Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự

Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự
Chương 10: Chương 10



Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dạo gần đây tôi luôn cảm thấy có người theo dõi mình.

Lúc đi chợ thì có, lúc đi chơi xuân cũng có, kể cả lúc tụ tập uống trà với mấy cô bạn cũng cảm giác có ánh mắt nào đó bám riết sau lưng.

……Thật sự muốn ép tôi phải thuê người về giả l.à.m t.ì.n.h lang mới chịu à.

Dư Huy giúp tôi tìm được một vị hiệp khách giang hồ xưa nay chưa từng xuất hiện ở kinh thành, đưa về nhà, kể sơ qua tình hình,

giấu đi chuyện đứa bé, hy vọng huynh ấy có thể ở lại nhà tôi mấy ngày, cùng tôi ra ngoài lộ mặt.

Vị công tử Đoạn Hành này cũng rất sảng khoái đồng ý, lại vô cùng phối hợp.

Chỉ là tôi không ngờ rằng, đêm hôm tiễn công tử Đoạn về, tôi lại bị một người sờ bụng mà tỉnh giấc.

Chu đại nhân Chu Dữ Hành, vậy mà cũng có ngày tự tiện xông vào nhà dân.

Tôi mở mắt nhìn thấy hắn, giật nảy mình, vội lùi vào góc giường:

“Chu Dữ Hành, chàng muốn làm gì?”

Khuôn mặt hắn hiện rõ niềm vui mà tôi đã lâu không thấy:

“Nàng không sảy thai, nàng chỉ gạt ta, đúng không?”

Chẳng lẽ hắn đã biết điều gì rồi?

Tôi cắn răng, cứng đầu nói dối:

“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi tái giá rồi, đây là đứa con của người khác, tôi…”

Lời còn chưa dứt, hắn đã dùng miệng chặn lại.

Môi lưỡi hắn khéo léo tách mở hàm răng tôi, hương vị và hơi thở ấy quá đỗi quen thuộc, khiến tôi có chút lưu luyến, trong khoảnh khắc mất đi sự tự chủ.

Nụ hôn đó kéo dài rất lâu, cho đến khi tôi cảm thấy không khí cũng trở nên loãng đi, hắn mới chịu dừng lại, tựa đầu lên vai tôi, nhẹ nhàng thổi khí bên tai:

“A Ý, cơ thể sẽ không nói dối đâu.”

Tôi thở dài, đầu hàng hắn:

“Chàng phát hiện từ khi nào vậy?”

Hắn mỉm cười:

“Đoạn Hành là mưu sĩ ta cài vào.”

...Tôi thật sự muốn chôn sống Dư Huy.

Chu Dữ Hành xoa bụng tôi, giọng dịu dàng pha chút khẩn cầu:

“A Ý, theo ta về nhà được không? Đừng giận nữa…”

Tôi mềm lòng một chút, nhưng vẫn cứng rắn lắc đầu.

“Tại sao?” Hắn lộ vẻ tổn thương,

“A Ý, mấy tháng nay ta sống rất khổ sở…”

Tôi hất tay hắn ra, lạnh nhạt nói:

“Chàng tưởng ta sống vui vẻ lắm sao? Trong cái chuỗi phân tầng sĩ – nông – công – thương, nhà họ Dư chúng ta từ quyền quý rơi xuống làm tiểu thương đầu đường xó chợ, thê thảm thế này, đều là nhờ phúc của chàng ban cho!”

Tôi không ngừng tự nhủ: khiến hắn c.h.ế.t tâm, để hắn rời đi, mới là kết cục tốt nhất cho cả hai.

Ánh sáng trong mắt hắn dần tắt, nhẹ nhàng nói:

“Quả nhiên nàng rất hận ta,” rồi đứng dậy.

Nhưng khoảnh khắc sau, hắn như chợt nghĩ thông điều gì:

“Nàng không muốn về cùng ta, vậy ta sẽ đến gặp nàng mỗi ngày. Nàng mang cốt nhục của ta, ta tuyệt đối không thể bỏ mặc.”

…Một chuỗi dấu chấm lửng lơ lửng trên đầu tôi.

Hóa ra từ nãy giờ tôi nói bao nhiêu lời, hắn chẳng nghe lọt tai chữ nào hết đúng không?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự
Chương 11: Chương 11



Chu Dữ Hành quả nhiên giữ lời, ngày nào cũng đến gặp tôi.

Thật ra tôi đã mất ngủ rất lâu rồi, hắn đến, mặt dày nằm cùng giường với tôi, trái lại lại khiến tôi cảm thấy an tâm dễ ngủ hơn.

Hễ có cơ hội là hắn lại hôn tôi, rồi nói rằng cơ thể tôi đang nói rằng tôi yêu hắn.

Tôi hỏi hắn:

“Vậy chúng ta hiện tại là gì? Ngoại tình sao?”

Chu Dữ Hành vội vàng giải thích:

“Ta với Phương Dật Du chẳng có gì cả! Người ta nhận định là chính thất, từ đầu đến cuối chỉ có mình nàng!”

Hắn nói quá đỗi chân thành, tôi chẳng tìm thấy được lý do gì để cho rằng hắn đang nói dối.

