Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 350



Buổi tối hôm sau, Từ Khải Phát đi tìm Tô Dịch Viễn, đưa tiền bán kim cương cho anh ta.

Số tiền này vượt xa dự đoán của Tô Dịch Viễn, trước đó Từ Khải Phát từng nói anh ta thu mua một con cá vàng nhỏ khoảng 180 - 200 tệ, Tô Dịch Viễn nghĩ rằng thứ này nhiều lắm cũng chỉ 1000 tệ, không ngờ lại bán được 1800 đô la Hồng Kông.

"Anh Phát, anh không tự bù tiền vào đó chứ?"

"Người anh em à, tôi làm ăn thành thật, một là một, hai là hai, không lấy tiền của anh, cũng không tự bù tiền vào." Từ Khải Phát nghiêm túc nói, tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn, không thể hoà làm một.

Cùng lắm là anh ta sẽ không lấy tiền của anh em.

Tô Dịch Viễn cười hì hì đi vào phòng, cầm ba viên kim cương ra đưa cho Từ Khải Phát, cũng hai cara, có một viên lớn hơn, anh ta định để dành sau này sẽ bán.

"Anh Phát, anh tìm cơ hội bán mấy viên này luôn giúp tôi."

Từ Khải Phát:...

"Ông chủ kia đã về Hồng Lông, dạo này không vận chuyển hàng hoá. Đến khi nào chuyển hàng thì đưa cho tôi."

Tô Dịch Viễn xua tay: "Không sao, cứ để ở chỗ anh, bán rồi đưa tiền cho tôi là được."

"Anh sợ tôi lấy kim cương của anh sao?" Từ Khải Phát tức giận nói.

Thằng nhóc này, còn thử anh ta, Từ Khải Phát anh ta thèm mấy ngàn tệ này sao? Khinh thường ai vậy? Nếu có mấy chục vạn, có lẽ anh ta còn cân nhắc.

Tô Dịch Viễn cười: "Anh Phát đừng tức giận, tôi chưa từng va vấp cảnh đời. Không phải anh nói thói đời hiểm ác, không được tin tưởng người khác sao?"

Từ Khải Phát:...

Hình như anh ta từng nói vậy.

"A Viễn, tôi coi anh là anh em, chỉ cần anh không hại tôi, tôi sẽ không hại anh."

"Vâng vâng vâng, tôi lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi tự phạt ba chén." Tô Dịch Viễn cười rót uống hết ba chén rượu, sau đó đưa kim cương cho Từ Khải Phát.

Từ Khải Phát nhận lấy, để vào cặp tài liệu.

"A Viễn, anh thiếu tiền sao? Tại sao lại muốn bán kim cương?" Từ Khải Phát hỏi, anh ta cảm thấy sau này thứ này sẽ có giá trị hơn.

Theo lý Tô Dịch Viễn cũng không thiếu tiền mới đúng, trước đó anh ta có công việc tốt như vậy, trong nhà lại không có gánh nặng, bây giờ anh ta đang đi học, cũng được trả lương.

"Tôi muốn mua nhà."

"Mua nhà làm gì? Anh không có phòng ở sao?"

"Em gái tôi nói, vùng này rất có thể sẽ được quy hoạch thành thành phố thương mại, nhân lúc bây giờ chưa có nhiều người phát hiện thì mua mấy toà, sau này sẽ cho thuê hoặc buôn bán đều được. Anh Phát, anh có tiền thì cũng vài toà, sẽ không sai đâu."

"Em gái anh?"

"Đúng, em gái tôi, thủ khoa kỳ thi đại học ở Quảng Đông, trước đó còn là chủ nhiệm bộ phận phiên dịch của trung tâm ngoại thương." Tô Dịch Viễn kiêu ngạo: "Ánh mắt của em ấy sẽ không sai."

"Thật sao?" Địa bàn của anh ta mà sao anh ta không nhận được chút tin tức nào?

"Đương nhiên, anh cho rằng ai cũng có thể thi được thủ khoa sao?" Tô Dịch Viễn hừ một tiếng, anh em cũng không thể nghi ngờ em gái anh ta: "Sau này sẽ giới thiệu cho anh, em gái tôi là một người rất đặc biệt."

"Trước đó em ấy đã mua một toà bên phố Cao Đệ."

"Anh Phát, mối quan hệ của anh rộng rãi, hãy để ý giúp anh em, nếu có người bán thì báo cho tôi trước."

"Được."

Từ Khải Phát đồng ý.

Đồng thời anh ta cũng quyết định mua. Tiền để ở đâu cũng như nhau, còn không bằng đầu tư vào bất động sản. Hơn nữa công việc của anh ta rất mạo hiểm, ngộ nhỡ ngày nào đó anh ta gặp xui xẻo, ít nhất còn có chỗ dung thân, không đến mức lưu lạc đầu đường.

Cuối tuần, Tô Mạt dẫn gia đình đến cửa hàng bách hoá, mua quần áo cho hai đứa trẻ.

Mấy ngày nay nhiệt độ giảm, hai đứa bé lớn nhanh, quần áo mùa đông năm trước đã ngắn, Tô Mạt lười sửa lại, nên đã đi mua mới.

Bọn họ vừa lên đến tầng bán quần áo của cửa hàng bách khoá, chưa kịp đi dạo, chợt nghe thấy có người gọi cô.

"Keira!"

Tô Mạt quay lại, đúng là Tô Cảnh dẫn theo vài người đang đi dạo. Thương nhân nước ngoài muốn mua đồ thường sẽ đến cửa hàng Hữu Nghị, rất ít khi đến cửa hàng bách hoá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-350.html.]

"Anh Louis, xin chào." Tô Mạt lễ phép chào hỏi.

"Đây là chủ nhiệm bộ phận phiên dịch cũ của trung tâm ngoại thương, Keira Tô." Tô Cảnh giới thiệu với đồng nghiệp.

Tô Cảnh nói tiếng Trung, xem ra những người này cũng đều là người Trung."

Mọi người chào hỏi nhau xong, Tô Cảnh nói với Tô Mạt: "Tôi nghe người ta nói cô đã thi đỗ đại học, chúc mừng cô."

"Cảm ơn."

Tô Mạt thấy ánh mắt của Tô Cảnh có vẻ tìm tòi, cô giới thiệu: "Đây là cha mẹ tôi và hai đứa nhỏ."

Tô Cảnh nghe vậy, vội hơi cúi người, vươn tay với Tô Đình Khiêm: "Chào ông Tô."

Đồng nghiệp của Tô Cảnh thấy thái độ anh ta cung kín như vậy thì ngạc nhiên, nghĩ rằng Tô Đình Khiêm là một nhân vật lớn trong nước.

Bọn họ hiểu con người Louis, nhìn có vẻ tao nhã, thật ra rất kiêu ngạo, anh ta sẽ không để người thường vào mắt.

Tô Đình Khiêm bắt tay với Tô Cảnh, ánh mắt đánh giá anh ta. Chàng trai này không tôi, nói năng cử chỉ đều rất ổn.

Chào hỏi Tô Đình Khiêm xong, Tô Cảnh lại nói với Mạc Ngọc Dung: "Chào bà Tô."

