Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện

Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 80: Chương 22.4



Bên kia, bác mặc áo sơ mi trắng cũng phụ họa theo:

"Đúng đấy đúng đấy! Trước đây tôi đâu dám đụng vào cậu ấy, nhưng xem ra cậu ấy đối xử với cháu lại kiên nhẫn hơn nhiều."

"Còn nhớ lần trước Lý Cường mấy tên đó không? Một đám thanh niên trai tráng lực lưỡng, gặp mấy con quái vật bên ngoài thì sợ như chuột thấy mèo, nhưng lại làm mưa làm gió với mấy người hiền lành dễ bắt nạt như chúng tôi. Hồi đó thấy tiểu huynh đệ kia võ công cao cường, chúng nó ỷ đông định ép người ta ra ngoài dọn sạch lũ quái vật trong trung tâm thương mại. Kết quả thì sao? Tiểu huynh đệ chỉ “vút vút” vài cái đã đá bay mấy tên to xác ra ngoài, để chúng nó bị lũ quái vật đuổi chí tử, kêu ca khóc lóc như cha c.hế.t."

"Đáng đời chúng nó, báo ứng đấy!"

"Tôi nghe nói bọn Lý Cường đó dạo trước mới được thả ra từ trại giam, toàn một lũ du côn! Chắc giờ đều bị quái vật cắn chết cả rồi, nhưng hình như tên Nhị Ma trong bọn chúng vẫn còn sống, có người bảo đã thấy hắn ở bên ngoài."

Tô Ý nheo mắt, lại được Trịnh Thu Hoa bên cạnh đút cho một miếng bim bim, thư thái chống cằm nghe chuyện một cách hứng thú.

"Nhị Ma là ai vậy? Nghe tên là biết xấu trai rồi."

"Là tên có vết bớt đen trên mặt, dáng người gầy gò cao lêu nghêu, nghe nói hồi trẻ đi đánh nhau nên trên trán còn để lại một vết sẹo."

Hệ thống (đang trong trạng thái "sống không bằng chết") cảm thấy vô cùng đau lòng, vì ký chủ của nó đã hòa nhập một cách hoàn hảo vào tập thể các cô, các bác...

"Mấy người mới đến sáng nay có người bảo đã thấy Nhị Ma ở phòng y tế phố bên cạnh. Giờ hắn ta câu kết với một nhóm khác, cầm đầu là một gã to lớn lực lưỡng, hình như tên là Bạch Hàn."

Tô Ý dùng đầu ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên tà váy, hỏi: "Có phải còn một người tên Bạch An nữa không?"

Bác mặc áo trắng ngạc nhiên, đến cả vỏ hạt dẻ trong miệng cũng quên nhả ra: "Cháu gái này, sao sao biết? Đúng là có một thanh niên da trắng dáng sạch sẽ tên Bạch An trong bọn họ, nhưng hình như bị thương rồi, đã nằm ở phòng y tế hai ngày rồi."

"Lại thêm một lũ du côn nữa này! Nghe nói chúng còn mang theo súng đấy!"

Súng?

Tô Ý chăm chú suy nghĩ - cô muốn thứ đó!

[Ký chủ nhân, đó là một trong những nam chính đó! Sức mạnh không thể xem thường đâu!]

Trời đất ơi, chủ nhân của nó lúc nào cũng liều mạng như chơi…

[Hệ thống, trong sách có nói đến kho đạn của Bạch gia ở đâu không?]
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 81: Chương 23.1



Chiếc ghế nhỏ hơi thấp, Tô Ý nghiêng người đổi tư thế.

Nhớ đến Bạch gia, cô chỉ mơ hồ nhớ Bạch An là kẻ giỏi giả ngu giả ngốc, bề ngoài là một mỹ nam yếu đuối ốm yếu, nhưng thực chất lại là chủ nhân thực sự của Bạch Hàn - người đứng đầu bề ngoài, đồng thời cũng là người nắm quyền lực thật sự của gia tộc họ Bạch.

Trong tay hắn ta còn có một lượng lớn súng đạn, vì từng được nữ chính có năng lực chữa trị cứu mạng, sau này trở thành một trong những hậu thuẫn vững chắc phía sau nữ chính.

Nhưng cô không nhớ trong sách có đề cập đến vị trí của số vũ khí này hay không.

Ôi, muốn có quá đi mất!

[Ký chủ, không có miêu tả nào liên quan đâu, chúng ta tốt nhất đừng đụng vào họ, vì họ có súng đó!]

[Để tôi suy nghĩ xem...]

Không được, càng nghĩ càng thấy muốn có.

Cô không lấy nhiều, chỉ lấy một chút xíu thôi.

