Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 50



Sau khi ăn xong, Lục Trường Chinh bắt đầu thúc giục Tô Mạt đi tắm: “Vợ à, em mau đi tắm đi, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút.”

Tô Mạt:...

Nếu ánh mắt anh không nóng bỏng như thế, cô chắc chắn sẽ tin anh.

Tô Mạt chần chừ mãi, cuối cùng đến tám giờ hơn vẫn bị anh giục đi tắm.

Lần này Lục Trường Chinh không ở bên ngoài đợi, mà là tắm rửa sớm nằm trong phòng chờ.

Tô Mạt vừa bước vào phòng đã bị người đàn ông mất kiên nhẫn đang đợi sẵn bế lên giường, không cần phải nói đến một trận dây dưa phía sau.

Xong việc, người đàn ông nằm trên người Tô Mạt, thở dài: “Vợ à, em đã nắm giữ hai cái dạ dày của anh rồi.”

“Hai cái dạ dày?” Tô Mạt khó hiểu.

“Ừm, một cái ở trên, một cái ở dưới.”

Tô Mạt:...

Cái tên b**n th** này!

Một lúc sau, người đàn ông lại muốn tái chiến, Tô Mạt nóng nảy: “Lục Trường Chinh, loại chuyện này phải làm từ từ, một ngày không thể quá nhiều.”

“Vậy một ngày có thể làm mấy lần?”

“Một ngày một lần?” Tô Mạt suy nghĩ.

“Được, vậy một ngày một lần.” Lục Trường Chinh dứt khoát như vậy khiến Tô Mạt hơi ngạc nhiên.

“Vậy vợ ơi, mấy ngày nay em phải chuẩn bị thật tốt, mỗi ngày một lần, một năm có 365 ngày, anh chỉ ở nhà được vài ngày, cho nên mấy ngày này vợ phải vất vả rồi.”

Tô Mạt:...

Ngày hôm sau, Tô Mạt tỉnh dậy với cái lưng đau nhức, người đàn ông không còn trên giường đất, nghe thấy âm thanh trong phòng, có lẽ anh đang làm bữa sáng.

Cuối cùng Tô Mạt cũng hiểu vì sao những người phụ nữ ở thế hệ sau nói không có bản lĩnh thì đừng gả cho quân nhân, mùa hạn c.h.ế.t vì hạn, mùa lẽ c.h.ế.t vì lũ

Tạm thời cô chưa trải qua hạn hán, còn lũ lụt thì trải nghiệm được rồi, đúng là quá đủ.

Lục Trường Chinh vào phòng thấy Tô Mạt đã tỉnh, anh nhanh chóng mang nước ấm tới cho vợ rửa mặt.

Hết cách rồi, tối hôm qua anh làm quá mức, nếu hôm nay không biểu hiện tốt, chắc chắn vợ anh sẽ rất bực mình.

Tô Mạt không để ý tới anh, cô đứng dậy đi ra ngoài rửa mặt.

Lục Trường Chinh cẩn thận đi theo vợ: “Vợ ơi, trời lạnh lắm, em đừng dùng nước lạnh, để anh nấu nước nóng.” Nói xong, anh đổ nước lạnh Tô Mạt dùng để đánh răng, thay thế bằng nước ấm.

Tô Mạt nhìn thấy dáng vẻ nịnh nọt của anh, vừa tức giận vừa buồn cười.

Đánh răng xong, Lục Trường Chinh đưa khăn lông cho Tô Mạt lau mặt.

“Đây rồi, vợ ơi lau mặt đi.”

Tô Mạt:...

Tô Mạt liếc nhìn anh một cái, nhận lấy khăn lông, tuy nhiên cô cũng lên tiếng: “Anh không cần làm như vậy.”

“Không có gì, được phục vụ cho em, anh rất vui.”

Thấy Tô Mạt lau mặt xong, Lục Trường Chinh cầm lấy khăn giặt sạch một lần, sau đó vắt khô đưa cho cô, vợ anh thích sạch sẽ nên phải lau mặt mấy lần.

Rửa mặt xong, Tô Mạt đi vệ sinh, sau đó mới ăn sáng.

Lục Trường Chinh nấu cháo cho bữa sáng, với dưa chua, có lẽ sáng sớm anh đến nhà bố mẹ lấy.

Tối hôm qua còn thừa một chén canh gà, Lục Trường Chinh hâm lại cho Tô Mạt uống.

“Ăn cơm xong chúng ta vào huyện đi, em muốn mua một ít hạt giống trồng rau, mua một ít bông và vải để làm áo khoác, trời đang lạnh, em không mang áo khoác lại đây, thuận tiện em sẽ gọi điện thoại cho chú.” Tô Mạt.

“Được, nghe theo vợ.” Lục Trường Chinh đồng ý, nhiệm vụ mấy ngày nay là chăm sóc vợ, cô muốn làm gì cũng được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-50.html.]

Ăn cơm xong, Lục Trường Chinh đi rửa chén, sau đó lái xe đạp chở vợ vào thành phố.

Vợ chồng hai người vừa đến cổng thôn thì nhìn thấy một chiếc xe hơi đang chạy về phía mình. Thời buổi này, xe hơi cực kỳ hiếm, vợ chồng hai người không khỏi nhìn vài lần.

Sau khi chiếc xe đi ngang qua hai vợ chồng son, đột nhiên dừng lại, một thanh niên bước ra khỏi xe hét về phía với hai người.

“Đồng chí, xin hỏi anh là đồng chí Lục Trường Chinh đúng không?”

Lục Trường Chinh dừng lại hỏi: “Là tôi, có chuyện gì sao?”

Người thanh niên vội vàng chạy tới: “Thật tốt quá, đồng chí Lục Trường Chinh, tôi là người của bộ đội vũ trang huyện, tôi nhận được cuộc gọi từ quân đội của anh, nói có vấn đề quân sự khẩn cấp, yêu cầu anh trở về quân đội gấp. Chúng tôi đến đây đón anh đến ga xe lửa.”

Huyện Thanh Khê không có ga xe lửa, vì vậy phải đến thành phố mới đi được.

Lục Trường Chinh sững sờ, xuống xe chào kiểu quân đội: “Cảm ơn đồng chí đã vất vả. Cậu đến đại đội chờ tôi, tôi phải báo với người nhà một tiếng, nhiều nhất một tiếng nữa sẽ đến đó.”

“Được.” Người thanh niên kia nói xong, tiếp tục lái xe quay về hướng đại đội.

Vẻ mặt Tô Mạt hơi bối rối, mặc dù cô biết mấy ngày nữa Lục Trường Chinh sẽ về đơn vị, nhưng đột nhiên anh phải đi, cô không biết phải làm sao.

“Vợ ơi, anh không thể đi vào huyện với em.” Lục Trường Chinh rất không muốn, nhưng anh là quân nhân, đây là nhiệm vụ của anh. Bất cứ lúc nào tổ quốc yêu cầu, cho dù anh ở bất cứ đâu cũng phải đến đó càng sớm càng tốt.

“Không, không sao đâu, chúng ta quay về đi, em giúp anh thu dọn đồ đạc.”

“Được.” Lục Trường Chinh quay đầu xe, chạy về phía ngôi nhà nhỏ của hai người, trên đường không ai nói chuyện, nỗi buồn chia ly cứ quẩn quanh trong lòng.

Sau khi trở về nhà, Lục Trường Chinh cất xe đi: “Vợ ơi, em thu dọn trước đi, anh đến nhà cha mẹ nói một tiếng.”

“Vâng.” Tô Mạt gật đầu.

Sáng nay Lục Trường Chinh mới giặt quần áo ngày hôm qua, hiện tại còn đang treo trên sào ướt sũng, nhưng may mà hôm qua anh mặc thường phục, không biết anh có muốn mang đi theo không.

Tô Mạt trở về phòng, lấy túi hành lý của Lục Trường Chinh ra, bên trong chỉ có hai ba bộ quân trang, không có gì khác, thậm chí không có nổi một bộ quần áo dày.

Ánh mắt Tô Mạt đột nhiên chua xót.

Tô Mạt nghĩ anh phải ngồi xe mất hai ba ngày mới đến quân đội, trên đường còn phải ăn uống, cô vội vàng nhóm lửa và luộc mười mấy quả trứng gà.

Cô nghĩ ở nhà thế nào cũng được, đi đường phải rủng rỉnh, Lục Trường Chinh đã đưa hết tiền cho cô, có lẽ trên người anh không có tiền, cô vội vàng chạy tới giường đất, đếm mười tờ đại đoàn kết và lấy hết phiếu lương thực cho anh, hình như trên xe lửa muốn mua thức ăn cũng cần phiếu lương thực.

Lấy xong tiền giấy, cô không biết nên lấy thêm thứ gì, trái tim Tô Mạt trống rỗng. Cô mặc kệ có bị lộ tẩy hay không, lấy trong không gian hai lon thịt hộp dùng để ăn trưa, xé bao bì ra rồi nhét vào túi hành lý của Lục Trường Chinh.

Sau khi Lục Trường Chinh quay về, nhìn thấy vợ cúi đầu ngồi trên giường đất, nghe thấy tiếng động lập tức ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đỏ hoe.

Trái tim Lục Trường Chinh nhói đau như bị kim đâm.

“Vợ ơi, anh về rồi.”

“Ơi! Em nấu trứng gà cho anh, phải đợi một lát nữa, quần áo anh trong túi hành lý, không có gì để thu dọn hết, quần áo hôm qua còn ướt anh có muốn mang theo không?” Tô Mạt nhanh chóng đứng dậy.

“Không cần mang theo, cứ để ở nhà.”

“Được, được. Cái đó, em mang cho anh hai hợp thịt hộp để ăn trưa trên xe, ngoài ra em còn để một trăm tệ và phiếu lương thực, anh nhớ giữ kỹ đừng làm mất.”

“Vợ, anh có tiền rồi, không cần mang tiền theo, em giữ lấy mà dùng, thịt hộp cũng lấy về giữ cho em ăn.”

“Ở nhà thế nào cũng được, đi đường phải rủng rỉnh. Anh đem đi đi, lỡ như trên đường cần phải tiêu tiền thì sao? Đồ hộp cũng mang theo, trên đường không ăn thì đến quân đội ăn.”

Lục Trường Chinh nhìn vợ mình cố gắng giả vờ bình tĩnh, thật ra nước mắt sắp rơi xuống, anh ôm cô vào trong lòng thật chặt.

“Vợ à, xin lỗi em.” Anh nhất định phải nhanh chóng để cô tùy quân mới được.

“Anh đừng nói như vậy, anh phải bảo vệ quốc gia, đây là sứ mệnh của anh.”

Thật ra trong lòng Tô Mạt rất hỗn loạn, rõ ràng cô biết trước khi kết hôn, thậm chí lúc đó cô còn cảm thấy Lục Trường Chinh không ở nhà càng tốt, cô có thể làm chuyện riêng của mình.

Nhưng mới sống chung với anh hai ngày, tại sao lại thay đổi rồi?

Khi nghe tin anh phải đi, thế nhưng cô lại cảm thấy không nỡ và muốn khóc.

Chẳng lẽ một người cô đơn như cô bị Lục Trường Chinh chiều chuộng mấy ngày đã bắt đầu đắm chìm rồi sao?
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 51



Tô Mạt cổ vũ bản thân phải tỉnh táo lên.

Đây là ưu điểm của cô, cho dù bất cứ lúc nào, cô đều có thể cổ vũ bản thân tỉnh táo, lạc quan tích cực đối mặt cuộc sống.

Tô Mạt vui vẻ, nhanh chóng đi tìm tờ giấy có số điện thoại mà Lục Trường Chinh vừa nhắc lúc nảy.

Quả nhiên trên bàn ở giường đất có một tờ giấy xé từ cuốn sổ, bên trên viết địa chỉ và thông tin liên lạc của bộ đội Lục Trường Chinh. Nét chữ giống y hệt con người anh, mạnh mẽ cứng cáp.

Tô Mạt gấp tờ giấy lại, bỏ vào không gian, từ trong không gian lấy ra một quả táo để ăn, sau đó đến phòng phía tây lấy sọt tre và vải thô bỏ vào không gian,

Sau khi khóa cửa nhà và cổng, Tô Mạt chạy xe đến nhà họ Lục nói với Lý Nguyệt Nga một tiếng.

“Mẹ, con đi gọi điện thoại cho chú con, sẵn tiện mua một ít bông và vải bố làm áo bông, con không mang áo khoác bông đến đây, mẹ có muốn mua cái gì không?”

Lý Nguyệt Nga xua tay: “Không cần đâu, con đi sớm về sớm.”

Chuyện này chồng đã nói với bà ấy, gọi điện sớm cũng tốt, chỉ sợ con dâu thứ ba tự mình lấy chồng, không hòa hợp với gia đình.

Tô Mạt thấy Lý Nguyệt Nga không hỏi gì, trong lòng hơi cảm động, có lẽ bọn họ đều biết trong nhà cô xảy ra chuyện, nhưng không hỏi gì, chỉ làm như không biết, điều này đối với cô là một loại tôn trọng.

Tô Mạt đạp xe đi, vốn dĩ cô muốn đến hợp tác xã mua bán để mua một ít đồ, nhưng vừa thấy dáng vẻ chen chúc của mọi người, Tô Mạt dứt khoát bỏ cuộc, tiếp tục đạp xe vào trong huyện.

Sau khi đi được một đoạn đường, Tô Mạt nhìn trái nhìn phải không thấy ai, cô dừng xe lấy một sọt tre đựng táo ra khỏi không gian, bên trên còn dùng vải thô đắp lên.

Một sọt táo này nặng khoảng năm mươi cân, mặc dù hơi nặng nhưng sau khi thích nghi, Tô Mạt có thể chạy vững vàng.

Tới hợp tác xã mua bán ở huyện, Tô Mạt dựng xe đạp vào tường, khóa xe lại, lúc này mới đi vào.

Hợp tác xã mua bán ở huyện nhiều người hơn gấp đôi so với hai chuyến đi trước, nhưng vẫn không đáng sợ bằng hợp tác xã mua bán ở xã.

Vẫn là chị Lưu nhiệt tình lúc trước, sau khi nhìn thấy Tô Mạt, cô ấy hét lớn: “Em gái Tô tới rồi à? Hôm nay tới mua gì thế?”

“Chị Lưu, hôm nay em đến mua bông và vải bố để làm áo khoác bông.” Tô Mạt cười nói: “Em muốn 5 cân bông, 13 thước vải bông và 7 thước vải kaki bố.”

“Được, không thành vấn đề. Đợi chị giúp đồng chí này lấy xong đồ vật sẽ lấy đồ cho em.” Chị Lưu cười đáp, sau đó nhanh chóng giúp thím kia lấy đồ và thu tiền.

“Em gái Tô, em muốn lấy kaki bố màu gì? Mới hai ngày trước có một cây vải màu xanh quân đội, vẫn còn thừa một ít, em muốn lấy không?”

