Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 400


"Được!"

Tống Dập còn chưa nói hết lời, còn đang nghĩ đến một đống lý do thuyết phục nàng thì Cố Tâm Nguyệt đã trực tiếp đồng ý: "Được! Chờ bảng vàng công bố thì chúng ta tổ chức."

"Thật không?" Tống Dập không tin nổi: "Lỡ như ta trượt thì sao?"

Cố Tâm Nguyệt cười nói: "Không có lỡ như, chẳng lẽ ngươi trượt thì ta có thể hủy hôn à?"

Tống Dập vội vàng lắc đầu: "Tất nhiên là không được, dù thế nào thì ta cũng đã là phu quân của nàng, hơn nữa ta cũng sẽ không trượt, ta chỉ hơi bất ngờ, không ngờ nàng lại đồng ý nhanh như vậy."

Cố Tâm Nguyệt không cho là vậy: "Có gì lạ đâu? Trước kia chúng ta ở trên núi không có điều kiện, bây giờ chúng ta đã ổn định ở phủ thành, hộ khẩu ở trang trại cũng đã làm xong, cha và mọi người đều có thể đến tham dự, lúc này không tổ chức thì còn chờ đến bao giờ?"

"Kể cả ta có sợ phiền phức không muốn tổ chức thì cũng phải giúp nhị ca và muội muội chuẩn bị chứ? Làm một lần, tổ chức hai chuyện lớn, chẳng phải rất hời à?"

Tống Dập bị nàng nói một tràng lý lẽ vặn vẹo đến nỗi lắc đầu: "Được, đều nghe theo nàng." "Ngươi đã nói là đều nghe ta, vừa hay ta có mấy chuyện muốn bàn bạc với ngươi trước, chờ ngươi đồng ý rồi ta sẽ đi nói với cha và mẫu thân." Cố Tâm Nguyệt thừa thắng xông lên.

Một dự cảm không lành bỗng dâng lên, Tống Dập vội vàng hỏi nhỏ: "Chuyện gì? Chỉ có chuyện hôn lễ là không được bàn bạc."

"Không phải chuyện này, một lát nữa không phải cha sẽ quay về trang trại à? Vừa hay để ông ấy đánh xe la về, sau này trang trại muốn mang hàng đến thì cũng cần dùng xe la, nhà chúng ta vừa hay có thể mua một chiếc mới tốt hơn." Cố Tâm Nguyệt từ từ nói.

"Nàng muốn mua xe ngựa à?" Tống Dập hỏi.

"Ừm, không được à? Thực ra ta đã muốn mua xe ngựa từ lâu rồi nhưng mẫu thân cứ ngăn cản không cho." Cố Tâm Nguyệt bất lực nói.

"Mua." Tống Dập vội vàng gật đầu đồng ý: "Đã nên mua từ lâu rồi, dạo này ta vẽ truyện tranh cũng tích cóp được kha khá tiền, trừ tiền thuê nhà cho Khương phu tử, số còn lại chắc đủ mua một chiếc xe ngựa."

Số tiên này trước giờ Cố Tâm Nguyệt vẫn để hắn tự giữ.

Vì nàng thấy nếu nam nhân không có tiền trong người thì ra ngoài làm việc cũng không có tự tin, ít nhiều gì cũng phải để dành một ít phòng thần.

Chỉ là không ngờ, hắn vậy mà đã tích cóp được nhiều như vậy?

Nhưng mà Cố Tâm Nguyệt vốn không định dùng số tiền này của hắn, nàng liền vội vàng kéo hắn lại: "Không cần lấy số tiền đó đâu, trước kia mua trang trại, chúng ta đúng là hơi eo hẹp nhưng mấy tháng nay bán lẩu Tứ Xuyên, cung cấp hàng cho tửu lâu và thư viện cũng tích cóp được kha khá tiền."

Đặc biệt là vào mùa đông trước, rau vốn là thứ hiếm, giá bán đương nhiên không thấp.

"Hơn nữa, trước kia nghĩ đến chuyện cha muốn về phủ thành ở, ta đã dự trù trước một khoản tiền để mua nhà, bây giờ tạm thời không cần mua nhà nữa, số tiền này cũng không dùng đến, ngoài việc tổ chức hôn lễ và mua xe ngựa, ta muốn mua luôn cả cửa hàng bên cạnh cửa hàng của chúng ta." Cố Tâm Nguyệt thấy sắc mặt Tống Dập vẫn bình thường, liền một hơi nói hết dự định của mình.

Tống Dập vốn còn hơi say, nghe Cố Tâm Nguyệt nói vậy, hắn không khỏi tỉnh táo lại ngay: "Được, ngày mai ta sẽ đi với nàng.”

Tối đến, Tống Dập nhân lúc mọi người cùng ăn cơm, liền nhắc đến chuyện muốn chờ sau khi công bố bảng vàng thì tổ chức hôn lễ.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 401


Cố lão đầu và Hứa Thị là người kích động nhất, vốn dĩ hôm nay sau khi Tống Chính Quang lấy được hộ khẩu, bọn họ đã muốn nhắc đến chuyện này.

Không ngờ Tống Dập lại là người để tâm nhất, Hứa Thị cười đến nỗi không khép được miệng: "Tốt quá, chuyện này kéo dài lâu như vậy rồi, đúng là nên làm sớm, còn có Nhị Dũng và Thanh Hoan nữa, nhân lúc còn trẻ thì thành thân sớm đi, không khéo thì ——”

Chưa chờ Hứa Thị nói hết, Tống Thanh Hoan đã đỏ bừng cả mặt.

Cố Nhị Dũng cũng ngượng ngùng gãi đầu: "Tâm Nguyệt và Thanh Hoan bàn bạc xem cần mua sắm những gì trước, đến lúc đó ta và Tống Dập sẽ đi mua."

"Đúng rồi, cuối tháng là công bố bảng vàng rồi, vừa hay tranh thủ lúc này rảnh rỗi, những gì cần mua đều phải mua về hết!" Hứa Thị vội vàng lên tiếng đáp.

Thanh Hoan ngượng ngùng cúi đầu ừ một tiếng: "Muội đều nghe theo tấu tử, không cần quá phô trương."

