Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 90: Chương 25.3



Nói ra thì không ai tin, nhưng hắn gặp quỷ rồi!!!

“Kho vũ khí của Bạch gia các người ở đâu?”

“...”
“Ngoại ô phía đông?”

“...”

“Ở chỗ nào ở ngoại ô?”

“...”

Tô Ý bực bội vuốt cằm khi thấy Bạch Hàn vẫn cắn chặt môi không chịu khai.

Không có địa chỉ cụ thể, chả lẽ cô phải lật tung cả ngoại ô phía đông?

“Nếu không nói, ta sẽ g.i.ế.t ngươi đấy.”

“Rồi thiếu gia nhà ngươi chắc cũng khó lòng sống sót.”

Cô nháy mắt, dùng chân khéo léo đẩy chiếc ba lô đen đang lộ ra một góc của hộp thuốc đến trước mặt Bạch Hàn. Ngón út vắt vẻo khẩu súng lục đong đưa vài nhịp như đang đếm ngược.

Người duy nhất có thể khiến Bạch Hàn đích thân ra ngoài tìm thuốc thì chỉ có thể là Bạch An.

Xem ra, có vẻ vết thương khá nghiêm trọng nhỉ!

Người đàn ông đang khom lưng đột nhiên trừng mắt hung tợn nhìn về hướng phát ra tiếng nói, nhưng khi ánh mắt chạm vào chiếc ba lô, dường như lại khom lưng thêm chút nữa.

Chuyện của chủ nhân, làm sao cô ta có thể biết được?

Nghĩ đến tình hình của chủ nhân, gân xanh trên trán Bạch Hàn nổi lên, giọng nói thô ráp nghiến răng:

"Kho ngầm nhà máy thép Phú An."

Thôi thì, kho vũ khí phía đông thành phố cũng chỉ là một nửa kho đạn dược của Bạch gia, so với mạng sống của chủ nhân thì chẳng đáng gì.

Dù sao, họ vẫn còn một nửa kho dự trữ khác.

"Nói sớm thì có phải xong rồi không!"

Chiếc xe dừng hẳn bên lề đường, đám zombie đuổi theo cũng đã tới gần. Trong xe đã tắt máy, có thể nghe rõ tiếng gầm gừ đang đến gần.

[Ký chủ, cẩn thận phía trước!]

Hiệu ứng tàng hình dần mất tác dụng khiến cô gái đang ngồi thẳng hiện nguyên hình. Khuôn mặt xinh xắn như tiên nữ giữa đêm đen, đáng yêu nhưng cũng đầy đáng sợ.

Lưu Lỗi đang định dùng dao găm ám sát đã bị bắn c.h.ế.t ngay tức khắc. Có lẽ đến c.h.ế.t hắn cũng không hiểu tại sao hành động tinh vi của mình lại bị phát hiện.

[Ký chủ…]

Hệ thống nhìn xác c.h.ế.t đầy trong xe, há hốc mồm.

Ai có thể nói cho nó biết chuyện gì đã xảy ra? Nó chỉ bị nhốt trong phòng tối một lúc thôi mà?

Chỉnh lại váy hơi nhăn, Tô Ý ngay trước khi phép định thân hết hiệu lực đã dùng gạch đập nát tay phải Bạch Hàn.

Tiếng xương vỡ tan bị lấn át bởi tiếng thét đau đớn của người đàn ông.

Tập bắn súng bằng tay trái đi nhé, đồ to xác.

[Không ổn rồi, muốn nôn quá.]

Thu thập hết vũ khí trên xe, Tô Ý cuối cùng không nhịn được mà lao ra ngoài. Mùi máu nồng nặc trong không gian kín thực sự quá kinh khủng.

[Ơ, A Yến à…]

Đôi mắt hạnh mơ màng nhìn về phía trước, dường như đang đối diện với một bóng hình vừa quen thuộc vừa xa lạ.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 91: Chương 26.1



"Rốt cuộc thì ngươi là ai?"

Trong căn hầm tối om, người đàn ông nằm sấp dưới đất khuôn mặt phờ phạc vẻ bệnh tật, tứ chi gãy giập mềm nhũn buông thõng.

Áp lực ở ngực khiến Bạch An thở không nổi, vết thương trên bụng được băng bó lại rỉ máu, từng giọt đỏ thẫm thấm qua lớp vải.

Rõ ràng hắn đang ở phòng y tế, làm sao tên này có thể đánh gục rồi đưa hắn tới đây?

Bạch Hàn đâu?

Những người khác đâu?

"Ngươi muốn gì?"

Người đàn ông nửa thân chìm trong bóng tối thong thả lật lưỡi Đường đao nhuốm máu trên tay, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên nụ cười không chút tình cảm.

"Đừng hiểu lầm, ta chỉ mượn... dấu vân tay của ngươi để mở khóa."

Giọng nói lạnh băng chậm rãi vang lên, khiến người ta không khỏi rùng mình, phảng phất sau vẻ bình thản ấy là cả biển máu cuồng nộ.

Bạch An tự nhận mình từng trải qua sóng gió, từng đối đầu với những kẻ tàn độc nhất, nhưng khi kẻ kia chậm rãi bước ra ánh sáng, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng như vực thẳm kia chạm vào hắn, trái tim Bạch An đột nhiên thắt lại.

