Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 80



Sau khi đã nhìn được tương đối rồi, Tô Mạt đi về nhà, đeo túi vải bố lên, đạp xe đạp xuất phát đến công xã. Mã Tiểu Quyên ngại nhiều người nên không có đi theo hóng hớt.

Sau khi đến công xã, Tô Mạt đỗ xe đạp ở cửa hợp tác xã mua bán, bảo Lục Tiểu Lan hỗ trợ coi chừng một lát, sau đó đi bộ tới trạm thu mua.

Lúc này, trạm thu mua đang kiểm tra thuế nông nghiệp mà đại đội thôn Lục Gia dùng để giao nộp.

Tô Mạt hòa mình vào dòng người, rất nhanh đã tìm thấy Canh Trường Thanh, anh ta là người đang nói chuyện với một người trông giống cán bộ.

Tô Mạt vội chạy tới, chờ người trông giống cán bộ đi rồi mới tiến tới: "Chú Canh."

Canh Trường Thanh có chút bất đắc dĩ, con bé này quả thật đã tới. Nơi này rối ren như chiến trường, cũng không biết con bé này cảm thấy hay ho chỗ nào.

Tô Mạt thấy sắc mặt Canh Trường Thanh có chút tiều tụy, môi đã hơi khô tróc da, thế là vươn tay vào túi vải bố, làm bộ móc ra một quả lê trắng từ bên trong.

"Cho chú, chú Canh, ăn lê đỡ khát."

Canh Trường Thanh thấy quả lê này rất tươi mới, nhận được quả lập tức cắn một cái. Chất thịt quả dễ chịu, giòn, mọng nước ngọt ngào, không nhịn được lại cắn thêm miếng nữa.

"Quả lê này không tệ, cháu mua chỗ nào?"

"Ha ha… Mua từ một chị gái người quen." Tô Mạt cười ha ha.

Canh Trường Thanh đã đoán được có thể là chợ đen, anh ta xĩa trán của cô, nói: "Đi chỗ khác đi, phải chú ý an toàn."

Con bé này, mấy năm không gặp, lá gan đã lớn hơn rất nhiều. Có điều nếu lá gan không lớn thì đã không dám nửa đêm lần mò đi đường núi.

Thật sự là làm khó cho cô rồi!

Tô Mạt cười gật đầu: "Chú Canh thích ăn, lần sau lúc cháu mua cũng mua một ít cho chú."

Canh Trường Thanh chỉ sau mấy lần cắn đã ăn lê xong, gật đầu.

Quả lê này đúng là rất ngon, anh ta xưa nay không có tham vọng với đồ ăn uống, nhưng lần này khi ăn hết quả lê lại có cảm giác muốn ăn nữa.

"Đi thôi, cháu đi theo chú." Canh Trường Thanh nói.

Tô Mạt thấy trên tay anh ta đang cầm một trang giấy đã bị cuộn, có vẻ như cô đã mơ hồ nhìn thấy các con số thu chi trong tờ giấy đó, hỏi: "Chú Canh, trên tay chú đang cầm cái gì?"

"Bảng giá thu mua phụ phẩm nông nghiệp năm nay."

"Vậy cháu có thể xem không?"

Canh Trường Thanh đưa bảng giá thu mua cho cô: "Xem đi, không phải chuyện bí mật gì, mọi người đều biết."

Tô Mạt nhận, vừa đi theo Canh Trường Thanh vừa xem. Giá cả trong trang giấy này là tính toán theo đơn vị trăm kí.

Lúa mì, mỗi trăm kí là 26 tệ; hạt thóc, mỗi trăm kí là 19 tệ; đậu nành, mỗi trăm kí là 3 2.52 tệ; đậu xanh, mỗi trăm kí 40 tệ; đậu phộng, mỗi trăm kí là 56 tệ; bắp ngô mỗi trăm kí là 10 tệ; khoai lang, mỗi trăm kí là 5 tệ.

Heo cúng phân ba cấp bậc, giá thu mua mỗi cấp bậc đều khác nhau. Một trăm sáu mươi cân trở lên là cấp một, một trăm bốn mươi cân trở lên là cấp hai, một trăm hai mươi cân là cấp ba. Giá thu mua heo cấp một là 0.52 tệ/cân, giá thu mua heo cấp hai là 0.5 tệ/cân, heo cấp ba là 0.47 tệ/cân.

Trên nguyên tắc, heo thấp hơn một trăm hai mươi cân, trạm thu mua sẽ không thu, phải mang trở về nuôi thêm.

Dê rừng, mỗi trăm kí là 80 tệ; thịt gà, mỗi trăm kí là 132.4 tệ; trứng gà, mỗi trăm kí là 129.6 tệ.

Những giá cả vừa nêu đều là giá quy định, giá thu mua lương thực trưng thu và heo nộp theo quy định sẽ còn thấp hơn cái giá tiền này hai phần.

Điều khiến Tô Mạt kinh ngạc chính là giá thu mua hoàng liên vậy mà cao tới mức 1600 tệ/trăm kí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-80.html.]

Theo góc nhìn hiệu quả và lợi ích kinh tế, trồng hoàng liên dễ hơn trồng lương thực nhiều, có điều hoàng liên cần ba, bốn năm mới có thể thu hoạch, vào niên đại lấy lương thực là cơ sở, đoán chừng không thực tế.

"Chú Canh, công xã chúng ta có đại đội trồng hoàng liên?" Tô Mạt hỏi.

"Không có, chu kỳ thu hoạch hoàng liên quá dài. Có điều trên núi có hoàng liên hoang dại, xã viên đào rồi xử lý sạch sẽ là có thể bán cho trạm thu mua." Canh Trường Thanh nói.

"Hiện tại lương thực quốc gia vẫn chưa đủ ăn nên không cổ vũ nông dân dùng đất cày để trồng những cây trồng này. Những cây trồng đặc biệt này, bình thường chỉ có nông trường binh đoàn có nhiệm vụ trồng."

Tô Mạt hiểu, vật hiếm thì đắt, khan hiếm hiển nhiên là có giá cao.

Sau nhân sâm núi, cô sẽ trồng thêm một cây trồng mang lại hiệu quả và lợi ích kinh tế cao có thể thúc đẩy sinh trưởng. Đợi sau khi trở về, cô sẽ lên núi tìm hoàng liên hoang dại, đào về thúc đẩy sinh trưởng.

Mỗi đại đội đến giao thuế nông nghiệp, Canh Trường Thanh sẽ di chuyển lần lượt đến các điểm giao dịch. Một là kiểm tra sơ qua phẩm chất lương thực và nông sản phẩm phụ của từng đại đội, hai là gặp phải vấn đề có thể xử lý mọi lúc.

Mỗi điểm thu mua, anh ta đều bố trí hai cán bộ công xã giúp đỡ điểm thu mua đó, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cầu nối kết nối các xã viên và công nhân viên chức trạm thu mua lương thực.

Dân chúng của thời đại này theo bản năng đều có chút sợ hãi người ăn cơm quốc gia. Có đôi khi nhân viên kiểm tra chất lượng của trạm thu mua cố ý bắt bẻ, bọn họ cũng không dám phản bác, chỉ có thể yên lặng chịu thiệt thòi. Có những cán bộ công xã này ở đây, người của trạm thu mua cũng sẽ bớt lại một chút.

Canh Trường Thanh đầu tiên là đi về phía cây lương thực.

Tình huống bên cây lương thực sẽ do đại đội trưởng Lục Bảo Quốc phụ trách coi quản. Năm nay thu hoạch tốt, Lục Bảo Quốc cười tít cả mắt.

Thấy Canh Trường Thanh tới, Lục Bảo Quốc vội vàng nghênh đón: "Bí thư Canh, năm nay chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ vượt chỉ tiêu. Thuế nông nghiệp nộp lên năm nay ngay cả nhân viên kiểm tra chất lượng cũng khen tốt."

Có thể khiến cho nhân viên kiểm tra chất lượng điểm lương thực khen một tiếng tốt, đây chính là chuyện khó khăn.

Canh Trường Thanh c*̃ng cầm một cái xẻng dùng để kiểm tra thí điểm lương thực, sau khi kiểm tra thí điểm mấy bao cũng cảm thấy quả thật không tệ.

"Sản lượng và phẩm chất không tệ, ban lãnh đạo đại đội các bác vất vả rồi."

"Đâu có đâu có, đều là nhờ quốc gia và lãnh đạo bí thư tài giỏi."

Năm nay công xã bí thư giành được không ít hạn mức phân hóa học cho bọn họ, đại đội tăng gia sản xuất không chỉ có đại đội bọn họ, mà toàn bộ công xã đều tăng gia sản xuất.

Canh Trường Thanh xua tay, tiếp tục nhìn điểm thu mua phía trước.

Lúc này Lục Bảo Quốc mới nhìn thấy Tô Mạt đi theo sau lưng Canh Trường Thanh, giật mình nói: "Thanh niên trí thức Tô, cô c*̃ng ở đây à."

"Đúng vậy ạ, đại đội trưởng, đại đội chúng ta thu hoạch tốt, tôi c*̃ng tới mở mang kiến thức." Tô Mạt cười nói.

Liễu Quảng Anh đang hỗ trợ một bên nghe thấy tiếng gọi thanh niên trí thức Tô này thì trong lòng đột nhiên căng thẳng, lập tức ngẩng đầu nhìn qua.

Cô gái đi theo sau lưng Canh Trường Thanh, quả thật ví như một giai nhân tuyệt sắc duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp như hoa cũng không đủ hình dung vẻ đẹp ấy. Không nói những cái khác, chỉ nhìn từ tướng mạo, cháu gái của bà ấy đã thua.

Huống chi, người này còn là cháu gái của bí thư Canh.

Lúc trước khi bà ấy nghe nói thông tin này cũng khá ngạc nhiên. Bảo sao lúc trước bí thư bắt bí cô như thế, nếu bà ấy biết cô là cháu gái bí thư thì bà ấy làm gì còn dám có suy nghĩ vớ vẩn nào đó.

Sau khi bà ấy nghe được tin tức thì lập tức đi nói với anh và chị dâu của bà ấy vào cùng ngày, hi vọng cô cháu gái lớn của bà ấy đừng gây nên chuyện gì mới tốt.

Những người di chuyển giữa các điểm của trạm thu mua, ngoại trừ Canh Trường Thanh còn có kế toán đại đội là Lục Hành Quân.

Hôm nay anh ta thật sự là bận vắt giò lên cổ, bên này vừa đối soát sổ sách với kế toán trạm thu mua xong, mới cất kỹ tiền, bên kia đã thúc giục anh ta mau chóng tới.

Có điều bận bịu cũng là bận bịu trong vui vẻ, tiền có thể thanh toán tại chỗ, không cần khất nợ, thế này lúc kết toán điểm công tác mọi người sẽ có thể được phân chia tiền kịp thời.

Nông nghiệp năm nay, nghề tay trái đạt thu hoạch tốt, anh ta phỏng đoán một cách cẩn thận, giá trị thực của điểm công tác năm nay của đại đội bọn họ sẽ là một hào trở lên.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 81



Lần nộp thuế nông nghiệp này, đại đội thôn Lục Gia bận đến sáu, bảy giờ chạng vạng tối mới xem như kết toán rõ ràng. Một đám người lũ lượt trở về đại đội, trên mặt đều nở nụ cười xán lạn.

Đương nhiên, Tô Mạt chưa xem hết toàn bộ nơi này, nhưng cô đã xem gần như đầy đủ. Áng chừng bốn giờ hơn cô đã rút lui theo xe bò kéo đồ.

Sau khi về đến nhà, chú Hữu Điện đẩy xe bò còn giúp Tô Mạt khuân đồ vào trong nhà. Tô Mạt rất cảm kích, ngoại trừ cho hai hào tiền lộ phí còn lấy thêm một nắm kẹo trái cây, để chú ấy mang về nhà cho con cái trong nhà ăn thơm miệng.

Chú Hữu Điện c*̃ng hết sức vui vẻ, cảm thấy con dâu nhà bí thư là người biết làm người.

Ban đêm, Lục Hành Quân về đến nhà, sau khi châm hai cái đèn dầu hoả thì bắt đầu tính sổ sách.

Tính một hồi, anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu nói với Lưu Ngọc Chi: "Hôm qua em dâu ba mua năm cân trứng gà, em nghĩ có phải em ấy đã mang thai rồi không?"

Lưu Ngọc Chi lập tức ngồi thẳng người: "Không thể nào? Bây giờ mới nửa tháng, sao em ấy biết được?"

"Thế tại sao em ấy mua nhiều trứng gà như vậy làm gì?" Lục Hành Quân nói.

Đầu năm nay, nếu không có việc vui, ai sẽ mua nhiều trứng gà như vậy.

"Em ấy không thể mua cho mình ăn à? Cuộc sống của nhà chú ba khác với chúng ta." Lưu Ngọc Chi liếc một cái, cô ấy còn tưởng rằng mang thai thật nữa đấy.

Với mức độ coi trọng của anh dành cho vợ, còn không phải mỗi tháng sẽ gửi ba bốn mươi đồng về, mua mấy cân trứng gà ăn thì đã là gì, hơn nữa không cần phiếu.

Lục Hành Quân nghĩ một hồi, cũng đúng, cả một mùa đông lận mà, năm cân trứng gà đoán chừng phải tiết kiệm một chút mới ăn được.

Ban đêm, Tô Mạt vẫn đan áo len của cô, về phần vỏ chăn, chờ ngày mai tìm cái cớ để đệm chăn biến mất hợp lý rồi làm tiếp.

Ngày hôm sau, Tô Mạt sau khi chăm sóc vườn rau xong thì đẩy xe đạp lên đường. Ghế sau xe treo hai giỏ trúc, chăn mền và đệm giường được đặt riêng trong hai giỏ.

Lúc đi ngang qua nhà họ Lục, cô đã gặp Lý Nguyệt Nga.

"Mẹ, con đi bưu cục gửi đệm chăn cho bác trai con này, thuận tiện xem xem có bán lê hay không." Tô Mạt nói.

