Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 160: Chương 160



Cô ấy có chút ngại ngùng khi nói thẳng, nhưng tò mò quá nên đành hỏi bằng cách này.

Oishi (Thượng Hảo Giai): Hiện tại Đường An phải làm sao? Cậu ta thật sự sống lại rồi, sau này chẳng phải sẽ hại người khác sao?

Kỷ Hòa không trả lời.

Nếu thật sự đến mức đó…

Cô sẽ đích thân ra tay giải quyết.

Dù sao, cô cũng đã nhận hai nghìn tệ này rồi.



Người kết nối thứ ba trong livestream là một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa hai bên.

Từ khung cảnh xung quanh, có thể đoán cô ấy đang ở trong ký túc xá.

Ngồi bên cạnh là một nữ sinh khác đeo kính, trông có vẻ là kiểu mọt sách.

"Em chào chị Kỷ Hòa!"

Nữ sinh tóc đuôi ngựa vẫy tay chào màn hình, nụ cười rạng rỡ.

Cô gái đeo kính ngại ngùng gật đầu chào.

"Chị Kỷ Hòa, chị có thể xem giúp bọn em không? Trong ký túc xá của bọn em có phải có thứ gì đó... không sạch sẽ không?"

Cô gái tóc đuôi ngựa thấp giọng kể:

"Mấy ngày trước thi xong, đa số sinh viên đều về nhà cả rồi. Nhưng bọn em xin ở lại trường, ký túc xá hiện tại rất vắng. Thế nhưng, gần đây lại xảy ra một số chuyện lạ..."

"Em nhớ rõ trước khi ngủ đã đóng chặt cửa sổ. Nhưng sáng hôm sau lại bị lạnh đến tỉnh giấc, mở mắt ra thì thấy cửa sổ mở toang!"

Cô ấy nuốt nước bọt, hạ giọng:

"Không chỉ vậy... Lúc em ngủ, em còn nghe thấy tiếng thì thầm bên tai, như thể có ai đó đang nói chuyện ngay sát bên em. Tiểu Văn cũng nói cậu ấy nghe thấy! Hơn nữa, cậu ấy còn tận mắt nhìn thấy thứ đó!"

Cô gái đeo kính tên là Tiểu Văn.

Nghe bạn cùng phòng nhắc đến mình, cô ấy mím môi, giọng hơi run:

"Thư viện trường mở cửa rất muộn, hôm đó em đợi đến khi đóng cửa mới về. Khi vừa đi đến dưới ký túc xá... em nhìn lên tầng bốn và thấy có một bóng người màu trắng đứng bên cửa sổ."

Cô ấy siết chặt vạt áo.

"Em còn thấy rõ mặt cô ta... Cô ta nhìn chằm chằm xuống chỗ em. Lúc đó em hoảng sợ đến cứng cả người, nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng dáng ấy biến mất."

Nói đến đây, cả hai đều bất giác rùng mình, siết chặt tấm thảm len quấn quanh người.

Lạ thay, giữa mùa hè, dù có lạnh thế nào, cũng không đến mức hai người họ lại mặc áo dài tay và trùm thảm thế này.

Hơn nữa, ngay cả điều hòa… họ cũng không bật!

"Phịch!"

Tiếng động bất ngờ vang lên khiến Tiểu Văn và Viên Viên giật bắn người.

"A!"

Cả hai hét lên hoảng hốt, theo phản xạ nhìn chằm chằm về phía cửa sổ cách đó không xa.

Cánh cửa sổ bị gió thổi bật tung, va mạnh vào khung cửa. Tấm rèm trắng mỏng manh bị gió cuốn lên, bay lượn trong không khí như những bóng ma đang phiêu đãng giữa căn phòng.

Tiểu Văn và Viên Viên sợ đến mức ôm chặt lấy nhau, sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập.

Nhưng còn chưa kịp trấn tĩnh lại thì bên ngoài cửa ký túc xá vang lên một loạt tiếng đập mạnh!

"Viên Viên, các cậu có trong phòng không?"

Là giọng nói quen thuộc của bạn cùng lớp.

"Tớ nghe thấy tiếng hét, có chuyện gì xảy ra sao?"

Viên Viên run rẩy nhìn Tiểu Văn, trong lòng dâng lên chút cảm giác an toàn. Là bạn cùng lớp của họ, có thể không có chuyện gì đâu...

"Cậu... cậu đợi một chút..."

Tiểu Văn lắp bắp, đôi chân mềm nhũn, muốn đứng dậy mở cửa nhưng phải tốn rất nhiều sức lực.

Đúng lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên.

"Đừng mở cửa."

Viên Viên giật mình, bàn tay đặt trên tay nắm cửa khựng lại, đầu ngón tay run rẩy.

Là giọng của Kỷ Hòa.

Ngoài cửa, giọng của bạn cùng lớp lại tiếp tục vang lên.

"Tớ có thể vào trong xem không?"

Lần này, Viên Viên bỗng ngừng thở một nhịp.

Cô ấy bỗng nhớ ra một chuyện— buổi chiều nay, người này còn nói với cô rằng đã về nhà rồi.

Vậy tại sao bây giờ lại xuất hiện ở cửa ký túc xá?

Viên Viên lùi về sau một bước, cả người lạnh toát.

Bên ngoài, giọng nói đột nhiên thay đổi.

Khi thì trầm thấp, khi thì cao vút.

"Vì sao không mở cửa cho tôi?"

"Vì sao không để tôi đi?"

Những câu nói ấy ngày càng kỳ quái, càng về sau lại mang theo một thứ âm điệu kỳ lạ.

Dường như... đang hát một bài hát.

Viên Viên cố gắng lắng nghe, cảm thấy giai điệu này vô cùng quen thuộc.

Giọng hát văng vẳng ngoài hành lang.

"Em là chú chim nhỏ bị anh cầm tù, tình yêu nhận về ngày càng ít dần đi... Em nhìn cụ cười của anh rạng rỡ trong mắt người khác... Em giống như một hình bóng mà anh có hay không cũng được... Lạnh lùng nhìn dáng vẻ nói dối của anh..."

Tiếng hát dần dần xa khỏi cửa phòng, nhưng lại để lại trong lòng Viên Viên một sự day dứt khó tả.

Vành mắt cô đỏ hoe.

Từ giai điệu và ca từ, cô có thể nghe ra nỗi sầu ai oán của người hát. Cô ta dường như đang cố thoát khỏi một tình yêu không trọn vẹn, một mối quan hệ đầy ràng buộc, nhưng dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra.

Cô ta là ai?

Cô ta đã trải qua chuyện gì?

Viên Viên siết chặt bàn tay, cố kiềm chế cảm xúc, giọng nói có chút nghẹn ngào:

"Hình như... cô ta đang cầu cứu."

Nỗi sợ hãi vẫn còn trong lòng, nhưng khi đối diện với sự đồng cảm sâu sắc, nó lại bị một cảm giác khác lấn át.

Có lẽ, người phụ nữ kia không phải đến để dọa bọn họ.

Có lẽ, cô ta đến để tìm kiếm sự giúp đỡ.

Tiểu Văn cũng nghe thấy giọng hát ấy, nhưng cảm giác của cô lại khác với Viên Viên.

Cô đã từng tận mắt nhìn thấy ma nữ kia, sự đáng sợ của cô ta không phải chỉ dựa vào một bài hát mà có thể che giấu được.

"Nếu cô ta thực sự muốn nhờ giúp đỡ, vậy tại sao không đi tìm người có thể giúp mình?"

Tiểu Văn nhìn Viên Viên, giọng nói nghiêm túc.

"Chúng ta chỉ là hai sinh viên bình thường, có thể giúp cô ta cái gì chứ?"

"Viên Viên, tớ cảm thấy chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ đâu."

Cô vỗ nhẹ lên vai Viên Viên, đưa cho cô một tờ khăn giấy.

"Biết đâu đó chỉ là một cái bẫy thì sao?"

Viên Viên mím môi, lau nước mắt, không đồng tình với cách nghĩ của Tiểu Văn.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 161: Chương 161



Nhưng... nếu bảo cô giải thích rõ vì sao mình lại nghĩ như vậy, cô lại không nói được.

Cô chỉ cảm thấy, giọng hát ấy vô cùng đau khổ.

Ánh mắt cô hướng về phía Kỷ Hòa, như đang tìm kiếm sự đồng tình.

"Chị Kỷ Hòa, chị có thể nhìn ra được không?"

"Rốt cuộc cô ta muốn gì?"

"Có phải... cô ta có nỗi oan khuất nào cần chúng ta giúp đỡ không?"

Kỷ Hòa không trả lời ngay, cô im lặng một lúc lâu rồi mới nhẹ giọng hỏi ngược lại:

"Em muốn giúp cô ta không?"

Câu hỏi này khiến ánh mắt của Viên Viên sáng lên.

Nghe thấy lời này, cô càng chắc chắn người phụ nữ hát ca khúc kia thực sự đến để tìm kiếm sự giúp đỡ!

"Em... em muốn giúp cô ta."

"Viên Viên!"

Tiểu Văn cau mày, lo lắng đến mức suýt chút nữa muốn kéo tay bạn mình lại.

"Giúp một ma nữ sao?"

"Không nói đến việc chúng ta có giúp được hay không... Nếu cô ta đột nhiên tấn công chúng ta thì sao?"

"Bọn mình có thể làm gì để tự bảo vệ đây?"

Kỷ Hòa đang ở thành phố S, không thể lập tức đến giúp bọn họ.

Tiểu Văn không phải không thích Kỷ Hòa, nhưng nghe thấy vậy, trong lòng cô ấy không khỏi có chút thất vọng. Giống như một vài streamer khác, liệu Kỷ Hòa có đang cố tình tạo tình huống ly kỳ để thu hút người xem không?