Mở đầu câu chuyện, mọi người lại rôm rả bàn tán về việc nên mua sắm những gì, mời những ai đến và tổ chức như thế nào.

Thấy mọi người đều đắm chìm trong niềm vui, Cố Tâm Nguyệt vội vàng nhân cơ hội này đưa ra chuyện muốn mua xe ngựa.

Theo thường lệ, Hứa Thị chắc chắn sẽ ngăn cản.

Không ngờ hôm nay Cố. Tâm Nguyệt vừa mới nhắc đến, Hứa Thị đã rất đồng ý: "Xe ngựa này nên mua, xe la thì để ở trang trại, sau này lúc mua bán, có xe ngựa thì chúng ta ra khỏi thành cũng tiện, hai ca ca con ởi giao hàng cũng tiện, mùa đông cũng không sợ lạnh nữal"

Những người còn lại cũng đồng loạt hưởng ứng, Cố lão đầu chủ động lên tiếng: "Ta thấy thế này, bên Đông Thị, ta và lão đại khá quen thuốc, trước kia mua xe la, chúng ta cũng là mua ở đó, sáng mai ta và lão đại sẽ đi hỏi giá, nếu có xe nào phù hợp thì mua luôn!”

Cố Tâm Nguyệt không khỏi mừng rỡ: "Vậy thì tốt, ngày mai cha và đại ca đi xem xe ngựa, vừa hay con và Tống Dập muốn đến nha hành xem cửa hàng!"

Hứa Thị vừa nghe, lập tức nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng hỏi: "Xem cửa hàng? Con định mua thêm cửa hàng nữa à?"

Cố Tâm Nguyệt cười hì hì giải thích: "Mẫu thân, mấy cửa hàng trong thành Thanh Châu này đều đã dần dần khôi phục rồi, bây giờ không mua, chờ sau này mua thì giá có khi còn tăng gấp đôi, con thấy cửa hàng bỏ trống bên cạnh cửa hàng của chúng ta khá ổn, nếu mua được thì đập thông hai cửa hàng, diện tích cũng sẽ rộng hơn."

"Ơ? Cái cửa hàng này đúng là không tệ nhưng cửa hàng đồ ăn vặt của chúng ta cũng không cần to như vậy chứ?" Hứa Thị không hiểu.

"Mẫu thân, con nghĩ rằng khi trời nóng thì việc làm ăn có thể sẽ không còn được như hiện tại nữa, lúc ấy dưa trong trang trại vừa được thu hoạch, đem ra bán thì còn phải chịu nắng gió, không bằng để trong cửa hàng bán, hơn nữa chúng ta làm dưa thành salad trái cây, rồi làm thêm thạch rau câu, đồ ngọt và đá vào cũng rất tuyệt."

Mọi người vừa nghe Cố Tâm Nguyệt lên kế hoạch, vừa tưởng tượng đến cảnh bán đồ đá vào hè, đều không khỏi gật đầu đồng ý. Các hài tử là vui nhất, Tử Du vội chạy đến trước mặt Cố Tâm Nguyệt: "Mẫu thân, trái cây trộn là gì? Thạch rau câu là gì?"

Cố Tâm Nguyệt thấy cô bé thèm thuồng, không khỏi cười nói: "Con bé này... chờ đến lúc dưa trong trang trại ra là con biết ngay."

"Được! Vậy ngày mai mẫu thân và chA Yênh đi mua cửa hàng đi." Tử Du là người đầu tiên đồng ý.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 402


Ngày hôm sau.

Cố lão đầu và Cố Đại Sơn sáng sớm đã đến Đông Thị xem xe ngựa.

Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập thì lại đến nha hành lần trước, trực tiếp tìm ngươi môi giới lần trước hỏi chuyện cửa hàng.

Lần này khác với lần trước, hai người trực tiếp đến cửa hàng bên cạnh.

Thêm vào đó, giá cửa hàng trong thành hiện nay thực sự tăng không ít, Cố Tâm Nguyệt dùng hết mọi cách, cuối cùng lấy giá 100 lượng mua được cửa hàng bên cạnh. Mặc dù đắt hơn lần trước nhưng cũng nằm trong dự kiến của nàng.

Mua xong xe ngựa, mua xong cửa hàng, mọi người lại bận rộn đập thông cửa hàng và sửa sang lại.

Bên kia còn phải chuẩn bị đồ dùng cho đám cưới.

Đúng lúc mọi người bận rộn chân không chạm đất thì bên thư viện cuối cùng cũng có tin công bố bảng vàng.

Sáng sớm, Ngô Phi Vũ đã đến nhà họ Cố trước.

Thấy Tống Dập vẫn bình tĩnh ngồi ăn sáng ở nhà, hắn không khỏi sốt ruột nói: "Tỷ phu, sao ngươi vẫn bình tĩnh như vậy? Không biết hôm nay công bố bảng vàng à?" Nghe vậy, những người còn lại đều ngơ ngác, đúng là bọn họ không biết hôm nay công bố bảng vàng.

Chỉ có Tống Dập nhàn nhạt ừ một tiếng: "Biết, lát ăn sáng xong sẽ đi."

Ngô Phi Vũ vốn đang như kiến bò chảo nóng, lúc này thấy hắn không vội, đành bất đắc dĩ ngồi xuống bàn: "Được rồi, ngươi không vội, ta vội cái gì? Vừa hay ta sáng sớm đã dậy đi đến đây, còn chưa ăn sáng."

Sau đó hắn vô tư cười với Cố Tâm Nguyệt: "Tỷ, làm phiền tỷ múc cho ta một chén cháo."

Cố Tâm Nguyệt vừa nghe nói hôm nay công bố bảng vàng, nàng vốn cũng muốn nhanh chóng dọn dẹp rồi đến thư viện xem, ai ngờ Ngô Phi Vũ lại ngồi xuống ăn sáng.

Thế là nàng đành múc cho hắn một chén cháo, bưng thêm hai đĩa thức ăn nhỏ lên.

Mọi người ăn xong, lại chờ Ngô Phi Vũ một lúc, rồi mới đi đến thư viện.

