Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 360: Chương 360



Đoàn Nhiễm Nhiễm chớp mắt, có vẻ muốn phản bác, nhưng Kỷ Hòa đã lên tiếng trước:

"Chị hỏi lại một lần nữa—người em định đi chơi cùng hôm đó, thật sự là Hồ Băng chứ?"

Cô bé mở miệng, rồi lại ngậm lại.

Một lúc sau, cuối cùng cũng thở dài, lí nhí nói:

"Không phải… Em định đi ra ngoài với bạn trai."

"Nhưng chuyện này có ảnh hưởng gì đâu đúng không?"

Đoàn Nhiễm Nhiễm gãi đầu, có chút lúng túng: "Em chỉ thấy nhắc tới bạn trai thì hơi ngại, nên mới thay bằng ‘bạn’ thôi… Nhưng vấn đề cần quan tâm đâu phải em đi chơi với ai chứ?"

Nói là ai căn bản không quan trọng.

Chẳng lẽ điểm quan trọng nhất không phải là con ma mà cô vừa gặp sao?

Kỷ Hòa lắc đầu, giọng chắc nịch: "Có ảnh hưởng đấy. Nếu em đi chơi với Hồ Băng thì sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu đi với bạn trai thì sẽ xảy ra chuyện."

"Sao cơ?" Đoàn Nhiễm Nhiễm nhíu mày, cảm giác có gì đó không ổn.

"Bạn trai em nợ người ta một khoản tiền rất lớn, đến mức không có khả năng trả. Trên đường đi lần này, hai người sẽ đụng phải đám người tới đòi nợ cậu ta."

Câu nói của Kỷ Hòa khiến Nhiễm Nhiễm sững sờ.

[Khoan đã?]
[Cái gì? Đoàn Nhiễm Nhiễm có bạn trai á? Không phải vẫn đang học cấp ba sao?]

Bình luận nổ ra ầm ầm.

[Cmt trên có phải đang sống ở thời nhà Thanh không? Bây giờ bọn trẻ trưởng thành sớm lắm, yêu đương cấp ba cũng bình thường mà. Giáo viên nhiều khi cũng mắt nhắm mắt mở thôi.]

[Từ từ, nhưng Đoàn Nhiễm Nhiễm không phải kiểu học sinh ngoan hiền à? Sao lại dính vào một người bạn trai thế này? Học sinh cấp ba thì tiêu bao nhiêu tiền mà lại bị người ta đòi nợ?]

Kỷ Hòa lắc đầu, không để ý đến những lời bàn tán.

"Cậu ta không phải học sinh cấp ba."

Đoàn Nhiễm Nhiễm vội vàng giải thích: "Chị Kỷ Hòa nói đúng, cậu ấy không phải học sinh cấp ba. Nhưng không phải lỗi của cậu ấy! Do gia đình quá nghèo, không có tiền đóng học phí nên mới phải bỏ học đi làm…"

Giọng cô bé càng lúc càng nhỏ dần.

Đây đâu phải chuyện gì vẻ vang mà đem ra khoe khoang.

Nói đến yêu đương thời học trò, ai cũng nghĩ đến hình ảnh hai cô cậu mặc đồng phục, cùng nhau đi học, cùng nhau ôn bài, cùng nhau thi đậu vào trường đại học mơ ước.

Nhưng tình yêu giữa "gái ngoan" và "học sinh hư" chỉ đẹp trong tiểu thuyết mà thôi.

Ngoài đời thực, ai nghe cũng sẽ cau mày.

Nhiễm Nhiễm không biểu lộ ra ngoài, nhưng trong lòng, có lẽ chính cô cũng cảm thấy vậy.

Nếu không, tại sao ngay từ đầu lại giấu chuyện mình có bạn trai, còn cố tình dùng thân phận "bạn bè" để thay thế?

Kỷ Hòa khẽ thở dài: "Cậu ta lừa em đấy."

"Cái gì?" Đoàn Nhiễm Nhiễm ngẩn ra.

"Lừa em… chuyện gì?"

Kỷ Hòa nhìn cô bé, ánh mắt có chút thương hại: "Cậu ta không bỏ học vì nghèo. Cậu ta bị đuổi học vì đánh nhau và ăn cắp."

"Hả? Nhưng… nhưng…"

Nhiễm Nhiễm bưng chặt miệng, không biết phải nói gì nữa.

Cô bé mở to mắt, bàng hoàng đến mức đầu óc trống rỗng.

Sao có thể như thế được?

Từ trước đến nay, cô vẫn luôn thương xót hoàn cảnh của bạn trai, nghĩ rằng cậu ấy là người có nghị lực, chỉ là không đủ may mắn.

Nhưng bây giờ, Kỷ Hòa lại bảo rằng—

Bạn trai cô bé vẫn luôn lừa dối mình?

Những lời cậu ta nói chỉ là giả dối sao?

[Haizz, con bé này còn quá non nớt, một học sinh ngoan ngoãn thì làm sao đấu lại người đã lăn lộn trong xã hội được chứ?]

[Các cô gái trên đời này, nhớ kỹ một điều: Nếu đến cả mẹ mình mà cũng không dám nói với bà rằng đây là bạn trai mình, thì chắc chắn người đó không đáng tin!]

Đoàn Nhiễm Nhiễm siết chặt tay. "Trước giờ em không hề biết… Nhưng mà… dù thế nào đi nữa, gia cảnh cậu ấy không khá giả là thật, đúng không? Đôi khi cậu ấy còn hỏi vay tiền em nữa mà…"

Cô bé cảm thấy điều này là hợp lý.

Nếu đã túng thiếu đến mức vay tiền bạn gái, thì chuyện nợ người ta cũng không có gì lạ.

Nhưng Kỷ Hòa chỉ lắc đầu: "Nhưng lần này, người mà cậu ta nợ không phải hạng người bình thường đâu."

"Sao cơ?"

"Đám người đó là dân xã hội đen. Chúng không sợ trời, không sợ đất, chuyện gì cũng có thể làm ra được." Kỷ Hòa nghiêm túc nói: "Trước đây, chúng đã đòi tiền bạn trai em rất nhiều lần, nhưng cậu ta vẫn không trả được. Đến lần này, chúng đã mất kiên nhẫn rồi."

Cô ngừng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp: "Chúng cảnh cáo, nếu còn không trả tiền… thì lần sau gặp mặt, sẽ chặt tay cậu ta."

Mọi người trong livestream đều ngẩn ra khi nghe Kỷ Hòa nói.

"Bốn nghìn tệ?"

Đoàn Nhiễm Nhiễm trợn tròn mắt, suýt nữa thì thốt lên thành tiếng.

Đối với một học sinh trung học, đây là con số trên trời!

Bạn trai cô bé rốt cuộc đã làm gì ngoài kia mà lại nợ người ta nhiều tiền như vậy?

Dù tiền tiêu vặt hằng ngày của cô bé không hề ít, nhưng trước giờ cô bé chưa từng nghĩ đến một khoản tiền lớn đến thế.

Kỷ Hòa hờ hững tiếp lời:

"Nhưng cậu ta đã nói với đám người cho vay rằng, bạn gái mình có thể gom được số tiền này. Hơn nữa, lần sau sẽ đưa bạn gái đến gặp họ."

Mọi người trong phòng livestream lập tức sôi sục.

[Chết tiệt, lẽ nào lại đụng trúng cái đám đó sao...]

[Dù có phải hay không, tóm lại là đá vào tấm sắt rồi! Đáng đời cái loại nợ tiền không trả, giờ thì cho biết thế nào là lễ độ!]

[Cái tên khốn này! Nghĩ gì mà dám đẩy bạn gái mình vào hố lửa chứ?!]

Đoàn Nhiễm Nhiễm tái mặt, lắp bắp hỏi:

"Anh ta… thật sự định làm vậy ạ?"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 361: Chương 361



Kỷ Hòa nhẹ nhàng gật đầu.

"Cậu ta sợ nếu nói thẳng với em thì em sẽ từ chối, cho nên mới nghĩ cách đưa em đến gặp bọn họ trước. Để em hoảng sợ, sau đó bắt buộc phải đưa tiền."

Cả người Đoàn Nhiễm Nhiễm run lên.

"Đùa sao? Đây là bốn nghìn tệ đó! Dù em có sợ đến đâu cũng không thể ngay lập tức lấy ra số tiền lớn thế này được!"

"Đúng vậy, nhưng cậu ta chưa từng nghĩ đến chuyện đó."

Kỷ Hòa nhìn cô bé, chậm rãi nói từng chữ:

"Cậu ta cho rằng em có thể xoay sở được. Hoặc có lẽ, cậu ta không hề quan tâm nếu em không lấy ra được.

Bởi vì khi ấy, em đã ở trước mặt đám người đó rồi. Nếu họ tức giận… em nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?"

Đoàn Nhiễm Nhiễm lạnh cả sống lưng.

Chẳng trách, chẳng trách…

Chẳng trách hôm trước anh ta bảo có một bất ngờ dành cho cô bé, nhất định phải ra ngoài với anh ta.

Cô bé còn ngây thơ nghĩ rằng đó là một món quà…

Thì ra, thứ đang chờ cô bé không phải là bất ngờ, mà là một cái bẫy!

Nếu hôm đó cô bé thật sự đi theo anh ta...

Nếu không lấy được tiền, còn khiến đám người kia nổi giận...

Hậu quả sẽ khủng khiếp đến mức nào?

Bình luận trong livestream cũng bùng nổ:

[Mẹ nó, đúng là quá đáng! Không làm hại ai, nhưng lại bị chính người bên cạnh hại!]

[Chia tay ngay lập tức đi, cái loại này mà cũng yêu đương được sao?!]

[Học sinh trung học thì tập trung học hành đi, sau này muốn yêu thì cũng đừng tìm cái thể loại này nữa!]

[Tiểu thuyết lãng mạn đúng là độc hại! Đám nam chính côn đồ đẹp trai trong truyện không có thật đâu, ngoài đời chỉ có loại nghèo rớt mồng tơi, vừa xấu vừa lừa cả bạn gái thôi!]

Đoàn Nhiễm Nhiễm nắm chặt điện thoại, cắn răng nói:

"Em sẽ chia tay ngay bây giờ! À không, là bạn trai cũ!"

Vừa dứt lời, cô bé lập tức mở tin nhắn, nhắn một dòng dứt khoát chấm dứt với anh ta.

Trên màn hình, tin nhắn cũ giữa hai người vẫn còn hiển thị:

"Tối nay bố không cho em ra ngoài, xin lỗi, em về nhà trước. Anh đừng lên lầu, cứ đi đi."

