Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Lütfen ürünü kullanmak için www.xenforo.gen.tr üzerinden lisans satın alınız!

Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 450



Thôn dân đi làm thuê 2

Ngược lại Lục Thanh An vẫn hơi lo lắng, sợ Tô Mạt đồng ý nhanh như vậy là vì nể mặt ông ấy. Dù sao đây là lần đầu tiên cha chồng như ông ấy mở lời với cô.

“Tiểu Mạt, con không cần phải có bất kỳ lo lắng gì. Cha không còn làm bí thư nữa, cũng không còn trách nhiệm gì với thôn dân nữa. Những người này, nếu con thật sự dùng được thì hãy nhận, còn không thì thôi, đừng để đến lúc đó họ đến đó lại gây thêm phiền phức cho hai đứa.”

Tô Mạt cười nói: “Không sao đâu cha. Dù sao cũng phải tuyển người, là người trong thôn, có thể giúp được thì con sẽ giúp.”

“Có điều cha phải nói rõ với họ trước. Họ muốn đến xưởng của con làm việc thì được. Nhưng nhất định phải tuân thủ quy định của công ty, đừng nghĩ là người trong thôn mà có đặc quyền gì.”

Tô Mạt cho rằng vẫn nên nói trước những lời khó nghe, tránh cho họ kỳ vọng quá cao, đến lúc đó lại gây ra chuyện gì.

“Còn nữa, mới đến chưa có kinh nghiệm thì lương chắc chắn không bằng nhân viên cũ, nhưng đợi họ quen việc, lương cũng sẽ được tăng lên.”

“Nể tình bà con lối xóm, xưởng có thể giải quyết vấn đề ăn ở cho họ, nhưng phải thu một khoản phí tương ứng, mỗi tháng khoảng hai mươi tệ.”

“Xưởng may, thời gian học việc sẽ được hưởng lương cơ bản là 60 tệ/tháng, sau khi học xong, lương được tính theo phương thức lương cơ bản + tiền thưởng sản phẩm. Công nhân lâu năm trong xưởng, lương tháng 150 tệ là chuyện bình thường, một số người làm nhanh, một tháng 200 tệ cũng có.”

“Công nhân xây dựng, tùy theo công việc mà lương mỗi ngày từ 6 đến 15 tệ. Lương công nhân xây dựng cao hơn một chút, nhưng phải làm việc nặng nhọc, công việc tương đối vất vả, địa điểm làm việc cũng không cố định, ở đâu có việc thì đến đó.”

“Còn nữa, những người đến đây phải có chứng minh thư, không có chứng minh thư thì thôi.”

Những điều Tô Mạt nói, Lục Thanh An đều ghi nhớ từng chữ.

“Tiểu Mạt, vậy cần khoảng bao nhiêu người?” Lục Thanh An hỏi. Điều kiện tốt như vậy, e rằng đám con trai, con gái trong thôn, ai cũng muốn chen chân vào.

“Mỗi bên hai đến ba mươi người là được rồi, cha giúp con xem xét trước, những người làm việc hay lười biếng, gian xảo thì đừng nhận.”

“Được, con yên tâm, cha nhất định sẽ xem xét kỹ lưỡng.” Lục Thanh An trịnh trọng đáp ứng.

Trở về nhà, Lục Thanh An và Lục Bá Minh bàn bạc một chút, buổi chiều Lục Thanh An lập tức đi tìm Lục Bảo Quốc, thông qua thôn thông báo chuyện này, đồng thời viết thành tờ rơi dán lên bảng tuyên truyền của thôn.

Quả nhiên như Lục Thanh An dự đoán, sau khi thôn dân xem xong, nhà nào có con trai con gái có thể đi làm thì đều dẫn đến đăng ký.

Đặc biệt là con gái, nông thôn tương đối trọng nam khinh nữ, con trai có thể họ còn không nỡ cho đi làm việc nặng nhọc vất vả, nhưng con gái thì không có gì phải tiếc nuối.

Được bao ăn ở, mỗi tháng còn được lĩnh lương hơn một trăm tệ, ai mà không muốn đi chứ? Ở huyện Thanh Khê này, đây chính là đãi ngộ mà chỉ lãnh đạo mới có.

Lục Bá Minh và Lục Thanh An trước tiên học theo cách tuyển công nhân của các xưởng trong huyện, cho làm bài kiểm tra văn hóa. Những người còn lại, tiếp tục sàng lọc từng người một, những người thường ngày làm việc lười biếng, gian xảo thì không nhận, gia đình khó chiều cũng không nhận, hay nói xấu người khác cũng không nhận.

Sau một hồi sàng lọc, nam nữ mỗi bên còn lại mười mấy người, đều là những chàng trai cô gái hiền lành chất phác, làm việc tích cực của thôn.

Lần đầu tiên đưa thanh niên trong thôn đi làm ăn xa, đại diện cho bộ mặt của thôn Lục Gia, người phải chọn kỹ càng, không thể để lại ấn tượng xấu cho thông gia.

Thôn dân đi làm thuê 3

Hai ngày sau khi Lục Thanh An gọi điện thoại, Lục Quốc Bình cũng gọi điện thoại cho Tô Mạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-450.html.]

Cậu ấy cũng muốn đến Quảng Châu làm ăn, hỏi Tô Mạt có tiện sắp xếp hay không. Những người mà Lục Thanh An lần này tuyển dụng đều là thanh niên trai tráng, không có những người trung niên hơn ba mươi tuổi như cậu ấy.

Lục Quốc Bình muốn đến, đương nhiên Tô Mạt đồng ý.

Lục Quốc Bình có quan hệ tốt với Lục Trường Chinh, trước đây khi Tô Mạt còn ở thôn Lục Gia, cậu ấy cũng đã giúp đỡ Tô Mạt rất nhiều. Những điều này, Tô Mạt đều ghi nhớ, cũng dự định khi nào có năng lực sẽ giúp đỡ cậu ấy.

Hai năm trước, Tô Mạt đã nhờ Lục Trường Chinh nói với Lục Quốc Bình, nếu cậu ấy muốn đến Quảng Đông làm ăn kiếm tiền, có thể đến tìm cô bất cứ lúc nào.

Có điều khi đó mẹ của Lục Quốc Bình đã ốm nặng, chỉ còn sống được một hai năm nữa. Vì vậy Lục Quốc Bình đã không nghĩ đến chuyện ra ngoài kiếm tiền, chỉ muốn ở bên cạnh mẹ để làm tròn chữ hiếu.

Cuối năm ngoái, mẹ cậu ấy đã không qua khỏi.

Bây giờ thấy mọi người trong thôn đều muốn đến Quảng Đông, Lục Quốc Bình cũng nảy sinh ý định, muốn nhân cơ hội này ra ngoài mấy năm, kiếm ít tiền.

Con trai lớn của Lục Quốc Bình hơn An An và Lạc Lạc một tuổi, hiện đang học cấp 2, thành tích cũng được, có lẽ sẽ thi đỗ cấp 3. Hai đứa nhỏ cũng đã học tiểu học, ba đứa con đi học, chi phí không hề nhỏ.

Lỡ như sau này chúng nó đều thi đỗ đại học, thì sẽ tốn rất nhiều tiền.

Mặc dù hiện nay học đại học được nhà nước miễn học phí, còn có trợ cấp sinh hoạt, nhưng cậu ấy nghe những gia đình khác trong thôn có con cái học đại học nói rằng, trợ cấp sinh hoạt của trường hiện nay không đủ, gia đình vẫn phải hỗ trợ thêm, nếu không con cái sẽ không đủ ăn.

Hơn nữa còn phải mua sắm đồ dùng hàng ngày và học tập nữa. Một năm cũng phải mất một hai trăm tệ.

Hơn nữa cậu ấy còn nghe nói mấy năm nữa, nhà nước có thể sẽ không còn miễn học phí đại học nữa. Sinh viên đại học hiện nay ngày càng đông, không còn quý giá như trước nữa.

Cậu ấy phải lo liệu trước, tranh thủ lúc còn trẻ, sức dài vai rộng, ra ngoài làm việc mấy năm, tích góp chút tiền phòng thân. Lỡ sau này thật sự không còn miễn học phí nữa, ba đứa con trai có thể học lên, cậu ấy cũng không đến nỗi không có tiền cho con ăn học.

Hơn nữa, ba đứa con trai nhà cậu ấy cho dù không học hành gì thì sau này lập gia đình lấy vợ cũng là một khoản tiền lớn.

Không chỉ Lục Quốc Bình muốn đến Quảng Đông, mà ngay cả Lục Hành Quân và Lục Vệ Quốc bọn họ cũng có chút d.a.o động.

Hôm đó, sau khi ăn cơm tối xong và xem ti vi, Lục Hành Quân lên tiếng hỏi: “Cha, cha thấy chúng con cũng đến Quảng Châu làm ăn thì sao?”

Mặc dù Lục Hành Quân là nhân viên của trạm tín dụng, nhưng dù sao cũng là đơn vị trực thuộc xã, lương không cao, chỉ được hơn 80 tệ, Lưu Ngọc Chi còn thấp hơn, chỉ được hơn 50 tệ.

Lương của hai vợ chồng cộng lại còn không bằng một nữ công nhân xưởng may bình thường ở Quảng Đông.

