Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con

Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 30


"Ừ." Tống Dập nhận lấy sách, bỗng nhiên cảm thấy nặng tru, như thể một ngọn núi đè lên đầu.

Nhà cửa nghèo nàn, sắp tới lại phải chuyển nhà, trước đây hắn không hiểu những chuyện vụn vặt trong nhà, bây giờ nghe Cố Tâm Nguyệt nói như vậy, hắn mới thấy thì ra một gia đình lại có nhiều thứ để mua đến thế.

Hơn nữa xem ra, vẫn còn lâu mới đủ.

Cố Tâm Nguyệt chỉ nghĩ đến chuyện lấy chăn bông và lương thực từ không gian ra, để mọi thứ được rõ ràng, sau này nàng chắc chắn phải nghĩ cách kiếm tiền nên mới tiêm phòng trước cho Tống Dập.

Nào ngờ nàng lại vô tình tạo áp lực lớn như vậy cho Tống Dập.

Sau khi báo cáo và tiêm phòng xong, Cố Tâm Nguyệt thấy nhẹ cả người: "Vậy ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi nấu cơm."

"Được." Tống Dập ngoan ngoãn nằm xuống, dưỡng sức khỏe mới có thể chép sách kiếm tiền.

Cố Tâm Nguyệt nhóm lửa ở cửa, sau khi trụng sơ qua hai khúc xương lớn đã rửa sạch, nàng liền cho vào nồi hầm nhỏ lửa.

Nàng tìm được một tấm thớt từ phòng tạp vật, rửa sạch rồi nhào bột, cắt thành những miếng bột hình vuông mỏng.

Thịt ba chỉ rửa sạch băm nhỏ, Cố Tâm Nguyệt lén lấy muối, tiêu, bột gừng, nước tương từ không gian để nêm nếm, rồi đập một quả trứng vào trộn đều.

Cố Tâm Nguyệt tay nhanh thoăn thoắt, từng chiếc hoành thánh tròn vo đã được gói xong.

Đợi nước hầm xương chín xong, cả trong nhà ngoài ngõ đều thơm phức mùi nước dùng.

Cố Tâm Nguyệt dùng chén vớt xương ra, đưa cho Hoài Cẩn và Tử Du mỗi người nửa khúc: "Hai đứa lại đây gặm xương trước, lát nữa mẫu thân sẽ nấu hoành thánh cho các con ăn." Sau đó, nàng đặc biệt dặn dò Hoài Cẩn: "Hai đứa hút hết tủy xương bên trong, cha các con vừa mới khỏe, không ăn được đồ nhiều dầu mỡ."

Chủ yếu là xương ở đây được lọc sạch sẽ, ít người mua về nấu canh, rất tốn củi.

Nàng mua về cũng chỉ để nấu nước dùng, tiện thể cho hai hài tử ăn thử.

Nàng không dám để một đại lão nghiêm túc gặm xương.

Thấy hai hài tử bưng chén, ngoan ngoãn gặm xương, hút tủy, nàng bắt đầu thả hoành thánh vào nồi nước dùng đang sôi.

Đợi từng chiếc hoành thánh nổi lên, Cố Tâm Nguyệt trực tiếp bê nồi đất ra bàn ăn, múc trước mấy cái cho mỗi người: "Nào, ăn thử hoành thánh mẫu thân gói xem thế nào? Cần thận bỏng."

Hoài Cẩn và Tử Du vừa thổi vừa húp, cuối cùng cũng ăn hết một chiếc hoành thánh.

"Mẫu thân ơi, ngon lắm."

"Ừ, ngon."

Tống Dập ăn uống vẫn tao nhã như thường, hoàn toàn không thấy hoành thánh nóng bỏng, sau khi ăn xong một chiếc, hắn cũng nhìn Cố Tâm Nguyệt với ánh mắt khen ngợi: "Rất ngon."

Cố Tâm Nguyệt thấy mọi người đều ăn ngon, cũng cúi đầu ăn. Khoảnh khắc Cố Tâm Nguyệt cúi đầu, trong mắt Tống Dập hiếm khi lộ ra vẻ thất vọng.

Sáng nay nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc, bóng lưng quen thuộc và động tác quen thuộc kia, hắn đã hồ đồ, tưởng rằng nàng ấy đã trở về?

Người chỉ chung sống với hắn chưa đầy một năm đó, mặc dù thời gian ở bên nhau không nhiều nhưng hắn cũng đã ăn vài bữa cơm nàng nấu, tay nghề nấu nướng của nàng ấy không tệ nhưng so với Cố Tâm Nguyệt thì quả thực kém xa.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 31


Hơn nữa tính cách hai người cũng không giống nhau, trước kia, nàng ấy tuyệt đối sẽ không nói với hắn ở trong nhà thiếu gì cần gì.

Thêm vào đó, hai người lúc đó là hôn nhân sắp đặt, nên sau khi kết hôn vẫn luôn hờ hững.

Nói hay thì là tôn trọng nhau như khách, nói khó nghe thì là xa cách nhau.

Mãi đến mấy tháng sau, khi nàng ấy để lại một đôi hài tử rồi ra đi, Tống Dập mới cảm thấy trong lòng mình thiếu mất một mảnh.

"Tống Dập?"

Tống Dập nghe thấy có người gọi mình, lúc này hắn mới hoàn hồn, ngơ ngác nhìn Cố Tâm Nguyệt.

"Sao vậy?”

Tống Dập nhìn đôi mắt hạnh giống nhau đến 7-8 phần, khóe miệng nở một nụ cười chua chát: "Không sao."

