- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 635,630
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Xuyên Thư: Tiểu Nhân Sâm Tinh Của Thái Tử Hung Ác Nham Hiểm - Vân Sơ Đường
Chương 9
Chương 9
Hạt giống là do Lư công công phụ trách hoa cỏ ở Đông Cung đưa tới, thời điểm nhận được mệnh lệnh từ trên truyền xuống, trong nháy mắt Lư công công có cảm giác trở lại ngày xưa.Không hề chậm trễ, hắn chọn một ít hạt giống có sức sống tốt, cẩn thận gói lại, tự tay đưa đến cho Thái Tử Phi."
Nô còn cho rằng sẽ vĩnh viễn không nhận được mệnh lệnh của điện hạ."
" Sao lại nói như vậy?"
Ngay từ đầu cậu đã muốn tự trồng chính mình, tuy nhiên đối với đống hạt giống này Giang Linh cũng không có chán ghét."
Công tử có điều không biết, trước kia điện hạ cũng rất thích tự mình chăm sóc hoa cỏ, chẳng qua sau này bận rộn công vụ, không còn thời gian lại làm những việc này...."
Hiện giờ trong cung trên dưới đều biết, Thái Tử đối xử không bình thường với Thái Tử Phi, Lư công công liền không giấu diếm.Giang Linh tưởng tượng hình ảnh Thái Tử cẩn thận chăm sóc hoa cỏ, cảm giác không ổn lắm.Thời điểm Tiêu Thịnh Vân trở về, Giang Linh đang ghé vào bàn đá trong viện, chán chết khảy khảy hạt giống cung nhân đưa tới theo mệnh lệnh của hắn.Chỗ hạt giống này sức sống rất tốt, chẳng sợ là người không có kinh nghiệm, chỉ cần gieo xuống đều có thể trồng ra hoa."
Ngươi nói xem, Thái Tử tại sao lại đưa hạt giống tới cho ta?"
Giang Linh hỏi cung nữ bên người đi theo cậu hầu hạ."
Nô tỳ cảm thấy, Thái Tử là để ý ngài mới có thể cho người đưa hạt giống tới."
Thanh Dao cười trả lời.Thanh Dao đã hầu hạ ở Đông Cung rất lâu, vì năng lực xuất chúng mà được phân phó đến bên cạnh Thái Tử Phi, ban đầu nàng còn chút lo lắng vì lời đồn đãi bên ngoài, hiện tại nàng hoàn toàn tiếp nhận vị Thái Tử Phi Giang Linh này, Thái Tử Phi tính tình ôn hoà, rất dễ nói chuyện, ở bên cạnh cậu sẽ có cảm giác rất thoải mái, có thể nói ở Đông Cung sẽ không có người không thích cậu."
Để ý ta?"
Giang Linh vươn ngón tay, chọc chọc hạt giống bụ bẫm, làm nó lăn một vòng trên bàn."
Đúng vậy, bọn nô tỳ đều xem ở trong mắt, Thái Tử đối xử với ngài khác với những người khác."
" Đang làm gì vậy?"
Tiêu Thịnh Vân người còn chưa tới đã nghe thấy tiếng.Thanh Dao vội vàng ngậm miệng, hành lễ xong liền lui xuống một bên, ở trước mặt Thái Tử, có cho thêm mấy lá gan bọn họ cũng không dám lỗ mãng.Giang Linh chọc chọc hạt giống, ngữ khí có chút bất mãn, " Ngươi đưa cho ta nhiều hạt giống như vậy làm gì?"
" Không thích sao?"
Tiêu Thịnh Vân đánh giá thiếu niên, đôi mày cậu hơi nhăn lại, biểu tình nhìn có vẻ không vui, nhưng cũng không phải chán ghét đống hạt giống này."
Cũng không phải là không thích, " nghĩ đến lời Lư công công nói, đôi mắt Giang Linh sáng ngời, " Chỉ là nhiều như vậy ta trồng sẽ tốn rất nhiều thời gian, không bằng điện hạ cùng ta?"
Cậu thật sự rất tò mò, một người có khí chất nghiêm nghị như Tiêu Thịnh Vân khi chăm sóc hoa cỏ sẽ có bộ dạng như thế nào.Tâm tình Tiêu Thịnh Vân không tồi, hơi suy nghĩ liền đồng ý.Phạm Đức tìm dụng cụ đến cho hai người, Giang Linh vén tay áo lên, cùng Tiêu Thịnh Vân đem hạt giống gieo xuống.Trong lúc đó, Giang Linh không chỉ một lần trộm nhìn Tiêu Thịnh Vân.Sườn mặt nam nhân góc cạnh tuấn lãng, động tác chuyên chú, biểu tình nghiêm túc, người ta nói quả không sai nam nhân đẹp trai nhất là lúc họ nghiêm túc làm việc, giờ phút này, Giang Linh không thể không thừa nhận Tiêu Thịnh Vân cực kỳ hấp dẫn cậu."
