Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 420


Chờ hai cặp đôi đến tiền sảnh, chuẩn bị bái đường. Lúc này, Ngô Vĩnh Xương cũng không nhịn được mà ngó nghiêng, thấy trong đám người đến, hai hài tử gặp ở trang trại hôm đó cũng có mặt.

Hai tay ông ta nắm chặt lấy tay vịn ghế không khỏi siết chặt.

Thì ra hai hài tử có duyên này thực sự là ngoại tôn tử và ngoại tôn nữ của ông tal

Bởi vậy khi đó thấy hai hài tử, ông ta có một cảm giác quen thuộc không nói nên lời và không tự chủ được mà yêu thích chúng.

Lúc này nhìn lại hai hài tử mặc như phúc tính, ông ta càng nhìn càng thích, càng nhìn càng thấy hai hài tử giống A Nguyệt.

Ngô Vĩnh Xương chỉ cảm thấy m.á.u trong cơ thể mình đang không tự chủ được mà sôi lên, muốn lập tức bước lên nhận hai hài tử, nói với chúng, ông ta chính là ngoại công của chúng, là người thân sinh của mẫu thân chúng!

Ngô Phi Vũ vẫn luôn đứng bên cạnh cha từ nãy đến giờ, sợ ông ta sẽ có hành động kinh người nào đó, lúc này thấy ánh mắt ông ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hai hài tử, hắn cũng hiểu ông ta đã biết chuyện của hai hài tử.

Nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày vui của tỷ tỷ tỷ và tỷ phu, hắn không khỏi cúi người khuyên nhủ: "Cha, cha nhất định phải nhịn, bây giờ không phải lúc nhận cháu đâu."

Ngô Vĩnh Xương nghe vậy, không khỏi trừng mắt nhìn hắn: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chẳng phải Tống Dập đã cưới Cố nương tử rồi à? Hôm nay tân nương này là ai?”

Ngô Phi Vũ vội vàng khẽ giải thích: “Tân nương này đương nhiên là Cố nương tử, hai người tuy đã thành thân nhưng vẫn chưa tổ chức hôn lễ, cho nên hôm nay mới bù lại!"

Ngô Vĩnh Xương nghe vậy, trước mắt không khỏi hiện lên cảnh tượng gặp Cố nương tử lần trước.

Trái tim vốn bồn chồn của ông ta bỗng nhiên cũng bình tĩnh lại. Nếu người Tống Dập cưới là nàng, ông ta dường như có thể chấp nhận, thậm chí còn thâm thở phào nhẹ nhõốm.

Mặc dù ông ta cũng không biết, sự thoải mái này rốt cuộc là từ đâu mà có?

Sau khi lễ thành, hai đôi tân nhân cũng theo chân bước vào động phòng.

Khách khứa đến dự chia làm ba ngả.

Khương phu tử và Ngô Vĩnh Xương cùng những người lớn tuổi khác đều ở tiền viện, cùng Tống Chính Quang và Cố lão đầu cùng những người khác mở tiệc rượu trước. Một nhóm thanh niên đến từ trang trại thì nhân lúc náo nhiệt, đến chỗ Cố Nhị Dũng và Tống Thanh Hoan náo động động phòng.

Còn nhóm do Ngô Phi Vũ và Lý Văn Tài khởi xướng, cũng chạy đến chỗ Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt náo loạn.

Tống Dập nào chịu để bọn họ ở lại đây náo loạn, hắn vội vàng đuổi mọi người ra ngoài, trước khi đi còn không quên thì thầm bên tai Cố Tâm Nguyệt: "Chờ ta trở về."

Cố Tâm Nguyệt nghe thấy tiếng hò reo náo nhiệt của mọi người ở cửa, chỉ đành vội vàng gật đầu: "Biết rồi, ngươi mau đi đi."

Chờ đến khi hẳn trở về, trời bên ngoài đã tối đen như mực, trong phòng cũng đã sớm thắp nến đỏ.

Cố Tâm Nguyệt vốn tưởng rằng phải chờ đến đêm khuya, chờ đến khi hắn bị mọi người chuốc say mềm mới có thể trở về, không ngờ hắn lại chạy về sớm như vậy.

Mặc dù trên người hắn cũng có mùi rượu nhưng ngửi kỹ thì vẫn thấy mùi xà phòng thơm mát nhiều hơn.

Cố Tâm Nguyệt tự mình vén khăn đỏ hỏi: "Ngươi đã đi tắm rồi à?"

Tống Dập bất đắc dĩ vội vàng buông khăn che của nàng xuống, sau đó cầm lấy cán cân trên bàn bên cạnh, lại lần nữa vén khăn che mặt lên, khẽ cười nói: "Nào có tân nương nào tự mình vén khăn che chứ? Vừa rồi ta bị bọn họ chuốc cho chút rượu, sợ làm nàng say nên sang phòng bên cạnh tắm rửa xong mới qua đây."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 421


Sau đó hắn lại bổ sung thêm: "Phòng bên cạnh còn rất nhiều nước nóng sạch, lát nữa nàng cũng có thể sang đó tắm rửa."

Hôm nay Cố Tâm Nguyệt hiếm khi trang điểm, thêm vào đó trên người nàng mặc bộ cát phục rườm rà, đã muốn cởi ra tắm rửa cho thoải mái từ lâu.

Nhưng vừa nghĩ đến lời dặn của Ngọc Nương, không dễ dàng gì mới được trang điểm một lần, dặn nàng nhất định phải chờ đến sau khi vào động phòng mới được tắm rửa.

Thế là nàng đưa tay kéo thắt lưng của Tống Dập. Tống Dập vốn mặc áo cưới, vừa rồi sau khi tắm rửa xong, hắn đã thay lại một bộ đồ lót sạch sẽ, áo cưới bên ngoài có chút rộng thùng thình.

Bị Cố Tâm Nguyệt kéo như vậy, một mảng n.g.ự.c săn chắc ẩn hiện.

