Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 200



Nghe Tô Dịch Viễn nói, khóe miệng chị gái y tá run rẩy.

Thấy anh ta là quân nhân, lại phong trần mệt mỏi, tay xách nách mang một đống đồ, chắc là vừa mới đến. Cô ấy định mở miệng giải thích thì thấy một quân nhân cao to đẹp trai sải bước đi tới.

“Đồng chí y tá, tôi, tôi mới là người nhà của Tô Mạt, tôi là chồng cô ấy. Xin hỏi vợ tôi sao rồi?”

Mắt chị gái y tá hiện lên vẻ hóng drama, trực giác mách bảo có chuyện hay ho, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người: “Hai người, ai mới là người nhà?”

“Tôi, tôi là anh trai cô ấy.”

“Tôi, tôi là chồng cô ấy.”

Hai người đồng thanh.

Tâm trạng hóng hớt của y tá lập tức suy sụp, may mà không phải vấn đề tác phong gì đó.

“Sản phụ rất khỏe mạnh, tinh thần hiện tại cũng rất tốt, sẽ không có vấn đề gì, người nhà không cần quá lo lắng, đây là giấy cam kết đồng ý. Nào, chồng ký tên vào đây.”

Y tá nói xong thì đưa giấy cam kết cho Lục Trường Chinh ký.

Lục Trường Chinh vội vàng ký tên.

Lúc này trong phòng sinh đột nhiên truyền đến tiếng kêu thê lương, dọa hai người giật nảy mình.

Lục Trường Chinh ném bút định xông vào, miệng còn la “vợ ơi”.

Chị gái y tá nhanh tay lẹ mắt kéo anh lại quát: “Làm gì đấy? Làm gì đấy? Đây là phòng sinh, anh có thể vào sao?”

Mặt Lục Trường Chinh hơi trắng bệch, anh hỏi: “Vừa rồi là tiếng kêu của vợ tôi sao? Cô ấy có đau lắm không?”

“Không phải vợ anh, vợ anh vẫn ổn, chắc một lúc nữa là sinh xong rồi.”

Lần đầu tiên cô ấy thấy người vào phòng sinh còn bình tĩnh như vậy, cô ấy cũng từng gặp không ít người có thể chịu đau, nhưng ít ra cũng phải toát mồ hôi lạnh, gân xanh nổi lên chứ, nhưng người này thật sự giống như không có việc gì.

Không phải dây thần kinh cảm giác bị đình trệ thì chính là người phi thường.

“Quần áo của đứa bé đâu? Đưa tôi mang vào.” Y tá hỏi.

Lý Nguyệt Nga vội vàng đưa bộ quần áo nhỏ đã chuẩn bị cho y tá, đều là vải bông mới may.

Y tá cầm đồ chuẩn bị đi vào thì bị Tô Dịch Viễn kéo lại: “Đồng chí y tá, cô nói với em gái tôi một tiếng, bảo em ấy đừng sợ, nói với em ấy là anh trai đến rồi.”

“Được.”

Chờ y tá đi vào, Lục Trường Chinh mới chào hỏi Tô Dịch Viễn: “Anh hai!”

Tô Dịch Viễn hừ lạnh, liếc Lục Trường Chinh, đúng là đẹp trai ngời ngời.

Lục Trường Chinh cũng đang quan sát Tô Dịch Viễn, ngoại hình anh vợ rất giống vợ, y như anh em ruột thịt.

Ngoại hình của Tô Dịch Viễn và Tô Mạt đều giống bà nội, có bốn năm phần tương tự, hồi nhỏ rất nhiều người cho rằng bọn họ là anh em ruột.

“Anh hai, sao anh đến nhanh vậy?” Theo thời gian tính toán, anh vợ này sớm nhất cũng phải đến sáng mai mới đến được.

“Anh may mắn, gặp được chuyến bay đến Cáp Nhĩ Tân.” Tô Dịch Viễn nói rất bình thản. Thật ra để bắt kịp chuyến bay này, nhà anh ta đã tốn không ít công sức.

Có điều cũng may kịp chuyến bay, nếu không đã không kịp lúc em gái sinh con.

Nhìn thấy Lý Nguyệt Nga bên cạnh Lục Trường Chinh, Tô Dịch Viễn vội vàng cười chào hỏi: “Đây là thím Lục phải không? Mẹ cháu rất nhớ thím, nhờ cháu hỏi thăm thím một tiếng.”

Có thể phớt lờ em rể, nhưng tốt hơn đừng đắc tội thông gia.

“Thím khỏe, mẹ cháu thì sao? Sức khỏe vẫn tốt chứ?” Lý Nguyệt Nga vội vàng chào hỏi.

“Bà ấy rất khỏe, còn nói sau này có dịp, mời thím đến Quảng Tây chơi, bà ấy dẫn thím đi khắp nơi ngắm nghía.”

“Uầy, được, chờ sau này bọn nhỏ lớn, thím sẽ cùng chúng đến thăm bác gái.” Lý Nguyệt Nga cười nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-200.html.]

“Thím đã nói mà, nằm viện hai ngày chẳng thấy động tĩnh gì, sao đột nhiên lại sinh rồi, hóa ra là bọn nhỏ biết cậu hai sắp đến nên vội vàng ra mắt đây mà.” Lý Nguyệt Nga cũng là người biết ăn nói.

Nghe vậy, Tô Dịch Viễn vui mừng khôn xiết, xem ra hai đứa cháu ngoại này rất thích người cậu là anh ta. Trái tim vốn đang căng thẳng cũng thả lỏng không ít.

Sau khi Tô Mạt vào phòng sinh, không lâu sau, cảm giác đứa trẻ sắp ra đời càng mạnh mẽ hơn, cô vội vàng gọi bác sĩ nói mình sắp sinh rồi.

Lúc y tá ra ngoài bảo ký tên, Tô Mạt đã lên bàn sinh.

Cũng không cần bác sĩ chỉ huy, vừa lên bàn sinh chưa được bao lâu, đầu đứa trẻ đã tự chui ra, chưa đầy mười phút, đứa bé đầu tiên đã chào đời.

Là một bé gái.

Bác sĩ nhìn thấy đứa bé cũng ngây người! Bà ấy làm bác sĩ bao nhiêu năm, lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ xinh đẹp như vậy.

Những đứa trẻ khác sinh ra đều đỏ hỏn nhăn nheo, còn đứa trẻ này chưa nói trắng nõn nà, ngũ quan lại vô cùng thanh tú, đặc biệt là đôi mắt, vừa to vừa sáng, vừa sinh ra đã biết mở to mắt nhìn bà ấy.

