Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 150: Chương 51.1



“Thứ này chẳng phải chỉ có trong đầu thây ma thôi sao?”

Lôi Du nhìn hai viên tinh hạch màu xanh rơi ra, hơi ngạc nhiên.

Anh nhớ trước khi xuất phát, tài liệu từ phòng thí nghiệm chỉ ghi tinh hạch xuất hiện duy nhất ở thây ma, đặc biệt là những con tiến hóa, xác suất có tinh hạch cao hơn.

Sao trong thực vật cũng có?

“Con người biến dị, động thực vật đương nhiên cũng biến dị.”

Vân Yến điều khiển dây leo cuốn lấy hai viên tinh hạch trên đất, lấy khăn giấy từ túi ra, cúi đầu lau kỹ.

Đáp lại thắc mắc của Lôi Du, giọng anh thờ ơ.

Lau sạch đất bẩn trên tinh hạch, Vân Yến mới bỏ chúng vào ba lô nhỏ của Tô Ý.

“A Yến không cần à?”

Tô Ý nhìn động tác của anh, cảm thấy khó hiểu. Sao lại trả lại cho cô?

“Tinh hạch cô tìm được thì tự giữ cẩn thận, sau này sẽ hữu dụng.”

Dù anh cần nâng cấp dị năng, nhưng tinh hạch của cô, anh không lấy.

Sau này ở các căn cứ, tinh hạch là vật phẩm giao dịch quý giá. Một viên tinh hạch biến dị cấp một có thể đổi được kha khá vật tư, đến lúc đó cô cũng sẽ sống tốt.

Người vừa nãy còn thả lỏng, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Tô Ý nhìn Vân Yến chẳng biết nghĩ gì, lại trở về vẻ lạnh lùng xa cách ban đầu, nghi hoặc nhíu mày.

Nhưng chưa kịp nghĩ ra manh mối, đã bị Nghiêm Nhất Thanh ngắt lời: “Động thực vật biến dị?”

“Vậy lần trước tôi thấy con lợn nái mọc cánh bay lên cây không phải ảo giác! Hừ, Bạch Kiệt còn bảo tôi mắt kém, thần xạ thủ như tôi sao mà mắt kém được.”

Nghiêm Nhất Thanh cảm thấy mình đã thông suốt, hậm hực chống nạnh. Lát về phải đòi lại danh dự!

Lôi Du lặng lẽ quay đi: “…”

“Thôi, về trước đã.”

Gã vừa nãy trông kỳ lạ, anh không chắc liệu hắn có thức tỉnh dị năng quái dị gì hay không.

Anh nhớ lúc ở cổng, khoảnh khắc đối diện gã, cảm giác kỳ quái như chạm thẳng vào linh hồn, khiến ý thức run rẩy, mơ hồ.

Nếu không nhờ anh Vân ra tay kịp lúc, chắc giờ anh vẫn chưa tỉnh.

Vân Yến gật đầu, định quay đi thì khựng lại khi thấy cô gái vẫn đang thất thần, môi mỏng khẽ mở: “Đi thôi.”

“Ồ.”

Tô Ý nhàn nhạt đáp, lặng lẽ cúi đầu theo sau anh.

Nhưng trong đầu, cô đang điên cuồng giao lưu với hệ thống.

[Hệ thống, mở thanh tìm kiếm Thiên Độ cho tôi!]

[Không được, ký chủ, cái này cần điểm tích lũy!]. Nó nghèo lắm rồi, còn phải tiết kiệm điểm để mua thể xác…

[Cứ ứng trước cho tôi, về nhà tôi trả gấp trăm lần.]

Haizz, đau lòng, bị “mẹ già” đá vào đây còn chưa kịp xin liên kết điểm!

[… Ký chủ không được lừa thống…]. Gấp trăm lần, một điểm cũng không được thiếu!
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 151: Chương 51.2



Tô Ý vung tay xoa bóp hệ thống: [Yên tâm, ký chủ nhà ngươi chính trực thế này, sao lại lừa người được.]

Cuối cùng cũng lấy được kênh tìm kiếm từ hệ thống rác rưởi, Tô Ý nghĩ ngợi, nhanh chóng tra: “Hỏi, bạn trai đột nhiên lạnh lùng là sao?”

Bác sĩ nam khoa xuyên không: “Do cơ thể à? Chị em, dẫn bạn trai đến chỗ chúng tôi, tôi giảm giá cho.”

Thử thách 99 lần xem mắt ở tiểu thế giới: “Không hợp thì bỏ! Người tiếp theo sẽ tốt hơn.”

Luôn sám hối trong phòng tối của chồng bệnh kiều: “Chị em, chủ động hơn chút, từ từ điều chỉnh lại quan hệ. Nghe tôi, dính lấy anh ấy! Dính chặt! Thôi, không nói nữa, nhảy lầu lại bị bắt tại trận rồi.”

Tô Ý càng đọc càng thấy lạ. Cơ thể A Yến chắc không có vấn đề chứ?

Bỏ thì không thể, bạn trai vừa đẹp trai, đánh thây ma giỏi, lại nấu ăn ngon, bỏ đi sao tìm được người khác?

Chẳng lẽ, cô chưa đủ thân thiết với A Yến?

Hệ thống lén lút thò đầu nhìn, thấy ký chủ vừa thở dài vừa tắt thanh tìm kiếm, đầy nghi hoặc. Lạnh lùng là cái quái gì?