Đến cổng thư viện, chỉ thấy bên ngoài thư viện đã có không ít người đứng, đang vây quanh bảng văn dán trên tường xem ởi xem lại.

Mọi người bị chặn ở ngoài dòng người, ngóng cổ cũng không nhìn thấy.

Lúc mọi người đang sốt ruột, Cố Tiểu Võ và Cố Tiểu Lục như hai con lươn, chui vào đám đông.

Một lát sau, tiếng ngạc nhiên hô lên của Cố Tiểu Lục vang lên: "Đỗ rồi đỗ rồi! Cô phụ ta là thủ khoal Cô phụ ta đã là học sinh!”

Mọi người vừa nghe Cố Tiểu Lục báo tin vui, không khỏi lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt.

"Muội phu, ngươi giỏi quái Không ngờ lâu như vậy không đi học, mà vẫn thi tốt như vậy!"

"Đúng vậy, Tống Dập này là người có bản lĩnh!" Cố lão đầu và Hứa Thị cũng đồng thanh khen ngợi.

"Cha, cha giỏi quá!" Hoài Cẩn và Tử Du cũng giơ ngón tay cái về phía hắn.

Cố Tâm Nguyệt cũng bắt chước giơ ngón tay cái về phía hắn: "Phu quân tuyệt quát” Tống Dập vốn không lo lắng mình có đỗ hay không, chỉ không ngờ hắn lại là thủ khoa, tảng đá trong lòng hắn cuối cùng cũng được hạ xuống, cười với ba mẫu tử.

Chờ mọi người khen Tống Dập xong, mới nhớ đến Ngô Phi Vũ sáng sớm đã dậy đi xem bảng.

Thấy hắn vẫn đang rất căng thẳng nín thở chờ đợi, Trần Khai ở bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa, vội vàng đẩy đám đông về phía Cố Tiểu Võ ở phía trước nhất, hỏi: "Tiểu Võ, nhanh xem có tên thiếu gia không?”

Lúc này, Cố Tiểu Võ đang đứng ở hàng đầu tiên, đọc từng cái tên một: "Đừng vội, sắp đọc xong rồi!"

Hắn không nói thì còn đỡ, vừa nghe sắp đọc xong rồi, mà vẫn chưa có tên Ngô Phi Vũ, mọi người không khỏi có chút căng thẳng, đều thâm nghĩ lát nữa phải an ủi Ngô Phi Vũ thế nào?
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 403


Đặc biệt là Cố Tâm Nguyệt, lần trước vào phòng thi, Ngô Phi Vũ đã từng nói với nàng một câu như vậy, có thể thấy hắn khao khát đỗ đạt đến mức nào?

Đang lúc Cố Tâm Nguyệt nghĩ xem lát nữa nên làm món gì ngon để cho hắn khuây khỏa, thì trong đám người bỗng vang lên giọng nói kích động của Cố Tiểu Võ: "Có rồi, có rồi! Cữu cữu của Hoài Cẩn và Tử Du cũng đỗ rồi!"

Mọi người nghe vậy, bỗng cảm thấy như niềm vui từ trên trời rơi xuống.

Ngô Phi Vũ cũng không khỏi ngạc nhiên, lắc người Tống Dập bên cạnh: "Tỷ phu, ngươi nghe thấy chưa? Ta cũng đỗ rồi!"

Tống Dập thấy dáng vẻ mừng như điên của Ngô Phi Vũ, hắn thậm chí còn thấy vui hơn cả mình là người đỗ đầu, không khỏi mỉm cười gật đầu: "Nghe rồi."

Những người còn lại cũng vội vàng phụ họa: "Nghe rồi, đỗ là tốt rồi!"

Chờ đám đông tản đi một chút, Trần Khai lại vội vàng nhân cơ hội đẩy đám người phía trước ra, xác nhận lại một lần nữa rằng Đại thiếu gia đích thực đã thi đỗ.

Mọi người lúc này mới yên tâm quay về, Cố lão đầu vội vàng bảo Cố Đại Sơn thắng xe ngựa, nói với Tống Dập: "Tống Dập, con đưa Tâm Nguyệt và hai hài tử về trang trại một chuyến, báo tin vui cho cha con, tiện thể đón ông ấy đến, tối nay mọi người cùng nhau uống vài chén mừng cho con."

Hứa Thị cũng vội vàng chen vào: "Đón cả Ngọc Nương tới luôn, vừa lúc ta muốn bàn bạc với nàng ta xem sắp hôn lễ cần chuẩn bị những 8ì."

Tống Dập vội vàng đồng ý, liền dẫn Tâm Nguyệt và hai hài tử ra khỏi cửa, đi về phía trang trại.

Bên kia, Ngô Phi Vũ cũng phi ngựa không ngừng về phủ.

Hắn muốn nhân lúc cha chưa ra khỏi phủ mà báo tin này cho ông ta, tiện thể đòi lại những thứ nên đòi sớm.

Vừa đến phủ, đúng lúc gặp cha định ra ngoài, Ngô Phi Vũ vội vàng sải ba bước thành hai bước, chạy đến trước mặt cha trước khi ông ta mới vừa đứng dậy.

Ngô Vĩnh Xương thấy hắn đầu đầy mồ hôi chạy đến, không khỏi quở trách: "Sáng sớm đã hấp tấp thế này, còn ra thể thống gì?!"

Ngô Phi Vũ vốn mừng như điên muốn chạy về chia sẻ tin đỗ đạt của mình với cha, nào ngờ lời nói của ông ta như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu, khiến hắn lập tức cảm thấy hơi lạnh.

Hắn liền vội vàng dừng bước, đứng nghiêm chỉnh trước mặt ông ta, nhàn nhạt nói: "Cha, con thi đỗ rồi."

"Cái gì? Thật không?" Ngô Vĩnh Xương nghe vậy, lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, sau đó nhận ra mình quá kích động, ông ta liền ngồi xuống lại, cầm tách trà bên cạnh, uống một ngụm, mới từ từ nói: "Chắc cũng là đỗ chót thôi nhưng dù sao cũng không uống công ngươi bỏ ra, nói đi, vội vàng tìm ta là muốn đòi lại của hồi môn của mẫu thân ngươi à?"

