Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 10: Chương 10



Diệp Chí Cường hít vào một hơi thật sâu, bây giờ anh ta là kẻ yếu thế, không dám huênh hoang như lúc trước nữa, khóe môi giật giật, sau đó nở một nụ cười miễn cưỡng."Thư Nhan, có phải anh ba ép cô đúng không? Muốn nhân cơ hội hai chúng ta ly hôn để thừa nước đục thả câu chứ gì?"

Đến bây giờ Diệp Chí Cường vẫn không tin Thư Nhan sẽ đi đánh ghen, nói cách khác là cô lại dám đi đánh ghen.

TBC

"Chuyện này chẳng liên quan gì đến anh ba cả, anh ấy chỉ đến để giúp tôi thôi." Thư Nhan tựa như đang mỉm cười với Diệp Chí Cường: “Diệp Chí Cường, anh muốn ly hôn với tôi đúng không?”

Nếu như vẻ ngoài của Thư Nhan chẳng có gì thay đổi, anh ta còn tưởng là người đang ngồi trước mặt mình là một người khác.

"Chúng ta quen biết nhau thông qua mai mối, chỉ gặp nhau đúng hai lần là đã kết hôn thì có tình cảm kiểu gì? Thư Nhan, tôi biết những năm này cô vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc con rất cực khổ, cho nên tôi quyết định để lại căn nhà cho cô, tiền tiết kiệm cũng là của cô, thật sự không thể..." Diệp Chí Cường cắn răng nói: “Nhưng hai đứa nhỏ hãy để tôi nuôi, trước đây do tôi suy nghĩ không kỹ càng, cô một thân một mình nuôi hai đứa con sẽ không tiện cho việc tái hôn sau này. Không còn vướng bận hai đứa nhỏ nữa, cô vừa có nhà vừa có tiền, tùy tiện tìm mộ người đàn ông thôi cũng đã tốt hơn tôi rất nhiều rồi.”

Hai đứa con mà Thư Nhan sinh ra anh ta chỉ gặp qua mấy lần, lúc em bé mới chào đời Diệc Chí Cường bế được hai lần, về sau càng lạnh nhạt, căn bản không có tình cảm cha con gì hết. Cho nên lúc Lý Kiều Kiều nói rằng sợ con của cô ta sẽ bị anh chị nó ức h**p, Diệp Chí Cường không nghĩ gì nhiều mà ném hai đứa cho Thư Nhan nuôi, dù sao anh ta chỉ cần bỏ ra một chút tiền là được rồi. Các khoảng học phí sau này anh ta cũng sẽ trả hết, tóm lại không thể để Lý Kiều Kiều và đứa con trong bụng cô ta chịu thiệt thòi. Theo như lời của Lý Kiều Kiều nói thì đây chính là kết tinh của tình yêu giữa hai người bọn họ.

Bây giờ tình hình đã khác xưa, bọn họ bị Thư Nhan nắm thóp, chỉ có thể nhượng bộ lùi một bước, khi mọi chuyện xong xuôi thì ném hai đứa nó cho ông bà ở quê, anh ta và Lý Kiều Kiều cũng chẳng bị ảnh hưởng gì.

Hai người họ đúng là quen biết nhờ người mai mối, đã chung sống với nhau nhiều năm như vậy, lại có với nhau hai mụn con, không còn tình thì cũng còn nghĩa chứ?

Ở quê mà, quen biết nhờ xem mắt thì ai cũng vậy thôi, chẳng phải cũng sống hết một đời à?

Suy cho cùng, bây giờ Diệp Chí Cường đã phất lên, không còn vừa mắt với cô vợ lôi thôi xấu xí ở nhà nữa, anh ta muốn quen biết với những cô gái vừa trẻ đẹp lại có học thức ở ngoài kia hơn.

"Muốn ly hôn cũng được." Thư Nhan cũng không tiếp tục vòng vo với anh ta nữa, trả lời một cách sảng khoái: “Nhưng những điều kiện trước đó tôi không đồng ý.”

"Cô muốn gì? Chê tiền ít à? Cô biết tôi nhận khoán công trình sẽ không có nhiều tiền mà, tiền tạm ứng đều nằm hết ở trong này rồi, bây giờ còn đang thiếu tiền vật liệu ở bên ngoài, tôi còn chưa thanh toán lương cho mấy anh em đang làm kia kìa." Diệp Chí Cường nghiến răng nhìn Thư Nhan, biểu cảm khốn khó nói: “Hay là vậy đi, bây giờ tôi mặt dày đi mượn tiền, cắn răng nhẫn nhục chắc cũng mượn được cỡ hai vạn, cộng với một vạn tiền tiết kiệm trong nhà là ba vạn, trong thôn của cô làm gì có nhà nào có nhiều tiến đến thế? Cô là người duy nhất rồi nhỉ?”

Thư Nhan hừ nhẹ, nếu như không nắm rõ tài sản của anh ta thì chắc có lẽ cô đã bị anh ta xoay vòng vòng. Chỉ với ba vạn mà lại muốn đuổi cô ư? Nằm mơ đi!

“Ly hôn cũng được, nhưng anh phải tay trắng đi ra khỏi nhà.”

Diệp Chí Cường kinh ngạc đứng bật dậy: “Dựa vào đâu chứ?”
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 11: Chương 11



"Dựa vào việc anh đi quá giới hạn trong hôn nhân, còn có con với người phụ nữ khác. Nếu bây giờ tôi kiện lên tòa, quan tòa cũng sẽ khiến anh tay trắng ra đi. Diệp Chí Cường, bây giờ tôi đã có nhân chứng vật chứng đầy đủ, anh nên ngoan ngoãn rời khỏi nhà với hai bàn tay trắng, bằng không ư? Chúng ta gặp lại nhau trên toà án nhé."

Diệp Chí Cường Kinh ngạc trợn tròn mắt, không thể tin được người vợ luôn gọi dạ bảo vâng thường ngày lại biến thành thế này. Có lẽ nào việc anh ta muốn ly hôn đã khiến cô chịu phải đã kích nên mới thay đổi thành như vậy?

Không đúng, chắc chắn là do Thư Kiến Dương dở trò mánh khóe. Có thể nói đến mức này, một người mà ngay cả bậc tiểu học còn chưa tốt nghiệp thì lấy đâu ra kiến thức về pháp luật chứ? Còn biết cả nhân chứng và vật chứng, chắc chắn là Thư Kiến Dương dạy cho cô, anh ta hẳn là đang nhòm ngó đến công ty mình rồi.