Tống Dập hít vào một hơi, nghĩ đến sự chuẩn bị tâm lý đã làm lúc tắm rửa, hắn vội vàng nắm lấy tay Cố Tâm Nguyệt, nhỏ giọng nói: "A Nguyệt, có chuyện ta muốn nói với nàng trước."

Cố Tâm Nguyệt bị chỗ hắn để lộ ra làm cho choáng váng, buột miệng hỏi: "Có chuyện gì mà nhất định phải nói ngay bây giờ?"

Tống Dập do dự một chút, cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói cho nàng biết những chuyện cũ năm xưa, nhất thời không biết có nên nói cho nàng biết ngay bây giờ hay không nên hắn thử dò hỏi: "Hôm nay Ngô Tri phủ cũng đến, chắc ông ta cũng đã biết chuyện của hai hài tử."

"Ồ? Vậy à, đến thì đến thôi, dù sao trước đây chúng ta cũng đã chuẩn bị rồi, ông ta không đối xử tệ với hai hài tử là được." Sau đó Cố Tâm Nguyệt có chút sốt ruột nói: "Hôm nay là ngày vui, đừng nói những chuyện này nữa, có được không?"

Nghe nàng nói vậy, Tống Dập không thể không nuốt những lời đã đến bên miệng xuống.

Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên nhìn nàng thật kỹ, chỉ thấy hôm nay trên mặt nàng trang điểm nhẹ, đôi mày ngài thanh tú được tô điểm nhẹ nhàng, đôi môi đỏ thắm vốn có sau khi tô điểm càng thêm bóng bẩy.

Bình thường, hắn vẫn quen nhìn nàng để mặt mộc, nay trang điểm xong, trông lại càng tôn lên vẻ tỉnh tế tuyệt mỹ của nàng.

Đặc biệt là thường ngày, nàng vẫn mặc toàn quần áo nhã nhặn, nay một thân hỉ phục đỏ thắm càng tôn thêm phần rạng rỡ động lòng người của nàng.

Hơn nữa, hôm nay nàng dường như hiếm khi chủ động, một đôi tay nhỏ không an phận đang nắm chặt lấy thắt lưng của hắn, đôi mắt hạnh long lanh không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Cổ họng Tống Dập bỗng nhiên chuyển động lên xuống, hắn lập tức cúi người xuống.

Tiệc mừng của nhà họ Cố mới chỉ tiến hành được một nửa, Ngô đại nhân đã đứng dậy chuẩn bị cáo từ.

Ông ta ở lại đây, chỉ khiến cho những người đến uống rượu mừng thêm phần không thoải mái, ai nấy đều không thể thoải mái uống rượu.

Ngô Phi Vũ vốn muốn ở lại đến cuối, uống thêm vài chén rượu mừng nhưng thấy phụ thân đại nhân ở đây, hắn cũng không dám nhấp môi. Lúc phụ thân đứng dậy cáo từ, mặc dù trong lòng hắn không cam lòng nhưng vẫn chủ động đứng dậy cùng phụ thân về.

Hai người vừa về đến phủ, Ngô Phi Vũ suy nghĩ một chút, liền theo phụ thân đến thư phòng.

Ngô Vĩnh Xương biết hắn có lời muốn nói, liên chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói: "Tới đây, ngôi xuống từ từ kể cho ta nghe."

Ngô Phi Vũ đ:ành tiếp tục cắn răng giải thích, chọn lọc kể lại đầu đuôi sự việc cho ông ta, nhưng về chuyện Cố Tâm Nguyệt chính là tỷ tỷ của mình thì hắn lại không hề nhắc đến một chữ, một mực cắn chặt rằng Cố Tâm Nguyệt chỉ có chút giống tỷ tỷ của mình mà thôi.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 422


Nói đi nói lại, chỉ có hai chữ - trùng hợp.

Sau đó, thấy sắc mặt phụ thân đã dịu xuống, Ngô Phi Vũ vội vàng nói tiếp: "Phụ thân, như con đã nói lúc nãy, cái c.h.ế.t của tỷ tỷ thực sự không liên quan đến tỷ phu, hơn nữa, tỷ phu một mình nuôi nấng hai hài tử lớn như vậy đã rất khó khăn, bây giờ vất vả lắm mới tìm được một thê tử hiền lành và biết điều như Tâm Nguyệt tỷ, lại hết lòng thương yêu hai hài tử, phụ thân vẫn đừng nên xen vào nữa."

Ngô Vĩnh Xương vốn đã nghe vào được phân nửa, bây giờ bỗng nhiên nghe thấy con trai nói với mình bằng giọng điệu hơi trách móc, ông ta không khỏi tức giận nói: "Ta xen vào? Ta chỉ muốn đi thăm hai hài tử, đó là ngoại tôn tử và ngoại tôn nữ ruột của tal Ta còn không thể đi thăm à?"

Ngô Phi Vũ nghe vậy, hắn lập tức cũng nhận ra mình đã nói sai, vội vàng bù đắp: "Nếu phụ thân muốn đi thăm hai hài tử thì tất nhiên là được, chỉ là..."

Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của con trai, Ngô Vĩnh Xương không kiên nhẫn nói: "Chỉ là cái gì? Có gì thì nói, nói lắp bắp cái gì!"

"Chỉ là phụ thân đến nhà họ Cố thăm hai hài tử e rằng không ổn, dù sao ở đó đều là người nhà họ Cố, phụ thân đến thăm như vậy, e rằng sẽ có nhiều bất tiện." Ngô Phi Vũ thẳng thắn nói: "Nếu phụ thân muốn gần gũi với hai hài tử, chỉ bằng để con ra mặt đón hai hài tử vê phủ, như vậy thì thế nào?"

Ngô Vĩnh Xương nghe vậy, lập tức động lòng, nuôi con trai lớn như vậy, cuối cùng cũng có lúc hắn biết nghĩ cho ông ta.

Ông ta liền gật đầu nói: "Được, nếu đã như vậy, hai ngày nữa ngươi hãy đưa hai hài tử đến phủ."