Nhưng tình tiết này phát triển cũng quá vô lý rồi.

Tôi ôm trán:

“Ý chàng là… trong lòng chàng có ta, chứ không phải cô Phương?”

Hắn cười khổ:

“Ta tưởng mình thể hiện rõ lắm rồi chứ.”

Thì ra trong thế giới này, nam chính cũng không nhất định thuộc về nữ chính?

Tôi không kìm được đưa tay vuốt mặt hắn:

“Vậy chàng nói xem, vì sao lại là ta?”

“Không biết nàng còn nhớ không, lúc mới cưới không bao lâu, tin đồn ta có bệnh lan khắp kinh thành, ta cố ý đến kỹ viện uống rượu, còn bảo A Hoan về nói lại với nàng, nhưng nàng không chút phản ứng.”

Hắn nắm lấy tay tôi,

“Lúc đó, ta ở kỹ viện cứu được Phương Dật Du đang bị làm nhục, lại bị trúng xuân dược. Khi còn chút tỉnh táo, ta cưỡi ngựa suốt đêm về nhà. Ta nghĩ, cách tốt nhất để dập tin đồn, là để nguồn tin tự biết rõ thực hư.”

Quả nhiên là… cố tình gây sự với tôi.

“Bên ngoài đồn nàng yêu ta, nhưng đêm đó nàng cố tìm cớ đẩy ta ra, ta tức giận nên mới ép buộc nàng...”

Hắn nhắm mắt lại, giọng mang theo áy náy,

“Lúc nàng dưới thân ta rơi lệ, ta vừa đau lòng vừa ghen tị, rốt cuộc là ai hơn ta, khiến nàng mãi không thể quên?”

Tôi mím môi, thực ra… chẳng có ai cả.

“Về sau, nàng nấu thuốc tránh thai, ta rất giận, tại sao con của Chu Dữ Hành ta lại không xứng được tồn tại trên đời?

Nàng đã gả cho ta, tại sao còn nghĩ về người khác? Ta càng nghĩ càng không cam tâm.”

“Nhưng ta thật sự đang điều tra nhà nàng, cưới nàng đúng là có mục đích, tội buôn muối lậu cũng không thể dung tha.

Ta đã nghĩ đến ngàn vạn cách nàng sẽ đánh ta, hận ta, chỉ cần nàng còn ở bên ta là được…

Nhưng nàng lại nói, cố ý làm hỏng đứa con, không muốn ở cùng kẻ thù…”

Giọng hắn càng nói càng run, giống như thật sự rất buồn.

Tôi nắm lấy tay hắn:

“Đừng nói nữa.”

“Cho nên A Ý…”

Hắn thăm dò hỏi tôi:

“Có phải nàng… thích người khác?”

Tôi trầm mặc chốc lát:

“Chàng chắc là muốn biết không?”

Hắn suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu:

“Thôi, vẫn là không biết thì hơn.”

Tôi kéo chăn trùm đầu hắn lại, cười nhẹ:

“Ngủ đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự
Chương 12: Chương 12



Cho đến hôm nay, tôi vẫn không biết liệu mình có thể bắt đầu lại với Chu Dữ Hành hay không.

Tôi thích hắn — là hàng trăm ngày đêm trằn trọc không ngủ, là cảm xúc thầm kín chỉ mình tôi biết đến.

Nhưng Phương Dật Du và hắn, mới là cặp đôi định mệnh được thế giới này an bài, thậm chí là hôn sự do thiên tử ban cho, không thể kháng cự.

Chu Dữ Hành không yêu Phương Dật Du, lại dây dưa với tôi, thực ra với hắn mà nói cũng không phải điều tốt.

Ngày dự sinh càng lúc càng gần, Chu Dữ Hành không dưới một lần đề nghị đưa tôi về phủ họ Chu để sinh con, đều bị tôi từ chối.

Hắn như đã phát hiện ra điều gì, mỗi đêm đều ôm chặt tôi trong lòng không buông, thậm chí muốn trở mình cũng phải được hắn đồng ý trước — mà đúng là tôi cũng cần hắn giúp mới lật người nổi.

Tôi sinh con vào đúng lúc hắn đi thượng triều.

Sinh thường, là một bé gái. Gương mặt xinh xắn đến nỗi ngay cả bà đỡ đã quen nhìn trẻ sơ sinh cũng phải khen ngợi không thôi.

Dư Huy hỏi tôi, đứa bé này đặt tên là gì.

Tôi suy nghĩ một chút, dùng đầu ngón tay chấm nước viết ra hai chữ:

“Gọi là Dư Ôn đi, ôn trong ôn nhu.”

“A Ý, muội thật sự muốn giữ đứa trẻ lại sao?”

Dư Huy không nhịn được mà nhắc nhở tôi:

“Chúng ta là hậu nhân của tội thần, đứa trẻ theo chúng ta, vừa sinh ra đã là nô, sau này học hành, sống cuộc sống, thậm chí là gả chồng đều sẽ bị coi thường...”

Tôi sững người, trước giờ chưa từng nghĩ đến điều đó.

