Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 70



"Tớ biết." Tô Mạt nở nụ cười: "Dù sao cũng là đồ nhặt trên núi, mọi người không có thì chia cho một ít ăn thử."

Mã Tiểu Quyên xấu hổ.

"Đúng rồi, Tiểu Quyên à, lúc trước cậu nói làm chăn bông, có làm không?"

Hai mắt Mã Tiểu Quyên sáng lên: "Làm chứ."

"Làm mấy cái?"

Mã Tiểu Quyên đưa ba ngón tay lên: "Ba cái."

"Chủ nhiệm Tề không nói gì sao?"

"Hỏi thì tớ nói trong nhà nghe nói có phúc lợi này nên muốn xem thử có làm được không, làm được thì gửi về. Chủ nhiệm Tề cũng không nói gì, chỉ viết cho tớ một tờ đơn để tớ đóng tiền." Mã Tiểu Quyên vui vẻ nói.

Cô ta gọi điện về, em dâu cô ta nghe nói có thể gửi ruột chăn về may thì hết sức vui mừng. Cuối cùng, cũng không cần đắp những chiếc chăn bông xốp mà mẹ cô ta làm nữa, ruột chăn còn có thể móc ra để may áo bông.

"Sao thế? Cậu cũng muốn nhận về may à?" Mã Tiểu Quyên hỏi.

"Đúng thế, mấy hôm trước, họ hàng có gọi điện hỏi tớ xem có thể may một cái gửi về không. Mấy hôm nay lo thu hoạch vụ thu trì hoãn mãi, đang định chiều nay đi hỏi thử xem."

"Sao cậu không gọi cho bí thư công xã...Đúng rồi, cậu không coi bọn tớ là bạn, chú cậu là bí thư công xã cũng không nghe cậu nhắc tới."

"Đúng đó, chưa bao giờ nghe cậu nhắc tới." Khó khăn lắm Trần Lan mới tìm được cơ hội chen miệng vào.

Bây giờ cô ta nên cung phụng Tô Mạt, chồng là sĩ quan, cha chồng là bí thư đai đội, chú cô còn là bí thư công xã. Nếu có quan hệ tốt với cô, sau này cuộc sống của cô ta trong đại đội sẽ thoải mái hơn nhiều.

Cô ta vô cùng hối hận, lúc trước khi Mã Tiểu Quyên rủ cô ta tặng quà kết hôn, cô ta lại không tặng cùng.

"Tớ cũng mới biết chuyện này vào ngày tổ chức tiệc, trong nhà hoàn toàn không nói cho tớ biết chú ấy làm bí thư ở đây. Làm lãnh đạo phải chú ý bị ảnh hưởng, thậm chí không thể cho người thân làm bông vải, sợ người khác nói vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, c.h.ế.t tiệt thật!"

"Vậy cũng đúng, làm lãnh đạo đều coi trọng danh dự." Mã Tiểu Quyên nói.

Cậu cô ta cũng thế, lúc trước khu phố tổ chức vận động người xuống nông thôn. Cậu cô ta lập tức hưởng ứng, đưa anh họ và chị họ về nông thôn, khiến mợ tức giận đến suýt nữa ly hôn với cậu.

Tô Mạt thấy Mã Tiểu Quyên không nói gì, bèn hỏi: "Tiểu Quyên, hôm nay cậu đến tìm tớ có chuyện gì à?"

"Haha..." Mã Tiểu Quyên cười ngượng ngùng: "Trong nhà chuyển tiền cho tớ, tớ muốn lên huyện mua xe đạp, muốn rủ cậu lên huyện với tớ một chuyến."

Vì công xã Hồng Kỳ gần huyện hơn các công xã khác, đến bây giờ cũng chưa có tuyến đường lên huyện.

Muốn lên huyện phải đi bộ, đi xe đạp, hoặc xe lừa, xe bò. Nhưng bây giờ ngay thu hoạch vụ thu, trâu bò đều sắp mệt c.h.ế.t đi được, hoàn toàn không đi huyện.

Từ đại đội thôn nhà họ Lục đến huyện, chạy xe đạp mất một giờ, đi bộ mất khoảng ba giờ.

Mã Tiểu Quyên không muốn đi bộ, cô ta nhớ Tô Mạt có xe đạp, nên đến hỏi thăm thử.

"Được chứ, ngày mai tớ đi với cậu." Tô Mạt sảng khoái đồng ý, đúng lúc cô cũng muốn lên huyện mua ít đồ.

"Chị em tốt." Mã Tiểu Quyên vỗ tay cười nói: "Ngày mai chị đây mời cậu đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa."

"Được, vậy tớ sẽ để dành bụng ngày mai ăn một bữa thật ngon." Tô Mạ cũng cười.

Mấy người trò chuyện một lát, hai người Mã Tiểu Quyên chuẩn bị ra về, buổi chiều các cô còn phải lên núi xem có nhặt được sản vật trên núi ha không.

Tô Mạt cầm rổ rơm, lấy một nửa rổ quả óc chó và hạt dẻ cho Mã Tiểu Quyên mang về, cũng không nhiều, đoán chừng khoảng hai ba cân.

Sau khi hai người rời đi, Tô Mạt rửa tiếp mớ rau dại còn lại, chợp mắt một lúc rồi đẩy xe đạp ra cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-70.html.]

Tô Mạt đạp xe tới thẳng phường tập thể công xã. So với lần đầu tới thì lần này phường tập thể cực kỳ đông đúc.

Nhất là xưởng ép dầu, nơi này tỏa ra mùi đậu phộng thơm phức, chắc đã có đại đội nào đó sản xuất nhanh bắt đầu tới đây ép dầu rồi.

Thời buổi này nông thôn không thể so với thành thị, hàng tháng đều có một lượng phiếu dầu.

Dầu ở nông thôn sử dụng hoàn toàn dựa vào sản lượng đậu phộng, cây vừng do đại đội sản xuất, muốn có dầu phải chờ tới lúc thu hoạch cây trồng, sau đó đi ép thành dầu rồi chia cho các xã viên vào mỗi năm.

Chủ nhiệm Tề thấy Tô Mạt tới thì tươi cười hỏi: "Thanh niên trí thức Tô, cháu tới để làm gì thế?"

Ông ấy nghe nói thanh niên trí thức Tô chính là cháu gái của bí thư Canh.

"Cháu muốn hỏi xem còn làm chăn nệm được nữa không? Có người thân trong nhà cháu muốn làm." Tô Mạt giả vờ như đang ngượng ngùng hỏi.

"Có thể chứ, sao lại không. Phục vụ vì dân mà, nếu xã viên có yêu cầu thì bọn chú sẽ giải quyết." Chủ nhiệm Tề mỉm cười nói.

Công xã bọn họ không phải khu chuyên trồng cây bông vải, cũng không phân chia nhiệm vụ xuống bên dưới. Thay vì bán với giá thấp cho trạm thu mua, chẳng để đấy sử dụng, kiếm tiền cho công xã còn hơn.

Chỉ cần không mang đi đầu cơ trục lợi, nếu có người thân muốn mua đều có thể làm. Giúp ai mà chẳng là giúp.

Năm nay vụ mùa bông vải rất tốt, có rất nhiều bông vải.

"Vậy cảm ơn chủ nhiệm Tề nhiều, cháu muốn làm một cái mền giống như lần trước cháu làm là được. Chăn 7 cân, nệm 3 cân."

Sau khi đặt làm một bộ chăn nệm xong, Tô Mạt đã suy xét tới hai việc, một là nếu ông nội Trương cần thì đưa cho ông cụ luôn; còn nếu không muốn cô sẽ để ở nhà. Tuy rằng đã có một bộ ruột chăn rồi, không thường xuyên dùng tới nhưng nhỡ khi tháo mang đi giặt bị người ta phát hiện ra thì sẽ lộ mất.

Chủ nhiệm Tề cười híp mắt viết một tờ đơn: "Tiền bông vải và phí thủ công tổng cộng 14 tệ."

Tô Mạt trả tiền, sau đó nói thêm: "Cháu muốn đóng một cái giá gỗ lớn dùng để cất lương thực và vài cái chậu gỗ phẳng."

"Chậu gỗ phẳng? Là chậu tắm cho trẻ con đúng không?" Chủ nhiệm Tề không hiểu chậu gỗ phẳng có nghĩa là gì.

"Không phải, là loại chậu hình tứ giác, sâu khoảng 20cm là đủ rồi. Không cần quá đẹp, có thể đựng đồ thôi."

Tô Mạt mượn bút của chủ nhiệm Tề để vẽ mẫu một hình đơn giản.

Chủ nhiệm Tề vừa nhìn đã hiểu, nhưng không biết thứ này dùng để làm gì.

"Thanh niên trí thức Tô, cháu dùng nó để làm gì?"

"Mùa đông đặt trong phòng dùng để trồng rau, nếu không tới mùa đông lại không có gì để ăn." Tô Mạt nói. Thời này chưa có khái niệm trồng rau trong nhà kính, không biết ông ấy có hiểu hay không.

Chủ nhiệm Tề vừa nghe đã hiểu ngay lập tức.

Đúng vậy, vùng đông bắc này rất lạnh, nếu làm một vài cái chậu gỗ như thế đặt trong phòng thì chẳng phải sẽ có rau ăn hàng ngày hay sao? Tới mùa đông không cần phải ăn củ cải khoai tây nhiều nữa.

"Chà, thanh niên trí thức Tô, cách này của cháu rất hay đấy. Rất đáng được phổ biến rộng rãi. Chú cũng sẽ làm thêm vài cái như cháu nói, sau này sẽ bảo vợ chú trồng theo." Chủ nhiệm Tề vui vẻ nói.

Tô Mạt:...

"Chủ nhiệm Tề, đó chỉ là một ý tưởng của cháu mà thôi, chưa chắc đã thành công được, phải thử trước đã."

Cô dám làm vậy là vì cô có dị năng đấy! Cô không dám chắc ông ấy có thể làm thành công như cô được.

"Không sao không sao, chủ tịch đã nói rồi, làm gì cũng phải thử thật nhiều lần." Chủ nhiệm Tề nói: "Nào nào nào, để chú dẫn cháu tới xưởng mộc hỏi mấy thợ lành nghề ở đó xem cần bao nhiêu vật liệu gỗ và nhân công còn tính toán chi phí."

Chủ nhiệm Tề dẫn Tô Mạt tới xưởng mộc, thấy bên trong chỉ có hai ba thợ mộc đang làm, còn những người khác không biết đã đi đâu mất.

"Lão Lý, những người khác đâu rồi?" Sắc mặt chủ nhiệm Tề hơi kém, bọn họ làm thế là đang trộm lười biếng à.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 71



"Ơ chủ nhiệm Tề, họ đau bụng cả rồi. Hai ngày qua nhà ăn nấu cho hơi nhiều dầu nên mấy người đó bị đau bụng cả, không nhịn được." Lão Lý nói.

Chủ nhiệm Tề không nói gì được, người ở thời đại này ít khi được được nhiều dầu mỡ, mỗi lần ăn nhiều quá đều bị đau bụng.

Khi ép dầu thường sẽ có một chút cặn dầu còn sót lại, ông ấy không muốn lãng phí nên bảo lão Tống khi nấu cơm hãy dùng số dầu còn thừa. Ai biết người này lại cho nhiều như vậy, đồ ăn thơm nhưng người ăn lại không chịu nổi.

Lão Lý nói xong thì cũng ôm bụng kêu lên: "Ấy." Sau đó ôm bụng vừa chạy ra ngoài vừa lẩm bẩm: "Cho nhiều dầu như vậy làm gì, đồ ăn thơm thì thơm thật nhưng lại hành bụng dạ người khác."

Chủ nhiệm Tề cười gượng với Tô Mạt: "Đám người này sống rất qua quýt, không quen sống tốt đâu. Làm phiền cháu chờ thêm lát nữa."

Tô Mạt phì cười, nói: "Không sao ạ."

Tự dưng cảm thấy chua xót, người của thời đại này sống không dễ dàng hơn thời tận thế bao nhiêu, nhưng cũng may bọn họ vẫn còn hy vọng.

Một lát sau có một người đàn ông độ tuổi trung niên quay lại, có lẽ là người phụ trách xưởng mộc này. Chủ nhiệm Tề vẫy người đó tới, nói: "Đại Thắng, ông lại đây."

Chủ nhiệm Tề vội nói yêu cầu của Tô Mạt cho ông ta, người đàn ông trung niên tên Đại Thắng kia tính toán thử rồi nói: "Mất khoảng hai ngày là làm xong." Sau đó mới nói phải dùng khoảng bao nhiêu vật liệu gỗ cho chủ nhiệm Tề biết.

Làm giá gỗ thì cần làm tinh tế một chút, còn thùng gỗ phẳng thì chỉ tốn một chút vật liệu, không cần làm quá đẹp nên cũng không tốn quá nhiều nhân công.

Sau khi quay lại phòng làm việc, chủ nhiệm Tề đã hỏi Tô Mạt tính làm mấy cái. Tô Mạt tính toán vị trí trong phòng, sau đó nói cần bốn cái.

Chủ nhiệm Tề viết tờ đơn: "Một cái giá gỗ lớn, bốn thùng gỗ phẳng, vật liệu gỗ cộng nhân công tổng cộng 7 tệ."

Tô Mạt quyết định làm giá gỗ ba tầng, yêu cầu dài 1.5 mét, rộng khoảng 1 mét nên hơi đắt một chút.

Ra khỏi phường tập thể, khi đi qua hợp tác xã mua bán, Tô Mạt thấy bên trong không có nhiều người nên đã dừng lại tạt vào trong.

Lục Tiểu Lan rất vui khi thấy Tô Mạt tới, nói: "Chị dâu ba, chị tới mua thứ gì thế?"

"Chị muốn mua vài cái bao bố để đựng lương thực và đặc sản trên rừng." Tô Mạt nói.

"Vâng." Lục Tiểu Lan nói, rồi đi tới quầy chứa hàng lấy bao bố ra, mở hé cửa quầy hàng rồi nói: "Chị dâu, chị muốn mua loại nào?" Sau đó nói cho Tô Mạt nghe giá cả từng loại.