Ngày hôm sau.

Lúc Cố Tâm Nguyệt thức dậy, trong phòng đã sáng trưng.

Nến đỏ trong phòng đã cháy hết, nghĩ đến sự điên cuồng của hai người đêm qua, Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.

Ban đầu, nàng muốn hoàn thành nghỉ lễ động phòng sớm, để sớm đi tắm rửa, ai ngờ tắm rửa xong, Tống Dập lại quấn lấy nàng đòi hỏi một lần nữa.

Rõ ràng bọn họ đã thành hôn hơn một năm, nhưng đêm qua, cảnh tượng đó lại khiến cả hai đều có chút ảo giác như mới cưới.

Cố Tâm Nguyệt cau mày nhìn thấy ánh nắng chói chang chiếu vào từ ngoài cửa sổ, vội vàng đẩy Tống Dập, nũng nịu nói: "Xong rồi, giờ là mấy giờ rồi, lát nữa lại bị mọi người cười cho.”

Ai ngờ Tống Dập vốn nghiêm khắc với bản thân lại kéo nàng lại, giọng trầm khàn nói: "Không sao, còn nhị ca lót đường cho chúng ta mà.”

Nói rồi, hắn đích thân xuống giường giúp Cố Tâm Nguyệt tìm quần áo mặc hôm nay.

Đến khi hai người mặc quần áo chỉnh tê đến tiền sảnh, chỉ thấy Cố Nhị Dũng dẫn theo Tống Thanh Hoan đã sớm kính trà cho Hứa Thị và những người khác, Cố Tâm Nguyệt không nhịn được liếc xéo Tống Dập, hai người vội vàng bước lên bưng trà.

Hai ngày sau.

Ngô Phi Vũ đích thân đến, nói rõ ràng mục đích lần trước phụ thân đến nhà họ Cố cho Tống Dập và Cố Tâm Nguyệt. Vốn dĩ hai ngày này Cố Tâm Nguyệt vẫn luôn lo lắng, nghĩ đến lần trước Ngô đại nhân đến, chắc chắn ông ta đã biết chuyện của hai hài tử nhưng mấy ngày nay lại rất bình lặng.

Trong lòng nàng vốn còn có chút bất an, lúc này nghe Ngô Phi Vũ nói như vậy, ngược lại nàng lại thấy yên tâm.

Dù sao Ngô đại nhân và hai hài tử thực sự có quan hệ huyết thống, đây là sự thật không thể xóa nhòa, huống chi, nữ nhi ruột của ông ta đã không còn trên đời, không thể để ông ta không được gần gũi với hai hài tử.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 423


Huống chi Ngô Phi Vũ đã nói, ông ta chỉ muốn gặp hai hài tử nhiều hơn, đây là chuyện hợp tình hợp lý.

Tống Dập cũng có suy nghĩ như vậy, hẳn suy nghĩ một chút, liền đồng ý: "Ngươi là cữu cữu của bọn trẻ, vậy ta sẽ giao hai hài tử cho ngươi."

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, vội vàng lên tiếng: "Ta cũng đi cùng nhé, bỗng nhiên đến một nơi xa lạ, ta sợ hai hài tử không thích ứng được."

Tống Dập vốn không muốn nàng đi nhưng thấy nàng có vẻ không yên tâm, liên gật đầu.

Hắn lại nhìn sang Ngô Phi Vũ: "Tâm Nguyệt.. cũng giao cho ngươi, ngươi đưa người ởi, cũng phải đưa về nguyên vẹn."

Ngô Phi Vũ đương nhiên biết hắn lo lắng điều gì, vội vàng vỗ n.g.ự.c nói: "Yên tâm đi tỷ phu, nếu tỷ tỷ thiếu một sợi tóc, ngươi cứ hỏi tội ta.”

Cố Tâm Nguyệt thấy hai người qua lại như vậy, không khỏi thắc mắc, chỉ là đi đến Ngô phủ mà thôi, tại sao lại làm như sói vào hang hổ vậy?

Ngày hôm sau.

Ngô Phi Vũ sáng sớm đã đích thân mang xe ngựa đến đón.

Cố Tâm Nguyệt cũng đã sớm dắt theo hai hài tử, thu dọn xong xuôi đến tiền viện chờ.

Lần đầu tiên đến cửa bái phỏng, không tiện đi tay không, Cố Tâm Nguyệt nhớ đến lần trước Ngô đại nhân ở trang trại ăn những món thú rừng rau dại cũng rất thích, liền lấy không ít từ trong không gian ra, bảo Trần Khai xách theo, chất lên xe ngựa.

Mấy người đi một đường đến Ngô phủ, xuống xe ngựa, hai hài tử còn có chút rụt rè, Cố Tâm Nguyệt một tay dắt một đứa, theo sau Ngô Phi Vũ đi vào phủ.

Vừa bước vào cửa lớn Ngô phủ, trong lòng Cố Tâm Nguyệt không khỏi khựng lại, chỉ thấy cảnh tượng trong phủ trước mắt có chút quen thuộc. Nhưng cụ thể là đã từng thấy lúc nào thì nàng lại hoàn toàn không nhớ ra.

Chẳng lẽ ở hiện đại, nàng đã đi tới quá nhiều nhà vườn rồi à?

Cố Tâm Nguyệt âm thầm đè xuống sự ngạc nhiên trong lòng, theo Ngô Phi Vũ đi đến hoa sảnh ở tiền viện.

Ngô Phi Vũ thấy vẻ mặt nàng lộ ra trên đường vừa rồi, không khỏi vui vẻ cười, chẳng lẽ tỷ tỷ đã nhớ ra điều gì?

Vương quản gia biết hôm nay hai hài tử sẽ đến, đang bận rộn sai bảo người hầu chuẩn bị thêm một số đồ ăn vặt và bánh ngọt mà hài tử thích. Lúc hắn đang dặn dò thì thấy đại thiếu gia đã dẫn người vào hoa sảnh.