"Tại sao? Không phải em nói với bố mẹ là đến nhà bạn thân ngủ à?"

"Đúng vậy, phiền thật, rõ ràng họ đều biết Hồ Băng, mẹ em cũng đã đồng ý rồi, nhưng không biết bố em đang làm gì nữa."

Nhìn đoạn hội thoại này, cô bé sững sờ.

Cô bé bỗng nhận ra một điều.

Hôm đó, bố cô bé đã ra khỏi thành phố từ lâu.

Như vậy…

"Cho nên, con ma kia… thực ra là nó đã cứu em sao?"

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng lần này, cô bé không còn quá sợ hãi như trước nữa.

Bởi vì cô bé nhận ra, có những thứ còn đáng sợ hơn cả ma.

Kỷ Hòa khẽ gật đầu: "Có thể hiểu như vậy."

Đoàn Nhiễm Nhiễm nhíu mày, giọng pha chút bối rối: "Nhưng… nếu là một vong hồn, tại sao nó lại cứu em? Thậm chí còn hóa thành dáng vẻ của bố em nữa?"

Kỷ Hòa thở dài, chậm rãi đáp: "Bởi vì đó là ông nội của em."

Đoàn Nhiễm Nhiễm sững sờ.

"Ông nội em?"

Cô bé lặp lại, như thể muốn chắc chắn mình không nghe nhầm.

"Ừ, là ông nội của em. Nếu không giả vờ, một người đã khuất đột ngột xuất hiện trước mặt em, có lẽ em đã bị dọa chết ngất rồi."

Đoàn Nhiễm Nhiễm cứng đờ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.

"Ông nội em thực sự mất rồi…" Cô bé khẽ nói, ánh mắt thoáng chút hoài niệm. "Ông mất vì ung thư, rất đột ngột. Lúc đó em còn đang đi học, thậm chí em còn không kịp về để gặp ông lần cuối."

Nói đến đây, giọng cô nghẹn lại.

"Ông nuôi em từ nhỏ, tình cảm của em với ông rất tốt… Em vẫn luôn rất nhớ ông."

Dĩ nhiên, Kỷ Hòa có thể nhìn ra điều đó. Nếu không, sau khi mất, ông lão đã chẳng nán lại nhân gian chỉ để dõi theo cháu gái mình.

Đến khi phát hiện Đoàn Nhiễm Nhiễm yêu đương với một tên côn đồ, còn bị lừa gạt mà chẳng hay biết gì, ông không thể khoanh tay đứng nhìn nữa.

Thế là, ông chọn cách hóa thành cha của cô bé, xuất hiện trên cầu thang, chặn cô lại—ngăn cô tiếp tục đi cùng kẻ kia.

Kỷ Hòa nhẹ giọng: "Chuyện em gọi là ‘bóng đè’ hôm đó, thật ra không phải là bóng đè."

Đoàn Nhiễm Nhiễm chớp mắt, có vẻ chưa hiểu lắm.

"Ý chị là sao?"

"Em và bạn trai em…" Kỷ Hòa nói đến đây thì khựng lại, sau đó chỉnh lại cách gọi: "Em và bạn trai cũ không hợp nhau. Nếu cứ miễn cưỡng ở bên nhau, em sẽ gặp nhiều chuyện không may."

Cô nghiêng đầu nhìn Đoàn Nhiễm Nhiễm: "Em có để ý không? Kể từ khi quen cậu ta, em bắt đầu gặp rất nhiều chuyện xui xẻo."

Đoàn Nhiễm Nhiễm ngẩn ra, lặng lẽ suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

"Đúng vậy… Điểm số của em tụt dốc thê thảm. Rồi còn những chuyện nhỏ nhặt nữa, như trong giờ tự học, cả lớp đều nói chuyện nhưng chỉ có mình em bị giáo viên bắt gặp. Đọc trộm tiểu thuyết cũng bị lớp trưởng đi tuần tra phát hiện, rồi bị viết tên lên bảng đen…"

Cô bé càng nói càng thấy kỳ quặc.

Bình thường cô không phải người xui xẻo như vậy, nhưng kể từ khi bắt đầu yêu đương…

Kỷ Hòa gật gù: "Ừm. Bát tự của hai em khắc nhau, thậm chí có thể nói, cậu ta ‘khắc’ em, nên mới khiến em gặp nhiều điều không thuận lợi."

[Có nghĩa là chia tay vẫn còn hơi muộn rồi đó hả?]

[Vậy cái gọi là bát tự xung khắc là có thật à? Trời ơi, lần sau yêu ai nhất định phải tìm thầy coi bát tự trước!]

Kỷ Hòa tiếp tục: "Có lẽ khi còn sống, ông nội em đã làm nhiều việc tốt, nên trên người tích lũy rất nhiều công đức. Đêm hôm đó, không phải em bị bóng đè, mà là ông đặt tay lên mắt em, muốn thanh lọc vận khí của em."
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 362: Chương 362



"Lúc đó, vận may của em bị bạn trai cũ khắc chế, nên mới xui tận mạng như vậy."

Đoàn Nhiễm Nhiễm khẽ thốt lên: "Thật sao… Ông nội…"

Cô cúi đầu, lòng ngổn ngang cảm xúc.

Sau khi ông mất, cô đã có khoảng thời gian trầm cảm vì không thể gặp ông lần cuối.

Nhưng giờ đây, khi nghe Kỷ Hòa nói vậy, cô bỗng nhận ra—

Thực ra, ông nội vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Thậm chí, khi cô gặp nguy hiểm, ông còn ra tay cứu cô nữa.

[Cảm động quá trời, huhuhu…]

[Có khi nào chúng ta sợ ma chỉ vì người ta dạy chúng ta phải sợ không?]

[Thật ra, đáng sợ nhất vẫn là con người. Cái thằng khốn kia ác độc quá, lừa cả một đứa học sinh cấp ba!]

Kỷ Hòa tính toán một hồi, đột nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý.

"À, đúng rồi, ông nội em có nhờ chị chuyển lời."

Đoàn Nhiễm Nhiễm chớp mắt: "Chuyển lời gì ạ?"

Kỷ Hòa điềm nhiên nói: "Ông bảo em chăm chỉ học hành, đừng yêu sớm nữa."

"…"

Đoàn Nhiễm Nhiễm cứng đờ.

Bình luận: "…"

[Trời đất, nãy giờ xúc động quá chừng mà tự nhiên chuyển hướng cười xỉu!]

[Chuẩn luôn! Em gái à, cứ học giỏi trước đi, lên đại học rồi kiểu gì chả có trai đẹp!]

Bình luận trong livestream vẫn tiếp tục sôi nổi.

"Tôi không phản đối chuyện con trai con gái thích nhau, nhưng mà... làm ơn, thích một người bình thường thì không được sao? Sao cứ phải đâm đầu vào cái loại đàn ông trong thùng rác thế chứ?"

"Đúng vậy! Học sinh trung học ngoan ngoãn không thơm hơn à? Sao cứ thích mấy tên côn đồ làm gì?"

Nhìn thấy những bình luận này, Đoàn Nhiễm Nhiễm lập tức xua tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:

"Không, không, không!"

Cô bé hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định:

"Em đã khóa chặt trái tim và tình yêu của mình rồi. Đàn ông có thể phản bội em, nhưng kiến thức thì không! Cho dù em có tốt với một người đàn ông như thế nào, anh ta cũng chưa chắc sẽ tốt lại với em. Nhưng nếu em đọc sách một trăm lần, kiến thức chắc chắn sẽ thuộc về em!"

Bình luận bên dưới lập tức bùng nổ.

"Trời ạ! Một học giả lại ra đời rồi!"

"Ông nội ơi, ông có thấy không? Cháu gái của ông bây giờ không còn yêu đương nữa, ông có thể yên tâm đi đầu thai rồi!"

Mọi người còn đang cười ầm lên thì Kỷ Hòa mở lượt nối mic lần hai.

Nhưng ngay khi hình ảnh vừa hiện lên, cả phòng livestream đột nhiên im bặt.

Trên màn hình là một bức ảnh đen trắng.

Một người đàn ông tái nhợt, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm về phía trước.

Cả bão bình luận suýt chút nữa bị dọa chết khiếp.

"Chết tiệt! Người nối mic này là ai thế? Tại sao lại cầm ảnh thờ lên dọa người vậy?!"

"Tôi đang ngồi trong phòng tối xem livestream đây! Tim suýt nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực!"

Ngay sau đó, một giọng nữ vội vàng vang lên.

"Xin lỗi, xin lỗi!"

Người phụ nữ trung niên trong khung hình chắp tay xin lỗi với mọi người.

"Vừa rồi chúng tôi chưa điều chỉnh xong camera, làm mọi người bị dọa, thật xin lỗi."

Camera được điều chỉnh lại, khung cảnh trở nên rõ ràng hơn.

Lúc này, mọi người mới nhận ra khung cảnh đằng sau.

Đó là một từ đường truyền thống, trên bệ thờ đặt một bức ảnh đen trắng cùng một bài vị, trên đó viết ba chữ "Diêu Quảng Chí".

Dưới ảnh thờ là một lư hương, trong đó có vài nén nhang đã bị gãy.

Trước bàn thờ có hai người đang đứng.

Người phụ nữ vừa lên tiếng là Hứa Nghênh Xuân, còn người đàn ông đứng bên cạnh là Diêu Quảng Phát, anh trai của Diêu Quảng Chí.

Hứa Nghênh Xuân khẽ thở dài, chậm rãi nói:

"Không giấu gì cô, lần này tôi đến cúng chồng mình là để báo với ông ấy một chuyện quan trọng... Tôi sắp tái hôn."

"Chuyện này vốn dĩ không có gì đáng nói, nhưng hình như chồng tôi không đồng ý."

"Đây đã là lần thứ ba chúng tôi đến thắp hương cho ông ấy, nhưng lần nào nhang cũng tự dưng gãy giữa chừng. Không lần nào cháy hết."

"Vậy nên, tôi muốn nhờ cô xem giúp, liệu có vấn đề gì không, chúng tôi nên làm thế nào?"

Bão bình luận lập tức sôi nổi.

"Cười chết! Chắc chắn là không làm gì được rồi, nếu tôi là ông chồng đã chết kia, tôi cũng không muốn vợ mình tái giá đâu!"

"Không thể nói thế được! Nếu tôi chết đi, tôi sẽ đồng ý để nửa kia của mình đi bước nữa. Người chết đã chết rồi, người sống vẫn phải tiếp tục sống chứ!"

"Tôi không hiểu... Sao cứ phải xin phép ông ta làm gì? Người chết rồi thì còn lo được chuyện của người sống chắc?"