“Đứa bé này thật xinh đẹp!” Y tá đỡ đẻ cũng kinh ngạc la lên.

Giọng nói của y tá đỡ đẻ đã kéo bác sĩ về, bác sĩ vội vàng cắt dây rốn, đưa đứa bé cho y tá đỡ đẻ để cô ấy đi tắm rửa.

“Còn một đứa nữa, cố lên.” Bác sĩ nói với Tô Mạt.

“Vâng, được.” Tô Mạt đáp.

Thật ra cô cũng không biết phải dùng sức như thế nào, cô cảm thấy đều là đứa trẻ tự mình chui ra.

Tô Mạt vừa dùng sức theo lời bác sĩ nói, vừa thử dùng ý nghĩ giao tiếp với đứa bé bên trong, nói cho bé biết đến lượt bé rồi, nên ra ngoài đi.

Quả nhiên không lâu sau, cảm giác sắp sinh nở lại ập đến. Bác sĩ bên cũng nói đã thấy đầu rồi, tiếp tục cố gắng.

Tô Mạt: “…”

Trải nghiệm sinh nở này e rằng xưa nay chưa từng có.

Không lâu sau, đứa bé kia cũng chào đời.

Là một bé trai!

Vẫn giống như bé gái, trắng trẻo mũm mĩm, vô cùng xinh đẹp.

“Chúc mừng cô, một trai một gái, là sinh đôi, hai đứa bé đều rất khỏe mạnh. Bé gái là chị, bé trai là em.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ. Bác sĩ vất vả rồi.” Tô Mạt cảm ơn.

Bác sĩ khoát tay: “Không cần khách khí.”

Bác sĩ cũng là lần đầu tiên gặp phải ca sinh nở yên bình hài hòa như vậy, bà ấy có hơi không quen, luôn cảm thấy thiếu thốn cái gì đó.

Đột nhiên bác sĩ mở to mắt.

Đứa bé không khóc!!

Trời ạ, hai đứa bé xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ bị câm sao?

Bác sĩ vội vàng chạy tới, nói với y tá đỡ đẻ: “Nhanh, đánh vào m.ô.n.g chúng, để chúng khóc.”

Nói xong, bà ấy bế bé gái đã được tắm rửa sạch sẽ lên, định đánh vào mông. Nhưng bà ấy vừa giơ tay lên, bé gái đã căng cuống họng gào khóc mấy tiếng.

Bé trai thấy chị gái khóc thì cũng căng cuống họng gào theo.

Bác sĩ: “…”

Hai đứa bé này cũng thông minh quá rồi đó.

Trước đây bà ấy từng nghe bác sĩ lâu năm nói có những đứa trẻ khi sinh ra sẽ mang theo ký ức kiếp trước, chỉ là sẽ dần dần quên đi sau khi lớn lên theo thời gian.

Trước đây bà ấy còn không tin, nhưng nhìn hai đứa bé này, bỗng nhiên bà ấy có hơi tin tưởng.

Nếu không sao có thể giải thích hai đứa bé này vừa xinh đẹp, lại vừa thông minh như vậy?
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 201



Sau khi tắm rửa và mặc quần áo cho đứa bé xong, y tá bế đứa bé ra ngoài.

Thấy có đứa bé được bế ra, mấy gia đình đang chờ ở cửa đều đứng dậy, hy vọng là con của nhà mình.

“Gia đình của cô Tô Mạt, đứa bé đã chào đời, là một cặp song sinh, chị gái và em trai.”

Ba người vội vàng tiến lên, những gia đình khác nghe thấy là song sinh thì đều nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ. Đồng thời cũng cảm thán rằng sinh nở thật nhanh. Nhà này là nhà cuối cùng được đẩy vào, chắc chưa đến một tiếng đồng hồ.

Lục Trường Chinh thấy Tô Mạt chưa ra, vội vàng hỏi y tá: “Đồng chí y tá, vợ tôi đâu?”

“Sản phụ cần chờ thêm một lúc nữa, nào, bế con đi đi.”

Lý Nguyệt Nga thấy đứa bé thật xinh xắn thì cười đến híp cả mắt: “Ôi chao, cháu trai, cháu gái của tôi, sao mà lại xinh xắn thế này.”

Nói xong, bà ấy vội vàng đưa tay bế lấy một đứa.

Tô Dịch Viễn nhìn thấy đứa bé, trái tim như tan chảy, vội vàng ném hành lý trên tay cho Lục Trường Chinh, đưa tay bế đứa còn lại.

Lục Trường Chinh nhìn đứa bé, trong lòng cũng vui mừng khôn xiết, nhưng vợ vẫn quan trọng hơn, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh, xem vợ mình khi nào mới ra.

Một thím cũng đang chờ ở cửa, muốn đến xem thử cặp song sinh, vừa nhìn thấy, bà ấy kinh ngạc la lên: “Đứa bé này thật là xinh đẹp! Nhìn đôi mắt nhỏ long lanh kìa.”

Mọi người nghe vậy, vội vàng đến vây xem.

Tâm trạng Lý Nguyệt Nga cũng rất tốt: “Giống con dâu tôi, con dâu tôi da trắng, xinh đẹp.”

Thật ra hai đứa bé này trông không giống Tô Mạt hay Lục Trường Chinh lắm, mỗi đứa đều có nét riêng, nhưng đều rất xinh xắn.

Tô Dịch Viễn đang bế chị gái, nhìn đứa bé đáng yêu như vậy, anh ta cười ngây ngô như một kẻ ngốc.

“Cậu là cậu hai của con đấy, biết chưa? Con nhớ kỹ, sau khi con ra khỏi phòng sinh, là cậu hai bế con đầu tiên.” Nói xong, anh ta bắt đầu làm mặt quỷ trêu chọc đứa bé.

Lúc đầu chị gái còn phối hợp nhìn hai lần, sau đó ánh mắt dần lộ vẻ chán ghét, cuối cùng nhắm mắt lại không thèm nhìn nữa.

Tô Dịch Viễn sửng sốt, tại sao anh ta lại nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt đứa bé?

Thấy đứa bé nhắm mắt, Tô Dịch Viễn tưởng rằng đứa bé mệt mỏi, anh ta lập tức ôm chặt không dám động đậy, sợ làm phiền giấc ngủ của đứa bé.

Chờ khoảng hai mươi phút sau, Tô Mạt được đẩy ra, mọi người vội vàng chạy đến, thấy cô vẫn ổn, lúc này mới yên tâm.

