Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 365



Buổi tối, Lưu Ngọc Chi tan làm quay về, Lục Hành Quân mới nói sự băn khoăn trong lòng cho Lưu Ngọc Chi nghe.

Lưu Ngọc Chi nghe xong thì thấy trong lòng một lộp bộp. Lẽ nào mỗi ngày vào lúc đi làm, cô ấy nói quá nhiều chuyện với Lục Phượng Cần nên đã khiến con bé để trong lòng rồi?

Năm Lục Phượng Cần đang học lớp 7, do học ngoại trú nên mỗi sáng sớm Lưu Ngọc Chi đều đưa cô bé đến trường học, chạng vạng tối tan làm lại đón về nhà.

Con đường này phải đi hết nửa tiếng, làm sao hai mẹ con không trò chuyện suốt dọc đường cho được?

Sau khi Lưu Ngọc Chi đến hợp tác xã mua bán, thấy thực tế như vậy thì cũng đã hiểu rõ lợi ích của việc nhờ cậy được người thân. Vậy nên cô ấy thường xuyên lải nhải với Lục Phượng Cần, nói cô bé có chú thím ba giỏi giang như thế, phải qua lại cho khéo, về sau nhờ bọn họ giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ tốt đến mức không ngờ được.

Cho nên, mấy năm nay Lưu Ngọc Chi rất thường xuyên gửi đồ đến Quảng Châu. Ở nhà thu hoạch được bất cứ cái gì, cô ấy đều chọn ra phần tốt nhất để gửi đến Quảng Châu. Tất nhiên là nhà chú ba c*̃ng rất hào phóng, có gửi cái gì cho họ hàng cũng không bao giờ thiếu phần bọn họ.

Lưu Ngọc Chi cố gắng nhớ lại, nhưng hình như cô ấy chưa từng nói điều gì không đúng.

Làm gì có nhà nào không nương nhờ sự giúp đỡ của người có tương lai hơn? Nếu không thì sao gọi là anh chị em được?

Con trai út của thím Thúy Hòa là Lục Hưng Hữu còn tìm cả công việc cho anh trai mình kia kìa

Bọn họ c*̃ng hiểu công việc của chú ba nhà mình nên đã rất cố gắng không tới làm phiền. Những lúc cần thiết thì có lẽ sẽ nhờ chú ba nâng đỡ được.

Người ta nói đến một gia tộc thịnh vượng, nhưng chỉ một người lợi hại thì làm sao gọi là gia tộc thịnh vượng được. Chỉ khi tất cả mọi người đều ổn định thì mới có thể nói như thế.

Bọn họ là người thế hệ trước, không trông cậy vào chú ba, nhưng với mấy đứa nhỏ trong nhà, chú ba làm chú thì nên biết nâng đỡ chúng. Đến lúc đó con cháu trong nhà khá lên rồi, không phải cũng sẽ giúp đỡ ngược lại chú ba và hai đứa nhỏ nhà chú sao?

Lục Hành Quân thấy Lưu Ngọc Chi ngồi yên không lên tiếng, cảm thấy có gì đó không ổn nên đột nhiên căng thẳng: "Có phải em đã nói gì đó với Đại Nha hay không?"

"Em có thể nói cái gì? Em có thể nói với con bé cái gì chứ? Bộ em là cái loại người lung tung không hiểu chuyện hay sao?"

"Mấy năm nay em đối xử với nhà chú ba thế nào, đâu phải anh không nhìn thấy. Chẳng phải là có cái gì tốt em cũng gửi qua bên đó hết hay sao?

"Anh nhìn coi nhà chú hai gửi bao nhiêu? Anh đừng có mà không biết tốt xấu nữa."

Mấy năm nay Lưu Ngọc Chi kinh doanh ở hợp tác xã mua bán nên đã luyện được tài ăn nói, vừa nghe chồng nói xong là cô ấy liền thốt lên như thế.

"Có lẽ con bé Phượng Cần này đã đến tuổi dậy thì rồi. Không phải nhà chú ba cũng nói con cái đến tuổi này đều thích chống đối sao? Mấy ngày nữa đi đưa cơm, em nói rõ mọi chuyện với con bé là ổn thôi."

"Tiểu Lan c*̃ng thật là, rõ ràng đã làm cô rồi đó. Chỉ là một cái váy thôi mà, không cho coi như xong, thế mà vẫn làm căng lên không chịu thôi, quậy cho nhà mình ầm ĩ."

Lục Hành Quân nghe xong thấy không vui.

"Đây mà là chuyện một cái váy thôi sao? Em nói chuyện phải biết suy nghĩ một tí, ai cũng biết Tiểu Lan đối xử với Phượng Cần như thế nào. Khi Phượng Cần còn bé, Tiểu Lan luôn luôn là người chăm sóc nó đó. Sau này Tiểu Lan có công việc cũng mua không ít đồ cho con bé còn gì."

"Đã bao nhiêu năm rồi, những thứ Tiểu Lan cho Phượng Cần đủ để mua thêm mấy chiếc váy nữa. Nếu chỉ vì một cái váy thì liệu Tiểu Lan có cố chấp thế không?"

"Vấn đề ở chỗ con gái em quá kén chọn. Người ta có nhiều váy như thế, nó không thèm lấy cái nào cũ mà đi chọn ngay cái mới tinh, cái quý nhất của người ta."

"Cái váy đó có giá tận hai mươi đồng, một học sinh cấp hai có thể mặc được à? Vậy sau này con bé đòi những thứ tốt hơn thì phải làm sao? Em có bao nhiêu tiền lương để mua cho nó?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-365.html.]

"Con bé chỉ là một đứa trẻ, làm sao biết váy đắt cỡ nào, chỉ đơn giản là thấy nó đẹp thôi. Có đứa con gái nào mà không thích được xinh đẹp chứ? Đâu có cần phải làm căng như thế." Lưu Ngọc Chi cũng hơi bực bội.

Lúc đó cô ấy về nhà, nghe Lục Phượng Cần nói Lục Tiểu Lan mắng con bé đua đòi nên thấy khó chịu trong lòng. Chẳng qua do thấy cô em chồng này trên cơ mình nên mới nhịn.

"Con gái thích xinh đẹp nhưng cũng phải biết trên biết dưới, nó lớn hơn Nhị Nha đến hai tuổi, Nhị Nha còn hiểu đạo lý mà sao con bé lại không hiểu được?"

"Hôm nay anh cho Nhị Nha đi chọn vải, Nhị Nha còn biết mình là học sinh, không nhất thiết phải mặc quần áo quá chất lượng. Học sinh nên lo chuyện học tập chứ không phải lo ăn mặc. Đại Nha thì sao, mặc phải mặc đẹp, đồ cũng phải dùng đồ tốt, tuổi còn nhỏ xíu đã biết xài kem dưỡng da và dầu bôi tóc nữa."

Vì vấn đề của Lục Phượng Cần mà vợ chồng Lục Hành Quân ầm ĩ hơn nửa buổi tối.

