Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 560


Lục Uyên chắp tay thưa: "Nhi thần cũng nhận được thư của Tống đại nhân, nói rằng có nội gián trà trộn vào đội ngũ vận chuyển, nhưng đã bị Tống đại nhân phát hiện ra từ sớm, hắn bèn sắp xếp kế hoạch, trước khi tên gian tế kia phóng hỏa, Tống đại nhân đã bí mật cho người chuyển lương thảo đến nơi an toàn."

"Tên gian tế kia nhìn thấy số lương thảo giả bị thiêu rụi, liền vội vàng chạy về kinh thành báo công, nhưng lại quên xác nhận xem có phải là lương thảo thật hay không, đúng là quá nóng VỘI. ˆ

Lục Uyên vừa dứt lời, hoàng thượng tức giận đập bàn: "Tốt lắm, dám lấy tính mạng của binh sĩ Bắc Việt Quốc ra làm trò đùa, Dung quốc công, ngươi còn gì để nói?"

"Khởi bẩm Hoàng thượng." Dung quốc công "bịch" một tiếng quỳ xuống đất: "Thần thật sự không biết, chỉ nghe hai người kia đến mật báo, tưởng rằng lương thảo thật sự bị thiêu, trong lòng lo lắng, chưa kịp tra xét rõ ràng đã vội vàng đến bẩm báo."

"Nói như vậy, thân cũng bị tên gian tế kia lợi dụng, kính xin hoàng thượng minh xét, trả lại sự trong sạch cho thần."

"Người đâu..." Hoàng đế lạnh giọng, vẻ mặt không vui.

Hai tên lính vừa truyền tin lập tức bị lôi ra ngoài.

"Mang hai tên này xuống, đưa đến thẳng Đại Lý Tự, cho người thẩm vấn thật kỹ, xem thử ai mới là kẻ đứng sau giật dây?"

Đại Lý Tự vốn nổi danh là nơi đáng sợ, vào rồi thì đừng hòng bước ra ngoài, có bao nhiêu lời nói dối cũng phải phơi bày ra hết.

Hôm nay, cơn thịnh nộ của hoàng thượng lại một lần nữa bùng phát.

Tuy chưa bắt giam Dung quốc công, nhưng chuyện này đã gieo vào lòng hoàng thượng một mối nghi ngờ, nhất định sẽ điều tra đến cùng.

Đêm xuống.

Dung quý phi tự tay hầm canh gà, mang đến ngự thư phòng cầu xin hoàng thượng tha thứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng quát giận dữ của hoàng thượng, tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng, xen lẫn tiếng khóc nức nở của Dung quý phi.

"Dung gia các ngươi muốn tạo phản à? Những chuyện mờ ám các ngươi làm trước giờ, ngươi tưởng ta không biết à? Chỉ là ta không muốn so đo tính toán với các ngươi mà thôi."

"Giờ đây, lương thảo là chuyện lớn liên quan đến quốc gia, đến tính mạng bá tánh, các ngươi cũng dám nhúng tay vào?”

"Trẫm tuyệt đối không dung thứ!" "Người đâu, đưa Dung quý phi về cung Minh Nguyệt, giam lỏng lại cho trẫm, bất kỳ ai cũng không được phép đến thăm!"...

Bên ngoài biên ải Tây Bắc, quân lính mấy ngày nay liên tục tấn công mãnh liệt vào tộc La Hal

Bởi vì mọi người đều đang bận rộn gieo trồng, nếu cứ tiếp tục kéo dài chiến sự, e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc khai hoang.

Chi bằng mọi người dốc toàn lực tấn công, đánh cho bọn giặc cỏ kia phải chạy xa, yên ổn một thời gian.

Như vậy thì quân lính có thể về thành giúp đỡ khai hoang, gieo trông, dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng đến tương lai của thành Bình Lương. Sau mấy ngày bị tấn công dữ dội, cuối cùng quân giặc cũng bỏ chạy vê sào huyệt của mình.

Quân lính thu được rất nhiều lương thảo trong doanh trại của chúng, không chỉ vậy, mọi người còn tìm lại được cả đàn bò ngựa của người dân đã bị cướp mất trước đó.

Mọi người vui mừng khôn xiết, liên hộ tống lương thực, bò ngựa vừa thu được về thành.

Cố Tâm Nguyệt nghe tin, cũng hứng thú chạy đến xem náo nhiệt.

Nhìn thấy nhiều bò ngựa như vậy, nàng không khỏi xuýt xoa, hai mắt sáng rực.

Sau đó, nàng thấy binh lính đang thu dọn lương thảo của quân địch, rồi tiện tay ném mấy túi đồ không dùng đến ra.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 561


Cố Tâm Nguyệt tò mò mở ra xem, hai mắt không khỏi sáng lên, đây chẳng phải là thì là à? Đến đây lâu như vậy rồi, nàng vẫn chưa tìm thấy thì là, không ngờ lại có thể tìm thấy thứ này trong doanh trại của quân địch.

Xem ra, tộc La Ha này cũng rất biết ăn uống!

Cố Tâm Nguyệt bảo Tống Thanh Hoan giúp nàng nhặt hết số thì là bị vứt bỏ, sau đó nàng trở về chuẩn bị bữa tối.

Thịt dê được cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó nàng lấy những chiếc xiên tre đã chuẩn bị sẵn từ trong không gian ra, xiên thịt vào để nướng.

Gân bò tươi cũng đã được nàng cho vào nồi ninh nhừ.

Không lâu sau, trong căn nhà nhỏ của bốn người đã tràn ngập mùi thơm ngào ngạt.

Tống Thanh Hoan không nhịn được mà hít một hơi thật sâu: "Tẩu tấu, sao thịt nướng của tẩu lại thơm như vậy? Khác hẳn với thịt nướng mà chúng ta làm trước đây."

Cố Tâm Nguyệt mỉm cười, đưa cho nàng ấy một xiên thịt nướng đã chín: "Ăn thử xem."