Diêu Quảng Phát trầm ngâm rồi lên tiếng:

"Gia đình chúng tôi tương đối tin vào chuyện này. Chúng tôi nghĩ rằng, nếu đi ngược lại mong muốn của người quá cố thì sẽ không tốt... Vì vậy, chủ kênh, xin hãy giúp chúng tôi."

Người xem bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng khi Diêu Quảng Phát nói những lời này, vẻ mặt của Hứa Nghênh Xuân có một thoáng mất tự nhiên.

Dường như... có chút bất đắc dĩ?

Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô ấy đã lấy lại vẻ bình thản, như thể biểu cảm kia chưa từng tồn tại.

Kỷ Hòa hơi nghiêng đầu, dường như vô tình hỏi:

"Diêu Quảng Chí mất như thế nào?"

Ngay khi câu hỏi này vang lên, cả người Diêu Quảng Phát run lên, mắt đỏ bừng.

"Tất cả là tại ông chủ Ân!"

"Ba năm trước, ông chủ Ân đến gặp chúng tôi, nói rằng có một công việc tốt, chỉ cần làm xong, chắc chắn sẽ có công. Ít nhất cũng được mấy chục nghìn, không ít chút nào."

"Tôi và em trai nghe xong thì rất hứng thú."

"Nhưng đáng tiếc, công việc này yêu cầu phải đến thành phố. Lúc ấy, mẹ chúng tôi vẫn đang nằm viện vì bệnh, cần có người chăm sóc. Sau khi bàn bạc, tôi quyết định ở lại chăm mẹ, còn Quảng Chí theo ông chủ Ân lên thành phố làm việc."

Diêu Quảng Phát hít sâu một hơi, ánh mắt đầy hối hận.

"Đó là quyết định khiến tôi ân hận nhất trong đời, bởi vì…"

Nói đến đây, ông nghiến chặt răng, khuôn mặt lộ rõ vẻ căm hận.

"Chúng tôi chưa bao giờ ngờ được rằng ông chủ Ân là một kẻ lòng dạ đen tối. Hắn ta không phải tìm người làm việc bình thường, mà là muốn thuê người khai thác một mỏ quặng lậu."

"Vì không xin được giấy phép khai thác từ các bộ phận liên ngành, hắn ta quyết định bỏ tiền ra thuê một nhóm người xuống mỏ đào trộm."

"Thuê người đã đành, đằng này hắn còn chẳng thèm đảm bảo các biện pháp an toàn. Trong quá trình khai thác, không biết vì sao, mỏ quặng đột nhiên sập xuống…"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 363: Chương 363



Diêu Quảng Phát siết chặt nắm đấm, giọng nghẹn lại.

"Em trai đáng thương của tôi, cứ thế mà chết, đến cả thi thể cũng không tìm được…"

Nghe đến đây, ai cũng cảm thấy đau lòng.

[Làm sao mà nhẫn tâm vậy chứ… Đến xác người ta cũng không còn, quá tàn nhẫn rồi.]

[Còn lại em dâu và con trai em ấy thì sao? Một nhà mất đi trụ cột thế này, chắc khổ lắm.]

Diêu Quảng Phát siết chặt quai hàm, gằn từng chữ: "Lúc đó, con trai của Quảng Chí—Tiểu An, mới chỉ bảy tuổi, vừa bước vào tiểu học. Không còn bố, hai mẹ con nó chỉ còn biết nương tựa vào nhau mà sống."

[Khổ quá… Bảy tuổi đã mất bố, lại còn là vì một vụ tai nạn đáng sợ như vậy.]

[Dù sao cũng là một mạng người, chắc chắn phải có bồi thường chứ?]

Diêu Quảng Phát bật cười nhạt, đầy chế giễu.

"Đương nhiên là có. Nhưng chỉ có một trăm nghìn tệ, một cái giá rẻ mạt cho sinh mạng con người."

Một trăm nghìn… chỉ đủ cho một đứa trẻ bảy tuổi sống được bao lâu?

Hứa Nghênh Xuân, vợ của Quảng Chí, từ trước đến nay vốn chỉ ở nhà làm nội trợ, trông con và quán xuyến gia đình. Kể từ khi chồng mất, nhà đã nghèo nay lại càng thêm túng quẫn.

Không còn cách nào khác, bà đành cắn răng đi làm thuê.

Ban đầu, bà nhận việc trong một xưởng sản xuất. Công việc đòi hỏi phải ngồi cả ngày, đến mức khi trở về nhà, đầu óc choáng váng, người mệt lả đến nỗi không buồn ăn uống.

Mấy năm nay, điều kiện có cải thiện một chút, nhưng vẫn chẳng dư dả là bao.

Tiểu An ngày càng lớn, tiền ăn học cũng ngày càng nhiều. Một mình Hứa Nghênh Xuân chật vật thế nào cũng không thể chống đỡ được mãi.

May mắn thay, nửa năm trước, bà gặp một người đàn ông bán cá ngoài chợ.

Người đàn ông ấy đã từng có vợ, nhưng vợ ông ta qua đời vì sinh non.

Sau một thời gian qua lại, ông bày tỏ tình cảm với Hứa Nghênh Xuân, mong muốn cả hai có thể nương tựa vào nhau, xây dựng lại gia đình.

Hứa Nghênh Xuân vô cùng đắn đo. Bà không sợ vất vả, chỉ sợ nếu đi bước nữa, nhà chồng sẽ phản đối.

Nhưng sau khi bàn bạc, Diêu Quảng Phát và những người trong nhà đều đồng ý.

"Em trai tôi đã mất lâu rồi," Diêu Quảng Phát nói, giọng nặng trĩu. "Một mình em dâu nuôi con bao nhiêu năm trời, khổ cực đủ rồi. Giờ có người sẵn lòng san sẻ gánh nặng, đó là điều tốt."

Mọi chuyện tưởng chừng đã có thể thu xếp ổn thỏa.

Hứa Nghênh Xuân cũng dần yên tâm với quyết định của mình.

Nhưng ngay khi mọi thứ gần như đã được giải quyết, Diêu Quảng Phát bỗng nhớ đến một chuyện—ông phải đến từ đường, đốt nén hương báo cho em trai một tiếng.

Nào ngờ…

Diêu Quảng Chí không đồng ý.

"Chuyện này đúng như em dâu tôi đã nói," Diêu Quảng Phát thở dài. "Mỗi lần thắp hương cho em trai tôi, nhang đều tự nhiên gãy đôi."

Ông nhìn sang Kỷ Hòa Hà, nghiêm túc nói: "Chủ kênh, đây là sự thật. Nếu cô không tin, tôi sẽ làm cho cô xem."

Dứt lời, Diêu Quảng Phát chậm rãi cắm ba nén nhang vào bát hương trước bài vị em trai.

Ông lùi lại một bước, khẽ khàng lên tiếng:

"Quảng Chí à, em đã mất nhiều năm rồi. Người ở lại cũng phải tiếp tục sống. Em rộng lượng một chút, để em dâu đi bước nữa, có được không?"

Từ đường vốn yên tĩnh bỗng nhiên nổi lên một trận gió mạnh.

Hai câu đối treo trên tường bị gió thổi bay phần phật, tựa như có một bàn tay vô hình đang làm loạn.

Nhưng bên trong từ đường… rõ ràng không hề có cửa sổ nào mở.

"Rắc rắc!"

Một âm thanh giòn tan vang lên.

Ba nén hương trong tay Diêu Quảng Phát đồng loạt gãy đứt.

Trên bức ảnh thờ của Diêu Quảng Chí, hai hàng nước mắt đỏ thẫm chậm rãi chảy xuống.

Là… máu.

Cả phòng livestream đột nhiên lạnh toát.

Nhưng còn chưa dừng lại ở đó.

Nụ cười dịu dàng ban đầu trên ảnh thờ bỗng dần dần lan rộng, kéo dài đến tận mang tai, méo mó đến mức quỷ dị.

Cùng lúc ấy, Diêu Quảng Phát và Hứa Nghênh Xuân đều vô thức quay đầu lại.

Ngay lúc đó, giọng của Kỷ Hòa vang lên, gấp gáp nhưng không lớn:

"Tránh xa cái bàn ra."

Hai người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng theo phản xạ vẫn lùi lại một bước.

Chỉ một giây sau—

"Rắc!"

Tấm kính bao phủ bức ảnh thờ đột nhiên nổ tung!

Những mảnh vỡ sắc bén b*n r* tứ phía.

Nếu không phải Kỷ Hòa nhắc trước, có lẽ cả hai đã bị đâm nát mặt!

Diêu Quảng Phát hoảng hốt chửi thề:

"Má nó!"

Trước đây chỉ có hương gãy, nhưng giờ thì sao?

Đến cả tấm kính cũng vỡ tan, suýt nữa gây thương tích!

Ông ta trừng mắt nhìn ảnh thờ, lẩm bẩm:

"Anh nói này, em trai, nếu cậu không muốn cho vợ tái hôn thì cũng không cần làm quá như vậy chứ..."

Ngay cả ông ta cũng suýt bị vạ lây.

Nhưng Kỷ Hòa chỉ bình tĩnh nhìn ông ta, chậm rãi nói:

"Chuyện này không thể hoàn toàn trách em trai ông được."

Diêu Quảng Phát thoáng sững lại, rồi nhíu mày hỏi:

"Ý đại sư là sao? Có vấn đề gì à?"

Kỷ Hòa nhìn chằm chằm vào bài vị, giọng nói khẽ khàng nhưng mang theo sức nặng:

"Em trai ông… không chết trong vụ sập mỏ."

Không gian bỗng im lặng đến nghẹt thở.

"Hả?"

Diêu Quảng Phát như bị sét đánh, phản ứng đầu tiên là không tin nổi:

"Không thể nào! Không thể nào có chuyện đó! Hầm mỏ bị sập, toàn bộ công nhân đều chết hết! Chúng tôi còn nhận được tiền bồi thường nữa!"

Kỷ Hòa nhàn nhạt nói:

"Nhưng nếu em trai ông chưa từng bước xuống hầm mỏ thì sao?"

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Hứa Nghênh Xuân lập tức trắng bệch.

Diêu Quảng Phát không nhận ra biểu cảm của cô ta, ngược lại như vừa thấy hy vọng, vội vàng hỏi:

"Nếu cậu ấy không xuống mỏ... Vậy có nghĩa là nó còn sống sao?"

Kỷ Hòa nhìn ông ta, giọng điệu bình thản mà lạnh lẽo:

"Không. Ông ấy vẫn luôn ở ngay bên cạnh ông."