"Con gái bà rất xuất sắc, giúp tôi rất nhiều chuyện, tôi vẫn luôn suy nghĩ không biết cha mẹ như thế nào mới có thể nuôi được một người tài giỏi như vậy. Hôm nay vinh hạnh lắm mới được gặp, không biết hai người có thể ăn trưa với chúng tôi không?"

Hai người nhìn con gái, thấy Tô Mạt gật đầu, lúc này Tô Đình Khiêm mới nói: "Buổi trưa gia đình tôi đến quán cơm quốc doanh ăn cơm, nếu cậu Louis không chê thì đi ăn cơm rau dưa với chúng tôi."

"Vinh hạnh của tôi."

Sau khi quyết định, Tô Cảnh dẫn những người khác tiếp tục đi dạo, không làm phiền gia đình Tô Mạt nữa.

"Louis, ai vậy? Rất có quyền thế trong nước sao?" Có người hỏi.

Tô Cảnh cười, không đáp, những người khác thấy anh ta không trả lời, cũng không hỏi nữa.

Chờ dẫn người đi dạo một vòng, sau khi tiễn người đi, Tô Cảnh rơi vào trầm tư.

Nhìn vẻ ngoài của Tô Mạt, anh ta tưởng rằng gia đình chú thím sống trong nước không tệ, nhưng vừa rồi nhìn thấy mái tóc hoa râm của chú thím, anh ta lại không cho rằng như vậy, dáng vẻ hai người rõ ràng đã trải qua phong sương.

Anh ta từng xem rất nhiều ảnh chụp của chú họ út ở nhà chú ba, thấy đây là một nhân vật rất phong lưu. Nếu ông làm giáo viên đại học thì sẽ không như vậy.

Tô Cảnh đến cửa hàng Hữu Nghị mua đồ chơi cho hai đứa bé, lại nhớ ra quán cơm quốc doanh ở bên cạnh cửa hàng bách hoá, anh ta đặt phòng riêng, sau đó chọn một vị trí dễ thấy ngồi chờ.

Sắp đến giờ ăn, cả nhà Tô Mạt xách theo túi to túi nhỏ đi vào.

Tô Mạt đứng dậy đi qua: "Keira, bên này, anh đã đặt phòng riêng rồi."

Vào phòng riêng, gọi đồ ăn xong, đợi nhân viên phục rời khỏi, lúc này Tô Cảnh mới nâng chén trà lên: "Chú họ, cuối cùng cũng gặp nhanh, cháu kính trà thay rượu, kính chú một ly."

Tô Đình Khiêm trào dâng cảm xúc, đôi mắt ướt át, hỏi: "Ông nội và bà nội cháu có khỏe không? Cha mẹ cháu thì sao? Mọi người đều khỏe mạnh chứ?"

"Họ đều khoẻ mạnh, chú không cần lo lắng. Mấy năm trước cơ thể ông nội hơi yếu, nhưng từ khi tìm được người thân thì đã chuyển biến tốt đẹp."

"Khiến bác lo lắng rồi." Tô Đình Khiêm thở dài: "Bảo bác cả giữ gìn cơ thể, sang năm chú sẽ đi thăm bác ấy."

"Vâng."

Lạc Lạc ngồi bên cạnh nhìn, thì ra chú đẹp trai này là họ hàng của mình.

Tô Cảnh thấy Lạc Lạc như vậy, cười lấy quà để ở ghế lên đưa cho hai đứa nhỏ: "Chào hai cháu, cậu là cậu Tô Mạt của hai cháu, lần đầu gặp mặt không chuẩn bị quà. Cậu chọn hai món đồ chơi ở cửa hàng, hy vọng hai đứa sẽ thích."

Hai đứa bé nhận lấy đồ chơi: "Cảm ơn cậu Tô Cảnh, chúng cháu rất thích."

Tô Cảnh xoa đầu hai đứa nhỏ: "Lần sau cậu đến sẽ mang đồ chơi đẹp hơn cho các cháu." Tô Cảnh tặng Lạc Lạc mô hình xe đồ chơi, tặng An An một con búp bê vải.

Trong nước còn rất ít trò chơi, cho dù ở cửa hàng Hữu Nghị cũng có rất ít lựa chọn.

"Có máy bay trực thăng không?" Lạc Lạc chớp mắt hỏi.

Dạo này cậu bé mê máy bay trực thăng, bởi vì cậu bé nghe được từ các binh linh nói họ sẽ luyện tập nhảy xuống từ máy bay trực thăng, nhưng An An và Lạc Lạc vẫn còn quá nhỏ, Lục Trường Chi lại không ở đây nên không đi được.

"Có, năm tới cậu sẽ mang cho cháu."

"Vâng, cảm ơn cậu." Lạc Lạc cười híp mắt.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 351



Sau khi đồ ăn được bày lên, cửa đóng lại, Tô Cảnh lại trò chuyện với Tô Đình Khiêm.

Chủ yếu nói về cuộc sống sau khi đến nước M của họ, bọn họ tới đó thì ở đâu, bắt đầu gây dựng sự nghiệp thế nào, sau khi ổn định thì làm gì, nói rất nhiều từ cuộc sống hàng ngày đến học tập đến công việc.

Ban đầu chắc chắn là vất vả, dần dần thì khá lên.

Đương nhiên rất nhiều chuyện Tô Cảnh cũng nghe từ cha mẹ, bởi vì lúc mới đến, anh ta vẫn còn là trẻ con. Anh ta chỉ có thể nhớ rõ mọi chuyện từ lúc bốn năm tuổi.

Tô Mạt ngồi bên cạnh lẳng lặng nghe, cô đều không biết những người họ đang nói đến. Trong cuộc trò chuyện của họ còn thường nhắc đến những nhà có mối quan hệ tốt với nhà họ Tô hoặc là họ hàng, có người mất trong lúc chiến tranh, có người thì mất trong khoảng thời gian Tô Trọng Thanh mất.

Nghe Tô Cảnh nói dường như những người này cũng không tầm thường. Tô Mạt cũng không rõ Tô Đình Khiêm có hối hận vì lúc trước không đi cùng họ không.

Sau khi trò chuyện về bên kia, Tô Cảnh lại hỏi cuộc sống của gia đình Tô Đình Khiêm mấy năm nay, nghe xong thì vô cùng thổn thức.

Theo lý mà nói, những cao lao như vậy có thể che chở con cháu mấy đời, nhưng lại thành ra như vậy, đúng là do số phận!

Cũng không biết ông chú có hối hận vì lúc trước không ra nước ngoài không?

Ăn cơm xong trở về, Tô Đình Khiêm như có tâm sự, buổi tối đi ngủ vẫn lăn qua lăn lại.

"Đình Khiêm, anh hối hận vì trước kia không ra nước ngoài sao?" Mạc Ngọc Dung hỏi.

Tô Đình Khiêm xua tay: "Không hối hận, nếu anh đi, hai ta sẽ không gặp nhau, cũng sẽ không có Mạt Mạt."

Tô Đình Khiêm quen Mạc Ngọc Dung năm 1951, hai người nhất kiến chung tình, năm 1952 kết hôn, năm 1953 sinh Tô Mạt.