"Nhan Nhan, có phải Thư Kiến Dương đã nói gì với cô không? Anh ta không có ý tốt đâu, tin tôi đi, anh ta chỉ lợi dụng cô để độc chiếm tài sản của tôi thôi. Sau khi đạt được mục đích rồi anh ta không chia cho cô một cắc nào đâu." Diệp Chí Cường càng nói càng tự cho mình là đúng: "Đến lúc đó tôi và cô không một xu dính túi, lấy gì nuôi con chứ? Chắc cô cũng không muốn con trai con gái theo tôi chịu khổ đúng không?"

Thư Nhan lắc đầu, ngước lên nhìn Diệp Chí Cường: "Kể từ khi kết hôn cho đến bây giờ, anh qua lại với bao nhiêu người phụ nữ thì chắc anh tự biết, tôi vì con nên mới cắn răng chịu đựng, đến bây giờ tôi mới phát hiện ra ngay cả con cái anh cũng chẳng cần, tôi làm sao tin anh được nữa? Cho nên, Diệp Chí Cường à, bất kể anh có nói gì, sau khi ly hôn thì phải tay trắng ra đi."

Nguyên chủ có thể tin những lời ba hoa của Diệp Chí Cường, nhưng Thư Nhan cô thì không.

"Vậy thì khỏi ly hôn." Diệp Chí Cường nhìn chòng chọc vào Thư Nhan: "Cô hài lòng rồi chứ?"

Vốn dĩ anh ta còn nể tình Thư Nhan sinh cho anh ta hai đứa con nên mới để lại nhà và tiền cho cô, xem ra anh ta đã quá mềm lòng rồi.

Không muốn ly hôn? Vậy cứ chờ mà xem.

Thư Nhan bật cười trào phúng, cô đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Bây giờ không phải là anh muốn ly hôn với tôi, mà là tôi muốn ly hôn với anh. Cuộc hôn nhân này chắc chắn phải kết thúc, tài sản và con cái phải để lại cho tôi, anh mang theo Kiều Kiều hay Diễm Diễm gì đó của anh cút càng xa càng tốt."

"Thư Nhan, cô quá đáng lắm rồi đó." Diệp Chí Cường nhìn người vợ xa lạ trước mắt, anh ta gấp lắm rồi.

"Đây là ảnh của anh và Lý Kiều Kiều ở chung, còn cả báo cáo sức khỏe của cô ta lúc đến bệnh viện kiểm tra, hôm nay còn chụp được một đống ảnh đặc sắc nữa. Diệp chí Cường, anh nghiêm túc suy nghĩ cho kỹ đi nha."

Những thứ đặt ở trên bàn khiến toàn thân Diệp Chí Cường run lên bần bật, hai mắt đục ngầu, trong đôi mắt ánh lên sự hung tợn: "Rốt cuộc cô muốn gì?"

"Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, anh, cuốn gói ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, mang theo Kiều Kiều của anh biến khỏi mắt tôi." Thư Nhan nhìn biểu cảm hận không thể bóp c.h.ế.t cô của Diệp Chí Cường, gằn từng chữ nói: "À đúng rồi, tôi đã cho người điều tra toàn bộ tài sản của anh, thuận tiện tìm luật sư công chứng rồi, nếu anh tìm cách chuyển đổi tài sản, tội tăng một bậc."

TBC

"Thư Nhan, tôi g.i.ế.c cô!" Anh ta tuyệt đối không thể ra đi với hai bàn tay trắng, đây là tiền mà anh ta kiếm được, sao phải đưa hết con con mụ mập c.h.ế.t bầm này chứ.

"Anh ba!" Thư Ngôn lùi về phía sau mấy bước, hô lớn lên một tiếng, Thư

Kiến Dương vẫn luôn đứng chờ trước cửa, nghe vậy bèn trực tiếp đạp cửa bước vào.

Diệp Chí Cường sắp bổ nhào qua đó cũng cũng khôi phục lý trí, cố gắng đè nén lửa hận trong lòng.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 12: Chương 12



"Nói xong chưa?" Thư Kiến Dương vừa nói vừa quan sát Diệp Chí Cường, dường như chỉ cần Thư Nhan hô lên một tiếng là anh ấy sẽ lao vào.

"Cái gì cần nói cũng đã nói hết rồi, tôi mong anh sẽ nhanh chóng đưa ra quyết định, nhớ cho rõ, tôi cho anh thời gian ba ngày, nếu như ba ngày sau anh vẫn không đưa ra đáp án, vậy thì tôi sẽ thay anh quyết định." Dáng vẻ của Thư Nhan bây giờ giống hệt với lúc Diệp Chí Cường ép cô ký vào đơn ly hôn, ngay cả giọng điệu và cách thức cũng y hệt.

Khó khăn lắm anh ta mới có thể áp chế được cơn giận nay lại bùng lên, nhưng do e ngại đối phương người đông thế mạnh, Diệp Chí Cường chỉ đành nuốt ngược vào trong.

"Anh ba, chúng ta đi thôi." Cô rất thích cái cảm giác Diệp Chí Cường hận cô muốn c.h.ế.t mà chẳng làm gì được.

Đi đến dưới lầu, Thư Nhan cười nói: "Hôm nay may mà có anh ba và các anh em của anh đến giúp, trưa nay em mời, hy vọng anh ba và mấy anh em nể mặt."

"Được, chúng ta đến nơi khác đi." Thư Kiến Dương thay mặt mọi người đồng ý, đến một nhà hàng cách đó không xa. Bọn họ nhanh chóng đi lên phòng ăn riêng trên lầu hai một cách quen thuộc.

"Tay nghề của ông chủ nhà hàng này rất cừ, bọn anh hay đến đây dùng cơm lắm." Bọn anh ở đây tất nhiên là nói đến mấy người Thư Kiến Dương rồi, nhóm người của anh ấy thỉnh thoảng vẫn tới đây đánh giá cách bài trí của nhà hàng, mang theo một chút hứng thú.

Đã nhận ra, Thư Nhan tự nói trong lòng.

Sau khi ăn uống no nê, Thư Ngôn đã gói phong bao đỏ cho những ai giúp đỡ hôm nay, trong đó có một trăm tệ. Vào những năm 1992. đó không phải là một số tiền nhỏ.

"Cái này... anh ba?" mấy người khác nhìn Thư Kiến Dương.

TBC

"Cầm lấy đi. Về sau nhờ mấy anh em cố gắng giúp đỡ chuyện của em gái tôi." Thư Nhan đã mang ra ngoài rồi, Thư Kiến Dương cũng sẽ không ngăn cản, anh biết Diệp Chí Cường khá là giàu có. Sau khi ly hôn, người em họ này đương nhiên sẽ trở thành một triệu phú, vài trăm tệ thì có đáng là bao.

"Anh ba, anh nghĩ Diệp Chí Cường sẽ đồng ý đi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng sao?" Thư Nhan có chút lo lắng.