"Ồ." Trong lòng Cố Tâm Nguyệt cứ lẩm bẩm, vừa nãy Tống Dập ngẩn người nhìn mình hồi lâu, nàng còn tưởng hắn đã bị một chén hoành thánh của nàng thu phục rồi chứ.

Giờ xem ra, 8 phần là bị nhan sắc của nàng mê hoặc.

Thật ra cũng không thể trách Tống Dập, ôi, muốn trách thì trách nàng quá xinh đẹp, lại còn nấu ăn ngon.

Tiếc là, hiện tại lão nương đây chỉ nghĩ đến chuyện ăn no mặc ấm mới là chuyện chính, tạm thời không cân nhắc đến chuyện tình cảm.

Cố Tâm Nguyệt nhướng mày, lên tiếng nhắc nhở: "Ăn nhanh chén hoành thánh trong chén đi, trong nồi còn có, hai hài tử ăn còn ăn nhanh hơn ngươi."

Tử Du ngẩng đầu khỏi chén: "Cha ơi, Tử Du đã ăn chén thứ hai rồi."

Tống Dập cười bất lực: "Được, cha ăn ngay đây."

Mỗi người ăn hai chén hoành thánh, lại uống thêm chút nước hâm xương, ai nấy đều ăn đến mồ hôi đầy đầu.

Cố Tâm Nguyệt đã sớm muốn đun nước nóng để mọi người tắm rửa, nhưng trong nhà lại không có bồn tắm, cái bếp đất nứt nẻ kia đun nước nóng chắc phải đến sáng mất? Xem ra chỉ còn cách đợi chuyển nhà xong.

"Một lát nữa ta đun nước nóng, lau rửa cho hai hài tử, ngươi cũng lau đi, không thì người toàn mồ hôi nhớp nháp khó chịu lắm."

"Được." Tống Dập miệng thì đồng ý nhưng lại không để lộ dấu vết ngửi ngửi người mình, chẳng lẽ hắn đã bị chê rồi à?

Bốn người ăn quá no, đều ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Cố Tâm Nguyệt đứng dậy mở cửa, một nam nhân trung niên lén lút liếc vào trong nhà.

"Ngươi là ai?" Cố Tâm Nguyệt thấy hắn mắt chuột mày dê, theo bản năng muốn đóng cửa lại.

"Này, đừng đóng cửa vội, ta là đại ca của ngươi." Tống Phú Quý cười hì hì chống cửa, không ngờ Cố Tâm Nguyệt sau khi tỉnh lại lại xinh đẹp đến vậy, khiến hắn động lòng.

"Ồ, có chuyện gì không?" Cố Tâm Nguyệt dùng một tay chống cửa, không có ý định cho hắn vào.

Hôm nay Tống Phú Quý về sớm, từ lâu, hắn đã ngửi thấy mùi thịt nấu thơm phức bên nhà nhị đệ, hắn vốn cho rằng sau khi nhà nhị đệ nấu xong, thế nào bọn họ cũng phải mang sang một ít để hiếu kính đại ca là hẳn.

Hắn chờ mãi nửa ngày, không thấy ai sang.

Thế là hắn sai Lưu Thị sang xem, ai ngờ Lưu Thị không chịu thì thôi, còn cười nhạo hắn đang mơ tưởng hão huyền.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 32


Vì vậy, hắn mới phải tự mình mặt dày sang đây, dù sao cũng là cùng một cha sinh ra, chia nhà rồi thì không thể không qua lại được hay sao?

"À, ta đến tìm nhị đệ có chuyện muốn bàn." Tống Phú Quý tự cho rằng mình thường xuyên làm việc ở trấn trên, hiểu biết rộng, bình thường thôn dân cũng có phần kính trọng hẳn.

Không ngờ đệ muội vừa vào cửa này lại đối xử với hắn như vậy, xem ra hắn là đại ca phải dạy dỗ nhị đệ và đệ muội vài câu mới được.

"Đệ muội à, ngươi... " Tống Phú Quý vừa dứt lời, Cố Tâm Nguyệt đã mở cửa, đi thẳng qua hắn ra ngoài, hoàn toàn không có ý định trả lời.

Tống Phú Quý mất hết mặt mũi, sắc mặt hắn có chút không vui, nhưng hắn vẫn cố tươi cười bước vào nhà: "Nhị đệ, đại ca đến thăm ngươi, ngươi khỏe hơn chút nào chưa?”

Cố Tâm Nguyệt ở ngoài cửa khịt mũi khinh thường, sớm không đến, muộn không đến.

Trên mặt Tống Dập không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ khẽ gật đầu với hắn: "Tốt hơn nhiều rồi."

Tống Phú Quý hít mũi, nhìn quanh: "Không sao là tốt rồi, ôi, đệ muội nấu thịt gì mà thơm thế?" Tử Du vừa định mở miệng, Hoài Cẩn lập tức kéo cô bé lại, chỉ vào hai cái xương đã gặm sạch: "Tối qua chúng ta gặm xương, uống nước xương hầm."

Tống Phú Quý thấy hai cái xương đã bị gặm sạch sẽ, chén cũng sạch bong, sắc mặt trở nên khó coi.

Quả nhiên là bị mụ đàn bà Lưu Thị kia nói đúng rồi à?

Tử Du tính cách đơn thuần, thấy ca ca chưa nói hết, cô bé vội vàng bổ sung: "Đại bá, lúc tối mẫu thân còn gói hoành thánh thịt cho chúng ta ăn, thơm lắm, Tử Du ăn hết hai chén!”

