Dịch Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 350



Buổi tối hôm sau, Từ Khải Phát đi tìm Tô Dịch Viễn, đưa tiền bán kim cương cho anh ta.

Số tiền này vượt xa dự đoán của Tô Dịch Viễn, trước đó Từ Khải Phát từng nói anh ta thu mua một con cá vàng nhỏ khoảng 180 - 200 tệ, Tô Dịch Viễn nghĩ rằng thứ này nhiều lắm cũng chỉ 1000 tệ, không ngờ lại bán được 1800 đô la Hồng Kông.

"Anh Phát, anh không tự bù tiền vào đó chứ?"

"Người anh em à, tôi làm ăn thành thật, một là một, hai là hai, không lấy tiền của anh, cũng không tự bù tiền vào." Từ Khải Phát nghiêm túc nói, tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn, không thể hoà làm một.

Cùng lắm là anh ta sẽ không lấy tiền của anh em.

Tô Dịch Viễn cười hì hì đi vào phòng, cầm ba viên kim cương ra đưa cho Từ Khải Phát, cũng hai cara, có một viên lớn hơn, anh ta định để dành sau này sẽ bán.

"Anh Phát, anh tìm cơ hội bán mấy viên này luôn giúp tôi."

Từ Khải Phát:...

"Ông chủ kia đã về Hồng Lông, dạo này không vận chuyển hàng hoá. Đến khi nào chuyển hàng thì đưa cho tôi."

Tô Dịch Viễn xua tay: "Không sao, cứ để ở chỗ anh, bán rồi đưa tiền cho tôi là được."

"Anh sợ tôi lấy kim cương của anh sao?" Từ Khải Phát tức giận nói.

Thằng nhóc này, còn thử anh ta, Từ Khải Phát anh ta thèm mấy ngàn tệ này sao? Khinh thường ai vậy? Nếu có mấy chục vạn, có lẽ anh ta còn cân nhắc.

Tô Dịch Viễn cười: "Anh Phát đừng tức giận, tôi chưa từng va vấp cảnh đời. Không phải anh nói thói đời hiểm ác, không được tin tưởng người khác sao?"

Từ Khải Phát:...

Hình như anh ta từng nói vậy.

"A Viễn, tôi coi anh là anh em, chỉ cần anh không hại tôi, tôi sẽ không hại anh."

"Vâng vâng vâng, tôi lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi tự phạt ba chén." Tô Dịch Viễn cười rót uống hết ba chén rượu, sau đó đưa kim cương cho Từ Khải Phát.

Từ Khải Phát nhận lấy, để vào cặp tài liệu.

"A Viễn, anh thiếu tiền sao? Tại sao lại muốn bán kim cương?" Từ Khải Phát hỏi, anh ta cảm thấy sau này thứ này sẽ có giá trị hơn.

Theo lý Tô Dịch Viễn cũng không thiếu tiền mới đúng, trước đó anh ta có công việc tốt như vậy, trong nhà lại không có gánh nặng, bây giờ anh ta đang đi học, cũng được trả lương.

"Tôi muốn mua nhà."

"Mua nhà làm gì? Anh không có phòng ở sao?"

"Em gái tôi nói, vùng này rất có thể sẽ được quy hoạch thành thành phố thương mại, nhân lúc bây giờ chưa có nhiều người phát hiện thì mua mấy toà, sau này sẽ cho thuê hoặc buôn bán đều được. Anh Phát, anh có tiền thì cũng vài toà, sẽ không sai đâu."

"Em gái anh?"

"Đúng, em gái tôi, thủ khoa kỳ thi đại học ở Quảng Đông, trước đó còn là chủ nhiệm bộ phận phiên dịch của trung tâm ngoại thương." Tô Dịch Viễn kiêu ngạo: "Ánh mắt của em ấy sẽ không sai."

"Thật sao?" Địa bàn của anh ta mà sao anh ta không nhận được chút tin tức nào?

"Đương nhiên, anh cho rằng ai cũng có thể thi được thủ khoa sao?" Tô Dịch Viễn hừ một tiếng, anh em cũng không thể nghi ngờ em gái anh ta: "Sau này sẽ giới thiệu cho anh, em gái tôi là một người rất đặc biệt."

"Trước đó em ấy đã mua một toà bên phố Cao Đệ."

"Anh Phát, mối quan hệ của anh rộng rãi, hãy để ý giúp anh em, nếu có người bán thì báo cho tôi trước."

"Được."

Từ Khải Phát đồng ý.

Đồng thời anh ta cũng quyết định mua. Tiền để ở đâu cũng như nhau, còn không bằng đầu tư vào bất động sản. Hơn nữa công việc của anh ta rất mạo hiểm, ngộ nhỡ ngày nào đó anh ta gặp xui xẻo, ít nhất còn có chỗ dung thân, không đến mức lưu lạc đầu đường.

Cuối tuần, Tô Mạt dẫn gia đình đến cửa hàng bách hoá, mua quần áo cho hai đứa trẻ.

Mấy ngày nay nhiệt độ giảm, hai đứa bé lớn nhanh, quần áo mùa đông năm trước đã ngắn, Tô Mạt lười sửa lại, nên đã đi mua mới.

Bọn họ vừa lên đến tầng bán quần áo của cửa hàng bách khoá, chưa kịp đi dạo, chợt nghe thấy có người gọi cô.

"Keira!"

Tô Mạt quay lại, đúng là Tô Cảnh dẫn theo vài người đang đi dạo. Thương nhân nước ngoài muốn mua đồ thường sẽ đến cửa hàng Hữu Nghị, rất ít khi đến cửa hàng bách hoá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-350.html.]

"Anh Louis, xin chào." Tô Mạt lễ phép chào hỏi.

"Đây là chủ nhiệm bộ phận phiên dịch cũ của trung tâm ngoại thương, Keira Tô." Tô Cảnh giới thiệu với đồng nghiệp.

Tô Cảnh nói tiếng Trung, xem ra những người này cũng đều là người Trung."

Mọi người chào hỏi nhau xong, Tô Cảnh nói với Tô Mạt: "Tôi nghe người ta nói cô đã thi đỗ đại học, chúc mừng cô."

"Cảm ơn."

Tô Mạt thấy ánh mắt của Tô Cảnh có vẻ tìm tòi, cô giới thiệu: "Đây là cha mẹ tôi và hai đứa nhỏ."

Tô Cảnh nghe vậy, vội hơi cúi người, vươn tay với Tô Đình Khiêm: "Chào ông Tô."

Đồng nghiệp của Tô Cảnh thấy thái độ anh ta cung kín như vậy thì ngạc nhiên, nghĩ rằng Tô Đình Khiêm là một nhân vật lớn trong nước.

Bọn họ hiểu con người Louis, nhìn có vẻ tao nhã, thật ra rất kiêu ngạo, anh ta sẽ không để người thường vào mắt.

Tô Đình Khiêm bắt tay với Tô Cảnh, ánh mắt đánh giá anh ta. Chàng trai này không tôi, nói năng cử chỉ đều rất ổn.

Chào hỏi Tô Đình Khiêm xong, Tô Cảnh lại nói với Mạc Ngọc Dung: "Chào bà Tô."

"Con gái bà rất xuất sắc, giúp tôi rất nhiều chuyện, tôi vẫn luôn suy nghĩ không biết cha mẹ như thế nào mới có thể nuôi được một người tài giỏi như vậy. Hôm nay vinh hạnh lắm mới được gặp, không biết hai người có thể ăn trưa với chúng tôi không?"

Hai người nhìn con gái, thấy Tô Mạt gật đầu, lúc này Tô Đình Khiêm mới nói: "Buổi trưa gia đình tôi đến quán cơm quốc doanh ăn cơm, nếu cậu Louis không chê thì đi ăn cơm rau dưa với chúng tôi."

"Vinh hạnh của tôi."

Sau khi quyết định, Tô Cảnh dẫn những người khác tiếp tục đi dạo, không làm phiền gia đình Tô Mạt nữa.

"Louis, ai vậy? Rất có quyền thế trong nước sao?" Có người hỏi.

Tô Cảnh cười, không đáp, những người khác thấy anh ta không trả lời, cũng không hỏi nữa.

Chờ dẫn người đi dạo một vòng, sau khi tiễn người đi, Tô Cảnh rơi vào trầm tư.

Nhìn vẻ ngoài của Tô Mạt, anh ta tưởng rằng gia đình chú thím sống trong nước không tệ, nhưng vừa rồi nhìn thấy mái tóc hoa râm của chú thím, anh ta lại không cho rằng như vậy, dáng vẻ hai người rõ ràng đã trải qua phong sương.

Anh ta từng xem rất nhiều ảnh chụp của chú họ út ở nhà chú ba, thấy đây là một nhân vật rất phong lưu. Nếu ông làm giáo viên đại học thì sẽ không như vậy.

Tô Cảnh đến cửa hàng Hữu Nghị mua đồ chơi cho hai đứa bé, lại nhớ ra quán cơm quốc doanh ở bên cạnh cửa hàng bách hoá, anh ta đặt phòng riêng, sau đó chọn một vị trí dễ thấy ngồi chờ.

Sắp đến giờ ăn, cả nhà Tô Mạt xách theo túi to túi nhỏ đi vào.

Tô Mạt đứng dậy đi qua: "Keira, bên này, anh đã đặt phòng riêng rồi."

Vào phòng riêng, gọi đồ ăn xong, đợi nhân viên phục rời khỏi, lúc này Tô Cảnh mới nâng chén trà lên: "Chú họ, cuối cùng cũng gặp nhanh, cháu kính trà thay rượu, kính chú một ly."

Tô Đình Khiêm trào dâng cảm xúc, đôi mắt ướt át, hỏi: "Ông nội và bà nội cháu có khỏe không? Cha mẹ cháu thì sao? Mọi người đều khỏe mạnh chứ?"

"Họ đều khoẻ mạnh, chú không cần lo lắng. Mấy năm trước cơ thể ông nội hơi yếu, nhưng từ khi tìm được người thân thì đã chuyển biến tốt đẹp."

"Khiến bác lo lắng rồi." Tô Đình Khiêm thở dài: "Bảo bác cả giữ gìn cơ thể, sang năm chú sẽ đi thăm bác ấy."

"Vâng."

Lạc Lạc ngồi bên cạnh nhìn, thì ra chú đẹp trai này là họ hàng của mình.

Tô Cảnh thấy Lạc Lạc như vậy, cười lấy quà để ở ghế lên đưa cho hai đứa nhỏ: "Chào hai cháu, cậu là cậu Tô Mạt của hai cháu, lần đầu gặp mặt không chuẩn bị quà. Cậu chọn hai món đồ chơi ở cửa hàng, hy vọng hai đứa sẽ thích."

Hai đứa bé nhận lấy đồ chơi: "Cảm ơn cậu Tô Cảnh, chúng cháu rất thích."

Tô Cảnh xoa đầu hai đứa nhỏ: "Lần sau cậu đến sẽ mang đồ chơi đẹp hơn cho các cháu." Tô Cảnh tặng Lạc Lạc mô hình xe đồ chơi, tặng An An một con búp bê vải.

Trong nước còn rất ít trò chơi, cho dù ở cửa hàng Hữu Nghị cũng có rất ít lựa chọn.

"Có máy bay trực thăng không?" Lạc Lạc chớp mắt hỏi.

Dạo này cậu bé mê máy bay trực thăng, bởi vì cậu bé nghe được từ các binh linh nói họ sẽ luyện tập nhảy xuống từ máy bay trực thăng, nhưng An An và Lạc Lạc vẫn còn quá nhỏ, Lục Trường Chi lại không ở đây nên không đi được.

"Có, năm tới cậu sẽ mang cho cháu."

"Vâng, cảm ơn cậu." Lạc Lạc cười híp mắt.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 351



Sau khi đồ ăn được bày lên, cửa đóng lại, Tô Cảnh lại trò chuyện với Tô Đình Khiêm.

Chủ yếu nói về cuộc sống sau khi đến nước M của họ, bọn họ tới đó thì ở đâu, bắt đầu gây dựng sự nghiệp thế nào, sau khi ổn định thì làm gì, nói rất nhiều từ cuộc sống hàng ngày đến học tập đến công việc.

Ban đầu chắc chắn là vất vả, dần dần thì khá lên.

Đương nhiên rất nhiều chuyện Tô Cảnh cũng nghe từ cha mẹ, bởi vì lúc mới đến, anh ta vẫn còn là trẻ con. Anh ta chỉ có thể nhớ rõ mọi chuyện từ lúc bốn năm tuổi.

Tô Mạt ngồi bên cạnh lẳng lặng nghe, cô đều không biết những người họ đang nói đến. Trong cuộc trò chuyện của họ còn thường nhắc đến những nhà có mối quan hệ tốt với nhà họ Tô hoặc là họ hàng, có người mất trong lúc chiến tranh, có người thì mất trong khoảng thời gian Tô Trọng Thanh mất.

Nghe Tô Cảnh nói dường như những người này cũng không tầm thường. Tô Mạt cũng không rõ Tô Đình Khiêm có hối hận vì lúc trước không đi cùng họ không.

Sau khi trò chuyện về bên kia, Tô Cảnh lại hỏi cuộc sống của gia đình Tô Đình Khiêm mấy năm nay, nghe xong thì vô cùng thổn thức.

Theo lý mà nói, những cao lao như vậy có thể che chở con cháu mấy đời, nhưng lại thành ra như vậy, đúng là do số phận!

Cũng không biết ông chú có hối hận vì lúc trước không ra nước ngoài không?

Ăn cơm xong trở về, Tô Đình Khiêm như có tâm sự, buổi tối đi ngủ vẫn lăn qua lăn lại.

"Đình Khiêm, anh hối hận vì trước kia không ra nước ngoài sao?" Mạc Ngọc Dung hỏi.

Tô Đình Khiêm xua tay: "Không hối hận, nếu anh đi, hai ta sẽ không gặp nhau, cũng sẽ không có Mạt Mạt."

Tô Đình Khiêm quen Mạc Ngọc Dung năm 1951, hai người nhất kiến chung tình, năm 1952 kết hôn, năm 1953 sinh Tô Mạt.