"Không dễ dàng như vậy đâu." Họ đều là đàn ông, và họ hiểu rõ đàn ông coi trọng sự nghiệp của mình như thế nào.

"Anh ta không đồng ý cũng phải đồng ý." Thư Nhan do dự một hồi: "Mấy ngày này em sẽ không về chỗ cũ, em đến chỗ của anh ba được không?"

Diệp Chí Cường là một chủ thầu, hiện nay anh ta sở hữu một công ty xây dựng, dưới tay anh ta cũng có không ít người giúp đỡ. Những năm nay vì muốn đoạt được chuyện làm ăn, đánh nhau ẩu đả là chuyện thường như cơm bữa, Diệp Chí Cường leo lên được vị trí này cũng không phải là người tử tế gì cho cam. Nếu anh phái người đến nhà bắt cóc cô, tùy ý tìm một người đàn ông đến để ép cô chụp những bức ảnh khó nói, đến lúc đó bị anh ta cắn trả một miếng cũng không phải là không thể.

Thư Nhan đã cân nhắc việc này từ trước rồi, lúc quay về tốt nhất cầm theo cả chứng minh nhân dân và sổ tiết kiệm, vì an toàn nên cô sẽ tạm thời đến ở chỗ của Thư Kiến Dương. Cho dù Diệp Chí Cường có hung tàn đến cỡ nào cũng không thể qua mặt xã hội đen được, ắt hẳn anh ta cũng không dám ra tay trong địa bàn của Thư Kiến Dương.

"Được." Cho dù Thư Nhan không nói gì, Thư Kiến Dương cũng sẽ khuyên cô không nên về nhà trong lúc này.

"Cảm ơn anh ba."

Nhà của Thư Kiến Dương nằm ở gần vũ trường, trị an của những năm 1992 không thể tốt bằng những năm 1919 được, nơi này thật sự rất hỗn loạn, thường xuyên xảy ra ẩu đả đánh nhau. Nhưng ngoại hình của Thư Nhan rất bình thường nên chắc là sẽ không gặp vấn đề gì đâu.

"Nơi đây rất phức tạp, tốt nhất cứ để mấy người Tiểu Phi đi theo bảo vệ em." Thư Kiến Dương rất lo lắng cho cô, nơi đây không những cướp sắt mà còn cướp giật, vậy nên cẩn thận chưa bao giờ là thừa.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 13: Chương 13



Tiểu Phi chính là cái người trẻ tuổi đến báo tin nọ, còn người đàn ông nổi tiếng côn đồ kia lại là đàn em dưới quyền của Thư Kiến Dương, hai người này đều là trợ thủ đắc lực của anh ấy.

"Cảm ơn anh." Ngoài mặt Thư Nhan tỏ ra mạnh mẽ vậy thôi chứ cô vẫn là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, đột nhiên xuyên vào một nhân vật trong sách, chưa kịp thích ứng đã phải dọn dẹp mớ hỗn độn cho nguyên chủ. Đối mặt với một người đàn ông hung hăng như Diệp Chí Cường, nếu nói không sợ là nói dối. Sở dĩ cô có thể cứng rắn đến như vậy là nhờ có chỗ dựa vững chắc Thư Kiến Dương.

"Anh ba, em còn có chuyện này phiền anh ra tay." Thư Nhan thật sự không biết tìm ai để giúp mình nữa, đành phải mặt dày tiếp tục nhờ cậy Thư Kiến Dương.

"Em nói đi." Vì Thư Kiến Dương hứa sẽ giúp đỡ cô, nên đã giúp thì phải giúp cho trót.

"Hai đứa nhỏ còn gửi nhờ ở nhà ông bà nội, em lo là đến lúc đó Diệp Chí Cường sẽ dùng hai đứa nhỏ để uy h.i.ế.p em." Con trai Diệp Thiên Bảo thì không nói rồi, nhưng con gái Diệp Thanh Thanh là đứa mà cô lo lắng nhất. Ai mà biết Diệp Chí Cường sẽ làm ra chuyện tày đình gì.

Chuyện này thật sự có thể xảy ra, Thư Nhan ép anh ta phải ra đi với hai bàn tay trắng, anh ta bị dồn vào đường cùng thì rất có thể sẽ mất đi lý trí.

"Em muốn đón hai đứa nhỏ lên đây à?" Thư Kiến Dương im lặng suy nghĩ một lúc: "Được rồi, bây giờ trường học vẫn chưa khai giảng, chắc anh hai vẫn còn ở nhà, để anh nhờ anh ấy đưa hai đứa nhỏ lên thị trấn, ở đó có một người anh em tốt của anh, cậu ấy có sẵn xe nên rất tiện."

Giống với Thư Kiến Giang, anh hai Thư Kiến Ba cũng là một người rất nổi tiếng, nhưng tiếng tăm của hai người hoàn toàn trái ngược nhau. Thư Kiến Dương nổi tiếng là một tên đầu gấu, còn Thư Kiến Ba lại nổi tiếng là một hiệu trưởng tài đức vẹn toàn, được mọi người kính trọng.

Anh ấy là sinh viên duy nhất trong nhà họ Thư, cũng là sinh viên đầu tiên trong làng sau khi kỳ thi đại học kết thúc. Vốn dĩ anh ấy có thể ở lại thành phố, hoặc về tỉnh chọn đại một công việc cũng được. Nhưng anh hai lại không làm như vậy, anh ấy đã quay về quê và chọn cái nghề gõ đầu trẻ.

TBC

Làng Lĩnh An không phải là một vùng quê nghèo khó, nhưng cũng chẳng phải là một nơi tốt đẹp gì. Một cái làng rộng lớn như vậy có tận mấy trăm em học sinh, trong đó có đến bốn học sinh cấp hai nhưng chỉ có tám giáo viên phụ trách giảng dạy. Có thể thấy sự chênh lệch giữa số lượng giảng viên và học sinh lớn đến mức nào. Sau khi biết tin sinh viên trong làng muốn quay về xây dựng quê hương, người trong huyện và làng đã tổ chức lễ chào đón cho anh ấy, thậm chí còn đề bạc anh lên làm phó hiệu Trưởng. Đợi đến khi nào hiệu trưởng đương nhiệm về hưu thì sẽ đưa anh lên làm hiệu trưởng.

Nhờ có sự nỗ lực của Thư Kiến Ba mà trường học đã được xây thêm một dãy phòng học mới, cũng có thêm nhiều giáo viên hơn, hạn chế tình trạng một giáo viên dạy cùng lúc nhiều lớp.

