Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 120: Chương 120



Những chuyện này, cô ta tự cho rằng bản thân làm rất kín kẽ, không thể nào có người phát hiện.

Nhưng giờ đây, tất cả đã bị phơi bày.

Hạ Tây Hải khoanh tay, giọng điệu không còn chút kiên nhẫn nào nữa.

"Tôi cho cô bảy ngày để hoàn trả toàn bộ số tiền này. Nếu không thì đừng trách công ty không nể tình!"

"Sếp Hạ! Xin ông nghe tôi giải thích!" Lưu Thu Nhã hoảng loạn, vội vàng cầu xin, "Là tôi nhất thời bị lòng tham che mắt, nhưng ông cũng biết tình hình của tôi mà, làm sao tôi có thể lấy ra năm trăm nghìn trong bảy ngày được chứ? Xin ông cho tôi thêm chút thời gian!"

"Không trả được thì cô đợi mà hầu tòa đi."

Lời nói của Hạ Tây Hải lạnh băng không chút thương tình.

Vốn dĩ, với những chuyện như thế này, ông ta có thể báo cảnh sát ngay lập tức. Nhưng dù sao cũng từng là người của công ty, ông ta vẫn chừa cho Lưu Thu Nhã một đường lui.

Chỉ là, đến giờ phút này, khi nhìn thấy thái độ không biết điều của cô ta, ông đã không còn kiên nhẫn nữa.

Hạ Tây Hải trực tiếp gọi bảo vệ, ra lệnh đưa cô ta đến phòng Nhân sự để làm thủ tục từ chức.

Sau khi Lưu Thu Nhã bị đưa đi, ông ta mới quay sang nhìn Kỷ Hòa, thở dài cảm thán:

"Kỷ Hòa, nếu không phải cô nói cho tôi biết những chuyện này, có lẽ tôi còn bị ả ta lừa gạt nữa."

Kỷ Hòa chỉ cười, không nói gì.

Hạ Tây Hải xoa thái dương, lại tiếp tục:

"À đúng rồi, tôi sẽ sắp xếp một người đại diện khác cho cô ngay. Còn về phần tiền vi phạm hợp đồng..."

Ông ta lộ ra vẻ mặt hơi khó xử:

"Một số hợp đồng, tôi có thể đứng ra đàm phán giúp cô. Nhưng cũng có vài công ty đứng đầu trong ngành, e rằng lời nói của tôi không có tác dụng quá nhiều."

Ngừng một chút, ông tiếp tục giải thích:

"Tính cả khoản hợp đồng mà cô đã có thể xử lý, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng còn lại sẽ không vượt quá mười triệu. Đây là giới hạn mà tôi có thể giúp cô. Nhưng cô không cần phải gấp gáp trả ngay đâu, thế nào?"

Kỷ Hòa gật đầu, nhẹ nhàng đáp:

"Đã làm phiền sếp Hạ rồi."

Từ khoản nợ hai mươi triệu giảm xuống còn mười triệu, cô đã rất hài lòng.

Khi bước ra khỏi tòa nhà Xán Tinh, Kỷ Hòa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang cúi đầu, bước đi thất thểu.

Lưu Thu Nhã.

Từ một người từng hô mưa gọi gió, giờ đây lại có bộ dạng chán chường, nhếch nhác như vậy.

Cô ta cúi đầu, vừa đi vừa lẩm bẩm tính toán.

Làm sao gom đủ năm trăm nghìn trong bảy ngày đây?

Chiếc xe hơi cô ta mới mua, nếu bán đi có thể được khoảng một trăm nghìn. Một số trang sức và túi xách hàng hiệu cũng có thể đổi thành tiền mặt, nhưng cộng lại cũng chưa đến hai trăm nghìn.

Còn lại ba trăm nghìn nữa, cô ta phải xoay sở ở đâu?

Chẳng lẽ thật sự phải bán cả căn hộ sao?

Nỗi hoảng sợ và tuyệt vọng tràn ngập trong lòng, nhưng điều khiến Lưu Thu Nhã băn khoăn nhất chính là—

Ai đã tố giác cô ta với Hạ Tây Hải?

Là Susan? Cô ta từng có xích mích với Susan vì một hợp đồng quảng cáo.

Hay là quản lý Vương bên phòng Nhân sự?

Không thể nào…

Lưu Thu Nhã đột nhiên khựng lại. Cô ta nhìn sang Kỷ Hòa, người đang đứng cách mình không xa, cảm giác lạnh lẽo bỗng tràn ngập trong lòng.

"Là cô sao?"

Kỷ Hòa khẽ cười, ánh mắt bình thản nhưng ẩn chứa sự sắc bén.

"Năm trăm nghìn chỉ là sự khởi đầu mà thôi. Lưu Thu Nhã, tôi đã nói với cô từ sớm rồi, đi đêm lắm có ngày gặp ma đấy."

Nói xong, Kỷ Hòa quay người rời đi, dáng vẻ thong thả như thể chẳng có gì đáng bận tâm.

Lưu Thu Nhã đứng yên tại chỗ, cơ thể cứng đờ. Những ngày gần đây, cô ta nghe nói Kỷ Hòa biết xem bói. Nhưng cô ta luôn nghĩ đó chỉ là trò bịp bợm. Thế nhưng… nếu là thật thì sao?

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Tiền là một chuyện, nhưng cô ta còn có không ít bí mật không thể để lộ ra ngoài…

Sáu giờ tối, như thường lệ, Kỷ Hòa bắt đầu livestream.

Cô không vội trả số tiền vi phạm hợp đồng, nhưng việc livestream xem bói đã trở thành thói quen khó bỏ. Nếu không làm, cô cảm thấy thiếu thiếu gì đó, không thoải mái.

Ngay khi livestream vừa mở, hàng loạt bình luận xuất hiện:

"Tôi tới đây!"

"Chị gái xinh đẹp, đến ôm cái nào!"

"Mắng Lưu Chí Lương cả buổi sáng rồi, giờ qua đây để thanh lọc tâm hồn."

"Hôm nay có ma không nhỉ? Nếu có thì chị nói trước nhé, để tôi còn che mắt lại!"

Kỷ Hòa chọn một tài khoản để lên sóng.

ID được chọn là Quan Sơn Nguyệt.

Màn hình xuất hiện hình ảnh hai cô gái trẻ, làn da trắng nõn, ánh mắt toát lên vẻ ngây thơ của sinh viên đại học. Một người cầm điện thoại chuyển tiền cho Kỷ Hòa, người còn lại lên tiếng:

"Chào chị, em họ Quan, còn bạn em họ Trần. Chị cứ gọi bọn em là Tiểu Quan và Tiểu Trần."

Tiểu Quan hơi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:

"Bọn em là sinh viên mới tốt nghiệp năm nay. Gần đây bọn em gặp phải một chuyện rất đáng sợ!"

Hóa ra, Tiểu Quan và Tiểu Trần là bạn cùng lớp đại học, ở chung một ký túc xá. Sau khi tốt nghiệp, cả hai may mắn trúng tuyển cùng một công ty, thế là quyết định thuê nhà ở chung.

Sau một tuần tìm kiếm, cuối cùng họ cũng thuê được một căn hộ ưng ý.

Tiền thuê khá rẻ, chỉ một nghìn tám trăm tệ một tháng, điện nước tính theo giá nhà nước. Nhược điểm duy nhất là căn hộ nằm trên tầng sáu nhưng không có thang máy, buộc phải leo bộ.

Dù vậy, với mức giá này mà có thể thuê được một căn hai phòng ngủ, một phòng khách thì vẫn rất đáng giá.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ bắt đầu từ lúc họ xem nhà.

Chủ nhà nói căn hộ có hai phòng ngủ, nhưng khi đến nơi, họ phát hiện ra có tới ba phòng ngủ. Trong đó, một phòng bị khóa kín. Chủ nhà giải thích rằng đó là nhà kho để đồ linh tinh, không cho thuê.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 121: Chương 121



Họ cũng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng ký hợp đồng.

Ngày đầu tiên dọn vào, họ phát hiện chủ thuê trước dán rất nhiều tờ giấy khắp nhà. Trên giấy có những hình vẽ kỳ lạ. Phải mất không ít công sức, cả hai mới gỡ hết chúng xuống.

Mọi thứ bình thường cho đến khi một tuần trôi qua, những chuyện kỳ quái bắt đầu xuất hiện.

Hôm đó, Tiểu Trần xuống lầu lấy đồ ăn khuya, chỉ còn Tiểu Quan ở nhà.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng động phát ra từ căn phòng bị khóa.

Âm thanh rất nhỏ, giống như… tiếng người nói chuyện.

Tiểu Quan là người khá gan dạ, cô lặng lẽ đến gần, áp tai vào cánh cửa để nghe thử.

Quả nhiên, bên trong có tiếng trò chuyện, là giọng của mấy ông cụ lớn tuổi.

Một giọng nói cất lên:

"Lão Dư ở căn số ba có cháu rồi mà vẫn còn đi tìm loại phụ nữ đó. Kết quả là bị vợ bắt gặp, rồi bị đuổi đánh tận ba con đường."

Một giọng khác cười khẽ:

"Chẳng trách mấy hôm nay cứ nghe nhà họ cãi nhau, thì ra là vì chuyện này."

Rồi lại một giọng nữa chen vào:

"Đang đánh bài mà, sao cứ nói chuyện mãi thế?"

Ngay sau đó là âm thanh xào bài, tiếng quân bài được xếp lại lách cách.

Tiểu Quan nghe xong thì mơ hồ.

Tại sao mấy ông cụ này lại vào căn phòng kia chơi bài chứ?

Cô nghi hoặc áp tai sát vào cửa hơn để nghe rõ.

Ngay lập tức, một giọng nói trầm thấp vang lên, như thể có người đứng ngay sau cánh cửa, ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng hỏi:

"Tôi bắt chước có giống không?"

Giọng điệu ấy… như thể đang nhại lại chính lời của những người bên trong.