Khoan, ký chủ nhà nó hình như mở kênh hỗ trợ thành viên VIP siêu cấp?!

Trời ơi, điểm tích lũy của nó!



“Á.”

“Sao tự nhiên lại dừng lại thế?”

Tô Ý đâm sầm vào lưng của Vân Yến, mới giật mình tỉnh khỏi muộn phiền.

Hic, dáng người A Yến đẹp thì đẹp, nhưng cứng quá.

Vân Yến ngoảnh lại nhìn cô gái đang ôm trán, ánh mắt thoáng chút bất lực mà chẳng tự nhận ra.

“Không sao, chỉ là kẻ cản đường.”

Dưới bóng cây, một người đàn ông sưng đỏ không ra hình người nằm ngang lối đi.

Lôi Du ngồi xổm, đưa tay dò hơi thở và nhịp tim. Vừa nãy họ có để ý, nhưng chẳng dư sức quan tâm.

“Đội trưởng, thế này còn cứu được không?”

Người méo mó thế, trông chẳng giống sống nổi.

Lôi Du đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị, im lặng một lúc rồi thở dài: “Đi thôi.”

Người này gần như không còn nhịp tim.

Trong tận thế, chuyện thế này thấy nhiều nhưng họ không phải là thần, cứu không được thì đành chịu, lúc này chẳng cần phí sức.

Vân Yến chẳng nói gì, thờ ơ liếc người trên đất, rồi cúi nhìn Tô Ý.

Xem ra người này là do cây thực vật biến dị gây ra.

Tô Ý đúng là to gan.

Nhưng, lĩnh ngộ được cách dùng dị năng hệ thủy thế này cũng coi như không tệ.

“A Yến, bế em về!”

Tô Ý vòng ra trước mặt Vân Yến, dang tay, chớp mắt nhìn anh.

Bạn trai lạnh lùng thì phải dính chặt nhiều mới được!

Khóe môi mím mang vẻ mềm mại không cho cự tuyệt, như làm nũng, lại như kiêu kỳ ra lệnh.

Vân Yến cúi đầu im lặng, con dao găm trong tay xoay tít mù.

Nhưng chưa kịp hành động, Tô Ý lại thêm câu ngang ngược: “Không được cõng, phải bế công chúa.”

Loại ôm eo, nhấc chân ấy.

Hầu kết khẽ động, tiếng “hừ” lạnh lùng bật ra từ môi. Vân Yến mặt không đổi sắc, vươn tay kéo ba lô sau lưng cô, giọng lạnh tanh:

“Tự đi.”

Tô Ý thấy Vân Yến giơ tay, đã phấn khởi chuẩn bị tinh thần bay lên.

Nhưng khóe môi chưa kịp cong, anh đã cầm ba lô của cô, đi thẳng.

Đi.

Thẳng.

Tô Ý: “…”

Nhìn bóng lưng cao gầy của Vân Yến, Tô Ý tức tối giậm chân phải, phồng má như cá nóc nhỏ.

“Khụ.” Lôi Du không nhịn nổi, nắm tay ho vài tiếng. Tuổi trẻ thật tốt, anh Vân gặp cô Tô mới có thêm chút sức sống đúng tuổi.

[Ký chủ cứ đi bộ tiêu hao năng lượng đi!]

Không thì tối mất ngủ đấy.

[Hừ.]

Thấy A Yến chẳng thèm quay lại bế, Tô Ý bĩu môi, quay đầu hừ một tiếng.

Tự đi thì tự đi.

Chỗ không ai thấy, nụ cười thoáng qua trên môi mỏng của Vân Yến biến mất ngay tức khắc.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 152: Chương 52.1



“Thiếu gia.”

Cố Phàm Sâm từ cửa sau trốn về chỗ ở, người đầy máu, đặc biệt là vết máu rợn người trên vai, trông thật đáng sợ.

La Thành thủ ở cửa giật mình, rồi nhanh nhẹn chuẩn bị quần áo sạch và thuốc băng bó.

Cố Phàm Sâm ngả người trên sofa, La Thành trước mặt thành thạo bôi thuốc lên vết thương cho thiếu gia nhà mình.

“Mạnh Khinh Hàm đâu?”

Giọng điệu lười biếng kéo dài, mang chút hung ác rợn người.

La Thành không ngừng tay, đối diện với câu hỏi của Cố Phàm Sâm, cúi đầu bình tĩnh đáp: “Cô Mạnh vẫn chưa về.”

Ngón tay trắng bệch còn dính máu gõ mạnh hai cái lên lưng sofa. Cố Phàm Sâm mở mắt, đôi mắt vốn bất cần nay nhuốm màu mực đậm.

“Cô Mạnh? Hừ, một ả tự cao tự đại, tưởng ta cho cô ta mặt mũi thật sao!”

Nếu không vì ả tự ý nổ súng, Cố Phàm Sâm hắn có bị mấy người đó đuổi không?

Cuối cùng tự mình tàng hình chạy, để hắn mang một thân tanh tưởi!

Hơn nữa, hai kẻ kia rất có thể là người của quân đội, hắn chẳng muốn đối đầu với họ.

Thấy vết thương đã băng bó gần xong, Cố Phàm Sâm mất kiên nhẫn vẫy tay:

“Cậu đi gọi ả ta đến đây. Nếu chưa về, lôi lão già đó tới.”

Dám tính kế hắn, thật nghĩ hắn không dám làm gì họ sao?