"Đừng lo lắng, chị đang ở thành phố A, có thể đến tìm các em."

Kỷ Hòa nhẹ giọng trấn an. Cô liếc mắt liền nhận ra nỗi lo lắng và nghi ngờ trong lòng Tiểu Văn.

Thứ đang xuất hiện ở ký túc xá không có ý hại người. Nhưng với những người bình thường, khó mà đảm bảo sẽ không gặp nguy hiểm.

Cô đã bói ra rằng mấy người này đều ở thành phố A, vậy nên mới hỏi như vậy.

Sau khi xác định được tên trường, Kỷ Hòa chào khán giả rồi kết thúc livestream.

Ngay khi định tắt máy tính, một thông báo hiện lên.

Là tin nhắn từ tài khoản của Đường An.

[Cô Kỷ, xin cô cứu Đường An!]

Dựa vào giọng điệu, hẳn là mẹ của cậu ta.

Bà ấy cuối cùng cũng đã tin lời Kỷ Hòa. Hoặc cũng có thể, đã có chuyện gì đó xảy ra khiến bà ấy nhận ra sự thật.

Kỷ Hòa nhanh chóng nhắn lại.

Cô không thể cứu sống Đường An. Cách duy nhất để giúp cậu ta chính là đưa linh hồn đi ngay lập tức.

Chuyện này, mẹ Đường An có thể tự làm. Vấn đề duy nhất là trước đó, bà và chồng đã giao một phần linh hồn của mình cho Đường An. Nếu không lấy lại, Đường An sẽ không thể đầu thai, còn bố mẹ cậu cũng sẽ sớm gặp nguy hiểm.

Sau khi nhắn tin xong, Kỷ Hòa đóng máy tính.

Bên cạnh, Thái Văn Giai đang quan sát cô, vừa thấy Kỷ Hòa quay sang, cô lập tức giơ tay lên, như sợ bị hỏi trước:

"Tôi đi Đại học A với cô!"

Bắt quỷ? Chuyện thú vị như vậy, cô ấy không thể bỏ lỡ được.

Đại học A.

Vì kỳ học đã kết thúc, sinh viên lẫn giảng viên trong trường đều đã về gần hết.

Nhiều tòa nhà tối om, chỉ có vài phòng còn sáng đèn.

Trường không hạn chế người ngoài vào, chỉ cần đăng ký ở cổng là được.

Hai người bước chậm rãi về phía ký túc xá nữ.

Gió đêm thổi qua tán cây ven đường, tạo ra những bóng đen lắc lư trên nền đất. Không gian im ắng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của cả hai.

Thái Văn Giai vô thức dựa sát vào Kỷ Hòa, cảnh giác nhìn xung quanh.

May mắn là suốt đoạn đường từ cổng đến tòa ký túc, họ không gặp bất cứ chuyện gì kỳ lạ.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay khi ngẩng đầu nhìn lên tòa ký túc xá, ánh mắt cô lập tức cứng đờ.

"Nhìn kìa!"

Cô vội vàng nắm lấy cổ tay Kỷ Hòa, giọng đầy kinh sợ.

Kỷ Hòa ngước lên.

Dưới ánh đèn vàng vọt, một bóng trắng lướt qua trước cửa phòng trên tầng bốn, rồi biến mất trong chớp mắt.

"Đó… có phải là ma nữ đó không?"

Thái Văn Giai nuốt khan, bàn tay vẫn nắm chặt tay Kỷ Hòa không dám buông.

Cô vừa mới thật sự nhìn thấy ma!

Kỷ Hòa thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng vỗ lên cổ tay cô trấn an.

"Trước hết, chúng ta đi tìm bọn họ đã."

Tiểu Văn và Viên Viên đang chờ dưới tầng một.

Vừa thấy bóng hai người xuất hiện, họ lập tức vẫy tay.

Thái Văn Giai vẫn còn hoảng sợ, vội vàng kể lại chuyện vừa nhìn thấy.

"Chị vừa đến đã thấy ma nữ đó!"

Tiểu Văn nghe xong liền phụ họa ngay:

"Không sai! Bọn em cũng đã gặp! Không phải chỉ là ảo giác!"

Viên Viên hít sâu, ổn định giọng nói:

"Chị Kỷ Hòa, bọn em đã hỏi dì quản lý ký túc xá. Phòng đó sau khi bị khóa lại thì chìa khóa cũng mất rồi. Hiện tại không ai có thể mở cửa."

"Không cần chìa khóa đâu."

Kỷ Hòa đi lên trước.

"Cô ta sẽ chủ động mời các em vào."

Nghe vậy, Viên Viên bất giác siết chặt tay áo, lặng lẽ đi sát hơn về phía Kỷ Hòa.

Tiểu Văn và Thái Văn Giai đứng phía sau, dù sợ nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Đại học A là một trường danh tiếng, nhưng vì được xây dựng từ rất lâu, nhiều tòa nhà vẫn giữ lối kiến trúc cũ.

Tòa ký túc xá nữ này cũng vậy.

Nó có bảy tầng, không có thang máy, muốn lên cao chỉ có thể đi bằng cầu thang bộ.

Thiết kế đặc biệt hơn những tòa nhà khác:

Hai bên trái phải là hai cầu thang riêng biệt, chia thành dãy lẻ và dãy chẵn.

Tầng số lẻ đi cầu thang bên trái.
Tầng số chẵn đi cầu thang bên phải.

Nhìn lên hành lang tầng bốn, ánh đèn leo lét hắt ra từ những căn phòng còn người ở.

Và ngay lúc đó, Kỷ Hòa chợt dừng bước.

Không khí, dường như lạnh hơn vài độ.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 162: Chương 162



Muốn lên tầng bốn, Kỷ Hòa cùng Tiểu Văn, Viên Viên và người còn lại phải đi theo cầu thang bên phải.

Nhưng thật không may, một số bóng đèn ở khu vực này đã bị hỏng từ lâu, đến giờ vẫn chưa có ai sửa chữa.

Cả đoạn cầu thang từ tầng một đến tầng bốn chìm trong bóng tối, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt hắt vào từ ô cửa sổ nhỏ bên ngoài.

Tiểu Văn và Viên Viên không dám chủ quan, lập tức bật đèn pin điện thoại để soi đường.

Vừa bước lên đến tầng hai, họ liền nhìn thấy một tia sáng chập chờn hắt xuống từ tầng trên.

Tiểu Văn siết chặt điện thoại trong tay, tim đập thình thịch.

"Ai?"

Cô khẽ gọi, giọng có chút run rẩy.

Không ai trả lời.

Hai người nín thở, chỉ dám đứng im lặng quan sát. Một lúc sau, một bóng người từ trên bước xuống.

Khi đến gần hơn, người đó cũng thoáng ngạc nhiên nhìn họ một cái, sau đó mới tiếp tục rời đi.

Chỉ là một sinh viên khác.

Tiểu Văn và Viên Viên đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra là người thật.

Chắc do họ quá căng thẳng, tự mình dọa mình.

Bốn người tiếp tục đi lên tầng bốn.

Tầng này có hai dãy phòng ngủ nằm ở hai bên hành lang, ánh đèn ở đây sáng rõ hơn hẳn so với cầu thang tối om lúc nãy.

Có vài căn phòng đã bị khóa bên ngoài, có lẽ là chủ nhân của chúng đã về nhà.

Dựa theo số phòng, họ nhanh chóng tìm đến phòng 404.

Vì đi từ cầu thang bên phải, dãy phòng số chẵn nằm ở phía bên trái, nên phòng 404 nằm ngay sát mép ngoài cùng của khu ký túc xá.

Phòng ngủ ở đây được sắp xếp theo số chẵn và lẻ tách biệt— bên cạnh phòng 404 là phòng 402, còn đối diện là phòng 403 và 401.

Viên Viên mạnh dạn bước lên trước, cầm ổ khóa phòng 404, cẩn thận quan sát.

Ổ khóa bám đầy bụi, lớp kim loại còn có dấu hiệu rỉ sét.

Cô thử lay ổ khóa, sau đó dùng sức đẩy cửa. Nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt, không có dấu hiệu sẽ mở ra.

"Khóa rồi, không mở được."

Đúng lúc đó, phòng 402 bên cạnh bất ngờ mở cửa.

Một nữ sinh bước ra, trên người mặc bộ đồ ngủ đơn giản, tóc còn ướt sũng, từng giọt nước nhỏ xuống bờ vai trắng mịn. Cô ta vừa lau tóc bằng khăn vừa nghi hoặc nhìn về phía bốn người.

"Phòng 404 không có ai ở. Hình như các cô không phải người của tầng này đúng không? Có chuyện gì sao?"

Viên Viên và Tiểu Văn liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn sang Kỷ Hòa.

Không ai lên tiếng ngay lập tức.

Kỷ Hòa quan sát nữ sinh này một lát, sau đó bình tĩnh tiến lên một bước, đến sát cửa phòng 402.

Thông qua cánh cửa hé mở, cô có thể thấy ba chiếc giường bên trong đều đã được dọn dẹp rất ngăn nắp.

Căn phòng không có dấu hiệu của người ở lại.

Chỉ còn một mình nữ sinh này.

Kỷ Hòa nhìn thẳng vào đối phương, giọng điệu bình thản nhưng mang theo sự chắc chắn:

"Nghe nói phòng 404 có ma, bọn tôi tò mò nên đến xem thử."

"Ma?"

Nữ sinh kia dừng động tác lau tóc, bật cười.

"Tôi ở ngay phòng bên cạnh, từ trước đến giờ chưa từng nghe nói chuyện này. Nếu thật sự có ma, trường học sao có thể để sinh viên ở đây được?"

Viên Viên cau mày, không chấp nhận câu trả lời này.

"Vậy tại sao 404 lại bị khóa?"

"Có rất nhiều lý do để một căn phòng bị khóa. Làm sao tôi biết được nguyên nhân chứ?"