Trên màn hình livestream, Tiểu Quan rùng mình, hạ giọng bắt chước lại câu nói ấy:

"Tôi bắt chước có giống không?"

Dưới ánh đèn nhấp nháy đầy bất an, căn phòng bỗng vang lên một tiếng "bụp", rồi rơi vào bóng tối hoàn toàn.

Tiểu Quan ngồi trước màn hình, có chút bất lực:
"Tiểu Trần, cậu đừng đùa nữa, mau bật đèn lên đi. Tớ bị dọa sợ gần chết rồi đây này!"

Thế nhưng, ngay sau đó, giọng nói run rẩy của Tiểu Trần vang lên:
"Tớ… tớ không có. Không phải cậu tắt đèn sao?"

Trong màn đêm, ánh sáng ấm áp từ màn hình điện thoại hắt ra, soi rõ khuôn mặt tái nhợt của hai cô gái.

Con ngươi Tiểu Quan co rút lại, giọng nói trở nên hoảng loạn:
"Không phải tớ đang nói chuyện với streamer sao? Sao tớ có thể tắt đèn được chứ?"

Tiểu Trần nuốt khan một ngụm nước bọt:
"Tớ cũng không hề động vào công tắc… không phải công tắc đèn nằm ở đầu giường sao?"

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng đến mức khiến người ta nghẹt thở.

[!!!]

[Chạy ngay đi!]

[Tống Dật thích ăn bánh ngọt khoai tây: Đừng dọa tôi! Không phải là ‘thứ đó’ tìm đến thật rồi chứ?]

[Đừng quản tôi nữa: Hai chị gái còn ngồi đó làm gì? Chạy mau đi!]

Nhìn thấy những dòng bình luận hoảng loạn dày đặc trên màn hình, Tiểu Quan và Tiểu Trần rùng mình, lập tức hoàn hồn rồi lao thẳng về phía cửa.

Tiểu Trần vội vã bật đèn pin.

Và ngay khi ánh đèn pin vừa lóe lên, toàn bộ hệ thống đèn trong phòng cũng sáng trở lại.

Hai người đứng sững lại, Tiểu Trần nuốt nước bọt, hạ giọng hỏi:
"Không… không sao rồi à?"

Có ánh sáng, Tiểu Quan cũng bình tĩnh hơn đôi chút. Cô hướng về phía màn hình, dè dặt hỏi:
"Streamer, chuyện vừa rồi… có phải là do ma quỷ làm không?"

Đối phương thản nhiên đáp:
"Không phải, chỉ là mất điện thôi."

Lời vừa dứt, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

"Hai vị, thật lòng xin lỗi. Vừa rồi hệ thống điện của khách sạn gặp một chút sự cố, nhưng bây giờ đã khôi phục rồi. Mọi người có cần hỗ trợ gì không?"

Tiểu Quan và Tiểu Trần nhìn nhau một lúc lâu, rồi Tiểu Quan mới cố lấy lại bình tĩnh, đáp khẽ:
"Không sao đâu ạ."

[Hoa Chức: Cúp điện đúng lúc quá nhỉ? Kịch bản phim cũng không dám trùng hợp thế này đâu.]

[Nghiêm Vô Khánh: Ban đầu tưởng là chuyện kinh dị, ai ngờ lại là phim hài phi logic, haha.]

[Thịt viên Gaza: Chẳng trách streamer lại bình tĩnh như vậy, hóa ra chẳng có con ma nào cả.]

[Bớt quản tôi đi…: Lầu trên không hiểu rồi! Kỷ Hòa của chúng ta không sợ gì hết, gặp ma hay không thì vẻ mặt vẫn vậy thôi. Muốn đoán cảm xúc của cô ấy? Đừng mơ!]

Tiểu Quan cười gượng:
"Sau chuyện đó, tớ và Tiểu Trần không dám quay về căn hộ nữa. Hai hôm nay phải thuê tạm khách sạn. Tớ nghĩ… có lẽ nên tìm một nơi khác để thuê thôi."

Cô ngập ngừng một lát rồi nhìn vào màn hình, giọng nói pha lẫn chút sợ hãi:
"Chị Kỷ Hòa… rốt cuộc căn hộ bọn em thuê có vấn đề gì vậy?"

Tiểu Trần cũng ghé lại gần, sắc mặt vẫn tái nhợt. Cô nhát gan hơn Tiểu Quan, nếu chuyện hôm đó xảy ra với cô, có lẽ giờ cô đã nhập viện rồi.

Kỷ Hòa điềm tĩnh hỏi:
"Trong căn hộ đó, có phải có một cái lồng chim treo gần cửa sổ, bên cạnh là một chiếc ghế dựa không?"

Tiểu Quan giật mình:
"Đúng, đúng! Cái lồng chim đó cũng treo ngay cạnh cửa sổ!"

Hôm đó, Tiểu Quan bị dọa cho một trận mất hồn vì giọng nói kỳ quái trong phòng. Đến khi Tiểu Trần về, cô đã kể lại sự việc, không ngờ sắc mặt Tiểu Trần còn tái hơn cả cô.

Tiểu Trần run rẩy nói rằng, sáng hôm đó, cô cũng nghe thấy những tiếng nói thì thầm trong phòng, giống như giọng của ba ông lão đang đánh mạt chược ở một nơi rộng lớn.

Sợ thì sợ, nhưng Tiểu Quan lại tò mò muốn biết rốt cuộc căn phòng đó có bí mật gì. Sáng hôm sau, cô liền gọi thợ khóa đến mở cửa.

Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra—bên trong hoàn toàn trống rỗng.

Không có bất kỳ đồ đạc nào, ngoài một chiếc lồng chim và một cái ghế dựa cũ kỹ.

Nó chẳng hề giống một nhà kho chứa đồ linh tinh như chủ nhà nói.

Vì chuyện này, họ đã tranh cãi với chủ nhà một trận lớn. Đối phương ăn nói rất mập mờ, chỉ khăng khăng rằng căn hộ là của anh ta, dù có để đồ hay không thì đó vẫn là nhà kho.

Hợp đồng thuê nhà là một năm, đặt cọc một tháng, trả trước ba tháng. Họ mới ở chưa được nửa tháng, nhưng khi đề nghị trả lại tiền để dọn đi, chủ nhà không chịu.

Không những thế, hắn còn lớn tiếng nói:
"Hai người tự ý gỡ bỏ giấy dán trên tường, mới gây ra tình trạng này! Tôi còn chưa bắt hai người bồi thường là may rồi!"

Hai cô gái trẻ vừa mới ra trường, làm sao cãi lại gã chủ nhà ranh ma? Cuối cùng, họ chỉ có thể dọn ra ngoài, chấp nhận mất tiền cọc, rồi tìm cách khác.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 122: Chương 122



Tiểu Quan hơi do dự, rồi nói:

"Mấy ngày nay bọn em cũng đã đi xem thử vài căn hộ khác, nhưng giá thuê đều hơi đắt. Nếu streamer có thể giúp giải quyết con ma trong nhà, thì bọn em có thể tiếp tục ở lại đó..."

Kỷ Hòa khẽ lắc đầu, chậm rãi nói:

"Không phải thứ gì có thể nói tiếng người cũng là ma. Trong ‘Sơn Hải Kinh’ có ghi chép về một loài chim trông giống cú mèo, lông xanh, mỏ đỏ, có thể bắt chước tiếng người. Nó có tên là..."

“Là con vẹt!”

Tiểu Trần bất ngờ cắt ngang, giành nói trước.

Tiểu Quan sững sờ, kinh ngạc hỏi lại:

"Vậy thứ dọa tớ chỉ là một con vẹt thôi sao? Nhưng nếu vậy thì con vẹt này cũng giỏi quá đi, ngay cả cách nói và giọng điệu của con người mà nó cũng có thể học được. Giống như biết nói tiếng bụng vậy!"

Kỷ Hòa gật đầu, giải thích:

"Con vẹt này đã mở linh trí, nên đương nhiên là giỏi rồi. Hai người thử gọi điện thoại hỏi chủ nhà đi, có lẽ trước đây phòng đó là của ông ngoại chủ nhà, còn con vẹt kia chính là do ông ấy nuôi."

Tiểu Trần vội vàng lấy điện thoại gọi cho chủ nhà, kể lại toàn bộ sự việc.

Nhưng điều kỳ lạ là chủ nhà chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên. Hóa ra, những hàng xóm xung quanh đều biết chuyện ông ngoại anh ta từng nuôi một con vẹt.

Chỉ là... những lời tiếp theo của Kỷ Hòa lại khiến chủ nhà đột nhiên im bặt, giọng nói mang theo một chút hoảng sợ.

"Sau khi ông ngoại anh qua đời, con vẹt đó cũng biến mất không dấu vết. Nhưng gia đình các anh lại thường xuyên nghe thấy tiếng ông ngoại truyền ra từ căn phòng đó, đôi khi còn xen lẫn giọng nói của những người khác nữa. Các anh cho rằng nhà mình bị ma ám, nên đã mời người đến làm phép, còn dán bùa kín cả căn nhà."

Đầu dây bên kia, chủ nhà hít vào một hơi lạnh, rồi cất giọng đầy nghi hoặc:

"Sao cô biết chuyện này? Trước đây, sau khi dán bùa thì mọi thứ đã yên ổn. Ai mà ngờ hai cô gái đó lại gỡ hết xuống... Nếu giờ muốn mời đạo trưởng đến dán lại thì phải tốn thêm cả mấy nghìn tệ nữa đấy!"

Chủ nhà bắt đầu lầm bầm than trách.

Tiểu Quan và Tiểu Trần lúng túng nhìn nhau, không ngờ những tờ giấy mà họ tùy tiện bóc xuống lại là bùa trấn yểm.