Tống Phú Quý nghe vậy, biểu cảm trên mặt sắp không giữ được nữal "Mặc dù chúng ta đã chia nhà nhưng dù sao cũng là huynh đệ cùng một cha sinh ra, sau này có chuyện gì vẫn phải giúp đỡ nhau nhưng việc ngươi làm thật khiến đại ca đau lòng!" Tống Phú Quý ám chỉ nhìn chằm chằm vào Tống Dập.

Hắn cố gắng ám chỉ một cách mơ hồ rằng mình không được ăn hoành thánh thịt!

Nhị đệ thông minh, có lẽ sẽ hiểu ý hắn.

Tống Dập nở một nụ cười chua chát: "Nhị đệ ngu dốt, không biết đại ca ám chỉ điều gì?"

Cố Tâm Nguyệt ở bên ngoài đứng phắt dậy, bước vào nhà: "Tống Dập, đại ca đã nói như vậy rồi, ngươi còn không hiểu à? Ta đều hiểu hết rồi."

"Vẫn là nhị đệ muội thông minh hiểu chuyện!" Tống Phú Quý hài lòng gật đầu.

Tống Dập nghi ngờ nhìn Cố Tâm Nguyệt, chỉ nghe nàng mở lời: "Đại ca đến để ủng hộ chúng ta đấy, ngươi còn chưa khỏi hẳn, hai hài tử lại còn nhỏ, chúng ta một hạt gạo một đồng tiền cũng không thấy vậy mà bị chia ra như vậy, có lễ đại ca cũng không đành lòng."

Cố Tâm Nguyệt nháy mắt với Tống Dập, tiếp tục nói: "Đại ca, thật ra ngươi cũng không cần trách đại tấu, chúng ta đã đồng ý chia nhà rồi, chỉ là nếu ngươi đã mở lời, chúng ta cũng không giấu giếm nữa, vừa rồi ta còn bàn với Tống Dập, muốn tìm ngươi vay chút bạc để xoay xở, trong nhà đúng là ăn bữa nay lo bữa mai, hoành thánh này vẫn là mẫu thân ta mua cho ta nửa cân thịt nhưng ta không tiện cứ bám lấy nhà mẹ đẻ mãi."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 33


Nụ cười trên mặt Tống Phú Quý dần biến mất, sau đó chuyển sang tức giận: "Ngươi..."

"Sao vậy? Đại ca không muốn à?" Cố Tâm Nguyệt nhíu mày.

"Có chuyện gì thì lát nữa hãy nói, ta hình như nghe thấy đại tẩu ngươi gọi ta về ăn cơm, vậy ta về trước!" Lời còn chưa dứt, Tống Phú Quý đã chạy vụt ra ngoài cửa.

Cố Tâm Nguyệt sải một bước lớn đóng sầm cửa lại, đúng là loại người gì vậy.

Nàng quay người lại bưng thuốc đến, thấy hai hài tử nhìn mình với vẻ mặt sùng bái. "Mẫu thân, mẫu thân lợi hại quá, đến đại bá cũng sợ mẫu thân!" Tử Du nể mặt vỗ tay.

Hoài Cẩn cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra bình thường hắn cũng đã bị Tống Phú Quý chọc cho phát ngán.

Giả vờ đạo mạo, bên trong đen tối chẳng kém gì Lưu Thị, phu thê hai người một người đóng vai mặt trắng, một người đóng vai mặt đen, không biết xấu hổi

Cố Tâm Nguyệt đặt gói thuốc cảm đã pha trước mặt Tống Dập: "Uống thuốc đi."

Tống Dập nhận lấy chén thuốc, do dự một lát, rồi nói: "Đợi chúng ta chuyển nhà, đại ca và gia đình bọn họ, nếu nàng không muốn quan tâm thì cứ mặc kệ, không cần để ý đến ta."

Cố Tâm Nguyệt cảm thấy cơn tức vừa rồi lại trào lên: "Được, ta sẽ không chiều chuộng bọn họ."

Tống Dập thấy nàng tức giận, bỗng bật cười, ngửa đầu uống cạn thuốc.

Sau đó hắn như chợt nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, nàng lấy đơn thuốc này ở đâu?"

"Sao... sao vậy?" Tim Cố Tâm Nguyệt bỗng nhiên thắt lại, sơ suất quá!

Nàng tưởng rằng đã ăn mấy bữa mà hắn không nhắc đến, không ngờ nam nhân này vừa khỏi bệnh đã bắt đầu nghi ngờ nàng? "Ồ, không sao, chỉ là cảm thấy mùi vị không giống với đơn thuốc ta kê trước đó, mùi thuốc không nồng như vậy, cũng không thấy ngươi sắc thuốc thế nào?" Tống Dập nói như vô tình.

"Ngươi quan tâm đến mùi vị làm gì? Chỉ cân chữa khỏi bệnh cho ngươi là được! Nước sôi rồi, ta đi lau người cho hài tử trước." Giọng điệu của Cố Tâm Nguyệt càng hùng hồn bao nhiêu thì thật ra trong lòng nàng càng chột dạ bấy nhiêu.

May mà Tống Dập không truy hỏi nữa.

Lại một đêm không mộng mi.

Ngày hôm sau, cả nhà bốn người tắm rửa sạch sẽ, ăn sáng xong chuẩn bị về nhà mẹ đẻ. Thôn Lê Hoa tựa lưng vào dãy núi lớn ở phía đông, hai bên được bao bọc bởi những ngọn núi nhỏ hơn, chỉ có một con đường duy nhất ở phía tây đầu thôn thông ra thị trấn.