Trong những năm này, vải màu xanh quân đội bán rất chạy, vận may của em gái Tô khá tốt, mỗi lần đến đều bắt được mặt hàng thời trang.

“Được, vậy lấy màu xanh quân đội.” Tô Mạt không có yêu cầu gì lớn.

“Vậy vải bông thì sao? Để làm áo khoác bông, loại màu trắng nhìn bên trong đẹp nhưng không chống được vết bẩn, loại vải hoa có khả năng chống bẩn bám tốt hơn, nhìn cũng đẹp hơn.”

“Được, vậy nghe theo lời giới thiệu của chị, lấy vải có hoa.” Tô Mạt dứt khoát đáp.

Chị Lưu cười híp mắt, vội vàng đến quầy vải lấy hai loại vải đến.

“Loại vải bông hoa này đắt hơn vải bông trắng một chút, giá 2,95 đồng một thước, 13 thước là 3,835 tệ, kaki bố 0,465 tệ một thước, 7 thước là 3,255 tệ, tổng cộng là 7,09 tệ và một phiếu vải hai mươi thước.”

“Được, em cũng cần 5 cân bông.”

“Bông 1,15 tệ một cân, 5 cân là 5,75 tệ và phiếu bông 5 cân.”

Tô Mạt đưa phiếu bông, phiếu bố và 15 tệ cho chị Lưu, chị Lưu trả lại 2,16 tệ.

Khi cô kết hôn, công xã cho cô phiếu vải 16 thước, sau đó Lục Trường Chinh cho cô 10 thước, cô dùng 3 thước vải để làm vỏ gối, bây giờ dùng hết 20 thước nữa, chớp mắt chỉ còn dư 3 thước.

Thời buổi này, mặc quần áo thật khó!

Bông lúc này không nhỏ gọn như sau này, bây giờ vẫn có chút cồng kềnh.

Chị Lưu cầm túi lưới lớn đưa cho Tô Mạt.

“Em gái Tô, em còn cần gì không?”

Tô Mạt suy nghĩ, vừa rồi khi giúp Lục Trường Chinh thu dọn, anh không có quần áo dày, nên hỏi: “Chị có len không?”

“Có, em muốn len sợi nguyên chất hay pha trộn? Len sợi nguyên chất là 16,3 tệ một cân, len pha trộn 13,94 tệ một cân, em muốn lấy loại nào? Len sợi nguyên chất làm áo len giữ ấm rất tốt, mềm mại thoải mái.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-52.html.]

“Len nguyên chất.” Tô Mạt đáp. Lục Trường Chinh đều cho cô thứ tốt, cô không muốn cho anh dùng đồ xấu.

“Em tự đan cho mình hay đan cho người yêu thế?”

“Em đan cho người yêu.”

“Vậy theo vóc dáng anh ấy. trọng lượng trung bình cần 2,5 cân.”

“Vậy thì 2,5 cân.”

Chị Lưu cười híp mắt: “Em muốn màu gì? Có màu đen, màu xám và màu xanh đen.”

“Lấy màu xám.”

“Được rồi, hai cân rưỡi len sợi là 40,75 tệ và 8 phiếu công nghiệp.”

Tô Mạt trả tiền và phiếu, chị Lưu dùng tờ báo gói len lại bỏ vào túi lưới, sau đó lấy mấy cây kim đan len trong góc tường ra.

“Những kim khâu này l sản phẩm lỗi, nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng, em hợp ý chị nên chị đưa cho em.” Trong khi nói, cô ấy bỏ nó vào túi lưới.

Mỗi lần Tô Mạt mua đồ đều dứt khoát và hào phóng, chị Lưu rất thích. Nếu có nhiều khách hàng giống như Tô Mạt, cô ấy chắc chắn là người đứng đầu của năm. Không nhắc đến tiền thưởng, chỉ riêng vinh dự này thôi cũng đã khá vinh quang rồi.

Mấy cây kim đan len này không đáng bao nhiêu, cho đi cũng không sao.

“Em cảm ơn chị Lưu.” Tô Mạt mỉm cười.

“Đồ nhiều như vậy, chị giúp em lấy ra cất đi.” Chị Lưu cười giúp Tô Mạt lấy đồ vật ra.

Thấy trên xe đạp Tô Mạt có một sọt tre đầy, chị Lưu hơi ngạc nhiên: “Ôi, em gái Tô mua nhiều đồ quá.”

Tô Mạt mỉm cười: “Cái này không phải em mua, năm nay đại đội phân chia chút táo, người nhà để em mang đến người thân, nhưng hôm nay người đó không ở đây, vì vậy em phải chở nó về.”

Nói xong, cô nhấc tấm vải lên lấy ra hai quả táo đưa cho chị Lưu.

“Chị Lưu, cho chị nếm thử, hôm qua vừa mới hái”

Khi Tô Mạt nhấc tấm vải lên, chị Lưu nhìn thấy một sọt táo vừa to vừa đỏ mọng nước, hai mắt trợn tròn.

Cô ấy thành thật làm việc ở trong hợp tác xã mua bán nhiều năm, nhưng vẫn chưa nhìn thấy quả táo nào tươi và mọng nước như vậy, vừa nhìn đã biết ăn rất ngon.

Chị Lưu tiếp nhận quả táo trong tay Tô Mạt, để sát vào mũi ngửi, mùi hương rất thơm, chất lượng tốt.

Ánh mắt chị Lưu chợt lóe lên, cô ấy nghiêng người lại gần, hỏi nhỏ: “Em gái Tô, nhà em còn nhiều táo không?”

“Vẫn còn một ít.”

“Táo này của em, có thể để lại cho chị không?” Chị Lưu nhỏ giọng hỏi.

“Cái này, có vẻ không tốt lắm.” Tô Mạt giả vờ do dự.

“Trong nhà chị có trẻ con bị bệnh, ngày nào cũng la hét đòi ăn táo, chị thấy trái cây của em tươi và chất lượng tốt hơn cả hợp tác xã mua bán, coi như em giúp chị, đưa cho chị một ít đi.” Chị Lưu chân thành nói.

“Vậy, vậy chị muốn bao nhiêu?”

“Nếu không em đưa sọt táo này cho chị, không cần chở về.” Chị Lưu hỏi.

“Chuyện này...” Tô Mạt rối rắm, sau đó mới nói: “Vậy, vậy cũng được.”

“Vậy em gái Tô đi với chị, nhà chị ở phía sau hợp tác xã mua bán, rất gần.” Chị Lưu nói chuyện với đồng nghiệp rồi dẫn Tô Mạt về nhà.

“Em gái, chị không muốn lợi dụng em, hợp tác xã bán một cân táo bốn xu, táo của em chất lượng như vậy, chị trả cho em 5 xu một cân.”

Nhà của chị Lưu thật sự nằm phía sau hợp tác xã mua bán, chỉ mất năm phút đẩy xe đạp đến đó, đây là một ngôi nhà gỗ có sân.

Sau khi về đến nhà, chị Lưu đóng cửa sân, lấy một sọt tre ra, lần lượt chuyển táo từ sọt của Tô Mạt sang của mình, sau đó cho lên cân.

“Cái giỏ này khoảng 50 cân, vậy tính nó 50 cân, có được không?”

Tô Mạt gật đầu, chị Lưu sảng khoái lấy 25 tệ trả cho Tô Mạt.

Trên đường tiễn Tô Mạt ra ngoài, chị Lưu lại nói: “Em gái Tô, nếu trong đại đội các em có người không thích ăn táo, em đều có thể đưa cho chị, nhà chị có rất nhiều họ hàng, tiền trao cháo múc, dù em có mang đến bao nhiêu, chị cũng lấy hết.”
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 52



Phản ứng của chị Lưu khẳng định sự nghi ngờ của Tô Mạt, nhưng cô không ngờ mọi việc lại dễ dàng như vậy.

Chị Lưu rất giỏi kinh doanh, luôn nhiệt tình với mọi khách hàng. Tô Mạt luôn cảm thấy cô không nên là người tuân thủ quy tắc như vậy, cho nên lúc này mới thử nghiệm một chút.

Chất lượng trái cây do cô tạo ra có lẽ không thể so sánh với những sản phẩm đặc biệt. Nếu chị Lưu thật sự có ý định đó, cô sợ cô ấy đã ra tay.

Có điều cô không ngờ chị Lưu lại can đảm như vậy, xem ra cô ấy đã làm việc này rất lâu rồi, chắc chắn cô ấy có người đứng sau lưng.

“Có lẽ có một số người không muốn ăn món này. Nhưng đưa đến chỗ của chị không sao chứ?” Tô Mạt hơi ngập ngừng.

“Không sao.”

“Lúc em về hãy nói với người thân của em rằng chị rất thích những quả táo này, nhà em không còn bao nhiêu? Đổi một ít với bọn họ rồi cho họ đi. Người thân của chị ở quê thường mang đồ đến đây cho chị, sau em em chính là em gái của chị, mang cho chị một ít trái cây và rau quả thì có chuyện gì chứ?” Chị Lưu mỉm cười gợi ý.

“Chị cũng lấy cả rau luôn sao?” Tô Mạt giả vờ kinh ngạc.

“Đúng vậy, sao lại không lấy chứ? Người thành phố không ăn rau à? Nhưng phải tươi và chất lượng thì mới lấy.”

Mặc dù huyện Thanh Khê không giống như thành phố lớn, nhưng muốn mua rau xanh vẫn cần phải có sổ rau củ hoặc phiếu thực phẩm phụ, nhưng rau mỗi ngày được đưa đến hợp tác xã mua bán rất ít, chủng loại cũng không nhiều, hơn nữa còn không được tươi, có một số lá bị héo nữa.

Nếu có đồ tươi mới, tất nhiên mọi người sẽ vui vẻ ăn uống.

“Này em gái Tô, khi nào thì em lại mang táo đến cho chị?” Có lẽ một giỏ vừa rồi tối nay sẽ chia xong.

“Cái đó em cũng không biết, em phải về hỏi mới biết được, chắc cũng không nhiều lắm đâu.”

Số táo trong không gian của cô khoảng 300kg, cùng lắm thì cô chỉ bán 200kg, số còn lại cô phải giữ lại cho mình.

Đối với những thứ như táo, sau khi trồng phải đợi đến 2-3 năm mới nở hoa kết trái, dị năng hệ mộc của cô phải đạt tới cấp ba mới có thể gieo hạt táo xuống rồi ra quả ngay được.

Với tốc độ thăng cấp năng lượng hệ mộc hiện tại của cô có lẽ phải mất ít nhất hai năm mới có thể lên được cấp ba, cho nên cô phải giữ lại một số loại trái cây có chu kỳ sinh trưởng dài cho mình ăn.

“Được rồi, đợi em đổi xong sẽ mang đến cho em. Táo của em có chất lượng rất tốt cho nên đừng lo lắng.” Chị Lưu mỉm cười, vẫy tay tạm biệt Tô Mạt ở ngã tư rồi quay lại hợp tác xã mua bán làm việc tiếp.

Còn Tô Mạt thì đi đến bưu điện gọi điện thoại cho Tô Đình Đức, những thứ mua được ở hợp tác xã mua bán đặt trong giỏ tre, vẫn dùng một tấm vải thô phủ lên.

Thời buổi này, các cuộc gọi đường dài vẫn rất đắt bởi vì cuộc gọi đường dài yêu cầu phải chuyển tiếp liên tục, cho nên nó thường được thu phí theo phút.

[Phổ biến khoa học: Lấy phí cuộc gọi đường dài từ Quảng Châu đến Bắc Kinh làm ví dụ. Tiêu chuẩn cước mỗi phút là: 2,125 tệ từ năm 1950 đến năm 1957, 1,10 tệ từ năm 1959 đến năm 1991.

Điện thoại công cộng trong thành phố tương đối rẻ. Lấy Thượng Hải làm ví dụ, lúc đó chỉ tốn 4 xu để gọi một lần, không giới hạn thời gian. Nếu cần điện thoại công cộng để gửi tin nhắn, cần phải trả phí nhắn tin là 3 xu một lần.]

Sau khi Tô Mạt nói cho nhân viên tổng đài bưu điện biết khu vực và số điện thoại, nhân viên tổng đài bắt đầu rút số và chuyển số điện thoại, sau khi chuyển xong mới đưa điện thoại cho Tô Mạt rồi rời khỏi phòng gọi điện thoại.

Thời buổi này, chất lượng cuộc gọi đường dài khá tệ, trong ống nghe đều là tiếng điện xẹt xẹt.

“Bác?” Tô Mạt thử gọi một tiếng.

“Nhóc con còn biết gọi điện thoại cho bác sao? Chuyện lớn như kết hôn cũng không biết báo trước cho bác.”

“Chẳng phải con không có thời gian à?” Tô Mạt hơi chột dạ.

“Nói ngắn gọn đi, tình hình nhà trai như thế nào?”

“Anh ấy tên Lục Trường Chinh, 24 tuổi, đến từ đội sản xuất của thôn Lục Gia, công xã Hồng Kỳ. Anh ấy hiện là phó đoàn trưởng của đại đội trung đoàn 11, sư đoàn đồn trú số 4 của quân khu Thẩm Dương.”

Tô Đình Đức nhướng mày, biết rất rõ ràng.

“Sao lại kết hôn vội vàng như vậy? Chẳng lẽ con bị ép buộc sao?” Theo hiểu biết của ông ấy về cháu gái, lẽ ra cô sẽ thích người hiền lành lịch sự, chứ không phải loại hình quân nhân này.

“Anh ấy đẹp trai cho nên con thích.”

Tô Đình Đức: …

Làm sao cô ra những lời xấu hổ như vậy mà có thể nghiêm túc như thế? Đây có phải là cô cháu gái nhút nhát của ông ấy không? Chẳng lẽ tính cách của cô đột nhiên thay đổi do chuyện gia đình?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-53.html.]

Điều này không phải là không thể. Từ nhỏ con bé này đã có một cuộc sống êm đềm, chưa từng trải qua cuộc sống khó khăn như thế này.

Một người đàn ông như Tô Đình Đức cũng không thể thảo luận loại chuyện này với cháu gái, chỉ đành nói sang chuyện khác.

“Câu ấy có tốt với con không?”

“Khá tốt.”

“Cậu ấy đâu? Bảo cậu ấy đến đây nói với bác vài câu.”

“Hôm nay anh ấy phải về đơn vị khẩn cấp.”

Tô Đình Đức im lặng, đây chính là điểm không tốt ở quân nhân. Bọn họ vừa kết hôn mới hai ngày mà đã đi rồi.

“Cha mẹ cậu ấy như thế nào? Gia đình thì sao? Bọn họ có tốt với con không?”

“Khá tốt, chúng con có nhà riêng cho nên không sống cùng với bọn họ.”

Có như vậy Tô Đình Đức mới yên tâm được một chút.