Vương quản gia vội vàng đi nhanh tới, đến trong sảnh, vừa nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt đang dắt tay hai hài tử, hắn không khỏi giật mình, tay cũng không tự chủ chỉ vào Cố Tâm Nguyệt: "Đại... đại tiểu thư?”

Cố Tâm Nguyệt đã sớm quen, dù sao cũng không phải lần đầu tiên nàng bị nhận nhầm.

Nàng chỉ mỉm cười lắc đầu nói: "Ta không phải, ta chỉ là kế mẫu của hai hài tử, hôm nay đi cùng hai hài tử đến phủ, quả thật đã làm phiên!"

Vương quản gia thấy nàng bình thản giải thích mình chỉ là kế mẫu của hai hài tử, lúc này hắn mới ngớ người ra thì ra đại thiếu gia gần đây vẫn luôn đến nhà họ CốI

Thảo nào lần trước, từ khi lão gia đến nhà họ Cố về lại luôn thấp thỏm không yên.

Thì ra không chỉ đơn giản là vì chuyện của hai hài tử.

Thì ra nàng chính là kế mẫu của hai hài tử, là thê tử mới cưới của Tống Dập!

Quá giống tiểu thư rồi, chẳng lẽ thật sự là hắn đã già nên mắt hoa nhìn nhầm?

Vương quản gia biết mình đã quá phận, vội vàng xin lỗi: "Không phiền, không phiền, thật ngại quá, vừa rồi ta mắt hoa nhìn nhầm, ta già rồi, mong Tống phu nhân đừng trách tội."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 424


"Không sao không sao, sẽ không trách đâu." Cố Tâm Nguyệt cũng thoải mái an ủi.

Chờ Vương quản gia dặn dò người hầu chuẩn bị trà nước xong, mới vội vàng đến thư viện mời Ngô đại nhân đến.

Cố Tâm Nguyệt dẫn hai hài tử ngồi xuống hoa sảnh, nàng lại không yên tâm dặn dò hai hài tử một lần nữa.

Nàng vừa mới nói được hai câu, liên nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài truyền đến.

Vừa mới ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bóng dáng Ngô đại nhân vội vã đi tới.

Lần trước, từ khi chia tay ở trang trại, bây giờ, Cố Tâm Nguyệt mới lần nữa gặp lại Ngô đại nhân, trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác quen thuộc không tên, tựa như bậc trưởng bối quen biết nhiều năm.

Ngô Vĩnh Xương vừa bước vào cửa sảnh, ông ta vừa liếc mắt liền nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt đang ngôi giữa hai hài tử.

Lần đại hôn trước, nàng bái đường đều che khăn đỏ, lúc này bỗng nhiên nhìn thấy nàng, ông ta lại không nhịn được nhớ đến nữ nhi đã mất sớm của mình, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác bi thương.

May mà hai hài tử đều kịp thời đứng dậy hành lễ với ông ta, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của hai hài tử, trái tim bi thương của Ngô Vĩnh Xương bỗng nhiên ấm áp trở lại, trong nháy mắt dấy lên sự vui mừng.

"Tốt lắm tốt lắm, các con đều đến rồi, mau ngồi, mau ngồi!" Ngô Vĩnh Xương vừa nói, vừa ngồi xuống đối diện.

Chưa từng ở chung với những hài tử lớn như vậy, Ngô Vĩnh Xương nhất thời cũng có chút khó xử, liền vội vàng dặn dò Vương quản gia: "Điểm tâm chuẩn bị cho các hài tử đã làm xong chưa? Mau bưng lên cho bọn chúng ăn thử khi còn nóng!”

Vương chưởng quầy vội vàng đáp: "Đã chuẩn bị xong rồi, lập tức bưng lên ngay!"

"Tốt lắm, tốt lắm, đúng rồi, trước đó ta bảo ngươi chuẩn bị quần áo cho các hài tử, còn có đồ chơi nhỏ nữa!” Ngô Vĩnh Xương lại vội vàng hỏi.

"Cũng đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ sẽ sai người khiêng lên.” Vương chưởng quây vừa nói, vừa vội vàng dặn dò người hầu đi khiêng đồ.

Cố Tâm Nguyệt vốn đã cảm thấy thân phận của mình rất khó xử, nàng chỉ là không yên tâm hai hài tử, mới cắn răng đi theo.

Quả nhiên bầu không khí thực sự rất khó xử.

Cố Tâm Nguyệt nhất thời không biết nên mở lời như thế nào, Ngô Phi Vũ ở bên cạnh đành phải không ngừng nói sang chuyện khác để làm náo nhiệt.

Chờ đến khi Vương chưởng quầy mang đồ lên, Ngô Phi Vũ mới bưng chén trà bên cạnh lên.

Chỉ mình hắn nói chuyện, mệt quái

Vương chưởng quây dặn người hâu mở rương ra, Ngô Vĩnh Xương liên đích thân đứng ra chọn mấy món đồ chơi nhỏ bên trong: "Lại đây, xem có thích không, nếu không thích thì lần sau ta sẽ nhờ người mang từ kinh thành về."

Hoài Cẩn và Tử Du vốn ngồi im trên chỗ của mình, không dám nói nhiều. Lúc này thấy có đồ chơi, ánh mắt bọn chúng liền không ngừng liếc vào trong rương.

Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, liên cười khích lệ: "Đi xem đi, đều là ngoại công của các con cố ý chuẩn bị cho các con đấy."

Nghe vậy, Hoài Cẩn và Tử Du liền mạnh dạn xuống ghế, đi tới trước.

Hai đứa nhận lấy đủ loại đồ chơi nhỏ từ trong tay Ngô Vĩnh Xương, nhìn mà thích thú không thôi.

Ngô Vĩnh Xương thấy trên mặt hai hài tử cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, trong lòng ông ta mới buông lỗng, liền cười hỏi: "Thích không?"

Tử Du thấy vậy, liên ngọt ngào đáp: "Thích ạ, cảm ơn ngoại công!"