"Anh chỉ đang cảm thán." Tô Đình Khiêm nói.

"Có đôi khi họa phúc ở đời khó mà lường trước, họa phúc khôn lường. Anh ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều." Mạc Ngọc Dung khuyên nhủ.

Tô Đình Khiêm thở dài, mọi chuyện cứ để sau này tính tiếp, ông không nghĩ nhiều nữa, cũng dần chìm vào giấc ngủ.

*

Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, chớp mắt đã đến cuối tháng mười một.

Hôm nay, Tô Mạt tan học trở về, nhận được điện thoại của Tô Dịch Viễn, bảo cuối tuần cô đến đó một chuyến. Anh ta nói có một căn nhà đang rao bán, bảo cô đi xem.

Cuối tuần, Tô Mạt đạp xe đến chỗ Tô Dịch Viễn, phát hiện trong phòng không chỉ có Tô Dịch Viễn, mà còn có một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc rất sang trọng.

Tô Mạt nghĩ rằng đây là chủ nhà.

"Xin lỗi tôi đến muộn. Xin hỏi nhà ở vị trí nào, bây giờ chúng ta đi xem luôn."

Từ Khải Phát sửng sốt, gấp gáp như vậy sao.

"Không xa, nhưng có thể phải đợi một lát, tôi sai người gọi người ta đến."

Tô Dịch Viễn cười: "Em gái, đây không phải chủ nhà, đây là bạn anh. Không vội, anh giới thiệu hai người làm quen với nhau."

Bây giờ cả người Từ Khải Phát đều không được tự nhiên, hôm nay anh ta được Tô Dịch Viễn dặn đi dặn lại, nói em gái anh ta sẽ đến, bảo anh ta ăn mặc nghiêm chỉnh.

Vì thế Từ Khải Phát cố ý mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, vuốt tóc, đi một đôi giày da sáng bóng, còn thay một chiếc cặp đựng tài liệu mới tinh.

Cán bộ của tỉnh cũng không được anh ta cho thể diện như vậy.

Khi anh ta đi ra, vài đàn em sợ ngây người, nghĩ rằng hôm nay anh ta đi gặp một nhân vật lớn nào đó.

Sau khi thấy Tô Mạt, đàn em của Từ Khải Phát đứng ở xa nhìn chằm chằm mới bừng tỉnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-351.html.]

"Tôi không biết tại sao hôm nay đại ca lại ăn mặc đẹp trai như vậy, thì ra là đi gặp chị dâu."

"Cái gì, chị dâu? Vợ anh Viễn?"

"Anh đúng là ngốc nghếch, là chúng ta có chị dâu."

"Chắc cô gái này là anh Viễn giới thiệu cho đại ca, anh Viễn là sinh viên đại học, còn là con nhà cán bộ, có lẽ cô gái mà anh ấy giới thiệu cũng không tệ. Đại ca độc thân ngàn năm, sắp có thân phận mới rồi."

"Phải không? Đến lúc đó mà có nội gián, một lưới bắt hết chúng ta!"

Đàn em B đánh vào đầu đàn em A: "Anh cho rằng đại ca cũng ngốc như anh sao?"

...

Trên tầng, Tô Dịch Viễn cười giới thiệu Tô Mạt: "Đây là anh em của anh, Từ Khải Phát, anh Phát. Làm thị trường tự do, tin tức nhanh nhạy, nhiều mối quan hệ, em gái có gì cần có thể nhờ anh ấy."

"Anh Phát, xin chào, nghe danh đã lâu." Tô Mạt chào, thì ra đây là "tên đầu trộm đuôi cướp" mà bác cả nói.

Sau hôm Tô Đình Đức đến viện gia chúc, ông ấy nói với bọn họ Tô Dịch Viễn quen một tên đầu trộm đuôi cướp, bảo bọn họ trông chừng giúp.

"Xin chào em gái." Sau khi Từ Khải Phát ngồi xuống, anh ta định vắt chéo chân như thường lệ, nhưng lại nhớ ra hôm nay mình ăn mặc chỉnh tề nên đã nhịn xuống.

"A Viễn bảo tôi hỏi thăm xem có ai bán nhà không, tôi lập tức sai người đi dò hỏi. Nhưng bây giờ ít người bán nhà, rất hiếm mới có một nhà. Chủ nhà bị bệnh, cần tiền để chữa bệnh, nhà cũng không tốt lắm, đã cũ rồi. Khi cô đến xem thì trả giá sau." Từ Khải Phát nghe Tô Dịch Viễn nói Tô Mạt biết tiếng Quảng Đông, anh ta không nói tiếng phổ thông.

"Được cảm ơn anh Phát. Tôi cũng tùy duyên, có thì mua, không có thì thôi." Tô Mạt nói.

Bắt đầu từ năm 80 mới được tự do mua bán nhà ở thị trấn. Nhà ở thị trấn luôn thiếu, hầu hết đều là đơn vị chia cho, chỉ có quyền ở, bởi vậy có rất ít người có suy nghĩ mua bán nhà.

Chỉ có một số ít người bản địa, hoặc một số người cải tạo trở về, không muốn ở đây mới có suy nghĩ bán nhà. Mà lúc này đa số đều bán trong âm thầm, không ai ngốc mà công khai ra ngoài.

Mặc dù Từ Khải Phát kinh doanh ở thị trường tự do, nhưng không có khả năng đến từng nhà để hỏi, cũng chỉ có thể dựa vào vận may. Người của anh ta nhiều, xác suất gặp phải sẽ lớn hơn.

"Nghe A Viễn nói, cô nói bên này có thể trở thành khu thương mại?"

"Tôi cũng chỉ đoán như vậy, xác suất lớn mà thôi. Anh Phát làm kinh doanh, chắc hẳn cũng cảm nhận được sự thay đổi của đất nước, tôi cho rằng Quảng Đông sẽ là tỉnh đi đầu. Mà khu vực này là thích hợp nhất, vừa gần nhà ga, vừa gần các quán xa, đến bến tàu cũng thuận tiện, quan trọng nhất là nơi đây sẽ trở thành khu phố thương mại, nó đã có sẵn nền móng."

Từ Khải Phát gật đầu: "Em gái, nếu không mua cửa hàng mà chỉ mua nhà, em thấy có lợi không?"

"Bây giờ nhà ở Quảng Châu khan hiếm, nếu bên này phát triển, người những nơi khác chắc chắn sẽ đến nơi này. Đến lúc đó có lẽ nhà cũng sẽ được mua bán tự do, giá nhà cũng tăng lên theo."

Bây giờ giá chỉ có mười mấy hai mươi tệ một mét vuông, sau khi cải cách mở cửa sẽ tăng lên bốn mươi năm mươi.

Cô nhớ rõ khu nhà ở thương mại đầu tiên trong nước là Đông Hồ Tân Thôn, được mở bán nội bộ năm 82, giá bắt đầu phiên giao dịch là 700 tệ một mét vương. Mặc dù Đông Hồ Tân Thôn là một trong những khu dân cư cao cấp đầu tiên, giá nhà cũng đắt, nhưng trong cùng thời kỳ giá nhà ở Quảng Châu đã lên đến một hai trăm tệ.