"Anh chỉ đang cảm thán." Tô Đình Khiêm nói.

"Có đôi khi họa phúc ở đời khó mà lường trước, họa phúc khôn lường. Anh ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều." Mạc Ngọc Dung khuyên nhủ.

Tô Đình Khiêm thở dài, mọi chuyện cứ để sau này tính tiếp, ông không nghĩ nhiều nữa, cũng dần chìm vào giấc ngủ.

*

Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, chớp mắt đã đến cuối tháng mười một.

Hôm nay, Tô Mạt tan học trở về, nhận được điện thoại của Tô Dịch Viễn, bảo cuối tuần cô đến đó một chuyến. Anh ta nói có một căn nhà đang rao bán, bảo cô đi xem.

Cuối tuần, Tô Mạt đạp xe đến chỗ Tô Dịch Viễn, phát hiện trong phòng không chỉ có Tô Dịch Viễn, mà còn có một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc rất sang trọng.

Tô Mạt nghĩ rằng đây là chủ nhà.

"Xin lỗi tôi đến muộn. Xin hỏi nhà ở vị trí nào, bây giờ chúng ta đi xem luôn."

Từ Khải Phát sửng sốt, gấp gáp như vậy sao.

"Không xa, nhưng có thể phải đợi một lát, tôi sai người gọi người ta đến."

Tô Dịch Viễn cười: "Em gái, đây không phải chủ nhà, đây là bạn anh. Không vội, anh giới thiệu hai người làm quen với nhau."

Bây giờ cả người Từ Khải Phát đều không được tự nhiên, hôm nay anh ta được Tô Dịch Viễn dặn đi dặn lại, nói em gái anh ta sẽ đến, bảo anh ta ăn mặc nghiêm chỉnh.

Vì thế Từ Khải Phát cố ý mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, vuốt tóc, đi một đôi giày da sáng bóng, còn thay một chiếc cặp đựng tài liệu mới tinh.

Cán bộ của tỉnh cũng không được anh ta cho thể diện như vậy.

Khi anh ta đi ra, vài đàn em sợ ngây người, nghĩ rằng hôm nay anh ta đi gặp một nhân vật lớn nào đó.

Sau khi thấy Tô Mạt, đàn em của Từ Khải Phát đứng ở xa nhìn chằm chằm mới bừng tỉnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-351.html.]

"Tôi không biết tại sao hôm nay đại ca lại ăn mặc đẹp trai như vậy, thì ra là đi gặp chị dâu."

"Cái gì, chị dâu? Vợ anh Viễn?"

"Anh đúng là ngốc nghếch, là chúng ta có chị dâu."

"Chắc cô gái này là anh Viễn giới thiệu cho đại ca, anh Viễn là sinh viên đại học, còn là con nhà cán bộ, có lẽ cô gái mà anh ấy giới thiệu cũng không tệ. Đại ca độc thân ngàn năm, sắp có thân phận mới rồi."

"Phải không? Đến lúc đó mà có nội gián, một lưới bắt hết chúng ta!"

Đàn em B đánh vào đầu đàn em A: "Anh cho rằng đại ca cũng ngốc như anh sao?"

...

Trên tầng, Tô Dịch Viễn cười giới thiệu Tô Mạt: "Đây là anh em của anh, Từ Khải Phát, anh Phát. Làm thị trường tự do, tin tức nhanh nhạy, nhiều mối quan hệ, em gái có gì cần có thể nhờ anh ấy."

"Anh Phát, xin chào, nghe danh đã lâu." Tô Mạt chào, thì ra đây là "tên đầu trộm đuôi cướp" mà bác cả nói.

Sau hôm Tô Đình Đức đến viện gia chúc, ông ấy nói với bọn họ Tô Dịch Viễn quen một tên đầu trộm đuôi cướp, bảo bọn họ trông chừng giúp.

"Xin chào em gái." Sau khi Từ Khải Phát ngồi xuống, anh ta định vắt chéo chân như thường lệ, nhưng lại nhớ ra hôm nay mình ăn mặc chỉnh tề nên đã nhịn xuống.

"A Viễn bảo tôi hỏi thăm xem có ai bán nhà không, tôi lập tức sai người đi dò hỏi. Nhưng bây giờ ít người bán nhà, rất hiếm mới có một nhà. Chủ nhà bị bệnh, cần tiền để chữa bệnh, nhà cũng không tốt lắm, đã cũ rồi. Khi cô đến xem thì trả giá sau." Từ Khải Phát nghe Tô Dịch Viễn nói Tô Mạt biết tiếng Quảng Đông, anh ta không nói tiếng phổ thông.

"Được cảm ơn anh Phát. Tôi cũng tùy duyên, có thì mua, không có thì thôi." Tô Mạt nói.

Bắt đầu từ năm 80 mới được tự do mua bán nhà ở thị trấn. Nhà ở thị trấn luôn thiếu, hầu hết đều là đơn vị chia cho, chỉ có quyền ở, bởi vậy có rất ít người có suy nghĩ mua bán nhà.

Chỉ có một số ít người bản địa, hoặc một số người cải tạo trở về, không muốn ở đây mới có suy nghĩ bán nhà. Mà lúc này đa số đều bán trong âm thầm, không ai ngốc mà công khai ra ngoài.

Mặc dù Từ Khải Phát kinh doanh ở thị trường tự do, nhưng không có khả năng đến từng nhà để hỏi, cũng chỉ có thể dựa vào vận may. Người của anh ta nhiều, xác suất gặp phải sẽ lớn hơn.

"Nghe A Viễn nói, cô nói bên này có thể trở thành khu thương mại?"

"Tôi cũng chỉ đoán như vậy, xác suất lớn mà thôi. Anh Phát làm kinh doanh, chắc hẳn cũng cảm nhận được sự thay đổi của đất nước, tôi cho rằng Quảng Đông sẽ là tỉnh đi đầu. Mà khu vực này là thích hợp nhất, vừa gần nhà ga, vừa gần các quán xa, đến bến tàu cũng thuận tiện, quan trọng nhất là nơi đây sẽ trở thành khu phố thương mại, nó đã có sẵn nền móng."

Từ Khải Phát gật đầu: "Em gái, nếu không mua cửa hàng mà chỉ mua nhà, em thấy có lợi không?"

"Bây giờ nhà ở Quảng Châu khan hiếm, nếu bên này phát triển, người những nơi khác chắc chắn sẽ đến nơi này. Đến lúc đó có lẽ nhà cũng sẽ được mua bán tự do, giá nhà cũng tăng lên theo."

Bây giờ giá chỉ có mười mấy hai mươi tệ một mét vuông, sau khi cải cách mở cửa sẽ tăng lên bốn mươi năm mươi.

Cô nhớ rõ khu nhà ở thương mại đầu tiên trong nước là Đông Hồ Tân Thôn, được mở bán nội bộ năm 82, giá bắt đầu phiên giao dịch là 700 tệ một mét vương. Mặc dù Đông Hồ Tân Thôn là một trong những khu dân cư cao cấp đầu tiên, giá nhà cũng đắt, nhưng trong cùng thời kỳ giá nhà ở Quảng Châu đã lên đến một hai trăm tệ.

Thế nhưng chỉ trong vài năm, giá nhà đã tăng lên gấp mấy.

Từ Khải Phát đăm chiêu, cô em gái này của A Viễn đúng là nhanh nhạt. Xây dựng mối quan hệ tốt với cô, sau này anh ta cũng có lợi.

Ba người trò chuyện một lúc, dưới tầng có đàn em của Từ Khải Phát đến thông báo, nói chủ nhà kia đã về, bọn họ có thể qua xem.

Ngôi nhà là một căn nhà trệt có sân, nằm phía sau dãy nhà sàn, gần khu phố thương mại nhưng không có mặt bằng kinh doanh. Tổng cộng có năm phòng, cộng thêm một nhà vệ sinh, nhà vệ sinh được xây dựng riêng biệt bên cạnh sân.

Kết cấu căn nhà giống căn nhà ở viện gia chúc mà Tô Mạt đang ở, nhưng cũ hơn rất nhiều, có lẽ diện tích cũng chỉ hơn một trăm mét vuông.

Người trở về là con trai của chủ nhà, một người đàn ông ba mươi tuổi, anh ta đang làm việc ở nhà máy xà phòng gần đây. Gia đình anh ta sống ở nơi này, mặc dù nhà đã cũ, nhưng rộng rãi cũng rất thoải mái.

Cha anh ta bị bệnh, công việc của cha anh ta cũng đã có người khác làm thay, bây giờ nhà xưởng chỉ chi trả một nửa tiền thuốc men. Bệnh của cha anh ta rất nặng, phải dùng thuốc đắt tiền, tiền tiết kiệm của cả nhà sắp hết, không còn cách nào khác, bây giờ chỉ có thể bán nhà để chữa bệnh.

May mà nhà xưởng cân nhắc đến tình hình gia đình anh ta, sắp xếp cho bọn họ hai phòng ở, nếu không thì còn không có nơi để ở.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 352



Nhà đã cũ, lại chỉ có một tầng, chủ nhà ra giá 1000 tệ. Từ Khải Phát mặc cả, cuối cùng chấp nhận 900 tệ.

Tô Mạt lấy tiền trong túi ra, đếm đủ 900 tệ đưa cho người kia, bảo anh ta cầm sổ đỏ đi làm thủ tục với cô.

Chỉ trong hai giờ, tên trong sổ đỏ đã là của Tô Mạt. Bây giờ Lục Trường Chi và cha mẹ đều là nhân viên nhà nước, không viết tên bọn họ để tránh phiền phức không đáng có.

Từ Khải Phát bảo đàn em lấy mấy cái ổ khóa, thay mới khoá cổng và khoá phòng, sau đó đưa chìa khoá cho Tô Mạt.

Thật là dễ dàng, chỉ trong một buổi sáng, mọi chuyện đều xong xuôi.

*

Lúc thay ổ khoá, tên đàn em hơi đần khó hiểu hỏi: "Anh nói xem, rõ ràng đại ca có nhà đẹp, có thể cho chị dâu ở cùng. Tại sao lại mua căn nhà rách nát này?"

Người thông minh kia suy nghĩ nói: "Anh không hiểu được đâu, đây là chiến lược."

"Nếu một người phụ nữ chỉ ham mê tài sản của anh thì người đó không đáng giá. Người phụ nữ tự nguyện đồng cam cộng khổ với anh, người đó mới đáng trân trọng."

"Đại ca làm vậy là muốn thử người phụ nữ kia."

Đàn em B cái hiểu cái không.

Mà nếu là như vậy, sáng nay đại ca ăn mặc chỉnh tề như vậy làm gì? Cứ như lúc trước, áo ba lỗ trắng, quần đùi, không phải càng thật hơn sao?

Ăn mặc chỉnh tề, mua nhà cũ nát? Anh ta không hiểu! Anh ta không hiểu!

Mọi chuyện xong xuôi, Tô Mạt mời Tô Dịch Viễn và Từ Khải Phát đến quán cơm quốc doanh gần đó.

Buổi chiều cô đến thị trường tự do cùng Từ Khải Phát, xem quy mô bên đó của anh ta. Thị trường tự do của Từ Khải Phát nằm sâu trong khu dân cư cách đường Bắc Kinh không xa, bốn phía đều có hẻm nhỏ, nếu có người tới bắt, chạy trốn rất dễ dàng.

Đi vào ngõ nhỏ, Tô Mạt thấy có người nhìn chằm chằm mình. Mấy người kia nhìn thấy Từ Khải Phát đến thì đều ra chào hỏi. Những đàn em đã gặp Tô Mạt sáng nay lại xếp thành một hàng, chào cung kính: "Chào chị dâu."

Tô Mạt hoảng sợ, Từ Khải Phát xấu hổ, vỗ vào đầu hộ: "Mù hết rồi sao, đây là em gái của A Viễn, người ta đã kết hôn rồi, gọi chị Mạt."

"Mấy thằng nhãi con, không có mắt nhìn!"

Đám đàn em ngây ra, đúng là một hiểu lầm lớn, cả đám đều cúi đầu khom lưng: "Chị Mạt, chị Mạt, xin lỗi."

Có thể là bởi vì liên quan đến Từ Khải Phát, Tô Mạt cảm thấy đám đàn em ở chợ đen này hơi đáng yêu, cô cười xua tay: "Không sao."

Dạy dỗ đàn em xong, Từ Khải Phát dẫn người đi vào trong.

Đến khi đến nơi, Tô Mạt ngẩng đầu lên nhìn, mặc dù bảng hiệu đã bị tháo đi, nhưng có thể nhìn ra được đây là nhà thờ tổ.

"Đây là nhà thờ tổ nhà họ Từ." Từ Khải Phát giải thích.

Khóe miệng Tô Mạt run rẩy, đúng là có hiếu, lấy nhà tổ tông để kinh doanh.

Trước hiên có không ít người đang bán hàng, cũng không ít người đang mua đồ. Mấy người họ không dừng lại, đi thẳng vào kho hàng của Từ Khải Phát. Tô Mạt phát hiện dường như nó rất đầy đủ, có không ít đồ ở bên Hồng Kông, thế nhưng nhiều nhất là sản phẩm điện tử, ví dụ như radio, đồng hồ đeo tay, đồng hồ để bàn, linh tinh.

Ngoài ra còn có một ít quần áo may sẵn màu trắng, rất phổ biến, bây giờ trong nước không ai dám mặc. Tô Mạt nhìn xung quanh, phát hiện một túi tất chân to to.

Từ Khải Phát thấy Tô Mạt đang nhìn cái đó, anh ta giải thích: "Cái này là tất chân, là tất nilon. Ở Hồng Kông rất được ưa chuộng, nhưng ở đây không bán được nhiều lắm. Ngoại trừ người của đoàn văn công biểu diễn, những người khác đều không đam đeo."

"Cô muốn thì lấy mấy đôi đi." Từ Khải Phát cầm một chồng, chắc có khoảng năm sau đôi đưa cho Tô Mạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-352.html.]

"Vậy tôi không khách sáo." Tô Mạt nhận lấy, cũng không ngại ngùng.