Kẻ đứng trước mặt hắn giống như ác quỷ bước ra từ vực sâu, mang theo hơi thở tàn nhẫn thấm đẫm máu tanh.

"Chúng ta không thù không oán, nếu ngươi muốn số hàng trong kho này, ta có thể... aaaah!!!"

Tiếng thét đau đớn vang lên trong không gian tĩnh mịch.

Đau.

Đau đến rợn người.

Cơn đau từ cổ tay xuyên thẳng đến tim khiến Bạch An đau đớn tột cùng, khuôn mặt vốn đã tái mét giờ càng méo mó.

Trước đó, gã đàn ông chỉ khiến tứ chi hắn trật khớp, hắn còn có thể chịu đựng được.

Nếu gã chỉ muốn những thứ trong kho này, để hắn giữ được mạng sống, thì dù có phải dâng cả hai tay, hắn cũng sẵn sàng.

Chỉ là một nửa kho vũ khí của Bạch gia thôi, lấy đi cũng chẳng sao. Nhưng tại sao phải chặt đứt đôi tay hắn?

Hơn nữa, hắn còn có linh cảm chẳng lành.

Hơn nữa, hắn còn có linh cảm chẳng lành.

Lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên bàn tay chưa kịp dính máu vào máy nhận dạng vân tay. Tiếng "tít" vang lên, cánh cửa nặng nề từ từ mở ra.

Vân Yến rút khăn giấy, cúi mình lau những vệt máu lấm tấm trên đầu ngón tay. Hàng mi dày khẽ che đi ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ ẩn sâu bên trong.

Đạn dược, hắn phải lấy.

Người, cũng đừng hòng thoát.

"Đau không?"

Ánh nhìn lạnh lùng từ trên cao quan sát khuôn mặt đau đớn tột cùng của Bạch An.

"Người của ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"

Bạch An gắng gượng thở gấp, nghiến răng nói từng chữ.

Nhưng vết thương trên tay vẫn không ngừng chảy máu, minh chứng rõ ràng rằng hắn có lẽ sẽ c.h.ế.t tại đây.

Từng nắm giữ sinh mạng bao người, không ngờ cuối cùng hắn lại chết dưới tay một kẻ xa lạ.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 92: Chương 26.2



Nụ cười lạnh lẽo nhuốm vẻ chế giễu thoát ra từ đôi môi mỏng. Vân Yến từ từ ngẩng đầu lên.

Là dựa vào tên Bạch Hàn không có dị năng đó sao?

Hay mấy tên ngốc chỉ biết cậy đông h**p yếu kia?

Ban đầu hắn tưởng kẻ yếu ớt nhất, dù tâm địa độc ác, cũng không đủ gây nguy hiểm. Không ngờ cuối cùng, kẻ đẩy hắn vào tay lũ điên lại chính là "đồng đội" yếu ớt đến mức đi vài bước đã thở không ra hơi này.

Quả là ngoại hình yếu ớt nhưng trái tim thì b*nh h**n.

Vân Yến lạnh lùng nhìn Bạch An đã gần như ngất đi, quay lưng bước vào kho vũ khí mà không chút xao động.

Ai mà có thể ngờ rằng, cái danh gia vọng tộc họ Bạch lại xây cả một kho đạn ngầm ngay dưới lòng trung tâm thành phố!

Ngón tay thon dài khẽ động, hàng trăm thùng đạn dược biến mất trong chớp mắt, chỉ còn lại căn phòng trống rỗng.

Vân Yến trầm tư nhìn đầu ngón tay mình - đây không phải dị năng của hắn.

Trong thời mạt thế tài nguyên khan hiếm, người có dị năng không gian vô cùng quý giá.

Kiếp trước cũng chỉ vì Hứa Vãn Vãn có không gian trồng trọt, hắn mới miễn cưỡng đồng ý cho cô ta vào nhóm. Ai ngờ, đó lại là khởi đầu của những rắc rối.

Vết bớt đỏ bằng móng tay trên ngực vẫn còn âm ấm, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện bóng dáng nhỏ nhắn màu đỏ, tựa như chú công kiêu hãnh, tự tin mà kiều diễm.

Không gian này vốn là chiếc cúc áo hình thỏ của cô bé năm đó làm rơi mà hắn luôn mang theo.

Không ngờ nó lại giúp hắn trở về quá khứ, còn tặng thêm không gian 160 mét vuông.

Anh vẫn nhớ lúc bị lũ zombie cắn xé, đã nghe thấy giọng nói máy móc lạnh lùng.

[Phát hiện người làm nhiệm vụ cận kề cái c.h.ế.t, kích hoạt khẩn cấp cơ chế quay ngược thời gian! Toàn bộ điểm tích lũy sẽ bị xóa!]

[Bắt đầu đếm ngược: 3, 2, 1…]

Người làm nhiệm vụ là ai?

Điểm tích lũy là gì?

Anh không biết.

Anh chỉ biết mình đã sống lại từ khoảng đầu mạt thế, nhưng đồng thời mất luôn liên lạc cuối cùng với cô bé ấy.

