắn ăn, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp. Trước đó nàng nói nàng chưng lê cho hắn ăn là để tiết kiệm tiền thuốc, xem ra cũng là cố ý trêu đùa tam ca mà thôi?

Dù sao bối mẫu này cũng đắt hơn nhiều so với các loại thảo dược thông thường.

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn mặc dù ngoài miệng thì từ chối nhưng vẻ mặt lạnh lùng thường ngày đã bỗng nhiên trở nên dịu dàng, liền biết hắn vẫn là kiểu miệng một đường nghĩ một nẻo.

Đồ hẹp hòi.

Cố Tâm Nguyệt không định giấu hắn, liền kể lại chuyện đàm phán về cao lê thu ở tiệm thuốc cho hắn nghe.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 58


Nếu thành công, đừng nói là bối mẫu, ngay cả chăn bông, áo bông mùa đông cũng có.

Tống Dập nghe xong, cúi đầu nhóm lửa, che giấu sự trầm tư của mình.

Để tranh thủ thời gian, trước tiên Cố Tâm Nguyệt rán một miếng mỡ lợn.

Sau đó nàng lại chần xương sườn qua nước sôi, bắc nồi khác lên đun nóng, cho từng loại gia vị đã chuẩn bị vào, cuối cùng cho thêm hạt dẻ đã ngâm vào đun nhỏ lửa.

Một nồi khác thì nấu gạo mới mang về. Thừa dịp đang hâm nhỏ lửa, nàng lại rửa bốn củ khoai tây, thái sợi rồi ngâm nước.

Hành lá đào trên núi được nàng rửa sạch, thái nhỏ.

Lúc người nhà mẫu thân đến, xương sườn hầm hạt dễ cũng gân xong, Cố Tâm Nguyệt vội vàng dùng đĩa mới mang về đựng.

Cố Tam Thanh vừa bước vào cổng, đã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn từ bếp tỏa ra.

Hắn là người đầu tiên chạy vào bếp: "Muội muội, muội đang nấu thịt gì thế? Thơm quá?!"

Cố Tâm Nguyệt đang lo không có người sai bảo: "Tam ca, ca đến đúng lúc lắm, nhanh giúp muội bày thức ăn lên bàn, muội còn hai món nữa sắp xong."

Cố Tam Thanh rất vui vẻ bê đĩa ra sân, chờ thức ăn vừa được đặt lên bàn, hắn không nhịn được đưa tay trộm một miếng xương sườn bỏ vào miệng: "Ôi, ôi... nóng! Thơm!"

Hứa Thị thấy Cố Tam Thanh không ra dáng ca ca, nhất là trước mặt còn có ba đứa hài tử, bà không khỏi tát cho hắn một cái: "Đây là nhà muội muội và muội phu, không có phép tắc gì cả!"

Cố Tam Thanh đau điếng người, nhanh chóng chạy ra ngoài: "Mẫu thân, còn không phải vì xương sườn này quá thơm hay sao, con không nhịn được, mẫu thân yên tâm, chắc chắn muội phu sẽ không cười con đâu!”

Nói xong, hắn lại vội vàng chạy vào bếp, bê một đĩa xương sườn khác ra.

"Muội phu, ngươi nói xem, lúc nãy muội muội nấu ăn có lén cho ngươi nếm thử không?"

Tống Dập bị gọi tên, cơ thể không khỏi khựng lại, vừa rôi Cố Tâm Nguyệt đúng là đã gắp một miếng xương sườn cho hắn nếm thử xem đã mềm chưa.

Tại sao khi bị Cố Tam Thanh nói như vậy, hắn lại giống như một hài tử ăn vụng?

Cố Tam Thanh thấy vẻ mặt Tống Dập ngượng ngùng, hắn không khỏi nghỉ ngờ, chẳng lẽ mình nói trúng rồi?

Hứa Thị ở ngoài cửa thấy vậy, lại không nhịn được vào đuổi người: "Đừng ở đây nói bậy, mau ra ngoài xem có việc gì cần làm thì giúp đỡ đi."

Cố Tâm Nguyệt liếc nhìn Tống Dập, thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn liền không khỏi buồn cười.

Vừa khéo ánh mắt Tống Dập nhìn sang, Cố Tâm Nguyệt vội vàng tránh mắt, chuyên tâm nấu thức ăn.

Một đĩa khoai tây xào chua cay, một đĩa trứng chiên hành lá, rất nhanh đã hoàn thành.

Chờ mọi người ngồi xuống, Cố Tâm Nguyệt mới phát hiện Tiên Thị không đến, nghĩ đến lần trước lúc nàng ăn cơm ở nhà họ Cố, dáng về ăn uống của nàng ta thật khó coi, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Thị thấy vậy, lên tiếng giải thích: "Tiền Thị nói nàng ta không khỏe nên không đến, không đến cũng tốt, nghe nói hôm nay các con phát hiện một rừng cây dẻ trên núi, nếu nàng ta biết được, chắc chắn sẽ không kịp chờ đến đêm mà về nhà nhà ngoại để tìm người đi hái."

Cố Nhị Dũng nghe vậy, sắc mặt âm trầm không nói gì.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, vội vàng nói với mọi người: “Trời không còn sớm, chúng ta mau ăn cơm thôi?”