Thế nhưng thời tiết bây giờ lạnh, chờ thiết tiết ám lại, nói không chừng cô có thể bán số tất này giúp anh ta.

"Anh Phát, tất chân này bán bao nhiêu tiền một đôi? Không chừng tôi có thể bán được nó."

Mắt Từ Khải Phát sáng lên: "Thật sao?"

"Tôi nhập bốn tệ một đôi, cô xem thế nào rồi bán."

Anh ta nghe nói gần như phụ nữ Hồng Kông ai cũng sẽ có một đôi, nghĩ không khí đã nới lỏng, có lẽ sẽ dễ bán, không ngờ lại không bán được, may mà anh ta không nhập quá nhiều.

Tô Mạt xem xong, cô mua hai bộ quần áo thể thao trẻ con và một con gà mái già, rồi trở về.

Người bạn này của anh hai cũng không tệ lắm, mặc dù làm thị trường tự do, nhưng dù sao cũng phải thừa nhận rằng anh ta là người trọng nghĩa khí, không giống "tên đầu trộm đuôi cướp".

Thế nhưng tính tình thật sự ra sao, phải tiếp xúc nhiều hơn mới biết được. Nếu người không tồi, anh ta có sẵn phương hướng, sau này sẽ là một đối tác rất tốt.

Tô Mạt mua nhà cũng không quan tâm đến nó, chờ sau này có thời gian, mua thêm hai căn nữa rồi cùng sửa sang lại là được.

Chớp mắt đã đến tháng 12, Tô Mạt lại bận rộn.

Bởi vì hai giảng viên chuyên ngành thấy mười ba sinh viên đã thích ứng được tiết tấu dạy của họ, họ bắt đầu tăng cao yêu cầu, không chỉ là hỏi bài trong giờ học nữa, mà nâng cấp lên thành kiểm tra trong giờ học. Mọi người bồi bổ vất vả lắm sắc mặt mới hồng hào hơn, bây giờ lại trở nên xanh xao.

Mặc dù khổ cực nhưng hiệu quả rõ rệt. Trong kỳ thi giữa kỳ, thành tích của mười ba viên kim cương chuyên ngành tiếng Đức tăng lên rất nhiều, Cùng một bài kiểm tra có độ khó tương tụ, lớp bọn họ không có ai được dưới tám mươi điểm.

Những giảng viên chuyên ngành khác cũng học theo, trong khoa Ngoại ngữ chỉ toàn là tiếng k** r*n.

"Chị Tô Mạt, sao các chị sống sót được vậy? Bây giờ ngày nào em cũng lo lắng đề phòng, chỉ sợ giảng viên sẽ gọi em trả lời câu hỏi." Phan Ngọc kể khổ, cô ấy chọn chuyên ngành tiếng Anh.

"Không sao, quen là tốt thôi." Tô Mạt an ủi.

Buổi trưa Tô Mạt trở về ký túc xá nghỉ ngơi, cô không cùng chuyên ngành với những người trong ký túc xá, vậy nên không tiếp xúc nhiều với họ. Tính tình Phan Ngọc hoạt bát, lại ngủ dưới giường Tô Mạt, cả ký túc xá, Tô Mạt thân với cô ấy nhất.

"Nếu em có thiên phú như chị Tô Mạt thì tốt."

Phan Ngọc vốn tưởng rằng mình tiếp xúc với tiếng Anh sớm hơn người khác sẽ có ưu thế, không ngờ khi học tiếng Anh nghiêm túc lại khó như vậy, những cấu trúc ngữ pháp khiến đầu óc cô ấy choáng váng, mắt thấy ưu thế sắp không còn nữa.

"Chị Tô Mạt, tiếng Anh của chị tốt như vậy, chị có thể dạy em không?" Phan Ngọc kéo cánh tay Tô Mạt làm nũng.

"Cái này..." Tô Mạt do dự nên trả lời thế nào, không phải cô làm bộ làm tịch, mà cô thật sự không có thời gian, có hai giáo sư nghiêm khắc đang kèm cặp, trước đó cô đã lên kế hoạch học tiếp Pháp, nhưng cũng không sắp xếp được thời gian."

"Phan Ngọc, giáo sư giao nhiệm vụ cho cô chưa đủ bận sao? Còn bảo Tô Mạt dạy kèm cô?" Chung Xuân Linh ở bên cạnh nghe không nhịn được nói: "Không phải giáo viên nói học ngôn ngữ không quan tâm có thiên phú hay không, đọc nhiều, nghe nhiều, nói nhiều, đương nhiên sẽ thành thạo."

"Mỗi sáng cậu dậy sớm nửa tiếng, ngủ muộn nửa tiếng, luyện nói nhiều hơn, không phải được rồi sao?"

Phan Ngọc nghẹn lời, Chung Xuân Linh này ngu xuẩn, đúng là trồng trọt ở nông thôn dẫn đến choáng váng rồi. Cô ấy thật sự muốn Tô Mạt dạy kèm cô ấy sao? Chẳng qua cô ấy chỉ muốn xây dựng mối quan hệ tốt với Tô Mạt mà thôi.

Có người bạn cùng phòng có bối cảnh như vậy, con người ngu ngốc kia còn không biết xây dựng quan hệ, đúng là lợn rừng không ăn được cám mịn."

Phan Ngọc bĩu môi: "Chị Xuân Linh, đương nhiên là em biết rồi, nhưng tiếng anh của chúng ta đều không tốt, sao có thể nói nhiều được? Không phải tại em nghĩ rằng tiếng Anh của chị Tô Mạt tốt, chúng ta có thể luyện nói với chị ấy sao."

"Hơn nữa trước kia chị Tô Mạt cũng chưa từng học chuyên ngành, tiếng Anh đã tốt như vậy, chắc chắn là có bí quyết. Em xin chị ấy chỉ bảo một chút, đến lúc đó sẽ chia sẻ cho mọi người."

Trong ký túc xá có tám người, Tô Mạt chọn tiếng Đức, bốn người Phan Ngọc, Chung Xuân Linh, Tạ Thục Trân, Hoàng Ái Lan chọn tiếng Anh, ba người Ngô Phong Linh, Hà Vận Phân, Lâm Ngọc Thanh chọn tiếng Nga.

Chung Xuân Linh nghe vậy, dường như cũng quan tâm, ánh mắt trông mong nhìn Tô Mạt, chờ cô chi sẻ bí quyết học tập. Hai người khác chọn chuyên ngành tiếng Anh cũng nhìn qua.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 353



"Thực ra việc này không có bí quyết gì cả, chỉ như giáo viên nói, nghe nhiều đọc nhiều nói nhiều." Tô Mạt nói: "Trước đây, cha chị đã từng đi du học nước ngoài, từ khi chị còn rất nhỏ, ông ấy đã bắt đầu dạy chị học tiếng Anh, có thể vì trẻ em học ngôn ngữ nhanh hơn cho nên ghi nhớ lâu hơn."

"Trước đây, tiếng Anh của chị cũng chỉ ở mức trung bình, chỉ là chị dùng nhiều trong khi đi làm mới luyện được vậy. Cho nên em nhất định phải nói nhiều, đừng sợ mắc lỗi."

"Ở ký túc xá chúng ta có bốn người đăng ký chuyên ngành tiếng Anh, các em có thể nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh hàng ngày, cố gắng không dùng tiếng Trung, theo thời gian, các em sẽ luyện thành quen."

"Buổi trưa các em cũng có thể tìm chị để luyện tập, nếu có sai thì chị cũng tiện sửa đúng cho các em."

"Thực sự không có bí quyết gì sao?" Phan Ngọc vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ ý định.

Tô Mạt cười: "Việc học ngôn ngữ, nào có bí quyết gì. Nếu thật sự có bí quyết, thầy cô đã dạy từ lâu rồi."

"Vậy, sau này chị Tô Mạt, nhờ chị đốc xúc em nói tiếng Anh nhé." Phan Ngọc rất biết một vừa hai phải, chỉ cần có thể kết thân là được.

Nói xong, đã bắt đầu dùng tiếng Anh nói chuyện với Tô Mạt, mặc dù còn lắp bắp.

Miễn là không phải dành thời gian dạy cô ấy, chỉ cần nói chuyện thường ngày, Tô Mạt vẫn rất sẵn lòng, chỗ nào nói không đúng, Tô Mạt cũng cẩn thận giúp cô ấy chỉ ra chỗ sai.

Có tiền lệ lần này, dần dần những người khác ở ký túc xá cũng bắt đầu dùng ngoại ngữ chuyên ngành của mình giao tiếp hàng ngày, cả ký túc xá vừa có tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Nga vang lên, bầu không khí học tập càng ngày càng sôi nổi.

Những ngày tháng bận rộn luôn trôi qua nhanh chóng, một tháng đã trôi qua, chớp mắt đã đến năm 1977.

Cuối tháng một, sau khi Tô Mạt thi xong, cả nhà liền lên kế hoạch đi Thượng Hải, thuận tiện đến ở Thượng Hải ăn Tết, Lục Trường Chinh cũng xin nghỉ phép để về thăm gia đình.

Quảng Châu và Thượng Hải đều là những thành phố lớn nổi tiếng, có tuyến tàu tốc hành chạy thẳng, khoảng hơn ba mươi tám tiếng đi xe, giá vé 27.4 tệ, trẻ em được giảm một nửa.

Vé xe lửa từ Quảng Châu đến Thượng Hải.

Cả gia đình sáu người mua vé giường nằm, vừa hay đủ một toa tàu, không có người lạ quấy rầy.

Sau hơn năm năm rưỡi từ sau khi bị điều động vào tháng mười năm 1971, cuối cùng Tô Đình Khiêm cũng được quay về, không tránh khỏi cảm thấy kích động.

Suốt chặng đường, ông cứ nói với hai đứa nhỏ về việc ở Thượng Hải, hai đứa nhỏ nghe rất hào hứng, ngay cả hai người trẻ tuổi đi công tác ở toa bên cạnh cũng dựng tai lên lắng nghe.

Đoàn tàu khởi hành lúc tám giờ sáng từ Quảng Châu, khoảng mười giờ tối ngày hôm sau mới đến Thượng Hải.

Ở Thượng Hải có taxi hoạt động, Tô Đình Khiêm gọi điện thoại từ ga xe lửa, gọi một chiếc taxi đến đón.

Lúc này, tài xế taxi vẫn nhận tiền lương cố định, không giống như sau này, phải tự mình lái xe kiếm khách. Khi không có khách, bọn họ đều đến các trạm cố định để nghỉ ngơi.

Chờ đến khi có khách gọi taxi, bên trên sẽ căn cứ vào vị trí của khách, sắp xếp cử một xe đến chỗ khách. Mức phí là 0.25 tệ mỗi km.

Cả nhà bọn họ chờ khoảng mười phút bên đường cái trước cổng ga xe lửa, chiếc taxi đã đến. Lúc này không có chuyện chở quá số người, cả gia đình người chen chúc một chút, vẫn có thể lên vừa một chiếc xe.

Ga xe lửa cách căn nhà kiểu Tây khoảng hai mươi km, gọi xe qua đó, mất hơn năm tệ.

Khi bước xuống xe, nhìn thấy ngôi nhà mà mình đã sống suốt một đời, hai vợ chồng già đều mắt rưng rưng.

Sau bao nhiêu năm, cuối cùng bọn họ cũng trở về!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-353.html.]

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi bước vào nhà, nhìn thấy phòng khách bị thu dọn trống rỗng, trong lòng Tô Đình Khiêm cũng có chút nghẹn ngào.

Thôi! Cứ coi như bỏ tiền tiêu tai.

Tô Mạt bảo hai vợ chồng già dẫn theo hai đứa con nhỏ đi tham quan, còn bản thân cô và Lục Trường Chinh đi lấy nước, bắt đầu dọn dẹp sơ căn nhà, tối nay tạm thời nghỉ ngơi ở đây.

Lục Trường Chinh nhìn xung quanh căn phòng, mặc dù bây giờ đã không còn đồ nội thất, nhưng cũng không khó để nhìn thấy sự xa hoa trước đây.

Vợ lớn lên trong môi trường như vậy, kết hôn với anh, về vật chất quả đã khiến cô chịu thiệt.

Sau này anh phải nỗ lực gấp bội, tạo ra những điều kiện tốt hơn cho vợ mới được.

Chờ đến khi hai người quét tước xong hai căn phòng ngủ, hai vợ chồng già đã dẫn hai đứa nhỏ đi tham quan xong rồi.

Căn nhà kiểu Tây này có tổng cộng hai tầng rưỡi, tầng một là phòng tiếp khách, phòng ăn, phòng bếp, phòng người hầu, phòng để đồ và hai phòng ngủ cho khách. Tầng hai chủ yếu là phòng ngủ, tổng cộng năm phòng. Tầng ba cũng có hai phòng ngủ và một ban công rất lớn.

Trước đây, khi Canh Trường Thanh ở nhà họ Tô thì sống ở tầng ba.

Khi Tô Mạt và mọi người trở về đều mang theo những thứ đồ như tấm ga trải giường và ga gối sạch. Sau khi trải chúng sắp xếp cho hai đứa trẻ vào ngủ, lúc này mấy người lớn mới bắt đầu thảo luận.

Lục Trường Chinh là người đã từng được đào tạo chuyên nghiệp, mặc dù đã trôi qua khá lâu, nhưng vẫn có thể phát hiện ra rất nhiều dấu vết, ngôi nhà này đã từng bị người ta lục soát kỹ càng, ngay cả mảnh đất trước và sau nhà cũng đã bị người ta đào xới. Tuy rằng bọn họ đã khôi phục mọi thứ về trạng thái ban đầu, nhưng đối với những người am hiểu, dấu vết mới và cũ vẫn rất rõ ràng.

Ví dụ như, hồ nước trong sân, rõ ràng đã bị ai đó đào lên và xây lại.

Tô Đình Khiêm nghe thấy lời này cũng lạnh cả người. Ông chỉ cảm thấy đồ đạc trong nhà, có lẽ đã không thể giữ được.