Ngô Phi Vũ thấy ông ta nói thẳng thừng như vậy, hắn cũng không định giấu giếm, liền gật đầu: "Đúng vậy, cha nhớ là tốt rồi."

"Hừ, ngươi đúng là nóng lòng, chẳng lẽ còn sợ chúng ta nuốt của ngươi à!” Ngô Vĩnh Xương không vui nhíu mày, sau đó dường như nhớ ra điều gì, ông ta liên đề nghị: "Đến mùa thu, mẫu thân ngươi sẽ đưa Hàm Tuyết và Phi Hào về, đến lúc đó đương nhiên sẽ giao lại cho ngươi quản lý, đến lúc đó cũng tiện thể dạy ngươi cách quản lý." "Ngươi thử nói xem, một nam tử hán như ngươi, sao có thể quản lý những thứ đó được? Thôi, đáng thương cho tiên mẫu và tỷ tỷ của ngươi đều không còn trên đời, nếu không thì thế này, chờ mẫu thân ngươi trở về, để nàng ấy thay ngươi lo liệu tìm một cô nương tốt, sau này ngươi thành thân sớm, dạy nàng ta quản lý là được, ngươi thấy thế nào?" Ngô Vĩnh Xương hiếm khi nào chu đáo suy nghĩ cho hắn như vậy.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 404


Ngô Phi Vũ vừa nghe, vất vả lắm hắn mới thi xong kỳ thi viện, rõ ràng hắn chỉ mới 17 tuổi, còn chưa hưởng thụ được mấy ngày tự do, hắn vội bĩu môi nói: "Con muốn lập nghiệp trước, không muốn thành gia sớm như vậy."

Ngô Vĩnh Xương không ngờ ngày thường hắn tỏ ra không có chí khí, vậy mà lại kêu gào muốn lập nghiệp trước, ông ta không khỏi nhìn hắn với con mắt khác, vội vàng hỏi: "Sau này ngươi định thế nào? Mùa thu năm nay trước tiên cứ tham gia kì thi mua thu thử xem?"

Ngô Phi Vũ thầm lật mắt, nhỏ giọng nói: "Cha, cha thật sự quá coi trọng con rồi, con vất vả lắm mới đỗ tú tài, mới có mấy tháng, con không có chút tự tin nào vào với kì thi mùa thu, hơn nữa học mấy tháng nay, con phát hiện ra mình thực sự không phải là người học hành, đỗ tú tài đã là giới hạn rồi."

Ngô Vĩnh Xương vốn thấy hắn học mấy tháng đã đỗ tú tài, tuy miệng không nói nhưng trong lòng ông ta đã sớm nhìn hắn với con mắt khác, vốn tưởng rằng hắn chỉ cần cố gắng thêm, sau này đỗ cử nhân là chuyện đương nhiên, đến lúc đó lại tìm cho hắn một chức quan nửa chính thức, cũng coi như có thể báo đáp với mẫu thân đã sớm qua đời của hẳn.

Không ngờ chỉ mới đến đây, hắn đã muốn bỏ học?

Sắc mặt Ngô Vĩnh Xương tối sầm lại: "Không muốn tiếp tục học, vậy ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn học theo Tần Tranh đi buôn bán?"

"Không, con muốn tiếp tục học võ." Ngô Phi Vũ nghiêm túc chắp tay với ông ta: "Mong cha đồng ý."

"Học võ?” Ngô Vĩnh Xương không thể tin được mà lặp lại một câu: “Hiện tại đang là thời kỳ thái bình, Bắc Việt quốc mười mấy năm nay chưa từng xảy ra chiến sự, học võ để làm gì?"

Ngô Phi Vũ không nhịn được phản bác: "Nếu học võ vô dụng, mấy năm trước tại sao cha lại nhất quyết đưa con đến biên quan, chẳng lẽ chỉ để rèn luyện khả năng tự lập trong cuộc sống của con?

Mặc dù Bắc Việt quốc đã thái bình mười mấy năm, nhưng mấy năm nay thiên tai liên miên, bách tính sống trong cảnh lầm than, cha sao có thể khẳng định được mấy năm tới sẽ không có chiến sự? Con tin rằng sớm muộn gì cũng có một ngày..."

Ngô Vĩnh Xương vừa nghe lời đại nghịch bất đạo của hắn, vội vàng bước lên ra vẻ muốn bịt miệng hắn lại, đồng thời quát: "Sau này không được nói những lời như vậy bên ngoài!"

Sau đó, suy nghĩ kỹ lời hắn nói và nỗi lo lắng gần đây của mình, ông ta vẫn thở dài: "Thôi, được rồi, nếu ngươi muốn theo võ thì cứ đi, sau này ít gây phiên phức cho ta là được, ngày mai ta sẽ bảo Vương quản gia tìm một võ sư về cho ngươi... `

"Không cần!" Ngô Phi Vũ mừng rỡ, vội vàng chắp tay: "Con đã chọn được người làm sư phụ của con, không cần cha bận tâm."

Thấy lời đã nói xong, Ngô Phi Vũ cũng không muốn ở lại với ông ta lâu, liền đứng dậy nói: "Đã báo tin vui với cha rồi, vậy con không làm mất thời gian của cha đến nha môn nữa, tối nay con đã hẹn với đồng học cùng lớp đi ăn mừng, sẽ không về ăn cơm với cha."

"Được rồi, về sớm một chút."

Ngô Vĩnh Xương thấy thời gian không còn sớm, ông ta vội vàng đứng dậy ra cửa, bên ngoài xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, ông ta vừa ra cửa liền trực tiếp lên xe ngựa đi thẳng đến nha môn.

Vừa đến nha môn, không ít người liền vây lại chúc mừng ông ta.

"Chúc mừng Ngô đại nhân, nghe nói hôm nay đã công bố bảng vàng, công tử của ngươi cũng có tên trên bảng!"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 405


"Không ngờ Ngô đại thiếu gia quả thực là người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, tài hoa hơn người! Chúc mừng, chúc mừng!”