Diêu Quảng Phát sững sờ, nhưng ngay sau đó, ánh mắt ông ta bỗng sáng lên:

"Ha! Tôi biết ngay mà! Thằng nhóc này chắc chắn chưa chết! Còn dám chơi trò trốn tìm với chúng ta! Chủ kênh, nó đang ở đâu?"

Kỷ Hòa thở dài, giọng nói chậm rãi mà như tiếng búa nện xuống đáy lòng:

"Ở quầy bán đồ ăn vặt nhà ông. Ngay dưới tủ lạnh."

Nháy mắt, Diêu Quảng Phát cứng đờ.

Dưới… tủ lạnh?

Một dự cảm khủng khiếp dâng lên, khiến ông ta run rẩy cả người.

Mẹ của hai anh em họ lúc sinh thời đã mở quầy bán đồ ăn vặt, sau khi bà qua đời thì để lại cho Hứa Nghênh Xuân quản lý.

Diêu Quảng Phát quay sang, nghiến răng nhìn chằm chằm Hứa Nghênh Xuân:

"Em dâu... Thi thể của em trai tôi ở dưới tủ lạnh, chẳng lẽ em không biết sao?"

Không đợi cô ta đáp, ông ta đã xoay người lao ra ngoài.

Chiếc xe máy đậu ngoài từ đường rồ ga, lao thẳng về phía quầy hàng.

Ông ta không muốn tin.

Không muốn tin một chữ nào trong lời Kỷ Hòa nói!
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 364: Chương 364



Chạy đến quầy hàng, Diêu Quảng Phát vội vã mở cửa, xông thẳng vào trong.

Chiếc tủ lạnh vẫn đứng đó, bề ngoài chẳng có gì khác thường.

Đây là giữa mùa hè, trong ngăn kéo tủ lạnh chất đầy kem đủ loại.

Diêu Quảng Phát hít sâu một hơi, run rẩy đẩy đám kem sang một bên, nhấc lớp vách ngăn bên dưới ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy thứ bên dưới, ông ta bỗng dưng cứng người.

Miệng há to, nhưng không thốt nổi một chữ.

Bình luận trong livestream cũng như bị đóng băng.

Trên màn hình, ngay trong tủ lạnh—

Là một người đàn ông.

Ông ấy nằm đó, thân thể cứng đờ, hốc mắt trống rỗng.

Vết máu khô đọng lại trên trán, khuôn mặt giống y hệt bức ảnh thờ quỷ dị kia.

Chính là Diêu Quảng Chí!

Hóa ra, thi thể của ông ấy vẫn luôn bị giấu trong tủ lạnh, ngay dưới những que kem.

Một loạt bình luận bùng nổ:

"Má ơi, tôi không dám mua kem ăn nữa!"

"Tôi cũng vậy... Vừa buồn nôn, vừa đáng sợ!"

Diêu Quảng Phát lùi lại vài bước, sắc mặt trắng bệch, lắp bắp:

"Sao… sao lại như vậy? Em trai tôi không phải chết trong vụ sập mỏ sao?"

Kỷ Hòa lặng lẽ nhìn màn hình, giọng nói mang theo chút tiếc nuối:

"Lúc đó, em trai ông lên thành phố T cùng ông chủ Ân. Nhưng trong lúc di chuyển, ông ấy và một số người khác đã nhận ra điều bất thường."

"Ông chủ Ân không chỉ thuê lao động bất hợp pháp, mà còn tổ chức khai thác trái phép."

"Diêu Quảng Chí có muốn kiếm tiền, nhưng ông ấy nhát gan. Ông ấy biết việc này là phạm pháp, nên không muốn dính vào."

"Thế nên, vào một đêm trời tối gió lớn, ông ấy đã nhảy xuống xe hàng, trốn khỏi ông chủ Ân."

"Vì không muốn gia đình lo lắng, ông ấy không báo về nhà. Dù sao cũng đã đến thành phố T, ông ấy quyết định tìm một công việc đàng hoàng, kiếm chút tiền rồi quay về."

"Nhưng ông ấy không ngờ—"

"Trong lúc tìm việc, ông ấy lại bước vào một công ty đa cấp."

Kỷ Hòa nhìn lướt qua dòng bình luận đang chạy như thác lũ.

[? Xui xẻo thế, từ hang hùm ra lại sa vào hang sói.]

[Thế nên thật ra Diêu Quảng Chí bị một công ty đa cấp hại chết à? Không phải, nếu như bị công ty đa cấp ở thành phố T hại chết thì tại sao thi thể lại xuất hiện trong tủ lạnh ở quê chứ.]

[Mọi người đừng nóng, từ từ nghe chị Kỷ Hòa nói.]

Cô gật đầu, tiếp tục câu chuyện:

"Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, vận may của Diêu Quảng Chí thực sự rất tốt. Nửa năm sau khi gia nhập công ty đa cấp, do bị cảnh sát điều tra, công ty này bị triệt phá. Nhờ vậy mà ông ấy mới có thể thoát thân."

[Thì ra là như vậy.]

[Công ty đa cấp đáng sợ thật, một khi rơi vào thì rất khó thoát ra. Cũng may ông ấy gặp được cảnh sát, nếu không cả đời coi như xong.]

[Ha ha ha, nếu vậy thì ông này cũng đỉnh đấy chứ? Vượt qua được hầm mỏ của ông chủ Ân, lại chạy thoát khỏi công ty đa cấp, may mắn này không thể chỉ gói gọn trong một chữ “đỉnh” được.]

Kỷ Hòa lắc đầu, giọng cô trầm xuống.

"Ông ấy quả thực rất may mắn. Nhưng có lẽ chính vì may mắn, ông ấy đã không đề phòng được những người thân cận nhất."

Sau khi được cảnh sát cứu ra khỏi công ty đa cấp, Diêu Quảng Chí không còn muốn ở lại thành phố T nữa.

Ba năm trời, chẳng những không kiếm được bao nhiêu tiền, mà còn liên tục gặp chuyện xui xẻo. Ông ấy quyết định quay về quê, tìm lại gia đình.

Hứa Nghênh Xuân – vợ ông – vừa nhìn thấy chồng xuất hiện trước cửa nhà thì sững người, khuôn mặt lộ rõ sự kinh ngạc.

Diêu Quảng Chí sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng. "Sao thế? Nhìn anh không nhận ra à?"

Ông ấy nghĩ rằng mình đã vất vả quá lâu, bị hành hạ đến già đi mấy tuổi, đến mức ngay cả vợ cũng phải nhìn kỹ mới nhận ra.

Nhưng câu đầu tiên mà Hứa Nghênh Xuân nói lại là:

"Anh chưa chết à?"

Diêu Quảng Chí ngẩn người. "Gì cơ?"

Từ lời vợ kể, ông mới biết được rằng tất cả những người từng theo ông chủ Ân xuống mỏ đều đã thiệt mạng trong một vụ sập hầm.

Gia đình ông, từ lâu đã nghĩ rằng ông cũng đã chết chung với những người kia, đau lòng tưởng nhớ suốt nhiều năm qua.

Diêu Quảng Chí vội vã kể lại những gì mình đã trải qua.

Hóa ra, đúng vào lúc vụ sập mỏ xảy ra, ông ấy đã bị lừa vào công ty đa cấp. Suốt ba năm bặt vô âm tín, trong mắt người thân, sự im lặng đó đồng nghĩa với cái chết.

Ông ấy cảm thán: "Ha, đúng là số mạng lớn thật!"

Nhưng Diêu Quảng Chí không nhận ra rằng, khi ông còn đang vui mừng vì bản thân may mắn sống sót, thì ánh mắt của Hứa Nghênh Xuân lại mang theo sự hoảng hốt và bối rối.

Lúc này, bà ta đã gặp Vương Cát – ông chủ tiệm cá.

Vương Cát là người đàn ông trung niên, vợ mất sớm, hiện tại đang có ý định cưới Hứa Nghênh Xuân.

Chỉ cần bà ta đồng ý, ông ấy sẽ lập tức tổ chức đám cưới.

Nhưng bây giờ, chồng bà ta đã trở về.

Ngày hôm sau, Vương Cát đến tìm Hứa Nghênh Xuân như mọi khi. Nhưng lần này, ông ta nhận thấy sắc mặt bà ta không vui vẻ như trước.

"Em sao thế? Có chuyện gì à?"

Hứa Nghênh Xuân lặng lẽ nhìn ông ta một lúc rồi chậm rãi nói: "Diêu Quảng Chí… còn sống."

Vương Cát nhíu mày. "Thế tức là, em định dừng lại tất cả mọi thứ giữa chúng ta?"

Hứa Nghênh Xuân hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Bà ta có thể chấp nhận chuyện tái giá, nhưng đó là khi chồng bà ta đã chết.

Bây giờ ông ấy trở về, bà ta không còn lý do để tiếp tục qua lại với Vương Cát nữa.

Vương Cát cười nhạt, giọng nói đầy ẩn ý:

"Em bỏ được thật sao? Đây không phải là một quyết định sáng suốt đâu."

Ánh mắt ông ta trở nên sắc bén, chậm rãi nói tiếp:

"Em nghĩ kỹ đi. Tiểu An lớn rồi, sau này còn phải đi học, cưới vợ, mua nhà, mua xe… Diêu Quảng Chí có lo nổi không?"

Lời này giống như một nhát dao cắm thẳng vào tim Hứa Nghênh Xuân.

Nhưng Vương Cát chưa dừng lại. Ông ta tiếp tục thì thầm:

"Quan trọng nhất… em có nghĩ đến chuyện này chưa?"

"Cái gì?"

"Lúc Diêu Quảng Chí chết, gia đình em đã nhận tiền bồi thường. Một trăm nghìn tệ, em còn nhớ chứ?"

Cơ mặt Hứa Nghênh Xuân khẽ run rẩy.

Đúng vậy. Một trăm nghìn tệ…

Làm sao bà ta có thể quên được?

Ban đầu, số tiền đó được coi là tiền bồi thường cho cái chết của chồng bà ta.

Trong mắt gia đình nhà chồng, số tiền đó dùng để giúp đỡ Tiểu An ăn học, đồng thời cũng hỗ trợ lo cho mẹ chồng đang bệnh nặng.

Diêu Quảng Phát – anh trai chồng – đã lấy phần lớn số tiền để lo cho mẹ. Hứa Nghênh Xuân chỉ giữ lại một phần nhỏ, nhưng số nhỏ đó cũng lên đến sáu mươi nghìn.

Còn lại bốn mươi nghìn, đều đã chi tiêu cho Tiểu An, từ học phí, sách vở đến quần áo…

Ban đầu, khi nhận được số tiền này, bà ta chỉ cảm thấy một trăm nghìn quá ít ỏi.