"Cha, đừng nóng vội, đồ đạc còn ở đây không, ngày mai chúng ta đi xem thì sẽ rõ." Đồ đạc vẫn còn ở không gian của cô, đương nhiên vẫn còn, ngày mai cô đi xuống trước, thả về chỗ cũ là được.

"Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi trước đã, sáng sớm ngày mai sẽ đi." Tô Mạt nói.

Khi mọi người đi ngủ, đã gần hai giờ sáng. Bọn họ chìm vào giấc ngủ mơ mơ màng màng, khoảng 6 giờ sáng thì mọi người đã dậy. Để lại Mạc Ngọc Dung ở nhà trông hai đứa trẻ, ba người còn lại đi đến hai căn nhà kiểu Tây khác.

Khi tới nơi, Lục Trường Chinh kiểm tra một lượt, sân cũng đã bị đào xới. Tô Đình Khiêm hầu như đã không còn ôm hy vọng gì nữa. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy mảnh đất qua ô cửa sổ, phía sau nhà như lõm một cái hố sâu, càng khẳng định điều này.

Tô Mạt nhìn thấy cái hố đó, trong lòng cũng cảm thấy lòng nặng trĩu.

Đám người đó, không lẽ bọn chúng đã dùng bạo lực phá vỡ cái phòng kín đó từ phía sau?

Nhận được kết quả xấu nhất, trong lòng Tô Đình Khiêm lại trở nên bình tĩnh hơn. Xem ra số mệnh đã an bài như vậy, ông, Tô Đình Khiêm, không duyên với những thứ này, chỉ có điều đáng tiếc là không biết cha ông để lại cho ông những gì.

"Được rồi, trở về thôi, có vẻ như không còn đồ đạc gì nữa đâu."

"Không, tới cũng tới rồi, vẫn nên đi xem một lượt, nói không chừng may ra vẫn còn thì sao?" Miễn là cái phòng kín kia không bị đào xuyên qua, cô sẽ có thể đưa đồ vật về chỗ cũ.

Không chỉ Tô Đình Khiêm, ngay cả Tô Mạt cũng nghe mà tóc gáy dựng đứng. Xem ra tên nhóc Lục Trường Chinh này, thật sự đã xấu dốt rất nhiều lần ở trước mặt cô. Nói không chừng bí mật của cô, trước mặt anh, hầu như đều lộ rõ cả, chỉ là bình thường tên nhóc này không nói ra mà thôi.

Những gì Lục Trường Chinh nói, chính là dấu vết lần trước Tô Mạt đi vào.

Khi cô giả vờ quay trở về, đã để lại một ký hiệu rất kín đáo, vừa rồi cô phát hiện nó chưa bị phá hủy, nói cách khác, từ lúc đó đến nay, vẫn chưa có ai đi vào nơi này.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 354



Sau khi mở viên gạch xanh, Lục Trường Chinh dời tấm ván gỗ rắn chắc chắn ngang, để lộ ra một cửa hang động chỉ đủ cho một người có thể đi qua.

"Cha, con cùng Trường Chinh xuống trước xem thử, nếu như không có nguy hiểm gì, bọn con sẽ gọi cho cha rồi cha hẳn xuống."

Tô Đình Khiêm xua tay: "Không cần, để Trường Chinh xuống trước dò xét, không có vấn đề gì thì hai ta sẽ xuống sau."

Ai mà biết được bên dưới có cái gì, tốt xấu gì con rể cũng từng được huấn luyện chuyên nghiệp, nếu có chuyện gì cũng có thể tự lo liệu.

"Con cũng muốn đi cùng ạ, có Trường Chinh ở đấy, không sao đâu." Tô Mạt đưa mắt ra hiệu với Lục Trường Chinh.

"Cha, không sao đâu, con sẽ bảo vệ Mạt Mạt."

"Vậy chúng ta dứt khoát cùng đi xuống đi." Tô Đình Khiêm nói.

Nhìn thấy ánh mắt của vợ, Lục Trường Chinh nhanh chóng mở miệng nói: "Cha, một mình con có thể bảo vệ được, nhưng hai người có vẻ hơi khó. Cha cứ chờ một lát, con và Mạt Mạt đi dò xét rồi sẽ quay lại đón cha."

"Đúng vậy, cha, cha đã tuổi cao sức yếu rồi, nếu có chuyện gì thì cha sẽ chạy không kịp, cứ để chúng con đi xem tình hình trước rồi lại nói."

Bỗng nhiên bị con gái nói một câu chí mạng khiến Tô Đình Khiêm tay chân già yếu có chút ngượng, phất tay: "Đi đi, nhớ cẩn thận nhé."

Sau khi mấy người Tô Mạt đi xuống, Tô Đình Khiêm nhúc nhích tay chân một chút, vẫn rất linh hoạt, không đến mức tuổi già sức yếu.

Sau khi đi xuống bằng dây thừng, Lục Trường Chinh cầm đèn pin, bảo vệ Tô Mạt, đi ở phía trước. Lối đi nhỏ này không được đào cao lắm, với chiều cao của Lục Trường Chinh, phải cúi người mà đi.

Nương theo ánh đèn pin, Tô Mạt phát hiện có nhiều bùn đất trên lối đi, thật sự vừa cáu giận vừa cảm thấy may mắn. Cáu giận vì đã giấu đến kín mít như vậy vẫn bị những người kia tìm thấy, nhưng lại mừng vì may mà bản thân đã quay lại một chuyến, thu dọn đồ đạc vào không gian.

Bây giờ vấn đề là, cô phải làm thế nào để lấy đồ ra?

Khi đến cửa ra vào phía trước, cánh cửa đã bị phá một cách bạo lực, chỉ còn lại một cái lỗ để một người chui qua, ổ khóa trên cửa thì không còn thấy tăm hơi, cửa cũng bị móp một khoảng bằng cái nắm tay, qua khe cửa, có rất nhiều bùn đất tràn vào, rõ ràng là căn phòng bí mật phía sau đã bị bùn đất lấp đầy từ lâu.

Lục Trường Chinh dùng đèn pin chiếu vào, nói: "Vợ ơi, không còn đường, bên trong toàn là bùn đất."

Tô Mạt thở dài: "Đúng vậy!"

Nhìn lại lối đi đầy bùn đất, nếu cô để lại đồ vật trên đường đi, cho dù là kẻ ngốc cũng không tin được.

Quả thật là ra một nan đề cho cô.

Nhưng cô cũng không dám để cha mẹ già biết về dị năng của mình, sợ bọn họ sẽ đoán ra cô không phải là con gái của bọn họ.

Xem ra cô phải nghĩ cách khác, ví dụ như nói rằng cô đã tìm được một số đồ đạc, sau đó lấy ra một phần đồ đạc từ bên trong, rồi từ từ lấy hết ra?

Cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng!

Lục Trường Chinh thấy vẻ mặt Tô Mạt thay đổi liên tục, không khỏi lén cười trong lòng.

Anh nhớ rằng ba năm trước vợ đã quay lại Thượng Hải một lần, vừa rồi cô lại vội vã muốn đi xuống cùng anh, có vẻ như những thứ trong đó đã bị vợ thu hết rồi, chỉ là bây giờ nơi này đã bị đào phá hư nên cô không có lý do gì để lấy chúng ra.

"Vợ, chúng ta đi lên đón cha xuống xem nhé?"

"Được, đi đón đi." Tô Mạt nhụt chí nói, phỏng chừng cha cô sẽ rất buồn.

Cả hai quay lại lối vào, Lục Trường Chinh đi lên đưa Tô Đình Khiêm xuống dưới, Tô Đình Khiêm đứng trước cánh cửa bị chôn lấp một lúc lâu, mới nói: "Trở về thôi, về sau hãy đóng chặt chỗ này, đừng để lại cái lối nhỏ đi này, kẻo người ta thừa cơ lợi dụng."

"Được, mấy ngày tới con sẽ đến đóng lại nó." Lục Trường Chinh trả lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-354.html.]

Sau khi ba người lên, Lục Trường Chinh chỉ đơn giản lấy ván gỗ đậy lên, đè vài viên gạch xanh lên trên, rồi để cái nồi lại như cũ. Chờ mấy ngày nữa sẽ đến đóng kín lối vào, sau đó mới đóng kín hoàn toàn chỗ này.

Trên đường về, Tô Mạt an ủi Tô Đình Khiêm: "Cha, đừng buồn quá. Về sau chúng ta sẽ tìm hiểu xem, nói không chừng có thể sẽ tìm kiếm về lại một phần."

Tô Đình Khiêm xua tay: "Mọi thứ đều do số mệnh an bày, những gì thuộc về chúng ta sẽ tự nhiên trở lại. Con cũng đừng để ý quá, quan trọng nhất là cả nhà được bình an hạnh phúc, tiền tài chỉ cần có cơ hội, sớm muộn gì cũng sẽ kiếm lại được."

Ông đang định gọi điện thoại thương lượng với anh trai mình, xem có thể vận động một chút, dùng việc này để trao đổi lấy một cơ hội.

Tô Mạt thấy Tô Đình Khiêm không có vẻ quá buồn rầu, nhanh chóng gật đầu: "Vâng."

Lúc này đã hơn bảy giờ gần tám giờ tối, trên đường về, Tô Mạt phát hiện căn nhà kiểu Tây có người ở trước đó, người ở bên trong dọn đi rồi, phỏng chừng là muốn làm sạch sẽ, chờ sau khi chủ nhà cũ được minh oan sẽ trả lại cho người ta.

Về đến nhà, hai đứa nhỏ đã thức dậy, đang đứng trong sân tập đánh quyền.

Nhìn thấy bọn họ trở về, Lạc Lạc reo lên: "Cha mẹ, ông ngoại, mọi người đi đâu vậy?"

"Cha mẹ và ông đã đi quét tước vệ sinh ở ngôi nhà khác rồi." Tô Mạt nói.

"Tại sao lại không mang Lạc Lạc đi cùng? Lạc Lạc cũng có thể giúp dọn dẹp mà."

"Vẫn chưa dọn xong đâu, khoảng hai ngày nữa mẹ sẽ dẫn con đến giúp, hôm nay chúng ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ ngôi nhà này trước nhé."

Sau khi hoàn thành một bài tập quyền, lúc này hai đứa trẻ mới rửa tay và cùng đi vào ăn sáng, bữa sáng là do Mạc Ngọc Dung vừa mua từ quán cơm quốc doanh ở góc phố.

Ăn xong bữa sáng, Tô Mạt để hai ông bà ở nhà làm vệ sinh, còn cô và Lục Trường Chinh thì đi ra ngoài mua sắm.

Trong nhà thiếu rất nhiều thứ, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ nếu muốn ăn Tết ở đây.

Trước đây nhà họ Tô nấu ăn bằng bếp ga, nhưng bây giờ bếp ga và bình ga đều không có. Lần trước khi cô về nhà, chúng vẫn còn đó, có lẽ đã bị thuận tiện lấy mất trong lần náo động đó.

Trước tiên, hai người bọn họ đến trạm cung cấp khí ga, mua thêm một bình ga mới. Một bình ga có giá ba tệ rưỡi, cộng thêm tiền đặt cọc bình hai tệ, tổng cộng là năm tệ rưỡi. Họ đã trả thêm 0.2 tệ phí giao hàng và ghi địa chỉ để người khác gửi đến.

Sau đó, bọn họ đến một cửa hàng bách hóa, mua một cái bếp ga mới hoàn toàn. Bọn họ mua bếp ga hai bếp, giá không rẻ, khoảng hơn ba mươi tệ.

Sau khi mua xong, hai người lại đến chợ nông sản, mua gạo, dầu, bột mì và một số thực phẩm khác, lại mua hai cân thịt và một số rau củ.

Mua đầy đủ, đã gần trưa, hai người họ mang đồ đạc về nhà trước, ăn trưa xong rồi chiều sẽ đi mua thêm những thứ khác.

Bình ga cũng đã được giao đến, vào buổi trưa cả nhà nấu cơm, thái một ít thịt, xào vài món rau, ăn qua loa bữa trưa.

Sáng nay, hai ông bà cùng với hai đứa cháu đã tháo rửa hết những rèm cửa trong nhà và dọn vệ sinh hơn phân nửa cả ngôi nhà. Đừng nhìn bề ngoài hai đứa trẻ còn nhỏ, chúng vẫn có thể giúp đỡ được.

Cơm nước xong xuôi, cả hai vợ chồng lại tiếp tục đi ra ngoài mua sắm, còn bốn người kia tiếp tục dọn dẹp.

Hai người đi đến bưu điện trước, trực tiếp trả nửa năm tiền thuê bao điện thoại, khôi phục lại điện thoại trong nhà. Nhà của Tô Mạt đã có điện thoại từ trước rồi cho nên không phải trả phí lắp đặt, chỉ cần trả tiền thuê bao hàng tháng, yêu cầu nhân viên bưu điện đến kết nối lại là được.

Lúc này, tiền thuê bao điện thoại hàng tháng là bốn tệ mỗi tháng, cước phí cuộc gọi thì tính riêng. Đương nhiên, phí lắp đặt thường rất cao, khoảng hơn hai nghìn tệ, phần lớn mọi người đều không thể chi trả được.

Bài báo trong [Nhật báo Bắc Kinh] vào đầu những năm 80. Vì không tìm thấy được thông tin về tiền thuê bao điện thoại vào những năm 70 nên sử dụng thông tin vào đầu những năm 80 thay thế.

Sau khi xong việc điện thoại, hai người lại đến khu chợ đồ nội thất, chi khoảng hơn hai trăm tệ để mua một bộ sô pha và bàn trà, nếu không phòng khách không có thứ gì cả, sẽ rất trống trải.

Giá đồ nội thất năm đó.

Sau khi những món đồ được giao về từ chợ đồ nội thất, nhà cửa cuối cùng cũng đã có một chút sống động hơn.

Chờ đến khi nhân viên bưu điện đến đây kết nối lại điện thoại, Tô Đình Khiêm lại đến bưu điện gọi điện thoại cho Tô Đình Đức, báo rằng điện thoại trong nhà đã được nối lại, bảo ông ấy gọi về nhà vào buổi tối.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 355



Vào giờ ăn tối, cuộc gọi từ Tô Đình Đức đã đến, sau khi biết được tình hình mất đồ đạc, Tô Đình Đức vô cùng tức giận. Những đồ vật được giữ ở Thượng Hải, chắc chắn không ít hơn ở Quảng Châu, nhiều đồ vật như vậy, thế mà cũng mất sạch.