"Cô ơi, các cô có biết bọn họ lấy súng ở đâu không ạ?"

Tô Ý chớp chớp đôi mắt long lanh, giọng nói ngọt ngào mềm mại.

"Cái này..."

Mấy người phụ nữ nhìn nhau ngập ngừng. Chuyện này làm sao có thể nói bừa được? Nếu là ngày trước, bọn họ còn chẳng dám đi nghe ngóng!

Trịnh Thu Hoa trầm mặc một lát, đôi mắt sau cặp kính lão vẫn lặng như mặt nước hồ thu.

Ngô Lệ ở góc phòng liếc nhìn xung quanh rồi quay lại hạ giọng:

"Nghe nói họ Bạch có quan hệ với giới giang hồ. Cháu tôi có đứa bạn, mà em họ của nó lại có thằng bạn làm tài xế chở hàng cho họ Bạch. Nghe bảo mỗi tháng đều phải chạy một chuyến ra ngoại ô phía đông thành phố, đều đặn như cơm bữa."

"Ngoại ô phía đông không phải là khu phố cũ sao? Tôi nhớ còn mấy nhà máy đã đóng cửa nữa."

Ngô Lệ ở góc phòng liếc nhìn xung quanh rồi quay lại hạ giọng:

"Nghe nói họ Bạch có quan hệ với giới giang hồ. Cháu tôi có đứa bạn, mà em họ của nó lại có thằng bạn làm tài xế chở hàng cho họ Bạch. Nghe bảo mỗi tháng đều phải chạy một chuyến ra ngoại ô phía đông thành phố, đều đặn như cơm bữa."

"Ngoại ô phía đông không phải là khu phố cũ sao? Tôi nhớ còn mấy nhà máy đã đóng cửa nữa."

"Thôi thôi, chuyện này ít nói là tốt nhất. Nếu đụng phải người họ Bạch, chẳng khác gì đụng phải mấy con quái vật ngoài kia đâu."

Trịnh Thu Hoa khẽ vỗ nhẹ lên mặt bàn, ngăn cuộc thảo luận tiếp tục.

"Phải đấy, không nói nữa."

"Cô bé, ăn chút hạt dưa không?"

Tô Ý liếc nhìn phòng nghỉ, rồi lại nhìn đĩa hạt dưa trước mặt - hay là ăn một chút?

Nói chuyện phiếm đều phải nhấm nháp hạt dưa nhỉ?

"Em gái Tô Ý, anh Yến đâu rồi?"
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 82: Chương 23.2



Đang chìm đắm trong những câu chuyện bất tận của các cô các bác, Tô Ý ngước mắt lên, ánh mắt đầy oán hận liếc về phía Lâu Thượng đang chạy tới.

Chợt nhận ra thời gian đã trôi qua khá lâu.

"A Yến không ở trong phòng nghỉ sao?"

Lâu Thượng nhún vai lắc đầu: "Không thấy đâu cả, tôi còn định tìm anh Yến để bái sư học nghệ đây."

"Mấy cậu hỏi người anh em đó hả? Lát trước vừa cầm đao đi ra, chắc cũng nửa tiếng rồi đó!"

Vương Vinh Xương đi ngang qua vô tình nghe được liền xen vào.

"Ầy, anh Yến đi đâu thế? Đều tại con chó của Thẩm Tinh Ngộ, làm lỡ mất cơ hội bái sư của tôi rồi!"

Tô Ý cúi đầu suy nghĩ, rồi chống cằm "chẹp" một tiếng.

Người đàn ông này lúc nào cũng lúc ẩn lúc hiện, đi đâu cũng chẳng báo một tiếng.

Cô cảm nhận vị trí của lá bùa định vị - khoảng 700-800 mét cách đây, không xa lắm.

Ừm, chắc không phải tự ý bỏ đi một mình đâu.

Vậy chắc chỉ đang đi... đánh quái thăng cấp thôi nhỉ?

"Con chó sao vậy?"

Tô Ý lúc này mới nhận ra từ nãy đến giờ không thấy Thẩm Tinh Ngộ và con chó Border Collie đâu cả.

Lâu Thượng gãi đầu thở dài:

"Hôm nay Tiểu Mục cắn phải một con zombie, Tiểu Tinh Ngộ lo lắng nó bị nhiễm bệnh nên ôm nó vào phòng kho nhỏ phía trong suốt. Cả buổi chiều Tiểu Mục khó chịu không ngừng r*n r*, mãi đến giờ mới đỡ hơn. May mà nó không biến thành chó zombie."

"Ơ, sao không nhờ Triệu Nhiễm Nhiễm cho nó uống chút nước đi?"

"Làm vậy được sao?"