Nữ sinh nhún vai, giọng điệu dửng dưng:

"Muộn rồi, mọi người cần nghỉ ngơi. Đừng làm phiền người khác nữa."

Nói xong, cô ta quay người định đóng cửa lại.

Nhưng cánh cửa chưa kịp khép lại thì Kỷ Hòa đã nhanh chóng giơ tay lên, chống lại nó.

Cô nhìn thẳng vào nữ sinh kia, giọng nói mang theo sự sắc bén khó đoán:

"Cô biết mình đang làm gì không?"

Nữ sinh kia hơi khựng lại.

Khuôn mặt cô ta vẫn giữ vẻ thản nhiên, nhưng bàn tay nắm vào cạnh cửa lại siết chặt hơn một chút.

"Cô nói gì vậy? Tôi không hiểu."

Cô ta định mạnh tay đóng cửa, nhưng lại không thể.

Lực chống đỡ của Kỷ Hòa quá vững vàng, tựa như một bức tường thép không thể lay chuyển.

Gân xanh trên cổ nữ sinh dần hiện rõ.

Đôi mắt cô ta bắt đầu dao động.

Càng nhìn Kỷ Hòa, con ngươi cô ta càng run rẩy.

Bỗng nhiên, sắc mặt cô ta thay đổi.

Dường như… nhận ra điều gì đó.

"Chẳng phải... cô là Kỷ Hòa sao?"

Danh tiếng của Kỷ Hòa ngày càng lan rộng, ngang tầm với nhiều ngôi sao nổi tiếng. Chủ đề về cô vẫn đang gây tranh cãi khắp nơi: rốt cuộc, cô là thần toán thực sự hay chỉ là một kẻ lừa đảo giỏi diễn trò?

Những người không tin thì cố tìm bằng chứng để vạch trần cô, nhưng từ đầu đến cuối, họ vẫn không tìm thấy bất cứ điều gì khả nghi.

Ngược lại, số người tin tưởng Kỷ Hòa lại ngày một nhiều hơn.

Sinh viên nữ đối diện khẽ run lên, trên mặt thoáng qua vẻ hoảng sợ.

"Cô muốn giúp chị mình báo thù thì cũng không nên dùng cách này."

Kỷ Hòa bình thản nói.

Lời vừa dứt, sắc mặt của sinh viên nữ lập tức tái nhợt.

Cô ta mở to mắt nhìn Kỷ Hòa, như muốn nói điều gì đó, nhưng đúng lúc này, một tiếng hét thất thanh vang lên từ tầng trên!

"A! Có ma!"

Sinh viên nữ như sực tỉnh, con ngươi co rút lại, hoảng hốt thốt lên: "Chị!"

Không chần chừ, cô ta đẩy cửa lao thẳng lên tầng trên.

Viên Viên và Tiểu Văn giật mình, vội hỏi:

"Là ma nữ xuất hiện à?"

Nhưng không thấy Kỷ Hòa trả lời.

Cô đã lặng lẽ bước vào phòng 402.

Đứng trong phòng một lát, Kỷ Hòa không đi ra cửa như người bình thường mà tiến thẳng ra ban công.

Chỉ thấy cô khẽ nhún chân, thân thể nhẹ nhàng bật lên, bám lấy lan can tầng năm, mượn lực để quăng mình lên ban công phòng 502, sau đó lại nhảy sang phòng 504 – nơi phát ra tiếng hét.

Ba người còn lại đứng trên ban công phòng 402, trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.

Mãi một lúc lâu, Thái Văn Giai mới lắp bắp:

"Tôi nhớ từng có người nói... Kỷ Hòa treo dây cáp ba mét cũng phải cần mười mấy người giúp..."

Viên Viên nuốt nước bọt, khó khăn nói tiếp:

"Sức bật này của cô ấy, còn cần treo dây cáp sao?"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 163: Chương 163



Phòng 504 tối om.

Dưới ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài hắt vào, Kỷ Hòa có thể nhìn thấy rõ ràng:

Trên chiếc giường gần cửa sổ, một bóng trắng đang phủ phục xuống, bên dưới dường như còn có một người khác.

Cảm nhận được có người bước vào, bóng trắng khựng lại, chậm rãi quay đầu nhìn Kỷ Hòa.

Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt của nó.

Một gương mặt méo mó, không hề có chút sinh khí nào.

Chỉ trong giây lát, bóng trắng bỗng nhiên ôm đầu, toàn thân run rẩy, phát ra tiếng gào thảm thiết.

Âm thanh này... chỉ một mình Kỷ Hòa nghe được.

Theo từng tiếng hét yếu dần, bóng trắng cũng nhạt dần rồi biến mất ngay trước mắt cô.

Cùng lúc đó—

"Ầm ầm ầm!"

Tiếng đập cửa vang lên dồn dập.

"Chị!"

Cánh cửa phòng bị đạp mạnh, sinh viên nữ vội vã xông vào.

Nhưng khi nhìn thấy Kỷ Hòa đứng đó, cô ta lập tức khựng lại.

Ánh mắt cô ta quét một vòng trong phòng, nhưng... bóng trắng đã không còn nữa.

Cô ta quay phắt lại, giọng run lên: "Cô đã làm gì chị tôi rồi?"

Dường như đã mặc định rằng Kỷ Hòa đã động tay động chân, cô ta lao tới, muốn tóm lấy cô.

Nhưng vừa chạy được hai bước, đôi chân vốn đã rã rời vì chạy từ tầng bốn xuống rồi lại chạy lên tầng năm không còn chút sức lực nào, cánh tay cô ta quơ trong không khí rồi ngã khụy xuống nền nhà.

"Vì sao?"

Cô ta run rẩy nắm chặt tay, nước mắt chực trào.

"Rõ ràng chị tôi mới là người bị hại! Vì sao ai cũng muốn hại chị ấy?"

Giọng nói của cô ta ngày càng nghẹn lại.

"Chị tôi chẳng làm gì sai cả... vì sao? Vì sao lại đối xử với chị ấy như vậy?"

Kỷ Hòa đứng im lặng, mãi đến khi tiếng nức nở vang lên rõ ràng trong không gian u tối, cô mới chậm rãi nói:

"Chị cô đã quay về phòng 404 rồi."

Sinh viên nữ cứng người, dường như không tin vào tai mình.

"Cái gì?"

Còn chưa kịp định thần, dưới chân cô ta bỗng nhiên trống rỗng.

Kỷ Hòa cúi người, bế bổng cô ta lên.

Sinh viên nữ hoảng hốt trợn trừng mắt: "Cô định làm gì?!"

"Đi cầu thang quá phiền."

Dứt lời, cô ôm sinh viên nữ, bật người nhảy xuống.

Vẫn là con đường cũ, nhưng lần này, cô không đi một mình.

Khoảnh khắc đặt chân xuống ban công phòng 402, sinh viên nữ vẫn còn trong trạng thái cứng đờ, miệng há hốc không nói được lời nào.

Mấy người Thái Văn Giai nhìn cảnh tượng trước mặt mà suýt nữa thì quên thở.

Biết là Kỷ Hòa có biết võ, nhưng không ngờ lại có thể bế cả người khác mà nhảy thẳng xuống thế này?!

Bên cạnh sự kinh hồn bạt vía, trong ánh mắt họ nhìn cô lại càng thêm kính nể.

Ban công giữa các phòng trong ký túc xá xây khá gần nhau.

Dưới sự trợ giúp của Kỷ Hòa, mấy người lần lượt nhảy từ ban công này sang phòng 404.

Như vậy cũng chẳng cần mở khóa nữa.

Vừa đặt chân vào phòng, Kỷ Hòa liếc nhìn sinh viên nữ, giọng điềm tĩnh:

"Cô cũng làm như vậy đúng không?"

Không phải một câu hỏi.

Là khẳng định.

Sinh viên nữ run lên, rồi chậm rãi gật đầu.

Cho dù cô ta có chối, Kỷ Hòa vẫn có thể nhìn thấu.

Trái ngược với những gì họ tưởng tượng, bên trong phòng 404 không hề có khung cảnh hoang tàn, lộn xộn hay bất cứ dấu hiệu nào của sự sống.

Căn phòng trống trơn.

Bàn, ghế, giường đã bị dọn sạch từ lâu.

Chỉ còn lại một chiếc lò than đã tắt nằm trơ trọi ở giữa phòng.

Nữ sinh phòng 402 lặng lẽ bước tới, không biết từ đâu lấy ra vài tờ tiền vàng mã cùng mấy lá bùa màu vàng. Cô ta bật lửa, đốt chúng rồi ném vào trong lò than.

Những tàn tro còn sót lại trong lò than cho thấy đây không phải lần đầu tiên cô ta làm vậy.

Ngọn lửa bùng lên, tỏa ra làn khói mang theo mùi ngai ngái, phảng phất khắp căn phòng.

Viên Viên ngửi thấy, lập tức nhíu mày, hít thử vài lần rồi kinh ngạc nói:

"Hóa ra mùi đồ cháy trước đây mọi người hay ngửi thấy chính là do cô đốt!"

Cô ấy quay sang đối chất, giọng nghi hoặc:

"Rốt cuộc cô đang làm gì vậy?"

Tiểu Văn cũng nghiêm giọng hỏi:

"Bình thường chỉ có người cúng bái mới đốt mấy thứ này. Nhưng người trong ký túc xá nói họ ngửi thấy mùi cháy thường xuyên… Chẳng lẽ cô luôn cúng bái? Hơn nữa, vì sao lại chọn phòng 404?"

Nữ sinh phòng 402 không trả lời ngay.

Cô ta cúi đầu, chăm chú nhìn vào ngọn lửa đang nhảy múa trong lò than.

Một lúc sau, giọng nói trầm thấp vang lên:

"Chị tôi… đã chết ở đây. Chị ấy bị người ta hại chết."