Ngô Vĩnh Xương trên mặt không mấy để ý nhưng một đường đi qua, nghe thấy mọi người đều chúc mừng mình, ông ta không nhịn được đuôi mắt đều cong lên.

Vừa bước vào thư phòng, ông ta liên nghe Vương chủ bộ đến báo: "Ngô đại nhân, kỳ thi viện năm nay, thành tích của không ít học tử đều rất tốt, đặc biệt nghe nói người đứng đầu bảng cũng là người tài hoa hơn người, nghe nói hắn vừa mới từ nông thôn chạy nạn vào thành, không ngờ vừa đến phủ Thanh Châu liền được Khương lão phu tử nhân làm môn hạ, chúng ta có nên tìm cớ nào đó mở tiệc chiêu đãi không?"

"Ồ? Thật sự có chuyện này à? Không ngờ trong đám dân tị nạn lại có người trẻ tuổi tài hoa như vậy, rất tốt, rất tốt. Chuyện này ngươi cứ sắp xếp đi, đến lúc đó mời thêm nhiều học tử đến cùng vui vẻ, tiện thể mời cả Khương phu tử luôn." Ngô Vĩnh Xương cuối cùng cũng quyết định.

"Được!" Vương chủ bộ nhận lệnh đi xuống, liền chuẩn bị đến thư viện tìm Khương phu tử đưa thư mời trước.

Bên kia. Một nhà bốn người lần đầu tiên ngồi xe ngựa mới mua đến trang trại, trên đường đi hai hài tử đều phấn khích sờ tới sờ lui trong xe ngựa, một lúc lại ngắm cảnh bên ngoài.

Cố Tâm Nguyệt cũng là lần đầu tiên ngồi xe ngựa mới mua, trong lòng nàng đương nhiên vui mừng, liên để hai hài tử thoải mái chơi đùa.

Tống Dập ngồi phía trước đánh xe, nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ truyền đến từ khoang xe phía sau, hắn cũng không khỏi cười toe toét.

Xe ngựa mới chạy vừA Yênh vừa êm, không lâu sau đã đến trang trại.

Vừa xuống xe ngựa, Cố Tâm Nguyệt liền vội vàng truyền tin vui cho mọi người, mọi người trong trang trại đều lần lượt chúc mừng, Tống Chính Quang cũng cười ha hả đáp lại.

Nghĩ đến người nhà còn đang chờ mọi người về, Tống Chính Quang dặn dò A Đức dẫn mọi người ăn mừng trong trang trại, còn ông ta thì vội vàng đưa Ngọc Nương lên xe ngựa, theo sau trở về thành.

Về đến nhà, Tống Dập lại lập tức đi mời Khương phu tử và sư nương đến.

Đến tối, Cố Tâm Nguyệt dẫn theo Thanh Hoan, Hứa Thị và Ngọc Nương cũng ở bên phụ giúp, mọi người cùng nhau bày biện một bàn lớn thức ăn.

Vừa mới bày xong lên bàn, Ngô Phi Vũ liền dẫn theo Trần Khai đến.

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn đến không sớm không muộn, không khỏi cười nói: "Mũi của ngươi thật thính, đến đúng lúc thật!"

Ngô Phi Vũ cười đáp lại: "Tỷ tỷ, ta không phải mũi thính, là ta cố ý đến đúng giờ cơm, nghĩ đến hôm nay Tống thúc cũng ở đây, ta vừa vặn đến ăn ké, tiện thể đi theo Tống thúc học vài chiêu."

Nói xong, hắn liền mặt dày mày dạn giúp Khương phu tử và Khương phu nhân sắp xếp chỗ ngôi.

Chờ chia xong chén đũa, Ngô Phi Vũ mới phát hiện thì ra tỷ tỷ đã sớm chuẩn bị sẵn phần của hẳn, vừa rồi nàng chỉ là nói đùa mà thôi, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp.

Tống Dập thấy vậy cũng cười nói: "Một lát nữa, rượu rượu xong thì đừng luyện nữa, tối nay cha và Ngọc Nương sẽ ở lại, sáng mai Phi Vũ đến sớm một chút là được."

Ngô Phi Vũ nghe vậy, vội vàng vui vẻ đáp một tiếng: "Được, vậy sáng mai ta đến sớm, luyện xong quyền cũng không chậm trễ việc ăn sáng!"

Nghe vậy, mọi người lại không nhịn được cười ha hả.

Lúc này đang vào cuối tháng ba, lúc đến, Ngọc Nương đã mang theo không ít các loại rau dại lấy từ trên núi xuống.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 406


Cố Tâm Nguyệt và Hứa Thị vừa nhìn thấy những loại rau dại và măng tươi non mơn mởn như vậy, không khỏi lại nhớ đến lúc trước ở trong núi sâu dựa vào đào rau dại mà sống, ai nấy đều thèm không chịu được.

Vì vậy Cố Tâm Nguyệt đặc biệt lại nấu thêm mấy món làm nhân cho món cuốn, lại xào một đĩa rau dương xỉ thịt xông khói, bánh trứng cây hương xuân.

Những món ăn này vừa được bưng lên bàn, lập tức khơi dậy cơn thèm ăn của mọi người.

Bình thường trong phủ thành, gà, cá, thịt, trứng không thiếu, ngược lại những loại rau dại như vậy lại khó kiếm.

Thấy mọi người ăn ngon lành như vậy, Ngô Phi Vũ bỗng nhiên cảm thấy cá thịt trước mặt mình cũng không còn thơm ngon nữa, hắn không khỏi tò mò hỏi: "Các ngươi đang ăn gì vậy?”

Hứa Thị cười giải thích: "Đây là rau dại, trước kia lúc chúng ta chạy nạn, trên núi không có gì khác để ăn, liền ngày ngày lên núi đào những loại rau dại này, lâu ngày không ăn, ngược lại chợt thấy thèm."

Trước kia Ngô Phi Vũ không nghe mọi người kể về chuyện chạy nạn, vốn tưởng rằng bọn họ được Tần Tranh đưa vào thành, không ngờ bọn họ cũng từng chạy nạn đến tận trong núi sâu.