Trở về phòng bệnh, thím Ngô thấy Tô Mạt sinh đôi cũng rất ngưỡng mộ. Nhìn hai đứa bé đáng yêu như vậy, rồi nhìn đứa cháu gái như con khỉ của mình, quả thật là “so hàng mới biết cao thấp”.

Lý Nguyệt Nga có phúc thật, có được cặp cháu trai, cháu gái trông như tiên đồng ngọc nữ này, sau này nhất định sẽ rất tài giỏi.

Sau khi dàn xếp lại, Lý Nguyệt Nga vội vàng lấy chén nhỏ múc nước ấm cho hai đứa bé uống một ít để làm sạch khoang miệng.

Hai đứa bé vừa mới làm quen với thế giới mới, có vẻ như cũng mệt mỏi, chúng nó nhắm mắt lại và nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Tô Mạt nhìn hai đứa bé đang nằm cạnh nhau, đưa ngón tay ra cẩn thận chạm vào má của chúng.

Các con yêu quý, cuối cùng chúng ta cũng được gặp mặt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-201.html.]

“Anh hai, sao anh đến nhanh vậy? Em còn tưởng ngày mai anh mới đến được.” Tô Mạt thấy quầng thâm dưới mắt anh ta, lo lắng anh ta đã phải vội vàng lên đường suốt mấy ngày qua.

“May mắn là anh đã gặp được chuyến bay từ Bắc Kinh đến Cáp Nhĩ Tân, nên đã lên máy bay luôn.” Tô Dịch Viễn nói.

Anh ta nhìn Tô Mạt, trong lòng thực sự rối như tơ vò. Cô em gái nhỏ nhất của anh ta đã trưởng thành, giờ đã làm mẹ rồi.

“Trường Chinh, bên này tạm thời không có việc gì, anh đưa anh hai đến nhà khách thuê phòng nghỉ ngơi một lát đi.”

Tô Dịch Viễn nhìn căn phòng bệnh chật hẹp, quả thật không chứa được nhiều người, anh ta đành rời đi cùng Lục Trường Chinh.

Còn đồ đạc, cũng mang đến khách sạn trước, đợi về nhà rồi lấy ra sau. Đồ dùng cần thiết ở bệnh viện, Tô Mạt bọn họ đã chuẩn bị sẵn rồi.

Gần đến giờ ăn trưa, Lý Nguyệt Nga cuối cùng cũng gặp được bà thông gia của thím Ngô, trông bà ta có vẻ kiêu ngạo, khôn khéo và thực dụng.

Nhìn thấy thím Ngô đang bế đứa bé, bà ta tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi đổi giọng trách móc: “Ôi chao, bà thông gia, sinh lúc nào vậy? Sao sinh rồi mà không báo cho chúng tôi một tiếng? Tối qua Quảng Bình còn gọi điện hỏi đã sinh chưa, tôi còn nói với nó đấy. Nếu hôm nay tôi không đến thăm thì chắc còn chưa biết đâu nhỉ.”

Thím Ngô tức giận đến nghẹn họng, đặt đứa bé xuống, bà ta nổi giận nói: “Bà nói năng cái kiểu gì vậy? Con dâu sinh con, ba ngày nay bà không thèm hỏi han gì cả. Trước đây không phải bà nói nếu tôi đến chăm sóc, bà sẽ lo chuyện cơm nước sao?”

“Bà thông gia, không thể nói như vậy được, tôi đây không phải bận đi làm sao? Hơn nữađã có mẹ đẻ như bà chăm sóc rồi, tôi còn lo lắng gì nữa. Bệnh viện có nhà ăn, cơm nước còn ngon hơn tôi nấu, tôi nghĩ để mọi người ăn cơm ở căn tin là được rồi.”

“Để chúng tôi ăn cơm căn tin? Bà đưa tiền chưa? Tiền lương của Quảng Bình đều nằm trong tay bà, vợ nó sinh con, bà bỏ ra một đồng nào chưa?”

“Bà thông gia, là lỗi của tôi, hôm đó vội vàng quá, quên mất chuyện đưa tiền.” Nói xong, bà ta móc ra năm mươi tệ đặt vào tay thím Ngô.

Sau đó, bà ta nhìn đứa bé hỏi: “Sinh con trai hay con gái vậy?”

“Con gái.” Thím Ngô bực bội nói, đang ở nơi công cộng, thật sự không tiện cãi nhau với bà ta.

“Con gái ngoan, con gái là áo bông nhỏ của mẹ.” Sau khi bà thông gia kia xem xong cũng không thèm bế đứa bé mà quay người nói: “Ôi chao, tôi phải gọi điện cho Quảng Bình, báo cho nó biết vợ nó đã sinh. Chiều nay tôi còn phải đi làm, vậy thì phiền bà thông gia bà chăm sóc rồi.”

Bà ta nói xong thì vỗ m.ô.n.g bỏ đi.

Thím Ngô tức giận đến mức không nói nên lời, Lý Nguyệt Nga cũng kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

Không biết tại sao bà ấy lại nhìn thấy bóng dáng của Phương Xuân Phương trên người bà ta.

Phương Xuân Phương cũng vậy, rất biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng làm việc lại rất tệ bạc.

Nhìn thấy hoàn cảnh của con gái thím Ngô, Lý Nguyệt Nga dần im lặng.

Có lẽ bà ấy không nên phản đối con gái ly hôn.

Loại gia đình này nhìn thì không có vấn đề gì lớn, nhưng lại rất khó chịu, giống như ếch xanh bị luộc trong nước nóng, sẽ không bị đau ngay lập tức, nhưng lại có thể từ từ giày vò c.h.ế.t bạn.

Buổi tối bà thông gia của thím Ngô trái lại có mang cơm sang, còn hầm cả canh gà.

Thái độ cũng không đến nỗi tệ, nói năng cũng rất êm tai, nhưng lại không làm gì cả, bà ta cũng chỉ đùa mấy câu với cháu gái rồi vỗ m.ô.n.g rời đi.

Có lẽ hơi nhập tâm quá, dù sao thì Lý Nguyệt Nga cũng cảm thấy ngứa mắt thay.

Sau khi thím Ngô dỗ con gái và cháu gái ngủ, bà ta kéo Lý Nguyệt Nga ra ngoài trút bầu tâm sự.

