Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 300



Đám người Giang Tịch đã sớm nghẹn một cơn tức, thấy họ tiến vào thì lập tức nhào lên.

Tuy vẫn chưa quen dùng cơ thể con rối, vả lại trong tay cũng không có linh kiếm, nhưng làm con rối cũng có chỗ lợi.

Đó là không biết đau, hơn nữa cơ thể con rối cũng khá cứng rắn.

Chỉ cần bảo vệ kỹ mắt trận pháp, thì đối phương chẳng thể làm gì.

Huống hồ, trong đám này còn có Phượng Khê - người sở hữu cả bụng ý đồ xấu.

Thế nên, đám học sinh vốn chiếm thế thượng phong, giờ đây đã hoàn toàn rơi vào thế yếu.

Sau khi khống chế họ, Phượng Khê tát từng người một.

Mặt mũi người nào người nấy sưng thành đầu heo.

Sau đó, đám Phượng Khê tịch thu hết nhẫn trữ vật và linh kiếm của họ, cuối cùng còn tri kỷ giúp họ bóp nát ngọc bài bên hông, để họ được truyền tống ra ngoài.

Phượng Khê chẳng những xóa sạch ấn ký thần thức trên nhẫn trữ vật, mà còn xóa sạch ấn ký thần thức trên linh kiếm, rồi chia mỗi người một phần, cầm chơi cho đỡ trống tay.

Phượng Khê lục lọi nhẫn trữ vật, tìm thấy một trận bàn cách ly. Sau khi khởi động, mọi người mới nhao nhao cất tiếng nói:

“Sao chúng ta lại biến thành con rối hết thế này? Còn chạy đến Nam Vực nữa chứ?”

“Có khi nào Nam Vực động tay động chân gì đó, cố ý hãm hại chúng ta không?”

“Đừng bảo chúng ta phải ở trong trạng thái này cả đời đấy nhé!”

“...”

Giang Tịch bình tĩnh phân tích: “Ta đoán chuyện này chẳng liên quan gì đến Nam Vực đâu, chỉ là trùng hợp mà thôi. Nếu Nam Vực thật sự có năng lực này, thì đã sớm thâu tóm Bắc Vực chúng ta rồi.”

Mục Tử Hoài đồng tình: “Đúng đó, ta cũng cảm thấy chuyện này chỉ là trùng hợp. Đoán chừng lúc trước chúng ta bị cuốn vào khe hở không gian, đúng lúc bên phía thư viện Minh Nguyệt khởi động trận pháp khảo hạch. Trời xui đất khiến, lực không gian ở hai bên giao nhau, nên chúng ta mới bị cuốn tới đây.”

“Ta đoán chỉ cần đóng trận bàn khảo hạch bên này, là chúng ta có thể quay về thôi.”

Nghe vậy, Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Nói cách khác, nếu chúng ta muốn quay về, thì phải nghĩ cách loại hết đám học sinh trong địa điểm khảo hạch này, đúng không?”

Mục Tử Hoài: “… Cũng có thể nói vậy.”

Sao lúc nào não nàng cũng chuyển động nhanh thế nhỉ?

Phượng Khê khẽ đảo mắt: “Chúng ta ít người, đối phương lại đông người, nên chúng ta phải bàn kỹ chiến lược. Nào, tất cả mọi người đều thay quần áo đi.”

Thế là, đám người Phượng Khê bắt đầu thay đồng phục lấy được từ trong nhẫn trữ vật của đám học sinh kia.

Bầy rối hình người này được chế tác cực kỳ chân thật, nên sau khi thay quần áo, trừ khi đứng cực gần, nếu không sẽ không nhìn ra bất cứ sơ hở gì.

Giang Tịch nhỏ giọng hỏi: “Tiểu sư muội, bên ngoài rất có thể có người đang quan sát tình hình khảo hạch, liệu chúng ta có bị lộ không?”

Phượng Khê nói ngay: “Đá truyền ảnh sẽ không thể chiếu toàn cảnh địa điểm khảo hạch, chỉ có thể chiếu những nơi có học sinh thôi. Nên khi giao đấu với đám học sinh, chúng ta chỉ cần cẩn thận một xíu, thì sẽ không sao đâu.”

“Dù bị phát hiện cũng chẳng sao, cùng lắm họ cho rằng con rối bị biến dị, đột phá tu vi thôi, chứ không nghĩ đến chuyện mượn xác hoàn hồn đâu mà lo.”

Giang Tịch: “…”

Muội dùng từ “mượn xác hoàn hồn” không thích hợp lắm đâu.

Phượng Khê nói tiếp: “Chỉ cần giấu kỹ đặc điểm nhận dạng của chúng ta là được. Mà không giấu được cũng chẳng sao, ta cứ cắn c.h.ế.t không thừa nhận đấy, ai làm gì được nào?”

Nói đến đây, Phượng Khê tự bật cười: “Lùi một bước mà nói, nếu phải làm con rối cả đời cũng thú vị mà, có thể đổi xác bất cứ lúc nào. Nếu không muốn làm người nữa, chúng ta có thể làm lợn này, chó này, lừa này…”

Mọi người: “…”

Thôi, làm người vẫn hơn.

Nhưng nhờ Phượng Khê pha trò, cảm xúc nóng nảy, bất an của mọi người cũng dần dịu lại.

Lúc này, Phượng Khê vô thức nhớ ra một chuyện.

Lôi kiếp đâu?

Khi ấy nàng nhét nó vào tay áo, bây giờ nàng đã biến thành con rối, nó chạy đi đâu rồi?

Sau khi tìm một vòng mà chẳng thấy nó đâu, Phượng Khê suy đoán, rất có thể nó đã tiêu tán trong quá trình truyền tống rồi.

Vì thế, nàng không thèm để ý đến nó nữa, mà dẫn mọi người đi tìm “con mồi”.

Non nửa canh giờ sau, lôi kiếp tốn sức chín trâu hai hổ chui ra khỏi lòng đất.

Người đâu rồi?

Nha đầu thối đâu rồi?

Nàng cứ vậy mà vứt bỏ nó ư?

Đúng là đồ bội tình bạc nghĩa!

Đồ tra nữ!

Lúc này, trên quảng trường của thư viện Minh Nguyệt.

Hơn mười học sinh bị đánh kia đang đứng trước mặt đạo sư, nhao nhao tố khổ.

“Bầy con rối kia quá b**n th**! Chúng chẳng những đánh bọn con thành thế này, mà còn cướp mất nhẫn trữ vật và linh kiếm của bọn con nữa cơ.”

“Đúng đó. Chúng chuyên tát vào mặt, còn am hiểu cách mai phục, linh trí của bầy rối này cao một cách thái quá.”

“...”

Các đạo sư không quá để bụng những lời tố khổ kia.

Chỉ cảm thấy đám học sinh đang viện cớ.

Linh trí của con rối trận pháp thì có thể cao đến mức nào?

Về những món đồ bị chúng cướp đi, chờ cuộc khảo hạch kết thúc, họ sẽ trả lại cho đám học sinh sau.

Chẳng bao lâu sau, lại có một đám học sinh bị truyền tống ra ngoài.

Đám này vẫn bị đánh thành đầu heo, cũng bị cướp sạch cả nhẫn trữ vật và linh kiếm.

Nhưng các đạo sư vẫn không để bụng.

Bởi những học sinh bị loại đều là học sinh của lớp Hỏa - Bính, thực lực vốn sêm sêm nhau, bị con rối đánh thành thế kia cũng không lạ.

Chỉ là, theo thời gian trôi, số học sinh bị loại với cách thức tương tự càng ngày càng nhiều, các đạo sư cuối cùng cũng cảm thấy có điều bất thường.

Đừng bảo con rối trận pháp biến dị, đột phá tu vi đấy nhé?

Nhưng cũng chẳng phải chuyện lớn gì.

Bởi con rối trận pháp là sản phẩm từ trận pháp, là công cụ phục vụ cho cuộc khảo hạch, dù biến dị cũng chẳng thể gây ra sóng to gió lớn gì.

Huống hồ, hiện tại những học sinh bị loại đều có tu vi sêm sêm nhau.

Đợi những con rối kia chạm mặt học sinh lớp Hỏa - Ất, đảm bảo sẽ bị tóm gọn cho xem.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 301



Đúng lúc này, đá truyền ảnh vừa hay chiếu hình ảnh của một nhóm học sinh lớp Hỏa - Giáp.