“Con chỉ cần làm một chút công việc đồng áng, tỏ ra hứng thú là được. Sau này mỗi tháng bác sẽ gửi tiền cho con, bác không sống nhờ vào điểm công tác này. Sau này tìm được cơ hội, để chl Trường Thanh xem có công việc nào hay không rồi sắp xếp cho con.”

“Bác cả, không cần đâu. Người yêu của con sẽ gửi tiền cho con.”

“Cậu ấy là cậu ấy, còn bác là bác. Người nhà họ Tô không cần dựa vào tiền của người khác.”

Tô Mạt: …

Đây là lời nói bá đạo gì thế này? Nhưng cô phải nói rằng cô thích lời này.

“Bác cả, thật sự không cần. Trước khi về quê con đã nhận được chứng chỉ nhân viên truyền tin ngoài biên chế của báo Thượng Hải, con có thể kiếm tiền bằng cách gửi bài cho báo.”

“Tiền nhuận bút có thể nhận được bao nhiêu? Con gái phải có tiền trong tay, nhà mẹ đẻ nhất định phải đáng tin mới có chỗ dựa vững chắc ở nhà chồng. Sống nhờ vào tiền của nàng ông sẽ không có quyền chủ động.”

Không thể không nói Tô Đình Đức thật sự đã suy nghĩ rất nhiều cho cháu gái của mình.

Tô Mạt cảm động, không từ chối nữa, sau này khi nào nhận được tiền nhuận bút sẽ gửi tiền cho ông ấy. Nếu có chứng cứ thì có lẽ ông ấy sẽ tin cô.

“Cảm ơn bác cả.” Từ sau khi xuyên sách, ngoại trừ Lục Trường Chinh thì đây là người thứ hai cô cảm nhận được sự quan tâm đối với mình.

“Con bé này, con đừng khách sáo với bác như vậy.” Lúc trước cũng thường gửi tiền cho cô nhưng chưa thấy cô khách sáo như vậy, quả nhiên đã trưởng thành.

“Đúng rồi, bác đã nhận được thư của con rồi. Con yên tâm, bác hiểu.” Tô Đình Đức đổi chủ đề.

“Nhận được rồi sao? Tốc độ khá nhanh.” Tô Mạt tính toán chỉ mới đâu đấy 9 ngày thôi.

“Lần này tận dụng phương tiện di chuyển bằng đường hàng không cho nên mới nhanh như vậy, dù sao bình thường cũng phải mất nửa tháng.” Tô Đình Đức nói: “Cho nên nếu có chuyện gì gấp thì cứ gửi điện tín hoặc gọi điện cho bác, gửi thư chậm lắm.”

“Vâng.” Tô Mạt gật đầu.

“Sao con biết bọn họ đi đến đó?”

Lúc đó chỉ có người trong cuộc mới biết tin tức này, sao Tiểu Mạt có thể biết khi cô ở tỉnh Hắc Giang xa xôi như vậy?

“Dương Tố Vân viết thư nói cho con biết.”

Tô Mạt cố ý nói như vậy là vì muốn Tô Đình Đức đi điều tra nhà họ Dương. Cha Dương hại cả nhà của nguyên chủ, đừng nghĩ đến chuyện vô tội.

Tô Đình Đức nheo mắt lại, sao nhà họ Dương gia lại biết?

“Được rồi, chuyện này bác sẽ giải quyết, con không cần xen vào, cũng không được mạo hiểm, chăm sóc bản thân mới là quan trọng nhất.” Những chuyện này không hợp nói trong điện thoại, cho nên hai người chỉ nói sơ qua mà thôi.

“Một khoảng thời gian nữa bác gái con sẽ đến thăm con. Nếu con cần cái gì, đến lúc đó cứ nói với bà ấy, để bà ấy mang đến cho con.”

Tô Đình Đức suy nghĩ nhưng vẫn không yên tâm, quyết định để cho vợ đi một chuyện, gặp rồi ông ấy mới yên tâm được.

“Không cần đâu bác cả. Bác gái lớn tuổi rồi mà phải đi một quãng đường xa, rất vất vả.”
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 53



Phản ứng của chị Lưu khẳng định sự nghi ngờ của Tô Mạt, nhưng cô không ngờ mọi việc lại dễ dàng như vậy.

Chị Lưu rất giỏi kinh doanh, luôn nhiệt tình với mọi khách hàng. Tô Mạt luôn cảm thấy cô không nên là người tuân thủ quy tắc như vậy, cho nên lúc này mới thử nghiệm một chút.

Chất lượng trái cây do cô tạo ra có lẽ không thể so sánh với những sản phẩm đặc biệt. Nếu chị Lưu thật sự có ý định đó, cô sợ cô ấy đã ra tay.

Có điều cô không ngờ chị Lưu lại can đảm như vậy, xem ra cô ấy đã làm việc này rất lâu rồi, chắc chắn cô ấy có người đứng sau lưng.

“Có lẽ có một số người không muốn ăn món này. Nhưng đưa đến chỗ của chị không sao chứ?” Tô Mạt hơi ngập ngừng.

“Không sao.”

“Lúc em về hãy nói với người thân của em rằng chị rất thích những quả táo này, nhà em không còn bao nhiêu? Đổi một ít với bọn họ rồi cho họ đi. Người thân của chị ở quê thường mang đồ đến đây cho chị, sau em em chính là em gái của chị, mang cho chị một ít trái cây và rau quả thì có chuyện gì chứ?” Chị Lưu mỉm cười gợi ý.

“Chị cũng lấy cả rau luôn sao?” Tô Mạt giả vờ kinh ngạc.

“Đúng vậy, sao lại không lấy chứ? Người thành phố không ăn rau à? Nhưng phải tươi và chất lượng thì mới lấy.”

Mặc dù huyện Thanh Khê không giống như thành phố lớn, nhưng muốn mua rau xanh vẫn cần phải có sổ rau củ hoặc phiếu thực phẩm phụ, nhưng rau mỗi ngày được đưa đến hợp tác xã mua bán rất ít, chủng loại cũng không nhiều, hơn nữa còn không được tươi, có một số lá bị héo nữa.

Nếu có đồ tươi mới, tất nhiên mọi người sẽ vui vẻ ăn uống.

“Này em gái Tô, khi nào thì em lại mang táo đến cho chị?” Có lẽ một giỏ vừa rồi tối nay sẽ chia xong.

“Cái đó em cũng không biết, em phải về hỏi mới biết được, chắc cũng không nhiều lắm đâu.”

Số táo trong không gian của cô khoảng 300kg, cùng lắm thì cô chỉ bán 200kg, số còn lại cô phải giữ lại cho mình.

Đối với những thứ như táo, sau khi trồng phải đợi đến 2-3 năm mới nở hoa kết trái, dị năng hệ mộc của cô phải đạt tới cấp ba mới có thể gieo hạt táo xuống rồi ra quả ngay được.

Với tốc độ thăng cấp năng lượng hệ mộc hiện tại của cô có lẽ phải mất ít nhất hai năm mới có thể lên được cấp ba, cho nên cô phải giữ lại một số loại trái cây có chu kỳ sinh trưởng dài cho mình ăn.

“Được rồi, đợi em đổi xong sẽ mang đến cho em. Táo của em có chất lượng rất tốt cho nên đừng lo lắng.” Chị Lưu mỉm cười, vẫy tay tạm biệt Tô Mạt ở ngã tư rồi quay lại hợp tác xã mua bán làm việc tiếp.

Còn Tô Mạt thì đi đến bưu điện gọi điện thoại cho Tô Đình Đức, những thứ mua được ở hợp tác xã mua bán đặt trong giỏ tre, vẫn dùng một tấm vải thô phủ lên.

Thời buổi này, các cuộc gọi đường dài vẫn rất đắt bởi vì cuộc gọi đường dài yêu cầu phải chuyển tiếp liên tục, cho nên nó thường được thu phí theo phút.

[Phổ biến khoa học: Lấy phí cuộc gọi đường dài từ Quảng Châu đến Bắc Kinh làm ví dụ. Tiêu chuẩn cước mỗi phút là: 2,125 tệ từ năm 1950 đến năm 1957, 1,10 tệ từ năm 1959 đến năm 1991.

Điện thoại công cộng trong thành phố tương đối rẻ. Lấy Thượng Hải làm ví dụ, lúc đó chỉ tốn 4 xu để gọi một lần, không giới hạn thời gian. Nếu cần điện thoại công cộng để gửi tin nhắn, cần phải trả phí nhắn tin là 3 xu một lần.]

Sau khi Tô Mạt nói cho nhân viên tổng đài bưu điện biết khu vực và số điện thoại, nhân viên tổng đài bắt đầu rút số và chuyển số điện thoại, sau khi chuyển xong mới đưa điện thoại cho Tô Mạt rồi rời khỏi phòng gọi điện thoại.

Thời buổi này, chất lượng cuộc gọi đường dài khá tệ, trong ống nghe đều là tiếng điện xẹt xẹt.

“Bác?” Tô Mạt thử gọi một tiếng.

“Nhóc con còn biết gọi điện thoại cho bác sao? Chuyện lớn như kết hôn cũng không biết báo trước cho bác.”

“Chẳng phải con không có thời gian à?” Tô Mạt hơi chột dạ.

“Nói ngắn gọn đi, tình hình nhà trai như thế nào?”

“Anh ấy tên Lục Trường Chinh, 24 tuổi, đến từ đội sản xuất của thôn Lục Gia, công xã Hồng Kỳ. Anh ấy hiện là phó đoàn trưởng của đại đội trung đoàn 11, sư đoàn đồn trú số 4 của quân khu Thẩm Dương.”

Tô Đình Đức nhướng mày, biết rất rõ ràng.

“Sao lại kết hôn vội vàng như vậy? Chẳng lẽ con bị ép buộc sao?” Theo hiểu biết của ông ấy về cháu gái, lẽ ra cô sẽ thích người hiền lành lịch sự, chứ không phải loại hình quân nhân này.

“Anh ấy đẹp trai cho nên con thích.”

Tô Đình Đức: …

Làm sao cô ra những lời xấu hổ như vậy mà có thể nghiêm túc như thế? Đây có phải là cô cháu gái nhút nhát của ông ấy không? Chẳng lẽ tính cách của cô đột nhiên thay đổi do chuyện gia đình?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-53.html.]

Điều này không phải là không thể. Từ nhỏ con bé này đã có một cuộc sống êm đềm, chưa từng trải qua cuộc sống khó khăn như thế này.

Một người đàn ông như Tô Đình Đức cũng không thể thảo luận loại chuyện này với cháu gái, chỉ đành nói sang chuyện khác.

“Câu ấy có tốt với con không?”

“Khá tốt.”

“Cậu ấy đâu? Bảo cậu ấy đến đây nói với bác vài câu.”

“Hôm nay anh ấy phải về đơn vị khẩn cấp.”

Tô Đình Đức im lặng, đây chính là điểm không tốt ở quân nhân. Bọn họ vừa kết hôn mới hai ngày mà đã đi rồi.

“Cha mẹ cậu ấy như thế nào? Gia đình thì sao? Bọn họ có tốt với con không?”

“Khá tốt, chúng con có nhà riêng cho nên không sống cùng với bọn họ.”

Có như vậy Tô Đình Đức mới yên tâm được một chút.

“Con chỉ cần làm một chút công việc đồng áng, tỏ ra hứng thú là được. Sau này mỗi tháng bác sẽ gửi tiền cho con, bác không sống nhờ vào điểm công tác này. Sau này tìm được cơ hội, để chl Trường Thanh xem có công việc nào hay không rồi sắp xếp cho con.”

“Bác cả, không cần đâu. Người yêu của con sẽ gửi tiền cho con.”

“Cậu ấy là cậu ấy, còn bác là bác. Người nhà họ Tô không cần dựa vào tiền của người khác.”

Tô Mạt: …

Đây là lời nói bá đạo gì thế này? Nhưng cô phải nói rằng cô thích lời này.

“Bác cả, thật sự không cần. Trước khi về quê con đã nhận được chứng chỉ nhân viên truyền tin ngoài biên chế của báo Thượng Hải, con có thể kiếm tiền bằng cách gửi bài cho báo.”

“Tiền nhuận bút có thể nhận được bao nhiêu? Con gái phải có tiền trong tay, nhà mẹ đẻ nhất định phải đáng tin mới có chỗ dựa vững chắc ở nhà chồng. Sống nhờ vào tiền của nàng ông sẽ không có quyền chủ động.”

Không thể không nói Tô Đình Đức thật sự đã suy nghĩ rất nhiều cho cháu gái của mình.

Tô Mạt cảm động, không từ chối nữa, sau này khi nào nhận được tiền nhuận bút sẽ gửi tiền cho ông ấy. Nếu có chứng cứ thì có lẽ ông ấy sẽ tin cô.

“Cảm ơn bác cả.” Từ sau khi xuyên sách, ngoại trừ Lục Trường Chinh thì đây là người thứ hai cô cảm nhận được sự quan tâm đối với mình.

“Con bé này, con đừng khách sáo với bác như vậy.” Lúc trước cũng thường gửi tiền cho cô nhưng chưa thấy cô khách sáo như vậy, quả nhiên đã trưởng thành.

“Đúng rồi, bác đã nhận được thư của con rồi. Con yên tâm, bác hiểu.” Tô Đình Đức đổi chủ đề.

“Nhận được rồi sao? Tốc độ khá nhanh.” Tô Mạt tính toán chỉ mới đâu đấy 9 ngày thôi.

“Lần này tận dụng phương tiện di chuyển bằng đường hàng không cho nên mới nhanh như vậy, dù sao bình thường cũng phải mất nửa tháng.” Tô Đình Đức nói: “Cho nên nếu có chuyện gì gấp thì cứ gửi điện tín hoặc gọi điện cho bác, gửi thư chậm lắm.”

“Vâng.” Tô Mạt gật đầu.

“Sao con biết bọn họ đi đến đó?”

Lúc đó chỉ có người trong cuộc mới biết tin tức này, sao Tiểu Mạt có thể biết khi cô ở tỉnh Hắc Giang xa xôi như vậy?

“Dương Tố Vân viết thư nói cho con biết.”

Tô Mạt cố ý nói như vậy là vì muốn Tô Đình Đức đi điều tra nhà họ Dương. Cha Dương hại cả nhà của nguyên chủ, đừng nghĩ đến chuyện vô tội.

Tô Đình Đức nheo mắt lại, sao nhà họ Dương gia lại biết?

“Được rồi, chuyện này bác sẽ giải quyết, con không cần xen vào, cũng không được mạo hiểm, chăm sóc bản thân mới là quan trọng nhất.” Những chuyện này không hợp nói trong điện thoại, cho nên hai người chỉ nói sơ qua mà thôi.

“Một khoảng thời gian nữa bác gái con sẽ đến thăm con. Nếu con cần cái gì, đến lúc đó cứ nói với bà ấy, để bà ấy mang đến cho con.”