Tô Ý không muốn giải thích dài dòng, chỉ khẽ nhếch cằm về phía cửa hàng trái cây đối diện. Đám vệ sĩ này khó dạy thật!

[Ký chủ, nhiệm vụ check-in thứ hai đang đếm ngược! Còn một tiếng nữa!]

Giọng nói non nớt bất ngờ vang lên suýt làm Tô Ý ù tai.

[Sao tự dưng lại có đếm ngược? Trước đâu có thế?]

[Tôi cũng không biết...]

Tô Ý đá đá đôi giày da nhỏ, phụng phịu mím môi.

Đồ hệ thống rác rưởi!

Quay đầu nhìn quanh xác nhận Triệu Nhiễm và Lâu Thượng không có ở đó, Tô Ý bình thản bước ra cửa bên, men theo hướng hành lang đi thẳng.

Ừm, chắc chắn không ai thấy cô.

[Ký chủ, tầng trên còn khoảng vài chục con zombie, cô chắc chắn là đi một mình sao?]

Quả cầu ánh sáng nhỏ trong đầu khẽ vặn vẹo những ngón tay hư ảo. Thân hình mảnh mai yếu ớt của ký chủ nhà nó liệu có xử lý nổi mấy chục con zombie không chứ?

Ôi, nó đáng lẽ không nên mải mê nghe chuyện phiếm mà quên nhắc chủ nhân là nam chính đã rời đi...

Tô Ý giữ khuôn mặt đờ đẫn, chống nạnh quay đầu lại "hừ" một tiếng.

[Nếu không phải cái nhiệm vụ rác rưởi của cậu refresh ở toilet nam, thì tôi phải lén lút đi một mình sao! Mất gì chứ không thể mất mặt, chuyện này chỉ có cậu biết tôi biết, nếu cậu dám tiết lộ, tôi nhất định sẽ đá cậu về kho dữ liệu tái tạo lại từ đầu.]
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 83: Chương 23.3



Cô không thể để người khác biết mình vào toilet nam được!

[Ứ... ực...]

Hệ thống run rẩy lấy tay che mặt, tình huống này thật sự không liên quan gì đến nó mà!

Trời đã chập choạng tối, tầng một chỉ còn thưa thớt vài bóng đèn leo lét khiến không gian càng thêm âm u.

Đại sảnh loang lổ những bóng người dị dạng lảo đảo đi lại, thi thoảng vang lên tiếng gầm gừ như thú hoang. Nếu quan sát kỹ, có thể thấy những bóng người này đang dần dần tụ tập về một hướng.

Những con ở phía trước, di chuyển nhanh hơn đã chiếm đóng trước cửa một cửa hàng, thậm chí còn điên cuồng đập phá tấm rèm cửa.

"Lão đại, bên ngoài bị phong tỏa rồi, tôi thấy cứ xả súng thẳng tay thôi, co cụm ở đây làm gì!"

Gã cao lêu nghêu tóc buộc đuôi ngựa phía sau gáy lau chùi vũ khí trong tay, vẻ mặt đầy khinh thường - súng họ mang theo đâu phải để làm cảnh.

"Đại ca, bắn súng sẽ bị người đó phát hiện mất..."

Người đàn ông gầy gò khúm núm can ngăn, giọng run rẩy, vết bớt đen trên mặt dưới ánh đèn mờ càng thêm rõ rệt.

"Đồ nhát gan! Mày cứ thần thánh hóa hắn ta, ai biết thực hư thế nào? Lẽ nào hắn còn địch nổi thứ này trong tay ông đây!"

Nhị Ma co rúm người, trong lòng hoảng loạn.

Bọn người này còn hung hãn hơn hắn tưởng tượng. Chỉ hai ngày thôi, hắn đã chứng kiến không ít mạng người chết dưới tay chúng.

Nếu không bị ép dẫn đường, hắn đời nào dám bước chân vào nơi này. Ai biết được người đàn ông đó đã đi chưa...

"Hắn ta... có thể triệu hồi những dây leo to đùng... như siêu năng lực ấy..."

"Nói láo! Ông đây không tin!"

"Đủ rồi! Thuốc đã đóng gói xong chưa? Xong thì rút, lúc này đừng sinh sự."

Bóp tắt điếu thuốc, gã cơ bắp cuồn cuộn vốn dựa tường im lặng bấy lâu mới lên tiếng, giọng khàn đặc.

Xem bộ dạng gầy nhom như que củi này, nhát gan thế kia, cũng chẳng giống đang nói dối.

Việc quan trọng nhất lúc này của họ là đem thuốc về. Còn chuyện khác, tốt nhất nên cẩn thận, không cần thiết sinh sự.

"Đóng gói xong cả rồi."