Bao bố có các loại lớn nhỏ, giá cả từ tám xu tới ba mao, loại ba mao rất lớn, nếu chất đầy cái bao này thì phải có hai người đàn ông cao lớn khỏe mạnh vác mới được. Tô Mạt tay nhỏ chân nhỏ, không bưng bê được nên đã chọn loại 1 mao.

"Chị cần loại 1 mao, mua mười cái." Tô Mạt nói.

Sau đó lại mua hai cục xà bông, hai cuộn giấy vệ sinh, một tuýp kem đánh răng, một hộp diêm quẹt. Đó toàn là những vật dụng tiêu hao, sẽ có lúc cần dùng nên lúc có thể đi mua được sẽ mua nhiều hơn một chút.

Xà bông 0.38 tệ một cục, giấy vệ sinh 0.23 tệ một cuộn, kem đánh răng 0.36 tệ một tuýp, diêm quẹt 0.2 tệ một bọc. Mua tất cả chỗ này hết 1.78 tệ.

Tô Mạt đưa tiền đưa phiếu, sau đó lấy một cái bao ra đựng hết đồ lại. Khi cô định rời đi thì Lục Tiểu Lan đã gọi với lại.

"Chị dâu ba chờ chút, chị mang giúp em chút đồ về với." Lục Tiểu Lan nói xong thì vội vàng đi ra đằng sau, sau đó cô ấy mang ra một túi đồ.

"Chị dâu ba, em mua cho nhà cha mẹ hai túi sữa bột và hai hũ đào vàng đóng hộp, chị mang về giúp em. Em định tối sẽ mang về nhà, nhưng không ngờ chủ nhiệm lại nói cần phải họp."

Khi tách ra, Lục Bá Minh đã chia cho hai vợ chồng họ 100 tệ, hai người cảm thấy áy náy nên hai hôm trước Dương Cảnh Minh khó khăn lắm mới lấy được hai phiếu sữa bột. Sau đó cô ấy đã vội đi mua sữa bột cho ông cụ trong nhà.

Không ngờ hai ngày qua cô ấy phải tăng ca, Dương Cảnh Minh cũng rất bận. Vừa hay bây giờ Tô Mạt tới đây mua đồ, vậy thì nhờ cô mang về luôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-71.html.]

"Được, chị sẽ mang về giúp em." Tô Mạt mỉm cười nhận đồ.

Quay về đại đội, Tô Mạt đạp xe tới nhà họ Lục trước. Thấy bên trong nhà không có người, Tô Mạt đứng ngoài sân gọi mấy lần mới nghe thấy giọng của Lục Bá Minh truyền ra.

"Tiểu Mạt đó hả, trong nhà không có ai cả, chỉ có ông thôi. Có chuyện gì thế?"

"Cháu vừa lên công xã, Tiểu Lan nhờ cháu mang đồ về cho ông." Tô Mạt đáp lại.

"Con bé đó thật có lòng, cháu cầm vào đây giúp ông đi." Lục Bá Minh nói, sau đó ho khan vài cái.

"Vâng ạ." Tô Mạt đáp lại, rồi lấy túi lưới hồi nãy Tiểu Lan đưa trong bao bố ra, mượn miệng túi che kín lén thả vào trong năm sáu quả lê trắng.

Hiện tại tiết trời hanh khô, Lục Bá Minh lại lên cơn ho, ăn chút lê trắng sẽ giúp nhuận họng.

Tô Mạt xách đồ vào phòng Lục Bá Minh.

Gian phòng được dọn dẹp sạch sẽ, không hề lôi thôi bẩn thỉu như những người già khác. Lúc này Lục Bá Minh đang khoác áo ngồi dựa lưng trên giường đất.

"Ông nội, Tiểu Lan nhờ cháu mang hai túi sữa bột và hai hũ đào vàng đóng hộp tới cho ông. Lê này là cháu mua, tươi mọng nước, ông ăn cho nhuận họng."

Tô Mạt vừa nói vừa đặt đồ lên chiếc bàn đọc sách ở giường đất. Thấy Lục Bá Minh vẫn ho khan không ngừng, cô vội lấy cốc sứ đựng nước trên bàn đưa cho ông.

Lục Bá Minh uống xong hớp nước thì cơn ho mới dừng lại.

"Có tâm quá, các cháu đúng là những đứa bé ngoan. Ông nội già rồi, sau này không cần lãng phí tiền bạc đâu." Ông nhận ra mình chẳng còn sống được bao lâu nữa.

"Ông nội đừng nói như vậy." Trong lòng Tô mạt cảm thấy chán nản, cô cảm nhận được sức sống của ông nội đã yếu hơn lần trước.

Tiếc rằng dị năng của cô không thể chữa trị được, có tâm nhưng không có lực.

Cứ thế trơ mắt phải nhìn người mình kính trọng đi tới điểm cuối cuộc đời khiến cô cảm thấy bản thân thật thất bại.

Đột nhiên Tô Mạt nhớ tới cây nhân sâm tự nhiên tuổi đời ít nhất vài chục năm, không biết có tác dụng gì với ông nội không.

Tô Mạt quyết định sau khi quay về sẽ thử chuyển thêm chút dị năng vào cây nhân sâm tự nhiên kia để nó chứa nhiều sự sống hơn một chút. Sau đó đi hỏi bác sĩ thử, nếu không sao sẽ lấy cây nhân sâm tự nhiên đó cho Lục Bá Minh ăn.

Lục Bá Minh mỉm cười, nói: "Sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường, không cần phải đau khổ như vậy."

"Mẹ cháu nói với ông là cháu rất giỏi, có thể sắp xếp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, trồng trọt rau củ rất tốt, lại còn biết nhiều loại sản vật của núi rừng. Tiểu Mạt, Trường Chinh lấy được cháu là phúc của nó."

Tô Mạt vội nói: "Được gả cho Trường Chinh cũng là phúc của cháu." Người ta khen mình, mình phải khen lại cháu trai nhà người ta.

"Hai đứa phải chung sống hòa thuận với nhau. Thằng bé Trường Chinh này lớn lên là người coi trọng tình cảm, nó đã chấp nhận ai thì sẽ đào tim móc phổi vì người đó. Ông nhìn ra được thằng bé thật lòng đối xử tốt với cháu."

Tô Mạt cười ngượng ngùng, nói: "Vâng! Bọn cháu sẽ chung sống hòa thuận."

Mặc dù mới ở bên nhau vài ngày, nhưng Lục Trường Chinh đối xử với cô rất tốt.

Cô là người như vậy, ai đối xử với cô tốt thì cô sẽ đối xử với người đó càng tốt hơn. Lục Trường Chinh đối xử tốt với cô, vậy cô cũng sẽ đối xử tốt với anh, bằng lòng chăm sóc ba người lớn trong nhà anh.

Lục Bá Minh gật đầu, ông có ba đứa cháu trai nhưng đứa ông thích nhất là thằng ba. Trong ba cháu dâu, ông thích nhất là vợ thằng ba.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 72



"Cháu đi làm việc của mình đi, không cần ở cạnh lão già đâu." Lục Bá Minh xua tay, nói xong lại ho khù khụ.

"Hay để cháu đỡ ông nằm xuống, chắc sẽ dễ chịu hơn một chút."

Lục Bá Minh xua tay nói: "Không cần đâu, để ông ngồi một lát, nằm cả ngày rất khó chịu. Cháu đi làm việc của mình đi, không cần phải để ý tới ông đâu."

Tô Mạt bê cốc sứ lên đổ thêm chút nước nóng vào cho Lục Bá Minh, sau đó mới quay về nhà.

Về tới nhà, Tô Mạt thu hết đồ mua ở hợp tác xã mua bán vào không gian, sau đó xúc óc chó phơi khô và hạt dẻ vào trong bao bố. Hạt dẻ đựng đầy một bao bố, óc chó đựng đầy hai bao bố, hạt thông một bao, nấm mật ong và các loại rau dại đựng hơn nửa bao.

Sau khi chất đồ vào các túi xong cảm thấy có rất nhiều đồ, cứ như được mùa vậy. Chờ mấy thứ dưới đất đủ khô là có thể chất vào trong bao bố. Sau đó xếp hết lên kệ.

Làm xong xuôi mọi việc xong Tô Mạt lại ra vườn rau, đi tới từng luống đất trồng rau một vận chuyển vào đó một chút dị năng giúp bọn chúng tươi tốt hơn. Tươi tốt nhưng không quá khoa trương.

Sau đó cô lại truyền dị năng cho ba cây sâm tự nhiên, đặc biệt chăm sóc tới cây sâm có tuổi đời lâu nhất, tới khi dùng hết dị năng mới dừng tay.

Làm xong Tô Mạt mới lấy tấm vải thô vừa mua ra khỏi không gian, bắt đầu cắt dựa theo kích cỡ đo lúc sáng cho Tô Đình Khiêm. Sau đó cô lấy ra số vải hoa còn sót lại lót vào bên trong.

Cắt vải xong, cô dùng máy may khâu lại lớp vải thô và vải hoa vào với nhau.

Khi làm xong trời đã tối, Tô Mạt cất mảnh quần áo, định đi nấu cơm trước rồi buổi tối sẽ tới tiệm bán bông vải một chuyến.

Ngay khi Tô Mạt định nấu cơm thì có tiếng gọi vang lên từ bên ngoài: "Chị dâu, chị dâu, chị có nhà không?"

Tô Mạt ra ngoài xem thử, nhìn thấy đó là một cô gái trẻ tuổi, bụng hơi nhô ra, tay xách theo một cái cá đang đứng bên ngoài cổng sân viện.

Thấy Tô Mạt đi ra, cô gái kia tỏ ra vui vẻ: "Chị dâu, em là Long Tú Mai, vợ của Lục Quốc Bình. Hôm nay anh ấy xuống sông bắt được vài con cá nên bảo em mang một con tới cho chị dâu ăn thử." Nói xong cô ấy nhấc một con cá dùng cỏ buộc chặt lên.

"Ôi chao, sao chị có thể không biết ngượng mà nhận được." Tô Mạt nhanh chóng ra mở cửa sân để Long Tú Mai vào nhà.

Người ta đã có lòng tặng đồ, tất nhiên Tô Mạt sẽ không biết điều mà nói không cần được.

Long Tú Mai đưa cá cho Tô Mạt, cười tươi: "Bình thường anh Trường Chinh hay chăm sóc cho Quốc Bằng nhà em, nhà em thì chẳng có gì tốt cả. Hôm nay vừa bắt được con cá, vẫn còn tươi lắm, chị dâu cầm tối nấu lên mà ăn."

"Được." Tô Mạt nhận cá, mỉm cười nói: "Cảm ơn hai em, tối nay chị có thịt ăn rồi. Nào, vào trong này ngồi một lát đi."

"Không được đâu, giờ em phải quay về nấu cơm nữa." Long Tú Mai xua tay, định ra ngoài.

Tô Mạt nhìn cái bụng phình ra của cô ấy thì đoán ngay không phải đi thu hoạch vụ thu, vội nói: "Tú Mai, em chờ chút."

Nói xong cô chạy vào nhà xách một cái giỏ bện bằng cỏ, bên trong đựng hạt dẻ và óc chó đưa cho Long Tú Mai.

"Nhà chị cũng không có gì, mấy ngày trước lên núi lượm được chút sản vật trên núi. Em cầm về mà ăn."

Long Tú Mai xua tay nói: "Chị dâu, chị làm vậy là không được, chị giữ lại ăn đi chứ." Nói xong còn đi lùi vài bước ra sau, dọa Tô Mạt sợ phải vội đỡ cô ấy lại.

"Em cẩn thận bụng đấy. Nhìn bụng lớn quá, đã mấy tháng rồi?"

"Bảy tháng." Long Tú Mai nói, khuôn mặt dịu dàng.

Tô Mạt ấn giỏ bện bằng rơm vào tay Long Tú Mai, nói: "Không có gì là không được cả, chị đã ăn cá nhà em rồi, vậy mà chút sản vật trên núi này của chị mà các em không thể ăn được hay sao? Hay là em chê đồ của chị?"

Nghe Tô Mạt nói xong Long Tú Mai mới chịu cầm giỏ bện rơm lên: "Sao có thể chê được, hạt dẻ và óc chó toàn đồ bổ thôi."

Hai loại quả này rất khan hiếm, ai cũng để mắt tới, hàng năm các nhà không lượm được nhiều lắm.

"Không ngại là được, em cầm về đi." Tô Mạt mỉm cười nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-72.html.]

Long Tú Mai cũng rất vui, sau khi chào tạm biệt Tô Mạt xong đã xách theo giỏ bện rơm vui vẻ đi về.

Trước khi tới đây cô ấy còn sợ Tô Mạt là người từ thành phố lớn tới, gia thế lại tốt, sợ cô sẽ chê đồ của người nhà quê bọn họ. Không ngờ cô lại dễ sống chung như thế. Quốc Bình nói đúng, người mà anh Trường Chinh chọn không hề kém chút nào.

Sau khi Long Tú Mai rời đi, Tô Mạt thở dài. Đúng, trong nhà chỉ ba cái giỏ bện bằng rơm, cô dùng để tặng quà cho người khác. Xem ra phải tìm người bện thêm vài cái giỏ nữa, hoặc là cô tự học luôn để sau này có thể tự bện được.

Mấy cái giỏ bện rơm này được bện bằng thân lúa mạch, vừa bền vừa dùng chắc chắn.

Tô Mạt xách cá Long Tú Mai mang tới, nặng khoảng hai cân. Cô mang cá tới cạnh giếng cầm d.a.o mổ, chặt thành vài khúc rồi rửa sạch.

Thịt ở thân cá cô định cho chút hành gừng rồi dùng xì dầu để om, đầu cá đuôi cá thì định nấu một bát canh cá.

Tô Mạt nhóm lò nhỏ trước, lấy cái nồi hay dùng hồi tận thế ra, đổ dầu chiên đầu và đuôi cá vàng giòn hai mặt. Sau đó cô cho gừng, cho một chút rượu gia vị, rồi lại đổ chút nước lạnh vào. Sau khi nhóm lửa sẽ nấu chậm một lúc.