Tô Đình Đức suy nghĩ nhưng vẫn không yên tâm, quyết định để cho vợ đi một chuyện, gặp rồi ông ấy mới yên tâm được.

“Không cần đâu bác cả. Bác gái lớn tuổi rồi mà phải đi một quãng đường xa, rất vất vả.”
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 54



Từ tỉnh Quế đến tỉnh Hắc Giang, với phương tiện đường sắt hiện tại thì ít nhất phải mất mười ngày nhỉ? Lên xe lửa rồi đổi xe đổi trạm, những người đó thường chịu khổ rất nhiều.

“Không sao đâu, bà ấy vốn sẽ đến Thượng Hải xử lý công việc. Nếu đã đến Thượng Hải rồi thì tiện đường đi sang phía bắc gặp con luôn.”

Tô Mạt: …

Ở đây làm gì chệch hướng bắc một chút? Ở đây đã là cực bắc của đất nước rồi.

“Được rồi, tiền điện thoại rất đắt cho nên không nói nhiều nữa. Chuyện ở Thượng Hải con cứ yên tâm, bác sẽ xử lý. Có bác ở đây con đừng lo lắng, bác biết chuyện gì đang xảy ra.”

“Lúc bác gái chuẩn bị đi sẽ liên lạc với con, đến lúc đó con cần gì thì cứ nói với bà ấy.”

“Con hãy chăm sóc tốt bản thân, những chuyện khác nếu có thể thì cứ cố gắng.”

Lãnh đạo Tô Đình Đức đã quen với chuyện sau khi nói xong sẽ cúp điện thoại. Tô Mạt:…

Nghe tiếng tút tút trên điện thoại, Tô Mạt đành phải cúp máy, im lặng trả tiền điện thoại.

Chỉ nói mấy câu như thế đã mất 8 phút, cước điện thoại là 1.1 tệ mỗi phút, tổng chi phí là 8.8 tệ.

Tô Mạt cảm thấy hơi đau lòng, bằng số tiền này có thể gửi rất nhiều thư.

Sau khi Tô Đình Đức cúp điện thoại, bác gái Tô Phó Mạn Hoa ở bên cạnh nghe thấy toàn bộ quá trình cười nhạo.

“Em có nói là em muốn đi tỉnh Hắc Giang sao? Anh lại quyết định thay em.”

Tô Đình Đức mỉm cười nịnh nọt: “Cháu gái kết hôn, bác gái như em cũng phải đến thăm con bé đúng không?”

Phó Mạn Hoa cười lạnh, cũng không nói gì cả.

Ông Tô nhà bà ấy thích lo lắng cho chuyện nhà của em trai ông ấy nhất, người biết thì xem ông ấy là anh trai, còn người không biết chắc cho rằng ông ấy là cha.

“Cháu gái của anh trải qua chuyện này thật ra đã trưởng thành hơn rất nhiều.” Thậm chí còn biết viết thư bảo bác của mình tự bảo vệ bản thân cho tốt, đừng lo lắng về chuyện gia đình của họ.

“Em nói cái gì vậy? Tiểu Mạt luôn ngoan ngoãn nghe lời, có điều trước đây không biết cách diễn đạt thôi.” Tô Đình Đức phản bác.

Phó Mạn Hoa không tỏ rõ ý kiến.

Thật ra bà ấy không thích gia đình của chú em này, cảm thấy bọn họ quá cao sang, ăn mặc hàng ngày đều cầu kỳ, hoàn toàn không phù hợp với phong cách mộc mạc giản dị mà đất nước đang chủ trương.

Đặc biệt là Tô Mạt, cô sẽ không mặc quần áo không phải của thương hiệu quen thuộc, sợ người khác không biết gia đình họ có quan hệ với người thân ở nước ngoài.

Nhìn xem, đã xảy ra chuyện rồi đó.

Nhà bọn họ vừa gặp chuyện thì ông Tô lập tức chạy khắp nơi tìm kiếm mối quan hệ, thậm chí có thể còn bị kéo xuống nước.

“Cháu của anh đã viết thư bảo anh hãy bảo vệ bản thân trước, trong khoảng thời gian này anh kiềm chế chút đi, nghe không?” Phó Mạn Hoa dặn dò.

“Vốn dĩ thân phận của em đã rất nhạy cảm, đừng để người ta tìm thấy chỗ trống.”

“Anh biết.” Tô Đình Đức xua tay.

“Anh biết cái rắm ấy! Ngay cả cháu gái của anh cũng biết, chẳng lẽ anh không hiểu sao?” Phó Mạn Hoa nổi giận.

“Chỉ cần anh còn tại chức, cả nhà bọn họ mới có hy vọng xoay chuyển tình thế. Nếu anh cũng ngã xuống, ai sẽ là chỗ dựa cho bọn họ đây?”

“Hơn nữa Tiểu Mạt cũng đã nói, con bé sẽ chăm sóc cha mẹ bên đó. Trường thanh cũng ở bên đó, có điều bọn họ chỉ lao động vất vả một chút, không nguy hiểm đến tính mạng.”

Tô Đình Đức thở dài: “Anh biết rồi.”

“Nếu biết rồi thì chúng ta nhất định phải giữ lời nói và hành động nhất quán. Chỉ cần có chuyện gì xảy ra với Đình Khiêm, chúng ta sẽ lập tức đăng báo cắt đứt quan hệ giữa anh và Tiểu Mạt. Đừng lãng phí công sức của chú ấy về vấn đề này.”Phó Mạn Hoa khá hài lòng với em chồng của mình về điểm này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-54.html.]

“Ừm, anh hiểu rồi.” Tô Đình Đức gật đầu.

Tô Đình Đức lớn hơn Tô Đình Khiêm 8 tuổi, khi còn nhỏ cha mẹ bận rộn công việc, chỉ có ông ấy và người giúp việc chăm sóc em trai, cho nên tình cảm hai anh em rất tốt.

Ngay cả khi họ lớn lên, hai người chọn những con đường khác nhau, mối quan hệ của bọn họ vẫn như cũ.

Ông ấy biết Đình Khiêm không hề vô tư phóng khoáng như bề ngoài ông thể hiện, ông cũng là một người đàn ông có nhiều nỗi lo trong lòng. Có điều xuất thân của bọn họ đặc biệt, lúc đó cần phải có một người trong gia đình ở nhà.

Vốn ông ấy là con trai cả, cho nên phải gánh vác trách nhiệm trong gia đình. Nhưng Đình Khiêm không nỡ để công sức nhiều năm vất vả của ông ấy trở thành nước chảy về biển đông, cho nên ông đã gánh vác thay ông ấy, lúc này ông ấy mới có thể ở lại quân đội mà không còn lo lắng gì.

Ông ấy có thể suôn sẻ thăng tiến trong quân đội như vậy, cha và Đình Khiêm đã phải cố gắng rất nhiều sau lưng ông ấy.

Hơn nữa Đình Khiêm gần như gánh vác hết tất cả các mối quan hệ nguy hiểm.

Bác gửi phiếu ngoại tệ cũng gửi đến chỗ của Đình Khiêm. Đình Khiêm nhận lấy sau đó đổi thành vé và những thứ họ cần ở ở Thượng Hải, rồi gửi lại cho bọn họ.

Ngay cả trước khi cha qua đời, khi chia tài sản, Đình Khiêm cũng đưa sổ tiết kiệm ban đầu cho ông ấy để ông ấy lấy phần hoa trong trong cuốn sổ ngân hàng đó.

Phải biết rằng lúc ấy trong sổ tiết kiệm đã không còn một xu nào, không ai biết sau này còn có thể có nữa hay không.

Em trai đối xử với ông ấy như vậy, bây giờ em trai lại xảy ra chuyện, sao ông có thể không lo lắng chứ?

Huống chi Đình Khiêm xảy ra chuyện còn có một nguyên nhân ẩn giấu khác.

Nhà họ Tô của bọn họ đã kinh doanh qua mấy thế hệ, đương nhiên không thể có được tài sản nhỏ bé như vậy, cha ông ấy là người có tầm nhìn xa như thế thì làm sao có thể không chuẩn bị kỹ càng?

Cha ông ấy đã trao đổi một lô vàng miếng, thư pháp và tranh cổ từ lâu, chia làm hai phần, một phần giấu ở Quảng Châu, một phần giấu ở Thượng Hải.

Cha đã giữ bí mật chuyện này, người biết chuyện cũng đã qua đời từ lâu. Nếu không phải vì những gì cha ông ấy đã nói trước khi chết, hai anh em bọn họ cũng sẽ không biết chuyện này.

Sau khi cha qua đời, bọn họ cũng làm theo tâm nguyện cuối cùng của cha ông ấy, bất động sản và đồ sưu tập ở Quảng Châu thuộc về ông ấy, còn tài sản ở Thượng Hải thì thuộc về em trai.

Có điều tình hình lúc đó đã bắt đầu trở nên hỗn loạn, vì lý do an toàn, hai anh em thậm chí còn không nói cho người bên gối biết chuyện đó, thậm chí còn chưa từng đi xem bộ sưu tập cất giữ.

Không biết bằng cách nào mà thông tin bị rò rỉ, nói nhà họ Tô có một bộ sưu tập bảo bối, điều này đã khơi dậy lòng tham của bọn sói ham tiền, lên kế hoạch hãm hại em trai ông ấy.

Nghĩ đến đây, Tô Đình Đức siết chặt nắm đấm.

Nhưng trong thời kỳ đặc biệt này, thân phận hậu duệ của một nhà tư bản đã có chút xấu hổ, nếu ông ấy cứ chạy lung tung khắp nơi, thật sự có thể bị người nào đó kéo xuống nước.

Vợ nói rất đúng, việc đầu tiên cần làm bây giờ là bảo vệ chính mình, để gia đình Đình Khiêm có hy vọng xoay chuyển tình thế.

Sau sự việc này, ông ấy cảm thấy Tiểu Mạt đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, có lẽ có thể chăm sóc cha mẹ thật tốt. Đến lúc đó để cho vợ đi xem xét, mình lại gửi cho bọn họ chút tiền quà vặt để chịu đựng sóng gió trước mấy năm rồi tính sau.

Suy nghĩ cẩn thận, Tô Đình Đức lập tức nói: “Mạn Hoa, em gọi điện thoại cho ông Tạ nói chuyện đó không cần vội.”

“Được rồi, được rồi, em sẽ lập tức gọi điện thoại.” Thấy ông Tô nhà mình cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận, Phó Mạn Hoa vô cùng vui vẻ.

“Sau này chúng ta gửi nhiều tiền và đồ cho Tiểu Mạt đi. Nếu ở nhà không đủ tiền thứ dùng sổ tiết kiệm kia.”

Trong sổ tiết kiệm đó có mười vạn tệ.

Phó Mạn Hoa trừng mắt nhìn ông ấy: “Chẳng lẽ tiền lương của hai chúng ta không nuôi nổi Tiểu Mạt sao mà dùng đến sổ tiết kiệm đó?”

“Những lúc như thế này không được động vào sổ tiết kiệm, tránh cho người khác theo dõi.”

Tiền lương của ông Tô không thấp, 200 tệ một tháng. Còn bà ấy lại là bác sĩ, mỗi tháng cũng kiếm được 65 tệ. Cả hai con trai đều là quân nhân, đều có việc làm và được trả lương.

Chi tiêu trong nhà cũng không nhiều, sau ngần ấy năm nhà bọn họ cũng đã tiết kiệm được hơn hàng nghìn tệ.

[Phổ biến khoa học: Từ những năm 1950 - 1970, tiêu chuẩn lương của bác sĩ ở nước tôi được chia thành 8 cấp. Lấy khu vực 8 cấp làm ví dụ: Lương cấp một là 35,5 tệ; cấp hai là 41,5 tệ; cấp ba là 48 tệ; cấp bốn là 56,87 tệ; cấp năm là 66.53 tệ, cấp sáu là 77.85 tệ; cấp bảy là 90,08 tệ, cấp tám là 112,5 tệ.

Mức lương thay đổi mấy tệ tùy theo khu vực. Vào thời điểm đó, các vùng được chia thành 11 loại, mức lương ở khu vực loại 1 là thấp nhất, trong khi mức lương ở khu vực loại 11 trên cao nguyên là cao nhất.]
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 55



Sau khi ra khỏi bưu điện, Tô Mạt dựa theo trí nhớ đạp xe đi đến chỗ ở của đồng chí Lục Trường Chinh.

Khi đi qua một góc có điểm mù, Tô Mạt liếc nhìn xung quanh để chắc chắn không có ai ở gần đó, lúc này mới xuống xe đạp, cất xe vào trong không gian, đi vào ngôi nhà bỏ hoang và đổ nát bên cạnh.

Tô Mạt thay quần áo đi làm bên trong, đánh phấn nền tối màu cho làn da, lại kẻ lông mày thật dày, đeo một cặp kính gọng đen kiểu cũ, rồi đội tóc giả đàn ông lên.

Chẳng mấy chốc, Tô Mạt từ một cô con dâu nhỏ nhắn xinh xắn biến thành một nam công nhân trẻ tuổi có phần giản dị lương thiện, nhìn bề ngoài mới mười sáu mười bảy tuổi.

Sau khi quan sát xác định xung quanh không có ai, lúc này Tô Mạt mới đi ra, lấy xe đạp từ trong không gian rồi trở lại đường cũ.

Cô đã quan sát nơi này khi Lục Trường Chinh đưa cô đến đây. Xung quanh đây không những không có người ta, còn có điểm mù, hơn nữa có một căn nhà đổ nát dùng làm nơi ẩn núp, hai đầu còn thông với nhau.

Cô thay quần áo ở bên trong, chỉ cần không có người ở góc này, dù cô đi ra ngoài từ hướng nào thì mọi người thấy cô đều sẽ nghĩ cô đến từ hướng khác, sẽ không có nghi ngờ gì cả.

Tô Mạt lại đạp xe đến con đường lần trước có chợ đen, cô muốn xem mỗi lần đến đó có thực sự phiền phức như vậy hay không hay bởi vì bọn họ là gương mặt mới.

Vẫn là thím lần trước đi ngang qua cười hỏi Tô Mạt: “Này nhóc, cậu đi đâu vậy? Thím rất quen thuộc với khu vực này, có thể chỉ đường cho cậu.”

Tô Mạt hạ giọng nói: “Đại đội đã phát một ít trái cây và rau củ, tôi mang đến cho bác Tô.”

“Ồ, bác Tô à? Cứ đi dọc bên trái cho đến cuối đường là đến.” Thím mỉm cười nói.

Tô Mạt đạp xe dọc theo bên trái, chẳng mấy chốc đã đến cuối đường. Người bên trong nghe thấy tiếng động ở cửa, thò đầu ra nhìn thì thấy là một người đàn ông đi xe đạp chở sọt trúc cho nên mở cửa cho Tô Mạt vào.