Tôi vốn sinh ra trong thời đại nam nữ bình đẳng, không có quan niệm đẳng cấp.

Tôi có thể bất chấp sự phân biệt cao thấp sang hèn, nhưng con tôi thì không.

Nó rõ ràng có một người cha quyền thế, rõ ràng có cơ hội được giáo dục tốt hơn, được sống một cuộc sống tốt đẹp hơn — chẳng lẽ tôi lại hủy hoại tất cả những điều đáng ra nó phải có sao?

Tôi đau đớn nhờ Dư Huy đưa con bé về phủ họ Chu, sau đó thuê một chiếc xe ngựa rời thành.

Nếu nhất định phải có người rời đi, vậy thì người đó chỉ có thể là tôi — một nữ phụ pháo hôi.

Dư Huy chuẩn bị rất chu đáo, trong xe ngựa trải chăn đệm dày và mềm, còn đặt vài bình nước ấm. Tôi mới sinh xong yếu đến mức không chịu nổi, vừa lên xe đã ngủ thẳng đến trời tối.

Tỉnh lại, tôi vén rèm nhìn ra ngoài, đã rời khỏi thành.

Tôi hỏi phu xe:

“Đi vội quá, quên chưa hỏi — chúng ta đang đi đâu vậy?”

Phu xe im lặng đánh xe, không trả lời.

Tôi vừa nghĩ người mà Dư Huy thuê làm phu xe này cũng thật thiếu lễ phép, vừa vén rèm xe lên xem thử — dưới ánh trăng, hiện ra một gương mặt nghiêng tuấn tú.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự
Chương 13: Chương 13



Tôi sững người, bàn tay còn giơ lửng chưa kịp buông xuống:

“Chu Dữ Hành? Sao chàng lại ở đây?”

Hắn quay đầu nhìn tôi, trong mắt hình như còn vương nước, thần sắc bi thương:

“A Ý, nàng thật sự ghét ta đến vậy sao?”

Sao có thể ghét chứ.

Không phải chính chàng đã chứng minh rồi sao? Cơ thể tôi đã nói rõ lòng tôi hơn ngàn vạn lời.

Tôi không kìm được đưa tay lau đi vệt nước nơi khóe mắt hắn:

“Đừng khóc, trông xấu lắm.”

“Muốn đi đâu, ta đi cùng nàng.”

Hắn dừng ngựa lại, nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng đẩy tôi trở lại trong xe, dùng chăn bọc kín người tôi,

“Nàng vừa sinh xong, đi đường mệt mỏi, phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu không sau này sẽ để lại bệnh.”

Tôi cảm động, thuận thế ôm lấy cổ hắn, không cho hắn rời đi:

“Vậy còn đứa nhỏ thì sao, chàng cũng không cần à?”

Hắn thừa cơ hôn nhẹ môi tôi:

“Dĩ nhiên là cần, qua mấy ngày nữa Dư Huy sẽ đưa con bé đến đoàn tụ với chúng ta.”

Tôi không nhịn được hỏi:

“Chuyện này… chàng đã lên kế hoạch từ lâu rồi à?”

“Cũng không tính là lâu.”

Hắn ôm chặt lấy tôi,

“Hôm nay biết nàng định đi, ta mới đưa ra quyết định này. Ta lập tức từ quan, cam tâm tình nguyện làm phu xe của nàng.”

Hắn nói:

“A Ý, đừng rời khỏi ta nữa. Dù có đến tận chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm được nàng.”

Tôi tin điều đó.

Tôi khẽ cười, ngẩng đầu hôn lên môi hắn:

“Vậy thì… chúng ta đi Giang Nam đi, thiếp thích sông nước.”

Ánh mắt hắn sáng lên, một tay ôm eo tôi rồi định kéo tôi áp sát lên người mình.

Tôi vội ngăn lại:

“Dừng dừng dừng! Biết là chàng nhịn lâu rồi, nhưng thiếp mới sinh xong, thật sự không được…”

Hắn cố nén xuống, thở dài, nhẹ nhàng nói:

“A Ý, xem ra nàng nói đúng, quả thật nên làm chút… biện pháp bảo vệ.”

Nếu chỉ có mình tôi rời đi, tôi tin là mình có thể rời khỏi kinh thành.

Nhưng Chu Dữ Hành dù sao vẫn là nam chính của cuốn sách này, còn phải hoàn thành tuyến cốt truyện chính phía sau.

Ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy hắn, thật ra tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị bắt lại.

Trong nguyên tác, Chu Dữ Hành thu thập chứng cứ khiến nhà họ Dư sụp đổ, xin chỉ tứ hôn với Phương Dật Du,

toàn bộ quá trình chỉ chiếm chưa đến một phần ba nội dung câu chuyện.

Chuyện nhà họ Dư chỉ là cái cớ.

Đằng sau nhà họ Dư còn có một thế lực lớn hơn, mà Phương Dật Du chính là quân cờ do thế lực ấy cài vào bên cạnh Chu Dữ Hành.