Thế nhưng chỉ trong vài năm, giá nhà đã tăng lên gấp mấy.

Từ Khải Phát đăm chiêu, cô em gái này của A Viễn đúng là nhanh nhạt. Xây dựng mối quan hệ tốt với cô, sau này anh ta cũng có lợi.

Ba người trò chuyện một lúc, dưới tầng có đàn em của Từ Khải Phát đến thông báo, nói chủ nhà kia đã về, bọn họ có thể qua xem.

Ngôi nhà là một căn nhà trệt có sân, nằm phía sau dãy nhà sàn, gần khu phố thương mại nhưng không có mặt bằng kinh doanh. Tổng cộng có năm phòng, cộng thêm một nhà vệ sinh, nhà vệ sinh được xây dựng riêng biệt bên cạnh sân.

Kết cấu căn nhà giống căn nhà ở viện gia chúc mà Tô Mạt đang ở, nhưng cũ hơn rất nhiều, có lẽ diện tích cũng chỉ hơn một trăm mét vuông.

Người trở về là con trai của chủ nhà, một người đàn ông ba mươi tuổi, anh ta đang làm việc ở nhà máy xà phòng gần đây. Gia đình anh ta sống ở nơi này, mặc dù nhà đã cũ, nhưng rộng rãi cũng rất thoải mái.

Cha anh ta bị bệnh, công việc của cha anh ta cũng đã có người khác làm thay, bây giờ nhà xưởng chỉ chi trả một nửa tiền thuốc men. Bệnh của cha anh ta rất nặng, phải dùng thuốc đắt tiền, tiền tiết kiệm của cả nhà sắp hết, không còn cách nào khác, bây giờ chỉ có thể bán nhà để chữa bệnh.

May mà nhà xưởng cân nhắc đến tình hình gia đình anh ta, sắp xếp cho bọn họ hai phòng ở, nếu không thì còn không có nơi để ở.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 352



Nhà đã cũ, lại chỉ có một tầng, chủ nhà ra giá 1000 tệ. Từ Khải Phát mặc cả, cuối cùng chấp nhận 900 tệ.

Tô Mạt lấy tiền trong túi ra, đếm đủ 900 tệ đưa cho người kia, bảo anh ta cầm sổ đỏ đi làm thủ tục với cô.

Chỉ trong hai giờ, tên trong sổ đỏ đã là của Tô Mạt. Bây giờ Lục Trường Chi và cha mẹ đều là nhân viên nhà nước, không viết tên bọn họ để tránh phiền phức không đáng có.

Từ Khải Phát bảo đàn em lấy mấy cái ổ khóa, thay mới khoá cổng và khoá phòng, sau đó đưa chìa khoá cho Tô Mạt.

Thật là dễ dàng, chỉ trong một buổi sáng, mọi chuyện đều xong xuôi.

*

Lúc thay ổ khoá, tên đàn em hơi đần khó hiểu hỏi: "Anh nói xem, rõ ràng đại ca có nhà đẹp, có thể cho chị dâu ở cùng. Tại sao lại mua căn nhà rách nát này?"

Người thông minh kia suy nghĩ nói: "Anh không hiểu được đâu, đây là chiến lược."

"Nếu một người phụ nữ chỉ ham mê tài sản của anh thì người đó không đáng giá. Người phụ nữ tự nguyện đồng cam cộng khổ với anh, người đó mới đáng trân trọng."

"Đại ca làm vậy là muốn thử người phụ nữ kia."

Đàn em B cái hiểu cái không.

Mà nếu là như vậy, sáng nay đại ca ăn mặc chỉnh tề như vậy làm gì? Cứ như lúc trước, áo ba lỗ trắng, quần đùi, không phải càng thật hơn sao?

Ăn mặc chỉnh tề, mua nhà cũ nát? Anh ta không hiểu! Anh ta không hiểu!

Mọi chuyện xong xuôi, Tô Mạt mời Tô Dịch Viễn và Từ Khải Phát đến quán cơm quốc doanh gần đó.

Buổi chiều cô đến thị trường tự do cùng Từ Khải Phát, xem quy mô bên đó của anh ta. Thị trường tự do của Từ Khải Phát nằm sâu trong khu dân cư cách đường Bắc Kinh không xa, bốn phía đều có hẻm nhỏ, nếu có người tới bắt, chạy trốn rất dễ dàng.

Đi vào ngõ nhỏ, Tô Mạt thấy có người nhìn chằm chằm mình. Mấy người kia nhìn thấy Từ Khải Phát đến thì đều ra chào hỏi. Những đàn em đã gặp Tô Mạt sáng nay lại xếp thành một hàng, chào cung kính: "Chào chị dâu."

Tô Mạt hoảng sợ, Từ Khải Phát xấu hổ, vỗ vào đầu hộ: "Mù hết rồi sao, đây là em gái của A Viễn, người ta đã kết hôn rồi, gọi chị Mạt."

"Mấy thằng nhãi con, không có mắt nhìn!"

Đám đàn em ngây ra, đúng là một hiểu lầm lớn, cả đám đều cúi đầu khom lưng: "Chị Mạt, chị Mạt, xin lỗi."

Có thể là bởi vì liên quan đến Từ Khải Phát, Tô Mạt cảm thấy đám đàn em ở chợ đen này hơi đáng yêu, cô cười xua tay: "Không sao."

Dạy dỗ đàn em xong, Từ Khải Phát dẫn người đi vào trong.

Đến khi đến nơi, Tô Mạt ngẩng đầu lên nhìn, mặc dù bảng hiệu đã bị tháo đi, nhưng có thể nhìn ra được đây là nhà thờ tổ.

"Đây là nhà thờ tổ nhà họ Từ." Từ Khải Phát giải thích.

Khóe miệng Tô Mạt run rẩy, đúng là có hiếu, lấy nhà tổ tông để kinh doanh.

Trước hiên có không ít người đang bán hàng, cũng không ít người đang mua đồ. Mấy người họ không dừng lại, đi thẳng vào kho hàng của Từ Khải Phát. Tô Mạt phát hiện dường như nó rất đầy đủ, có không ít đồ ở bên Hồng Kông, thế nhưng nhiều nhất là sản phẩm điện tử, ví dụ như radio, đồng hồ đeo tay, đồng hồ để bàn, linh tinh.

Ngoài ra còn có một ít quần áo may sẵn màu trắng, rất phổ biến, bây giờ trong nước không ai dám mặc. Tô Mạt nhìn xung quanh, phát hiện một túi tất chân to to.

Từ Khải Phát thấy Tô Mạt đang nhìn cái đó, anh ta giải thích: "Cái này là tất chân, là tất nilon. Ở Hồng Kông rất được ưa chuộng, nhưng ở đây không bán được nhiều lắm. Ngoại trừ người của đoàn văn công biểu diễn, những người khác đều không đam đeo."

"Cô muốn thì lấy mấy đôi đi." Từ Khải Phát cầm một chồng, chắc có khoảng năm sau đôi đưa cho Tô Mạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-352.html.]

"Vậy tôi không khách sáo." Tô Mạt nhận lấy, cũng không ngại ngùng.