Tống Thanh Hoan ngượng ngùng ăn một miếng, hai mắt nàng ấy sáng lên: “Ngon quá, đây là món thịt nướng ngon nhất mà muội từng được án!”

Cố Tâm Nguyệt gật đầu: "Thịt dê ở đây rất ngon, lại được tẩm ướp bằng loại gia vị bí mật này nữa."

Tống Thanh Hoan cúi đầu nhìn, chẳng phải đây là thứ mà bọn họ nhặt được trong doanh trại lúc nãy à?

Lúc nãy, nàng ấy còn thắc mắc, không biết tại sao tẩu tẩu lại bảo nàng ấy nhặt mấy thứ vô dụng này.

Thì ra đây lại là thứ ngon như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Tâm Nguyệt cắt gân bò đã hầm nhừ, sau đó lấy ra một đĩa, rồi lấy thêm một đĩa thịt nướng: "Thanh Hoan, muội với Nhị Dũng ăn trước đi, ta mang phần này sang cho Tống Dập."

Nói xong, nàng xoay người đi sang thư phòng của Tống Dập.

Lúc này, Tống Dập đang ngồi đọc sách trong thư phòng, thấy Cố Tâm Nguyệt đi vào, hắn vội vàng đặt cuốn sách xuống: "Nàng làm món gì mà thơm thế? Ta ngửi thấy từ trong phòng rồi."

Cố Tâm Nguyệt khẽ đưa xiên thịt cho hắn, e ấp: "Ngươi ăn thử trước đi."

Tống Dập lau tay, ăn thử xiên thịt dê, mỉm cười gật đầu: "Ừm, hương vị rất ngon, thịt dê ở đây quả nhiên ngon hơn ở Trung Nguyên, hơn nữa hình như nàng còn cho thêm thứ gì khác?” Cố Tâm Nguyệt gật đầu, lấy ra một nhúm bột gia vị: “Đây là thứ ta vừa nhặt được trong doanh trại, gọi là thì là Ai Cập, rất hợp để làm thịt nướng.”

Tống Dập thấy nàng mong chờ, liên buông xiên thịt xuống, nhướng mày: "Nàng nói đi, muốn ta giúp gì?"

"Vậy ta nói đấy nhé." Cố Tâm Nguyệt chớp mắt tỉnh nghịch: "Ta muốn nhờ Tống đại nhân mua giúp ít bò, dê và thì là mang về, việc này không tính là mượn việc công làm chuyện tư đấy chứ?"

Nghe vậy, Tống Dập buông quyển sách trong tay xuống, hình như đang suy nghĩ về tính khả thi.

Suy nghĩ một hồi, hắn chậm rãi nói: "Cũng được, chỉ là lần này chúng ta đi làm việc công, không tiện mang theo, dùng không gian của nàng mang đi cũng không ổn."

"Hay là, chúng ta cứ quyết định như vậy, chờ thêm một thời gian nữa phái người áp tải hàng về kinh."

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn đồng ý ngay lập tức, liền vui vẻ gật đầu: "Được."

"Nhưng mà Tống đại nhân có thể âm thầm kiếm cho ta vài con bò và dê trước được không? Ta cất vào không gian, mang về cho mọi người ăn thử."

Thấy nàng mong chờ, Tống Dập vô thức gật đầu: "Chờ xong hai ngày nay, ta cùng nàng đi chợ mua dần."

Cố Tâm Nguyệt không ngờ hắn lại muốn đích thân đi, vội vàng xua tay: "Không cần đâu, ta chỉ nói với ngươi một tiếng thôi, ta định dẫn theo nhị ca và Thanh Hoan, chúng ta cải trang thành thương nhân mua nhiều một chút, lén cất giấu."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 562


Tống Dập bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, các nàng chú ý an toàn, muộn một chút ta sẽ tìm người nói chuyện mua bán bò, dê."

Sau khi Cố Tâm Nguyệt vừa đi, hắn lập tức cho gọi thuộc hạ, muốn ra ngoài dò hỏi xem ở đâu có thể mua được bò và dê.

Ai ngờ chưa đến nửa ngày, Diệp tướng quân đã đích thân đến: "Tống đại nhân, nghe nói ngươi muốn mua bò, dê, ta liên vội vàng đến đây."

Tống Dập có chút áy náy: "Nương tử nhà ta ngày thường thích nghiên cứu những món ăn mới lạ, thêm nữa, người nhà chúng ta ở kinh thành có mở một quán ăn, nên muốn mua một ít mang về kinh thành, Diệp tướng quân ngày thường bận rộn, nên ta không dám làm phiền."

Diệp tướng quân xua tay, trên mặt có chút không vui: “Chuyện của Tống đại nhân sao có thể gọi là phiền phức? Lần này Tống đại nhân và Tống phu nhân thật sự đã giúp chúng ta một việc lớn, hiện giờ quân La Ha bại trận rút lui, trong thời gian ngắn không dám đến gây sự nữa."

"Vừa hay mấy ngày nay, binh lính đều được điều đi khai hoang trồng trọt, sắp sửa xong hết rồi."

"Tống phu nhân lần này không chỉ đưa giống tốt cho chúng ta, còn đích thân dạy dân chúng cách ăn.”

"Chuyện của hai người chính là chuyện của Diệp mỗ ta, vừa hay lần này chúng ta mang về không ít bò, dê, chúng ta dự định mua hết của người chăn nuôi, xem như là quà cảm ơn hai người."

Tống Dập vừa định từ chối, liền nghe Diệp tướng quân kiên quyết nói: "Không được nhắc đến chuyện bạc.”

Hai người cứ thế giằng co.

Cuối cùng Diệp tướng quân đồng ý nhận bạc, nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán, nhất định phải trả lại gấp bội.