La Thành bình tĩnh đặt cuộn băng xuống, gật đầu, quay ra cửa lớn.

Nhưng chưa kịp bước ra, Mạnh Khinh Hàm đã xuất hiện ở cửa.

Áo blouse trắng cài kín mít, khuôn mặt trái xoan thanh tú, tóc dài qua vai được kẹp bằng trâm mảnh, toát lên chút khí chất cổ điển.

“Anh Cố, thầy tôi để ý người có dị năng hệ mộc hôm nay, hy vọng anh Cố ra tay mang người về.”

“Ồ?”

Cố Phàm Sâm chỉnh lại áo, đôi chân bắt chéo khẽ nhấc, “rầm” một tiếng, đá đổ bàn thấp trước mặt, mảnh vỡ văng khắp sàn.

Giọng trào phúng mang cơn giận âm u: “Khẩu khí lớn thật!”

“Mạnh Khinh Hàm, cô quên chuyện vừa nãy rồi sao? Cần ta giúp cô nhớ lại không?”

Dị năng hệ mộc?

Chọn ngay kẻ khó lường nhất, đám người này đúng là, nên nói họ mắt tốt hay tham lam muốn nuốt cả voi?

Một lũ ích kỷ tham lam, nếu không vì lão già kia có người chống lưng, sẽ có đội cứu viện đặc biệt, hắn chẳng giữ ai lại.

Giờ còn dám dùng hắn làm súng, thật khiến người ta nổi điên!

Mạnh Khinh Hàm nhìn Cố Phàm Sâm nổi giận, khẽ run, nhưng nhớ mình có thầy chống lưng, lập tức trấn tĩnh.

“Tôi chỉ muốn giúp anh diệt trừ một kẻ địch. Với sức của anh, đối đầu với ba dị năng giả, e là chẳng có cơ thắng!”

Cô định bí mật bắn chết Lôi Du, ai ngờ phản ứng của họ nhanh thế.

Một lần thất bại, tiếc là cô chẳng tìm được cơ hội thứ hai.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 153: Chương 52.2



Cô đúng là có quen Lôi Du lại còn có hiềm khích không nhỏ. Nếu không vì Lôi Du từ chối nhiệm vụ đón thầy, giờ họ đâu phải chờ đội cứu viện tiếp theo.

“Dị năng của cô không tệ, chuồn lẹ lắm.”

Cố Phàm Sâm quay lưng, cười đầy ẩn ý, đôi tay rắn chắc vươn ra, lười biếng tựa lưng sofa.

Búng tay một cái, bốn gã áo đen lập tức xông vào, đứng thẳng tăm tắp ngay sau Mạnh Khinh Hàm, chặn đường lui ngoài cửa.

Mạnh Khinh Hàm giờ mới thấy vết băng trên vai hắn, cùng vài vệt máu chưa kịp rửa.

Bị chặn, cô có chút bất an: “Cố Phàm Sâm, anh định làm gì? Tốt nhất anh nên nghĩ cho kỹ, động vào tôi thì đừng hòng lên chuyến cứu viện.”

“Ta muốn gì chẳng rõ sao? Đương nhiên là báo thù giải hận.”

Lời tàn nhẫn chậm rãi vang lên, giọng bất cần quen thuộc, nhưng từng chữ nguy hiểm.

Ngón tay Mạnh Khinh Hàm trong túi áo siết chặt.

Cô đã lén rút lui khi phát súng thất bại, không biết sau đó xảy ra gì, nhưng xem ra khá nghiêm trọng.

Phản ứng của Cố Phàm Sâm không giống giả, có lẽ thật sự chọc giận hắn thì ngay cả mối quan hệ mong manh hắn cũng chẳng muốn duy trì.

Liếc nhìn bốn gã vệ sĩ cao lớn phía sau, Mạnh Khinh Hàm thoáng động. Cô chẳng đấu lại nổi ai, vậy thì…

Định kích hoạt dị năng, muốn tàng hình rời đi trước khi mọi người phản ứng, Mạnh Khinh Hàm đột nhiên cứng người, đầu óc thoáng chốc trống rỗng.

Khi tỉnh lại, cô đã bị bốn gã vệ sĩ khống chế, không động đậy nổi.

Bị giữ lại, dù muốn kích hoạt dị năng cũng vô ích.

Còn cảm giác mơ hồ kỳ quái đó là gì? Dị năng sao?

Chẳng lẽ Cố Phàm Sâm còn giấu một chiêu?

“Anh Cố, chuyện hôm nay tôi không có ác ý. Nếu gây ảnh hưởng gì thì tôi xin lỗi.”

“Nhưng hy vọng anh cân nhắc kỹ, dù sao thầy tôi không phải người thường.”

Cô nghĩ, Cố Phàm Sâm khó từ chối cám dỗ này. Giờ cần ổn định hắn trước.

Ngoài kia thây ma hoành hành, theo thầy cô vào căn cứ an toàn còn được ưu đãi, ai từ chối nổi.

“Ta thấy, có thù báo thù vẫn tốt hơn.”

“Còn người có dị năng hệ mộc kia, rốt cuộc là thầy cô để ý, hay chính bản thân cô để ý?”

Cố Phàm Sâm vặn cổ, chậm rãi đứng dậy, xoay người, nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Mạnh Khinh Hàm bị đè ngồi dưới đất.

Cái thí nghiệm quái quỷ đó hắn chẳng thèm.