Theo đuổi con đường học tập là cách để người nghèo thoát nghèo nhanh chóng và dễ dàng nhất. Ai mà không muốn được học đại học, đi làm ở đơn vị, ngồi mát ăn bát vàng chứ.

Cho nên dân làng dù có con em đang đi học hay không đều vô cùng kính trọng Thư Kiến Ba.

Mà so ra Thư Kiến Dương suy nghĩ chu đáo hơn Thư Nhan rất nhiều. Nếu nhờ người ngoài đến đón con cháu nhà họ Thư thì không tránh khỏi việc bị người ta hỏi dò hỏi, nhưng nếu đó là Thư Kiến Ba thì sẽ không như vậy.

Theo như lời của Thư Kiến Dương thì Thư Kiến Ba cũng chẳng phải người hoàn hảo gì mấy, anh ấy là người đọc nhiều sách nên hơi bảo thủ, lại có danh tiếng.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 14: Chương 14



Nếu để anh hai biết được chuyện Thư Nhan muốn ly hôn thì chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý, hơn nữa còn dạy dỗ cho hai người một trận, sau đó quay về mách với người lớn trong nhà.

"Anh hai, là em đây. Thư Nhan con nhà chú Hai muốn nhờ anh một chuyện. Đúng rồi, là Thư Nhan con của chú Hai ấy. Cũng không phải chuyện gì to tác đâu anh, dạo gần đây Diệp Chí Cường bận làm công trình quá, mà Thư Nhan lại đang bị bệnh, không thể quay về đón hai đứa nhóc được. Qua hai ngày nữa là trường học mở cửa lại rồi, không thể để lỡ việc học hành của con trẻ được. Cho nên phiền anh đưa hai đứa trẻ lên thị trấn giúp em, em có người quen ở trên đó, cậu ấy có xe riêng nên có thể chở hai đứa nhóc lên thành phố." Trong nháy mắt Thư Kiến Dương đã bịa ra được một lời nói dối hoàn chỉnh.

"Diệp Chí Cường bận đến nỗi không thể đi đón con sao? Cậu đưa máy cho nó, anh phải nói chuyện với nó mới được. Công việc làm ăn có thể quan trọng hơn con mình sao?" Thư Kiến Ba quở trách nói.

Xém chút nữa Thư Kiến Dương đã không kịp trở tay, suy nghĩ của anh hai và suy nghĩ của anh ấy trước nay không giống nhau. Đang muốn nói thêm thì Thư Nhan ngồi bên cạnh đã nhanh tay tiếp điện thoại.

"Anh hai, là em. Thư Nhan đây." Thư Nhan đợi đầu dây bên kia kịp phản ứng lại rồi mới nói tiếp: "Công trường đang xảy ra vấn đề về nguyên vật liệu, Chí Cường đã đưa công nhân đến công xưởng để giải quyết rồi. Chỗ đó cách xa tận mấy tỉnh liền, em cũng không liên lạc được với anh ấy, nếu không phải vì bất đắc dĩ thì em đã không chạy đến nhờ cậy anh ba. Anh hai, anh cũng biết ba mẹ em và ba mẹ Chí Cường không mấy hòa thuận, chỉ cần gặp nhau là xảy ra cãi vã, anh xem..."

"Thôi được rồi, lát nữa anh đến đón cháu." Thư Kiến Ba nhìn đồng hồ, bây giờ là 1h30, chuyến xe buýt lên thị trấn sẽ bắt đầu chạy từ 2h30, vẫn còn kịp. Anh hai tranh thủ thu dọn một chút, sau đó lái xe máy bắt đầu xuất phát.

"Anh ba, nhìn em đi, chuyện gì cũng phải phiền đến anh." Thư Nhan có chút xấu hổ, ba mẹ và anh chị em của nguyên chủ thì chẳng nhờ cậy được gì. Nhưng người anh họ hàng xa này lại giúp cô tận tình đến như vậy.

"Đều là anh em trong nhà mà nói như vậy nghe xa lạ quá. Em nghỉ ngơi một lát đi, chốc nữa hai đứa nhỏ đến đây anh sẽ nói với em." Nhìn thì thấy số lượng vũ trường mà Thư Kiến Dương quản lý không nhiều, nhưng anh phải xử lý rất nhiều việc.

TBC

Lái xe máy từ nhà họ Thư đến nhà họ Diệp chỉ mất khoảng mười phút, lúc Thư Kiến Ba chạy đến nhà Diệp Chí Cường thì hai đứa nhỏ đang chơi ở trong sân.

Nghe tiếng xe máy, hai đứa trẻ tò mò nhìn sang. Bà Diệp thì không muốn để hai đứa nó về nhà họ Thư, cho nên hai đứa nhóc không biết đến người chú họ Thư Kiến Ba này.

Hai đứa nhỏ không biết, nhưng bà Diệp thì lại biết, bà Diệp bỏ hết công việc trong tay, chạy ra hồ hởi mời anh ấy vào nhà.

"Thím à, không cần như vậy đâu. Hôm nay cháu đến đây là vì em họ nhờ vả. Chí Cường bận công việc quá, còn em họ thì lại bị bệnh suốt mấy ngày nay. Không phải hai ngày nữa là khai giảng rồi sao? Tình cờ có một người bạn của cháu trên thị trấn vào thành phố làm việc, cậu ấy có xe, cháu định nhờ người ta tiện đường đưa hai đứa nhỏ đi theo." Thư Kiến Ba không ngồi xuống ghế, chuyến xe buýt lên thị trấn chỉ còn hai mươi phút nữa sẽ khởi hành, nếu không tranh thủ thì sẽ không kịp mất.

"Diệp Cường và vợ nó vẫn chưa nói với thím, sao nói đi là đi ngay luôn vậy?" Trong lòng bà Diệp cảm thấy có chút gì đó không đúng. Cháu gái thì có thể đón đi, nhưng cháu trai là tâm can bảo bối của bà, một ngày không gặp thì ăn cơm không ngon, lần này đi phải đợi đến năm sau mới được gặp lại.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 15: Chương 15



Bà Diệp vừa lẩm bẩm vừa thu dọn hành lý, Diệp Thanh Thanh thì chẳng có mấy bộ đồ, gói ghém xong chỉ vỏn vẹn một cái túi nhỏ. Nhưng Diệp thiên Bảo thì cơ man là đồ, nào là giày dép, đồ chơi, đồ ăn vặt, chật ních hai cái túi da rắn, cộng thêm một cái ba lô cao bồi.

"Có cần gọi điện báo cho Diệp Chí Cường biết không?" Ông Diệp không an tâm hỏi chừng.

Chí Cường và vợ nó có gì đều nói với hai ông bà, lần này đột nhiên kêu Thư Kiến Ba đến đón hai đứa nhỏ đi, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?