Kỷ Hòa thở dài, nghiêm túc nói:

"Số bùa đó thực ra không có tác dụng gì cả. Con vẹt này đã mở linh trí, nhưng không thể xem nó là quỷ quái. Nó vẫn thường xuyên ở trong căn phòng đó, nói chuyện không phải để dọa người, mà là vì nó nhớ chủ nhân của mình. Tôi đoán rằng trước đây ông ngoại anh rất yêu quý con vẹt này, hai người họ có lẽ thường xuyên ngồi bên nhau, cùng ngắm cảnh ngoài cửa sổ."

Lời nói của Kỷ Hòa khiến chủ nhà bỗng chốc rơi vào trầm tư.

Một hồi lâu sau, anh ta mới nhẹ giọng đáp:

"... Đúng vậy. Ông ngoại tôi không thích ra công viên trò chuyện với những người già khác, cũng chẳng hay đi dạo phố. Ông ấy thích ngồi trong phòng, tựa bên cửa sổ, trên tay cầm một quyển sách, yên tĩnh ngắm nhìn bên ngoài."

Giọng chủ nhà như đang chìm trong hồi ức.

"Con vẹt đó được ông nhặt về vào một ngày rất bình thường. Từ khi có nó, ông không còn ngồi một mình nữa. Ngày nào ông cũng ôm quyển sách, vừa đọc vừa kể chuyện cho nó nghe."

"Nào ngờ, một ngày nọ, con vẹt đó đột nhiên cất tiếng nói."

"Nó lặp lại chính xác giọng của ông ngoại. Điều đó khiến ông vui đến mức không ngậm miệng được, còn gọi tất cả đám cháu về để khoe rằng con vẹt của mình biết nói. Ông còn nói, nó là con vẹt thông minh nhất trên đời."

Kỷ Hòa im lặng lắng nghe, chủ nhà thì tiếp tục nhớ lại.

"Ông ngoại và con vẹt đó ở bên nhau hai năm. Sau này, vì lý do sức khỏe, ông phải phẫu thuật ở cổ họng, từ đó nói chuyện rất khó khăn. Nhưng mỗi lần tôi về thăm, vẫn có thể nghe thấy tiếng ông kể chuyện trong phòng. Lúc đó tôi còn nghĩ, ông đối xử với con vẹt này tốt thật đấy."

"Đến ngày ông ngoại mất, con vẹt đó cũng xuất hiện."

Nói đến đây, giọng chủ nhà có chút nghẹn lại.

"Lúc ấy, tôi không biết nó ra khỏi lồng bằng cách nào, chỉ thấy trên mỏ nó có một vết thương, thậm chí còn đang rỉ máu. Nhưng lễ tang vừa kết thúc, nó đã biến mất không một dấu vết."

Một nỗi buồn nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.

Kỷ Hòa chậm rãi nói:

"Người kể chuyện sau này... không còn là ông ngoại của anh nữa."

Chủ nhà bỗng giật mình. Anh ta đột ngột nhận ra điều gì đó, giọng nói hơi run lên:

"Ý cô là... người kể chuyện đó chính là con vẹt sao?"

Chủ nhà ở đầu dây bên kia suýt chút nữa nhảy dựng lên. Một con vẹt biết nói thì không có gì lạ, nhưng việc nó kể chuyện, hơn nữa lại dùng giọng của ông ngoại anh ta để kể thì đúng là có phần đáng sợ.

Ngay lúc đó, bên ngoài cửa sổ vang lên một loạt âm thanh lộc cộc, giống như có ai đó đang gõ vào kính.

Tiểu Trần cau mày, nghi hoặc hỏi: "Tiếng gì vậy? Có người ngoài cửa sổ sao?"

Dứt lời, cô định tiến lên vén rèm để nhìn rõ hơn, nhưng Tiểu Quan vội vàng giữ tay cô lại.

"Chúng ta đang ở tầng mười… làm sao có ai ngoài cửa sổ được chứ?"

Lời vừa dứt, âm thanh gõ cửa sổ cũng biến mất. Thay vào đó, một giọng nói trầm khàn vang lên bên ngoài. Nghe kỹ thì đó là giọng của một người lớn tuổi.

"Bên trong có ai không? Mở cửa sổ giúp tôi với."
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 123: Chương 123



Tiếng sột soạt vang lên từ đầu dây bên kia, sau đó là giọng nói hoảng hốt của chủ nhà: "Đó là… giọng của ông ngoại tôi!"

Tiểu Quan và Tiểu Trần giật mình nhìn nhau. Ông ngoại của chủ nhà đã qua đời. Vậy chẳng lẽ, giọng nói ngoài cửa sổ kia là của… con vẹt?

Lúc này, giọng nói điềm tĩnh của Kỷ Hòa cất lên: "Đừng sợ, nó sẽ không làm hại hai người đâu. Nó chỉ muốn trò chuyện với chủ nhà thôi."

Nghe vậy, Tiểu Quan nuốt khan, gom hết dũng khí, cẩn thận vén một góc rèm cửa. Bên ngoài hơi tối, nhưng cô vẫn có thể thấy một cái bóng màu đỏ nhạt hiện rõ trước cửa sổ. Cô căng thẳng hít một hơi sâu, rồi chậm rãi nói: "Tao mở cửa, nhưng mày phải hứa là đừng dọa tao đấy nhé."

Dù có can đảm đến đâu, cô cũng không chịu nổi việc bị dọa liên tục như vậy.

Cánh cửa sổ mở ra. Một bóng đen vụt qua tầm mắt cô, mang theo tiếng vỗ cánh mạnh mẽ. Một cơn gió lướt ngang qua gò má Tiểu Quan, phảng phất mùi thơm tươi mát của cỏ cây. Con vẹt lượn một vòng trong phòng, rồi chậm rãi đậu xuống bàn.

Màu lông chủ đạo của nó là xanh ô liu, nhưng trước trán và trên cánh lại có những nhúm lông đỏ cam rực rỡ.

Cơ thể nhỏ bé của nó khẽ run lên, đôi cánh xòe rộng một lúc, rồi cụp lại.

Tiểu Trần vội bật video call, hướng điện thoại về phía con vẹt. Chủ nhà vừa nhìn thấy liền thốt lên: "Hồng Hồng!"

Đó là cái tên mà ông ngoại anh ta đã đặt cho con vẹt.

Hồng Hồng nghiêng đầu nhìn màn hình, rồi bất chợt vỗ cánh, lao đến trước điện thoại.

"Ông ngoại kể chuyện, ông ngoại kể chuyện."

Chủ nhà hoảng hốt lùi lại một chút, nhưng ngay sau đó nhận ra Hồng Hồng chỉ đang trong màn hình, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Giọng anh ta chùng xuống, có chút buồn bã: "Hồng Hồng, ông ngoại đi rồi."

Nghe vậy, Hồng Hồng đột ngột xù lông, vỗ cánh mạnh mẽ, giọng nói gấp gáp lặp đi lặp lại: "Ông ngoại chưa chết! Ông ngoại chưa chết!"

Dù gương mặt con vẹt không bộc lộ cảm xúc, nhưng giọng điệu cùng động tác của nó lại thể hiện rõ sự kích động.

[Niệm Niệm Tịch: Tại sao lại đặt tên là Hồng Hồng? Vì mấy nhúm lông đỏ trên người nó sao?]

[Quân Hữu Nam: Sao tôi cảm thấy con vẹt này có cảm xúc thật sự vậy? Hợp lý không?]

[Vọng Tử đóng hộp: Trong livestream của Kỷ Hòa chưa bao giờ có gì gọi là hợp lý cả!]

[Vọng Tử đóng hộp tặng 20 cái tên lửa.]

[Ông lớn Vọng Tử muôn năm! Dùng thực lực để ủng hộ cho Kỷ Hòa.]

[Tôi ngưỡng mộ sự giàu có của ông lớn Vọng Tử thật đấy!]

Chủ nhà lặng đi một lúc, rồi chậm rãi nói: "Hôm đó không phải mày cũng có mặt trong lễ tang của ông ngoại sao?"

Đôi cánh của Hồng Hồng chậm lại, không còn vỗ mạnh như trước.

Nó cúi đầu, đột nhiên buông một câu: "Ông già cứng đầu."

Chủ nhà nghe vậy thì khựng lại vài giây, sau đó bật cười: "Đúng là ông ngoại rất cứng đầu."

Nhà có ba phòng, nhưng ông ngoại lại nhất quyết chọn căn phòng nhỏ nhất. Phòng ấy không chỉ chật hẹp mà còn không có ánh nắng, buổi tối nằm ngủ còn bị tiếng xe chạy ngoài đường làm phiền. Mọi người đã khuyên ông nhiều lần, nhưng ông vẫn khăng khăng bảo căn phòng này tốt.

Hồng Hồng chớp chớp mắt, rồi vỗ cánh, cất lên một câu quen thuộc: "Về nhà thôi! Về nhà thôi!"

Vừa nghe câu nói của Hồng Hồng, lòng chủ nhà chợt nghẹn lại.

Anh ta bỗng nhớ ra, mỗi lần mình đến thăm ông ngoại, ông thường thò đầu ra ngoài cửa sổ, giơ tay vẫy vẫy. Khi đó, anh ta cứ nghĩ rằng ông ngoại nghe thấy giọng mình nên mới vẫy tay đáp lại. Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ không phải vậy...

Thực ra, ngày nào ông cũng ngồi trước cửa sổ không phải vì chờ nghe thấy tiếng ai, mà là để có thể nhìn thấy mọi người từ xa.

Bằng cách đó, ông có thể trông thấy họ sớm nhất có thể.

Khoé mắt chủ nhà dần đỏ hoe. Anh ta lẩm bẩm:

"Ông ngoại..."

"Ông già cứng đầu! Không uống sữa, bắt Hồng Hồng uống hết!"

Hồng Hồng đột nhiên lên tiếng, giọng điệu y hệt như ông ngoại anh.

Chủ nhà sững sờ:

"Sữa sao?"

Anh ta như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt thoáng dao động:

"Sữa mà tao mua cho ông, có phải mày uống hết không?"

Cơ thể Hồng Hồng khẽ run lên, sau đó nó lập lại bằng giọng điệu kiên quyết:

"Ông già cứng đầu không uống sữa!"