Nghĩ tới cơ thể của Lục Bá Minh, Tô Mạt vào phòng, tính đào hai củ sâm để bỏ vào.

Do không biết cho bao nhiêu mới đủ nên Tô Mạt không dám dùng cây sâm lâu năm kia. Cô chọn một cây sâm bình thường, đào đất chọn ra hai củ sâm nhỏ. Rửa sạch đất bám bên trên xong lại bỏ vào trong nồi canh cá hầm chung.

Sau đó cô lại nhóm lò to, bên này dùng để om cá.

Chờ canh cá tiết hết ra thành màu trắng, Tô Mạt cho thêm chút rau thơm khử mùi tanh, khi canh sôi, cô múc một bát ra để ăn. Còn lại đều đổ hết vào một cái lọ sành, định lát nữa sẽ mang sang cho Lục Bá Minh.

Chờ cá om chín, Tô Mạt cho vào một tô lớn, cõng sọt bật đèn pin mang sang nhà họ Lục.

Khi Tô Mạt tới, người lớn trong nhà đang chuẩn bị ăn cơm tối. Tô Mạt thấy trên bàn chỉ có một đĩa rau cải xanh xào và một bát to cháo vụn ngô thì vội đặt cái sọt xuống.

"Hồi chiều vợ Quốc Bình mang sang cho con một con cá, con đã nấu canh nên mang sang cho mọi người ăn thử."

"Có một con cá thì con để lại mà ăn, mang sang cho cha mẹ rồi thì con ăn bằng cái gì." Ấn tượng tốt của Lý Nguyên Nga về Tô Mạt càng ngày càng tăng.

"Con vẫn còn, cá to nên một mình con không thể ăn hết được." Tô Mạt mỉm cười, lấy lọ sành và bát to trong sọt ra đặt lên bàn.

"Ông nội ăn thêm nhiều cá và canh một chút, rất tốt cho sức khỏe." Tô Mạt dặn dò xong thì xách sọt lên đi về.

Cơn ho của Lục Bá Minh là do cơ thể quá yếu, không phải ho do bị cảm của sau này nên ăn cá cũng không sao.

Nhìn Tô Mạt hùng hổ đi về, Lục Bá Minh nói với con trai con dâu: "Tiểu Mạt là người tốt, Trường Chinh không có nhà thì hai con phải đối xử với con bé tốt hơn."

Hai người họ gật đầu.

Kỹ năng nấu nướng của Tô Mạt thì khỏi nói, ba người họ ăn sạch đồ ăn. Lọ sành đựng canh cá kia Lục Thanh An uống hết bốn bát, ngay cả Lục Bá Minh ăn gì cũng không ngon miệng cũng phải uống hết hai bát.

Buổi tối đi ngủ, Lục Bá Minh cảm thấy người không còn nặng nề như trước, ngủ cũng ngon hơn rất nhiều.

Lục Thanh An thì cảm thấy cả người khô nóng, lăn qua lộn lại không ngủ được. Ông ấy quay sang nhìn vợ, vươn tay ra.

Nhưng lại bị Lý Nguyệt Nga đánh tay, nói: "Ông định làm gì? Đã có tuổi rồi, già mà không đứng đắn."

Lục Thanh An ngượng ngùng nói: "Không biết vì sao nữa, cảm thấy người cứ khô nóng."

Lý Nguyệt Nga:...

Là sản vật đại bổ nguyên khí của núi rừng, tuy rằng chỉ là vài nhánh sâm nhỏ nhưng tác dụng vẫn rất tốt.

Âu canh cá kia, Lục Bá Minh cơ thể yếu uống không sao, Tô Mạt và Lý Nguyệt Nga là đàn bà uống cũng không sao.

Nhưng Lục Thanh An thì khác, tuy đã ngoài năm mươi nhưng cơ thể vẫn cường tráng khỏe mạnh, giờ lại uống nhiều canh nên người mới khô nóng như vậy.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 73



Sau bữa cơm tối, Tô Mạt rửa mặt xong thì đóng kĩ các cửa, tiếp tục may quần áo bông cho Tô Đình Khiêm.

Khi đang ngủ, Lục Quế Hoa nói thầm với Lục Vệ Quốc: "Anh nói xem, cứ cách vài ba hôm vợ chú ba lại mang đồ ăn qua đây, khiến chúng ta trông có vẻ bất hiếu."

"Cha mẹ anh quá đáng thật, không gọi hai đứa cháu gái thì thôi, ngay cả ba đứa cháu trai cũng không gọi húp một ngụm. Bọn họ ăn hết một niêu đất lớn như vậy."

Lục Vệ Quốc bực mình nói: "Chúng ta không biếu đồ ăn ngon cho cha mẹ thì thôi, vợ chú ba biếu, em còn muốn cha mẹ chia ra à?"

"Em không muốn ăn, bọn nhỏ thèm ăn thôi." Lục Quế Hoa trả lời, đồ ăn nhà chú ba nấu rất ngon, cô ta có thể ngửi thấy mùi thơm.

Lúc đầu chia nhà thật thoải mái, nhưng mọi thứ đều phải dựa vào chính mình, mỗi ngày nghĩ xem phải nấu món gì đến phát sầu.

Rau xanh trong nhà đã hết khi chú ba cưới vợ, rau mới trồng bây giờ vẫn còn thưa thớt, cũng không biết có sinh trưởng được không, nói không chừng mùa đông còn phải mua cải trắng mà ăn.

Giờ ngày nào cô ta cũng về nhà mẹ đẻ để kiếm rau ăn.

Cô ta muốn chia ít thịt, nhưng vợ chú ba thường xuyên mang đồ ăn qua. Bọn họ nấu thịt không cho thì không được, cho thì nhà bọn họ không đủ ăn, thật buồn bực.

Tô Mạt may suốt cả đêm, cuối cùng cũng may xong quần áo bông cho Tô Đình Khiêm. Cô kiểm tra vài lần, xác định không có vấn đề, lúc này mới cất quần áo bông vào không gian, tắt đèn đi ngủ.

Ngày hôm sau, sáng sớm Lý Nguyệt đã đến trả cái niêu, cái chậu và giỏ trúc đựng hạt dẻ hôm trước. Bà ấy phát hiện chỉ mới hai ngày không thấy, rau nhà thằng ba dường như sinh trưởng tốt hơn, còn rau nhà mình vẫn thưa thớt như cũ.

Tuy rằng mùa này thực sự không thể trồng rau lâu dài, nhưng đâu đến nỗi chênh lệch xa như vậy.

Vấn đề nhất định nằm ở cách trồng!

Xem ra không chỉ muốn ồn ào cải cách những chuyện khác, thậm chí cách trồng rau sinh trưởng liên tục cũng cần được cách mạng.

Lúc này Tô Mạt đang dọn dẹp nhà vệ sinh, nghe Lý Nguyệt Nga gọi, cô lên tiếng đáp, mời bà ấy vào trong nhà ngồi.

Lý Nguyệt Nga đặt đồ xong, đang định đi ra ngoài thì nhác thấy trong phòng phía tây chứa đầy bao tải. Bà ấy ló đầu vào xem, khẽ giật mình. Xem ra mấy hôm nay, vợ thằng ba lên núi thu hoạch vụ thu cũng gặt hái được kha khá.

Hôm qua bà ấy cũng lên núi thu thu hoạch vụ thu, đông người thịt ít cũng không nhặt được gì.

Lúc trước khi chà bắp, những chị em bạn già còn hỏi sao bà ấy không dắt con dâu mới theo làm chung, để cô đi lang thang trên núi.

Bây giờ xem ra vợ thằng ba mới là người thông minh, số điểm chà bắp đâu đủ đổi nhiều sản vật núi rừng như vậy. Đi trước người khác một bước, những người thu hoạch sau có thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp.

Chẳng trách mọi người đều nói cá tìm cá, tôm tìm tôm, rùa tìm rùa.

Con trai bà ấy thông minh, tìm con dâu cũng thông minh. Thằng hai khờ khạo, nên mới tìm kẻ phá nhà như Lục Quế Hoa.

Lý Nguyệt Nga hài lòng rời đi, nhìn vườn rau tươi mới bên trong, bà ấy nghĩ một lát nữa phải đến đại đội lấy thêm rơm.

Qua một thời gian ngắn nữa, ước chừng nhiệt độ sẽ giảm xuống, buổi sáng sẽ có sương, những rau xanh non này phải dùng rơm che chắn, để tránh đến lúc đó bị sương làm hỏng.

Rau nhà con dâu phát triển tốt như vậy, rau nhà bọn họ không thể sống qua mùa đông, nói không chừng còn phải nhờ cô giúp đỡ.

Lý Nguyệt Nga vừa đi chưa lâu, Mã Tiểu Quyên lại tới, đứng ngoài sân gọi to, Tô Mạt đành phải ra khỏi nhà vệ sinh. Cô đặc biệt không nói nên lời, đi vệ sinh cũng không yên.

"Sao cậu đến sớm vậy?" Tô Mạt bất đắc dĩ hỏi. Tối qua cô may áo bông đến khuya, hơn nữa mấy ngày qua đều dậy sớm nên hôm nay ngủ hơi trễ.

"Haha..." Mã Tiểu Quyên cười xấu hổ: "Lúc nào cũng dậy sớm khi đi đâu đó, tớ quen rồi."

Chủ yếu là vì cô ta nghĩ đến sắp lên huyện nên vô cùng kích động, lăn qua lộn lại ngủ không được. Cô ta chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ kích động khi vào thành phố như vậy.

"Trả rổ cho cậu nè." Mã Tiểu Quyên mang trả rổ đựng đồ hôm qua về cho Tô Mạt.

Tô Mạt cũng vui vẻ, tốt quá, lại có rổ rơm.

"Cậu ăn sáng chưa?" Tô Mạt hỏi.

"Chưa, tớ đợi lát nữa lên huyện đến tiệm cơm quốc doanh mua một cái bánh bao thịt lớn ăn." Mã Tiểu Quyên nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-73.html.]

"Ăn chút gì trước đi, lát còn có sức đạp xe, tớ có vài cái bánh ngọt trứng gà."

Lần đầu tiên lên huyện với Mã Tiểu Quyên, cô đã mua bánh ngọt trứng gà này, chỉ là cô ăn không nhiều, đều cất trong không gian.

Tô Mạt giả vờ vào phòng lấy ba cái bánh ngọt trứng ra, mỗi người ăn một cái rưỡi, chia nhau ăn hết.

Bởi vì Mã Tiểu Quyên trông cao khỏe hơn Tô Mạt, cô ta quyết định sẽ chở Tô Mạt đi bằng xe đạp.

Tô Mạt thuận tay lấy một giỏ trúc treo ở ghế sau xr đạp, Mã Tiểu Quyên đẩy xe ra ngoài, Tô Mạt khóa cửa rồi lên đường.

Khi đi ngang qua bưu điện công xã, Mã Tiểu Quyên đến bưu điện để nhận tiền chuyển về, khá nhiều tiền, khoảng 200 tệ.

Trên đường đi, Mã Tiểu Quyên nói không ngừng. Hết cách rồi, cô ta bị ép làm việc ở nông thôn lâu như vậy, một khi có cơ hội vào thành phố, chẳng phải sẽ rất hưng phấn sao?

Đến hợp tác xã huyện, Tô Mạt thấy hai chiếc xe tải đậu bên cạnh đang dở hàng về hợp tác xã huyện, một chiếc đang dở than tổ ong, chiếc còn lại đang dở củi.

Tô Mạt không ngờ hợp tác xã huyện còn bán củi, cô còn tưởng rằng trong thành phố đều đốt bằng than đá.

Theo trí nhớ của nguyên chủ, lúc cô ấy còn nhỏ, trong nhà đều dùng than đá. Đến năm 1965, khi khí bắt đầu hóa lỏng, trong nhà đổi sang dùng bình gas, một bình khí hóa đâu giá 3,2 tệ, một nhà ba người có thể xài hơn một tháng.

Đúng lúc một lát nữa cô hỏi chị Lưu củi bán thế nào, đến lúc đó Lục Quốc Bình giúp cô đốn củi, cô trả tiền công, đỡ phải trả ít.

Tô Mạt dẫn Mã Tiểu Quyên vào hợp tác xã huyện, chị Lưu nhìn thấy Tô Mạt, nét mặt lập tức tươi cười, nhưng thấy người bên cạnh cô thì không nói gì.

"Chị Lưu, em dẫn bạn đến mua xe đạp, bây giờ có xe đạp chưa ạ?"

"Có, có, có." Chị Lưu cười nói: "Vẫn là em Tô tốt, biết nghĩ đến chị."

Chị Lưu dẫn hai người đi xem xe đạp, cũng là loại số hai mươi sáu, bảng hiệu phương bắc, giá 140 tệ thêm một phiếu xe đạp.

Mã Tiểu Quyên lập tức trả tiền, sau đó lại mua sắm các loại vật dụng hằng ngày, mua thêm rất nhiều đồ ăn không kiêng nể gì, khiến trong bụng chị Lưu đều nở hoa.

Cô bạn này của em Tô cũng là một người hào phóng, quyết đoán giống như cô.

Mã Tiểu Quyên cũng mua giỏ trúc đựng giống như Tô Mạt, cả giỏ đều chứa đầy ắp.

Chờ Mã Tiểu Quyên mua xong, Tô Mạt mới hỏi chị Lưu: "Chị Lưu ơi, củi trong hợp tác xã huyện bán thế nào ạ?"

Chị Lưu lắp bắp kinh sợ hỏi: "Em ở trong đại đội sản xuất, còn cần mua củi dùng sao?"

"Chồng em nhờ người đốn củi giúp em, em hỏi giá thử, đến lúc đó trả tiền công tốt một chút." Tô Mạt cười nói:

"Củi trong hợp tác xã này đều được chẻ bán, mười cân ba xu." Đầu năm nay, củi đều bán mười cân một lần.

Tô Mạt kinh ngạc, không ngờ củi lại mắc như vậy.

"Củi trong thành phố đắt hơn xíu, tất cả mọi người đều đốt bằng than tổ ong, nhưng than tổ ong phải có phiếu, không đủ thì mua củi xài thêm."