Dù sao thì ông ta cứ nhận ngân phiếu trước, đến lúc đó đưa nhiều bò, dê hơn, chẳng lẽ bọn họ còn trả lại? Bên này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mấy ngày nay, Cố Tâm Nguyệt bận rộn cải trang ra ngoài mua bán, ba người đi khắp nơi, mua được không ít thịt bò, thịt dê tươi ngon.

Tất cả đều được Cố Tâm Nguyệt đóng gói cất vào không gian.

Sau đó, bọn họ lại tìm thấy thì là ở bên trong tiệm thuốc, thì ra ở đây không thiếu thì là, chỉ là chưa được mọi người dùng làm gia vị phổ biến mà thôi.

Cố Tâm Nguyệt không tiếc tay, trực tiếp mua mấy túi lớn.

Sau khi nàng mua sắm xong, công việc của Tống Dập cũng gần xong.

Mọi người đang chuẩn bị thu dọn hành lý, mấy ngày nữa sẽ về kinh.

Chiều hôm đó, mọi người khó có được lúc rảnh rỗi ngồi trong sân, Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn. Lúc bọn họ đang định bảo Cố Nhị Dũng đi gọi Ngô Phi Vũ, thì thấy hắn ủ rũ đi vào.

Thấy vậy, Cố Tâm Nguyệt vội hỏi: "Có chuyện gì vậy?”

Ngô Phi Vũ ngập ngừng, có chút khó xử: "Tỷ tỷ, ta muốn ở lại đây, không đi nữa.”

"Cái gì?" Cố Tâm Nguyệt ngẩng phắt đầu lên: "Ngươi không hồi kinh với chúng ta à?” Nghe vậy, những người khác cũng nhìn về phía Ngô Phi Vũ.

Ngô Phi Vũ trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy, những ngày ở thành Bình Lương này là những ngày vui nhất của ta trong mấy năm qua, đương nhiên, tìm được tỷ tỷ và mọi người ta cũng rất vui, chỉ là ta ở kinh thành thật sự có chút buồn chán.”

"Nhưng ở đây thì khác, ở đây, ta cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều rất nhiệt huyết. "

Tống Dập suy nghĩ một lát, gật đầu: "Ngươi tự mình suy nghĩ cho kỹ là được, nếu thật sự không muốn quay về, ta sẽ nói với Diệp tướng quân một tiếng, ông ấy có lẽ sẽ đồng ý, còn những chuyện khác thì phải dựa vào bản thân ngươi cố gắng."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 563


Cố Tâm Nguyệt cũng tán thành gật đầu: "Cũng tốt, thà rằng ở lại kinh thành mà không làm nên chuyện gì, chi bằng lựa chọn cuộc sống mà ngươi yêu thích, chỉ là sau này ngươi nhất định phải hồi kinh thăm chúng ta, Hoài Cẩn và Tử Du đều sẽ nhớ ngươi."

"Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, chờ ta kiếm được công danh, nhất định sẽ hồi kinh tìm mọi người." Ngô Phi Vũ c.h.é.m đỉnh chặt sắt nói.

"Được rồi, nếu đã như vậy thì bữa cơm hôm nay coi như đưa tiễn chúng ta, ăn đi." Cố Tâm Nguyệt cười nói.

Ngày hôm sau. Tống Dập sáng sớm đã đi bái kiến Diệp tướng quân. Sau khi bàn bạc chuyện của Ngô Phi Vũ với ông ta, Diệp tướng quân vốn đã có chút thưởng thức Ngô Phi Vũ, không ngờ hắn lại chủ động ở lại. Ông ta liên lập tức vui vẻ đồng ý.

Thấy thời gian đã không còn sớm, Tống Dập bèn đứng dậy cáo từ, chuẩn bị hồi kinh phục mệnh.

Lúc đến, bọn họ là một đoàn người ngựa hùng hậu.

Giờ đây thiếu đi Ngô Phi Vũ, còn có không ít người giỏi làm ruộng cũng bị tạm thời giữ lại.

Đợi đến khi thu hoạch xong, sẽ phái người đưa về Thanh Châu.

Như vậy, đoàn người đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại bốn người Tống Dập và những binh lính cùng đến từ kinh thành.

Bởi vì đường vê không cần vận chuyển lương thực, lại có ngựa tốt mà Diệp tướng quân đổi cho, thời gian hồi kinh đã được rút ngắn đi rất nhiều.

Chỉ mất 20 ngày, mọi người đã đến kinh thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc vào thành, Tống Dập vốn định để Cố Nhị Dũng đưa Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan về nhà trước, hắn vào cung phục mệnh. Ai ngờ xe ngựa vừa vào cổng thành, Tiểu Trương công công đã ở cổng thành chờ bọn họ.

Hắn truyền khẩu dụ của hoàng thượng, để hai phu thê cùng nhau diện thánh.

Hai người đi theo Tiểu Trương công công vào hoàng cung, lại đến điện Thái Hòa.

Vừa vào cửa, hai người liền nhìn thấy Lục Uyên và không ít đại thần đang chờ ở trong điện.

Cố Tâm Nguyệt không ngờ lần đầu tiên mình vào cung, đã là trận thế như vậy, nàng không khỏi âm thầm khẩn trương.

Nhưng rất nhanh, nàng đã bình tĩnh lại, cùng Tống Dập hành lễ quỳ lạy.

Hoàng đế lập tức cho hai người bình thân, sau đó mỉm cười nhìn Tống Dập: "Tống ái khanh, đây là phu nhân Cố nương tử của ngươi à? Trước đây trẫm đã từng nghe nói, trong kinh thành có một vị kỳ nữ, không ngờ hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền!"

"Lần này hai phu thê các ngươi cùng nhau đi Tây Bắc, không chỉ giải quyết được vấn đề cấp bách của Diệp tướng quân, mà còn tìm được giống tốt trông thành công ở Tây Bắc, nếu thật sự có thể thu hoạch được nhiều, vậy hai người các ngươi chính là phúc tỉnh của Bắc Việt Quốc ta!"