"Gọi cái gì mà gọi chứ? Đến chi bộ thôn gọi điện thoại phải mất hơn mười phút, quay về làm sao đón được chuyến xe tối. Hơn nữa người đến đón là con cái nhà họ Thư, sao có thể làm hại hai đứa trẻ kia chứ?" Bà Diệp nhanh chóng bác bỏ, ôm chầm lấy cháu trai ngoan của bà: "Ôi, Thiên Bảo của chúng ta phải quay về với ba mẹ rồi, bà nội không nỡ xíu nào!"

"Vậy cháu không đi nữa, cháu ở đây chơi với bà." So với ba và mẹ, Diệp Thiên Bảo càng muốn ở bên ông bà nội hơn.

"Vậy không được, Thiên Bảo của chúng ta là người thành phố, phải đi nhà trẻ ở thành phố, tương lai đỗ đạt trạng nguyên."

"Được ạ, cháu nhất định sẽ thi đô trạng nguyên rồi quay về với bà." Diệp Thiên Bảo vỗ n.g.ự.c nói.

Hai ông bà muốn đưa cháu ra trạm xe, nhưng sau khi chuyển hành lý ra sau xe máy chỉ còn thừa chỗ cho hai đứa trẻ ngồi.

"Sắp đến hai giờ rồi, thưa chú thím, cháu đi trước đây."...

Diệp Chí Cường ôm bụng, rõ ràng toàn thân anh ta rất đau, nhưng lại không kiểm tra ra được vấn đề gì, anh ta biết mình đụng phải chuyên gia đánh người rồi.

"Anh Cường, anh không sao chứ?" Lý Kiều Kiều cũng đi kiểm tra sức khỏe, mới vừa rồi cô ta bị dọa sợ đến mức bụng liên tục nhói lên, sợ đứa trẻ trong bụng xảy ra chuyện gì.

"Anh không sao, em không sao chứ?" Diệp Chí Cường nhìn Lý Kiều Kiều, sắc mặt trở nên dịu xuống.

"Anh Cường, em sợ quá!" Lý Kiều kiều nép mình vào trong vòng tay của Diệp Chí Cường, vừa đúng đụng vào vết thương của anh ta.

Nghe thấy tiếng anh ta kêu lên, cô ta nhanh chóng lùi ra sau: "Không phải anh nói là không bị thương sao? Anh bị thương ở đâu? Để em xem."

Lý Kiều Kiều nhẹ nhàng sờ lên n.g.ự.c Diệp Chí Cường, đau khổ nói: "Sao cô ta dám chứ, để nhiều người đến đánh anh như vậy, sao cô ta lại tàn nhẫn đến mức này?"

"Cô ta chỉ là một con đàn bà quê mùa, sao có thể sánh với em? Không sao đâu, qua hai ngày nữa là sẽ ổn thôi."

Lý Kiều Kiều mím môi lo lắng hỏi: "Anh Cường, em phải làm sao bây giờ? Những tấm ảnh đó không được để lọt ra ngoài, nếu không chúng ta c.h.ế.t chắc."

"Đừng lo lắng. Anh sẽ không để cô ta được toại nguyện đâu." Diệp Chí Cường hung tợn nói.

Nếu cô đã bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa, muốn dùng những bức ảnh đó uy h.i.ế.p tôi sao? Mơ đi. Chẳng phải chỉ là vài tấm hình thôi à, tôi để cô phải nếm thử xem như thế nào.

Diệp Chí Cường xoa dịu Lý Như Mai, dẫn người đến thẳng nhà của Thư Nhan.

"Anh Cường, từ lầu một đến lầu năm bọn em đều tìm cả rồi, không thấy người đâu."

Diệp chí Cường thuận tay vớ lấy chiếc cốc đặt ở trên bàn ném vỡ tan tành, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chắc chắn cô ta đang ở chỗ của Thư Kiến Dương rồi."

TBC

Giống như dự đoán của Thư Nhan, Diệp Chí Cường không có gan đến quậy ở địa bàn của Thư Kiến Dương, nhưng nếu như bắt anh ta ra đi với hai bàn tay trắng như lời Thư Nhan nói, chắc chắn anh ta sẽ không chịu.

Phụ nữ có mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể bỏ mặc con, Diệp Chí Cường nghĩ đến đây bèn gọi điện về nhà cho ba mẹ.

"Ai đấy?"

"Chú à, là cháu, Chí Cường đây. Không có chuyện gì đâu chú, cháu gọi về hỏi thăm ba mẹ chút chuyện thôi." Diệp Chí Cường nghĩ mình phải lắp cho nhà ở dưới quê một bộ điện thoại thôi, có việc gì phải gọi như thế này thì thật bất tiện.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 16: Chương 16



Khoảng hai mươi phút sau, Diệp Chí Cường gọi lại, lần này là ông Diệp nghe máy."Ba, là con đây. Hai đứa nhỏ đâu?" Diệp Chí Cường lúc này không có tâm tình nói chuyện phiếm, đi thẳng vào chủ đề.

"Hai đứa nhỏ? Không phải con cho Thư Kiến Ba đến đón nó sao?" Lão Diệp khịt mũi: "Con không biết à?"

Diệp Chí Cường đột nhiên đứng bật dậy: "Hai đứa nhỏ do Thư Kiến Ba đón?" Anh ta phải sớm nghĩ tới Thư Kiến Dương chẳng phải người tốt lành gì.

"Đúng vậy, vừa mới đến đón đi rồi. Chắc bây giờ cậu ấy đã lên chuyến xe buýt buổi tối. Sao vậy? Không phải con kêu cậu ấy đến đón à?" Ông Diệp lo lắng.

"Mấy ngày nay con bận quá nên không quản việc nhà nhiều. Mắt thấy chỉ còn hai ngày nữa là khai giảng nên mới gọi điện về hỏi. Có lẽ Thư Nhan đã nhờ anh họ đến đón. Con sẽ gọi hỏi sau." Về chuyện ly hôn của họ, anh ta vẫn chưa nói với gia đình, càng không thể nói bây giờ. Như vậy chưa đủ ồn ào sao?

"Vậy con mau gọi điện thoại hỏi đi." Hôm nay mí mắt của ông Diệp liên tục giật giật, trong lòng luôn cảm thấy không ổn.

"Con biết rồi. Thư Kiến Ba là hiệu trưởng. Giao cho anh ấy có gì mà đáng lo? Con cúp máy trước đây, gọi cho ba sau." Sau khi cúp điện thoại, Diệp Chí Cường gần như nghiến chặt răng.