Sau khi Tô Mạt tiến vào, lại đóng cửa thật kỹ rồi hỏi: “Mua hay bán?”

“Bán.”

“Hai xu.” Người nọ nói.

Tô Mạt lấy ra hai xu đưa cho anh ta. Mẹ nó thật đặt, hai xu cũng đủ để mua một cân mì trắng.

Người nọ nhận tiền: “Che mặt rồi đi theo tôi.”

Tô Mạt lấy khăn che mặt, sau đó đẩy xe rời đi cùng với người đàn ông.

Lần này không cần phải tạm giữ xe, xem ra lại có một cách khác để mở nó.

Tốc độ lần này thực sự rất nhanh, sau khi đi qua một cánh cửa, bọn họ đã đến tứ hợp viện giống như lần trước.

Vậy ra lần trước hai người họ quá độc đáo cho nên mới gặp rắc rối?

Tô Mạt không biết đó là vì Lục Trường Chinh cố tình tỏ ra thái độ hống hách để khiến vợ từ bỏ ý định đến chợ đen. Khi người khác nhìn thấy anh, họ lập tức biết anh làm gì, đương nhiên sẽ cẩn thận đề phòng bọn họ.

“Tự tìm một chỗ cho mình, bán xong thì rời đi ngay, đừng nán lại quá lâu.”

Tô Mạt gật đầu, tìm một góc ngồi rồi đỗ xe. Sau đó cồ dùng sọt trúc che lại, thò tay vào trong, đặt chiếc túi lưới lớn vào trong không gian, rồi thay thế bằng một giỏ táo.rồi thay thế bằng một sọt táo.

Tô Mạt đặt sọt trúc xuống đất, mở tấm vải thô để lộ ra một giỏ táo đỏ mọng và mọc nước, còn tỏa ra mùi táo thơm phức.

Một người đàn ông ở chợ đen nhìn thấy nó thì tiến tới hỏi: “Táo này cô bán như thế nào?”

Lần này Tô Mạt tới đây chủ yếu là thăm dò tình hình, không muốn ở lại quá lâu, cho nên cô báo giá ở chợ đen rất rẻ.

“6 xu 1 cân.”

Người đàn ông lập tức nói: “Cho tôi 5 cân.”

Quả táo này có chất lượng tốt, 6 xu không đắt chút nào, giá bình quân ở hợp tác xã mua bán hình như còn hơn 40 xu. Đúng lúc đối tác của hắn ta rất thích ăn táo, cho nên mua một lần nhiều một chút.

“Được.” Tô Mạt đáp lại, sau đó buồn bực phát hiện mình không có cân.

“Ừm, tôi không có cân.” Tô Mạt có chút xấu hổ.

“Chợ đen có cho thuê, một lần thuê là hai xu.” Người đàn ông đó nói.

Tô Mạt lập tức đưa hai xu nhờ người đàn ông lấy cho cô một chiếc cân.

Người đàn ông chẳng mất bao lâu đã mang chiếc cân đến, Tô Mạt cũng nhanh chóng cân cho hắn ta 5 cân, kiếm được 3 tệ. Bởi vì hắn ta là khách hàng đầu tiên cho nên Tô Mạt tặng cho hắn ta thêm một quả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-55.html.]

Một lúc sau, lại có thêm vài người đàn ông đến đây mua táo, có lẽ vừa rồi bọn họ nhìn thấy người đó cho nên nghĩ chúng ngon.

Chỉ riêng nhân viên trong chợ đen đã tiêu thụ hơn hai mươi cân cho Tô Mạt, hai mươi cân còn lại cũng đã được bán hết trong vòng chưa đầy một giờ.

Một sọt táo này bán được tổng cộng 55 cân, kiếm được 33 tệ. Cộng thêm 25 nhân dân tệ từ chị Lưu, hôm nay cô đã kiếm được 58 tệ, tương đương với hơn một tháng lương của những người khác.

Sau khi Tô Mạt quan sát, cô cảm thấy chợ đen này có lượng người khá đông, nhưng muốn đến đây lại có chút phiền phức. Thỉnh thoảng đến thì được, nếu đến thường xuyên rất dễ bị người khác theo dõi, ông chủ của chợ đen có rất nhiều quyền kiểm soát với chỗ này.

Xem ra phát triển ở chỗ của chị Lưu sẽ ổn thỏa hơn, tuy rằng giá sỉ thấp nhưng lại tiện lợi và an toàn.

Bán đồ xong, Tô Mạt thu dọn sọt trúc, sau đó đi dạo trong chợ đen một lúc, cô mua 2 cân thịt heo, thấy có mỡ lợn bày bán cô lại mua 4 cân, định trở về sẽ thắng mỡ heo, thấy có trứng gà cũng mua 2 cân.

Thịt heo ở chợ đen có giá 1,6 tệ một cân, 2 cân tốn 3.2 tệ.

Thịt mỡ heo có giá 2 tệ một cân, 4 cân tốn 8 tệ.

Thịt mỡ heo là loại thịt chất lượng cao, giá phiếu của chúng ở hợp tác xã mua bán cũng phải 1.2 tệ một cân, ở chợ đen bán 2 tệ cũng không đắt lắm.

Trứng gà ở hợp tác xã mua bán bằng phiếu có giá 0.78 tệ một cân. Tô Mạt mua chúng ở một quầy hàng tư nhân trả giá 1.1 tệ một cân, 2 cân tốn 2.2 nguyên.

Chuyến đi này chỉ tốn 13.4 tệ, tiền bán táo mới kiếm được ở chợ đen vừa rồi lập tức dùng hết hơn một phần ba.

Tiền vẫn phải sử dụng.

Mua sắm xong, Tô Mạt rời khỏi chợ đen, quay lại chỗ cũ để tẩy trang và thay quần áo.

Sau khi đi ra lấy xe đạp, Tô Mạt dùng chiếc sọt trúc để đổi đồ tại chỗ.

Đầu tiên cất thịt và trứng gà vào không gian trước để cho nó được giữ tươi, thịt để bao lâu cũng không bị hư.

Tiếp theo lấy cái túi lớn ra, Tô Mạt cất thêm ba cân bông vải vào trong để khi trở về sẽ cắt vải.

Sau đó cô lại lấy thêm mấy chục quả táo bỏ vào sọt trúc, dùng một tấm vải thô phủ lên, lúc này mới đạp xe đi ra bằng một hướng khác.

Sau khi trở về đại đội, Tô Mạt đi đến nhà họ Lục tìm Lý Nguyệt Nga trước.

“Mẹ, con có mua chút táo ở hợp tác xã mua bán cho mẹ ăn thử.” Tô Mạt lấy 7 quả táo ra khỏi giỏ, bọc lại bằng một tấm vải thô.

Lý Nguyệt Nga nhìn qua lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Con mua táo ở đâu vậy? Chúng vừa to, vừa đỏ lại mọng nước.”

Đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy một quả táo đẹp như vậy.

“Ở huyện của hợp tác xã mua bán, số lượng cũng không nhiều cho nên con chỉ giành được nhiêu đây thôi.”

“Táo này cho gia đình anh cả anh hai, ba quả còn lại thì đưa cho cha, mẹ và ông mỗi người một quả.”

“Được.” Lý Nguyệt Nga cũng không có từ chối, đi lấy giỏ tre để chuyển mấy quả táo sang.

“Mẹ, mẹ có biết chiếc áo len Trường Chinh mặc cần bao nhiêu mũi khâu không?” Tô Mạt hỏi, tránh đến lúc đó đường may quá nhỏ sẽ khiến Lục Trường Chinh mặc không thoải mái.

“Con muốn đan áo len cho thằng ba sao?”

“Vâng, con có mua ít len dự định đan cho anh ấy một chiếc áo len.” Tô Mạt gật đầu.

“Chuyện này mẹ cũng không biết, nhưng ba anh em đều có dáng người ngang nhau, thằng ba có hơi to hơn một chút, đến lúc đó con tìm anh cả và anh hai so thử là được.” Lý Nguyệt Nga cảm thấy xấu hổ, bà ấy chưa từng đan áo len cho thằng ba.

Quả nhiên, chỉ là người phụ nữ của mình mới đau lòng người đàn ông của mình.

“Cũng đúng.” Tô Mạt đáp lại rồi hỏi tiếp: “Mẹ, mẹ biết làm áo khoác bông sao?”

“Ừm, có chuyện gì vậy?”

“Con muốn học làm áo khoác bông. Mẹ, nếu mẹ thuận tiện thì hôm nào đó mẹ dạy con được không?”

“Không thành vấn đề, hôm nay mẹ bận gieo mầm, ngày mai sẽ dạy cho con. Đúng rồi, con có muốn gieo mầm trước cửa không? Mẹ có hạt giống rau trồng này.”

“Gieo ạ! Hôm nay con đã mua hạt giống rồi.” Tô Mạt đáp.

Cô chắc chắn những loại cô trồng sẽ là những hạt giống được thế hệ tương lai cải thiện.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 56



Sau khi Tô Mạt về đến nhà, cất hết đồ đạc xong rồi lại ghi chép tính toán sổ sách như thường lệ.

Hôm nay Lục Trường Chinh cầm năm mươi tệ đi, mua ở hợp tác xã mua bán hết 53.59 tệ, tiền gọi điện thoại hết 8.8 tệ, mua đồ ở chợ đen hết 13.8 tệ, tổng cộng là 126.19 tệ.

Hôm nay bán táo được 58 tệ, cho nên hiện giờ còn dư 2009.44 tệ.

Vẫn ổn, thâm hụt không quá nhiều.

Sau khi tính toán sổ sách xong, Tô Mạt lại đến phòng bếp, múc mấy tô bột mì to, rồi lấy bột ngô cô mang về từ viện thanh niên trí thức ra, múc hai bát rồi trộn chung lại với nhau, bắt đầu nhào bột.

Bột ngô là trước đó đại đội vay, ăn uống ở viện thanh niên trí thức hơn nửa tháng, cũng chẳng còn lại bao nhiêu, có lẽ cũng chỉ còn khoảng chừng ba bốn cân.

Cô để lại vụn ngô và khoai lang ở viện thanh niên trí thức, dù sao thì cũng không còn lại bao nhiêu.

Sau khi nhào bột xong, Tô Mạt đậy nó lại, để bột nghỉ một chút.

Sau đó, lại lấy một ít miến từ trong không gian ra để ngâm trước rồi lại lấy một bó lá hẹ to, mấy bắp cải trắng tươi ngon, mấy củ cà rốt ra, ra giếng múc nước rửa sạch sẽ.

Sau khi rửa xong, Tô Mạt suy nghĩ một lúc, lại đi vào gian phòng phía tây hái một ít nấm đi ngâm.

Cô định băm hai cân thịt hôm nay mua được, trộn với mấy loại rau củ này để gói một ít bánh bao. Hiện giờ mỡ heo vẫn chưa rán được, phải đợi đến khi đại đội g.i.ế.c heo chia thịt mới có thể làm. Đến lúc đó mọi người đều ăn thịt, cô có rán mỡ heo thơm chút thì người khác cũng sẽ không nói gì.

Nếu không nhà cô ngày nào cũng ăn thịt, thì sẽ khiến người ta ghen ghét.

Hấp bánh bao thì khác, không có mùi thơm gì, vừa hấp xong là cô sẽ bỏ vào trong không gian, lúc nào muốn ăn thì có thể lấy ra luôn. Mỗi ngày đều được ăn thịt lại không khiến người khác ghi thù.

Còn có thể thường xuyên đưa mấy cái cho ba người già, mặc dù dị năng của cô không thể chữa bệnh, nhưng bởi vì trong đó có chứa sức sống, ăn những thứ đồ được thúc giục sinh trưởng, về lâu về dài cũng sẽ tốt cho sức khỏe con người.

Rau xanh trong không gian của cô, là được thúc giục sinh trưởng khi cô còn có dị năng cấp sáu ở mạt thế, vì thế bên trong lại càng chứa nhiều sức sống. Đối với sức khỏe của Lục Bá Minh mà nói, mặc dù không thể chữa khỏi, nhưng có thể điều hòa, làm dịu lại chút đau đớn bệnh tật.

Thời gian của ông cụ không còn nhiều nữa, cô sẽ cố gắng bày tỏ lòng hiếu thảo thay cho Lục Trường Chinh, để những ngày tháng cuối đời của ông cụ có thể sống thật tốt.

Sau khi Tô Mạt băm thịt xong, cảm thấy vẫn còn hơi ít, nên lại lấy thịt nấu chín đóng hộp ra, lấy thịt rồi thái thành hạt lựu vừa ăn.

Sau đó Tô Mạt cũng thái nhỏ lá hẹ đã được rửa sạch, bỏ vào trong cái chậu tráng men, cà rốt cũng đã được thái thành hạt lựu.

Trước tiên Tô Mạt thêm chút muối ăn mà cô mang tới từ mạt thế vào trong lá hẹ, lấy đũa đảo đều, rồi thêm mì kiềm vào, như thế thì rau hẹ sẽ không bị đổi màu, sau khi đảo đều, lại thêm một lượng vừa phải dầu lạc, như vậy có thể giúp giữ lượng nước trong lá hẹ, hơn nữa cũng sẽ giúp màu lá được xanh và đẹp hơn.

Sau đó thì thêm cà rốt, thịt đã thái hạt lựu vào, lại bỏ thêm một nắm miến to đã ngâm và cắt từ trước, rồi trộn thêm chút nước tương vào nhân bánh.

Sau đó bắt đầu nêm nếm gia vị, đầu tiên là bỏ một muỗng muối ăn, ngũ vị hương vừa đủ, một chút hạt tiêu bắc, lại thêm vào một chút đường trắng, một lượng vừa phải hạt nêm, thêm chút dầu hào, dầu mè, rồi lấy đũa trộn đều chúng lại với nhau, để gia vị có thể hòa cùng với nhân bánh, như vậy là đã chuẩn bị xong nhân bánh gồm lá hẹ miến thịt thơm phưng phức.

Mặc dù nhiều rau ít thịt, nhưng ở thời đại này như thế đã tốt lắm rồi.

Sau khi đã chuẩn bị nhân bánh xong, Tô Mạt lấy một phần bột đang ủ ra, lăn bột thành một đoạn dài, sau đó chia thành từng nắm bột nhỏ cuối cùng bắt đầu cán mỏng vỏ bánh, gói bánh bao.

Cô gói bánh bao là kiểu nhiều nhân vỏ mỏng, gần một thau nhân bánh, cô cũng chỉ gói có hơn năm mươi cái bánh bao, vừa đủ hai lồng hấp.

Trước đó trong nhà mới đã có sẵn lồng hấp, có tổng cộng ba cái.