Mặc dù mỗi nhà nằm riêng với nhau, nhưng dù sao cũng trong một khoảng sân, tất nhiên những người khác cũng nghe thấy. Lý Nguyệt Nga c*̃ng không sang khuyên, về vấn đề dạy dỗ con cái, nếu vợ chồng anh chị cả không thống nhất với nhau thì Đại Nha sẽ không thể nào nghe lời. Nếu người nhỏ hơn mà xen vào lo chuyện thì cũng có khả năng sẽ bị dạy dỗ lây.

Chuyện ở thôn Lục Gia, gia đình Lục Trường Chinh ở tít tận Quảng Châu không thể nào biết được.

Giờ phút này, Lục Trường Chinh đang đi cùng Tô Đình Khiêm đến nhà ga Quảng Châu bàn bạc với nhân viên công tác.

Mặc dù Tô Đình Khiêm vẫn chưa thể từ chức, nhưng Mạc Ngọc Dung đã nghỉ hưu, lúc trước bà ấy cũng vỗ n.g.ự.c bảo đảm với lãnh đạo, nên chuyện chuẩn bị vẫn phải mau chóng xong xuôi.

Một khi đã có tiền lệ, nhất định sẽ có ai đó khứu giác nhạy bén nghe thông tin mà nhảy vào. Nhà nước thu thập số liệu tham khảo thì không thể chỉ có một nhà bọn họ, vậy nên bây giờ họ phải nhanh chóng giành cơ hội trước.

Chủ nhiệm Kim, quản lý nhà ga Quảng Châu c*̃ng không ngờ rằng còn có chuyện như vậy. Nhưng người ta đã cầm chỉ thị đóng kín mộc đỏ đến, ông ấy cũng chỉ có thể phối hợp.

Chủ nhiệm Kim cầm chỉ thị đã phê duyệt xem đi xem lại, khó tin hỏi: "Giáo sư Tô, lãnh đạo thật sự nói sẽ làm ở nhà ga chúng tôi?"

Dù sao trong đây cũng chỉ viết là hợp tác với dự án thí điểm đặc biệt của nhà nước, cho phép nhà họ Tô xử lý những hoạt động kinh doanh nhỏ lẻ trong phạm vi nhất định. Trong đó không hề nói chính xác là phải làm ngay nhà ga của bọn họ.

Để có được dự án này, có lẽ lúc trước anh em nhà họ Tô đã phải nhờ không ít mối quan hệ để có được quyền tự chủ cao hơn, từ đó có thể hoạt động trên phạm vi lớn hơn.

"Lãnh đạo nói phải giải quyết vấn đề dân sinh trước, nhà ga..." Tô Đình Khiêm trình bày những vấn đề hiện có.

Chủ nhiệm Kim gật đầu. Tất nhiên bọn họ cũng tự nhận thức được những vấn đề này, cho nên nhà ga cũng đã có sẵn một cửa hàng bán lẻ rồi mà. Nhưng do Tô Đình Khiêm cũng vừa nói đến chuyện các tiểu thương nên ông ấy không bàn sâu thêm nữa.

Bọn họ c*̃ng không có cách nào hết. Mấy cái thứ quái quỷ này đâu có nằm trong quyền quyết định của bọn họ. Những lãnh đạo nhà ga cũng đã tốn hết công sức mới khiến đám người kia đồng ý xây một cửa hàng cửa hàng bán lẻ ở đây. Về chuyện mặt hàng ở đây quá ít, vốn dĩ người ta chỉ có mấy món ăn, bọn họ đâu thể nào chuyển cả cái tiệm cơm quốc doanh đến đây chứ?

Về phần giờ giấc đóng cửa buổi tối thì lại càng không có biện pháp nào. Người ta chỉ đi làm bình thường, lẽ nào bọn họ còn có thể không cho người ta tan làm hay sao.

Nghĩ đến đó, chủ nhiệm Kim thấy hình như mình đã nắm được dụng ý của lãnh đạo. Làm việc phải có cạnh tranh mới có thể có tiến bộ, nói không chừng nếu có người khác gia nhập...

Từ lâu chủ nhiệm Kim đã thấy nhân viên nữ ở cửa hàng kia không vừa mắt. Làm việc biếng nhác thì không nói, thái độ lại còn không tốt. Đừng nói đến hành khách, kể cả là nhân viên làm việc ở đây như ông ấy, lúc nào đến mua đồ thì người nọ cũng hờ hững, nếu không phải đang xem báo, móc len thì là đang ngủ.

Nhưng làm sao được, cả cửa hàng đó chỉ có đúng một nhân viên bán hàng là cô ta. Người khác đi báo cáo c*̃ng không có tác dụng, vì nghe nói đó là em vợ của một vị nào đó nên không đụng được.

"Được, nếu lãnh đạo cũng nói như vậy thì tất nhiên chúng tôi sẽ hợp tác hết sức mình."Chủ nhiệm Kim nói xong liền gọi hậu cần đem chìa khóa đến, sau đó dẫn người đi chọn vị trí.

Lúc này nhà ga vẫn chưa nghĩ đến chuyện mua bán, vậy nên bên trong không hề quy hoạch vị trí cửa hàng. Những không gian còn trống cũng toàn nằm ở góc khuất, người khác muốn mua gì đó thì sẽ phải đi tìm, vô cùng bất tiện.

Tô Đình Khiêm đi dạo một vòng, cuối cùng chỉ một vị trí mà hành khách lên tàu hay xuống tàu cũng sẽ đi ngang, hỏi: "Chủ nhiệm Kim, nếu tôi chọn ở đây thì có ổn không?"
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 366



Nhà ga thời bấy giờ không phân chia lối đi khác nhau cho khách lên tàu và xuống tàu như thời hiện đại, lúc này hầu hết lối đi là lối đi chung.

Chủ nhiệm Kim nhíu mày: "Ông muốn tôi xây cho ông một cửa hàng ngay vị trí này?"

"Không cần, ông chỉ cần giao mặt bằng cho tôi, cửa hàng thì chúng tôi sẽ tự lo."

"Giáo sư Tô, Phó sư trưởng Lục, chỗ chúng tôi không thể xây lung tung được. Nếu muốn sửa đổi khu vực này thì phải được lãnh đạo phía trên phê chuẩn mới được."

Tô Đình Khiêm khoát tay: "Ông yên tâm, chúng tôi sẽ không làm lung tung. Ông chỉ cần giao khu vực này cho tôi, sau đó tôi sẽ xây một cửa hàng bán lẻ di động, ông có biết cửa hàng bán lẻ di động không? Sẽ không khác nhiều với bưu điện hay sạp bán báo hiện tại đâu..."

Sau khi việc thi đại học được khôi phục, những lời truyền miệng tuôn ra, rất nhiều báo chí tạp chí nhao nhao phát hành trở lại. Nếu mọi người đến tận bưu điện mua những thứ này thì có chút phiền phức, vậy nên để thỏa mãn nhu cầu văn hóa ngày càng tăng của nhân dân, bưu điện ở mấy thành phố lớn bắt đầu chọn những tuyến đường đông đúc, sau đó cho ra hàng loạt những sạp bán báo ở bên đường để thử nghiệm, Quảng Châu chính là một trong số đó.