Hoài Cẩn nắm chặt chiếc cửu liên hoàn trong tay, cũng nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ngoại công."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 425


Ngô Vĩnh Xương vừa nghe, không khỏi xúc động đến nỗi nước mắt già nua chảy dài...

Trước khi đến, Cố Tâm Nguyệt đã nói chuyện sâu sắc với hai hài tử.

Hai hài tử chưa từng gặp mẫu thân ruột của mình, từ nhỏ đã xa lạ với từ "mẫu thân."

Cố Tâm Nguyệt nhân cơ hội nói với hai hài tử về mẫu thân ruột của chúng và gia đình của mẫu thân ruột.

Hai hài tử vốn đã tò mò về mẫu thân ruột, giờ bỗng nhiên biết mình còn có một người ngoại công khác, hơn nữa ngoại công còn mời chúng đến nơi mẫu thân ruột lớn lên, nhất thời khó có thể chấp nhận và tiêu hóa được.

May thay, sau khi Cố Tâm Nguyệt kiên nhẫn nói chuyện với chúng, hai hài tử đều ngoan ngoãn chấp nhận.

Chúng cũng vui về chấp nhận việc mình có thêm một người ngoại công.

Hai hài tử được Cố Tâm Nguyệt dạy dỗ rất lễ phép, nhận được đồ chơi nhỏ mà mình thích thì đương nhiên phải cảm ơn.

Ai ngờ người ngoại công mới này nghe xong lại phản ứng lớn như vậy?

Ngô Vĩnh Xương thấy hai hài tử đều ngơ ngác nhìn mình, ông ta vội lau nước mắt trên mặt, áy náy nói: "Xin lỗi, để các con chê cười, ngoại công chỉ là quá vui mừng nên nhất thời không nhịn được.”

Cố Tâm Nguyệt đứng bên cạnh nhìn cũng rất ngượng ngùng, chỉ có thể cười trừ cho qua chuyện.

May thay, Ngô đại nhân nhanh chóng trở lại bình thường, lại bắt đầu hỏi han hai hài tử đủ điều.

Ngô Phi Vũ thấy thời cơ đã chín muôi, nghĩ đến kế hoạch trước đó của mình, hắn liền nhân cơ hội mở lời với người cha đang vui mừng đến quên cả trời đất: "Cha, trước đây khi mẫu thân còn sống đã để lại không ít của hồi môn cho tỷ tỷ, tuy rằng tỷ tỷ hiện tại không còn nữa, nhưng vẫn còn hai hài tử trên đời, hai hài tử lại còn nhỏ như vậy, chi bằng đem của hồi môn của tỷ tỷ để lại cho hai hài tử đi!"

Thấy cha mình nhất thời cứng đờ, Ngô Phi Vũ lại vội vàng nói: "Tỷ tỷ đi sớm, hai hài tử còn chưa từng gặp mặt mẫu thân, lớn lên ở vùng quê, có lẽ từ nhỏ chúng đã chịu không ít khổ cực, chịu không ít ánh mắt khinh thường của người khác, nếu có thể mang của hồi môn mà mẫu thân cho tỷ tỷ để lại cho hai hài tử thì sau này cuộc sống của chúng cũng có thể ổn định hơn."

Nghe vậy, Ngô Vĩnh Xương không khỏi nhíu mày.

Đúng vậy, hai hài tử từ nhỏ đã không có mẫu thân, một tên nhóc ranh như Tống Dập thì nuôi chúng lớn lên như thế nào?

Hai hài tử có đủ ăn đủ mặc không?

Không biết sau lưng ông ta, chúng đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt khinh thường của người khác.

Nghĩ đến việc mình đường đường là tri phủ một châu, ngoại tôn tử và ngoại tôn nữ của mình lại phải chịu nhiều khổ cực như vậy, ông ta không khỏi động lòng nói: "Nên cho hai hài tử, chờ khi kế mẫu các con trở về, trước tiên bảo nàng ấy lấy sổ sách của hồi môn của mẫu thân các con ra, con xem thử có những gì là để lại cho tỷ tỷ của con? Đến lúc đó đều đưa cho hai hài tử." Ngô Phi Vũ vốn tưởng rằng ông ta sẽ không đồng ý, không ngờ ông ta lại dễ dàng đồng ý như vậy. Hắn không khỏi mừng rỡ: "Được, cảm ơn cha đã đồng ý."

Sau đó, hắn lại nhìn Cố Tâm Nguyệt: "Hai hài tử còn nhỏ, sau này những sản nghiệp này không thể tránh khỏi phải nhờ Cố nương tử giúp đỡ quản lý."

Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên bị gọi tên, nhớ đến chuyện Ngô Phi Vũ đã nói với nàng trước đó về việc quản lý sản nghiệp, nàng liền hiểu ra, hắn đây là muốn trước mặt Ngô đại nhân làm rõ ràng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 426


Sau này có thể quang minh chính đại giao hết tài sản vào tay nàng.

Mặc dù trước đó nàng đã khéo léo từ chối nhưng lúc này, thấy Ngô Phi Vũ quả quyết như vậy, lại vất vả lắm mới tranh thủ được sản nghiệp trước mặt Ngô đại nhân, nàng cũng không tiện phá hỏng sự sắp xếp của hắn.

Nàng bèn gật đầu nói: "Được."

Ngô Vĩnh Xương thấy Phi Vũ lập tức giao hết sản nghiệp còn chưa đến tay lại cho Cố nương tử, ông ta không những không tỏ vẻ nghi ngờ, ngược lại còn rất tán đồng nhìn Cố Tâm Nguyệt: "Cố nương tử tuổi còn trẻ đã quản lý trang trại tốt như vậy, giao cho nàng ta cũng khiến ta yên tâm.”

Thấy phụ thân đồng ý sảng khoái như vậy, còn rất tin tưởng tỷ tỷ, Ngô Phi Vũ không khỏi có chút ngẩn người, sau đó hắn lại thấy phụ thân đại nhân vẫn luôn dùng ánh mắt đánh giá nhìn tỷ tỷ. Trong ánh mắt đó có sự thăm dò cẩn thận, lại có cả sự chua xót.