May mắn thay, buổi sáng ông ấy đã nhận được tin tức, nhân viên thẩm tra đã tìm thấy rất nhiều đồ vật ở một căn biệt thự của Nữ Hoàng Mộng. Tô Đình Đức có cảm giác chắc chắn trong số đó phải có một phần của nhà họ Tô bọn họ.

Hiện tại tình hình đã chuyển biến tích cực, Tô Đình Đức cảm thấy bản thân có thể thử đi tìm kiếm, cho dù không thể lấy lại được toàn bộ, nhưng ít nhất cũng có thể được một số bồi thường, hoặc có thể tranh thủ một chút lợi ích cho gia đình em trai.

Vừa hay, chức vị của ông ấy có thể sẽ có biến động, năm sau, ông ấy sẽ đi đến Bắc Kinh một chuyến.

Tô Đình Đức đã chia sẻ ý định này với Tô Đình Khiêm, Tô Đình Khiêm cũng bàn bạc với ông ấy về kế hoạch của mình, hai anh em đã đưa ra một ý tưởng đại khái.

*

Vào ngày hôm sau, Lục Trường Chinh và Tô Đình Khiêm đã đến phong tỏa lối vào căn phòng bí mật, còn Tô Mạt và Mạc Ngọc Dung ở nhà, bọn họ bắt đầu dọn dẹp và kiểm tra lại đồ đạc trong nhà.

Trong quá trình kiểm tra, Tô Mạt mới phát hiện, so với lần trước cô trở về nhà, lại có thêm nhiều đồ đạc trong nhà đã bị mất.

Đó đều là những món đồ khá có giá trị nhưng tiện mang đi, ví dụ như đèn bàn, đồng hồ để bàn và một vài món trang trí, thậm chí cả chăn ga giường cũng bị mất vài cái, có lẽ là do những kẻ phía dưới đã lén lút lấy những thứ này.

Trong lòng Tô Mạt thật sự cạn lời… Đám chuột này muốn cuỗm hết tất cả đồ đạc trong nhà cô sao? Cứ lấy một ít ở chỗ này rồi lấy một ít ở chỗ khác là muốn quậy kiểu gì?

Còn không bằng trực tiếp dọn hết đi, tiện cho cô làm ầm ĩ đến khu phố đòi bồi thường.

Mạc Ngọc Dung cũng biết rõ có bao nhiêu đồ đạc trong nhà, sau khi kiểm tra xong, cũng lặng im. Số tiền năm trăm tệ tiền bồi thường mà chị dâu cả nhận được lúc trước, quả thực không bằng một phần rất nhỏ so với những gì đã bị mất.

Hai người Tô Đình Khiêm dùng hết cả buổi sáng mới hoàn thành việc phong tỏa căn phòng bí mật, khi về ăn vào buổi trưa, nghe thấy Mạc Ngọc Dung thông báo về những thứ bị mất trong nhà, lập tức lấy bút giấy ghi chép lại toàn bộ những thứ đã mất.

Nếu như ông và anh cả muốn đi kiện thì đương nhiên càng chuẩn bị kỹ càng tốt.

Buổi chiều, cả nhà lại cùng đến hai căn nhà kiểu Tây bên kia để quét tước vệ sinh, còn hai vợ chồng Tô Đình Khiêm kiểm kê lại toàn bộ đồ đạc, ghi chép lại những thứ đã mất. Về phần những thứ còn lại bây giờ, cũng lập danh sách từng món, miễn cho đến lúc bọn họ vừa rời đi, lại có cướp đến cướp mất.

Cả nhà phải bận rộn khoảng hai ba ngày mới có thể làm xong tất cả việc này.

Bận bịu xong xuôi, hai vợ chồng Tô Đình Khiêm liền ra ngoài thăm hỏi bạn bè. Lúc đó xảy ra chuyện, bọn họ đã nhận được sự giúp đỡ rất nhiều từ những người bạn này, nếu không có những người đó thì hai vợ chồng rất có thể đã mất mạng. Bây giờ trở về, đương nhiên phải đến nơi cảm ơn.

Cả nhà Tô Mạt cũng đi ra ngoài, bọn họ chuẩn bị đi thăm chủ nhiệm Lý của phòng xuất khẩu của xưởng vô tuyến điện tại Thượng Hải, mong muốn nhờ mối quan hệ để mua thêm một chiếc máy vô tuyến.

Ngày nay, số lượng chương trình truyền hình đã tăng lên nhiều, nhưng thiếu hụt TV trầm trọng, cho dù có phiếu, người ta vẫn phải xếp hàng mua ở các bách hóa. Mấy ngày trước Tô Mạt đã đi hỏi thử, số người xếp hàng đã đến cả một năm sau.

Trước tiên, cả nhà đến cửa hàng bách hóa, chủ nhiệm Lý là người hút thuốc nên Tô Mạt muốn mua hai gói thuốc tốt để tặng. Ở Quảng Châu, TV của nhà và của gia đình Vương Thúy Mai đều được mua thông qua chủ nhiệm Lý, Tô Mạt vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn.

Bước đến quầy bán thuốc hỏi, các loại thuốc tốt nhất hiện nay là Trung Hoa và Hồng Song Hỷ của Thượng Hải. Trung Hoa còn được chia thành Trung Hoa lớn và Trung Hoa nhỏ, Trung Hoa nhỏ 0.62 tệ một hộp, Trung Hoa lớn 0.72 tệ một hộp, Hồng Song Hỷ của Thượng Hải cùng giá với Trung Hoa lớn.

Tô Mạt đã mua một gói Trung Hoa lớn và Hồng Song Hỷ, tổng cộng mười bốn tệ bốn hào, cộng thêm hai mươi phiếu t.h.u.ố.c lá hạng A.

Phiếu thuốc lá, ở địa phương phần lớn có thời hạn sử dụng trong một tháng, thời hạn sử dụng ở trong quân đội lâu hơn, chủ yếu là theo quý và năm.

Phiếu t.h.u.ố.c lá được chia thành bốn hạng: A, B, C, D. Từ bốn hào trở lên là t.h.u.ố.c lá hạng A, từ ba hào trở lên là hạng B, từ hai hào trở lên là hạng C, từ một hào trở lên là hạng D.

Trong thời kỳ này, công nhân viên chức nam ở Thượng Hải được cấp phiếu t.h.u.ố.c lá hai lần mỗi tháng, một gói hạng A, hai gói hạng B, ba gói hạng C, năm gói hạng D, tổng cộng mười gói, mỗi tháng hai mươi gói. Tết Âm Lịch thì tăng thêm một gói hạng A, một gói hạng B. Mấy người bình thường đã đủ hút, nhưng có những người nghiện nặng thì vẫn thiếu.

Quân đội cũng có phát phiếu thuốc lá, theo cấp bậc Lục Trường Chinh, hiện tại là ba mươi gói mỗi tháng, trong đó hạng A, B, C chiếm một phần ba.

Lục Trường Chinh không hút thuốc lá, những loại hạng A, B, Tô Mạt sẽ gửi phần lớn về cho Lục Thanh An, phần còn lại thì tự mình giữ, đôi khi cần phải đi xã giao, không tránh khỏi việc sử dụng thuốc lá. Nhân lúc vẫn còn hạn sử dụng, còn có thể dùng để trao đổi lấy các loại phiếu khác từ người khác.

Chủ nhiệm Lý đang bận làm việc trong phòng làm việc, bên phía bảo vệ cửa gọi điện đến, nói có người từ trung tâm ngoại thương tìm ông ấy. Chủ nhiệm Lý ra xem, rất ngạc nhiên khi thấy Tô Mạt.

"Chủ nhiệm Tô, ngọn gió nào đưa cô đến đây vậy?" Chủ nhiệm Lý tươi cười chào đón Tô Mạt vào trong xưởng.

"Chủ nhiệm Lý, cứ gọi tôi là Tô Mạt được rồi, tôi đã đi học đại học rồi, không còn là chủ nhiệm Tô nữa."

"Ôi chao, này đã là chuyện ván đã đóng thuyền, sau khi cô tốt nghiệp, cô vẫn là chủ nhiệm Tô. Vậy cô đến đây là có việc gì?"

"Tôi đang trong kỳ nghỉ đông, dẫn gia đình trở về ăn Tết, có thời gian rảnh nên ghé thăm vài người bạn cũ." Tô Mạt nói: "Để tôi giới thiệu một chút, đây là người yêu của tôi, đồng chí Lục Trường Chinh, còn hai đứa trẻ này là con của tôi, con gái tên An An, con trai tên Lạc Lạc."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-355.html.]

"Xin chào xin chào, đồng chí Lục, thật là một người tài sắc vẹn toàn, thật hợp với chủ nhiệm Tô."

"Các cháu nhà trông cũng rất xinh xắn, con khỉ quậy nhà tôi nếu được bằng một nửa này, tôi nằm mơ cũng tỉnh vì cười."

Nghe Tô Mạt xếp mình vào hàng ngũ bạn bè, chủ nhiệm Lý cười híp mắt lại, nhanh chóng dẫn bọn họ vào trong phòng làm việc.

Bên trong phòng làm việc, hai người nói chuyện về công việc một lúc, sau khi thăm hỏi vài câu, Tô Mạt lấy ra hai điếu thuốc từ trong túi, đưa cho chủ nhiệm Lý: "Tôi cũng không biết ông thích cái gì, mua hai điếu thuốc cho ông, mong ông không chê."

"Ôi chao, chủ nhiệm Tô, sao cô lại khách sáo thế." Chủ nhiệm Lý thấy Tô Mạt lấy ra hai điếu thuốc hạng sang, rất muốn từ chối, nhưng tay lại không nỡ.

Mấy năm nay, áp lực công việc của ông ấy rất lớn, cơn nghiện t.h.u.ố.c lá cũng càng lúc càng nặng, định mức được cung cấp hoàn toàn không đủ để hút.

"Trước đó, ông đã giúp tôi mua hai chiếc máy vô tuyến, tôi vẫn chưa có cơ hội để biểu đạt lòng biết ơn. Hiếm khi được trở lại Thượng Hải, nên tôi nhanh chóng đến đây."

Chủ nhiệm Lý cũng hiểu, ngay lập tức hỏi: "Trong nhà đã được dọn dẹp chưa? Có thiếu gì không? Nếu có gì tôi có thể giúp được cô cứu việc mở lời."

Tô Mạt cười: "Vừa hay tôi đang thiếu một chiếc máy vô tuyến, không biết có làm phiền chủ nhiệm Lý không?"

Sắp tới Tết rồi, các cán bộ trên danh nghĩa trong xưởng của bọn họ đều có máy vô tuyến, năm nay ông ấy cũng có một chiếc, ban đầu dự định để tặng người thân của người yêu, nhưng Tô Mạt đã mở lời như vậy, chắc chắn sẽ nhường cho cô.

"Phải rồi, phải nói cô đến sớm không bằng đến đúng lúc, sắp tới Tết rồi, tôi vừa hay còn một suất."

"Vậy thật sự tốt quá, cảm ơn ông rất nhiều, chủ nhiệm Lý."

"Chuyện nhỏ không tốn chút sức nào, cô không cần khách sáo. Vẫn muốn loại máy trước đó chứ?"

"Đúng vậy."

"Được, trong hai ngày tới sẽ xong. Để lại thông tin liên lạc của cô, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện cho cô."

Tô Mạt để lại số điện thoại nhà mình.

Hai người lại trò chuyện một chút, Tô Mạt chào tạm biệt. Ban đầu cô muốn mời chủ nhiệm Lý đi ăn, nhưng ông ấy từ chối, nói rằng có việc trong xưởng không thể rời khỏi.

Buổi tối, chủ nhiệm Lý tan làm về nhà, người yêu ông ấy cũng hỏi ông ấy về việc suất lấy máy vô tuyến.

Chủ nhiệm Lý xua tay: "Năm nay không còn nữa, chờ đến năm sau nhé."

"Nhưng không phải nói các cán bộ như anh, mỗi người đều có một suất máy sao?"

"Đúng vậy, anh đã để cho người khác rồi."

"Anh nói cái gì?" Giọng nói của người yêu của chủ nhiệm Lý lên cao một chút: "Để cho ai? Trước đó không phải đã đồng ý rồi sao? Người ta đã chuẩn bị sẵn tiền rồi, người ta cũng không hề chiếm miễn phí sử dụng suất máy của anh."

Họ hàng của bà ấy đã chuẩn bị năm trăm năm mươi tệ, mà chiếc máy vô tuyến mười bốn inch chỉ có bốn trăm bảy mươi sáu tệ, phần còn lại, chính là phí suất máy của bọn họ.

"Bọn họ trả giá cao à?" Cho rằng người khác đã mua suất máy với giá cao.

"Anh không lấy tiền của họ." Chủ nhiệm Lý nói: "Suất máy này anh đã để cho nhà họ Tô."

"Nhà họ Tô?"

"Nhà họ Tô! Ở Thượng Hải này có bao nhiêu nhà họ Tô?"

"Cái... Không phải đã bị giáng chức xuống rồi sao?" Người yêu chủ nhiệm Lý lại đến gần, hỏi nhỏ giọng.

"Bọn họ đã trở về thành phố từ lâu rồi, chẳng qua không trở về Thượng Hải mà đến Quảng Châu, anh đã gặp họ ở Quảng Châu vài năm trước. Con gái nhà bọn họ, trước đây làm việc tại trung tâm ngoại thương, bây giờ đã trở thành chủ nhiệm Tô ở tuổi rất trẻ..." Chủ nhiệm Lý nhìn bà ấy một cái.

"Năm nay cả nhà bọn họ trở về ăn Tết, sáng nay đến tìm anh, nói muốn mua một chiếc máy vô tuyến." Nói rồi, lấy ra hai điếu thuốc từ cặp công văn: "Đây là những gì bọn họ đã cho anh sáng nay."