Một cái mạng người… chỉ đáng giá một trăm nghìn sao?

Nhưng bây giờ, khi chồng bà ta vẫn còn sống, tiền bồi thường lại biến thành một con số khổng lồ mà bà ta không thể trả lại được.

Một trăm nghìn… muốn trả lại sao?

Đừng nói là một trăm nghìn, đến sáu mươi nghìn bà ta cũng không có.

Cả nhà họ bây giờ có thể đào đâu ra ngần ấy tiền?

Nếu như phải trả lại… họ chết chắc.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 365: Chương 365



Hứa Nghênh Xuân sững người khi nghe những lời của Vương Cát. Sắc mặt bà ta mỗi lúc một khó coi hơn, nhưng hắn không có ý định dừng lại, ngược lại còn thừa thắng xông lên.

"Em nghĩ mà xem, Diêu Quảng Chí trở lại không có nghĩa là một cuộc sống mới bắt đầu. Em tưởng là khi ông ta quay về thì hai người có thể phấn đấu lại từ đầu rồi sống yên ổn à? Không! Từ giờ, bọn em chỉ mới bắt đầu trả món nợ một trăm nghìn! Em nghĩ mình có thể trả nổi số tiền này sao?"

Vương Cát cười nhạt, giọng điệu đầy mỉa mai.

"Cho dù có trả hết thì sao? Đến lúc đó, Tiểu An đã bao nhiêu tuổi rồi? Càng lớn càng nhiều khoản phải chi, em nghĩ mình có đủ sức chu cấp cho nó không?"

Hứa Nghênh Xuân cắn môi, bàn tay siết chặt mép áo.

"Đi theo Diêu Quảng Chí, em mãi mãi không có nổi một cuộc sống tốt đẹp! Tôi nói thẳng, nếu ông ta chết trong vụ tai nạn mỏ đó thì có khi còn tốt hơn. Ít nhất, một trăm nghìn đó là tiền bồi thường, là tiền để em và Tiểu An sống qua mấy năm nay!"

Hứa Nghênh Xuân run rẩy. Nghe từng câu từng chữ của Vương Cát, bà ta không kìm được nước mắt.

Cuộc sống của bà kể từ khi Diêu Quảng Chí qua đời, có khi còn chẳng bằng súc vật.

Ngày ngày cắm mặt trong nhà máy từ sáng sớm đến tối mịt, ngồi đến hoa mắt chóng mặt, lưng đau nhức đến mức thở thôi cũng thấy mệt. Vậy mà mỗi tháng chỉ kiếm được chút ít, tiền vừa cầm trong tay đã phải đưa đi chi tiêu.

Rõ ràng đã tiết kiệm hết mức, vậy mà vẫn chẳng dành dụm được đồng nào.

Tiểu An vẫn luôn chạy đến, kéo tay bà, giọng trẻ con non nớt đầy mong đợi:

"Mẹ ơi, con muốn cái này, các bạn khác đều có hết."

Nhưng bà lấy gì để mua đây?

Những thứ Tiểu An muốn đều quá xa xỉ, nhìn vào đôi mắt trong veo đầy khát khao của con, tim bà ta như bị ai bóp nghẹt.

Bà là mẹ nó, nhưng ngay cả một món đồ chơi cho con cũng không thể mua nổi.

Cuộc sống đã đủ khốn khổ như vậy rồi, nay lại phải gánh thêm món nợ một trăm nghìn nữa…

Mệt mỏi quá rồi.

Chỉ cần nghĩ đến ngày mai thôi, bà ta đã không có dũng khí để đối mặt.

"Vậy phải làm sao đây? Có thể làm gì được cơ chứ? Quảng Chí đã về rồi, chúng tôi không thể không trả số tiền này…"

Hứa Nghênh Xuân ôm mặt khóc nức nở. Bà đã nhìn thấy tương lai của mình. Một tương lai tối tăm, mệt mỏi, khổ sở, không bằng súc vật.

Vương Cát nhìn bà ta khóc lóc, nhếch môi nói:

"Ai nói em phải trả?"

Hứa Nghênh Xuân ngẩng phắt lên, sững sờ nhìn hắn.

"Diêu Quảng Chí đã về, đương nhiên phải trả lại khoản bồi thường. Nhưng nếu ông ta không về thì sao? Nếu ông ta… chết thì sao?"

Hai mắt Hứa Nghênh Xuân mở lớn.

"Không được! Anh… anh muốn giết người à? Nếu bị phát hiện thì phải ngồi tù đấy!"

"Làm sao mà phát hiện được?" Vương Cát cười cười, ánh mắt tràn đầy tự tin. "Bây giờ, ngoài tôi và em, ai biết Diêu Quảng Chí vẫn còn sống? Nếu muốn ra tay thì phải làm nhanh. Tiểu An còn đang ở trọ, nhưng nếu để lâu, càng nhiều người biết ông ta còn sống, chuyện này sẽ không dễ xử lý nữa đâu."

"Nhưng mà… nhưng mà…"

Hứa Nghênh Xuân vẫn còn do dự.

Dù sao đây cũng là mạng người.

Hơn nữa, Diêu Quảng Chí cũng từng là chồng bà ta, là người có danh nghĩa vợ chồng với bà suốt bao nhiêu năm qua.

Thấy bà ta vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục, Vương Cát lại thấp giọng nói:

"Em còn chần chừ cái gì? Nếu nghe lời tôi, gả cho tôi, tôi có thể cho em và Tiểu An một cuộc sống tốt đẹp. Còn Diêu Quảng Chí thì sao? Ông ta có thể cho em cái gì? Một đống nợ, một cuộc sống nghèo khổ đến chết ư?"

Hắn chậm rãi bước đến gần hơn, giọng điệu càng trở nên dụ dỗ:

"Em vẫn chưa hiểu sao? Vụ tai nạn mỏ đó là cơ hội ông trời ban cho em. Một cơ hội để thay đổi cuộc đời mình. Có một số người vốn dĩ đã chết rồi, chúng ta chỉ giúp họ quay về đúng chỗ họ nên ở mà thôi."

Hứa Nghênh Xuân cắn chặt môi, im lặng rất lâu. Cuối cùng, bà ta khẽ gật đầu.

"... Được."

Đêm đó.

Bà ta bảo Vương Cát trốn dưới gầm giường.

Chờ đến khi Diêu Quảng Chí ngủ say, Vương Cát lặng lẽ chui ra, cùng bà ta siết chặt cổ ông ta.

Diêu Quảng Chí vùng vẫy kịch liệt. Hứa Nghênh Xuân không đủ sức, giữa chừng tay bà ta trượt ra, khiến ông bừng tỉnh.

Trong ánh sáng mờ nhạt của đêm, đôi mắt ông tràn đầy hoảng sợ, tức giận, và… không thể tin được.

Người vợ của ông.

Người ông yêu thương nhất.

Ông đã đánh cược cả mạng sống, bò từ quỷ môn quan trở về, chỉ để gặp lại bà.

Vậy mà, người muốn giết ông… lại chính là người ông yêu nhất?

Đến giây phút cuối cùng, đôi mắt ông vẫn không nhắm lại.

Hứa Nghênh Xuân run rẩy đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt mắt chồng.

Bà ta làm theo lời Vương Cát, không chôn xác.

Ngôi làng này có quá nhiều người hay tò mò. Nếu bị đào lên, sẽ rất phiền phức.

Thế nên, bà ta giấu thi thể Diêu Quảng Chí… vào trong tủ lạnh.

Những ngày hè oi ả, từng tốp người mua kem tấp nập ra vào.

Không ai có thể ngờ rằng, ngay bên dưới tủ đông lại cất giấu một bí mật khủng khiếp.

Một xác chết.

Nhờ nhiệt độ thấp, thi thể ấy vẫn nguyên vẹn, không có mùi thối rữa.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Và sự thật này, có lẽ sẽ mãi mãi chẳng ai biết đến.

Chỉ có Hứa Nghênh Xuân, trong những đêm khuya tĩnh mịch, đôi khi lại đến bên tủ lạnh.

Bà ngồi xuống, tựa lưng vào lớp kim loại lạnh buốt, ánh mắt xa xăm dõi về phía đáy tủ. Nơi đó, bà đã chôn vùi tất cả những đau khổ, hận thù lẫn tiếc nuối của mình.

"Anh nói xem…" Giọng bà nhẹ bẫng như gió thoảng. "Nếu anh chết trong vụ tai nạn mỏ năm ấy, không bao giờ quay về… thì tốt biết bao."

Bà cười khẽ.

Nụ cười như thể đang ngồi cùng chồng mình, trò chuyện những câu chuyện của ngày còn sống.

Trong phòng livestream, bão bình luận cuồn cuộn kéo tới.

"Hu hu, chuyện này buồn quá đi mất!"

"Biết là giết người là sai, nhưng sao tôi vẫn thấy Hứa Nghênh Xuân đáng thương quá…"

"Đáng thương á? Còn Diêu Quảng Chí thì sao? Ông ấy đi làm xa vì muốn gia đình có cuộc sống tốt hơn, cuối cùng lại bị vợ mình g**t ch*t ngay khi trở về nhà! Người đáng thương nhất phải là ông ấy mới đúng!"

"+1! Giờ tôi đã hiểu tại sao ông ấy không đồng ý cho vợ tái hôn… Tái hôn thì được, nhưng lại đi lấy chính kẻ giết mình, ai mà chịu nổi chứ?"

"Chuẩn luôn! Má nó, Vương Cát cũng độc ác thật, đã giết người còn muốn cướp cả vợ người ta nữa!"

Bên ngoài màn hình, Diêu Quảng Phát siết chặt nắm đấm. Ông sắp phát điên mất rồi.

Bản thân ông cũng là một người vô cùng khốn khổ trong câu chuyện này.

Chẳng ai ngờ rằng, em trai ông vẫn còn sống.

Nhưng lại bị chính người phụ nữ này…

Ông nghiến răng, giọng đầy căm phẫn.

"Cô có xứng đáng với những vất vả mà Quảng Chí đã chịu đựng bao năm nay không?"

Hứa Nghênh Xuân bật cười khổ.

"Em có lỗi với anh ấy. Là em bị ma xui quỷ khiến… không có gì để biện minh cả. Anh cứ gọi cảnh sát đi."

Bà đã đoán trước cái kết này từ lâu rồi.
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 366: Chương 366



Dù là ngồi tù hay đền mạng, bà cũng cam lòng.