Chủ nhiệm Kim suy nghĩ về sạp báo hai tháng trước bắt đầu xuất hiện bên đường, cảm thấy có thể thực hiện được. Nhưng ông ấy cũng không dám đồng ý ngay lập tức, chỉ nói phải xin ý kiến lãnh đạo mới được.

Sau khi hai người rời khỏi, chủ nhiệm Kim liền gọi điện thoại cho cấp trên. Biết được đối phương có giấy phép đóng mộc đỏ của nhà nước, lãnh đạo liền giao việc này cho chủ nhiệm Kim toàn quyền phụ trách, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc kinh doanh bình thường của nhà ga là được.

Ngày hôm sau, chủ nhiệm Kim gọi lại cho Tô Đình Khiêm, nói lãnh đạo đã phê chuẩn. Thế nhưng bọn họ nhất định phải chú ý cho kỹ, không thể ảnh hưởng hành khách ra vào.

Tô Đình Khiêm đồng ý chắc nịch. Sau khi tan việc, ông ấy lại nhờ Lục Trường Chinh lái xe chở mình đến trạm xe lửa, hai cha con chọn một vị trí rộng rãi, sau đó đo kích thước.

Mọi việc đã được quyết định, mọi người liền bắt đầu phân công.

Tô Dịch Viễn lo việc liên hệ tìm người, lanh tay lẹ chân tìm nơi nhận sản xuất đồ đạc cho cửa hàng.

Tô Mạt và Lục Trường Chinh thì nhận nhiệm vụ giải quyết nguyên vật liệu. Cửa hàng này bán đồ ăn thức uống, nhất định không được thiếu những món ăn như hủ tiếu thịt các thứ.

Trước đây chỉ cần đặt mua những thứ này từ thị trường tự do. Nhưng đồ ở thị trường tự do khá đắt, vậy nên ngoại trừ thịt, không cần phí tiền cho những thức mà dị năng của Tô Mạt có thể thúc đẩy sinh trưởng được.

Huống hồ, những thứ do Tô Mạt trồng được lại có hương vị ngon hơn cả đồ trồng ở quê. Dù sao thì đồ ăn ngon cũng là mấu chốt để thu hút khách.

Hai vợ chồng lấy giấy phép, tận dụng quan hệ để đến công ty lương thực và chợ nông sản mua trước 500 cân được phê chuẩn. Tất nhiên, đây chẳng qua chỉ là ngụy trang, bọn họ chỉ mua một phần để tiện trộn lẫn những thứ Tô Mạt trồng được vào trong đó.

Vợ chồng Tô Đình Khiêm, một người tranh thủ tìm hiểu những chuyên gia làm quà vặt ở các nơi, một người thì bắt đầu luyện tài bếp núc.

Đến cuối tháng ba, cả hai bên đều được tu sửa hoàn chỉnh, tổng thể hiệu quả coi như thoả mãn. Tính hết tiền vật liệu, nhân công và tiền làm đồ đạc, họ tốn tổng cộng 900 đồng tiền.

Diện tích nhà lớn hơn, tổng diện tích cả hai là bốn trăm mét vuông, tính toán ra thì mỗi mét vuông tốn đến hai đồng.

Sau khi trùng tu, đội trưởng đội xây dựng còn cố ý gọi người tới chụp ảnh. Sau này khi nhận việc, cứ đem cái này ra, vậy là đẳng cấp của đội xây dựng bọn họ đã khác hẳn rồi.

Việc sửa nhà của Tô Mạt có thể chỉ là bình thường ở tương lai. Nhưng ở thời kỳ này thì như vậy đã là vô cùng hoành tráng.

Đầu tháng tư, những chiếc tủ đông được đặt hàng từ Hồng Kông cũng đến nơi. Họ mua hai chiếc, mỗi chiếc tốn một ngàn, hai chiếc là hơn hai ngàn đồng.

Tìm người dựng các gian hàng, lợp tôn cửa hàng bán lẻ c*̃ng đã xong, tốn hơn hai trăm đồng tiền. Số tiền đó đủ để xây hẳn một căn nhà ở nông thôn.

Đâu đó chuẩn bị sẵn sàng, mọi người liền nhanh chóng chuẩn bị khai trương.

Ngày 10 tháng 5 năm 1977, chủ nhật, cửa hàng bán lẻ đầu tiên của nhà họ Tô chính thức khai trương!

Ngày khai trương được chọn rất kỹ lưỡng.

Ngày 15 khi Hội chợ mùa xuân khai mạc, thời gian này rất nhiều người đến Quảng Châu, đúng là thời điểm ga tàu nhộn nhịp nhất.

Hội chợ mùa xuân không chỉ có các doanh nghiệp và thương nhân nước ngoài tham gia, mà còn có nhiều đại diện nhà máy trong nước đến tham quan học hỏi. Những người này đi tàu lâu như vậy, dù trên tàu có cơm ăn nhưng mùi vị không ngon, ăn nhiều cũng ngán.

Xuống tàu gặp đồ ăn ngon, giá rẻ lại không cần phiếu, chắc chắn ai cũng sẽ mua thử.

Thứ hai và chủ nhật, Tô Đình Khiêm, Tô Mạt, Tô Dịch Viễn đều không phải lên lớp, đúng lúc có thể giúp đỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-366.html.]

Dù sao mới bắt đầu, bề ngoài chắc chắn không tiện thuê người ngay, phải có quá trình từ từ.

Sáng sớm ngày mùng 10, Tô Mạt và Mạc Ngọc Dung đến cửa hàng, nhóm hai bếp than lên.

Cửa hàng không lớn, phía trước đặt hai bếp than và một giá sắt dài hơn một mét, giữa là lối đi cho người qua lại, bên trái là cửa, bên phải đặt một bếp ga, trang bị một chảo rán đường kính 60cm, dùng để làm bánh nướng hoặc bánh rán.

Phía sau là các kệ để đồ.

Sau khi nhóm bếp than lên, Tô Mạt đi lấy nước rồi hai mẹ con lau chùi cửa hàng trong ngoài một lượt. Sau đó thay áo bông trắng giống áo bếp trưởng, đội mũ đầu bếp trắng và đeo khẩu trang bằng vải trắng.

Chẳng mấy chốc, Lục Trường Chinh, Tô Đình Khiêm, Tô Dịch Viễn mang từng rổ bánh bao và các đồ khác đến.

Những thứ này đều là cả gia đình thức đêm chuẩn bị.

Sau khi nhà được trang trí xong, vợ chồng Tô Đình Khiêm chuyển đến ở phố Cao Đệ, nhà còn lại dùng làm xưởng chế biến thức ăn.

Cửa hàng ở ga tàu chỉ là khởi đầu, sau này chắc chắn sẽ mở thêm nhiều cửa hàng như vậy.

Nếu mỗi cửa hàng tự làm bánh, phải thuê nhiều người, hiệu suất không cao, mùi vị không đồng đều, không bằng làm sẵn tại xưởng, mỗi ngày trước khi mở cửa, thống nhất từ xưởng giao hàng đến, cửa hàng chỉ cần thuê một hai người bán hàng là được.