Ngón tay trắng bệch bóp cò, trước đôi mắt trợn tròn, chậm rãi nhấn xuống.

“Đoàng.”

Sau tiếng súng ngắn ngủi, máu bắn lên cổ áo trắng.

Mạnh Khinh Hàm nghiến răng nhìn lỗ đạn trên vai trái, cơn đau dữ dội chậm rãi truyền đến.

Nhưng chưa kịp thở, một bàn tay mạnh mẽ siết chặt cổ họng cô. Cô khó nhọc nâng mắt, đối diện với đôi mắt hồ ly nửa cười nửa không.

“Ta ghét nhất là lũ ngu tự ý hành động. Hơn nữa, thiếu cô, một học trò, lão già đó chắc chẳng tiếc nuối gì. Dù sao, cô còn hai sư huynh, đúng không?”

Lời vừa dứt, Cố Phàm Sâm hết kiên nhẫn.

Cảm giác ngạt thở c.h.ế.t người trào lên, Mạnh Khinh Hàm thấy mình không thở nổi.

Người này, hoàn toàn không dễ khống chế như vẻ ngoài từng thể hiện.

“Thiếu gia, tôi thấy tiểu thiếu gia rồi!”

Giọng thô ráp từ ngoài cửa vang lên, kèm vài tiếng thở hổn hển gấp gáp.

Cố Phàm Sâm khựng lại, thần sắc hung lệ thoáng ngỡ ngàng.

“Ngươi nói gì?”

Ngẩng đầu nhìn quản gia Lưu chạy vào, Cố Phàm Sâm hiếm hoi lộ vẻ lo lắng và khó tin.

Hắn quăng người phụ nữ đã không còn sức chống cự trong tay, đứng bật dậy, thân hình thoáng lảo đảo khó nhận ra.

Hắn không nghe nhầm chứ?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 154: Chương 53.1



“Thật đấy, vừa nãy tôi ra ngoài thì tìm thấy tiểu thiếu gia ở tòa số 7 phía nam.”

Chú Lưu làm việc ở nhà họ Cố đã lâu, gần như là nhìn Cố Phàm Sâm lớn lên.

Còn cả tiểu thiếu gia nữa.

Chỉ là biến cố xảy ra quá đột ngột, hôm đó tài xế đi theo tiểu thiếu gia hôm sau chạy về, úp mở bảo người đã mất.

Ai ngờ lại gặp lại ở đây!

“Nhưng ở đó có một đám người, cảm giác không dễ chọc, nên tôi không vào.”

Cố Phàm Sâm vừa bước một chân ra cửa, nghe câu thứ hai chú Lưu thì khựng lại, lặng lẽ rút chân về.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là đám người đến trưa nay.

Cố *vừa chọc giận người ta* Phàm Sâm: Để hắn nghĩ cách đòi người đã…

“Diệu Diệu thế nào rồi?”

Cố Phàm Sâm xoa xoa mi tâm, quay lại phòng khách ngồi xuống, chân dài quét qua đống mảnh kính vỡ, tùy ý gác lên góc bàn còn sót lại.

Ba Cố và mẹ Cố đi công tác đến giờ vẫn mất liên lạc. Hắn tưởng mình không bảo vệ được Diệu Diệu, dù có cơ hội gặp lại cha mẹ, e là chẳng dám đối mặt…

Hóa ra, Diệu Diệu nhà hắn vẫn còn…

“Có vẻ khá ổn. Có một người phụ nữ luôn bế tiểu thiếu gia dỗ dành, trạng thái giống như lúc phu nhân bế tiểu thiếu gia.”

Tiểu thiếu gia hình như được yêu thương.

Ngón tay che mắt khẽ cong, một tiếng cười trầm thấp bất ngờ vang lên.

“La Thành.”

“Thiếu gia.”

“Lấy vài chai rượu đỏ trên lầu xuống, rồi chuyển nửa số vật tư dưới hầm lên.”

Giọng điệu phô trương mang vẻ nghiêm nghị không cho cự tuyệt, khuôn mặt tuấn tú bất kham nhuốm chút dịu dàng.

Thôi, hắn nên mừng vì gặp được họ.

La Thành khẽ cúi người, đáp “Vâng” rồi dẫn bốn vệ sĩ bắt đầu hành động.

Lời thiếu gia, họ luôn tuân theo vô điều kiện. Dù dọn sạch cả hầm vật tư, anh ta cũng chẳng do dự.

Nhưng động tĩnh bên Cố Phàm Sâm, Tô Ý hoàn toàn không hay biết.

Giờ cô đang mắt to trừng mắt nhỏ với bạn nhỏ Cố Tử Diệu.

Một người tựa sofa, mắt hơi đờ đẫn, chán chường tột độ; một người chổng mông, hai tay bánh bao chống lên bàn thấp trơn bóng, dư âm nức nở vẫn chưa dứt.

“Chị, dì, đau lắm huhu.”

“Đàn ông phải mạnh mẽ, Diệu Diệu chịu chút, mai sẽ khỏi. Dì thổi cho nhé.”

Đồng Thất Thất nửa ngồi xổm, vừa lau nước mắt cho Cố Tử Diệu, vừa dịu dàng thổi lên bàn tay nhỏ sưng đỏ.

Cố Tử Diệu nhìn lòng bàn tay đầy thuốc mỡ, môi nhỏ bĩu cao: “Diệu Diệu không phải đàn ông.”