Hoàng đế vừa lên đã bắt đầu thổi phồng hai người.

Tống Dập ở bên cạnh vẫn trầm ổn như thường: "Đa tạ hoàng thượng quá khen, lần này chúng thần cũng coi như là vô tình cắm liễu, trước đây khi ở Thanh Châu cũng là tình cờ có được mấy loại cây trồng này, ban đầu cũng không biết là chúng lại có sản lượng cao như vậy, nội tử ngày thường thích nghiên cứu những thứ này, nên đã tự mình trồng ở trang trại, đến nay đã trồng được hai vụ, đã có thể khẳng định, thứ này quả thật là cây trông năng suất cao, hiện nay cũng có thể gieo trồng với số lượng lớn!"

"Thật sự có thể áp dụng cho toàn quốc à?" Hoàng đế đang ngồi trên cao lập tức đứng dậy.

Thật ra, trong vụ án vu cáo lần trước, thái tử điện hạ kể lại chuyện mình được cứu ở Thanh Châu cho phụ hoàng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 564


Trước đây hắn không nói, là vì thời cơ chưa chín muôi.

Hiện giờ, Dung gia đã hoàn toàn bị phụ hoàng ghét bỏ. Lại thêm tin tức Tống Dập và đoàn người đã đến nơi an toàn, bắt đầu gieo trồng những giống mới. Chờ khi bọn họ hồi kinh, bọn họ cũng nhất định phải tâu với hoàng thượng để mở rộng ra cả nước.

Trước đây Lục Uyên từng ăn ở với bọn họ, ruộng vườn trên núi, hắn cũng tận mắt chứng kiến, đương nhiên biết rõ sản lượng cao đến mức nào.

Hoàng thượng nghe xong, trong lòng chấn động. Hơn nữa, trong thư của Diệp tướng quân cũng đề cập đến việc những loại cây trồng này có tỷ lệ nảy mầm cao, sinh trưởng tốt, rất nhanh thích nghi với đất đai Tây Bắc.

Đến lúc này, Hoàng thượng đã hoàn toàn tin tưởng.

Các đại thần bên dưới cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.

Có người không thể tin nổi, có người nghỉ ngờ, cũng có kẻ hưng phấn, đủ loại lời bàn tán ập đến.

Tống Dập chắp tay, thưa: "Thần không dám vọng ngồn, trước đây khi thử nghiệm gieo trồng ở trang trại, chúng thần đều ghi chép cẩn thận, xin đợi đến mùa thu năm nay, thân nguyện ý mời Đại Tư Nông đến Thanh Châu xem xét."

"Được!" Hoàng đế vỗ tay: "Hai người các ngươi có nguyện ý đảm nhiệm việc này không?”

"Thần nguyện dốc hết sức mình, giúp hoàng thượng nhanh chóng gieo trông thứ này." Tống Dập cung kính đáp.

Cố Tâm Nguyệt cũng bước lên hành lễ: "Dân nữ cũng nguyện dốc hết sức mình."

"Tốt!" Hoàng đế trên cao một lần nữa kích động đứng dậy: "Lần này Tống thiếu sư hộ tống lương thảo có công, vạch trần kể gian, lại tương kế tựu kế, giúp binh sĩ biên ải của chúng ta tránh khỏi nạn diệt vong." "Đồng thời cũng đã gieo trồng những loại cây lương thực năng suất cao ở Tây Bắc, vận động toàn dân khai hoang, tầm nhìn xa trông rộng, giải quyết được vấn đề nan giải lâu dài ở Tây Bắc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Từ hôm nay, Tống thiếu sư sẽ làm thái phó cho thái tử, tòng nhất phẩm, tiếp tục phụ tá bên cạnh thái tử."

"Cố nương tử, không ngại đường xa vạn dặm theo phu quân ra chiến trường, cứu binh sĩ Bắc Việt Quốc ta khỏi lửa nước, nghe Diệp tướng quân nói, ngươi ở đó rất được mọi người yêu mến."

"Từ hôm nay, sắc phong Cố nương tử làm Thanh Bình huyện chúa, ban thưởng trang trại núi Thanh Phong, trăm mẫu ruộng tốt!"

"Mong rằng hai người các ngươi có thể cùng nhau phụ tá thái tử, phổ biến giống tốt trên toàn quốc!"

"Đại Tư Nông, ngươi hãy dốc toàn lực phối hợp với hai người bọn họ, hoàng trang dưới tay ngươi cũng phải nhanh chóng gieo trồng giống tốt, trong thời gian này, hai người bọn họ có thể tùy ý ra vào hoàng trang. "

"Thần tuân chỉ."

Đợi đến khi Cố Tâm Nguyệt theo Tống Dập ra khỏi cung, nàng vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng, tại sao hoàng thượng tự nhiên lại ban thưởng cho nàng làm huyện chúa? Giống tốt còn chưa trồng ra kia mà? Tống Dập dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, thấp giọng giải thích: "Vừa rồi Lục Uyên có nói với ta, trước đó hắn đã giải thích với hoàng thượng rồi, ruộng vườn trong trang trại của chúng ta trước đây, Lục Uyên là người rõ ràng nhất."

"Mấu chốt trong đó, hoàng thượng còn rõ ràng hơn chúng ta, cho nên chức huyện chúa này, nàng không phải nhận không đâu."

Cố Tâm Nguyệt gật đầu, xem như yên tâm.

Hai người trở vê nhà, phần thưởng của hoàng cung cũng theo sát mà đến. Ngoài việc thăng quan tiến chức, địa khế của trang trại và ruộng tốt đã nói trong chính điện, bọn họ còn được ban thưởng thêm không ít thứ tốt.