Hầu hết người dân trong thôn đều họ Tống, cũng sống ở trung tâm thôn, gần đầu thôn.

Những người họ khác đến sau nên phần lớn đều sống ở gần núi, nhà họ Cố là một trong số đó.

Chưa đến mùa vụ, nhiều người ở đầu thôn vừa giặt quần áo vừa trò chuyện bên giếng, không biết ai vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy một gia đình bốn người đang đi tới.

Đám đông không khỏi phát ra tiếng cảm thán ngạc nhiên: "Gia đình này thật đẹp, Cố Tâm Nguyệt này không nói gì khác nhưng dung mạo quả thật giống nhau."

"Các ngươi nói xem, hai hài tử này thực sự trông giống Cố Tâm Nguyệt nhỉ, các ngươi có thấy trông Cố Tâm Nguyệt này khá giống nữ nhân kia không?”
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 34


Chưa kịp để mọi người bàn tán xôn xao, cả nhà bốn người đã đi đến gần, đám đông lập tức hạ giọng.

"Tiền Thị, tiểu cô của ngươi về nhà mẹ để à? Còn cầm theo một miếng thịt nữa kìal Ngươi còn không mau đi theo xem sao?”

Tiền Thị bị gọi tên không mấy vui vẻ, nàng ta ngẩng đầu lên, liếc nhìn Cố Tâm Nguyệt.

Gả cho Cố Nhị Dũng hơn hai năm, Tiền Thị vẫn không thích nàng tiểu cô này, rõ ràng là một đứa ngốc, không biết tại sao cả nhà lại quý nàng đến vậy. Nhưng bản thân nàng lại không thích xuống đồng, nên việc giặt giũ, quét dọn trong nhà thường đổ lên vai nàng ta.

Bình thường Tiền Thị thường lén bắt Cố Tâm Nguyệt làm, giờ Cố Tâm Nguyệt khỏe lại, nàng ta cũng có phân áy náy.

Nhưng thấy Cố Tâm Nguyệt nhìn mình, dường như không nhớ ra gì, nàng ta mới dần dần yên tâm.

"Chậc, bốn người đến, chỉ mang có một miếng thịt, còn không đủ cho mỗi người một miếng." Tiền Thị vừa nói với những phụ nhân bên cạnh bằng giọng âm dương quái khí, vừa xách quần áo đã giặt lên.

Cố Tâm Nguyệt nghe thấy giọng Tiền Thị thì ngẩng đầu nhìn, đây chẳng phải là nhị tẩu Tiền Thị mà mẫu thân nàng nhắc đến hay sao?

Nếu là nhị tẩu, hôm qua đã ăn bánh bao thịt, sao miệng nàng ta còn chua ngoa thế?

Chưa đợi Cố Tâm Nguyệt mở miệng, một cô nương thanh tú đang ngồi xổm ở bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy, nũững nịu nói với Tiền Thị,

"Cố nhị tẩu, tại sao ngươi lại nói như thế? Tống đại ca bệnh lâu như vậy, hôm qua mới vừa chia gia sản, lấy đâu ra tiền để phụng dưỡng nhà họ Cố?"

Sau đó nàng ta lại đi đến trước mặt Tống Dập: "Tống đại ca, người khỏe thật rồi à? Tâm Nguyệt tỷ tỷ cũng vậy, sáng nay trời còn hơi lạnh, sao không để Tống đại ca ở nhà nghỉ ngơi, về nhà có quan trọng bằng sức khỏe của Tống đại ca không?”

Vừa rồi Cố Tâm Nguyệt đã nhận ra nữ nhân này chính là người đã lén ra sau lưng Lưu Thị bày mưu tính kế cho nàng ta lúc chia gia sản.

Không ngờ ở đâu cũng có mặt nàng ta?

Nhìn nàng ta đứng trước mặt Tống Dập, vẻ mặt đầy lo lắng, đây là đang để mắt đến Tống Dập à?

Cố Tâm Nguyệt cau mày, đang lục lại xem vai diễn của nữ nhân này trong nguyên tác, lục mãi mà không thấy, nàng bèn nhàn nhạt mở miệng, "Ngươi là ai? Tướng công nhà ta khỏe hay không liên quan gì đến ngươi?”

Nữ nhân kia lập tức cảm thấy mất mặt, tức giận đỏ mặt nói với Tống Dập: "Tống đại ca, người xem kìa, bệnh của Tâm Nguyệt tỷ tỷ đã khỏi thật chưa? Nàng ta có thể chăm sóc tốt cho người không?"

Cố Tâm Nguyệt vừa định mở miệng hỏi thăm nàng ta.

Ngươi được à? Ngươi lên đi?

Bàn tay nàng bỗng nhiên được một luồng hơi ấm bao bọc, Cố Tâm Nguyệt cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tống Dập nắm lấy tay nàng.

"Đây là chuyện nhà chúng ta, không liên quan đến Dương cô nương."

Nói rồi, hắn liền nắm tay Cố Tâm Nguyệt tiếp tục đi về phía trước.

"Tống đại cal Người chờ đó!"

Tống Dập nắm c.h.ặ.t t.a.y hơn, hai người như hoàn toàn không nghe thấy tiếng động phía sau.

Hoài Cẩn và Tử Du thấy vậy, cũng vội vàng mỗi người một bên kéo phụ mẫu, hai chân ngắn phì phò đi vê phía trước.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 35


Đi một lúc, Tống Dập thấy không có ai đuổi theo, mới vội buông tay Cố Tâm Nguyệt ra.