Lục Vệ Quốc cũng lên tiếng: “Đúng đó cha, nếu bên em dâu ba có thể sắp xếp được, con cũng muốn đi.”

Năm ngoái sau khi công xã giải thể, xưởng gỗ trực thuộc công xã rơi vào tình trạng khó khăn, hơn nữa máy móc đã cũ, mấy năm nay hiệu quả cũng không còn tốt như trước. Hai tháng trước lại có tin đồn rằng xưởng có thể sẽ bị bán cho tư nhân.

Hai năm trước Lục Vệ Quốc đã leo lên chức phó quản đốc, nếu xưởng thật sự tư nhân hóa, những cán bộ xưởng như họ rất có thể sẽ là những người đầu tiên bị thay thế.

Hơn nữa tuy là phó quản đốc, nhưng lương của cậu ấy cũng chỉ hơn một trăm tệ, còn không bằng đi Quảng Đông làm công nhân xây dựng.

Lục Thanh An liếc nhìn bọn họ: “Những thanh niên đó đều là đi làm việc ở công trường, mấy năm nay các con làm việc nhàn hạ quen rồi, các con chắc chắn còn làm được sao? Đó là công việc phải bỏ sức ra đấy.”

“Thời tiết ở Quảng Đông cũng không giống như ở đây, đến mùa hè, nóng ba bốn mươi độ, phơi nắng cả ngày, da có thể bị lột ra đấy.”
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 451



Thôn dân đi làm thuê 4

Lục Hành Quân cười trừ, anh ta đã ngoài bốn mươi tuổi rồi, công việc nặng nhọc như vậy, thỉnh thoảng làm vài ngày thì có thể, nhưng làm lâu dài có lẽ thật sự không chịu nổi.

“Chẳng phải còn có những công việc khác sao? Hoặc là giống như cha và ông nội, đi bán bánh bao cũng được.”

Trước đây, Lục Thanh An và Lục Bá Minh đã giúp đỡ bán hàng tại các cửa hàng của tiệm ăn nhà họ Tô, Tô Đình Khiêm đương nhiên sẽ không lợi dụng bọn họ, cũng trả lương cho họ. Lương cứng cộng thêm hoa hồng, mỗi tháng họ cũng có thể nhận được một trăm năm mươi sáu mươi tệ.

Sau khi họ về nhà có nói, Lục Hành Quân và Lục Vệ Quốc cũng biết rõ.

“Trước khi chúng ta về, tiệm bánh bao đó đã tuyển người rồi. Hơn nữa, chúng ta không hiểu tiếng Quảng Đông, ở cửa hàng sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh.” Lục Thanh An nói.

“Hơn nữa, giá cả ở Quảng Châu rất cao, đừng thấy người ta lương một tháng một trăm năm mươi sáu mươi tệ, trừ đi chi phí ăn ở sinh hoạt, số tiền còn lại chưa chắc đã bằng các con ở nhà tiết kiệm được.”

Vừa nói Lục Thanh An vừa tính toán cho họ nghe, tiền thuê nhà, nước, điện, ga, cộng thêm chi phí ăn uống, tính ra, thật sự không bằng họ ở nhà tiết kiệm được.

Ở nhà, không mất tiền thuê nhà, gạo và rau tự trồng không phải mua, nước và củi cũng không mất tiền, chi tiêu chỉ là tiền điện và thỉnh thoảng mua thịt, mua đồ dùng hàng ngày, cũng không tốn bao nhiêu tiền.

“Cha cháu nói đúng.” Lục Bá Minh cũng lên tiếng: “Lương ở Quảng Đông tuy cao, nhưng dù sao cũng là làm tư nhân, không ổn định. Các cháu đã có công việc ổn định rồi, thì cứ an tâm mà làm. Hiện nay nhà nước đã có chính sách nghỉ hưu, công việc của các cháu đến tuổi nghỉ hưu là được hưởng lương hưu.”

“Nếu cảm thấy lương thấp thì tự mình làm thêm nghề phụ để kiếm thêm thu nhập. Huyện Thanh Khê của chúng ta tuy không thể so sánh với Quảng Đông, nhưng những năm gần đây cũng có phát triển, nếu thật sự có ý tưởng, thì vẫn có thể kiếm được tiền, không cần thiết phải đến nơi xa xôi như vậy.”

Nếu thật sự có năng lực, Lục Bá Minh cũng rất muốn họ ra ngoài xông xáo một lần, dù sao thành phố lớn có rất nhiều người giỏi nghỉ việc ở cơ quan nhà nước ra ngoài tự kinh doanh.

Nhưng năng lực cháu trai cả và cháu trai thứ hai bình thường, tính cách cũng không kiên định, ở quê làm gì đó có lẽ còn được, đến Quảng Châu, nói không chừng sẽ bị sự phồn hoa ở đó làm mờ mắt, đến lúc đó nhiễm phải những thứ không tốt, gây thêm phiền phức cho thằng ba thì không hay.

“Ông thấy vợ của thằng hai rất khá, mấy năm nay cũng làm ăn phát đạt.” Lục Bá Minh nói.

Lục Quế Hoa nghe Lục Bá Minh nhắc đến mình, có chút ngượng ngùng, vội vàng nói: “Vâng, hai năm nay người dân thích ăn uống ở ngoài nhiều hơn, việc kinh doanh quả thật tốt hơn rất nhiều.”

Công việc kinh doanh đồ ăn của ba chị em Lục Quế Hoa, sau mấy năm, cũng kinh doanh khá tốt, năm ngoái đã mở cửa hàng ở trong huyện, ngày thường hai chị em Lục Quế Hoa và Lục Mai Hoa trông coi cửa hàng, Lục Phúc Bảo vẫn đạp xe đi bán rong khắp hang cùng ngõ hẻm.

Mấy năm trước, việc kinh doanh chưa tốt như vậy, nhưng mỗi tháng ba chị em cũng có thể chia nhau được sáu bảy mươi tệ, không kém gì đi làm công. Từ năm ngoái đến nay, việc kinh doanh tốt lên, mỗi tháng chia ra, một người có thể được hơn một trăm tệ. Mấy tháng gần đây lại tăng lên, gần như mỗi người có thể được hai trăm tệ.

Chỉ là trong nhà có người mẹ như Triệu Cửu Hương, ba chị em cũng không dám nói kiếm được bao nhiêu tiền, ra ngoài chỉ nói đủ ăn đủ mặc.

“Các con chịu khó tìm hiểu, ở nhà cũng có thể tìm được việc làm tốt. Trong nhà còn có ruộng vườn, các con đều chạy ra ngoài hết, ai sẽ là người trồng trọt đây.” Lục Thanh An cũng nói. Lương ở nhà tuy không cao, nhưng công việc nhàn hạ, không ảnh hưởng đến việc trồng trọt.

Lục Hành Quân và Lục Vệ Quốc ban đầu cũng chỉ hơi d.a.o động, chưa quyết định, bây giờ nghe cha và ông nội đều nói như vậy, cảm thấy cũng có lý, nên cũng gác lại ý định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-451.html.]

Lương của họ tuy không cao so với bên ngoài, nhưng ở quê nhà cũng coi như tạm được. Sau này xem thử làm thêm nghề phụ gì đó để kiếm thêm, trong nhà lại còn trồng trọt, tính ra cũng không kém bên ngoài là bao.

Mặc dù Lưu Ngọc Chi muốn đến xưởng may làm việc, nhưng thấy Lục Hành Quân đã gác lại ý định thì cô ấy cũng không nhắc lại nữa.

Thôn dân đi làm thuê 5

Sau khi đã chọn được người, Tô Mạt nhờ Mã Tiểu Quyên mua vé xe lửa đi Quảng Châu cho mọi người. Đào Bồi Thắng có họ hàng làm trong ngành đường sắt nên việc mua vé khá dễ dàng.

Mấy năm nay, kinh tế Quảng Đông phát triển, đặc biệt là ngành buôn bán quần áo đã có quy mô ban đầu, phần lớn các tỉnh đều có tuyến xe chạy thẳng đến Quảng Đông. Từ Cáp Nhĩ Tân đến Quảng Châu cũng đã có tuyến xe thẳng, không cần phải đổi xe ở Bắc Kinh nữa.

Chỉ là ai cũng muốn kiếm tiền đổ xô đến Quảng Đông, dẫn đến việc vé xe lửa đi Quảng Châu rất khó mua, cộng thêm hệ thống chưa hoàn thiện, một số người đã làm ăn phi pháp bằng cách bán lại vé xe lửa, khiến cho vé xe lửa đi Quảng Châu càng trở nên khan hiếm.

Người dân bình thường muốn đi Quảng Châu, nếu không bỏ tiền giá cao để mua vé chợ đen thì phải tự mình xếp hàng mua, ít nhất cũng phải xếp hàng vài ngày mới mua được. Vì vậy, quầy bán vé của nhà ga luôn có một đám người tay xách nách mang xếp hàng mua vé đi về phía Nam.

Nhóm người ở thôn Lục Gia, nếu tự mình mua vé, ước chừng mười ngày nửa tháng cũng chưa đi hết được.

Vì vậy Tô Mạt nhờ Mã Tiểu Quyên giúp đỡ, mua vé cho tất cả mọi người, hơn nữa lại còn mua vé giường nằm. Về phần tiền vé xe, đã nói trước với họ rồi, đến lúc đó sẽ khấu trừ vào lương.