Đợi người đi rồi, Cố Tâm Nguyệt hưng phấn nhìn số đồ ban thưởng, thấy phần lớn đều là gấm lụa, châu báu trang sức, nàng có chút bất ngờ: “Không có bạc à?”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 565


Tống Dập mỉm cười lắc đầu, thấp giọng nói: "Không ít ngân phiếu trong quốc khố và của các vị đại thần đều đang ở chỗ nàng, hiện giờ sao có thể lấy ra nhiều bạc như vậy để ban thưởng cho nàng được?"

Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến một đống ngân phiếu và ngân lượng trong không gian, có chút ngại ngùng: “Ta chỉ là hỏi bâng quơ thôi, những trang sức này cũng rất tốt, rất tốt, lát nữa ta sẽ chia cho mọi người."

Hai người trở về.

Mọi người còn chưa hết vui mừng vì được gặp lại, đã bị những phần thưởng liên tiếp của triều đình làm cho ngạc nhiên.

Tại sao bọn họ chỉ mới đi có mấy tháng, Tống Dập đã trở thành thái phó cho thái tử? Ngay cả Tâm Nguyệt cũng được phong làm huyện chúa?

Mọi người vây quanh hai người, hỏi han đủ điều, chúc mừng không ngớt.

Hai hài tử Hoài Cẩn và Tử Du càng bám lấy Cố Tâm Nguyệt không rời, mấy tháng không gặp, hai hài tử đều đã cao lớn hơn không ít.

Trời đã xế chiều, Cố Tâm Nguyệt lấy từ trong không gian ra ít thịt bò và thịt dê tươi, định tối nay làm món thịt nướng cho cả nhà ăn.

Đi theo mấy tháng, Cố Nhị Dũng đã rất thành thạo với công việc này, hắn lập tức thuần thục giăng lò nướng ra.

"Tâm Nguyệt, muội và muội phu vào cung lâu như vậy, chắc mệt lắm, hai đứa nghỉ ngơi trước đi."

"Thanh Hoan cũng không cân giúp đâu, qua một bên nghỉ ngơi đi, để Tiểu Võ giúp ta là được rồi."

Lò nướng nhanh chóng được dựng lên trong sân, Cố Nhị Dũng thoăn thoắt nướng xiên thịt, một tay hắn còn rắc bột thì là.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mùi thơm từ từ bay ra.

Mọi người cũng tò mò vây lại.

Tống Dập nhớ tới lời Lục Uyên vừa nói, bèn quay sang nói với Cố Nhị Dũng: "Nhị ca, lần này nhị ca đi theo chúng ta đến biên ải, phát hiện gian tế bỏ trốn cũng coi như là lập công, thái tử điện hạ muốn sắp xếp nhị ca đến đông cung gia nhập đội hộ vệ.”

"Bắt đầu từ một thị vệ mà từ từ làm lên, ca có bằng lòng không?"

Cố Nhị Dũng đảo xiên thịt dê trong tay, khó tin hỏi: "Vào hoàng cung? Thật à? Nhưng ta, ta ít chữ nghĩa, có thể vào hoàng cung làm việc à?"

Tống Dập cúi đầu cười nói: "Chuyện đó còn có thể là giả à, sau này cố gắng lên, nói không chừng con đường càng đi càng rộng mở."

Cố Nhị Dũng gật đầu thật mạnh: "Được, ta đi!" Nghe nói Cố Nhị Dũng cũng sắp vào cung làm việc, mọi người lại rối rít chúc mừng.

Cố Tam Thanh bị xiên thịt nướng hấp dẫn đến không chịu được, nhân lúc mọi người không để ý, hắn liền lén chọn một xiên chín rồi ăn thử: "Vị thịt nướng này ngon thật! Lần này các ngươi đi chắc là mang về không ít nhỉ?"

Cố Tâm Nguyệt thấy bộ dạng lanh lợi của hắn, gật đầu cười nói: "Tam ca quả nhiên là người sinh ra để kinh doanh, lần này chúng ta quả thật đã mang về không ít thịt bò, thịt dê và gia vị, hơn nữa còn đặt trước một lô bò và dê, mấy tháng nữa sẽ được đưa đến."

"Vào thu, chờ bò và dê đến, tiệm lẩu không chỉ có thể thêm mấy món mới, chúng ta còn có thể bán thịt nướng? Ca thấy thế nào?"

Cố Tam Thanh vội vàng gật đầu: "Được, ta đề nghị chúng ta trực tiếp mở thêm một tiệm thịt nướng riêng, sau này tiệm lẩu cũng phải lần lượt mở chỉ nhánh ở những nơi khác nhau trong kinh thành mới được.”

Cố Tâm Nguyệt hài lòng gật đầu, bày tỏ đồng ý với ý kiến của hắn.

Vẻ mặt Hứa Thị lo lắng: "Nhị Dũng sau này phải vào cung làm việc, Thanh Hoan thì phải đến Dưỡng Sinh Quán làm chưởng quầy, nếu lại mở thêm tiệm nữa thì chúng ta không đủ người."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 566


Cố Tam Thanh bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Mẫu thân, sau này tiệm của chúng ta càng mở càng nhiều, chỉ dựa vào người nhà là không thể được, sau này nhất định phải thuê chưởng quây, theo lời Tâm Nguyệt nói, phải tiếp nhận huấn luyện rồi mới được làm việc. `

Hứa Thị nghe Cố Tam Thanh giải thích như vậy, cũng lập tức hiểu ra.

Giống như Tân gia công tử, cả nước có biết bao nhiêu sản nghiệp, người ta cũng đâu có tự mình đi làm chưởng quầy.

"Được, Tam Thanh, con cứ yên tâm mà làm, bây giờ muội muội con đã là huyện chúa rồi, sau này chuyện buôn bán con làm nhiều một chút, muội muội con ở nhà đếm bạc là được."

Nghe vậy, mọi người đều cười lớn.

Cố Tâm Nguyệt bối rối, chẳng lẽ hình tượng của nàng trong lòng mọi người lại tham tiền như vậy à? Mọi người càng nói càng hào hứng.