Trộm nhìn cô làm gì?"
Lại một lần cảm giác được tầm mắt thiếu niên liếc qua, khoé miệng Tiêu Thịnh Vân giật giật.Giang Linh ăn ngay nói thật, " Nhìn điện hạ đẹp."
" Khụ..."
Tiêu Thịnh Vân nghẹn lại, không nghĩ tới Giang Linh thành thật như vậy, " Cô thật ra lại cảm thấy Thái Tử Phi càng đẹp mắt."
Tiêu Thịnh Vân nói không sai, Giang Linh xác thật rất đẹp, ngũ quan tinh xảo minh diễm, một đôi mắt hạnh giống như biết nói, lúc bị đôi mắt đó nhìn chuyên chú sẽ nhịn không được mà muốn luân hãm vào bên trong.
Đây là một kiểu đẹp vượt qua giới tính, không mang theo bất cứ tính công kích nào, tựa đoá hoa nở rộ cạnh vách núi, làm người không thể rời mắt."
Ta cũng cảm thấy mình rất đẹp."
Sờ sờ mặt mình, khoé miệng Giang Linh cong lên, thân thể này cùng thân thể trước kia của cậu giống nhau như đúc, nếu không phải xác định thân thể này không có linh lực, cậu còn sẽ hoài nghi đây chính là thân thể của mình.Trên tay thiếu niên dính bùn, lúc sờ lên mặt cũng không chú ý đến bị lem, lại cố tình biểu hiện ra bộ dáng tán thưởng ngươi rất có mắt nhìn, giống như bé mèo hoa cao ngạo.Tiêu Thịnh Vân bị chọc cười, vẫy tay, " Lại đây."
Giang Linh vừa được khen nên rất vui vẻ, nhảy nhót đi tới, " Sao nào, muốn thưởng thức mỹ mạo của ta gần một chút sao?"
" Đúng vậy, nhìn xem Thái Tử Phi của chúng ta xinh đẹp như thế nào, " Tiêu Thịnh Vân vươn tay, dùng vải trên tay áo lau đi bùn đất trên mặt thiếu niên, " Cho dù thành bé mèo hoa cũng rất xinh đẹp."
Nghe ra ngữ điệu trêu đùa trong giọng nói nam nhân, Giang Linh trực tiếp nắm lấy tay áo hắn, đem bùn đất lau hết lên đó, " Không được chê cười ta!"
" Không cười ngươi, " Quần áo bị làm dơ, Tiêu Thịnh Vân cũng không giận, " Lời cô nói đều là sự thật."
Giang Linh nghi hoặc nhìn hắn, hiển nhiên là không tin."
Được rồi."
Tiêu Thịnh Vân lấy khăn lau tay, cũng lau cho Giang Linh, chuyển đề tài, " Đã trồng xong rồi, mau đi rửa mặt đi."
Giang Linh là cây nhân sâm nhỏ yêu sạch sẽ, cả người bùn đất xác thật không mấy thoải mái, cậu ngoan ngoãn đi theo Tiêu Thịnh Vân rửa mặt.Hoàng đế ban lệnh điều tra rõ Trần ngự sử, chuyện binh quyền tạm thời gác lại, Tiêu Thịnh Vân khó có được thời gian thanh nhàn, đưa Giang Linh tới Cảnh Minh Cung thăm Hoàng hậu.Bởi vì một khoảng thời gian đã dùng hương liệu và canh hoàng kim, thân thể Hoàng hậu có chút hư tổn, cũng may không nghiêm trọng, sau khi điều dưỡng vài ngày đã khôi phục lại sức khỏe.Thấy hai người tới, Hoàng hậu rất vui vẻ, kéo Giang Linh tới bên cạnh nói chuyện một hồi lâu.Nếu không phải nhờ có Giang Linh, bọn họ sẽ không kịp thời phát hiện hương liệu và canh hoàng kim có vấn đề, mà hậu quả khi không kịp thời phát hiện không phải Hoàng hậu và Thái Tử có thể gánh vác.Ngồi không bao lâu, có cung nhân tiến vào bẩm báo nói Vương mỹ nhân cầu kiến.Sắc mặt Hoàng hậu lập tức lạnh xuống, " Nàng ta tới đây làm gì?"