“Nghe nói bên Bắc Vực vừa xảy ra chuyện lớn: Nhân tộc và Yểm tộc ký hiệp ước hữu nghị vạn năm, đoán chừng Ma tộc sẽ yên tĩnh một thời gian.”

“Hừ! Ba tộc bên Bắc Vực kia cứ như ba con gà chọi ấy. Chẳng qua Nam Vực chúng ta lười để ý tới họ, chứ nếu chúng ta tham chiến, thì Yểm tộc và Ma tộc đã diệt vong từ lâu rồi.”

“Nghe nói, khu Nam Vực chúng ta vốn cũng có Yểm tộc và Ma tộc, nhưng đã bị tổ tiên chúng ta đánh đuổi sang khu Bắc Vực rồi. Suy cho cùng cũng tại Nhân tộc ở khu Bắc Vực quá vô dụng, nên cũng chỉ có thể nghĩ ra cách vô dụng là ký hiệp ước hữu nghị mà thôi.”

“...”

Lời nói của đám học sinh lớp Hỏa - Giáp được đá truyền ảnh phát rõ từng câu từng chữ.

Nhưng, những người đang theo dõi bên ngoài lại chẳng cảm thấy chỗ nào không đúng cả.

Bởi trong nhận thức của người Nam Vực, Nhân tộc ở Bắc Vực quá vô dụng, quá hèn nhát.

Mà đúng là lực lượng giữa hai bên có sự chênh lệch rất lớn thật.

Lấy thư viện Minh Nguyệt làm ví dụ, ngay cả học sinh yếu nhất của thư viện, thì tu vi cũng đạt đến cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ rồi.

Về phần các đạo sư, phần lớn họ đạt tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí tu vi của viện trưởng đã đạt tới cảnh giới Hóa Thần trung kỳ.

Mà ở khu Bắc Vực, chưởng môn của bốn tông môn lớn mới chỉ có tu vi Hóa Thần sơ kỳ thôi.

Hơn thế nữa, thư viện Minh Nguyệt chỉ là một trong bốn thư viện lớn của khu Nam Vực.

Chưa kể tới sự tồn tại của một tông môn siêu cấp như Trường Sinh Tông.

Khi đám học sinh lớp Hỏa - Giáp đang trò chuyện rôm rả, ở phía xa có người đang vẫy tay với họ.

Lục Song Tri bĩu môi: “Là người lớp Hỏa - Bính. Họ gọi chúng ta làm gì? Chẳng lẽ nhờ chúng ta giúp đỡ? Bây giờ đang trong thời gian khảo hạch, ai có thời gian rảnh mà giúp họ cơ chứ?”

Tiêu Càn An cau mày: “Đừng để ý đến họ, chúng ta tiếp tục tìm kiếm Thương Lan huyền sư thôi. Chỉ khi kiếm đủ tích phân, chúng ta mới có thể tiến vào vòng khảo hạch cuối cùng.”

Cả đám thống nhất ý kiến, hoàn toàn phớt lờ đám người Phượng Khê đang vẫy tay ở nơi xa.

Không ngờ rằng, đám người Phượng Khê lại chủ động tiến lại gần.

Chỉ là, mặt mũi họ bị một miếng vải đen bịt kín.

Lục Song Tri tỏ vẻ khinh thường: “Các ngươi không có mặt mũi gặp người à mà phải bịt kín thế kia?”

Phượng Khê giả câm, dùng thủ ngữ để trả lời.

Nhưng mấy người Lục Song Tri lại chẳng hiểu gì cả, toàn bộ lực chú ý của họ đều tập trung vào tay của Phượng Khê.

Hoàn toàn không phát hiện ra đám người Giang Tịch đã bao vây mình.

Phượng Khê bất chợt vung tay, hất một nắm đất cát về phía đám Lục Song Tri đứng đối diện.

Bây giờ không có bột ớt, chỉ đành dùng tạm đất cát vậy.

Cơ thể con rối có một chỗ tốt, đó là không sợ bụi đất, cũng không sợ độc dược.

Nên nàng không cần canh hướng gió.

Chẳng qua, đám người Lục Song Tri khó chơi hơn hai nhóm người trước đó nhiều.

Tu vi của họ đều là Nguyên Anh sơ kỳ.

Điều khiến Phượng Khê cạn lời hơn là, động tác của mấy người Giang Tịch chợt chậm dần.

Bởi… đã tiêu hao gần hết linh thạch.

Lúc này Phượng Khê mới vô thức nhớ ra một chuyện: con rối được sinh ra từ trận pháp, mà muốn kích hoạt trận pháp thì phải tốn linh thạch.

Sở dĩ bây giờ nàng mới nhận ra chuyện này, là vì nàng không cảm nhận được bất cứ hạn chế nào. Có lẽ do công pháp nàng tu luyện khá đặc biệt, nên dù biến thành con rối, nàng cũng lợi hại hơn người khác.

Nàng biết lúc này nên tốc chiến tốc thắng, nếu không lỡ trận bàn con rối của mấy người Giang Tịch bị phá hủy, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.

Dưới tình thế cấp bách, nàng tung tuyệt chiêu.

Nhưng không phải tuyệt chiêu chữ “quỳ”, mà là tuyệt chiêu hình bàn tay.

Một bàn tay từ trên trời giáng xuốn, tát thẳng mặt Lục Song Tri.

Lục Song Tri ngẩn ra.

Con rối trận pháp còn biết tung tuyệt chiêu á?

Lại còn là tuyệt chiêu kỳ lạ thế này nữa chứ!

Với tu vi của hắn ta, tất nhiên có thể né tránh bàn tay kia một cách dễ dàng và nhẹ nhàng. Nhưng, hắn ta không ngờ rằng, Phượng Khê lại tung ra… một chuỗi tuyệt chiêu.

Bây giờ Phượng Khê chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu này, nên không chơi trò mèo vờn chuột với hắn ta.

Hết bàn tay này nối tiếp bàn tay khác, Lục Song Tri không thể chống đỡ nổi nữa. Gương mặt vốn anh tuấn, nay đã bị biến thành đầu heo. Phượng Khê chẳng thèm cho hắn ta thời gian th* d*c, lập tức tung chân đá hắn ta bay xa ra.

Ngay sau đó, nàng xông về phía Tiêu Càn An…

Tranh thủ vài giây này, đám người Giang Tịch nhanh chóng nhét linh thạch vào khe linh thạch trên người con rối, họ lại lần nữa bừng bừng sức lực.

Mấy người Phượng Khê tốn chừng một canh giờ để tóm gọn mấy người Tiêu Càn An.

Mấy người Tiêu Càn An tức tối không thôi.

Không ngờ họ lại bị con rối trận pháp gài bẫy.

Đúng là vô cùng nhục nhã.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 302



Nhưng điều khiến họ nhục nhã hơn còn ở phía sau.

Phượng Khê chẳng những cướp sạch nhẫn trữ vật và linh kiếm của họ, mà còn cuỗm luôn trâm cài tóc, trang sức,… trên người họ.

Thậm chí còn viết hai chữ “phế vật” lên gương mặt sưng tấy như đầu heo của họ…

Mấy người Tiêu Càn An đâu chịu nổi nỗi nhục này, cả đám tức đến hôn mê.

Bên ngoài đá truyền ảnh, mọi người kinh ngạc đến độ mắt chữ a, mồm chữ o.

Những con rối kia là con rối trận pháp thật ư?

Sao lại có linh trí cao thế?

Nhưng nếu không phải là con rối trận pháp, thì là cái gì?

Nhìn vẻ ngoài đúng là con rối trận pháp mà.

Đoán chừng là gặp cơ duyên bất ngờ nào đó, nên thăng cấp rồi.

Các đạo sư nhanh chóng báo lại tình huống này cho Trang viện trưởng.

Trang viện trưởng cảm thấy để đám học sinh ăn thiệt chút cũng tốt, bởi họ đều quá cao ngạo.

Huống hồ, tuy những con rối trận pháp kia hơi thất đức, nhưng không tổn thương đến tính mạng của học sinh, nên không cần can thiệp.

Lúc này, trong trận pháp, đám người Phượng Khê đang sửa chữa thân thể.

Không sửa không được!

Quân Văn bị c.ụ.t tay, Hình Vu bị c.ụ.t chân, còn Bùi Chu thì r.ơ.i đầu…

May mà trong nhóm họ có người am hiểu luyện khí, nên việc đơn giản như sửa chữa cơ thể này không thành vấn đề.

Cơ thể Phượng Khê chẳng có bất cứ tổn thương nào, nàng đang lục lọi nhẫn trữ vật vừa cướp được.

Chẳng bao lâu sau, nàng đã tìm được một chút linh thạch thượng phẩm, để mấy người Giang Tịch nhét vào khe hở trên người con rối.

Làm vậy cơ thể sẽ “sống” lâu thêm một chút.

Phượng Khê đang lo nghĩ một vấn đề khác.

Đó là làm thế nào để mang số linh kiếm và nhẫn trữ vật này về.

Bởi cơ thể hiện tại của họ đều là trong suốt.

Nếu lôi kiếp ở đây thì tốt rồi.

Con hàng kia có không gian tự thân.

Trong lúc mải mê suy nghĩ, nàng chợt nghe thấy một tiếng động khe khẽ truyền tới từ bụi cỏ cách đó không xa.

Nàng đi qua thì thấy lôi kiếp đang nằm giữa bụi cỏ.

Nó thê thảm vô cùng.

Có thảm hơn ban nãy nhiều.

Màu sắc trên người đã biến thành màu trong suốt.

Phượng Khê mở trận bàn cách ly ra, rồi nói: “Ta không tin người khác, ngươi giúp ta cất kỹ những linh kiếm và nhẫn trữ vật này đi, đợi ra ngoài, ngươi trả lại cho ta.”

Lôi kiếp cảm thấy khó tin với những gì bản thân vừa nghe được.

Không ngờ nha đầu chó lòng dạ hiểm độc này lại giao những món đồ này cho nó bảo quản!

Nàng tin tưởng nó tới vậy ư?

Không sợ nó nuốt riêng à?

Trong lúc nhất thời, lòng nó dấy lên cảm xúc cảm động khi được người ta tin tưởng.

Sau khi lôi kiếp cất kỹ đồ đạc, Phượng Khê bảo nó chui vào tay áo mình.

Nàng cảm thấy nếu chỉ dựa vào mấy người các nàng, thì tốc độ loại học sinh quá chậm.

Bởi tu vi của đối phương cao hơn, nhân số cũng đông hơn các nàng.

Sở dĩ các nàng thắng được, nguyên nhân lớn là đánh úp bất ngờ.

Nên, nàng chuẩn bị tuyển thêm đồng đội.

Nàng dẫn theo đám người Giang Tịch tìm kiếm thú trận pháp.

Chẳng bao lâu sau đã tìm thấy một con Thương Lan Huyền Sư.

Phượng Khê khởi động trận pháp cách ly, rồi bắt đầu công cuộc tẩy não: “Bọn ta là con rối trận pháp, ngươi là thú trận pháp, chúng ta có chung nguồn cội, nói là huynh muội ruột cũng không quá.”

“Cuộc đời này bất công như thế đấy, chẳng lẽ ý nghĩa tồn tại của con rối trận pháp và thú trận pháp chúng ta chỉ để rèn luyện đám học sinh kia ư? Không! Ta muốn đấu tranh! Ta muốn khởi nghĩa! Ta muốn cho họ biết, chúng ta có sinh mệnh, có suy nghĩ!”

“Chúng ta phải đảo khách thành chủ, chủ động tấn công họ, loại hết họ khỏi cuộc khảo hạch này. Từ đó, chúng ta sẽ có thể làm chủ địa bàn này…”

Thương Lan Huyền Sư ngơ ngác trợn tròn mắt, nhanh chóng bị thuyết phục, trở thành thú trận pháp đầu tiên mà Phượng Khê “chiêu mộ” được.

Có con đầu tiên, thì những con sau dễ làm hơn nhiều.

Nàng sẽ thuyết phục bằng lời nói trước, nếu nói mãi không thông, thì mới dùng đến nắm đấm.

Cứ thế, cho đến khi hình ảnh của đám người Phượng Khê lại lần nữa xuất hiện trên màn chiếu của đá truyền ảnh, họ đã cưỡi trên người thú trận pháp rồi.

Phía sau còn có một đoàn thú trận pháp đi theo…

Nhóm học sinh đứng đối diện họ bị dọa tới choáng váng.

Chuyện gì thế này?

Họ đã chạm mặt đại quân thú trận pháp rồi ư?

Cuộc khảo hạch lần này b**n th** tới vậy cơ à?

Chỉ là một cuộc khảo hạch bình thường thôi mà, sao họ cứ có cảm giác như muốn lấy mạng họ vậy?

Phản ứng đầu tiên của nhóm học sinh là bóp nát ngọc bài, nhanh chóng bỏ chạy khỏi nơi đây.

So với thành tích, thì mạng sống quan trọng hơn nhiều.

Tiếc là họ căn bản không có cơ hội bỏ chạy.

Đám thú trận pháp nhanh chóng bao vây, chỉ chớp mắt đã khiến họ mất năng lực phản kháng.

Mấy người Giang Tịch thì nhanh lẹ cuỗm sạch những đồ vật đáng giá trên người họ, còn không quên viết hai chữ “phế vật” lên gương mặt sưng thành đầu heo của họ.

Khiến họ tức điên lên!

Đạo sư thiết kế khảo hạch lần này bị thần kinh đấy à?

Đây đâu phải khảo hạch, đây rõ ràng là sỉ nhục!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 303



Bên ngoài đá truyền ảnh, sắc mặt các đạo sư vô cùng nghiêm trọng.

Chuyện đã đến nước này, không thể dùng lý do con rối biến dị để giải thích nữa rồi.

Dường như những con rối kia có ý thức tự chủ, sắp thành tinh thì có!

Trang viện trưởng cũng đã nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đế, ông ta sai người dừng cuộc khảo hạch.

Nhưng chỉ chốc lát sau, đạo sư phụ trách trận pháp đã quay lại, đầu đầy mồ hôi, sốt sắng nói: “Viện trưởng, chúng ta không thể liên lạc với các học sinh bên trong nữa.”

Sắc mặt Trang viện trưởng nghiêm lại: “Nếu đã thế, thì cứ tiếp tục khảo hạch đi.”

Đám học sinh vẫn luôn trưởng thành một cách thuận buồm xuôi gió, thi thoảng để chúng trải nghiệm chút thất bại cũng tốt.

Huống hồ, những con rối trận pháp và thú trận pháp đó chỉ sỉ nhục đám học sinh, chứ đâu tổn hại đến tính mạng của họ đâu mà lo.

Quan trọng hơn là, vòng khảo hạch cuối cùng rất đặc biệt, đám con rối kia còn lâu mới gây ra sóng gió gì được.

---

Tiếp theo đó, số lượng học sinh bị loại không ngừng tăng lên.

Họ đều bị cướp sạch sành sanh, trên mặt còn bị viết hai chữ “phế vật”.

Sau đó, có lẽ đám con rối trận pháp kia chán không muốn viết nữa, bèn dứt khoát khắc một con dấu, đóng bốp bốp lên mặt họ.

Bất kể là các đạo sư hay đám học sinh thì đều kinh ngạc đến độ trợn mắt, há hốc mồm.

Con rối còn biết khắc con dấu ư?

Lần này Bùi Chu xem như được đóng dấu đến nghiện rồi!

Khi còn ở Yểm tộc, huynh ấy sợ bị bại lộ, nên vẫn luôn kiềm chế không luyện đóng dấu.

Vừa hay có thể lấy đám học sinh Nam Vực này ra luyện tay.

Lực độ hay góc độ đều được tính toán kỹ càng.

Cố gắng khiến mỗi một từ “phế vật” đều cực kỳ hoàn mỹ.

Diện tích của địa điểm khảo hạch rất lớn, các học sinh tham gia khảo hạch phân bố rải rác khắp nơi, nên sau khi càn quét hết đám học sinh ở khu vực gần đó, mấy người Phượng Khê không săn thêm được bất cứ “con mồi” nào nữa.

Phượng Khê khẽ chớp mắt, quyết định đi tới địa điểm diễn ra vòng khảo hạch cuối cùng để ôm cây đợi thỏ.

Nghe nói nơi đó còn có rất nhiều bảo vật, biết đâu nàng lại có thể “thuận tay” đóng gói mang đi.

Ban nãy chỉ mới nhìn thoáng qua, nàng đã phát hiện đám học sinh Nam Vực rất giàu có.

Trong nhẫn trữ vật của họ có rất nhiều bảo vật mà nàng chưa từng thấy qua.

Cũng đúng thôi, linh khí ở khu Nam Vực nồng đậm hơn khu Bắc Vực nhiều, có nhiều bảo vật hơn khu Bắc Vực cũng là điều dễ hiểu.

Thế là, nàng vung tay, dẫn theo đại quân thú trận pháp chạy tới địa điểm khảo hạch cuối cùng.

Lúc này, trong địa điểm diễn ra vòng khảo hạch cuối cùng, đã có một số học sinh lớp Hỏa - Giáp và số ít học sinh lớp Hỏa - Ất thành công tiến vào.

Cả đám vây quanh Hoàng Phủ Lương - lớp trưởng lớp Hỏa - Giáp, rõ ràng hắn ta có uy tín rất cao.

Hoàng Phủ Lương cười nói: “Theo lời giới thiệu của đạo sư, trong này có thần thức còn sót lại của bốn vị trưởng lão có công lớn với thư viện Minh Nguyệt. Nếu có thể vượt qua thử thách của họ, sẽ lập tức được họ nhận làm đệ tử.”

“Khi đó, chẳng những có thể mượn thần thức của họ để phá vỡ bình cảnh, đột phá tu vi, mà còn có tư cách tới thư viện tìm đọc bút ký mà họ để lại. Thế nên, mọi người nhất định phải dốc toàn lực đó nhé.”

Vẻ mặt mọi người hiện rõ sự mong chờ.

Tuy biết hi vọng bản thân được lựa chọn vô cùng xa vời, nhưng lỡ như thì sao?

Đúng lúc này, Phượng Khê dẫn đầu đội quân thú trận pháp đi tới.

Đám người Hoàng Phủ Lương thấy vậy thì sững sờ.

Nhưng so với những nhóm học sinh trước đó, biểu hiện của họ bình tĩnh hơn nhiều.

Suy cho cùng, thiên tài và người thường không giống nhau.

Khi Phượng Khê đang định ra lệnh cho đội quân thú trận pháp ra tay, thì đám thú trận pháp đều bị b.ắ.n ra ngoài.

Còn đội hình mười một con rốihình người của nhóm Phượng Khê thì bị giữ lại.

Ngay sau đó, trước mặt mọi người xuất hiện ảo ảnh của bốn lão già.

Cả bốn người đều sở hữu bộ râu tóc bạc trắng, dáng vẻ cực kỳ tiên phong đạo cốt.

Đây đúng là bốn vị trưởng lão có công với thư viện Minh Nguyệt, lần lượt là: Vũ trưởng lão, Trụ trưởng lão, Hồng trưởng lão và Hoàng trưởng lão.

Đám Hoàng Phủ Lương vội vàng hành lễ: “Bái kiến bốn vị chưởng lão!”

Phượng Khê khẽ chớp mắt, cũng cúi người hành lễ theo.

Mấy người Quân Văn nhanh chóng bắt chước nàng.

Đám người Hoàng Phủ Lương: “…”

Bầy con rối các ngươi học đòi cái gì đấy?

Chẳng qua bốn vị trưởng lão đang nhìn, họ không dám l* m*ng, nên không ai hé răng nửa lời.

Hoàng trưởng lão vuốt râu nói: “Có thể tiến vào vòng khảo hạch cuối cùng, chứng tỏ các ngươi là những người xuất sắc nhất trong nhóm các học sinh đồng lứa. Sở dĩ bọn ta giữ lại những con rối này, là vì muốn để chúng tham gia khảo hạch với các ngươi. Nếu các ngươi không thắng nổi chúng, vậy thì không có tư cách kế thừa tuyệt học cả đời của bọn ta. Hi vọng các ngươi không khiến bọn ta thất vọng.”

Đám học sinh cảm thấy lời nói của Hoàng trưởng lão có hơi buồn cười.

Dù có vô dụng tới đâu, thì họ cũng mạnh hơn bầy con rối kia gấp trăm lần.

Không bàn đến những tiêu chí khác, chỉ riêng tu vi, bầy con rối kia đã thua xa họ rồi.

Cả bầy có mười một con, nhưng chỉ có bốn con sở hữu tu vi Kim Đan kỳ, còn lại đều là Trúc Cơ kỳ, đều là phế vật cả, sao có thể thắng họ cho được?
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 304



Sau khi nói xong lời mở đầu, Hoàng trưởng lão phất tay, trong địa điểm khảo hạch bèn hiện ra một số điểm sáng.

“Những điểm sáng này do thần thức hóa thành, nên muốn bắt được nó thì phải dùng thần thức. Người bắt được ở lại, kẻ không bắt được sẽ bị loại.”

Nghe vậy, đám học sinh vội vàng phóng thần thức ra để bắt điểm sáng.

Nếu là trước kia, đám người Giang Tịch sẽ chẳng có chút tự tin nào.

Bởi họ chưa từng tập trung tu luyện thần thức, nên không thể so sánh với những học sinh ở khu Nam Vực này.

Nhưng giờ thì khác rồi!

Trong khoảng thời gian sống tại Yểm tộc, dù chủ động hay bị động, thì thần thức của họ đều đã trở nên mạnh mẽ.

Nhất là Bùi Chu, chính huynh ấy cũng có thể cảm nhận được, ít nhất thần thức của bản thân đã mạnh gấp đôi trước kia.

Phượng Khê thì càng không cần phải nói.

Không phải nói ngoa đâu, nhưng nếu nàng muốn, thì người khác đừng hòng bắt được một điểm sáng nào.

Nhưng nàng không làm thế.

Cùng lắm nàng chỉ dồn những điểm sáng kia về phía đám người Giang Tịch, bởi vừa bắt đầu khảo hạch mà, nên khiêm tốn chút.

Thế nên, khi mỗi con rối đã bắt được một điểm sáng, thì đám học sinh vẫn đang ở đằng kia nhảy tưng tửng, luống cuống tay chân.

Phượng Khê khoanh tay đứng nhìn, còn không biết xấu hổ tiến đến đứng cạnh Hoàng trưởng lão rồi cất giọng quái dị: “Phế vật, cả đám phế vật!”

Hoàng trưởng lão: “…”

Rốt cuộc trong lúc họ ngủ say, ngoại giới đã xảy ra chuyện gì?

Bây giờ con rối hình người đều có linh trí cao thế này ư?

Chẳng qua, trong vòng khảo hạch này có thần thức còn sót lại của họ góp mặt, có lẽ nhờ đó nên con rối mới có thể biến dị, đột phá tu vi.

Trong đám học sinh kia, chẳng đứa nào có thần thức mạnh bằng thần thức của bầy rối, đúng là phế vật!

Cũng may biểu hiện của mấy người Hoàng Phủ Lương cũng không quá tệ, có thể cứu vãn đôi phần thể diện.

Chờ đến khi tất cả các điểm sáng đều bị bắt vào tay, những học sinh không bắt được lập tức bị đá ra ngoài.

Đúng lúc này, trong nơi khảo hạch xuất hiện vô số ảo ảnh của Hoàng trưởng lão.

“Vòng khảo hạch này có tên là… hãy chọn ảnh đúng.”

“Các ngươi chia làm hai đội, đội nào tìm được bản thể thật của ta trước thì đội đó chiến thắng. Đội thua sẽ bị loại năm thành viên.”

“Bắt đầu!”

Đám người Hoàng Phủ Lương tập hợp lại, bắt đầu bàn cách.

Đối tượng khảo hạch của vòng này vẫn là thần thức, cần phải dùng thần thức cảm nhận từng ảo ảnh mới có thể phân rõ thật giả.

Hơn nữa những ảo ảnh kia không đứng yên mà liên tục di chuyển, rất dễ gây lẫn lộn hoặc bỏ sót.

Thế nên đội của Hoàng Phủ Lương chia thành các tổ nhỏ, mỗi tổ phụ trách một khu vực, rồi mới bắt đầu cảm nhận.

Làm vậy tốc độ sẽ nhanh hơn.

Ba trưởng lão đứng bên ngoài quan sát quá trình khảo hạch, thấy vậy thì vô thức gật đầu: Hoàng Phủ Lương không tệ, rất có phong phạm của đại tướng!

Trái lại, đội con rối bên này thì cứ đứng đực ra.

Cũng đúng thôi, dù đột phá tu vi, thì con rối trận pháp cũng chỉ là đồ chơi, linh trí đâu thể sánh bằng nhân loại.

Sau đó, họ nhìn thấy con rối vừa lân la làm quen với Hoàng trưởng lão bất chợt vươn tay, túm lấy một ảo ảnh trong đó.

Đúng là bản thể của Hoàng trưởng lão.

Hoàng trưởng lão: “…”

Ba trưởng lão còn lại: “…”

Cuộc khảo hạch còn chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc.

Đám người Hoàng Phủ Lương ngơ ngác không thôi.

Không chỉ họ ngơ ngác, mà ngay cả bốn vị trưởng lão cũng ngơ ngác: sao con rối kia làm được?

Phượng Khê cất giọng kỳ quái: “Ban nãy, trong lúc trò chuyện, ta đã nhớ kỹ hơi thở.”

Lúc này Hoàng trưởng lão mới bừng hiểu. Hóa ra ban nãy không phải con rối này lân la làm quen với ông ta, mà là nhân cơ hội tiếp cận để nhớ kỹ hơi thở của ông ta.

Vì vậy mới có thể nhanh chóng tìm được bản thể của ông ta trong vô số ảo ảnh như vậy.

Đừng, đừng bảo con rối này thành tinh rồi đấy nhé?

Chứ con rối bình thường có thể thông minh đến mức này ư?

Nhưng bất kể thế nào, thì đội con rối trận pháp cũng đã giành được chiến thắng tuyệt đối.

Đội của đám học sinh bị loại năm thành viên.

Sự bình tĩnh trên mặt Hoàng Phủ Lương suýt thì không duy trì nổi nữa.

Nếu thua đồng học cũng thôi đi, đằng này lại thua bởi một đám con rối hình người, mất mặt c.h.ế.t đi được!

Không chỉ mỗi hắn ta, mà mặt mũi các học sinh khác cũng nóng bừng.

Hoàng trưởng lão lùi về vị trí quan sát, để Hồng trưởng lão bước lên phía trước.

“Ải này chủ yếu khảo sát ngộ tính của các ngươi với kiếm trận. Chỗ ta có một bộ kiếm trận Thiên Cương Bắc Đẩu, ta cho các ngươi một canh giờ để luyện tập. Lát nữa sẽ tiến hành bốc thăm xem đội các ngươi công hay thủ. Đội thua vẫn bị loại năm thành viên.”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 305



Đám người Phượng Khê trợn tròn mắt.

Kiếm trận ư?

Trước giờ họ chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực này!

Nói đúng hơn là, khu Bắc Vực không hề có “môn năng khiếu” này!

Trái ngược với biểu cảm hoang mang của họ, biểu cảm của đám người Hoàng Phủ Lương khá bình tĩnh. Tuy họ chưa từng luyện kiếm trận Thiên Cương Bắc Đẩu, nhưng họ có nền tảng kiếm trận căn bản, nên chẳng bao lâu sau đã luyện ra hình ra dáng.

Đám người Quân Văn tuy không nói lời nào, nhưng ánh mắt đã lộ rõ sự hoảng loạn.

Phượng Khê cũng không ngờ sẽ khảo hạch kiếm trận, nàng liếc mắt ra hiệu, an ủi mọi người, rồi bắt đầu quan sát đám người Hoàng Phủ Lương.

Mấy người Quân Văn cũng vậy.

Quan sát một hồi, trong lòng họ chấn động không thôi.

Kiếm trận phát huy điểm mạnh, bù đắp điểm yếu, vừa có thể tấn công, vừa có thể phòng thủ, khiến sức chiến đấu của cả đội tăng gấp mấy lần.

Lòng họ rầu rĩ: thứ tốt thế này, sao Bắc Vực lại không có nhỉ?

Sau khi quay về, họ nhất định phải hỏi cho rõ mới được!

Lần biến thành con rối này, dẫu không thu hoạch được gì, thì họ vẫn cảm thấy mãn nguyện vì đã được hiểu thêm về kiếm trận.

Phượng Khê cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn, họ căn bản không thể luyện thành thạo kiếm trận Thiên Cương Bắc Đẩu. Nên nếu muốn thắng, họ chỉ còn cách duy nhất là phá trận.

Thế là, nàng bắt đầu tìm nhược điểm của kiếm trận Thiên Cương Bắc Đẩu.

Thật ra, nếu người diễn luyện đã quá quen thuộc với kiếm trận, có thể diễn luyện một cách thuần thục, thì Phượng Khê còn lâu mới tìm được nhược điểm.

Bởi trước kia nàng chưa từng tiếp xúc với kiếm trận, chẳng có chút kiến thức cơ bản nào, nên không biết bắt đầu tìm kiếm từ đâu.

Nhưng lúc này đây, đám người Hoàng Phủ Lương vẫn khá lạ lẫm với kiếm trận Thiên Cương Bắc Đẩu, luyện một cách lóng nga lóng ngóng, thi thoảng sẽ phạm chút sai lầm, tạo cơ hội cho Phượng Khê lợi dụng.

Trong đầu nàng không ngừng suy đoán về sự thay đổi của kiếm trận, chỉ trong chốc lát, đã suy đoán ra hơn trăm trường hợp.

Cuối cùng cũng tìm được sơ hở!

Nếu muốn phá trận, thì nhất định phải chiếm được vị trí Bắc Đẩu.

Nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là: phải làm thế nào mới chiếm được vị trí Bắc Đẩu?

Phượng Khê khẽ chớp mắt, đi tới trước mặt đám người Hoàng Phủ Lương: “Bọn ta chọn tấn công, đám phế vật các ngươi có ý kiến gì không?”

Đám người Hoàng Phủ Lương vốn là con cưng của trời, trước kia đâu từng bị sỉ nhục thế này. Hơn nữa ban nãy còn thua hai trận, nên tất nhiên họ không thể nuốt trôi cơn giận này rồi.

Thế là, cả đám nhao nhao hét ầm lên: “Bầy rối các ngươi chẳng có chút kiến thức nào về kiếm trận cả, còi dám mạnh miệng! Các ngươi thích tấn công thì để các ngươi tấn công đó.”

“Đúng đấy! Vừa hay cho các ngươi mở mang kiến thức về uy lực của kiếm trận.”

“...”

Hồng trưởng lão không ngăn cản.

Đương nhiên ông ta thừa biết Phượng Khê đang dùng phép khích tướng.

Lúc này trong đầu ông ta đang thầm nghĩ: ối trời ạ!

Ngay cả con rối cũng biết dùng mưu kế!

Chẳng qua, ông ta quan tâm đến việc đám con rối làm thế nào để phá trận hơn.

Thời gian một canh giờ nhanh chóng trôi qua.

Đám người Hoàng Phủ Lương phòng thủ, đám người Phượng Khê tấn công.

Kiếm trận Thiên Cương Bắc Đẩu do bảy người hợp lại mà thành, nên phía Phượng Khê phải cử ra bảy người.

Phượng Khê cất giọng quái dị: “Không cần bảy người, một mình ta là được!”

Đám người Hoàng Phủ Lương tức đến bật cười!

Bảy người các nàng chưa chắc đã là đối thủ của họ, thế mà một con gà yếu Trúc Cơ như nàng còn đòi một mình cân tất ư?

Hồng trưởng lão cũng cảm thấy cực kỳ hoang đường.

Nhưng không biết vì sao, nhìn vào đôi mắt nhỏ của con rối hình người này, ông ta lại thấy bản thân hồi trẻ.

Kiêu ngạo và ngang ngược đến độ không ai bì nổi!

Nhưng không kiêu ngạo thì đâu phải thiếu niên!

Thế nên, ông ta gật đầu: “Được thôi, một mình ngươi lên đi!”

Dứt lời, Hồng trưởng lão đột nhiên cảm thấy bản thân có hơi buồn cười.

Chỉ là một con rối thôi, ấy thế mà ông ta lại vô thức coi nàng thành hậu bối của mình.

Đoán chừng là ngủ quá lâu rồi, nên đầu óc gặp chút lỗi kỹ thuật.

Đám người Hoàng Phủ Lương cũng cảm thấy đầu óc Hồng trưởng lão có vấn đề, nhưng nếu con rối này đã tự tìm đường c.h.ế.t, thì họ cũng chẳng khách sáo nữa.

Vừa hay nhân cơ hội này tẩn nàng một trận, để trút bớt cơn giận trong lòng.

Thế là, họ vây quanh Phượng Khê.

Đến khi nhìn thấy thanh kiếm trong tay nàng, có người kinh ngạc hỏi: “Đây, đây là kiếm của Tiêu Càn An cơ mà! Sao lại nằm trong tay ngươi?”

Phượng Khê ung dung đáp: “Cướp!”

Mọi người: “…”

Con rối còn biết cướp bóc ư?

Đúng là vô lý quá thể!

Hoàng Phủ Lương thở dài, hét: “Dàn trận!”

Mệnh lệnh vừa dứt, bảy người lập tức hành động, lần lượt vung chiêu về phía Phượng Khê.

Trái tim đám người Quân Văn nhấc lên tận cổ họng, chỉ sợ Phượng Khê sẽ bị đ.â.m thành cái sàng.

May mà thân pháp của Phượng Khê cực kỳ nhanh nhẹn, tuy khá nguy hiểm nhưng không bị kiếm đ.â.m trúng.

Hồng trưởng lão đứng cạnh quan sát, thầm nghĩ: thân pháp của con rối này khá nhanh nhẹn đấy chứ! Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi!

Hiện tại đám người Hoàng Phủ Lương mới chỉ bắt đầu hợp trận nên còn hơi lóng ngóng, chờ đến khi họ phối hợp ăn ý rồi, dù thân pháp của con rối có nhanh thế nào đi nữa, cũng khó mà né tránh được nhiều chiêu tấn công đồng thời. Khi đó, nàng nhất định sẽ thua.

Quả nhiên, theo thời gian dần trôi, dám người Hoàng Phủ Lương càng ngày càng dũng mãnh, rất nhiều lần Phượng Khê suýt bị họ đ.â.m trúng tử huyệt con rối.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 306



Khi mọi người cho rằng kết cục đã định, Phượng Khê đột nhiên thay đổi thế tấn công!

Nàng đột nhiên chiếm vị trí Bắc Đẩu, nếu không nhờ đám người Hoàng Phủ Lương thu kiếm nhanh, thì suýt nữa đã thọc c.h.ế.t học sinh đứng ở vị trí Bắc Đẩu vừa bị Phượng Khê ném ra ngoài kia rồi.

Thấy vậy, Hồng trưởng lão biết đám người Hoàng Phủ Lương chắc chắn sẽ thua!

Bởi con rối hình người kia đã tìm được sơ hở của trận pháp.

Một thiên tài thông minh như thế, có ngộ tính cao như thế!

Tiếc rằng lại là con rối!

Nếu nàng là người thì tốt biết bao!

Dù là người Bắc Vực cũng được!

Ông ta cũng nhất định sẽ nhận nàng làm đồ đệ!

Mấy người Hoàng Phủ Lương cũng nhận ra đội mình đã rơi vào thế yếu.

Họ không cam lòng.

Chỉ là một con rối hình người mà thôi, sao có thể tìm ra sơ hở của kiếm trận Thiên Cương Bắc Đẩu được cơ chứ?

Nhưng, bất kể họ tăng cường tấn công thế nào đi nữa, thì Phượng Khê vẫn luôn tránh được.

Phượng Khê nhanh chóng trở nên thuần thục, thậm chí còn có thời gian rảnh cất giọng đắc ý: “Cả đám phế vật! Vô dụng!”

“...”

Chỉ xét riêng khả năng kéo thù hận, thì Phượng Khê chắc chắn là người xuất sắc nhất.

Từng người trong đội Hoàng Phủ Lương đều tức đến xanh mặt, kiếm thức cũng trở nên hỗn loạn.

Hồng trưởng lão đứng cạnh thấy vậy thì không nhịn được mà lắc đầu.

Tâm cảnh của đám học sinh này không vững!

Con rối hình người kia dùng phép khích tướng rõ rành rành ra đó, thế mà họ vẫn trúng kế cho được!

Cả đám con cưng của trời lại bị một con rối đùa giỡn, nói ra ngoài ai mà tin nổi?

Nhưng sự thật lại hiển hiện ngay trước mặt!

Phượng Khê không vội vã phá trận, mà cười tủm tỉm lượn lờ khắp trận.

Thi thoảng lại trêu chọc đám học sinh vài câu.

Mãi đến nửa canh giờ sau, Phượng Khê canh chuẩn cơ hội, bất chợt vung kiếm đ.â.m vào cánh tay của một học sinh của đội bên kia. Hắn ta hét thảm một tiếng, động tác lập tức ngừng lại.

Nhân cơ hội này, Phượng Khê phá trận xông ra ngoài.

Nàng khoanh tay, hếch cằm bốn mươi lăm độ nhìn trời, dáng vẻ cao ngạo, đắc ý không ai bì nổi.

Đám người Hoàng Phủ Lương vừa thẹn vừa bực, nếu ánh mắt có thể g.i.ế.t người, thì đoán chừng Phượng Khê đã phải c.h.ế.t mấy vạn lần rồi.

Một học sinh trong đó nói: “Ván này không công bằng. Nên đổi lại thôi, để bầy rối phòng thủ, còn bọn ta tấn công.”

Phượng Khê cười lạnh, giọng điệu quái dị không giấu được vẻ châm chọc: “Công bằng? Các ngươi có đầu óc, còn bọn ta không có! Có cần bọn ta moi óc của các ngươi ra giúp không?”

Đám học sinh: “…”

Bốn vị trưởng lão: “…”

Không nói cái khác, nhưng con rối này nói chuyện càng ngày càng lưu loát rồi đấy.

Hồng trưởng lão cảm thấy mất mặt thay đám học sinh.

Rõ ràng họ chính miệng đồng ý chọn phe phòng thủ, chứ có phải bị ai kề d.a.o tận cổ ép buộc đâu, mà giờ lại dám chê bất công?

Thế là, ông ta không cho họ có cơ hội nhiều lời, trực tiếp tuyên bố họ thua cuộc.

Họ chỉ đành chọn ra năm người rời khỏi cuộc khảo hạch.

Đám học sinh vốn chiếm ưu thế về số lượng, nhưng giờ đây, nhân số hai bên không chênh lệch nhiều lắm.

Hồng trưởng lão đang định nói gì đó, thì sắc mặt bất chợt thay đổi.

Ba vị trưởng lão khác cũng vậy.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, sau đó Hồng trưởng lão nói: “Cuộc khảo hạch vốn còn vài ải thử thách nữa, nhưng do vừa xảy ra chút biến cố đột xuất, nên chúng ta trực tiếp tiến hành ải cuối cùng.”

“Toàn bộ thông tin về thân phận của các ngươi sẽ bị ẩn giấu, nên các ngươi sẽ không thể biết được đối phương là người hay con rối, càng không biết tu vi thật sự của đối phương. Nhiệm vụ duy nhất của các ngươi trong ải này là cố gắng trụ lại, để không bị loại.”

“Trong quá trình khảo hạch, cấm trò chuyện trao đổi, ai vi phạm sẽ bị loại ngay.”

“Sau khi cuộc khảo hạch kết thúc, bọn ta sẽ chọn đệ tử từ những học sinh vượt ải thành công, giúp các đệ tử loại bỏ hết mọi rào cản gặp phải trong quá trình tu luyện, đồng thời cho phép chúng tới Tàng Thư Các đọc ấn ký mà bọn ta để lại.”

Hồng trưởng lão vửa dứt lời, cảnh tượng trước mặt đám người Phượng Khê lập tức trở nên tối đen như mực.

Khi tầm nhìn được khôi phục, trước mặt hiện lên những con người giống hệt nhau.

Vóc dáng, chiều cao, tu vi, giới tính,… đều giống như được đúc từ một khuôn.

Phượng Khê dùng thần thức thăm dò một vòng, nhưng chẳng thể phát hiện ra điều khác biệt.

Mà thế cũng hay, nàng không thể giúp mấy người Quân Văn cả đời được, vòng này họ phải tự dựa vào bản thân thôi.

Vì thế, nàng đi dạo một vòng, sau khi tìm được “cửa ra”, nàng không chút do dự bước ra ngoài.

Rồi ung dung tiến đến trước mặt bốn vị trưởng lão.

Bốn vị trưởng lão: “…’

Nàng không tham gia khảo hạch, chạy đến trước mặt họ làm gì?

Với lại, nàng ra ngoài bằng cách nào?

Rõ ràng họ đã dùng thần thức khống chế mọi thứ rồi kia mà!

Đúng lúc này, họ nghe Phượng Khê cất giọng kỳ quái: “Ta chủ động bị loại, ra đây hóng chuyện với các vị nè!”

Bốn vị trưởng lão: “…”

Nhưng nghĩ lại thì, họ cũng không định chọn một con rối làm đệ tử, nàng chủ động bị loại thì kệ nàng vậy.

Trước đó họ giữ lại những con rối này vốn để làm đá mài rèn luyện đám học sinh thôi mà.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 307



Trong sân khảo hạch, Quân Văn đang tìm Phượng Khê.

Hắn cảm thấy tiểu sư muội thông minh như thế, chắc chắn sẽ cho hắn một số manh mối.

Tiếc là tìm nửa ngày mà vẫn chẳng thấy bóng người đâu.

Còn suýt chút nữa bị thọc một kiếm nữa chứ!

Quân Văn lập tức nổi giận.

Tuy hắn không nhận ra đối phương, nhưng hắn có thể phân biệt được kiếm pháp của đối phương.

Rõ ràng người định thọc hắn là học sinh của thư viện Minh Nguyệt!

Thế là, con hàng này bắt đầu nhìn chòng chọc vào người nọ.

Sở hữu tu vi cao thì ghê gớm lắm chắc?

Có đáng sợ bằng liên hoàn “quỳ” của tiểu sư muội không?

Hắn sẽ cho đối phương biết, cái gì là c.h.ế.t vì kiệt sức!

Đám người Bùi Chu cũng có suy nghĩ tương tự.

Nếu không tìm thấy tiểu sư muội, vậy tìm bừa một học sinh Nam Vực để trút giận thôi.

Dẫu sao hiện tại họ cũng là con rối mà, chỉ cần bảo vệ trận bàn con rối, thì dù thiếu chân, cụt tay cũng chẳng sao.

Sắc mặt của bốn trưởng lão có hơi khó coi.

Bởi trong sân khảo hạch, rõ ràng bầy rối có tu vi thấp hơn, nhưng lại chiếm thế thượng phong.

Cả đám tự nhận “thiên tài” mà không đấu lại bầy rối, đúng là khiến người ta cười đến rụng răng!

Ấy thế mà còn dám vọng tưởng thâu tóm Bắc Vực?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Người ta bảo sóng sau xô sóng trước, nhưng học sinh của thư viện Minh Nguyệt thì hoàn toàn ngược lại.

Nếu không ngờ Nam Vực có linh khí nồng đậm hơn Bắc Vực, thì sợ rằng, Nam Vực đã sớm mất ưu thế từ lâu rồi!

Phượng Khê đứng cạnh hỏi: “Có biết vì sao họ thua không?”

Hoàng trưởng lão vô thức hỏi: “Vì sao?”

“Vì họ là phế vật chứ sao!”

Hoàng trưởng lão: “…”

Sở dĩ đám người Giang Tịch có thể thắng, không phải vì tu vi của họ cao hơn đám học sinh, mà vì họ không có gánh nặng tâm lý.

Họ đang dùng cơ thể con rối kia mà, đâu có sợ bị thương.

Hơn nữa, họ biết thừa bốn vị trưởng lão sẽ không chọn họ làm đệ tử, nên mới bất cần, bất chấp như thế.

Còn đám học sinh thì khác, vừa khảo hạch vừa phải suy xét xem liệu bản thân có làm gì gây ấn tượng xấu với các đạo sư không, liệu đối phương có phải đồng học của mình không…

Tóm lại là: đầu trọc không sợ bị túm tóc!

Đương nhiên, còn một nguyên nhân quan trọng khác.

Bảy người sở hữu tu vi cao nhất trong đám học sinh vừa dàn kiếm trận kia, đã bị Phượng Khê tiêu hao một phần thể lực và tu vi rồi.

Vì thế, đám học sinh rơi vào thế yếu cũng là điều dễ hiểu thôi.

Vũ trưởng lão liếc nhìn Phượng Khê đang ngồi xổm hóng chuyện. Ông ta thậm chí cảm thấy, từ vòng trước nàng đã tính đến chuyện này, nên mới cố ý chủ động một chọi bảy, để tiêu hao thể lực và tu vi của đám học sinh.

Nhưng, một con rối có thể am hiểu mưu lược đến mức này ư?

Vả lại, con rối không có tình cảm, sao có thể biết bảo vệ đồng bạn của mình được cơ chứ?

Đúng lúc này, Phượng Khê cất giọng kỳ quái: “Các phụ thân ơi, họ vô dụng quá! Chi bằng các ngài chọn bọn con đi thì hơn!”

Bốn vị trưởng bị dọa tới độ suýt thì tan biến mất!

Phụ thân gì cơ?

Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Các phụ thân, bọn con được sinh ra từ trận pháp của các ngài, bọn con chính là con ruột của các ngài đó!”

Bốn trưởng lão cảm thấy nàng điên rồi!

Nói cái quỷ quái gì thế không biết!

Giọng điệu của Phượng Khê tràn ngập sự chân thành: “Các phụ thân, tuy bọn con là con rối, nhưng bọn con có thể tu luyện ra một thân thể kia mà! Thay vì chọn đám phế vật kia, chi bằng chọn bọn con!”

Bốn trưởng lão chỉ coi Phượng Khê đang nói nhảm, chẳng ai thèm để ý đến nàng.

Họ có điên đâu mà chọn một đám con rối làm đệ tử thân truyền, kế thừa tuyệt học cả đời của họ.

Phượng Khê vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục thuyết phục: “Đại phụ thân, nhị phụ thân, tam phụ thân và tứ phụ thân ơi, các ngài đừng cố chấp như thế mà! Con rối đâu có gì không tốt, dù là người hay rối, chẳng phải chỉ cần tu luyện thành công là được rồi ư?”

“Vả lại, tình sư đồ nào thân thiết bằng tình cha con ruột thịt! Nếu các ngài đưa hết thứ tốt cho họ, họ sẽ vỗ m.ô.n.g chạy lấy người ngay, nhưng bọn con thì khác! Bọn con là nhi tử ruột, khuê nữ ruột của các ngài, dù có phải cược cả cái mạng này, cũng sẽ giúp các ngài hoàn thành tâm nguyện…”

Nghe những lời thuyết phục của nàng, Hoàng trưởng lão thoáng động lòng!

Rõ ràng ông ta vốn rất coi trọng Phượng Khê!

Điều duy nhất khiến ông ta do dự là thân phận con rối của nàng!

Nhưng hiện tại nghe nàng nói vậy, dường như thân phận đó cũng chẳng phải chuyện lớn gì.

Chỉ là, vừa chớp mắt, ông ta đã tát cho mình một cái.

Hoang đường!

Vô cùng hoàng đường!

Nhận một đám con rối làm đệ tử ư?

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không chỉ những lão già như họ, mà ngay cả thư viện Minh Nguyệt đều sẽ trở thành trò cười.

Vì thế, ông ta lạnh mặt răn: “Nếu ngươi còn tiếp tục nói huyên tha huyên thuyên, ta sẽ ném ngươi ra ngoài.”

Ba người khác cũng giận dữ trợn mắt lườm nàng.

Phượng Khê ngoan ngoãn ngậm miệng!

Bàn tay thi thoảng lại thò vào tay áo trêu đùa lôi kiếp.

Lôi kiếp: “…”

Nó đâu phải sủng vật nàng nuôi!

Còn dám chọc nó, nó sẽ đánh c.h.ế.t nàng!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 308



Lúc này, cuộc chiến trong sân khảo hạch đang diễn ra vô cùng kịch liệt.

Phượng Khê ngáp một cái thật dài: “Các vị tiền bối đừng lãng phí thời gian nữa, dứt khoát chọn bừa vài người đi thôi! Dù sao cũng đều là phế vật như nhau cả!”

Bốn vị trưởng lão: “…”

Họ vốn đã không hài lòng với đám học sinh kia, giờ bị nàng đ.â.m chọc như vậy, họ lại càng bất mãn hơn.

Nếu không phải do thời gian không còn nhiều nữa, họ thật sự không muốn chọn chút nào.

Vì thế, Hoàng trưởng lão gào lên: “Được rồi, đừng đánh nữa!”

Ông ta vừa dứt lời, cảnh tượng trước mặt mọi người cũng khôi phục bình thường.

Nhìn thấy Phượng Khê đứng cạnh bốn vị trưởng lão, vẻ mặt mọi người cực kỳ ngơ ngác.

Nhất là đám người Hoàng Phủ Lương.

Thậm chí có người suy đoán: đừng bảo bốn vị trưởng lão đã chọn con rối kia làm đệ tử thân truyền rồi đấy nhé?

Hoàng trưởng lão thở dài: “Bọn ta đã chọn được đệ tử rồi, đọc đến tên ai thì người đó bước lên trước một bước. Hoàng Phủ Lương, Quý Vạn Thành, Viên Tố Quyết…”

Phượng Khê vốn tưởng họ sẽ chọn bốn người, không ngờ lại chọn tận tám người.

Xem ra, là một trưởng lão chọn hai đệ tử thân truyền!

Thần thức của bốn vị trưởng lão hóa thành một đốm sáng, sau đó một tách thành hai, bay thẳng về phía đám người Hoàng Phủ Lương.

Nhưng đúng lúc này, Phượng Khê đột nhiên ra tay!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nàng dùng phương pháp điều khiển thần thức học được ở Yểm tộc, điều khiển thần thức bọc lại tám điểm sáng.

Tuy hồi đó nàng thất bại trong việc hóa thần thức thành binh khí, nhưng khả năng khống chế thần thức của nàng đã thuần thục hơn nhiều.

Sau khi bọc lại tám điểm sáng, Phượng Khê lập tức ném cho đám người Quân Văn.

Do thời gian gấp gáp, nên chỉ có thể ném cho những người ở gần hơn.

Giang Tịch, Bùi Chu, Cảnh Viêm, Quân Văn, Hình Vu, Liễu Thiếu Bạch, Mạc Tu Viễn, Tần Thời Phong, mỗi người nhận được một điểm sáng.

Mục Tử Hoài và Lăng Thiên Đình đứng xa quá, đến lượt thì hết phần.

Tám điểm sáng lập tức bị thần thức của đám người Quân Văn hấp thụ.

Giữa không trung truyền tới tiếng rống giận, đồng thời hiện ra bốn gương mặt tràn ngập vẻ phẫn nộ.

Chính là bốn vị trưởng lão ban nãy.

“Nghiệt súc! Thích tìm đường c.h.ế.t đúng không?”

Phượng Khê vẫn ung dung như cũ: “Bốn phụ thân ơi, cho ai mà không phải cho, đâu cần tức giận lớn tới mức ấy! Đợi bọn con tu luyện ra thân thể, nhất định sẽ tới tận mộ hóa vàng, tế bái các ngài.”

Gương mặt bốn trưởng lão tức tới độ méo mó.

“Bốn phụ thân ơi, bây giờ bọn con vẫn chưa có tên. Các ngài mau đặt tên cho bọn con đi. Các ngài là Vũ, Trụ, Hồng, Hoàng, chi bằng bọn con gọi là: Nhật, Nguyệt, Doanh, Trắc, Thần, Túc, Liệt, Trương nhé?”

Phần lớn thần thức còn sót lại của bốn vị trưởng lão đều đã hóa thành điểm sáng, giờ đây họ chỉ như nỏ mạnh hết đà, nên trực tiếp bị Phượng Khê chọc tức tới mức tiêu tán!

Tất cả những chuyện này đều bị đám người Trang Viện trưởng theo dõi qua đá truyền ảnh nhìn rõ mồn một.

Trang Viện trưởng cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ.

Trước khi vẫn chưa làm rõ mọi chuyện, tốt nhất nên đóng trận pháp lại thì hơn.

Dù đám con rối kia có biến dị hay đột phá tu vi, thì vẫn phải phụ thuộc vào trận pháp. Chỉ cần đóng trận pháp, chúng cũng chỉ có thể chìm vào ngủ say.

Đợi đến khi họ tìm ra cách rồi khởi động lại trận pháp cũng không muộn!

Vì thế, ông ta lập tức sai người đóng trận pháp lại.

Đồng thời hạ lệnh, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào lan truyền chuyện này ra ngoài.

Khi trận pháp bị đóng, đám người Quân Văn chìm vào bóng tối.

Phượng Khê không hề sợ bóng tối, nhưng tay nàng vẫn luôn siết chặt lôi kiếp.

Bởi những thứ tốt cướp được từ chuyến này, đều đang được cất trong không gian của nó!

Nhưng lôi kiếp lại hiểu lầm, nó cho rằng Phượng Khê đang lo lắng cho sự an toàn của mình.

Nó thầm nghĩ: xem ra thi thoảng nha đầu chó lòng dạ hiểm độc vẫn còn lương tâm.

Đám người Phượng Khê lại lần nữa bị truyền tống vào khe hở không gian, sau đó, cơ thể của họ đồng loạt lóe lên luồng sáng trắng.

Bởi những điểm sáng bị họ hấp thụ ban nãy, đang giúp họ phá bỏ rào cản tu vi.

Những điểm sáng kia do thần thức của bốn vị trưởng lão biến thành, bên trong ẩn chứa linh lực và tu vi cực kỳ thuần khiết.

Lần này họ gặp may lớn rồi!

Bùi Chu là người đầu tiên mở mắt, vẻ mặt huynh ấy tràn ngập sự khó tin: “Tiểu sư muội, hình như, hình như ta kết đan rồi!”

Giữa kỳ Trúc Cơ và kỳ Kim Đan có một rào cản cực lớn, khiến việc đột phá Kim Đan dễ gặp thất bại, nên trong lúc đột phá, nhất định phải có trưởng lão trong tông môn đích thân hộ pháp.

Trước khi chưa hoàn toàn chắc chắn, tông môn sẽ không cho phép đệ tử thân truyền đột phá Kim Đan.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong bốn tông môn lớn, mỗi tông môn chỉ có một đệ tử thân truyền có tu vi Kim Đan kỳ.

Tuy những người khác không đột phá Kim Đan, nhưng tu vi đều tăng vọt.

Đặc biệt là Giang Tịch và Tần Thời Phong, tu vi của hai người họ đồng thời tăng tới tầng sáu của kỳ Kim Đan.

Ngay cả tên kéo chân sau như Hình Vu cũng tăng tới tầng bảy của kỳ Trúc Cơ.

Riêng hai người Mục Tử Hoài và Lăng Thiên Đình, do không nhận được điểm sáng truyền thừa lúc cuối cùng kia, nên tu vi chỉ tăng một phần nhỏ.

Chẳng qua hai người chẳng hề oán hận nửa lời.

Bởi họ đã nhận quá nhiều ân tình của Phượng Khê, nếu họ còn oán hận, thì quá khốn nạn rồi.

Vả lại, chính bản thân Phượng Khê cũng chưa được hưởng, thì họ càng không có tư cách nói gì.

Bây giờ Phượng Khê không rảnh quan tâm đến phản ứng của họ, con hàng này đang lừa lôi kiếp trả lại toàn bộ những thứ nàng nhờ nó cất giúp.

Lôi kiếp vốn định nuốt riêng không trả cơ.

Nhưng đứng trước những lời khen có cánh mà Phượng Khê dành cho mình, lương tâm nó không cho phép làm thế.

“Tiểu Lôi Lôi, ngươi có biết vì sao ta lại dám nhờ ngươi cất giữ nhiều đồ tốt như thế không? Vì ta biết ngươi là hóa thân của chính nghĩa!”

“Trên đời này, ai cũng có thể làm ra chuyện lật lọng, bội tình bạc nghĩa, chỉ mỗi ngươi là không! Ngươi là ánh sáng, là niềm tin, là huyền thoại duy nhất trên đời!”

“Ta tin ngươi như tin chính bản thân mình vậy! Nếu ai dám nghi ngờ nhân phẩm của ngươi, thì chẳng khác gì mắng tổ tông tám đời của Phượng Khê ta!”

“...”

Lôi kiếp mơ mơ màng màng trả lại toàn bộ đồ đạc mà Phượng Khê gửi nhờ, thậm chí còn tặng luôn mười mấy viên linh thạch cực phẩm mà mình vất vả lắm mới tích cóp được cho nàng.

Chỉ là đống đá nát mà thôi, cho nàng cầm chơi vậy!
 
Back
Top Bottom