Cố Đại Sơn thấy đệ đệ muội muội hiện giờ đều có thành tựu, còn bản thân chỉ có thể ở trong tiệm giúp đỡ, có chút ngại ngùng.

Cố lão đầu nhìn ra sự khó xử của đại nhi tử, liên chủ động nói: "Các con mỗi người đều làm rất tốt, thời gian này các con không có ở đây, đại ca và đại tẩu các con vẫn luôn quán xuyến mọi việc trong ngoài, làm cũng rất tốt."

Cố Đại Sơn xấu hổ nói: "Chúng ta cũng chỉ có thể giúp đỡ quán xuyến việc nhà, những việc khác cũng không giúp được gì cho mọi người."

Cố Tâm Nguyệt không đồng ý nói: "Cha, đại ca, vừa rồi chẳng phải đã nói rồi à? Hoàng thượng để con và Tống Dập phụ trách phối hợp với Đại Tư Nông, đưa khoai lang, ngô, lúa nước, khoai tây... mà chúng ta trông ở trang trại từng bước một đưa đến khắp cả nước, để cho bá tánh đều có thể trồng."

"Chuyện trồng trọt, con và Tống Dập đều là người ngoài nghề, cho nên sau này chúng ta còn phải trông cậy vào cha và đại ca đấy!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố lão đầu và Cố Đại Sơn nghe vậy, bọn họ đương nhiên biết trồng trọt.

Hai người liền vội vàng gật đầu nói: "Không thành vấn đề, Tâm Nguyệt muốn chúng ta giúp như thế nào?"

"Hiện tại trời đang nóng, đợi ruộng mới được ban thưởng thu hoạch lúa mì xong, chúng ta bắt đầu gieo trông ngô hè, khoai lang và khoai tây, tranh thủ trước khi vào đông còn thu hoạch được một đợt.”

"Vậy thì tốt quá, chúng ta đều có kinh nghiệm trồng trọt những thứ này, đến lúc đó chúng ta đến trang trại thu xếp." Cố Đại Sơn và Cố lão đầu đồng thanh nói.

"Được, đến lúc đó còn phải đến hoàng trang gieo trông nữa đấy!"

"Hả? Còn phải đến hoàng trang, nếu lỡ như trồng hỏng thì phải làm sao?" Cố lão đầu và Cố Đại Sơn nói.

"Không sao đâu, đất ở hoàng trang chỉ có phì nhiêu hơn, dễ trông hơn, cha và đại ca đều là những người giỏi giang việc đồng áng, chẳng lẽ gặp đất tốt lại không biết trồng à?" Cố Tâm Nguyệt trêu chọc nói.

"Ồ, được! Vậy thì đến hoàng trang trông!" Hai cha con sảng khoái đồng ý.

Mấy người đang nói chuyện dưới lương đình, thì Cố Nhị Dũng ở trong sân đã nướng xong không ít thịt nướng, bảo Tiểu Võ mang sang.

"Gia gia, cô cô và nhị thẩm mới từ bên ngoài trở về, chắc mệt rồi, nhị thúc nói mọi người đừng chỉ lo nói chuyện, hãy ăn thịt nướng trước, vừa rồi nhị thúc đã lén cho con ăn mấy xiên, ngon lắm!"

Cố lão đầu cười nói: "Nhị thúc con là đang thương nhị thẩm và muội muội con đấy! Được rồi, chúng ta ăn trước! Con bảo nhị thúc con lại đây nghỉ ngơi ăn cùng đi, lát nữa ta và cha con thay phiên nhau nướng.”

Mọi người vây :quanh món thịt nướng ngôi xuống trong lương đình.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 567


Ai nấy đều cầm thịt nướng lên ăn thử, không ngừng gật đầu khen ngợi.

Hoài Cẩn và Tử Du ăn uống rất vui vẻ, thấy mẫu thân còn chưa ăn, mỗi người liền lấy thêm hai xiên đưa cho nàng.

Ban đầu Cố Tâm Nguyệt cảm thấy trời nóng không có khẩu vị, nhìn hai hài tử ngoan ngoãn như vậy, nàng bèn nhận lấy một xiên thịt dê, đang định ăn, ai ngờ thịt xiên vừa mới đưa đến bên miệng, nàng đã nôn khan một tiếng suýt nữa thì nôn ra ngoài.

Hai hài tử lập tức sợ ngây người. "Mẫu thân, người sao vậy?"

"Mẫu thân, người không sao chứ?"

Tống Dập ban nãy vừa mới về thư phòng thu dọn văn kiện, nghe thấy động tĩnh trong sân, hắn vội vàng chạy nhanh tới liền nhìn thấy sắc mặt Cố Tâm Nguyệt có chút tái nhợt, lông mày hắn khẽ cau lại, dường như đang cố kìm nén điều gì? Cố Tâm Nguyệt thấy mọi người đều nhìn nàng với vẻ mặt căng thẳng, bèn vội vàng cầm xiên thịt dê để ra xa một chút: "Ta không sao, chỉ là trời nóng quá, có lẽ trên đường đi mệt mỏi nên bị say nắng."

Mọi người khẽ thở phào nhẹ nhõm, liền lại nghe thấy Tống Thanh Hoan cũng nôn khan một tiếng.

Cố Nhị Dũng vội vàng buông đồ đạc trong tay xuống, chạy tới: "Đây là thế nào? Thanh Hoan cũng bị say nắng à? Hay là chúng ta mau mời đại phu đến xem thử đi."

"Mời đại phu gì chứ? Trong nhà chúng ta không phải có Ngọc Nương à?” Hứa Thị bình tĩnh nói.

Cố Nhị Dũng vỗ đầu một cái: "Nhìn cái đầu của ta này, vừa cuống lên là quên mất, ta đi tìm Ngọc Nương về ngay đây."

Nói xong Cố Nhị Dũng liên quay người chạy ra ngoài.