Có lẽ... anh sẽ không bao giờ tìm thấy cô bé tóc đỏ ấy nữa.

Chuyện của cha mẹ anh năm xưa cũng nhờ cô bé, nhờ sự xuất hiện và thúc giục kịp thời của cô mà cả nhà thoát nạn.

Dù sau này anh vẫn trở thành kẻ cô độc, nhưng lòng biết ơn và ký ức ấy không thể phai mờ.

Ánh mắt hẹp dài trở lại bình thản, dẹp đi mọi suy nghĩ.

Dây leo to khỏe cuốn lấy người đàn ông nhuốm đầy máu me, theo sát bóng hình lạnh lùng phía trước bước ra khỏi kho ngầm.

Bọn zombie trong đêm dường như hoạt động mạnh khác thường, từ khắp nơi đổ về.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 93: Chương 26.3



Mùi máu tanh chính là tín hiệu dẫn đường mạnh nhất.

_____________

"Đã tìm thấy thiếu gia chưa?"

A Tứ - vệ sĩ áo đen đang nắm chắc khẩu súng - kéo mấy người vừa đi tuần về hỏi dồn.

"Chưa."

A Ngũ cũng sốt ruột:

"Chết tiệt! Nếu không tìm được thiếu gia, đại ca sẽ xé xác mấy người chúng ta ra mất!"

"Mấy người nói xem, một người lớn như thiếu gia sao có thể biến mất ngay trước mắt chúng ta? Mấy anh em canh cửa còn chẳng dám chớp mắt."

Trong tình hình đặc biệt này, không ai dám lơ là, đến cả người canh cửa cũng đứng im một chỗ.

Nếu không phải vị bác sĩ già đến giờ vào thay băng cho thiếu gia, họ còn chẳng phát hiện ra người đã biến mất.

"Tìm kỹ lại một lần nữa, phải tìm bằng được thiếu gia!"

A Tứ mặt mày âm trầm, ngón tay siết chặt báng súng đến trắng bệch.

Nếu không tìm được thiếu gia, đợi khi Hàn ca quay về, không ai trong số họ thoát được.

Hắc Tử - người đi cuối - thần sắc kỳ lạ: "Mấy người có nghe thấy tiếng gì không?"

"Bây giờ còn quan tâm tiếng gì! Việc cấp bách là tìm người!"

A Ngũ nhíu mày quay người định ra ngoài.

"Đợi đã! Hình như là tiếng gầm của zombie, số lượng không ít!"

Hắc Tử kéo tay A Ngũ lại, mặt mày nghiêm trọng.

Khu vực quanh nhà họ đã dọn sạch zombie rồi, dù có sót lại thì cũng chỉ có vài con.

Lần này, rõ ràng chúng đang ồ ạt kéo đến nhà họ.

"Chúng đang tới gần."

"Cái gì?!"

Mấy người trong nhà đồng loạt cầm vũ khí phòng bị. Hắc Tử là dị năng giả, giác quan nhạy bén hơn hẳn. Xem ra tình hình thực sự nguy cấp.

"Mẹ kiếp! Chưa tìm được thiếu gia, Hàn ca chưa về, giờ lại gặp cả đám zombie! Đạn dược cũng sắp hết nữa!"

"Im miệng! Cửa sắt bên ngoài đóng chưa?"

A Tứ trừng mắt A Ngũ, vừa ra hiệu cho đồng đội canh giữ cửa sổ.

Nhưng trước khi họ kịp hành động, một dây leo cổ tay đột ngột đập vỡ cửa, kính vỡ vụn rơi lả tả cùng âm thanh chói tai.

Bóng người đàn ông cao lêu nghêu trong áo hoodie đen đứng trên tường viện, lưỡi đao dài phản chiếu ánh bạc lạnh lùng.

"Không cần tìm nữa, ta trả lại người lại cho người đây."

Giọng nói lạnh băng vang lên cùng với thân thể đầy máu, cụt hai tay bị dây leo ném vào sân.

Chỉ còn thoi thóp hơi thở.

Đó là... thiếu gia của họ!

"Mày muốn c.h.ế.t!"

A Tứ điên tiết, giọng khàn đặc đầy phẫn nộ. Nhưng khi hắn giơ súng lên, bóng người kia đã tan vào màn đêm.

"C.h.ế.t tiệt!"

"Á! Cứu!"

"Zombie! Zombie đã vào trong..."

"Biến đi! Đừng cắn tao!"

...

Tiếng súng hỗn loạn cùng tiếng la hét kinh hoàng dần bị át đi bởi tiếng gầm gừ và nhai nuốt của lũ zombie.

Trong sân máu thịt bắn tung tóe. Ngoài sân, Vân Yến đứng trên cành cây, mắt lạnh như băng.

Chờ đợi suốt, chính là để khoảnh khắc này.

Các ngươi cũng nếm trải cảm giác bị xé xác đi!

"Ơ, A Yến à..."

Giọng nói quen thuộc xuyên qua mớ hỗn độn, vang lên rõ ràng.