“Bà nói xem, cái loại người như thế, đúng là đồ mặt dày, bà nói bà ta một câu, bà ta có cả rổ lời hay ho đáp lại, nhưng mà việc bà ta làm lại chẳng ra gì, tôi đây tức muốn chết.”
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 202



“Nếu như đã ra riêng rồi thì bà ta không giúp đỡ gì, tôi cũng nhịn. Đằng này chưa dọn ra riêng, tiền con trai gửi về, bà ta giữ hết, con dâu mang thai sinh nở, bà ta cũng chỉ thỉnh thoảng nói vài câu ngon ngọt, chẳng quan tâm gì.”

“Đừng nhìn hôm qua bà ta lấy tiền sảng khoái như vậy, rút một lần năm mươi tệ, mỗi tháng con rể tôi gửi về tận bốn mươi tệ đấy.”

“Con rể tôi là con thứ hai, trên có anh trai, dưới có hai em gái. Bà ta ấy à, dù có cầm hết số tiền con rể tôi gửi về, cũng chỉ để trợ cấp cho nhà anh cả nó.”

“Bà thông gia của tôi là người cực kỳ thực dụng, cái thằng con cả chẳng bằng con rể tôi ở điểm nào, vậy mà bà ta khéo nịnh nọt, lấy được con gái quan chức. Bà thông gia tôi cứ tưởng bám được vào quan lớn, đối xử với nhà con cả chẳng khác gì muốn gì được nấy. Tết đến thì chuẩn bị quà cáp, nhà con dâu hai tay bưng không hết, nhà tôi chỉ có một ký thịt với hai hộp hoa quả đóng hộp.”

“Đợi con gái tôi ở cữ xong, tôi phải đi nói chuyện phải trái với bà ta mới được, cho dù không thể dọn ra riêng thì bốn mươi tệ kia cũng phải chia cho con gái tôi một nửa, nếu không chẳng phải đều chui hết vào mồm nhà vợ thằng cả sao.”

Lý Nguyệt Nga vừa nghe vừa liên tưởng, đây chẳng phải là bản sao của Phương Xuân Phương hay sao.

Trước đây khi nhà con gái lớn còn khá giả, bà ta bám riết lấy bên đó, bây giờ thấy thằng ba có tiền đồ hơn thì lại quay sang bám lấy thằng ba, thái độ với Tiểu Lan cũng thay đổi 180 độ.

Loại người gió chiều nào theo chiều ấy, thực dụng như vậy thì thật lòng chỗ nào được?

Nếu có ngày thằng ba bị điều đi nơi khác, hoặc là không còn quan tâm đến họ nữa, e rằng lập tức sẽ trở mặt, ngược đãi con gái bà.

Lý Nguyệt Nga càng nghĩ càng thấy lạnh lẽo.

Đợi trở về rồi, bà ấy phải bàn bạc kỹ càng với ông nhà xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.

Buổi tối, con của con gái thím Ngô lại bắt đầu khóc oe oe.

Tô Mạt thậm chí còn nghi ngờ lúc con gái thím Ngô kia mang thai có phải đêm nào cũng khóc nên khiến con gái cô ấy cứ đến tối là khóc không.

Người phụ nữ mang thai đang dưỡng thai bị làm ồn đến mức nổi đóa, cuối cùng bác sĩ phải đến hòa giải, để cô ấy ngủ tạm ở văn phòng bác sĩ một đêm.

Tối đến Lý Nguyệt Nga và Tô Dịch Viễn đều đến khách sạn, trong bệnh viện chỉ còn Tô Mạt và Lục Trường Chinh.

Thấy hai đứa trẻ ồn ào như vậy, sợ dọa đến con, hai người định lấy chăn quấn lại, bế ra ngoài tránh một lát, kết quả phát hiện hai đứa nhỏ không những không sợ, ngược lại còn mở to mắt, vểnh tai lên, như thể đang nghe ngóng say sưa.

Tô Mạt phì cười, đứa trẻ có dị năng đúng là khác biệt, vừa thông minh vừa gan dạ.

Lục Trường Chinh cũng bật cười, quả nhiên là con anh, giống cha, gan dạ từ bé.

Tô Mạt cũng rất tò mò về việc hai đứa trẻ có dị năng gì. Nhưng bây giờ con còn nhỏ, họ cũng không có cách nào giao tiếp, chỉ có thể tự mình quan sát kỹ lưỡng để xem thử trong quá trình trưởng thành, lũ trẻ có gì khác thường hay không.

Tình trạng của Tô Mạt và hai đứa trẻ đều rất tốt, sau khi kiểm tra xong, bác sĩ cho phép Tô Mạt xuất viện.

Sau đó viết phí nhập viện để Lục Trường Chinh đi thanh toán.

Tô Mạt nằm viện ba ngày, viện phí 9 hào, tiền thuốc men 8 hào 8, tiền đỡ đẻ 2 tệ, tiền điều trị 1 tệ 2, tổng cộng là 4 tệ 9 hào 8.

So với chi phí y tế đắt đỏ của đời sau, bệnh viện thời đại này thu phí quả thực rất rẻ.

Con gái thím Ngô hôm nay cũng xuất viện, thật ra cô ta vẫn còn hơi sốt, nhưng con gái cô ta rất hay khóc, buổi tối dễ làm phiền người khác, cho nên vẫn quyết định về nhà dưỡng bệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-202.html.]

Người đến đón cô ta xuất viện là cha và anh trai cô ta, bọn họ đều mặc quần áo lao động màu xanh lam, trông khá thật thà chất phác.

Trước khi xuất phát, Lục Trường Chinh gọi điện thoại về đại đội báo tin, nói với trong nhà rằng họ đang trên đường về, bảo trong nhà làm cơm trưa, anh vợ cũng đến.

Thật ra hôm qua lúc đưa Tô Dịch Viễn đến khách sạn, Lục Trường Chinh và Tô Dịch Viễn đều đã gọi điện thoại về nhà báo tin vui.

Lục Thanh An biết tin sinh đôi thì vui mừng không thôi, lập tức đi mua mấy mấy ký trứng gà cho Tô Mạt tẩm bổ, buổi tối còn uống vài chén rượu với Lục Bá Minh.

Tô Đình Đức cũng vui đến mức nheo mắt cười, dặn dò Tô Dịch Viễn chụp nhiều ảnh cho hai đứa nhỏ, mang về cho ông ấy xem. Lần này Tô Dịch Viễn đã cố tình mang theo máy ảnh đến.

Vì có con nhỏ, Lục Trường Chinh lái xe chậm hơn, mất khoảng ba tiếng đồng hồ mới về đến đại đội thôn Lục Gia.