Ngày khởi hành, do Lục Quốc Bình dẫn đầu dẫn theo một đám thanh niên nam nữ, trước tiên đi xe công nông của thôn đến huyện, sau đó từ huyện đi xe khách đến thành phố, rồi mới đến ga xe lửa để đi xe lửa đến Cáp Nhĩ Tân.

Lúc cả đoàn đến Cáp Nhĩ Tân đã hơn mười giờ tối.

Mã Tiểu Quyên đến đón người, đưa họ đến nhà khách mà cô ta đã đặt trước để nghỉ ngơi một đêm. Trước đây Mã Tiểu Quyên từng là thanh niên trí thức ở thôn Lục Gia, những người này cô ta đều quen biết, có mấy người còn là học sinh cũ của cô ta.

Những người này đều chưa từng đi xa bao giờ, Mã Tiểu Quyên dặn dò họ những điều cần chú ý trên xe lửa. Mấy năm nay, trên xe lửa ngày càng nhiều kẻ móc túi, lừa đảo, chỉ cần sơ suất một chút là có thể bị mất cắp, đặc biệt là các cô gái trẻ, rất dễ bị lừa vào con đường phạm pháp.

Ngày hôm sau, cả đoàn lên xe lửa đi về phía Nam.

Khi đi qua đám người trải chiếu nằm la liệt dưới đất xếp hàng mua vé xe, họ mới biết mình may mắn như thế nào, không phải chịu cảnh khổ sở mua vé, hơn nữa còn được nằm giường.

Lên xe xong, theo lời dặn của Mã Tiểu Quyên, Lục Quốc Bình sắp xếp cho các thanh niên thay phiên nhau trực, trông coi tài sản của mọi người. Các cô gái muốn đi vệ sinh, ít nhất cũng phải đi hai người một nhóm.

Lần này những người được chọn đều là những người hiền lành, chất phác, đều rất nghe lời Lục Quốc Bình sắp xếp, vì vậy trên đường đi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mấy ngày sau, họ đã đến Quảng Châu an toàn.

Tô Mạt đã sắp xếp cho bộ phận nhân sự hành chính đến đón người, còn tổ chức tiệc chiêu đãi, Tô Mạt và Lục Trường Chinh đều đến. Là người cùng thôn, lần đầu tiên ra ngoài, họ đương nhiên phải xuất hiện, nói chuyện động viên mọi người một chút.

Sau bữa tiệc chiêu đãi, nhân sự của các xưởng đến đưa mọi người đi, các cô gái đến xưởng may, các chàng trai đến công ty xây dựng. Những việc còn lại, công ty có người chuyên môn phụ trách, Tô Mạt không cần phải lo lắng nữa.

Riêng Lục Quốc Bình, Tô Mạt dặn dò bộ phận nhân sự của công ty xây dựng phải quan tâm nhiều hơn, tìm một người thầy có tay nghề giỏi, kiên nhẫn để dạy bảo cậu ấy. Hai ba mươi năm tới là thời kỳ hoàng kim của bất động sản, chỉ cần Lục Quốc Bình học được nghề thì không lo không có cơm ăn.

Bộ phận nhân sự đưa mọi người đến ký túc xá trước, sắp xếp chỗ ở cho họ.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 452



Thôn dân đi làm thuê 6

Hai năm nay, công nhân từ nơi khác đến ngày càng đông, công ty và xưởng của Tô gia đều được trang bị ký túc xá và nhà ăn.

Ký túc xá là phòng tập thể 8 người, giường tầng bằng sắt, mỗi phòng đều có phòng tắm và nhà vệ sinh riêng, còn có ban công nhỏ để phơi quần áo. Thời tiết Quảng Châu nóng bức, mỗi phòng đều được trang bị quạt trần.

Môi trường ở đây là tốt nhất, tốt hơn so với môi trường sống của không ít gia đình công nhân, đặc biệt là những người từ nông thôn ra ngoài làm ăn.

Nhóm người thôn Lục Gia nhìn thấy dãy nhà ký túc xá sáng sủa, sạch sẽ như vậy, ai nấy đều vui mừng khôn xiết, so với căn nhà đất ở quê nhà, quả thực là một trời một vực, lúc gọi điện thoại về nhà báo bình an, ai nấy đều hết lời khen ngợi.

Sau khi được người nhà của họ truyền tai nhau những lời này, những người không được chọn đều đứng ngồi không yên, cách ba ngày lại đến hỏi Lục Thanh An xem còn tuyển người nữa hay không. Đặc biệt là sau khi những người đã đến Quảng Đông bắt đầu gửi tiền về thì người đến nhà Lục Thanh An càng nhiều hơn.

Lục Thanh An bị làm phiền đến phát cáu, bàn bạc với Tô Mạt, nói với bên ngoài là nửa năm sau mới tuyển người, lúc này mới tạm yên ổn được một chút.

Ông ấy cũng không tiện từ chối thẳng thừng là không tuyển người nữa, dù sao trong thôn cũng có người đã đi rồi, tuyển hay không tuyển, họ đều biết. Nếu như ông ấy từ chối hoàn toàn, thì cũng không còn mặt mũi nào nhìn bà con lối xóm nữa, lúc này Lục Thanh An mới cảm thấy có lẽ mình đã gây ra một rắc rối lớn.

Nhưng người trong thôn vừa mới im hơi lặng tiếng được mấy ngày thì người ngoài thôn lại không yên phận, không ít người quen biết Lục Thanh An đều mang quà cáp đến nhà, muốn ông ấy giúp đỡ, dành cho con cháu trong nhà một hai suất.

Lục Thanh An trọc cả đầu, cảm thấy mình đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi. Cuộc sống của người khác tốt hay xấu, liên quan gì đến ông ấy, sao ông ấy lại phải lo lắng như vậy chứ.

Lục Thanh An lo lắng không thôi, nhưng cũng không nói chuyện này cho Tô Mạt biết, tự mình gánh chịu áp lực, dù sao chuyện này là do ông ấy gây ra.

Cho đến một lần Tô Mạt gọi điện thoại về nhà, lúc Lý Nguyệt Nga tâm sự chuyện nhà mới vô tình để lộ ra, lúc bấy giờ Tô Mạt mới biết chuyện.

Tô Mạt nghĩ như vậy cũng không phải là cách. Ông cụ rõ ràng có ý tốt, nhưng đừng để đến cuối cùng lại làm cho tình cảm gia đình sứt mẻ.

Tô Mạt sắp xếp lại kế hoạch trong mấy năm tới, dành ra mấy ngày trở về thôn Lục Gia. Hiện tại từ Cáp Nhĩ Tân đến Quảng Châu đã có chuyến bay thẳng rồi, về nhà cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Sau khi Tô Mạt trở về, cô đã cùng Lục Thanh An đến gặp bí thư và chủ tịch công xã Hồng Kỳ, ký thẳng hai bản hợp đồng với họ.

Một là hợp đồng lao động, một là hợp đồng thu mua.

Hợp đồng lao động là doanh nghiệp nhà họ Tô, liên tục trong năm năm, mỗi năm tuyển dụng 100 lao động từ công xã Hồng Kỳ.

Hai là hợp đồng thu mua, là doanh nghiệp nhà họ Tô thu mua dược liệu do công công xã Hồng Kỳ trồng.

Việc làm này, một là tạo công ăn việc làm cho thanh niên công xã Hồng Kỳ; hai là phát triển kinh tế công xã Hồng Kỳ; ba là giải quyết nỗi lo lắng hiện tại của Lục Thanh An. Sau này có ai đến tìm, ông ấy hoàn toàn có thể thoái thác, nói rằng sau này việc tuyển dụng do chính quyền xã phụ trách, ông ấy không nhúng tay vào nữa.

Mấy năm nay cùng với việc chất lượng giống lúa được nâng cao và phân bón được phổ biến rộng rãi, năng suất lúa ngày càng cao, quốc gia về cơ bản đã giải quyết được vấn đề ăn no mặc ấm.

Hồng Kỳ đất đai màu mỡ, sản lượng lương thực càng cao hơn, nhưng giá thu mua lương thực lại không tăng lên là bao, toàn bộ diện tích đất đai đều dùng để trồng lúa, hiệu quả kinh tế không cao.

Các vị lãnh đạo xã cũng đang suy nghĩ, dành một phần diện tích đất đai để trồng các loại cây trồng khác có giá trị kinh tế cao hơn, nâng cao thu nhập cho người dân, nhưng vẫn chưa tìm được hướng đi nào khả quan.

Bây giờ Tô Mạt đến, đồng ý cung cấp giống dược liệu, đồng thời cam kết thu mua dược liệu trồng được, các vị lãnh đạo nông thôn mừng rỡ khôn xiết. Ai nấy đều khen Tô Mạt có lòng, khi đã thành đạt vẫn nhớ về quê hương.

Hỗ trợ phát triển kinh tế quê nhà 1

Giúp đỡ mọi người xong, đương nhiên cũng không thể bỏ bê gia đình.

Nhà anh cả và nhà anh hai tuy có chút tật xấu, nhưng nhìn chung vẫn không có vấn đề gì lớn, ít nhất là chưa gây chuyện gì đến tai cô. Vì vậy, chỉ cần họ không gây ra chuyện gì, Tô Mạt cũng rất sẵn lòng giúp đỡ, dù sao cũng là người một nhà.