Mô hình này đời sau rất phổ biến, nhưng ở thời này là ý tưởng tiên tiến, mà lại do Tô Đình Khiêm đề xuất. Quả nhiên là nhà có truyền thống kinh doanh, người nhà họ Tô bẩm sinh đã biết làm ăn.

Sau khi đồ được mang đến, Mạc Ngọc Dung lập tức hấp bánh bao trên bếp than, mọi người bắt đầu bày đồ, Tô Mạt bắt đầu làm nóng chảo rán.

Chẳng mấy chốc, cửa hàng trống rỗng đã đầy đồ. Hai chồng lồng hấp bánh bao, bên cạnh giá sắt là nồi đất đựng đầy trứng luộc trà, ấm sắt đựng sữa đậu nành nóng, một rổ bánh nướng còn nóng, bên cạnh còn một rổ khác để lát nữa đựng bánh nướng mặn.

Bảng giá cũng được Tô Đình Khiêm viết xong sau đó đặt phía trước cửa hàng.

Bánh bao ngọt: 8 xu/cái.

Bánh bao đường đỏ: 1 hào/cái.

Bánh bao rau thịt: 1 hào/cái.

Bánh bao thịt: 1 hào 5 xu/cái.

Trứng luộc trà: 1 hào 5 xu/quả.

Bánh rán nhân thịt: 1 hào 5 xu/cái.

Bánh nướng mặn: 5 xu/miếng.

Sữa đậu nành ngọt: 5 xu/bát.

Hôm nay là ngày khai trương đầu tiên, để thử nghiệm trước nên họ chuẩn bị không nhiều loại.

Lúc này, hành khách mới đến ga đã bắt đầu lần lượt đi ra, thấy cửa hàng nhà họ Tô đều tò mò nhưng chỉ nhìn chứ chưa có ai mua.

Lúc này, một người đàn ông sắc mặt xanh xao bước tới. Anh ta đến từ một tỉnh Tây Bắc, lần đầu đến Quảng Châu, phải đi tàu năm sáu ngày nên bị say tàu, hơn nữa ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ rất khó chịu, chỉ muốn uống gì đó nóng.

Tô Mạt lúc này đã làm xong một cái bánh nướng mặn, đang phết nước sốt, nước sốt đỏ cam sáng bóng, phết lên bánh vàng ươm, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Người đàn ông nuốt nước bọt hỏi: "Các cô ở đây bán đồ ăn à?"

"Đúng vậy, anh muốn ăn gì?" Tô Mạt cười hỏi.

Người đàn ông nhìn bảng giá nói: "Cho tôi một bát sữa đậu nành nóng."

Tô Dịch Viễn ở bên cạnh liền rót cho anh ta một bát.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 367



Người đàn ông uống xong rồi nếm kĩ mùi vị. Sữa đậu nành không tệ, còn rất ngọt. Anh ta nói: "Cho tôi thêm một bát."

Uống xong hai bát, người đàn ông cũng tỉnh táo hơn, nhìn cái bánh nướng đã được Tô Mạt cắt xong hỏi: "Đây là bánh nướng mặn?"

"Vâng, anh có muốn thử không? 5 xu một miếng." Một cái bánh lớn, Tô Mạt cắt thành tám miếng, mỗi miếng vẫn còn khá to.

"Được, cho tôi một miếng."

Người đàn ông nhận bánh từ Tô Mạt, cắn vài miếng đã hết. Đúng là ngon hơn đồ trên tàu nhiều.

Anh ta ăn liền bốn miếng rồi mới dừng lại. Lấy ra ba hào, đưa cho Tô Dịch Viễn.

Thấy thằng kia cứ nhìn mình chằm chằm, hẳn là nghĩ anh ta định ăn quỵt, mặc dù anh ta bây giờ trông có vẻ nhếch nhác nhưng đó là do đi tàu mà thôi, chứ anh ta vẫn là một người có thể diện.

Người đàn ông ăn no uống đủ, cũng đã có chút tinh thần nên bắt đầu nói chuyện.

"Bánh bao của các cô đắt quá, bánh bao trắng trong nhà ăn ở xưởng chỗ chúng tôi chỉ ba xu một cái, cho dù quán cơm quốc doanh cũng chỉ năm xu, thế mà các cô bán tám xu."

"Anh à, cái này không giống nhau, bánh bao của chúng tôi không cần phiếu."

"Hơn nữa, bánh bao xưởng các anh chắc không có đường đúng không? Bánh bao chúng tôi không chỉ cho thêm đường, mà còn thêm sữa bột vào, không chỉ thơm ngon mềm mại mà ngửi thấy còn phải ch** n**c miếng nữa đó."

Thời buổi này, có thể đi tàu đều là người có địa vị hoặc nhà có điều kiện, người như vậy sẽ không để ý mấy đồng bạc lẻ này, chỉ cần đồ đủ tốt đa phần sẽ bằng lòng bỏ tiền ra mua.

Người đàn ông bị Tô Mạt thuyết phục bèn nói: "Vậy cho tôi một cái."

Người đàn ông sau khi nhận được bánh, cẩn thận ngửi ngửi, quả nhiên có mùi sữa nhàn nhạt, cắn một miếng, quả thật ăn rất ngon, bất giác từng ngụm từng ngụm ăn hết cái bánh.

"Ngon thật, cho tôi thêm hai cái nữa đi." Người đàn ông nói rồi lấy hộp cơm từ trong túi ra đựng bánh vào. Sau khi trả tiền liền rời đi.

Có người mở hàng, người khác cũng bắt đầu đến mua.

"Bánh bao rau thịt là nhân gì?"

"Hôm nay bánh bao rau thịt của chúng tôi có ba loại nhân, nhân cần tây cà rốt thịt, nhân bắp cải thịt và nhân nấm hương rau xanh thịt. Anh chọn loại nào?"

"Cho tôi hai cái cần tây cà rốt."

"Cho tôi một cái nấm hương rau xanh."

"Cho tôi hai miếng bánh nướng mặn."

"Một bát sữa đậu nành."

"Hai trứng luộc trà."

...

Theo trời càng ngày càng sáng, người cũng càng ngày càng đông, việc làm ăn của cửa hàng cũng dần tốt lên. Năm người cũng bắt đầu bận rộn, Tô Mạt và Mạc Ngọc Dung phục vụ khách hàng, Tô Đình Khiêm phụ trách thu tiền và thối tiền, Lục Trường Chinh ở bên cạnh rán bánh, Tô Dịch Viễn thì linh động ở bên ngoài, khi rửa bát lúc lại hỗ trợ rót sữa đậu,...

Chủ yếu là nguyên liệu tốt, mùi vị quả thực ngon, ăn không thua gì quán cơm quốc doanh, nhiều người ăn xong một cái đều sẽ mua thêm mấy cái mang về.

Quan trọng nhất là, ở đây không cần phiếu, chỉ cần trả tiền, mua bao nhiêu cũng được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-367.html.]