Chủ nhà thoáng ngẩn ra.

"Nhưng mỗi lần tao hỏi ông ngoại có cần mua gì không, ông đều nói: ‘Y cũ là được...'"

Anh ta thì thào như đang nói với chính mình.

Hồng Hồng tựa như đang trừng mắt nhìn chủ nhà qua màn hình, sau đó lại lặp lại:

"Ông già cứng đầu!"

Mặc dù chỉ là một buổi livestream, dù cách nhau qua màn hình điện thoại, nhưng cũng không thể ngăn cản một người và một con vẹt trò chuyện cùng nhau.

Tiểu Quan và Tiểu Trần đứng bên cạnh, nhìn nhau với vẻ mặt khó tả. Trong lòng họ bỗng dâng lên một suy nghĩ giống nhau—Hồng Hồng thực sự rất thông minh, nhưng cũng quá hài hước!

[Lần đầu tiên tôi thấy một con vẹt có thể nói chuyện ồn ào đến vậy!]

[Nhưng đúng là Hồng Hồng giỏi thật, không hổ danh là con vẹt đã mở linh trí!]

[Bài tập giúp tôi: Cái tên ‘Hồng Hồng’ chắc là bắt nguồn từ loài vẹt Ara rubrogenys. Loài này có nhúm lông đỏ trên trán, là động vật cần được bảo tồn. Hiện nay số lượng còn lại trên thế giới chưa đến một nghìn con.]

[Tóm lại là quý hiếm lắm đúng không? Nhưng sao lại có người vừa giới thiệu vừa “miệt thị chim” thế này? Buồn cười.jpg]

[Khoan đã… Hồng Hồng là động vật cần bảo tồn, lại mở linh trí, còn xuất hiện trên livestream. Liệu có ai định bắt nó không?]

Dưới sự dẫn dắt của Hồng Hồng, những câu chuyện về ông ngoại dần có lời giải đáp.

Cuối cùng, chủ nhà cũng đã hiểu rõ—ông ngoại của anh cố chấp đến mức nào.

Nhưng ngay lúc này, Hồng Hồng đột nhiên kêu lên:

"Đi đây! Đi đây!"

Chủ nhà giật mình, vội vàng gọi lại:

"Mày muốn đi đâu? Phòng của ông ngoại vẫn còn nguyên, mày có thể tiếp tục ở lại đó mà!"

Hồng Hồng lắc đầu, nhúm lông đỏ trên đầu cũng theo đó mà lay động.

"Không thể ở lại. Người xấu, nghiên cứu!"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 124: Chương 124



Giọng nó vang lên kiên quyết.

Kỷ Hòa khẽ cau mày, chậm rãi nói:

"Mày phải rời khỏi đây."

Hồng Hồng vỗ cánh một cái, như thể cảm nhận được gì đó. Nó không do dự thêm nữa, cất cánh bay thẳng ra ngoài cửa sổ.

"Hồng Hồng!"

Chủ nhà thất thanh gọi lớn.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng đột ngột bị đẩy mạnh ra.

Ba người đàn ông xông vào, đảo mắt nhìn quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Chết tiệt, lại để con vẹt đó bay mất rồi!"

Một trong số họ nghiến răng, giọng điệu đầy tức giận.

Dứt lời, cả ba lập tức lao ra ngoài, thậm chí không thèm đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.

Tiểu Quan và Tiểu Trần đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng dâng lên một cơn ớn lạnh.

Chỉ cần Hồng Hồng bay chậm thêm một giây thôi, có lẽ nó đã bị đám người này bắt lại rồi.

Tiểu Quan hoảng hốt hỏi:

"Streamer, bọn họ là ai vậy?"

"Người xấu."

Kỷ Hòa trả lời gọn lỏn, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn.

Lúc này, bên ngoài khách sạn, ba kẻ kia vừa lao ra ngoài thì đồng loạt dừng bước. Một người trong số họ hạ giọng:

"Đại ca, bây giờ phải tìm con vẹt đó kiểu gì đây? Nó quá thông minh, còn tự tháo cả máy theo dõi xuống nữa!"

Gã đàn ông đứng giữa nghiến răng:

"Chắc chắn nó chưa bay xa. Chia nhau ra tìm! Chỉ cần bắt được con vẹt đó, ba anh em ta ít nhất cũng kiếm được một trăm triệu!"

Nhưng ngay khi bọn chúng chuẩn bị hành động, tiếng còi xe cảnh sát đột ngột vang lên.

Cả ba vừa quay đầu lại đã thấy một nhóm cảnh sát bước xuống xe, tiến đến trước mặt họ.

"Mời ba người hợp tác điều tra. Chúng tôi nhận được tố cáo về hành vi săn bắt động vật hoang dã trái phép."

Gã cầm đầu biến sắc, vội vàng cãi:

"Cảnh sát à, chắc có hiểu lầm gì đó?"

"Hiểu lầm hay không, lên sở cảnh sát rồi nói."

Sau khi lục soát trên người bọn chúng, cảnh sát trầm giọng:

"Công cụ đầy đủ thế này mà còn bảo là hiểu lầm à?"

Không còn đường thoát, cả ba bị còng tay, áp giải lên xe cảnh sát.

Bên trong phòng livestream, Kỷ Hòa lặng lẽ nâng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Xem ra, cô lại vừa làm thêm một việc thiện trong ngày hôm nay.

Nhờ vào sự việc mà Tiểu Quan và Tiểu Trần gặp phải, cuối cùng chủ nhà cũng hiểu rõ những điều kỳ lạ xảy ra trong căn nhà của mình.

Để bày tỏ lòng cảm ơn, anh ta không chỉ miễn tiền thuê ba tháng mà còn hoàn trả cả số tiền họ đã chi để nhờ Kỷ Hòa xem bói. Sau khi mọi chuyện được giải quyết, chủ nhà cũng không quên người mà anh ta cần phải cảm ơn nhất.

Sau khi hỏi được địa chỉ phòng livestream của Kỷ Hòa, anh ta đã ngay lập tức tặng mười tên lửa cho cô, đồng thời hứa hẹn rằng khi có thời gian nhất định sẽ vào xem livestream và giúp cô quảng bá để nhiều người biết đến hơn.

Cuối cùng, chủ nhà còn mạnh dạn hỏi xin WeChat của Kỷ Hòa.

Hành động "mặt dày" này lập tức làm dấy lên một làn sóng phản ứng từ khán giả trong livestream.

"Anh hai à, đạo đức của anh ở đâu? Tôn nghiêm của anh đâu? Giới hạn của anh đâu? Và cuối cùng... địa chỉ nhà anh ở đâu thế? Có thể chia sẻ WeChat của streamer cho tôi không?"

"Tôi cũng muốn có WeChat của chị đẹp! Buông Kỷ Hòa ra, để tôi!"

"Thật quá đáng! Đợi tôi giành được suất kết nối live thì tôi cũng phải thêm WeChat của streamer mới được!"

Tuy nhiên, Kỷ Hòa khéo léo từ chối yêu cầu này.

Sau khi Tiểu Quan và Tiểu Trần rời đi, Kỷ Hòa không nói gì thêm mà lập tức kết nối với người tiếp theo.

Trên màn hình xuất hiện một ông chú hói đầu, đang ngồi trên ghế sofa, một tay cầm điện thoại, một tay cầm nửa chai bia uống dở. Trong phòng vang lên tiếng TV với giọng nói đầy phấn khích của bình luận viên.

Có vẻ như ông chú đã uống khá nhiều, gương mặt đỏ bừng, trông ngà ngà say.

Sau khi nhìn thấy gương mặt mình trên màn hình, ông ta chớp mắt, nhích người lại gần, nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi mới bừng tỉnh:

"Tôi được lên live rồi sao? Vợ ơi, mau đến đây xem này! Anh giành được suất lên live rồi!"

"Cái gì?"

Không lâu sau, một người phụ nữ với gương mặt còn dính sữa rửa mặt xuất hiện trước ống kính. Khi nhận ra mình đang hiện trên màn hình, cô ấy hét thất thanh, rồi ôm lấy cổ chồng:

"Anh mau chuyển tiền cho streamer đi! Hỏi xem con trai chúng ta có thể thi đậu đại học trọng điểm của thành phố không, em đi rửa mặt cái đã!"

Nói xong, cô vội vã chạy vào nhà vệ sinh. Không lâu sau, tiếng nước vang lên.

Ông chú liền chuyển tiền cho Kỷ Hòa, sau đó tiến sát màn hình hỏi:

"Streamer, con trai tôi nó..."

Chưa dứt lời, ông ta bất giác ợ một hơi bia. Tiếng bình luận viên trên TV vẫn vang vọng bên tai.

Chợt, ông ta dừng lại một lúc, rồi quay sang hỏi:

"Streamer, tôi muốn biết... khi nào đội bóng đá Hoa Hạ mới có thể vô địch thế giới?"

"..."

Đây là đang gây chuyện sao?

Kỷ Hòa lập tức muốn trả lại tiền xem bói.

Cô chần chừ, định rê chuột nhấn vào nút ngắt kết nối.

Nhưng trước khi kịp làm vậy, vợ của ông chú đã vội vàng lên tiếng:

"Anh hỏi linh tinh gì thế?" Cô ấy vỗ mạnh lên đầu chồng rồi quay sang Kỷ Hòa: "Streamer, cô đừng nghe ông ấy nói bậy. Ông ấy uống say rồi. Chúng tôi chỉ muốn hỏi xem con trai mình có đậu đại học trọng điểm của thành phố không thôi? Mấy ngày nữa mới có kết quả, nhưng một số trường đã bắt đầu nhận hồ sơ. Nếu không đậu, bọn tôi cũng biết đường mà tìm trường khác."

"Cậu ấy thi đậu rồi."

Kỷ Hòa nói xong thì nhanh chóng ngắt kết nối.