Lý Nguyệt Nga xua tay: "Đi đi."

Tô Mạt đạp xe đi thẳng vào huyện. Lúc đi ngang qua công xã, lại bắt gặp một đại đội đang nộp thuế nông nghiệp, bầu không khí cũng hết sức náo nhiệt. Tô Mạt liếc một cái, trông thu hoạch của đại đội này cũng không kém, có rất nhiều đồ vật.

Đến đoạn đường vắng vẻ không người, Tô Mạt cất đệm chăn bên trong hai cái giỏ, thay đổi thành táo và lê, tiếp đó dùng tấm vải cũ đắp lên, sau đó đạp xe về hướng hợp tác xã mua bán huyện.

Vẫn chờ chị Lưu tại cổng hợp tác xã mua bán như trước, sau đó gửi về nhà cô ấy. Quả táo một giỏ 56 cân, bán 28 tệ; lê một giỏ 50 cân, bán 22.5 tệ.

"Em gái Tô, nếu em còn có hoa quả khác thì cũng có thể đưa cho chị đây. Đã sắp vào đông rồi, những thứ như hoa quả, thân thích sẽ mua trữ nhiều." Chị Lưu nói.

Trái cây của Tô Mạt nhìn là biết không phải trồng ở đây, phẩm chất quá tốt, hẳn là thông qua đường dây ở nơi khác mua được. Có điều đều chung ngành mua đi bán lại, mọi người có tò mò cũng sẽ không hỏi toạc. Chẳng hạn như Tô Mạt, cô c*̃ng sẽ không tin lý do số hàng hóa của cô ấy là được họ hàng chia cho. Mọi người tìm cái cớ nghe xuôi tai là được rồi.

Hành vi này của chị Lưu người sáng suốt nhìn là biết ngay, nhưng cô ấy làm lâu như vậy vẫn chưa bị người ta báo cáo, bắt, hiển nhiên sau lưng đủ cứng.

Bán cho cô ấy, Tô Mạt được bớt việc c*̃ng yên tâm. Tô Mạt suy nghĩ giây lát, nhân tiện nói: "Vậy buổi chiều em mang thêm hai giỏ qua cho chị.”

Cũng không phải Tô Mạt vội vã bán hoa quả ngay, chủ yếu là diện tích không gian hơi thiếu, trống thêm một chỗ cũng tốt.

Hơn nữa, hôm nay thời tiết đã bắt đầu hạ nhiệt độ rồi, đoán chừng tháng mười một sẽ có tuyết rơi. Chờ tuyết rơi rồi, cô sẽ không muốn vào thành phố nữa. Cho nên, hôm nay bán thêm hai giỏ cũng được.

Chị Lưu cười tít cả mắt, thật sự là trái cây của em gái Tô quá đắt khách, mỗi lần vừa bày hàng ra sẽ có tầm hai, ba người chia ra mua sạch sẽ.

Trở lại hợp tác xã mua bán, Tô Mạt thấy bên chỗ bán thịt có không ít người vây quanh thì chen vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-81.html.]

Quả nhiên trên bàn dài có đặt hai khúc thịt heo to dài, thợ mổ bán thịt đang cắt một cách gọn gàng lưu loát.

Đoán chừng là vì các công xã đều đang nộp thuế nông nghiệp, lượng thịt của trạm thu mua đầy đủ, thế cho nên bây giờ đã mười giờ hơn nhưng vẫn còn nhiều thịt heo thế này. Bình thường, gần như là chỉ mới buổi sáng vừa đến đã bị cướp hết.

Thịt nhiều, Tô Mạt c*̃ng không vội tranh, chờ người vây quanh trước đó đã được chia phần gần xong, lúc này Tô Mạt mới chen vào, vẫy phiếu thịt trong tay nói: "Thợ mổ, cho tôi năm cân."

Trong nháy mắt cô đã rước lấy vô số ánh nhìn hằm hằm, số thịt này trông đã không nhiều nữa, nhưng người này mới mở miệng là đòi mua năm cân, đừng để đến lượt bọn họ thì đã hết sạch.

Tô Mạt cười he he: “Ngại quá, trong nhà có việc mừng. Phiếu thịt này cũng là trong nhà tích lũy hai, ba tháng, cũng chỉ vì hôm nay thôi."

Thời bây giờ, mỗi người mỗi tháng sẽ có phiếu thịt nửa cân, hai hoặc ba tấm phiếu dầu.

Trong nhà có việc mừng, người khác cũng không tiện nói cái gì, thợ mổ bán thịt c*̃ng hiền lành, thợ mổ đã cắt cho cô miếng thịt dính tương đối nhiều thịt mỡ.

Tô Mạt đưa phiếu thịt năm cân và bốn tệ sang, thợ mổ dùng giấy cỏ gói thịt lại, giao cho Tô Mạt.

Sau khi Tô Mạt ra khỏi đám đông thì bỏ thịt vào trong giỏ trúc, sau đó xách theo giỏ trúc tìm chị Lưu mua đồ.

Đầu tiên vẫn là vải thô cũ, trực tiếp yêu cầu hai cuộn, để dành cho về sau lúc cần dùng phải đến mua tiếp. Vải bông c*̃ng kéo bốn thước, bông cũng mua ba cân.

Sau đó lại muốn mua thêm hai phích nước bằng vỏ trúc, bàn chải đánh răng kem đánh răng c*̃ng các mua hai cái, khăn mua hai chiếc, hộp cơm nhôm mua hai hộp, chậu tráng men c*̃ng mua hai chậu, giấy đi nhà xí mua một xấp.

Thấy có rong biển, lại mua thêm hai cân. Thời buổi bây giờ muối không thêm i-ốt, đến lúc đó tặng rong biển cho bên chuồng bò, bổ sung chút i-ốt.

Vải thô cũ hai cuộn 30 tệ, vải bông bốn thước 1.12 tệ, bông ba cân 3.45 tệ.

Phích nước vỏ trúc là 2.5 tệ /cái, hai cái 5 tệ, kem đánh răng, bàn chải đánh răng tổng là 1.4 tệ, khăn mặt tổng 1 tệ, hộp cơm nhôm tổng 2 tệ, chậu tráng men tổng 1.96 tệ, giấy lau 0.5 tệ, rong biển 1.12 tệ/cân, hai cân cần 2.24 tệ.

Chỉ một phen mua lại, tổng cộng đã bỏ ra 48.67 tệ, lại thêm phiếu vải, phiếu công nghiệp và phiếu thực phẩm phụ.

Chị Lưu thấy Tô Mạt mua nhiều như vậy thì cũng có chút giật mình: “Em gái, sao em mua nhiều vậy?"

"Người trong thôn thấy em có xe đạp thuận tiện nên nhờ em mua." Tô Mạt cười nói.

Sau khi mua đủ đồ, Tô Mạt lại đi quán cơm quốc doanh ăn cơm trưa.

Cô chọn một con cá hấp đỏ, một dĩa rau xào, một chén cơm, tổng cộng bỏ ra 1.3 tệ và hai tấm phiếu lương thực.

Cơm nước xong xuôi, Tô Mạt tản bộ xung quanh một lát, sau đó lại đến khu vực hẻo lánh trước đó, cất đồ bên trong giỏ trúc vào không gian, đổi thành hai giỏ quýt đường.

Chờ đến khi chị Lưu nhìn thấy hai giỏ quýt đường vàng bắt mắt, vừa lớn vừa tròn, con mắt suýt chút đã trừng rớt xuống đất.

Loại hoa quả này chỉ miền Nam mới có. Ở chỗ bọn họ là loại hoa quả hiếm gặp. Loại hoa quả này c*̃ng dễ hỏng, không vận chuyển cẩn thận, không có mối quan hệ mật thiết nào thì sẽ không cho vận chuyển. Xem ra em gái Tô này cũng là người có thực lực có sân sau.

Chị Lưu cầm một quả, lột ra nếm thử. Mùi vị này, thật sự là ngọt thấm đẫm cả lòng.

"Em gái, quýt đường này chị mua của em là sáu hào một cân, em còn bao nhiêu? Chị mua hết, được không?"

Tô Mạt lắc đầu: “Chị ơi, loại hoa quả này hiếm có cỡ nào chị cũng biết, em cũng chỉ có bấy nhiêu. Mình cũng chỉ chừa lại mấy cân nếm thử, còn đâu đã bán cho chị cả rồi.”

"Thật sự không thể bán thêm một ít?"

Tô Mạt lắc đầu, chị Lưu thấy thế c*̃ng không có cưỡng cầu.

Quýt đường là hoa quả nặng kí, hai giỏ tổng cộng 123 cân, thu được 73.8 tệ.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 82



Bán hết cam quýt, Tô Mạt cũng dẹp đường về phủ.

Ở chỗ không có người, lại lấy một giỏ lê trắng và một giỏ đựng các loại rau trong không gian ra, cam quýt cũng lấy mấy cân.

Trở lại đại đội, Tô Mạt đến nhà họ Lục trước. Đúng lúc Lý Nguyệt Nga ở nhà, Tô Mạt bảo bà ấy lấy một cái giỏ đựng lê.

“Mẹ, lê này con cũng chỉ mua được một giỏ, cho mẹ hơn một nửa.” Tô Mạt nói.

“Được, con cứ liệu mà chia. Không ngờ, con thật sự mua được một giỏ.” Lý Nguyệt Nga ngạc nhiên, lúc trước bà ấy cũng chỉ thuận miệng nói.

Lê này, bà ấy cứ tưởng mua được mười cân là quá lắm rồi, không ngờ cô thật sự mua cho bà ấy một giỏ, vợ thằng ba đúng là người có bản lĩnh.

Tô Mạt chia hơn phân nửa giỏ lê cho Lý Nguyệt Nga, lại vén tấm vải thô đang đắp lên một cái giỏ khác, lấy bảy tám quả cam đặt chung vào trong giỏ

“Còn gặp được cam quýt nên cũng mua một ít, cho mọi người nếm thử.”

Lý Nguyệt Nga thấy trong một giỏ khác, là các loại rau còn đọng nước, ánh mắt lại sáng ngời.

Người thông minh quả là khác. Vợ thằng ba, mua đồ vật toàn là thứ tốt nhất, ngay cả rau xanh cũng mua tốt hơn người ta.

Nghĩ đến gánh cải thảo mà hôm nay vợ thằng hai mua về từ nhà mẹ đẻ, trong lòng Lý Nguyệt Nga thấy khinh thường. Tuy rằng vợ thằng hai nói là nhà mẹ đẻ mình cho, nhưng bà ấy cũng không hề tin.

Với cá tính đến một con muỗi bay qua cũng muốn bứt một chân của Triệu Cửu Hương, có thể cho con gái một gánh cải thảo sao?

“Vợ thằng ba, con mua rau xanh này ở đâu vậy? Nhìn rất ngon.”

“Cũng là mua ở thị trấn, thấy rẻ nên mua một ít, mẹ cũng lấy một ít về ăn đi.” Tô Mạt cố ý lấy nhiều, những rau này nhờ có dị năng thúc đẩy, ăn vào tốt cho sức khỏe của Lục Bá Minh.

“Cũng được, vậy con chia mẹ một ít đi.” Lý Nguyệt Nga nói, lát nữa tính tiền chung với lê luôn.

Bà ấy đã ăn rau xanh lấy từ nhà vợ thằng ba mấy lần, luôn cảm thấy thanh ngọt và ngon hơn những chỗ khác.

Tô Mạt chia các loại rau cho Lý Nguyệt Nga một nửa, cũng giúp bà ấy mang giỏ trúc vào trong phòng.

“Vợ thằng ba, tổng cộng bao nhiêu tiền thế?” Lý Nguyệt Nga hỏi.

Tô Mạt xua tay: “Mẹ, thứ này là con và Trường Chinh biếu ông nội lấy thảo, không cần tiền đâu.”

“Làm vậy sao được.” Lý Nguyệt Nga nôn nóng, muốn đi lấy tiền. Sao có thể ăn không của nhà thằng ba mãi được.

“Mẹ, lúc ở riêng, ông nội đã cho 100 đồng. Bậc làm con cháu như chúng con, sao có thể chỉ nhận tiền của người lớn.” Tô Mạt giữ Lý Nguyệt Nga lại: “Lê này ông nội ăn không bị ho khan, mẹ cho ông ăn nhiều vào.”

“Ông nội con muốn ăn gì, mẹ và cha con sẽ mua, làm gì đến lượt con.”

“Chúng con hiếu thảo cũng là việc nên làm mà.” Tô Mạt nói xong, nhanh chóng ra khỏi phòng: “Mẹ ơi, con về trước đây.”

Thấy Tô Mạt chạy nhanh như chớp, Lý Nguyệt Nga lộ vẻ mặt bất lực, nhưng trong lòng lại ấm áp.

Thằng ba rất biết nhìn, lấy người vợ này không sai chút nào.

“Mẹ có bỏ mấy bó rơm trong sân của con, hôm nay hạ nhiệt độ, sợ là qua vài ngày sẽ có sương. Buổi tối con che đất trồng rau đi, kẻo rau bị sương làm hư rau đấy.” Lý Nguyệt Nga hô.

“Vâng.” Tô Mạt đáp một tiếng, đạp xe đạp trở về.

Sau khi về đến nhà thì chuyển đồ đạc vào trong phòng, Tô Mạt ra sân nhìn thử, quả nhiên thấy trong góc chất mấy bó rơm, vườn rau cũng đã được tưới, hẳn là Lý Nguyệt Nga giúp cô tưới.

Tô Mạt lại truyền chút dị năng cho các vườn rau, lúc này mới trở về phòng, lấy vải thô ra, chuẩn bị may chăn bông cho Trương Chấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-82.html.]

Làm những thứ này, Tô Mạt đã rất quen tay. Trước tiên dùng máy may ghép vải thô lại làm một cái miệng vỏ chăn, sau khi nhét chăn vào, lúc này mới dùng sợi bông trắng khâu miệng chăn lại. Hơn một tiếng, đã giải quyết xong.

Làm xong, thấy sắc trời cũng không còn sớm, Tô Mạt bắt đầu làm cơm tối.