Trong quá trình điều tra chân tướng, Chu Dữ Hành dần phát hiện thân phận thật của nữ chính,

trải qua vô số khổ sở đau đớn, hao tâm tổn trí giúp cô ấy thoát khỏi sự kiểm soát, chạy thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ,

rồi cùng nhau bày mưu tính kế khiến kẻ đứng sau hiện nguyên hình, quét sạch triều đình.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự
Chương 14: Chương 14



Cuối cùng, Chu Dữ Hành lấy công trạng ấy để xin chỉ từ quan, cùng nữ chính lui về nơi rừng sâu núi thẳm sống cuộc đời ẩn dật.

Hiện tại đại boss còn chưa lộ mặt, hắn sao có thể cứ thế mà bỏ đi?

Tôi vốn tưởng hoàng thượng chỉ sẽ sai vài người đến đuổi theo tượng trưng, khuyên nhủ vài câu là thôi.

Không ngờ rằng, mới chỉ dừng lại ở một quán trọ nhỏ cách thành hai mươi dặm để nghỉ chân một đêm,

chỗ đó đã bị hơn trăm binh lính vây kín.

……Hoàn toàn là trận thế đuổi bắt phản tặc.

Trương công công – người lần trước đến tuyên chỉ – đích thân đến mời.

Chu Dữ Hành quấn chặt tôi trong chăn, đặt tôi nằm thoải mái trong xe ngựa, để tôi nghe hắn đối thoại bên ngoài.

“Chu đại nhân.” Giọng nói có phần âm nhu vang lên đầy cung kính,

“Lão nô phụng mệnh hoàng thượng đến mời ngài hồi kinh. Với tình hình triều cục hiện giờ, sao có thể thiếu Chu đại nhân được, ngài nói xem có đúng không?”

Trong lòng tôi thầm cười lạnh.

Tên Trương công công này đúng là giỏi đ.â.m thọc vừa vuốt vừa giết.

Chu Dữ Hành cũng tỏ rõ lập trường:

“Hôm qua dân phụ đã xin từ quan với thánh thượng, không có lý nào lại quay về.”

“Chu đại nhân nói vậy là sai rồi.” Trương công công vội vàng giải thích,

“Triều thần từ quan đều phải được thánh thượng chuẩn y, ngài nói đi là đi, nếu khiến long nhan tức giận, e là sẽ liên lụy kẻ vô tội.”

Vừa nghe câu đó, tôi lập tức ngồi bật dậy.

Chẳng lẽ muốn ra tay với người nhà tôi thật à?!

Ngoài xe, giọng nói âm nhu vẫn đều đều vang lên:

“Con gái Chu đại nhân vừa chào đời, mẹ ruột lại không ở bên chăm sóc. Hoàng thượng lòng dạ nhân từ, đã đón tiểu thư vào cung, dưỡng như công chúa.”

Nghe thì đúng là ân điển vô song, nhưng tôi cắn răng đến mức suýt vỡ cả hàm.

Thật quá hèn hạ!

“Vậy vi thần xin thay mặt tạ ơn hoàng thượng.”

Chu Dữ Hành gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ,

“Xin công công chuyển lời lại với hoàng thượng, nội nhân thân thể suy yếu sau sinh, lại nhớ con đến nôn nóng.

Vi thần muốn xin nghỉ vài ngày, chăm sóc tốt cho hai mẹ con rồi mới hồi triều tận trung báo quốc.”

Trương công công cười gượng vài tiếng:

“Chu đại nhân nguyện hồi kinh là điều tốt, nghỉ mấy ngày hoàng thượng tất sẽ không ngăn cản.

Chỉ là hoàng thượng rất mực yêu thích tiểu thư, đêm qua đón vào cung đã lập tức hạ chỉ phong làm An Bình Quận chúa,

lại còn định sẵn hôn sự với Thất hoàng tử, quả thật là vô cùng coi trọng.”

Tôi từng có dịp nhìn thấy Thất hoàng tử khi hắn còn bọc tã, có thể do còn nhỏ chưa phát triển hết,

nhưng quả thực là… xấu lạ.

Lúc này, tôi thật sự có suy nghĩ muốn g.i.ế.c người.

Cái gì mà “coi trọng”? Rõ ràng là bắt cóc với nhốt người thì có!

Chu Dữ Hành đương nhiên cũng hiểu rõ.

Tôi cảm thấy hắn sắp không duy trì nổi phong độ của một văn thần nữa,

nếu không phải vì Trương công công dẫn theo hơn trăm binh sĩ, tôi thật sự có thể cùng hắn liều mạng.

…Tôi bừng tỉnh, thì ra trăm binh sĩ là để dùng cho việc này.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự
Chương 15: Chương 15



Tôi không nghe thấy bên ngoài Chu Dữ Hành đáp lại gì nữa, đoán là hắn cũng chẳng nói nổi lời cảm tạ nào.

Chỉ nghe thấy một tràng bước chân hỗn loạn truyền đến, hắn bước lên xe nhỏ của tôi, còn có một binh sĩ khác đánh xe.

Ánh mắt chạm nhau, tôi đọc được trong mắt hắn sự ấm ức, không cam lòng, nhưng cũng đành bất lực, chỉ có thể khuất phục.