"Củi không cần phiếu ạ?"

"Chúng ta không cần, nhưng ở thành phố lớn thì cần phiếu." Chị Lưu cười giải thích: "Củi ở nông thôn bọn em đều nhặt ở trên núi, không cần đắt như thế, em cứ trả một xu một cân."

Trong lòng Tô Mạt nhớ rõ, lại mua thêm những vật dụng hằng ngày giống như hôm qua mua ở hợp tác xã, tốn tổng cộng 1,78 tệ. Đây đều là những vật dụng tiêu hao, bên chỗ cha mẹ cô cũng phải dùng, mỗi lần đến đây cô đều phải mua thêm một ít nhiều lần cho thỏa đáng.

Lại mua thêm mười cân bột ngô, đến lúc đó sẽ trộn cho Tô Đình Khiêm và những người khác, nhà cô đều là gạo trắng, cho bò ăn tốt quá cũng không ổn.

Bột ngô chín xu một cân, mười cân tốn chín hào.

Mua thêm một cân hoa quả bánh kẹo, một cân bánh ngọt trứng gà, hai cân táo chín. Hoa quả, bánh ngọt giá 1 tệ, bánh ngọt trứng gà giá 1,3 tệ, táo chín giá 0,78 tệ, tổng cộng là 3,08 tệ.

Cuối cùng, cô mua thêm vài cái túi lưới đựng đồ ăn, khi muốn tặng đồ ăn cho người khác, không có cái gì để đựng. Hôm nay chị Lưu bán được nhiều đồ như vậy, đang vui vẻ, xé thêm vài cái cho Tô Mạt không lấy tiền.

Dù sao những thứ này cũng là hợp tác xã huyện cho khách đựng đồ ăn, không tốn tiền.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 74



Ra khỏi hợp tác xã, Mã Tiểu Quyên thần bí lại gần nói: "Tô Mạt, chúng ta đến bãi phế liệu xem thử!"

Hai mắt Tô Mạt lóe lên, hỏi: "Đến chỗ đó làm gì?"

Mã Tiểu Quyên thấy xung quanh không có ai, nhỏ giọng nói: "Đi xem có thứ gì nhặt được không."

Cha cô ta đã nhặt được mấy đầu cá đù vàng ở bãi phế liệu. Mặc dù lúc này không dùng được, nhưng cha cô ta nói vàng là đồng tiền mạnh, một ngày nào đó có thể sử dụng được.

Cô ta chỉ dám nói điều này với Tô Mạt, ngoài ra không dám nói với người khác.

Tô Mạt nghĩ thầm, quả nhiên!

Sau khi đến đây, cô chưa bao giờ nghĩ tới đồ phế liệu, vì cô cảm thấy mỗi thời đại đều có người thông minh, nếu là đồ ngon đã sớm bị người khác vét hết rồi.

Cô tự nhận mình là người không may mắn, vì thế không thử vận may.

Hơn nữa, huyện Thanh Khê không phải là nơi giàu có gì. Sau hơn mười năm bị thực dân thống trị, đồ có giá trị đã bị vơ vét từ lâu, những thứ còn lại có lẽ cũng bị tịch thu khi phong trào vừa bắt đầu.

Tuy nhiên nếu Mã Tiểu Quyên muốn đi, cô đi với cô ta, nói không chừng thần may mắn hiển linh, thực sự tìm được thứ gì tốt thì sao?

Hai người hỏi thăm một đồng chí đi ngang qua về vị trí của tiệm ve chai. Sau khi đến nơi, họ cho ông lão giữ cửa vài viên kẹo đường, nhờ ông ấy coi chừng dùm mấy chiếc xe một lát.

Hai người vào trong tìm kiếm một vòng, đến khi bụng đói kêu vang mới ra ngoài, đương nhiên chẳng tìm được gì.

Mã Tiểu Quyên nói đến tìm sách, còn bỏ ra hai hào mua mấy quyển sách cổ về.

Ông lão giữ cửa đã gặp nhiều người thế này, không thèm liếc nhìn họ thêm chút nào.

Thật sự tưởng rằng bãi phế liệu là kho báu sao? Làm gì có thể tìm được đồ tốt, mắt ông ấy đâu có bị mù, nếu thật sự có đồ tốt, sao có thể để nó xuất hiện chứ?

Lúc trước vì giành được chức vụ này, ông ấy đã tặng rất nhiều quà.

Mã Tiểu Quyên hơi ủ rũ: "Xem ra tớ không may mắn."

Tô Mạt cười: "Những thứ kia có thể gặp nhưng không thể cầu."

"Cũng đúng." Mã Tiểu Quyên nói: "Đi, nói mời cậu đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa, giờ chúng ta đi thôi."

Hai người đến tiệm cơm quốc doanh, Mã Tiểu Quyên rất hào phóng, gọi thịt kho tàu, một phần rau xào, một phần gà nhỏ hầm nấm, hai bát cơm, thấy có canh thịt dê cũng gọi một bát.

Tổng cộng tốn hết bốn tệ.

Đồ ăn Đông Bắc bên này rất nhiều, hai người ăn đến nỗi gần như phải vịn tường đi.

Mã Tiểu Quyên v**t v* cái bụng no, cảm thán: "Nếu mỗi ngày có thể ăn no thế này thì tốt quá!"

"Cái cậu này, còn đòi mỗi ngày đều ăn như vậy." Tô Mạt cười nói: "Cậu đó, tiết kiệm tiền đi, đừng mua những thứ không cần thiết."

Cô thấy Mã Tiểu Quyên tiêu tiền như nước, mua đồ toàn phụ thuộc tâm trạng.

Khi đọc tiểu thuyết này, cô đã thấy nhiều rồi, ban đầu cha mẹ còn giúp đỡ tiền bạc, sau này không giúp nữ, những thanh niên trí thức này đều không có kết cục tốt đẹp.

Mã Tiểu Quyên là bạn cô, cô không hy vọng cô cô ta thế này. Mặc dù nhìn cha mẹ Mã Tiểu Quyên rất thương cô ta, nhưng lòng người rất khó đoán, nên có ít tiền tiết kiệm vẫn hơn.

Mã Tiểu Quyên gật đầu: "Tớ biết rồi."

"Tớ nghe nói công xã chúng ta không tệ, vẫn luôn phát triển kinh tế tập thể. Tớ còn nghĩ sang năm tìm cơ hội xem có thể thi công nhân không, tự mình có thu nhập, không cần dựa vào gia đình nữa."

Mã Tiểu Quyên cũng hiểu, cô ta đòi xuống nông thôn, trong nhà cảm thấy hổ thẹn nên mới gửi tiền rộng rãi như vậy. Nhưng mà nhà cô ta đông hơn, về lâu dài ít nhiều các anh chị em khác sẽ có ý kiến.

"Ừm, sang năm chúng ta cùng xem thử có cơ hội làm việc nào không?" Tô Mạt nói, bản thân cô ta có dự định là tốt rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-74.html.]

Hai người lại đạp xe đi dạo quanh huyện một lát, ngắm nhìn phong cảnh trong huyện rồi đạp xe trở về.

Lúc đi ngang qua ký túc xá công xã, Tô Mạt nhìn thấy bóng lưng Canh Trường Thanh vội vã bước vào. Nghĩ tới khi kết hôn nhận nhiều tiền mừng của người ta như thế, mình lại nhặt được rất nhiều sản vật trên núi, do đó cô quyết định ngày mai sẽ mang theo ít sản vật trên núi đi thăm hỏi.

Về đến nhà đã là ba giờ chiều, Tô Mạt ra chăm vườn theo thói quen, tưới nước, gom nấm mật ong và cỏ khô vào trong bao tải mang đi cất.

Nấm mật ong và rau dại chỉ nên phơi nắng vừa phải, phơi nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến mùi vị.

Sau khi làm xong, Tô Mạt quay về phòng, lấy những sợi len đã mua trước đó ra, định bắt đầu đan áo len cho Lục Trường Chinh.

Cô lấy ra một đống sách linh tinh từ trong không gian, Tô Mạt tìm được cuốn sách >, cất những cuốn sách khác vào không gian, Tô Mạt cầm sách lên bắt đầu nghiên cứu.

Cuối cùng, cô quyết định đan một mẫu hình thoi đơn giản thanh lịch. Mẫu này không quá phức tạp, trông đẹp hơn kiểu trơn đơn giản, cũng không khó, thích hợp với người mới học như cô.

Tô Mạt dựa theo giới thiệu trong sách, dựa theo thân hình của Lục Trường Chinh, có lẽ phải đan hai trăm tám mươi mũi. Cô đan trước một đoạn ngắn, chờ đến chiều tối đi tìm anh Lục có thân hình tương tự Lục Trường Chinh để ước lượng thử.

Thừa dịp trời vẫn còn sớm, Tô Mạt đi lấy hai cái sọt, chỉnh sửa lại những vật dụng chuẩn bị cho cha mẹ.

Bột ngô cho trước năm cân, bột mì hai cân, gạo hai cân. Gạo và bột mì đều dùng loại trước đó Lục Trường Chinh đã chuẩn bị sẵn, so với hiện tại, gạo và bột mì trong không gian của cô trắng hơn nhiều. Bây giờ chưa rõ tình hình bên chuông bò, vẫn nên dùng loại ở quê hương trước.

Sau đó, cô gói một cục xà bông, một cuộn khăn giấy, một kem đánh răng, một hộp diêm quẹt, hai cái bàn chải. Cô cho thêm một chai dầu nhỏ, một bọc muối một cân đổ vào nửa cân.

Xì dầu xào rau quá thơm không nên cho, chờ xem tình hình rồi tính.

Sau khi sắp xếp đồ cất kĩ vào cái sọt sau lưng, đặt quần áo bông của Tô Đình Khiêm ở phía trên, dùng một miếng vải thô đắp ở phía trên, Tô Mạt thu hồi sọt vào không gian. Chờ khi sắp đến chuồng bò sẽ lấy ra quải trên lưng là được.

Làm xong, Tô Mạt thấy sắc trời không còn sớm, đoán Lục Hành Quân chắc đã đi làm về. Cô cầm theo một nắm kẹo và bản mẫu áo len vừa mới đan định qua đo thử.

Khi Tô Mạt đến, Lưu Ngọc Chi đang nấu cơm. Tô Mạt thăm dò cười hỏi: "Chị dâu, nấu cơm đấy à?"

Lưu Ngọc Chi thấy Tô Mạt, hơi kinh ngạc hỏi: "Em dâu ba, sao em lại tới đây? Mau vào ngồi đi."

Bố cục nhà bọn họ bên này gần giống như nhà Tô Mạt, ở giữa đều là phòng làm việc, phòng bếp, phòng khách.

"Bọn nhỏ đâu rồi ạ?" Tô Mạt vào trong, không thấy bọn trẻ thì hỏi.

"Bé lớn, bé hai đang rửa rau, thằng ba không biết chơi cái gì, vẫn chưa về."

Tô Mạt móc một nắm kẹo ra khỏi túi đưa cho Lưu Ngọc Chi: "Chị dâu cả, những kẹo này em cho bọn nhỏ."

Lưu Ngọc Chi cười nhận lấy: "Em đến là được rồi, mang kẹo theo làm gì, đừng làm hư tụi nhỏ, lần sau không được mang đến nữa đấy."

"Ơ? Anh cả đâu? Vẫn chưa về ạ?"

"Mấy hôm nay, anh ấy bận xử lý chuyện nộp lương thực, phỏng chừng đến tối muộn mới về. Sao thế? Em tìm anh ấy có việc gì à?"

"Dạ, em muốn đan áo len cho Trường Chinh, nhưng em sợ đan chật. Em nghĩ vóc dáng hai người họ tương tự nhau, muốn tìm anh cả để đo thử."

"Loại chỉ nào? Em định đan bao nhiêu mũi?"

"Loại chỉ dày, khoảng hai trăm tám mươi mũi." Tô Mạt trả lời.

"Vậy đủ rồi, hai năm trước chị vừa đan cho anh cả em một cái, cũng dùng loại chỉ dày khoảng hai trăm bảy mươi mũi. Trường Chinh cường tráng hơn anh cả một chút, hai trăm tám mươi mũi là đủ. Phần thân này không có gì đáng ngại, chủ yếu là vị trí bả vai và ống tay áo, khi đan tới đó, em qua tìm anh cả đo thử là được." Lưu Ngọc Chi nói.

"Dạ, cảm ơn chị dâu cả." Vấn đề được giải quyết dễ dàng, Tô Mạt cũng rất vui.

"Cảm ơn cái gì, chị em trong nhà, nhưng đến hỏi chuyện này, em còn mang kẹo đến."

"Kẹo là mang cho bọn nhỏ ăn mà." Tô Mạt khoát tay: "Vậy chị dâu cả làm tiếp đi, em cũng về nhà nấu cơm."

Nói xong thì rời đi.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 75



Bởi vì buổi trưa đã ăn một bữa lớn nên buổi tối Tô Mạt không nấu cơm, cô lấy hai cái bánh bao từ trong không gian ra ăn xem như bữa tối.

Sau đó cô rửa một chùm nho để ăn tráng miệng, những loại trái cây khan hiếm lại còn khó vận chuyển như thế này chỉ nên để dành cho bản thân mình ăn thôi.

Tô Mạt sửa soạn cho bản thân xong thì đóng cửa kỹ càng như mọi khi rồi bắt đầu sự nghiệp đan áo len của mình.

Đan áo len là một công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, theo như trong sách, nếu cô đan suốt cả ngày thì khoảng một tuần là đan xong, nêu chỉ đan vào buổi tối thì phải mất khoảng nửa tháng hoặc thậm chí là lâu hơn nữa.

Tô Mạt định chăm chỉ đan để mau chóng đan xong áo len và gửi cho Lục Trường Chinh trước khi tuyết rơi.

Dù sao thì trong khoảng thời gian này có rất nhiều người lên núi thu hoạch, cô cũng không định đi lên núi vào lúc này, qua một thời gian nữa hẵng nói.