Mấy người về nhà trước và sắp xếp cho Tô Mạt và hai đứa nhỏ. Thời đại này, những gia đình có điều kiện đều rất coi trọng việc ở cữ, từ lúc còn ở viện, Lý Nguyệt Nga đã quấn khăn trùm đầu cho Tô Mạt.

Hai đứa nhỏ vừa xuống xe đã tỉnh dậy, dường như cũng biết đây là ngôi nhà mà sau này chúng sẽ sống, mắt nhìn khắp nơi, như thể đang quan sát.

Lý Nguyệt Nga nhìn mà thấy tan chảy cả trái tim, liên tục gọi cục cưng.

Lưu Ngọc Chi ở nhà luôn chú ý động tĩnh, nghe thấy tiếng xe đi qua, vội vàng bưng bát chân giò hầm đậu nành đã ninh từ sáng sớm đặt vào rổ rồi xách sang đó.

Em dâu sinh con, cô ấy là chị dâu cả cũng phải ra dáng tí chứ. Hôm qua nghe tin xong, cô ấy đã bảo Lục Tiểu Lan để dành cho cô ấy một cái chân giò, sáng nay dậy sớm đi xe đạp đến hợp tác xã mua bán mua đậu nành về hầm, chờ Tô Mạt về là có cái bồi bổ.

Lưu Ngọc Chi vào nhà nhìn thấy Lý Nguyệt Nga thì nói: “Mẹ, nhà em ba có thêm người, con là chị dâu cả cũng chẳng có gì quý giá, mua chân giò về hầm đậu nành tẩm bổ cho em dâu có sữa.”

Lý Nguyệt Nga cười nhận lấy: “Chị dâu cả như con thật có lòng.”

Thấy mấy đứa con hòa thuận, trong lòng Lý Nguyệt Nga rất vui mừng. Một nhà nên như vậy, giúp đỡ lẫn nhau, như vậy gia đình mới hưng thịnh được.

So với những nhà khác, nhà bà ấy coi như khá tốt rồi, tuy cũng có chút chuyện phiền lòng, nhưng nhìn chung vẫn rất hòa thuận.

Năm đó quyết định dọn ra riêng quả nhiên là sáng suốt.

Lục Trường Chinh đang trải giường cho Tô Dịch Viễn ở nhà tây, nghe thấy Lưu Ngọc Chi mang đồ đến, hai người cùng đi ra, một người chào hỏi, một người cảm ơn.

Lưu Ngọc Chi trò chuyện ở phòng khách một lúc rồi lại vào phòng thăm Tô Mạt và hai đứa nhỏ.

Nhìn thấy hai đứa bé, Lưu Ngọc Chi vừa yêu thích vừa ghen tị. Người đẹp đẽ thế này, sinh con ra cũng xinh xắn hơn người khác.

Lưu Ngọc Chi xem xong thì về nhà, bảo Lục Trường Chinh lát nữa sang ăn cơm, nói là cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi.

Lý Nguyệt Nga múc chân giò cho Tô Mạt ăn xong, ba người mới chuẩn bị sang nhà ăn cơm.

Lý Nguyệt Nga thấy Tô Dịch Viễn xách theo một đống đồ thì vội vàng nói: “Cậu hai ấy, làm thế này sao được, sao lại mang nhiều đồ như vậy.”

Bây giờ đã có cháu, cho nên Lý Nguyệt Nga gọi người nhà bên kia đều theo con cháu.

Tô Dịch Viễn cười nói: “Thím, không có gì đâu ạ, chỉ là chút đặc sản miền Nam, mẹ cháu bảo mang sang cho mọi người nếm thử.”
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 203



Mấy món Tô Dịch Viễn toàn là đặc sản mà chỉ miền nam mới có, ví dụ như măng khô, nhãn sấy, xoài sấy, chuối sấy… Tất cả đều đã được Phó Mạn Hoa chia sẵn thành từng túi, mỗi nhà một túi để mọi người nếm thử hương vị quà quê.

Tô Dịch Viễn tới nhà họ Lục tặng quà cho các gia đình, tiện thể giới thiệu sơ qua một lượt. Ở miền bắc không có mấy món này, họ chỉ từng thấy trên báo đài, sách vở chứ chưa bao giờ được nhìn tận mắt, huống hồ chi là ăn.

Với cả trái cây sấy cũng rất quý, có khi nguyên công xã Hồng Kỳ này, số người từng được nếm thử loại trái cây sấy của miền nam chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Ăn cơm xong, Tô Dịch Viễn ở lại nhà họ Lục chuyện trò một thôi một hồi mới trở về.

Lúc này anh ta mới có rảnh lấy quà mà Phó Mạn Hoa chuẩn bị cho Tô Mạt và bọn nhỏ ra.

Đầu tiên là một chiếc túi lớn nhét đầy quần áo với đủ loại kiểu dáng, màu sắc, xuân hạ thu đông, mỗi mùa hai bộ. Trong số những bộ đồ này, có vài bộ là Phó Mạn Hoa nhờ người có tay nghề sống trong khu nhà ở gia đình quân đội làm giúp, nhưng có mấy bộ phải tới cửa hàng Hữu Nghị mua mới có.

Ngoài ra còn có không ít sữa bột và sữa đặc, đều là nhãn hàng tốt nhất trong nước, tính sơ chắc cũng đủ để hai đứa uống một, hai tháng.

Bên cạnh đó bà ấy còn chuẩn bị cho Tô Mạt không ít thuốc bổ và thuốc hỗ trợ sức khỏe sau sinh.

Tô Mạt nhìn núi quà chiếm gần nửa giường lò, trong lòng cảm động vô cùng.

Không bàn tới quà nhiều hay ít, chỉ mỗi tình nghĩa chạy cả đoạn đường dài để tới thăm thôi đã đủ khiến cô phải khắc sâu trong tim rồi. Giờ Tô Mạt chỉ ước giai đoạn cải cách - mở cửa mau tới để cô có cơ hội báo đáp ân tình của họ.

Chiều hôm đó, Lục Bá Minh và Lục Thanh An cùng dẫn theo mấy đứa nhỏ qua thăm hai em bé.

Vì tới đông quá, sợ mở cửa sẽ khiến gió lùa vào phòng nên Lục Trường Chinh đã ôm hai đứa nhỏ là phòng khách cho hai ông cụ xem, hai công cụ thấy cháu thì cười toe toét.

Chập tối, Lục Quế Hoa cũng tới, còn cầm theo hai con cá, bảo rằng là do em trai của cô ta bắt được dưới sông, tính mang qua cho Tô Mạt hầm canh ăn, vậy thì sữa sẽ về nhiều.