“Diệu Diệu còn là em bé.” Lúc này cậu chẳng muốn làm đàn ông, đau lắm luôn.

Tô Ý một tay chống cằm, lười biếng vươn ngón tay chạm vào bàn tay đỏ hồng của Cố Tử Diệu.

Nói thật, đúng là hơi mềm mềm đàn hồi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 155: Chương 53.2



Thấy nhóc con sắp mở màn khóc mới, Tô Ý nhướn mày, ngắt lời Đồng Thất Thất định bế cậu dỗ:

“Đừng dỗ, cứ để nó khóc.”

“Haizz, càng khóc vết thương càng đau, đau thì càng mau thối.”

“Cứ để em bé không nghe lời để tay thối luôn đi!”

Giọng tiếc nuối vừa qua loa vừa lười nhác, nhưng lời không đáng tin nhất lại khiến Cố Tử Diệu nín thở, còn ngập ngừng nấc một cái.

Ngay cả Đồng Thất Thất dịu dàng cũng không nhịn được, che miệng cười.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Từ bước tới.

“Vợ, em nghỉ chút đi! Diệu Diệu giờ không sao rồi.”

Nói rồi, Tiêu Từ nhẹ nhàng kéo Đồng Thất Thất ngồi lên sofa, sau đó ngồi cạnh xoa lưng cho vợ.

“Thôi, thôi, mọi người ở đây hết, lưng em không sao.”

Đồng Thất Thất vỗ tay trên lưng, hơi xấu hổ từ chối.

Họ đang ở phòng khách, chưa kể đội trưởng Lôi và mấy người còn đang bàn việc bên kia, còn có cô Tô ngồi đối diện nữa!

“Em vừa sinh xong, hôm nay lại tốn sức, anh không yên tâm. Không sao, cô Tô không để ý đâu, đúng không?”

Tiêu Từ ngẩng đầu cười với Tô Ý đang chớp mắt, rồi cúi xuống tiếp tục massage nghiêm túc.

Lưng Thất Thất lúc mang thai hay đau, hôm nay không chỉ lau người cho giáo sư Trịnh, còn vất vả chăm Diệu Diệu, anh lo bệnh của cô lại tái phát.

Dị năng của anh vẫn chưa đủ mạnh…

Đồng Thất Thất bất lực với vẻ cẩn thận của Tiêu Từ.

Chính vì Trường An ngoan, lại được Tiêu Từ truyền nhiều dị năng, nếu cô thật sự chẳng làm gì, sẽ chán đến phát điên.

“Ồ.”

Tô Ý thờ ơ gật đầu, nhìn động tác của Tiêu Từ, trầm ngâm. Tư thế một tay chống cằm đổi thành hai tay chống cằm.

Cô chẳng để ý, thậm chí còn hơi tò mò.

Nếu là ba cô quan tâm xoa lưng cho mẹ, chỉ có một khả năng, điểm tích lũy bí mật bị phát hiện.

“Tình cảm hai người tốt thật.”

Nhìn một lúc, Tô Ý nghiêng đầu chậm rãi nói.

Bất chợt bĩu môi buồn buồn, đôi mắt hạnh trong trẻo xen chút oán trách lặng lẽ nhìn sang Vân Yến, người đang cúi mắt nghe Lôi Du nói bên kia.

“Giờ đám thây ma vẫn đang lang thang ở công viên phía trước. Nếu ta đi từ con đường xuống dốc này rẽ trái, có thể cắt đuôi được phần lớn. Nhưng đau đầu nhất là con thây ma to lớn kia, nó đang chặn ở ngã xuống dốc. Anh Vân, anh nghĩ nếu chúng ta đối đầu với nó, thì có thắng nổi không?”

Vết thương của Lôi Du đã băng bó, ngoài việc tay trái không dùng lực mạnh được, không có gì khó chịu.

Còn đám người gặp hôm nay, nếu không đến gây sự nữa, anh cũng chẳng rảnh đối phó.

Giờ quan trọng nhất là giải quyết con thây ma khỏe mạnh kia.

Đến giờ họ chưa thấy loại thây ma này, ngoài kích thước kỳ lạ, chẳng biết nó có năng lực mạnh nào khác.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 156: Chương 53.3



Hơn nữa, có giáo sư Trịnh trong đội, Lôi Du không dám hành động bừa.

“Là thây ma dung hợp.”

Giọng trầm thấp đáp thờ ơ, lông mi Vân Yến rũ xuống, để lại bóng mờ dưới mắt.

Từ lúc vào đến giờ, thật sự chẳng liếc anh cái nào.

“Thây ma dung hợp là gì?”

Nghiêm Nhất Thanh lần đầu nghe tên này, là một dạng thây ma tiến hóa mà các học giả nhắc đến sao?

Mấy người đứng hoặc ngồi gần đó đều khó hiểu nhìn Vân Yến.

“Như các anh thấy, vài con thây ma hợp lại thành thây ma dung hợp. Giác quan của chúng nhạy hơn thây ma thường, sức cũng rất lớn.”

Về phần cơ hội thắng, Vân Yến lảng tránh câu hỏi.

Đúng là anh có thể thắng, nhưng anh chẳng muốn lộ bài tẩy.

Khuôn mặt luôn trầm ổn của Lôi Du thoáng vẻ nặng nề. Đạn dược của họ không còn nhiều, nếu không nắm chắc phần thắng, họ cần lập kế hoạch tác chiến cẩn thận.