Tô Mạt nấu một nồi nước, bỏ bánh bao nhân lá hẹ và thịt lên trên hấp trước, sau đó lại tiếp tục thái cải trắng, cho một nửa thịt đã băm sẵn vào, theo như cách nêm nếm gia vị vừa rồi, tiếp tục gói bánh bao nhân thịt và cải trắng.

Hai mươi phút sau, bánh bao lá hẹ cũng đã chín, Tô Mạt lấy hòm cất trữ trong suốt đựng quần áo còn trống ở trong không gian ra, lấy nước rửa sạch rồi lau khô ráo, gắp bánh bao nhân lá hẹ từ trong lồng hấp bỏ vào trong hòm cất trữ rồi bỏ vào trong không gian.

Cả ngày hôm nay Tô Mạt vẫn chưa ăn gì, cũng đã đói rồi, sau khi hấp bánh xong thì cũng tự nếm một cái, ăn ngon và thơm vô cùng.

Sau khi thu gom hết bánh bao lá hẹ, Tô Mạt lại bỏ bánh bao nhân cải trắng vào trong nồi hấp, cũng gói vừa đủ hai lồng.

Nhưng số bột mì cô nhào đã hết mất rồi, Tô Mạt lại phải nhào bột thêm lần nữa, trong thời gian ủ bột, cô băm nhỏ số nấm đã được rửa sạch, trộn với số thịt băm và miến còn lại, làm nhân bánh gồm miến, thịt băm và nấm.

Cũng gói số lượng vừa đủ hai lồng hấp, còn lại một chút bột mì đã nhào, Tô Mạt bỏ luôn vào không gian, lần sau gói lại dùng tiếp.

Sau khi thu gom hết bánh bao nhân cải trắng, Tô Mạt lại bỏ bánh bao nhân nấm vào lồng hấp.

Gói ba loại nhân, tổng cộng hơn một trăm năm mươi cái, ước chừng phải dùng đến năm sáu cân bột mì, hai ba cân bột ngô còn lại đã dùng hết sạch rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-56.html.]

Nhưng gói nhiều bánh bao như thế, cũng đủ cho cô ăn một khoảng thời gian.

Lúc này trời cũng đã chạng vạng tối. Tô Mạt lấy một cái bát, gắp ba cái bánh bao nhân lá hẹ, sau đó lấy cầm một cây cải trắng còn lại, bỏ vào trong giỏ trúc, xách đến nhà họ Lục.

Khi Tô Mạt đến, đúng lúc Lý Nguyệt Nga đang chuẩn bị nấu cơm.

"Mẹ, con gói mấy cái bánh bao lá hẹ, mang tới cho mọi người nếm thử. Hôm nay còn mua mấy cây cải trắng, vừa rồi quên mất không đưa cho mẹ, nên con cầm tới cho mẹ một cây đây."

Lý Nguyệt Nga cầm giỏ trúc, ngạc nhiên nói: "Con còn biết gói bánh bao nữa hả?"

Nhìn vợ thằng ba không giống kiểu người biết nấu cơm mà? Mặc dù thằng ba từng nói vợ nó nấu ăn ngon lắm, nhưng bà ấy cho rằng con mình nói thế là để bà ấy yên tâm thôi.

"Vâng, trước đây trong nhà đều là con nấu cơm đó mẹ." Tô Mạt gật đầu, mặc dù nguyên chủ không biết nấu cơm, nhưng cô ở mạt thế, ngày nào cũng phải tự nấu hết.

Lý Nguyệt Nga cúi đầu nhìn qua, gói bánh bao cũng rất ra hình ra dạng, hơn nữa còn rất to, còn mùi vị như thế nào, sau khi nếm xong mới biết được.

"Gói được lắm." Lý Nguyệt Nga khen: "Ôi trời, cây cải trắng này được đấy, tươi ngon mọng nước, con mua ở đâu vậy?"

Lý Nguyệt Nga cũng không nói là đừng mua rau củ ăn, lúc kết hôn đất của thằng ba nhà bà đã bị bào nhẵn bóng, bà ấy cũng phải đổi rau với người quen trong thôn, vợ thằng ba không quen thuộc với người trong khôn, không ra ngoài mua thì lấy rau ở đâu ra mà ăn.

"Con mua ở hợp tác xã mua bán trong huyện ạ." Tô Mạt nói.

"Đồ trong hợp tác xã mua bán huyện đúng là ngon hơn đồ trong hợp tác xã mua bán của công xã chúng ta." Lý Nguyệt Nga nói: "Nếu như ăn hết rau thì nói với mẹ, mẹ dẫn con đi đổi ở trong thôn, đỡ phải đi xa mua phiền phức lắm."

"Vâng, cảm ơn mẹ."

Lý Nguyệt Nga khoát tay: "Người một nhà cả, đừng nói khách sáo thế làm gì."

Lý Nguyệt Nga cầm một cái bát bỏ bánh bao vào, rồi trả lại giỏ trúc cho Tô Mạt: "Con mau về đi, mẹ cũng chuẩn bị nấu cơm đây, bánh bao nên ăn lúc nóng, đừng để nguội."

Tô Mạt gật đầu, cầm giỏ trúc rồi trở về.

Lý Nguyệt Nga nhìn cái bánh bao to đùng, bữa trưa cũng còn lại chút màn thầu, nên cũng không nấu thêm gì khác nữa, hâm nóng lại bánh bao và màn thầy, xào cây cải trắng mà Tô Mạt mang đến, thế là xong bữa tối.

Lý Nguyệt Nga xào cải trắng xong, Lưu Ngọc Chi và Lục Quế Hoa cũng tan làm trở về.

Lý Nguyệt Nga đi vào trong phòng cầm bốn quả táo ra, nói to: "Vợ thằng cả, vợ thằng hai, đây là đồ vợ thằng ba mang cho các con, mỗi người hai quả, bảo là chia cho mọi người nếm thử."

Lưu Ngọc Chi nhìn trái táo vừa to vừa đỏ, cầm xong thì cười nói: "Biết ơn em ba quá, vừa nhìn đã biết quả táo này rất ngon rồi."

Lục Quế Hoa nhận xong cũng nói: "Cuộc sống của em ba tốt thật, táo thế này nói muốn ăn là ăn."

Lý Nguyệt Nga ngừng lại: "Con có ăn hay không? Không thì để cho mấy ông bà già này ăn, cho con đồ mà con còn không phun ra được câu nào tử tế."

Buổi chiều bà ấy đã gọt một quả cho cha, cũng nếm thử một miếng, thật sự là vừa thơm vừa giòn vừa ngọt, ngon vô cùng.

"Sao lại không ăn được ạ, hai đứa nhóc trong nhà cũng thèm đấy ạ." Lục Quế Hoa cầm lấy quả táo, vội vàng chạy về phòng cất đi.

Buổi tối lúc ăn cơm, Lục Thanh An nhìn thấy trên bàn thế mà lại có bánh bao, ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay gói bánh bao à?"

"Không, vợ thằng ba mang tới đó. Con bé tự gói đấy." Lý Nguyệt Nga nói: "Còn mang theo táo và cải trắng, món cải xào này là làm từ đồ con bé mang tới đấy."

Lục Thanh An cảm thấy vợ thằng ba nhà ông ấy, giống như là một câu đố. Vốn tưởng là trong nhà có chuyện nên tới để tránh nạn, kết quả lại quen biết với bí thư Canh, một cô gái xinh xắn đã quen sung sướng thế mà lại biết nấu cơm.

Nhưng lại cũng là một đứa bé hiếu thuận. Mới gả qua đây chưa được mấy hôm đã mang tới không ít đồ. Hôm qua là canh gà, hôm nay lại mang bánh bao và táo tới.

Đỡ Lục Bá Minh ra ngồi xong thì ba người cũng bắt đầu ăn cơm.

Lục Thanh An cầm một cái bánh bao lên bẻ ra, một mùi thơm ngào ngạt lập tức xông vào mũi. Rau hẹ xanh mơn mởn, điểm xuyết thêm màu cam của cà rốt, còn có miến trong suốt thấm đượm màu nước tương cùng với chút thịt thái hạt lựu, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta phải thòm thèm.

Lục Thanh An vội cắn một miếng to, mùi vị này quá là tuyệt vời, ông ấy chưa từng được ăn cái bánh bao nào ngon như thế, còn ngon hơn cả cái bánh bao to nhân đầy thịt.

"Cha, Nguyệt Nga, mau ăn đi, bánh bao này ngon lắm." Lục Thanh An nói.

Lý Nguyệt Nga cũng cắn một miếng, phút chốc mắt sáng bừng lên. Thật sự là, tay nghề làm bánh bao của vợ thằng ba không phải dạng vừa đâu.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 57



Sau khi về đến nhà, Tô Mạt gom bánh bao nhân thịt nấm đã hấp chín lại, cho vào không gian, bản thân ăn hai cái lót dạ, xem như giải quyết xong bữa tối. Kế tiếp, cô xuống bếp, rửa nồi đun nước, lại nhân lúc trời vẫn còn sáng mà chạy ra giếng, gánh mấy thùng nước về đổ đầy chum nước trong bếp.

Chờ nước sôi, Tô Mạt dùng nước nóng tắm rửa sạch sẽ, sau đó đổ đi, lại thuận tay giặt luôn bộ đồ dơ mới thay ra. Xong xuôi, cô trở lên nhà, châm đèn dầu. Đầu tiên, cô đóng kín cửa sổ nhìn ra phía sau nhà, lại lấy từ không gian ra tấm màn mà lúc trước vì không biết nên lỡ làm quá dày, treo lên trên cửa sổ cạnh giường đất trong phòng ngủ.

Tiếp đó, cô móc ra một chiếc đèn bàn tích điện, bật đèn lên, rồi bước ra ngoài xem có tia sáng nào lọt qua tấm rèm không. Sau khi xác nhận ánh sáng không xuyên qua được, Tô Mạt mới quay vào trong, đóng kín toàn bộ cửa sổ lẫn cửa ra vào, lại lấy thêm một chiếc đèn nữa, bật mở, chớp mắt một cái cả căn phòng đã sáng bừng lên.

Tô Mạt thở phào, cuối cùng cũng không cần trải qua cuộc sống tối lửa tắt đèn nữa rồi. Cô nghỉ ngơi một lúc, lại vội vàng tháo tấm chăn mà mình vừa may xong mấy hôm trước ra, lôi ruột chăn ra ngoài, thay bằng ruột chăn mà cô mang tới từ tận thế, rồi may lại như cũ.

Về phần cái vỏ chăn bị thay ra, cô không vứt mà nhồi ruột chăn từ vải thô cũ vào, sau đó may lại. Thoạt nhìn không quá đẹp, nhưng có vậy thì đặt ngoài chuồng bò mới không bị lấy mất, với cả đủ giữ ấm là được.

Tương tự, cô lại dùng vải thô cũ ghép thành tấm nệm, sau đó vá lại với nhau, vậy là đã có nệm để dùng cho chuồng bò bên nhà cha mẹ rồi. Kế tiếp, cô lại lấy ra một tấm nệm mỏng hơn để lót giường đất trong nhà mình.

Có điều sự khác biệt giữa nệm bây giờ và nệm thời sau này vô cùng lớn, Tô Mạt chỉ đành lôi ga giường in hoa mình mua ở hợp tác xã mua bán ra, lại chắp thêm vài mảnh vải thô cũ với nhau, làm thành ruột cho tấm nệm. Thế này thì không cần lo bị người khác phát hiện nệm cô nằm không giống với những loại khác.

Ga giường in hoa kia đã được cô giặt giũ sạch sẽ lúc còn ở viện thanh niên trí thức rồi.

Chờ tới khi may xong, Tô Mạt nhìn số vải thô cũ không còn dư lại bao nhiêu, thoáng cười khổ. Không có kinh nghiệm đúng là rắc rối, xem ra phải đi mua thêm một cây vải thô cũ nữa, chứ không còn chẳng đủ để làm cho mỗi người một cái áo bông.

Sau khi cất chăn đệm bằng vải thô cũ vào không gian, Tô Mạt ngó đồng hồ, thế mà đã hơn mười giờ tối rồi.

Cô vội châm đèn dầu, tắt đèn bàn, gỡ rèm cửa sổ xuống, cất vào không gian, xong xuôi mới thổi đèn đi ngủ.

Trong lúc Tô Mạt vá chăn nệm, tình hình ở nhà con cả và con thứ nhà họ Lục cũng chẳng mấy yên ổn.

Cơm nước xong, Lưu Ngọc Chi lập tức cắt hai quả táo thành hai nửa, ba đứa nhỏ mỗi đứa một nửa, còn cô ta và Lục Hành Quân chia nhau phân nửa quả còn lại.

Được ăn quả táo ngon tới vậy khiến ba đứa nhỏ vui như mở cờ, suýt nữa nuốt luôn cả hột táo.

“Loại táo này ăn ngon thật, chẳng biết vợ chú ba mua ở đâu nữa.” Lưu Ngọc Chi nói.

Không phải họ chưa từng ăn thử táo do hợp tác xã mua bán bán ra, mùi vị kém xa, không đáng để so sánh. Trước kia họ cảm thấy táo của hợp tác xã mua bán cực kỳ ngon, nhưng sau khi ăn quả táo này lại thấy hàng của hợp tác xã mua bán cũng bình thường thôi.

“Còn mua ở đâu được nữa? Không phải hợp tác xã mua bán của công xã thì cũng là hợp tác xã mua bán trên thị trấn thôi.” Lục Hành Quân đáp.

“Đã bao giờ anh thấy hợp tác xã mua bán bán thứ tốt thế này chưa?” Lưu Ngọc Chi không tin.

“Thỉnh thoảng vẫn có mà, hồi trước Tiểu Lan cũng từng cầm không ít thứ tốt về đó thôi.”

“Không giống nhau, em thấy có lẽ vợ chú ba đã mua táo này ở thị trường kia đó.” Lưu Ngọc Chi hạ giọng nói.

Lục Hành Quân lập tức ngồi thẳng lưng lên: “Em đừng có nói bậy, vợ chú ba là phụ nữ chân yếu tay mềm, làm gì có lá gan lớn cỡ đỡ.”

Lưu Ngọc Chi bĩu môi: “Anh cứ đợi mà xem, tuy trông vợ chú ba yếu ớt, nhu nhược thật, nhưng chắc chắn không phải người tầm thường đâu.,”

Lục Hành Quân mỉm cười: “Sao em lại biết người ta không tầm thường?”

“Nếu là người bình thường thì với yêu cầu cao thái quá đó của chú ba, làm gì có chuyện mới quen biết mấy ngày đã cưới về nhà chứ?”

“Em nói cũng đúng.” Lục Hành Quân gật đầu, sau đó lại nói thêm: “Chú ba đối xử với chúng ta không tệ, tốt nhất đừng gây thêm rắc rối cho vợ chú ba.” Hôm nay Lục Hành Quân nhận được đồng hồ, trong lòng vui như trẩy hội.