Về chuyện cho hai đứa nhỏ b.ú sữa, Tô Mạt không cố chấp ép bọn nhỏ uống sữa mẹ, vì cô cảm thấy hình như bé chị không muốn uống.

Chiều và tối qua cô từng thử cho hai đứa bú, lần nào bé chị cũng nhắm chặt mắt, trên mặt lộ rõ vẻ chống cự, không chịu há miệng, nhưng khi chuyển qua sữa bột thì cô bé lại rất vui vẻ.

Em trai không bài xích như chị gái, vấn đề là Tô Mạt vừa mới sinh chưa bao lâu, sữa không nhiều, em trai mới b.ú có xíu là hết, chẳng đã nghiền như b.ú bình, dẫn tới không quá thích b.ú mẹ, chỉ muốn uống sữa bột.

Nếu bọn nhỏ không thích, Tô Mạt cũng mừng vì được rảnh tay, tốt nhất cứ để bọn nhỏ uống sữa bột cho rồi.

Một bịch sữa bột 500 gram có giá hai tệ sáu hào năm xu, với tiền lương của cô và Lục Trường Chinh thì hoàn toàn đủ khả năng chi trả, vấn đề nằm ở chỗ rất khó kiếm được phiếu sữa bột, xem ra đến lúc đó phải nghĩ cách trao đổi với người khác mới được. Trong nhà có tận mấy mống làm quan cơ mà, chuyện nhỏ như kiếm phiếu sữa bột cho hai đứa nhỏ uống hẳn là vẫn trong khả năng của họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-203.html.]

Đến tối, Lý Nguyệt Nga ghé qua dặn dò Lục Trường Chinh hảo một chập, sau đó mới yên tâm ra về.

Tô Mạt ở cữ vô cùng thoải mái, cô gần như không cần chăm bọn nhỏ, vì ban đêm có Lục Trường Chinh, còn ban ngày có Tô Dịch Viễn và Lý Nguyệt Nga.

Hơn nữa, hai đứa nhóc cũng cực kỳ ngoan, hiếm khi khóc nháo, những lúc đói bụng hay mắc vệ sinh cũng chỉ hức hức vài tiếng nhắc nhở người lớn.

Về phần Tô Dịch Viễn, ngoài hai hôm phải dậy sớm để ra chuồng bò đưa đồ với Lục Trường Chinh thì những ngày khác luôn ở lại thôn Lục gia trông chừng Tô Mạt và đứa nhỏ, hoá thân thành bảo mẫu cậu siêu đẳng.

Pha sữa cho bọn nhỏ bú, thay tã, giặt tã rồi tắm rửa, tập vật lý trị liệu cho hai đứa nhỏ… tóm lại là chuyện gì cũng tới tay anh ta. Ngay cả Lý Nguyệt Nga cũng khen ngợi hết lời rằng sau này ai mà lấy Tô Dịch Viễn hẳn là có phúc lắm.

Tô Dịch Viễn thầm đắc ý trong lòng. Trước khi anh ta tới đây, mẹ anh ta đã dành hẳn một tuần để huấn luyện đặc biệt cho anh ta, mà một khi học trò của cao thủ ra tay thì tất nhiên cháo cũng thành cơm thôi.

Ngoài chuyện chăm hai đứa nhỏ, Tô Dịch Viễn còn biến tấu rất nhiều món ngon cho Tô Mạt ăn. Nói thật thì Tô Dịch Viễn rất có thiên phú về nấu nướng, làm món nào cũng ngon hết ý, hậu quả là Tô Mạt cảm thấy hình như mình mập lên cả mấy ký luôn rồi.

Lúc trước Lý Nguyệt Nga rất ngạc nhiên khi thấy Tô Mạt nấu ăn cực ngon, giờ phát hiện tay nghề của Tô Dịch Viễn cũng xuất sắc vượt bậc, bà ấy lập tức ngộ ra, hóa ra là con nhà tông cả.

Thấy Tô Dịch Viễn làm gì cũng giỏi, thế là thỉnh thoảng Lý Nguyệt Nga lại qua cằn nhằn Lục Trường Chinh, bảo anh nhìn mà học hỏi, nhất định phải chăm sóc vợ mình cho tốt, đừng có cái gì cũng ỷ lại vào anh rể.

Lý Nguyệt Nga cũng rất hiểu cho tấm lòng của Phó Mạn Hoa, nếu con gái bà ấy phải gả đi xa như vậy, e là bà ấy cũng khó mà yên tâm nổi. Dù nhà chồng tốt cỡ nào thì suy cho cùng vẫn là người một nhà đáng tin cậy hơn.

Bác gái của Tiểu Mạt đúng là người tốt, bản thân không tới được, thế là lôi con trai ra day, dạy xong lại bảo anh ta tới đây chăm em gái. này bác gái, thiệt tình là thập phần không tệ. Tự mình tiến tới không được, sẽ dạy một lát tử, làm cho hắn đến.

Lý Nguyệt Nga không dám nhận bản thân là người mẹ chồng tốt, chỉ cần cố gắng hết sức mình, nhất định phải tỏ rõ thái độ để nhà mẹ để của Tiểu Mạt yên tâm.

Lục Trường Chinh cảm thấy rất là ấm ức, rõ ràng ma mới như anh cũng cố hết sức học tập rồi chứ bộ, nhưng có cố tới đâu thì sao mà đấu lại người anh rể đã trải qua đợt tập huấn đặc biệt được chứ.

Nhìn động tác của người xem, chuyên nghiệp biết bao, ai không biết chắc còn tưởng anh ta có tám, chín đứa con luôn rồi quá. Hơn nữa tốc độ của người ta nhanh lắm, chỉ cần mấy bé cử động nhẹ thôi là anh ta đã phóng tới nơi rồi.

Kỳ thật trong lòng Lục Trường Chinh rất biết ơn Tô Dịch Viễn, bởi vì dạo này công việc bên khu vực khai thác mỏ tương đối bận rộn, ban ngày anh còn phải đi quân khu, tới tối mới về được đến nhà, thế nên có anh rể ở đây, anh thấy yên tâm hơn hẳn.

Mặc dù nếu anh không có ở nhà, nhất định mẹ sẽ qua giúp, nhưng trong mắt người già chỉ có công việc thôi, không có chuyện dồn hết tâm trí cho con dâu nên chắc chắn sẽ không cẩn thận bằng Tô Dịch Viễn.