Chưa bao giờ cô gặp trường hợp nào như thế này trước đây.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 125: Chương 125



Dưới ánh đèn livestream, Kỷ Hòa khẽ xoa trán, khuôn mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Cô cầm chén trà lên, nhẹ giọng nói:

"Quẻ vừa rồi không tính. Tôi sẽ trả tiền lại cho hai người. Chúng ta tiếp tục kết nối với khán giả khác đi."

Màn hình nhanh chóng chuyển sang một khung hình mới. Một chàng trai trẻ tuổi, trông chỉ vừa đến tuổi trưởng thành, đang ngồi trước bàn. Cậu một tay cầm lọ tinh dầu đưa lên mũi ngửi, tay còn lại thao tác trên điện thoại, nhanh chóng chuyển khoản.

Giọng nói có phần mệt mỏi vang lên:

"Streamer, tôi tên là Ngụy Dương, dạo gần đây tôi có cảm giác mình bị quỷ ám!"

Cậu hít một hơi sâu, nhưng vẫn không thể chống lại cơn buồn ngủ đang kéo đến. Đầu dần nặng trĩu, mí mắt cứ như bị dính keo, vừa mở ra lại muốn khép lại ngay lập tức.

Không cam lòng, Ngụy Dương cắn mạnh môi mình rồi bất ngờ giơ tay… tự tát một cái thật mạnh.

"Chát!"

Tiếng động vang dội đến mức khiến khán giả trong phòng livestream cũng giật mình.

"Bộp bộp bộp…"

[“Tôi khâm phục! Một cú tát đầy quyết đoán!”]
[“Có khi nào là con ma làm không? Người bình thường ai lại mạnh tay với mình đến mức đó chứ?”]
[“Cậu ấy hít tinh dầu để giữ tỉnh táo à? Tôi còn tưởng đó là phương pháp trừ tà mới…”]

Ngụy Dương nhắm mắt một chút, sau đó cố mở ra, giọng nói khàn đi vì buồn ngủ:

"Streamer, mấy ngày nay rõ ràng tôi đã ngủ rất nhiều, nhưng mỗi khi tỉnh dậy vẫn thấy mệt mỏi không chịu nổi. Tôi nghi ngờ có thứ gì đó đang hút dương khí của tôi!"

Nói đến đây, cậu ấy ngáp dài một cái, mí mắt nặng nề cụp xuống.

"Không được rồi… tôi sắp ngủ mất…"

Dứt lời, Ngụy Dương chỉ kịp đặt ngay ngắn điện thoại lên bàn rồi… gục xuống, ngủ thiếp đi.

[Cả phòng livestream sững sờ.]

["Nói ngủ là ngủ liền luôn sao? Khả năng này đúng là lợi hại! Người bị mất ngủ chắc thèm lắm đây."]
["Nhưng sắc mặt cậu ấy vẫn rất hồng hào, không giống bị hút dương khí lắm…"]
["Khoan đã, hình như cậu ấy tỉnh rồi?"]

Màn hình hiển thị rõ ràng, Ngụy Dương lúc nãy còn đang ngủ say bỗng mở mắt ra.

Nhưng có gì đó… không đúng.

Ánh mắt cậu ấy trở nên sắc bén, kiên nghị hơn hẳn. Không thèm nhìn vào điện thoại, cậu đứng dậy, bước đến kệ sách, lật tìm gì đó. Chỉ chốc lát sau, Ngụy Dương quay lại bàn, trên tay cầm một quyển sách bài tập.

Cậu ấy mở sách ra, cầm bút lên, bắt đầu ghi chép như thể đang làm bài thi.

Bầu không khí trong phòng livestream đột ngột trở nên im lặng đến đáng sợ.

Chỉ còn tiếng bút sột soạt trên giấy vang lên.

Kỷ Hòa trầm ngâm nhìn màn hình. Trong mắt cô, có một bóng dáng mờ ảo đang đè lên cơ thể Ngụy Dương. Đó là một chàng trai trẻ mặc bộ đồ thể thao trắng xanh, trên cổ có một vết hằn đậm như dấu thắt. Cậu ấy không nhìn điện thoại, chỉ chăm chú giải đề, nét mặt nghiêm túc như đang ngồi trong phòng thi thực sự.

Kỷ Hòa thở dài, giọng nói trầm xuống:

"Ngụy Dương, tỉnh lại đi."



Trong một khoảng không tối đen, Ngụy Dương đột nhiên mở mắt.

Là ai đang gọi mình?

Khoan đã, đây là đâu?

Giọng nói kia như đến từ bốn phương tám hướng, lặp đi lặp lại trong đầu cậu.

—— "Ngụy Dương, tỉnh lại đi."

Một đoạn ký ức lóe lên. Cậu nhớ ra rồi! Cậu đang kết nối với Kỷ Hòa!

Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể Ngụy Dương đang cắm cúi viết bài đột nhiên run lên.

Bóng dáng mờ ảo trên người cậu cũng dần tan biến.

Cậu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, rồi mở ra lần nữa.

Ánh mắt cậu đã trở về như cũ.

Ngụy Dương hoang mang nhìn vào điện thoại, sau đó vội sờ lên người mình, như thể muốn xác nhận điều gì đó.

Đây là lần đầu tiên cậu tỉnh lại nhanh đến thế!

Cậu nuốt nước bọt, chậm rãi hỏi:

"Streamer… là cô gọi tôi dậy sao?"

Dưới bóng tối, Ngụy Dương không thể không nhận ra giọng nói quen thuộc kia là của ai.

Sau khi tỉnh lại, cậu sững người, chợt nhận ra đó chính là giọng của Kỷ Hòa.

Ngụy Dương khó chịu đưa tay gãi đầu, giọng đầy thắc mắc: "Chủ kênh, rốt cuộc cái thứ quỷ này là sao vậy?"

Vừa dứt lời, ánh mắt cậu vô tình liếc xuống bàn. Đột nhiên, cậu ngây người.

"Ủa? Cái gì đây? Vở bài tập số học cấp ba?" Ngụy Dương cau mày, lẩm bẩm, "Không phải nó vẫn ở trên kệ sách sao? Ai lại lấy nó ra thế? Mà khoan đã… Chữ viết này không phải của mình!"

Cậu cầm quyển vở lên, chợt phát hiện trong tay còn cầm theo một cây bút.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Kỷ Hòa lạnh nhạt đáp: "Lúc cậu ngủ, con ma đó đã xuất hiện và làm mấy chuyện này."

Nghe đến đây, Ngụy Dương trừng mắt kinh ngạc: "Giải đề á?"

Bên dưới livestream, hàng loạt bình luận hiện lên:

[Giúp tôi làm bài tập: Cái gì? Có loại ma quỷ thế này à! Đưa nó cho tôi đi, để nó làm bài tập cho tôi với!]

[Nhóc con Triều Sán: Không ngờ trên đời này lại có con ma chăm học… đúng là tấm gương sáng cho học sinh!]

[Chó của Trình Nhiễm: Tôi có hơi muốn khóc rồi đó, nó thật sự rất thích học!]

Ngụy Dương nhìn chằm chằm Kỷ Hòa, ánh mắt đầy nghi hoặc, như thể vẫn chưa thể tin nổi những gì đang diễn ra.

"Cậu ta… ngoài giải đề ra còn làm gì nữa không?"

Kỷ Hòa chỉ về phía kệ sách của cậu: "Cậu thử kiểm tra xem, không chỉ có mỗi quyển đó đâu, cậu ta viết đầy mấy quyển khác nữa."

Ngụy Dương nghe vậy, vội vàng chạy đến kệ sách, lật tìm từng quyển.

Ngoài vở số học, cậu còn thấy cả vở ngữ văn, tiếng Anh… từng trang giấy dày kín chữ, nhưng nét chữ lại không phải của cậu.

Lúc này, cậu hoàn toàn tin rồi.

Những quyển vở này vốn dĩ cậu định gom lại để bán, vì cậu đã thi đại học xong, chắc chắn không rảnh rỗi đến mức tự mình làm bài tập.

Vậy nếu không phải cậu viết, thì chỉ có thể là… con ma kia thôi!

Ngụy Dương nhìn chồng bài tập trước mặt, mặt mày đầy uất ức: "Cậu ta giải đề của tôi làm gì?"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 126: Chương 126



Làm thì làm, nhưng tại sao lại phải làm trong lúc cậu đang ngủ chứ? Không trách mấy hôm nay tay cậu cứ ê ẩm, lúc than thở với mẹ thì lại bị mắng là do chơi điện thoại nhiều.

Nhưng rõ ràng, thời gian chơi điện thoại của cậu còn không bằng thời gian ăn cơm nữa kìa!

Kỷ Hòa thở dài, bất lực hỏi: "Mấy ngày trước cậu đã làm gì?"

"Mấy ngày trước à?" Ngụy Dương cau mày, cố gắng nhớ lại.

Sau một lúc, cậu chợt nghĩ ra một chuyện.

Hôm đó, trước khi có điểm thi đại học, cậu và mấy người bạn cùng lớp về trường một chuyến.

Trong thư viện của trường có một chiếc ghế cũ nằm khuất ở góc, được mọi người gọi là ghế Học Thần.

Cái tên nghe rất trẻ trâu, chẳng ai biết từ khi nào nó xuất hiện hay vì sao lại có cái tên đó.

Thông thường, không ai ngồi lên nó cả, lâu ngày phủ đầy bụi. Nhưng cứ đến mùa thi, sẽ có học sinh mang theo đủ loại đồ cúng bái, quỳ lạy trước ghế, cầu mong được học thần phù hộ.

Ngụy Dương vốn chẳng tin mấy chuyện này, nhưng mấy đứa bạn lại nói rằng học ba năm mà chưa từng lạy ghế Học Thần thì quá phí phạm, sắp biết điểm thi rồi, nhất định phải thử một lần.

Thế là cả nhóm hùa theo nhau, ai cũng chuẩn bị lễ vật, chỉ riêng Ngụy Dương là tay không đến đó.