Từ làng Lĩnh An đi vào thị trấn phải mất 40 phút. Hai đứa trẻ không biết bắt xe như thế nào, mặt mày ủ dột. Nhưng may mà những người do Thư Kiến Dương sắp xếp đã đợi sẵn ở nhà ga. Khi gặp hai đứa trẻ, họ sẽ đưa chúng đến thẳng Tây thành.

"Hai đứa nhỏ đến rồi." Thư Kiến Dương gõ cửa phòng Thư Nhan, nhìn thấy cô bèn nói.

"Đến rồi sao?" Thư Nhan đột nhiên có hơi do dự, những lời thề son sắc trước đây, kiếm thật nhiều tiền gì gì đó, thật ra là để tự an ủi bản thân, một thiếu nữ đơn thân bỗng chốc làm mẹ, đó là gánh nặng không hề nhỏ.

TBC

Con dâu xấu cũng nên gặp ba mẹ chồng, đây là trách nhiệm gốc rễ, cô kế thừa nguyên thân và cũng kế thừa trách nhiệm mà lẽ ra cô phải đảm nhận.

Thấy người mẹ Thư Nhan, hai đứa bé cũng không có phản ứng đặc biệt lớn, Diệp Thanh Thanh nhát gan cúi đầu, thỉnh thoảng liếc nhìn Thư Nhan một chút, trong ánh mắt mang theo khát vọng lẫn một tia sợ hãi. Em trai ở một bên thì hoàn toàn tương phản, khỏe mạnh kháu khỉnh, nhìn thấy Thư Nhan cũng không đứng dậy, hoàn toàn không có vẻ thân mật vui sướng khi con nhìn thấy mẹ.

Trong hai đứa bé thì con gái lớn là nguyên thân tự nuôi nấng, con trai nhỏ sau khi sinh ra không bao lâu thì bị bà Diệp ôm đi, trừ cho bú, thời gian còn lại rất ít khi tiếp xúc với nguyên thân, tình cảm mẹ con rất mờ nhạt bình thường.

Lẽ ra nguyên thân sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã nhận được sự đối xử không công bằng, sau khi sinh con gái thì bị nhà chồng ghét bỏ, hẳn là cảm động lây nhau nên phải đối xử với con gái tốt hơn mới đúng. Kết quả nguyên thân cũng xem con gái là hàng lỗ vốn, có thể để cho con gái ăn no mặt ấm là được rồi, dù sao đến mười bảy mười tám sẽ lấy chồng trở thành người nhà khác.

Kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác, Thư Nhan không thể nào hiểu được tư tưởng của bọn họ, mình vốn chịu khổ bởi gia đình trọng nam khinh nữ, chẳng lẽ không nên đối xử tốt gấp bội với con gái?

Hai đứa bé một đứa từ nhỏ đã bị xem nhẹ mà lớn lên, tính cách hơi tự ti nhát gan. Một đứa bị ông nội bà nội nuông chiều lớn lên, muốn cái gì thì có cái đó, làm việc và nói chuyện vô cùng ngang ngược, nghiêm nhiên là hoàng đế nhỏ ở trong nhà. Có lẽ bị lây thái độ của ông bà nội, Diệp Thiên Bảo đối với nguyên thân còn mang theo sự ghét bỏ nhàn nhạt.

Đây là thái độ nên có của con trai ba tuổi đối với mẹ sao? Dù là Thư Nhan chưa tình sinh con nuôi con, cũng biết hai đứa nhỏ này bị nuôi hỏng rồi. Cùng may con còn nhỏ, có thể uốn nắn trở lại.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 17: Chương 17



Thế giới của cô đã tiến vào thời đại thông tin, không ra khỏi cửa cũng biết chuyện của thiên hạ, không sinh con nuôi con cũng bị tri thức nuôi trẻ trên internet oanh tạc thành một nửa 'chuyên gia'.

Bây giờ phương diện giáo dục không vội vàng được, quan trọng nhất vẫn là phía Diệp Chí Cường. Chắc chắn anh ta cũng không bằng lòng ra khỏi nhà, cũng không biết anh ta có biện pháp ứng phó nào không.

"Mệt mỏi một ngày rồi, đi nghỉ trước, cơm tối anh để người ta đưa tới phòng em, bên Diệp Chí Cường anh sẽ cho người theo sát." Đưa Thư Nhan tới cửa, Thư Kiến Dương dặn dò vài câu rồi rời đi.

Vừa tới gian phòng, Diệp Thiên Bảo đang náo loạn: "Con muốn về nhà, con muốn ông nội bà nội."

Đột nhiên rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc và người quen thuộc đi đến một nơi xa lạ, bản thân tình cảm của hai mẹ con cũng không đặc biệt tốt, Diệp Thiên Bảo náo loạn thì Thư Nhan có thể hiểu được.

"Các con ngồi xe lâu như vậy, trên người đều là mùi, nhanh chóng đi tắm thôi." Nhất là Diệp Thanh Thanh, toàn thân vô cùng bẩn, mồ hôi trên trán trượt xuống từng giọt.

Diệp Thanh Thanh ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Thư Nhan, Diệp Thiên Bảo trực tiếp ngã xuống đất lăn lộn: "Không tắm rửa, con không tắm, con muốn ông nội bà nội, con muốn bà nội."

Thư Nhan trợn mắt há hốc mồm, lần đầu tiên nhìn thấy con nít lăn lộn khóc lóc trên mặt đất như vậy, chuyên gia nuôi trẻ nói như thế nào? Đúng, không nên quan tâm tới con trẻ, vì càng quan tâm nó càng làm ầm ĩ.

Dẫn cô chị đến toilet tắm rửa, mặc kệ Diệp Thiên Bảo bên ngoài lăn lộn.

Phát hiện lăn lộn mà mẹ không để ý, Diệp Thiên Bảo khóc lớn oa oa, càng khóc càng vang cuối cùng thành gào khan.

"Mẹ ơi, em trai đang khóc." Diệp Thanh Thanh cẩn thận nói.

Cô bé sợ nhất là em trai khóc, mỗi lần cậu bé khóc thì ông nội bà nội sẽ mắng cô bé.

"Đừng để ý tới nó. Một mình một lát là ổn." Lúc gội đầu cho Diệp Thanh Thanh, Thư Nhan phát hiện tóc cô bé hơi khô xơ rối thắt nút, trên đó còn có rất nhiều hạt trắng nhỏ, Thư Nhan vỗ vỗ, không phải mảnh da đầu, phải theo sợi tóc kéo xuống mới gỡ ra được, nhìn kỹ lại là trứng rận: "Bao lâu con không gội đầu rồi?"

Quan sát sơ bộ thì gần như trên mỗi sợi tóc đều có, rất nhiều. Toàn thân Thư Nhan nổi da gà, tóc vừa tê vừa ngứa, luôn cảm thấy trên đầu mình có vô số con rận đang bò.