Tuy nhiên, Tô Mạt cũng không có ý định để họ đến Quảng Đông.

Dù sao họ cũng không có năng lực gì, nếu đến đó, cũng chỉ có thể làm những công việc giống như người bình thường, đều là bán sức lao động, có chút không hay cho lắm, dù sao cũng là anh trai chị dâu.

Mặc dù ban đầu có thể họ sẽ không nói gì, nhưng thời gian lâu dài, nhìn thấy những người có năng lực từng bước thăng tiến, còn anh trai chị dâu của mình vẫn dậm chân tại chỗ, trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ có chút suy nghĩ, đến lúc đó ảnh hưởng đến tình cảm gia đình thì không tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-452.html.]

Nghĩ theo hướng xấu đi, nếu như tâm lý của họ không tốt, đến lúc đó lại giúp đỡ công ty đối thủ chơi xấu công ty của cô, vậy thì tổn thất càng lớn hơn. Nếu thật sự đến nước này, thì cô nên bắt hay không nên bắt đây?

Nếu sắp xếp cho họ vào vị trí quản lý, thì năng lực của họ lại không đủ. Công ty đang trong giai đoạn phát triển cực kỳ nhanh chóng, bất kỳ vị trí quản lý nào cũng đều rất quan trọng, nếu xảy ra sai sót, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cả công ty, hơn nữa cũng không tiện trách phạt, trách phạt nặng quá thì ảnh hưởng đến tình cảm, trách phạt nhẹ quá thì không đủ sức răn đe.

Còn một nguyên nhân nữa, là ba người lớn tuổi đều ở quê nhà, bên này dù sao cũng phải có con cháu ở bên cạnh chăm sóc.

Vì vậy cách tốt nhất là không để họ đi, tìm cho họ một công việc ổn định ở đây để họ vui vẻ ở lại đây.

Về mặt kinh tế, khi gặp khó khăn, cô sẽ hỗ trợ thêm. Kinh doanh đến mức độ này rồi, cô cũng không thiếu tiền, bỏ ra một chút tiền có thể khiến cho gia đình hòa thuận, cô rất sẵn lòng làm.

Nghĩ thông suốt rồi, Tô Mạt bắt đầu sắp xếp.

Trước tiên là đến chính quyền xã để bàn chuyện mua lại xưởng gỗ. Bởi vì hai bản hợp đồng trước đó, chính quyền xã có ấn tượng rất tốt về Tô Mạt, rất nhanh đã đàm phán xong việc mua bán.

Xưởng gỗ này là do Canh Trường Thanh sáng lập nên khi còn đương nhiệm, bản thân xưởng không có vấn đề gì, mấy năm nay hiệu quả kinh doanh kém, cũng là do ban lãnh đạo không theo kịp tư tưởng cải cách mở cửa, sau khi tiếp quản, chỉ cần chỉnh đốn lại một chút, hiệu quả kinh doanh sẽ lại đi lên.

Hơn nữa cùng với việc ngày càng có nhiều nhà cửa được xây dựng, nhu cầu về gỗ xây dựng và đồ nội thất cũng sẽ tăng vọt, lượng gỗ sử dụng ngày càng nhiều, rất nhiều nơi sau này đều bị chặt phá trọc.

Mua lại một xưởng gỗ trước cũng rất có lợi với việc kinh doanh của nhà họ Tô.

Sau khi mua lại xưởng gỗ, Tô Mạt đề bạt Lục Vệ Quốc lên làm quản đốc, lương cũng tăng gấp đôi. Cô đưa ra chiến lược cải tổ của mình cho anh ta, để anh ta thực hiện theo, sau đó lại dẫn anh ta đến các khu rừng lân cận ký kết một số hợp đồng.

Đối với xưởng gỗ, mấy năm đầu, Tô Mạt không yêu cầu phải tạo ra bao nhiêu lợi nhuận, chỉ cần tích trữ thật nhiều gỗ, đợi đến khi giá gỗ tăng vọt thì mới tính tiếp.

Chỉ cần duy trì như cũ, Lục Vệ Quốc hoàn toàn có thể đảm đương được. Hơn nữa, Tô Mạt cũng không phải hoàn toàn gửi gắm cho anh ta quản lý, định kỳ cũng sẽ cử trợ lý đến giám sát.

Bỗng dưng được lên làm quản đốc, Lục Vệ Quốc mừng rỡ khôn xiết, mấy ngày liền đi đâu cũng vênh váo tự đắc.

Xong chuyện của Lục Vệ Quốc, Tô Mạt lại đến gặp lãnh đạo ngân hàng huyện, xin điều chuyển Lục Hành Quân từ trạm tín dụng xã lên ngân hàng huyện, cấp bậc tăng lên, lương cũng cao hơn nhiều. Quan trọng nhất là đủ thể diện, dù sao thì đây là công việc chính thức trong ngân hàng.

Như vậy, Lục Hành Quân cũng vui mừng.

Lý do mà ngân hàng nể mặt Tô Mạt như vậy, một là những năm qua, Tô Mạt đã làm rất nhiều việc từ thiện ở huyện Thanh Khê, hai là Tô Mạt hứa hẹn, sau này tiền của xưởng gỗ và nhà máy dược phẩm đều sẽ gửi vào ngân hàng của họ.

Ngân hàng quan tâm đến điều gì nhất? Không phải là tiền sao?

Số tiền lớn như vậy, đó là một thành tích lớn, chỉ là đề bạt một nhân viên mà thôi, lãnh đạo ngân hàng đương nhiên đồng ý.

Chuyện của Lục Hành Quân đã giải quyết xong, chuyện của Lưu Ngọc Chi ở hợp tác xã mua bán càng dễ dàng hơn. Vừa hay chủ nhiệm hợp tác xã mua bán ở nông thôn sắp nghỉ hưu, Tô Mạt đã nhờ vả, đưa Lưu Ngọc Chi lên vị trí chủ nhiệm.

Còn về phần Lục Quế Hoa, Tô Mạt cũng giúp ba chị em cô ta sắp xếp lại việc kinh doanh quán ăn nhỏ, đưa ra cho họ rất nhiều lời khuyên. Thậm chí còn đề xuất cho họ một con đường làm ăn khác, từ việc đi bán rong ở trong huyện chuyển sang đi bán đồ dùng hàng ngày ở nông thôn.

Huyện Thanh Khê rộng lớn, nhiều thôn xóm cách xa trung tâm xã, mua đồ đạc không được thuận tiện, nếu như có người chở những thứ đó xuống nông thôn bán, thì tuyệt đối là một công việc kiếm được bộn tiền.

Ba chị em bàn bạc xong, quyết định nghe theo lời khuyên của Tô Mạt. Tuy nhiên, việc đi xe đạp xuống nông thôn không được thuận tiện, Tô Mạt bèn nhờ vả, mua giúp họ một chiếc xe máy, lại tìm người quen giới thiệu mối buôn cho họ.

Sắp xếp đâu ra đấy như vậy, mọi người trong nhà đều vui mừng khôn xiết, ai nấy đều coi Tô Mạt như thần tượng mà thờ phụng.

Tô Mạt tung ra một loạt đòn liên hoàn, gia đình ổn định, chỉ trong vòng vài năm, cuộc sống của người dân công xã Hồng Kỳ cũng khấm khá lên, nhà nhà đều bắt đầu xây nhà gạch.

Có bài học kinh nghiệm của công xã Hồng Kỳ, lãnh đạo huyện Thanh Khê cũng tìm đến Tô Mạt, hy vọng cô cũng có thể giúp đỡ những xã khác.

Trải qua nhiều năm phát triển, công ty dược phẩm của nhà họ Tô cũng đã đi vào quỹ đạo, nhu cầu về các loại dược liệu cũng rất lớn, đặc biệt là nhân sâm và thiên ma, những loại thích hợp trồng ở vùng cao lạnh.

Có nhu cầu, Tô Mạt đương nhiên đồng ý và nhanh chóng ký hợp đồng với huyện Thanh Khê, còn được phong tặng danh hiệu doanh nhân tiên tiến.

Sau đó, Tô Mạt lại quyên góp tiền, giúp đỡ huyện Thanh Khê xây dựng cầu đường, số tiền bất chính kiếm được từ La Viễn có thể nói là đã được sử dụng gấp bội để trả ơn cho huyện Thanh Khê.

Cũng chính vì một loạt hành động thiện nguyện của Tô Mạt, trong quá trình cải cách, sắp xếp lại các trang trại và lâm trường ở huyện Thanh Khê, nhà họ Tô đã giành được lợi thế rất lớn, mua lại được một số trang trại và lâm trường, không còn phải lo lắng về vấn đề ổn định nguồn nguyên liệu nữa.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 453



Dương Tố Vân 1

Gần đây Dương Tố Vân vô cùng mệt mỏi, cảm giác như sắp phát điên. Cô ta càng muốn dựa vào những gì trong giấc mơ để thay đổi cuộc sống, thì càng làm gì cũng không thành.

Ông trời thật bất công với cô ta!

Nếu đã định sẵn cả đời cô ta sẽ tầm thường, vậy tại sao lại để cô ta mơ giấc mơ đó?