Lần gần nhất tôi thấy Chu Dữ Hành mang bộ dạng này, là khi tôi nói dối đã cố ý làm sảy thai đứa trẻ.

Tôi rút một tay từ trong chăn ra, vỗ nhẹ lên đầu hắn, nở nụ cười nhàn nhạt:

“Thực ra người bị bắt buộc phải quay về chỉ có mình ta, chàng đừng ở trước mặt ta mà bày ra vẻ tội nghiệp nữa.”

Chu Dữ Hành lúng túng liếc nhìn tôi một cái:

“Quả nhiên, không gì có thể qua mắt được A Ý.”

…Tôi bỗng nhiên có một suy nghĩ.

Rất có thể toàn bộ chuyện hoàng thượng đưa con gái tôi vào cung, phong làm quận chúa, định hôn sự vớ vẩn gì đó… tất cả đều là do Chu Dữ Hành dạy cho ông ta.

Còn tôi — mới là con ngốc bị hắn lừa xoay vòng vòng.

Đúng là đàn ông đều là đồ heo vòi!

Chu Dữ Hành vốn định đưa tôi về phủ họ Chu, nhưng bị tôi từ chối.

Giờ thân phận của tôi rất lúng túng — tuy sinh con cho hắn, nhưng tôi thực sự chẳng còn liên quan gì đến hắn nữa.

Ngoài dự đoán của tôi, Chu Dữ Hành rất thấu hiểu, nhưng sau đó hắn lại đưa ra quyết định — chuyển hẳn đến ở trong phòng tôi.

Tôi thực sự nên dùng tiền của hắn mua một ngôi nhà lớn hơn.

Nghỉ ngơi mấy hôm, tôi mới chợt nhớ ra một việc quan trọng.

Trước khi ngủ, tôi hỏi hắn đã nghĩ tên cho con chưa, hắn gật đầu:

“Hôm trước nàng gửi qua tờ giấy có chữ ‘Ôn’, vậy đặt tên là Chu Ôn nhé?”

Tôi bật cười, vỗ vai hắn:

“Vậy con cái sau này của chàng đặt tên cũng phong phú thật đấy, Chu Ôn, Chu Lương, Chu Nhiệt, Chu Lạnh, còn có thể đặt là Chu Phong Sương Vũ Tuyết nữa…”

Nhưng Chu Dữ Hành hoàn toàn không thấy tôi đang trêu chọc, mắt hắn sáng rực lên, liền nhào đến đè tôi xuống:

“A Ý, không ngờ nàng lại muốn sinh cho ta nhiều con như vậy! Vậy thì mau bắt tay vào thực hiện thôi!”

Tôi: “……”

Tính toán sai rồi, thật sự là tính toán sai rồi.

Yêu tinh Thái Đi, quả nhiên là chàng.

Dưới sự “tha thiết nguyện vọng” của Chu Dữ Hành,

hoàng thượng đồng ý mỗi ngày cho người đưa con đến một canh giờ, để gia đình chúng tôi được đoàn tụ.

Lúc đầu tôi còn thấy khó chịu,

sau đó mới ngộ ra một điều kinh diễm ——

…đây chẳng phải là thiên đường của trung tâm chăm sóc sau sinh sao?!

Con giao cho người khác trông, mỗi ngày chỉ cần chơi với con hai tiếng,

thậm chí còn không phải tự mình cho bú,

nửa đêm cũng không bị tiếng khóc của con đánh thức,

trên đời còn chuyện gì thoải mái hơn chuyện này nữa không?!

Chắc chỉ có Chu Dữ Hành là không hiểu được niềm vui của tôi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự
Chương 16: Chương 16



Mỗi ngày hắn đều nhìn tôi ăn uống ngon miệng,

húp sạch từng giọt thuốc bổ hoàng cung đưa tới, chẳng hề có chút biểu hiện đau khổ vì con đang bị “giam giữ”,

bèn nghi ngờ hỏi:

“A Ý, Ôn Nhi thật sự là do nàng sinh ra à?”

Tôi lườm hắn một cái:

“Không thì là từ bụng chàng nhảy ra chắc?”

Lông mày hắn nhíu lại, hiện lên vài phần ưu tư:

“Nhưng mỗi ngày chỉ được gặp con một canh giờ, nàng không thấy nhớ nó sao?”

Tôi vỗ vai hắn, giọng tràn đầy cảm khái:

“Chàng nên biết quý trọng quãng thời gian này đi,

sau này lúc chàng muốn vứt nó đi còn nhiều hơn gấp bội ấy.”

Nhưng nói gì thì nói, thoải mái thì vẫn thoải mái,

nhưng việc của một người mẹ, tôi vẫn phải làm.

Tuy trong cung có nhũ mẫu,

nhưng tôi cũng có sữa,

hơn nữa thuốc bổ mà hoàng cung đưa tới mỗi ngày đều có tác dụng k1ch thích tiết sữa,

nên tôi thường xuyên bị đau tức nửa đêm tỉnh giấc,

sau đó phải dậy tự vắt sữa, đông lạnh lại,

sáng hôm sau giao cho nhũ mẫu mang vào cung.

Khổ thân Chu Dữ Hành, thường xuyên bị hù tỉnh giữa đêm vì phát hiện bên cạnh trống không.