Trước khi nấu cơm, cắt năm cân thịt heo mới mua thành năm miếng một cân, sau đó cắt một ít để dự phòng, những thứ khác đều cất vào không gia. Sau này mỗi lần đi đến chuồng bò thì làm một phần.

Sau khi băm nhỏ thịt để dự trữ, Tô Mạt lại lấy hai quả cà chua cắt thành từng miếng nhỏ, lấy chút bột mì từ không gian, thêm nước nhào thành mì viên, chuẩn bị tối nay làm mì viên để ăn.

Cô vẫn dùng bếp lò của tận thế, cho dầu vào nồi, sau khi xào cà chua đã nhừ thì lại thêm thịt băm xào vào, thêm vào lượng đường trắng và tiêu vừa phải. Đổ nước đun sôi vào, sau đó khuấy từ từ rồi cho mì vào.

Trong lúc nấu mì, Tô Mạt lại cầm một quả trứng gà, đánh tan rồi đổ vào trong canh, nhanh chóng quấy đều. Sau đó thêm hành đã thái sẵn, cùng lượng muối vừa phải rồi đổ ra ngoài.

Đơn giản lại ngon, Tô Mạt cũng ăn rất thơm ngon.

Cơm nước xong, Tô Mạt bắt đầu kiểm kê lương thực dự trữ.

Lúc trước gói 150 cái bánh bao, nhân rau hẹ đã ăn hết. Nhân thịt heo cải thảo thì còn lại chừng mười cái, nhân nấm thì nhiều hơn, còn khoảng hai mươi cái.

Chờ đại đội g.i.ế.c heo chia thịt, cô xem có thể mua thêm chút thịt không. Để gói nhiều bánh bao, sủi cảo một chút. Chờ đến trời lạnh đông cứng lại, bảo cha mẹ giấu trong đống tuyết, lúc muốn ăn là có thể moi ra hấp ăn.

Trái cây đã hết năm sáu trăm cân, những thứ khác không có hết nhiều.

Tiền lại có 3054,74 đồng! Từ chỗ chuồng bò đã lấy được 873,4 đồng, cộng thêm Canh Trường Thanh cho 100 đồng, ở đây có gần một nghìn rồi.

Thật sự chỉ dựa vào tiền bề trên cho, đã khiến cô sớm giàu.

Nhưng cô bán trái cây cũng được hơn hai trăm đồng, với thu nhập trung bình ở hiện tại mà nói, thu nhập thế này đã là cao.

Tính toán thời gian thì có lẽ hiện tại tòa soạn báo của Thượng Hải cũng đã nhận được bản thảo, được hay không, cứ đợi thêm mười ngày nữa là sẽ biết được kết quả.

Buổi tối, Tô Mạt đóng kỹ cửa sổ, dựa theo kích thước của Tô Đình Khiêm, may áo bông cho Tiểu Đinh kia. Làm liền mấy bộ, coi như cũng quen tay. Đêm đó Tô Mạt làm xong chiếc áo bông, chỉ chờ ngày mai khâu lại rồi gia cố thêm.

Ngày hôm sau, Tô Mạt vẫn ở nhà đan áo len như cũ, cô tranh thủ mấy ngày nay đan cho xong áo len, sau đó làm thêm pa tê gửi cho Lục Trường Chinh luôn, để trời lạnh anh có cái mặc.

Giờ phút này, Lục Trường Chinh đang dẫn một đoàn người nhanh chóng xuyên qua rừng rậm, cách đó không xa còn thường xuyên có tiếng s.ú.n.g truyền đến. Một đoàn người mặt xám mày tro, râu ria xồm xoàm, giống như người rừng. Nhưng biểu cảm trên mặt mọi người đều là vui mừng, hiển nhiên là đã hoàn thành nhiệm vụ.

Nửa buổi chiều, phát thanh của đại đội bỗng nhiên truyền đến thông báo, bảo Tô Mạt đến bộ đại đội ký nhận giấy gửi tiền.

Nhân viên bưu điện đưa thư, sẽ không thể nào đến từng nhà, mà đều để ở bộ đại đội, để cho người ta tự mình đến lấy. Giống như có một số người cần phải đích thân ký nhận, cũng sẽ thông qua phát của của bộ đại đội, thông báo người đến bộ đại đội ký nhận.

Tô Mạt nghe xong, vội vàng buông áo len xuống. Trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ là Lục Trường Chinh gửi tiền về.

Vừa rồi lúc phát thanh, nhân viên phát thanh cũng nhân tiện báo người nào có thư. Cho nên lúc Tô Mạt đến, người tới lấy thư không ít. Phần lớn đều là thanh niên trí thức, phần nhỏ là thôn dân.

Tô Mạt chào hỏi người quen xong thì đến chỗ nhân viên bưu điện ký giấy thông báo.

Một bà thím bên cạnh nhiều chuyện hỏi: “Thanh niên trí thức Tô, chồng gửi tiền về à?”

Tô Mạt thấy người gửi tiền là Phó Mạn Hoa, bèn nói: “Không phải, là trong nhà gửi.”

Thím kia thò đầu ra nhìn, bất ngờ kêu lên: “Trời ơi! Gửi tận 50 đồng. Thanh niên trí thức Tô, người nhà cô thương cô thật đấy.”

Tô Mạt:...

Giấy thông báo chuyển tiền vào thời đại này, thật sự chẳng có chút riêng tư nào, chỉ cần để ý một chút thì cái gì cũng thấy được.

Giấy thông báo chuyển tiền.

Rất nhanh, tin tức người nhà Tô Mạt gửi cho cô 50 đồng, truyền khắp thôn. Lý Thúy Hoa nghe tin này, tức giận đến mức cơm tối còn chưa ăn, đã lên giường đất nằm.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 83



Buổi tối, Lý Nguyệt Nga nằm ở trên giường đất, nói với Lục Thanh An: “Không biết nhà vợ thằng ba như thế nào nữa, lúc trước thằng ba cũng chỉ nói qua loa.”

Còn có thể gửi tiền, e rằng tình hình trong nhà cũng không nghiệm trọng.

Như thế, Lý Nguyệt Nga lại có chút lo lắng, sợ thông gia sẽ chê con trai bà ấy là nhà quê.

“Lúc trước thằng ba nói với bà như thế nào?” Lục Thanh An cũng thầm nghĩ trong bụng.

“Chỉ nói cha con bé là giáo viên đại học, mẹ làm ở xưởng thực phẩm, có người bác cả làm làm sư đoàn trưởng ở bộ đội tỉnh Quế. Trong nhà xảy ra chút chuyện, nhưng chuyện không lớn, kết hôn cũng không ảnh hưởng đến thằng ba.” Lý Nguyệt Nga nói.

“Chỉ vậy thôi sao? Không nói gì khác à?”

“Không.” Lý Nguyệt Nga lắc đầu.

“Sao lúc đó bà không hỏi rõ ràng hơn?” Giọng điệu của Lục Thanh An có chút nóng nảy.

Lý Nguyệt Nga nổi giận, trách mắng: “Không phải lúc tôi nói với ông, thằng ba còn ở đó, mà sao ông không đi hỏi đi?”

Lão già c.h.ế.t tiệt này, chỉ biết nổi nóng với bà ấy, ở trước mặt thằng ba thì chẳng dám ho he gì cả.

Lục Trường Chinh rời nhà nhiều năm, lại là quân nhân c.h.é.m g.i.ế.c ở tuyến đầu, nên khí thế trên người rất dữ dội. Hơn nữa từ nhỏ anh đã có chính kiến, thật ra hai vợ chồng đều không nói gì được anh. Chuyện của anh đều phải thương lượng với anh, anh gật đầu đồng ý mới được.

Tuy nói bọn họ là cha mẹ, nhưng có đôi khi bọn họ cũng hơi sợ Lục Trường Chinh.

Bị Lý Nguyệt Nga khiển trách, Lục Thanh An lập tức tắt máy, một lúc lâu mới nói: “Thằng ba không nói, là không muốn chúng ta suy nghĩ nhiều. Đã như vậy, chúng ta coi như không biết, nên sống như thế nào thì cứ sống như thế ấy. Con bé cũng hiếu thảo, sau này chúng ta đối xử tốt với người ta một chút là được.”

Lý Nguyệt Nga trợn mắt: “Còn cần ông nói chắc.”

Trải qua hơn nửa tháng ở chung, cảm tình của Lý Nguyệt Nga đối với Tô Mạt có thể nói là càng ngày càng tăng.

“Hôm qua con bé cho một giỏ lê và rau xanh thật lớn, mà không chịu nhận tiền. Ngày mai đại đội chia lương thực, lương thực của chúng ta cho nhà thằng ba một ít, cho con bé khỏi phải đi mua.” Lý Nguyệt Nga nói.

Lục Thanh An phất tay: “Bà cứ liệu mà sắp xếp đi.”

“Còn nữa, chờ chia thịt, chúng ta cũng đưa cho người ta một ít. Không thể để con bé đưa đồ ăn tới mãi được.”

“Được.” Lục Thanh An không có ý kiến.

Sáng sớm ngày 17 tháng 10 năm 1971, trạm phát thanh của đại đội thôn Lục Gia bắt đầu phát ca khúc cách mạng.

Toàn bộ xã viên của đại đội đều vui sướng hớn hở, bởi vì sau hai ngày hạch toán khua chiêng gõ trống, cuối cùng đại đội của họ cũng đã tính xong công điểm, hôm nay chính là ngày bọn họ chia lương thực chia tiền.

Ăn sáng xong từ sớm, mọi người cầm theo bao bố, gánh cái sọt, đẩy xe đẩy, đến bãi phơi gạo của bộ đại đội tập hợp.

Tô Mạt ăn bữa sáng xong cũng đi, khác với người khác cầm một đống dụng cụ, hai tay cô trống trơn.

Cô cố gắng nhớ lại, hình như cô chỉ có 71 công điểm. Công việc này, cũng đừng m.ô.n.g có thể có nhiều lương thực. Cô đến đó trước giờ mão, chờ tất cả mọi người chia gần hết, cô lại trở về đạp xe đạp tới đại đội mua lương thực.

Các xã viên chờ trên bãi phơi gạo, đều đang suy đoán công điểm năm nay có giá trị bao nhiêu tiền. Năm ngoái một công điểm là tám xu, năm nay kiểu gì cũng nhiều hơn năm ngoái.

Phần lớn mọi người đều đang đoán là một hào hoặc một hào một, người to gan đoán là một hào hai.

Nhưng phần lớn mọi người cho rằng nhiều nhất là một hào một, tăng thêm ba xu đã là quá lắm rồi.

Ở đại đội bọn họ, xã viên có công điểm cao nhất năm nay là 2100 điểm. Nếu một công điểm tăng thêm ba xu, tương đương với một năm tăng thêm 63 đồng, đây chính là tiền lương hai tháng của phần lớn công nhân.

Chờ sau khi mỗi hộ đều có người đại diện đến, Lục Thanh An và Lục Bảo Quốc thay phiên nhau lên sân khấu nói những lời kích động lòng người. Đơn giản là cảm ơn tổ quốc cảm ơn Đảng, sau đó lại khích lệ xã viên phía dưới một phen, khiến cho phía dưới vỗ tay như sấm dậy.

Cuối cùng, kế toán Lục Hành Quân mới lên sân khấu tuyên bố, giá trị thực của công điểm năm nay. Sau khi nghe được giá trị công điểm năm nay là một hào hai, đám người bên dưới đều sục sôi.

Chờ mọi người náo nhiệt xong, đại đội trưởng mới tuyên bố sẽ bắt đầu phân chia lương thực.

Các cán bộ của đại đội đã sớm bày bàn và cân ở trước cửa kho hàng, nhân viên phân phối cũng đã sớm chờ lệnh trong kho hàng. Các xã viên cũng ở bên cạnh chờ đợi, chờ gọi đến nhà mình thì đi vào kiểm tra đối chiếu với kế toán, sau đó vào kho lấy lương thực rồi chia tiền.

Cấp bậc khẩu phần lương thực của nông thôn ở huyện Thanh Khê dựa theo cấp bậc lao động, tổng cộng chia làm 5 cấp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-83.html.]

Nam lao động trung niên ăn lương thực cấp một, mỗi năm 600 cân; Nữ lao động trung niên ăn lương thực cấp hai, mỗi năm 500 cân; Lao động cấp ba và trẻ em từ 8 đến 12 tuổi ăn lương thực cấp ba, mỗi năm 420 cân; Trẻ em từ 3 đến 7 tuổi ăn lương thực cấp bốn, mỗi năm 300 cân; Trẻ em dưới hai tuổi, ăn lương thực cấp năm, mỗi năm 180 cân.

Đại đội thôn Lục Gia là dựa theo nguyên tắc “Người bảy công ba” mà chia lương, lương thực đầu người chiếm bảy phần, lương thực từ công điểm chiếm ba phần, ngoại trừ trẻ con.

Lấy người ăn lương thực cấp một làm ví dụ, 600 cân lương thực này, lương thực đầu người chiếm 70%, có thể chia 420 cân. Còn lại, phải dựa vào công điểm để chia, cứ mười công điểm là có thể lấy thêm một cân lương thực. Nếu năm nay có 1900 công điểm, lương thực được chia là 190 cân, như vậy năm nay có thể chia đến 610 cân lương thực.

Đương nhiên phân chia lương thực không thể toàn bộ là lương thực tinh, mà phân theo nguyên tắc ba bốn ba. Tức lúa mì/lúa nước chiếm 30%, ngô chiếm 40%, khoai lang chiếm 30%.

Lấy lương thực cấp một làm ví dụ, lúa mì/lúa nước được chia 180 cân, ngô được chia 240 cân, khoai lang được chia 180 cân.

Đương nhiên, có một số gia đình có đông người nhưng ít sức lao động, có thể thương lượng với đại đội, đổi lương thực tinh thành lương thực thô đồng giá trị.

Rất nhanh, đã gọi đến tên Lục Thanh An, Lý Nguyệt Nga gọi Tô Mạt đến hỗ trợ.