Đã cho cô ta mơ như vậy rồi, tại sao lại không cho cô ta thêm chút may mắn, để cô ta có thể sống như trong mơ?

Cái cảm giác biết rõ mình có thể hơn người ta, nhưng lại bị đủ loại chuyện bất ngờ kéo chân xuống vũng bùn, dày vò cô ta gần như phát điên.

Lúc đó sau khi lấy được tiền từ tay Dương Tố Hồng, Dương Tố Vân lập tức bắt tay vào việc thuê một căn nhà gần trường học, sửa sang lại thành mặt bằng kinh doanh.

Trong giấc mơ của Dương Tố Vân, cô ta khởi nghiệp bằng cách mở quán ăn, sau này cũng biết khá nhiều về ẩm thực. Dương Tố Vân dựa theo giấc mơ của mình, mày mò làm ra được một số món ăn đó, sau đó thuê một người phụ nữ giỏi nấu nướng và mở quán.

Quán ăn vặt của Dương Tố Vân bán các món như gà popcorn, đùi gà rán, khoai tây chiên, đậu phụ chiên, đều là những món ăn vặt phổ biến ở các khu chợ đêm sau này, giá thành không cao, đối với hiện tại lại là những món ăn mới lạ, ngon miệng.

Giá cả cũng không mắc, mọi người lại lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này, nên đều muốn mua về ăn thử, vì vậy mà việc kinh doanh khá tốt.

Trong mơ Dương Tố Vân đã kinh doanh nhiều năm, cũng có một số chiêu trò marketing, cô ta áp dụng một số hình thức bán hàng kèm theo, quán ăn vặt mỗi tháng lại tung ra một món ăn mới, giữ chân được khách hàng trong khu vực, thậm chí còn có người từ nơi khác đến vì nghe danh.

Chỉ trong vòng hai ba tháng, Dương Tố Vân đã trả hết một nghìn tệ vay của Dương Tố Hồng. Tuy nhiên Dương Tố Hồng không nhận, anh ta nói đây là người làm anh trai như anh ta bù đắp cho cô ta.

Nghĩ đến việc Dương Tố Hồng trước đây đã tiêu rất nhiều tiền của gia đình, Dương Tố Vân cũng yên tâm nhận lấy.

Nào ngờ tiệc vui chóng tàn.

Lý do quán ăn vặt của Dương Tố Vân có thể kiếm được tiền chính là dựa vào việc đi trước một bước. Khi đó mọi người đều có thái độ chờ đợi về việc làm kinh doanh cá thể, sau khi phát hiện ra chính phủ thực sự không đàn áp nữa, một số người đã bắt đầu hành động.

Những món ăn vặt mà quán của Dương Tố Vân bán thật ra không có kỹ thuật gì, những người có tay nghề nấu nướng, chỉ cần ăn thử một hai lần là có thể nắm được công thức.

Về sau gần đó đã nhanh chóng mọc lên những quán ăn cùng loại, việc kinh doanh của cô ta bị chia sẻ một phần.

Tuy nhiên quán của Dương Tố Vân có thể liên tục tung ra sản phẩm mới, nên tạm thời vẫn giữ vững vị trí dẫn đầu.

Dương Tố Vân phải đi học, phần lớn thời gian việc quán xế đều giao cho người nhân viên mà cô ta thuê. Người nhân viên đó trước đây là một bà nội trợ, biết rất rõ về giá cả của những nguyên liệu này, đương nhiên biết được việc này kiếm được bao nhiêu tiền.

Chưa đầy một năm, người nhân viên đó đã học được hết cách làm những món ăn vặt mới lạ trong tay Dương Tố Vân, sau đó nói với Dương Tố Vân là không làm nữa, tự mình chạy đến một nơi khác, mở một quán ăn vặt tương tự.

Dương Tố Vân tức giận vô cùng, đành phải tìm người khác.

Người mới làm ra hương vị không ngon bằng người dì trước đó, việc kinh doanh bị ảnh hưởng ít nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-453.html.]

Đợi đến khi người mới cuối cùng cũng thành thạo, việc kinh doanh dần đi vào ổn định thì chủ cho thuê nhà nhìn thấy việc kinh doanh lúc nào cũng tốt như vậy, trong lòng nảy sinh ý đồ chiếm đoạt, thu hồi mặt bằng, nói là không cho thuê nữa.

Dương Tố Vân 2

Dương Tố Vân xém chút tức chết.

Mặc dù cô ta đã ký hợp đồng với chủ cho thuê, nhưng bản hợp đồng đó là do cô ta tự soạn thảo một cách đơn giản, pháp luật thời này chưa hoàn thiện, chủ cho thuê muốn chơi xấu, cô ta cũng bó tay.

Cho dù cô ta có báo công an thì công an cũng chỉ khiển trách chủ cho thuê bằng miệng vài câu, sau đó yêu cầu chủ cho thuê bồi thường cho cô ta một trăm tệ, chuyện này coi như xong.

Lúc bấy giờ Dương Tố Vân cũng sắp tốt nghiệp. May mắn thay, hơn một năm qua, quán ăn vặt cũng đã giúp cô ta kiếm được gần bảy nghìn tệ. Dương Tố Vân nghĩ sau khi tốt nghiệp, cô ta sẽ dùng bảy nghìn tệ này để tạo dựng sự nghiệp lớn hơn, tâm trạng mới khá hơn một chút.

Sau khi tốt nghiệp, Dương Tố Vân không nhận công việc do nhà nước phân công, mà cầm bảy nghìn tệ đó tìm một khu phố thương mại sầm uất khác, tiếp tục mở quán ăn vặt.

Thời gian không đợi người, cô ta phải kiếm đủ hai mươi ngàn tệ càng sớm càng tốt để mở nhà hàng.

Dương Tố Vân rút kinh nghiệm từ lần mở quán trước, hợp đồng thuê nhà lần này cô ta đã đến cơ quan chức năng để công chứng, ngoài những món trước đây các món ăn trong quán ăn vặt thì còn bổ sung thêm hamburger.

Mấy năm nay với sự du nhập của văn hóa nước ngoài, giới trẻ ngày càng thích thử nghiệm những điều mới mẻ. Mặc dù hương vị có thể bình thường, nhưng chỉ cần mang tiếng “mới lạ” là có rất nhiều bạn trẻ ủng hộ, việc kinh doanh thực sự rất tốt.

Một năm sau, Dương Tố Vân cuối cùng cũng dành dụm được hai mươi ngàn tệ. Khi cô ta chuẩn bị mở nhà hàng và thể hiện hoài bão của mình thì Dương Tố Hồng gặp chuyện.

Lúc đó đang trong giai đoạn kiểm tra nghiêm ngặt, nhà nước tiến hành kiểm tra lại tất cả các nhà máy cải cách, chuyện quản đốc Chung bán vải lậu đã bị phát hiện.

Do số lượng người liên quan quá nhiều, cuối cùng trong xưởng quyết định truy cứu trách nhiệm hình sự đối với một số đối tượng chủ mưu và tịch thu tài sản bất hợp pháp. Đối với những người có tội nhẹ hơn, chỉ cần nộp đủ số tiền bất hợp pháp, công xưởng có thể khoan dung ở một mức độ nhất định, ghi một lỗi lớn và sẽ không chuyển họ đến cơ quan tư pháp để xét xử.

Mặc dù Dương Tố Hồng là con rể của quản đốc Chung, nhưng anh ta chỉ làm một số việc như giúp ông ta giao hàng và thu tiền, được coi là đồng phạm. Chỉ cần nộp số tiền bất hợp pháp trước đó, anh ta sẽ không bị kết án. Nhưng số tiền mà Dương Tố Hồng nhận được đã bị Chung Nhã tiêu xài gần hết, chẳng còn lại bao nhiêu, lấy đâu ra tiền để bù đắp vào khoản thâm hụt lớn như vậy.

Chu Thu Anh cũng không dành dụm được bao nhiêu tiền, vì nửa đời sau của con trai mình, Chu Thu Anh chỉ đành cầu xin Dương Tố Vân. Dương Tố Vân đương nhiên không muốn quan tâm, nhưng Chu Thu Anh đã chọn lúc quán đông khách nhất mà quỳ xuống trước tiệm của cô ta, ép buộc Dương Tố Vân phải nghiến răng chi ra mười ngàn tệ để bù đắp cho Dương Tố Hồng.

Dù sao phải làm ăn, nếu ngay cả việc mẹ ruột quỳ trước tiệm mà cô ta cũng không quan tâm thì tiếng xấu sẽ bị đồn xa, sau này làm sao có thể bước vào giới thượng lưu được nữa. Những người đó rất coi trọng thể diện, cô ta không thể để bản thân bị hoen ố.

Sau khi chi ra mười ngàn tệ, kế hoạch mở nhà hàng đương nhiên phải gác lại, chỉ có thể chờ đợi, đợi đến khi nào đủ tiền rồi tính tiếp.

Nhưng mà chưa kịp để cô ta dành dụm đủ tiền, địa điểm cô ta dự định mở nhà hàng trong giấc mơ đã bị người khác mua mất. Để phòng ngừa bất trắc, thật ra Dương Tố Vân đã thuê tiệm từ trước, thà trả tiền thuê nhiều tháng hơn. Nhưng không ngờ chủ cho thuê lại gặp được đại gia, muốn mua tiệm của ông ta, thà bồi thường hợp đồng vi phạm cũng muốn bán tiệm đi.