Bình ắc quy của cô vẫn còn một nửa, dựa vào mức sử dụng hiện giờ của cô thì ước chừng còn có thể dùng được khoảng một tháng, nhưng cũng bắt buộc phải sạc đầy bình ắc quy trước khi tuyết rơi, cố gắng đảm bảo vấn đề sử dụng điện vào mùa đông.

Tô Mạt đan được một lúc thì đi ngủ.

Ngày hôm sau, cô vẫn dậy sớm như mọi khi và chăm nom vườn rau trước.

Tô Mạt đã rải khá lung tung khi gieo hạt, vì vậy có nơi rau mọc san sát nhau.

Tô Mạt bón phân cho cây cải củ trước rồi nhổ một vài mầm cải củ ở những nơi mọc sát nhau, giữ lại những mầm cây mạnh khỏe để đảm bảo những mầm cây còn lại có đủ không gian để hình thành các cây cải củ to.

Cô nhổ được một giỏ đầy mầm cải củ, những mầm cải củ non rất ngon, mang đi nấu canh thịt hoặc canh trứng là tuyệt vời, cho dù là mầm xào cũng không tệ, không thể để lãng phí được.

Tô Mạt cất một phần vào trong không gian, phần còn lại chia làm hai, một phần thì để buổi trưa mình ăn, còn một phần thì định buổi trưa mang sang cho Lý Nguyệt Nga.

Sau khi chuyển nhân sâm vào trong dị năng, Tô Mạt ngồi trên giường bắt đầu đan áo len.

Khoảng mười giờ hơn, Tô Mạt nghe thấy Lý Nguyệt Nga gọi cô: "Vợ thằng ba ơi, con có ở nhà không?"

Tô Mạt đang ngồi trên giường nên không định bước xuống đón mà ló đầu đến bên cửa sổ hô lên: "Mẹ, con đang ở trong nhà đây, mẹ vào đi."

Lý Nguyệt Nga xách một giỏ trúc đi vào thì thấy Tô Mạt đang ngồi trên giường đan áo len và đã đan được một đoạn ngắn rồi, bà ấy liền cười hỏi: "Áo len này là cho Trường Chinh à?"

"Ừm." Tô Mạt gật đầu.

Lý Nguyệt Nga lau tay vào quần áo rồi sờ thử thì thấy vô cùng mềm mại thoải mái, bà ấy ngạc nhiên nói: "Vợ thằng ba này, đây là len nguyên chất à?"

Tô Mạt cười đáp: "Vâng."

Lý Nguyệt Nga tặc lưỡi, len nguyên chất rất đắt đấy, vợ thằng ba đúng là chịu chi.

Quả là một vợ yêu thương chồng!

"Mẹ, mẹ tìm con có việc gì ạ?" Tô Mạt hỏi.

Lý Nguyệt Nga ngồi xuống bên mép giường, vén lớp vải che giỏ trúc lên rồi lấy hai mảnh vải từ trong đó ra.

"Vợ thằng ba này, mảnh vải caro này là Tiểu Lan cho con, con tự may cho mình một bộ quần áo nhé. Con tặng cho nó một chiếc áo sơ mi sợi tổng hợp nên nó rất vui, cứ nhớ mãi." Lý Nguyệt Nga nói.

"Lúc bọn con kết hôn, nó không tiện phân biệt quá rõ ràng với hai anh trai nên mới không tặng quà. Lần này nó được tấm vải đẹp nên lập tức cắt ra nhờ mẹ mang sang cho con."

Tô Mạt hơi ngạc nhiên, không nhờ Lục Tiểu Lan lại cắt vải ra cho cô may quần áo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-75.html.]

"Mẹ, người một nhà thì không cần nói những câu xa lạ như thế. Trong mấy ngày con nằm viện, Tiểu Lan đã đặc biệt xin nghỉ phép để chăm sóc con, con tặng một chiếc áo thì có gì đâu. Con có nhiều quần áo lắm, mẹ đưa mảnh vải này lại cho Tiểu Lan để em ấy may quần áo cho mình đi."

Thời buổi này rất khó có phiếu vải, để được một mảnh vải to như thế này thì chắc hẳn là Lục Tiểu Lan đã phải tích góp phiếu vải rất lâu.

"Nó cho con thì con cứ giữ lấy đi. Nó đang làm việc ở hợp tác xã mua bán, thỉnh thoảng bọn nó sẽ xử lý vải bị lỗi nên dễ dàng có được vải hơn chúng ta." Lý Nguyệt Nga nói: "Nhưng con đừng kể ra ngoài nhé, kẻo nhà thằng cả và thằng hai tị nạnh."

Lý Nguyệt Nga đặt mảnh vải caro lên giường cho Tô Mạt, sau đó cầm một mảnh vải màu đen khác nói với cô: "Đây là vải của mẹ cho con, con có thể may một chiếc quần, vừa đủ một bộ quần áo mới."

Tô Mạt vội vàng dừng đan len rồi xua tay nói: "Mẹ, quần áo của con đủ mặc rồi, thật đấy. Mẹ mang về may cho mẹ hoặc cha mặc đi."

Lý Nguyệt Nga đè tay Tô Mạt lại và nói: "Cái này cũng phải giữ lấy, đây là tấm lòng của cha mẹ. Lẽ ra phải đưa cho con lúc con kết hôn cơ, ai ngờ thằng ba đần độn kia lại không cho con vải may quần áo mới chứ."

Tô Mạt bênh vực Lục Trường Chinh: "Anh ấy cho con phiếu vải rồi, nhưng con có rất nhiều quần áo nên không may thêm nữa. Vải mà con may quần áo bông là dùng phiếu vải để đổi đấy."

Lý Nguyệt Nga cười: "Sao mà giống nhau được. Dù sao thì con cứ yên tâm nhận lấy mảnh vải này, đến lúc sang xuân thì may cho mình một bộ quần áo mới."

Lý Nguyệt Nga đã nói như thế rồi thì Tô Mạt liền nhận lấy: "Vậy thì cảm ơn mẹ và Tiểu Lan ạ."

Lý Nguyệt Nga xua tay cười.

"Lúc ra ở riêng, thằng ba đã chịu nhiều thiệt thòi, nhưng cha mẹ cũng không còn cách nào, nó là đứa có triển vọng nhất, nếu còn ở chung một nhà thì chỉ có thể kéo nó xuống thôi. Bây giờ các con cũng đã lập gia đình rồi, nhiệm vụ của cha mẹ đối với bọn nó xem như là đã hoàn thành, đã ra ở riêng thì các con cứ việc sống cuộc sống của riêng mình là được."

Tô Mạt tỏ ý đã hiểu, thời đại này vẫn còn chú trọng một gia đình lớn, người có triển vọng nâng đỡ người kém hơn là chuyện bình thường. Vợ chồng Lý Nguyệt Nga cũng xem như là rất sáng suốt, lập gia đình hết rồi thì tách ra ở riêng, để mọi người tự sống cuộc sống của mình.

Nếu gặp phải kiểu cha mẹ chồng mà sau khi kết hôn còn muốn kiểm soát tiền bạc trong gia đình thì mới khó sống.

Lý Nguyệt Nga vui mừng gật đầu, bà ấy sợ vợ thằng ba sẽ có vướng mắc trong lòng.

"Con đúng là một cô con dâu tốt. Con đan áo len tiếp đi, mẹ về đây."

Lý Nguyệt Nga đứng dậy định rời đi, Tô Mạt cũng nhanh chóng bước xuống giường đưa mầm cải củ cho Lý Nguyệt Nga, Lý Nguyệt Nga cười nhận lấy rồi đi về.

Buổi chiều, Tô Mạt gói đầy hạt dẻ, óc chó và một ít nấm phỉ phơi khô vào một túi lưới to. Cô lại gói thêm hạt dẻ, óc chó và nấm phỉ vào trong bao bố. Sau đó cô viết một bức thư, kể đại khái về tình hình bên này rồi nhét vào trong bao bố.

Túi lưới là tặng cho Canh Trường Thanh, còn bao bố là gửi sang cho Tô Đình Đức.

Tô Mạt đặt đồ vào trong giỏ trúc rồi lái xe đi.

Cô đến bưu điện công xã để gửi đồ cho bác cả trước, vì cách khá xa nên phải tốn một tệ bưu phí.

Sau đó cô mới xách túi lưới đi vào tòa nhà văn phòng công xã.

Sau khi cô trình bày rõ với cán sự ở tầng một rằng cô là cháu gái của Canh Trường Thanh và tìm anh ta có việc, cán sự ở tầng một liền gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh sau đó đã có một chàng trai trẻ tuổi xuống đón cô.

"Tôi là thư ký Đảng ủy Phó Minh, bí thư Canh bảo tôi đưa cô lên tầng."

Tô Mạt đi theo Phó Minh lên tận tầng ba, đến phòng làm việc của Canh Trường Thanh.

Lúc Tô Mạt đi vào thì Canh Trường Thanh đang cầm hộp cơm ăn cơm, cơm đã nguội và vón cục lại từ lâu rồi. Canh Trường Thanh lấy phích nước đổ nước nóng vào trong, trộn lên rồi tiếp tục ăn.

Thấy Tô Mạt kinh ngạc nhìn mình, anh ta chỉ vào chiếc ghế bên cạnh bàn: "Còn đứng ngẩn ra đấy làm gì, ngồi đi."

"Chú Canh, sao giờ này chú mới ăn cơm?" Tô Mạt cố tình đến vào buổi chiều vì nghĩ rằng có lẽ buổi chiều anh ta sẽ không bận rộn lắm.

Dù sao thì chằng phải buổi sáng đều khá bận rộn còn buổi chiều thì thoải mái hơn sao? Trong trí nhớ của nguyên chủ thì công việc của cô là như thế.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 76



Canh Trường Thanh cười: "Khoảng thời gian này chú phải chuẩn bị cho việc nộp thuế nông nghiệp nên hơi bận." Thực ra thì không có ngày nào mà anh ta không bận cả, quên cả ăn là chuyện bình thường.

Tô Mạt nhấc túi lưới trong tay mình lên: "Chú Canh, dạo gần đây cháu lên núi thu hoạch được một ít lâm sản, tặng một ít cho chú ăn thử."

"Cháu tự mình lên núi thu hoạch sao?"

Tô Mạt gật đầu.

Canh Trường Thanh bật cười: "Không ngờ cháu còn biết làm những việc này."

Tô Mạt mỉm cười: "Dù sao thì cháu cũng đã đến nông thôn rồi, nhập gia tùy tục ấy mà."

"Được, cháu tự tay thu hoạch thì chú phải ăn thử chứ, cháu để ở đấy đi." Canh Trường Thanh chỉ vào chiếc bàn bên cạnh cửa sổ.

Tô Mạt bước đến đặt túi lưới lên trên bàn, sau đó quay về chỗ ngồi.

Canh Trường Thanh nhanh chóng ăn xong cơm rồi dùng khăn tay lau miệng, lúc này mới đứng dậy đi rót cho Tô Mạt một cốc nước.

"Sao hôm nay rảnh rỗi đến tìm chú thế?"

Tô Mạt cười ngượng ngùng: "Vì những món lâm sản mà cháu thu hoạch được phơi khô rồi nên mau chóng đưa đến đây cho chú Canh thử ấy mà."

Cô giải thích tiếp: "Chú Canh, cháu thật sự không biết chú ở đây, cả nhà cũng không nói cho cháu biết. Cháu vừa về nông thôn liền vào thu hoạch vụ thu nên không có thời gian đến công xã, cũng không rõ ban lãnh đạo ở đây."

Canh Trường Thanh xua tay: "Không sao, sau này có chuyện gì cứ đến tìm chú."

Tô Mạt gật đầu.

Canh Trường Thanh mở ngăn kéo lấy một xấp phiếu tiền từ bên trong ra đưa cho Tô Mạt: "Cầm lấy, có rất nhiều việc phải dùng đến tiền đấy."

Ánh mắt Tô Mạt lóe sáng, nghe giọng điệu của anh ta thì hình như là anh ta đã biết chuyện cô gửi đồ cho cha mẹ rồi, cô bèn hỏi dò: "Chú biết rồi ạ?"

Canh Trường Thanh gật đầu: "Tiểu Mạt, cháu làm tốt lắm. Sau này có chuyện gì không giải quyết được thì cứ đến tìm chú. Tuy nhiên, cháu cũng phải tự mình chú ý an toàn đấy."

Quả thực có một số việc mà Tô Mạt dễ ra mặt hơn anh ta.

Tô Mạt mau chóng gật đầu, anh ta có thể bày tỏ thái độ rõ ràng, sẵn sàng giúp đỡ là được rồi.

Dù sao trong trí nhớ của nguyên chủ thì cũng đã ba bốn năm không gặp chú Canh này rồi, cô cũng không biết rốt cuộc anh ta sẽ tỏ thái độ như thế nào.

Canh Trường Thanh đẩy phiếu tiền về phía trước: "Cầm tiền đi. Lúc nhỏ cháu thường xuyên đòi chú mua kẹo cho cháu mà, sao bây giờ lại khách sáo thế?"

Tô Mạt cười hì hì rồi cầm lấy tiền.

Ôi! Đâu đâu cũng có người muốn cho cô tiền tiêu như thế này đúng là khó thích nghi thật đấy.

*

“Ngày mai sẽ bắt đầu nộp lương thực.” Canh Trường Thanh bỗng nhiên mở miệng nói: “Đại đội đóng quân ở khe núi Lý Gia sẽ là đơn vị đầu tiên nộp lương thực vào sáng ngày mai.”

Hai mắt Tô Mạt sáng ngời, biết Canh Trường Thanh đang nhắc nhở cô, nếu muốn đưa thứ gì thì sáng mai cô có thể đến đó.

“Khi nào đại đội thôn Lục Gia nộp?” Tô Mạt hỏi.

“Chiều ngày mốt, bàn giao thứ tư.” Canh Trường Thanh nói.

Tô Mạt gật đầu, vậy thì buổi chiều ngày một cô phải đến xem nộp lương thực như thế nào.