Trước ghế bày đầy những món đồ linh tinh của những người đến trước, nhìn qua cũng biết đã có không ít học sinh từng quỳ lạy ở đây.

Đám bạn thân của cậu vừa nói vừa cười, sôi nổi đặt đồ xuống, cúi lạy rất thành tâm.

Nhưng Ngụy Dương thì chỉ đứng một bên, hờ hững khoanh tay nhìn, trong lòng thầm cười nhạo.

Cậu cũng xem như là một học sinh xuất sắc, luôn tin vào nỗ lực của bản thân hơn là dựa vào mấy thứ thần thánh hư vô này.

Hơn nữa, cậu rất có lòng tin với điểm thi của mình, chẳng cần phải cầu khấn gì cả.

Và đúng như cậu dự đoán, khi điểm thi công bố, cậu xếp hạng ba toàn thành phố, thậm chí còn lọt vào top mười toàn tỉnh.

Kể xong, Ngụy Dương nhíu mày, nhìn Kỷ Hòa đầy nghi hoặc: "Chủ kênh, chuyện tôi bị ma nhập có liên quan đến chuyện này sao?"

Kỷ Hòa gật đầu, ánh mắt có chút thương cảm: "Liên quan rất lớn. Vì cậu không lạy nên cậu ta mới để ý đến cậu."

Ngụy Dương trợn mắt, miệng há hốc.

Gì kỳ vậy?

Chỉ vì mình không quỳ lạy mà bị con ma nhập vào để làm bài tập?

Kỷ Hòa nhìn thẳng vào màn hình, giọng nói trầm ổn nhưng không giấu được sự chắc chắn:

"Đồng phục trường các cậu có màu xanh trắng, trước ngực có logo hình hải âu, đúng không?"

Ngụy Dương hơi giật mình, nhưng vẫn gật đầu xác nhận. Cậu mở tủ lấy ra một chiếc quần xanh và áo trắng, giơ lên trước ống kính:

"Đúng vậy, đây là đồng phục trường tôi."

Kỷ Hòa khẽ nhíu mày: "Vậy thì con ma kia… chính là học sinh của trường cậu."

"Trường bọn tôi?"

Ngụy Dương sửng sốt, tròn mắt nhìn màn hình.

Con ma bám lấy cậu… lại là học sinh cùng trường.

["Thế này tính ra cũng có duyên quá ha."]
["Học sinh trường chuyên mà cũng bị ma quấn lấy hả? Ai nói thành tích cao thì được miễn vận xui nào?"]
["Khoan đã, đây có phải là trường trung học Tiêu Dương không? Trường này nổi tiếng lắm, tỷ lệ đậu đại học những bảy mươi phần trăm, ba mươi phần trăm còn lại thì du học. Nếu Ngụy Dương có thể lọt vào top mười toàn trường thì thực lực không phải dạng vừa đâu."]

Ngụy Dương vô thức gãi đầu, vẫn còn chưa tiêu hóa hết thông tin:

"Nhưng tôi chưa từng nghe nói trong trường có ai mất cả? Ít nhất là trong ba năm tôi học ở đó, không có chuyện gì xảy ra… Có khi nào người này mất từ trước không?"

Kỷ Hòa gật đầu, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo một tia lạnh lẽo:

"Cậu ta treo cổ chết."

Ngụy Dương bỗng dưng run lên, một ký ức mơ hồ thoáng qua đầu cậu.

"Khoan đã…" Cậu nhíu mày, cố lục lọi trí nhớ. "Tôi nhớ lúc học lớp mười từng nghe đàn anh đàn chị kể… Đúng rồi! Đó là một đàn anh lớp mười hai! Nghe nói một đêm trước kỳ thi đại học, anh ấy đã tự sát trong nhà… cũng là treo cổ!"

Cậu nuốt nước bọt, một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu.

"Cái ghế kia… không lẽ là cái ghế mà đàn anh ấy từng ngồi?"

Nhớ đến chuyện có bao nhiêu người đã quỳ lạy chiếc ghế đó, Ngụy Dương bất giác rùng mình.

Cậu vươn tay kéo camera lại gần, gấp gáp hỏi:

"Chủ kênh! Vậy tôi phải làm sao để mời đàn anh ấy rời đi? Tôi có cần lạy một cái không? Hay là phải đốt nhang đèn?"

Có vẻ như Ngụy Dương không phải người mới xem livestream của Kỷ Hòa, cậu đã có chút kinh nghiệm đối phó với chuyện tâm linh.

Nhưng lần này, Kỷ Hòa lắc đầu:

"Tình huống của cậu không giống lần trước. Khi đó là oán linh, nhưng lần này, cậu chỉ gặp một người mang theo chấp niệm."

"Chấp niệm?" Ngụy Dương nhíu mày.

Kỷ Hòa giải thích: "Tôi sẽ gửi cho cậu vài lá bùa. Khi nào nhận được thì gọi cho tôi, tôi sẽ hướng dẫn cách giải quyết. Còn trong thời gian chờ đợi, nếu không muốn cậu ta xuất hiện, cậu có thể thử một cách khác."

"Cách gì?"

"Cậu làm bài tập nhiều vào."

"Hả?"

"Chấp niệm của cậu ta là giải đề. Nếu cậu làm bài tập, cậu ta sẽ không cần mượn cơ thể của cậu để làm nữa."

Ngụy Dương há hốc miệng, cả người cứng đờ. Một giây sau, cậu vô lực nhắm mắt lại, ngửa đầu than trời.

Trời ơi! Cậu đã vất vả chịu đựng suốt ba năm cấp ba, vừa mới thi đại học xong, còn chưa kịp tận hưởng kỳ nghỉ, giờ lại phải tiếp tục giải đề? Đây là nỗi đau gì chứ!

["Nhóc con, cố lên! Chơi game một tiếng, cũng chỉ là chơi thôi. Nhưng giải đề một tiếng, là một tiếng tri thức! Cậu đang góp phần xây dựng tương lai đất nước đấy, cố gắng lên!"]
["Xin lỗi chứ, tôi thấy cậu khổ nhưng tôi vẫn muốn cười! Ai lại chuẩn bị vào đại học mà vẫn phải làm bài tập cấp ba như cậu chứ!"]
["Anh trai Ngụy Dương ơi, nếu anh làm mấy bài kia chán rồi thì làm bài tập của em đi, nhé?"]
["Ha ha ha, bình luận trên đỉnh quá!"]
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 127: Chương 127



Ngụy Dương mím môi, ấm ức ngắt kết nối.

Theo như lời của Kỷ Hòa, trước khi giải quyết xong chuyện này, cậu phải tuân theo thời gian biểu nghiêm ngặt của thời cấp ba—học từ sáng đến tối, không được lơ là một giây phút nào.

Nếu tính theo lịch trình đó… thì bây giờ cậu đang trong giờ tự học buổi tối.

Khi mẹ Ngụy gõ cửa bước vào, bà bất ngờ khi thấy con trai mình đang ngồi ngay ngắn trước bàn học, chăm chú giải đề thi.

Bà vội bước đến, đặt mu bàn tay lên trán cậu kiểm tra nhiệt độ.

Vẫn bình thường.

Không sốt… nhưng mà…

"Con ơi, tối muộn thế này rồi, sao còn ngồi làm bài vậy?"

Ngụy Dương nghiến răng nghiến lợi, cố nén cơn bực tức mà trả lời: "Mẹ, con đang học vì tương lai của đất nước! Mẹ đừng quấy rầy con!"

Khóe miệng mẹ Ngụy co giật. Bà nhìn chằm chằm cậu con trai mới thi đại học xong, lòng thầm nghĩ—chẳng lẽ thi xong rồi thì phát ngốc luôn sao?

Trong buổi livestream, Kỷ Hòa tiếp tục kết nối với người tiếp theo.

Màn hình hiện lên một gương mặt trang điểm đậm đến mức khó mà không gây chú ý.

Lông mày kẻ đen đậm, mắt đánh khói dày như có hai quầng thâm, môi son đỏ bóng loáng, hai má cũng hồng đậm chẳng kém. Đặc biệt hơn cả là mái tóc dài được nhuộm thành bảy màu rực rỡ.

Dù trang điểm có phần lòe loẹt, nhưng đôi mắt cô gái ấy vẫn trong veo, không chút u tối.

Bình luận trong livestream bắt đầu nổ ra:

[Trang điểm kiểu này… có hơi hip hop nhỉ?]

[Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn có người nhuộm tóc bảy màu? Tôi không hiểu nổi…]

[Mặc dù không nên trông mặt mà bắt hình dong, nhưng… nhìn kiểu trang điểm này tôi thật sự không biết nói gì luôn.]

Kỷ Hòa lắng nghe âm thanh qua điện thoại rồi ngẩng lên, ánh mắt chạm vào đôi mắt trong trẻo của cô gái trong màn hình.

Cô gái lên tiếng, giọng nói tuy chói tai nhưng lại hơi run rẩy:

"Chủ kênh, cô có thể giúp tôi tìm người thân không?"

Cô đang ngồi trên một chiếc ghế dài trong công viên, phía xa có vài trò chơi dành cho trẻ nhỏ, xung quanh là những bụi cây. Dù cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng đôi môi cô vẫn khẽ co giật, như thể đang phải chịu đựng điều gì đó.

Bất ngờ, một viên đá bay thẳng vào màn hình, đập mạnh vào trán cô gái.

Một vết thương lập tức xuất hiện, máu rỉ ra, vầng trán cũng nhanh chóng sưng lên.

"Mẹ ơi! Con đánh trúng mụ phù thủy xấu xa kia rồi!"

Một giọng trẻ con vang lên, theo sau là tiếng trách mắng:

"Tiểu Vũ! Con làm gì thế hả?"

Người phụ nữ tên Sở Tử Oánh quay đầu lại, nhìn thấy con trai mình vừa gây họa. Nhưng khi ánh mắt cô lướt qua cô gái bị thương, cô chợt sững người.