Người đàn ông ăn mặc chỉn chu nhất trong nhóm đẩy lại gọng kính vàng trên sống mũi, đưa một trong hai chiếc ba lô trên quầy cho gã đàn ông đang bực dọc bên cạnh.

"Xông ra luôn chứ?"

Phó Tây tay cầm đoản đao bạc, đẩy kính lên nhìn Bạch Hàn chờ chỉ thị. Thật lòng mà nói, hắn cũng chẳng tin lời thằng tiểu nhân mắt láo liên này.

Làm sao có thể có người mạnh đến thế? Trong đội của họ, người duy nhất có dị năng cũng chỉ phóng được hai ba quả cầu lửa nhỏ bằng nửa nắm tay.

So với vũ khí của họ, chẳng đáng lo ngại.

Hắn thực sự không hiểu vì sao lão đại bỗng trở nên cẩn trọng thế.

"Ừ, chuẩn bị xong là xông ra."

"Khoan đã, đại ca, bên ngoài có một phụ nữ." Phó Đông ngồi xổm trên quầy hàng giật giật sợi tóc đuôi ngựa sau gáy, ánh mắt xuyên qua khe cửa kính đặt lên cô gái xinh đẹp đang bước đi thong thả phía trước.

Tựa như tiên nữ lạc vào chốn hỗn loạn, hoàn toàn lạc lõng giữa cảnh tượng đổ nát xung quanh.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 84: Chương 24.1



[Ký chủ, rẽ trái một cái, phía trước chính là đích đến rồi.]

Nhìn tấm biển hình nam giới dán trên cánh cửa nhà vệ sinh đóng chặt, Tô Ý vô cảm "Ừ" một tiếng.

Trong lòng bàn tay nhỏ nhắn buông thõng bên vạt váy đột nhiên xuất hiện một viên gạch vuông vức, lấp lóe ánh kim mờ ảo.

[Ký chủ cố lên! Lũ zombie đều bị thu hút sang phía bên kia rồi, chúng ta tranh thủ xông lên thôi!]

[...]

Xông cái gì mà xông? Biết rõ bên trong có hai con zombie dị năng còn bảo cô xông vào?

Cô đây không phải sợ, nhưng cái váy mới thay này mà...

Nhìn viên gạch nằm lăn lóc trên nền đất - thứ vừa được dùng để hạ gục một con zombie - dần biến mất, Tô Ý chỉ muốn dùng viên gạch mới trong tay đập vào đầu cái hệ thống rác rưởi này.

Theo phát hiện của hệ thống rác vừa rồi, bên trong chắc chắn có hai con zombie dị năng, mà rất có thể là hai con cùng loại năng lực.

Nếu cô đoán không lầm, chắc chắn là không gian hệ, bằng không hệ thống cũng chẳng refresh nhiệm vụ điểm check-in này.

Đáng tiếc là cô chỉ có thể cầm gạch bằng một tay, nếu tay phải có thể dùng lực được thì... "Rầm!"

Trong tiếng gào thét của lũ zombie, âm thanh kính vỡ nghe càng chói tai, văng vụn khắp nơi.

Tô Ý bản năng quay đầu nhìn lại.

Khoảng cách không quá gần, giữa đám bóng đen zombie nhốn nháo, mấy bóng người cao lớn từ cửa hàng bên cạnh nhanh chóng phóng ra.

Nhân lúc lũ zombie quay đầu tấn công, mấy người kia linh hoạt chạy về phía này.

Gặp mấy con chặn đường, ba người đi đầu thậm chí không cần chớp mắt, vung đao chém xả.

Rõ ràng, ba người phía trước đều có thủ pháp không tệ, giống như đã qua huấn luyện.

Nhưng mà, tại sao lại dẫn zombie chạy về phía cô thế này! Tô Ý tức đến nỗi suýt nữa vung gạch ném qua.

Mấy thứ xấu xí kia biến hết cho ta!

Một nhát đao nữa chém đứt đầu con zombie vừa xuất hiện bên hông, Bạch Hàn nhận chiếc ba lô từ Phó Đông, giọng trầm đục đầy lãnh đạm:

"Nhanh lên, đẩy nhanh tốc độ."

Phó Đông nhún vai, đáp lại một cách lười biếng: "Biết rồi, biết rồi."

Phó Tây ở phía bên kia cũng không nhịn được khẽ chế nhạo, thằng em trai này của hắn đúng là đồ không kiềm chế được phần dưới, bị zombie đuổi đến mức này rồi mà vẫn không quên bắt người ta mang về.

Thật tiếc cho cô gái trẻ này, chắc lại bị hành hạ thảm thương rồi.

[Ký chủ, chúng ta vào nhanh đi!]

Hệ thống sốt ruột nhắc nhở, hai con bên trong còn đỡ hơn một đống bên ngoài chứ!

