Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 460


Cố đại nho xem xét bài tập của Đoạn Linh, sau đó giảng giải kiến thức trong sách cho các nàng, giảng xong, ông giao một phần bài tập: “Các con làm bài tập trước đi, ta có chút việc cần xử lý. Ta có chuyện cần xử lý, lúc sau ta sẽ trở lại để kiểm tra bài vở.”

Nói xong, ông rời khỏi đình hóng mát.

Lâm Thính chán nản làm bài tập. Vô tình, ánh mắt nàng liếc qua Đoạn Linh, dừng lại trên trang giấy của hắn. Chưa nói đến nội dung, chỉ riêng chữ viết đã cứng cáp, mạnh mẽ hơn cả thầy dạy học cũ của nàng.

Nàng cúi đầu nhìn nét chữ của mình, không có so sánh thì không có tổn thương. Nhưng cũng chẳng có gì phải tự ti, trên đời này, mỗi người đều có sở trường riêng.

Đoạn Linh dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, tay cầm bút khựng lại, ngẩng đầu lên.

Lâm Thính chưa kịp thu hồi ánh mắt, chạm phải ánh mắt hắn. Bốn mắt nhìn nhau, chiếc bút trong tay nàng vẽ ra một vệt mực dài trên giấy: “Đoạn nhị ca ca.”

Hắn nhìn vệt mực đó, khẽ vuốt lên trang sách: “Lâm Thất muội muội có chuyện gì sao?”

Nàng lấy xuống tờ giấy bị mực làm bẩn, lắc đầu: “Không có gì. Ngươi cứ tiếp tục đi, ta chỉ là nhàm chán nhìn lung tung thôi, không cần bận tâm ta.”

Đoạn Linh dời mắt đi.

Lâm Thính tiếp tục làm bài tập. Làm được nửa chừng, nha hoàn của Đoạn gia tới đình hóng mát báo rằng Cố đại nho có việc đột xuất nên đã rời khỏi Đoạn gia, nhưng vẫn dặn họ phải làm bài tập đến giờ ngọ mới được nghỉ.

Nàng nghe tin Cố đại nho hôm nay không quay lại nữa, liền dọn dẹp sách vở, úp mặt xuống bàn để ngủ bù. Trong khi đó, Đoạn Hinh Ninh vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ngồi ngay ngắn làm bài tập.

Tiếng nước chảy róc rách ngoài đình hóng mát như một khúc ru ca, khiến Lâm Thính ngủ càng say hơn.

Khi tỉnh dậy, Lâm Thính giật mình khi không thấy Đoạn Hinh Ninh đâu nữa, trong đình chỉ còn lại nàng và Đoạn Linh. Thấy vậy, cơn buồn ngủ của nàng tan biến không còn chút dấu vết: “Đoạn nhị ca ca, Lệnh Uẩn đâu rồi?”

“Một khắc trước, nương đã gọi Lệnh Uẩn đến viện của bà ấy. Hình như có việc cần hỏi muội ấy. Chắc lát nữa muội ấy sẽ quay lại.” Đoạn Linh đặt bút xuống, dùng thước chặn giấy đè lên một tờ giấy. Mực trên giấy vẫn chưa khô, chưa thể cuộn lại được.

Lâm Thính cảm thấy hơi đói, móc từ trong túi ra một gói mứt: “Ngươi có muốn ăn không?”

Đoạn Linh đứng dậy, đi đến lan can của đình hóng mát, ngắm nhìn những chú cá bơi lội dưới nước. Hắn từ tốn, lịch sự từ chối: “Không cần đâu. Lâm Thất muội muội cứ tự ăn đi.”

Nàng không muốn không gian trở nên yên tĩnh, nên tìm chuyện để nói: “Ta nghe Lệnh Uẩn nói sang năm ngươi sẽ vào Quốc Tử Giám. Chúc mừng Đoạn nhị ca ca.”

Ai cũng biết, vào được Quốc Tử Giám cũng giống như một nửa bước chân đã bước vào quan trường. Giống như được phân công công việc rất tốt sau khi tốt nghiệp. Việc này rất đáng để Lâm Thính nói một câu chúc mừng.

Đoạn Linh phản ứng bình thản: “Thật ra chuyện vào Quốc Tử Giám vẫn chưa được quyết định hoàn toàn. Lâm Thất muội muội nói chúc mừng bây giờ vẫn còn hơi sớm.”

“Ta tin ngươi nhất định làm được.” Lâm Thính lại vô tình liếc nhìn bàn của Đoạn Linh một lần nữa, phát hiện hắn vừa rồi không làm bài tập, mà là đang vẽ tranh. Bức tranh chỉ có một con mắt.