Nghĩ đến sợ rằng trong lòng phụ thân cũng nghi ngờ thân phận của tỷ tỷ, nhưng lại không dám tin, trong lòng hắn không khỏi cảm thán vạn phần.

Nhưng vừa nghĩ đến quan hệ trước đây giữa phụ thân và tỷ tỷ không được tốt, đặc biệt là hiện tại tỷ tỷ sống tốt như vậy, hắn thật sự không đành lòng nàng quay về dấn thân vào vũng nước đục của Ngô gia.

Hắn bèn tạm thời đè nén suy nghĩ của mình lại

Bên kia, Ngô Vĩnh Xương nhìn hai hài tử nghịch ngợm món đồ chơi nhỏ trong tay, ông ta càng nhìn càng thích, chỉ thấy hai hài tử này còn đẹp hơn cả con cái nhà quyền quý trong thành, không khỏi thầm tự hào.

Quả nhiên là ngoại tôn tử/ngoại tôn nữ của Ngô Vĩnh Xương!

Ánh mắt ông ta hận không thể dán chặt vào hai hài tử, sau đó nhớ đến hai hài tử cũng đã đến tuổi vỡ lòng, ông ta bèn hỏi Cố Tâm Nguyệt: "Không biết hai hài tử đã vỡ lòng chưa? Hay là sau tiết thu, ta sẽ tìm một vị phu tử cho hai hài tử!"

Cố Tâm Nguyệt nghĩ đến dự định đã bàn bạc với Tống Dập trước đó, nàng bèn cười nói: "Đã tìm được rồi, định sau tiết thu sẽ đưa đi."

"Ồ? Là vị phu tử nào?” Ngô Vĩnh Xương tò mò hỏi, nếu không tốt, ông ta còn có thể đổi.

Cố Tâm Nguyệt vội nói: "Là Khổng lão phu tử ở Nam thành, hiện tại trong nhà còn có hai hài tử đang học ở đó."

Mặc dù Khổng lão phu tử vẫn chưa đồng ý, nhưng Cố Tâm Nguyệt đã sớm nghĩ xong, chờ qua một thời gian nữa, rượu mơ ngâm xong, nàng sẽ mang một ít qua tặng ông tai

Ngô Vĩnh Xương vừa nghe là Khổng lão phu tử, bèn gật đầu nói: "Rất tốt, không ngờ các ngươi lại có thể thuyết phục ông ấy xuất sơn, như vậy rất tốt!"

Không lâu sau, đã đến giờ cơm trưa.

Vương quản gia vốn đã sớm dặn dò nhà bếp chuẩn bị không ít món ăn ngon, cộng thêm vừa rồi Ngô đại nhân đã đích thân đến nhà bếp dặn dò, cho nên bữa cơm trưa này không thể chỉ dùng từ thịnh soạn để hình dung.

Ăn được một lúc, ánh mắt Cố Tâm Nguyệt không khỏi sáng lên.

Ngô phủ quả nhiên là danh gia vọng tộc của phủ Thanh Châu, chỉ cần nhìn tay nghề của đầu bếp trong phủ là có thể thấy được.

Những món ăn này không chỉ đẹp mắt, hương vị cũng rất ngon, có mấy món khá hợp khẩu vị của nàng.

Nếu không phải bản thân chỉ là đi cùng hai hài tử, nàng còn tưởng rằng đây là bữa cơm Ngô đại nhân chuẩn bị theo sở thích của nàng.

Ba mẫu tử ăn no căng bụng, Ngô đại nhân cũng thấy rất vui mừng.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 427


Ngô Phi Vũ thấy vậy, bèn chủ động đề nghị dẫn ba người đi dạo trong vườn.

Cố Tâm Nguyệt đương nhiên vui vẻ đi theo, mấy người bắt đầu đi dạo trong vườn để tiêu cơm.

Đi được một lúc, Cố Tâm Nguyệt không biết đã đi đến trước một cái viện của ai, thấy bên trong viện đã rất hoang vu, nàng bèn tò mò hỏi: "Phi Vũ, đây là đâu?”

Ngô Phi Vũ thấy vẻ mặt nghi ngờ của nàng, không khỏi thấy chua xót, bèn nói: "Đây là viện trước kia tỷ tỷ ta ở, nhiều năm nay, nơi này vẫn luôn bỏ trống, phụ thân không cho người hầu dọn dẹp, cho nên trông có vẻ hơi đổ nát."

Cố Tâm Nguyệt ồ một tiếng, thấy đây là điều cấm ky của người Cố gia nên nàng vội vàng rời đi cho xong.

Ngô Phi Vũ một lòng muốn kiểm chứng trí nhớ của tỷ tỷ, bèn vội vàng lên tiếng: "Đã đến đây rồi, hay là vào xem thử, cũng để hai hài tử nhìn thấy nơi sinh mẫu của chúng từng ở trước khi xuất giá. "

Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt cúi đầu nhìn biểu cảm của hai hài tử, thấy chúng đều tỏ ra tò mò và mong chờ, Cố Tâm Nguyệt bèn gật đầu nói: “Được thôi, chúng ta vào xem thử."

Nói rồi, mấy người đẩy cánh cổng lớn có phần đổ nát ra, đi vào bên trong.

Sân trong đã mọc đầy cỏ dại, có thể thấy đã nhiều năm không dọn dẹp.

Ngay từ khi bước vào cổng, Cố Tâm Nguyệt như bị một sức mạnh kỳ diệu nào đó kéo đi, không biết đã đi vào trong phòng từ lúc nào.

Đến khi nàng phát hiện ra thì mình đã ở trong phòng, mà trên chiếc bàn trước mặt nàng đang bày một thứ mà nàng vô cùng quen thuộc.

Cố Tâm Nguyệt nhìn kỹ, ánh mắt liên dừng lại ở một chiếc túi thêu chưa hoàn thành trên bàn.