Dương Tố Vân tức đến suýt chút nữa thì hộc máu, nhưng cũng không còn cách nào khác, người ta đã bồi thường hợp đồng theo đúng quy định, cô ta cũng không thể làm gì được.

Sau sự cố bất ngờ này, sau khi nhận được tiền bồi thường của chủ cho thuê, Dương Tố Vân lập tức tìm một tiệm ở vị trí sâu hơn trên cùng một con phố, nghiến răng nghiến lợi mở nhà hàng trước. Tên nhà hàng và phong cách trang trí đều được thực hiện giống hệt trong giấc mơ.

Tuy nhiên chỉ cần vị trí kinh doanh kém một chút, việc kinh doanh có thể bị ảnh hưởng rất nhiều.

Sau khi nhà hàng của Dương Tố Vân khai trương, công việc kinh doanh khác xa so với trong giấc mơ. Đặc biệt là địa điểm cô ta thuê trước đây, cũng có người mở một nhà hàng. Vị trí đó tốt, hầu hết khách hàng đều đến đó.

Dương Tố Vân tức giận vô cùng, trút hết mọi bực bội lên người Chu Thu Anh và Dương Tố Hồng, hai ba ngày lại gọi điện thoại mắng nhiếc họ. Bà chủ lúc nào cũng nổi nóng, khiến nhân viên trong quán cũng run sợ, việc kinh doanh của quán ngày càng sa sút. Cuối cùng một nhà hàng đầu tư lớn như vậy, tiền kiếm được còn chưa bằng một phần ba của quán ăn vặt.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 454



Dương Tố Vân 3

Dương Tố Vân trở nên vô cùng cáu kỉnh, đặc biệt là sau khi nhìn thấy bài báo ca ngợi nhà họ Tô trên báo, cô ta càng thêm sụp đổ.

Dương Tố Vân cố gắng nhớ lại nội dung trong giấc mơ, vì sợ bản thân bỏ lỡ điều gì đó, cô ta thậm chí còn ghi chép lại.

Nghĩ đến người đàn ông đã giúp đỡ mình rất nhiều trong mơ ấy, trong lòng Dương Tố Vân lại dấy lên hy vọng.

Đúng vậy, cô ta còn có người giúp đỡ! Người đàn ông ấy đó có tiền, có năng lực, chỉ cần anh ta giúp đỡ cô ta một chút thì mọi vấn đề của cô ta sẽ được giải quyết.

Theo dòng thời gian trong mơ, họ cũng sắp gặp nhau rồi.

Nghĩ vậy, Dương Tố Vân bình tĩnh trở lại, tính tình cũng dịu dàng hơn nhiều. Bắt đầu chú ý ăn mặc, nói chuyện với nhân viên cũng nhỏ nhẹ.

Bà chủ không còn động một tí là nổi nóng nữa, bầu không khí trong nhà hàng cũng thoải mái hơn nhiều, việc kinh doanh của nhà hàng dần dần tốt lên, mặc dù không bằng nhà hàng ở đầu phố, nhưng cũng không tệ.

Hầu như ngày nào Dương Tố Vân cũng đến nơi họ gặp nhau trong mơ để đi dạo, cứ chờ đợi như vậy mấy tháng trời, nhưng vẫn không gặp được người đó.

Dương Tố Vân dần dần mất hết tự tin, suy cho cùng, rất nhiều sự việc trong hiện thực, dòng thời gian đều khác với trong mơ của cô ta, cô ta không biết là người đó đã đến rồi, hay là vẫn chưa đến, thậm chí có thể cũng không đến Thượng Hải.

Dương Tố Vân không muốn ngồi chờ chết, cô ta thu dọn hành lý, chuẩn bị đi về phía Nam, đến Hồng Kông để tìm người đó.

Vất vả lắm mới đến được Hồng Kông, cô ta tìm đến địa chỉ trong ký ức, kết quả còn chưa kịp đến gần thì đã bị người ta chặn lại.

Dương Tố Vân dám đến Hồng Kông, đương nhiên đã có sự chuẩn bị, ngay lập tức nói ra một số chuyện mà người đàn ông ấy đó quan tâm trong mơ, nhờ người vào thông báo.

Quả nhiên, sau khi những lời này được truyền vào, Dương Tố Vân đã được gặp người đó như mong muốn. Người đó cũng giống như trong mơ, nho nhã lịch thiệp, đối xử với cô ta rất lịch sự, thậm chí còn mời cô ta đến nhà hàng sang trọng để ăn cơm.

Tuy nhiên, chỉ vài ngày sau, người đó đã trở mặt, nói một câu “lãng phí thời gian của anh ta”, sau đó không thèm để ý đến cô ta nữa.

Dương Tố Vân không hiểu vì sao, muốn đến hỏi cho rõ ràng, nhưng mấy lần đến xin gặp đều bị thuộc hạ của anh ta đuổi ra ngoài, lần cuối cùng thậm chí còn bị dí s.ú.n.g vào đầu, nói rằng nếu cô ta còn dám đến thì sẽ g.i.ế.c cô ta.

Dương Tố Vân giật mình, gia thế của người ta ở Hồng Kông rất lớn, lại còn có dính líu đến thế giới ngầm, chuyện g.i.ế.c người là có thật, cô ta không dám ở lại nữa, thu dọn đồ đạc rồi quay trở về Thượng Hải.

Sau khi trở về, Dương Tố Vân suy nghĩ kỹ lưỡng xem rốt cuộc mình đã sai ở đâu. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô ta cũng phát hiện ra vấn đề.

Trong mơ, lúc bọn họ gặp nhau, mối quan hệ của cô ta và Cung Diệp dường như đã dịu đi phần nào, sau này cô ta và Cung Diệp tái hôn, cũng là do người đó đứng ra hòa giải.

Cho nên có phải bởi vì mối quan hệ giữa cô ta và Cung Diệp đã tan vỡ? Người đó thật ra muốn kết giao với nhà họ Cung thông qua cô ta?

Muốn làm rõ đáp án, Dương Tố Vân lại tìm đến nhà họ Cung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-454.html.]

Sau khi tìm đến nơi, Dương Tố Vân mới phát hiện ra thì ra nhà họ Cung cũng xảy ra chuyện. Ba người ông cháu nhà họ Cung đều bị bắt, nghe nói hình như còn nhận hình phạt.

Dương Tố Vân hoàn toàn c.h.ế.t lặng, rõ ràng trong mơ nhà họ Cung lúc này đang trên đà phát triển, tại sao lại sụp đổ rồi?

Chẳng lẽ giấc mơ của cô ta thực sự chỉ là giấc mơ, là do cô ta quá muốn hơn thua với Tô Mạt nên mới tự mình tưởng tượng ra?

Dương Tố Vân 4

Nhưng nếu thực sự là cô ta tự mình tưởng tượng ra, vậy thì người đàn ông đó là sao? Rõ ràng trước đây cô ta không hề quen biết anh ta. Sao cô ta có thể tưởng tượng ra một người như vậy, biết rõ ràng tên tuổi, địa chỉ và ngoại hình của anh ta chứ?

Dương Tố Vân nghĩ mãi mà không ra, sau khi trở về bị ốm một trận. Trong những ngày bị ốm, cô ta lại mơ thấy những giấc mơ đó một cách rõ ràng, thậm chí còn có cả chi tiết, giống như cô ta thực sự đã trải qua.

Sau khi khỏi bệnh, Dương Tố Vân lấy một cuốn sổ, ghi lại tất cả những gì trong giấc mơ một cách chi tiết, tỉ mỉ, viết đầy mấy cuốn sổ, gần như là một cuốn tiểu thuyết.

Sau khi viết xong, Dương Tố Vân lại cẩn thận xem lại một lần, càng xem càng cảm thấy đây chính là cuộc sống mà cô ta đã thực sự trải qua, chỉ là không biết vì sao lại xảy ra thay đổi.

Trong lòng Dương Tố Vân tràn đầy bức bối, ban đầu cô ta có thể dựa vào số tiền đó của nhà họ Tô để phát triển, bây giờ không có số tiền đó, cô ta vẫn có thể làm lại từ đầu, dù sao thì số vốn ban đầu cô ta cũng đã kiếm được rồi.

Dương Tố Vân dồn hết sức lực, quyết tâm phải gây dựng sự nghiệp cho bằng được.

Tuy nhiên cô ta phát hiện ra mọi chuyện dường như không thuận lợi như cô ta nghĩ, hội thương mại mà trong mơ rất dễ dàng gia nhập, nhưng ở hiện thực, cô ta đã nhiều lần đến viếng thăm, nhưng không có ai bằng lòng giới thiệu cho cô ta.

Không vào được hội thương mại thì sẽ không có quan hệ, không có quan hệ thì sẽ không có được nguồn lực.

Dương Tố Vân thay đổi phương hướng, muốn bắt đầu lại từ những việc kinh doanh nhỏ, đợi đến khi nào làm ăn lớn rồi thì tự nhiên sẽ có vốn liếng.