Khi mọi người chìm vào im lặng, một đôi chân nhỏ trắng nõn phá tan bầu không khí nặng nề.

“Không biết thì cứ đánh, dụ nó đi là được!”

Cũng chẳng nhất thiết phải đánh c.h.ế.t nó.

Tô Ý đá đôi sandal đính kim cương lấp lánh, nhanh nhẹn nhét đôi chân trần mượt mà lên đùi Vân Yến.

[Ký chủ, cô chỉ là ghét nó thôi.] Hệ thống nhìn thấu, thẳng thừng vạch trần.

Hừ, một con thây ma hôi thối, nách còn nặng mùi, dù có tinh hạch, cô cũng chẳng thèm!

Vân Yến hơi sững sờ nhìn đôi chân trắng muốt bất ngờ xuất hiện. Mu bàn chân mịn màng, ngón chân tròn trịa tinh xảo đặt trên đùi anh.

Không hiểu sao, một tia ngứa ran nóng bỏng dâng lên.

“Tô Ý.” Giọng trầm thấp ẩn chút bực bội và khàn khàn.

Tô Ý chẳng quan tâm, còn táo bạo đạp thêm vài cái.

“A Yến, chân em mỏi, anh xoa cho em đi.”

Ngón tay mát lạnh nắm cổ chân trắng mịn, không chút do dự đặt nó lên sofa nơi Tô Ý ngồi.

“Mang giày vào, về để Triệu Nhiễm xoa cho.”

Nhưng vừa buông tay, đôi chân nhỏ dưới lòng bàn tay lại bị chủ nhân đặt về chỗ cũ.

“Anh không thể học Tiêu Từ à? Chân em mỏi lắm, hôm nay đi lại quá nhiều.”

Tô Ý giơ tay chỉ Tiêu Từ vẫn đang xoa lưng cho vợ bên kia, đôi mắt tròn long lanh ánh lên chút tủi thân và oán trách.

Vừa nói, Tô Ý vừa nhếch chân, ra hiệu Vân Yến mau massage.

[Ký chủ nói dối, chân cô chẳng làm sao cả.]

Hệ thống quét kỹ ký chủ, giọng đanh thép.

[Hệ thống rác rưởi, im đi.]

Cô muốn dính lấy “đại mỹ nhân”, sao gọi là dối được?

Vân Yến nhìn đôi chân nhỏ mềm mại, mi tâm giật giật. Nhưng chưa kịp đáp, Đàm Tử Húc bên cạnh đã ngượng ngùng lên tiếng:

“Nếu cô Tô không ngại, tôi có thể giúp cô massage.”

Anh từng học vài kỹ thuật massage, nếu cô Tô thật sự khó chịu, anh có thể thử.

Hơn nữa, hình như anh Vân không biết bắt đầu thế nào.

Tô Ý ngẩng đầu, tức tối lườm Đàm Tử Húc.

Đừng phá đám cô dính lấy “đại mỹ nhân”!

Vân Yến lạnh lùng liếc kẻ chen ngang: Ngươi nói gì, nói lại lần nữa?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 157: Chương 54.1



Đàm Tử Húc định tiến lên vài bước, lưng lạnh toát, lặng lẽ lùi về chỗ cũ.

Không tin kỹ thuật của anh sao?

Haizz, thôi, mau hoàn thành nhiệm vụ, về khoe tài với mẹ vậy!

Khác với mấy người đứng xem kịch, Lôi Du nghiêm túc suy nghĩ gợi ý tưởng chừng như buột miệng của Tô Ý.

Đúng rồi, họ chỉ cần dụ con thây ma đó đi, tránh đối đầu trực diện.

Nhưng dụ thế nào đây?

“A Yến!”

Giọng nữ hờn dỗi bất ngờ ngắt dòng suy tư của Lôi Du. Nhưng khi ngẩng lên thấy chuyện gì xảy ra, anh lặng lẽ quay mặt đi.

Tô Ý cúi đầu nhìn Vân Yến hơi nghiêng người mang giày cho cô, cả người không vui.

Vân Yến thật sự chỉ xoa cho cô một cái…

Một cái thôi…

Cô chưa kịp tận hưởng đã hết… Không thể kéo dài chút sao?

“Mang giày vào, có người đến.”

Vân Yến cúi đầu, thần sắc thờ ơ, động tác tay lại dứt khoát.

Nhưng nơi chẳng ai thấy, đáy mắt sâu thẳm lóe tia u ám.

[Ký chủ đừng giận, hậu cung siêu cấp giỏi của nữ chính đến rồi!]

Hả? Ai?

Tô Ý theo bản năng ngoảnh nhìn cửa, lập tức hiểu hệ thống nói ai.

Con cá lớn của cô đến rồi!

Khi mọi người còn nghi ngờ lời Vân Yến là thật hay giả, chuông cửa biệt thự vang lên.

Lý Cảnh Minh, gần cửa nhất, liếc Lôi Du, bước dài ra mở cửa.

Cửa mở, Triệu Nhiễm suýt giật mình vì Lý Cảnh Minh mày rậm mắt to.

Chủ yếu là mặt anh vô cảm trông hơi dữ, chiều cao mét chín áp lực ngút trời.

“Tôi, tôi tìm Tô Ý.”

Triệu Nhiễm nhìn cơ bắp rắn chắc và hơi thở hormone nồng nặc của Lý Cảnh Minh, nuốt nước bọt chẳng ra gì.