Nghĩ đến cảnh mọi người, đặc biệt là hai hài tử Hoài Cẩn và Tử Du phải chạy nạn trong núi ăn rau dại, ánh mắt Ngô Phi Vũ không khỏi tối sầm lại.

Cố Tâm Nguyệt thấy sắc mặt hắn buồn rầu, vội cười nhẹ nhàng: "Ngoài rau dại, chúng ta cũng ăn không ít thịt thú rừng như lợn rừng, thỏ rừng nhưng thỉnh thoảng ăn rau dại cũng rất ngon, không tin ngươi cứ ăn thử xem."

Nghe tỷ tỷ nói vậy, sắc mặt Ngô Phi Vũ mới dịu lại, hắn nửa tin nửa ngờ gắp một miếng chả giò tam tiên bỏ vào miệng, một lúc sau, hắn mới cười gật đầu: "Đây đâu phải là rau dại gì, ta thấy còn ngon hơn cả thịt!"

Sau đó hắn lại gắp một miếng rau ngót: "Ồ, rau ngót này thật non!"

Thấy hắn ăn rất ngon, Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập nhìn nhau cười, lúc này bọn họ mới yên tâm tiếp tục ăn.

Khương phu tử và phu nhân vốn thích ăn chay, hiếm khi được ăn rau dại một lần, bọn họ cũng thấy mùi vị rất ngon, không khỏi ăn nhiều hơn một chút.

Đang ăn ngon lành, mấy nam nhân không khỏi uống thêm vài chén rượu.

Khương phu tử thường ngày không thích uống rượu, chỉ có rượu nho mà Cố Tâm Nguyệt ủ trước đây mới hợp ý ông ta nên ông ta không khỏi có chút tiếc nuối, liên dặn dò phu nhân: "Đến lúc nho năm nay chín thì hái hết cho Tâm Nguyệt, lúc đó bảo nó ủ nhiều rượu nho chút."

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, biết ông ta thèm rượu nho, nghĩ đến nho còn phải mấy tháng nữa mới chín tốt, nàng liền đề nghị: "Thực ra không chỉ nho mới có thể ủ rượu, rượu mơ xanh cũng rất ngon, mà bây giờ đang là mùa mơ xanh, ngày mai ta sẽ lên trấn xem có ai bán không, nếu có, ta sẽ mua về ngâm rượu mơ xanh, đến tháng sau là có thể uống được."

Khương phu tử nghe vậy, ánh mắt không khỏi sáng lên: "Rượu mơ xanh? Nghe có vẻ không tệ, chỉ là ta chưa từng thấy ai bán mơ xanh tươi bao giờ.”

Ngô Phi Vũ đang ăn cơm, nghe nói tỷ tỷ muốn làm rượu mơ xanh, hắn mới buông đũa xuống: "Muốn mơ xanh còn gì dễ hơn, vừa khéo trong vườn trang trại dưới chân núi của ta có trồng một vườn mơ xanh, bình thường cũng chẳng có tác dụng gì, nếu tỷ tỷ cần, ngày mai ta sẽ bảo Trần Khai cử người hái về."

Cố Tâm Nguyệt nghe nói có mơ xanh sẵn, nàng cũng không khách sáo với hắn: "Được, lát nữa ngươi hỏi thăm xem năm ngoái trang trại bán mơ xanh như thế nào, ta sẽ mua theo giá đó."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 407


Ngô Phi Vũ vội phất tay: "Rượu mơ xanh này ta cũng muốn uống, sao có thể lấy tiền của tỷ tỷ! Hơn nữa vườn cây ăn quả này vốn có một phần của Hoài Cẩn và Tử Du, nếu tỷ tỷ nói vậy ta sẽ không vui đấy."

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy, vội gật đầu: "Được, không nói chuyện tiền bạc nữa, ăn cơm đi!”

Mấy nam nhân tiếp tục uống rượu, Hứa Thị dẫn Ngọc Nương và những người khác ngồi một bên nói chuyện: "Tối nay Ngọc Nương ở lại, vừa khéo ngủ chung phòng với Thanh Hoan, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ xem nên tổ chức hôn lễ như thế nào, ngày mai ngươi cùng ta đi chợ mua sắm."

Ngọc Nương cũng cười đáp: "Đây là lần đầu tiên ta vào thành Thanh Châu, ngày mai sẽ cùng tỷ tỷ đi dạo cho thỏa thích."

Khương phu nhân nghe bên này đã bàn đến chuyện mua sắm, liền vội hỏi: "Đã định ngày chưa?"

Hứa Thị cười đáp: "Ngày 16 tháng sau, đã đặc biệt tìm người xem rồi, nói là ngày tốt."

Mọi người nói cười vui vẻ, mãi đến rất khuya mới giải tán.

Ngô Phi Vũ có ý định ở lại nhưng nghĩ đến phụ thân ở nhà vẫn chưa biết đến sự tồn tại của tỷ tỷ và hai hài tử, hắn đành phải lưu luyến trở về.

Khương phu tử và Khương phu nhân chậm một bước, dặn dò Tống Dập: "Hôm nay Ngô tri phủ phái người mang thiệp mời đến, nói là tháng sau muốn mở tiệc ở phủ, mời các vị tài tử đỗ đạt đến dự tiệc, tên của ngươi cũng có trong đó, đến lúc đó ngươi đi cùng ta nhé?”

Tống Dập nghe vậy, trên mặt không có biểu cảm gì.

Nhưng Cố Tâm Nguyệt ở bên cạnh không khỏi có chút lo lắng, dù sao mối quan hệ giữa Ngô tri phủ và Tống Dập cũng ở đó.

Nếu đi dự tiệc, có phải hai người sẽ rất khó xử không? Ngay khi Cố Tâm Nguyệt đang lo lắng, giọng nói trầm ổn của Tống Dập đã vang lên: "Được, đến lúc đó ta sẽ đi cùng phu tử."

Chờ Khương phu tử và Khương phu nhân đi rồi, Cố Tâm Nguyệt mới hỏi hắn: "A Dập, nếu tri phủ đại nhân biết ngươi là thủ khoa của kỳ thi viện này, liệu ông ta có cố tình gây khó dễ cho ngươi không?"