Vân Yến quay người, bóng dáng cô gái váy đen đung đưa hiện lên trong tầm mắt, tựa như sắp hòa vào màn đêm, lại như chuẩn bị tan biến theo gió.

Lưỡi đao dài trong tay siết chặt hơn.

Một nỗi tức ngực khó tả dâng lên trong lòng Vân Yến.

Tô Ý sao lại đến đây một mình? Cô ta có biết ngoài kia toàn zombie nguy hiểm không?

Nhịp tim dưới lớp áo đen loạn nhịp. Vẻ mặt lạnh lùng của anh pha chút bực dọc.

Anh tự nhủ, mình chỉ không muốn thấy Tô Ý chết trước khi đến thành phố B thôi.

"A Yến, anh đang làm gì ở trên đó thế?"

Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng Vân Yến nghe rõ mồn một.

Ánh mắt liếc về phía cả sân đã tắt dần sinh khí, anh nhẹ nhàng nhảy xuống cây.

Đôi mắt ẩn trong bóng tối khó lường.

Cô... đã thấy hết rồi sao?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 94: Chương 27.1



[Ký chủ, mau dừng lại! Bên kia toàn zombie đó!]

Quả cầu sáng nhỏ trong đầu Tô Ý trông như già đi mấy tuổi khi nhìn đám zombie đang lê lết cách đó chỉ vài chục mét.

Dù nam chính có ở đó đi nữa, ký chủ cũng không thể cứ thế mà đi tới được!

Đừng nói đến chuyện nam chính có để ý đến cô hay không, cứ nhìn dáng vẻ như bị rút hết sinh lực của ký chủ bây giờ, chỉ cần sơ sẩy là thành mồi ngon cho zombie ngay!

[Ký chủ, phải kiểm soát đôi chân của mình chứ! Dừng lại! Dừng lại đi!]

Tô Ý nhăn mặt, tay nhanh chóng khóa mồm hệ thống trong đầu.

Cô đang hơi chóng mặt, bị hệ thống lảm nhảm trong đầu càng thấy đầu óc quay cuồng.

Buồn ngủ quá đi!

Quả nhiên không nên tùy tiện sử dụng thủ thuật cao cấp.

Lắc lắc cái đầu nhỏ, những sợi tóc phía sau cũng theo chủ nhân đung đưa, vài sợi còn dính máu đỏ tươi trên má.

Đây là vết máu văng lên lúc nãy.

Tô Ý bĩu môi, gạch đá dùng đánh cận chiến có điểm không tốt là dễ làm bẩn quần áo.

Hôm nay cô đã thay hai bộ rồi...

Nheo đôi mắt hạnh, Tô Ý hơi khó chịu. Vân Yến đã quay lại nhìn thấy cô rồi, sao không trả lời cô chứ?

Cô đang rất buồn ngủ, không muốn tự đi nữa.

Tô Ý bước thêm vài bước rồi dừng lại dưới ánh đèn đường.

Lũ zombie quanh đó bị thu hút bởi hơi người sống đang dần tiến lại gần, cả những con bị kẹt trong đống xe hỏng cũng điên cuồng đập vào cửa kính.

Những tiếng "ầm ầm" vang lên giữa đám gầm gừ.

"Gừ... Gừ..."

Ngay trước khi lũ zombie chạm vào cô gái, những dây leo xanh lập tức quấn lấy đám zombie, xé toạc cổ họng chúng trong nháy mắt, để lại đầy đất những mảnh thối rữa màu xám.

"A Yến, em buồn ngủ quá!"

Tô Ý giơ tay đòi Vân Yến bế. Cô thực sự không muốn tự đi nữa.

Còn đám zombie kia, đã có A Yến xử lý rồi, cô không cần phải tự mình dùng gạch đập mấy thứ xấu xí đó nữa.

Dưới ánh đèn, người đàn ông cao lớn cúi xuống nhìn đôi mắt lơ mơ của cô gái, một tiếng thở dài tan biến trong gió như chưa từng hiện hữu.

Những suy nghĩ hỗn độn xa lạ không thể thốt lên thêm một lời.

Đầu ngón tay mát lạnh khẽ lướt qua mái tóc cô gái, ánh mắt thâm trầm thoáng liếc qua vệt máu loang trên gương mặt trắng nõn, rồi dừng lại ở chiếc xe việt dã đen cách đó không xa.

Không lâu sau, từ trong xe bước ra một bóng người cao lớn, dáng đi xiêu vẹo.

Cánh tay cong với góc độ kỳ quái nhuộm đỏ nửa thân áo, tay trái cầm dao vụng về chém đứt vài con zombie định lao tới.

Vân Yến khẽ nheo mắt, ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh.

"Bị bọn chúng bắt đến đây?"
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 95: Chương 27.2



Từ trong túi lấy ra một tờ khăn ướt, anh lau nhẹ vệt máu trên mặt cô gái, giọng nói trầm thấp mang theo chút bực tức khó hiểu.

Bạch Hàn là thanh đao trung thành nhất dưới tay Bạch An, thuộc hạ của hắn không chỉ có năng lực mà d*c v*ng cũng không nhỏ, đủ loại ăn chơi trác táng.

Tô Ý xuất hiện ở đây, anh cũng có thể đoán được phần nào.