Lúc nãy, cô vừa đưa hai đứa con đi xem phim về, trong phim cũng có một mụ phù thủy trang điểm đậm giống hệt cô gái này.

Thêm nữa, bây giờ trời đã tối, ánh sáng mờ ảo khiến khung cảnh càng trở nên kỳ quái. Không khó hiểu khi con trai cô lại có phản ứng như vậy.

Cô vội vàng lấy khăn giấy đưa cho đối phương, đồng thời nhéo tai con trai:

"Mau xin lỗi chị đi!"

"Mẹ ơi, đây là mụ phù thủy xấu xa mà, sao con phải xin lỗi?"

Sở Tử Oánh giận dữ đánh nhẹ vào mông con trai: "Đây chỉ là cách trang điểm thôi! Không phải phù thủy gì cả! Con làm chị bị thương rồi, còn không xin lỗi?"

Bị đánh mấy cái, cậu bé Tiểu Vũ mới hiểu ra vấn đề. Cậu cúi đầu lí nhí:

"Chị… Em xin lỗi… Em không cố ý làm chị bị thương đâu."

Cô gái ngồi trên ghế dài khẽ lắc đầu, lấy khăn giấy che vết thương lại:

"Không sao đâu. Là do chị làm em sợ mà."

Sở Tử Oánh thấy cô c*n m** d***, cơ thể hơi run rẩy, nghĩ rằng vết thương quá đau nên do dự một lúc rồi nói:

"Hay là để chúng tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra nhé? Gần đây có một bệnh viện, cũng không xa lắm đâu."

Lúc nghe thấy hai chữ "bệnh viện", ánh mắt người phụ nữ khẽ lóe lên, rồi cô nhẹ nhàng lắc đầu.

"Tôi... không đi bệnh viện."

Giọng nói của Kỷ Hòa đột nhiên vang lên từ điện thoại:

"Đi bệnh viện với cô ấy đi, cô sẽ tìm được người thân của mình."

Người phụ nữ sững sờ, ánh mắt dừng lại trên màn hình điện thoại. Đôi mắt màu hổ phách của Kỷ Hòa phản chiếu trong ánh sáng, sâu thẳm tựa như đại dương bao la.

Cô như thấy chính mình đang trôi dạt trên một con thuyền nhỏ giữa biển cả, không phương hướng, không nơi nương tựa. Nhưng dần dần, cơn đau trong cơ thể cô cũng nhẹ đi.

Lúc này, Sở Tử Oánh mới chú ý đến chiếc điện thoại trong tay người phụ nữ vẫn đang mở livestream.

Ngay khi cô định hỏi chuyện gì đang xảy ra, giọng nói của Kỷ Hòa tiếp tục vang lên:

"Làm phiền cô đưa cô ấy đến bệnh viện. Cô ấy đang bị bệnh, rất nặng."

Sở Tử Oánh giật mình nhìn vào màn hình. Gương mặt xinh đẹp của Kỷ Hòa hiện lên rõ ràng trong livestream.

"Ồ... được."

Cô đồng ý theo bản năng.

Mãi đến khi đã đưa người phụ nữ đến bệnh viện, Sở Tử Oánh mới chợt nhận ra:

"Khoan đã... vừa nãy, người đó... có phải là Kỷ Hòa không?"

Cô có xem livestream của Kỷ Hòa, nhưng lúc ấy, sự việc diễn ra quá nhanh khiến cô chưa kịp phản ứng.

Sở Tử Oánh quay sang nhìn người phụ nữ, nghi hoặc hỏi:

"Vừa nãy cô kết nối livestream với Kỷ Hòa sao?"

Người phụ nữ gật đầu.

Sau khi làm thủ tục lấy số khám bệnh, Sở Tử Oánh mới biết tên cô ấy là Tô Y Y.

Bác sĩ nhanh chóng đưa Tô Y Y đi kiểm tra, còn Sở Tử Oánh thì chờ bên ngoài. Một lát sau, tiếng bước chân vang lên.

Cô giương mắt nhìn, liền thấy một cô gái trẻ với gương mặt non nớt bước ra.

Sở Tử Oánh thoáng sửng sốt:

"Tô Y Y?"

Cô không dám tin, nhưng ánh mắt của cô gái trước mặt lại vô cùng quen thuộc.

Tô Y Y nhỏ giọng đáp:

"Ừm."
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 128: Chương 128



Cô có vẻ mất tự nhiên, đưa tay vuốt nhẹ lên mặt mình rồi cúi đầu:

"Có phải... mặt tôi trắng quá không? Nhìn rất xấu à?"

"Rất đẹp mà, nhưng mà..."

Sở Tử Oánh khẽ nhíu mày.

Đúng là trắng đến mức... có hơi đáng sợ.

Làn da trắng bệch đến mức gần như trong suốt, kết hợp với gương mặt không trang điểm, làm cô ấy có một cảm giác kỳ lạ.

Nhìn kĩ lại, đôi mi cong dài của Tô Y Y khiến Sở Tử Oánh cảm thấy có chút quen mắt.

Đúng lúc đó, phía sau vang lên tiếng bước chân.

Chồng cô đến rồi.

Sở Tử Oánh theo phản xạ quay đầu lại, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy chồng mình, suy nghĩ trong đầu cô bỗng trở nên rõ ràng.

Cô đột nhiên trợn tròn mắt, quay phắt lại nhìn Tô Y Y.

Càng nhìn, trái tim cô càng đập mạnh.

Sao... sao Tô Y Y lại giống hệt mẹ chồng cô hồi trẻ đến thế?

Trong livestream, người xem vẫn còn đang bàn tán.

"Sao chủ kênh lại đột ngột ngắt thế? Chẳng phải vẫn chưa bói cho người kia sao?"

"Tại sao lại nói cô ấy bị bệnh rất nặng chứ? Rõ ràng chỉ bị thương nhẹ ở đầu thôi mà? Chủ kênh nói nghiêm trọng vậy, làm tôi thấy bất an quá..."

"Thế là hết rồi à? Hôm nay livestream ngắn quá!"

Kỷ Hòa nhìn thời gian, còn chưa đến tám giờ.

Quả thật, so với mọi khi, hôm nay cô kết thúc sớm hơn.

Cô hơi do dự, không biết có nên tiếp tục livestream không thì một thông báo nhảy ra.

Là một lời mời PK từ một streamer khác trên cùng nền tảng.

Hệ thống hiển thị: Streamer Tú Tú muốn PK với bạn. Nếu đồng ý, xin hãy nhấn chuyển tiếp.

PK sao?

Kỷ Hòa nhớ lần trước tham gia PK, đối phương đã giúp cô kiếm được kha khá tiền.

Nhưng hiện tại, cô cũng không quá thiếu tiền, có vẻ như cũng không cần thiết phải PK để tăng thu nhập.

Cô định bỏ qua, nhưng bên kia liên tục gửi lời mời, không chịu từ bỏ.

Tin nhắn riêng cũng tới.

[Tú Tú: Chị gì ơi, PK không? Tôi thấy số lượng fan của cô sắp đạt ba trăm ngàn rồi, lúc đó có thể ký hợp đồng với công ty. Chủ đề tâm linh không có quá nhiều người xem đâu, PK với tôi có lợi cho việc tăng fan của cô đó.]

Kỷ Hòa nhìn tin nhắn, suy nghĩ một chút.

Nói cũng có lý.

Cô bấm chấp nhận.

Ngay lập tức, hệ thống thông báo: Kỷ Hòa và streamer Tú Tú đã kết nối PK.

Màn hình livestream thay đổi, cả hai xuất hiện chung một khung hình.

Người xem lũ lượt kéo đến, suýt chút nữa làm phòng livestream bị sập.

Những ai theo dõi chủ đề tâm linh của Kỷ Hòa thì không cần bàn đến, nhưng Tú Tú lại là một streamer nổi tiếng trong lĩnh vực ca hát, nhảy múa.

Hai người họ theo đuổi hai phong cách hoàn toàn khác nhau, theo lý mà nói thì có lẽ năm trăm năm cũng chẳng liên quan đến nhau. Vậy mà hôm nay lại đột ngột mở PK (đấu livestream), bảo sao không thu hút sự chú ý của mọi người cho được?

Bình luận ào ào hiện lên:

[Mèo con lông dài]: "Quào! Cả hai cô gái này đều xinh đẹp quá!"

[Khoai thơm ngon]: "Một người chuyên ca hát nhảy múa, một người chuyên xem bói. Không biết họ PK kiểu gì đây?"

[Duy Ngã]: "Chuyện gì đây? Tôi cứ tưởng chủ kênh sắp tắt livestream rồi, ai ngờ lại mở PK?"

[Ha ha]: "Có thể thấy mặt Kỷ Hòa là tôi mãn nguyện rồi!"

[Fan Kỷ Hòa]: "Tú Tú có năm trăm nghìn fan, gấp mấy lần chị Kỷ Hòa. Liệu có khi nào Kỷ Hòa thua không?"

[Tôi tin tưởng]: "Không thể nào! Tôi tin chị Kỷ Hòa nhất định sẽ thắng!"

Trong khi mọi người đang bàn tán sôi nổi, Tú Tú thở hổn hển lên tiếng chào hỏi Kỷ Hòa:

"Xin chào chị gái, chờ tôi một chút nha! Tôi đi rót ly nước đã."

Tú Tú tất nhiên biết Kỷ Hòa. Streamer trên nền tảng Sa Ngư này chỉ có mấy người nổi bật, mà dạo gần đây, Kỷ Hòa liên tục xuất hiện trên tin tức hệ thống. Hơn nữa, bối cảnh của cô cũng khá đặc biệt, khiến ngay cả trong nhóm chat riêng của các streamer, cái tên Kỷ Hòa cũng được nhắc đến không ít lần.

Vì vậy, Tú Tú mới biết đến cô.