...... Chắc thế nhỉ?

Tà váy đen càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô gái, đôi chân dài thon thả đứng im lìm trong bóng tối.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 85: Chương 24.2



Nếu không phải chiếc đai lưng màu đỏ, có lẽ nàng đã hòa làm một với khung cảnh âm u này rồi.

Vào ư?

Nhiệm vụ thì phải hoàn thành, nhưng mồi ngon tự đưa tới cửa cũng không thể bỏ lỡ.

Tô Ý nhìn nhóm người đang lao về phía mình, ánh mắt dừng lại ở eo họ lóe lên vẻ tò mò.

Phó Đông tung tẩy thanh đao trên tay, liếc nhìn phần dưới cơ thể rồi bật ra một câu chửi thề đầy tục tĩu.

Hắn bước những bước dài tới chỗ cô gái đứng im như tượng, một tay vồ lấy nàng.

Đệt, nhìn mềm mại thế này, chỉ một cái liếc mắt đã nổi m.á.u lên rồi!

[Ký chủ, sao không chạy đi, cô làm gì thế?]

Quả cầu ánh sáng trong đầu nhìn chủ nhân bị vác đi mà muốn khóc.

Cô chủ này đúng là không chịu nghe lời chút nào...

Bị vác lên vai, Tô Ý liếc nhìn đám zombie gào thét đuổi phía sau, rồi lại nhìn mấy khẩu súng máy đen nhánh và súng lục tí hon đeo bên người họ, quyết định không giãy giụa nữa.

Ừm, chỉ là bị vác kiểu này hơi khó chịu thôi.

"Mỹ nhân nhỏ, ông đây cứu cô một mạng, từ giờ phải hầu ông đây cho tử tế, nghe rõ chưa?"

Giọng đàn ông thô lỗ vang lên, khàn đặc đầy ác ý.

Tô Ý ngoảnh mặt tỏ vẻ chán ghét, đã xấu xí mà còn hay mơ tưởng.

Nếu không phải do đám quái vật phía sau quá đông, thời cơ chưa chuẩn, cô đã dùng viên gạch đập vỡ s.ọ hắn rồi.

Bất ngờ thay, Phó Đông nhận được tiếng "Hừ" đầy khinh bỉ từ cô gái trên vai, âm thanh mỉa mai mà quyến rũ đến mức làm hắn tê dại nửa người.

"Đệt m.i.ẹ!"

Một cú đá hất đống thùng giấy chắn đường, Phó Đông cảm thấy mình sắp nổ tung.

Mấy ngày theo đại ca chạy trối chết, cả tuần không động vào đàn bà, đúng là không chịu nổi.

Tô Ý khẽ ngẩng nửa người lên. Kẻ đang vác cô đã tụt lại phía sau mấy bước. Có lẽ mọi người đang tập trung chạy về phía cửa chính nên chẳng ai để ý cô.

Tô Ý lại lôi ra một viên gạch, khẽ nheo đôi mắt híp lại, ánh nhìn từ từ dừng trên hai con zombie mặc đồ liền màu đỏ giữa đám đông.

Hai con này di chuyển nhanh hơn hẳn lũ zombie thông thường, chiếm giữ vị trí dẫn đầu đám.

Có vẻ như trước khi biến dị, chúng từng là một cặp song sinh. Dù hóa thành zombie rồi vẫn xấu xí giống hệt nhau, đều mất đi bàn tay trái.

Đây chính là hai con mà cô vừa tranh thủ mở cửa toilet thả ra.

Hừ, dù là zombie đi chăng nữa, cũng là zombie nữ mà! Sao lại chui vào toilet nam làm gì?

Tô Ý không hiểu nổi, thôi kệ, có tinh hạch là được rồi.

Nhân lúc mấy tên đàn ông đang bận chạy trốn, Tô Ý giơ tay ném một viên gạch bay vèo đi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 86: Chương 24.3



"Phựt!"

Một con lập tức ngã xuống, viên gạch trúng ngay giữa đầu.

Nhanh như cắt, cô lại lôi ra một viên nữa, y hệt chiêu cũ.

Nhìn hai chị em zombie váy đỏ bị đám zombie xô đẩy chồng chất lên, Tô Ý nhếch mép cười hài lòng.

Chà, tay nghề của cô quả là không tồi chút nào!

[Tinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ check-in khu vực 2, đã phát một lần quay thưởng!]

[...]

Hệ thống chấn động, đây là thao tác gì thế này?!

Nhìn hai tinh hạch năng lượng dần khuất xa, Tô Ý hơi tiếc nuối, đành đợi lúc quay lại lấy sau vậy.