Nửa câu đầu còn nhẹ bẫng như lời tự sự, nhưng đến câu sau, cô ta đột ngột ngẩng đầu lên.

Hai con ngươi… biến mất.

Trong đôi mắt cô ta, chỉ còn lại lòng trắng.

Ánh mắt vô hồn, trống rỗng, nhìn chằm chằm vào những người trong phòng.

Không khí như ngưng đọng lại trong chớp mắt.

Viên Viên đứng gần nhất, tim như ngừng đập một nhịp, sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống sàn.

Tiểu Văn và Thái Văn Giai thì hét lên một tiếng, hoảng loạn ôm chặt lấy nhau, nhanh chóng lùi xa khỏi nữ sinh kia.

"Ma!!!"

Cả ba người run rẩy chỉ vào cô ta.

Người bình thường… ai có thể khiến đôi mắt mình chỉ còn lại lòng trắng như vậy chứ?

Trong khi họ còn đang sợ hãi, thân thể nữ sinh kia đột ngột bật lên khỏi mặt đất.

Chỉ bằng một cái nhún chân, cô ta đã bay vọt lên không trung.

Mũi chân lơ lửng, nhẹ nhàng chạm vào ngọn lửa trong lò than.

Cánh tay cô ta mở rộng, toàn bộ cơ thể dần uốn cong, tạo ra một tư thế kỳ quái.

Tư thế này…

Không phải giống với những con ma nữ trong truyền thuyết sao?

Thái Văn Giai sợ đến mức không dám chớp mắt, cũng không dám rời mắt.

Cô ấy hoảng loạn nhìn chằm chằm nữ sinh phòng 402, bỗng nhiên cảm giác hoa mắt.

Trong nháy mắt, bộ đồ ngủ sặc sỡ trên người nữ sinh đã biến thành một chiếc váy trắng bồng bềnh.

Vẫn là đôi mắt trống rỗng chỉ toàn lòng trắng ấy, đang chăm chú nhìn thẳng vào cô.

Ma nữ áo trắng!!!

Thái Văn Giai chết sững.

Cô ấy lập tức nhớ đến bóng trắng mà mình từng nhìn thấy bên dưới ký túc xá.

Khoan đã!

Nữ sinh phòng 402 và ma nữ trong phòng 404… đều là một?

Hay đúng hơn…

Cô ta vốn dĩ không phải người?
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 164: Chương 164



Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, khiến toàn thân Thái Văn Giai cứng đờ.

Cô ấy hoảng loạn vươn tay, định túm lấy Tiểu Văn bên cạnh để tìm chút cảm giác an toàn.

Nhưng…

Không khí!

Cô ấy chỉ bắt được khoảng không trống rỗng.

Thái Văn Giai sững người, lập tức quay sang nhìn.

Gương mặt cô ấy càng tái nhợt hơn.

Tiểu Văn đâu?

Không chỉ Tiểu Văn, mà cả Viên Viên cũng biến mất!

Căn phòng tối đen.

Ngoại trừ cô ấy và… ma nữ áo trắng trước mặt.

Chuyện gì đang xảy ra?

Chưa kịp nghĩ thông, ma nữ áo trắng đã lao về phía cô ấy.

Thái Văn Giai hoảng hốt muốn bỏ chạy, nhưng chân cứng đờ không thể cử động.

Cô ấy chỉ có thể mở to mắt, trơ trọi nhìn bàn tay trắng bệch kia vươn về phía cổ mình.

"Bóp!"

Cảm giác siết chặt ập đến.

Chỉ trong chớp mắt, cô ấy không thể thở nổi nữa.

Hai chân cô ấy dần rời khỏi mặt đất.

Cả cơ thể bị nhấc bổng lên.

"Cứu… cứu tôi…"

Cô ấy cố gắng phát ra âm thanh, nhưng giọng nói yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy.

Cô ấy sắp chết sao?

Tầm nhìn dần trở nên mờ ảo, hình ảnh trước mắt bắt đầu xoay tròn, tan vào bóng tối.

Ngay lúc đó.

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai.

"Nhắm mắt lại. Theo giọng nói của tôi, từ từ đi ra."

Không kịp suy nghĩ đó là ai, Thái Văn Giai chỉ có thể tuyệt vọng làm theo.

Cô ấy nhắm mắt lại.

Thế giới trước mắt hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Nhưng bên tai, giọng nói lạnh lẽo kia vẫn vang lên, chậm rãi dẫn lối.

Nỗi sợ hãi dần nhạt đi.

Tựa như cô ấy đang trôi nổi trong một dòng suối trong veo, cả linh hồn cũng được gột rửa.

"Có thể mở mắt rồi, không sao nữa."

Giọng nói trầm ổn của Kỷ Hòa vang lên giữa bầu không khí tĩnh lặng.

Thái Văn Giai khẽ run rẩy, chậm rãi mở mắt. Khi nhìn thấy Kỷ Hòa trước mặt, đôi chân cô mềm nhũn, cả người khuỵu xuống nền nhà.

Cô lập tức đưa tay lên cổ, cảm giác nghẹt thở vừa rồi quá mức chân thực, giống như cô đã cận kề cái chết.

"Tôi... tôi không sao? Tôi chưa bị b*p ch*t?"

Giọng nói cô vẫn bình thường, không hề khàn đặc như cô tưởng. Cảm giác ngạt thở kinh hoàng vẫn còn vương lại, nhưng ngoài điều đó ra, cô dường như không hề bị thương tổn gì.

Cô chớp mắt vài lần, rồi vội vàng quay sang nhìn Tiểu Văn và Viên Viên.

Tiểu Văn đang nằm dưới đất, môi hơi tái nhợt nhưng gương mặt lại bình yên lạ thường, tựa như đang chìm trong một giấc mơ đẹp.

Viên Viên dựa lưng vào góc tường, một tay đặt lên ngực, khuôn mặt vừa vui mừng vì thoát nạn, vừa mang theo sự sợ hãi khó giấu.

Cuối cùng, ánh mắt Thái Văn Giai dừng lại ở sinh viên nữ phòng 402. Cô ta vẫn mặc bộ đồ ngủ như trước, đầu tựa vào cánh tay, nằm bất động bên cạnh lò than.

Không thấy bóng dáng ma nữ đâu cả.

Cô nuốt nước bọt, khó hiểu nhìn về phía Kỷ Hòa:

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Ảo cảnh."

Kỷ Hòa bình thản trả lời.

Ký túc xá nữ vốn có âm khí nặng, dù là một hồn ma yếu ớt cũng có thể lợi dụng nơi này để tạo ra những ảo cảnh chân thực đến đáng sợ.

Thậm chí, mỗi người còn rơi vào một ảo cảnh khác nhau.

Kỷ Hòa liếc nhìn Tiểu Văn, ánh mắt thoáng hiện vẻ suy tư.

Ma nữ có vẻ rất đặc biệt đối với cô ấy.

Cô không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ chuyển ánh mắt sang cánh cửa nhà tắm.

Trên cửa, có một mảnh thủy tinh nhỏ.

Thái Văn Giai nhìn theo hướng mắt cô, nhưng không hiểu.

"Nhà tắm thì có gì đâu mà nhìn?"

Cô đang định mở miệng hỏi thì trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ.

"... Khoan đã! Tại sao đèn trong nhà tắm lại sáng?"

Rõ ràng lúc họ vào phòng 404, đèn đã hỏng, căn phòng chìm trong bóng tối.

Hơn nữa, ngay cả khi đèn không hỏng, nó cũng không thể tự bật lên như thế này.

Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, thậm chí cả tiếng hít thở cũng trở nên nhẹ hơn.

Bỗng—

"Ào ào..."

Một âm thanh khác lọt vào tai họ.

Tiếng nước chảy.

Âm thanh ấy vang lên từ trong nhà tắm.

Toàn thân Thái Văn Giai cứng đờ.

Không chỉ đèn sáng, mà trong đó còn có người?!

Cô chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Đúng lúc này, Kỷ Hòa cất bước tiến về phía trước.

Không hiểu lấy đâu ra dũng khí, Thái Văn Giai vội vã nắm chặt tay, bước theo sau cô.

Càng đến gần, tiếng nước chảy càng rõ.

Nhưng đáng sợ hơn là—

Xen lẫn trong tiếng nước, một giọng hát văng vẳng cất lên.

Giọng hát của một người phụ nữ.

"Em là chú chim nhỏ bị anh cầm tù, tình yêu nhận về ngày càng ít dần đi...
Em nhìn nụ cười của anh rạng rỡ trong mắt người khác...
Em giống như một hình bóng mà anh có hay không cũng được...
Lạnh lùng nhìn dáng vẻ nói dối của anh..."

Lời ca thê lương như một tiếng than oán vọng về từ quá khứ, vừa đau thương, vừa rét lạnh đến tận tim.

Thái Văn Giai nổi hết da gà.

Không khí xung quanh dường như cũng thay đổi, mang theo từng luồng khí lạnh len lỏi vào da thịt.

Nỗi oán hận, bi thương, tuyệt vọng...

Người phụ nữ ấy đã khóc vì tình yêu của mình.

Nhưng cô ta không biết làm cách nào để thoát ra.

Cuối cùng, chỉ có thể dùng cái chết để kết thúc tất cả.

Bỗng—

Giọng hát đột ngột ngừng lại.

Cánh cửa nhà tắm từ từ mở ra.

"Kẽo kẹt..."

Ánh đèn mờ ảo từ bên trong hắt ra ngoài, mang theo một sức hút kỳ lạ, như đang mời gọi họ bước vào.

Thái Văn Giai đứng sau lưng Kỷ Hòa, toàn thân căng cứng.

Cô nuốt khan, lắp bắp nói:

"Chỗ này... có gì đó không đúng."

Nhưng nói vậy chẳng khác gì không nói.