Thế nhưng thời tiết bây giờ lạnh, chờ thiết tiết ám lại, nói không chừng cô có thể bán số tất này giúp anh ta.

"Anh Phát, tất chân này bán bao nhiêu tiền một đôi? Không chừng tôi có thể bán được nó."

Mắt Từ Khải Phát sáng lên: "Thật sao?"

"Tôi nhập bốn tệ một đôi, cô xem thế nào rồi bán."

Anh ta nghe nói gần như phụ nữ Hồng Kông ai cũng sẽ có một đôi, nghĩ không khí đã nới lỏng, có lẽ sẽ dễ bán, không ngờ lại không bán được, may mà anh ta không nhập quá nhiều.

Tô Mạt xem xong, cô mua hai bộ quần áo thể thao trẻ con và một con gà mái già, rồi trở về.

Người bạn này của anh hai cũng không tệ lắm, mặc dù làm thị trường tự do, nhưng dù sao cũng phải thừa nhận rằng anh ta là người trọng nghĩa khí, không giống "tên đầu trộm đuôi cướp".

Thế nhưng tính tình thật sự ra sao, phải tiếp xúc nhiều hơn mới biết được. Nếu người không tồi, anh ta có sẵn phương hướng, sau này sẽ là một đối tác rất tốt.

Tô Mạt mua nhà cũng không quan tâm đến nó, chờ sau này có thời gian, mua thêm hai căn nữa rồi cùng sửa sang lại là được.

Chớp mắt đã đến tháng 12, Tô Mạt lại bận rộn.

Bởi vì hai giảng viên chuyên ngành thấy mười ba sinh viên đã thích ứng được tiết tấu dạy của họ, họ bắt đầu tăng cao yêu cầu, không chỉ là hỏi bài trong giờ học nữa, mà nâng cấp lên thành kiểm tra trong giờ học. Mọi người bồi bổ vất vả lắm sắc mặt mới hồng hào hơn, bây giờ lại trở nên xanh xao.

Mặc dù khổ cực nhưng hiệu quả rõ rệt. Trong kỳ thi giữa kỳ, thành tích của mười ba viên kim cương chuyên ngành tiếng Đức tăng lên rất nhiều, Cùng một bài kiểm tra có độ khó tương tụ, lớp bọn họ không có ai được dưới tám mươi điểm.

Những giảng viên chuyên ngành khác cũng học theo, trong khoa Ngoại ngữ chỉ toàn là tiếng k** r*n.

"Chị Tô Mạt, sao các chị sống sót được vậy? Bây giờ ngày nào em cũng lo lắng đề phòng, chỉ sợ giảng viên sẽ gọi em trả lời câu hỏi." Phan Ngọc kể khổ, cô ấy chọn chuyên ngành tiếng Anh.

"Không sao, quen là tốt thôi." Tô Mạt an ủi.

Buổi trưa Tô Mạt trở về ký túc xá nghỉ ngơi, cô không cùng chuyên ngành với những người trong ký túc xá, vậy nên không tiếp xúc nhiều với họ. Tính tình Phan Ngọc hoạt bát, lại ngủ dưới giường Tô Mạt, cả ký túc xá, Tô Mạt thân với cô ấy nhất.

"Nếu em có thiên phú như chị Tô Mạt thì tốt."

Phan Ngọc vốn tưởng rằng mình tiếp xúc với tiếng Anh sớm hơn người khác sẽ có ưu thế, không ngờ khi học tiếng Anh nghiêm túc lại khó như vậy, những cấu trúc ngữ pháp khiến đầu óc cô ấy choáng váng, mắt thấy ưu thế sắp không còn nữa.

"Chị Tô Mạt, tiếng Anh của chị tốt như vậy, chị có thể dạy em không?" Phan Ngọc kéo cánh tay Tô Mạt làm nũng.

"Cái này..." Tô Mạt do dự nên trả lời thế nào, không phải cô làm bộ làm tịch, mà cô thật sự không có thời gian, có hai giáo sư nghiêm khắc đang kèm cặp, trước đó cô đã lên kế hoạch học tiếp Pháp, nhưng cũng không sắp xếp được thời gian."

"Phan Ngọc, giáo sư giao nhiệm vụ cho cô chưa đủ bận sao? Còn bảo Tô Mạt dạy kèm cô?" Chung Xuân Linh ở bên cạnh nghe không nhịn được nói: "Không phải giáo viên nói học ngôn ngữ không quan tâm có thiên phú hay không, đọc nhiều, nghe nhiều, nói nhiều, đương nhiên sẽ thành thạo."

"Mỗi sáng cậu dậy sớm nửa tiếng, ngủ muộn nửa tiếng, luyện nói nhiều hơn, không phải được rồi sao?"

Phan Ngọc nghẹn lời, Chung Xuân Linh này ngu xuẩn, đúng là trồng trọt ở nông thôn dẫn đến choáng váng rồi. Cô ấy thật sự muốn Tô Mạt dạy kèm cô ấy sao? Chẳng qua cô ấy chỉ muốn xây dựng mối quan hệ tốt với Tô Mạt mà thôi.

Có người bạn cùng phòng có bối cảnh như vậy, con người ngu ngốc kia còn không biết xây dựng quan hệ, đúng là lợn rừng không ăn được cám mịn."

Phan Ngọc bĩu môi: "Chị Xuân Linh, đương nhiên là em biết rồi, nhưng tiếng anh của chúng ta đều không tốt, sao có thể nói nhiều được? Không phải tại em nghĩ rằng tiếng Anh của chị Tô Mạt tốt, chúng ta có thể luyện nói với chị ấy sao."

"Hơn nữa trước kia chị Tô Mạt cũng chưa từng học chuyên ngành, tiếng Anh đã tốt như vậy, chắc chắn là có bí quyết. Em xin chị ấy chỉ bảo một chút, đến lúc đó sẽ chia sẻ cho mọi người."

Trong ký túc xá có tám người, Tô Mạt chọn tiếng Đức, bốn người Phan Ngọc, Chung Xuân Linh, Tạ Thục Trân, Hoàng Ái Lan chọn tiếng Anh, ba người Ngô Phong Linh, Hà Vận Phân, Lâm Ngọc Thanh chọn tiếng Nga.

Chung Xuân Linh nghe vậy, dường như cũng quan tâm, ánh mắt trông mong nhìn Tô Mạt, chờ cô chi sẻ bí quyết học tập. Hai người khác chọn chuyên ngành tiếng Anh cũng nhìn qua.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 353



"Thực ra việc này không có bí quyết gì cả, chỉ như giáo viên nói, nghe nhiều đọc nhiều nói nhiều." Tô Mạt nói: "Trước đây, cha chị đã từng đi du học nước ngoài, từ khi chị còn rất nhỏ, ông ấy đã bắt đầu dạy chị học tiếng Anh, có thể vì trẻ em học ngôn ngữ nhanh hơn cho nên ghi nhớ lâu hơn."

"Trước đây, tiếng Anh của chị cũng chỉ ở mức trung bình, chỉ là chị dùng nhiều trong khi đi làm mới luyện được vậy. Cho nên em nhất định phải nói nhiều, đừng sợ mắc lỗi."