Không bao lâu sau, hắn liền dẫn theo Ngọc Nương thở hổn hển trở về.

Mọi người vội vàng nhường chỗ cho nàng ta, sau khi Ngọc Nương bắt mạch cho Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan xong, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi người thấy sắc mặt nàng ta khó hiểu, càng thêm sốt ruột: "Ngọc Nương, hai người bọn họ không có chuyện gì chứ?”

"Rốt cuộc là thế nào? Ngươi mau nói đi."

Ngọc Nương cười khe khế một tiếng: "Y thuật của ta vê phương diện này không được tốt lắm, không dám khẳng định chắc chắn, nhưng ta có dẫn theo một người, hắn rất am hiểu về việc này." Nghe vậy, mọi người vội vàng nhìn ra phía cửa, lúc này mới phát hiện ra Giang Tu Tê cũng đi theo sau.

Vừa rồi quá sốt ruột, bọn họ vậy mà lại không phát hiện ra người này.

Mọi người không kịp hỏi tại sao Giang ngự y lại đến đây, liền vội vàng cung kính mời hắn vào.

Sau khi Giang Tu Tê xem mạch cho hai người xong, trên mặt cũng lộ ra biểu cảm y hệt Ngọc Nương vừa rồi: "Chúc mừng chúc mừng, Cố chưởng quầy và Tống chưởng quầy đều đã có hỷ mạch rồi!"

Mọi người bỗng chốc ngẩn ngơ, nỗi lo ban đầu cũng tan biến. Trên mặt ai nấy đều không khỏi hiện lên niềm vui mừng.

"Thật hay giả thế? Hai hài tử đều có tin vui cùng lúc à?”

"Quả thực là hỉ mạch, xem chừng cũng mới được hai tháng, vẫn nên cẩn thận một chút."

"Ồ, tốt tốt, mau mau, Nhị Dũng, đừng ngây ra đó nữa, mau dìu nương tử của con về giường nằm nghỉ đi."

"Tống Dập, ngươi cũng mau lên, đưa Tâm Nguyệt về phòng nghỉ ngơi."

"Ngọc Nương, mau, ngươi giúp ta nghĩ xem, nên làm gì cho hai hài tử ăn nào? Thời tiết này lại nóng, không ăn cơm được thì không ổn." Hứa Thị vội vàng sắp xếp, lại lải nhải dặn dò việc chuẩn bị cơm cho hai người.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan thì khá bình tĩnh.

Ngược lại là Cố Nhị Dũng và Tống Dập lại có chút bối rối luống cuống.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 568


Cố Nhị Dũng vốn tưởng cả đời này mình chắc chắn không thể sinh con, Tống Thanh Hoan trước kia cũng bị thương cơ thể, hai người đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này.

Bỗng nhiên biết tin Thanh Hoan mang thai, hai người đều có chút vui mừng quá đỗi.

Trong lúc vui mừng khôn xiết, khó tránh khỏi có chút lo lắng.

Cố Nhị Dũng hoàn hồn, liền vội vàng bế ngang Tống Thanh Hoan vào nhà nghỉ ngơi.

Còn Tống Dập bên kia, sau khi ôm Tâm Nguyệt về giường, hắn liền luôn túc trực bên giường, nhưng lại có chút lơ đãng, âm thầm nhớ lại rốt cuộc là lần nào trúng chiêu? Hai người tuy rằng vẫn luôn không cố ý tránh né chuyện sinh con, nhưng Tống Dập vẫn luôn lo lắng cho cơ thể của Cố Tâm Nguyệt, cho nên mỗi lần hắn đều hết sức cẩn thận.

Cố Tâm Nguyệt thấy vẻ mặt hối hận của hẳn, liền biết hắn đang nghĩ gì.

Nàng liền khẽ cười: "Chắc là đêm mới đến thành Bình Lương, ngươi uống nhiều rượu, tối đó cứ quấn lấy ta mãi."

"A Dập, ngươi thấy cơ thể ta hiện giờ thế nào? Mấy tháng nay ta theo ngươi bôn ba trên đường cũng không ít."

Tống Dập nghe nàng hỏi, âm thâm suy nghĩ một hồi, đáp: "Cơ thể quả thật rất tốt, vẫn luôn rất khỏe mạnh."

"Không sai, trước kia, sau khi Ngọc Nương giúp ta điều trị, cơ thể ta thật sự là một chút bệnh cũng không có, mấy tháng nay nguyệt sự cũng rất đúng ngày, hơn nữa cũng không còn đau nữa." Cố Tâm Nguyệt nghiêm túc nói: "Ta biết ngươi lo lắng cho sức khỏe của ta, nhưng ta tin tưởng bản thân mình, ngươi cũng phải tin tưởng ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chẳng lẽ ngươi không muốn có thêm một hài tử nữa à?"

Thấy nàng dùng vẻ mặt mong chờ nhìn mình, Tống Dập ý thức được bản thân có chút lo lắng quá mức, hắn liền vội vàng gật đầu: "Đương nhiên là muốn, chỉ là vừa muốn vừa sợ, có chút không dám tin."

Không biết có phải do mang thai hay không, Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy bản thân cũng bỗng nhiên trở nên đa cảm, nàng dịu dàng xoa đầu Tống Dập: "Đừng sợ, có ta ở đây, ta sẽ chăm sóc tốt cho nó."

Biểu cảm của Tống Dập dần trở nên sâu xa, hắn vùi đầu vào cổ nàng, thấp giọng nói: "Cảm ơn nàng."

Biết sức khỏe của hai người đều khỏe mạnh bình an, hai người Từ Thị và Hứa Thị lại sắp được làm bà đều vui mừng bận rộn trong phòng bếp, chuẩn bị cho hai người chút canh gà thanh đạm.

Tống Chính Quang và Cố lão đầu thì là giữ Giang Tu Kỳ lại, mấy nam nhân tiếp tục ở trong đình ăn thịt nướng uống rượu nhạt.