Chỉ là Tô Ý không yếu đuối như tưởng tượng, cũng có chút thủ đoạn.

Rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt Vân Yến lại trở nên âm trầm.

Ánh mắt hạ thấp lần lượt quét qua váy áo và thân thể Tô Ý, đến khi xác nhận không có gì khác thường mới lặng lẽ rời đi.

Ngoài vệt máu nhỏ, mọi thứ vẫn khá gọn gàng.

"Ừm."

Tô Ý mệt mỏi dựa đầu nhỏ vào ngực Vân Yến, cọ cọ rồi đáp lại bằng giọng mũi ngái ngủ yếu ớt.

Cô vốn chỉ hơi kiệt sức chút thôi, chưa đến mức mong manh như vậy.

Nhưng vừa thấy người đầu bếp đẹp trai của mình ở đây, cô liền không muốn tự động não nữa.

"Bọn chúng... có đụng vào em không?"

Giọng nam từ đỉnh đầu vang lên rất dễ nghe, cũng rất dễ ru ngủ.

Nếu không phải địa điểm không thích hợp, Tô Ý cảm thấy mình sắp lôi ra một chiếc giường rộng năm mét rồi.

Mái tóc mềm mại trong lòng khẽ lay theo động tác của cô gái, rồi chút mềm mại vừa ép vào ngực kia khẽ tách ra.

Tô Ý nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đầu lông mày mảnh khảnh hơi nhíu lại.

"Dù bọn họ xấu xí và đáng ghét, nhưng thân hình cũng tạm được, ừ... cơ bụng cũng không tệ."

Tô Ý cảm thấy mình nói rất công bằng, dù có ghét thì cơ bụng của chúng cũng không tệ là thật.

Nhưng chắc... không sướng tay bằng Vân Yến đâu!

Hệ thống xấu hổ không dám lộ diện, chỉ biết bịt mặt – xem ra chủ nhân của nó đúng là một con nghiện cái đẹp chính hiệu, không thể cứu nữa rồi.

Vân Yến chưa kịp thu lại ngón tay, đồng tử đen kịt đảo về phía bóng người cao lớn đang giãy giụa ở xa, bỗng lóe lên một tia giận dữ không ai nhận ra.

Tay ngứa ngáy, muốn cầm dao lên rồi.

"Ngoài cơ bụng, em còn nhìn thấy gì nữa?"

Giọng nói lạnh lùng thoáng phảng phất hơi thở băng giá, những nhánh dây leo siết chặt cũng như nhanh hơn vài phần.

Tô Ý hoàn toàn không nhận ra, kéo tay Vân Yến đặt lên eo mình.

Vân Yến không thấy cô buồn ngủ sao? Sao vẫn chưa ôm cô vậy?

Đột nhiên, cằm cô gái bị những ngón tay mát lạnh kẹp lấy, từ từ nâng lên.

Tô Ý khó chịu chớp mắt, ngước nhìn đôi mắt sâu thẳm không đáy kia.

Thấy gì chứ?

Cô có thấy gì đâu.

Đó là bọn họ tự c** đ*, cô không mù, chỉ liếc nhìn một tí xíu thôi mà.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 96: Chương 27.3



"Tô Ý, không được tùy tiện nhìn cơ thể đàn ông."

Nhìn biểu hiện vô tư của Tô Ý, Vân Yến cũng không hiểu tại sao mình phải quản nhiều như vậy.

Thôi được, đã quyết định đưa cô an toàn đến thành phố B, anh nên để ý nhiều hơn một chút!

"Không nhìn, không nhìn."

A Yến nói không nhìn là không nhìn, vậy giờ có thể đưa cô về ngủ được chưa?

Tô Ý gật đầu lắc lư, miễn cưỡng đáp ứng.

"A Yến, anh ôm em đi! Em muốn về ngủ."

Kiểu một bước cũng không muốn đi ấy.

Đã có đường thoải mái hơn, Tô Ý đương nhiên không chịu thiệt thân.

"Cõng em cũng được."

Ừm, nhưng không được vác lên vai. Vừa nãy bị người ta vác khó chịu lắm."

Dưới lòng bàn tay rộng lớn là cảm giác mềm mại ấm áp.

Thế nhưng, gương mặt người đàn ông khuất trong bóng tối lại càng thêm âm trầm.

Thân hình cao lêu nghêu từ từ khom xuống, Tô Ý cuối cùng cũng được như nguyện áp lên lưng Vân Yến.

Thật thoải mái, thích hợp để ngủ. Tô Ý hài lòng cọ cọ vào cổ người đàn ông, thở dài cảm thán.

Nhưng ngay khoảnh khắc người đàn ông đứng thẳng dậy, chiếc xe đen phía sau bỗng bị những dây leo đầy gai nhọn từ dưới đất trồi lên xé nát tan tành.

Mùi máu tanh loang khắp mặt đất thu hút lũ zombie đang không ngừng tiến lại xé xác tranh ăn, tạo thành cảnh tượng đối lập hoàn toàn với ngôi nhà nhỏ cách đó mấy chục mét.