[Hệ thống, có gì để lót dưới bụng không? Bị vác thế này bụng hơi khó chịu.]

[Ký chủ, cô muốn làm gì vậy? Sao lại để bọn họ bắt đi thế?]

Nhìn ký chủ thản nhiên như không có chuyện gì, hệ thống cảm thấy mình giống một ông bố già tim đập chân run!

À, nó đâu có tim nhỉ.

Tô Ý khẽ đưa ngón tay chỉ về phía khẩu súng đen bên hông người đàn ông.

[Tôi muốn lấy cái này.]

[...]`

Cái này có liên quan gì đến việc cô bị bắt đi không? Muốn thì tại sao không cướp ngay lúc đó?

"Lên xe nhanh!"

Đậu trước cửa là chiếc SUV 7 chỗ, cửa xe màu đen mở nhanh, người đàn ông trung niên ở ghế lái mặt mày nghiêm nghị ra hiệu cho mọi người lên xe.

Lũ zombie trước cửa có vẻ đã bị tiêu diệt một mẻ, nhưng vẫn còn khá nhiều đang lần theo hơi người tụ tập lại.

Phó Đông, người lên xe cuối cùng, quăng mạnh cô gái trên vai xuống ghế sau, rồi cũng chen chân vào hàng ghế cuối.

Bạch Hàn ở ghế phụ liếc nhìn một cái không mấy bận tâm, lại quay ra cửa sổ.

Mặc dù hơi ngạc nhiên vì cô gái này im lặng để cho vác suốt quãng đường, ngoan ngoãn đến khó tin nhưng bọn họ đã quen với mấy chuyện của Phó Đông nên không thèm để ý nữa.

Nhị Ma Tử không nhịn được, lén liếc nhìn về phía ghế sau, nhưng ngay lập tức bị Phó Tây bên cạnh trừng mắt một cái, đành cúi đầu giả vờ như rùa rụt cổ.

Trong xe có thể coi như khá sạch sẽ, nhưng mùi thì không được dễ chịu cho lắm.

Tô Ý hơi nhíu mày, nhẹ nhàng tránh khỏi cái chạm tay của gã đàn ông mặt mày hung dữ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ rõ vẻ khó chịu.

"Các người đang làm gì vậy?"

Tên to con nhất trong xe, khí thế cũng mạnh nhất, chắc chắn là Bạch Hàn của nhà họ Bạch. Còn gã xấu xí bên kia không dám ngẩng đầu lên, chắc là Nhị Ma Tử mà mấy bà dì vẫn nhắc đến.

Dù không biết tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây, nhưng Tô Ý thực sự có chút tò mò về thứ trong túi của bọn họ. Nếu là đạn dược thì tốt quá.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 87: Chương 24.4



Phó Đông nằm bất động giữa vũng máu trên ghế sau, mắt trợn trừng, nửa sau đầu bị đập nát, hai tay vẫn đang ở tư thế định rút súng - rõ ràng là đã chết ngay tức khắc mà không kịp phản ứng. Ban đầu cô chỉ định lấy một ít súng đạn thôi, nhưng bây giờ, cô muốn luôn cả cái kho.

"Em gái, không nhìn ra sao? Đương nhiên là ông đây đang chuẩn bị cướp sắc đấy."

Phó Đông sờ sờ chòm râu xanh lởm chởm trên cằm, rồi không chút e dè bắt đầu c** q**n áo.

Nơi này cách chỗ nghỉ chân của bọn họ không xa, lên xe rồi, hắn hoàn toàn không cần lo lắng gì nữa.

[Á! Đồ khốn! Thề chết bảo vệ sự trong trắng của ký chủ! Ký chủ, tôi sẽ quay thưởng ngay đồ dùng để xử lý bọn chúng, đợi... *bíp*-]

Tốt lắm, bị cơ chế bảo vệ trẻ vị thành niên nhốt vào phòng tối rồi...

Hệ thống: C.h.ế.t tiệt...

Tô Ý chớp chớp mắt một cách thong thả, như một chú thỏ trắng không hề nhận thức được nguy hiểm, ngây thơ rơi vào giữa bầy sói.

Thỏ trắng? Không, Tô Ý từ chối cách ví von này.

"Ồ, cướp à? Hay là cho tôi tham gia với?"

Góc hộp thuốc lòi ra từ ba lô khiến Tô Ý mất hứng, buồn quá, lại không phải đạn dược.

"?"

Phó Đông ngớ người ra.

Hai tay đang định kéo quần đột nhiên đơ lại, chắc không phải cô gái này bị dọa tới mức ngu đi rồi chứ? Nói cái gì thế?

Đến cả mấy người phía trước cũng không khỏi nghi ngờ cô gái này có vấn đề về đầu óc.