Tống Dập khẽ lắc đầu, an ủi: "Không sao, sớm muộn gì cũng biết, nàng không cần lo lắng."

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn đã hạ quyết tâm, liên không nói gì thêm. ...

Ngày hôm sau.

Trời vừa sáng, Ngô Phi Vũ đã chạy đến.

Đến nhà họ Cố, lúc này mọi người mới vừa thức dậy.

Ngô Phi Vũ đến nơi, trước tiên, hắn đi tìm Cố Tâm Nguyệt gọi điểm tâm, muốn ăn bánh xuân.

Sau đó, hắn mới chạy ra sân trước luyện quyền với Tống thúc.

Sau khi luyện quyền, ăn sáng xong, mọi người chuẩn bị lên xe ngựa đi phố mua sắm, ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp Lý Văn Tài đến chúc mừng, theo sau còn có muội muội của hắn là Lý Văn Tĩnh.

Cố Tam Thanh thấy vậy, không vui nhìn Tống Dập, cau mày nói: "Sao nàng ta cũng đến đây?"

Hứa Thị vốn nghĩ rằng cuối cùng cũng có một cô nương trạc tuổi Tam Thanh ở bên cạnh, nếu hợp thì có thể mai mối.

Lần trước quay về, nghe Cố Tâm Nguyệt nói với bà rằng hai người không hợp, bà liền thôi.

Ai ngờ lần này cô nương đó lại đích thân đến thăm, suy nghĩ đã lắng xuống của bà bỗng lại trỗi dậy.

Ngọc Nương thấy Hứa Thị rất nhiệt tình với cô nương đó, nàng ta không khỏi đau đầu, vội lấy cớ đi dạo phố kéo Hứa Thị ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, nàng ta đã kể lại cho Hứa Thị nghe chuyện đã xảy ra ở trang trại lần trước.

Hứa Thị nghe xong không khỏi thở dài: "Đáng tiếc thật, cô nương đó trông cũng không tệ, không ngờ lại có tính cách như vậy? Nhưng lần trước, nàng ta đã gây gổ với Tam Thanh trong không vui, tại sao lần này nàng ta lại đến đây?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 408


"Chậc, ai biết cô nương này nghĩ gì, có lẽ là để ý đến Tống Dập nhà các ngươi thì sao." Ngọc Nương hừ một tiếng, định đi ra chợ.

Hứa Thị định phản bác nhưng nghĩ đến dáng vẻ xấu hổ của cô nương đó khi gặp Tống Dập, bà không khỏi hiểu ra.

"Xong rồi, vậy ta phải về nói với Tâm Nguyệt một tiếng, không thể không phòng bị cô nương đóI" Hứa Thị lo lắng nói.

"Thôi, đã ra ngoài rôi, huống chỉ Tâm Nguyệt cũng không ngốc, Tống Dập cũng sẽ không để nàng ta chiếm tiện nghi đâu, tỷ cứ yên tâm đi dạo với ta và Thanh Hoan đi!” Ngọc Nương nắm tay Hứa Thị nói.

"Được, ba chúng ta cứ đi dạo cho thoải mái." Hứa Thị lúc này mới đồng ý....

Bên kia, Cố Tâm Nguyệt vốn định cùng Tống Dập ra ngoài nhưng bỗng nhiên gặp huynh muội Lý Văn Tài đến thăm, nàng cũng đành phải ở lại, dù sao đồng học cũng đến chúc mừng, ít nhất cũng phải giữ người ta ở lại ăn bữa cơm mới phải.

Tống Dập và Ngô Phi Vũ cùng nhau tiếp khách ở sân trước, Cố Tâm Nguyệt pha trà rồi lấy một ít điểm tâm mang ra, sau đó lấy cớ nói phải chuẩn bị bữa trưa, không định để ý đến bọn họ nữa.

Cố Tâm Nguyệt trở về sân sau, cùng Hoài Cẩn và Tử Du hái dâu ở sân sau.

Thời tiết dần ấm áp, dâu tây ở sân sau đang vào mùa thu hoạch.

Trương Thị bế Tiểu Thất ở bên cạnh, vừa chơi với con vừa giúp đỡ.

Mọi người đang hái vui vẻ, Lý Văn Tĩnh có lẽ thấy buồn chán ở sân trước nên đi lại đây.

Khi nhìn thấy cảnh tượng ở sân sau, nàng ta không khỏi ngạc nhiên.

Dù sao thì sân trước nhà họ Cố cũng chẳng khác gì sân nhà thường dân, không ngờ sân sau lại là một thế giới nhỏ trông đủ loại rau và hoa quả.

Nàng ta vừa ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy Cố Tâm Nguyệt và mấy hài tử đang ngồi xổm trong vườn rau hái thứ gì đó, nàng ta không khỏi cười khẩy.

Lý Văn Tĩnh che giấu nụ cười trên mặt, kêu lên một cách khoa trương: "Tâm Nguyệt tỷ, mấy người đang hái quả gì vậy?"

Cố Tâm Nguyệt đang hái cùng mấy hài tử rất vui vẻ, nghe thấy giọng Lý Văn Tĩnh vang lên sau lưng, nàng quay đầu lại đáp hờ hững: "Ồ, không có gì, trồng mấy thứ đồ chơi cho hài tử ăn, đang dẫn chúng đi hái chơi thôi. "

Nghe Cố Tâm Nguyệt nói vậy, Lý Văn Tĩnh cười càng rạng rỡ: "Tâm Nguyệt tỷ đúng là chăm chỉ, trồng ở trang trại không đủ, trong sân cũng phải vất vả trông nhiều thứ như vậy, mệt c.h.ế.t đi được!"

Cố Tâm Nguyệt cười ha ha đứng dậy, đưa giỏ tre đựng đầy dâu tây cho Trương Thị: "Làm phiền tẩu tử rửa sạch một ít cho mấy hài tử ăn nhé.”

Trương Thị vội vàng nhận lấy, xách dâu tây đi mất.

Lúc này, Cố Tâm Nguyệt mới nhàn nhạt nói với Lý Văn Tĩnh: "Không có cách nào, ta là người không chịu ngồi yên."