Bạch Hàn vốn đã lo thân không xong, giờ lại bị dọa cho lăn lộn mấy vòng trên đất, cuối cùng bị đống đổ nát của chiếc xe đè chặt, không thể nhúc nhích.

Sau tai vẳng lại hơi thở nhẹ nhàng đều đặn của cô gái, rõ ràng đã chìm vào giấc ngủ.

Vân Yến bình thản nhìn về phía trước, trong lòng thoáng chút bất lực. Tô Ý bây giờ, không biết nên nói là vô tâm hay là ngây thơ.

Nằm trên lưng anh mà còn ngủ ngon lành như vậy, thật sự không sợ anh quẳng cô xuống sao?

Thu hồi những dây leo đang mở đường phía trước, Vân Yến lấy từ không gian cá nhân ra một chiếc xe việt dã nhỏ, mở cửa đặt cô gái nhẹ nhàng lên ghế phụ, sau đó cài dây an toàn.

Từ đây đến trung tâm thương mại chỉ khoảng mười phút lái xe, nhưng nếu đi bộ thì không biết bao giờ mới tới nơi. Hơn nữa dọc đường zombie cũng không ít.

Cô gái đang ngủ trông thật bình yên, hàng lông mi dài cong vút phủ xuống như bóng mờ, gương mặt nhỏ nhắn phúng phính mềm mại.

Vân Yến lặng lẽ đảo mắt đi chỗ khác, ngón tay đặt trên vô lăng khẽ gõ nhẹ. Tô Ý, rốt cuộc em là ai?

Dưới ánh trăng mờ ảo, chiếc xe duy nhất còn di chuyển dần khuất xa, nhưng bữa tiệc máu bên kia vẫn chưa kết thúc...

Giữa đám zombie không ai để ý, một bóng hình gầy gò khật khưỡng đứng dậy.

Khuôn mặt không còn nguyên vẹn, sự trống rỗng và hận thù đan xen, đôi tay trống không vặn vẹo như cành cây khô héo.

Chân tay lộ cả xương, nội tạng phơi ra, thịt da lở lói, nhưng không còn khiến lũ quái vật xung quanh thèm khát, ngược lại, còn có chút e dè...
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 97: Chương 28.1



Siêu thị trong đêm không sáng sủa cho lắm, chỉ có vài bóng đèn leo lét chiếu sáng.

Những người sống sót tụ tập thành từng nhóm nhỏ, kẻ vô tư đã chọn chỗ ngủ ngon lành, người trằn trọc thì mở mắt g.i.ế.t thời gian.

Qua mấy ngày này, mọi người đều nhận ra một điều, dường như ban đêm bọn quái vậsẽ nhạy bén hơn ban ngày.

Dù tầng này về cơ bản đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng không ai dám chắc liệu có con nào sẽ bị tiếng động thu hút mà lẻn vào hay không.

Bên quầy thu ngân, Triệu Nhiễm sốt ruột đến mức không thể ngồi yên.

"Hai người này đi tìm A Ý sao vẫn chưa về? Không lẽ chưa tìm được A Ý mà lại lạc mất cả hai người này nữa sao?"

Đều tại cô, dành cả buổi chiều trồng trái cây trong không gian mà quên mất thời gian.

Nếu là trước đây, cô không thể tưởng tượng một tiểu thư giàu có như mình lại có thể bộc lộ bản chất làm nông như vậy.

Cô dành hết buổi chiều để chìm đắm vào việc gieo trồng tất cả các loại hạt giống được không gian chấp nhận.

Ai ngờ được, từ lúc cô nhận ra, trở lại nói chuyện với Lâu Thượng vài câu thì Tô Ý đã biến mất!

Đàn anh cũng không thấy đâu!

"Triệu Nhiễm, Tô Ý đã về chưa?"

Vừa bước vào cửa siêu thị, Lâu Thượng đã thấy Triệu Nhiễm ngồi không yên bên quầy thu ngân.

"Chưa, các anh tìm thấy gì chưa?"

Lâu Thượng nhíu mày, tay véo mớ tóc ngắn trên đầu rồi thở dài não nề.

"Không thấy bóng dáng đâu cả, chúng tôi đi hết ba vòng quanh tầng này rồi."

Triệu Nhiễm liếc nhìn đám người yên lặng bên trong, đôi mắt phượng đầy lo lắng.

"Chỉ có người thấy A Ý đi ra ngoài, nhưng không ai biết cô ấy đi đâu. Ôi, một người lớn như vậy sao lại có thể lạc được chứ? Đàn anh và A Ý đều biến mất, chúng ta còn có thể tìm ở đâu nữa đây?"

Bên ngoài đầy zombie, đàn anh thì không đáng lo, nhưng nếu Tô Ý một mình gặp chuyện gì thì phải làm sao?

Lâu Thượng ngồi phịch xuống chiếc ghế nhỏ, ngửa mặt nhìn lên trần nhà với vẻ mặt ủ rũ, giọng nói thều thào.

"Tiểu gia có cảm giác không phải hai người họ bị lạc, mà là ba chúng ta bị bỏ rơi đấy?"

"..."

Cô không tin đâu.

Không thể chờ thêm nữa, Triệu Nhiễm đứng dậy định mở cửa.