"Bọn họ muốn mua máy vô tuyến, muốn mua ở đâu mà chẳng được? Người ta đã đến tìm anh, nhân tình này, anh tự nhiên phải chấp nhận."

Người yêu của chủ nhiệm Lý nghe vậy, cũng đúng, mặc dù có hơi đau lòng vì mất phí suất máy đã nắm trong tay, nhưng có thể thiết lập quan hệ với bọn họ, cũng không tệ.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 356



Mấy ngày qua người nhà họ Tô vừa làm vệ sinh vừa mua đồ vật, tất nhiên có rất nhiều người nghe thấy tin tức. Ngày hôm sau chú Lưu đến cửa hỏi có cần ông ấy giúp đỡ không.

Mặc dù những người khác nghe thấy bọn họ đã trở lại, nhưng không biết rõ tình hình hiện tại cho nên chỉ chờ xem, không ai đến thăm bọn họ.

Vì vậy hôm nay hai vợ chồng Tô Đình Khiêm đi ra ngoài, mang theo quà tặng đi đến tận nhà những người trước kia đã giúp đỡ để cảm ơn.

Một là nói cho những người đó nhà họ Tô đã quay về; hai là muốn nói cho họ biết người nhà họ Tô trước giờ luôn báo đáp ân tình. Trước đó không cảm ơn vì không biết rõ tình hình, sợ làm bọn họ liên lụy.

Hôm nay hai vợ chồng đến thăm các nhân vật nhỏ có chức vị bình thường, mặc dù những người này không làm gì nhiều nhưng có nhiều lúc, một ít việc nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến hướng đi của sự việc.

Những người nắm giữ chức vụ quan trọng sẽ cảm ơn bằng cách khác khi có thời gian.

Khi những người đó nhìn thấy mình chỉ làm những việc nhỏ mà người nhà họ Tô còn nhớ tới, cố ý mang quà đến cửa cảm ơn, trong lòng rất cảm động. Bọn họ chỉ đang báo đáp lòng tốt trước đó, nhưng người ta không cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên, còn nhớ kỹ.

Tô Đình Đức đã cho người hỏi thăm về tình hình gần đây của những người này, vì vậy quà của Tô Đình Khiêm đều tặng từ tấm lòng.

Điều kiện trong nhà không tốt, Tô Đình Khiêm mua chút vật dụng cần thiết, sau đó bỏ vào một phong bì lớn 100 200 tệ.

Điều kiện trong nhà tốt, ông sẽ đưa một số đồ vật cao cấp vừa túi tiền.

Khi trời tối, hai người mua rất nhiều đồ ăn đến nhà Trịnh Linh.

Trịnh Linh là bạn thân của Mạc Ngọc Dung, con trai lớn Hoắc Khánh Quân làm việc ở hội ủy viên cách mạng, khi hai vợ chồng Tô Đình Khiêm bị hội ủy viên cách mạng bắt, Hoắc Khánh Quân đã âm thầm chăm sóc bọn họ.

Trước đó khi Tô Mạt xuống nông thôn, Trịnh Linh còn cho cô rất nhiều đồ vật và mười tệ.

Sau đó không gửi nữa là vì Tô Mạt viết thư nói bà ấy đừng gửi, hai là vì việc Hoắc Khánh Quân chăm sóc hai vợ chồng Tô Đình Khiêm bị phát hiện nên bị bắt giam một năm, trong khoảng thời gian đó bà ấy vẫn luôn tìm cách cứu Hoắc Khánh Quân.

Sau đó Tô Đình Đức biết tin đã tìm quan hệ thả Hoắc Khánh Quân ra.

Lúc đó, hai người Tô Đình Khiêm được sửa lại án sai và đến Quảng Châu.

Sau khi Hoắc Khánh Quân được thả ra, Trịnh Linh cho anh ấy công việc ở xưởng thực phẩm của mình, còn bản thân ở nhà dán hộp diêm. Vốn dĩ công việc trước kia của bà ấy là chuẩn bị để lại cho con trai út Hoắc Khánh Thành., vẫn đang học trung học.

Sau khi Hoắc Khánh Thành tốt nghiệp, bởi vì không có việc làm nên phải xuống nông thôn, hiện tại vẫn ở nông thôn.

Thấy bạn thân trở về, Trịnh Linh bật khóc: “Ngọc Dung, cuối cùng cũng qua rồi, thời kỳ cực khổ đã qua rồi.”

“Đúng vậy, đều qua rồi.” Mạc Ngọc Dung nói, nhìn thấy củ cải nhỏ bên cạnh Trịnh Linh: “Đây là con trai của Khánh Quân à?”

Trịnh Linh có tổng cộng bốn người con, đứa đầu là con trai, hai người ở giữa là con gái, hiện giờ ngoại trừ con trai út ở nông thôn, ba người con khác đều đã kết hôn.

“Đúng vậy, nào, Mao Mao chào ông bà đi.”

Mao Mao trốn sau lưng Trịnh Linh, hơi ngại ngùng chào.

Mạc Ngọc Dung sờ đầu Mao Mao: “Mao Mao ngoan quá, hai ngày nữa cháu và bà đến nhà bà chơi nhé, nhà bà có anh trai nhỏ và chị gái nhỏ nữa.”

“Cả nhà Mạt Mạt cũng trở về sao?”

“Đúng vậy, cả nhà đều đến.”

“Ôi, không ngờ Mạt Mạt đã kết hôn sớm như vậy. Con bé Khánh Hà chỉ mới kết hôn năm ngoái.” Hoắc Khánh Hà là đứa con gái thứ ba của Trịnh Linh, lớn hơn Tô Mạt một tuổi, làm việc ở xưởng dệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-356.html.]

“Cũng do chúng tôi, tuy nhiên cũng may, con rể tôi không tồi, con bé gả đúng người rồi.” Mạc Ngọc Dung cảm thán.

Mấy người trò chuyện một lát, Trịnh Linh chuẩn bị đi nấu cơm, giữ hai người lại ăn. Lúc hai vợ chồng Tô Đình Khiêm đến đã mua đồ ăn, cũng chuẩn bị ở lại ăn một bữa cơm nên đồng ý.

Mạc Ngọc Dung đến phòng bếp giúp Trịnh Linh, Tô Đình Khiêm ngồi ngoài phòng khách chơi với Mao Mao, kể chuyện xưa cho cậu bé nghe.

Một lúc sau, Hoắc Khánh Quân và vợ tan làm trở về, khi nhìn thấy Tô Đình Khiêm thì rất vui.

Trong bữa ăn, anh ấy lấy ra rượu ngon quý giá muốn cùng Tô Đình Khiêm uống một ly.

“Khánh Quân, chú đã liên lụy cháu, để cháu chịu khổ.” Tô Đình Khiêm áy náy nói. Công việc tốt bị mất, còn bị giam một năm, chỉ sợ anh ấy phải chịu nhiều đau khổ.

“Chú Tô, chú đừng nói như vậy, mạng của cháu nhờ nhà các chú cứu, nếu không phải có ông nội Tô, có lẽ cháu đã c.h.ế.t đói lâu rồi.”

Năm đó cha Hoắc đột ngột qua đời, bọn họ không nhận được tiền an ủi, một mình mẹ anh ấy nuôi bốn đứa con, lại vào trúng năm nạn đói, Hoắc Khánh Quân đói đến mức phải lục đồ ăn trong đống rác.

Nhưng lúc đó, mọi người không có gì ăn, bởi vì trong đống rác đó không có một cọng rau hư nào.

Nếu không phải Tô Trọng Lê giúp đỡ gia đình bọn họ, đừng nói anh ấy, thậm chí cả nhà cũng không thể sống được.

Tô Đình Khiêm vỗ vào người anh ấy: “Việc nào ra việc đó, chú nhớ kỹ ân tình này của cháu, chờ sau này chú có năng lực sẽ không quên cháu.”

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện đến gần 9 giờ, lúc này hai vợ chồng mới chuẩn bị trở về, họ cũng hẹn với Trịnh Linh, mấy ngày nữa cả nhà bà ấy đến nhà bọn họ ăn cơm.

Ngày tiếp theo, hai vợ chồng đến thăm những người khác.

Trước đó tin tức bọn họ trở về chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ, hiện tại hầu hết mọi người quen biết đều nghe được, bao gồm Chu Thu Anh.

Trong ngày, sau khi Chu Thu Anh tan làm liền vội vã đến chỗ Dương Tố Hồng.

“Tố Hồng, con đã nghe tin cả nhà Tô Đình Khiêm quay về chưa?” Chu Thu Anh vừa vào cửa lập tức hỏi.

“Hôm nay con có nghe người ta nói.” Sắc mặt Dương Tố Hồng âm u.

Bây giờ anh ta rất sợ người nhà họ Tô, Phó Mạn Hoa và Tô Dịch Thâm tới một lần, cha anh ta và em gái anh ta mất việc, Tô Mạt trở về một lần, công việc của anh ta cũng mất.

Bây giờ khó khăn lắm mới lợi dụng việc ly hôn của em gái để đổi lấy sự trợ giúp của nhà họ Cung, lấy lại công việc và thăng chức lên một bậc, mắt thấy cuộc sống càng ngày càng tốt thì nhà họ Tô lại trở về vào lúc này.

Đúng là âm hồn không tan!

“Mẹ và cậu cả con đã bàn bạc với nhau, cho dù nhà họ Tô trở về vì cái gì, trước khi bọn họ tới làm khó dễ, chúng ta tới cửa trước một bước, nói chuyện rõ ràng với bọn họ.”

“Việc này do cha con tự làm, chúng ta thật sự không biết gì, bây giờ ông ấy c.h.ế.t rồi, ông ấy đã phải trả giá cho tội lỗi của mình.”

“Con xin nghỉ phép rồi cùng mẹ đến nhà họ Tô, chúng ta đầy đủ thành ý, cố gắng giải thích chuyện này, chúng ta chưa từng nghĩ đến việc trở thành kẻ thù của nhà họ Tô.”

“Nếu bọn họ không đồng ý thì sao?” Dương Tố Hồng hỏi.

“Nếu bọn họ muốn đuổi cùng g.i.ế.c tận, mẹ cũng không dễ chọc, cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách.” Trong mắt Chu Thu Anh lóe lên tia tàn nhẫn.

Nhưng bà ta cảm thấy bây giờ nhà họ Tô vừa trở về, có lẽ Tô Đình Khiêm sẽ không ngu ngốc đi gây thù chuốc oán ở khắp nơi. Bà ta không muốn biến kẻ thù thành bạn, chỉ cần đừng chèn ép gia đình bà ta là được.

Điều này không khó.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 357



Hai vợ chồng Tô Đình Khiêm đi mấy ngày mới thăm hỏi và cảm ơn mọi người xong.

Tô Mạt đưa ba cha con đi chơi khắp thành phố Thượng Hải, dẫn bọn họ đến thành phố từng được mệnh danh là “Paris phương Đông”.

Sau khi chủ nhiệm Lý thông báo đã mua TV, bọn họ thuận tiện đến lấy TV.

Lúc này đã gần đến cuối năm, mọi người không ra ngoài mua sắm, ở nhà chuẩn bị đồ đạc cho năm mới. Hai vợ chồng Tô Đình Khiêm ra ngoài đi dạo, trong dịp tết nguyên đán, chắc chắn sẽ có người đến thăm.

Trịnh Linh cũng chọn một ngày mang theo cả gia đình đến làm khách, ngoại trừ con trai út ở nông thôn, con gái con rể cháu ngoại đều cùng nhau tới.

Từ sau khi mấy người Mạc Ngọc Dung bị đuổi đi, đây là lần đầu tiên Trịnh Linh đến đây, nhìn ngôi nhà đã thay đổi rất nhiều, bà ấy mắng những người đó là kẻ cướp.

Một ngày khác, cả nhà làm đồ ăn vặt, nếu có đó đến chúc tết, có thể lấy ra tiếp khách.

Mấy năm nay bọn họ đã sống ở ba nơi, cách làm đồ ăn vặt ở phía nam hay phía bắc đều biết, có gỏi cuốn, khoai viên, bánh đậu bếp, bánh bao chiên,...

Lúc này chuông cửa vang lên, Tô Đình Khiêm ra ngoài mở cửa, nhìn thấy mẹ con Dương Tố Hồng bên ngoài, sắc mặt không tốt.

Tô Đình Khiêm không mở cửa, đứng sau cánh cửa hỏi: “Các người đến làm gì?”

“Đình Khiêm, chúng tôi xin lỗi, chuyện ông Dương làm chúng tôi không hề biết. Ông ấy bị ông Giang dụ dỗ, bây giờ ông ấy đã c.h.ế.t rồi, đã nhận quả báo, tôi hy vọng các người có thể giơ cao đánh khẽ, tha cho gia đình tôi một con đường.” Chu Thu Anh vội vàng nói.

“Ác giả ác báo, gia đình tôi không làm gì hết, các người đừng lo lắng.” Tô Đình Khiêm đáp, sau đó phất tay: “Mời mấy người về! Đừng đến đây nữa.”

Dương Tố Hồng muốn nói gì đó, lập tức bị Chu Thu Anh ngăn lại.

“Được, vậy quà tôi để ở đây, tôi thay ông Dương bồi tội.” Nói xong bà ta để đồ vật cạnh cửa, ra hiệu cho Dương Tố Hồng đặt đồ xuống.

Thấy Tô Đình Khiêm cau mày: “Nếu ông không muốn nhận thì cứ vứt đi.”

Nói xong bà ta kéo Dương Tố Hồng rời đi.

Khi đi một đoạn xa, lúc này Dương Tố Hồng mới cau mày hỏi: “Mẹ, ông ta có ý gì vậy?”

Chu Thu Anh thở phào nhẹ nhõm: “Nhà họ Tô sẽ không chèn ép chúng ta nữa, sau này chúng ta sống cuộc sống của mình, đừng xuất hiện trước mặt bọn họ, cũng đừng đắc tội bọn họ.”

“Dễ vậy thôi sao?’ Dương Tố Hồng không tin.