Hắn hơi ngượng ngùng mở miệng nói: "Người vừa rồi là Dương Tuyết Cầm cùng thôn, sau này ngươi gặp nàng ta cũng đừng để ý đến."

"Ồ?" Cố Tâm Nguyệt nhướng mày, có chút trêu chọc: "Sao lại không để ý đến nàng ta? Ta thấy nàng ta trông khá xinh đẹp, cũng khá quan tâm đến ngươi."

"Xinh đẹp à?" Tống Dập như thể đang nghĩ đến điều gì, không vui nhíu mày: "Có những người bề ngoài lương thiện nhưng trong lòng chưa chắc đã như ngươi thấy."

Cố Tâm Nguyệt hài lòng cười, xem ra đầu óc của Tống Dập này đúng là khá tốt.

Mặc dù chỉ gặp nhau hai lần, nhưng bản năng của phụ nữ đã khiến nàng nhận ra Dương Tuyết Cầm này thực sự có động cơ không trong sáng.

Nói chuyện một lúc, bốn người cùng nhau đến nhà họ Cố ở phía đông của thôn.

Biết hôm nay Cố Tâm Nguyệt sẽ về nhà, mọi người đều ăn sáng sớm, sớm đến nhà cũ dọn dẹp, lúc này ai nấu đều đã làm xong việc và từ bên ngoài trở vê.

Vừa vào cửa, nàng đã thấy cha và ba ca ca đang sửa nông cụ trong sân, thấy bốn người đi vào, trên mặt mọi người đều lộ về vui mừng.

"Ái chà, đây có phải là muội muội của chúng ta không? Mới một ngày không gặp, cảm giác muội lại xinh đẹp hơn rồi." Cố Tam Thanh phản ứng nhanh nhất, thấy người đến liên chạy ra đón.

Cố Nhị Dũng cao to, cũng vội vàng buông cuốc trong tay ra, ba bước tiến lên: "Muội muội, mau vào đi."

"Tâm Nguyệt, muội về rồi, mấy ngày nay có mệt không." Cố Đại Sơn nhìn qua có vẻ thật thà chất phác, thấy Cố Tâm Nguyệt, hắn cũng đầy vẻ vui mừng.

"Về là tốt rồi, mau vào nhà ngồi uống nước nghỉ ngơi." Cố lão đầu thấy cặp song sinh đáng yêu đằng sau: "Đây có lẽ là hai hài tử của Tống Dập nhỉ, trông đúng là không tệ."

Mặc dù chỉ mới gặp nhau một lần vào hôm qua, nhưng trong lòng Cố Tâm Nguyệt dường như có một cảm giác thân thiết khó tả, đã lâu lắm rồi nàng mới có cảm giác như Vậy.

Nàng kéo Hoài Cẩn và Tử Du tới giới thiệu: "Đây là Hoài Cẩn, đây là Tử Du, hai đứa cũng chào mọi người đi."

"Chào ngoại công! Chào đại cữu! Chào nhị cữu! Chào tam cữu!” Hoài Cẩn và Tử Du đồng thanh cất tiếng nói ngọng nghịu. "Ngoan, ngoan lắm, mau để cữu cữu bế nào!"

Nói rồi, Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh thuận thế mỗi người giành lấy một đứa bế trong lòng, đi vào nhà.

Cố lão đầu và Cố Đại Sơn tay không có chút ghen tị, bỗng nhiên bọn họ phát hiện đằng sau còn có một người đang đứng.

"Khụ khụ, muội phu cũng mau vào nhà nghỉ ngơi đi."

Cố Đại Sơn vừa nhắc, mọi người mới phát hiện ra đã để Tống Dập đứng lạnh lẽo ở phía sau, không khỏi nhìn nhau.

Trước hôm qua, mọi người vẫn luôn dừng lại ở chuyện Tống Dập sắp không xong, nên mọi người đều không chuẩn bị tâm lý rằng trong nhà sẽ có thêm một người.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 36


Tống Dập thấy mọi người vây quanh Cố Tâm Nguyệt và hai hài tử, náo nhiệt đi vào nhà.

Hắn bỗng nhiên phát hiện, mình có vẻ hơi thừa thãi?

Những người trong nhà nghe thấy tiếng động ở sân, cũng vội vàng đi ra ngoài đón.

"Cô cô, cô cô về nhà rồi, mẫu thân con vừa mới xử lý xong thịt thỏ, chỉ chờ cô cô về nấu rồi ăn thôi!" Đứa tôn tử duy nhất của nhà họ Cố là Cố Tiểu Võ lên tiếng hỏi.

"Muội muội, muội cuối cùng cũng về rồi, sao lại gầy đi thế này? Trưa nay chúng ta hầm thịt thỏ bồi bổ cho muội." Đại tẩu Trương Thị buông cái nia trong tay xuống, cũng vây lại.

Mọi người một phen bận rộn, mới ngồi xuống trong nhà chính.

Hứa Thị nhận lấy miếng thịt ba chỉ mà Tống Dập đưa tới, miệng trách móc: “Hôm qua mới mua hai miếng thịt, sao còn mang về một miếng nữa? Chờ lát nữa các con mang về nấu cho hai hài tử ăn đi."

"Mẫu thân, trưa nay để đại tẩu nấu một miếng ăn đi, tối qua chúng ta vừa mới ăn." Cố Tâm Nguyệt thuận tay đưa cho Trương thị.

"Được rồi, trưa nay cùng nhau ăn." Hứa Thị đồng ý.