Có một lần, lúc tôi đang rên nhẹ vì đau, hắn đã tỉnh từ lâu,

động tác dịu dàng giúp tôi xoa bóp, thật sự khiến cơn đau bớt đi khá nhiều.

Tôi vỗ tay hắn, ra hiệu muốn dậy vắt sữa, lại bị hắn ngăn lại,

giọng mang theo chút nghi hoặc:

“A Ý, trong cung rõ ràng có nhũ mẫu, sao nàng còn phải cực khổ tự chuẩn bị sữa đưa vào?”

“Chàng không hiểu đâu.”

Tôi nhéo má hắn một cái,

“Để Ôn Nhi quen với mùi hương của ta, sau này nó mới không nhận nhầm người.”

Chu Dữ Hành lộ ra một nụ cười khiến tôi cảm thấy nguy hiểm:

“A Ý, thật ra ta có cách giúp nàng bớt vất vả…”

Tôi lập tức vung tay tát lệch đầu hắn:

“Chu Dữ Hành! Một ngày chàng toàn nghĩ cái gì vậy hả?!”

Hắn nắm lấy tay tôi, bộ dáng ấm ức:

“Ta cũng chỉ muốn san sẻ gánh nặng với nàng thôi mà… A Ý, ta thật sự có lòng tốt.”

Sói đuôi to!

Chàng rõ ràng chỉ muốn thỏa mãn d*c vọng của mình!

Tôi trợn mắt lườm hắn, xoay người đạp hắn nhẹ một cái rồi ngồi dậy.

Mới đi được hai bước, tôi quay đầu lại nhìn,

chỉ thấy một nam nhân cao lớn đang ngồi lặng trên giường, vẻ mặt đáng thương, khe khẽ gọi tôi:

“A Ý……”

Tôi ôm trán thở dài —

Kỹ năng làm nũng của người này quả thật càng ngày càng điêu luyện.

Mà tôi thì xưa nay mềm không ăn cứng,

hễ hắn giả bộ đáng thương, tôi liền cầm cờ đầu hàng.

Chu Dữ Hành, đúng là đã nắm được điểm yếu của tôi rồi.

“Thật là không làm gì được chàng.”

Tôi cười bất lực, quay lại giường, vòng tay ôm lấy cánh tay hắn nằm xuống:

“Cho chàng ôm, nhưng phải biết kiềm chế một chút đấy!”

Chu Dữ Hành lập tức vui mừng ra mặt:

“Tuân lệnh!”

……

Sao tự nhiên tôi lại cảm thấy mình đã nuôi lệch nam chính rồi nhỉ?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự
Chương 17: Chương 17



Trong thời gian tôi ở cữ, Phương Dật Du cũng gửi đến không ít đồ.

Chỉ là Chu Dữ Hành quá nhạy cảm, đồ gì qua tay hắn, không ít thứ đều biến mất không dấu vết.

Chu Dữ Hành luôn nhấn mạnh với tôi:

“Đồ không rõ nguồn gốc đừng có mà nhận bừa.”

Tôi cười trêu hắn:

“Không phải đều là dùng tiền của chàng mua à? Sao lại gọi là không rõ nguồn gốc?”

Nhưng hắn lại hoàn toàn không có ý đùa:

“Phương Dật Du — bản thân nàng ta mới là không rõ nguồn gốc.”

Tôi giật mình một cái.

Lẽ nào… Chu Dữ Hành đã phát hiện ra điểm bất thường ở nàng ấy?

“Chàng nói vậy là có ý gì?”

Tôi thăm dò,

“Cô Phương không phải do chàng cứu về sao? Sau đó còn nạp làm trắc thất, rồi lại phong làm chính thất nữa…”

Trên mặt Chu Dữ Hành lộ ra vẻ hối hận, đưa tay nhéo má tôi như trừng phạt:

“Căn nguyên không phải đều do nàng mà ra sao!”

Tôi né người tránh né, cười:

“Sao lại đổ lên đầu ta?”

“Nếu nàng không tung tin đồn ta có vấn đề s1nh lý, ta làm sao phải đến kỹ viện rồi cứu nàng ta?

Là nàng, một tay đưa nàng ấy vào phủ, còn cố tình đẩy ta lên giường nàng ta.

Chuyện phong chính thất, lại càng do nàng bức ta ly hôn mà ra…”

Nói tới đây, hắn bỗng nhiên như tỉnh ngộ, lời nói ngưng lại rồi đổi giọng:

“Vừa rồi ta không để ý… A Ý, chẳng lẽ nàng đang ghen sao?”

Tôi bị câu hỏi bất ngờ này làm cho sững lại.

Sao mấy người đàn ông lại cứ thích dùng “ghen” để định nghĩa tình cảm thế không biết?

Cuối cùng, tôi chẳng hỏi được điều gì,

lại để Chu Dữ Hành tìm được một cái cớ để… ra sức biểu hiện một phen nữa.