"Không biết ạ." Diệp Thanh Thanh suy nghĩ rồi lắc đầu.

TBC

Không biết thì không biết, cho dù như thế nào thì trước tiên phải gọi sạch tóc đứa bé, lúc gọi, Thư Nhan phát hiện mấy con rận thì trực tiếp ấn chết, âm thanh kia thật giòn. Sau đó cô tắm rửa cho cô bé, tùy tiện chà một cái cũng ra một lớp bùn, nói gì cũng ít nhất mười ngày nửa tháng không tắm, bây giờ đang đại hạ, trời nóng như vậy một ngày không tắm cũng khó chịu, có thể thấy hai ông bà Diệp không tận tâm mấy với cháu nội gái.

Tắm được một nửa, Diệp Thiên Bảo ở phía ngoài cũng không gào nữa, đoán chừng là mệt mỏi, Thư Nhan thăm dò nhìn thoáng qua, nhìn thấy mặt Thư Nhan, trong nháy mắt Diệp Thiên Bảo đang nức nở lại há to mồm tiếp tục gào.

Vèo một cái rụt đầu lại, không đủ kinh nghiệm, lần sau tuyệt đối không thể nhìn lén.

"Em trai vừa khóc." Diệp Thanh Thanh lo lắng nhìn Thư Nhan.

"Đừng để ý tới nó, con ngồi đây, mẹ đi lấy quần áo tới cho con." Trọn vẹn tắm xà bông thơm ba lần, Diệp Thanh Thanh mới tính là tắm sạch sẽ.

Nhìn thấy Thư Nhan, Diệp Thiên Bảo dừng lại một chút, tưởng là cuối cùng Thư Nhan cũng phản ứng tới cậu bé, nào nghĩ tới Thư Nhan vòng qua cậu bé đi tới cái ghế sau lưng tìm quần áo cho chị mình, Diệp Thiên Bảo nằm xuống lại cái bịch, tiếp tục vừa lăn vừa lộn.

Thằng nhóc này coi như thông minh, cố ý tìm một nơi trống trải thi triển đại pháp khóc lóc om sòm, Thư Nhan nhấc chân đá đá nõ: "Đừng có lăn mỗi ở đây, cũng qua bên kia lăn đi, mẹ khỏi phải quét rác."

Diệp Thiên Bảo ngây ngẩn cả người.

Mẹ hôm nay sao thế?
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 18: Chương 18



Phì khóc thành tiếng, lúc này là khóc thật, vừa khóc vừa nói: "Con muốn về nhà, con muốn nói cho bà nội... Mẹ bắt nạt con."

Làm quen đi, bắt nạt con đấy, sau này còn muốn bắt nạt con nhiều hơn.

Đến cùng thì nhà họ Diệp đối xử với Diệp Thanh Thanh tệ bao nhiêu?

Lẽ ra Diệp Chí Cường kiếm lời không ít tiền, chỉ có hai đứa bé này, dù có trọng nam khinh nữ cũng không thể trở thành dạng này chứ?

Tổng cộng có ba bộ quần áo, trong đó một bộ mua hồi hè năm ngoái, còn có hai bộ là nguyên thân đi chợ mua giá rẻ nhất.

Lục soát kí ức một chút, cái nồi này ông bà cụ nhà họ Diệp cũng là xui xẻo gánh lên, vẫn đề xuất hiện ở trên người nguyên thân mình.

Phương diện tiền tài xem như Diệp Chí Cường hào phóng, mỗi tháng cho nguyên thân năm trăm đồng tiền, ở năm chín mươi hai thì năm trăm thật sự không ít, nông thôn trồng trọt một năm có thể để dành được năm trăm đã coi như không tệ.

Kết quả nguyên thân thì hay rồi, tiết kiệm các kiểu, sau đó lấy tiền tiết kiệm cho nhà mẹ đẻ.

Sau khi hiểu rõ ràng, Thư Nhan càng ít đồng tình với nguyên thân hơn, người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, lời này đúng thật không giả.

Chọn một bộ cho Diệp Thanh Thanh mặc vào: "Được rồi, chúng ta đi ra ngoài."

TBC

Chính Thư Nhan rất thích con gái, khi về già có con gái nhờ, nhất định phải cho cô bé ăn mặc xinh đẹp, bây giờ cũng coi như là mộng tưởng trở thành sự thật, sau này ly hôn nhất định phải dẫn Diệp Thanh Thanh đi mua các loại quần áo

Lần này ra ngoài, cuối cùng Diệp Thiên Bảo không khóc nữa, thật ra nhóc con rất thông minh, cô càng phản ứng tới nó thì nó biết cô càng quan tâm tới nó, nếu cô không để ý tới nó, nó biết mình có náo loạn cũng vô dụng, lần sau cũng sẽ không náo loạn như thế.

"..." Thư Nhan đá đá chân cậu bé.

"Không dậy nổi." Diệp Thiên Bảo bĩu môi cáu kỉnh với Thư Nhan.

Thư Nhan không muốn giảng đạo lý với nó, xốc cậu bé lên đi về hướng phòng tắm.

Hai chân Diệp Thiên Bảo đạp loạn, khí lực vẫn còn lớn, suýt chút nữa Thư Nhan không ôm nổi nó, đi mấy bước vào phòng tắm, nhanh chóng để Diệp Thiên Bảo đang giãy như cá chạch xuống đất, mở vòi hoa sen xối thẳng về hướng nó.

"Nhìn một cái xem? Bẩn như thế, không tắm rửa thì ra ngoài người khác cười c.h.ế.t con." Thư Nhan tắm rửa sạch sẽ cho Diệp Thiên Bảo.

Động tác giống như trước kia mẹ cô tắm cho chó con, mang theo Diệp Thiên Bảo m.ô.n.g trần đi ra ngoài, ném lên trên giường giao cho Diệp Thanh Thanh trông em trai, tự mình đi tắm.

"Mẹ ơi có người gõ cửa." Diệp Thanh Thanh đứng ở cửa phòng tắm nhỏ giọng nói.

Vừa rồi lúc Thư Nhan đi vào có nói, có người gõ cửa tuyệt đối không mở cửa, chờ cô ra mở.

Thư Nhan lên tiếng, thay quần áo ra đứng ở sau cửa hỏi: "Ai vậy?"

Mở lỗ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy quần áo cũng mơ hồ.

"Tôi là nhân viên phục vụ của khách sạn, dưới lầu nói toilet rỉ nước, tôi tới xem nguyên nhân một chút."

Giọng nói xa lạ, sự cảnh giác trong lòng Thư Nhan dâng cao lên trong nháy mắt: "Chúng tôi vừa rồi không dùng đến toilet, sao lại rỉ nước chứ?" Thư Nhan cố ý hỏi.