Lục Thanh An là bí thư chi bộ, tính điểm bằng người có công điểm cao nhất đại đội, là 2100 công điểm. Lý Nguyệt Nga có 1560 công điểm, hai vợ chồng, một người ăn lương thực cấp một, một người ăn lương thực cấp hai. Lục Bá Minh là người già, tính theo sức lao động cấp ba, ăn lương thực cấp ba.

Lục Thanh An, tính lương thực đầu người là 420 cân, lương thực từ công điểm là 210 cân, tổng cộng có 630 cân lương thực.

Lý Nguyệt Nga tính lương thực đầu người là 350 cân, lương thực theo công điểm là 156 cân, tổng cộng chia 506 cân lương thực.

Lục Bá Minh tinh lương thực đầu người là 294 cân, không có lương thực theo công điểm, tổng cộng là 294 cân lương thực.

Một nhà ba người cộng lại, tổng cộng có thể chia 1430 cân lương thực. Theo nguyên tắc ba bốn ba, có thể chia số lương thực tinh (lúa mì/lúa nước) 429 cân, ngô 572 cân, khoai lang 429 cân.

“Vợ thằng ba, bột mì và gạo, con thích cái nào hơn?” Lý Nguyệt Nga hỏi Tô Mạt.

“Hả? Con sao cũng được, không có kén.” Tô Mạt có chút khó hiểu.

“Lương thực tinh với thóc lấy 100 cân, những thứ khác đều lấy lúa mì.” Lý Nguyệt Nga nói với tiểu đội trưởng phụ trách phân phối, sau đó đưa bao bố mà mình mang theo cho anh ta.

Rất nhanh, nhân viên phân phối bên trong đã khiêng ra lương thực tương ứng, lần lượt cân ở trên cái cân trước cửa.

Sau khi xác nhận số lượng lương thực thì đến việc chia tiền.

Hai vợ chồng Lý Nguyệt Nga, tổng cộng 3660 công điểm. Năm nay mỗi lao động được phân phối 32 ngày công nghĩa vụ, tức là mỗi người giảm 320 công điểm. Công điểm còn lại mới được tính thành tiền.

Sau khi trừ ngày công nghĩa vụ, hai vợ chồng còn lại 3020 công điểm. Giá trị của công điểm là một hào hai, trị giá 362.4 đồng.

Nhưng số tiền này, còn phải trừ tiền lương thực và tiền chia thịt, nếu còn dư mới chia cho cá nhân.

Lương thực đều tính theo giá thu mua của nhà nước, lúa mì là 0.13 đồng một cân, 329 cân là 42.77 đồng; Thóc 0.95 đồng một cân, 100 cân chính là 95 đồng; Năm xu một cân ngô, 572 cân chính là 28.6 đồng; Khoai lang hai xu năm một cân, 429 cân chính là 10.73 đồng.

Tổng cộng lương thực là 91.6 đồng.

Sau đó đến việc phân thịt, tiêu chuẩn phân phối thịt là cứ 500 công điểm có thể chia một cân thịt. Với công điểm của vợ chồng Lý Nguyệt Nga, có thể chia được hơn bảy cân, Lý Nguyệt Nga lấy luôn tám cân, ba cân mỡ, năm cân thịt.

Thịt theo giá của xã cung ứng, miếng mỡ heo 1.2 đồng/cân, thịt 0.8 đồng/cân, tổng cộng tiền thịt là 7.6 đồng.

Đại đội còn phát cho mỗi hộ 2 cân bông, tiền bông tổng cộng 2.3 đồng.

Dầu cũng được phân chia cho mỗi người khoảng ba lạng, ba người nhà Lục Thanh An, một tháng có một cân dầu, một năm 12 cân dầu. Dầu lạc 0.9 đồng/cân, tiền dầu tổng cộng là 10.8 đồng.

Ngoài những thứ này, Lý Nguyệt Nga lại xin đại đội 20 cân đậu nành, 20 cân đậu xanh, đậu nành 3.34 đồng, đậu xanh 4 đồng, tổng cộng là 7.34 đồng.

Tất cả những thứ này cộng lại, tổng cộng là 119.64 đồng.

Trước đó nhà họ Lục cũng không nợ tiền của đại đội nên cuối cùng chia cho Lý Nguyệt Nga số tiền 242.76 đồng. Lý Nguyệt Nga suýt chút nữa đã cười lệch miệng.

Có thể được chia nhiều tiền như vậy, một là bởi vì năm nay công điểm đắt giá, giá trị tăng khoảng 50% so với năm ngoái. Hai là một nhà ba người, hai người có sức lao động mạnh. Lục Thanh An còn được tính theo công điểm cao nhất, Lý Nguyệt Nga cũng là người làm giỏi, mỗi ngày đều lấy được bảy tám công điểm.

Sức lao động nhiều, lại không có người liên lụy, đương nhiên tiền cũng được chia nhiều hơn.

Giống như một số nhà có ít sức lao động, trẻ em lại nhiều, sẽ không có nhiều tiền như vậy. Có một số gia đình, trả hết tiền nợ năm ngoái ở đại đội, có khi còn không được chia tiền.

Lĩnh tiền xong, Lý Nguyệt Nga kéo xe đẩy tới, nhờ các mấy chàng trai bên cạnh mang lương thực lên xe hộ, sau khi gọi được hai chàng trai, bà ấy cũng bắt đầu trở về.

Tô Mạt muốn tới giúp, Lý Nguyệt Nga xua tay không cho, bảo cô ở đây chờ, nói sẽ đến cô nhanh thôi.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 84



Mọi người vây xem thấy Lý Nguyệt Nga được chia nhiều tiền như vậy, đều vô cùng vui vẻ. Chắc bọn họ cũng được nhiều không kém, năm nay sẽ trải qua mùa đông không tệ.

Lưu Ngọc Chi cũng rất hưng phấn, điểm công tác của nhà cô ấy gần bằng nhà cha mẹ chồng, thế nhưng bọn họ có nhiều hơn một đứa trẻ, có lẽ cũng được chia nhiều.

Lục Quế Hoa thì không vui như vậy, bởi vì từ khi Lục Vệ Quốc làm công nhân, cô ta không còn tích cực làm việc, mỗi ngày chỉ cần sáu điểm công tác có thể hưởng đồ ăn loại hai là được.

Vậy nên cô ta chỉ có 1280 điểm công tác, trừ đi tiền sinh hoạt của gia đình, chỉ sợ không dư thừa quá nhiều.

Lý Nguyệt Nga xong, đến lượt Lục Hành Quân, Lưu Ngọc Chi chạy nhanh tiến lên.

Lục Hành Quân là kế toán, cũng là người có điểm công tác cao nhất, 2100 điểm công tác. Hàng ngày Lưu Ngọc Chi làm việc đều so sánh với Lý Nguyệt Nga, không mong cầu nhiều hơn mẹ chồng, nhưng tuyệt đối không thể ít hơn. Vậy nên Lưu Ngọc Chi cũng được 1580 điểm công tác.

Hơn nữa hàng ngày bọn trẻ đi nhổ cỏ lợn được thêm hai điểm công tác, cộng lại là 315 điểm công tác. Cả nhà Lục Hành Quân được 3995 điểm công tác.

Lục Hành Quân, hưởng lương thực loại một, lương thực nhân khẩu 420 cân, lương thực điểm công tác 210 cân, tổng lương thực 630 cân.

Lưu Ngọc Chi, hưởng lương thực loại hai, lương thực nhân khẩu 350 cân, lương thực điểm công tác 158 cân, tổng lương thực 508 cân.

Lục Phượng Cần, chín tuổi, hưởng lương thực loại ba, lương thực nhân khẩu 420 cân.

Lục Ái Quốc, Lục Quốc Cường, một đứa bảy tuổi, một đứa bốn tuổi, đều hưởng lương thực loại bốn, lương thực nhân khẩu 300 cân, hai người là 600 cân.

Tổng cộng nhà Lục Hành Quân được chia 2158 cân lương thực, chia theo nguyên tắc ba bốn ba, 647.4 cân lương thực tinh, 863.2 cân ngô, 647.4 cân khoai lang.

Lưu Ngọc Chi muốn lương thực tinh là 200 cân thóc, còn lại thì là lúa mì. Thóc 19 tệ, lúa mì 58.162 tệ. bắp 43.16 tệ, khoai lang 16.185 tệ, tổng lương thực là 136.51 tệ.

Nhà Lục Hành Quân có giới hạn tám cân thịt, mỡ lá heo thì hai cân, vậy nên tiền thịt là 7.2 tệ.

Nhà Lục Hành Quân có năm người, mỗi tháng có 1.5 cân dầu, một năm 18 cân, tiền dầu là 16.2 tệ.

Tiền bông là 2.3 tệ.

Lưu Ngọc Chi làm việc gì cũng làm theo mẹ chồng, vậy nên cô ấy cũng muốn 20 cân đậu tương, 20 cân đậu xanh, tổng cộng 7.43 tệ.

Tổng số tiền nhận được sau khi khấu trừ là 169.55 tệ.

Nhà Lục Hành Quân có tổng cộng 3995 điểm công tác, trừ 640 điểm công tác phân bổ, còn lại 3555 điểm công tác, trị giá 402.6 tệ, trừ 169.55 tệ thì còn 233.05 tệ.

Khi đến nhận tiền, Lưu Ngọc Chi đứng thẳng lưng, số tiền này không ít hơn tiền lương một năm của chú hai là mấy.

Mấy năm nay, bởi vì nhà cô ấy không gửi tiền về nhà, luôn cảm thấy không đứng thẳng lưng được. Nhà chú hai còn nói bọn họ chiếm hời.

Nhìn số tiền được chia, theo như cách nói của cô ấy, mấy năm nay nhà bọn họ cũng bị chiếm hời không ít.

Nhà Lục Hành Quân xong thì đến nhà Lục Vệ Quốc.

Bởi vì Lục Vệ Quốc đang làm việc ở nhà xưởng công xã, vậy nên lương thực vẫn ở đại đội.

Nhà Lục Vệ Quốc chỉ có Lục Quế Hoa làm việc, hai đứa bé còn nhỏ, bình thường cũng không đi nhổ cỏ lợn, chỉ có 1280 điểm công tác.

Lục Vệ Quốc là công nhân của công xã, cũng được hưởng lương thực loại một, nhưng chỉ được 420 cân lương thực.

Lục Quế Hoa, hưởng lương thực loại hai, 350 cân lương thực nhân khẩu, 128 cân lương thực điểm công tác, tổng cộng 478 cân lương thực.

Hai đứa trẻ đều hưởng lương thực loại ba, 300 cân.

Nhà Lục Vệ Quốc được chia tổng cộng 1498 cân lương thực, chia theo nguyên tắc ba bốn ba, 449.4 cân lương thực tinh, 599.2 cân ngô, 449.4 cân khoai lang.

Lục Quế Hoa muốn lương thực tinh là 100 cân thóc, lương thực tinh 54.92 tệ, ngô 29.96 tệ, khoai lang 11.24 tệ, tổng tiền lương thực là 96.12 tệ.

Họ chỉ có giới hạn hai cân rưỡi thịt, mỡ lá heo thì không có, thịt 2 tệ.

Tiền dầu 12.96 tệ, tiền bông 2.3 tệ, hai loại đậu nặng 20 cân, tổng 7.34 tệ.

Sau khi khấu trừ các loại tiền thì còn 120.72 tệ.

Lục Quế Hoa có 1280 điểm công tác, trừ 320 điểm phân bố, còn thừa 960 điểm công tác, trị giá 115.2 tệ, trừ đi thì còn nợ đại đội 5.52 tệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-84.html.]

Nội tâm Lục Quế Hoa suy sụp.

Người khác đều được chia nhiều tiền như vậy, cô ta không được thì thôi, vậy mà còn nợ đại đội. Nhưng điều khiến cô ta khó chịu đó chính là nhà anh cả được chia hơn hai trăm.

Nhà cô ta có nhiều con trai, số lương thực này chỉ ăn trong nửa năm, muốn ăn trong một năm, chắc chắn phải bỏ thêm tiền.

Lục Quế Hoa đen mặt trả tiền, dáng vẻ đó giống như ai nợ cô ta mấy ngàn tệ vậy.

Sau lượt Lục Vệ Quốc, đến lượt Lục Trường Chinh, Lục Trường Chinh là quân nhân, lương thực không ở đại đội, vậy nên chỉ có Tô Mạt.

Tô Mạt không ngờ mình cũng được chia lương thực, cô nghe thấy tên thì chạy lên.

Năm ngoái, những thanh niên trí thức vừa đến giống Tô Mạt không được tham gia chia lương thực, nhưng năm nay thu hoạch bội thu, đại đội đã phá lệ cho bọn họ tham gia.

Vừa tiến lên trước, Tô Mạt nhìn thấy mấy chữ chói lọi "lao động hạng ba" sau tên của cô.

Tô Mạt:...

Trời đất ơi! Cô không cần mặt mũi sao?

Tại sao tất cả mọi người đều hưởng lương thực loại hai, cô lại là lao động hạng ba, hưởng lương thực loại ba?

"Anh cả, sao em lại là lao động hạng ba?" Tô Mạt không phục, cô nhỏ giọng hỏi Lục Hành Quân.

Lục Hành Quân khẽ ho: "Đây cũng là bình thường, quả thật điểm công tác của em hơi ít."

Mặc dù cô mới đến, nhưng 71 điểm công tác thì thật sự là quá ít, ngay cả Mã Tiểu Quyên lười biếng, thích dùng mánh khoé cũng có 128 điểm công tác. Có thể được xét là lao động hạng ba, có lẽ đây là nể mặt cô là con dâu của bí thư chi bộ.

"Được rồi, em dâu ba kiểm tra xem có vấn đề gì không." Lục Hành Quân nhanh chóng nói sang chuyện khác, đưa sổ đăng ký cho Tô Mạt.

Tô Mạt, lao động hạng ba, hưởng lương thực loại ba, 294 cân lương thực nhân khẩu, 7 cân lương thực điểm công tác, tổng cộng 301 cân lương thực.