“Nói nhảm, không cần anh nhắc, anh tưởng nhà ta ngu như vợ chú hai hay gì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-57.html.]

Khác với bầu không khí êm ả bên nhà con cả, lúc này, phía nhà con thứ như thoang thoảng mùi thuốc súng.

Rõ ràng có hai quả táo, nhà họ bốn người tương đương mỗi người một nửa, ấy là vẹn cả đôi đường, thế mà Lục Quế Hoa lại khăng khăng đòi cầm một quả mang về biếu nhà mẹ đẻ.

Hai đứa nhỏ vốn có thể ăn mỗi đứa một nửa, giờ bỗng chỉ còn một phần tư nên đương nhiên không chịu.

Sau một hồi tranh cãi, cuối cùng hai đứa nhỏ vẫn được ăn mỗi đứa nửa quả táo, quả còn lại cắt làm đôi, Lục Vệ Quốc và Lục Quế Hoa chia nhau một nửa, nửa còn lại để Lục Quế Hoa cầm về nhà mẹ đẻ.

Lục Vệ Quốc nhìn người vợ tới một nửa quả táo cũng muốn mang về cho nhà mẹ đẻ, lòng bỗng thấy hối hận.

Có phải anh ta đã sai khi lúc trước không nghe cha mẹ khuyên can mà cứ sống c.h.ế.t đòi cưới Lục Quế Hoa bằng được không?

Xem ra mẹ nói rất đúng, nếu không có bà kiềm lại, e là Lục Quế Hoa đã sớm dọn sạch của cải trong nhà họ qua nhà mẹ đẻ rồi. Giờ nhà họ đã tách ra, không ai nhúng tay vào, nên tới cả nửa quả táo mà cô ta cũng nhất quyết phải cầm về cho nhà mẹ đẻ.

Lục Vệ Quốc bỗng thấy bất lực vô cùng, chỉ là bọn họ đã sinh tận hai đứa nhỏ, còn làm được gì nữa đây? Cuối cùng chỉ đành tự nhủ sau này bản thân nhớ để ý hơn thôi.

Sáng hôm sau, chưa tới sáu giờ Tô Mạt đã dậy. Sau khi dọn giường gọn gàng, Tô Mạt vội vàng lấy xấp vải bông in hoa ra, cắt chừng bốn mét, lại lôi thêm xấp vải kaki và một ký bông, để chung vào một chỗ, chờ khi nào Lý Nguyệt Nga tới có thể mang ra dùng ngay.

Hoàn thành xong mấy chuyện này cô mới ra ngoài rửa mặt, vệ sinh cá nhân, xong xuôi lại lôi từ trong không gian ra hai cái bánh bao làm bữa sáng.

Ăn sáng xong, cô bắt đầu công cuộc lựa chọn hạt giống rau xanh từ không gian, lát sẽ mang ra trồng ngoài sân.

Cải củ và cải thảo là hàng tất yếu, đương nhiên phải trồng, kế đó Tô Mạt lại lấy thêm hạt giống cải bó xôi, xà lách, bắp cải và rau hẹ, chuẩn bị gieo cùng một đợt luôn cho tiện. Mấy loại rau này tương đối ưa lạnh, hơn nữa tốc độ sinh trưởng của xà lách rất nhanh, có thể thu hoạch trước khi tuyết rơi.

Khu đất ngoài sân được Lục Trường Chinh chia thành tám mảnh nhỏ ngay ngắn, thẳng hàng, Tô Mạt chọn bốn mảnh khá lớn, lần lượt gieo hạt giống cải thảo và cải củ xuống. Phương pháp gieo trồng của cô rất thô sơ, chờ khi nào nảy mầm, chỉ cần nhỏ mấy cây dôi ra là xong.

Hạt giống cải bó xôi, xà lách, hẹ và bắp cải lần lượt được gieo xuống bốn mảnh đất còn lại.

Lúc Lý Nguyệt Nga tới, Tô Mạt đang bận rộn tưới nước ngoài vườn, hình như còn rắc cả tro gỗ nữa thì phải.

“Vợ thằng ba à, con đang làm gì vậy?”

“Nương qua chơi, con đang tưới nước, ban nãy vừa rải hạt giống xong đó ạ.”

“Ồ, con trồng rau gì vậy?”

“Trồng chút cải củ, cải thảo, còn có bắp cải, cải bó xôi và xà lách ạ.”

Lý Nguyệt Nga nhìn từng thửa đất vuông vức, cứ thấy không đúng chỗ nào: “Con trồng như thế nào?”

“Thì rải hạt giống xuống đất, lại trải thêm một lớp tro gỗ.” Tô Mạt đáp.

Lý Nguyệt Nga hoảng hốt: “Con cũng trồng cải củ với cải thảo kiểu đó hả?”

Tô Mạt gật đầu.

“Ôi chao, con đừng trồng kiểu đó, cải củ với cải thảo thì phải đào hố, mỗi hố rải vài hạt giống, sau đó rắc thêm một lớp tro gỗ rồi hẵng lấp đất, như thế hạt mới nảy mầm. Chứ cứ rải đại như con thì không mọc nổi đâu, mà có mọc thì mật độ cũng dày quá rồi.”

“Không sao đâu mẹ, mọc được mà, nếu khoảng cách quá dày, chỉ cần nhổ bớt vài cây thừa ra là xong.” Có thể người khác trồng không lên, nhưng rau của cô thì chắc chắn sống nổi.

Nghe cô nói vậy, Lý Nguyệt Nga còn khuyên nữa thì chẳng khác nào lên mặt dạy đời, bèn im lặng không nói gì. Cùng lắm thì đến lúc đó nếu cô không có rau ăn thì bà chia cho cô một chút là được.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 58



Lý Nguyệt Nga vốn tới để dạy Tô Mạt làm quần áo bông, nhìn thấy cô đang tưới nước thì giúp cô tưới nốt phần còn lại trước.

Sau khi làm xong, Tô Mạt nhanh chóng mời Lý Nguyệt Nga vào nhà, lại cầm bình tráng men rót cho Lý Nguyệt Nga một cốc nước đường đỏ.

Trong không gian là có 3 bình đựng hai cân đường đỏ cũ, hôm qua cô đã lấy một bình ra.

Lý Nguyệt Nga thấy là nước đường đỏ thì hơi ngạc nhiên, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu, nhưng vẫn không quên nói: "Không phải lễ tiết gì, người trong nhà cả, không cần phải uống nước đường đỏ. Đường đỏ rất quý, con giữ lại sau này cần thì dùng."

Vợ thằng ba là con dâu tốt, hiếu thuận với hai người già bọn họ, nhưng có hơi hoang phí.

"Không sao đâu mẹ, uống hết thì mua thêm là được. Mẹ vất vả cả một mùa thu hoạch, cũng nên bồi bổ, lát nữa mẹ về thì nhớ cầm một ít." Tô Mạt cười nói.

"Ai, ông dân chúng ta đã quen rồi, không cần đường đỏ bồi bổ, nghỉ ngơi một chút sẽ khoẻ lại. Con giữ lại để uống đi. Nếu có khách đến, mời một cốc c*̃ng rất thể diện."

"Đồ tốt thì nên cho người trong nhà uống, cho dù người khác tốt thì cũng chỉ là câu nói xã giao mà thôi." Tô Mạt nói.

Lý Nguyệt Nga thật sự vô cùng tán đồng câu nói này của Tô Mạt, ánh mắt bà ấy nhìn Tô Mạt càng thân thiết hơn.

Từ khi thành lập công xã đến nay, nhà bà ấy vẫn luôn là nhà của bí thư chi bộ, Lục Bá Minh và Lục Thanh An đều là người tương đối chí công vô tư, cho nên Lý Nguyệt Nga đã phải chịu không ít thua thiệt, thường xuyên tặng đồ tốt cho người khác.

Lý Nguyệt Nga thường xuyên quên mình vì người khác c*̃ng quyết định ích kỷ một lần.

"Lời này của con rất đúng, vậy mẹ không khách sáo với con nữa, lát nữa mẹ sẽ mang một ít vể cho cha và ông nội con bồi bổ một chút." Lý Nguyệt Nga cười nói.

Bà ấy thật sự không uống nước đường đỏ từ lâu lắm rồi, e là cũng phải đến một năm.

Phiếu đường đỏ rất hiếm, bình thường nếu có thì cũng tích lũy để dành cho con dâu dùng khi ở cữ.

"Vâng." Tô Mạt cũng cười gật đầu.

Lý Nguyệt Nga nghỉ ngơi một lát, lại uống mấy ngụm nước đường đỏ, nói: "Được rồi, bây giờ mẹ sẽ dạy con cách làm áo bông. Đầu tiên, con có biết làm quần áo bình thường không?”

Tô Mạt lắc đầu.

"Được, vậy mẹ sẽ dạy con từ đầu. Không nói những cái khác, trong toàn bộ đại đội này, mẹ là người làm quần áo tốt nhất đấy."

Trước kia, cha của Lý Nguyệt Nga là thợ may, tuy nói kỹ thuật truyền nam không truyền nữ, nhưng khi còn bé bà ấy thường xuyên nhìn cha và anh trai làm quần áo nên c*̃ng học được không ít. Đáng tiếc cha và anh trai của bà ấy đã bị quân xâm lược g.i.ế.c c.h.ế.t vì cách mạng trong những ngày bị chiếm đóng khó khăn.

Nghĩ đến khoảng thời gian đó, hốc mắt Lý Nguyệt Nga có chút ướt át, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại. Bà ấy đã làm bà nội, cuộc sống hiện tại c*̃ng yên ổn, như vậy rất tốt rồi.

Cha và anh trai bà ấy ở trên trời có linh thiêng thì cũng sẽ cảm thấy vui mừng.

Lý Nguyệt Nga dạy chi tiết, bắt đầu từ việc đo kích thước, sau đó là cách cắt vải cho tiết kiệm, đến cách viền, cách chạy chỉ, cách xếp bông, cách may viền, tất cả đều được giải thích trong khi thực hiện.

Vì có máy may và khá quen tay nên Lý Nguyệt Nga làm việc rất nhanh, đến giữa trưa, áo bông đã gần như hoàn thiện. Tất cả những gì còn lại là chạy chỉ một lần nữa ở đường may và vài lần nữa ở giữa.

"Cũng đã muộn rồi, mẹ phải về nấu cơm cho ông nội và cha con, cơm nước xong xuôi lại tới dạy con làm quần." Lý Nguyệt Nga nói.

"Mẹ đừng nấu cơm, con nấu sẵn rồi, đợi chút nữa mẹ mang về đi. Đã vất vả từ sáng đến giờ, mẹ nghỉ một lát đi." Tô Mạt nói: "Bánh bao con hấp hôm qua vẫn còn, mẹ chờ con hâm nóng lại xào chút rau xanh, nấu nồi canh trứng là xong."

Lý Nguyệt Nga nghĩ đến hương vị món bánh bao hấp ngày hôm qua, cơ thể bà ấy đã gật đầu trước khi kịp suy nghĩ.

"Vất vả cho con rồi, thế để mẹ về nói trước một tiếng, có cha con trở về không thấy có cơm ăn lại tưởng xảy ra chuyện gì."

"Vâng ạ." Tô Mạt gật đầu.

Lý Nguyệt Nga vừa đi, Tô Mạt lập tức lấy tám chín cái bánh bao nhân rau hẹ thả vào trong lồng hấp, đun sôi nước trong nồi, hâm nóng rồi dọn ra ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-58.html.]

Sau đó, cô lại lấy ra hai quả cà chua, hai quả trứng gà nấu canh cà chua trứng. Sau đó lại rửa một nắm rau rồi xào làm món mặn.

Lúc Lý Nguyệt Nga cầm rổ tới, thấy Tô Mạt đã bắt đầu xào rau, thầm nghĩ vợ thằng ba làm việc cũng khá nhanh nhẹn.

Sau khi Tô Mạt xào rau xong, xúc 3/4 số rau vào bát cho Lý Nguyệt Nga trước, sau đó xúc phần còn lại vào bát của mình.

Tiếp theo, cô lại đổ hơn một nửa số canh cà chua vào bát tráng men của Lý Nguyệt Nga, sau đó lấy một chiếc bát khác và để đầy 6 chiếc bánh bao hấp vào.

"Ai u, không cần nhiều như vậy đâu, cho mẹ ba cái bánh bao là được rồi." Lý Nguyệt Nga nói. Buổi sáng còn thừa một ít cháo vụn ngô, ba cái bánh bao c*̃ng đủ ăn rồi.

"Không sao đâu mẹ, con còn tám chín cái nữa mà, hôm nay cũng không ăn hết được."

Lý Nguyệt Nga thấy đúng là còn tám chín cái bánh bao nữa nên bà ấy mới nhận.

Lúc Lý Nguyệt Nga trở về, Lục Quế Hoa c*̃ng đang nấu cơm, thấy bà ấy lại mang đồ ăn từ nhà chú ba về thì không khỏi nhếch miệng.

Con dâu mới muốn thể hiện nên ngày nào cũng đưa đồ ăn. Cô ta muốn xem, vợ chú ba có thể kiên trì được bao lâu.

Trong khi Tô Mạt và Lý Nguyệt Nga làm áo bông, ở nơi biên giới xa xôi, Lục Trường Chinh đang dẫn một đội người ẩn nấp trong vực sâu. Vì sự cố lớn xảy ra vào giữa tháng 9 nên ở thời điểm hiện tại, quan hệ biên giới giữa hai nước đang vô cùng căng thẳng.

Hôm qua sau khi Lục Trường Chinh đến huyện, anh lại nhận được một cuộc gọi khác của quân đội bảo anh trực tiếp lên thành phố, trực thăng sẽ đến đón anh. Cho nên, anh mới rời nhà được ba, bốn tiếng đã an vị trên máy bay trực thăng.

Một nhóm người đã đến địa điểm được chỉ định và dừng lại để nghỉ ngơi một chút. Lục Trường Chinh cắn miếng lương khô cứng nhắc, trong đầu lại nghĩ không biết bây giờ vợ mình đang làm gì.

Lục Trường Chinh lấy tấm ảnh duy nhất của Tô Mạt từ trong túi áo trong ra, sau khi nhìn một chút lại cẩn thận cất lại.

Đồng đội ở bên cạnh tinh mắt nhìn thấy, hỏi: "Đội trưởng, đây là đối tượng của anh à? Xinh quá."

"Không phải, là vợ tôi."

"Anh kết hôn bao giờ?" Đồng đội anh giật mình.

"Hai ngày trước." Lục Trường Chinh nói.

Đồng đội im lặng, nhất thời không biết nói cái gì cho phải, một hồi lâu sau mới phun ra được hai chữ "Chúc mừng".

Sau bữa ăn, Lý Nguyệt Nga lại tới dạy Tô Mạt làm quần bông.