Làm nghề livestream, đôi khi có những chuyện không thể từ chối. Người tặng quà đều là "sếp lớn", đã mở lời thì Tú Tú cũng khó lòng chối từ. Chính vì thế, cô ta chỉ có thể chấp nhận lời mời PK với Kỷ Hòa. Cũng may, cuối cùng đối phương đồng ý, nếu không thì cô ta sợ rằng anh trai đứng đầu bảng của mình sẽ tức giận, không tặng thưởng cho cô ta nữa.

Một lát sau, Tú Tú quay lại màn hình.

Cô ta vừa nhìn lên thì liền thấy một dãy quà đặc biệt liên tục xuất hiện.

Tất cả đều đến từ anh trai đứng đầu bảng của cô ta.

[Không thiếu tiền tặng streamer Tú Tú phi thuyền x10.]

[Không thiếu tiền tặng streamer Tú Tú phi thuyền x10.]

Tú Tú vội vàng lên tiếng cảm ơn: "Cảm ơn anh trai Không thiếu tiền đã tặng hai mươi cái phi thuyền nhé!"

Nhưng ngay sau đó, một dòng bình luận của "Không thiếu tiền" làm không khí trở nên kỳ lạ.

[Không thiếu tiền]: "Nếu Kỷ Hòa PK thua thì nhảy một bài tặng mọi người đi. Tôi nhớ cô ấy múa ballet rất đẹp mà?"

Tú Tú không hiểu rõ về Kỷ Hòa lắm, vừa thấy bình luận thì ngạc nhiên nói: "Chị Kỷ Hòa còn biết múa ballet à? Giỏi thật đấy!"

Ánh mắt Kỷ Hòa lạnh đi.

Nguyên chủ của cơ thể này đúng là biết múa ballet, nhưng trước giờ chưa từng nhắc đến với ai.

Đây vốn là một bí mật của nguyên chủ.

Vậy mà người có tên "Không thiếu tiền" này lại biết?

Hắn ta là ai?

Kỷ Hòa muốn bói thử để xem thân phận của đối phương, nhưng ngay lúc đó, màn hình bỗng nhiên tràn ngập ánh sáng rực rỡ của một cầu vồng hoành tráng.

Một thông báo hiện lên—Cậu chủ Phong, VIP kim cương, vừa vào phòng livestream.

Kỷ Hòa: "..."

Tên Hạ Phong này lại đến làm gì?
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 129: Chương 129



Không để cô kịp suy nghĩ, Hạ Phong vừa vào phòng đã vung tay tặng ba mươi cái phi thuyền cho Kỷ Hòa.

[Cậu chủ Phong tặng streamer Kỷ Hòa phi thuyền x10.]

[Cậu chủ Phong tặng streamer Kỷ Hòa phi thuyền x10.]

[Cậu chủ Phong tặng streamer Kỷ Hòa phi thuyền x10.]

Dòng bình luận của Hạ Phong ngay sau đó càng khiến bầu không khí bùng nổ:

[Cậu chủ Phong]: "PK này hay lắm! Cuối cùng ông đây cũng có lý do đập tiền cho cô rồi!"

[Fan Kỷ Hòa]: "Cậu chủ Phong, tôi không ngại cậu đập tiền cho chị Kỷ Hòa đâu!"

[Một người khác]: "Cậu chủ Phong huênh hoang quá đấy… Đừng nói là lại muốn nhắm đến chị Kỷ Hòa của chúng tôi nữa nha? Phạm quy rồi đó!"

[Một fan trung thành]: "Mấy người có thấy vẻ mặt ghét bỏ của chủ kênh không? Người ta thường nói 'người cho tiền là cha là mẹ', đáng tiếc là Kỷ Hòa chẳng thèm để tâm luôn!"

Nhưng thực tế là, Kỷ Hòa không hề tỏ thái độ gì cả.

Trong trí nhớ của cô, Hạ Phong chỉ gắn liền với ba chữ—có tiền, ngốc.

Cô dứt khoát không để ý đến hắn, mà quay sang hỏi Tú Tú:

"Cô định PK thế nào?"

Tú Tú còn đang ngỡ ngàng khi nhìn thấy Hạ Phong xuất hiện trong livestream.

VIP kim cương hoàn toàn áp đảo, thu hút mọi sự chú ý của người xem.

Mặc dù "Không Thiếu Tiền" đã ném cả trăm triệu vào nền tảng Cá Mập, nhưng nếu so với Hạ Phong thì vẫn còn kém xa.

Nghe câu hỏi của Kỷ Hòa, Tú Tú suy nghĩ một lúc lâu mới hoàn hồn trở lại.

"Chị này, chị muốn PK thế nào?"

Ban đầu, cô chỉ muốn PK để kéo thêm fan, nhưng chưa kịp nghĩ xem nên đấu kiểu gì.

Kỷ Hòa thản nhiên nói: "Vậy mỗi người chọn sở trường của riêng mình đi."

Tú Tú gật đầu theo bản năng, nhưng rồi chợt sững người.

Sở trường của riêng mình sao?

Ý cô ấy là muốn xem bói ngay trong lúc PK à?

Cô ấy sẽ bói cho ai?

Trong khi hai người còn đang bàn bạc về chủ đề PK, thì Hạ Phong lại tiếp tục ném quà, khiến màn hình livestream tràn ngập hiệu ứng lấp lánh.

Kỷ Hòa vẫn giữ thái độ hờ hững, chẳng buồn quan tâm.

[Cậu chủ Phong: Kỷ Hòa, ông đây đang nói chuyện với cô mà? Sao cô không để ý đến người ta thế?]

Cô thản nhiên bỏ qua tin nhắn, chỉ nhìn Tú Tú, chậm rãi nói:

"Tôi bói cho cô một quẻ, thế nào?"

"… Được."

Tú Tú hơi lúng túng gật đầu.

Cô ta không biết có nên giúp Kỷ Hòa một chút không, nếu lỡ bói sai thì sao?

Nhưng ngay câu đầu tiên của Kỷ Hòa đã khiến cô ta chết sững.

"Dạo gần đây, có phải cô luôn nghe thấy những âm thanh kỳ lạ từ nhà bên cạnh không?"

Đồng tử của Tú Tú lập tức co rút lại.

Sao cô ấy biết được chuyện này?!

Tú Tú là một cú đêm chính hiệu, thường xuyên livestream đến sáng mới đi ngủ. Nhưng những ngày gần đây, cứ mỗi lần cô vừa chợp mắt là lại nghe thấy những âm thanh lạ lùng phát ra từ căn hộ bên cạnh.

Tiếng động đó không quá lớn, nhưng cứ vang lên đều đặn, khiến cô nổi da gà.

Giống như có ai đó dùng móng tay cào lên tấm bảng đen vậy.

Ban đầu, Tú Tú còn nghĩ mình bị ảo giác do thiếu ngủ, nhưng nhiều lần như vậy, cô ta không nhịn được nữa mà sang gõ cửa nhà bên cạnh.

Người mở cửa là một người đàn ông trông nho nhã, lịch sự.

Khi nghe cô phàn nàn về tiếng động kỳ lạ, anh ta lập tức xin lỗi, nói rằng sẽ chú ý hơn để không làm phiền cô nữa.

Quả nhiên, sau hôm đó, âm thanh kia biến mất.

"Đúng vậy! Sau khi tôi nói với anh ta, tiếng động đó không còn nữa!" Tú Tú ngồi ngay ngắn, ánh mắt sáng lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc. "Chị này, sao cô biết chuyện này vậy? Đỉnh quá!"

Cô rất ít khi nhắc đến đời tư trong livestream, số người biết chuyện này chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hơn nữa, Kỷ Hòa không quen ai trong số họ, chắc chắn không thể nào nghe kể lại được.

Trong khi Tú Tú còn đang kinh ngạc, Kỷ Hòa chỉ khẽ thở dài, bình tĩnh nói một câu:

"Báo cảnh sát đi. Ở nhà bên cạnh có một xác chết đấy."

Ầm!

Tiếng ly nước rơi xuống bàn, nước tràn ra khắp nơi.

Tú Tú ngây người, toàn thân run lên.

"X-xác chết?"

Sắc mặt cô trắng bệch, tay run rẩy cầm điện thoại bấm số khẩn cấp.

Cô ta không quan tâm đến vẻ mặt của mình lúc này có bao nhiêu hoảng sợ, chỉ muốn báo cảnh sát ngay lập tức.

Sau khi cúp máy, Tú Tú ngồi thụp xuống ghế, hai tay ôm chặt lấy người mình, trông hệt như một con chim nhỏ đang run rẩy giữa bão tố.

Trong livestream, bình luận bùng nổ.

"Sao Tú Tú báo cảnh sát luôn vậy? Nhỡ nhà bên cạnh không có xác chết thì sao? Báo sai là bị cảnh sát giáo dục đó!"

"Kỷ Hòa nói đúng về tiếng động kỳ lạ, chắc chuyện xác chết cũng không sai đâu… Cầu nguyện cho Tú Tú, mấy ngày nay cô ta đã sống ngay bên cạnh một cái xác đó!"

"Vậy người đàn ông mở cửa kia… có phải là hung thủ không? Trời ạ, nghĩ đến việc từng đứng trước mặt một kẻ giết người mà da tôi nổi hết cả gai ốc!"

Nhìn thấy những bình luận này, Tú Tú suýt bật khóc.

Cô ta đã từng tiếp xúc với hung thủ sao?!

Tú Tú chưa kịp bình tĩnh lại thì đột nhiên—

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

Cả cơ thể Tú Tú run lên bần bật.

Cô ta sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, hai tay siết chặt lấy điện thoại.

Là ai?

Là ai đang gõ cửa lúc này?!

Cô nuốt nước bọt, ánh mắt run rẩy nhìn về phía Kỷ Hòa qua màn hình livestream, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:

"Ai… Ai ở ngoài cửa thế?"

Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, kéo dài một lúc.

Giọng một người đàn ông vang lên, khô khốc và cộc cằn:

"Cô Hứa có ở nhà không? Tôi là chủ nhà. Ống nước tầng trên bị hỏng rồi, tôi cần kiểm tra hệ thống đường ống một chút."
 
Back
Top Bottom