Theo nguyên tắc ba bốn ba, 90.3 cân lương thực tinh, 120.4 cân ngô, 90.3 cân khoai lang.

Tô Mạt muốn toàn bộ lương thực tinh là thóc, lương thực tinh 8.58 tệ, ngô 6 tệ, khoai lang 2.26 tệ, tổng cộng 16.84 tệ.

Thịt thì không được chia.

Dầu, một năm 3.6 cân, 3.24 tệ.

Bông 2.3 tệ.

Đậu tương đậu xanh, Tô Mạt cũng theo người trước, muốn 20 cân, 7.34 tệ.

Sau khi khấu trừ thì còn 29.72 tệ.

Tô Mạt có 71 điểm công tác, cô mới đến nên không cần chia điểm phân bố, giá trị điểm công tác là 8.52 tệ, trừ hết thì còn nợ đại đội 21.2 tệ.

Hơn nữa lúc Tô Mạt vừa đến, cô mượn đại đội 10 cân bột ngô, 20 cân vụn ngô, 30 cân khoai lang.

Lục Hành Quân hỏi Tô Mạt trả bằng lương thực hay là bằng tiền, Tô Mạt lựa chọn trả tiền.

Một cân bột bắp 9 xu, 9 cân là 9 hào, một cân vụn ngô 7 xu, 20 cân là 1.4 tệ, một cân khoai lang 2.5 xu, 30 cân là 7.5 hào. Tổng tiền nợ chỗ này là 2.75 tệ.

Vậy nên Tô Mạt nợ đại đội tổng cộng 23.95 tệ.

Tô Mạt yên lặng trả tiền nợ, cô đã hết nợ.

"Em dâu ba, nếu em muốn mua lương thực, nhớ phải đến sớm. Năm nay mọi người được chia nhiều tiền, chắc chắn sẽ có không ít người muốn mua lương thực." Lục Hành Quân nhắc nhở.

"Vâng, cảm ơn anh cả." Tô Mạt cảm ơn.

Đừng nhìn số lương thực được chia này, mọi người cũng không được chia quá nhiều. Vậy nên khi thu hoạch tốt, mọi người được chia tiền thì đều mua lương thực của đại đội.

Lúc ít tiền thì mua lương thực phụ. Năm nay mọi người được chia nhiều tiền, có lẽ sẽ có không ít người mua lương thực tinh, có tiền ai mà không muốn ăn ngon.

Lục Hành Quân nhìn Tô Mạt, thấy cô không giống người ăn lương thực phụ, vậy nên anh ta mới nhắc nhở cô, để tránh lúc đó lương thực tinh đã được bán hết.

Như vậy phải đến hợp tác xã mua bán để mua, không nói đến chuyện đắt, mà còn cần phiếu.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 85



Mặc dù số lương thực này không nhiều hơn người khác, nhưng dù sao cũng hơn ba trăm cân, mang về cũng rất mệt mỏi.

Nhà họ Lục có xe ba gác, Lý Nguyệt Nga vận chuyển xong, đến lượt Lưu Ngọc Chi. Lục Quế Hoa thì đang xếp hàng chờ, của Tô Mạt chỉ có ba túi, không cần dùng xe ba gác.

Tô Mạt đang tìm người trông lương thực giúp, cô nhìn thấy Lục Quốc Cường chạy tới thì túm cậu bé lại.

"Quốc Cường, cháu ở đây trông lương thực giúp thím, thím về lấy xe đạp đến vận chuyển về nhà."

Lục Quốc Cường đang vui vẻ, mẹ cậu bé vừa nói hai ngày nữa sẽ mua trứng gà cho cậu bé ăn. Cậu bé đang định khoe khoang với đám bạn nhỏ nên không quá nguyện ý.

Nhưng Lục Quốc Cường nhớ đến lời anh Quốc Đống nói thím ba là người biết võ, sợ mình không đồng ý, cô sẽ đá bay cậu bé, vậy nên đành phải gật đầu đồng ý.

Tô Mạt dịch ba bao tải sang một bên để Lục Quốc Cường trông coi, còn mình thì chạy về nhà lấy xe đạp.

Cô cũng không mang bao tải đến, ba bao tải này được đại đội cho mượn, lát nữa sẽ phải trả lại.

Tô Mạt đạp xe trở lại rất nhanh, còn mang theo hai cái sọt, cô cho hai tải nhẹ vào trong sọt buộc ở hai bên, tải nặng thì cột vào sau xe.

Ba trăm cân đè lên xe đạp, cảm giác xe đạp đã bênh lên. Tô Mạt không dám đạp, chuẩn bị dắt về.

Cô cho Lục Quốc Cường hai viên kẹo, rồi đuổi cậu bé đi, lúc này mới dắt xe trở về.

Sau khi trở về, Tô Mạt quét sạch sẽ một góc trong phòng để đồ, rồi để khoai lang ở đó.

Hạt ngô và hạt thóc thì để trong sọt, sau này sẽ mang đến xưởng công xã xay thành gạo và vụn ngô.

Xưởng công xã có may xay gạo và máy xay bột bằng điện, nhưng cần trả phí gia công.

Đương nhiên đại đội cũng có cối đá xay và máy giã gạo, những ai không muốn tốn tiền có thể đến đó làm thủ công, chỉ là chất lượng làm ra không tốt bằng máy.

Tô Mạt ở nhà tiếp tục đan áo len, đợi đến gần giờ thì đi mua lương thực.

Mới vừa đan được một lúc, Tô Mạt chợt nghe thấy giọng Lý Nguyệt Nga, cô đi ra ngoài thì thấy bà ấy xách một túi đồ đi vào.

Tô Mạt hoảng sợ, vội vàng đến giúp đỡ.

"Con dâu ba à, lương thực này của con chắc chắn không đủ ăn, mẹ và cha đã thương lượng cho con một túi lúa mì này." Lý Nguyệt Nga nói.

"Mẹ, như vậy sao được, con không đủ lương thực thì sẽ đến đại đội mua. Hai người cho con thì hai người ăn gì." Tô Mạt cũng không muốn dành đồ ăn của người lớn.

Lý Nguyệt Nga xua tay: "Cha mẹ lớn tuổi rồi, không ăn nhiều lắm, ở nhà vẫn đủ ăn. Con cứ nhận đi, đỡ phải đi mua."

"Được rồi, mẹ còn phải trở về thu dọn nữa." Nói xong, Lý Nguyệt Nga hấp tấp rời đi.

Tô Mạt thở dài, đây là tấm lòng của họ, cô cũng không thể trả lại. Sau này làm việc chăm chỉ, rồi đền bù lại cho họ là được.

Tô Mạt cất lúa mì vào căn phòng phía tây, sau đó cô tiếp tục đan áo len. Không lâu sau thì đến giờ, cô mượn bao tải, đạp xe đạp đến kho hàng của đại đội.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lục Hành Quân, có không ít người đến mua lương thực.

May mà đại đội cũng có nhiều lương thực.

Sau khi chia lương thực xong, Lục Thanh An và Lục Bảo Quốc thấy càng ngày càng nhiều người đến mua lương thực, bọn họ bàn bạc ra được một phương án.

Mỗi hộ chỉ được mua nhiều nhất 100 cân lương thực tinh, nhiều nhất 300 cân lương thực phụ.

Nếu không thì sẽ không bán, nhiều người như vậy, dù nhiều bao nhiêu cũng không đủ, đại đội còn phải dự trữ lương thực chuẩn bị cho chiến tranh.

Tô Mạt xếp hàng một lúc lâu mới đến lượt cô, sau khi trả bao tải cho đại đội, cô đưa bao tải của mình qua, muốn mỗi loại thóc, ngô và khoai lang 100 cân, hết 17 tệ.

Sau khi mang lương thực về nhà, Tô Mạt tiếp tục đan áo len.

Sập tối, đoán rằng Lục Hành Quân đã về nhà, Tô Mạt lấy một chiếc túi, cho áo len vào trong, để cho anh cả ướm thử xem vai và tay áo cần chừa rộng bao nhiêu, để tránh bị chật khi mặc.

Tô Mạt vừa vào đến sân nhà họ Lục, cô bỗng nghe thấy tiếng đập phá ở nhà anh hai, cô không hiểu, vội chạy vào nhà anh cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-85.html.]

Lúc này Lưu Ngọc Chi đang ở trong bếp, chuẩn bị hấp màn thầu.

"Chị dâu, có chuyện gì vậy?" Tô Mạt chỉ nhà anh hai.

Lưu Ngọc Chi cười nhạo: "Hôm nay không được chia tiền, có lẽ là không vui."

"Một mình cô ta nuôi ba miệng ăn, không được chia tiền không phải rất bình thường sao?" Tô Mạt khó hiểu: "Điểm công tác của cô ta vốn không cao."

Không bị trừ nhiều tiền, nên vui mới đúng.

"Người ta không nghĩ như vậy, thích so sánh với người khác, thấy chúng ta được chia nhiều như vậy nên lại ghen ghét."

"Cô ta cũng không nghĩ lại xem, một mình anh cả em đã kiếm được 2100 điểm công tác, hàng ngày chị cũng kiếm được bảy tám điểm công tác, trong nhà còn có hai đứa nhỏ nhổ cỏ lợn giúp để kiếm điểm công tác, có thể giống nhau được sao?" Lưu Ngọc Chi như bắt gặp người có thể giãi bày, cô ấy trút hết nỗi lòng.

"Em không biết đâu, từ khi chú hai đến nhà máy gỗ làm việc, cô ta ỷ vào tiền lương của chú hai, mỗi ngày chỉ kiếm sáu điểm công tác, nhiều hơn một tí cũng không làm. Hai đứa nhỏ trong nhà cũng vậy, ngày nào cũng chơi đùa, không kiếm được một điểm công tác nào."

"Không riêng gì tiền, cô ta còn cho rằng bọn chị chiếm hời của cô, ngày nào cũng châm chọc, việc nhà đều đùn đẩy cho chị, suýt nữa là chị bị cô ta bắt nạt c.h.ế.t rồi." Lưu Ngọc Chi nhớ lại trước kia, mắt đã ươn ướt.

"Ở riêng tốt hơn, sau khi tách nhà mới biết được rốt cuộc ai chiếm hời của ai." Lưu Ngọc Chi thở dài.

"Đúng rồi, em dâu ba, em đến đây có việc gì vậy?"

"Em đã gần đan xong áo len rồi, em đến tìm anh cả để thử xem vai và tay áo cần phải nới rộng bao nhiêu." Tô Mạt cười nói.

"Ôi chao, nhanh như vậy đã sắp xong rồi? Chị xem xem." Lưu Ngọc Chi rửa tay, rồi lại xoa xoa tay.

Tô Mạt lấy áo len trong túi ra cho cô ấy.

Sau khi Lưu Ngọc Chi nhận lấy, cô ấy ngạc nhiên: "Em dâu ba, em đan hoa văn này đẹp quá." Quả nhiên người từ thành phố lớn đến không giống họ.

"Năm nay được chia không ít tiền, chị cũng định đan áo lông cho ba đứa nhỏ, đến lúc đó em có thể dạy chị đan hoa văn này không?"

"Có thể, không thành vấn đề." Đây cũng không phải chuyện lớn: "Khoảng bao lâu nữa thì anh cả về?"

"Nhanh thôi, chị bảo anh ấy đi mua trứng gà cho mấy đứa nhỏ." Lưu Ngọc Chi cười nói, hôm nay vui vẻ, cô ấy dự định nấu một bữa thật ngon.

Những năm này mỗi hộ gia đình chỉ được nuôi ba con gà, bọn họ ra ở riêng nên đã đưa ba con gà ban đầu cho cha mẹ chồng. Cô ấy định đầu xuân mới nuôi gà, vậy nên cũng không có trứng gà.

"Em dâu ba, tối nay ở lại ăn cơm, chị dâu hấp bánh màn thầu." Lưu Ngọc nói.

Trước đó em dâu ba có cho bọn họ thịt thỏ, cô ấy cũng không có gì ngon cho cô, ăn bánh màn thầu chắc là vẫn được.

Tô Mạt xua tay: "Chị dâu, không cần đâu, trước khi đến em đã nấu cơm rồi, vẫn đang hâm nóng trong nồi."

Lúc này, có tiếng xe đạp truyền đến, là Lục Vệ Quốc đã đi làm về.

Lục Vệ Quốc cất xe xong, anh ta nhìn vào trong nhà, Lục Quế Hoa đang ngồi trên ghế, cũng không thấy nấu cơm, vậy nên anh ta hỏi: "Sao em không nấu cơm? Hôm nay chia lương thực thế nào?"

Chỉ một câu đã châm lên ngọn lửa trong lòng Lục Quế Hoa.

"Ha ha ăn, chỉ biết ăn thôi, ba cha con mấy người, không ai làm được việc, chỉ muốn dựa vào em để sống."

Lục Vệ Quốc khó hiểu: "Hôm nay em ăn phải thuốc nổ sao? Phát điên cái gì vậy? Anh dựa vào em để sống từ khi nào?"

"Em phát điên? Em điên rồi, bị dồn nén đến điên rồi. Anh không sống dựa vào em? Tiền lương mấy năm nay của anh đều nộp lên trên, nhưng lương thực của anh thì đều dựa vào điểm công tác mà em kiếm."

"Ha ha ha... Đưa tiền cho người khác, còn lương thực thì để em mua, trên đời đâu có chuyện tốt như vậy." Lục Quế Hoa càng nói càng lớn tiếng.

"Có mấy người thật sự là không thể không chiếm hời của người khác được. Khi ở riêng thì lấy nhiều tiền hơn, điểm công tác thì lại giữ khư khư. Đúng là ăn nhiều cũng không sợ thủng bụng."

Lưu Ngọc Chi ở đối diện nghe không chịu nổi, cô ấy lập tức xông ra ngoài, hai tay chống hông, bốp chát lại người đối diện.

Tô Mạt:...

Vậy nên bây giờ cô nên khuyên can? Hay là đứng bên cạnh yên lặng ăn dưa?