Từ lúc bước vào phòng 404, mọi thứ đã không hề đúng chút nào rồi!

Kỷ Hòa rút một tấm bùa trừ tà từ trong túi áo ra, đưa cho Thái Văn Giai.

"Cầm lấy, đợi tôi ở bên ngoài."
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 165: Chương 165



Thái Văn Giai run rẩy nhận lấy tấm bùa, muốn nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng, Kỷ Hòa đã bước thẳng vào trong nhà tắm.

Bóng tối nuốt trọn lấy cô.

Nhưng đối với Kỷ Hòa, bóng tối này... lại giúp cô nhìn thấy mọi thứ rõ ràng hơn.

Không gian nhà tắm riêng của phòng ngủ ký túc xá vốn đã chật hẹp, nhà tắm này cũng không ngoại lệ.

Hai bồn rửa mặt, một buồng vệ sinh, một buồng tắm vòi hoa sen – mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, tận dụng tối đa diện tích.

Trong buồng tắm, tiếng nước chảy vẫn vang lên róc rách.

Bên ngoài, một giọng hát khe khẽ vọng lại, hoà vào làn hơi nước mờ ảo.

Tấm gương trước bồn rửa mặt phản chiếu bóng dáng Kỷ Hoà. Cô đứng đó, ánh mắt dường như xuyên qua gương, nhìn về một nơi xa xăm.

Đột nhiên, một bóng trắng lướt qua trong gương.

Nhưng Kỷ Hoà không hề phản ứng.

Bóng trắng dường như lấy thêm can đảm, chậm rãi tiến lại gần.

Trong gương, tấm váy trắng mỏng manh tự lay động dù không có gió.

Một đôi tay trắng bệch với những đốt xương hiện rõ, chậm rãi vươn ra, đầu ngón tay cử động như đang bới móc thứ gì đó.

Bàn tay đó… đang tiến về phía đôi mắt của Kỷ Hoà.

Kỷ Hoà không tránh né.

Ánh mắt cô thoáng lạnh, cổ tay khẽ động.

Một lá bùa vàng chớp nhoáng xuất hiện trên tay cô.

Chỉ trong tích tắc, cô vỗ mạnh lá bùa lên trán đối phương.

"Xèo xèo!"

Tia lửa bùng lên.

Phòng tắm chớp lên ánh sáng vàng chói mắt.

Ngay khoảnh khắc bùa vàng sắp chạm đến, ma nữ áo trắng bỗng ý thức được có điều bất thường.

Cô ta hoảng hốt muốn tháo chạy.

Nhưng đã quá muộn.

Cả người cô ta nặng tựa nghìn cân, ngã sầm xuống sàn.

Từng luồng khí đen trên cơ thể bị bùa vàng hút ra, xoáy thành một dòng chảy, cuồn cuộn đổ vào trong lá bùa.

Ma nữ áo trắng mất đi ý thức.



Khi mở mắt lại, hình ảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt cô ta là bốn khuôn mặt với những biểu cảm khác nhau.

"Chị!"

Một giọng nói nghẹn ngào vang lên.

"Cô ta tỉnh rồi!"

Ngoại trừ một người vui mừng bước tới, ba người còn lại đều bị doạ đến mức vội vàng lùi ra sau mấy bước, ánh mắt cảnh giác hướng về phía Kỷ Hoà đang đứng gần đó.

Ma nữ áo trắng… chính là Từ Xán.

Còn nữ sinh phòng 402 – người vẫn luôn cúng bái trong phòng 404, tên là Từ Tinh Tinh.

Hai người là chị em ruột.

"Chị, em xin lỗi… suýt nữa em đã gây ra chuyện xấu rồi!"

Từ Tinh Tinh cố gắng vươn tay, nhưng không thể chạm vào linh hồn chị gái mình.

Cô ta chỉ có thể ôm lấy không khí, nghẹn ngào bày tỏ nỗi day dứt của bản thân.

Từ Xán ôm đầu, cơn đau nhức ập tới cùng với những ký ức mơ hồ.

Cô ta… nhớ ra rồi.

Mình đã chết.

Nhưng một ngày nào đó, giọng nói của em gái lại vang lên bên tai cô ta.

Cô ta bị đánh thức.

Bị âm khí nơi này ảnh hưởng, cô ta rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mất kiểm soát.

Hình như… cô ta suýt chút nữa thì hại c.h.ế.t người!

Kỷ Hoà bước đến bên cạnh hai chị em, giọng nói lạnh nhạt:

"Từ Xán c.h.ế.t ở phòng 404. Vì chấp niệm chưa dứt, cô ta mới ngủ say tại đây. Vốn dĩ chỉ cần vài ngày nữa, cô ta sẽ có thể đầu thai. Nhưng vì cô đánh thức cô ta, khiến cô ta bị âm khí mê hoặc, suýt nữa đã gây ra oan nghiệt."

"Tôi…"

Từ Tinh Tinh sững sờ.

Cô ta không ngờ rằng những việc mình làm lại suýt chút nữa hại chị gái mình.

Cô ta chỉ muốn biết sự thật!

Từ Xán lặng lẽ đứng chắn trước mặt em gái, giọng dịu dàng:

"Không thể trách Tinh Tinh. Là do chị không đủ định lực."

Từ Tinh Tinh nhìn bóng lưng chị gái, trong lòng chấn động.

Khoảnh khắc này, cô ta như quay về những ngày còn bé.

Mỗi lần bị người khác bắt nạt, chị luôn đứng ra bảo vệ cô, dùng đôi vai nhỏ bé che chắn tất cả.

Nhưng khi chị gặp chuyện, cô ta lại chẳng giúp được gì.

"Chị…"

Giọng cô ta run rẩy.

"Chị nói cho em biết… có phải ai đó đã hại c.h.ế.t chị không? Mọi người đều nói chị tự sát. Nhưng em không tin! Rõ ràng trước đó chị từng nói đợi đến kỳ nghỉ, chị sẽ đưa em đi chơi công viên. Chị đã hứa, mà chị chưa bao giờ thất hứa!"

Giọng Từ Tinh Tinh nghẹn lại.

Lúc đó cô ta còn nhỏ.

Khi chị gái qua đời, cô ta mới chưa đầy mười một tuổi.

Dân làng đều nói chị tự sát.

Nói rằng chị đã làm chuyện xấu hổ, không còn mặt mũi sống tiếp.

Ngay cả bố mẹ cũng tin vào lời đồn.

Sau khi chôn cất chị, họ đưa cô ta rời khỏi làng, không bao giờ nhắc đến chị nữa.

Nhưng cô ta không quên.

Không ai nhớ đến chị ấy, nhưng cô ta chưa bao giờ ngừng nghĩ về chuyện này.

Cô ta vừa cố gắng học tập, vừa âm thầm tìm kiếm sự thật.

Tất cả bằng chứng đều chỉ ra rằng chị gái cô ta đã tự sát.

Từ đầu đến cuối, Từ Tinh Tinh vẫn không tin vào sự thật. Cô đỗ vào Đại học A, cố tình đổi phòng ngủ để được ở phòng 402. Cô tìm kiếm tất cả các phương pháp triệu hồi hồn ma trên diễn đàn, thử hết cách này đến cách khác. Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy chị gái mình.

Nhưng... sau khi tỉnh lại, chị gái hoàn toàn không nhận ra cô. Đừng nói đến việc nói rõ sự thật, ngay cả một cơ hội để trò chuyện, Từ Tinh Tinh cũng không có.

Nếu tối nay Kỷ Hòa không đến...

E rằng cả ký túc xá nữ sẽ có rất nhiều người bỏ mạng!

Từ Xán lặng người trước những lời nói của em gái, đôi mắt tràn đầy bi thương chợt trở nên bình tĩnh lạ thường.

"Tinh Tinh, là chị tự sát. Không có ai hại chị cả."
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 166: Chương 166



Giọng nói cô mơ hồ, nhẹ bẫng như gió thoảng, hoàn toàn không đủ sức thuyết phục.

Bàn tay Từ Tinh Tinh siết chặt thành nắm đấm, giọng cô nghẹn lại, run rẩy nói:

"Chị đang nói dối!"

Cô chộp lấy xấp ảnh trên bàn, dứt khoát ném thẳng xuống trước mặt Từ Xán.

"Có phải là gã ta không? Khi đó, chị từng nói với em rằng chị thích gã ta. Nhưng chị có đoán được em đã tra ra điều gì không?"

"Tinh Tinh!"

Từ Xán nhìn thoáng qua những bức ảnh, ánh mắt lập tức né tránh.

Bóng dáng vốn đã mờ ảo của cô chợt dao động, tựa như sắp biến mất bất cứ lúc nào.

"Chị nói xem, lúc chị và gã ta ở bên nhau, hắn ta đã có vợ! Không chỉ vậy, lúc đó vợ hắn còn đang mang thai!"

Từ Tinh Tinh nghiến răng gằn từng chữ. Thái Văn Giai cùng hai người bạn bên cạnh sững sờ, mắt mở to đầy kinh ngạc.

Kết hôn? Có con?

Vậy chẳng phải... chị ấy là kẻ thứ ba sao?

Tiểu Văn đứng gần đống ảnh nhất, cô nhìn rõ người trong bức ảnh, đồng tử chợt co rút lại. Rõ ràng, cô biết hắn ta.

Viên Viên nhặt một tấm ảnh lên, chăm chú quan sát.

Bức ảnh có ghi rõ ngày tháng, chụp không lâu trước đây. Trong ảnh là một gia đình ba người.

"Cái gì? Đây chẳng phải là phó chủ nhiệm khoa chúng ta sao? Ông ấy còn từng dạy bọn mình mà. Tiểu Văn, không phải cậu còn làm gia sư cho con trai thầy ấy sao?"