Còn chưa đến trưa, có nhiều loại đã hết hàng, Tô Dịch Viễn và Lục Trường Chinh vội lái xe về xưởng lấy thêm.

Tô Đình Khiêm nhìn lượng khách này, ước chừng số hàng họ chuẩn bị không đủ. Đợi Lục Trường Chinh và Tô Dịch Viễn lấy đồ về, liền bảo Tô Dịch Viễn cùng ông lái xe đi tìm người.

Đoạn thời gian trước, khi Tô Đình Khiêm đi tìm thợ lành nghề, đã nghe ngóng được vài người phụ nữ giỏi làm bánh bao nhưng không có việc làm.

Tô Đình Khiêm tìm hai người gần nhất, nói điều kiện và đãi ngộ. Làm theo ngày, mỗi ngày hai đồng, lương trả theo ngày. Cuối ngày hôm trước sẽ thông báo xem ngày hôm sau có cần đến làm không.

Hai người phụ nữ nghe xong, nào có ai không hài lòng, lập tức đồng ý. Người bình thường lương cũng mới chỉ ba bốn chục đồng, một ngày họ được tận hai đồng, dù không ổn định nhưng vẫn hơn làm hộp diêm.

Đến xưởng, Tô Dịch Viễn bắt đầu chỉ huy hai người làm việc, người nhồi bột, người băm nhân, còn anh ta thì phối nhân, trộn đường các thứ. Tài nấu ăn của Tô Dịch Viễn cũng không tồi, việc làm nhân và phối liệu mặc định do anh ta và Tô Mạt làm.

Đáng lẽ để hai bác gái vừa thuê đến làm cũng được, nhưng hiện giờ mọi người chưa quen biết, cũng không rõ nhân phẩm họ ra sao nên đành tự mình làm trước.

Quan sát một thời gian, thấy họ đáng tin rồi dần giao việc cho họ cũng được.

Tại xưởng để Tô Dịch Viễn giám sát, Tô Đình Khiêm thì lái xe đến thư viện đón Trương Chấn qua đây. Thực sự không còn cách nào khác, với lượng khách hôm nay, ngày mai một mình Mạc Ngọc Dung đoán chắc sẽ rất bận rộn, huống hồ xưởng cũng cần người trông coi.

Tô Đình Khiêm sau khi được phê duyệt liền đi nói chuyện với Trương Chấn, hy vọng ông cụ có thể đến giúp mình. Sau khi Tiểu Đinh thi đỗ đại học, Trương Chấn ở thư viện một mình cũng cô đơn, tuổi thì cao, cuối cùng vẫn muốn gần gũi với thế hệ sau một chút, nên đồng ý.

Trương Chấn đã lớn tuổi, ông cụ muốn nghỉ hưu thì thư viện cũng đồng ý, chỉ là năm nay nhà nước mới nhắc lại chuyện công nhân và cán bộ nghỉ hưu, điều lệ mới chưa công bố, quy định tạm thời năm 1957 đã được sửa đổi vào năm 1966, bây giờ lại nói năm 1966 không công nhận.

Thư viện không biết sắp xếp sao cho phải nên mới chậm trễ, nhưng công việc thực ra đã bàn giao xong.

Tô Đình Khiêm sau khi đi qua, cùng Trương Chấn nói chuyện với giám đốc thư viện, chỉ nói trong nhà có việc bận cần ông cụ qua trông trẻ, xin cho nghỉ sớm, đợi khi nào thủ tục rõ ràng sẽ quay lại làm thủ tục.

Trương Chấn ở thư viện vốn cũng là không có việc gì, giám đốc cũng vui lòng giúp đỡ, nên đã đồng ý.

Hai người thu dọn quần áo, chăn màn và đồ dùng cá nhân của Trương Chấn mang qua trước, còn lại chờ xong thủ tục sẽ chuyển sau.

Cửa hàng mở đến hơn 10 giờ tối, bán hết hàng mới đóng cửa.

Sau khi về nhà, cả gia đình tính toán doanh thu hôm nay.

Để tiện thống kê, trừ đi phần ăn của mình, những thứ họ mang ra bán đều tính theo số tròn.

Hôm nay tổng cộng mang 200 cái bánh bao trắng; 100 cái bánh bao đường đỏ; bánh bao rau thịt mỗi loại 100 cái, tổng 300 cái; bánh bao thịt 100 cái; trứng luộc trà 100 cái; bánh rán nhân thịt đã rán 50 cái; bánh nướng mặn đã nướng 100 cái, cắt thành 800 miếng; sữa đậu nành đã nấu hai thùng, mỗi thùng khoảng hơn 300 bát.

Tất cả đều bán hết, doanh thu hôm nay tổng cộng 165 đồng.

Ngày khai trương đầu tiên, doanh thu đã cao như vậy, mọi người đều rất vui vẻ. Nếu ngày nào cũng có doanh thu cao thế này, vậy một tháng thì không tưởng được.

Tính toán xong doanh thu, Tô Dịch Viễn bắt đầu tính toán lợi nhuận gộp.

Những món này họ đều dùng nguyên liệu tốt nhất, một cân bột mì làm được khoảng 10 cái bánh bao không nhân hoặc 15 cái bánh bao có nhân.

Bánh bao ngọt 200 cái, dùng 20 cân bột mì, 2 cân đường trắng và 1 cân sữa bột, chi phí 7,63 đồng, lợi nhuận gộp 8,47 đồng.

Bánh bao đường đỏ 100 cái, dùng 10 cân bột mì, 2 cân đường đỏ, chi phí 2,88 đồng, lợi nhuận gộp 7,12 đồng.

Lượng thịt sử dụng là một cân thịt làm 20 cái bánh bao thịt, 40 cái bánh bao rau thịt theo tỷ lệ này.

Tổng 400 cái bánh bao, dùng 28 cân bột mì, 13 cân thịt heo, 4 cân mỗi loại cần tây, cà rốt, bắp cải, rau xanh, nửa cân nấm hương. Rau xanh tính chung 5 xu một cân, nấm hương là đồ nhà họ Lục gửi đến nên không tốn tiền, tổng chi phí 16 đồng, lợi nhuận gộp 29 đồng.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 368



Trứng gà năm nay tăng giá, 8 hào 2 một cân, một cân khoảng 8 cái. 100 trứng gà, 13 cân, chi phí 10,66 đồng, lợi nhuận gộp 4,34 đồng.

Bánh rán nhân thịt 50 cái, dùng 4 cân bột mì, 1 cân thịt heo, 4 cân rau hẹ, chi phí 1,96 đồng, lợi nhuận gộp 5,54 đồng.

Bánh nướng mặn, 1 cân bột làm được 10 cái, 100 cái dùng 10 cân bột, chi phí làm nước sốt khoảng 2 đồng, tổng chi phí 3,7 đồng, lợi nhuận gộp 36,3 đồng.

Lợi nhuận gộp rất cao nhưng làm bánh nướng mặn tốn công và gas, Lục Trường Chinh một lính đặc công, một ngày làm 100 cái bánh, cảm thấy cổ tay hơi mỏi. Gas một ngày ước chừng tốn khoảng một phần ba bình.