Thế nên, dù thỉnh thoảng Tô Dịch Viễn lại chọc ngoáy anh vài câu, anh vẫn sẽ vui vẻ hùa theo, sau đó chăm chỉ học tập chăm sóc trẻ sơ sinh một cách khoa học dưới sự chỉ dẫn của anh ta.

Kỳ thật dưới tác dụng của dị năng, cơ thể của Tô Mạt đã gần như khỏe lại hoàn toàn sau ba, bốn ngày. Có điều với sự quản thúc của Lý Nguyệt Nga và Tô Dịch Viễn, Tô Mạt chỉ đành ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng ở cữ.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 204



Ở cái thời này, tên của mấy đứa nhỏ dưới quê nghe khá là tùy tiện, lúc còn bé thì lấy đại tên cúng cơm nào đó xấu xấu cho dễ nuôi, tỷ như Đại Ngưu, Cẩu Thặng, Nhị Lư… Còn tên thật thì chờ khi nào tới tuổi đi học mới được đặt.

Nhà họ Lục lại chú trọng hơn đôi chút, thông thường, sau khi đứa nhỏ đầy tháng sẽ được đặt tên.

Lục Thanh An nghĩ, nhà mẹ đẻ của Tô Mạt ở xa, khó khăn lắm mới tới được một chuyến, thế là quyết định nhân lúc còn trong tháng đặt tên cho hai đứa nhỏ luôn, vậy là ông ấy vội vàng đi kiếm Lục Bá Minh để thương lượng.

“Cha, con thấy chi bằng nhân lúc anh rể của Trường Chinh đang ở đây, chúng ta đặt tên cho hai đứa nhỏ luôn. Hay là phỏng theo tên của anh chị họ hai đứa nó luôn cho tiện, cha thấy sao ạ?”

Lục Bá Minh ngẫm ngợi một lúc, sau đó phẩy tay: “Không ổn lắm, hai đứa nhỏ là một cặp song sinh Long - Phượng, mỗi đứa phải có tên riêng của mình mới được.”

Mặc dù người thời nay không còn quá tin vào mê tín dị đoan, nhưng Lục Bá Minh từng gặp qua rất nhiều người, và ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hai đứa nhỏ, ông cụ đã có cảm giác hai đứa nó không hề tầm thường, trong khi tên của mấy đứa nhỏ nhà thằng cả với thằng hai lại quá bình dân, thế nên ông cụ cảm thấy nếu đặt tên theo kiểu đó thì không hợp với hai đứa nhỏ chút nào.

“Chúng ta sẽ không lấy tên cho hai đứa nhỏ, để nhà mẹ đẻ của Tiểu Mạt lấy đi.”

“Như vậy không ổn lắm đâu cha?” Lục Thanh An chần chừ.

“Có gì mà không ổn, nhà con cháu chắt cả bầy, con cũng sớm hưởng qua cái thú đặt tên cho cháu từ lâu rồi. Còn Tiểu Mạt là con gái một, cha mẹ nó chỉ có đúng một đứa con là nó, thế nên cứ để ông ngoại hay ông bác của nó đặt tên cho hai đứa nhỏ đi, chờ khi nào hai đứa nó sinh thêm đứa nữa thì để con đặt cũng không muộn mà.”

Lục Thanh An nghe xong, lập tức chạy đi báo cho Tô Dịch Viễn.

Sau khi biết tin, Tô Dịch Viễn mừng ra mặt, mấy hôm nay anh ta đã nghĩ ra rất nhiều cái tên hay, thế là vội lái xe đạp muốn đi gọi điện cho cha, tiện thể đề xuất mấy cái tên mình nghĩ được.

Mặc dù Tô Đình Đức cũng rất vui, nhưng sẽ không bao biện mà để mặc cho Tô Dịch Viễn đi tìm ông ngoại ruột của đứa nhỏ. Có điều, sau khi cúp điện thoại, ông ấy lại bắt đầu lật dở từ điển, thể theo sự hiểu biết của ông ấy về em trai, kiểu gì ông ấy cũng được đặt tên cho một đứa.

Đêm ấy, Tô Dịch Viễn cầm theo ảnh của hai đứa nhỏ, lén lút chuồn ra chuồng bò.

Tô Đình Khiêm nghe Tô Dịch Viễn kể không ít chuyện về hai đứa nhỏ, có vẻ tính cách của bé chị không hiền hòa lắm, thế là quyết định đặt tên cho bé chị là Lục Hòa Nhan với hy vọng cô bé sẽ trở nên hiền hòa, điềm đạm, thông minh, phóng khoáng, cuộc sống hài hòa, vui vẻ.

Về phần tên của em trai, Tô Đình Khiêm nhường lại cho Tô Đình Đức lấy.

Trước giờ anh cả cực kỳ thương Mạt Mạt, có thể nói không thua kém gì người làm cha này, vì vậy ông bác ngoại có đủ tư cách để đặt tên cho cháu.

Sáng sớm hôm sau, Tô Dịch Viễn lại gọi điện cho Tô Đình Đức.

Tô Đình Đức suy tư cả đêm, nghĩ ra hàng trăm cái tên, cũng như đã sớm ôm khư khư điện thoại chờ người gọi tới. Vừa nghe thấy bé chị tên Lục Hòa Nhan, Tô Đình Đức ngẫm nghĩ rồi quyết định đặt tên cho bé em là Lục Yến Hà trong hải yến hà thanh, tức trời yên biển lặng, hàm ý một đời thái bình, yên ổn.

Hơn nữa, thanh điệu của hai cụm từ “Hòa Nhan” và “Yến Hà” khá là hợp nhau, cách phát âm cũng rất giống, với một cặp song sinh trai gái mà nói, cặp tên này thật sự quá hợp.

Cứ thế, tên của hai đứa nhỏ đã được quyết định xong. Lúc phía nhà họ Lục hay tin cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.

Kế tiếp, người làm mẹ như Tô Mạt lại đặt cho mỗi đứa nhỏ một cái tên cúng cơm, bé chị gọi là An An, bé em kêu Lạc Lạc, vì cô mong hai đứa nhỏ có thể sống bình an, vui vẻ cả đời.

Sau khi đặt xong tên cho hai đứa nhỏ thì cũng đã đến lúc Tô Dịch Viễn phải ra về. Anh ta chỉ được nghỉ đúng một tháng, hơn nữa còn phải trừ bớt thời gian đi đường, tính đến thời điểm hiện tại, anh ta đã nán lại thôn Lục Gia tận hai mươi ngày, thật sự không thể ở lâu thêm nữa, vì nếu không đi sẽ không kịp về đơn vị tập trung.