Nam chính nhà người ta thì lo làm việc lớn cứu nước cứu dân,

nam chính nhà tôi chỉ chăm chăm… làm loạn tôi.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì, có vẻ Chu Dữ Hành đã sớm bắt đầu nghi ngờ thân phận của Phương Dật Du rồi,

chẳng qua giữ nàng ta lại bên người một là do ý chỉ của hoàng thượng, hai là để tiện giám sát, đề phòng có biến.

Không còn lớp lọc màu hồng của tình yêu nam nữ, nữ chính thật đúng là bước nào cũng như đi trên băng mỏng.

Tôi nghĩ cũng không thể để Chu Dữ Hành cứ ném đồ người ta đưa đến như thế mãi,

bèn hồi đáp vài gói gia vị lẩu, coi như quà đáp lễ.

Dù gì Phương Dật Du cũng là khách quen của quán nhà tôi, khẩu vị còn khiến tôi nghi ngờ nàng ấy đến từ vùng Tứ Xuyên hay Trùng Khánh nữa cơ.

Tuy gửi gói lẩu có hơi bèo bọt thật,

nhưng đây là bí phương độc quyền của tôi, không có tiền cũng không mua được đâu nha.

A Hoan còn bảo tôi keo kiệt,

…Ừ thì, tôi cũng không phủ nhận.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự
Chương 18: Chương 18



Khi tôi ra khỏi cữ, trong cung tổ chức tiệc đầy tháng cho đứa nhỏ.

Tôi là mẹ ruột của đứa trẻ, mặc dù không có quan hệ phu thê thực sự với Chu Dữ Hành, nhưng vẫn nằm trong danh sách được mời, chỉ là đi kiệu riêng đến hậu cung, ở cùng các phi tần.

Lúc này đây, tôi mới thực sự có chút ghen tị.

Người cùng Chu Dữ Hành vào cung là Phương Dật Du, họ mới là vợ chồng danh chính ngôn thuận.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy, thì ra danh phận lại quan trọng đến vậy.

Các phi tần trong hậu cung đều cực kỳ nhiều chuyện, ai cũng cho rằng Chu Dữ Hành bị tôi nắm chặt, bỏ mặc chính thê ở nhà mà ngày nào cũng đến chỗ tôi ngủ, thi nhau đến hỏi kinh nghiệm, hỏi tôi làm thế nào để giữ được trái tim phu quân.

Tôi gãi đầu, cố gắng giữ dáng vẻ chân thành nhất để hỏi ngược lại:

“Vậy các tỷ muội có thể dạy tôi làm sao để phu quân không ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó không?”

Nghe thì có vẻ như đang khoe khoang, nhưng tôi thật sự muốn biết.

Thế nhưng lời vừa dứt, xung quanh lập tức im phăng phắc.

Một phi tần lên tiếng, giọng đầy chua chát:

“A Ý, ngươi thật đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng.”

Các phi tần còn lại thi nhau phụ họa, đại ý là trách tôi không muốn dạy cũng được, nhưng còn nói móc chạm vào nỗi đau của họ.

Tôi đỡ trán nhìn lên trời, các người thử trải qua xem có phải phúc khí không.

Sau câu hỏi đó của tôi, những phi tần vốn có ý định bắt chuyện đều lần lượt rút lui, chỉ còn hoàng hậu bế một đứa bé trắng trẻo mũm mĩm ngoắc tay gọi tôi.

Tôi xách váy chạy lại.

“Chu phu nhân.” Hoàng hậu gọi tôi như vậy.

Tôi vội vàng xua tay: “Thật ra sớm đã không còn là…”

“Rồi sẽ lại là thôi.” Bà mỉm cười đoan trang, lại vỗ vỗ đứa trẻ trong tay, đứa bé cũng cười toe toét nhìn tôi.

“Ngươi xem, Nhiên nhi rất thích ngươi.”

Nhiên nhi? Tống Nhiên? Thất hoàng tử? Vị hôn phu?

… Tôi ngẩn người: “Thất hoàng tử đúng là lớn lên xinh xắn hơn nhiều.”

“Hồi nhỏ thật sự rất xấu.” Hoàng hậu nhớ lại còn hơi buồn,

“Lúc mới sinh ra, suýt chút nữa thì bỏ đi rồi, không giống như đứa nhỏ của các ngươi, xinh đẹp khiến cả trong ngoài cung đều yêu thích.”

… Được thôi, con gái tôi đã thành đồ chơi của mọi người rồi.

Tôi gượng cười: “Được mọi người yêu quý là vinh hạnh của nó.”

Nhưng tôi chợt nhớ ra một chuyện.

Thông thường, trong các buổi yến tiệc như thế này, hoàng hậu sẽ luôn ở cạnh hoàng thượng, hôm nay lại ở đây, vậy ai đang ở bên cạnh hoàng thượng?

Không phải chứ… Ngay cả hoàng hậu cũng phải nhường chỗ sao?

Tôi còn đang cân nhắc cách nói chuyện để hỏi thăm một cách khéo léo, thì một cung nữ vội vã đến báo:

“Yến tiệc xảy ra hỏa hoạn, hoàng thượng sai nô tỳ đến báo, dặn nương nương không nên đi về phía đó nữa.”