Viên Viên vừa dứt lời liền cảm thấy không khí xung quanh có gì đó không ổn. Nhất là Tiểu Văn, sắc mặt cô ấy còn trắng bệch hơn cả Từ Xán.

"Tiểu Văn, cậu sao thế?"

"Tớ... tớ không sao."

Tiểu Văn giật mình hoàn hồn, vội vàng xua tay, ánh mắt lén lút liếc nhìn Kỷ Hòa, như thể có điều gì đó cô không muốn hắn biết.

Thái Văn Giai lặng lẽ tiến lại gần Kỷ Hòa. Cô có cảm giác chuyện này càng lúc càng phức tạp hơn.

Tại sao khi nhìn thấy ảnh thầy giáo, Tiểu Văn lại có phản ứng như vậy?

Cùng lúc đó, sắc mặt Từ Xán và Từ Tinh Tinh đều khó coi, nhưng họ không hề nhận ra sự khác thường của Tiểu Văn.

Từ Tinh Tinh nhìn thẳng vào mắt chị gái, nghiến từng chữ:

"Chị, rốt cuộc giữa chị và gã ta có quan hệ gì? Chị không phải là kẻ thứ ba, đúng không?"

Nghe thấy câu chất vấn của em gái, Từ Xán như bị kéo trở lại bảy năm trước...

Buổi chiều nhục nhã nhất cuộc đời cô.

Người bạn trai mà cô hẹn hò hai tháng hóa ra đã có vợ từ lâu. Khi người phụ nữ kia biết chuyện, bà ta liền tìm đến trường học.

Hôm đó, khi tan học, Từ Xán cùng vài người bạn đang trên đường đến lớp tiếp theo thì đột ngột bị một chậu nước bẩn tạt thẳng vào người.

Người phụ nữ mang thai kia ôm bụng, vừa khóc vừa gào lên, chửi rủa cô là đồ không biết xấu hổ, là hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông có gia đình!

Những ánh mắt xung quanh lập tức đổ dồn về phía Từ Xán. Bạn bè, thầy cô, sinh viên trong trường... ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ thị, như thể cô là một thứ rác rưởi dơ bẩn.

Cô không hiểu.

Cô bị lừa!

Cô không hề biết bạn trai mình đã có vợ!

Nhưng chẳng ai tin cô cả. Họ nói: "Là sinh viên đại học, sao có thể ngu ngốc đến vậy? Sao lại không có chút đề phòng nào?"

Nhưng... trên đời này có quy định nào bắt sinh viên không được bị lừa dối không?

Làm sao cô có thể biết được rằng người mình yêu lại là kẻ dối trá như vậy?

Nếu có ai đáng bị chỉ trích, chẳng phải người đó chính là hắn ta sao?!

Từ Tinh Tinh thấy vẻ mặt chị gái có điều gì đó không ổn, vội vàng đưa tay đặt lên vai Từ Xán.

Nhưng ngay giây tiếp theo, bàn tay cô xuyên thẳng qua cơ thể chị.

Cô sững người, rồi vẻ mặt lập tức tràn đầy đau khổ. Sao cô lại quên mất? Hiện tại, chị gái cô chỉ là một hồn ma...

Từ Xán nhắm chặt mắt, đôi mày cau lại, trên gương mặt hiện lên sự giằng xé đầy khổ sở.

Bên tai cô, từng tiếng mắng chửi vang lên, ngày một rõ ràng hơn.

“Làm kẻ thứ ba mà không biết xấu hổ!”

“Là con gái không làm chuyện gì tốt, lại đi dụ dỗ đàn ông!”

“Nghe nói bố mẹ cô ta bán nhà để cho đi học, thế mà không lo học hành, chỉ biết quyến rũ đàn ông có vợ!”

Những giọng nói ấy như những lưỡi dao sắc bén, tạo thành một vòng vây khép kín, nhốt cô lại bên trong.

Một giọt máu đỏ thẫm chảy ra từ khóe mắt Từ Xán.

Cô run rẩy, lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Tôi không phải… Tôi không phải là kẻ thứ ba…”

“Chị!”

Từ Tinh Tinh sốt ruột, quay sang Kỷ Hòa cầu cứu: “Cô mau giúp chị tôi đi!”

Kỷ Hòa nhìn Từ Xán, ánh mắt bình thản nhưng sâu thẳm: “Cửa ải này, cô ta phải tự mình vượt qua.”

Từ Tinh Tinh không hiểu lời cô ấy nói, chỉ biết hoang mang quay lại nhìn chị gái.

“Chị! Chị đừng dọa em!”

Nhưng Từ Xán chẳng nghe thấy gì nữa. Cô đang mắc kẹt trong ký ức của chính mình, bị chính quá khứ của mình tra tấn.

Cô hận bản thân yếu đuối. Ngày đó, khi chuyện bị phanh phui, bố mẹ cô chịu đủ lời dị nghị, bị xóm giềng chỉ trỏ sau lưng. Nhưng cô lại chẳng dám phản kháng, thậm chí ngay cả dũng khí để đối mặt với gã đàn ông kia cũng không có.

Và cuối cùng, chuyện dũng cảm nhất cô từng làm… lại là tự kết liễu mạng sống của mình.

Trong phòng tắm hôm ấy, cô cứa cổ tay. Máu chảy loang khắp sàn nhà.

Giờ đây, Từ Xán từ từ mở mắt. Trước mặt cô là gương mặt đẫm nước mắt của em gái.

“Chị!”
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 167: Chương 167



Từ Xán nhìn Từ Tinh Tinh, trái tim đau đớn như bị bóp nghẹt.

“Xin lỗi… Xin lỗi em…”

Chỉ đến lúc này, cô mới đột nhiên hiểu ra… Cô đã mất đi điều gì.

Không chỉ là mạng sống.

Mà còn cả tương lai, cả cơ hội để sống tiếp, cả những thứ cô đáng lẽ có thể trân trọng…

Cô đã có tất cả trong tay, nhưng vào thời khắc ấy, cô lại chẳng nhận ra điều gì cả.

Từ Tinh Tinh siết chặt nắm tay, nghẹn ngào nói: “Chị không phải kẻ thứ ba! Là gã đàn ông kia lừa chị!”

Từ Xán nhìn em gái, nước mắt rơi xuống.

Cô bật thốt lên: “Đúng vậy! Chị không phải kẻ thứ ba! Là gã ta lừa chị!”

Đây là lần đầu tiên cô dám hét to điều này.

Từ Tinh Tinh gật đầu thật mạnh. Đối với cô, chị gái không bao giờ là người như họ đã nói.

Đột nhiên, Kỷ Hòa lên tiếng: “Cô muốn báo thù không?”

Từ Xán ngước mắt lên, đối diện với ánh nhìn của Kỷ Hòa, sau đó khẽ lắc đầu.

“Là do tôi đã chọn kết cục này.” Cô nói, giọng bình thản nhưng đầy chua xót. “Lúc đó tôi không đủ dũng khí, mà giờ thì tôi nhận ra… cũng chẳng còn gì đáng để bận tâm nữa.”

Cô đã buông bỏ.

Điều cô hối tiếc nhất, chính là không thể cùng em gái trưởng thành.

Đằng sau Từ Xán, một khe hở đen ngòm từ từ xuất hiện.

Cô liếc nhìn nó, rồi lại quay sang Từ Tinh Tinh.

“Tinh Tinh, chị đi đây.” Cô mỉm cười, nhẹ giọng dặn dò. “Bố mẹ sau này phải nhờ em chăm sóc. Đừng nghĩ về chuyện của chị nữa, hãy sống thật tốt cuộc đời của em.”

Từ Tinh Tinh cắn môi, nước mắt lăn dài.

“…Chị, em biết rồi.”

Kỷ Hòa nhìn khe hở màu đen, cảm thấy có chút quen thuộc.

Cô còn chưa kịp làm gì, khe hở ấy bỗng rung lên một cái, rồi… trốn ra sau lưng Từ Xán.

Nó như thể đang run rẩy.

— Sao lại gặp phải vị cao nhân này nữa rồi!

Chẳng dám chần chừ thêm, khe hở nhanh chóng nuốt chửng Từ Xán vào trong, sau đó hoảng loạn biến mất ngay tức khắc, giống như đang vội vàng chạy trốn.

Viên Viên chớp mắt, ngơ ngác nói: “Ơ? Sao tự nhiên thấy ấm lên vậy?”

Cả căn phòng dường như đã bớt lạnh hơn.

Từ Tinh Tinh đứng lặng một lúc lâu, nhìn vào nơi chị gái vừa biến mất.

Cô hít sâu một hơi, quay sang Kỷ Hòa, ánh mắt ngập tràn kiên định.

“Chị, tôi phải làm gì để khiến gã đàn ông đó phải trả giá?”

Gã ta đã gián tiếp hại chết chị gái cô… Sao cô có thể cam tâm để hắn sống yên ổn được?

Chị gái cô chọn buông bỏ.

Nhưng cô thì không!

Kỷ Hòa chớp mắt, lạnh lùng nói:

"Báo cảnh sát."

Từ Tinh Tinh nghe thấy ba chữ đó, trong giây lát còn tưởng mình nghe nhầm.

Cô vừa định lên tiếng thì một giọng nói khác đã vang lên.

"Nhưng chị tôi tự sát..."

"Không được!"

Người cất lời là Tiểu Văn—cô gái đã im lặng bấy lâu nay.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào Kỷ Hòa, giọng nói lộ rõ sự hoảng hốt:

"Không được báo cảnh sát!"

"Tiểu Văn, cậu làm sao vậy? Chuyện này đâu liên quan gì đến cậu?"

Viên Viên cau mày khó hiểu. Cô đã thấy Tiểu Văn có biểu hiện kỳ lạ từ lúc nhìn thấy bức ảnh, nhưng không nghĩ rằng cô ấy lại phản ứng quyết liệt như thế.