Trước đây nhìn từ xa chẳng thấy gì đặc biệt, giờ mặt đối mặt, đầu cô trống rỗng, chỉ còn một câu:

A Ý, cứu cô với!

Người này đáng sợ quá!

Lý Cảnh Minh thấy cô gái cao ngang cằm mình hoảng hốt, lông mày sắc lạnh khẽ nhíu.

Anh trông đáng sợ thế sao?

“Cô Tô ở bên trong.”

Nghiêng người, ánh mắt dò xét của Lý Cảnh Minh rơi vào đám người sau cô gái.

Người dẫn đầu trông ôn hòa vô hại, nhưng đôi mắt cười nhẹ khiến người ta khó đoán ý thật.

Cô gái này đi cùng cô Tô, anh có thể để vào, nhưng đám người kia là ai?

Nhìn còn mang theo kha khá vật tư.

Triệu Nhiễm định bước vào, như nhớ ra gì, chỉ đám người sau lưng: “Họ bảo đến tìm đội trưởng các anh, tôi không quen, các anh tự xử lý nhé!”

Cô chỉ đến tìm A Ý, ngoài cổng tình cờ gặp thôi.

Nói xong, Triệu Nhiễm bước vào nhà, tay cầm cốc nước hình heo con.

“A Ý, thử cốc nước này đi!”

Nhìn Triệu Nhiễm bước vào, Tô Ý đang ngóng cửa, tùy ý nhận cốc nước.

So với cốc nước, con cá lớn ngoài cửa hấp dẫn cô hơn.

Nhưng, nước này ngọt thật.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 158: Chương 54.2



Nhấp một ngụm, Tô Ý hài lòng nheo mắt, chậm rãi uống cạn cốc nước trong.

Hệ thống định ngăn, lại lặng lẽ ngậm miệng.

Tốt lắm, ký chủ muốn tối ngủ ngon, phải tiêu hao thể lực gấp đôi…

Thấy A Ý uống hết nước suối cô mang đến, Triệu Nhiễm thỏa mãn vô cùng. Quả nhiên, A Ý không thể thiếu cô.

“A Ý thấy thế nào?”

“Ừ, ngon lắm, cô thêm đường à?” Tô Ý tỉnh lại, gật đầu. Cô thích lắm.

Triệu Nhiễm ghé sát Tô Ý, hạ giọng: “Đây là nước suối linh tuyền! Mới phát hiện nó thay đổi.”

Bất ngờ, ánh mắt Tô Ý rơi vào đường cong kiêu hãnh lộ ra khi Triệu Nhiễm cúi người.

“Ồ, tốt…”
Mềm…
Trông mềm lắm…

Chớp mắt, Tô Ý ngẩng nhìn ngũ quan diễm lệ của Triệu Nhiễm, lần nữa tán thưởng gu thẩm mỹ của mình.
Da đẹp người đẹp, thật bổ mắt.
Khoan, cô vừa uống cả cốc nước suối linh tuyền giúp tỉnh táo, tràn đầy năng lượng?!

Đôi mắt vừa lóe sáng lập tức xịu xuống.

Tô Ý c.h.ế.t lặng. Có môn thể thao nào vừa nằm lười vừa tiêu hao năng lượng không?

“A Ý, cậu sao thế?”

Tô Ý liếc Triệu Nhiễm, lặng lẽ quay lưng, im lặng buồn bã.

Cô tính sai rồi, để cô tự thương thân một chút.

“Thả lỏng đi, tôi không có ý xấu.”

“Tôi có thể gặp đội trưởng các anh không?”

Ngoài cửa, Cố Phàm Sâm vì vết thương nên mặc áo phông trắng rộng rãi, khí chất lười biếng lại ẩn chứa vẻ ngạo mạn chẳng chút lạc lõng.

Lôi Du nghe giọng có phần quen, sắc mặt lập tức nghiêm nghị.

“Cảnh Minh, ngoài kia là ai?”

Lý Cảnh Minh cảnh giác quan sát đám người ngoài cửa, ngoảnh đầu đáp Lôi Du:

“Đội trưởng, họ tìm anh.”

Giọng trầm khàn không dễ nghe, nhưng đầy uy nghiêm và vững chãi. Triệu Nhiễm bất giác ngẩng nhìn thêm cái.

Lôi Du liếc Vân Yến đang trầm tư, nghĩ ngợi một lát, đứng dậy ra cửa.

Theo sát sau là Nghiêm Nhất Thanh, dao găm gài bên hông.

“Đệt, là cái thằng rùa nhà mày!”
Thấy Cố Phàm Sâm, Nghiêm Nhất Thanh rút dao, mặt đầy tức giận chửi một câu.

Họ còn chưa tính sổ, hắn lại tự mò tới!

Cố Phàm Sâm bình tĩnh nhìn Lôi Du im lặng, khóe môi bất chợt cong lên nụ cười nhạt.

“Đội trưởng Lôi, tôi đến xin lỗi. Chuyện hôm nay, xin lỗi, tôi không muốn đối địch với các anh.”

Nghiêm Nhất Thanh đứng cạnh Lôi Du, tay nắm chặt chẳng chút thả lỏng: “Trước bắn lén đội trưởng bọn tao mà bây giờ lại xin lỗi, sợ là có ý đồ khác!”

Anh chẳng tin loại người này vô cớ chịu xin lỗi.

Nghe thủ phạm bắn bị thương đội trưởng đứng ngay ngoài cửa, mấy người trong đội nhanh chóng ra cửa đề phòng:

“Anh tìm tôi làm gì?”