"Không được, tôi phải tự đi tìm lại một lần nữa."

"Đợi đã."

Thẩm Tinh Ngộ vẫn đứng ở cửa chưa bước vào, ánh mắt hướng về phía trước, vẻ mặt căng thẳng cuối cùng cũng giãn ra.

"Họ về rồi."

"Thật sao?"

Lâu Thượng bật dậy như lò xo, hấp tấp chui ra khỏi cửa.

"Để tiểu gia xem nào."

"Ôi, anh Yến và em gái Tô Ý cuối cùng cũng về rồi! Tôi tưởng không bao giờ gặp lại hai người nữa cơ!"
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 98: Chương 28.2



Ở góc tường, người đàn ông ôm cô gái trong lòng bước ra từ bóng tối một cách vững vàng.

Cô gái được bao bọc trong chiếc áo khoác đen chỉ lộ ra khuôn mặt trắng nõn nghiêng nghiêng và đôi chân thon thả.

Có lẽ cảm nhận được giấc ngủ bị quấy rầy, cô vô thức co người sâu hơn vào trong áo khoác.

Vân Yến liếc nhìn Lâu Thượng đang chạy ào tới, bản năng nghiêng người tránh nhẹ, đồng thời lên tiếng ngăn cản.

"Im miệng."

Lâu Thượng: "..."

Theo sát phía sau, Triệu Nhiễm nhìn Tô Ý bất tỉnh, lo lắng khẽ hỏi:

"Đàn anh, A Ý bị sao vậy?"

"Cô ấy ngủ rồi."

Cúi nhìn Tô Ý trong lòng, Vân Yến chợt nghĩ đến điều gì, quay sang nói với Triệu Nhiễm bằng giọng bình thản:

"Phiền cô đi tìm bộ quần áo sạch, chất liệu mềm mại để thay cho cô ấy."

"Vâng, vâng ạ."

Triệu Nhiễm hơi kinh ngạc, xoay người đi ra cửa tiệm quần áo nữ, suýt nữa thì đi hai chân xoắn vào nhau.

Không phải như cô nghĩ chứ?

Một cặp đôi ở cùng nhau dường như cũng không phải là không thể.

... Hay là lúc thay đồ cô nên nhắm mắt lại cho A Ý vậy...

Cuối cùng cũng được nằm lên chiếc giường rộng rãi, Tô Ý vô thức cọ cọ vào tấm nệm mềm mại bên dưới.

Chỉ là cảm giác có chút khác lạ, không được thoải mái lắm, cô lại tỏ vẻ chán ghét, co người vào cánh tay chưa kịp rút lui của Vân Yến.

Vân Yến khựng lại, sau đó với vẻ mặt bình thản rút tay ra.

Suy nghĩ một chút, hắn lại lấy từ không gian cá nhân ra một tấm chăn lông mỏng, đắp lên người Tô Ý.

Động tác không hẳn là nhẹ nhàng, nhưng lại vô ý thức dùng lực vừa phải.

Đây là tấm nệm mà anh lấy ra khi nghỉ ngơi, không lớn lắm, cũng không có ga trải giường, nhìn qua có vẻ hơi thô ráp.

Nhưng anh vốn không màng đến những tiện nghi vật chất kiểu này, trong thời mạt thế, chỉ cần sống sót đã là điều khó khăn rồi.

Tô Ý... đúng là kiểu người kiêu kỳ.

Nhưng rồi cô ấy cũng phải thích nghi thôi.

Nghĩ đến chiếc giường rộng năm mét mà Tô Ý thường nhắc tới, Vân Yến lại cúi mắt suy nghĩ một lát.

Trong siêu thị dường như không có loại giường lớn cỡ đó.

"Đàn anh, em tìm được một chiếc váy dài, bây giờ thay cho A Ý nhé?"

Triệu Nhiễm mở cửa phòng nghỉ, liền thấy Vân Yến đứng bên giường lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Tô Ý.

Triệu Nhiễm mở cửa phòng nghỉ, liền thấy Vân Yến đứng bên giường lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Tô Ý.

Vân Yến quay lại liếc nhìn chiếc váy màu hạnh nhân trên tay Triệu Nhiễm, không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi quay người bước ra ngoài.

Triệu Nhiễm vốn tưởng Tô Ý và Vân Yến ra ngoài hẹn hò.

Ừm... dù bên ngoài có vẻ cũng không phải nơi lý tưởng cho hẹn hò...
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 99: Chươngg 28.3



Nhưng cũng không loại trừ khả năng đàn anh đưa Tô Ý ra ngoài để rèn luyện, thích nghi.

Mãi đến khi nhìn thấy những vệt máu lấm tấm trên váy áo Tô Ý, cô mới giật mình kinh ngạc.

Cô biết, đây không phải chất nhờn của zombie, chỉ là không rõ máu của ai.

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Triệu Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm.

May quá, không phải vết thương trên người Tô Ý.

Sáng hôm sau, Tô Ý chưa tỉnh hẳn đã muốn thu nhỏ cả người trong chăn.

"Á, bên ngoài ồn quá đi!"