Lâm Thính nhìn con mắt đó, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra đã thấy ở đâu. Một đôi mắt thì dễ nhận, nhưng một con mắt thì rất khó. “Đoạn nhị ca ca, ngươi thích vẽ tranh sao?”

Đoạn Linh chậm rãi quay người lại, cười nói: “Ta không thích vẽ tranh.”

Lâm Thính nuốt mấy miếng mứt trong miệng xuống: “Ồ. Nhưng ngươi vẽ đôi mắt đẹp lắm.” Nàng không hề nịnh hót, mà thật sự thấy hắn vẽ rất tốt, con mắt trên giấy rất sống động.

Đoạn Linh trở lại bàn, nhìn bức vẽ, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua con mắt như đang nhìn hắn: “Là đôi mắt đẹp, không phải ta vẽ đẹp. Ngươi không thấy ánh mắt này đôi lúc toát ra một vẻ như nhìn thấu tất cả, nhưng lại cố làm bộ như không biết sao?”

Nàng không có thói quen quan sát mắt người khác nên không nhận ra điều đó: “Có sao?”

Tấm rèm rủ quanh đình hóng mát bị gió thổi bay. Đoạn Linh bắt lấy chúng, chậm rãi buộc lại, vắt lên cột đình: “Có. Ta đã nhìn vài lần, ánh mắt nàng đều như thế. Bởi vì nàng, gần đây ta bắt đầu thích quan sát ánh mắt người khác để phỏng đoán xem họ đang nghĩ gì. Thậm chí, ta còn có ý nghĩ muốn ‘cất giữ’ đôi mắt đó.”

Nửa câu sau nghe như một lời đùa cợt.

Lâm Thính nhìn hắn: “Là ai vậy?”

Thiếu niên mặc áo gấm, vẻ mặt như ngọc, mới mười ba tuổi mà đã cao lớn. Nàng phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy biểu cảm của Đoạn Linh.

Đoạn Linh tránh không đáp: “Lâm Thất muội muội đã làm xong bài tập thầy giao chưa?”

Lâm Thính không phải không nghe ra hắn không muốn trả lời câu hỏi này: “Vẫn còn thiếu một chút, nhưng không nhiều.” Đây là bài tập Cố đại nho giao, dù nàng không muốn làm cũng phải làm. Nếu không, chỉ cần chuyện này đến tai Lý thị, nàng sẽ chẳng có ngày nào được yên.

Đoạn Linh ngồi xuống: “Vậy ta không quấy rầy ngươi làm bài tập nữa.”

“...Được.” Lâm Thính ăn nốt miếng mứt cuối cùng, cầm bút tiếp tục làm bài. Làm xong thì về nhà không cần động đến bút mực nữa, nghĩ vậy cũng là một chuyện tốt.

Hắn nhìn nàng một cái, ánh mắt đầy ẩn ý.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 461


Cứ như thế, chỉ cần không mưa to gió lớn, Lâm Thính đều sang Đoạn gia học. Dần dần, nàng cũng quen với việc ở cùng Đoạn Linh, không còn cảm thấy ngượng ngùng như lúc trước nữa. Ai bảo Cố đại nho ngày nào cũng nói, không hiểu thì cứ hỏi Đoạn Linh cơ chứ.

Nàng không thể không thường xuyên nói chuyện với hắn.

Một năm sau, Đoạn Linh vào Quốc Tử Giám. Hắn có ngày nghỉ cuối tuần, cứ mười ngày lại về Đoạn phủ một lần. Phùng phu nhân dặn Đoạn Linh rảnh rỗi thì chỉ bài tập cho Lâm Thính và Đoạn Hinh Ninh, hắn cũng làm theo.

Lâm Thính vẫn gặp hắn hàng tháng. Tình trạng này cứ tiếp diễn cho đến khi nàng mười ba tuổi.

Năm nàng mười ba, Đoạn Linh mười bảy tuổi. Vài tháng sau, hắn sẽ học xong ở Quốc Tử Giám và “tốt nghiệp.” Trước khi “tốt nghiệp” phải trải qua một kỳ thi rất quan trọng nên mọi ngày nghỉ đều bị hủy bỏ, tất cả học sinh đều không được rời khỏi Quốc Tử Giám.

Lâm Thính cũng không còn gặp được hắn nữa.

Đúng lúc Lâm Thính đang định tận hưởng hai ngày rảnh rỗi, Lý thị lại bảo nàng đến Quốc Tử Giám đưa chút đồ ăn cho Đoạn Linh. Trong mắt người lớn, họ là những đứa trẻ lớn lên cùng nhau, quan hệ rất thân thiết.