Nàng như bị ma xui quỹ khiến cầm nó lên, nhẹ nhàng phủi bụi trên đó, một hình ảnh chú mèo máy màu xanh lam chưa hoàn thành liền hiện ra trước mắt nàng.

Nhìn thấy vậy, Cố Tâm Nguyệt không khỏi nhíu mày, tại sao sinh mẫu của hai hài tử cũng thêu hình ảnh này, chẳng lẽ nàng cũng là người hiện đại xuyên không đến đây?

Mặc dù chỉ mới thêu được một nửa nhưng nàng vẫn nhận ra ngay, bởi vì khi còn ở hiện đại, nàng cũng từng thêu hình ảnh tương tự vì thấy buồn chán, hơn nữa nàng cũng dùng cách thêu chữ thập!

Không vì lý do gì khác, chỉ vì hình ảnh này đơn giản nhất!

Thấy Cố Tâm Nguyệt nhìn chằm chằm vào chiếc túi thêu chưa hoàn thành này hồi lâu, Ngô Phi Vũ ở bên cạnh vội vàng hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”

Chẳng lẽ nàng đã nhớ ra điều gì?

Chưa chờ Ngô Phi Vũ hỏi tiếp, Cố Tâm Nguyệt đã nghi ngờ hỏi: "Phi Vũ, chiếc túi thêu này là do tỷ tỷ của ngươi thêu trước khi mất phải không?”

Ngô Phi Vũ nhìn những đường kim mũi chỉ vụng về trên chiếc túi thêu, gật đầu nói: "Đúng vậy, mẫu thân chúng ta mất sớm, tỷ tỷ từ nhỏ đã không giỏi nữ công gia chánh, những đường kim mũi chỉ đều kỳ lạ và vụng về như vậy, e rằng chỉ có tỷ tỷ của ta mới thêu được."

Nghe vậy, trái tim Cố Tâm Nguyệt không khỏi chùng xuống.

Quả nhiên nàng đã đoán không sai, tiên thê của Tống Dập thực sự là người xuyên không đến đây!

Như vậy thì mọi chuyện cũng dễ hiểu, trước đây tại Đa Vị Lâu ở trấn Thanh Thủy, những món ăn mà nàng ăn cũng là do tỷ tỷ của hắn bán công thức nấu ăn!

Mặc dù vẫn chưa thể xác định được đối phương đã xuyên không đến đây vào thời điểm nào, nhưng nàng có thể khẳng định rằng, đối phương đã xuyên không đến đây từ khi còn ở phủ Thanh Châu, sau đó gả cho Tống Dập, sinh hai hài tử rồi bỏ đi.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 428


Thật là một người đồng hương đáng thương!

Không biết sau khi chết, liệu đối phương có trở về thời hiện đại hay không?

Còn bây giờ, nàng lại xuyên không đến đây để làm kế mẫu của hai hài tử, chẳng lẽ nàng thực sự là người thay thế đối phương?

Nghĩ đến việc Tống Dập liên tiếp cưới hai nữ nhân hiện đại xuyên không, Cố Tâm Nguyệt không khỏi cười khổ lắc đầu, xem ra Tống Dập thực sự là nam chính của cuốn sách này, hắn đích thị chính là con trai ruột của tác giải Sau khi Cố Tâm Nguyệt than thở trong lòng một hồi, tâm trạng hỗn loạn của nàng cũng dần bình tĩnh lại, sau đó nàng đặt chiếc túi thêu về chỗ cũ, cười với Ngô Phi Vũ: "Ta chỉ thấy cách thêu này khá đặc biệt, chắc hẳn tỷ tỷ của ngươi trước kia cũng là một người thú vị."

Ngô Phi Vũ gật đầu cười nói: "Đúng vậy, tỷ tỷ của ta đúng là một người thú vị."

Mấy người lại đi loanh quanh một vòng, thấy trời đã không còn sớm, Cố Tâm Nguyệt lên tiếng: “Trời cũng không còn sớm nữa, ta đưa hai hài tử về đây!"

Ngô Phi Vũ gật đầu đồng ý: "Được, đến tiền viện nói với phụ thân một tiếng, ta sẽ đưa các ngươi về."

Vừa đi đến tiền viện, bọn họ đã thấy Vương chưởng quầy đang chỉ huy người hầu bê những thứ vừa được khiêng ra, từng thùng từng thùng chất lên xe ngựa, thấy Cố Tâm Nguyệt, hắn liền cười nói: "Tống nương tử, những món đồ chơi nhỏ này, còn có một số quần áo, điểm tâm đều là tấm lòng của Ngô lão gia dành cho hài tử, lát nữa để Trần Khai giúp ngươi mang về."

Cố Tâm Nguyệt thấy đồ đạc đã chuyển đi gần hết, cũng không tiện từ chối, bèn thoải mái nhận lấy: "Cảm ơn!"

Chờ đến khi từng kiện hàng lớn nhỏ đều được chuyển lên xe ngựa, Cố Tâm Nguyệt cũng đã dẫn theo hai hài tử đến chào tạm biệt Ngô đại nhân.

Ngô Vĩnh Xương nhìn hai hài tử mà rất không nỡ.

Tử Du tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã biết cách hiểu lòng người, miệng cô bé cũng rất ngọt: "Ngoại công, khi nào rảnh ngoại công cũng có thể đến nhà chúng ta chơi, đến lúc đó để mẫu thân ta sẽ làm đồ ăn ngon cho ngoại công!”

Ngô Vĩnh Xương vốn định lập tức đồng ý ngay, nhưng nghĩ đến việc ở nhà họ Cố không tiện, đặc biệt là hiện tại ông ta vẫn chưa thể nguôi ngoai chuyện Tống Dập, ông ta bèn nói: "Chờ khi nào các con rảnh, để mẫu thân các con đưa các con đến đây chơi, ngoại công sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon và đồ chơi hay cho các con.”

Hai hài tử gật đầu đồng ý, rồi theo Cố Tâm Nguyệt lên xe ngựa trở về...