Sữa đậu nành cũng dùng nguyên liệu đầy đủ. Một thùng sữa đậu nành khoảng 100 lít, dùng 14 cân đậu nành, 3 cân đường. Hai thùng sữa đậu nành chi phí 8,3 đồng, lợi nhuận gộp 21,7 đồng.

Tính tổng lợi nhuận gộp là 112 đồng, trừ các chi phí ẩn khác, mỗi ngày lãi ròng tám chín mươi đồng là chắc chắn.

Tô Dịch Viễn tính toán xong, phấn khởi đến nỗi không ngừng xoa tay.

Quả nhiên là phải làm kinh doanh, như vậy mới có thể phát tài.

Nhưng doanh thu hôm nay cao do lượng người đông. Ngày mai chỉ có một mình thím, chắc không làm được nhiều như vậy, nhất là bánh nướng mặn có lợi nhuận cao nhất.

Đợi hội chợ mùa xuân kết thúc, lượng người sẽ giảm xuống. Ước chừng bình thường một ngày chỉ lợi nhuận gộp năm sáu mươi đồng. Nhưng như vậy cũng đã rất tốt, ở nhà máy, phải làm quản lý nhỏ mới có lương năm sáu mươi đồng một tháng.

Họ một ngày bằng người khác một tháng, có gì mà không hài lòng. Hơn nữa, đây mới chỉ một cửa hàng, đợi mở thêm vài cái, chi phí sẽ giảm, lợi nhuận sẽ cao hơn.

Ngày mai thiếu người, chắc không làm được nhiều bánh nướng mặn, sau khi cả nhà bàn bạc, quyết định nấu thêm một thùng sữa đậu nành, vì hai thùng hôm nay bán hết từ giữa buổi chiều, nấu thêm một thùng chắc cũng bán hết. Rồi làm bánh bao rau thịt và trứng luộc trà nhiều thêm một chút để bù đắp bánh nướng mặn.

Bàn xong, mọi người nhanh chóng đi ngủ. Hai đứa nhỏ hôm nay gửi nhờ Tư lệnh Hứa, hai vợ chồng Tô Mạt không cần về viện gia chúc, cũng ngủ ở đây.

Trước khi ngủ, Mạc Ngọc Dung cho trứng luộc trà vào nồi luộc với lửa nhỏ. Trứng luộc trà chính là như vậy, phải luộc lâu mới thấm vị. Trà dùng luộc trứng là loại trà cũ, vợ chồng Tô Đình Khiêm mua ở nông thôn xung quanh, uống không ngon, rất rẻ, chỉ vài hào một cân.

Ngày hôm sau, còn chưa đến năm giờ mà cả nhà đã lại dậy rồi. Tô Mạt pha nước sốt bánh nướng và làm bánh rán, ba người đàn ông xay đậu nành và nấu sữa đậu, Mạc Ngọc Dung thì hấp nóng bánh bao, đến nơi chỉ cần hâm lại là bán được ngay, rất nhanh chóng.

Bảy giờ hơn, Lục Trường Chinh lái xe đưa Tô Mạt đến trường, sau đó quay về đơn vị.

Buổi sáng, Tô Đình Khiêm không phải lên lớp, liền lấy xe ba bánh cùng Mạc Ngọc Dung chở đồ đến cửa hàng, buổi sáng cũng ở đó giúp đỡ.

Trương Chấn ở xưởng, theo bảng phân phối của Tô Dịch Viễn mà chia nguyên liệu, đồng thời làm giám sát. Chủ yếu là quan sát xem hai người phụ giúp có làm sạch sẽ hay không. Hai người này làm việc rất thạo, phối hợp nhịp nhàng, một ngày làm bảy tám trăm cái bánh bao là chuyện thường.

Tô Dịch Viễn lần đầu tiên tự làm kinh doanh, cảm thấy rất phấn khởi, lên lớp cũng thỉnh thoảng phân tâm suy nghĩ về kế hoạch sau này. Dù trước đây từng làm giám đốc nhà máy, nhưng làm cho nhà nước và làm cho mình suy cho cùng vẫn có sự khác biệt. Nghĩ đến việc buổi chiều thím một mình chắc sẽ bận rộn, nên quyết định trốn học buổi chiều để qua giúp đỡ.

Tô Dịch Viễn đạp xe đạp, trên đường đầy hào hứng chạy đến ga tàu. Sau khi gửi xe xong, anh ta vui vẻ hát hò rồi bước vào tiệm tạp hóa.

Vừa bước vào, anh ta đã thấy trước tiệm có một ông lão mang cặp công văn, mặc quân phục màu xanh, nhìn sao cũng thấy quen quen.

Tô Dịch Viễn hoảng sợ, định quay đầu bỏ chạy.

Chết tiệt!

Sao ông già lại đến đây không một tiếng động thế này? Xuất quỷ nhập thần;, đặc vụ cũng chưa chắc có tài năng như ông ấy. Ông ấy không cần làm trong quân đội đâu, nên vào cơ quan an ninh bắt đặc vụ đi.

Tô Dịch Viễn còn chưa kịp chạy thì đã nghe tiếng hét lớn từ phía sau: "Tô Dịch Viễn!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-368.html.]

Anh ta vội quay lại, cười toe toét chào Tô Đình Đức đang tiến tới: "Cha, sao cha lại ở đây?"

"Chạy cái gì? Con làm gì ở đây? Không phải con phải đi học sao? Hay là con trốn học?"

"Con không có chạy, chỉ là đúng lúc bụng hơi khó chịu, cần đi vệ sinh gấp thôi. Cha đợi con một chút, con sẽ quay lại nói chuyện với cha sau." Tô Dịch Viễn giả vờ làm như đang rất gấp rồi vội chạy đi.

Anh ta vào nhà vệ sinh, đi một vòng rồi quay lại.

"Con trốn học à?" Tô Dịch Viễn vừa về tới thì Tô Đình Đức đã hỏi ngay.

"Ôi, trốn gì mà trốn. Chúng con có giờ nghỉ trưa, con nghĩ thím ở đây một mình nên buổi trưa đến giúp một tay."

Trường của Tô Dịch Viễn cũng gần ga tàu, đi xe đạp chỉ mất khoảng mười mấy hai mươi phút. Anh ta vừa hết giờ học buổi sáng là đến đây ngay, bây giờ mới hơn mười hai giờ nói vậy cũng xem như hợp lý.

"Con còn chưa ăn trưa đã chạy đến đây, con lấy một cái bánh bao lót bụng trước." Tô Dịch Viễn nói: “Chú và thím để cháu trông tiệm cho, hai người đi ăn trưa và nghỉ ngơi đi. Lát nữa chú còn phải đi làm, ăn mau đi kẻo trễ đấy."

Tô Đình Đức thấy Tô Dịch Viễn vẻ mặt tự nhiên, không giống nói dối, tuy có chút nghi ngờ nhưng cũng tin lời anh ta.