Lẽ nào... là vì chuyện gia sư?

Có phải Tiểu Văn sợ nếu người đàn ông đó bị điều tra, cô ấy sẽ mất đi công việc làm thêm này?

Nhưng không thể nào. Tiểu Văn không phải người như vậy.

Cả căn phòng rơi vào sự im lặng căng thẳng.

Tiểu Văn đứng bất động, gương mặt trắng bệch, đáy mắt ẩn chứa nỗi sợ hãi khó có thể nhận ra.

Cô ấy nắm chặt tay Từ Tinh Tinh, giọng run rẩy:

"Tuyệt đối không thể báo cảnh sát!"

Từ Tinh Tinh sững sờ, hoàn toàn không hiểu nổi tại sao cô bạn này lại kích động hơn cả mình.

Chỉ có Kỷ Hòa là nhìn thấu sự bất an trong đôi mắt của Tiểu Văn.

Cô bước lên trước, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô gái đang run rẩy, giọng nói trầm ổn nhưng mạnh mẽ:

"Chị có thể đảm bảo với em, cuộc đời em sẽ không vì chuyện này mà bị hủy hoại. Người có tội không phải em, mà là hắn."

Tiểu Văn cúi đầu, nước mắt từng giọt rơi xuống nền nhà.

Cô ấy nhìn Kỷ Hòa bằng đôi mắt ngấn lệ, giọng khản đặc:

"Thật sao?"

"Ừ."

Ánh mắt Kỷ Hòa mang theo một sự kiên định khó diễn tả thành lời. Nhìn vào đó, nỗi sợ trong lòng Tiểu Văn như tan biến phần nào.

Cô ấy mím chặt môi, cuối cùng cũng nói ra những bí mật đã đè nặng trong lòng suốt bao ngày qua.

"Là hắn... hắn đã c**ng b*c em. Hắn đe dọa nếu em dám hé răng nửa lời, em sẽ không còn chỗ đứng ở trường này nữa!"

Tiểu Văn nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi.

"Bố mẹ em đã vất vả lắm mới nuôi em khôn lớn, để em có cơ hội học ở Đại học A. Em có thể chịu đựng tất cả, nhưng em không muốn họ vì em mà bị người ta chỉ trỏ!"

"Cũng giống như Từ Xán..."

Nói đến đây, cô không thể kìm nén thêm nữa, bật khóc nức nở.

Viên Viên nghe xong, mặt đỏ bừng vì phẫn nộ.

Cô không thể ngờ rằng phó chủ nhiệm khoa mà mọi người kính trọng không chỉ ngoại tình khi vợ hắn mang thai bảy năm trước, mà bảy năm sau vẫn tiếp tục làm chuyện đê hèn này với sinh viên của mình!

Tệ hơn nữa...

Chính cô là người đã giới thiệu Tiểu Văn đi làm gia sư cho con trai hắn!

Trời ơi! Chính cô đã đẩy bạn mình vào địa ngục!

Viên Viên ôm chặt lấy Tiểu Văn, giọng nghẹn ngào:

"Tiểu Văn... Cậu đáng lẽ phải nói với tớ chứ! Tên cặn bã đó... đáng chết!"

Thái Văn Giai cũng giận đến run người:

"Đây còn là con người sao? Một kẻ như vậy mà dám đứng trên bục giảng ư? Nhất định phải báo cảnh sát! Chúng ta không thể để hắn tiếp tục hại người nữa!"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 168: Chương 168



Không do dự thêm, cả nhóm lập tức gọi điện cho cảnh sát.

Nhưng khi đầu dây bên kia hỏi liệu họ có bằng chứng hay không, cả nhóm liền nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang Kỷ Hòa.

Cô bước lên, bình tĩnh nói vào điện thoại:

"Trong máy tính ở phòng làm việc của hắn có giấu những video quay lại suốt mấy năm nay. Hắn giấu rất kỹ, nhưng mật khẩu chính là ngày hắn được bổ nhiệm làm phó chủ nhiệm khoa."

"Đáng ghê tởm!"

"Đồ cặn bã!"

Viên Viên và Thái Văn Giai đồng loạt chửi rủa.

Tiểu Văn vẫn lo lắng, bàn tay nắm chặt vạt áo, trái tim đập mạnh.

Cô biết, đối mặt với chuyện này, cách duy nhất để chấm dứt nó là báo cảnh sát.

Nhưng thực tế quá tàn nhẫn... Những người bị hại như cô luôn bị đàm tiếu, bị nghi ngờ, thậm chí còn bị đổ lỗi.

Cô đã sợ hãi.

Sợ rằng mình sẽ không chống đỡ nổi.

Nhưng khi nhìn thấy những người bạn của mình đang đứng lên vì cô, đôi mắt họ rực lửa căm phẫn, bảo vệ cô mà không chút do dự...

Bỗng nhiên, Tiểu Văn cảm thấy có chút ấm áp.

Có lẽ, cô có thể vượt qua được!

Kỷ Hòa và Thái Văn Giai rời khỏi ký túc xá nữ. Hai người vừa đi được vài bước thì một giọng nói vang lên từ phía sau:

"Kỷ Hòa."

Nghe thấy có người gọi mình, Kỷ Hòa và Thái Văn Giai đồng loạt quay lại. Trước mặt họ là một nam sinh trông phong độ, có khí chất của người trí thức.

Kỷ Hòa nhận ra anh ngay lập tức.

"Thường Gia Ngôn."

Thường Gia Ngôn bước lên một bước, ánh mắt nghiêm túc: "Tôi có chuyện muốn nói với cô."

Những ngày qua, anh đã theo dõi các buổi livestream của Kỷ Hòa. Khi biết tối nay cô sẽ đến Đại học A, anh đã do dự rất lâu nhưng cuối cùng vẫn quyết định đến đây, chờ cô ở ký túc xá nữ.

Nhìn sang bên cạnh Kỷ Hòa, Thường Gia Ngôn thấy một cô gái khác đứng cùng cô. Anh khựng lại đôi chút.

Hình như… đây là nữ sinh đã từng xuất hiện trong phòng livestream? Cô ấy đi cùng Kỷ Hòa sao?

Nhưng Thường Gia Ngôn không nghĩ nhiều. Anh hít sâu một hơi, rồi hơi cúi người, giọng trầm thấp:

"Tôi xin lỗi vì lần trước đã thiếu tôn trọng cô. Mong cô bỏ qua."

Kỷ Hòa nhướng mày, giọng điệu mang chút ý cười: "Ông nội anh bắt anh đến xin lỗi tôi à?"

Thường Gia Ngôn không chút do dự gật đầu: "Đúng vậy."

Ông nội anh nói rõ ràng, nếu không được sự tha thứ của Kỷ Hòa thì đừng mong có ngày bước chân vào cửa nhà nữa.

"Vậy anh nghĩ sao?" Kỷ Hòa nhìn anh, chậm rãi hỏi.

Thường Gia Ngôn thoáng sững người. Một lát sau, anh ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói kiên định:

"Tôi không hề cảm thấy mình đã làm sai. Từ nhỏ tôi đã theo ông nội học tập, tôi biết rõ việc vẽ bùa khó đến mức nào. Tôi không muốn ai gặp rắc rối vì những lá bùa của cô, nhưng tôi đã dùng sai cách để thể hiện quan điểm của mình."

Anh hít một hơi thật sâu, tiếp tục: "Cho nên, tôi vẫn phải xin lỗi cô."

Kỷ Hòa gật đầu, tỏ ý đã hiểu. "Anh cũng có lý riêng của mình. Con đường tu đạo vốn dĩ là mỗi người mỗi khác. Anh cứ tiếp tục theo con đường của mình đi."

Trước đây, cô là đại sư tỷ trong tông môn. Khi sư phụ không có mặt, cô chính là người thay thầy giảng đạo cho các sư đệ, sư muội.

Giờ đối mặt với Thường Gia Ngôn, cô không nhịn được mà nói thêm vài lời. Có lẽ vì anh có căn cơ khá tốt, nên cô nhìn anh như một hậu bối đáng để chỉ bảo.

Nói xong, Kỷ Hòa dẫn Thái Văn Giai rời đi.

Thường Gia Ngôn nhìn theo bóng lưng cô khuất xa, đột nhiên giật mình nhớ ra điều gì đó, vội vàng gọi với theo:

"Cô Kỷ! Cô còn chưa nói có tha thứ cho tôi không mà?"

Nhưng Kỷ Hòa và Thái Văn Giai đã đi xa từ lâu.

Ngày hôm sau.

Trong một công viên.

Diệp Tử Kiện đứng trước cổng công viên, vẻ mặt nôn nóng. Anh liên tục nhìn đồng hồ, ánh mắt không giấu được sự sốt ruột.

Đã hơn nửa giờ trôi qua kể từ khi anh và đối phương hẹn gặp.

Nhưng người kia vẫn chưa xuất hiện.

Chẳng lẽ… cô ta đã nhận ra điều gì bất thường?

Ngay khi Diệp Tử Kiện đang cân nhắc có nên gọi điện về nhà để hỏi thăm tình hình em trai không, thì một bàn tay bất ngờ vỗ nhẹ lên lưng anh từ phía sau.

Anh giật mình, hơi lảo đảo một chút rồi vội vàng quay người lại.

Trước mặt anh là một cô gái trẻ, đôi mắt long lanh đầy si mê.

Phương Lệ Lệ.

"Giám đốc Diệp."

Cô ta mỉm cười bẽn lẽn, ánh mắt nhìn Diệp Tử Kiện tràn ngập sự ngưỡng mộ.

Người ngoài nhìn vào cũng đủ hiểu, cô ta thích Diệp Tử Kiện đến mức nào.

Diệp Tử Kiện nhìn cô ta, ánh mắt chợt lóe lên tia nghi hoặc.