Nhưng dù nghi ngờ thế nào, mấy tên trong xe dường như không hề đề phòng cô gái ngoan ngoãn yên lặng này.

Cướp?

Cô có thể cướp bằng cái gì chứ?

"Á!"

Một tiếng thét ngắn đột ngột vang lên từ ghế sau.

Tô Ý khinh khỉnh liếc nhìn chiếc váy đã vấy khá nhiều máu, tay ném đi viên gạch nhuốm đầy màu đỏ thẫm.

Ngay sau đó, cô nhẹ nhàng vươn tay, rút khẩu súng ngắn từ thắt lưng người đàn ông đã tắt thở.

Tô Ý hơi đau lòng, cô nhận ra rằng có vẻ sau quá nhiều lần bị vấy bẩn, khả năng chịu đựng của mình đã tăng lên một cách đáng báo động.

Nhưng khi nhìn lại khẩu súng ngắn, cô lại thấy cũng không quá thiệt thòi.

Ôi, so với khẩu súng trường bị gã kia vứt lăn lóc một góc, Tô Ý vẫn thấy khẩu súng ngắn màu đen này hợp với mình hơn - vừa nhẹ nhàng lại ưa nhìn.

Giọng nói bình thản của cô gái vang lên trong không gian, như thể chẳng hề run sợ trước cảnh tượng đẫm máu này, thậm chí còn tỏ ra quá đỗi thản nhiên:

"Các người cướp sắc, tôi cướp súng - công bằng đấy chứ?"

"Phó Đông!"

Người đầu tiên quay lại là Phó Tây đang ngồi ở hàng ghế thứ hai.

Gần như ngay sau tiếng thét cuối cùng của Phó Đông, hắn đã lên sẵn đạn.

Phó Đông nằm bất động giữa vũng máu trên ghế sau, mắt trợn trừng, nửa sau đầu bị đ.ậ.p nát, hai tay vẫn đang ở tư thế định rút súng - rõ ràng là đã c.h.ế.t ngay tức khắc mà không kịp phản ứng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 88: Chương 25.1



Cô gái ngồi trong góc vẫn điềm nhiên khép hai đầu gối, ngón tay trắng mảnh khảnh khéo léo xoay vòng khẩu súng vừa đoạt được từ Phó Đông.

"Là cô đã giết hắn."

Giọng nói trầm đục khẳng định chắc chắn.

Phó Tây không thể tưởng tượng được tại sao cô gái trông vô hại này lại dám ra tay với Phó Đông.

Dù tính tình nóng nảy, nhưng về mặt võ thuật, Phó Đông luôn là một tay cừ khôi.

Ánh mắt sau cặp kính lóe lên tia giận dữ, nòng súng đen ngòm đã chĩa thẳng vào đầu cô gái.

"Đoàng—"

Tiếng súng đầu tiên vang lên trong xe, cùng với cú phanh gấp khiến một vệt máu khác bắn tung.

"Ôi trời, lái kiểu gì thế! Đầu tôi quý giá lắm đấy."

Tô Ý xoa xoa trán vừa đập vào cửa kính, đau đến mức hít một hơi lạnh.

Tài xế này thật không chuyên nghiệp, chưa từng nghe tiếng súng sao? Run tay run chân thế không biết!

"Đại ca..."

"Cứ lái xe đi, để tao xử lý con nhóc này."

Tiếng than phiền của cô gái khiến vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày của Bạch Hàn trở nên sắc lạnh.

Hai anh em họ Phó thậm chí không xử lý nổi một con nhóc, làm lỡ việc đưa thuốc cho chủ nhân!

Bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái bị khuất sau hàng ghế thứ hai, buộc Bạch Hàn phải cầm súng bước lên.

Nhị Ma Tử đã co rúm người run rẩy trong góc.

Bên cạnh hắn là Phó Tây nằm gục trên sàn, viên đạn xuyên ngay giữa trán tạo thành một đóa hoa máu, màn kính trong suốt giờ nhuốm màu đỏ thẫm.

Nhị Ma Tử đau đầu, hắn đã thấy nhiều kẻ cướp nhưng chưa thấy ai dám cướp đồ của nhà họ Bạch, huống chi lại là một cô gái - mà cô còn g**t ch*t hai thuộc hạ của Bạch gia.

Nhưng giờ đây Bạch lão đại đích thân xuất hiện, cô gái kia xem như đã hết đường sống rồi.

Hắn chỉ biết cầu nguyện đừng vạ lây đến mình,a di đà phật, đạn không có mắt, đừng bay vào người hắn là được.

Bạch Hàn tuy có thân hình to lớn, nhưng động tác của hắn lại vô cùng nhanh nhẹn.