Ở trước mặt Giang Linh Hoàng hậu luôn luôn biểu hiện rất ôn hòa, đây vẫn là lần đầu tiên cậu thấy Hoàng hậu biểu hiện
không vui rõ ràng với một người như vậy, cậu kéo kéo tay áo Tiêu Thịnh Vân, nhỏ giọng nói, " Vương mỹ nhân là ai vậy?"
" Là một phi tử của phụ hoàng."
" Hình như mẫu hậu không thích nàng ta."
" Mấy năm nay ở hậu cung nàng là người duy nhất có mang long tự, thời điểm vừa mới tiến cung ỷ vào phụ hoàng sủng ái đối xử với các phi tần khác rất bất kính, sau khi mang thai lại càng không kiêng nể gì, không ức hiếp được các phi tần được sủng ái khác liền làm loạn tới chỗ mẫu hậu vài lần, phụ hoàng thiên vị nàng ta, mỗi lần đều nhẹ nhàng cho qua."
Giang Linh đã hiểu, thì ra đây là mỹ nhân làm cho lão hoàng đế mê muội đến tìm không ra phương hướng.Hoàng hậu không muốn Giang Linh và Thái Tử vướng vào chuyện rắc rối ở hậu cung, không thể tống cổ Vương mỹ nhân đi liền để cho hai người rời đi trước.Khi rời đi, Giang Linh nhìn thấy vị Vương mỹ nhân đang có mang này, xác thật là một nữ tử rất đẹp, khác với bộ dạng kiêu căng trong tưởng tượng của Giang Linh, nữ tử ăn mặc cung trang nhạt màu nhu nhược động lòng người, là kiểu có thể làm nam nhân sinh ra ý muốn bảo vệ.Chỉ là đơn giản gặp thoáng qua, Giang Linh vốn không để ở trong lòng, nào ngờ ngày hôm sau cậu lại nghe thấy tin tức về vị Vương mỹ nhân này.Sau giờ ngọ, Trương thái y tới xem bệnh cho Thái Tử, đồng thời mang đến một tin tức: Tình huống trong cung của vị Vương mỹ nhân kia không ổn."
Giờ Thìn hôm nay Nghi Hương Cung cho truyền thái y."
Nghi Hương Cung đúng là nơi ở của vị phi tần có mang long tự duy nhất trong hậu cung, Vương mỹ nhân."
Tình huống như thế nào?"
" Lúc phát hiện ra đã quá muộn, đứa nhỏ này..."
Trương thái y dừng một lát, tiếp tục nói, " Sợ là khó giữ được."
" Phụ hoàng đã biết chưa?"
" Nghi Hương Cung giấu kín tin tức, tạm thời bệ hạ vẫn chưa biết được tin này."
" Dặn dò mẫu hậu sớm chuẩn bị, chuyện này không có khả năng bị giấu qua đi."
Trong cung, muốn náo loạn.Không ngoài dự đoán của Tiêu Thịnh Vân, không đến thời gian một ngày Hoàng đế đã biết được tin tức, sau khi nổi trận lôi đình một phen liền liên tiếp trừng phạt mấy vị phi tần.Ngay cả Hoàng hậu cũng bị liên lụy.Giang Linh lo lắng, " Mẫu hậu sẽ không sao chứ?"
" Sẽ không có việc gì."
Tiêu Thịnh Vân buông công vụ đang xử lý, xoa xoa đầu Giang Linh, " Đừng lo lắng."
Hài tử cuối cùng là không giữ được, đứa nhỏ này là Hoàng đế vất vả chờ mong, nói không còn liền không còn, sao hắn có thể tiếp thu?
Cố tình lúc này trong dân gian truyền đến lời đồn, nói là bởi vì Hoàng đế thất trách, ngự hạ không nghiêm, mới không giữ đứa nhỏ lại được, làm cho Hoàng đế tức giận đập hết đồ vật có thể đập trong Ngự Thư Phòng.Một án của Trần ngự sử bị chú ý trọng điểm, Hoàng đế giao lại việc này cho Thái Tử, " Trẫm biết năng lực của ngươi, chuyện này nhất định phải nghiêm tra!
Nghiêm trị!"