Việc nộp lương thực là việc ưu tiên hàng đầu của đại đội sản xuất. Kết quả làm việc của một năm sẽ được kiểm chứng vào ngày hôm đó. Mỗi lần nộp lương thực, 80% xã viên của đại đội đều sẽ đi, thứ nhất là vì nhu cầu vận chuyển lương thực, thứ hai là vì tình thế, thứ ba là để đi hóng chuyện.

Một số người tốt sẽ đi theo xem mỗi đại đội nộp lương thực để tìm hiểu tình hình của các đại đội khác, sau đó trở về có thể bàn tán.

Công xã Hồng Kỳ có tổng cộng 16 đại đội sản xuất. Để ngăn chặn các đại đội mâu thuẫn vì tranh giành nộp lương thực, sau khi Canh Trường Thanh đến đã đưa ra quy định rút thăm.

Trước mỗi lần nộp lương thực, 16 bí thư đại đội và đại đội trưởng của đại đội sản xuất đều được triệu tập họp để bố trí công việc, sau đó bốc thăm xác định thứ tự nộp lương thực.

Dù sao thì còn tùy vào may mắn, bốc được ngày nào thì quyết định ngày đó. Mỗi ngày có hai đại đội, một đội buổi sáng và một đội buổi chiều.

Cứ như vậy, mọi người có thể tránh phải xếp hàng và hiệu quả cũng cao hơn.

Một năm trước khi Canh Trường Thanh nhậm chức, 16 đại đội như một tổ ong, có người còn xếp hàng ba ngày mà còn không qua được cổng trạm thu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-76.html.]

Sau khi Canh Trường Thanh đến, nộp lương thực không còn là một cuộc chiến kéo dài về thể lực và sức chịu đựng nữa. Người ta cũng không dám tùy ý viện cớ nói mọi thứ không đạt tiêu chuẩn. Cho nên Canh Trường Thanh rất được lòng các xã viên ở công xã Hồng Kỳ, là một vị lãnh đạo tốt biết làm những việc thiết thực một cách chân thành.

Canh Trường Thanh nhìn thấy đôi mắt Tô Mạt sáng lên, dáng vẻ giống như cảm thấy rất hứng thú: “Cháu tò mò lắm sao?”

Tô Mạt gật đầu như giã tỏi.

Trước đây, những cảnh tượng này đều là do cô tưởng tượng, nhưng bây giờ có thể tận mắt chứng kiến, cô không còn tò mò mới lạ.

Canh Trường Thanh bất lực mỉm cười lắc đầu: “Cháu tò mò cái gì? Chú giải đáp thắc mắc cho cháu.”

“Họ nói nộp lương thực, vậy thì cần nộp lương thực gì? Cuối cùng có cho tiền hay không?” Lúc trước cô từng đọc tiểu thuyết, nộp lương thực trong một số tiểu thuyết có phát tiền, có một số tiểu thuyết lại không có tiền.

“Nộp lương thực là một thuật ngữ chung. Có ba loại lương thực phải nộp, một là lương thực theo đúng nghĩa thuế nông nghiệp, hai là lương thực trưng dụng và cuối cùng là lương thực còn dư.”

“Thuế nông nghiệp cần phải nộp, trừ khi có thiên tai thì nhà nước mới miễn trừ. Lương thực trưng dụng cũng có tính bắt buộc, quyết định tùy thuộc vào tổng sản lượng lương thực của đại đội sản xuất.”

“Lương thực còn dư không bắt buộc, sau khi đại đội sản xuất thu hoạch xong rồi nộp thuế nông nghiệp và lương thực trưng dụng sẽ giữ lại đủ khẩu phần và lương thực chiến tranh cho các xã viên, lương thực còn dư có thể bán cho trạm thu mua để đổi thành tiền.”

“Lương thực đóng thuế nông nghiệp không có tiền, lương thực trưng dụng và lương thực còn dư có thể có tiền, nhưng giá cả của lương thực trưng dụng sẽ thấp hơn lương thực còn dư.”

Tô Mạt thật sự đã nhận được một kiến thức mới, hóa ra thuế lương thực còn có nhiều như vậy.

“Vậy thuế nông nghiệp xác định như thế nào? Hàng năm đều cố định sao?” Tô Mạt lại hỏi.

“Không phải, nó sẽ tùy thuộc vào nền kinh tế của từng khu vực. Thuế suất trung bình toàn quốc là 15%, nhưng sẽ d.a.o động tùy theo tình hình thực tế của từng nơi, tối thiểu không dưới 7% và tối đa không quá 25 25%. Thuế suất của huyện Thanh Khê năm nay là 10%.”

“Vậy chẳng phải khu vực nộp 25% sẽ lỗ c.h.ế.t à?” Tô Mạt buột miệng nói.

Canh Trường Thanh mím môi mỉm cười không nói gì.

Tô Mạt có chút xấu hổ, vội đổi sang chủ đề khác: “Vậy nếu có một số đại đội giấu sản lượng lương thực thật, chẳng phải thuế nông nghiệp sẽ ít hơn rất nhiều sao?”

Lần này Canh Trường Thanh thật sự bật cười thành tiếng: “Tiểu Mạt, bọn họ sẽ không giấu giếm, nếu không báo cáo nhiều hơn thì đã phải chịu trách nhiệm rồi.”

Để thể hiện khả năng của mình, các đại đội trưởng ở nhiều khu vực sẽ nói dối về sản lượng lương thực, nếu không sao có thể đạt năng suất sản xuất được chứ?

Dù sao thì Canh Trường Thanh cũng được Tô Trọng Lê nuôi dưỡng, anh ta cũng hiểu kịch bản trục lợi của những người kinh doanh. Nhưng anh ta thật sự không ngờ Tiểu Mạt lại giống người nhà họ Tô hơn là anh Đức và anh Khiêm.

Lúc này Tô Mạt thật sự xấu hổ, gương mặt cô cũng đã phiếm hồng.

Ôi! Sao cô đột nhiên suy nghĩ theo lối suy nghĩ của thế hệ sau mà quên mất rằng tư duy chủ đạo của thời đại này là cống hiến, đề cao lợi ích tập thể, tất cả đều cảm thấy vinh dự khi được đóng góp nhiều hơn cho đất nước.

Nói như vậy khiến cô giống như rất phản động.

“Còn tò mò cái gì nữa không?” Canh Trường Thanh cười hỏi.

Tô Mạt không có gan hỏi lại, vội nói: “Không có, không có. Cháu không quấy rầy chú Canh nữa, cháu về đây.”

“Được rồi. Lúc nộp lương thực mỗi ngày chú đều ngồi ở trạm thu mua, nếu con muốn đến xem thì cứ. Nếu không chú sợ cơ thể nhỏ bé này của cháu sẽ bị đè c.h.ế.t trong đám người.” Canh Trường Thanh cười trêu ghẹo.

Tô Mạt làm mặt quỷ rồi chạy nhanh như chớp.

Canh Trường Thanh cười ha ha, Tiểu Mạt đã nhạy bén hơn rất nhiều sau nhiều năm không gặp.

Đúng lúc bí thư Đảng ủy Phó Minh đi ngang qua cửa có chút kinh ngạc, bí thư Canh vốn là người luôn giấu cảm xúc trong lòng, nhưng không ngờ anh ta lại có lúc cười to như thế.

Sau khi Tô Mạt trở về nhà, cô lấy một số phiếu tiền Canh Trường Thanh cho ra, vậy mà có đến 10 phiếu đại đoàn kết, còn có một số phiếu thịt, phiếu gạo, phiếu thực phẩm phụ, phiếu công nghiệp và phiếu vải bốn thước.

Tô Mạt:...

Ban đầu cô nghĩ rằng cô đang chơi chế độ khó, nhưng sao bây giờ lại có cảm giác nhẹ nhàng như chế độ đoàn sủng vậy?

Một người chỉ biết dựa vào chính mình từ năm 14 tuổi bỗng nhiên được ba ông lớn tranh nhau đưa tiền cho cô, sao cô chợt thấy hơi sợ thế này?

Thật sự không biết cách tận hưởng hạnh phúc,số phận đã định để làm việc vất vả.

Bây giờ cần gì phải cố gắng nữa, cứ nằm cho tốt rồi chờ các ông lớn cho ăn là được.

Tô Mạt tự khuyên bản thân, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Các ông lớn đưa là chuyện của bọn họ, còn cô kiếm thì là chuyện của cô, dùng không hết thì tiết kiệm, có ai mà sợ nhiều tiền đâu chứ? Chờ đến khi có năng lực thì đền đạp lại cho bọn họ.

Tô Mạt thả lỏng tâm trạng, tiếp tục đan áo lông, buổi tối cô dùng mầm củ cải và canh trứng gà còn sót lại từ bữa trưa trộn với cơm, mở hộp thịt heo kho ra rồi ăn ngon lành.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 77



Ngày hôm sau, Tô Mạt bị đánh thức.

Thôn thường ngày yên tĩnh nhưng giờ phút này lại có hơi ồn ào. Tô Mạt bật đèn pin cúi xuống nhìn đồng hồ, phát hiện mới có 5 giờ.

Nếu đã thức rồi thì Tô Mạt cũng không nằm nữa, đứng dậy đi xem có chuyện gì xảy ra.

Tô Mạt đi ra ngoài sân nhìn thoáng qua, phát hiện nguồn gốc của âm thanh là trên con đường dẫn vào công xã. Lúc này, ở đó đều là mấy cây đuốc và tiếng la hét của mọi người.

Tô Mạt hoảng sợ vội vàng trở vào nhà, mặc thêm một lớp quần áo rồi khóa kỹ cửa, cầm đèn pin vội vàng chạy đến nhà họ Lục.

Cô phải đi hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.

Khi đến gần nhà họ Lục, cách nhà họ Lục không xa nhà có một người đi ra, Tô Mạt cầm đèn pin chiếu vào. Cô đã gặp người đàn ông này trong lúc nâng ly ở buổi tiệc hôm đó, Lục Trường Chinh đã gọi ông ấy là chú hai.

Cho nên cô lập tức hỏi: “Chú hai, chuyện gì xảy ra vậy?”

Người nọ nhìn một hồi mới thấy rõ Tô Mạt: “À, nhà Trường Chinh đó hả? Sao vậy?”

“Trên đường ồn ào như vậy, có chuyện gì thế chú?”

Chú hai Lục nghe vậy thì cười: “Không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là các đại đội Sa Điền nộp lương thực mà thôi.”

Các thanh niên trí thức trong thành phố chưa từng gặp cảnh này, chẳng trách bọn họ sợ đến mức sáng sớm đã thức giấc.

“Ồ, vậy mà cháu cứ tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì đó.” Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, có lẽ đại đội Sa Điền này đóng quân ở thôn Lý Gia Ao.

Một số thôn có cư dân ít cho nên chỉ có thể thành lập một đội sản xuất, sau đó các đội sản xuất được hợp nhất thành một đại đội sản xuất. Giống nhà thôn Lục Gia của bọn họ có dân cư nhiều, việc một thôn có hẳn một đại đội sản xuất như vậy khá ít.

“Sao bọn họ lại đến sớm như vậy? Người đi đến trạm thu mua sớm như thế để làm gì?” Tinh thần chiến đấu của thời đại này, thế hệ tương lai thật sự không so sánh được.

“Nếu chưa đi làm thì đợi một lát. Lúc nộp lương thực sẽ có người túc trực ở trạm thu mua cả ngày lẫn đêm. Nếu có thể đến sớm thì nộp cũng sớm, tránh ảnh hưởng đến đại đội buổi chiều, nếu không sẽ bị người ta bàn tán.”

Nếu nộp xong sớm đại đội cũng sẽ được chia tiền chia lương sớm hơn.

“Cháu đã từng xem chưa? Có muốn cùng đi xem không?”

Tô Mạt suy nghĩ một chút rồi đáp: “Được, cháu chưa từng thấy cho nên cháu sẽ đi cùng chú để xem thử.”

Đúng lúc, đến lúc đó cô viện cớ đi dạo, giao đồ đến chuồng bò. Nếu có người hỏi cô đi đâu, cô sẽ nói mình đi hóng chuyện mà thôi.

Tô Mạt đi theo chú hai Lục đến con đường lớn, phát hiện ở đây đều nhộn nhịp những người cầm đuốc, đẩy xe, kéo xe và hóng chuyện. Dù sao đây cũng chỉ là ở đoạn giữa, không thể nhìn thấy đầu của đội ngũ phía trước, ngay cả phía sau cũng không thấy điểm cuối.

Tô Mạt có chút chấn động trong lòng, không ngờ lại hoành tráng như vậy.

Chú hai Lục tìm một người quen hỏi: “Thiết Đầu, đây là đoạn nào vậy?”

Cái người tên Thiết Đầu trả lời: “Lương thực trưng dụng.”

Chú hai Lục cười nói: “Xem ra năm nay mùa màng của đại đội Sa Điền cũng không tệ, hàng lương thực trưng dụng có thể dài như vậy.”

Nông dân chỉ cần nhìn thấy mùa màng bội thu là vui vẻ. Có nhiều lương thực mọi người mới có thể ăn no uống đủ, mới có sức làm cách mạng, đóng góp cho xã hội chủ nghĩa.

Tô Mạt đứng nhìn một lúc, sau đội lương thực trưng dụng chính là đội lương thực còn dư cũng không ngắn, phía sau còn có heo bị lùa đi và các thu hoạch khác.

Tô Mạt đoán rằng bọn họ cố tình xếp hàng như vậy, thoạt nhìn khiến đội trông dài hơn, vừa xem đã hiểu ngay, có lẽ đây là một cách để đại đội thể hiện sức mạnh của mình.

Chú hai Lục đã đi theo đội đến công xã hóng chuyện, Tô Mạt thấy đoàn người gần như đã đi hết thì dọc theo con đường trong rời đi, nhân lúc không ai chú ý nhanh chóng lên núi.

Cô đi rất nhanh, lúc đến gần chuồng bò, Tô Mạt lấy ra chiếc giỏ đã chuẩn bị sẵn đeo lên lưng, sau đó cô lại lấy mấy quả lê từ không gian ra, bỏ vào đó một nửa kẹo trái cây và bánh trứng gà, rồi lấy thêm 10 cái bánh bao hấp nhồi hẹ gói trong tờ giấy dầu lớn mà chị Lưu đã gói trước đó cho cô. Cô cho chúng vào hết, rồi nhét nửa miếng thịt xông khói vào trong.