Cánh cửa phòng bình thường cách âm không tốt, Tô Ý bị đánh thức nên tâm trạng không vui chút nào, cô thực sự ghét bị làm phiền khi ngủ!

Hệ thống nhìn nút [Bật chuông báo thức], do dự hồi lâu rốt cuộc vẫn không dám nhấn.

Thôi được, nó nên là một hệ thống biết yêu thương chủ nhân.

Tô Ý đá tung tấm chăn, cuối cùng không chịu nổi nên ngồi bật dậy.

"A Ý tỉnh rồi!"

Triệu Nhiễm đang ngồi trên ghế văn phòng bên cạnh nghe tiếng động lập tức ngẩng đầu lên, đặt con dao nhỏ đang cắt trái cây xuống.

"Triệu Nhiễm Nhiễm, bên ngoài ồn ào cái gì thế?"

Tiếng ồn ào hỗn độn còn náo nhiệt hơn cả lúc họ mới đến hôm qua.

Tô Ý đang bực bội vì bị đánh thức suýt nữa đã cầm gạch ra ngoài, nhưng nghĩ lại hình tượng của mình, cô đành nuốt giận.

"Sáng nay nước và điện đều bị cắt, mọi người tâm trạng không tốt, kẻ than trời trách đất, người chửi rủa ầm ĩ, ồn ào chẳng kém gì lũ zombie bên ngoài."

Triệu Nhiễm nhìn về phía cửa phòng, bất lực thở dài.

Chỉ là mất điện nước tạm thời thôi, chưa đến mức chết người đâu. Họ ồn ào như vậy, nếu thu hút zombie đến thì mọi người đều khổ.

Tiếc là, đông người như thế này không thể kiểm soát nổi.

Nhìn đôi mắt mở to của Tô Ý, Triệu Nhiễm tưởng cô đang lo lắng cho cuộc sống sau này.

Mất điện có lẽ còn chịu được, nhưng mất nước thì thật sự phiền phức.

Đặc biệt là sáng sớm, đám người ngoài kia gần như ngay lập tức chia nhau mấy thùng nước khoáng còn sót lại trong siêu thị, suýt nữa thì đánh nhau.

"A Ý yên tâm, Lâu Thượng sáng nay tranh được hai thùng nước tinh khiết, chúng ta tạm thời không phải lo."

Sau này họ chắc chắn sẽ tìm được nguồn nước uống được khác.

Tô Ý hơi nhức đầu, giọng nói mềm mại khi vừa ngủ dậy còn phảng phất chút khàn khàn lười biếng.

"Vậy nước vệ sinh cá nhân của tôi còn không?"

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tô Ý, Triệu Nhiễm khựng lại, rồi từ từ lấy ra một chai nước khoáng.

"Dùng... cái này đi!"

Tô Ý nhìn chai nước nhỏ xíu, nuốt lại câu muốn tắm rửa.

Trong nguyên tác, nước bị cắt sớm thế này sao?

Hình như cô quên mất rồi.

Nhưng, Tô Ý kiên quyết từ chối cuộc sống không có nước tắm!

Quyết định rồi, dị năng thứ hai cô sẽ chọn hệ thủy, đánh zombie cũng không quan trọng bằng việc tắm rửa!

Mái tóc xoăn mềm mại rủ xuống vai, dù qua một đêm vẫn không hề rối.

Triệu Nhiễm nhìn Tô Ý đang cúi đầu trầm tư, cuối cùng kìm được sự ngứa ngáy của ngón tay, cô cầm lược chải nhẹ mái tóc dài màu hạt dẻ.

Tô Ý nghi hoặc liếc nhìn động tác của Triệu Nhiễm, sau đó ngoan ngoãn ngửa đầu lên tận hưởng dịch vụ chải tóc.

Tuyệt quá.

Cô thích điều này.

"Hôm nay A Ý muốn dùng dây buộc hay cặp tóc?"

Triệu Nhiễm cảm thấy Tô Ý lúc này thực sự thỏa mãn sở thích con gái của mình.

Trước đây, ngoại hình của cô luôn khiến người ta có ấn tượng trưởng thành, thậm chí khi không biểu cảm còn bị gọi là lạnh lùng.

Lâu dần, cô học cách trở thành Triệu Nhiễm trong mắt người khác.

Nhưng kỳ thực, cô không chín chắn như vẻ ngoài, cô rất thích những món đồ chơi dễ thương, cũng yêu những thứ phong cách đáng yêu.

Mà bây giờ, Tô Ý không còn vẻ gì cũng không để vào mắt, lại khiến cô tìm thấy niềm vui của mình.

Tất nhiên, những điều này cô sẽ không nói với Tô Ý.

Ừm, nghĩ lại chắc chắn là Triệu Nhiễm Nhiễm thay rồi. Gu của người đẹp này không tồi, tay nghề chải tóc cũng khá.

Nhưng sau khi chải tóc xong, Tô Ý nhìn chai nước khoáng trên bàn, tâm trạng lại rơi xuống đáy.

Buồn bã cầm lấy chai nước, dừng lại, rồi quay người lấy thêm hai chai nữa từ trong thùng.

Quyết định rồi, lát nữa cô sẽ đi lấy hết kho siêu thị!
 
Back
Top Bottom