“Con không đi.” Lâm Thính nhếch chân, cắn hạt dưa nói: “Phùng phu nhân và Lệnh Uẩn sẽ đi đưa đồ cho hắn, chúng ta không cần bận lòng đâu.”

Lý thị chọc vào trán nàng: “Các nàng đưa là việc của các nàng, chúng ta đưa là việc của chúng ta, đó mới là tâm ý. Tử Vũ đã dạy con không ít thứ, con không thể vong ân phụ nghĩa.”

Mấy năm nay Lâm Thính thường xuyên đến Đoạn gia học cùng Đoạn Hinh Ninh, Lý thị và Phùng phu nhân cũng đi lại thăm nom nhiều nên mối quan hệ trở nên thân thiết. Nàng không còn gọi con trai Phùng phu nhân là “Đoạn nhị công tử” mà gọi thẳng tên tự của hắn là “Tử Vũ.”

Lý thị vờ như muốn đánh Lâm Thính: “Ta hỏi lại con lần nữa, rốt cuộc con có đi hay không?”

Lâm Thính hiểu tính nết của Lý thị, lời đã nói đến nước này, nếu nàng còn không đồng ý, Lý thị sẽ cằn nhằn cho đến khi nàng chịu đi mới thôi. Nếu đã vậy, hà cớ gì lại tự chuốc khổ vào tai.

“Nương nói phải. Con đi, con đi ngay đây, được chưa.” Lâm Thính nhảy xuống cửa sổ, xách lấy gói bánh mà Lý thị đã chuẩn bị cho Đoạn Linh, lẩm bẩm: “Nghe mùi cũng thơm thật.”

Lý thị nhìn nàng đi ra ngoài: “Trên đường đừng ăn vụng đấy, đây là cho Tử Vũ.”

Lâm Thính hừ hừ.

Quốc Tử Giám cách Lâm phủ khá xa, Lâm Thính ngồi xe ngựa cũng mất đến một canh giờ. Nha hoàn lại quên lấy cho nàng chiếc đệm êm, ngồi đến mông đau ê ẩm. Để phân tán sự chú ý khỏi cơn đau, nàng mở gói bánh ra xem, định ăn vụng một miếng.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn xuống.

Khi xe ngựa dừng lại, Lâm Thính xách gói bánh xuống ngay lập tức. Ngồi thêm nửa khắc nữa cũng là một hình phạt cho cái mông tội nghiệp của nàng.

Cổng lớn Quốc Tử Giám có người canh giữ, người không phải thầy hay học sinh thì không được vào. Nàng đành tìm người gác cổng, nhờ truyền lời cho Đoạn Linh, nói rằng có người đến tặng đồ cho hắn, bảo hắn mau ra đây.

Mông Lâm Thính quá đau, đứng không được mà ngồi cũng không xong, đành tìm một chỗ ngồi xổm xuống, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Vì thế, khi Đoạn Linh bước ra khỏi cổng Quốc Tử Giám, hắn đã nhìn thấy nàng đang ngồi xổm trên mặt đất.

Bước chân hắn khựng lại.

Đoạn Linh ban đầu nghĩ người đến là mẹ hoặc Đoạn Hinh Ninh, không ngờ lại là Lâm Thính.

Lâm Thính hôm nay mặc một chiếc váy dài màu vàng cam, ngồi xổm trước cổng Quốc Tử Giám rất nổi bật. Bản thân nàng cũng không phải là người an phận, đôi mắt nhỏ liếc ngang liếc dọc, nhìn đông nhìn tây.

Chính vì thế, Lâm Thính cũng nhìn thấy Đoạn Linh trong bộ áo xanh: “Đoạn Linh!” Sáu tháng trước, nàng đã bắt đầu gọi thẳng tên hắn như thế. Có lẽ là do thời gian ở chung lâu, lá gan của nàng cũng dần lớn hơn.

Đoạn Linh đi đến bên cạnh Lâm Thính, cúi đầu nhìn nàng: “Ngươi… sao lại đến đây?”

Lâm Thính đứng lên, vạt váy khẽ lay động, những bông hoa thêu trên đó lọt vào mắt hắn. Nàng lắc lắc gói bánh được Lý thị gói rất tinh xảo: “Đến đưa đồ ăn cho ngươi.”

Ánh mắt hắn dừng lại trên gói bánh, rồi lại quay về gương mặt nàng: “Ngươi đưa đồ ăn cho ta?”