Đang chờ trực tuyến, rất cấp bách!
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 86



Sau khi Lưu Ngọc Chi rời đi, cuộc tranh cãi bắt đầu nổ ra, Lục Quế Hoa cũng tung đòn phản kích, hai người càng nói càng hăng, chẳng mấy chốc đã cãi nhau ầm ĩ.

Tô Mạt ngượng ngùng đứng sang một bên, đúng là đi không được mà không đi cũng không được.

Lúc ấy Lý Nguyệt Nga đang làm bánh bao cuộn, nghe hai cô con dâu cãi nhau càng lúc càng căng, bà ấy cầm chày cán bột đi tới định răn dạy hai ba câu.

Thấy Tô Mạt đứng bên cạnh đang không biết làm thế nào cho phải, bà ấy đành đè nén mấy lời mắng chửi xuống rồi vẫy tay với cô.

“Vợ thằng ba, con tới đây. Đừng để ý bọn họ, để hai đứa nó cãi nhau mình đi.”

Mối hận tích trong lòng đã lâu, giờ bộc phát ra cũng tốt. Tránh để kìm nén mãi rồi lại gây ra chuyện lớn gì đó. Bà ấy cũng muốn xem thử xem hai cô con dâu này ấm ức bao nhiêu chuyện.

Tô Mạt thấy Lý Nguyệt Nga gọi thì vội vàng chạy tới, theo bà ấy vào phòng bếp.

Cảm ơn mẹ chồng đã cứu cái mạng chó này của cô! Cô thật sự không biết cách khuyên can.

Dù sao mẹ chồng cũng đã nói là cứ để bọn họ cãi nhau, vậy thì cứ để thôi! Vừa hay cô có thể hóng cho đỡ tò mò.

Mặc dù nghĩ là vậy, nhưng Tô Mạt vẫn làm bộ khó xử: “Để như vậy thì hình như không được hay lắm.”

“Có gì mà không hay, hai đứa nó thường cạnh tranh với nhau, để chúng nó cãi nhau một lần cũng tốt.” Lý Nguyệt Nga nói: “Nếu biết trước thế này thì ngày xưa đã cho ở riêng hết rồi, mọi người ở cách xa nhau chút sẽ yên bình hơn.”

Thật ra bà ấy thì chẳng thấy vấn đề gì nghiêm trọng, chủ yếu là cha vốn không được khoẻ, nếu ngày nào cũng nghe hai cháu dâu cãi nhau thế này thì e là sẽ rất khó chịu.

“Có chuyện gì mà con tới đây vậy?” Lý Nguyệt Nga hỏi, bà ấy nghĩ Tô Mạt tới đây tìm mình.

“Con gần đan xong áo len cho Trường Chinh rồi, tới đây tìm anh cả ướm thử.” Tô Mạt nói.

“Ai u, nhanh thế sao, đưa mẹ xem thử.”

Tô Mạt lấy chiếc áo len đan ra lần nữa, sau khi nhìn thấy cái áo, Lý Nguyệt Nga cười tít mắt.

“Khéo tay quá, đúng là rất đẹp. Chắc chắn thằng ba sẽ thích lắm đây.”

Chỉ cần nhìn qua cũng biết chiếc áo này được đan rất cẩn thận, Lý Nguyệt Nga chưa từng gặp ai đan áo len đẹp như vậy bao giờ. Thằng ba đúng là may mắn, cưới được người vợ yêu thương mình như thế.

Lý Nguyệt Nga xem xong, bảo Tô Mạt mau cất áo len đan đi. Phòng bếp đang mịt mù khói lửa, đừng để bẩn áo.

Tô Mạt vừa giúp Lý Nguyệt Nga nhóm lửa vừa vểnh lỗ tai nghe.

Hai cô con dâu thì vẫn tranh cãi gay gắt về chủ đề ai chiếm lợi nhiều hơn ai, câu chuyện kéo dài ra đủ thứ vấn đề. Từ tranh cãi về tiền bạc đến công điểm, rồi lại bẻ sang nhà ai làm bao nhiêu việc, nhà ai ăn những cái gì. Tóm lại là chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi gì họ cũng đề cập đến hết, xem ra họ cũng nhịn nhục trong lòng từ lâu lắm rồi.

Tô Mạt cảm thấy mệt mỏi, may là cô không cần ở chung với bọn họ, chứ không ngày nào cũng chạm mặt thì hỏi sao không mâu thuẫn cho được?

Niềm an ủi duy nhất ở đây là dù họ có cãi nhau ầm ĩ đến mức nào cũng không liên lụy tới nhà em ba. Xem ra họ cũng tự hiểu rõ, nhà Trường Chinh không chiếm chút lợi gì của bọn họ.

Bốn cha con Lục Hành Quân xách theo một rổ trứng gà, vừa đi về vừa nói nói cười cười. Khi vào đến sân, phát hiện hai thủ phạm đang cãi nhau ầm ĩ, bọn họ bỗng sững sờ một chỗ, cũng không biết có nên đi tiếp hay không.

Lục Quốc Cường sợ tới mức khóc oa oa, cậu bé ôm chân Lục Hành Quân quyết không chịu buông tay, cậu bé chưa từng thấy mẹ hung dữ như vậy bao giờ.

Bấy giờ Lục Hành Quân mới hoàn hồn, anh ta vội bế con trai lên rồi dẫn hai cô con gái vào phòng, lúc đi ngang qua còn nói một câu: “Đừng cãi nhau, không có gì phải cãi nhau cả. Có chuyện gì thì ngồi xuống cùng thương lượng giải quyết.”

Và tất nhiên là chẳng ai để ý tới anh ta, hai người vẫn tiếp tục tranh cãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-86.html.]

Lục Thanh An về nhà với nét mặt vui tươi hớn hở, thấy mấy người đứng vây quanh rào tre nhà mình từ đằng xa, sau khi đến gần lại nghe thấy tiếng ồn ào, ông ấy đanh mặt.

“Về đi, không có gì hay ho để nghe hết.” Lục Thanh An đuổi mấy bà hàng xóm lắm chuyện đi.

Lục Thanh An bước vào sân, khi biết thủ phạm đứng sau vụ ồn ào cãi vã là hai cô con dâu, mặt ông ấy đen như đ.í.t nồi.

“Tranh cãi gì thế hả! Có cần tôi đến bộ đại đội mượn cho hai cô hai cái loa tới đây không, để gào lên cho to thêm nữa?” Lục Thanh An răn dạy.

Hai cô con dâu thấy cha chồng lên tiếng mới chịu ngậm miệng, sau đó xoay người vào nhà với thái độ bực bội.

Lục Thanh An vào phòng bếp, ông ấy nói với Lý Nguyệt Nga: “Bà không nghe thấy tiếng hai cô con dâu của bà cãi nhau à? Sao không biết để ý gì thế.”

“Tôi nghe thấy, hai đứa nó lớn tiếng như vậy, tai tôi cũng đâu có điếc. Nhưng chúng nó ấm ức cũng lâu rồi, nhẫn nhịn lâu ngày cũng không phải cách, cứ để chúng nó cãi nhau một trận đi cho xong chuyện.” Lý Nguyệt Nga nói.

“Bà không biết tình trạng sức khoẻ của cha sao? Bà để hai đứa nó làm ầm lên như thế rồi ảnh hưởng tới cha, đã vậy còn bị người ngoài cười chê nữa.”

“Tôi biết, tôi cũng không định để hai đứa nó cãi nhau lâu. Nếu ông không về thì lát nữa tôi cũng sẽ lên tiếng nhắc nhở thôi. Nhà ai mà chẳng có mâu thuẫn cãi vã, có gì đáng cười đâu, hai đứa con trai ông cũng ở nhà mà có thấy đứa nào ra khuyên vợ.” Lý Nguyệt Nga nói.

“Hai đứa nó cũng ở nhà à?” Lục Thanh An nổi giận, ở nhà mà vẫn để vợ làm ầm ĩ lên như thế: “Đúng là không đứa nào…”

Bấy giờ Lục Thanh An mới nhìn thấy Tô Mạt đang ngồi trong góc nhóm lửa, ông ấy vội ngậm miệng, nói với vẻ ngượng ngùng: “Vợ thằng ba cũng ở đây à.”

Tô Mạt cười ngượng nghịu nhưng vẫn lễ phép đáp lại: “Dạ.”

“Mẹ, bánh bao cuốn của mẹ cũng sắp xong rồi, con về trước đây.” Tô Mạt đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Được rồi, con về đi.” Lý Nguyệt Nga xua tay, biết cứ để Tô Mạt ở đây thêm cũng chỉ khiến bầu không khí thêm ngượng ngùng.

Tô Mạt lấy áo len rồi nhanh chóng rời đi, lúc đi dang qua sân, cô lại bị Lưu Ngọc Chi gọi lại.

“Em ba, anh cả về rồi này, để anh ấy ướm thử cho em đi.”

Tô Mạt chỉ đành vào nhà, lấy Lục Hành Quân ra để ước chừng chiều cao và độ rộng của áo.

Lúc ra ngoài, Lưu Ngọc Chi xấu hổ: “Em ba, để em cười chê rồi.”

Tô Mạt xua tay: “Chị dâu cả, hàm răng trên hàm răng dưới còn có lúc va nhau, huống hồ là người với người.”

Lưu Ngọc Chi cười: “Vốn định mời em ở lại ăn cơm, nhưng bây giờ mới vừa hấp đồ xong, đợi lát nữa chị bảo người mang mấy cái bánh sang cho em.”

“Thật ra cũng không cần thiết lắm đâu chị dâu cả, cơm nồi nhà em vẫn còn ấm.” Dứt lời, Tô Mạt sải bước rời đi.

Thời điểm chị em dâu nhà họ Lục vẫn đang sống mái với nhau, Lục Trường Chinh đã về tới quân đội. Lúc về đến nơi có làm gì cũng không kịp nữa, việc đầu tiên anh làm là đến phòng thu phát hỏi xem có thư tín hay cuộc gọi nào tìm anh không.

Sau khi nhận cái lắc đầu, Lục Trường Chinh cảm thấy hơi thất vọng.

Tại sao vợ vẫn chưa viết thư cho anh? Chẳng lẽ vợ không nhớ anh sao?

Đúng rồi, anh bị triệu tập về đơn vị gấp, chắc vợ sợ sẽ làm phiền nên không dám viết thư cho anh. Vậy thì anh sẽ viết thư gửi về cho vợ, nói với cô rằng mình đã tới đơn vị bình an.

Thôi bỏ đi, gửi thư thì lâu lắm, ngày mai tới gửi điện báo là được.

Đúng rồi, anh nhớ năm nay sẽ phát áo khoác mới, ngoài Bắc lạnh, chắc chắn vợ anh không quen. Đến lúc đó anh sẽ đổi một chiếc kích cỡ nhỏ hơn rồi gửi áo khoác mới về cho vợ, nhân tiện ghé xã phục vụ quân nhân thử xem có thực phẩm dinh dưỡng gì rồi mua gửi về cho vợ.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 87



Huyện Thanh Khê quá nhỏ, ở đấy không có nhiều đồ tốt.

Ngày hôm sau, Lục Trường Chinh đi gửi điện báo cho Tô Mạt từ lúc sáng sớm, sau đó anh lại ghé xã phục vụ xem thử, mua một hộp thịt và kẹo sữa. Khi nhìn thấy sữa bột, anh mua hai túi, đợi đến lúc nhận áo khoác mới sẽ gửi cả thể về cho vợ.

Lục Trường Chinh nhìn sữa bột trong tay, tự dưng anh nghĩ đến một vấn đề. Hai ngày đó anh đã cố gắng cày cấy như vậy rồi, không biết vợ có mang thai không.

Ngày hôm sau, Tô Mạt bừng tỉnh bởi tiếng kêu gào thê thảm của anh hai.

Đại đội thôn Lục Gia giữ lại mười con heo để chia thịt, lần này họ g.i.ế.c bốn con trước để chia thịt cho mọi người ăn đỡ thèm. Còn sáu con đợi đến trước tết mới giết, chia thịt cho mọi người ăn tết.

Mấy con heo đợt này được đại đội chăm khá tốt, trước khi tới trạm thu mua, mỗi con cũng phải một trăm bốn mươi cân trở lên, thậm chí có con nặng tới hơn một trăm sáu mươi cân.

Mặc dù mười con heo còn lại có hơi gầy, nhưng từ giờ đến tết vẫn còn hơn ba tháng nữa, nuôi đến tết chúng cũng sẽ phát triển đến ngưỡng một trăm sáu mươi cân trở lên thôi.

Dù gì cũng tỉnh dậy rồi, Tô Mạt không có ý định ngủ nướng thêm nữa. Cô đứng dậy ra ruộng rau xem thử, đúng là có ít sương, xem ra sau này cô phải dùng ít cuống lúa mì che chắn cho chúng vào buổi tối.

Nhiệt độ ở miền Bắc giảm rất nhanh, một khi có không khí lạnh tràn về, nhiệt độ giảm vèo vèo. Tối qua, lúc Tô Mạt đi ngủ, cô phải lấy chăn bông ra đắp.

Tô Mạt đoán nếu thời tiết cứ phát triển theo đà này thì chậm nhất một tháng nữa sẽ có tuyết rơi.

Tô Mạt tăng lượng dị năng truyền vào mấy luống rau, cố gắng khống chế số rau để có thể thu hoạch trong vòng nửa tháng tới. Dù sao thì Tô Mạt đã trồng số rau này được nửa tháng rồi, trồng hơn một tháng có thu hoạch cũng không tính là lạ.

Cắt cải trắng lúc nó vẫn hơi mềm, còn củ cải thì bé chút vẫn nhổ được.

Nếu mọi người có hỏi tại sao rau phát triển nhanh mà tốt như vậy thì cô sẽ nói là vì đất này chưa từng được canh tác, trồng trọt nên phì nhiêu.

Có cả chục nghìn cân mẫu nông sản trước mắt, rau xanh của cô chỉ lớn nhanh hơn người khác có chút thôi, đâu phải chuyện gì lớn.