Tuy nhiên, ngày càng có nhiều người kinh doanh, mặc dù doanh thu quán ăn vặt và nhà hàng của cô ta có tăng lên, nhưng tốc độ mở rộng cực kỳ chậm, sau vài năm, cũng chỉ mở thêm được hai chi nhánh, tuy không đến nỗi thua lỗ, nhưng vẫn chỉ là kinh doanh nhỏ lẻ, kém xa so với dự kiến của cô ta.

Trong sự dày vò của việc bị giằng xé giữa hiện thực và giấc mơ, tinh thần của Dương Tố Vân dần dần có vấn đề, cả người trở nên lơ mơ, không còn tập trung quản lý nữa, việc kinh doanh của nhà hàng cũng ngày càng sa sút, sau đó bị đối thủ cạnh tranh ép đến mức phải đóng cửa.

N năm sau, Dương Tố Vân nghèo rớt mùng tơi đã gửi bản thảo ghi lại nội dung giấc mơ của mình đến nhà xuất bản, xem có thể đổi lấy được chút tiền nhuận bút nào không.

Lúc bấy giờ, thể loại truyện về thời đại đó không được ưa chuộng, nên nhà xuất bản đã tạm thời lưu trữ bản thảo lại.

Lại N năm sau, nhà xuất bản nâng cấp hệ thống, một số bản thảo giấy có chất lượng tốt được yêu cầu phải chuyển sang bản điện tử, sau khi biên tập viên phụ trách việc này đọc xong bản thảo của Dương Tố Vân, cảm thấy bộ tiểu thuyết này không tệ, cô ấy lập tức chuyển sang file mềm, gửi email cho trụ sở chính.

Nhưng trong quá trình truyền tải thông tin điện tử đã xảy ra lỗi, email này bị một công ty khác ở thế giới song song nhận được.

Lúc bấy giờ ở đó lại là thời kỳ mà thể loại truyện về thời đại đó đang thịnh hành, sau khi biên tập viên của công ty đọc xong bản thảo này, họ lập tức liên hệ với Dương Tố Vân, sau đó lấy danh nghĩa của công ty, đăng tải trên trang web tiểu thuyết nổi tiếng, sau này thậm chí còn xuất bản thành sách.

Lại N năm sau, thế giới song song rơi vào thời kỳ tận thế, có người đã dùng cuốn tiểu thuyết này để đổi lấy một bó rau xanh từ bậc thầy sinh tồn Tô Mạt...
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 455



Canh Trường Thanh 1

Canh Trường Thanh mơ một giấc mơ.

Trong mơ, Tiểu Mạt xuống nông thôn được nửa tháng, cô bất ngờ rơi xuống nước bỏ mình.

Sau khi anh nhận được tin tức thì vô cùng bi thương.

Lúc đó là thời điểm nhà họ Tô khó khăn nhất, vì không muốn ảnh hưởng đến anh Đức và anh Khiêm, anh đã che giấu tin Tiểu Mạt qua đời, tìm một địa điểm tốt ở công xã Hồng Kỳ, nén bi thương chôn cất cô.

Qua lễ tang, anh bị bệnh nặng.

Sau khi khỏi bệnh, anh vùi mình vào công việc nhiều hơn trước kia, mất ăn mất ngủ, cả ngày cả đêm không dám cho bản thân có một giây phút nào rảnh rỗi.

Tất cả mọi người đều khen anh không dứt miệng, cho rằng anh là một người thận trọng, là một cán bộ tốt phục vụ người dân. Cấp trên cũng khen ngợi anh làm tấm gương, dưới sự giúp đỡ của lãnh đạo, tốc độ thăng chức của anh cực nhanh.

Nhưng mà chỉ có anh rõ ràng, anh liều mạng như vậy, ngoài trừ trách nhiệm của bản thân, còn bởi vì tim anh đã thiếu một mảng.

Mỗi khi nhớ lại, anh đau đớn không chịu được, anh không muốn cho bản thân dừng lại, nếu không sự nhớ nhung vô tận và nỗi hối hận sẽ cắn nuốt anh.

Trong mơ dường như anh Khiêm gặp chuyện rất khó giải quyết, cho dù anh được thăng chức nhiều lần, quyền lực không nhỏ, anh và anh Đức vẫn mất ba năm mới đưa được anh Khiêm ra khỏi chuồng bò, trong lúc đó suýt nữa anh Đức còn bị người kéo xuống nước.

Chờ anh Khiêm sửa lại án trở về thành phố, cuối cùng anh mới dám nói chuyện của Tiểu Mạt. Mọi người vô cùng bi thương, anh Khiêm không chịu nổi đả kích, đổ bệnh, vài năm sau thì qua đời vì bệnh tật.

Mà anh vì làm việc lao lực trong nhiều năm, tốn tâm tư trả thù người hại nhà họ Tô, hơn nữa còn bị nỗi bi thương đeo bám, chưa đến bốn mươi tuổi đã qua đời.

Canh Trường Thanh bừng tỉnh khỏi giấc mơ, n.g.ự.c băng bó mơ hồ đau đớn, tạm thời không phân biệt rõ được là thực tại hay mơ.

Chờ hoàn toàn tỉnh táo lại, Canh Trường Thanh ngẫm lại lại thấy buồn cười, không hiểu sao bản thân lại mơ ly kỳ như vậy.

Tiểu Mạt sống rất tốt, không chỉ có sự nghiệp thành công, còn có gia đình viên mãn. Duy chỉ có chồng và con trai đều trong bộ đội, phải chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, bình thường không thiếu sự lo lắng.

Mà nhà họ Tô cũng không suy yếu như trong mơ, bây giờ đã có xu hướng khôi phục sự phát triển.

Canh Trường Thanh cười, nếu tỉnh rồi, không thể ngủ tiếp nữa, anh vào phòng sách đọc tài liệu.

Anh vừa đọc, không khỏi nghĩ tới giấc mơ kia.

Trong mơ, hàng ngày anh đều hối hận vì không đi gặp Tiểu Mạt sớm, không chuẩn bị mọi thứ cho cô, hại cô còn trẻ mà đã ngã bệnh rơi xuống nước bỏ mạng.

Vậy ở hiện thực thì sao? Anh có hối hận không?

Nếu anh chuẩn bị trước cho Tiểu Mạt, Tiểu Mạt sẽ không rơi xuống nước, sẽ không được Lục Trường Chinh cứu, sẽ không gả cho Lục Trường Chinh như vậy.

Nếu như vậy anh và Tiểu Mạt còn cơ hội không?

Canh Trường Thanh cười chua xót.

Chỉ sợ là không có khả năng.

Khi anh gặp lại Tiểu Mạt ở thôn Lục Gia, ánh mắt cô gái nhỏ nhìn anh đã không còn như trước. Có lẽ cô đã sớm thoát ra khỏi mối tình đầu mới chớm nở, chỉ còn lại sự kính trọng bề trên với anh.

Hơn nữa anh còn là một người nhu nhược, không dám đối mặt với tình cảm của bản thân. Cho dù cô gái nhỏ không thay đổi, chỉ sợ anh cũng không dám thừa nhận.

Anh sợ người khác nói anh là lòng lang dạ sói, chú Trọng Lê cứu anh, nuôi dạy anh như con trai ruột, thế nhưng anh lại mưu mô nhúng chàm cháu gái người ta.

Anh cũng sợ người ta nói anh không quan tâm luân lý làm người, cả nhà họ Tô coi anh như ruột thịt, vậy mà anh lại thích cháu gái nhỏ hơn anh rất nhiều tiểu.

Anh cũng sợ phải đối mặt với sự thất vọng thậm chí là ánh mắt chán ghét của anh Đức và anh Khiếm. Anh sợ cô gái nhỏ chỉ nhất thời có tình cảm với anh, chờ tỉnh táo lại sẽ bỏ đi. Nếu cô gái nhỏ rời khỏi anh, anh không chỉ mất vợ, mà còn mất cả người thân.

Vì vậy lúc trước cô gái nhỏ đối xử với anh bằng sự chân thành và nhiệt tình, muốn làm rõ ràng với anh, anh lại hèn nhát chạy trốn.

Mọi người đều nói Canh Trường Thanh anh mưu lược kiệt xuất, nhìn xa trông lộng, mọi chuyện đều lường trước được, bày mưu nghĩ kế, là nhân vật sinh ra để lãnh đạo. Nhưng thật ra anh chỉ là một kẻ đào ngũ mà thôi.

Quả thật anh là một người yếu đuối như vậy, làm sao có thể đáp lại tình cảm hết sức chân thành như thế của cô.

Cũng may lúc trước anh chạy trốn, bây giờ mọi người còn có thể ở chung hòa thuận như người thân bình thường.

Như thế anh càng nên làm tròn trách nhiệm của một người chú, lấy thân phận người thân ở bên cạnh cô, khi cô cần sự giúp đỡ, anh sẽ yên lặng giúp đỡ.

Như vậy là tốt nhất!

Canh Trường Thanh 2

Cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra, giấc mơ ngày ấy, suy nghĩ sâu xa ngày ấy như giọt nước trong đại dương, không gây lên gợn sóng nào trong cuộc sống.