"Ở ký túc xá chúng ta có bốn người đăng ký chuyên ngành tiếng Anh, các em có thể nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh hàng ngày, cố gắng không dùng tiếng Trung, theo thời gian, các em sẽ luyện thành quen."

"Buổi trưa các em cũng có thể tìm chị để luyện tập, nếu có sai thì chị cũng tiện sửa đúng cho các em."

"Thực sự không có bí quyết gì sao?" Phan Ngọc vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ ý định.

Tô Mạt cười: "Việc học ngôn ngữ, nào có bí quyết gì. Nếu thật sự có bí quyết, thầy cô đã dạy từ lâu rồi."

"Vậy, sau này chị Tô Mạt, nhờ chị đốc xúc em nói tiếng Anh nhé." Phan Ngọc rất biết một vừa hai phải, chỉ cần có thể kết thân là được.

Nói xong, đã bắt đầu dùng tiếng Anh nói chuyện với Tô Mạt, mặc dù còn lắp bắp.

Miễn là không phải dành thời gian dạy cô ấy, chỉ cần nói chuyện thường ngày, Tô Mạt vẫn rất sẵn lòng, chỗ nào nói không đúng, Tô Mạt cũng cẩn thận giúp cô ấy chỉ ra chỗ sai.

Có tiền lệ lần này, dần dần những người khác ở ký túc xá cũng bắt đầu dùng ngoại ngữ chuyên ngành của mình giao tiếp hàng ngày, cả ký túc xá vừa có tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Nga vang lên, bầu không khí học tập càng ngày càng sôi nổi.

Những ngày tháng bận rộn luôn trôi qua nhanh chóng, một tháng đã trôi qua, chớp mắt đã đến năm 1977.

Cuối tháng một, sau khi Tô Mạt thi xong, cả nhà liền lên kế hoạch đi Thượng Hải, thuận tiện đến ở Thượng Hải ăn Tết, Lục Trường Chinh cũng xin nghỉ phép để về thăm gia đình.

Quảng Châu và Thượng Hải đều là những thành phố lớn nổi tiếng, có tuyến tàu tốc hành chạy thẳng, khoảng hơn ba mươi tám tiếng đi xe, giá vé 27.4 tệ, trẻ em được giảm một nửa.

Vé xe lửa từ Quảng Châu đến Thượng Hải.

Cả gia đình sáu người mua vé giường nằm, vừa hay đủ một toa tàu, không có người lạ quấy rầy.

Sau hơn năm năm rưỡi từ sau khi bị điều động vào tháng mười năm 1971, cuối cùng Tô Đình Khiêm cũng được quay về, không tránh khỏi cảm thấy kích động.

Suốt chặng đường, ông cứ nói với hai đứa nhỏ về việc ở Thượng Hải, hai đứa nhỏ nghe rất hào hứng, ngay cả hai người trẻ tuổi đi công tác ở toa bên cạnh cũng dựng tai lên lắng nghe.

Đoàn tàu khởi hành lúc tám giờ sáng từ Quảng Châu, khoảng mười giờ tối ngày hôm sau mới đến Thượng Hải.

Ở Thượng Hải có taxi hoạt động, Tô Đình Khiêm gọi điện thoại từ ga xe lửa, gọi một chiếc taxi đến đón.

Lúc này, tài xế taxi vẫn nhận tiền lương cố định, không giống như sau này, phải tự mình lái xe kiếm khách. Khi không có khách, bọn họ đều đến các trạm cố định để nghỉ ngơi.

Chờ đến khi có khách gọi taxi, bên trên sẽ căn cứ vào vị trí của khách, sắp xếp cử một xe đến chỗ khách. Mức phí là 0.25 tệ mỗi km.

Cả nhà bọn họ chờ khoảng mười phút bên đường cái trước cổng ga xe lửa, chiếc taxi đã đến. Lúc này không có chuyện chở quá số người, cả gia đình người chen chúc một chút, vẫn có thể lên vừa một chiếc xe.

Ga xe lửa cách căn nhà kiểu Tây khoảng hai mươi km, gọi xe qua đó, mất hơn năm tệ.

Khi bước xuống xe, nhìn thấy ngôi nhà mà mình đã sống suốt một đời, hai vợ chồng già đều mắt rưng rưng.

Sau bao nhiêu năm, cuối cùng bọn họ cũng trở về!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-353.html.]

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi bước vào nhà, nhìn thấy phòng khách bị thu dọn trống rỗng, trong lòng Tô Đình Khiêm cũng có chút nghẹn ngào.

Thôi! Cứ coi như bỏ tiền tiêu tai.

Tô Mạt bảo hai vợ chồng già dẫn theo hai đứa con nhỏ đi tham quan, còn bản thân cô và Lục Trường Chinh đi lấy nước, bắt đầu dọn dẹp sơ căn nhà, tối nay tạm thời nghỉ ngơi ở đây.

Lục Trường Chinh nhìn xung quanh căn phòng, mặc dù bây giờ đã không còn đồ nội thất, nhưng cũng không khó để nhìn thấy sự xa hoa trước đây.

Vợ lớn lên trong môi trường như vậy, kết hôn với anh, về vật chất quả đã khiến cô chịu thiệt.

Sau này anh phải nỗ lực gấp bội, tạo ra những điều kiện tốt hơn cho vợ mới được.

Chờ đến khi hai người quét tước xong hai căn phòng ngủ, hai vợ chồng già đã dẫn hai đứa nhỏ đi tham quan xong rồi.

Căn nhà kiểu Tây này có tổng cộng hai tầng rưỡi, tầng một là phòng tiếp khách, phòng ăn, phòng bếp, phòng người hầu, phòng để đồ và hai phòng ngủ cho khách. Tầng hai chủ yếu là phòng ngủ, tổng cộng năm phòng. Tầng ba cũng có hai phòng ngủ và một ban công rất lớn.

Trước đây, khi Canh Trường Thanh ở nhà họ Tô thì sống ở tầng ba.

Khi Tô Mạt và mọi người trở về đều mang theo những thứ đồ như tấm ga trải giường và ga gối sạch. Sau khi trải chúng sắp xếp cho hai đứa trẻ vào ngủ, lúc này mấy người lớn mới bắt đầu thảo luận.

Lục Trường Chinh là người đã từng được đào tạo chuyên nghiệp, mặc dù đã trôi qua khá lâu, nhưng vẫn có thể phát hiện ra rất nhiều dấu vết, ngôi nhà này đã từng bị người ta lục soát kỹ càng, ngay cả mảnh đất trước và sau nhà cũng đã bị người ta đào xới. Tuy rằng bọn họ đã khôi phục mọi thứ về trạng thái ban đầu, nhưng đối với những người am hiểu, dấu vết mới và cũ vẫn rất rõ ràng.

Ví dụ như, hồ nước trong sân, rõ ràng đã bị ai đó đào lên và xây lại.

Tô Đình Khiêm nghe thấy lời này cũng lạnh cả người. Ông chỉ cảm thấy đồ đạc trong nhà, có lẽ đã không thể giữ được.