Bởi vì trong nhà đồng thời có hai hỷ sự, mọi người đều đắm chìm trong niềm vui, bất tri bất giác liền uống nhiều hơn mấy chén.

Giang Tu Kỳ thấy bầu không khí vừa thích hợp, hắn do dự một chút, liên mở miệng với Tống Chính Quang: "Tống đại ca, ngươi vẫn luôn đối xử với Ngọc Nương như huynh muội, huynh trưởng như cha, có việc này ta muốn xin ý kiến của ngươi." Tống Chính Quang đang hứng khởi, thấy hắn trịnh trọng như vậy, ông ta bèn vội vàng buông chén rượu xuống: "Giang đại nhân khách sáo rồi, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng."

"Là thế này, là ta và Ngọc Nương, chúng ta..." Giang Tu Kỳ nhất thời khẩn trương, ấp úng nói: "Ta muốn cưới Ngọc Nương làm thê tử."

Hắn vừa dứt lời, mọi người trong lương đình đều sững sờ một chút.

Sau đó mọi người liền phản ứng lại, mím môi cười nói: "Chúc mừng, chúc mừng. "

Tống Chính Quang cũng vui mừng gật đầu: "Ngọc Nương với ta quả thật như huynh muội ruột thịt, hai người có thể tu thành chính quả, ta rất vui, ta không có ý kiến gì, chỉ cần Ngọc Nương vui vẻ là được."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 569


"Vậy thì tốt! Đa tạ Tống đại ca, chỉ cần các ngươi đều gật đầu, Ngọc Nương bên kia chắc cũng không thành vấn đề."

"Hai người định khi nào thì thành hôn?”

"Càng nhanh càng tốt!"

Mọi người thấy Giang đại nhân ngày thường đều là dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, nay vì chuyện hôn sự mà căng thẳng như một gã tiểu tử mới lớn, ai nấy đều không nhịn được mà bật cười.

Ngày hôm nay, thật là hỉ sự liên miên!...

Từ sau khi Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan đều mang thai bị phát hiện, hai người liền bị đủ loại lý do ép buộc phải ở nhà dưỡng thai.

Tuy nhàm chán, nhưng để cho mọi người không lo lắng, hai người vẫn ngoan ngoãn ở nhà.

May là hai hài tử Hoài Cẩn và Tử Du thường xuyên đọc sách cho hai đệ muội trong bụng nghe, thời gian mới trôi quA Yênh chóng một chút.

Gần đây, Tống Dập được thăng chức, ngày nào hắn cũng về muộn.

Cố Nhị Dũng mới vào cung làm thị vệ, cũng là sáng đi tối mịt mới vê.

Hai người Cố lão đầu và Cố Đại Sơn cũng luôn vất vả ngược xuôi, lo toan việc đồng áng.

Lúa mạch thu xong cất vào kho, lại phải lo trồng các loại rau củ, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là lương thực. Trang trại của mình còn đỡ, cho dù không đến xem, đám nông hộ trước kia cũng biết cách chăm nom.

Nhưng hoàng trang bên kia thì bọn họ không dám lơ là, từ khâu gieo trồng đến bón phân tưới tiêu, hai người đều phải tự tay trông nom.

Đó là việc không thể lơ là chút nào.

Cho đến khi trời se lạnh, ý thu đậm nét. Cố Tâm Nguyệt và Tống Thanh Hoan ở nhà mãi, cuối cùng cũng được Ngọc Nương và Giang ngự y đồng ý cho ra ngoài.

Hiện giờ bụng hai người đã lớn dần, chỉ cần không làm động tác nguy hiểm thì hoàn toàn không có vấn đề gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhất là sắc mặt hai người vẫn luôn hồng hào, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay, số thịt bò, thịt dê mà Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập đặt trước ở biên ải cũng đã đến nơi.

Đến khi Cố Tam Thanh phái người ra trang trại tiếp ứng, mới phát hiện số lượng hoàn toàn không giống với số lượng muội muội và muội phu đã đặt trước, mà là gấp đôi.

Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt biết chuyện, cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

Không ngờ đến cuối cùng, bọn họ vẫn là chiếm lời của người ta.

Thịt bò, thịt dê mong đợi bấy lâu cuối cùng cũng đã tới.

Tiệm thịt nướng mới của Cố Tam Thanh đã được tân trang xong, bàn ghế và lò nướng chuyên dụng cũng đã được mua sắm đầy đủ.

Ngay khi được "thả tự do", Cố Tâm Nguyệt đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi, từ trang trại, hoàng trang cho đến cửa tiệm.

Thực ra mỗi lần đi lại, nàng đều được ngôi trên xe ngựa lót nệm êm ái, trà bánh không lúc nào ngớt, đối với nàng mà nói cũng chẳng phải là vất vả gì.

Thế nhưng những chuyện này, nàng vẫn phải lén lút mà làm, nếu bị Tống Dập biết được, nói không chừng hắn lại dạy dỗ nàng một trận.

May mà dạo này Tống Dập cũng khá bận rộn.

Sau vài ngày tất bật, tiệm thịt nướng cũng chính thức khai trương.

Hôm nay, rất nhiều thực khách quen của tiệm lẩu trước kia cũng nghe tiếng mà tìm đến.

Ngay cả Tần Tranh bận rộn trăm công nghìn việc cũng đến, còn mang theo không ít lễ vật.

Mọi người đang vui về trò chuyện trong tiệm. Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa sang trọng tỉnh xảo dừng lại trước cửa.

Trong xe ngựa, một nha hoàn dung mạo đoan trang nhỏ giọng khuyên nhủ: "Công chúa, đã tới tiệm thịt nướng Cố gia rồi, nhưng chúng ta đến đột ngột như vậy, nhỡ như bị thái tử điện hạ biết được, có phải chúng ta sẽ bị trách tội hay không?”
 
Back
Top Bottom