Bên phía Ngô Phi Vũ thấy Lý Văn Tĩnh vào sân sau, hắn không khỏi có chút lo lắng, chủ yếu là sợ nàng ta lại gây chuyện.

Vì vậy hắn cũng đến sân sau, thấy Trương Thị đặt dâu tây vừa rửa sạch vào trong đình nghỉ mát, Hoài Cẩn và Tử Du đang ăn ngấu nghiến, hắn vội vàng chạy tới: "Ồ, tỷ tỷ, dâu tây cuối cùng cũng chín rồi!"

Nói xong, hắn vội vàng cầm hai quả cho vào miệng: "Ngọt quá, ngon quái! Ta chưa bao giờ ăn quả nào ngon như vậy."

Cố Tâm Nguyệt thấy hắn có vẻ không ra gì, liền trêu chọc: "Tham ăn như hài tử, thích ăn thì ăn nhiều vào.”

Dâu tây trồng ở nhà, người nhà có thể hái ăn bất cứ lúc nào.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 409


Dâu tây trong trang trại đã bắt đầu thu hoạch hàng loạt từ lâu, chỉ là dâu tây dù sao cũng quý, Cố Tâm Nguyệt đã đóng gói toàn bộ dâu tây thu hoạch được và cất vào trong không gian.

Nàng định chờ đến khi trời hơi nóng hơn, cửa hàng đồ ngọt bên cạnh mở cửa thì sẽ lấy ra bán.

Vì vậy, ngoài người nhà ra, những người khác đều chưa được ăn dâu tây.

Lý Văn Tĩnh ở bên cạnh thấy mấy hài tử và Ngô Phi Vũ đều ăn rất vui vẻ, nhìn những quả dâu tây đỏ mọng, căng mọng có vẻ rất nhiều nước, nàng ta không khỏi thấy thèm.

Nhưng thấy mọi người đều không mời nàng ta, nàng ta cũng không tiện chủ động đi ăn.

Nhìn thấy dâu tây trong chậu ngày càng ít đi, đúng lúc này, Tống Dập cũng dẫn Lý Văn Tài đến đình nghỉ mát ở sân sau.

Thấy mọi người đều ngồi trong đình nghỉ mát, Ngô Phi Vũ còn cùng mấy hài tử tranh nhau ăn dâu tây, Lý Văn Tài vội vàng bước nhanh tới, hỏi Ngô Phi Vũ: "Mấy người đang ăn gì vậy?”

"Chỉ là quả nhỏ cho hài tử ăn thôi, không có gì ngon đâu." Ngô Phi Vũ biết Lý Văn Tài cũng là một người sành ăn, vội vàng phất tay nói. Lý Văn Tài không tin, đưa tay lấy hai quả, ném một quả vào miệng, gương mặt lộ ra vẻ hài lòng: "Giỏi lắm, Ngô đại công tử, đồ ăn ngon như vậy, vậy mà còn muốn ăn một mình?"

Ngô Phi Vũ không vui nói: "Một nam nhân lớn đầu như ngươi mà còn có mặt mũi giành đồ ăn với mấy hài tử à?"

Lý Văn Tài nghe vậy, cúi đầu nhìn những hài tử đang ngồi xung quanh, thấy đứa nào cũng nhìn hắn bằng ánh mắt oán trách, lúc này hắn mới thấy ngượng ngùng.

"Ha ha, có hơi mất mặt thật nhưng quả này trông hấp dẫn quá, ta nhất thời không nhịn được."

Lý Văn Tĩnh ngồi một bên nuốt nước miếng, thấy trên tay hắn còn một quả dâu tây, nàng ta vội hỏi: "Đại ca, quả dâu tây này có ngon như vậy không?”

Nghe Lý Văn Tĩnh hỏi vậy, Lý Văn Tài vừa nhét quả dâu tây trong tay vào miệng, vừa ăn thử, rồi vội vàng gật đầu: "Thật sự rất ngon, ta chưa từng ăn quả nào ngon như vậy!"

Sắc mặt Lý Văn Tĩnh lập tức trở nên xấu hổ, Cố Tâm Nguyệt ở bên cạnh thấy vậy, không nhịn được bật cười.

Nghe thấy tiếng cười, sắc mặt Lý Văn Tĩnh càng khó coi, nàng ta bất mãn liếc nhìn Cố Tâm Nguyệt: "Tâm Nguyệt tỷ, tỷ cười gì vậy?"

Cố Tâm Nguyệt vội thu lại nụ cười, ho một tiếng, giải thích: "Ồ, không có gì, thấy Lý đệ và Phi Vũ tranh nhau ăn dâu tây nên ta không nhịn được, tiếc là dâu tây chín trong viện đã hái hết rồi, nếu các ngươi thích ăn, lần sau nếu có chín nữa thì ta sẽ gọi các ngươi."

Lý Văn Tĩnh khẽ hừ một tiếng: "Không cần đâu, chỉ là đồ ăn vặt của hài tử mà thôi, ca ca ta vẫn luôn thích những thứ mới lạ, khiến Tâm Nguyệt tỷ chê cười rồi. "

Sau đó thấy mọi người đều ở đây, Lý Văn Tĩnh liền lấy từ trong tay áo ra hai quyển truyện tranh, đưa cho Hoài Cẩn và Tử Du.

"Ta có hai quyển truyện tranh rất hay ở đây, ta cố ý mang đến cho Hoài Cẩn và Tử Du, hai đứa có muốn xem cùng ta không? Những chữ các ngươi không biết, ta có thể dạy các ngươi. ˆ

Hoài Cẩn và Tử Du vừa ăn xong một chén dâu tây lớn, đang rất thỏa mãn, lúc này bỗng nhiên nhìn thấy hai quyển truyện tranh nàng ta đưa tới, bọn chúng không khỏi nhíu mày.

Hoài Cẩn liếc nhìn cuốn truyện tranh quen thuộc, nhàn nhạt nói: "Không cần đâu, mẫu thân đã kể cho chúng ta nghe câu chuyện này từ lâu rồi."
 
Back
Top Bottom