Mà rau của cô đâu có phát triển trong mười ngày nửa tháng đâu, ít cũng hơn một tháng rồi. Rau dưa trong nhà kính của đời sau nó cũng phát triển với tốc độ này, không hề vi phạm quy luật sinh trưởng của thực vật, ngay cả người của viện nghiên cứu Nông Nghiệp có tới nghiên cứu cũng không phát hiện ra vấn đề gì bất thường.

Bữa sáng, Tô Mạt chỉ nấu một ít mì trứng đơn giản, mì cô lấy sẵn từ trong không gian.

Ăn xong, Tô Mạt lại tiếp tục công việc đan áo len. Đêm qua chiến đấu hăng hái hồi lâu, cô đã đan được hai phần ba của một ống tay áo rồi.

Cô định là hôm nay sẽ đan xong, đợi đến khi thịt chia hết rồi sẽ xem còn thừa hay không. Nếu có cô sẽ mua một ít về làm nấm thịt sốt gửi đến cho Lục Trường Chinh.

Lý Nguyệt Nga xếp hàng nhận thịt chia từ lúc sáng sớm, lần này bà ấy yêu cầu bốn cân thịt trước. Hai cân thịt mỡ, hai cân thịt ba chỉ. Bà sẽ dán mỡ heo để ép ra dầu ăn, còn hai cân thịt ba chỉ sẽ để lại nhà một cân, một cân gửi cho vợ thằng ba, cô không có thịt.

Nhận thịt xong, Lý Nguyệt Nga xách giỏ tới thẳng chỗ Tô Mạt.

“Vợ thằng ba này, con không được chia thịt nên mẹ mang đến cho con một cân.” Lý Nguyệt Nga bước vào nhà.

“Không cần đâu mẹ à, lát nữa con tới đại đội mua là được rồi. Mẹ cầm về nhà mà ăn.” Bấy giờ Tô Mạt đang ngồi đan áo len trên giường trệt, nghe mẹ chồng nói vậy thì vội từ chối.

“Lần này g.i.ế.c ít lợn, chia ra cũng chẳng còn lại nhiều, con có đi cũng chỉ mua được mấy miếng xương cốt linh tinh thôi. Cầm lấy đi, người một nhà cả, không cần khách sáo.” Lý Nguyệt Nga đặt thịt lên thớt rồi xoay người rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-87.html.]

Tô Mạt nhìn miếng thịt trên thớt, cảm giác ấm áp len lỏi trái tim cô.

Đây liệu có phải cái gọi là đổi sự chân thành lấy chân thành không? Cô đối xử với bố mẹ chồng tốt, bố mẹ chồng cũng bắt đầu nghĩ cho cô.

Tô Mạt quyết định lúc làm nấm thịt sốt sẽ làm nhiều hơn chút rồi gửi cho nhà bố mẹ chồng một phần. Nếu không đủ thịt, cô sẽ dùng thịt trong không gian, đợi lúc nào mua thêm là được.

Đến giữa buổi sáng, Tô Mạt vác giỏ đến bộ đại đội, quả nhiên là chẳng còn thừa lại gì cả, chỉ có một ít xương.

Tô Mạt lấy hai miếng xương to để ninh canh, xong lại mua thêm mấy cái xương sườn. Xương sườn ở thời đại này không nhiều thịt được như các đời sau, dường như thịt đã bị lọc hết sạch rồi. Sau đó Tô Mạt mua thêm nửa cái đầu heo, đại khái khoảng ba đến bốn cân.

Xương sườn và xương thường giá năm hào, nửa cái đầu heo là tám hào, tổng cộng hết một tệ ba.

đầu heo rẻ mà cũng có khá nhiều thịt nên rất nhiều người muốn mua. Có điều là những thứ như vậy thường chỉ dành cho người hỗ trợ g.i.ế.c lợn.

Tô Mạt không biết nên mở miệng hỏi mua thẳng luôn. Người chịu trách nhiệm bán thịt cũng khá tâm lý, thấy Tô Mạt muốn mua, anh ta chỉ do dự một lúc xong cũng quyết định bán cho cô.

Vì thế Tô Mạt đã mượn danh cháu gái bí thư, con dâu bí thư chi bộ, vợ sĩ quan quân đội để mua nửa cái đầu heo về.

Sau khi chia thịt xong, mùi thịt bay khắp mọi ngóc ngách trong thôn. Tô Mạt về đến nhà, cô nhóm lửa ở cái bếp lò nhỏ, lấy bốn cân mỡ heo mua trước đó ra cắt thành từng miếng nhỏ, cho vào nồi hầm rồi đặt lên bếp lò nhỏ đun sôi.

Sau đó, Tô Mạt tiếp tục chiến đấu hăng hái với cái áo len của mình, mãi đến giữa buổi chiều, cô mới hoàn thành.

Mỡ heo đã sôi từ lâu, Tô Mạt đặt nồi sang một bên, để nó nguội đi rồi đông cứng lại.

Tô Mạt lấy lọ tráng men mới mua, rửa sạch sẽ xong lau khô, múc một ít mỡ heo vào lọ tráng men rồi đậy nắp lại, buộc chặt bằng cuống lúa mì, sau đó cất vào không gian.

Cô định lúc đó sẽ gửi tới chuồng bò, thỉnh thoảng ăn chút mỡ heo cũng giống như đang ăn thịt.

Còn lại hơn nửa nồi mỡ lợn, Tô Mạt cất hết vào không gian, thỉnh thoảng lấy ra xào rau cũng khá tiện. Tất nhiên, cô cũng cất luôn tóp mỡ vào không gian, khi nào làm bánh bao sẽ lấy ra sau.

Chuẩn bị xong hết mọi việc, Tô Mạt bắt đầu xử lý mấy món đồ cô vừa mua hôm nay.

Đầu tiên là rửa sạch đầu heo, sau đó Tô Mạt đặt một cái nồi đun lớn lên bếp lò nhỏ, đổ nước lạnh vào nồi, thả đầu heo vào, thêm ít nước sốt kho, định kho đầu heo.

Tô Mạt lấy mấy củ khoai tây to trong không gian ra, đợi đến khi sắp kho xong đầu heo, cô bỏ khoai vào.

Sau đó, cô bắt đầu làm nấm thịt sốt.

Dù gì cũng mất công làm rồi, Tô Mạt quyết định làm nhiều hơn chút. Trong không gian cô có năm cân thịt, cô lấy bốn cân ra. Cô sẽ gửi cho Lục Trường Chinh một ít, nhà họ Lục, chuồng bò, Canh Trường Thanh, mỗi nơi một ít.

Lần trước cô thấy bữa ăn của Canh Trường Thanh cũng không có món gì ngon bổ, lần này làm ít nấm thịt sốt gửi anh ta ăn với cơm cũng tốt.

Cán bộ tốt cần được trân trọng!

Thời điểm Tô Mạt đang làm nấm thịt sốt, người đưa thư đạp xe tới bộ đại đội.

Hôm nay, sau khi phân phát thịt xong, các cán bộ đại đội ở lại bộ đại đội hết, họ đang cùng thảo luận xem nên cử bao nhiêu người đi đào kênh nước.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 88



Bấy giờ mọi người đã bàn bạc xong, đang chuẩn bị ai về nhà nấy.

Lục Thanh An đi ra, nhìn thấy người đưa thư, ông ấy cười hỏi: “Hôm nay đại đội chúng tôi lại có thư gì à?” Gần đây thư từ cũng không ít.

Người đưa thư gật đầu: “Có điện báo của cô Tô Mạt, tôi tới đưa cho cô ấy, phiền ông báo cô ấy tới đây lấy giúp tôi.”

“Có điện báo sao? Từ đâu gửi về?” Lục Thanh An hỏi.

“Quân khu Thẩm Dương.” Người đưa thư nói với vẻ mặt đồng cảm, thường thì điện báo từ quân khu gửi tới không phải chuyện gì tốt.

“Ở đâu?” Lục Thanh An cất cao giọng.

“Quân khu Thẩm Dương.” Người đưa thư lặp lại.

Lục Thanh An bỗng cảm thấy cơ thể ớn lạnh, ông ấy như bị rút cạn sức lực.

Quân khu Thẩm Dương là chỗ thằng ba đang làm việc cơ mà? Ông ấy nghĩ đến chuyện thằng ba bị triệu tập gấp, rồi lại nghĩ tới cựu quân nhân tham gia quân ngũ đã hi sinh, bộ đội gửi điện báo về là để…

Lục Thanh An bước đi loạng choạng, người đưa thư hoảng sợ, vội chạy lên đỡ ông ấy.

“Bí thư chi bộ Lục, ông làm sao vậy?”

“Đưa điện báo cho tôi, Tô Mạt là con dâu thứ ba nhà tôi, để tôi xem.” Giọng Lục Thanh An bắt đầu run rẩy.

Người đưa thư biết bí thư chi bộ Lục có cậu con trai đang tham gia quân ngũ, nhưng anh ta cũng không ngờ người tên Tô Mạt lại chính là vợ của đứa con trai đang tham gia quân ngũ kia.

Người đưa tin nhìn Lục Thanh An bằng ánh mắt đồng cảm, sau khi đưa điện báo cho ông ấy, anh ta an ủi: “Chắc không phải chuyện gì xấu đâu.”

Lục Thanh An hít sâu mấy hơi, bấy giờ mới mở điện báo bằng đôi tay run rẩy của mình.

Vừa mở ra xem, bên trên chỉ ghi vài dòng chữ.

“Đã về đến đơn vị bình an, nhớ em, nhớ em nhiều, rất mong nhận được thư của em.”

Lục Thanh An: …

Cái trò trâu bò chó má gì đây không biết, nhớ vợ thì viết bức thư là được rồi, còn gửi điện báo, anh suýt hù c.h.ế.t thằng cha anh đấy.

Sau khi Lục Thanh An về đến nhà, ông ấy đưa điện báo cho Lý Nguyệt Nga, bảo bà ấy cầm đưa Tô Mạt.

“Đây là điện báo thằng ba gửi về cho vợ, bà cầm sang cho Tô Mạt đi. Nhớ nói với con bé một tiếng là tôi tưởng có chuyện gì lớn nên đã mở ra xem trước.”

Lý Nguyệt Nga cầm từ tay chồng, bà ấy hơi căng thẳng: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao phải gửi điện báo về?”

Lục Thanh An xua tay: “Không có vấn đề gì đâu, nó gửi điện báo về bảo vợ viết thư cho mình ấy mà.”

Lý Nguyệt Nga: …

Có phải là sợ nhiều tiền tiêu không hết nên cố tiêu đúng không? Có chuyện gì thì viết thư được rồi, lại còn gửi điện báo nữa. Một chữ trong điện báo này bằng một bức thư đấy.

Thời buổi này, gửi điện báo mất ba xu rưỡi mỗi từ, nhưng thời gian đến tay người nhận khá ngắn. Gửi từ thành phố lớn nhanh nhất là hai tiếng đồng hồ sẽ đến nơi, còn khu vực xa xôi muộn nhất cũng không quá ba ngày.

Lý Nguyệt Nga cầm điện báo đến chỗ Tô Mạt.

Bà ấy vừa tới gần đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, khiến người ta thèm nhỏ dãi, vì thế bà ấy vừa sải bước vào sân vừa hỏi: “Vợ thằng ba này, con đang nấu gì thế, thơm quá.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-88.html.]

Bấy giờ Tô Mạt đang băm thịt, nghe thấy tiếng người, cô vội cất khoảng ba phần tư số thịt vào không gian.

“Con kho đầu heo ý mà.” Tô Mạt trả lời.

“Thằng ba gửi điện báo về, mẹ cầm tới cho con đây.” Lý Nguyệt Nga nói: “Cha con tưởng là có chuyện gì lớn nên đã mở ra xem thử.”

Tô Mạt không ngờ Lục Trường Chinh lại gửi điện báo về cho mình, thời buổi này, nếu không có chuyện gì lớn thì người ta sẽ chọn viết thư. Vậy nên cũng không thể trách Lục Thanh An vì đã mở ra xem được.

“Không sao đâu mẹ, cũng tại cha lo lắng quá thôi.”

Tô Mạt rửa tay rồi nhận điện báo từ tay Lý Nguyệt Nga, sau khi mở ra đọc, cô khẽ mỉm cười.

Người này đúng thật là! Gửi điện báo về chỉ để bảo cô viết thư cho anh. Vừa đúng lúc cô đan xong áo len rồi, đợi ngày mai cô sẽ đi gửi cho anh.

Lý Nguyệt Nga thấy Tô Mạt đang băm thịt nên hỏi: “Con đang chuẩn bị làm bánh bao à?”

Tô Mạt lắc đầu: “Dạ không phải, con định làm nấm thịt sốt, định ngày mai sẽ gửi cho Trường Chinh.”

Lý Nguyệt Nga xua tay cười: “Được rồi, vậy con làm tiếp đi.” Thằng ba sốt ruột quá rồi, dù nó không gửi điện báo về thì ngày mai vợ nó cũng gửi thư cho nó thôi.

Sau khi Lý Nguyệt Nga rời đi, Tô Mạt lại lấy thịt trong không gian ra băm tiếp.

Băm nhuyễn rồi, cô nêm gia vị cho thịt. Tiếp theo, Tô Mạt cho ít dầu vào chảo, đổ thịt băm vào đảo qua với dầu cho đến khi cạn nước rồi thêm nước tương đen, nước tương nhạt, đường, bột ngũ vị hương và hạt tiêu xay. Tô Mạt xào thịt băm đến khi có mùi thơm, sau đó bỏ nấm đã thái hạt lựu vừa đảo qua dầu vào, bỏ thêm tương đậu nành, đảo liền tay. Đợi đến khi xào chín và có mùi thơm thì cho một lượng nấm mật ong vừa phải vừa đảo qua dầu ban nãy, rắc một ít hạt mè trắng lên trên, sau đó bắc ra khỏi nồi.