“Chúng ta là một nhân vật nhỏ, người thật sự hại bọn họ không phải chúng ta. Trước đó bọn họ không đối phó được kẻ chủ mưu nên mới trút giận lên người chúng ta, bây giờ chủ mưu đã ngã xuống, tất nhiên chúng ta không có gì phải lo lắng.” Chu Thu Anh có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Chỉ cần chúng ta không nhảy nhót trước mặt bọn họ, đừng xuất hiện trước mắt bọn họ là được.”

“Vậy hôm nay tốt nhất đừng đến cửa.” Hôm nay mua quà gần 200 tệ, đó là mấy tháng tiền lương, da thịt đau như cắt.

“Không giống nhau, chúng ta nhất định phải đến, phải là chân thật, giả vờ không biết và đối mặt trực diện, hiệu quả không giống nhau.”

“Nếu chúng ta không đến, người khác sẽ nghĩ chúng ta chột dạ. Chúng ta đến nói rõ mọi chuyện, ít ra có thể cứu vãn một ít, vốn dĩ ba mẹ con chúng ta không biết chuyện này, mọi chuyện đều là lỗi của cha con.”

Tảng đá lớn trong lòng được dời đi, đầu óc Chu Thu Anh sáng lên rất nhiều, bắt đầu dạy dỗ con trai.

Sau khi Tô Đình Khiêm về đến nhà, Mạc Ngọc Dung hỏi: “Ai vậy?”

“Chu Thu Anh và Dương Tố Hồng, tôi kêu bọn họ đi rồi.”

Sau đó nói với Lục Trường Chinh: “Ngoài cửa có đồ vật, con mang đi vứt đi.”

“Đó là cái gì vậy?” Tô Mạt hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-357.html.]

“Bọn họ mang quà tới!”

Xui xẻo!

“Đừng, chúng ta không cần nhưng đừng vứt.” Tô Mạt vội vàng nói: “Trường Chinh, lúc anh đến nhà chú Lưu nói đây là đồ nhà chúng ta cho, để ông ấy phân chia cho những gia đình có người già trên 70 tuổi.”

Cho dù ghét người khác đến mức nào cũng không thể vứt quà, vứt rất đáng tiếc, đưa cho người khác còn có thể được danh tiếng tốt.

Tô Đình Khiêm: “...”

Chẳng Trách Trường Thanh nói Mạt Mạt mới là người nhà họ Tô chân chính.

Tất nhiên Lục Trường Chinh không có ý kiến với vợ, lập tức mang đồ đến nhà chú Lưu.

“Cậu chủ, nếu không cậu đi với tôi đi, các người tặng quà, có người xuất hiện sẽ tốt hơn.” Chú Lưu nói.

Không phải ông ấy không thể phát, nhưng chủ nhà đến cửa, mọi người sẽ có thể thế kỹ bọn họ.

Quà Chu Thu Anh mang đến có sữa bột, sữa đặc và những thực phẩm dinh dưỡng, còn có thuốc lá, rượu và trà xa hoa, còn có lạp xưởng, thịt khô, vịt hun khói, đồ ăn rất phong phú với số lượng lớn.

Lục Trường Chinh đoán đống đồ này có thể tốn 100 200 tệ.

Lục Trường Chinh không phải loại người làm việc thiện không để lại tên, nếu chú Lưu đã nói, vậy cùng đi thôi.

“Vâng!” Lục Trường Chinh gật đầu.

“Ồ, tốt! Cậu chờ một lát, tôi mang đồ ra chia.” Chú Lưu rất vui vẻ, lưu loát phân chia đồ vật, cố gắng chia đều nhất có thể.

80% người sống ở con phố này là những người từng làm việc cho nhà họ Tô, phải để cho bọn họ biết, chủ nhà chưa quên bọn họ mà còn tặng bọn họ quà năm mới.

Trên con phố này không có nhiều người trên 70 tuổi lắm, chỉ có 7 8 ngôi nhà.

Chú Lưu dẫn Lục Trường Chinh mang đồ đi giao từng nhà.

Chú Lưu là người biết ăn nói, Lục Trường Chinh cũng không phải người vụng về, dưới sự phối hợp của hai người, hình ảnh của nhà họ Tô ở con phố này càng cao lớn hơn.

Nghe chú Lưu giới thiệu Lục Trường Chinh là chồng của Tô Mạt, mọi người bắt đầu khen Lục Trường Chinh. Mặc dù da mặt anh dày, nhưng khóe miệng không khỏi run rẩy.

Vào đêm giao thừa, Tô Đình Đức ngồi máy bay đến Thượng Hải, chuẩn bị đón năm mới ở đây, năm sau sẽ bay thẳng đến Bắc Kinh.

Đi theo ông ấy còn có Tô Dịch Viễn.

Sau khi ăn cơm tất nhiên, hai anh em Tô Đình Đức và Tô Đình Khiêm thảo luận danh sách, dù sao muốn đi kiện cáo thì bản thân không thể không biết cái gì.

Danh sách này được soạn thảo cẩn thận, không quá nhiều nhưng cũng không quá ít, hơn nữa đồ vật bên trong không thể bước qua vạch đỏ.

Lúc này Tô Mạt và những người khác mới biết hai ông chuẩn bị sau tết âm lịch sẽ đến Bắc Kinh kiện cáo, nếu làm ầm ĩ, ít ra cũng phải bắt những người đó bồi thường một chút.

Nhưng bồi thường không phải là mục đích thật sự của bọn họ, bọn họ muốn lấy cái này để lấy “Thượng phương bảo kiếm”, có được quyền kinh doanh tư nhân trước.

Hiện tại kinh tế trong nước đang trì trệ và quá tải, các nhà lãnh đạo vẫn luôn suy nghĩ biện pháp thay đổi, nhưng có nhiều cản trở. Muốn triển khai trên cả nước cần phải được đại hội đồng ý, nhưng thử nghiệm ở một hai chỗ, lãnh đạo có thể phê duyệt.

Khi Tô Mạc nghe thấy lời này, ánh mắt cô sáng lên.

Mặc dù thi đại học được ưu tiên, nhưng theo tình hình hiện tại, Tô Mạt cảm thấy có lẽ rất khó để đẩy nhanh thời gian cải cách và mở cửa, dù sao mọi quyết định phải được đại hội thông qua mới có thể ban hành văn đỏ có dấu mộc đỏ.

Mà những cuộc họp đó được tổ chức vào những thời gian cố định.

Nếu nhà họ Tô có thể được phê duyệt tài liệu hoạt động tư nhân đầu tiên thì khi đất nước được tự do hóa hoàn toàn, nhà họ Tô không còn đi chung con đường với những người khác.
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 358



Vào mùng 1, có rất nhiều người đến chúc tết, căn nhà im lặng năm năm nay, hiện tại người đến người đi rất náo nhiệt, hai đứa nhỏ cũng nhận được rất nhiều bao lì xì.

Vào mùng 2 và mùng 3, Tô Đình Đức, Tô Đình Khiêm dẫn Tô Mạt, Lục Trường Chinh và Tô Dịch Viễn đi thăm những người bạn tốt và có chức vị quan trọng của nhà họ Tô.

Đây là lần đầu tiên Tô Mạt và Tô Dịch Viễn tiếp xúc với các mối quan hệ trong nhà.

Mùng 4, hai anh em nhà họ Tô chuẩn bị đồ đạc lên máy bay đến Bắc Kinh.

Bởi vì trước khi đến đã chuẩn bị sẵn các mối quan hệ, hai người vừa đến Bắc Kinh, ngày hôm sau đã gặp lãnh đạo.

Sau khi nhìn thấy lãnh đạo, hai anh em bật khóc kể mấy năm nay cuộc sống bi thảm thế nào, những người đó coi trời bằng vung thế nào.

Nhất là Tô Đình Khiêm, mái tóc bạc trắng kèm với khuôn mặt già nua đẫm nước mắt khiến lãnh đạo hơi chua xót. Trước kia ông ấy đã từng gặp anh em nhà họ Tô, Tô Đình Khiêm là người tùy ý thế nào, hiện tại đã trở thành thế này, thật là.....

Đối với danh sách do hai anh em nhà họ Tô liệt kê, lãnh đạo không hề nghi ngờ, dù sao họ cũng tìm được một đống đồ vật từ chỗ Nữ Hoàng Mộng. Lão thủ trưởng thanh liêm, Nữ Hoàng Mộng không phải người xuất thân trong gia đình tử tế, mấy thứ này có được chắc chắn do thủ đoạn đặc biệt.

“Những thứ đó bây giờ được trả lại cho quốc gia, tôi sẽ sai người đi tìm, có thể tìm được sẽ cho các cậu. Nếu không tìm thấy, đến lúc đó nói sau.” Lãnh đạo nói.

Sau khi anh em nhà họ Tô rời đi, lãnh đạo gọi bí thư đến, đưa danh sách cho ông ấy sắp xếp.

Bí thư cầm danh sách đi đến bảo tàng yêu cầu mọi người tìm đồ vật bên trên. Nào ngờ chỉ tìm được mười mấy món đồ, còn lại không rõ tung tích.

Bí thư liên lạc với lãnh đạo, lãnh đạo để lính canh đi tra hỏi mấy người kia, hỏi cho rõ đồ đạc nhà họ Tô đang ở đâu.

Tất nhiên những người đó không thừa nhận, nói rằng căn phòng bí mật nhà họ Tô trống không, bọn họ không có lấy đồ của nhà họ Tô.

Lính canh tra hỏi không tin, dù sao từ đống đồ của Nữ Hoàng Mộng có hơn chục món đồ trùng khớp. Mặt khác, bọn họ suy đoán có lẽ đã bị bọn chúng dùng thủ đoạn khác xử lý, nếu không bọn chúng lấy đâu ra mấy vạn khẩu s.ú.n.g và hàng trăm vạn viên đạn?

Vì vậy, lính canh tra hỏi báo cáo kết quả lên trên.

Sau khi Nữ Hoàng Mộng nghe thấy tin tức, bà ta rất tức giận, bà ta luôn nghi thần nghi quỷ, không thể nghĩ đến thuyết âm mưu, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy rất có thể là âm mưu của bọn họ.

Rất có thể nhà họ Tô không có đồ vật gì, nhưng mà dùng cái cớ như vậy để dụ dỗ bọn họ vào tròng.

Nghĩ đến đây, dường như từ khi mọi chuyện bắt đầu liên quan đến nhà họ Tô, bọn họ dần trở nên xui xẻo.

Nữ Hoàng Mộng càng nghĩ càng thấy có thể, nghe nói Tô Đình Đức đã thăng chức, có thể thăng cấp quân đoàn.

Rõ ràng là muốn giẫm lên người bọn họ để đi lên! Nếu không với thân phận hậu duệ của nhà tư bản chỉ có thể lên đến cấp tư lệnh sư đoàn.

Những người đó tính kế thật hay!

Hy sinh một giáo viên nho nhỏ, sau đó dùng của cải giả để tạo ra một tình huống tốt đẹp.

Điều này cũng giải thích rõ, tại sao Tô Nhị có thể chạy thoát dưới mí mắt của Tiểu Vương, sau khi ông ấy được thả ra, những người mà bà ta phái đến liên tiếp mấy lần đều chết, thậm chí chỉ trong 1 năm, bọn họ đã đến Quảng Châu.

Thì ra những người đó đã sớm sắp xếp mọi chuyện, đáng tiếc bà ta nhìn thấu quá muộn, nếu không sẽ không thua cuộc.

Nữ Hoàng Mộng càng nghĩ càng tức giận, người nhà họ Tô thật vô sỉ.

Các nhà tư bản quả thực không phải một thứ tốt!

Hiện tại còn dám tính kế đồ đạc của bà ta, mấy người đó có thể nhớ thương đồ đạc của bà ta sao?

Nghĩ đến đây, Nữ Hoàng Mộng nói với nhân viên canh gác, bà ta muốn gặp con gái, để người tìm cô ta đến đây.

Lính canh gác xin cấp trên, suy xét thấy từ sau khi Nữ Hoàng Mộng bị bắt vẫn chưa nhìn thấy con gái liền đồng ý sai người đưa con gái bà ấy tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-358.html.]

Khi con gái đến, Nữ Hoàng Mộng nói vài câu: “Con đi đến nhóm báo cáo yêu cầu lấy lại những thứ này, đây là đồ cha con để lại cho con, con mau giữ lấy phòng thân.”

Con gái vốn nghĩ bà ta kêu mình tới là vì nhớ cô ấy, không ngờ lại kêu cô ấy làm chuyện này nên rất đau lòng.

“Mẹ, đến lúc này rồi mà mẹ còn muốn làm gì nữa? Mau dừng lại đi!”

Nữ Hoàng Mộng tức giận: “Mẹ làm sao? Mẹ chỉ muốn con nhận lấy đồ cha con để lại, đừng phụ lòng ông ấy, như vậy cũng sai sao?”

“Mẹ! Rõ ràng cha con không có mấy thứ đó, đồ ông ấy cho con đã đưa con từ lâu rồi. Mấy thứ này ở đâu tới, mẹ biết rõ ràng, con sẽ không lấy nó để nó ô uế tay mình.”

Cô ấy thật sự thất vọng về mẹ mình, vốn dĩ thân phận của cô ấy đến đâu cũng có thể được tôn trọng, nhưng vì mẹ mà cô ấy hơi xấu hổ khi gặp người khác. Khi mọi người nhìn cô ấy, ánh mắt từ tôn trọng đã sớm biến thành khinh thường.

Nghĩ đến đây, cô ấy vừa tức giận tức thất vọng đứng lên: “Mẹ, nếu sau này lại là chuyện này, mẹ đừng tìm con, con không phải là đao phủ của mẹ.”

Nói xong cô ấy xoay người rời đi.

Nữ Hoàng Mộng rất tức giận, chỉ vào bóng lưng cô ấy chửi ầm lên.

Đồ con gái hư đốn! Thật là lãng phí thời gian!

Bà ta là vì ai? Tuổi bà ta đã lớn, còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa? Tất cả còn không phải vì cô ấy sao? Đúng là óc heo!