"Cha, đừng nóng vội, đồ đạc còn ở đây không, ngày mai chúng ta đi xem thì sẽ rõ." Đồ đạc vẫn còn ở không gian của cô, đương nhiên vẫn còn, ngày mai cô đi xuống trước, thả về chỗ cũ là được.

"Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi trước đã, sáng sớm ngày mai sẽ đi." Tô Mạt nói.

Khi mọi người đi ngủ, đã gần hai giờ sáng. Bọn họ chìm vào giấc ngủ mơ mơ màng màng, khoảng 6 giờ sáng thì mọi người đã dậy. Để lại Mạc Ngọc Dung ở nhà trông hai đứa trẻ, ba người còn lại đi đến hai căn nhà kiểu Tây khác.

Khi tới nơi, Lục Trường Chinh kiểm tra một lượt, sân cũng đã bị đào xới. Tô Đình Khiêm hầu như đã không còn ôm hy vọng gì nữa. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy mảnh đất qua ô cửa sổ, phía sau nhà như lõm một cái hố sâu, càng khẳng định điều này.

Tô Mạt nhìn thấy cái hố đó, trong lòng cũng cảm thấy lòng nặng trĩu.

Đám người đó, không lẽ bọn chúng đã dùng bạo lực phá vỡ cái phòng kín đó từ phía sau?

Nhận được kết quả xấu nhất, trong lòng Tô Đình Khiêm lại trở nên bình tĩnh hơn. Xem ra số mệnh đã an bài như vậy, ông, Tô Đình Khiêm, không duyên với những thứ này, chỉ có điều đáng tiếc là không biết cha ông để lại cho ông những gì.

"Được rồi, trở về thôi, có vẻ như không còn đồ đạc gì nữa đâu."

"Không, tới cũng tới rồi, vẫn nên đi xem một lượt, nói không chừng may ra vẫn còn thì sao?" Miễn là cái phòng kín kia không bị đào xuyên qua, cô sẽ có thể đưa đồ vật về chỗ cũ.

Không chỉ Tô Đình Khiêm, ngay cả Tô Mạt cũng nghe mà tóc gáy dựng đứng. Xem ra tên nhóc Lục Trường Chinh này, thật sự đã xấu dốt rất nhiều lần ở trước mặt cô. Nói không chừng bí mật của cô, trước mặt anh, hầu như đều lộ rõ cả, chỉ là bình thường tên nhóc này không nói ra mà thôi.

Những gì Lục Trường Chinh nói, chính là dấu vết lần trước Tô Mạt đi vào.

Khi cô giả vờ quay trở về, đã để lại một ký hiệu rất kín đáo, vừa rồi cô phát hiện nó chưa bị phá hủy, nói cách khác, từ lúc đó đến nay, vẫn chưa có ai đi vào nơi này.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 354



Sau khi mở viên gạch xanh, Lục Trường Chinh dời tấm ván gỗ rắn chắc chắn ngang, để lộ ra một cửa hang động chỉ đủ cho một người có thể đi qua.

"Cha, con cùng Trường Chinh xuống trước xem thử, nếu như không có nguy hiểm gì, bọn con sẽ gọi cho cha rồi cha hẳn xuống."

Tô Đình Khiêm xua tay: "Không cần, để Trường Chinh xuống trước dò xét, không có vấn đề gì thì hai ta sẽ xuống sau."

Ai mà biết được bên dưới có cái gì, tốt xấu gì con rể cũng từng được huấn luyện chuyên nghiệp, nếu có chuyện gì cũng có thể tự lo liệu.

"Con cũng muốn đi cùng ạ, có Trường Chinh ở đấy, không sao đâu." Tô Mạt đưa mắt ra hiệu với Lục Trường Chinh.

"Cha, không sao đâu, con sẽ bảo vệ Mạt Mạt."

"Vậy chúng ta dứt khoát cùng đi xuống đi." Tô Đình Khiêm nói.

Nhìn thấy ánh mắt của vợ, Lục Trường Chinh nhanh chóng mở miệng nói: "Cha, một mình con có thể bảo vệ được, nhưng hai người có vẻ hơi khó. Cha cứ chờ một lát, con và Mạt Mạt đi dò xét rồi sẽ quay lại đón cha."

"Đúng vậy, cha, cha đã tuổi cao sức yếu rồi, nếu có chuyện gì thì cha sẽ chạy không kịp, cứ để chúng con đi xem tình hình trước rồi lại nói."

Bỗng nhiên bị con gái nói một câu chí mạng khiến Tô Đình Khiêm tay chân già yếu có chút ngượng, phất tay: "Đi đi, nhớ cẩn thận nhé."

Sau khi mấy người Tô Mạt đi xuống, Tô Đình Khiêm nhúc nhích tay chân một chút, vẫn rất linh hoạt, không đến mức tuổi già sức yếu.

Sau khi đi xuống bằng dây thừng, Lục Trường Chinh cầm đèn pin, bảo vệ Tô Mạt, đi ở phía trước. Lối đi nhỏ này không được đào cao lắm, với chiều cao của Lục Trường Chinh, phải cúi người mà đi.

Nương theo ánh đèn pin, Tô Mạt phát hiện có nhiều bùn đất trên lối đi, thật sự vừa cáu giận vừa cảm thấy may mắn. Cáu giận vì đã giấu đến kín mít như vậy vẫn bị những người kia tìm thấy, nhưng lại mừng vì may mà bản thân đã quay lại một chuyến, thu dọn đồ đạc vào không gian.

Bây giờ vấn đề là, cô phải làm thế nào để lấy đồ ra?

Khi đến cửa ra vào phía trước, cánh cửa đã bị phá một cách bạo lực, chỉ còn lại một cái lỗ để một người chui qua, ổ khóa trên cửa thì không còn thấy tăm hơi, cửa cũng bị móp một khoảng bằng cái nắm tay, qua khe cửa, có rất nhiều bùn đất tràn vào, rõ ràng là căn phòng bí mật phía sau đã bị bùn đất lấp đầy từ lâu.

Lục Trường Chinh dùng đèn pin chiếu vào, nói: "Vợ ơi, không còn đường, bên trong toàn là bùn đất."

Tô Mạt thở dài: "Đúng vậy!"

Nhìn lại lối đi đầy bùn đất, nếu cô để lại đồ vật trên đường đi, cho dù là kẻ ngốc cũng không tin được.

Quả thật là ra một nan đề cho cô.

Nhưng cô cũng không dám để cha mẹ già biết về dị năng của mình, sợ bọn họ sẽ đoán ra cô không phải là con gái của bọn họ.

Xem ra cô phải nghĩ cách khác, ví dụ như nói rằng cô đã tìm được một số đồ đạc, sau đó lấy ra một phần đồ đạc từ bên trong, rồi từ từ lấy hết ra?

Cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng!

Lục Trường Chinh thấy vẻ mặt Tô Mạt thay đổi liên tục, không khỏi lén cười trong lòng.

Anh nhớ rằng ba năm trước vợ đã quay lại Thượng Hải một lần, vừa rồi cô lại vội vã muốn đi xuống cùng anh, có vẻ như những thứ trong đó đã bị vợ thu hết rồi, chỉ là bây giờ nơi này đã bị đào phá hư nên cô không có lý do gì để lấy chúng ra.