Tô Dịch Viễn lưu luyến không muốn rời, hai mắt đỏ hoe, tay ôm chặt An An với Lạc Lạc.

“Em à, chờ hai đứa nhỏ lớn thêm một chút, khi nào mùa đông tới, em nhớ dẫn bọn nó đến Quảng Tây chơi.” Tô Dịch Viễn nói.

Mùa tuyết rơi ở chỗ này kéo dài tận nửa năm, chẳng thể làm được gì, vừa hay có thời gian tới Quảng Tây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-204.html.]

“Dạ, chờ bọn nó lớn thêm chút nữa, em sẽ dẫn bọn nó tới thăm anh.” Tô Mạt gật đầu hứa hẹn.

Có vẻ hai đứa nhỏ cũng cảm nhận được bầu không khí ly biệt, thế nên rõ ràng này thường chẳng mấy khi khóc, giờ lại bù lu bù loa cả lên, khiến Tô Dịch Viễn đau lòng không chịu nổi.

“Đừng khóc, đừng khóc mà!” Tô Dịch Viễn vội dỗ dành: “Khi nào cậu hai được nghỉ sẽ chạy tới thăm hai đứa ngay.”

Chỉ sợ lần sau anh ta tới, hai đứa nhỏ đã có thể chạy khắp làng trên xóm dưới, cũng chẳng biết lúc đó chúng có còn nhớ người cậu hai này không nữa.

Sau khi dỗ hai đứa nín khóc, Tô Dịch Viễn lập tức rời đi cùng Lục Trường Chinh.

Trên đường tiễn Tô Dịch Viễn ra nhà ga, Tô Dịch Viễn thường xuyên đe dọa Lục Trường Chinh rằng nếu anh dám đối xử không tốt với em gái anh ta, anh ta chắc chắn sẽ chạy tới đây lột da anh.

Lục Trường Chinh gật đầu tỏ ý đã biết.

Đến nhà ga, ngay lúc Tô Dịch Viễn định xuống xe, Lục Trường Chinh bỗng gọi ngược anh ta lại: “Anh hai, nếu cha mẹ có thể thuận lợi chuyển tới Quảng Châu, có lẽ sau này tôi cũng sẽ được điều về đó.”

Tô Dịch Viễn tỉnh ngay, vội hỏi lại: “Cậu được điều tới? Nghĩa là sao?” Một tỉnh ở phía nam, một tỉnh phía bắc, muốn chuyển tới là phải điều động liên tỉnh, có thể nói khó như lên trời kia mà.

“Nghĩa trên mặt chữ đấy, nhưng chưa chắc đã được đâu.”

“Nói nghe thử?”

Lục Trường Chinh mỉm cười không đáp.

“Không tiện nói hả?”

Lục Trường Chinh gật đầu, cũng không hẳn là không tiện nói, chỉ là dọc đường anh rể cứ luôn miệng đe dọa anh nên anh cố tình gợi trí tò mò của Tô Dịch Viễn lên để trả thù.

“Sau khi về tới, tôi sẽ nói cho cha hay, nếu cần người phía nam giúp khơi thông thì cứ việc gọi điện cho bọn tôi, đừng sợ thêm phiền.”

Nếu anh được điều tới thật, thế thì cả gia đình họ có thể đoàn tụ, không cần trời nam biển bắc nữa rồi. Anh ta phải trở về báo tin cho cha mới được, đặng xem thử dạo này có sự kiện điều động gì lớn, tiện thể thử xem có thể góp một tay thúc đẩy hay không.

Tô Dịch Viễn ôm một bụng tâm sự bước lên xe lửa.

Ở thời này, bên trên sợ nếu để một người sống quá lâu tại một địa điểm nhất định sẽ xuất hiện thói hư tật xấu, vậy nên lâu lâu lại điều động vài vị lãnh đạo đã tại chức một thời gian dài qua nơi khác.

Tư lệnh của quân khu Thẩm Dương đã nhậm chức ở đây cả mười mấy năm, năm nay chợt nhận được lệnh điều động từ bên trên rằng sang năm sẽ thuyên chuyển công tác sang quân khu Quảng Châu. Mà nếu đã chuyển, tất nhiên sẽ không có chuyện tư lệnh phóng khoáng rời đi một mình, mà phải dắt theo vài thuộc hạ nòng cốt trung thành với bản thân, và trong số đó có cả sư đoàn trưởng của đơn vị mà Lục Trường Chinh đang công tác.

Vị sư đoàn trường kia rất thích Lục Trường Chinh, vì đã quyết định đi theo lãnh đạo nên mấy hôm trước từng gọi điện cho Lục Trường Chinh, hỏi xem anh có chịu cùng chuyển tới quân khu Quảng Châu vào sang năm với ông ấy không, tất nhiên vẫn thuộc đội tiền tuyến.

Đúng lúc Lục Trường Chinh đang nghĩ xem phải làm cách nào mới về được đội tiền tuyến, nếu đồng ý thuyên chuyển, thế thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết xong xuôi, còn không bị giáng chức nữa.

Nhưng anh không đồng ý ngay, mà nói cần thời gian suy nghĩ. Bởi hiện tại anh vẫn chưa biết liệu cha mẹ vợ có thể thuận lợi chuyển tới Quảng Châu không, nếu không thể, vậy anh nhất định phải ở lại để tiện chăm lo cho hai người.

Đừng thấy bây giờ gió êm sóng lặng mà lầm, trên thực tế, từ đầu năm tới giờ, họ đã bắt được hai tốp người khả nghi rồi. Hai, ba tháng trở lại đây tình hình có yên ổn hơn đôi chút, nhưng anh đoán vì thất bại nhiều lần nên tạm thời không phái người tới nữa.

Nghe Lục Trường Chinh nói muốn suy nghĩ thêm, sư đoàn trưởng cũng rất thông cảm, dù sao cũng là bên nam bên bác, khoảng cách thật sự quá xa, nếu muốn thăm người thân cũng khá bất tiện.

“Được, cậu cứ suy nghĩ thật kỹ đi, cuối năm cho tôi câu trả lời là được. Có khó khăn gì cũng có thể nói cho tôi biết, nếu trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ phối hợp.” Sư đoàn trưởng cũng sảng khoái hứa hẹn.

Điều này rất hợp ý Lục Trường Chinh, đến lúc đó nếu phải chuyển đi thật, vậy anh sẽ nhờ ông ấy giúp vợ tìm công việc nào tốt một chút, có lẽ sẽ không quá khó.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back