"Nhưng mà khách ở dưới lầu nói rỉ nước, tôi chỉ tới xác định vấn đề một chút, sẽ không quấy rầy cô quá lâu." Nhân viên phục vụ kiên nhẫn giải thích.

Thư Nhan do dự một chút: "Bây giờ tôi không tiện, một lát anh lại đến kiểm tra đi."

"Nhưng mà khách ở lầu dưới đang chờ, cô có tiện hay không? Tôi chỉ là người làm công, nếu như khách ở dưới lầu khiếu nại, tiền lương tháng này của tôi cũng không còn." Nhân viên phục vụ nói đặc biệt đáng thương.

"Vậy thì đổi phòng ở cho họ, tiền ghi vào cho tôi." Cái này quá trùng hợp, cẩn thận không có sai lầm lớn, Thư Nhan tình nguyện dùng thêm mấy đồng tiền.

Một lát sau Thư Nhan không nghe thấy động tĩnh, cô không mở cửa ra xác định người đã đi hay chưa, nhiều phim và TV đã nói bởi vì người tò mò nên xảy ra chuyện, cô nhát gan nên không tò mò.
 
Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu
Chương 19: Chương 19



Ước chừng sau mười mấy phút, Thư Nhan nghe được giọng nói của Tiểu Phi vang lên: "Anh là ai vậy? Đứng ở đây làm gì? Anh đứng lại..."

Thư Nhan lập tức tê cả da đầu, trái tim nhảy rộn ràng một trận, thật sự là có vấn đề.

"Mẹ ơi?" Diệp Thanh Thanh bắt lấy tay Thư Nhan, nhìn sắc mặt Thư Nhan trắng bệch bị dọa không chịu nổi.

"Không có việc gì, mẹ không có việc gì." Thư Nhan chậm một lát, lần nữa nghe được tiếng đập cửa, trái tim không tự chủ xiết chặt.

"Chị Nhan, em là Tiểu Phi, anh ba bảo em đưa cơm tới."

Thư Nhan mở mắt mèo trên cửa lúc này thấy rõ ràng người tới là Tiểu Phi, Thư Nhan mới dám mở cửa.

"Vừa rồi có người ngăn ở cửa nhà chúng tôi đúng không?" Thư Nhan thăm dò nhìn ra ngoài hành lang, hành lang không có người.

"Để thằng cháu trai kia chạy rồi." Tiểu Phi cũng không nghĩ tới có người dám động thổ trên vùng đất của anh ba: "Em đã bảo A Bưu đi báo tin cho anh ba, chị không cần sợ hãi."

Thư Nhan nghĩ mà sợ, cô gật đầu, không yên lòng ăn cơm tối, hai đứa bé ngồi xe hơn nửa ngày, không bao lâu đã ngủ rồi, đắp kín chăn cho hai đứa nhỏ, Thư Nhan đi theo Tiểu Hi tới cửa gian phòng đối diện, Thư Kiến Dương ở đó chờ cô.

"Tiểu Phi đã nói chuyện đó với anh, xem ra là Diệp Chí Cường chó cùng rứt giậu, anh xem không cần ba ngày, ngày mai sẽ đi tìm anh ta nhanh chóng chấm dứt chuyện này, tránh để đêm dài lắm mộng." Thư Kiến Dương nheo mắt lại, xem ra Diệp Chí Cường không nghe ngóng cẩn thận, dám ở trên đầu anh ba Thư mà động thổ.

TBC

Một bên khác, Diệp Chí Cường biết chẳng những không bắt được Thư Nhan mà còn đánh cỏ động rắn, sắc mặt càng khó coi hơn.

"Còn chưa nghe tin anh Hắc sao?" Bọn họ làm công trình, tránh không được phải liên hệ mới một chút thế lực nơi đó, anh Hắc chính là một đại ca mà anh ta kết bạn được, bình thường cũng ăn cơm uống rượu với nhau không ít lần.

Đàn em lắc đầu, bọn họ đã gọi mười cuộc điện thoại, bên kia vẫn một mực không nhận máy.

"Mẹ nó, bình thường xưng anh gọi em, vừa đến thời khắc mấu chốt đã không thấy bóng dáng." Diệp Chí Cường vừa dứt lời thì điện thoại vang lên, ánh mắt anh ta lập tức sáng lên, nhận điện thoại.

"Diệp Chí Cường, tôi thay đổi chủ ý, thời gian ba ngày quá dài, chín giờ sáng ngày mai anh đến quán trà bên cạnh Hoa Duyệt Môn, đến giờ mà anh còn không xuất hiện thì chúng ta gặp nhau ở tòa án." Thư Nhan cúp điện thoại, bà nội đây không có thời gian đùa với anh, nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh.

Chín giờ sáng, Diệp Chí Cường đúng giờ đến quán trà, chỉ dẫn theo hai người, Thư Nhan bên này trừ Thư Kiến Dương thì cũng chỉ dẫn theo hai người.

Hôm nay tới là vì đàm phán, cũng không phải đánh nhau.

"Nhan Nhan, đều nói một ngày vợ chồng nghìn ngàn ân nghĩa, chúng ta làm vợ chồng nhiều năm như vậy, còn có hai đứa bé, cô không cần thiết phải làm đoạn tuyệt như vậy chứ?" Diệp Chí Cường nhìn Thư Nhan nghĩ ra thỏa thuận ly hôn, thật sự là một chút cũng không muốn để lại cho anh ta.

"Diệp Chí Cường, anh có mặt mũi nào nói nghìn ngày ân nghĩa với tôi? Lúc trước khi anh buộc tôi ly hôn, sao không nói vậy? Hôm qua không phải là muốn tìm người hại tôi sao? Nếu không phải tôi cẩn thận, bây giờ tôi còn có thể ngồi ở đây sao? Anh nói lời này không thế mình tệ lắm sao?" Thư Nhan thở hổn hển nói một tràng, sắp bị anh ta làm tức chết: "Được rồi, ai mà không biết chứ, đừng giả vờ ở đây nữa, đừng nói nhảm những lời vô dụng này, tôi chỉ hỏi anh có đồng ý những điều kiện trên này không? Nếu được thì chúng ta lập tức ký tên ly hôn, không được thì chúng ta gặp nhau trên tòa án. Làm như thế nào đều giao cho quốc gia phân xử."

Đầu những năm 1990. xã hội rất coi trọng vấn đề tác phong cá nhân, Thư Nhan có chứng cứ vô cùng chính xác, nếu thật sự muốn ra tòa thì cô nhất định sẽ thắng.
 
Back
Top Bottom