Vốn dĩ Tiêu Thịnh Vân đã tra ra rất nhiều bản án cũ năm xưa bị Trần ngự sử che giấu, từ sau khi hắn tiếp nhận, tiến triển điều tra rất nhanh, ngoại trừ Ngô gia lại càng có nhiều người bị hại chờ được chính nghĩa tới muộn.Phạm phải trọng tội, Trần ngự sử bị tước đoạt quan chức, thu hồi tài sản chờ hành quyết, còn người đứng sau lưng gã bởi vì xoá dấu vết quá sạch sẽ nên không bị liên lụy.Chuyện này qua đi, Thất hoàng tử Li Vương nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng cũng bực bội, lần này hắn tổn thất thảm trọng, ngược lại Thái Tử xoay chuyển được thanh danh trong dân chúng, hắn nghĩ như thế nào cũng không nuốt trôi cục tức này."
Chẳng lẽ chỉ có thể nhìn Thái Tử thu được cả danh và lợi sao?"
Một nam nhân trung niên có râu thắp sáng ngọn nến trong thư phòng, " Nếu Vương gia thật sự không cam lòng, bên Nghi Hương Cung thật ra lại có đường cứu nguy."
" Ô tiên sinh mời nói."
Ô tiên sinh thấp giọng nói chuyện.Dần dần biểu tình trên mặt Li Vương thay đổi, chờ sau khi Ô tiên sinh nói xong, hắn kích động nắm lấy tay gã, " Tiên sinh quả thật có tài, bổn vương liền ban lệnh xuống!"
Vương mỹ nhân không thể chấp nhận sự thật việc đứa nhỏ đã không còn, vẫn luôn khóc lóc kể lể có người muốn hại nàng, Hoàng đế thương tình nàng không còn hài tử, phái người tra xét Nghi Hương Cung, mặt ngoài là vì cho Vương mỹ nhân được an tâm, không ngờ tới lại có thể tra ra manh mối thật.Theo manh mối này điều tra sâu hơn, càng tra càng kinh ngạc, liên lụy đến quá nhiều người, chỉ trong một đêm, Nghi Hương Cung máu chảy thành sông, Hoàng đế hạ lệnh phải điều tra đến cuối cùng, mọi người trong cung nhất thời cảm thấy bất an.Đông Cung cũng chịu ảnh hưởng.Đồn đại bên ngoài càng ngày càng thái quá, lúc ban đầu nói đủ mọi chuyện, sau đó lại dần dần biến thành Thái Tử không muốn giữ lại ấu đệ, xuống tay với Vương mỹ nhân, thậm chí còn có cung nhân đưa ra chứng cứ chỉ thẳng Thái Tử.Đối với những lời đồn đó, Đông Cung không có bất luận ý kiến gì.Việc này làm cho những người nào đó cảm thấy mình đã biết chân tướng, nói ẩu nói tả, " Không phải chột dạ đấy chứ?"
" Vốn Thái Tử hành xử tàn bạo, các ngươi không nghe nói sao, lúc trước khi đánh nhau với Bắc Mãng, tù binh Bắc Mãng đều bị hạ lệnh tàn sát."
" Một đứa nhỏ còn chưa ra đời mà thôi, không đến mức như vậy đi?"
" Đó chính là hoàng gia, liên quan đến ngôi vị hoàng đế, khó nói lắm."
Lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng.Giang Linh không chỉ một lần nghe thấy cung nhân ngầm bàn tán chuyện này, sau khi tắm gội, cậu ngăn cản Thái Tử đang muốn đi ra ngoài, " Điện hạ, ngươi thật sự không sao chứ?"
" Ngươi đang lo lắng cho cô?"
Nhìn thiếu niên đứng chắn trước mặt mình, Tiêu Thịnh Vân rũ mắt, " Ngươi cảm thấy là cô làm chuyện này sao?"
Thanh danh của mình bên ngoài như thế nào Tiêu Thịnh Vân rõ ràng hơn ai hết, một số chuyện thật là hắn làm hắn sẽ không phủ nhận, chuyện không làm hắn cũng lười phải giải thích, nhưng tại giờ phút này, hắn bỗng nhiên rất muốn biết trong lòng thiếu niên nghĩ như thế nào.Cậu sẽ tin vào những lời đồn đó sao?Không đợi Tiêu Thịnh Vân suy nghĩ nhiều, thiếu niên đã đưa ra đáp án."
Đương nhiên không phải, chắc chắn là có người muốn vu oan ngươi!"
Ở hiện đại Giang Linh đã xem qua không ít tiểu thuyết, hiểu rõ kịch bản bên trong, " Ngươi mau nghĩ lại xem có người nào không vừa mắt ngươi hay không, không chừng chính là người đó làm."
Nhìn bộ dạng thiếu niên vì mình suy nghĩ, Tiêu Thịnh Vân chợt bật cười, " Được."
Nếu là như thế, hắn liền thu võng sớm một chút, làm cho Thái Tử Phi của hắn bớt lo lắng.