Trương Thị ngồi không yên, cầm thịt định đi vào bếp tiếp tục bận rộn.

Cố Tâm Nguyệt còn khá xa lạ với ngôi nhà này, tò mò đứng dậy đi loanh quanh.

Hứa Thị thấy nàng không quen nhà, liền kéo nàng đi một vòng.

Khi Cố Tâm Nguyệt đi đến phòng ngủ của mình, không khỏi hơi ngạc nhiên.

Bởi vì nhà họ Cố ngoài bếp ra thì chỉ có năm gian nhà, hai phu thê già một gian, đại ca và nhị ca sau khi thành hôn thì mỗi người một gian, một gian nhà chính để ăn cơm hàng ngày, còn lại một gian lại để riêng cho Cố Tâm Nguyệt.

"Mẫu thân, vậy tam ca thường ngủ ở đâu?"

"Tên tiểu tử này khỏe lắm, buổi tối trải một chiếc giường nhỏ ở nhà chính là ngủ được rồi."

Cố Tâm Nguyệt nhìn quanh phòng mình, mặc dù không lớn nhưng dù sao cũng có giường có tủ: "Mẫu thân, sau này dù sao con cũng không về ngủ, vậy thì để phòng này cho tam ca đi, con thấy Tiểu Vũ cũng lớn rồi, sau này để nó ngủ cùng tam ca."

"Được rồi, giờ Tống Dập đã khỏe rồi, sau này các con cứ sống tốt đi, lát nữa ta dọn dẹp để Tam Thanh và Tiểu Vũ dọn vào, như vậy cũng tiện cho đại ca đại tẩu của con lại sinh cho ta thêm tôn tử tôn nữ." Hứa Thị vui mừng hớn hở lên kế hoạch.

Chủ yếu là sau khi nhà lão đại sinh Cố Tiểu Võ xong, bụng vẫn không có động tĩnh gì.

Hôm nay nghe Cố Tâm Nguyệt nói vậy, bà phải nhanh chóng chuyển Cố Tiểu Võ ra ngoài.

Còn nhà lão nhị, thôi không nhắc đến cũng được, hoàn toàn không trông mong vào nàng ta.

Cố Tâm Nguyệt lục tung tủ đồ của mình, lấy ra mấy bộ quần áo, tuy vẫn vá chằng vá đụp nhưng may vẫn đều sạch sẽ.

Xuyên không đến đây ba ngày mà vẫn mặc một bộ, giờ cuối cùng nàng cũng có thể thay đồ.

"Mẫu thân, sao mẫu thân không mang quần áo của con đến nhà họ Tống?" Cố Tâm Nguyệt đóng cửa lại, nhân lúc Hứa Thị cúi đầu dọn chăn gối, nàng vội vàng thay bộ quần áo sạch sẽ của mình.
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 37


"Ôi chao, ta vốn cho rằng con ở đó hai ngày rồi vê, hôm qua đi chợ bận quá nên quên mất." Hứa Thị vừa nói vừa giúp Cố Tâm Nguyệt gói đồ: "Đây đều là quân áo cũ và chăn gối của con, lát nữa để tam ca con đưa về nhà họ Tống."

"Mẫu thân, chỉ cần mang theo mấy bộ quần áo cũ là được rồi, chăn gối cứ để lại cho tam ca và Tiểu Vũ, nhà họ Tống có sẵn, ở đây gần nhà cũ, lát nữa mang quân áo đến nhà cũ là được." Cố Tâm Nguyệt mặc quần áo vào, thấy cả người đều thoải mái.

"Cũng đúng, nhà cũ đã dọn dẹp xong rồi, tranh thủ lúc trời còn sớm, để ca ca con đưa các con qua xem, có gì cần sắm thì con nói với cha, mấy việc vặt vãnh thì bọn họ đều làm được."

Hứa Thị nói xong, quay người đi vào nhà chính dặn dò mọi người.

Cố Tam Thanh vui vẻ ở lại dọn dẹp tổ ấm mới của mình.

Hứa Thị theo đại tẩu vào bếp chuẩn bị bữa trưa.

Cố Tiểu Võ ở lại chơi với Hoài Cẩn và Tử Du.

Những người còn lại lên đường đến nhà cũ.

Nói là nhà cũ, thực ra thật ra không tính là cũ, trước đây, người ở đây là một đôi phu thê già từ nơi khác đến, sau này nghe nói nhi tử của bọn họ làm ăn phát đạt ở huyện, liền đón phụ mẫu về, thế là ngôi nhà liền bị bỏ trống.

Có lần ông lão kia bỗng nhiên phát bệnh, tình cờ Tống Dập phát hiện, hắn cðõng ông lão đi khám bệnh ở trấn, ngày thường cũng chăm sóc ông lão không ít, cũng coi như có ơn với đôi phu thê già kia.

Vì vậy, khi đôi phu thê già vội vã rời đi, bọn họ đã đặc biệt dặn dò trưởng thôn để lại ngôi nhà cho Tống Dập.

Chỉ là Tống Dập khá cố chấp, vẫn không chịu nhận, không ngờ trớ trêu thay, mấy năm sau hẳn lại thực sự phải dọn vào đó ở.

Ngôi nhà cũ nằm ngay dưới chân núi, cách nhà họ Cố khoảng vài phút đi bộ.

Cố Tâm Nguyệt vừa đi đến gần, liên phát hiện có dại bên ngoài nhà đã được cắt tỉa, sân cũng được quét dọn sạch sẽ, đất trong vườn rau cũng đã được cày xới.