"Được!" Cố Tam Thanh và Cố Tiểu Võ chỉ chờ Cố Tâm Nguyệt lên tiếng mới bắt đầu, thấy mọi người động đũa, bọn họ vội vàng bưng chén cơm trắng đầy ắp trước mặt, gắp thức ăn.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 59


"Cô cô, xương sườn này ngon quát Ngon hơn cả mẫu thân ta nấu, he he." Cố Tiểu Võ vừa gặm xương sườn thơm phức, vừa không quên khen ngợi cô cô.

"Đúng vậy, thịt muội muội nấu đúng là ngon hơn tẩu nhiều, ngay cả món trứng xào hành lá bình thường này cũng ngon hơn tẩu nấu." Cố đại tẩu nếm thử từng món, cũng gật đầu đồng ý.

"Hạt dẻ này là hôm nay các muội nhặt trên núi về à? Không ngờ còn có thể nấu như vậy?" Cố Nhị Dũng ăn hết nửa chén cơm, vẻ không vui trên mặt lúc nãy cũng tan đi phân nửa. "Ừ, tay nghề nấu nướng của Tâm Nguyệt không tệ, có phong thái của mẫu thân con khi còn trẻ!" Cố lão đầu già đời, khen ngợi một hơi cả hai người.

"Đương nhiên, Tâm Nguyệt từ nhỏ đã theo ta bận rộn trong bếp, tay nghề này chắc chắn là do ta truyền lại, bẩm sinh!"

“Thật à? Vậy tại sao bình thường nãi nãi không nấu cơm? Từ nhỏ ta chưa từng được ăn cơm nãi nãi nấu, lúc nào cũng là mẫu thân ta nấu." Cố Tiểu Võ nghi ngờ ngẩng đầu khỏi chén.

"Tiểu tử thối, ngươi thương mẫu thân ngươi? Ba nhi tử của ta không thương ta à? Ta già rồi, còn phải nấu cơm hầu hạ các ngươi à?" Thấy đũa của Hứa Thị sắp rơi vào đầu, Cố Tiểu Võ vội vàng cầu xin: "Nãi nãi, nãi nãi, ta nói sai rồi, ta không dám nữa!”

"Hừ!”

Cố Đại Sơn vẫn luôn im lặng, giơ tay cho Cố Tiểu Võ một cái tát: "Tên tiểu tử ngươi không ăn cơm tử tế, còn dám cãi lại nãi nã¡!"

Sau đó, hắn lại làm một điều trước nay chưa từng có, gắp thức ăn cho Hứa Thị: "Mẫu thân, mẫu thân đừng giận, đừng chấp nhặt với hài tử này, mẫu thân ăn thử món này đi, ngon lắm."

Hứa Thị vừa định nói gì đó, thấy chén thức ăn thơm phức, không nhịn được ăn một miếng, mắt sáng lên: "Đây là món gì?” Cố Tâm Nguyệt còn chưa kịp giải thích thì nghe Cố Tam Thanh lên tiếng: "Đây cũng là thứ chúng ta đào ở trên núi, nhị ta nói là một loại khoai mỡ ở phương Nam, rất no bụng.”

Những người khác nghe Cố Nhị Dũng nói biết thứ này, cũng không nói gì thêm, lần lượt ăn thử, rồi đều nói lần sau lên núi phải đào nhiều hơn.

Chỉ có Tống Dập vẫn luôn im lặng nãy giờ, đáy mắt nhanh chóng hiện lên sự nghi ngờ, thứ này rõ ràng không phải là khoai mỡ.

Nhưng rốt cuộc là thứ gì, hắn cũng chưa từng nhìn thấy ở trong sách.

Ngược lại, Cố Tâm Nguyệt dường như rất quen thuộc với thứ này, nếu không thì người bình thường khó có thể gặp một loại nguyên liệu lạ, rồi lập tức có thể dùng phương pháp nấu nướng phù hợp để nấu ra món ăn ngon như vậy.

Cố Tâm Nguyệt bị sự nghi ngờ trong mắt Tống Dập làm cho giật mình, nàng vội vàng gắp một ít sườn cho Hoài Cẩn và Tử Du: "Hôm nay sao hai đứa lại im lặng thế?"

Tử Du ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng có chút thịt lên khỏi chén: "Món ăn của mẫu thân làm ngon quá, Tử Du không có thời gian nói chuyện."

Nói xong cô bé lại tiếp tục cúi đầu ăn.

"Cha đã nói, ăn không nói, ngủ không nói." Hoài Cẩn nghiêm mặt, tiếp tục gặm sườn trong chén.

Những người còn lại bị hai hài tử này chọc cho cười ồ lên.

Các món ăn trên bàn nhanh chóng bị quét sạch, Hứa Thị nhìn mọi người, quay sang nói với Cố Tiểu Võ: "Trời hơi lạnh rồi, con dẫn đệ đệ và muội muội vào nhà chơi đi."

"Ca ca, đi thôi, Tử Du lấy kẹo cho ca ăn."

Cố Tiểu Võ nghe nói có kẹo, ngoan ngoãn kéo hai hài tử vào nhà chơi.
 
Back
Top Bottom