Diêu Quảng Phát quát lớn: "Tôi nhất định phải báo cảnh sát! Không ai có thể tha thứ cho cô được đâu! Cô và Vương Cát cứ chuẩn bị mà vào tù đi!"

Nối mic bị ngắt hoàn toàn.

Kỷ Hòa dựa lưng vào ghế, thở dài thật sâu.

Hứa Nghênh Xuân đáng ghét không? Đáng ghét.

Hứa Nghênh Xuân đáng thương không? Đáng thương.

Người đáng thương chưa chắc đã vô tội, người đáng ghét đôi khi cũng có lý do để mà đáng thương.

Lúc này, người thứ ba nối mic là một cô gái trẻ trung xinh đẹp.

"Chủ kênh, để chị xem qua nhà em một chút nhé. Đây là căn biệt thự ba tầng độc lập của em."

Vừa nói, cô vừa giơ điện thoại lên.

Camera lia một vòng, bão bình luận lập tức bùng nổ.

"Má ơi, giàu quá trời luôn!"

"Hu hu, kiểu trang trí này trước giờ tôi chỉ thấy trong phim cổ điển, ai ngờ lại có người sống thật trong đây!"

"Xong rồi, đêm nay giấc mơ của tôi có tư liệu tham khảo rồi."

Ngay cả Kỷ Hòa cũng không nhịn được mà thở dài.

Nơi ở của cô gái này rõ ràng tốt hơn cô rất nhiều.

Nghĩ đến số tiền phạt vi phạm cao ngất mà mình còn chưa trả hết, Kỷ Hòa lại thấy áp lực.

Đại sư cũng phải lo cơm áo gạo tiền thôi!

Cô gái tiếp tục nói:

"Em đã sống ở đây rất lâu rồi… nhưng dạo gần đây, em cứ có cảm giác ngoài em ra, trong biệt thự này còn có một người khác nữa."

Bình luận bắt đầu rộ lên.

"Ế? Là sao?"

"Ý em là có trộm hay có ma vậy???"

Cô gái hạ giọng, chậm rãi kể:

"Cửa phòng em đã khóa, sáng dậy lại thấy mở toang."

"Chiếc đàn piano đột nhiên tự phát ra âm thanh, dù không ai đụng vào."

"Cốc nước em để trên bàn, rõ ràng không ai chạm tới, nhưng nó cứ thế lăn xuống đất."

Tất cả những điều kỳ quái này khiến cô mất ngủ triền miên.

Ban đêm, cô bật đèn sáng trưng để ngủ.

Nhưng sáng hôm sau, đèn lại bị tắt một cách khó hiểu.

Cô gái rùng mình.

Bão bình luận nổ tung.

"Nghe sợ vãi!"

"Tôi từng nghe nói nhà mà quá rộng, không có hơi người, rất dễ thu hút những thứ… không sạch sẽ."

"Haha, thế nên nghèo cũng có cái lợi đúng không? Nhà bé tí, không có ma nào thèm ở chung!"

"Đây chính là nỗi buồn kiểu Versailles nhỉ?"

Cô gái rùng mình, bật cười đầy căng thẳng.

"Mọi người đừng hù em nữa mà!"

"Nhưng nếu thực sự là vì nhà quá rộng, vậy tại sao trước đây không có chuyện gì, mà giờ mới xảy ra chứ?"

Vừa dứt câu, cô hơi sững lại.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu.

"Không lẽ… là do chuyện đó?"

Cô từng có một người bạn trai.

Trước kia, anh luôn ở cùng cô trong biệt thự này.

Nhưng một năm trước, anh đã nhập ngũ.

Kể từ ngày đó, cô chỉ còn lại một mình.

Cơn bão bình luận dậy sóng.

[Rõ rồi! Nguyên nhân chính là đây!]

[Căn nhà này quá lớn, lúc trước có đàn ông ở thì dương khí mạnh, đủ để trấn áp những thứ bẩn thỉu. Bây giờ chỉ còn một cô gái sống một mình, ma quỷ liền kéo đến quấy phá.]

[Hahaha, vụ này đơn giản quá! Cần gì đến chị Kỷ Hòa, chúng ta cũng có thể giải quyết được mà.]

[Đúng vậy! Chỉ cần tìm chị Kỷ Hòa vẽ bùa trấn trạch là xong.]

Không khí trên luồng bình luận có vẻ nhẹ nhõm, nhưng Kỷ Hòa chỉ im lặng, khe khẽ thở dài.

Tiếng thở dài ấy khiến Viên Nhược thoáng hoảng hốt.

"Cô Kỷ, chẳng lẽ… ma trong nhà em rất khó đối phó sao?"

Kỷ Hòa lắc đầu, bỗng nhiên hỏi cô một câu không đầu không đuôi:

"Em có nghĩ là… con người sợ ma không?"

Viên Nhược ngớ người. "Đương nhiên là sợ chứ!"

Ai mà không sợ ma?

Ngoại trừ những cao nhân như Kỷ Hòa.

Nhưng Kỷ Hòa không dừng lại ở đó, cô hỏi tiếp:

"Vậy còn ma thì sao? Ma có sợ người không?"

Câu hỏi này như một quả bom đánh thẳng vào đầu Viên Nhược, khiến cô hoàn toàn lạc lối.

Ma có sợ người không ư?

Ai lại nghĩ đến chuyện này bao giờ?

Cô đắn đo hồi lâu mới dè dặt đáp:

"Chắc là không đâu…?"

Ma quỷ không phải luôn đáng sợ sao? Chúng có thể giết người mà!

Nhưng câu nói tiếp theo của Kỷ Hòa lại khiến cô đứng hình.

"Nhưng em lại rất sợ người đấy."

"Em… em á?"

Viên Nhược tròn mắt, chỉ tay vào mình như thể muốn xác nhận lại câu hỏi.

Bình luận trực tiếp lập tức tràn ngập dấu chấm hỏi.

[?????]

[Ý của chị Kỷ Hòa là… cô gái này là ma sao?!]

[Không thể nào! Chẳng phải đây chỉ là một vụ ma dọa người bình thường thôi sao?!]

Kỷ Hòa nhấp một ngụm trà, cất giọng đầy ẩn ý:

"Đúng là trong căn nhà này có ma. Nhưng người báo ma lại không phải con người."

Không khí lặng đi.

Trong tình huống bình thường, người và ma không thể nhìn thấy nhau.

Nếu một người sống trong căn nhà có ma, họ sẽ nghĩ đây là một ngôi nhà bị ám.

Nhưng nếu một con ma sống trong nhà mà có người bước vào thì sao?

Từ góc nhìn của ma, chẳng phải ngôi nhà bị con người quấy rối hay sao?

Viên Nhược ngẩn ngơ, sau đó phản ứng kịch liệt.

"Không thể nào! Em sao có thể là ma được chứ?!"

Kỷ Hòa chỉ cười nhạt. "Vậy thì tại sao em lại luôn đóng kín rèm cửa?"

"Em không thấy căn nhà này quá tối à?"

Câu hỏi đó khiến Viên Nhược sững sờ.

Cô đảo mắt nhìn quanh.

Lúc này mới phát hiện—

Căn nhà đúng là tối quá mức cần thiết.

Nhưng lạ thay, trước đó cô chưa từng nhận ra.

Từ khi nào cô bắt đầu ghét ánh sáng?

Từ khi nào chỉ cần ánh nắng chiếu vào người là cô cảm thấy khó chịu?

Từ khi nào ngay cả ánh đèn quá sáng cũng khiến cô chán ghét?

Bất giác, cô rút điện thoại ra, mở WeChat theo lời Kỷ Hòa.

Cô lướt đến bài đăng mới nhất của mẹ mình—
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 367: Chương 367



Ngón tay run rẩy, suýt làm rơi điện thoại.

Dòng chữ hiện lên trước mắt khiến đồng tử cô co rút mạnh.

"Con gái yêu của tôi, Viên Nhược, đã qua đời vì một cơn đau tim tại nhà vào ngày x tháng x năm 20xx. Xin được thông báo tại đây."

Cô chết rồi sao?

Hai tuần trước?

Cô đang mơ sao?

Viên Nhược hốt hoảng đóng bài viết lại, nhưng vừa trở về giao diện tin nhắn, một tin nhắn từ bạn thân nhất của cô đã hiện ra.

"A Nhược, cậu đã rời xa bọn tớ được hai tuần rồi..."

"Tớ vẫn không thể chấp nhận sự thật này. Cứ nghĩ rằng chỉ cần tớ không thừa nhận thì cậu vẫn còn sống."

"Trước đây, ngày nào cậu cũng đăng bài trên trang cá nhân, vậy mà giờ nó trống trơn. Điều đó nhắc nhở tớ về sự thật tàn nhẫn này."

"A Nhược, tớ thực sự, thực sự nhớ cậu."

"Nhưng tớ biết… cậu sẽ không bao giờ trả lời tin nhắn của tớ nữa."

Cả người Viên Nhược lạnh toát.

Màn hình điện thoại run lên theo từng nhịp thở gấp gáp của cô.

Đúng lúc ấy—

"Két—"

Cánh cửa biệt thự bất chợt mở ra.

Viên Nhược sững sờ, trái tim đã chết lại lần nữa thắt chặt.

Là ai?

Cô nhớ rất rõ—

Người có chìa khóa căn biệt thự này…

Chỉ có cô.

Bất giác, cô lùi về sau một bước, cơ thể căng chặt vì căng thẳng.

Nhưng rồi cô sực tỉnh—

Sợ cái gì chứ?

Cô đã chết rồi mà.

Người sống mới phải sợ cô mới đúng!

Tò mò, cô lặng lẽ bước đến hành lang, nhìn ra cửa chính.

Thế nhưng, khoảnh khắc trông thấy người bước vào—

Cả cơ thể cô đông cứng.

Ánh mắt cô mở to, như thể không thể tin vào những gì trước mắt.

Bước qua ngưỡng cửa biệt thự…

Là bạn trai cô.

Người đã nhập ngũ từ lâu.

Rõ ràng anh ấy đang trong quân đội…

Làm sao có thể trở về?

Cô gái nhìn thấy một cặp vợ chồng trẻ đứng đối diện với bạn trai mình, gương mặt lộ rõ vẻ bực dọc.

"Chúng tôi rất thích căn biệt thự này, nhưng không hiểu sao... dạo gần đây lại xảy ra những chuyện rất kỳ lạ." Người phụ nữ cau mày, giọng đầy khó chịu.

Người đàn ông bên cạnh cũng gật đầu, bổ sung: "Chúng tôi đã chịu đựng một tuần rồi, nhưng thực sự không thể ở thêm nữa."