Một gian bếp, hai gian nhà ở đều được xây bằng đá, bên trên mới là tường đất, mặc dù số phòng không nhiều nhưng sân trước đặc biệt rộng, thêm vào đó, ngôi nhà này nằm dưới chân núi nên cũng khá yên tính.

Cố Tâm Nguyệt nhìn rất hài lòng.

Cố lão đầu chỉ vào mái nhà: "Ngôi nhà này mặc dù đã có tuổi nhưng bên dưới được xây bằng đá nên khá chắc chắn, mái nhà bên trên thì ta và các ca ca con đã lợp lại bằng rơm rồi, còn lại không có vấn đề gì."

Cố Tâm Nguyệt đang cảm động vì sự chu đáo của gia đình, Tống Dập có chút ngượng ngùng chắp tay về phía người nhà họ Cố: "Làm phiền nhạc phụ và các ca ca rồi. "

"Một nhà cả, phiên phức gì chứ." Cố Nhị Dũng không ưa vẻ nho nhã của Tống Dập, phất tay: "Muội muội, muội xem gian nhà phía đông này, bên trong có sẵn giường sưởi, mùa đông muội sợ lạnh, có muốn sửa lại giường sưởi này để tiếp tục dùng không?"

Nói đến giường sưởi, Cố Tâm Nguyệt lại nhớ đến cốt truyện trong nguyên tác.

Hình như vào mùa đông, sau khi Tống Dập bị bệnh nặng, thời tiết đặc biệt lạnh, liên tiếp có mấy trận tuyết lớn, trời rét đất cứng, mùa màng không sống nổi, hai hài tử hình như cũng vào thời điểm đó bị...

Nghĩ đến đây, Cố Tâm Nguyệt vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, muội sợ nhất là mùa đông, có thể làm phiền các ca ca giúp muội sửa lại giường sưởi không?"
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 38


Cố Nhị Dũng vui vẻ nhận lời: "Sửa giường sưởi đơn giản, chỉ mấy ngày là xong."

Nhìn xem, muội muội nhà mình tỉnh táo lại rồi, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, dễ nghe biết baol

Ban đầu Cố Tâm Nguyệt định sau khi chuyển đến, hai gian phòng vừa đủ mỗi người một phòng, mỗi người ngủ với một đứa trẻ, vừa đẹp.

Giờ thì giường sưởi này cũng phải sửa, 4 người đành phải tiếp tục chen chúc trên một chiếc giường.

Dù sao trước kia ở nhà cũ, bọn họ cũng chen chúc trên một chiếc giường.

Dù sao cũng chẳng khác gì, cố thêm mấy ngày nữa vậy.

"Được rồi, vậy ngay mai chúng ta chuyển đến nhé." Cố Tâm Nguyệt hỏi ý kiến Tống Dập.

Tống Dập không biết mình đã bị Cố Tâm Nguyệt chê bai một lượt, chỉ vô thức ừ một tiếng: "Được."

Lúc mấy người trở vê nhà họ Cố, đại tấu vừa nấu bữa trưa xong.

Mỗi người một chén cháo gạo lứt, nấu đặc sệt, một chén lớn thịt thỏ, một chén thịt ba chỉ, thêm rau luộc, mỗi người còn được chia một chiếc bánh ngô rau.

Nhìn vẻ mặt vui mừng của Cố Tiểu Võ, Cố Tâm Nguyệt biết đây cũng được coi là một bữa ăn thịnh soạn nhất ở nhà họ Cố.

Mặc dù không có nhiều gia vị nhưng có thể thấy tay nghề của đại tẩu thực sự không tệ, nhưng đối với Cố Tâm Nguyệt đã quen ăn đồ ngon thì thực sự không có sức hấp dẫn.

Cố Tâm Nguyệt chỉ gắp hai miếng thịt, ăn với rau luộc và một chén cháo là đã no.

Dù sao thì lát nữa, nàng cũng có thể lấy chút đồ ăn vặt trong không gian ra ăn.

Ngược lại, Tiền Thị vẫn ngồi ở góc nhà không ngừng gắp thịt ba chỉ, khiến Hứa Thị không nhịn được buông đũa: "Tiền Thị, hôm nay con rể mang hài tử đến là khách, chú ý cách ăn của mình!"

"Mẫu thân, nhà mình đã bao lâu rồi không ăn thịt chứ, con không nhịn được mà." Nói rồi, Tiền Thị lại đưa đũa lên gắp thịt.

Hứa Thị không nhịn được trợn mắt, vội vàng gắp phần thịt còn lại vào chén của Cố Tâm Nguyệt và hai hài tử.

Tiền Thị hừ một tiếng, lại quay sang gắp thịt thỏ.

Tử Du và Hoài Cẩn ngồi trên bàn cũng nhìn đến ngây người.

"Ca ca, đây không phải là nhị thẩm giặt quần áo bên giếng sáng nay hay sao? Sáng nay nhị thẩm còn nói mẫu thân mang ít thịt quá, không đủ nhét kẽ răng."

"Tử Du, không được nói bậy, lời của nhị thẩm là không đủ cho mỗi người một miếng."

"Nhưng mà nhị thẩm đã ăn rất nhiều miếng rồi!"

Nghe hai đứa trẻ ngây thơ hát đối đáp, Hứa Thị cứng đũa, sau đó đập mạnh xuống bàn: "Cái gì? Tiền Thị, hôm nay ngươi ở bên ngoài nói xấu Tâm Nguyệt à?"

"Con... con không có." Tiền Thị vừa nghe thấy giọng giận dữ của Hứa Thị liền vô thức rụt đũa lại.