Canh Trường Thanh vốn muốn giữ thân phận chú cả đời, che giấu tâm tư của mình, không cho bất cứ ai biết được, nhưng vận mệnh lại trêu đùa anh, hoặc là nói đã cho anh một bước ngoặt bất ngờ,

Chuyện xảy ra đột ngột, không ai ngờ đến, ở một nơi như vậy lại bị người ta cài thuốc nổ. Vào khoảnh khắc nguy hiểm nhất, Canh Trường Thanh bảo vệ Tô Mạt theo bản năng, chặn toàn bộ sóng va chạm cho cô.

Chờ tiếng nổ mạnh ngừng lại, Canh Trường Thanh chỉ cảm thấy nội tạng đau nhức, đang định nói chuyện thì miệng trào ra chất lỏng tràn đầy vị rỉ sắt. Trực giác nói cho anh biết, sinh mệnh anh sắp cạn dần.

Lúc này người được anh bảo vệ trong lòng cũng đã bò dậy. Khi nhìn thấy anh thì đôi mắt ngập tràn đau thương, vẻ mặt không thể tin được, con ngươi đầy hơi nước, nước mắt rơi xuống.

Canh Trường Thanh muốn nâng tay lau nước mắt cho cô, nhưng anh dùng hết sức vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể khó khăn mở miệng: "Tiểu Mạt, không... không sao, đừng... đừng khóc."

Canh Trường Thanh biết mình không sống nước, gông xiềng trong lòng như đã được phá bỏ, tình cảm mãnh liệt trào dâng, lần đầu tiên anh tham lam nhìn chằm chằm người trước mặt như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-455.html.]

Dường như cô gái nhỏ cảm nhận được ánh mắt khác thường của anh, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

Canh Trường Thanh sốt ruột, muốn an ủi, nhưng m.á.u trong miệng lại càng chảy nhiều hơn, mà dường như anh cũng không còn thấy rõ cô gái nhỏ nữa.

"Đừng nói, chú sẽ không sao đâu, hãy kiên trì."

Cô gái nhỏ khóc tới gần anh, hai tay đặt trên người anh, anh có cảm giác trên người không còn đau đớn nữa. Thế nhưng thỉnh thoảng trên mặt vẫn có chất lỏng ấm áp chảy xuống, không biết có phải nước mắt của cô hay không, đáng tiếc trước mắt anh đã đen sầm lại, không nhìn thấy rõ nữa.

"Tiểu Mạt, nếu... chú, lúc trước... không đi... thì thật tốt." Canh Trường Thanh dùng hết sức, lần đầu tiên thể hiện sự hối hận của mình.

Cô gái nhỏ không đáp lại, chỉ là nước mắt càng chảy nhiều hơn.

"Đừng... Đừng khóc, là chú có lỗi, là chú... không xứng."

Đợi một lúc lâu, khi anh hoàn toàn rơi vào bóng đêm, anh nghe được cô gái nhỏ nói.

Cô nói: "Chú Canh, cháu không phải cô ấy, cô gái của chú chưa từng từ bỏ chú."

Chưa từng từ bỏ sao?

Thật tốt!

Nhưng lại không tốt!

Anh chưa từng thể hiện tình cảm trước mặt cô gái nhỏ, nhiêu năm như vậy, chắc hẳn cô gái của anh rất khổ sở...

Đáng tiếc... Anh đã không còn thời gian...

Canh Trường Thanh tỉnh lại ở bệnh viện, thế nhưng bệnh viện này có hơi kỳ lạ, nó hơi cũ, nhưng dụng cụ lại có vẻ rất tiên tiến, hơi giống như nhà kho đông lạnh trong phim khoa học viễn tưởng nước ngoài.

Canh Trường Thanh mới vừa ngồi dậy, có vài người tiến vào, nhìn thấy anh đã ngồi dậy được thì vừa khóc vừa cười, miệng còn ồn ào: "Đội trưởng, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, dọa c.h.ế.t bọn tôi."

Canh Trường Thanh mơ hồ, muốn nói, vừa nâng tay lên thì đột nhiên phát hiện đôi tay này không phải của anh, đôi tay này trẻ hơn tay anh, khớp xương rõ ràng, nhìn rất có lực.

Canh Trường Thanh dấu sự ngạc nhiên, nói dăm ba câu đuổi những người đó đi, lúc này mới vội đi tìm gương để quan sát bản thân.

Mặc dù người trong gương trông giống anh khi còn trẻ, nhưng tuyệt đối không phải anh. Hơn nữa hoàn cảnh nơi này rất kỳ lạ.

Mặc dù nói Khổng Tử không nói chuyện quái lạ, bạo lực, phản loạn, là một người lớn lên dưới ngọn cờ đỏ, anh không nên tin những thứ này. Nhưng dường như anh thật sự gặp phải chuyện thần bí.

Dù sao Canh Trường Thanh cũng đã từng chìm nổi nhiều năm trong quan trường như vậy, lòng dạ đương nhiên không bình thường, chỉ vài ngày sau, anh đã nắm bắt được tình hình.

Hình như anh đã đi đến một thời không có quỹ tích khác lúc trước, hơn nữa còn là nhiều năm sau đó, xuyên và một người trẻ tuổi tên là Canh Thanh.

Dường như nơi này đang phát mầm bệnh, rất nhiều người biến thành quái vật gọi là "tang thi" ăn thịt người, những người may mắn sống sót thì có siêu năng lực được gọi là "dị năng".

Thân thể Canh Thanh này của anh có dị năng hệ kim, có vẻ tất lợi hại, là đội trưởng của một đội dị năng nào đó.

Sở dĩ Canh Thanh bị thương là vì cứu một người bên căn cứ bên cạnh. Theo như đồng đội của anh nói, lúc anh cứu người trở về chỉ còn chút hơi thở.

Người trong đội dùng dị năng giả chữa lành trị liệu vài ngày cho anh, đưa anh đến khoang trị liệu của căn cứ nằm một tuần, anh mới tỉnh lại.

Sau khi thăm dò tình huống, anh muốn gặp người anh cứu kia, trực giác của anh nói rằng người kia chính là điểm mấu chốt.

Sau đó đồng đội nói cho anh biết đến nay người kia vẫn chưa tỉnh. Chỉ là bọn họ cũng không quen người kia, đương nhiên không thể lấy lõi tinh thể cho cô nằm trong khoang trị liệu, chỉ dùng dị năng giả chữa lành trị liệu đơn giản cho cô, cô vẫn nằm trong phòng bệnh thường của bệnh viện.

Canh Trường Thanh được đồng đội dẫn đến phòng bệnh kia, sau khi nhìn thấy người, anh hoảng hốt.

Người nọ giống Tiểu Mạt tám phần, nhưng người gầy hơn Tiểu Mạt, vẻ mặt cũng vàng vọt, không trắng nõn giống Tiểu Mạt.

Canh Trường Thanh đưa cô về đội, lại bảo người trong đội dùng dị năng giả chữa lành điều trị cho cô, anh mơ hồ cảm thấy cô có đáp án anh muốn.

Canh Trường Thanh trông chừng vài ngày, cuối cùng vào một buổi chiều tối, cô đã tỉnh lại.

Sau khi người nọ mở to mắt, đầu tiên là mê mang nhìn bốn phía, sau khi nhìn thấy Canh Trường Thanh thì chớp mắt giật mình. Cô ngồi bật dậy, bĩu môi, đầu nghiêng sang một bên, hỏi: "Sao chú lại tới đây?"

Canh Trường Thanh sửng sốt, anh mừng như điên, hỏi không chắc: "Tiểu Mạt?"

Người nọ quay đầu trừng mắt nhìn anh, dáng vẻ kiêu ngạo kia giống y như trong trí nhớ của anh.

Canh Trường Thanh lập tức hiểu được, trước khi mất ý thức, câu "Cháu không phải cô ấy" của Tô Mạt là có ý gì.

Thì ra Tô Mạt này không phải Tô Mạt kia, Tô Mạt ở nơi đó đã thay đổi, mà Tô Mạt ở nơi này mới là cô gái nhỏ của anh, Tiểu Mạt của anh.

Thì ra cô gái nhỏ của anh chưa từng từ bỏ anh.

Canh Trường Thanh cảm tạ trời xanh, vì cho anh đến nơi này đoàn tụ với cô gái nhỏ của anh.

Lần này anh tuyệt đối sẽ không làm kẻ chạy trốn nữa. Anh sẽ ôm cô gái nhỏ của mình vào lòng, yêu cô, bảo vệ cô, cho đến khi sinh mạng héo úa, ý thức không còn nữa.

Tô Mạt nhìn vẻ mặt vừa vui mừng, vừa buồn bã, vừa như trút bỏ gánh nặng của Canh Trường Thanh, cô khó hiểu, "Chú đang làm gì vậy? Chú mặc cái gì vậy? Là trang phục công nhân ở đây sao?"

"Ở đây là đâu? Nhìn rất sang trọng, là chú đưa cháu đến đây sao?"

Canh Trường Thanh nghe giọng nói dịu dàng quen thuộc, nhìn dáng vẻ tin tưởng hoàn toàn của cô gái nhỏ, anh cười khẽ, đi qua ôm Tô Mạt vào lòng.

"Tiểu Mạt đừng sợ, lát nữa chú sẽ giải thích với cháu. Sau này chú sẽ không rời đi, sẽ vẫn ở cùng cháu."

Cho dù nơi này có kẻ ăn thịt người, có Tô Mạt, thì đó chính là thiên đường của Canh Trường Thanh anh!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back