Người phụ nữ bắt đầu kể, mỗi một câu nói ra đều khiến bầu không khí càng thêm quỷ dị:

"Cửa phòng vốn đã đóng, vậy mà quay đi quay lại, nó lại mở ra như có ai vừa bước vào."

"Nắp đàn piano tự động đóng sập xuống ngay khi chúng tôi vừa đặt tay lên phím đàn."

"Giữa đêm, đèn phòng ngủ tự bật sáng, trong khi cả hai chúng tôi đều chưa hề chạm vào công tắc. Bạn trai tôi thức dậy đi vệ sinh, vừa mở mắt ra đã thấy căn phòng sáng trưng như có ai đó vừa đứng dậy khỏi giường vậy."

Người phụ nữ run lên một chút, sau đó nhìn thẳng vào bạn trai của Viên Nhược:

"Chúng tôi nghi ngờ... căn biệt thự này có ma. Anh có thể nói thật với chúng tôi không?"

Bạn trai của Viên Nhược im lặng một lúc lâu.

Anh từng sống ở đây cùng cô, căn biệt thự này đầy ắp kỷ niệm của cả hai. Nhưng sau khi Viên Nhược qua đời, gia đình anh liên tục khuyên nhủ anh nên bán đi, không nên chìm đắm mãi trong quá khứ.

Anh đã đồng ý.

Nhưng bây giờ, người mua lại muốn trả lại căn nhà.

Anh nhẹ nhàng gật đầu: "Được rồi, vậy chúng ta dừng giao dịch."

Hai vợ chồng trẻ thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn rồi rời đi.

Anh đứng lại trong căn biệt thự trống trải, ánh mắt dần dần trở nên dịu dàng.

"A Nhược, là em à?"

"Em vẫn không thích để cửa phòng mở, em chưa từng có hứng thú với đàn piano, còn khi sợ hãi... em luôn bật đèn ngủ."

Anh lẩm bẩm, giọng trầm thấp nhưng đầy thương nhớ.

"Anh sẽ không bán căn nhà này nữa. Nó mãi mãi là nhà của em."

Gió khẽ lùa qua tấm rèm cửa sổ.

Bây giờ, không còn ai muốn tranh giành căn biệt thự này với em nữa.

Em không cần phải sợ nữa.

Kỷ Hòa tắt livestream, đang định rời khỏi nền tảng Sa Ngư thì bỗng nhiên nhận được một tin nhắn riêng.

Người gửi có ID là NaNa.

"Chị Kỷ Hòa, em có chuyện muốn hỏi chị."

Kỷ Hòa nhướn mày, thản nhiên trả lời: "Chuyện gì?"

"Chị thật sự online à? Tốt quá!"

Vừa nói, NaNa vừa chuyển thẳng hai nghìn tệ.

Kỷ Hòa nhìn con số hiện lên trên màn hình, nhấp một ngụm trà, không vội trả lời.

NaNa tiếp tục:

"Em nói trước nhé, em không phải người tốt. Em là một cô gái đểu, chính hiệu. Em không thích yêu đương một cách chung thủy, chỉ muốn bơi giữa nhiều người bạn trai, tận hưởng sự chiều chuộng từ nhiều phía."

"Nhưng hai ngày trước, bạn trai em phát hiện ra em lừa dối anh ấy, thế là đá em luôn."

Kỷ Hòa: "..."

Thật sự là quá thiếu đạo đức.

Cô nhướng mày: "Ý cô là... cô muốn tôi bày cách để quay lại với anh ta?"

"Không không!" NaNa đáp ngay. "Em vốn cũng đã chán anh ta rồi, bị chia tay cũng chẳng sao. Nhưng có một chuyện em không hiểu..."

Giọng cô ta chậm lại, mang theo một chút hoang mang thật sự.

"Làm thế nào mà anh ta phát hiện ra em đang lừa dối?"

Kỷ Hòa hơi ngả người ra sau, chống tay lên cằm.

"Tiếp tục đi."

NaNa nhanh chóng gõ tiếp:

"Làm một cô gái đểu không dễ đâu chị, em nói thật. Một người vừa phải có kỹ năng quản lý thời gian hoàn hảo, vừa phải nhớ tên, sở thích của từng người, tránh nhầm lẫn, lại còn phải duy trì lượng giá trị cảm xúc đủ để các 'con cá' không nghi ngờ gì. Em tự tin mình rất giỏi trong chuyện này, nhiều năm qua chưa từng bị phát hiện."

"Nhưng lần này thì em thất bại rồi."

"Em nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu được mình sơ hở ở đâu."

"Hôm đó là cuối tuần, anh ta chơi game cả ngày ở nhà. Em thì ra ngoài ăn tối với một con cá khác."

"Khi về nhà, anh ta hỏi em đi đâu. Em nói rằng mình đi shopping với bạn thân."

"Anh ta hỏi: 'Em chắc chứ?'"

"Em đáp ngay: 'Chắc chắn.'"

"Ngay sau đó, anh ta tức giận nói chia tay."
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 368: Chương 368



NaNa dừng một chút rồi tiếp tục:

"Chị hiểu không? Anh ta không thể nào theo dõi em được, vì em có cài định vị của anh ta, chắc chắn là anh ta ở nhà cả ngày."

"Cũng không thể nào là do bạn thân của em bán đứng. Cô ấy biết rõ em thế nào, luôn sẵn sàng xác nhận lời em nói là thật, chưa bao giờ phản bội."

"

Chia tay là chia tay.

Nhưng NaNa vẫn muốn biết mình đã thất bại ở đâu.

Dù sao cũng phải trở thành một "gái đểu" đúng nghĩa.

Vậy thì nhất định phải suy nghĩ lại, không ngừng tiến bộ.

Kỷ Hòa: "..."

Cô tự thấy bản thân có chút thiển cận rồi.

Không ngờ rằng ở thế giới này, đến cả gái đểu cũng có ý chí vươn lên, còn ham học hỏi.

Cô bấm đốt ngón tay tính toán, rồi im lặng một lúc.

"Thật ra nguyên nhân còn lâu mới phức tạp như cô nghĩ."

NaNa ngạc nhiên: "Hả?"

"Bởi vì không chỉ mình cô vượt quá giới hạn đâu, bạn trai cô cũng thế."

NaNa ngớ người: "???"

Nói cách khác... NaNa cắm sừng bạn trai, mà bạn trai cũng cắm sừng cô ta.

Hôm đó, NaNa nói với anh ta rằng mình đi ăn với bạn thân.

Nhưng bạn trai cô ta vừa nghe đã biết ngay là nói dối.

Bởi vì bạn thân của NaNa... lúc ấy đang nằm ngay bên cạnh anh ta!

Kỷ Hòa không biết phải nói gì nữa. Chuyện này đúng là khó mà chấp nhận nổi.

NaNa im lặng vài giây rồi bật cười.

"Thì ra là vậy..."

Cô ta nhếch môi, ánh mắt không có chút đau lòng nào.

"Xem như tôi đáng bị vậy đi, dù sao tôi cũng chẳng phải người tốt. Cắm sừng người ta thì gặp báo ứng, chẳng có gì oan ức cả."

Cô ta nói là báo ứng, nhưng trên mặt chẳng có lấy một tia áy náy.

Với một người đã quen chơi đùa tình cảm như NaNa, lương tâm có lẽ chỉ là một khái niệm xa xỉ.

Thấy cô ta bình thản như thế, Kỷ Hòa trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn quyết định nói ra:

"Thật ra cô gặp báo ứng không chỉ ở đây đâu."

NaNa nhướn mày: "Ý cô là gì?"

"Lúc trước, cô từng có một người bạn trai tên Chu Cẩm, đúng không?"

NaNa nhíu mày, vẻ mặt mơ hồ: "Chu Cẩm? Ai vậy?"

Cô ta đổi người yêu quá nhanh, đến mức không nhớ nổi tên từng người.

Kỷ Hòa: "..."

Cô thở dài, chậm rãi nói:

"Cô có từng nghĩ rằng mình che giấu rất tốt, không ai phát hiện ra chuyện mình lăng nhăng không?"

"Nhưng thực tế không phải vậy."

"Chu Cẩm chính là người đầu tiên phát hiện cô đã phản bội."

NaNa lập tức trợn mắt: "Cái gì?! Không thể nào!"

Bình thường, đàn ông khi phát hiện bạn gái lừa dối sẽ nổi giận ngay lập tức.

Giống như bạn trai hiện tại của cô ta, dù bản thân cũng lăng nhăng nhưng khi biết NaNa phản bội thì vẫn dứt khoát chia tay.

Nếu Chu Cẩm đã phát hiện, tại sao anh ta chưa bao giờ nói gì?

Kỷ Hòa lắc đầu.

"Anh ấy biết, nhưng đã chọn im lặng. Chu Cẩm nghĩ rằng cô còn trẻ, vẫn còn ham chơi, chỉ là lòng chưa vững. Anh ấy tin rằng một ngày nào đó cô sẽ nhận ra giá trị của tình yêu đích thực."

"Anh ấy chờ cô thay đổi."

"Đáng tiếc, anh ấy không chờ được ngày đó."

"Điều anh ấy nhận lại... là lời chia tay từ cô."

NaNa im lặng.

Cô ta chia tay Chu Cẩm không phải vì có mâu thuẫn gì.

Chỉ đơn giản là... cô chán rồi.

Không muốn lãng phí thời gian với một người đàn ông không còn khiến cô hứng thú nữa.

Cô ta cần tìm kiếm một cuộc tình mới, k*ch th*ch hơn.

Kỷ Hòa thở dài: "Cô nghĩ rằng mình cao tay, nhưng thực ra, anh ấy mới là người thật lòng yêu cô."

Lòng NaNa khẽ run lên.

Cô ta luôn tự hào rằng mình là gái đểu đúng nghĩa, không dây dưa tình cảm, không để ai ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

Thế nhưng, lúc này, cô ta không thể nói gì.

Kỷ Hòa tiếp tục:

"Chu Cẩm chính là chính duyên của cô. Theo tướng số và vận mệnh, anh ấy có tiền đồ vô lượng, sau này sẽ là một người chồng lý tưởng: dịu dàng, tài giỏi, biết chăm lo gia đình."

"Quan trọng nhất, bát tự của hai người cực kỳ hợp nhau."

"Nhưng cô đã đánh mất anh ấy rồi."

"Chia tay Chu Cẩm, đường tình duyên của cô cũng bắt đầu xuống dốc. Có phải từ ba năm trước, chuyện yêu đương của cô luôn không thuận lợi không?"

NaNa bỗng giật mình: "Đúng..."

Không phải là không có ai theo đuổi cô ta.