Lúc này cô mới đi đến chuồng bò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-77.html.]

Sau khi quan sát xung quanh không có ai, lúc này Tô Mạt mới nhặt mấy viên đá ném vào cửa chuồng bò, sau đó trốn đi rồi bắt chước chim kêu vài tiếng. Chẳng mấy chốc Tô Đình Khiêm đã mở cửa ra.

Tô Mạt thấy vậy vội vàng chạy ra ngoài, đi theo Tô Đình Khiêm vào chuồng bò, về phòng họ ở của bọn họ.

Mạc Ngọc Dung và Trương Chấn thấy Tô Mạt đến cũng nhanh chóng đặt công việc xuống, cùng nhau vào phòng.

“Niếp Niếp, sao hôm nay con lại đến đây? Có gặp ai không?” Mạc Ngọc Dung có chút lo lắng, hôm nay đại đội nộp lương thực cho nên người đông đúc, ngay cả bò và lừa cũng đã bị bắt đi từ sáng sớm.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con không gặp ai cả, con biết hôm nay phải nộp lương thực nên con mới đến. Mọi người đều đến công xã, ở đây sẽ không có nhiều người.” Tô Mạt nói.

“Cha, mẹ, ông nội Trương, con mang đồ ăn đến cho mọi người.” Tô Mạt nói, sau đó lấy từng thứ trong sọt ra.

Trương Chấn thấy mặc dù đồ Tô Mạt lấy ra không nhiều lắm nhưng đều đầy đủ các loại, hầu hết chúng đều rất cần thiết trong cuộc sống hàng ngày, ông cụ không nhịn được lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Vợ chồng hai người nhanh chóng thu dọn mọi thứ, bỏ vào cái hố nhỏ mà bọn họ đã đào mấy ngày qua.

Mạc Ngọc Dung vừa nhận vừa đau lòng, con gái mang nhiều đồ đến đây như vậy e là mệt muốn c.h.ế.t rồi.

Tô Mạt mở túi giấy dầu đựng bánh bao đưa cho Trương Chấn: “Ông nội Trương, con đã học làm bánh bao, ông ăn thử một cái đi.”

“Ôi, được rồi.” Trương Chấn vỗ tay, cầm một cái lên cắn một ngụm. Đôi mắt ông cụ chợt sáng lên, lại cắn một miếng lớn nữa rồi nói: “Nhóc con, khi nào mà tay nghề của con lại giỏi như vậy?”

“Mẹ chồng dạy con đấy.” Tô Mạt nói.

Trương Chấn cũng nghe Tô Đình Khiêm nói chuyện Tô Mạt kết hôn, ông cụ thở dài: “Nếu cậu ấy đối xử tốt với con, vậy thì con cứ sống thật tốt với cậu ấy. Nếu cậu ấy đối xử tệ với con, cũng đừng sợ. Ngày nay ly hôn không phải chuyện hiếm gặp.”

“Vâng.” Tô Mạt gật đầu, cô thấy Trương Chấn ăn xong bánh bao lại nói thêm: “Ông nội Trương, ông ăn một cái nữa đi.”

Trương Chấn gần như gầy trơ cả xương, chứng tỏ cuộc sống khó khăn như thế nào.

Trương Chấn xua tay: “Giữ lại sau này còn ăn.”

“Con lấy đến 10 cái, mọi người đều ăn được hết, trời còn chưa lạnh, bánh bao sẽ không chịu nổi. Nếu ông thích ăn thì mấy ngày nữa con lại mang đến cho ông.” Cô tính ở đây có 6 người cho nên lúc này mới lấy đến 10 cái bánh bao.

“Được rồi, ông nội ông nội Trương sẽ ăn vào buổi trưa, cứ để cha con cất trước đi.” Trương Chấn nói.

Lúc này Tô Đình Khiêm đang cầm bộ quần áo độn bông mà Tô Mạt may cho mình, ông ngó trái ngó phải, cảm thấy cho dù cất đi như thế nào cũng không an toàn.

Đây chính là do con gái bảo bối của ông làm cho ông.

Tô Mạt gói lại túi giấy dầu rồi đưa cho Tô Đình Khiêm, thấy dáng này của ông thì cảm thấy có chút kỳ lạ: “Cha, cha sao vậy?”

“Không sao, không sao.” Tô Đình Khiêm nhanh chóng lấy đồ đạc rồi cất đi.

Trương Chấn ra ngoài một lát, sau khi trở về thì đưa cho Tô Mạt một cuộn tiền.

“Tiểu Mạt, thư ký Tiểu Đinh của ông nội Trương vội vàng đi cùng ông lúc trước, gần như không mang theo gì cả. Ông nội Trương muốn nhờ con may cho ông ấy một bộ đồ lót bông, dáng người của ông ấy cũng gần giống với cha con, con dựa theo kích cỡ của cha con làm là được.”

Tô Mạt xua tay: “Ông nội Trương, sao con lấy tiền của ông được?” Lại có một ông lớn muốn cho tiền cô nữa hay sao?

“Tiểu Mạt, ông nội Trương ở đây có tiền cũng không dùng được, con cứ cầm lấy, ông nội Trương cần gì thì kêu con mua.”

Tô Mạt:...

Nhận đi! Tâm trạng thoải mái, học cách tận hưởng niềm vui được các ông lớn cho tiền.

Tô Mạt cầm lấy tiền: “Được rồi ông nội Trương, nếu ông cần gì thì cứ nói với con, con sẽ tìm cách làm. Ông có cần đệm chăn quần áo gì không?”

Trương Chấn cũng không khách sáo: “Nệm thì không cần, chỉ cần một cái chăn, giống với cha mẹ con là được. Ông cũng có quần áo rồi, con có thể mua một ít đồ dùng hàng ngày giúp ông.”

Dù sao ông cụ cũng đã làm thị trưởng nhiều năm như vậy, vẫn có chút thể diện. Lúc ông cụ xuống nước, mọi thứ chuẩn bị cho ông cụ vẫn khá tốt.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 78



Trương Chấn lại dặn dò Tô Mạt thêm vài câu, bảo cô đừng gấp gáp, cứ làm từ từ, nhất định phải chú ý an toàn. Sau đó ông cụ đi ra ngoài, nhường chỗ cho ba người nói chuyện.

“Cha, hôm qua chú Canh cho con 100 tệ và rất nhiều phiếu.” Tô Mạt nói chuyện này vớ Tô Đình Khiêm.

“Ừm, anh ấy cho con thì con cứ nhận đi.” Tô Đình Khiêm nói.

Ông vẫn luôn đối xử với Canh Trường Thanh giống như em trai của mình, sau khi anh ta được chuyển đến đây, anh ta cũng gửi cho ông nhiều đồ đạc ở Thượng Hải. Hơn nữa khi ông cụ mất, ông cụ cũng để lại cho anh ta một số tài sản.

Bọn họ đều là người một nhà, bây giờ ông gặp chuyện, anh ta tình nguyện giúp, vậy thì lấy chút đồ của anh ta cũng không sao. Nếu sau này có thể lật mình trở lại thì ông sẽ bù đắp.

“Cha mẹ cũng đã giấu chút tiền rồi, con cứ cầm tiền đi, mua những thứ này tốn không ít đâu.”

Tô Đình Khiêm vừa nói vừa lấy chiếc túi ông mang theo khi được đưa xuống bể nước vỡ, tim thấy rất nhiều tiền ở trong gác lửng, góc nhà và quần áo.

Mạc Ngọc Dung cũng lục lọi trong chiếc túi bà mang theo, nhanh chóng tìm thấy rất nhiều tiền.

“Mạt Mạt, cha mẹ sẽ giữ 10 tệ để phòng thân, còn lại cha mẹ đều cho con hết.” Tô Đình Khiêm đếm ra 10 tệ, sau đó đưa cho Mạc Ngọc Dung.

Tô Mạt đã vô cùng bình tĩnh trở lại, cô biết bọn họ cũng dùng tiền khi ở đây cho nên cô đưa tay ra nhận lấy.

Sau này cô mang nhiều đồ đến hơn cũng được.

“Cha mẹ còn cần gì nữa không? Con mua rồi sẽ mang đến.”

“Đủ rồi, thêm từ từ để không bị đầy hố, nếu thêm quá nhiều đồ đạc sẽ bị người khác chú ý.”

Mặc dù ở đây được đội trưởng sản xuất quan tâm, bí mật bảo vệ bọn họ, nhưng bọn họ cũng không thể quá lộ liễu.

“Mạt Mạt, con cũng đừng đến quá thường xuyên, mỗi tháng chỉ được đến một lần, đưa chút đồ ăn là được.”

Những người trong chuồng bò người không đủ tư cách để được phân phát các loại lương thực, tất cả đều là lương thực khô như bắp và khoai lang. Khi hai vợ chồng họ vừa đến vẫn ăn đồ ăn của Trương Chấn, hơn nữa bọn họ cũng không có điểm công tác, cho nên lần này chia lương thực bọn họ sẽ không có phần.

Tô Đình Khiêm đang lo lắng không biết mùa đông năm nay nên làm gì thì con gái đã đến. May mà con gái ông đã đứng lên, có năng lực như vậy, cho nên cuộc sống của họ mới không quá khó khăn.

“Cha, cha yên tâm, con biết rõ.” Tô Mạt nói.

“Đúng rồi, Mạt Mạt, con phải giữ thật kỹ sổ tiết kiệm và giấy tờ nhà mà cha đã đưa cho con. Đừng nói cho ai biết, tốt nhất cũng không nói với Lục Trường Chinh.”

“Con đã cất nó đi rồi, cha cứ yên tâm, những chuyện này con chưa nói với anh ấy.”

“Ừm, vậy là tốt rồi. Ngoài ra, mấy năm nay đừng quay lại Thượng Hải.” Tô Đình Khiêm lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

Những người đó đang tìm kiếm khắp nơi, nếu bọn họ không tìm thấy, có lẽ họ sẽ chuyển sự chú ý sang con gái. Chỉ cần con gái còn ở đây, tay bọn họ cũng không dài như vậy, móng vuốt không thể vươn ra được.

“Còn nữa, nói với bác của con đừng tìm người nữa mà hãy tự bảo vệ mình trước. Chuyện ở Thượng Hải, nếu anh ấy có thể làm được thì cố gắng giữ lại ngôi nhà đó của chúng ta, đừng để ai phá hủy nó.” Thượng Hải chính là đại bản doanh của nhóm bốn người, anh của ông có thể sẽ không đủ khả năng.

Ông đã bị ai trong nhóm bốn người theo dõi, nếu lần này không vận dụng mối quan hệ kinh doanh nhiều năm của nhà họ Tô, một nhà ba người bọn họ đã không dễ dàng thoát thân như vậy.

Bây giờ một nhà ba người có thể toàn vẹn ở nông thôn đã xem như trong cái rủi có cái may.

Nhưng con gái đã lấy chồng, bọn họ còn chưa gặp mặt của đối phương cho nên mọi chuyện đều nghe từ lời của con gái, trong lòng luôn cảm thấy rất lo lắng.

Nhưng tình hình hiện tại của bọn họ...

Haizzzz!

“Lúc trước con đã gọi cho bác rồi, ông ấy mình đã biết và sẽ sắp xếp. Ông ấy nói qua một khoảng thời gian nữa, bác gái sẽ đến Thượng Hải một chuyến, còn đang định đến đây gặp con.”

“Được, được rồi, vất vả cho bác trai và bác gái của con.” Nghe tin chị dâu muốn đến đây, Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung đều vui mừng, trong lòng cũng rất cảm kích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-78.html.]

Bọn họ đều hiểu rằng Phó Mạn Hoa ngàn dặm xa xôi đến đây chắc chắn là vì nghe tin con gái kết hôn ở đây, muốn đến thăm và làm chống lưng cho cô. Nếu nhà mẹ đẻ vẫn luôn không có ai ra mặt, thời gian lâu dài, ai biết nhà chồng có thể bắt nạt Mạt Mạt hay không.

Mặc dù Trường Thanh ở đây, nhưng anh ta là một người đàn ông chưa lập gia đìn, có một số vấn đề khó có thể ra mặt.

Chị dâu là người có năng lực, có thành tựu, chỉ cần bà ấy đến đây, nhà chồng của Mạt Mạt sau này chắc chắn không dám hành hạ cô.

“Đúng vậy, bác còn nói mỗi tháng đều sẽ gửi tiền cho con, bây giờ con có tiền rồi, ai cũng cho con tiền cả.” Tô Mạt nói đùa.

Hai vợ chồng cũng mỉm cười: “Số tiền này không phải cho tiêu đâu, mà là cho con mua đồ đấy.” Mạc Ngọc Dung chỉ vào đầu Tô Mạt.

Một nhà ba người lại dặn dò nhau, sau đó Tô Mạt cầm sọt lên rời đi. Mặc dù bây giờ trong thôn không có nhiều người, nhưng không loại trừ sẽ có người tới.

Tô Mạt không trở về bằng con đường đã đến, cô cất sọt vào trong không gian ở chỗ không có người, đi dọc theo con đường dẫn đến đường chính, rồi từ đó trở về thôn Lục Gia.

Bằng cách này, nếu có người gặp cô thì cô có thể nói buổi sáng thấy đội đi nộp lương thực, cho nên tò mò đi quanh thôn nhìn xem.

Quả nhiên, vừa đến khu vực thôn Lục Gia đã gặp phải Long Tú Mai và mấy cô vợ trẻ tuổi đang đeo sọt, bên trong còn đựng rất nhiều đồ ăn.

Nhìn thấy Tô Mạt, Long Tú Mai giật mình: “Chị dâu, sao sớm như vậy mà chị lại đi ra vậy?”

Tô Mạt quơ quơ chiếc đèn pin trong tay rồi cười nói: “Không phải bị đội đi nộp lương thực vào sáng sớm đánh thức sao? Chị thấy vậy thì cảm thấy tò mò nên đi vào trong, đến một nơi tên là Lý Gia Ao, đi dạo một chút rồi quay về.”