Mạc Ngọc Dung nhanh chóng lấy hai cái bánh bao đưa cho Tô Dịch Viễn: “Dịch Viễn, thím bận quá. Cháu học hành là chính, buổi trưa chạy đi chạy lại, chiều học sẽ không có tinh thần."

Tô Dịch Viễn xua tay: “Không sao đâu. Lúc trước ở trong quân đội làm gì có giờ ngủ trưa. Thím đừng lo, cháu còn trẻ, tinh thần tốt lắm."

"Lúc đó chú và thím lớn tuổi rồi, dậy sớm ngủ muộn, buổi trưa lại không nghỉ ngơi sao chịu nổi? Sau này buổi trưa cháu sẽ qua trông tiệm, hai người tranh thủ đến phòng chờ ngồi nghỉ một chút."

"Cháu đúng là..."

Tô Đình Đức vẫy tay cắt ngang: “Ngọc Dung, cứ để thằng bé buổi trưa qua đây đi, nó cần rèn luyện. Thanh niên chịu khó một chút cũng không sao."

Thấy anh cả nói vậy, Mạc Ngọc Dung cũng không nói gì thêm.

"Em và Đình Khiêm đi ăn trưa và nghỉ ngơi đi, buổi trưa anh và thằng bé trông tiệm cho." Tô Đình Đức nói xong thì xắn tay áo, theo sau Tô Dịch Viễn chuẩn bị vào tiệm.

"Đừng, đừng, tuyệt đối không được!" Tô Dịch Viễn quay lại vội vàng ngăn cản: “Cha không thấy cha đứng đây không ai dám vào mua đồ à? Nếu cha trông tiệm với con e là cả buổi trưa cũng không có ai tới. Cha cứ đi xa một chút, đừng ảnh hưởng đến việc buôn bán của chúng con."

"Cha thì làm sao?" Tô Đình Đức giận dữ, thằng con bất hiếu này, nói năng gì vậy?

Người khác không đến mua đồ liên quan gì đến ông ấy?

"Cha mặc bộ đồ này, thêm cái mặt đen thui và giọng nói lớn tiếng của cha, người ta đều sợ hết hồn, ai dám lại gần chứ?"

"Thằng nhóc này." Tô Đình Đức tát một cái lên đầu Tô Dịch Viễn.

Tô Dịch Viễn cố tình làm ra vẻ đau đến nhe răng trợn mắt: “Không tin? Không tin cha thử đứng xa một chút, xem có ai đến mua đồ không."

Tô Đình Khiêm cười lớn, lấy hộp cơm ra, bỏ vào đó năm sáu cái bánh bao rồi thêm ba quả trứng luộc trong nước trà, rót một cốc sữa đậu nành, nói với Tô Đình Đức: "Anh, đi thôi, ra chỗ kia ăn cơm với chúng em."

Ở đây không có ghế dư cho nên họ ra phòng chờ tìm chỗ ngồi.

Tô Đình Đức "hừ" một tiếng rồi cùng họ đi. Nhưng ông ấy vẫn không yên lòng nên đứng xa xa quan sát xem có đúng như lời Tô Dịch Viễn nói không.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 369



Quả nhiên, chẳng bao lâu sau đã có hai vị đồng chí đến mua đồ ăn.

Mặt Tô Đình Đức càng đen hơn, những người đó đúng là không biết nhìn người, ông ấy thì làm sao? Cung đâu có ăn thịt người.

Sau khi ba người ăn trưa xong, Tô Đình Đức không quay lại tiệm tạp hóa mà rời đi luôn. Ông ấy có xe đến đón, tiện thể đưa Tô Đình Khiêm đến trường, đỡ cho ông phải đi xe đạp.

Mạc Ngọc Dung ở phòng chờ chợp mắt một chút rồi vội quay lại tiệm. Thấy đã gần đến giờ, bà vội bảo Tô Dịch Viễn đi học.

Tô Đình Đức đến, Tô Dịch Viễn tất nhiên không dám trốn học nữa, cho nên ngoan ngoãn trở lại trường.

Thấy Tô Dịch Viễn đến lớp, Phạm Hoa Phương hơi ngạc nhiên hỏi ngay: "Tô Dịch Viễn, không phải cậu nói buổi chiều có việc sao? Sao lại đến đây?"

Phạm Hoa Phương là lớp trưởng của lớp Tô Dịch Viễn, tính cách hào sảng lại thích giúp đỡ người khác nên được mọi người chọn làm lớp trưởng. Cô ấy và Tô Dịch Viễn đều là người đi học có lương, có nhiều điểm chung nên hai người khá thân thiết.

Tô Dịch Viễn muốn trốn học nhưng sợ có chuyện gì, nên nói với Phạm Hoa Phương, có việc gì thì còn nhờ cô ấy giúp che giấu.

Tô Dịch Viễn cười nói: "Không có việc gì nữa nên quay lại học."

Nói xong anh ta tìm chỗ ngồi, Phạm Hoa Phương đương nhiên ngồi cạnh anh ta.

Tô Dịch Viễn cũng không thấy có gì lạ, dù sao phòng học cũng nhỏ, nam nữ học sinh ngồi cạnh nhau cũng bình thường. Hơn nữa, Phạm Hoa Phương thường ngồi cạnh anh ta nên anh ta cũng đã quen rồi, đôi khi đến lớp muộn không có chỗ ngồi, anh ta cũng sẽ ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô ấy.

Chẳng bao lâu giáo viên đã vào lớp, Tô Dịch Viễn chăm chú nghe giảng, không liếc nhìn Phạm Hoa Phương lấy một lần.

Phạm Hoa Phương nhìn trộm Tô Dịch Viễn đang chăm chú nghe giảng, trong lòng có chút nghẹn ngào.

Năm nay Phạm Hoa Phương 24 tuổi, ở thời đại này, phụ nữ ở tuổi này đã không còn nhỏ nữa. Trước đây gia đình lo lắng về hôn sự của cô ấy, nhưng từ khi cô ấy đỗ đại học thì mọi thứ mới ổn hơn.

Phạm Hoa Phương có ngoại hình ưa nhìn, công việc trước đây cũng tốt, năng lực cũng có, mắt nhìn tất nhiên không thấp, trước đây gia đình giới thiệu thanh niên trong nhà xưởng cho cô ấy, nhưng cô ấy không để mắt đến ai hết.

Tô Dịch Viễn tuấn tú, khí chất không tồi, lần đầu gặp trong lớp Phạm Hoa Phương đã để ý anh ta.

Sau khi làm lớp trưởng, biết một số thông tin về Tô Dịch Viễn, Phạm Hoa Phương xác định ngay Tô Dịch Viễn chính là người mình tìm kiếm.

Con nhà cán bộ cấp cao, gia cảnh tốt, còn có nhà riêng ở Quảng Châu, quan trọng nhất là vẫn chưa có người yêu, bỏ qua người đàn ông này là không còn cơ hội nữa.

Vì vậy, Phạm Hoa Phương lợi dụng chức vụ lớp trưởng bắt đầu tiếp xúc với Tô Dịch Viễn, thỉnh thoảng thể hiện mình trước mặt anh ta, một thời gian sau hai người trở nên thân quen, thường ngồi học chung với nhau.