Thế nhưng khi ánh mắt sắc lạnh của hắn quét qua góc sau xe, bỗng trở nên kinh ngạc.

Không có ai cả!

Rõ ràng hắn nghe thấy giọng nói phát ra từ phía sau, lúc lên xe cũng thấy Phó Đông quăng cô gái vào ghế sau.

Ấy vậy mà, ngoài xác c.h.ế.t của Phó Đông, Phó Tây và tên nhát gan như chim cút kia, hoàn toàn không có bóng dáng cô gái đâu cả.

C.h.ế.t tiệt, đúng là gặp quỷ!

Nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào chỗ ngồi trống không, ánh mắt Bạch Hàn càng thêm âm trầm.

Chẳng lẽ cô cũng có năng lực kỳ lạ như Hắc Tử?

"Đang tìm tôi à?"

Giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên ngay sau tai, mang theo chút hơi lạnh.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Xinh Đẹp Trong Truyện Mạt Thế, Được Nam Chính Cưng Chiều Đến Nghiện
Chương 89: Chương 25.2



Người đàn ông to lớn từng trải qua gió tanh mưa máu hiếm khi lộ ra vẻ kinh hãi tột độ.

Hắn không thể cử động được.

Tô Ý há miệng, chậm rãi ngáp một cái.

Thật ra cô không muốn dùng phù ẩn thân đâu, loại chú cao cấp này vốn đã hao tổn tinh thần, thời gian duy trì lại ngắn ngủi.

Nhưng trong sách cũng có miêu tả năng lực của Bạch Hàn, có thể trở thành tay chân đắc lực của Bạch An, tất nhiên hắn không phải hạng tầm thường.

Dù không có dị năng, nhưng người này có kỹ thuật bắn súng điêu luyện và khả năng cận chiến xuất sắc, thậm chí còn mạnh hơn cả một số dị năng giả.

Hơn nữa, hắn còn nắm giữ thứ Bạch An coi trọng nhất - kho đạn.

Nhân lúc tàng hình, Tô Ý còn thi triển thêm chú Định Thân trói buộc hắn.

Như vậy là an toàn rồi.

"Nói vị trí kho đạn của các người ra, tôi có thể tha cho anh một mạng!"

Giọng điệu mềm mại chậm rãi, nhưng lại nói ra những lời hoàn toàn không tương xứng.

Tô Ý nghiêng đầu suy nghĩ, chắc là cướp nói như vậy nhỉ?

Ôi, lần đầu cướp nên còn lóng ngóng.

"Lão Lưu!"

Bạch Hàn không hiểu cô gái này đã dùng thủ đoạn gì, nhưng dám nhòm ngó kho đạn của Bạch gia thì phải c.h.ế.t!

Lưu Lỗi - người vừa lái xe vừa quan sát phía sau - đã sẵn sàng đề phòng từ lâu, chỉ vì mệnh lệnh của cấp trên nên cố giữ vững tay lái.

Ngay khi giọng nói khàn đặc của Bạch Hàn vang lên, Lỗi lập tức chĩa súng về phía sau lưng hắn.

Theo đầu lâu nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt của Bạch Hàn là hắn đã hiểu ngay ý đồ.

Dù không nhìn thấy bóng dáng cô gái, nhưng ánh mắt của cấp trên rõ ràng đang cảnh báo phía sau.

"Từ từ dừng xe bên đường, nếu dám phanh gấp hay đâm xe nữa, ta sẽ bắn vỡ đầu ngươi đấy!"

Một vật lạnh buốt áp vào thái dương khiến Lưu Lỗi toát mồ hôi lạnh. Tốc độ của cô gái này nhanh không tưởng!

Tô Ý liếc nhìn bàn tay run rẩy trên vô lăng, rồi đá văng khẩu súng trong tay LLỗi.

Là một tài xế mà không có chút tâm huyết nào! Đang lái xe thì nghịch súng làm gì?

"Không đúng, xe dừng không êm, ta sẽ bắn c.h.ế.t lão đại của các ngươi."

Bạch Hàn cứng đờ không cử động được: "..."

Tô Ý bực bội duỗi chân nhỏ mang giày da đá nhẹ vào Nhị Ma Tử đang co rúm lẩm bẩm trên ghế.

“Anh ra sau ngồi đi!”

Trong xe chỉ còn chỗ của Nhị Ma Tử có thể coi là sạch sẽ, không có vết máu.

Tô Ý đang cong người đứng trong xe cảm thấy ngồi vẫn khá là dễ chịu.

Nhị Ma Tử bị “không khí” đá cho một phát, mặt mày tái mét, vội vàng bò dậy chạy mất dép, sợ chậm một giây sẽ bể sọ ngay tại chỗ.
 
Back
Top Bottom