Nàng nhét gói bánh vào tay hắn. Ngón tay hai người không tránh khỏi chạm vào nhau: “Phải đó. Ngươi chẳng phải phải ở lại Quốc Tử Giám mấy tháng mới được về sao? Nương ta sợ ngươi ở đây ăn không ngon, nên bảo ta đến đưa chút đồ ăn.”

Năm ngón tay Đoạn Linh khẽ nhúc nhích, xách gói bánh nàng đưa: “Lý phu nhân có lòng, sau khi ngươi về, giúp ta nói lời cảm ơn với bà ấy.”

Lâm Thính liếc nhìn gói bánh. Dù đã cố gắng kiềm chế, ánh mắt nàng vẫn không giấu được sự thèm muốn: “Ngươi mở ra nếm thử một miếng bây giờ đi? Đây là những chiếc bánh mà nương ta đã đặc biệt sai người đến Thực Hương Các mua đấy.”

Giọng nàng có chút hờn dỗi.

Thực Hương Các là tiệm bánh nổi tiếng nhất kinh thành, mỗi ngày chỉ bán mười tám phần bánh, rất khó mua được. Nàng chỉ mới được ăn vài lần, nhưng mỗi lần ăn đều phải cảm thán rằng tiệm này quả thật có lý do để kiêu ngạo. Rất ít loại bánh có thể làm được vị tan trong miệng mà lại không quá ngọt, ăn không hề ngán.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 462


Món điểm tâm ấy ăn thì ngon thật, nhưng giá cũng đắt đến giật mình. Vỏn vẹn vài lượng bạc chỉ mua được từng ấy miếng, tính ra mỗi miếng nhỏ bằng ngón tay đã tốn một lượng bạc trắng. Lâm Thính ăn mà vừa khoái khẩu lại vừa xót xa.

Theo ý nàng, Đoạn Linh đã mở hộp điểm tâm, cầm lấy một miếng và nếm thử.

Lâm Thính dõi mắt nhìn hắn không chớp.

Đoạn Linh đưa miếng điểm tâm lại cho nàng: “Ngon lắm, ngươi có muốn thử một miếng không?”

“Không hay lắm đâu, đây là nương ta cố tình sai người đi mua cho ngươi. ” Mồm thì nói vậy, nhưng tay nàng đã thò vào hộp điểm tâm từ lúc nào.

Đoạn Linh biết từ Lâm phủ đến Quốc Tử Giám mất hơn một canh giờ, quãng đường này quả là xa xôi: “Không sao, ngươi đi xe ngựa hơn một canh giờ đến đây, chắc cũng đói rồi.”

Lâm Thính há miệng, nuốt chửng một miếng điểm tâm: “Vậy ta không khách sáo nữa.” Ăn xong miếng đó, nàng chậm rãi giơ một ngón tay lên: “Ta có thể ăn thêm một miếng nữa không? Vừa nãy ta ăn vội quá, chẳng kịp nếm được vị gì.”

Hắn thừa biết đây là cái cớ để nàng tiếp tục ăn, nhưng không hề vạch trần: “Được.”

Đúng lúc này, vài học sinh quen biết Đoạn Linh đi qua cổng Quốc Tử Giám, thấy bọn họ liền tiến tới chào hỏi: “Đoạn huynh.”

Đoạn Linh gật đầu đáp lại.

Một người trong số đó nhìn về phía Lâm Thính: “Vị tiểu thư đây là?” Phùng phu nhân và muội muội Đoạn Hinh Ninh của Đoạn Linh họ đều đã gặp qua, nên không lầm lẫn rằng thiếu nữ trước mắt là em gái hắn.

Lâm Thính trong miệng còn đầy điểm tâm, chưa thể mở lời, sợ vừa nói chuyện sẽ phun bánh vụn ra ngoài. Nàng cố gắng nuốt xuống, nhưng vì miếng này quá lớn lại không có nước, trong miệng khô khốc, phải mất một lúc lâu mới xong.

Đoạn Linh thần sắc tự nhiên, ôn hòa giới thiệu: “Nàng là bạn thân của xá muội.”

Mấy người học sinh nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ. Bạn của muội muội hắn cớ gì lại phải vượt đường xa đến Quốc Tử Giám chỉ để đưa đồ ăn? Câu “yêu ai yêu cả đường đi” cũng chẳng thể áp dụng ở đây.

E rằng Đoạn Linh nói nàng là bạn của muội muội chỉ là lời nói dối, giữa hai người đã có hôn ước mới là thật. Hắn không chối từ đồ nàng đưa, lại còn ăn ngon lành như vậy, nên khả năng này là rất cao. Trong kinh thành có rất nhiều người tầm mười ba, mười bốn tuổi đã đính hôn nhưng tạm thời chưa công khai.