Ánh mắt Lôi Du trầm xuống, nhìn Cố Phàm Sâm trên bậc thềm, cùng mấy thùng lớn sau lưng hắn.

Vài thùng cố ý để lộ góc, cho thấy bên trong là thực phẩm.

Nhưng họ rõ ràng vừa nãy còn căng như dây đàn.

Kẻ địch chẳng phải bạn.

“Đừng căng thẳng thế chứ!”

“Đã bảo đến đền tội xin lỗi, dĩ nhiên còn cảm ơn.”

Cảm ơn?

Lôi Du nhíu mày. Cảm ơn gì?

“Tôi là Cố Phàm Sâm.”

“Trong đội các anh có đứa bé tên Cố Tử Diệu, là em trai tôi.”

Cố Phàm Thâm nghiêng đầu thở nhẹ, giọng hiếm hoi nghiêm túc:

“Mới biết em trai tôi ở chỗ các anh, các anh cứu nó, tôi rất cảm kích.

Chuyện trước là hiểu lầm, xin lỗi. Đại ân không nói suông, số vật tư này…”

“Ai nói đại ân không cần cảm ơn?”

Chưa nói hết, một giọng nữ mềm mại bất ngờ cắt ngang.

Âm thanh trong trẻo mang chút quyến rũ, pha chút kiêu ngạo không cho cự tuyệt.

Cố Phàm Sâm khẽ nheo mắt, hình như từng nghe giọng này đâu đó.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 159: Chương 55.1



“Tô Ý, sao cô ở đây?”

Nhìn cô gái từ trong nhà bước ra, Cố Phàm Sâm theo thói quen chế giễu một câu.

Trong giới nhà giàu, hắn gặp nhiều người, nhưng kiêu ngạo ngang ngược lại ngốc nghếch vô não như thế, chỉ có một mình Tô Ý.

Nếu không vì gương mặt cực hợp gu thẩm mỹ của hắn, ngay ngày đầu Tô Ý chọc vào hắn, cô đã bị đuổi khỏi thành phố A rồi.

Nhưng, cô ta lại sống được đến giờ?

Tô Ý thong thả bước ra đầu bậc thang, chống nạnh, cằm nhỏ khẽ hếch, ra dáng cao cao tại thượng.

Cô đúng là muốn cho Cố Phàm Sâm một cái nhìn uy nghiêm từ trên cao.

Cô không phải nguyên chủ, nhưng giờ cô là Tô Ý.

Những việc Cố Phàm Sâm làm, cô rất ghét, cũng chẳng tha thứ.

Vì vậy, Tô Ý quyết định phải vơ vét hắn thật mạnh! Nếu được, cô không muốn để lại dù chỉ một hạt trà đắng cho Cố Phàm Thâm.

“…Cao thế làm gì?”

Lông mày mảnh nhíu lại mất kiên nhẫn, Tô Ý bực bội lườm Cố Phàm Sâm, dù cô đứng cao hơn hai bậc thang vẫn thấp hơn hắn một chút.

Như thế này cô chẳng có khí thế gì cả.

Đối diện đôi mắt oán trách, Cố Phàm Sâm lần đầu tiên nghẹn lời châm chọc, dừng lại, mãi không thốt ra.

Cô gái tinh xảo như con công kiêu ngạo, đẹp đến chói mắt.

Rõ ràng vẫn là gương mặt ấy, nhưng có gì đó thay đổi khó tả.

Cố Phàm Sâm cúi mắt nhìn Tô Ý khó chịu, vô thức bước tới, kéo gần khoảng cách.

Đầu lưỡi chạm hàm trên, khẽ ngẩng mắt, lộ ra ánh nhìn trêu chọc đầy hứng thú.

“Không cao chút, chẳng phải bị cô đè bẹp sao?”

Môi chưa kịp lấy lại sắc hồng cong lên, nhưng chưa kịp tiến thêm, một quả cầu sắt đen sì lao thẳng vào vai bị thương của hắn.

Khoảng cách chỉ hai ba bước, quá gần. Dù phản ứng nhanh nghiêng người tránh, quả cầu vẫn đập trúng xương bả vai.

“Đệt.”

Cố Phàm Sâm ôm vai trái, cúi người rên khẽ. Không cần nhìn cũng biết vết thương chắc chắn rách toạc.

Ngũ quan thanh tú đau đớn nhăn lại, sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Tô Ý!” Giọng giận dữ mang theo sự nghiến răng căm hận.

Tô Ý phủi tay vừa hoạt động, cuối cùng cũng có thể khinh miệt nhìn Cố Phàm Sâm chịu đau đớn.

“Người đáng ghét thì đừng đến gần tôi.”

Quả cầu sắt này nặng chừng hai ba cân, là cô vừa tiện tay “mượn” từ gã to con giọng trầm kia.

Dùng rất thuận tay.

Lý Cảnh Minh chậm rãi phát hiện quả cầu sắt anh hay dùng tập luyện treo bên hông thiếu mất một cái, lặng lẽ mím môi.

Anh không trách cô Tô lấy quả cầu, nhưng, có thể đừng cắt luôn góc áo của anh không…

“Đúng rồi, chẳng phải anh nói cảm ơn người cứu Cố Tử Diệu sao? Xin lỗi, bạn nhỏ Cố Tử Diệu là tôi cứu đấy!”
 
Back
Top Bottom