"Vợ, chúng ta đi lên đón cha xuống xem nhé?"

"Được, đi đón đi." Tô Mạt nhụt chí nói, phỏng chừng cha cô sẽ rất buồn.

Cả hai quay lại lối vào, Lục Trường Chinh đi lên đưa Tô Đình Khiêm xuống dưới, Tô Đình Khiêm đứng trước cánh cửa bị chôn lấp một lúc lâu, mới nói: "Trở về thôi, về sau hãy đóng chặt chỗ này, đừng để lại cái lối nhỏ đi này, kẻo người ta thừa cơ lợi dụng."

"Được, mấy ngày tới con sẽ đến đóng lại nó." Lục Trường Chinh trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-354.html.]

Sau khi ba người lên, Lục Trường Chinh chỉ đơn giản lấy ván gỗ đậy lên, đè vài viên gạch xanh lên trên, rồi để cái nồi lại như cũ. Chờ mấy ngày nữa sẽ đến đóng kín lối vào, sau đó mới đóng kín hoàn toàn chỗ này.

Trên đường về, Tô Mạt an ủi Tô Đình Khiêm: "Cha, đừng buồn quá. Về sau chúng ta sẽ tìm hiểu xem, nói không chừng có thể sẽ tìm kiếm về lại một phần."

Tô Đình Khiêm xua tay: "Mọi thứ đều do số mệnh an bày, những gì thuộc về chúng ta sẽ tự nhiên trở lại. Con cũng đừng để ý quá, quan trọng nhất là cả nhà được bình an hạnh phúc, tiền tài chỉ cần có cơ hội, sớm muộn gì cũng sẽ kiếm lại được."

Ông đang định gọi điện thoại thương lượng với anh trai mình, xem có thể vận động một chút, dùng việc này để trao đổi lấy một cơ hội.

Tô Mạt thấy Tô Đình Khiêm không có vẻ quá buồn rầu, nhanh chóng gật đầu: "Vâng."

Lúc này đã hơn bảy giờ gần tám giờ tối, trên đường về, Tô Mạt phát hiện căn nhà kiểu Tây có người ở trước đó, người ở bên trong dọn đi rồi, phỏng chừng là muốn làm sạch sẽ, chờ sau khi chủ nhà cũ được minh oan sẽ trả lại cho người ta.

Về đến nhà, hai đứa nhỏ đã thức dậy, đang đứng trong sân tập đánh quyền.

Nhìn thấy bọn họ trở về, Lạc Lạc reo lên: "Cha mẹ, ông ngoại, mọi người đi đâu vậy?"

"Cha mẹ và ông đã đi quét tước vệ sinh ở ngôi nhà khác rồi." Tô Mạt nói.

"Tại sao lại không mang Lạc Lạc đi cùng? Lạc Lạc cũng có thể giúp dọn dẹp mà."

"Vẫn chưa dọn xong đâu, khoảng hai ngày nữa mẹ sẽ dẫn con đến giúp, hôm nay chúng ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ ngôi nhà này trước nhé."

Sau khi hoàn thành một bài tập quyền, lúc này hai đứa trẻ mới rửa tay và cùng đi vào ăn sáng, bữa sáng là do Mạc Ngọc Dung vừa mua từ quán cơm quốc doanh ở góc phố.

Ăn xong bữa sáng, Tô Mạt để hai ông bà ở nhà làm vệ sinh, còn cô và Lục Trường Chinh thì đi ra ngoài mua sắm.

Trong nhà thiếu rất nhiều thứ, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ nếu muốn ăn Tết ở đây.

Trước đây nhà họ Tô nấu ăn bằng bếp ga, nhưng bây giờ bếp ga và bình ga đều không có. Lần trước khi cô về nhà, chúng vẫn còn đó, có lẽ đã bị thuận tiện lấy mất trong lần náo động đó.

Trước tiên, hai người bọn họ đến trạm cung cấp khí ga, mua thêm một bình ga mới. Một bình ga có giá ba tệ rưỡi, cộng thêm tiền đặt cọc bình hai tệ, tổng cộng là năm tệ rưỡi. Họ đã trả thêm 0.2 tệ phí giao hàng và ghi địa chỉ để người khác gửi đến.

Sau đó, bọn họ đến một cửa hàng bách hóa, mua một cái bếp ga mới hoàn toàn. Bọn họ mua bếp ga hai bếp, giá không rẻ, khoảng hơn ba mươi tệ.

Sau khi mua xong, hai người lại đến chợ nông sản, mua gạo, dầu, bột mì và một số thực phẩm khác, lại mua hai cân thịt và một số rau củ.

Mua đầy đủ, đã gần trưa, hai người họ mang đồ đạc về nhà trước, ăn trưa xong rồi chiều sẽ đi mua thêm những thứ khác.

Bình ga cũng đã được giao đến, vào buổi trưa cả nhà nấu cơm, thái một ít thịt, xào vài món rau, ăn qua loa bữa trưa.

Sáng nay, hai ông bà cùng với hai đứa cháu đã tháo rửa hết những rèm cửa trong nhà và dọn vệ sinh hơn phân nửa cả ngôi nhà. Đừng nhìn bề ngoài hai đứa trẻ còn nhỏ, chúng vẫn có thể giúp đỡ được.

Cơm nước xong xuôi, cả hai vợ chồng lại tiếp tục đi ra ngoài mua sắm, còn bốn người kia tiếp tục dọn dẹp.

Hai người đi đến bưu điện trước, trực tiếp trả nửa năm tiền thuê bao điện thoại, khôi phục lại điện thoại trong nhà. Nhà của Tô Mạt đã có điện thoại từ trước rồi cho nên không phải trả phí lắp đặt, chỉ cần trả tiền thuê bao hàng tháng, yêu cầu nhân viên bưu điện đến kết nối lại là được.

Lúc này, tiền thuê bao điện thoại hàng tháng là bốn tệ mỗi tháng, cước phí cuộc gọi thì tính riêng. Đương nhiên, phí lắp đặt thường rất cao, khoảng hơn hai nghìn tệ, phần lớn mọi người đều không thể chi trả được.

Bài báo trong [Nhật báo Bắc Kinh] vào đầu những năm 80. Vì không tìm thấy được thông tin về tiền thuê bao điện thoại vào những năm 70 nên sử dụng thông tin vào đầu những năm 80 thay thế.

Sau khi xong việc điện thoại, hai người lại đến khu chợ đồ nội thất, chi khoảng hơn hai trăm tệ để mua một bộ sô pha và bàn trà, nếu không phòng khách không có thứ gì cả, sẽ rất trống trải.

Giá đồ nội thất năm đó.

Sau khi những món đồ được giao về từ chợ đồ nội thất, nhà cửa cuối cùng cũng đã có một chút sống động hơn.

Chờ đến khi nhân viên bưu điện đến đây kết nối lại điện thoại, Tô Đình Khiêm lại đến bưu điện gọi điện thoại cho Tô Đình Đức, báo rằng điện thoại trong nhà đã được nối lại, bảo ông ấy gọi về nhà vào buổi tối.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back