Nhưng chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè.

Không biết là Tô Dịch Viễn không để mắt đến cô ấy hay quá thờ ơ, vẫn không có động thái gì. Chẳng lẽ thật sự muốn để một nữ đồng chí như cô ấy thổ lộ sao?

Nếu không phải thỉnh thoảng vẫn có nam đồng chí đến làm màu trước mặt cô ấy thì Phạm Hoa Phương đã nghi ngờ sức quyến rũ của mình.

*

Sau khi tan học buổi chiều, Tô Mạt đi xe đến ga tàu hỏa để giúp đỡ. Khi Tô Mạt đến nơi, Tô Dịch Viễn đã ở đó. Hai người kêu Mạc Ngọc Dung về nhà nghỉ ngơi, buổi tối chỉ cần hai anh em trông coi là được.

Buổi tối có ít chuyến tàu xuất phát, lúc này lại không có hành khách nào đến ga, hàng hóa mang đến cũng không còn nhiều. Mạc Ngọc Dung để lại xe ba bánh cho hai anh em rồi tự đạp xe đạp của Tô Dịch Viễn về nhà.

Anh cả đến rồi, có thể tối nay sẽ qua nhà họ ăn cơm, bà về trước để chuẩn bị bữa tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-369.html.]

Sau khi Mạc Ngọc Dung rời đi, Tô Dịch Viễn đến phòng chờ để hỏi thăm, buổi tối chỉ có hai chuyến tàu, một chuyến vào lúc 6 giờ 50 và một chuyến vào lúc 8 giờ.

Hai anh em kiểm tra hàng tồn kho, còn lại khoảng 40 cái bánh bao chay, hơn 50 cái bánh bao hấp, hơn 30 trứng trà, bánh rán đã bán hết rồi, sữa đậu nành cũng chỉ còn nửa thùng.

Tô Mạt nhìn đồng hồ, còn chưa đến 6 giờ 20, còn khoảng nửa tiếng nữa mới đến chuyến tàu tiếp theo nên cô nhanh chóng nhào bột để sau khi hai chuyến tàu đến ga sẽ sẽ nướng một ít bánh sốt tương để bán.

Chủ nhiệm KIm vừa tan làm, vốn định về nhà ngay nhưng nghe đồng nghiệp nói rằng bánh bao nhà họ Tô rất ngon, cho nên ông ấy quyết định ghé qua xem thử.

Tô Dịch Viễn thấy chủ nhiệm Kim đến thì mỉm cười chào hỏi: “Chủ nhiệm Kim, tan làm rồi sao?"

Khi cái nhà sắt này được đưa đến đây, hai anh em đã tiếp xúc với chủ nhiệm Kim nên họ nhận ra ông ấy.

" Đúng vậy, tan làm rồi. Sao lại là hai sinh viên các cháu ở đây?" Chủ nhiệm Kim hỏi.

"Người già lớn tuổi bận rộn cả ngày cũng đã mệt mỏi, cháu và em gái tan học rồi thì đến giúp một tay, để người lớn về nhà nghỉ ngơi." Tô Dịch Viễn nói.

"Việc này không làm thì không biết, làm rồi mới thấy sợ, dậy sớm thức khuya, không có một phút rảnh rỗi. Bốn năm giờ sáng đã phải dậy, tối mười một mười hai giờ mới được ngủ, người trẻ như chúng cháu còn có thể chịu được chứ người già sao mà chịu nổi?"

Khó khăn là điều phải nói ra, nếu không người ta thấy bọn họ làm ăn tốt lại sinh lòng ganh tỵ thì không hay. Mặc dù bọn họ có giấy phép chính thức từ cấp trên nhưng tránh phiền phức vẫn tốt hơn.

"Chủ nhiệm Kim, mời ngài dùng thử bánh bao của chúng cháu, xem hương vị thế nào." Tô Dịch Viễn dùng kẹp tre gắp một cái bánh bao đưa cho chủ nhiệm Kim.

Chủ nhiệm Kim xua tay: “Không cần, chúng tôi không thể lấy của dân một cây kim sợi chỉ nào."

"Ôi chao, ngài nói gì vậy? Cháu chỉ muốn chủ nhiệm Kim thử hương vị để cho chúng cháu ý kiến thôi, đâu có đến mức đó."

"Cũng không phải đồ gì quý giá, chủ nhiệm Kim cứ thử đi rồi chỉ điểm cho chúng cháu một chút."

Chủ nhiệm Kim nghe Tô Dịch Viễn nói vậy cũng nhận lấy bánh bao, cắn một miếng, quả thật rất ngon. Ngon hơn nhiều so với bánh bao của nhiều nhà hàng quốc doanh.

Chủ nhiệm Kim là người tỉnh Hà Bắc được điều về Quảng Châu vài năm trước. Bánh bao ở Quảng Châu không giống với ở phía Bắc, các loại như bánh bao xá xíu, bánh bao nhân trứng muối, bánh bao đậu đỏ gì đó ngọt ngọt mặn mặn, ông ấy ăn không quen.

"Chủ nhiệm Kim, mời ngài uống một ly sữa đậu nành cho mát." Tô Mạt rót một ly sữa đậu nành đưa qua.

Hai anh em đều rất khéo léo, thấy chủ nhiệm Kim ăn hết một cái bánh bao, Tô Dịch Viễn lại gắp một cái bánh bao vị khác đưa qua, không hay không biết chủ nhiệm Kim đã ăn ba cái bánh bao và uống một chén sữa đậu nành.

Khi đã ăn no chủ nhiệm Kim mới nhận ra: “Ôi chao, sao lại ăn nhiều thế này?"

"Bánh bao của các cháu rất ngon, tôi không có ý kiến gì cả, các cháu cứ giữ vững chất lượng này là được."

Chủ nhiệm Kim nói xong thì muốn trả tiền cho những thứ vừa ăn. Hai anh em dĩ nhiên không nhận, sau một hồi từ chối, chủ nhiệm Kim mua vài cái bánh bao mang về cho con, coi như bù đắp thiệt hại cho nhà họ Tô.

Tô Dịch Viễn gắp bánh bao vào giấy dầu cho chủ nhiệm Kim, tiện thể gắp thêm hai cái màn thầu rồi gói lại đưa cho ông ấy.

"Chủ nhiệm Kim, bánh bao của ngài đây. Nếu người nhà thích, mong ngài ủng hộ thêm."

"Tất nhiên rồi."

"À phải rồi, chủ nhiệm Kim, bên cục có nói gì về việc tính tiền thuê ở chỗ này không?" Tô Mạt nhân cơ hội hỏi.

"Lãnh đạo nói rồi, chỗ này nhỏ nên không cần tiền thuê, coi như Cục Đường sắt hỗ trợ dự án quốc gia." Chủ nhiệm Kim đáp.

Lãnh đạo bảo ông ấy quyết định, ông ấy thật sự không biết tính phí thế nào, cái nhà sắt này là của người ta tự chuẩn bị, chiếm diện tích còn chưa đến năm mét vuông, biết tính phí như thế nào đây?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back