Nấm mà Tô Mạt dùng là nấm mật ong tươi lấy từ trong không gian, sau khi rửa sạch sẽ, cô xào trực tiếp với dầu. Làm như vậy sẽ có những cây nấm vừa thơm lại ngon.

Tô Mạt lấy nấm thịt số ra để nguội, tiếp theo đi kiểm tra thịt đầu heo kho, thấy thịt đã mềm, cô vớt ra ngoài. Sau đó lại cắt khoai tây đã chuẩn bị thành khối vuông, bỏ vào nước kho nấu.

Tiếp đến, Tô Mạt lấy bốn hộp nhựa trong suốt dùng để đựng đồ ăn nhẹ từ trong không gian, xé hết nhãn mác, kiểm tra xem có dấu vết của thời đại sau này hay không rồi mới cầm đi rửa sạch phơi khô, đợi lát nữa nấm thịt sốt nguội sẽ bỏ vào.

Mà lúc này thịt heo cũng đã gần nguội, Tô Mạt bóc lớp thịt bên trên, cắt thành từng miếng nhỏ rồi cho vào hầm với khoai tây thêm một lúc. Đợi khoai tây mềm, cô bắt đầu bưng nồi lên.

Đầu tiên cô đổ đầy hai cái hộp cơm nhôm mới mua cách đây mấy ngày, đến lúc đó cô sẽ cầm tới chuồng bò cho cha mẹ.

Số còn lại cô chia làm hai phần, một phần để mình ăn, còn một phần đợi lát nữa cầm đi cho ba người già kia.

Sau đó, Tô Mạt đổ sốt nấm đầy bốn cái vại lớn. Gửi hai vại cho Lục Trường Chinh, một vại cho chuồng bò, một vại cho Canh Trường Thanh. Số còn lại cô cũng chia làm hai phần, một phần cho nhà họ Lục, một phần để lại mình ăn.

Còn về xương thường và xương sườn, cô không có ý định chế biến chúng hôm nay nên cất luôn vào không gian, đợi sau này lấy nấu canh.

Chuẩn bị xong xuôi hết mọi việc, Tô Mạt đeo giỏ tre, dùng vải che lại rồi cầm tới nhà họ Lục.

Lý Nguyệt Nga thấy Tô Mạt lại mang đồ tới thì vừa cảm động lại vừa bất lực.

“Cái con nhóc này, cái gì cũng cầm tới cho cha mẹ thì con ăn gì?”

“Ở nhà vẫn còn mà, cũng không có nhiều thịt đâu ạ, chủ yếu là nấm với khoai tây.” Tô Mạt cười nói: “Mẹ, nhà con không có đủ lọ, mẹ có thể đổ sốt nấm này ra một cái bình, sau này dùng trộn với mì hoặc ăn với bánh bao cũng ngon.”

“Được rồi.” Lý Nguyệt Nga nhìn lọ sốt nấm, còn nói là không có nhiều thịt, e là bà ấy cho cô một cân thịt, cô đưa lại bà ấy nửa cân rồi cũng nên.

Đứa nhỏ này, thật thà đến mức khiến người ta đau lòng.

Thấy Tô Mạt lại mang đồ đến, dâu cả với dâu hai cũng thấy hơi ngượng ngùng.

Dâu hai thì vẫn bình thường, bọn họ cũng chỉ có một cân rưỡi thịt, nhà cha mẹ chồng được chia nhiều hơn bọn họ, bọn họ không cho cũng không có gì để nói.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 89



Nhưng dâu cả lại có tới tám cân thịt, lần này cô ấy đặt trước bốn cân, cũng là hai cân mỡ hai cân thịt. Hai cân thịt ấy Lưu Ngọc Chi cầm đi muối một cân, còn một cân thì băm ra làm nhân sủi cảo.

Bữa trưa ăn một ít, buổi tối cũng không ăn nhiều.

“Cha thằng bé này, anh có muốn cầm một bát sủi cảo qua cho cha mẹ không?” Lưu Ngọc Chi hỏi. Cô ấy nghĩ cha mẹ chồng cũng được chia thịt nên không cho.

Lục Hành Quân xua tay: “Em ba vừa cầm cho cha mẹ rồi, họ già ăn không được mấy, ăn không hết nhiều thế đâu. Lần sau chúng ta cho.”

Ngẫm nghĩ một lúc, Lục Hành Quân lại nói: “Lần sau có gì ngon em hãy nhớ tới cha mẹ, dù cho nhiều ít cũng được, tối thiểu phải cho họ.”

Lưu Ngọc Chi nghe vậy lại thấy không vui, cứ như cô ấy là người keo kiệt phàm ăn vậy.

“Thì cũng tại em nghĩ cha mẹ cũng có nhiều thịt như chúng ta rồi mà, bọn họ chỉ có ba miệng ăn, nhưng chúng ta thì tận năm miệng ăn đấy. Ngày nào lũ trẻ cũng mong được ăn ngon.”

“Có nhiều thì cho nhiều, có ít thì cho ít, dù chỉ cho họ chút ít thôi cũng là cho, cũng là lòng hiếu thảo của chúng ta.” Lục Hành Quân nói, anh ta là anh lớn trong nhà, anh ta nên gánh vác trọng trách hiếu thảo với ông bà già mới phải.

“Em là dâu trưởng, cũng phải làm gương cho các em chứ.”

Lưu Ngọc Chi cười chế giễu: “Dâu trưởng ấy à? Vợ thằng ba còn được, chứ anh thấy vợ thằng hai đấy, cô ta coi em là chị dâu cô ta bao giờ chưa?”

Lục Hành Quân cứng họng, không còn lời gì để nói.

Ngày hôm sau, Tô Mạt ăn sáng xong, cô đạp xe tới bưu điện gửi đồ cho Lục Trường Chinh.

Ngoài áo len và sốt nấm ra thì cô cũng gửi khá nhiều hạt dẻ, hạch đào với hạt thông. Tối qua cô viết một lá thư cho anh, kể về một số chuyện xảy ra gần đây, cũng ngỏ ý mơ hồ rằng mình nhớ anh, dặn dò anh chú ý đến sự an toàn và sức khỏe bản thân.

Nghĩ là gửi ở bưu điện công xã còn phải thêm một ít thủ tục nên Tô Mạt tới thẳng bưu điện huyện để gửi, Thời điểm đóng gói, Tô Mạt còn dặn nhân viên bọc sốt nấm mấy lớp, tránh để lúc vận chuyển sốt rỉ ra ngoài làm bẩn áo len.

Nhiều đồ nên dù đường khá ngắn nên vẫn tốn một tệ.

Gửi đồ xong xuôi, Tô Mạt lại đi rút năm mươi tệ mà bác gái gửi cho. Cô ngẫm nghĩ một lúc, thấy nên gọi điện cho bọn họ để nói sơ qua về tình hình bên này.

Tô Mạt báo số điện thoại cho nhân viên trực bốt, đầu dây bên kia bắt máy, nhân viên mới gọi Tô Mạt vào.

Hôm nay Tô Đình Đức không có nhà, chỉ có Phó Mạn Hoa và anh họ thứ hai của Tô Mạt – Tô Dịch Viễn. Người nghe máy là Tô Dịch Viễn.

“Em gái, anh nghe cha mẹ nói em đã cưới chồng bên đó rồi hả? Sao lại như vậy?” Tô Mạt vừa mới alo, giọng điệu kích động của Tô Dịch Viễn đã truyền tới.

“Anh hai, sao anh lại ở nhà?” Cô nhớ hình như Tô Dịch Viễn không phải bộ đội ở tỉnh Quế.

Tô Dịch Viễn lớn hơn nguyên chủ bốn tuổi, lúc còn nhỏ, anh ta cũng từng sống ở Thượng Hải một thời gian, mối quan hệ giữa anh ta và nguyên chủ rất tốt. Anh ta cũng là người thường xuyên gửi tiền và đồ cho nguyên chủ.

“Tại sao anh lại không được ở nhà? Anh đã được điều đến tỉnh Quế rồi, đừng có lảng sang chuyện khác nữa, nói nhanh đi, tại sao em đã đi cưới chồng rồi?”

Lúc Tô Dịch Viễn về nhà, sau khi nghe che mẹ nói xong, anh ta suýt tức chết. Nếu không phải tại anh ta vừa được điều đến đây nên chưa thể xin nghỉ phép, chắc anh ta sẽ lao tới tỉnh Hắc Giang ngay mất.

Tô Mạt đành kể lại chuyện Lục Trường Chinh cứu mình cho anh ta.

“Vậy là em phải cưới cậu ta chỉ vì chuyện này thôi?” Tô Dịch Viễn thật sự không tin nổi.

“Cũng không hẳn là vì chuyện này, chủ yếu là do anh ấy trông đẹp trai, đúng kiểu mà em thích.”

Tô Dịch Viễn: …

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...ng-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-89.html.]

“Em gửi một tấm ảnh cậu ta tới đây cho anh, anh muốn xem thử cậu ta đẹp trai đến mức nào.” Tô Dịch Viễn suýt sặc, anh ta rất muốn xem đó là người thế nào mà có thể khiến em gái anh ta vừa liếc mắt cái đã thích.

Nhà họ Tô cũng toàn người ưa nhìn, thường là những người đẹp trai anh tuấn trong miệng người khác.

“Gửi rồi, mấy ngày trước em có gửi một ít nấm mật ong, hạt dẻ linh tinh cho mọi người qua bưu điện. Chắc tầm mấy ngày nữa là tới nơi.” Lúc Tô Mạt ra bưu điện gửi đồ lần trước, cô cũng gửi luôn một tấm ảnh qua đó.

“Em gửi mấy thứ kia làm gì? Em để lại mà ăn, không đủ tiền thì cứ nói với anh hai, anh hai sẽ gửi tiền cho em.”

“Anh hai, em đủ tiền tiêu mà. Mấy thứ kia là em nhặt được từ trên núi, là đặc sản của vùng núi phía Bắc đấy, ở phía Nam không có đâu. Em gửi qua bưu điện rồi, mọi người ăn thử nhé.”

Tô Dịch Viễn nghe xong mà suýt oà khóc, cô em gái nhỏ dễ thương của anh ta lại đi lên núi để nhặt đồ, vất vả biết bao.

Đang lúc Tô Dịch Viễn định biểu diễn trò lừa tình thì Phó Mạn Hoa đứng bên cạnh đã đánh anh ta: “Gọi điện thoại đường dài rất tốn kém, nói ngắn gọn thôi, hỏi xem em gái con gọi tới là vì chuyện gì.”

Tô Dịch Viễn cứng họng, bấy giờ mới hỏi: “Em gái, em gọi điện thoại tới thế này có chuyện gì không?”

“Anh hai, có phải bác cả đang đứng bên cạnh anh không? Để em nói chuyện với bác gái đi.”

Tô Dịch Viễn đành đưa điện thoại cho Mạn Hoa với thái độ rất không tình nguyện.

“Bác cả, cháu nhận được tiền rồi, sau này bác không cần gửi nữa đâu. Cháu đã gặp ông nội Trương, bọn họ đều cho cháu tiền, cháu đủ tiền tiêu mà.” Tô Mạt nói.

“Cháu gặp bọn họ à? Bọn họ thế nào rồi? Ông già có khoẻ không?”

“Tinh thần khá ổn định, nhưng người thì gầy đi nhiều lắm. Cháu sẽ dành thời gian để tới thăm bọn họ thường xuyên hơn, dặn bọn họ chăm sóc sức khoẻ thật tốt.”

“Được, cháu cũng nhớ chăm sóc bản thân cho tốt đấy.” Phó Mạn Hoa nhắc nhở.

“Cháu biết rồi, bác cả không cần lo lắng đâu. Mấy ngày trước cháu tới chỗ chú Canh, chú ấy cũng cho cháu một trăm tệ.” Tô Mạt cũng nói khéo là Canh Trường Thanh cũng giúp đỡ bọn họ.

“Ừm, chú Trường Thanh của cháu là người tốt, nhưng chú ấy cũng bận bịu công việc, cháu đừng tới tìm chú ấy quá nhiều.”

Có Canh Trường Thanh đứng trên âm thầm bảo vệ, cuộc sống của những người đó sẽ không tới mức quá khổ sở. Nhưng nếu để liên lụy tới Canh Trường Thanh thì e là tương lai khó đoán trước được lắm.

“Cháu hiểu mà, bác cả yên tâm.”

“Được rồi, có lẽ hai tháng nữa bác sẽ tới thành phố Hải, đến lúc đó bác sẽ tìm cháu.” Phó Mạn Hoa nói.

“Dạ, lúc nào tới bác cả cứ nói với cháu một tiếng, cháu sẽ tới huyện thành đón bác.” Có tuyến xe đi từ thành phố đến huyện Thanh Khê.

“Được, đến lúc đó bác sẽ gửi điện báo cho cháu.” Phó Mạn Hoa nói.

Sau đó hai người hỏi thăm sức khoẻ nhau rồi cúp máy, Tô Dịch Viễn vẫn đang đứng bên cạnh đợi đến lượt mình nói chuyện thấy vậy thì giận đến mức trợn tròn mắt.

Cuộc trò chuyện lần này kéo dài mười phút, tốn mười một tệ của Tô Mạt.

Nói chuyện điện thoại xong, Tô Mạt nghĩ đến việc tới hợp tác xã mua bán mua ít thịt, số thịt cô mua trước đó cũng chỉ còn một cân.

Bao gồm cả những gì Canh Trường Thanh thì hiện giờ trong tay Tô Mạt có phiếu mười cân thịt. Cô tới đó trước xem thịt thế nào rồi sẽ quyết định mua mấy cân sau.

Tô Mạt ra khỏi bưu điện không bao lâu thì gặp chị Lưu.

Chị Lưu đang nói chuyện cười đùa với một người phụ nữ trung niên đẩy xe đạp, nhìn thấy Tô Mạt, chị Lưu vội chạy đuổi theo cô.

“Em gái Tô, em đi đâu vậy?” Chị Lưu thấy trên xe đạp Tô Mạt chỉ treo một cái sọt, hơn nữa nó cũng không đựng cái gì nên hơi thất vọng.
 
Back
Top