Chỗ chúng tôi cách nơi tổ chức yến tiệc ít nhất mười lăm phút đi bộ, cách xa như vậy mà vẫn phải sai người đến báo không cho qua?

Tôi không nhịn được mà bật cười ngọt ngào, xem ra lúc nãy đúng là lo lắng thừa rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ - Tựu Tưởng Hoán Cá Danh Tự
Chương 19: Chương 19



Hoàng hậu còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng phi tần la lên, tôi quay đầu nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy một bóng người cao lớn lao tới với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã ôm chặt lấy tôi:

“A Ý A Ý, bên kia cháy rồi, nàng nhất định phải ở lại đây, đừng đi đâu cả.”

Tôi: “…”

Cảm giác hơi mất mặt là sao đây?

Tôi vỗ vỗ Chu Dữ Hành:

“Đây là nội cung… chàng cứ thế xông vào, sẽ bị xử trảm đó.”

Hắn mới buông tôi ra, cúi đầu xin lỗi hoàng hậu:

“Thần vì quá lo lắng cho nội nhân, nên xin chỉ thị của hoàng thượng để vào, nếu có mạo phạm, xin nương nương lượng thứ.”

Tôi còn nghe thấy phía sau đám phi tần đang xì xào đầy ngưỡng mộ.

Có lẽ sau này rảnh rỗi, tôi sẽ viết một cuốn sách, tên là “Một trăm cách theo đuổi Chu Dữ Hành”, dù có bịa thì cũng chắc chắn bán chạy.

Hoàng hậu có vẻ đã quen với cảnh này, mỉm cười chân thành:

“Không sao. Nhớ vợ đến vậy, có thể hiểu được.”

Chu Dữ Hành lại hành lễ, rồi kéo tôi sang một bên, vỗ nhẹ lên người tôi hai cái như để kiểm tra tình trạng sức khỏe, mới yên tâm thở phào:

“Đám nữ nhân đó không làm khó nàng chứ?”

Tôi lắc đầu: “Chàng lo quá rồi.”

“Phòng người không thể thiếu!” Chu Dữ Hành cưng chiều nhéo mũi tôi.

“Tối nay yến tiệc bị cháy, ta đặc biệt đến xem nàng, cảm động không?”

Tôi cười cười, người này thật sự nghĩ tôi không nhận ra à:

“Chàng chẳng qua là muốn tạo cơ hội cho Phương Dật Du hành động một mình, xem nàng ta định làm gì thôi.”

Hắn giả vờ kinh ngạc: “A Ý của ta thông minh quá!”

“Hết rồi hết rồi.” Tôi đẩy hắn, “Chàng đi đi, lộ mặt ở đây là đủ rồi, bao nhiêu nhân chứng thấy rồi, diễn nữa là lố đấy.”

Chu Dữ Hành thu lại biểu cảm, cuối cùng vẫn không nhịn được hôn nhẹ lên mặt tôi:

“Nhưng A Ý, ta thật lòng muốn đến gặp nàng. Đợi chuyện này qua đi, ta nhất định sẽ đường hoàng để nàng ngồi cạnh ta.”

Lời cuối cùng của hắn bay theo gió.

“Không lâu đâu, tin ta.”

Khi bà v.ú bế đứa trẻ đến, nó đã ngủ say.

Tống Nhiên mới hơn một tuổi, đi còn chưa vững, vậy mà cứ cố chấp kéo váy tôi đòi xem em gái, dùng ngón tay mũm mĩm trắng trẻo chọc chọc vào khuôn mặt bé bỏng của em, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Hoàng hậu cũng ở lại với chúng tôi, giải thích với tôi:

“Đây là lần đầu tiên Nhiên nhi gặp Ôn nhi, khó tránh khỏi có chút tò mò.”

Tôi bày tỏ sự thấu hiểu.

“Chu phu nhân.” Hoàng hậu lại một lần nữa gọi tôi như thế,

“Bởi vì một đạo thánh chỉ của hoàng thượng, khiến ngươi và quận chúa An Bình phải xa cách bấy lâu, thật sự xin lỗi.”

A, việc này thì có gì phải xin lỗi chứ, tôi còn nên cảm ơn người đã để tôi yên ổn ở cữ ấy chứ!

Tôi liên tục xua tay:

“Nương nương nói quá lời rồi, Ôn nhi được hoàng thượng yêu quý, đó là phúc khí của con bé.”

Hoàng hậu khẽ gật đầu, do dự một chút rồi nói ra lời thật lòng:

“Thật ra, đây cũng là ý của Chu đại nhân.”

Haiz… tôi đã sớm đoán ra rồi, vô cớ ai lại làm mấy chuyện thất đức như vậy.

Tôi thở dài, mỉm cười đáp lại:

“Ý của chàng ấy cũng là ý của thần thiếp.”

Hoàng hậu như đang thăm dò giới hạn của tôi:

“Chu đại nhân còn nói, muốn để quận chúa An Bình ở lại trong cung thêm một thời gian nữa, tốt nhất là đến khi con bé có thể tự ngủ mà không quấn lấy mẹ rồi mới đón về…”

Tôi lập tức hiểu hắn muốn làm gì.
 
Back
Top Bottom