Chớp mắt đã vào hè.

Thời tiết cũng dần nóng lên.

Cửa hàng bên cạnh mà Cố Tâm Nguyệt mua trước đó cũng đã sớm được thông nhau, hai cửa hàng liền kề nhau, cũng được sửa sang lại.

Hiện tại cửa hàng này vẫn tiếp tục bán lẩu Tứ Xuyên, nhưng vì thời tiết dần nóng lên, Cố Tâm Nguyệt bắt đầu bán đồ đá bào ở cửa hàng bên cạnh.

Ngoài những tảng băng sạch nàng đã tích trữ trước đó trong không gian, còn có thạch rau câu thủ công mà Cố Tâm Nguyệt làm từ hạt thạch rau câu, trộn với đá bào, thêm vài thìa hạt trái cây, là món ăn vô cùng hấp dẫn trong mùa hè.

Ngay cả khi mọi người đã ăn chán thạch rau câu muốn đổi khẩu vị, trong cửa hàng vẫn có đủ loại trái cây, đều được ướp lạnh trước.

Đặc biệt là dưa hấu đã bán rất chạy ở phủ Thanh Châu năm ngoái, khiến không ít người ở phủ Thanh Châu vẫn nhớ mãi không quên, giờ biết người bán dưa hấu đó đã mở cửa hàng ở phía nam thành phố, cứ vài ba ngày, mọi người lại đến ăn thử.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 429


Ban đầu có người không nỡ mua cả quả dưa hấu, thấy cửa hàng trái cây nhà họ Cố không chỉ bán cả quả mà còn bán nửa quả, thậm chí còn có thể mua theo từng miếng, ngay cả những người không đủ tiền mua dưa hấu, vẫn có thể ăn một chén thạch rau câu đơn giản nhất, trong mùa hè nóng bức này cũng đã là một sự hưởng thụ.

Vì vậy, cửa hàng lẩu Tứ Xuyên nhà họ Cố vốn tưởng rằng vào mùa hè nóng bức sẽ ế ẩm, không ngờ lại đông khách lạ thường!

Ngoài số lượng lớn trái cây trong trang trại được đưa ra thị trường ra, các loại lương thực, rau củ khác cũng dần được thu hoạch, ngay cả lúa mì và khoai tây ở trong núi sâu trước đó cũng được thu hoạch về.

Ngoài ra, gà vịt ngỗng, lợn bò dê, cá và thỏ nuôi cũng có thể bán với số lượng lớn.

Tất cả các nguyên liệu trong cửa hàng của gia đình đều có thể tự cung tự cấp, không chỉ vậy, bọn họ còn phải tiếp tục cung cấp cho thư viện Thanh Giang, Đa Vị Lâu và nhà họ Tần.

Tuy nhiên, đối với khoai tây cũng như khoai lang và ngô sẽ thu hoạch sau này, Cố Tâm Nguyệt vẫn cẩn thận, nàng chủ yếu đều tích trữ chúng trong không gian, dù sao với tình hình hiện tại, cộng với thân phận chưa lên ngôi của Tống Dập, nàng cũng chỉ có thể cất đi trước, nếu không, lấy ra với số lượng lớn như vậy e rằng sẽ tạo nên những phiền phức không đáng có cho gia đình.

Cùng lúc đó, rượu mơ mà Cố Tâm Nguyệt ủ trước đó cũng đã xong.

Ngoài phần của Khương lão phu tử và Khổng lão phu tử, ngay cả nhà họ Ngô và nhà họ Tần cũng được tặng một ít.

Đúng lúc hôm nay Ngô Phi Vũ tan học ở trong cửa hàng, Cố Tâm Nguyệt liền bàn bạc với hắn: "Phi Vũ, hiện giờ, rượu mơ này đã ủ xong hết rồi, ta định lấy ra bán thử xem sao, dù sao mơ này cũng là do ngươi cung cấp, đến lúc đó, nếu ta bán được thì chúng ta chia 5:5 nhé?”

Nào ngờ Ngô Phi Vũ vừa ăn dưa hấu vừa lắc đầu như trống bỏi: "Không cần, không cần, sau này nếu ta muốn uống thì đến chỗ tỷ tỷ uống là được, tiền bán được tỷ giữ lấy đi, dù sao trang trại mơ này vốn là của Hoài Cẩn và Tử Dul Hơn nữa, tỷ tỷ để trong cửa hàng bán cũng vất vả, hay là đem rượu mơ đến tửu lâu của Tần ca hỏi thử xem?"

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn không chịu nhận, nàng không khỏi thở dài: "Hài tử này..."

"Nhưng không biết bao giờ Tần ca của ngươi mới có thể trở về từ kinh thành, nếu về muộn thì hẳn sẽ không được uống thử rượu mơ này mất!"

Cố Tâm Nguyệt vừa dứt lời, liên nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc của một nam nhân: "Ai đang nhắc đến ta vậy? Ta không được uống thử thứ gì?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc ngoài cửa, Cố Tâm Nguyệt và Ngô Phi Vũ đều vô thức nhìn ra ngoài cửa.

Thấy người đến đúng là Tần Tranh đã lâu không gặp, ánh mắt cả hai không khỏi sáng lên.

Ngô Phi Vũ là người phản ứng đầu tiên, hắn nhanh chóng bước tới, tươi cười chào đón: "Tần ca, ngươi từ kinh thành trở về từ khi nào vậy?” Tần Tranh cũng cười đi tới, nhìn hai người: "Mới đến trước giờ ngọ, ở nhà nghỉ ngơi một lát thì thấy nóng quá, nghe nói cửa hàng của các ngươi bắt đầu bán đồ đá lạnh nên ta đến ăn thử, sao nào? Vừa rồi các ngươi đang nhắc đến ta có chuyện gì vậy?”

Cố Tâm Nguyệt cười giải thích: "Vốn định nói xấu ngươi vài câu, nào ngờ lại bị ngươi nghe thấy, ha ha.”
 
Back
Top Bottom