"Có hay không? Hai hài tử có thể oan cho ngươi à?" Cố Nhị Dũng cũng buông đũa, tức giận trừng mắt nhìn Tiền Thị. "Được lắm, Tiền Thị, hôm qua Tâm Nguyệt mang về bánh bao thịt, ngươi đều cho vào bụng chó rồi à? Còn vải Tâm Nguyệt mua cho ngươi và cha ngươi, ngươi bị mù không nhìn thấy hay sao? Từ bao giờ ngươi lại hiếu thuận với ta và cha ngươi như vậy." Hứa Thị càng nói càng tức giận.

"Sau này để ta nghe thấy ngươi dám nói xấu Tâm Nguyệt một câu ở bên ngoài, ta sẽ đuổi nhị phòng ra ở riêng!"

"Mẫu thân, mẫu thân đừng tức giận, muội muội vừa mới khỏi bệnh, cuộc sống này sắp tốt đẹp rồi, sao có thể chia phòng được chứ."
 
Xuyên Tới Năm Mất Mùa, Ta Trữ Lương Thực Nuôi Nhãi Con
Chương 39


"Đúng vậy, mẫu thân, đừng chấp nhặt với nữ nhân này." Cố Nhị Dũng biết thê tử mình ngày thường ăn ngon biếng làm lại lắm lời, nhưng đã thành thân rồi nên hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ cần nàng ta không động đến giới hạn, hắn cũng ít khi nổi giận.

Tiền Thị bị mọi người chỉ trích, cuối cùng nàng ta cũng chịu buông chén trong tay xuống: "Mẫu thân, lát nữa con sẽ rửa chén."

Mọi người thấy vậy, đành phải thôi.

"Hoài Cẩn, Tử Du, các con ăn no chưa? Ăn no rồi có muốn chơi với ca ca một lúc nữa không?" Cố Tâm Nguyệt không muốn để ý đến Tiền Thị, quay sang dỗ dành hai hài tử.

"Vâng vâng, muốn ạ." Tử Du ngoan ngoãn để Tâm Nguyệt lau miệng, trèo xuống ghế.

Cố Tâm Nguyệt lại quay sang lau miệng cho Hoài Cẩn, không khỏi tò mò nhìn nam hài một cái, tiểu tử này còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có tố chất phúc hắc rồi à?

Đã biết mách lễo rồi!

Cố Tiểu Võ ăn xong cuối cùng, cậu bé húp sạch cháo trong chén, thở phào nhẹ nhõm: "Trước đây cô cô ở nhà là do ta trông, giờ lại phải trông đệ đệ, muội muội, nhưng may mà Hoài Cẩn, Tử Du dễ trông hơn cô cô nhiều." "Hài tử nhà ngươi!" Cố Tâm Nguyệt trừng mắt nhìn nam hài một cái, lấy ra ba viên kẹo từ trong n.g.ự.c ra: "Lấy đi mà ăn."

Nếu không đưa kẹo, nàng thật sự lo lắng mình sẽ bị bóc phốt.

Quan trọng là tiểu tử Tống Dập này cũng ở đây, thật ngại quá.

Ba hài tử cầm kẹo, vui vẻ chạy ra sân chơi.

Tiền Thị giúp Trương Thị dọn dẹp bàn ghế, rửa chén.

Tống Dập ngồi trò chuyện với nhạc phụ và mấy ca ca trong nhà.

Còn Hứa Thị thì kéo Cố Tâm Nguyệt về phòng nói chuyện thầm.

"Tâm Nguyệt, con nói thật với mẫu thân, hôm nay ở đầu thôn, Tiên Thị đã bịa đặt về con như thế nào? Yên tâm, mẫu thân sẽ làm chủ chuyện này cho con.”

Cố Tâm Nguyệt liền kể lại chuyện xảy ra hôm nay, cũng như chuyện của Dương Tuyết Cầm.

Nhưng so với Tiền Thị cấp thấp như vậy, sự tồn tại của Dương Tuyết Cầm lại khiến nàng khó chịu hơn.

"Mẫu thân, Dương Tuyết Cầm là người như thế nào?"

"Nàng ta à, hừ, may mà tiểu tử Tống Dập kia biết điều, không để ý đến nàng ta, nếu không thì mẫu thân là người đầu tiên không đồng ý."

Theo lời Hứa Thị nói, Dương Tuyết Cầm là biểu muội của Lưu Thị, dựa vào chút nhan sắc, từ nhỏ đã kiêu ngạo.

Bình thường không có chuyện gì, nàng ta cũng thích đến tìm Lưu Thị, nói trắng ra, chính là muốn đến trước mặt Tống Dập để gây sự chú ý.

Sau này Tống Dập mất thê tử, nàng ta có ý định gả vào nhưng lại chê hắn có hai hài tử nên thường xuyên xúi giục Lưu Thị tìm cơ hội đưa hai hài tử đi.

Cho đến khi Tống Dập bị bệnh nặng, Lưu Thị muốn tìm người gả vào để xung hỉ, tiếp nhận hai hài tử.

Nàng ta chạy nhanh hơn ai hết. Bây giờ có lẽ thấy sức khỏe của Tống Dập đã tốt hơn nên nàng ta lại động lòng.

Hứa Thị nói xong, vẻ mặt khinh thường: "Con cũng đừng quá để tâm, mẫu thân thấy Tống Dập không có chút tình cảm nào với nàng ta, gặp mặt cũng tránh đi."
 
Back
Top Bottom