"Lệ Lệ… cô mới mua bộ đồ này à?"

Phương Lệ Lệ cười tươi: "Đẹp không? Tôi biết ngay là anh sẽ thích mà."

Diệp Tử Kiện nhíu chặt mày.

Bộ váy này… Anh nhớ không nhầm, hôm trước bạn gái anh cũng mặc một bộ y hệt.

Không chỉ có trang phục, mà ngay cả cách trang điểm của Phương Lệ Lệ hôm nay cũng giống hệt bạn gái anh.

Một cơn ớn lạnh len lỏi vào sống lưng anh.

Không thể tiếp tục bỏ qua chuyện này nữa, Diệp Tử Kiện nghiêm giọng:

"Lệ Lệ, cô có một cái vòng cổ gắn cúc áo, đúng không? Có thể cho tôi xem một chút chứ?"

Phương Lệ Lệ nghiêng đầu, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn vui vẻ lấy chiếc vòng cổ ra khỏi áo.

"Anh nói cái này à?"

Trên mặt dây chuyền quả thật có một chiếc cúc áo.

Diệp Tử Kiện nhìn chằm chằm vào nó.

Hình dáng… rất giống với những chiếc cúc trên áo sơ mi của em trai anh.

Anh nhớ rõ, hôm ấy sau khi đi dự tiệc rượu về, em trai còn càu nhàu rằng không hiểu vì sao chiếc cúc thứ hai trên áo sơ mi của nó lại bị mất.

Thì ra, nó đang nằm trong tay Phương Lệ Lệ.

Nhưng điều khiến Diệp Tử Kiện rùng mình hơn cả…

Trên chiếc cúc vốn có màu trắng tinh, lại có những vệt đỏ nhàn nhạt, mảnh như sợi chỉ…

Trông giống như… vết máu đã khô.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 169: Chương 169



Phương Lệ Lệ có chút xấu hổ, lén liếc nhìn Diệp Tử Kiện một cái, rồi dè dặt hỏi:

"Cái này... không phải anh tặng tôi sao?"

"Hửm?"

Diệp Tử Kiện nghe xong thì sửng sốt. Anh tặng cô ấy lúc nào chứ?

Chính anh còn không biết nữa là.

Nhưng giờ chuyện đó không còn quan trọng. Lấy lại chiếc vòng cổ mới là điều anh phải làm ngay lúc này.

"À thì..." Anh ấy chớp mắt, vội vàng nghĩ ra một cái cớ. "Hôm ấy tôi hơi vội, sau mới nhận ra cúc áo có chút vấn đề. Tôi muốn mang về sửa lại một chút, rồi mới tặng cho cô."

"Vấn đề gì cơ? Tôi thấy nó vẫn ổn mà?"

Phương Lệ Lệ vừa nói vừa giơ tay lên, tỉ mỉ quan sát chiếc vòng cổ được xâu từ cúc áo.

Ngay giây tiếp theo, một bàn tay thình lình vươn ra, giật phắt chiếc vòng khỏi tay cô.

Nhanh chóng đưa đây!

Diệp Tử Kiện nắm chặt cúc áo, không chần chừ thêm giây nào, xoay người chạy thẳng ra cổng công viên.

Anh không muốn đối mặt với Phương Lệ Lệ chút nào.

Bởi vì vừa rồi, khi nhìn cô ấy thật kỹ, anh phát hiện một điều đáng sợ—từ quần áo, kiểu tóc, cách trang điểm, đến cả đôi giày cô ấy mang hay mùi nước hoa trên người... Tất cả đều giống hệt bạn gái của anh vào ngày cô ấy đến công ty!

Giống nhau như đúc!

Cô ấy rốt cuộc muốn làm gì?

"Giám đốc Diệp!"

Phương Lệ Lệ sững sờ trước hành động bất ngờ của Diệp Tử Kiện, đứng đờ ra như tượng.

Cô hoàn toàn không hiểu vì sao anh ấy lại làm vậy.

"Chẳng lẽ... đó không phải quà anh tặng tôi sao?"

Những suy nghĩ hỗn loạn liên tục xuất hiện và biến mất trong đầu cô.

Đột nhiên, một cơn đau nhói dội thẳng vào tâm trí, khiến cô ôm đầu, cả người lảo đảo.

Một người qua đường trông thấy thì lo lắng chạy tới, hỏi:

"Cô ơi, anh ta vừa giật đồ của cô à? Cô đừng lo, tôi báo cảnh sát giúp—ơ này, cô không sao chứ? Bình tĩnh đi, tôi gọi xe cấp cứu ngay đây!"

Diệp Tử Kiện vừa chạy vừa lấy bật lửa ra, không chần chừ mà châm lửa đốt chiếc cúc áo.

May mắn thay, chất liệu của nó dễ cháy, chỉ vài phút sau đã hóa thành tro tàn.

Nhìn đống tro vụn dưới đất, Diệp Tử Kiện cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Xác nhận không còn sót lại gì, anh xoay người định rời đi.

Nhưng đúng lúc ấy—

"Tôi thấy rõ ràng chính là anh ta giật đồ của người khác!"

Một giọng nói vang lên, khiến anh giật bắn.

Diệp Tử Kiện chớp mắt nhìn quanh, và rồi—

Anh thấy hai cảnh sát đang đi về phía mình.

Khoan đã!

"Tôi có thể giải thích!"

Trong lúc Diệp Tử Kiện còn đang cố gắng kể lại chuỗi sự việc kỳ lạ này, thì Diệp Tử Khang đã vội vàng chạy tới.

Sau khi nghe em trai thuật lại, Diệp Tử Kiện cuối cùng cũng hiểu rõ toàn bộ sự việc.

Thì ra, không biết bằng cách nào, Phương Lệ Lệ đã bước vào giấc mơ của Diệp Tử Khang, hoàn toàn khống chế cậu trong đó. Cho dù khi tỉnh lại, Diệp Tử Khang nhận ra có gì đó bất thường, nhưng cậu lại không thể mở miệng kể cho ai nghe.

Các cảnh sát phụ trách vụ việc nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ: "Hai anh em này... có đang bịa chuyện không đấy?"

Nhưng đúng lúc đó, một đồng nghiệp tiến lại, giơ lên một cuốn sổ nhỏ:

"Chúng tôi vừa tìm thấy thứ này trên người cô gái kia."

Cuốn sổ ấy ghi chép đủ thứ phương pháp kỳ lạ về cách xâm nhập giấc mơ người khác.

Trong đó, một trang đặc biệt thu hút sự chú ý:

Nếu muốn bước vào giấc mơ của người mình yêu, hãy cắt chiếc cúc áo thứ hai trên sơ mi của người ấy. Sau đó, mỗi ngày trong ba ngày liên tiếp, nhỏ một giọt máu của mình lên cúc áo đó. Khi hoàn thành, xâu nó thành vòng cổ và đeo trên cổ mình.

Diệp Tử Kiện, Diệp Tử Khang: "..."

Cảnh sát: "..."

Thật là một phương pháp kỳ quái.

Nửa đầu có hơi giống một truyền thuyết tình yêu ở nước láng giềng—người ta kể rằng, nếu một chàng trai tặng chiếc cúc áo thứ hai cho cô gái nào, nghĩa là anh ấy thích cô ấy. Bởi vì chiếc cúc áo thứ hai luôn nằm gần trái tim.

Nhưng nửa sau của phương pháp này... thật sự phá hủy hết không khí lãng mạn.

Dù sao thì, đây cũng chỉ là chuyện liên quan đến một chiếc cúc áo. Sau khi thẩm vấn xong, cảnh sát để hai anh em rời đi trước.

Nhưng hai người không về nhà ngay.

Nghe tin Phương Lệ Lệ đã được đưa vào bệnh viện, Diệp Tử Kiện và Diệp Tử Khang không khỏi cảm thấy bất an.

Họ nhìn nhau một lúc, rồi đồng loạt quay đầu bước về phía bệnh viện.

Diệp Tử Kiện và Diệp Tử Khang vừa đến cửa phòng bệnh thì đã nghe thấy tiếng khóc nức nở vọng ra từ bên trong.

Tiếng khóc ấy vừa xé lòng vừa chói tai, tràn ngập sự uất ức và đau khổ.

Bên trong phòng, giọng một người phụ nữ trung niên vang lên, mang theo sự trách móc xen lẫn nài nỉ:

“Lệ Lệ ơi, cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi! Con nói không lấy chồng thì mẹ không ép, nhưng đang yên đang lành, con lại bỏ đi không lời từ biệt, làm mẹ lo muốn chết!”

Bà ta ngừng lại một chút rồi tiếp tục với giọng điệu tha thiết:

“Con có biết không? Em trai con cuối cùng cũng tìm được người chịu gả cho nó, nhưng nhà gái yêu cầu sính lễ một trăm ngàn. Con xem có thể giúp đỡ em trai được không? Con cũng không nỡ để nó cô độc cả đời, đúng không?”

Ngoài cửa, hai anh em Diệp Tử Kiện và Diệp Tử Khang đưa mắt nhìn nhau.

Tình huống gì thế này?

Trong phòng bệnh, không nghe thấy tiếng đáp lại của Phương Lệ Lệ. Có lẽ cô ấy không muốn trả lời.

Sắc mặt người phụ nữ trung niên lập tức thay đổi, giọng điệu trở nên gay gắt:

“Phương Lệ Lệ, mày còn có lương tâm không? Tao nuôi mày khôn lớn, chỉ xin mày một trăm ngàn mà cũng không chịu cho? Sao tao lại sinh ra đứa con bất hiếu như mày chứ?”

Bà ta nghiến răng, tiếp tục đe dọa:

“Mày trả lời tao một câu, có cho hay không? Nếu không, tao sẽ đến công ty mày, để đồng nghiệp của mày biết mày là đứa con vong ân bội nghĩa!”
 
Back
Top Bottom