Họ nhìn Đoạn Linh và Lâm Thính bằng ánh mắt "chúng ta đều hiểu", ngoài miệng lại nói: “Thì ra là vậy. Chúng ta còn có việc, không quấy rầy hai vị nữa.”

Lâm Thính cuối cùng cũng nuốt trôi miếng điểm tâm, nhận ra cái giá của sự tham ăn là suýt bị nghẹn.

Nàng vuốt vuốt cổ họng, nhìn theo bóng lưng những người kia, hỏi Đoạn Linh: “Họ là đồng học của ngươi?” Sao nàng lại có cảm giác ánh mắt của họ lúc đi có chút gì đó kỳ lạ.

“Ừm. Nhưng họ là ngoại ban sinh, còn ta là nội ban sinh, chúng ta chỉ gặp nhau vài lần.” Đoạn Linh vốn không thích kết giao bằng hữu, đối với tất cả những người cùng trường đều giữ thái độ lễ phép nhưng xa cách.

Một tiếng chuông từ Quốc Tử Giám vang lên ba hồi. Lâm Thính đoán hắn sắp phải vào học, không muốn nán lại lâu: “Ta cũng nên về thôi.”

Vừa dứt lời, trời đổ mưa như trút.

Đoạn Linh đưa tay ra hứng những hạt mưa lớn như hạt đậu, những ngón tay hắn bị nước mưa b.ắ.n vào ửng hồng. Con ngựa của xe ngựa nhà Lâm Tam gia đứng trước cổng cũng bị giật mình, hoảng loạn. Đoạn Linh quay sang nói với Lâm Thính: “Trời mưa lớn quá, ngươi đợi tạnh bớt rồi hẵng đi?”

Nàng kéo hắn vào dưới mái hiên của Quốc Tử Giám để tránh mưa: “Ta đâu thể vào trong Quốc Tử Giám?”

Đoạn Linh buông tay xuống, nước theo kẽ ngón tay chảy nhỏ giọt. Hắn bình thản đáp: “Không sao, học chính sẽ hiểu cho. Hơn nữa, trở về khi trời mưa lớn rất nguy hiểm.” Nói xong, hắn nhờ người gác cổng đưa xe ngựa vào sân sau.

Lâm Thính ngẩng đầu nhìn trời, mây đen vần vũ, rồi lại nhìn những sợi tóc mình bị ướt, thầm than xui xẻo. Nàng cùng nha hoàn và xa phu theo Đoạn Linh vào Quốc Tử Giám trú mưa.

Đoạn Linh dẫn Lâm Thính dọc theo hành lang, đi đến một khách điện, để nàng ở lại đây tránh mưa.

Nàng đón lấy chiếc khăn từ nha hoàn, lau đi những giọt nước đọng trên tóc: “Ngươi mau đi lên lớp đi, ta và họ ở đây đợi là được rồi.”

“Nếu tan học mà trời vẫn mưa lớn thế này, ta sẽ đến tìm ngươi.” Hắn sai người lấy mấy chiếc dù, rồi tự cầm một chiếc và rời đi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 463


Lâm Thính nhìn theo bóng hắn khuất dần, rồi tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, đánh giá khách điện của Quốc Tử Giám. Ngay cả nơi tiếp khách cũng chất đầy sách, bên trong đặt vài chiếc đèn cung đình, sẽ được thắp sáng khi trời tối hay lúc mưa sa mù mịt như thế này.

Mưa dầm xua tan cái nóng oi ả của mùa hè, nàng cảm thấy buồn ngủ, liền nhắm mắt nằm dài trên ghế. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Lâm Thính không quên dặn nha hoàn để ý trời mưa, nếu tạnh thì đánh thức nàng.

Nha hoàn của nàng đã quen với sự vô tư của tiểu thư nhà mình. Nàng sai xa phu ra cổng điện canh chừng, còn mình thì ở lại trông nom Lâm Thính đang say giấc nồng.

Sau nửa khắc, mưa không những không tạnh mà còn nặng hạt hơn, từng tiếng sấm vang lên đánh thức Lâm Thính. Nàng ngồi thẳng dậy, còn ngái ngủ, ngáp một cái rồi hỏi: “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

Nha hoàn vuốt lại mái tóc lộn xộn của nàng: “Tiểu thư ngủ được nửa khắc rồi ạ.”

Lâm Thính rời khỏi ghế dài, đi ra cửa điện xem tình hình: “Nửa khắc rồi mà mưa vẫn to thế, chