Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 210: Chương 210



Sau khi quay về sân viện của mình, Phượng Khê rửa ráy qua loa, rồi bắt đầu đả tọa tu luyện.

Trúc Cơ chỉ là bước đầu tiên trên con đường tu đạo, chặng đường nàng phải đi còn rất dài, tuyệt đối không thể lười biếng.

Vả lại, đừng thấy sự coi trọng của Bách Lý Mộ Trần dành cho Thẩm Chỉ Lan đã giảm đi nhiều mà chủ quan, lỡ đâu Thẩm Chỉ Lan đột phá Kim Đan thì sao?

Cộng thêm khóc lóc thảm thiết, tỏ ý quyết tâm sửa sai, không biết Bách Lý Mộ Trần sẽ lựa chọn thế nào nhỉ?

Ngoài ra, chó l.i.ế.m của Thẩm Chỉ Lan không chỉ giới hạn bốn tông môn lớn, biết đâu ngày nào đó chợt nhảy ra một người tai to mặt lớn chống lưng cho nàng ta thì sao?

Vì thế, nàng nhất định phải trở nên mạnh mẽ.

Chỉ khi mạnh mẽ, mới không sợ cường quyền, mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ.

Ba người Giang Tịch cũng đang liều mạng tu luyện.

Tiểu sư muội đã đột phá Trúc Cơ rồi.

Họ sao dám không luyện?

Không muốn quỳ, thì nhất định phải luyện.

Sáng hôm sau, Phượng Khê tới tìm Cảnh Viêm luận bàn như thường lệ.

Mặt mũi Cảnh Viêm trắng bệch.

Trước kia huynh ấy có thể chống đỡ mười một chữ “quỳ” của tiểu sư muội, nhưng giờ tiểu sư muội đột phá Trúc Cơ rồi, chỉ sợ huynh ấy còn chẳng đỡ nổi sáu chữ ấy chứ!

May mà Phượng Khê chỉ muốn luận bàn kiếm pháp, muốn tìm hiểu thế kiếm của huynh ấy, nên không định dùng đến tuyệt chiêu.

Lúc này huynh ấy mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

May quá, may quá!

Phượng Khê luận bàn với Cảnh Viêm độ một canh giờ, rồi tới tìm Kim Mao Toan Nghê.

Thấy Phượng Khê tới, Kim Mao Toan Nghê hưng phấn rống to.

Phượng Khê có hơi cạn lời, yêu thú trong rừng Sương Mù cũng đạt tu vi Nguyên Anh, nhưng người ta có thể nói chuyện, còn phế vật này chỉ biết gào rống thôi.

Thật ra trên đường quay về tông môn, Phượng Khê đã nhờ Hồ Vạn Khuê giải thích chi tiết về tình hình của Kim Mao Toan Nghê.

Hồ Vạn Khuê cũng không có biện pháp gì tốt, nhưng ông ta đã chia sẻ với nàng một bộ pháp quyết, có thể tạm thời làm chậm tốc độ thoái hóa của Kim Mao Toan Nghê.

Phượng Khê bèn nói lại bộ pháp quyết này cho Kim Mao Toan Nghê.

“Ngươi cứ tu luyện pháp quyết này trước đi, chờ tình hình của ngươi ổn định, ta sẽ lại dạy ngươi bộ công pháp nâng cao tu vi.”

Bất kể là người hay thần thú, đều phải thường xuyên tiếp thêm hi vọng, thì đối phương mới có động lực cố gắng.

Quả nhiên, Kim Mao Toan Nghê lập tức hưng phấn không thôi, thậm chí còn chủ động đề nghị làm thú cưỡi cho Phượng Khê, chở nàng ra ngoài đi dạo một vòng.

Phượng Khê cười tủm tỉm, đáp: “Ngươi có tấm lòng này, ta vui lắm. Nhưng việc tu luyện quan trọng hơn, ngươi chăm chỉ tu luyện chính là sự báo đáp lớn nhất. Bởi Huyền Thiên Tông chúng ta vẫn đang trông chờ ngươi bảo vệ kia mà.”

Nghe vậy, Kim Mao Toan Nghê chợt cảm nhận được tầm quan trọng của bản thân.

Cảm giác sứ mệnh tăng vọt!

Bắt đầu từ hôm đó, Kim Mao Toan Nghê tu luyện suốt ngày đêm, mỗi sáng còn rống vài tiếng để tự động viên bản thân.

Thay đổi đến độ Mộc trưởng lão - người phụ trách trông coi nó cho rằng nó bị đoạt xá!

Các đệ tử trong Huyền Thiên Tông thấy ngay cả Kim Mao Toan Nghê cũng nỗ lực tu luyện thì không khỏi cảm thấy hổ thẹn, thế là cũng bắt đầu tiến vào trạng thái liều mạng.

Bây giờ vật tư tu luyện mà các đệ tử được phát chất lượng hơn trước kia nhiều, cộng thêm sự nỗ lực, chẳng mấy chốc đã có người đột phá.

Thực lực của Huyền Thiên Tông lập tức tăng lên một bậc thang mới, không ngừng phát triển.

Tiêu Bách Đạo vui đến độ cười không khép nổi miệng.

Nhưng khi nhìn thấy Hình Vu tung ta tung tăng tìm đến, tâm trạng vui vẻ của ông lập tức bay sạch.

Hình Vu nói thế này: “Tiêu sư bá, sư phụ con sai con tới đưa vật tư tu luyện cho Phượng Khê tiểu sư muội. Sư phụ con nói, về sau bọn con có gì, tiểu sư muội sẽ có nấy.”

“Sư phụ con không có ý gì khác đâu, chỉ là cảm thấy tiểu sư muội quá đáng yêu, lại giúp Ngự Thú Môn bọn con một ơn lớn, nên bày tỏ chút tấm lòng thôi.”

Tiêu Bách Đạo tức tối hừ lạnh.

Viện cớ giỏi thật!

Đường tưởng ông không biết mục đích chính của lão già mặt dày thối tha Hồ Vạn Khuê kia là từng bước dụ dỗ đồ đệ bảo bối của ông!

Nhìn xem, ngay cả vật tư của đệ tử thân truyền, người ta cũng đưa đến tận cửa luôn rồi!

Thành ý biết bao!

Nhưng, ông vẫn bảo Phượng Khê nhận lấy.

Có của hời tội gì không chiếm?

Hình Vu mặt dày ở lại Huyền Thiên Tông.

Biểu hiện của Quân Văn cực kỳ nhiệt tình.

Ngay cả người lạnh lùng như Cảnh Viêm cũng cực kỳ quan tâm gã.

Trong lúc nhất thời, Hình Vu cảm thấy được thương yêu mà lo sợ, chẳng lẽ hiện tại gã được hoan nghênh tới vậy ư?

Quả nhiên người xưa nói không sai, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Từ khi đi theo Phượng Khê tiểu sư muội, sức quyết rũ của gã càng ngày càng tăng.

Nhưng chẳng bao lâu sau, gã đã biết nguyên nhân Quân Văn và Cảnh Viêm nhiệt tình tiếp đón gã.

Sáng sớm tinh mơ, gã bị họ đưa đến trước mặt Phượng Khê.

“Tiểu sư muội, Hình Vu muốn luận bàn với muội.”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 211: Chương 211



Phượng Khê: “…?”

Đánh mãi với ba sư huynh cũng chán, cuối cùng cũng có đối tượng luyện tập mới rồi.

Lần đầu tiên trong đời Hình Vu cảm nhận rõ ý nghĩa của cụm từ “sống không còn gì luyến tiếc”.

Tất nhiên Phượng Khê sẽ không thực sự bắt gã quỳ xuống, nhưng lại khiến tâm lý gã lo sợ bất an, luôn bên bờ vực sắp quỳ.

Thậm chí đêm ngủ gã cũng mơ thấy mình quỳ rạp.

Gã giật mình thức giấc, không ngủ lại được, gã đành tu luyện.

Chỉ cần không c.h.ế.t, gã phải liều mạng mà luyện.

Chưa được vài hôm, gương mặt gã đã tái nhợt, đôi mắt thâm quầng.

Tiêu Bách Đạo còn tưởng gã không quen với điều kiện gian khổ ở Huyền Thiên Tông: “Hình Vu à, nếu không còn chuyện gì nữa, thì con về đi. Ta biết điều kiện của Huyền Thiên Tông bọn ta có hạn, con cứ mãi ăn không ngon, ngủ không yên thế cũng không tốt.”

Hình Vu lắc đầu như trống bỏi.

“Tiêu sư bá, con cảm thấy Huyền Thiên Tông mới là nơi chứng đạo của con. Nếu không ngài để tiểu sư muội bái sư phụ con làm nhị sư phụ đi! Có qua có lại, con cũng bái ngài làm nhị sư phụ.”

“Nếu ngài cảm thấy không cam lòng, con nhận ngài làm sư phụ, đẩy sư phụ con xuống làm nhị sư phụ cũng được.”

Tiêu Bách Đạo giận đến độ trực tiếp đuổi gã về Ngự Thú Môn!

Ông có tới sáu đồ đệ bảo bối, nào thèm kẻ l* m*ng như gã!

Chẳng qua, nghĩ tới Nhị đồ đệ và Tam đồ đệ vẫn chưa về, Tiêu Bách Đạo không khỏi cảm thấy lo lắng.

Tuy hồn đăng của họ vẫn sáng, hơn nữa lúc trước cũng đã truyền tin báo bình an, nhưng không tận mắt nhìn thấy người, lòng ông vẫn không thể an ổn.

Lúc này, trước một ngôi mộ hoang cách Huyền Thiên Tông ngàn dặm, một thanh niên đang ngồi dựa vào bia mộ.

Dung mạo tuyệt diễm của huynh ấy khiến ngôi mộ hoang có thêm vài phần nguy nga, tráng lệ.

Khóe miệng huynh ấy khẽ cong. Lần này huynh ấy tìm được khá nhiều thứ tốt, nếu đổi thành linh thạch, chắc cũng được tầm vài chục vạn, có thể giúp sư phụ giải quyết tình trạng lửa sém lông mày rồi.

Hừ!

Trong năm đồ đệ của sư phụ, bốn tên kia đều là phế vật, chỉ mỗi Bùi Chu huynh ấy mới là trụ cột!

Chẳng những biết vẽ bùa, còn biết tìm được cơ man là đồ tốt!

Đúng rồi, nghe nói sư phụ vừa nhận một tiểu sư muội, còn là tiểu sư muội phế vật không thể tu luyện.

Không sao, sư muội của Bùi Chu huynh ấy chỉ cần phụ trách ăn nhậu chơi bời là được!

Huynh ấy chiều!

Nghĩ đến đây, huynh ấy rút ra một lá bùa truyền tin: “Lão ngũ, ta sắp về tông môn, đệ nhớ dọn dẹp sân viện của ta cho sạch sẽ vào. À, nhớ chuẩn bị thêm chút linh trà, điểm tâm nữa nhé. Nếu làm tốt, ta sẽ tặng đệ năm lá bùa nổ.”

Sau khi nhận được tin của nhị sư huynh Bùi Chu, Quân Văn đang tu luyện không nhịn được mà bĩu môi nguýt dài một tiếng.

Năm lá bùa nổ á?

Lão tử có tận một bao tải kia kìa!

Vì thế, hắn dứt khoát đáp lại: “Cút!”

Bùi Chu vốn đang nắm chắc thắng lợi: “…”

Não lão ngũ bị rút gân rồi à?

Những lần trước không phải vẫn luôn vui vẻ đồng ý ư?

Hừ, chờ quay về tông môn, huynh ấy nhất định sẽ dạy dỗ hắn một trận ra trò.

Đúng rồi, huynh ấy còn phải chuẩn bị quà gặp mặt cho tiểu sư muội mới nữa. Cứ đưa nàng vài tấm bùa hộ thân vậy!

Bùi Chu đứng dậy, vận pháp quyết, diệt sạch cỏ dại quanh mộ hoang.

Tốt xấu gì cũng tá túc ở đây một đêm, coi như trả nhân tình của chủ mộ vậy!

Trước khi rời đi, huynh ấy liếc mắt nhìn bia mộ, thầm nghĩ chủ mộ cũng khá thú vị, lại để một tấm bia vô danh.

Nhưng cũng đúng thôi, người c.h.ế.t như đèn tắt, chẳng thể mang theo bất cứ thứ gì, nên việc khắc tên trên bia mộ cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Hôm nay, cuối cùng Bùi Chu cũng về đến Huyền Thiên Tông.

Việc đầu tiên huynh ấy làm là đến bái kiến Tiêu Bách Đạo.

“Sư phụ, chuyến này ra ngoài rèn luyện, con thu hoạch phong phú lắm, nhất là mấy cục quặng băng, ít nhất cũng có thể bán được bốn, năm chục vạn linh thạch.”

“Ngoài ra, con còn tranh thủ thời gian rảnh vẽ được hơn một trăm lá bùa, cũng có thể bán được mấy vạn linh thạch.”

“Con lại không cần dùng đến tiền, nên đưa cho ngài giải quyết tình hình khốn khó của tông môn trước đó.”

Dứt lời, Bùi Chu đặt toàn bộ đồ đạc lên bàn, rồi nhìn Tiêu Bách Đạo bằng ánh mắt mong chờ, đợi nghe ông khen.

Trong năm đồ đệ, huynh ấy là người được cưng chiều nhất.

Bởi huynh ấy chẳng những biết nói ngọt, mà còn giỏi kiếm tiền.

Kết quả, tuy trên mặt Tiêu Bách Đạo thấp thoáng nét vui mừng, nhưng lại chẳng có chút kích động nào.

Bùi Chu thầm nghĩ: chẳng lẽ mình đưa quá nhiều, nên sư phụ kích động đến ngốc luôn rồi?

“Con vừa về nên không biết, hiện tại tông môn không còn nghèo khó như trước nữa. Con giữ lại mấy thứ này đi, nếu sau này cần dùng đến, sư phụ sẽ lấy sau.”

Bùi Chu ngẩn người.

Tông môn không còn nghèo khó như trước nữa?

Sao lại thế?

Phát hiện quặng linh thạch ư?

Không phải huynh ấy hạ thấp tông môn mình, nhưng với lỗ hổng mà tông môn đang phải gánh, trừ khi phát hiện quặng linh thạch mới may đủ bù lỗ.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 212: Chương 212



Tiêu Bách Đạo nói tiếp: “Đúng rồi, con vẫn chưa gặp tiểu sư muội của con đúng không? Để ta gọi con bé tới, cho hai đứa gặp mặt.”

“Nha đầu Tiểu Khê chẳng những có thiên phú cao, thông minh lanh lợi, duyên dáng đáng yêu, mà còn cực kỳ hiếu thuận. Khổ nỗi tâm tư con bé ngây thơ quá, về sau con phải che chở cho con bé nhiều một chút, biết chưa?”

Bùi Chu: “…”

Không phải nói tiểu sư muội là phế vật có đan điền bị thương nặng ư?

Sao lại thành người có thiên phú cao rồi?

Huynh ấy còn chưa kịp hỏi, Tiêu Bách Đạo đã có chuyện gấp cần xử lý, bèn vội vội vàng vàng rời đi.

Bùi Chu đành tới tìm Quân Văn.

Quân Văn đang tu luyện, nhìn thấy Bùi Chu, phản ứng đầu tiên của hắn là mất kiên nhẫn, sau đó là hai mắt phát sáng.

Bùi Chu rất quen thuộc với loại ánh mắt này.

Chắc chắn lão ngũ lại định xin bùa của huynh ấy cho xem!

Hừ!

Việc này phải phụ thuộc vào tâm trạng của huynh ấy.

Nụ cười của Quân Văn cực kỳ rực rỡ: “Nhị sư huynh, huynh về rồi à? Đệ và mấy người Đại sư huynh đều ngóng trông huynh về sớm một chút.”

Nghe vậy, tâm trạng Bùi Chu lập tức trở nên tốt đẹp.

Quả nhiên, người có năng lực, thì ném vào đâu cũng có nhân duyên tốt.

Trong năm sư huynh đệ, nhân duyên của huynh ấy là tốt nhất.

“Lão Ngũ, đệ dẫn ta đến gặp tiểu sư muội đi. Lúc trước sư phụ nói đan điền muội ấy bị thương nặng, ban nãy lại nói muội ấy có thiên phú cao, rốt cuộc là chuyện gì?”

Ánh mắt Quân Văn lóe lên: “Có gì khó hiểu đâu. Thiên phú và tu vi là hai chuyện khác nhau mà.”

“Tiểu sư muội yếu ớt, tâm tư đơn thuần, khổ nỗi cứ thích tỷ thí kiếm pháp với người ta, lát nữa nếu muội ấy đòi luận bàn với huynh, huynh cứ đồng ý đi nhé, tránh cho muội ấy khóc sướt mướt.”

Bùi Chu tin là thật, bèn cười đáp: “Yên tâm, tiểu sư muội là để cưng chiều, ta sẽ thuận theo muội ấy.”

Quân Văn thầm vui trong lòng.

Bùi lão nhị, huynh sắp gặp xui xẻo rồi!

Hừ, trước kia huynh ỷ vào việc bản thân biết vẽ bùa để bắt nạt đệ, bây giờ đệ sẽ đòi cả vốn lẫn lời.

Quân Văn hí hửng đưa Bùi Chu tới gặp Phượng Khê, còn chưa vào sân đã hét toáng lên: “Tiểu sư muội, mau ra đây! Nhị sư huynh về rồi này!”

Phượng Khê lập tức chạy ra khỏi phòng.

Sau đó nàng ngơ ra.

Nàng thật sự bị kinh ngạc trước dung mạo của Bùi Chu.

Khó trách cốt truyện nguyên tác miêu tả Bùi Chu có diện mạo tuyệt diễm, rúng động lòng người. Quả nhiên, từ khi huynh ấy tới, nàng cảm thấy tiểu viện của mình trở nên rực rỡ hơn nhiều.

Thật ra diện mạo của đệ tử thân truyền của Tiêu Bách Đạo đều không tệ, mỗi người mỗi vẻ.

Giang Tịch thanh tú, lịch sự tao nhã.

Cảnh Viêm đẹp kiểu lạnh lùng, ủ rũ.

Quân Văn phong lưu, tiêu sái.

Còn Bùi Chu, là đẹp đến lóa mắt.

Bùi Chu đã quá quen với loại ánh mắt này, huynh ấy mở nhẫn trữ vật, lấy ra một cây quạt rồi không ngừng phe phẩy: “Tiểu sư muội, về sau ngày nào muội cũng sẽ được thưởng thức mỹ mạo của nhị sư huynh, không cần phải cố nhìn hết trong một lần thế đâu.”

Phượng Khê: “…”

Không ngờ nhị sư huynh lại là kẻ cuồng tự luyến.

Không chờ nàng nói chuyện, Bùi Chu đã đưa ra một xấp bùa: “Tiểu sư muội, lần đầu gặp mặt, nhị sư huynh cũng chẳng có đồ gì tốt để tặng cả, tạm tặng muội hai mươi lá bùa vậy.”

Trong lòng Quân Văn có hơi ghen tị.

Trước kia hắn mệt c.h.ế.t mệt sống quét tước nhà cửa, làm chân chạy vặt cho Bùi Chu mà cũng chỉ đổi được hai lá bùa.

Ấy thế mà Bùi Chu lại tặng tận hai mươi lá làm quà gặp mặt cho tiểu sư muội!

Ôi!

Sống trong một tông môn trọng nam khinh nữ, bi ai biết bao!

Nhưng không bao lâu sau, chút ghen tị, giận hờn đó đã biến thành sự hả hê khi người gặp họa.

Bùi lão nhị đưa bùa chú cho tiểu sư muội á?

Há chẳng phải đang tự rước lấy nhục đấy ư?

Tiểu sư muội người ta luôn đựng bùa bằng bao tải.

Hai mươi lá bùa của huynh ấy còn chưa đủ để tiểu sư muội nhét kẽ răng!

Lúc này, Bùi Chu phe phẩy cây quạt, cười nói: “Tiểu sư muội, ta là chế phù sư, về sau muội cần bao nhiêu bùa chú, ta bao hết!”

“Muội không cần quá cảm động đâu, dẫu sao tu vi của muội thấp, cần trang bị thêm nhiều bùa chú để bảo vệ bản thân cũng là điều dễ hiểu thôi. Hơn nữa đối với ta mà nói, hai mươi tấm bùa này chỉ mất mười ngày, nửa tháng, không phải chuyện gì to tát. Ai bảo ta là chế phù sư thiên tài của Huyền Thiên Tông chúng ta cơ chứ!”

“Về sau muội cứ đi theo nhị sư huynh, ta đảm bảo sẽ nuôi muội đến trắng trẻo mập mạp.”

Phượng Khê cất giọng mềm mại: “Đa tạ Nhị sư huynh, muội cũng đã chuẩn bị quà đáp lễ cho huynh, mong Nhị sư huynh vui lòng nhận cho.”

Quạt của Bùi Chu lại càng phe phẩy mạnh hơn.

Tiểu sư muội hiểu chuyện quá!

Nhưng nàng thì có thể có thứ tốt gì chứ, đoán chừng là vài linh quả ngày thường không nỡ ăn thôi.

Chẳng qua dẫu sao đó cũng là tấm lòng của nàng, huynh ấy sẽ giả vờ rất thích, tránh cho nàng đau lòng.
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 213: Chương 213



Sau đó, huynh ấy nhìn thấy Phượng Khê lấy từ nhẫn trữ vật một chậu đan dược.

“Nhị sư huynh, muội không biết huynh thích loại đan dược nào, nên mỗi loại đều chuẩn bị cho huynh một ít. Huynh mang về dùng từ từ nhé.”

Bàn tay đang phe phẩy quạt của Bùi Chu khựng lại.

Đây là một chậu đan dược, chứ không phải một chậu bánh trôi đúng không?

Lấy đâu ra nhiều đan dược đến độ phải đựng bằng chậu thế này?

Trong lúc huynh ấy còn ngơ ngác, Phượng Khê lại lấy ra một bao tải to: “Nhị sư huynh, nếu huynh đã là chế phù sư, chắc chắn rất thích bùa chú, vậy muội tặng huynh bao tải bùa chú này đó.”

“Tuy phẩm cấp của bùa chú mà muội vẽ không cao bằng huynh, nhưng cái bao này cũng mất của muội tận nửa ngày trời, huynh đừng chê nhé.”

Sợ huynh ấy không tin, Phượng Khê còn tri kỷ mở miệng bao, lấy ra một xấp bùa quơ quơ trước mặt huynh ấy.

Xoạch!

Cây quạt trong tay Bùi Chu rơi xuống đất.

Chắc chắn huynh ấy đã gặp ảo giác rồi!

Thấy dáng vẻ chưa trải sự đời của huynh ấy, Quân Văn suýt thì cười rụng răng.

Giả ngầu à!

Bị vả mặt rồi đúng không?

Ai bảo huynh thích khoe khoang!

Trời thì lạnh, gió thổi vù vù, thế mà còn lấy quạt ra phe phẩy. Há há, bây giờ phẩy trúng mặt luôn rồi.

Mãi một lúc lâu sau, Bùi Chu mới hỏi: “Tiểu sư muội, muội lấy đống đan dược và bùa chú này từ đâu thế? Sư phụ cho muội à?”

Chẳng lẽ tông môn thật sự phát hiện mỏ quặng linh thạch?

Nếu không sao sư phụ lại hào phóng như thế?

Quân Văn bĩu môi, ban nãy tiểu sư muội đã nói rõ rằng bùa là nàng tự vẽ, sao Bùi lão nhị còn hỏi thừa thế nhỉ?

Nhưng cũng có thể hiểu được, có lẽ huynh ấy bị dọa ngu người rồi, đầu óc căn bản không hoạt động nổi.

Phượng Khê vẫn cười tủm tỉm, giọng nói vẫn mềm mại như cũ: “Nhị sư huynh, huynh hiểu lầm rồi. Đan dược do muội tự luyện, bùa chú do muội tự vẽ.”

“Ôi! Đều tại tu vi của muội thấp, không có năng lực gì, chỉ có thể làm chút việc không đàng hoàng này thôi.”

Bùi Chu: “…”

Quân Văn xấu xa đ.â.m thêm một dao: “Nhị sư huynh, huynh không cần ngại, tiểu sư muội cũng tặng đan dược và bùa chú cho bọn đệ.”

“Huynh không biết đâu, bây giờ ngày nào đệ cũng sầu đến bạc tóc, vắt óc nghĩ cách dùng hết đan dược và bùa chú, nếu không nhẫn trữ vật sắp không còn chỗ để nữa rồi.”

Bùi Chu: Ta là ai? Ta ở đâu? Ta đang làm gì?

Quân Văn đảo mắt: “Tiểu sư muội, không phải muội vẫn luôn muốn luận bàn với Nhị sư huynh ư? Bây giờ đừng nói mấy chuyện quà qua lễ lại nữa, hai người mau luận bàn đi thôi.”

Đương nhiên Phượng Khê biết tỏng ý đồ của Quân Văn, nhưng nàng vẫn cười tủm tỉm gật đầu: “Được thôi, nhị sư huynh, vậy chúng ta luận bàn chút nhé!”

Sau khi Hình Vu rời đi, nàng vẫn chưa tìm được đối tượng luận bàn thích hợp.

Giờ tốt quá rồi, Nhị sư huynh về rồi.

Bây giờ đầu óc Bùi Chu vẫn còn ngơ ngác, không nghĩ nhiều mà vô thức gật đầu: “Được thôi!”

Hai người vừa bắt đầu, Phượng Khê đã tung tuyệt chiêu.

Nhìn thấy chữ “quỳ” dần dần phóng to, Bùi Chu sợ tới độ giật nảy mình, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tuyệt chiêu quỷ quái gì thế này?

Lúc này huynh ấy mới vô thức nhận ra: tu vi của Phượng Khê đã đạt tới tầng một của kỳ Trúc Cơ.

Không phải đan điền của nàng bị thương nặng ư?

Sao vẫn đột phá Trúc Cơ được?

Sao mọi chuyện khác hoàn toàn những gì huynh ấy biết thế!

Nhưng hiện tại chẳng có thời gian rảnh để nghĩ mấy chuyện đó, nếu bất cẩn xíu thôi, đoán chừng huynh ấy sẽ phải quỳ xuống trước tiểu sư muội ngay lần đầu gặp mặt mất!

Nếu thế thì sau này huynh ấy biết lăn lộn ở Huyền Thiên Tông kiểu gì nữa?

Sao có mặt mũi gặp ai nữa?

Ấy thế mà sư phụ còn nói tiểu sư muội ngây thơ thuần khiết!

Làm gì có cô nương ngây thơ thuần khiết nhà ai nghiên cứu ra một tuyệt chiêu thất đức thế này!

Lại còn là một tuyệt chiêu có thể sử dụng mọi lúc mọi nơi nữa chứ!

Sư phụ ơi, ngài hại con thảm quá!

Lúc trước con còn tưởng tiểu sư muội là phế vật!

Nhưng nàng nào phải phế vật, nàng là b**n th** thì có!

May mà Phượng Khê vẫn để lại cho Bùi Chu chút mặt mũi, sau khi tung sáu chữ “quỳ”, nàng đổi thành chiêu thức bình thường.

Nhưng chiêu thức bình thường của nàng cũng không hề đơn giản.

Sự tự luyến, cuồng vọng, tự cho là đúng của Bùi Chu lập tức bay theo gió.

Nhị sư huynh tầng bảy kỳ Trúc Cơ bị tiểu sư muội tầng một kỳ Trúc Cơ treo lên đánh.

Nửa canh giờ sau, Phượng Khê nhân từ nói: “Nhị sư huynh, muội mệt rồi, để ngày mai luận bàn tiếp nhé! Dù sao muội cũng rảnh lắm, về sau ngày nào muội cũng sẽ tới tìm huynh.”

Bùi Chu: “…”

Bây giờ huynh ấy rời khỏi tông môn còn kịp không?

Khi huynh ấy đang muốn tìm một nơi để tự an ủi tâm hồn tổn thương của mình, lại nghe Phượng Khê nói: “Nhị sư huynh, huynh đừng vội đi, ban nãy mới luận bàn kiếm thuật, giờ chúng ta luận bàn về kỹ thuật vẽ bùa đi!”

Hai mắt Bùi Chu sáng lên.

Nói thật, huynh ấy vẫn giữ thái độ nghi ngờ về những lời Phượng Khê nói trước đó.

Nàng mới bao lớn cơ chứ? Dù học vẽ bùa từ lúc mới sinh thì cũng chỉ mới mười mấy năm, sao có thể lợi hại hơn huynh ấy được?

Chắc chắn là nàng và lão ngũ hợp tác trêu đùa huynh ấy!

Thế là, huynh ấy tự tin đáp: “Luận bàn thế nào?”

Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Chúng ta vẽ bùa nổ đi! Trong vòng một canh giờ, ai vẽ nhiều hơn thì người đó thắng. Thế nào?”

Bùi Chu vui vẻ đồng ý.

Một canh giờ, nếu phát huy ổn định, huynh ấy có thể vẽ bốn lá bùa nổ.

Đoán chừng tiểu sư muội cũng chỉ được một hai lá là cùng
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 214: Chương 214



Huynh ấy lập tức rút giấy, bút và mực vẽ bùa ra. Sau khi Quân Văn nói bắt đầu tính giờ, huynh ấy nín thở, tập trung tinh thần bắt đầu vẽ.

Chờ vẽ xong một tấm, huynh ấy mới thở ra, ấy, sao lại ngửi được mùi thịt nướng thế nhỉ?

Xoay người lại, huynh ấy thấy Phượng Khê và Quân Văn đang nướng thịt!

Bùi Chu: “…”

Đừng bảo tiểu sư muội căn bản không biết vẽ bùa, nên mới bất chấp tất cả đấy nhé?

Ừm, chắc chắn là thế rồi!

Bởi đâu phải ai cũng có thiên phú vẽ bùa, thiên tài giống huynh ấy thì lại càng hiếm hơn.

Nghĩ đến đây, lòng tin của huynh ấy lại tăng gấp bội, vội vàng vẽ tiếp lá bùa tiếp theo.

Phượng Khê chơi chán chê, mãi khi chỉ còn một khắc nữa là hết một canh giờ, nàng mới chậm rãi rút khăn lau tay, rồi lấy con dấu linh thạch ra, bắt đầu đóng “bốp”, “bốp”, “bốp”.

Chỉ chốc lát sau, trong tay nàng đã có một xấp bùa.

Trong mắt Bùi Chu suýt thì lồi ra ngoài.

Cái quái gì nữa vậy?

Quân Văn hả hê đáp: “Nhị sư huynh, huynh chưa thấy bao giờ đúng không? Đây là khuôn bùa mà tiểu sư muội nghiên cứu chế tạo ra đấy, chỉ cần đóng nhẹ một cái, là hoàn thiện một lá bùa!”

“Hơn nữa còn đều là bùa chú thượng phẩm nữa chứ!”

“Huynh vẽ mệt c.h.ế.t mệt sống suốt một canh giờ, còn không nhanh bằng tiểu sư muội đóng bừa vài cái, huynh nói xem có đáng giận không cơ chứ?”

Bùi Chu buột miệng thốt ra: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

Đùa gì thế, sao bùa chú có thể đóng như đóng dấu được? Thế thì còn cần chế phù sư làm gì?

Nhưng tận mắt nhìn Phượng Khê đóng hết lá bùa này đến lá bùa khác, dù không muốn, huynh ấy cũng phải tin!

Chẳng lẽ bao bùa chú kia đều được làm thế này ư?

Phượng Khê ngáp một cái: “Nhị sư huynh, thật ra đóng bùa cũng mệt lắm, mỏi tay c.h.ế.t đi được!”

Bùi Chu: “…”

“Nhị sư huynh, hay huynh thử xem?”

Bùi Chu vốn định từ chối, nhưng đôi tay lại tự có ý nghĩ của riêng nó.

Huynh ấy làm theo lời Phượng Khê dạy, thử đóng một tấm.

Thất bại.

Quân Văn bĩu môi: “Huynh hết hi vọng đi thôi! Huynh tưởng ai cũng b**n th**… ừm, thông minh như tiểu sư muội à?”

Đương nhiên Bùi Chu sẽ không từ bỏ. Tốt xấu gì huynh ấy cũng (đã từng) là chế phù sư thiên tài của Huyền Thiên Tông, tiểu sư muội làm được, huynh ấy cũng sẽ làm được!

Nhưng sau khi làm hỏng hết hai mươi tờ giấy vẽ, mặt huynh ấy tái xanh.

Vừa vì xấu hổ, vừa vì tiếc của.

Những tờ giấy vẽ bùa kia đều tốn linh thạch cả đấy.

Phượng Khê cười an ủi: “Nhị sư huynh, mọi việc đâu thể thành công ngay từ lần đầu. Huynh về chậm rãi luyện tập, muội tin huynh nhất định có thể thành công.”

Dứt lời, Phượng Khê đưa cho Bùi Chu nửa bao giấy vẽ và nửa thùng mực.

Bùi Chu vác bao tải, xách thùng mực, mất hồn mất vía rời đi.

Chẳng thèm quay đầu nhìn lại.

Nhìn theo bóng lưng huynh ấy, Quân Văn nói: “Tiểu sư muội, muội nói xem, có phải huynh ấy quên mất chuyện có thể cất mấy thứ đó vào nhẫn trữ vật không? Xách làm gì cho mỏi tay chứ!”

“Ối, đừng bảo huynh ấy bị đả kích thành kẻ ngốc luôn rồi nhé!”

Bùi Chu lảo đảo suýt ngã.

Lão ngũ, đệ chờ đó cho ta!

Sớm muộn gì ta cũng tính sổ với đệ.

Phượng Khê vui vẻ không thôi, bởi cuối cùng cũng có người nối nghiệp, thay nàng thực hiện công việc đóng bùa nhàm chán, lặp đi lặp lại kia.

Nhưng nghĩ đến kết cục của Bùi Chu, tâm trạng tốt đẹp của Phượng Khê lập tức tan biến sạch.

Trong cốt truyện nguyên tác, Bùi Chu bị một tán tu phát hiện thân phận Hoàng tộc Yểm tộc, vừa hay Thẩm Chỉ Lan cũng có mặt ở đó.

Thẩm Chỉ Lan lập tức ra tay g.i.ế.t c.h.ế.t tán tu kia, sau đó đưa cho Bùi Chu một viên nội đan có thể che giấu huyết mạch Yểm tộc.

Bùi Chu cảm thấy Thẩm Chỉ Lan vì mình nên mới gánh một mạng người, còn giúp mình che giấu thân phận, nên cực kỳ cảm kích nàng ta.

Do một viên nội đan chỉ có hiệu lực trong vòng ba tháng, nên cứ cách ba tháng hai người lại bí mật gặp mặt để trao - nhận nội đan. Sau nhiều lần tiếp xúc, sự cảm kích ban đầu dần biến thành tình yêu say đắm.

Sau đó, Bùi Chu vì Thẩm Chỉ Lan mà vào sinh ra tử hết lần này đến lần khác, dù cuối cùng bị Thẩm Chỉ Lan đẩy ra làm kẻ c.h.ế.t thay, huynh ấy cũng vui vẻ chịu đựng.

Tiếc là mãi đến khi c.h.ế.t, Bùi Chu cũng không biết rằng, Thẩm Chỉ Lan đã sớm cấu kết với Hách Liên Lệ Xuyên - Đại hoàng tử của Yểm tộc.

Thế nên, nàng ta đã biết huyết mạch Yểm tộc của Bùi Chu từ lâu rồi, nếu không sao có thể trùng hợp sở hữu nội đan che giấu huyết mạch như thế?

Thậm chí, rất có thể chính nàng ta đã để lộ tin tức cho tên tán tu kia, mục đích là để Bùi Chu một lòng một dạ với nàng ta.

Nhớ lại dáng vẻ tuyệt diễm của Bùi Chu, lại nghĩ đến dáng vẻ ủ rũ chán chường của huynh ấy sau khi thân phận bị phát hiện, ánh mắt Phượng Khê tối sầm lại.

Huynh ấy cảm thấy thân phận hoàng tộc Yểm tộc là một sự sỉ nhục, càng sợ thân phận này liên lụy Tiêu Bách Đạo và Huyền Thiên Tông, nên mới trở nên mẫn cảm và tự ti như thế.

Thẩm Chỉ Lan đã lợi dụng điều này để khiến huynh ấy rơi vào vòng luẩn quẩn.

Phải làm thế nào để hóa giải kiếp nạn này của Bùi Chu bây giờ?

Hiện tại Thẩm Chỉ Lan vẫn chưa cấu kết với Hách Liên Lệ Xuyên, nên nàng nhất định phải giải quyết vấn đề này trước kia Thẩm Chỉ Lan hết hạn cấm túc, tránh đến lúc đó lại rơi vào thế bị động…
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 215: Chương 215



Thấy Phượng Khê cứ im lặng mãi, Quân Văn bèn hỏi: “Tiểu sư muội, muội sao thế?”

Phượng Khê cười đáp: “Không sao. Muội chỉ đột nhiên nghĩ đến Yểm tộc. Ngũ sư huynh, huynh có thể kể chi tiết cho muội nghe không?”

Quân Văn bĩu môi: “Yểm tộc chính là chó săn của Ma tộc! Để nịnh Ma tộc vui vẻ, Yểm tộc luôn đ.â.m sau lưng Nhân tộc chúng ta. Trong mắt ta, Yểm tộc còn đáng hận hơn Ma tộc nhiều, nếu không phải tại nơi ở của họ có điều đặc biệt, thì chúng ta đã sớm diệt cả tộc đó rồi!”

Phượng Khê tò mò hỏi: “Đặc biệt thế nào ạ?”

“Sau khi Nhân tộc chúng ta tiến vào, tu vi sẽ bị hạ một cảnh giới. Hóa Thần biến thành Nguyên Anh, Nguyên Anh biến thành Kim Đan, Kim Đan biến thành Trúc Cơ, Trúc Cơ biến thành Luyện Khí, mà Luyện Khí thì biến thành người thường.”

“Muội ngẫm lại mà xem, thế còn đánh thế nào được nữa? Hễ đám yểm tộc kia chui đầu rụt cổ không chịu ra ngoài, thì chúng ta thật sự chẳng có cách gì với họ cả.”

Nghe đến đây, Phượng Khê chớp mắt hỏi: “Vậy vì sao Yểm tộc lại làm chó săn cho Ma tộc, mà không làm chó săn cho Nhân tộc chúng ta?”

Quân Văn: “…”

Sao lời này của tiểu sư muội nghe cứ quái quái thế nào ấy nhỉ?

Hắn gãi đầu: “Ta nghe nói, hình như ban đầu họ vốn là một tộc, sau đó mới tách thành hai, nên chắc miễn cưỡng được coi là thân thích, bèn hợp tác đối phó chúng ta.”

“Vả lại, người hai tộc đó cứ lén la lén lút, quả là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”

Phượng Khê giật mình, nói qua loa vài câu rồi tiễn Quân Văn rời đi.

Nàng vừa gặm linh quả vừa suy xét: nếu nghĩ cách khiến Nhân tộc và Yểm tộc kết minh, vậy sẽ chẳng phải lo lắng thân phận của Bùi Chu bị lộ nữa.

Thậm chí vì huynh ấy là Hoàng tộc Yểm tộc, nên rất có thể sẽ được Nhân tộc ưu ái hơn ấy chứ.

Quả cầu đen nói: “Chủ nhân, tuy ý tưởng của ngươi không tệ, nhưng Yểm tộc và Ma tộc vẫn luôn như hình với bóng. Dựa vào đâu mà người ta phải kết minh với Nhân tộc?”

Phượng Khê cong môi cười: “Dựa vào đâu ư? Tất nhiên là dựa vào lợi ích rồi! Không có đồng minh vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng! Chỉ cần điều kiện mà Nhân tộc đưa ra đủ phong phú, đảm bảo Yểm tộc sẽ không chút do dự, lập tức vứt bỏ Ma tộc để kết minh với Nhân tộc.”

Quả cầu đen tỏ vẻ đồng ý: “Chủ nhân, ngươi nói đúng! Giống như chim béo, kiếm gỗ, cờ Càn Khôn và Thôn Hỏa Hưu vậy, đều vì lợi ích nên mới ký khế ước với ngươi. Chỉ mỗi mình ta là thật lòng ngưỡng mộ ngươi, thật lòng muốn gắn bó làm bạn với ngươi. Ta sống là Cầu Cầu của ngươi, c.h.ế.t là quỷ của ngươi! Hai ta đời đời kiếp kiếp không chia lìa.”

Phượng Khê: “…”

Phượng Khê lười để ý đến màn biểu diễn của quả cầu đen, tiếp tục suy xét ý tưởng của mình.

Nàng nhất định phải sắp xếp ổn thỏa chuyện kết minh giữa Yểm tộc và Nhân tộc trước kia Thẩm Chỉ Lan hết hạn cấm túc, thời gian gấp gáp, nhiệm vụ quan trọng, nàng nên bắt đầu từ đâu bây giờ?

Hiểu biết của nàng về Yểm tộc quá hạn chế, nói đúng hơn là, hiểu biết của Nhân tộc về Yểm tộc đều rất hạn chế.

Bởi tuy kết minh với Ma tộc, cũng thường làm quân tiên phong cho Ma tộc, nhưng ngày thường Yểm tộc rất hiếm khi xuất hiện trên lãnh thổ Nhân tộc.

Hơn nữa, vì tính đặc biệt của lãnh thổ Yểm tộc, nên Nhân tộc cũng rất ít khi đặt chân đến địa bàn Yểm tộc.

Suy đi xét lại, Phượng Khê cảm thấy bản thân vẫn nên đến Yểm tộc một chuyến. Chỉ như vậy, nàng mới có thể hiểu biết nhu cầu của họ, rồi nhằm vào đó để đưa ra điều kiện kết minh.

Nhưng, làm thế nào để đi được đây?

Nếu nàng nói bản thân muốn đến Yểm tộc dạo một vòng, đảm bảo dù phải đánh gãy chân nàng, Tiêu Bách Đạo cũng sẽ không đồng ý.

Nhất định phải tìm được một lý do quang minh chính đại, khiến sư phụ không thể không đồng ý.

Tiếc là, nàng nghĩ mấy ngày rồi mà vẫn chưa tìm được lý do thích hợp.

Khi nàng sắp sầu đến rụng tóc thì một tin tức truyền tới: Ma tộc phái sư đoàn đến Yểm tộc!

Bên phía Nhân tộc lập tức nổi lên nhiều suy đoán.

Gần đây Ma tộc vẫn luôn lén la lén lút, đừng bảo lần này đến Yểm tộc là để xúi giục Yểm tộc đánh tiên phong đấy nhé?

Phượng Khê: “…?”

Ma tộc tri kỷ quá đi thôi! Biết nàng “buồn ngủ” nên vội vàng đưa “chiếu manh”.

Nàng hí hửng chạy đến tìm Tiêu Bách Đạo.

“Sư phụ, con nghe nói Ma tộc đã phái sứ đoán đến Yểm tộc rồi đúng không? Chắc chắn họ đang mưu đồ gì đó, chúng ta không thể không đề phòng.”

Tiêu Bách Đạo gật đầu: “Chúng ta đã tăng mạnh quân phòng thủ ở biên giới Yểm tộc, hễ Yểm tộc có gió thổi cỏ lay, là chúng ta sẽ biết ngay.”

Phượng Khê do dự một lát: “Sư phụ, con cảm thấy… Thôi bỏ đi, coi như con chưa nói gì.”

Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, Tiêu Bách Đạo không khỏi cảm thấy buồn cười: “Con muốn nói gì thì nói thẳng đi. Giữa sư đồ ta, nào có chuyện gì không thể nói?”

Lúc này Phượng Khê mới bày ra dáng vẻ bất chấp tất cả: “Sư phụ, biện pháp tăng mạnh quân phòng thủ mà ngài nói, chỉ là biện pháp phòng ngự bị động thôi. Theo con thấy, chúng ta nên chủ động ra tay.”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 216: Chương 216



“Ý của con là, chúng ta chủ động tấn công Yểm tộc ư? Thế thì l* m*ng quá! Tuy thực lực của Yểm tộc kém xa Ma tộc, nhưng có đặc điểm của lãnh thổ bảo vệ, dễ thủ khó công. Nếu chủ động tấn công với quy mô lớn, không những không chiếm được lợi, mà còn để Ma tộc lợi dụng chỗ sơ hở mà nhảy vào.”

Tiêu Bách Đạo thầm nghĩ: nha đầu Phượng Khê tuy thông minh, nhưng vẫn còn nhỏ tuổi, nên kinh nghiệm chiến đấu, chiến lược vẫn còn thiếu hụt quá.

Phượng Khê lại lắc đầu: “Sư phụ, ý con không phải vậy.”

“Con muốn nói là, nếu Ma tộc có thể phái sứ đoàn đến Yểm tộc, vậy Nhân tộc chúng ta cũng có thể mà. Vừa có thể thăm dò thực lực thật sự của Yểm tộc, vừa có thể gợi lòng nghi ngờ của Ma tộc, cớ sao lại không làm?”

Tiêu Bách Đạo sửng sốt, phái sứ đoàn đến Yểm tộc ư?

Đừng nói Yểm tộc, ngay cả Ma tộc, Nhân tộc đều chưa từng phái sứ đoàn qua bao giờ.

Nguyên nhân chủ yếu là không tin tưởng đối phương.

Tuy nói giao chiến không g.i.ế.t sứ giả, nhưng từ trước đến nay Ma tộc và Yểm tộc vẫn luôn xảo trá, lật lọng. Chỉ sợ rằng lúc đi vẫn còn tốt, nhưng đến lúc về… lại không về được.

Tiêu Bách Đạo vừa định nói chuyện, Phượng Khê đã vội giành nói trước: “Sư phụ, gần đây chúng ta phát hiện ra hai mắt trận trấn áp sương mù, con cảm thấy ngoài kia vẫn còn nhiều mắt trận tương tự.”

“Ngài nghĩ mà xem, khu vực Bắc Vực lớn biết bao, chỉ hai mắt trận sao có thể trấn áp hết được? Trừ Nhân tộc chúng ta, chắc chắn trên địa bàn của Ma tộc và Yểm tộc cũng có trận pháp tương tự.”

“Nhưng hiện tại vẫn chưa rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, nên chưa thể bàn bạc chuyện này với hai tộc kia được. Chúng ta có thể nhân cơ hội này tới đó thăm dò đôi chút.”

“Thế nên, lần đi sứ này một mũi tên b.ắ.n nhiều đích, trăm lợi mà không một hại.”

Tiêu Bách Đạo cau mày: “Tiểu Khê, lời con nói khá có lý đó, nhưng quá nguy hiểm. Vả lại, Nhân tộc và Yểm tộc vẫn luôn trong trạng thái đối địch, tùy tiện phái sứ đoàn qua đó, chưa chắc Yểm tộc đã đồng ý cho chúng ta tiến vào lãnh thổ của họ.”

“Sư phụ, người tu đạo quanh thân đầy rẫy hiểm nguy, nếu cứ sợ này sợ kia, chi bằng làm người phàm cho tự tại hơn nhiều. Vả lại, Ma tộc vẫn chưa hoàn toàn xé rách mặt với Nhân tộc chúng ta, nên Yểm tộc sẽ không có gan ra tay với sứ đoàn đâu. Về phần họ có sẵn lòng cho chúng ta tiến vào lãnh thổ không, thì phải tìm một lý do khiến họ không từ chối nổi.”

“Lý do gì?”

“Lý do tốt nhất là để các đệ tử tinh anh giữa hai tộc giao lưu, so tài. Ngài nghĩ mà xem, Yểm tộc tự hào vì lãnh thổ có tính năng hạ thấp tu vi, bây giờ có cơ hội chèn ép đệ tử tinh anh của chúng ta, chắc chắn họ sẽ đồng ý cái rụp cho xem.”

Tiêu Bách Đạo nghe vậy thì càng cau chặt mày hơn.

“Sư phụ, có phải ngài lo lắng sẽ không ai nguyện ý mạo hiểm đúng không? Đệ tử bất tài, nguyện ý chủ động ra trận! Con là người đầu tiên đăng ký, chắc chắn ba tông môn còn lại cũng sẽ phái người đi thôi.”

Tiêu Bách Đạo lắc đầu: “Tiểu Khê, sư phụ biết con là đứa bé ngoan. Nhưng con còn nhỏ, không cần suy xét đến những chuyện này, chỉ cần chuyên tâm tu luyện thôi. Những việc này cứ giao cho sư phụ xử lý, dù trời có sập xuống, thì vẫn còn sư phụ chống lưng cho con kia mà.”

Trong lòng Phượng Khê cực kỳ ấm áp, nhưng nàng vẫn nghiêm mặt nói: “Sư phụ, con biết ngài sợ con gặp nguy hiểm. Nhưng hiện tại Nhân tộc đang rơi vào thời kỳ rối ren, chỉ cần hơi bất cẩn, sẽ vạn kiếp bất phục.”

“Người xưa nói, tổ lật thì không có trứng lành. Thân là đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông, con nên vì tông môn, vì Nhân tộc mà cống hiến toàn bộ sức lực của mình. Hơn nữa, con vẫn còn nhỏ, tu vi lại thấp, dễ khiến Yểm tộc thả lỏng cảnh giác, tiện tìm hiểu, thăm dò tin tức hơn nhiều.”

Đầu tiên Tiêu Bách Đạo sửng sốt, sau đó vành mắt ông đỏ hoe.

Phần lớn mọi người đều bị giới hạn trong lợi ích của bản thân, rất hiếm ai có thể suy xét vấn đề từ góc nhìn toàn cục, từ góc độ lợi ích của Nhân tộc.

Nhưng nha đầu Tiểu Khê đã làm được.

Thân là chưởng môn của Huyền Thiên Tông, ông vui vì được chứng kiến nhân tài mới xuất hiện.

Nhưng thân là sư phụ, ông thà để tiểu đồ đệ của mình tùy hứng một chút, ích kỷ một chút, còn hơn là để nàng tuổi nhỏ đã phải gánh vác những gánh nặng này.

Thế nên, ông vẫn từ chối.

Phượng Khê cắn răng nói: “Sư phụ, hai hôm trước con đã hỏi Hải trưởng lão, rằng vì sao bốn tông môn lớn, chỉ có chưởng môn có đệ tử thân truyền, mà các trưởng lão lại không có? Ngoài ra, vì sao đệ tử thân truyền của bốn tông môn vẫn còn ít tuổi thế?”

“Ông ấy trả lời con rằng, trước kia chưởng môn bề bộn nhiều việc, nên không nhận đệ tử thân truyền, chỉ có các trưởng lão mới nhận đệ tử thân truyền. Nhưng vì đủ loại nguyên nhân, lớp đệ tử thân truyền của các trưởng lão đã c.h.ế.t sạch. Có người hi sinh vì Nhân tộc, có người c.h.ế.t trong bí cảnh, cũng có người c.h.ế.t vì ngoài ý muốn. Bởi vì chuyện quá kỳ lạ, hơn nữa các trưởng lão đau lòng quá độ, không chịu nhận đệ tử nữa, nên các chưởng môn mới bất đắc dĩ phải nhận đệ tử thân truyền, rồi tập hợp sức mạnh của toàn tông môn để bồi dưỡng người nối nghiệp đời sau.”

“Cũng vì như thế, nên nhóm đệ tử thân truyền bọn con được bảo vệ chặt chẽ hơn. Nhưng sư phụ à, cây non không trải qua giông bão thì sao có thể trưởng thành thành cây đại thụ che trời được cơ chứ? Đã đến lúc ngài và ba chưởng môn khác phải buông tay rồi. Nếu không, mọi người không phải đang bảo vệ bọn con đâu, mà là đang hại bọn con đó.”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 217: Chương 217



Vẻ mặt Tiêu Bách Đạo hiện rõ sự kinh ngạc.

Rõ ràng ông không ngờ Phượng Khê lại biết những chuyện này.

Bởi có rất ít người nhắc đến chuyện của lớp đệ tử thân truyền trước đó.

Nói đúng hơn là, tông môn từng ban lệnh cấm, nghiêm cấm mọi người bàn tán chuyện này.

Uổng công ông tin tưởng Hải trưởng lão là người kín miệng, chẳng ngờ nó còn lỏng hơn chun quần nữa.

Còn chẳng đáng tin bằng lão ngũ.

Nhưng, lời nói của Phượng Khê khiến ông cực kỳ xúc động.

Đúng là họ bị vẫn bị ám ảnh bởi cảnh tượng lớp đệ tử thân truyền trước đó bị diệt sạch, nên mới bớt đi đôi phần nghiêm khắc, thêm đôi phần cưng chiều lứa đệ tử hiện tại.

Lấy cuộc thí luyện ở rừng Sương Mù làm ví dụ, nếu người tiến vào là lứa đệ tử thân truyền trước đó, thì làm gì có chuyện bốn chưởng môn đích thân tọa trấn bên ngoài.

Sống được thì sống, không sống được là do không có bản lĩnh.

Có lẽ tiểu đồ đệ nói đúng, sự bảo bọc quá mức không phải giúp chúng, mà đang hại chúng.

Bởi tương lai chúng sẽ phải một mình gánh vác một phương, những lão già như họ đâu thể luôn ở cạnh bao bọc chúng cả đời.

Tiêu Bách Đạo suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: “Con cứ yên tâm tu luyện đi, để vi sư bàn bạc với ba chưởng môn khác đã.”

Thấy cảm xúc của sư phụ thoáng trầm xuống, Phượng Khê bèn nghĩ cách chọc ông vui.

Ừm, cách của nàng là đóng bùa!

Nàng vốn không định khoe khoang đâu, nhưng để sư phụ vui hơn, nàng chỉ đành khoe một chút.

Quả nhiên, Tiêu Bách Đạo lập tức ném hết mọi sầu lo muộn phiền ban nãy ra sau đầu.

Đôi mắt ông trợn tròn đến độ suýt thì lồi ra đến nơi.

Có nằm mơ ông cũng không ngờ rằng, còn có thể “vẽ” bùa bằng cách này!

Phượng Khê hào phóng lấy ra sáu bao tải to đùng: “Sư phụ, đây đều là bùa chú do con vẽ. Tuy chỉ là bùa chú cấp Huyền và cấp Địa, nhưng cũng có thể bán được mấy trăm vạn linh thạch. Ngài nhận trước đi, chờ đến khi thiếu tiền thì mang đi bán. Đợi con bồi dưỡng được Nhị sư huynh nối nghiệp, thì chúng ta sẽ không lo thiếu bùa chú nữa. Về sau hai sư đồ ta ăn sung mặc sướng, sống cuộc sống tựa thần tiên.”

Khóe miệng Tiêu Bách Đạo sắp kéo đến tận mang tai.

“Được! Được! Vậy con bảo lão nhị học mau chút, sư đồ ta sẽ ngồi chờ đếm tiền.”

Bùi Chu đã thức trắng mấy đêm để nghiên cứu cách đóng bùa, không hiểu sao chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Huynh ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ vội vàng khoác thêm một chiếc áo, rồi tiếp tục công trình nghiên cứu.

Tiểu sư muội có thể thành công, chẳng có lý gì huynh ấy lại không làm được!

Nếu có, thì là do huynh ấy không đủ nỗ lực.

Đóng! Đóng! Đóng nè!

Chỉ cần không c.h.ế.t, huynh ấy sẽ liều mạng đóng.

Bên kia, Tiêu Bách Đạo bảo Phượng Khê về trước, ông sẽ suy nghĩ thêm về đề nghị của nàng.

Trong lúc nhất thời, ông cũng không nói rõ cảm xúc trong lòng mình: vừa vui vẻ, vừa tự hào, tất nhiên là xen lẫn cả sự lo lắng.

Lo tiểu đồ đệ lại bước lên vết xe đổ của lứa đệ tử thân truyền trước đó.

Ông thở dài, rồi truyền tin cho ba người Bách Lý Mộ Trần.

Ông cũng không giấu diếm, mà thuật lại chi tiết những lời Phượng Khê nói, muốn nghe ý kiến của ba người kia.

Mãi một lúc lâu sau, ba người mới lục tục trả lời.

Đều là một tiếng thở dài.

Họ biết chứ, biết bản thân đang quá bảo bọc nhóm đệ tử thân truyền, sợ chúng xảy ra điều gì bất trắc.

Cũng chính vì nguyên nhân này nên Bách Lý Mộ Trần mới có thể bao dung, tha thứ cho Thẩm Chỉ Lan hết lần này đến lần khác như thế. Bởi mỗi đệ tử thân truyền đều là hi vọng của tông môn, nhất là những đệ tử có thiên phú cao.

Nhưng Phượng Khê nói đúng, cây non không trải qua giông bão, sao có thể trở thành đại thụ che trời?

Đã đến lúc họ buông tay rồi.

Sau khi bàn bạc, bốn người cảm thấy ý tưởng phái đệ tử thân truyền đi sứ Yểm tộc là một ý tưởng hay, một mũi tên trúng nhiều đích.

Đương nhiên, để đảm bảo an toàn, tất nhiên là họ sẽ không phái toàn bộ đệ tử thân truyền qua đó.

Cuối cùng họ quyết định, mỗi tông môn cử ra hai người.

Hỗn Nguyên Tông cử Mục Tử Hoài và Mạc Tu Viễn. Vạn Kiếm Tông cử Lăng Thiên Đình và Liễu Thiếu Bạch. Ngự Thú Môn cử Tần Thời Phong và Hình Vu. Huyền Thiên Tông cử Giang Tịch và Phượng Khê.

Mỗi tông môn còn cử thêm một trưởng lão đi cùng.

Hỗn Nguyên Tông cử Cổ trưởng lão am hiểu trận pháp. Vạn Kiếm Tông cử Kim trưởng lão am hiểu kiếm pháp. Ngự Thú Môn cử Hồng trưởng lão am hiểu ngự thú, còn Huyền Thiên Tông cử… Hải trưởng lão.

Tiêu Bách Đạo thầm nói: ngươi thích lắm lời đúng không? Chuyến này ta cho ngươi nói đủ!

Hải trưởng lão nhất thời quên cảnh giác, bị Phượng Khê “lừa” nên lỡ miệng: “…”

Nhớ trước đây ông ấy là trưởng lão trông coi Tàng Thư Các, trầm mặc kiệm lời biết bao. Ấy thế mà giờ đây ông ấy lại trở thành người dẫn đoàn đại diện Nhân tộc đi sứ Yểm tộc.

Nguyên nhân thúc đẩy sự thay đổi nghiêng trời lệch đất này, là do ông ấy lỡ nghe vài câu nịnh hót, phiêu quên lối về.

---

Sau khi tin tức được công bố, Huyền Thiên Tông náo loạn không thôi.

Quân Văn la lối, khóc lóc, lăn lộn đủ kiểu đòi theo.

Cảnh Viêm lạnh mặt quỳ gối trước cửa viện Tiêu Bách Đạo.

Bùi Chu vác gương mặt trắng bệch, đóng bùa lên cửa sổ phòng Tiêu Bách Đạo.

Tiểu sư muội đi đâu, họ đi đó!

Muốn bỏ họ lại để bỏ trốn cùng Đại sư huynh ư?

Đừng mơ!
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 218: Chương 218



Tiêu Bách Đạo: “…”

Con mẹ nó, mấy đứa bàn nhau tạo phải đúng không?

Kết quả cuối cùng là Tiêu Bách Đạo không đấu lại họ, chỉ đành đồng ý.

Ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu các con xảy ra bất trắc gì ở Yểm tộc, vi sư sẽ đến Yểm tộc rồi tự bạo. Sư đồ ta cùng c.h.ế.t!”

Quân Văn nhe răng cười nịnh: “Sư phụ, ngài yên tâm, có tiểu sư muội ở đây, bọn con đảm bảo sẽ bình an trở về, biết đâu còn mang theo chút đồ tốt từ Yểm tộc về ấy chứ! Thế nên, ngài phải sống cho tốt, nhất định phải sống lâu hơn Huyền Quy vạn năm kia!”

Tiêu Bách Đạo lập tức vung chân đá hắn bay ra ngoài.

Đồ chó này!

Dám so sánh sư phụ với một con rùa!

Tuy ngoài mặt ông cau có thế thôi, nhưng thật ra trong lòng ông vui lắm.

Ông biết mấy người Quân Văn sợ Giang Tịch và Phượng Khê gặp nguy hiểm ở Yểm tộc, nên mới khăng khăng đòi theo cùng.

Thân là sư phụ, ông rất vui khi thấy các đồ đệ đoàn kết như thế.

Đối với chuyện Huyền Thiên Tông cử nhiều thêm ba người, mấy người Bách Lý Mộ Trần chẳng có ý kiến gì cả.

Bởi sứ đoàn càng đông càng tốt mà.

Kết quả, đồ đệ của họ nghe tin cũng ầm ĩ đòi theo.

Khổ nỗi mấy người đó không giỏi gây rối như ba người Quân Văn, nên đều bị đàn áp.

Phượng Khê đang bắt đầu chuẩn bị cho việc đi sứ Yểm tộc.

Ớt bột, tiêu xay, sợi sắt đen, đủ loại đan dược thất đức và ba bao tải bùa chú.

Đúng rồi, ngoài ra còn mang thêm năm mươi vạn tờ giấy vẽ bùa và ba mươi thùng mực vẽ bùa mà nàng mới mua nữa.

Yểm tộc, run rẩy đi!

Ta - Phượng Khê, tới rồi đây!

Ngoài việc chuẩn bị vật tư, Phượng Khê còn không quên cứu vãn độ hảo cảm của Hải trưởng lão.

Vừa thấy nàng đến, Hải trưởng lão đã phồng râu trợn mắt, chỉ thiếu điều đuổi nàng cút nữa thôi.

Phượng Khê vờ như không nhận ra thái độ của ông ấy, cười tủm tỉm hỏi: “Hải trưởng lão, chắc ngài vẫn chưa biết gì đâu nhỉ? Bây giờ trên dưới tông ta đều đang khen ngài đó! Lần đầu tiên đi sứ Yểm tộc nguy hiểm trùng trùng, chỉ mỗi ngài là can đảm dám gánh vách trọng trách này.”

“Tuy con biết ngài vẫn luôn muốn lùi về sau, làm anh hùng vô danh, không để bụng mấy cái danh tiếng hão huyền đó. Nhưng bây giờ Nhân tộc đang ở thời khắc sống còn, ngài nhất định phải xông pha phía trước…”

Hải trưởng lão vốn đang nổi giận đùng đùng, nay đã yên lặng rót linh trà cho Phượng Khê.

Thôi được rồi!

Vì Nhân tộc, vì Huyền Thiên Tông, ông ấy đành gánh lấy cái danh tiếng hão huyền này vậy.

---

Hôm nay đến ngày sứ đoàn xuất phát.

Tiêu Bách Đạo dẫn đầu nhóm “lãnh đạo cấp cao”, đích thân đưa họ ra tận cổng tông môn.

Phượng Khê thành thạo quỳ lạy tổ sư gia: “Tổ sư gia ở trên cao, đệ tử Phượng Khê sắp đi sứ Yểm tộc. Chuyến này xa xôi hiểm trở, chưa định ngày về, mong ngài phù hộ con hoàn thành nhiệm vụ, trở về bình an.”

Thấy vậy, Hải trưởng lão và mấy người Giang Tịch quỳ xuống theo. Tiêu Bách Đạo và nhóm “lãnh đạo cấp cao” cũng vậy.

Bên ngoài cổng tông môn, nhìn từ trên cao chỉ thấy toàn những cái đầu đen nghịt đang thành kính vái lạy.

Phượng Khê thầm nói: tổ sư gia phải cảm ơn nàng lắm, nếu không nhờ nàng, sao ngài ấy có thể hưởng thụ sự quỳ lạy của hậu bối một cách thường xuyên như thế được?

Đoán chừng tổ sư gia của ba tông môn khác đang ghen tị lắm cho xem!

Sau khi mọi người đứng dậy, Hải trưởng lão dẫn đầu ngự kiếm rời đi.

Mấy người Giang Tịch cũng lục tục lên kiếm.

Lúc này Phượng Khê mới chậm rãi gọi thanh kiếm gỗ của mình ra, thắt chặt dây an toàn, rồi vừa la hét vừa đuổi theo sau.

Bùi Chu bị giật mình trước tiếng hét của nàng, suýt thì ngã khỏi phi kiếm.

Cảnh Viêm lẳng lặng liếc Bùi Chu một cái, trong lòng thầm cảm thấy cân bằng.

Xem ra, không chỉ mỗi huynh ấy bị dọa sợ.

Đoàn người Phượng Khê ngự kiếm đến địa điểm tập hợp của bốn tông môn, rồi ngồi ké phi thuyền tới Yểm tộc.

Tất nhiên họ không đi không, mà sẽ gánh một phần linh thạch phi thuyền tiêu thụ.

Nhìn thấy Phượng Khê, Hình Vu giật thót.

Nhưng chỉ chốc lát sau gã đã nhớ ra: trên phi thuyền có quy định cấm tỷ thí kiếm pháp. Lúc bấy giờ gã mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đến việc đám người Yểm tộc vẫn chưa biết chỗ đáng sợ của tiểu sư muội, gã thầm thắp cho họ một ngọn nến!

Hành trình cực kỳ thuận lợi, hôm nay họ đã tới biên giới giữa Nhân tộc và Yểm tộc.

Yểm tộc đã phái Xuân Hộ pháp chờ sẵn.

Yểm tộc có bốn Hộ pháp lần lượt là Xuân, Hạ, Thu, Đông.

Xuân Hộ pháp phụ trách công việc ngoại giao. Thoạt trông ông ta có đôi phần tiên phong đạo cốt, nếu không nhìn ngọn lửa đang cháy rực giữa đôi mày, thì ông ta chẳng khác gì Nhân tộc cả.

Biểu hiện của Xuân Hộ pháp cực kỳ nhiệt tình. Sau khi chào hỏi, ông ta nói: “Các vị, đây là lần đầu tiên các vị tiến vào lãnh thổ tộc ta, ta phải lưu ý với các vị một vài điều sau.”

“Tuy trong lãnh thổ tộc ta cũng có linh khí, nhưng không thuần khiết mà hòa lẫn mộng khí, cho nên rất có thể sẽ khiến các vị không thoải mái. Tu vi các vị cũng sẽ bị hạ xuống một bậc lớn, khiến thần thức có phần khó chịu.”
 
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 219: Chương 219



Sau khi nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, ông ta mới dẫn đoàn người tiến vào lãnh thổ Yểm tộc.

Trong lòng mọi người ít nhiều cảm thấy thấp thỏm, bởi hiếm khi Nhân tộc đặt chân đến đây, nên rất lạ lẫm với nơi này.

Quả nhiên, đúng như lời Xuân Hộ pháp, mọi người đều cảm thấy thân thể cực kỳ mệt mỏi, thậm chí có hơi suy yếu, thần thức cũng truyền tới từng cơn đau đớn mơ hồ.

Phượng Khê vốn chẳng cảm thấy gì, nhưng thấy dáng vẻ khó chịu của những người khác, nàng cũng cau mày, cố nặn ra một tầng mồ hôi trên trán.

Nàng cố ý nhìn thoáng qua Bùi Chu, tuy thoạt trông tình huống của huynh ấy ổn hơn những người khác một chút, nhưng cũng hơi không thoải mái.

Phượng Khê đoán chuyện này có liên quan đến việc huyết mạch Yểm tộc của huynh ấy bị phong ấn. Nếu không thì giữa mày huynh ấy cũng phải hiện lên hình ngọn lửa rực cháy mới phải.

Thấy sứ đoàn Nhân tộc chật vật như vậy, những người đi theo Xuân Hộ pháp lộ rõ vẻ khinh thường.

Nhân tộc luôn tự nhận là linh hồn của vạn vật, đúng là không biết xấu hổ!

Nếu là linh hồn của vạn vật, thì sao khi đặt chân tới lãnh thổ của họ lại phải chịu hạn chế như vậy?

Riêng Xuân Hộ pháp vẫn giữ nguyên nụ cười lễ phép trước sau như một, khiến người ta cảm thấy bản thân như được tắm mình trong gió xuân.

“Các vị, nếu mọi người không khỏe, chi bằng hãy tới quán trọ nghỉ ngơi trước, rạng sáng mai hẵng tới yết kiến Hoàng Đế của bọn ta, có được không?”

Đúng là mấy người Hải trưởng lão không được khỏe cho lắm, nên bèn đồng ý.

Xuân Hộ pháp lập tức sắp xếp mọi người vào quán trọ.

Hai người một phòng, vì trong đoàn không có nữ tử nào khác, nên Phượng Khê ở một mình một phòng.

Mỗi phòng đều được trang trí cực kỳ xa hoa, tôi tớ cũng đều cung kính, hữu lễ.

Bất kể trong lòng Yểm tộc nghĩ gì, thì ngoài mặt vẫn chu toàn lễ nghĩa.

Mấy người Hải trưởng lão không tin tưởng đám tôi tớ Yểm tộc, nên đều đuổi đi.

Còn Phượng Khê lại như cá gặp nước, chẳng những yên tâm thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của đám tôi tớ, mà còn háo hức trò chuyện với họ.

Đám tôi tớ chưa từng rời khỏi lãnh thổ Yểm tộc, nên tất nhiên rất tò mò với chuyện ở Nhân tộc, nghe Phượng Khê kể đến độ mê mẩn.

Phượng Khê vô thức bán thảm.

Cô nói bản thân từng là tiểu phế vật có đan điền bị thương nặng, bây giờ tuy có thể tu luyện, nhưng lại là người kém tắm nhất trong các đệ tử thân truyền.

Nhân tộc hay Yểm tộc đều hay đồng tình và thả lỏng cảnh giác trước kẻ yếu, đám tôi tớ Yểm tộc đó cũng không ngoại lệ.

Nhất là Phượng Khê vẫn còn nhỏ tuổi, tu vi thoạt trông chỉ mới đạt tới cảnh giới Luyện Khí, căn bản khiến người ta không khơi dậy nổi lòng canh giác.

Thế nên Phượng Khê nhanh chóng moi được kha khá tin tức từ miệng họ.

Chẳng hạn như, ba ngày trước sứ đoàn Ma tộc đã rời khỏi Yểm tộc, hơn nữa dường như Lệ Nam Thực - người dẫn đội không được vui vẻ cho lắm.

Yểm Hoàng có ba nhi tử, trong đó Đại hoàng tử Hách Liên Lệ Xuyên là người có khả năng được thừa kế ngôi vị cao nhất.

Bốn vị Hộ pháp Xuân, Hạ, Thu, Đông không bằng mặt cũng không bằng lòng, vẫn luôn tranh đấu gay gắt…

Đương nhiên, đám tôi tớ nào dám nói thẳng như thế, là Phượng Khê tự suy đoán từ những tin tức vụn mặt trong miệng họ.

Thấy đã đạt được mục đích mình muốn, Phượng Khê mới thưởng họ vài món đồ nhỏ, rồi đuổi họ đi.

Không phải nàng keo kiệt đâu nhé, mà nếu thưởng quá nhiều, rất có thể sẽ khiến họ nghi ngờ.

Khi Phượng Khê đang chuẩn bị đả tọa tu luyện, quả cầu đen cười hề hề nói: “Chủ nhân, trước kia tôi chỉ hấp thụ Linh khí và Ma khí, chưa hấp thụ Mộng khí bao giờ. Ban nãy ta vừa nếm thử một chút, thấy khá ngon đó. Ta muốn hấp thụ nhiều một chút, đợi về rồi chậm rãi tiêu hóa sau. Có được không?”

Phượng Khê cảm thấy chuyện này chẳng có gì to tát, bèn gật đầu: “Được!”

Quả cầu đen hí hửng cắn nuốt Mộng khí.

Giang Tịch và Quân Văn ở phòng bên cạnh, do chưa thích ứng với Mộng khí, họ cảm thấy đầu óc mê man.

Nhưng không biết vì sao, đột nhiên họ lại thấy thoải mái hơn nhiều.

Hơn nữa… cực kỳ thoải mái.

Ơ? Sao tự nhiên cảm thấy linh khí ở lãnh thổ Yểm tộc còn nồng đậm hơn địa bàn của Nhân tộc thế này?

Thậm chí còn nồng đậm hơn cả linh khí trong bí cảnh ấy chứ!

Nếu đã thế thì không thể lãng phí được.

Thế nên, hai người không nghỉ ngơi nữa, mà bắt đầu khoanh chân tu luyện.

Cảnh Viêm và Bùi Chu ở phòng bên cạnh của phòng bên cạnh cũng nhận ra điều này, vội vội vàng vàng bò dậy tu luyện.

Tần Thời Phong và Hình Vu ở phòng bên cạnh của bên cạnh của bên cạnh khẽ đưa mắt nhìn nhau, cũng bắt đầu tu luyện…

Các đệ tử thân truyền được xếp ở trong một sân viện lớn có tên là Phi Vũ Hiên.

Lượng Mộng khí mà quả cầu đen hấp thụ càng ngày càng nhiều, đến độ hai người Mục Tử Hoài và Mạc Tu Viễn ở gian phòng cách phòng Phượng Khê xa nhất cũng đã nhận ra điểm bất thường.

Mạc Tu Viễn kinh ngạc nói: “Đại sư huynh, huynh có cảm thấy đột nhiên dễ chịu hơn nhiều không? Hơn nữa linh khí trong phòng cũng trở nên nồng đậm lạ thường.”

Mục Tử Hoài gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng nhận ra rồi. Mặc kệ vì sao lại có sự thay đổi này, chúng ta cứ tu luyện trước đã.”

Thế là, hai người cũng gia nhập đội ngũ tu luyện.
 
Back
Top Bottom