Năng lực học tập của Tô Mạt vẫn rất mạnh, buổi sáng nhìn Lý Nguyệt Nga làm áo bông, cô đã hiểu đại khái quá trình làm. Tô Mạt xung phong nhận làm quần bông, Lý Nguyệt Nga ở bên cạnh hướng dẫn cho cô là được.

Đầu tiên, Tô Mạt chạy chỉ lại áo bông do làm vào buổi sáng và làm quen với cách vận hành của máy may. Sau đó, cô cố định sợi bông bằng chỉ. Chẳng bao lâu, máy may bắt đầu hoạt động trơn tru.

Lý Nguyệt Nga c*̃ng thầm than trong lòng, Tô Mạt không hổ là thanh niên trí thức đến từ thành phố, đúng là thông minh. Trước đó, bà ấy đã từng dạy nhà thằng cả, thằng hai làm quần áo, nhưng không đứa nào học nhanh như vậy.

Sau khi hoàn thành bộ quần áo độn bông, Tô Mạt bắt đầu tự đo, cắt quần, sau đó khâu, lót, viền và chỉ dưới sự hướng dẫn của Lý Nguyệt Nga, mọi thứ đều được thực hiện một cách chính xác. Trong hai giờ, một chiếc quần bông đã hoàn thành.

Lý Nguyệt Nga kiểm tra và mỉm cười nói: "Con làm không tệ."

"Là nhờ mẹ dạy tốt." Tô Mạt vuốt m.ô.n.g ngựa Lý Nguyệt Nga.

Vào thời này, quần áo không có nhiều kiểu dáng, Tô Mạt cũng không phải người cầu kỳ, chỉ cần có thể giữ ấm và không quá xấu xí là được.

Tô Mạt nhìn bộ quần áo bông mình vừa làm xong, trong lòng cảm thấy vui mừng khấp khởi. Mấy ngày sau, cô lại vào thành phố mua một mảnh vải thô, tranh thủ buổi tối để may quần áo bông cho hai người.

Tính toán thời gian, chắc còn ba bốn ngày nữa là bọn họ sẽ đến chuồng bò, đến lúc đó cô sẽ tìm một cơ hội đến đại đội bên cạnh để thăm.

"Đúng rồi, con nghe có người nói rằng ở vùng núi phía Đông Bắc có rất nhiều lâm sản, mỗi khi đến mùa đều thu hoạch được mấy giỏ lớn." Tô Mạt nói.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 59



Lý Nguyệt Nga nghe vậy thì cười hỏi: "Con nghe ai nói thế?"

"Nếu thật sự có nhiều lâm sản như vậy thì tại sao đời sống nông dân vẫn khổ như vậy?"

"Lâm sản không ít, nhưng cũng nhiều người mà, ai cũng không có gì ăn, rảnh rỗi thì lên núi hết. Nhiều người quá nên không có gì để nhặt đâu.”

"Trên núi có mấy thứ như lợn rừng, gà rừng không mẹ?" Tô Mạt rất tò mò.

"Đương nhiên là có, nhưng bọn chúng đều ở trong núi sâu, còn bên ngoài núi thì hầu như chưa thấy bao giờ, cho dù thỉnh thoảng có thì cũng bị đội dân quân của các đại đội săn b.ắ.n để cải thiện cơm nước cho mọi người."

Người của đội dân quân không phải ăn chay, họ đều được trang bị s.ú.n.g săn, bất kỳ con thú hoang nào dám xuống núi phá huỷ lương thực thì đều bị bọn họ làm thịt.

"Vậy bình thường đội dân quân của đại đội chúng ta có vào sâu trong núi săn lợn rừng để cải thiện thức ăn cho mọi người không mẹ?" Tô Mạt lại hỏi.

"Hằng năm, cứ vào mùa đông, bọn họ đều đi săn vài thứ cho mọi người ăn tết. Nhưng mà bọn họ cũng không dám vào quá sâu trong núi, chỉ dám quanh quẩn ở bên ngoài nên cũng không bắt được nhiều lắm, chỉ được mấy con gà rừng, thỏ rừng gì đó. Không phải năm nào cũng có lợn rừng, may mắn lắm thì mới săn được một, hai con."

Bây giờ đội trưởng của đội dân quân là người đàn ông của Lý Thúy Hoa, ông ta hèn nhát như vậy, trước sợ hổ sau sợ sói, có thể săn được cái gì? Nhưng năm nào cũng cố săn mấy động vật nhỏ cho mọi người nhét kẽ răng, để người ta không nói ông ta lấy không công điểm thôi.

"Vậy tại sao bọn họ không vào sâu trong núi?"

"Ôi, sâu trong núi rất nguy hiểm, nghe nói bên trong có dã thú, hổ, sói, gấu đủ cả, đều là những con ăn thịt người, cho nên làm gì có ai dám đi." Lý Nguyệt Nga nói, như sợ Tô Mạt không tin, bà lại bổ sung.

"Mấy năm trước, có đại đội thu hoạch không tốt, đội dân quân đã mạo hiểm đi vào sâu trong núi, mười mấy người vào núi, lúc quay ra chỉ còn năm người."

"Nếu con muốn đi tìm sản vật trên núi thì đi dạo ở bên ngoài là được, nhưng tuyệt đối đừng vào sâu trong núi, biết chưa? Trong núi sâu có nhiều thứ thì c*̃ng không quan trọng bằng tính mạng của mình." Lý Nguyệt Nga dặn dò.

"Vâng, con biết rồi." Tô Mạt gật đầu.

Nhìn những nữ chính trong niên đại văn đi, bọn họ tuỳ tiện lên núi là nhặt được lợn rừng, gà rừng gì đó. Cô cũng muốn lên núi giải quyết vấn đề thịt ăn, nhưng không biết có cái mệnh này hay không.

"Con thật sự muốn thu hoạch vụ thu?" Lý Nguyệt Nga cũng chỉ thuận miệng nói, không ngờ vợ thằng ba lại muốn đi thật.

"Vâng, con muốn đi nhặt một ít nấm và lâm sản, sau đó làm một ít nước sốt nấm và gửi chúng đến cho Trường Chinh." Tô Mạt nói, cô thật sự cũng nghĩ như vậy, đến lúc đó cô đan xong áo len thì làm một ít nước sốt nấm ăn với cơm rồi gửi một lượt cho Lục Trường Chinh.

"Hiện tại đã gần hết nấm phỉ rồi, cũng không còn nhiều nữa, cho nên chúng ta phải nhanh lên." Lý Nguyệt Nga nói. Vợ thằng ba là đứa biết thương chồng, vừa đan áo len vừa làm sốt nấm, trước đó cô cũng làm một ít hạt thông hạch đào gửi cho con trai.

"Thế này đi, ngày mai mẹ bảo bé lớn đi cùng con, con không quen nơi này, đừng để bị lạc đường."

Hai năm trước, ở các đại đội khác có thanh niên trí thức lên núi thu hoạch vụ thu bị lạc mất. Nghe nói tìm hai ngày mới thấy, khi tìm được thì người đã sợ đến phát điên rồi.

"Vâng, vậy ngày mai con sẽ cùng bé lớn đi vòng quanh núi xem có lâm sản gì không." Bé lớn là Lục Phượng Cần, con gái lớn của Lục Hành Quân, năm nay 9 tuổi.

"Lúc này trên núi vẫn còn một ít nấm hạt phỉ, có hạt thông và hạch đào, hạt dẻ cũng có một chút, còn có cây tể thái, nhưng mà không được non như mùa xuân, bây giờ đào về phơi khô, mùa đông không có rau xanh ăn thì lấy ra nấu ăn cũng không tệ."

Tô Mạt gật đầu.

Hai mẹ con lại nói chuyện một lúc, sau đó Lý Nguyệt Nga mới chuẩn bị trở về, Tô Mạt vội vàng tìm một cái bình, đổ đầy khoảng một cân đường nâu cho bà ấy mang về.

Sau khi Lý Nguyệt Nga rời đi, Tô Mạt thấy trời còn sớm thì lại lấy giấy bút ra bắt đầu sáng tác văn chương.

Cô dự định viết ba hoặc bốn truyện ngắn khoảng 1.000 từ và gửi đi trước, tất cả đều là những câu chuyện thú vị và những giai thoại tràn đầy năng lượng tích cực từ những thanh niên trí thức xuống nông thôn. Quốc gia đang khuyến khích thanh niên trí thức xuống nông thôn nên có lẽ thể loại văn chương này sẽ rất dễ được chọn.

Cô viết một mạch đến khi sắc trời chuyển tối, lúc này Tô Mạt mới ngừng bút và cất bản thảo đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-59.html.]

Tối nay Tô Mạt không định ăn bánh bao, cô sẽ làm cơm nồi đất với thịt ướp muối.

Sau khi đóng cửa sổ sau phòng khách, Tô Mạt lấy chiếc bếp nhỏ mà cô dùng trong ngày tận thế ra, rồi lấy ra một cái nồi đất nhỏ. Cô tìm một ít củi tốt và đốt bếp lò nhỏ, sau đó phết dầu vào nồi nhỏ, cho gạo đã vo sạch vào nồi, thêm một lượng nước thích hợp rồi bắc lên bếp nhỏ nấu.

Trong khi nấu, cô lại cắt một ít lạp xưởng thịt khô, khi cơm gần chín thì rải lạp xưởng thịt khô lên trên cơm. Sau đó, cô lấy một nắm nhỏ rau mùi và hành lá và thái hạt lựu chờ cơm chín thì răc rau thơm và hành lá lên, lại giội một ít xì dầu, thế là một nồi cơm đất sét thơm ngào ngạt với lạp xưởng thịt khô đã ra lò.

Tô Mạt ăn cơm nồi đất, nhìn bếp lò nhỏ thực dụng, trong lòng suy nghĩ phải tìm cơ hội để người bạn già đã bầu bạn với mình mấy năm trong những ngày tận thế được thấy ánh mặt trời mới được.

Bếp lò của cô được chế tạo đặc biệt cho ngày tận thế, rắn chắc dùng bền, lại thuận tiện mang theo, đặc biệt thích hợp với đội dị năng ra ngoài làm nhiệm vụ và những người độc thân như cô.

Cơm nước xong xuôi, Tô Mạt đặt chiếc bếp nhỏ đã nguội và sau chiếc nồi đã được rửa sạch vào trong không gian.

Tô Mạt thắp đèn dầu hoả rồi đi nấu nước tắm rửa, sau khi dọn dẹp xong, Tô Mạt lại trở về phòng đóng cửa kỹ càng, hạ màn cửa, mở đèn bàn rồi tiếp tục sáng tác văn chương. Mãi đến mười giờ tối, Tô Mạt mới tắt đèn rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau, Tô Mạt dậy sớm đi ra vườn rau thúc đẩy hạt giống sinh trưởng đến trạng thái nảy mầm. Tô Mạt phát hiện, thật ra dựa vào thổ địa nơi này để thúc đẩy thực vật sinh trưởng rất tiết kiệm dị năng.

Ở tận thế, bởi vì trong đất có chứa virus zombie nên đất trồng trọt phải dựa hết vào dị năng giả hệ Thổ cung cấp. Nhưng đất được tạo ra bởi dị năng giả hệ Thổ hoàn toàn không chứa các thành phần khoáng chất cần thiết cho sự phát triển của thực vật và khá cằn cỗi.

Thấy việc sử dụng đất không khác gì mình trực tiếp thúc đẩy sinh trưởng, rất nhiều dị năng giả hệ Mộc đều thích trực tiếp thúc đẩy sinh trưởng, Tô Mạt cũng làm như vậy.

Phát hiện này đúng là một niềm vui ngoài ý muốn.

Vào mùa đông, cô nhờ người làm vài khung gỗ, lót một ít đất trong phòng là có thể thúc đẩy rau xanh sinh trưởng mỗi ngày, lại có thể giả vờ như đang nghiên cứu.

Đến lúc đó, cô những giống rau quả mới của cô cũng sẽ có xuất xứ.

Bữa sáng, Tô Mạt chiên hai quả trứng và ăn một chiếc bánh bao. Cô vừa ăn xong thì nghe thấy có người gọi mình ở ngoài sân.

"Thím ba ơi, thím ba, thím có nhà không?"

Tô Mạt bước ra khỏi nhà thì thấy đó là Lục Phượng Cần đang đeo gùi đứng ngoài cổng nhìn vào bên trong.

Chiều cao của nhà họ Lục không thấp, Lục Phượng Cần c*̃ng được di truyền ưu thế về chiều cao, năm nay mới 9 tuổi mà đã cao 1m3. Chỉ là thời đại này không có gì để ăn cho nên cô bé rất gầy, đôi mắt to, hai b.í.m tóc nhỏ, là một cô gái nhỏ xinh xắn.

Thấy Tô Mạt đi ra, Lục Phượng Cần vội vàng nói: "Thím ba, bà nội bảo cháu đưa thím đi thu hoạch thu."

"Phượng Cần à, cháu vào ngồi một lát chờ thim đi thay quần áo." Tô Mạt vẫy tay gọi Lục Phượng Cần đi vào, lúc này Lục Phượng Cần mới đẩy cửa sân bước vào.

Tô Mạt đưa Lục Phượng Cần vào nhà chính, giả vờ lấy một cái bánh bao ra khỏi nồi hấp: "Đây, cháu ăn bánh bao đi.”

Lục Phượng Cần nhìn thấy bánh bao, hai mắt cô bé sáng lên: "Thím ba, đây là bánh bao rau hẹ sao?"

Hôm qua Lý Nguyệt Nga mang 6 cái bánh bao về, sau đó lấy hai cái cho bọn nhỏ ở nhà con trưởng và đứa con thứ hai ăn. Sau khi ăn xong, ký ức của Lục Phượng Cần đã khắc sâu đây là món bánh bao ngon nhất mà cô bé từng nếm thử.

"Đúng vậy, bánh bao rau hẹ, nhưng mà thím còn mỗi cái này thôi, cháu ăn đi, đừng nói ra ngoài." Tô Mạt nói.

Trong nhà nhiều trẻ con, thỉnh thoảng cho một ít đồ ăn ngon cũng không sao, nhưng cô không thể cho nhiều hơn, mà cô lại hiểu sâu sắc đạo lý một bát gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù.

Lục Phượng Cần đang nghĩ đến việc mang nó về nhà và chia sẻ nó với các em của mình, nhưng khi nghe Tô Mạt nói như vậy thì coi như thôi, chỉ ăn hai ba miếng đã hết cái bánh bao.

Không phải người làm chị cả như cô bé không hiểu chuyện, đây là do thím ba dặn không thể nói ra ngoài, để một mình cô bé ăn thôi.

Tô Mạt thay bộ đồ lao động, đeo giày giải phóng, mang gùi đi ra ngoài cùng Lục Phượng Cần.

Trong lòng Tô Mạt có hơi kích động, lên núi thu hoạch vụ thu, hút năng lượng, tìm sâm núi hoang dã!
 
Back
Top