Chiều ngày hôm sau, anh em nhà họ Tô được lãnh đạo gọi đến.

Lãnh đạo vừa chỉ vào mười mấy đồ vật bên cạnh vừa nói: “Chỉ có thể tìm thấy những thứ này, còn lại có lẽ đã bị bọn họ xử lý, quốc gia không có cách thu hồi.”

“Tôi đã bàn bạc với các lãnh đạo khác, quốc gia sẽ bồi thường cho các cậu 5 vạn tệ. Mặc dù không đáng giá nhưng đây là giới hạn tối đa, hy vọng hai người thông cảm.”

Những người đó đã tạo ra bao nhiêu tội lỗi trong suốt những năm qua? Nếu người nào cũng đến náo loạn, đòi quốc gia bồi thường, quốc gia cũng không thể bù đắp được.

Vì vậy các nhà lãnh đạo quyết định đặt ra một con số là 5 vạn tệ.

“Lãnh đạo, chúng tôi không có ý kiến.”

“Nhà của chúng tôi giữ mấy thứ này cũng không có ý gì khác, hoàn toàn là vì không muốn đồ vật tốt như vậy lại bị phá hủy. Ngài cũng biết tình hình những năm đó, có rất nhiều đồ tốt bị sự mù quáng đập nát, những thứ này là những di tích văn hóa quan trọng, một khi đập vỡ sẽ không còn nữa.”

“Bây giờ, nếu đã tìm được đồ vật, chúng tôi sẽ giữ lại hai món để làm kỷ niệm, còn lại sẽ tặng cho quốc gia. Bây giờ tình hình đã tốt hơn, tôi tin rằng những thứ này có thể được bày trí thích hợp.”

Nói xong, hai anh em tiến lên chọn một món đồ có giá trị khá thấp, phần còn lại đều tặng cho quốc gia.

Danh sách do hai anh viết không phải viết bừa, mấy thứ này đều là những thứ bọn họ đã thấy khi còn nhỏ, sau đó không thấy đâu nữa. Bọn họ đoán những thứ đã biến mất này có lẽ đã bị Tô Trọng Lê cất đi.

Lãnh đạo không khỏi liếc mắt xem trọng bọn họ, dù sao bây giờ phong trào đã kết thúc, bọn họ muốn lấy về, mọi người cũng sẽ không nói gì, dù sao đây cũng là đồ vật của nhà người ta.

Nhưng bọn họ không nói hai người liền tặng cho quốc gia.

Mặc dù lãnh đạo không hiểu lắm nhưng cũng biết giá trị của những món đồ này.

Quả nhiên người nhà họ Tô vẫn hào phóng như vậy.

“Vậy tôi thay mặt quốc gia cảm ơn hai người.”

“Hai người còn có khó khăn gì không? Nếu có đừng ngại nói ra, nếu quốc gia có thể làm được cũng sẽ làm hết sức mình.” Lãnh đạo.

Hai anh em lập tức ngồi nghiêm chỉnh, bọn họ đang chờ đợi những lời này.

Tô Đình Đức cười mỉa một chút: “Đúng là có một chuyện.”
 
Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 359



Lãnh đạo sững sờ, cười như không cười liếc nhìn hai người bọn họ, thì ra hai thằng nhóc này đang chờ ông ấy.

Năm nay lãnh đạo đã hơn 70 tuổi, hai người Tô Đình Đức và Tô Đình Khiêm, một người ngoài năm mươi, người còn lại chưa đến 50, ở trước mặt ông ấy vẫn còn là thằng nhóc.

“Nói đi, có chuyện gì? Nếu có thể giúp đỡ, quốc gia sẽ cố gắng hết sức.”

“Chuyện là vầy, trước đó Đình Khiêm bị người khác báo cáo không có lý do, bây giờ có một bóng ma khi dạy học. Sau khi ở lại Quảng Châu vài năm, có chút hiểu biết không khí ở đó, không muốn tiếp tục dạy học nữa, tôi muốn tìm việc gì đó để làm, muốn xin ngài phê duyệt.”

Sau khi lãnh đạo nghe xong, cau mày: “Quốc gia chúng ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa.”

“Tôi biết, lãnh đạo yên tâm, trong [Tư bản luận] của Marx đã nói, dưới 8 người được gọi là giúp đỡ, hơn 8 người mới được coi là thuê công nhân, dưới 8 người không tính là bóc lột.” Tô Đình Khiêm vội vàng giải thích.

“Tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì đi ngược lại chủ trương và chính sách của quốc gia. Tôi thật sự không muốn dạy học nữa, dù sao cũng phải kiếm sống. Tính cách tôi dễ đắc tội người khác, không thích hợp vào nhà máy làm công nhân.”

“Đúng vậy thủ trưởng, hơn nữa không phải bây giờ đang thảo luận cải cách sao? Có một số việc, dù sao cũng nên có người tiên phong thử nghiệm trước mới biết có hiệu quả hay không.” Tô Đình Đức nói tiếp.

“Chọn một số người đáng tin đi thử trước, sau đó định kỳ phản hồi kết quả cho quốc gia. Có số liệu để phân tích tham khảo, quốc gia có cơ sở để xây dựng các chính sách tiếp theo.”

“Cậu muốn làm gì?” Lãnh đạo hỏi.

“Đây chỉ là ý tưởng ban đầu của tôi, phải xem các ngài lãnh đạo có cho phép không. Tôi đã đi xe lửa rất nhiều lần, nhưng trong lúc chờ đợi xe rồi xuống xe, có đôi khi đói bụng muốn tìm chỗ ăn nhưng rất khó khăn. Buổi sáng còn đỡ, buổi tối không thể tìm thấy. Tôi muốn bán đồ ăn ở ga xe lửa, loại mô hình mở cửa 24 giờ một ngày.” Tô Đình Khiêm.

Trong thời đại này, trong phòng chờ chưa có cửa hàng, mấy thành phố lớn có rất bán rất ít đồ vật. Muốn mua đồ trong ga xe lửa chỉ có thể dựa vào nhân viên ga xe đẩy xe bán.

Nhưng đồ vật trên xe lửa không nhiều, hơn nữa còn rất đắt.

Lãnh đạo suy nghĩ, điều này có vẻ có lợi cho người dân, nhưng cũng không đồng ý ngay, chỉ nói phải thảo luận với những người khác, để bọn họ chờ thông báo.

Ra khỏi văn phòng lãnh đạo, hai anh em tách nhau ra, Tô Đình Đức tìm người quen của nhà họ Tô, còn Tô Đình Khiêm hẹn với thầy Cố.

Anh trai thầy Cố làm việc bên cạnh lãnh đạo, rất được ông ấy coi trọng, có thể nói đỡ vài lời.

Trong lúc nói chuyện, Tô Đình Khiêm nói ra suy nghĩ của mình, thầy Cố vừa nghe, việc này không phải không tốt nên đồng ý.

Sau khi thầy Cố trở về, ông ấy gọi cho anh trai và nhờ anh trai giúp đỡ. Anh trai ông ấy cũng cảm ơn Tô Đình Khiêm đã chăm sóc vợ chồng em trai ở chuồng bò, chỉ là vấn đề nói vài câu, tất nhiên không thể không đồng ý.

Buổi tối, khi Canh Trường Thanh tan làm, ba anh em lại ngồi bàn bạc, Tô Đình Đức còn có công việc, thời gian ở lại Bắc Kinh có hạn, vì vậy phải xin được chỉ thị càng sớm càng tốt.

Lúc này, Canh Trường Thanh nhớ tới lão Khương và lão Hà đang làm việc trong tổ công tác của quốc vụ viện, dường như có liên quan đến xây dựng phát triển phương hướng chung trong giai đoạn tiếp theo. Canh Trường Thanh dự định ngày mai liên lạc với hai người bọn họ để nói về việc này, xem có thể giúp đỡ một chút không.

Lão Khương và lão Hà là một trong người từng được Lục Bá Minh giúp đỡ. Trước đó lão Khương là bí thư Bắc Kinh, lão Hà từng làm việc ở bộ ngoại giao, sau khi sửa lại ans ai vẫn không trở về đơn bị ban đầu mà đến làm việc ở tổ công tác quốc vụ viện.

Bởi vì trước đây bọn họ có thông qua Canh Trường Chinh hỏi thăm Lục Bá Minh, cho nên Canh Trường Thanh khá hiểu về tình hình của bọn họ.

Ngày hôm sau, Canh Trường Thanh đi tìm hai người.

Vừa lúc tổ công tác bọn họ cũng có người có suy nghĩ này, đây là chuyện nhà cháu dâu của ân nhân, bọn họ đồng ý giúp đỡ.

Dưới sự thúc đẩy của các thế lực trong phòng máy tính, không đến ba ngày, Tô Đình Khiêm nhận được văn bản có dấu mộc đỏ.

Hai anh em rất vui vẻ, để tránh đêm dài lắm mộng, ngày hôm sau bọn họ đã bay về Quảng Châu. Trước khi trở về còn đến văn phòng phụ trách bồi thường để bọn họ chuyển 5 vặn tiền bồi thường đó đến Quảng Châu cho Tô Đình Khiêm.

Muốn kinh doanh phải có tiền vốn, Tô Đình Khiêm ở Quảng Châu tích cóp được một số tiền, khi trở về Thượng Hải cảm ơn mọi người đã tốn rất nhiều tiền

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-tha...g-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-359.html.]

Lần này trở về, đồ đạc trong nhà đều do tiền con gái và con rể chi trả.

Ở Thượng Hải bên kia.

Sau khi Tô Đình Đức và Tô Đình Khiêm đến Bắc Kinh, mọi người chuẩn bị đến Thượng Hải chơi mấy ngày, sau đó chờ đến mùng bảy mùng tám sẽ về Quảng Châu.

Hai đứa trẻ chưa đi học, Lục Trường Chinh được nghỉ thêm một tháng nữa, những người khác được nghỉ đông cho nên vẫn còn nhiều thời gian

Họ đến thăm cửa hàng bách hóa ở Thượng Hải và mua một số đồ trở về. Mặc dù đồ ở Quảng Châu cũng không tệ nhưng Thượng Hải là thành phố công nghiệp phồn hoa nhất, chắc chắn sẽ có ưu thế riêng.

Mặc dù Dương Tố Vân không muốn dính líu quá nhiều đến nhà mẹ đẻ, nhưng vào đại học Thượng Hải, không thể không liên lạc với bên đó. Sau kỳ nghỉ đông, cô ta vẫn luôn lấy lý do học tập và ở lại trường, mãi cho đến khi sắp đến tết mới không thể không trở về, nếu không không có cách gì có thể nói nổi.

Hiện tại điều kiện khó khăn, có nhiều sinh viên điều kiện sinh hoạt không tốt, vì muốn tiết kiệm tiền mua vé xe, có nhiều ngày lễ không đi đâu.

Vì vậy có rất nhiều người ở lại trường học tập.

Mặc dù Dương Tố Vân trở về, nhưng cô ta không muốn ở nhà, hầu hết thời gian đều hẹn bạn bè đại học ra ngoài dạo.

Hôm nay Dương Tố Vân hẹn bạn học đi dạo cửa hàng bách hóa, sau đó gặp mặt gia đình Tô Mạt.

Nhìn thấy Tô Mạt, con ngươi của Dương Tố Vân co lại.

Nhìn Tô Mạt không khác gì trước kia, nhưng có vẻ xinh đẹp hơn một chút.

Cô mang đôi giày da nhỏ, áo khoác nỉ dài vừa thời trang vừa hào phóng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trắng đến mức phát sáng, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Bên cạnh có hai củ cải nhỏ đi theo, có lẽ con của cô, lớn lên rất đáng yêu.

Quan trọng là người sĩ quan cao lớn đẹp trai đi bên cạnh cô, hai tay lúc này đang xách đồ vật, còn nghiêng đầu dịu dàng nói chuyện với Tô Mạt.

Cô ta vốn nghĩ Tô Mạt gả cho một người đàn ông nông thôn, cho dù là sĩ quan cũng là người eo to vai dày, một người thô lỗ không có văn hóa, không ngờ lại là một người đàn ông xuất sắc như vậy.

Cô ta thì ngược lại, chỉ lớn hơn Tô Mạt một tuổi nhưng khi so sánh thì giống như cách nhau mười tuổi, hơn nữa cô ta đã kết hôn lần hai.

Giờ phút này, Dương Tố Vân cảm thấy tâm lý của mình dường như mất khống chế!

Tại sao vậy? Rõ ràng Tô Mạt đã xuống bùn nhưng vẫn có thể leo lên vị trí cao như vậy?

Chẳng lẽ trời sinh cô ta không bằng Tô Mạt sao?

Bạn học nhìn thấy Dương Tố Vân đột nhiên đứng lại, biểu cảm hơi méo mó, hoảng sợ hỏi: “Tố Vấn, cậu làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

Dương Tố Vấn đột nhiên hoàn hồn, vội vàng cúi đầu: “Đúng vậy, bụng của tôi đau quá, tôi muốn đi vệ sinh một chút.”

Nói rồi vội vàng chạy đi.

Cô ta không thể gặp Tô Mạt, ít nhất không phải là lúc nghèo túng như vậy!

Khi cô ta đến Quảng Châu, Tô Mạt chế giễu cô ta, lời nói của cô vẫn còn văng vẳng bên tai cô ta.

Cô ta không thể để Tô Mạt nhìn thấy dáng vẻ này của mình, cô ta nhất định phải cố gắng để có một tương lai tốt đẹp, sau đó xuất hiện trước mặt Tô Mạt với tư cách một người chiến thắng, nói cho cô biết không có nhà họ Tô các cô, Dương Tố Vân cô ta vẫn không kém.

Vốn dĩ Tô Mạt không chú ý tới Dương Tố Vấn, nhưng thính giác cô nhạy bén, nghe thấy có người kêu “Tố Vân” lập tức nhìn sang, sau đó nhìn thấy Dương Tố Vân vội vàng cúi đầu rời đi.

Tô Mạt mím môi, thực sự rất thú vị, không dám nhìn cô nhưng vẫn mặc chiếc áo khoác vải nỉ cô tặng lúc trước.
 
Back
Top