Long Tú Mai mím môi mỉm cười, chị dâu rất đáng yêu, vậy mà còn hứng thú đi xem nộp lương thực.

“Mọi người mang đồ ăn theo định đi đâu vậy?” Tô Mạt nói sang chuyện khác.

“À, đây là mấy cọng rau trong nhà không ăn, chúng em mang nó đến trại gà cho gà ăn đấy.” Long Tú Mai nói.

Mấy cọng rau già này để nuôi trại gà cũng có tính điểm công tác, mỗi sọt sẽ được tính một điểm. Dù sao cũng không ăn cho nên mọi người đều vui vẻ cầm đi đổi điểm công tác.

“Đại đội nuôi rất nhiều gà sao?”

“Có khoảng hai trăm con, nhưng ngày mai phải nộp lương thực. Ngoại trừ gà mái đẻ trứng, phần lớn sẽ được đưa đến trạm thu mua.”

“Hả? Nhiều gà như vậy thì chẳng phải sẽ có nhiều trứng sao?”

“Đúng vậy, có không ít, nếu chị dâu muốn ăn trứng gà có thể đến trại nuôi gà đại đội của chúng em mua, đại đội của em không cần phiếu.” Long Tú Mai nói.

Hôm nay cô đã đưa mua đồ ăn, cũng muốn mua mấy cân trứng gà. Bây giờ cũng đã sắp đến mùa đông, nếu hiện tại không mua thì sau khi bán cho trạm thu mua sẽ không còn mua được nữa. Mùa đông gà không thích đẻ trứng.

“Vậy thì chị cũng phải đến mua mấy cân, chị thích ăn trứng gà.” Mua nhiều một chút, mỗi lần đến chuồng bò sẽ đưa cho bọn họ một ít để bổ sung dinh dưỡng.

“Vậy chị dâu nhanh lên nhé, ngày mai hầu hết đều phải đưa đến trạm thu mua.”

“Vậy chị đi cùng các em.” Tô Mạt nói.

“Chị dâu, chị đến tìm nhân viên kế toán trước, chính là anh Lục, sau đó thì nộp tiền, bảo anh ta viết giấy cho chị, thím ở trại nuôi mới cho chị trứng gà.” Long Tú Mai nhắc nhở.

“Được, vậy chị đi viết giấy đây, các em cứ làm việc của mình đi.” Tô Mạt xua tay, nhanh chóng đi đến đại đội. Lúc này, Lục Hành Quân chắc chắn đã có mặt ở bộ đại đội.

Tô Mạt tìm thấy Lục Hành Quân ở bộ đại đội, sau đó viết một tờ giấy nhận tiền.

Trứng gà ở đại đội và hợp tác xã mua bán ngang giá với nhau, 78 xu một cân, nhưng họ không cần phiếu. Tô Mạt muốn 5 cân, vốn dĩ cô muốn mua 10 cân nhưng lại sợ quá nổi bật cho nên không dám.

5 cân trứng gà tốn 3.9 tệ.

Tô Mạt cầm giấy hỏi vị trí của trại nuôi gà rồi vội vàng đi đến đó.

Khi thím ở trại nuôi gà bưng hai chiếc thúng rơm quen thuộc bước ra, Tô Mạt...

Có vẻ như cô đã làm đẹp cho Lục Trường Chinh. Lúc đó anh đưa trứng gà cho cô, nói là đã đổi ở trong thôn, cô còn tưởng đổi từ nhà này sang nhà khác, hóa ra là mua ở đại đội.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 79



Tô Mạt xách trứng gà về nhà, cô để một cân trứng gà vào vò của chạn bát, số còn lại để vào trong không gian.

Khi Lục Trường Chinh rời nhà, Tô Mạt đã luộc hết số trứng trong cái vò của chạn bát cho anh mang theo, hiện giờ trong cái vò chỉ còn số trứng lúc còn ở viện thanh niên trí thức Lục Trường Chinh tặng cô. Những quả trứng mà cô lén cất vào trong không gian, mấy hôm nay đã ăn bớt rồi, chỉ còn thừa lại vài quả.

Cộng thêm mười mấy quả cô mới bỏ vào, giờ chắc cũng cỡ nửa vò, đã đủ cô ăn trong một khoảng thời gian.

Số lượng trứng trong không gian của cô cộng luôn hai cân mua ở chợ đen thì cũng được sáu cân trứng rồi. Sau này có qua đó thì cô sẽ đưa cho bọn họ khoảng một cân trứng, để bọn họ luộc ăn bổ sung dinh dưỡng.

Sao khi cất trứng xong, Tô Mạt lại đếm số tiền mà ông nội Trương và cha mẹ cho cô.

Cọc tiền của ông nội Trương cho đều là nhân dân tệ, có ba mươi tờ, tổng cộng 300 tệ.

Xấp tiền cha mẹ cho kia có chẵn có lẻ, tổng cộng 573,4 tệ.

Tô Mạt: …

Cho nên đây là thú vui của con ông cháu cha?

Chỉ riêng nhận tiền của bậc cha chú cho thôi cũng bằng số tiền cả đời mà người khác mong mỏi nhưng khó với tới.

Làm sao giờ? Cô rất muốn ngồi mát ăn bát vàng.

Thôi vậy, chủ tịch có nói, chịu được cái khổ người khác không chịu được mới hơn người.

Không thể chậm trễ, vẫn là nên chịu khó phấn đấu, tuy số tiền cô kiếm được không nhiều, nhưng tích tiểu thành đại rồi sẽ thành nhiều.

Suy nghĩ như vậy, Tô Mạt lại truyền dị năng cho ba cây nhân sâm, cô vẫn ưu tiên chăm sóc cho những cây lâu năm.

Sau khi làm xong, lại đi chăm vườn rau bên ngoài. Cô truyền cho chúng chút dị năng, tiếp đó vì để nuôi cây tốt hơn, cô đã nhổ đi không ít mầm cải thảo tươi non.

Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Tô Mạt xách một rổ mầm cải thảo và để thêm vài trái lê trắng dưới mầm cải thảo rồi mới đến nhà họ Lục.

Ba người lớn cũng vừa mới ăn cơm xong, đang ngồi nghỉ ngơi hàn huyên ở gian nhà trên. Lục Thanh An đang nói chuyện nộp thuế nông nghiệp với Lục Bá Minh, thấy Tô Mạt tới, vội bảo cô qua ngồi.

Cũng không biết có phải là do tác dụng của những củ nhân sâm hay không, Tô Mạt cảm thấy sức sống của Lục Bá Minh dường như đã không yếu như trước kia nữa. Qua hai ngày nữa cô sẽ hầm thêm canh cho ông uống xem thế nào.

Cô lấy con gà rừng từ trong không gian ra, hầm cả một thố lớn. Sau đó chia một nửa cho ông cụ, nửa còn lại mang đến chuồng bò cho cha mẹ và ông nội Trương uống.

Tô Mạt đưa giỏ trúc cho Lý Nguyệt Nga: “Mẹ ơi, hôm nay con có nhổ một ít mầm cải thảo, tươi non lắm, tối mẹ xào ăn nhé.”

Lý Nguyệt Nga nhận giỏ trúc, nhìn thấy mớ rau bên trong thì cũng nguôi giận, ruộng rau của bà ấy mới nhú lên như giá đỗ, nhưng người ta thì đã có thể xem nó như cải thảo non để chế biến rồi, thật sự là không thể so sánh được mà!

Đợi năm sau lúc bà ấy cũng dựa theo phương pháp trồng rau mới trồng thành công, nhất định sẽ cải cách phương pháp trồng rau trong đại đội.

Lý Nguyệt Nga lấy giỏ trúc của mình ra, lấy rau từ giỏ trúc của cô bỏ vào của mình. Sau khi thấy bên trong còn có lê trắng thì bèn hỏi: “Vợ thằng ba, lê này con mua ở đâu vậy? Lần sau có thấy thì giúp mẹ mua một giỏ về nhé. Lê này tốt, ông của con ăn buổi tối cũng đỡ ho nhiều.”

“Con mua của một chị bán hàng ở hợp tác xã mua bán huyện, ngày mai con đi hỏi thử, nếu có con sẽ mua một giỏ mang về.”

“Được.” Lý Nguyệt Nga gật đầu, bà ấy cũng biết người ở hợp tác xã mua bán có quen biết rộng, có một số người sẽ có con đường nhập hàng riêng.

Sau khi trả giỏ trúc lại cho Tô Mạt, thấy cô vẫn ngồi đó, biết hiển nhiên là có chuyện gì đó, bà ấy hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Đúng ạ, ngày mai đi nộp thuế nông nghiệp, bên đại đội có xe lừa và xe bò chứ ạ?” Tô Mạt hỏi.

Lý Nguyệt Nga gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-79.html.]

Tô Mạt nói tiếp: “Con có đặt làm giá gỗ để thức ăn ở phân xưởng công xã, còn đặt cho bác trai của con một bộ đệm chăn, đang tính mai nộp xong thuế nông nghiệp, khi xe lừa đi về thì xem thử có thuận tiện giúp con kéo mấy món đồ về chung hay không.”

Nhiều đồ như vậy, xe đạp của cô chở không có hết.

Lục Thanh An khẽ cau mày, đang muốn mở miệng nói gì đó, Lý Nguyệt Nga đã đập bàn một cái.

“Sao nào? Có phải anh lại định nói là không được lạm dụng việc công làm chuyện riêng? Cũng đâu phải là cố tình đi lấy về, chỉ là lúc về thuận tiện cầm về chung thôi mà, vậy cũng không được hả?”

Lục Thanh An bị tiếng đập bàn của Lý Nguyệt Nga dọa sợ, nghĩ bụng cái bà già c.h.ế.t bầm này, càng lớn tuổi càng ngông cuồng.

“Anh cũng đâu có nói là không được.” Lục Thanh An: “Chỉ là thật sự cũng ngại lợi dụng của công thôi mà, hay là đến lúc đó cho người ta hai hào phí đường bộ nhé.”

“Được, không thành vấn đề.” Tô Mạt lập tức đồng ý, chỉ cần đồ có thể vận chuyển về là được.

Lý Nguyệt Nga liếc xéo ông ấy, thật cạn lời với ông già cổ hủ này, những người làm cán bộ trong đại đội khác không biết đã lợi dụng bao nhiêu của công rồi, chỉ có ông ấy là cứng nhắc.

Sau khi đạt được mục đích, Tô Mạt cũng đi về.

Buổi chiều và tối cô tiếp tục đan áo len, cố làm cả ngày cuối cùng đã đan được mười mấy xen - ti - mét len, dự là hai ngày nữa thôi, thân áo sẽ được làm xong.

Sáng ngày tiếp theo, cả đại đội thôn Lục gia đều bắt đầu làm việc. Các thanh niên trai tráng cầm bao bố lãnh được ở công xã bắt đầu lấy lương thực ở trong kho đại đội.

Vụ mùa tốt nhất đầu tiên đương nhiên phải dùng để đóng thuế nông nghiệp.

Đội trưởng đội sản xuất và các tiểu đội trưởng kiểm tra từng bao bố, xem thử có bao nào chưa phơi khô hay không, hoặc là bị trộn lẫn cát hay đá nhỏ không, hoặc là có bị lẫn cỏ hay bụi chưa xử lý sạch sẽ không.

Mấy thứ này đều là vấn đề lớn, nếu như không làm kỹ, khi kiểm tra bị đánh giá không đạt tiêu chuẩn còn phải kéo về làm lại.

Bận rộn đến mười một giờ hơn, những người đi nộp thuế nông nghiệp chỉ kịp ăn tạm miếng lương khô đã bắt đầu ùn ùn xuất phát.

Đội xe thứ nhất là thuế nông nghiệp, có hẳn mười lăm xe, mỗi xe đều chất mấy bao bố lương thực lớn, đã chất cao như núi.

Đội xe thứ hai, là xe ba gác chạy bằng sức người, có bao nhiêu chiếc thì Tô Mạt không đếm, chỉ biết đội hình rất dài và có trật tự. Hai người một tổ, một người kéo ở trước, một người đẩy ở sau, những bao bố trên xe ba gác cũng chất cao như núi.

Đội thứ ba, là những người khuân vác, trên vai mỗi người đều vác hai bao bố lương thực hoặc hai sọt to, bên trong để đầy các loại cây nông nghiệp, như đậu phộng, đậu nành, đậu xanh, khoai lang vân… vân...

Sau cùng chính là thê đội nghề tay trái, là nhóm các chú thím lớn tuổi, người thì xách gà, kẻ thì lùa dê, kia thì lùa heo.

Thời đại này vẫn chưa có xe vận chuyển động vật, đều là lùa đi.

Thôn Lục Gia năm nay nuôi bốn mươi con heo, tám mươi con dê, để lại mười con heo ở đại đội làm thịt, số còn lại xuất chuồng, dê cũng lùa đi năm mươi con.

Cả đàn gia súc, đội hình không thể nói là không lớn.

Xã viên của đại đội, ai ai cũng cười tươi như hoa nở, những đại đội khác cũng vây lại xem, thấy thế thì cũng thầm kinh ngạc.

Đánh giá đại đội tiên tiến của năm nay chắc chắn sẽ không thoát khỏi tay của đại đội thôn Lục Gia.

Tô Mạt và Mã Tiểu Quyên ở một bên rất thích thú nhìn theo, lúc này Lục Hành Quân đẩy xe đạp qua, thấy bọn họ thế thì buồn cười, dừng lại hỏi một câu: “Em dâu ba thấy cảnh này rất thú vị sao?”

Tô Mạt và Mã Tiểu Quyên gật đầu thật mạnh, cảnh tượng này, bọn họ thật sự chưa từng thấy qua.

Lục Hành Quân phì cười trong bụng.

Người trong thành phố nói người dưới quê chưa trải sự đời, nhưng giờ xem ra, chuyện đời ở dưới quê, người thành phố cũng chưa trải qua.

“Hai người cứ từ từ xem nhé, anh đi trước.” Lục Hành Quân vẫy tay, anh ta là kế toán nên phải qua đó trước, cần thống kê đối chiếu số lượng với trạm thu mua.
 
Back
Top