Nhưng... những người đàn ông bên cạnh cô ta càng lúc càng tệ.

Người thì keo kiệt, sinh nhật cô ta mà chỉ tặng một túi quà rẻ tiền, đến lúc chia tay còn tính toán từng đồng từng cắc.

Người thì gia trưởng, cả ngày chỉ lải nhải: "Phụ nữ không cần giỏi giang, chỉ cần biết làm vợ, làm mẹ là đủ."

Cô ta không thể chịu đựng nổi những kiểu đàn ông đó.

Vì thế, tần suất thay người yêu ngày càng cao, danh sách người yêu cũ ngày càng dài.

Nhưng chẳng ai trong số họ làm cô ta thực sự rung động.

Cô ta vẫn chưa tìm được người mà mình muốn gắn bó cả đời.

Cứ thế, cô ta rơi vào một vòng luẩn quẩn.

NaNa nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn..." vẫn hiện lên, nhưng cuối cùng không có tin nào được gửi đến.

Kỷ Hòa cũng im lặng hồi lâu.

Cô không đồng tình với quan điểm sống của NaNa.

Sau cùng, cô nhắn một câu:

"Nếu muốn thay đổi tình trạng này, thử chân thành một lần xem sao."

"Gây tổn thương cho người khác, cuối cùng cũng sẽ quay lại đủ đường trả về mình thôi."

Gửi tin nhắn xong, Kỷ Hòa tiện tay trả lời vài tin riêng, sau đó logout, tắt điện thoại.

Mùa "Rung Động Tuyệt Đối" có tổng cộng năm kỳ.

Ngày mai là buổi quay cuối cùng của kỳ đầu tiên.

Theo tính toán của cô, hình như ngày mai sẽ có chuyện xảy ra...

Vậy nên, tốt nhất là đi ngủ sớm để giữ sức.

Dưới ánh đèn hành lang vàng vọt, tiếng cãi vã vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của đêm khuya.

Kỷ Hòa nhíu mày, vừa tính tắt điện thoại đi ngủ thì lại nghe thấy âm thanh ồn ào ngoài cửa.

Cô mở cửa, giọng điệu lạnh nhạt: "Muộn thế này rồi còn chưa ngủ, ồn ào cái gì vậy?"
 
Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 369: Chương 369



Đứng bên ngoài là Dương Vận với vẻ mặt tức giận, còn Tiểu Nguyên thì đang kéo hành lý, bối rối cắn môi.

Bị hot search chọc cho bực bội cả ngày, giờ lại thấy Kỷ Hòa, lửa giận của Dương Vận càng bùng lên.

"Kỷ Hòa, cô đừng có mà đắc ý!" Cô ta gằn giọng, mắt đỏ lên vì tức. "Đừng tưởng được lên game show là có thể tẩy trắng. Cô là ai, ai cũng biết hết! Không có nhà họ Kỷ, cô vĩnh viễn không sống nổi trong giới giải trí đâu!"

Kỷ Hòa lười biếng dựa vào khung cửa, nhướng mày: "So?"

Dương Vận nghẹn lời.

Cô ta không ngờ tới phản ứng của Kỷ Hòa lại thản nhiên như vậy, ngược lại còn khiến chính mình trông như một kẻ làm trò hề.

Hồi lâu sau, cô ta mới cắn răng: "Tôi dạy dỗ trợ lý của mình, không đến lượt cô xen vào."

Ánh mắt Kỷ Hòa lướt qua Tiểu Nguyên, dừng lại ở vali hành lý trong tay cô ấy, bỗng nhiên hiểu rõ mọi chuyện.

Trước đó, cô đã dành thời gian xem xét vụ việc nguyên chủ tát Dương Vận, biết được sự thật từ lâu. Nhưng cô chưa kịp ra mặt vạch trần, vậy mà "Bới móc drama" đã ra tay trước.

Giờ thì rõ rồi, người đứng sau video bóc phốt kia chính là Tiểu Nguyên.

Khó trách Dương Vận lại nhằm vào cô ấy.

Kỷ Hòa khoanh tay, chậm rãi nói: "Không phải cô đuổi cô ấy đi rồi sao? Đã không còn là trợ lý của cô nữa thì lấy tư cách gì mà dạy dỗ?"

Dương Vận lập tức nghẹn họng.

Cái con nhỏ này… Sao lại nhanh mồm nhanh miệng thế không biết!

"Tiểu Nguyên không còn là nhân viên công tác ở đây, tôi không thích cô ta đứng đây, bảo cô ta đi thì có gì sai?"

Kỷ Hòa cười nhạt: "Ai nói cô ấy không phải nhân viên công tác?"

Dương Vận sửng sốt.

"Đúng lúc tôi đang thiếu một trợ lý." Cô lạnh lùng nói tiếp. "Tôi cho phép cô ấy ở lại."

Tiểu Nguyên ngẩng phắt đầu lên, không dám tin nhìn về phía Kỷ Hòa.

Sau khi quay xong buổi game show, Dương Vận không ngừng kiếm chuyện với cô ấy. Không chỉ chửi mắng thậm tệ mà còn muốn đuổi cô ấy đi.

Tiểu Nguyên đã sớm chuẩn bị tinh thần cho việc này nên không hề hối hận.

Nhưng bây giờ…

Kỷ Hòa lại đứng ra bảo vệ cô ấy…

Một cảm giác chua xót dâng lên trong lồng ngực, khiến đôi mắt cô ấy cay cay.

Từ lúc bước chân vào giới này, cô ấy đã quen với việc bị coi thường.

Các nghệ sĩ không coi trợ lý là người, muốn sai bảo thế nào thì sai bảo, bẩn thỉu mệt nhọc đều đổ lên đầu họ.

Còn Kỷ Hòa…

Là người đầu tiên lên tiếng vì cô ấy.

Thế mà trước đây, người tốt như Kỷ Hòa lại bị bôi nhọ khắp mạng xã hội.

Ngược lại, loại người như Dương Vận lại được tung hô đến tận trời.

Nghĩ tới đây, lòng Tiểu Nguyên tràn ngập uất ức.

"Đi theo tôi." Kỷ Hòa nắm lấy vali trong tay cô ấy, ánh mắt vững vàng. "Không cần nghe cô ta. Sau này, nếu có ai muốn đuổi cô, phải hỏi qua tôi trước đã."

Tiểu Nguyên mở to mắt, ngơ ngác đứng nhìn.

Cô ấy muốn khóc quá!

Chị Kỷ đẹp trai quá đi mất!

Nếu không phải vì cả hai đều là con gái, cô ấy thực sự muốn mặc áo cưới, gả cho Kỷ Hòa ngay tại chỗ luôn!

Kỷ Hòa cũng không muốn làm phiền các khách mời khác, liền đưa Tiểu Nguyên về phòng khách.

Lúc trước, cô ấy chỉ nhìn Kỷ Hòa từ xa đã thấy rất đẹp rồi.

Nhưng bây giờ, khi đứng gần…

Cô ấy phát hiện ra—

Kỷ Hòa không chỉ đẹp.

Mà là quá đẹp.

Một vẻ đẹp khiến tim người ta đập loạn nhịp.

Tiểu Nguyên nhìn chăm chăm gương mặt hoàn mỹ không chút tì vết kia, tự dưng mặt đỏ bừng.

Thì ra khi nhan sắc đạt đến một mức độ nhất định, thì ngay cả giới tính cũng không chống đỡ nổi sức mê hoặc!

Cô ấy hơi căng thẳng, không biết nên nói gì.

Cuối cùng vẫn là Kỷ Hòa lên tiếng trước: "Cảm ơn cô đã đăng video giúp tôi."

Mỉm cười một chút, Tiểu Nguyên lập tức đỏ mặt.

"Không… phải tôi nên cảm ơn cô mới đúng chứ…"

Nếu không có Kỷ Hòa, có lẽ cha cô ấy đã…

Nhưng rốt cuộc làm sao mà Kỷ Hòa tính được chuyện đó nhỉ?

Đây là năng lực "chưa bói đã biết" à?

Thật sự khó mà tin nổi!

Cô ấy liếc nhìn Kỷ Hòa một cái.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, mái tóc dài hơi rũ xuống, khiến cô ấy trông có chút trầm lặng giữa đêm khuya.

Nếu Dương Vận có năng lực này, chắc chắn cô ta đã khoe khoang khắp nơi rồi.

Nhưng Kỷ Hòa…

Chưa bao giờ tự cao tự đại về những điều mình có.

Aizz…

Giữa người với người, sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy chứ!

Nhìn gương mặt Tiểu Nguyên còn chưa hết vẻ xúc động, Kỷ Hòa chậm rãi nói:

"Vừa rồi ở trước mặt Dương Vận, tôi còn chưa hỏi ý cô."

Tiểu Nguyên ngơ ngác ngẩng đầu.

"Quản lý trước của tôi vừa rời đi, công ty đang tìm người thay thế nhưng vẫn chưa sắp xếp trợ lý mới cho tôi." Cô dừng lại một chút, giọng điệu nhẹ nhàng hơn. "Nếu cô đồng ý làm trợ lý của tôi, tôi sẽ nói chuyện này với Xán Tinh."

Tiểu Nguyên mở to mắt, cảm giác như vừa nghe nhầm.

Khoảnh khắc này, cô ấy chỉ muốn hét lên một tiếng—

Mẹ ơi, con được chị Kỷ nhận làm trợ lý rồi!

Không đợi Kỷ Hòa nói hết câu, Tiểu Nguyên đã gật đầu như giã tỏi:

"Tôi đồng ý!!"

Đây chính là Kỷ Hòa đó!

Ai mà không muốn làm việc cho một chị gái xinh đẹp thế này chứ!

Hơn nữa, Kỷ Hòa không chỉ đẹp mà còn là người tốt nữa.

Sau này, cô ấy nhất định sẽ là trợ lý hạnh phúc nhất trong số tất cả các trợ lý nghệ sĩ!

Tiểu Nguyên vui đến mức suýt ngất đi.

Lúc đầu, cô ấy cứ tưởng bị Dương Vận đuổi việc là một tai họa lớn.

Không ngờ trong cái rủi lại có cái may, cuối cùng lại trở thành người của Kỷ Hòa.

Kỷ Hòa gật đầu.

Cô chọn Tiểu Nguyên làm trợ lý không phải vì thương hại, mà bởi vì cô thấy được sự tốt bụng trong cô ấy.

Bói quẻ nhiều năm như vậy, Kỷ Hòa đã sớm hiểu rõ một đạo lý:

Người có tâm địa xấu, dù có tài giỏi đến đâu thì cuối cùng cũng chẳng được gì cả.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back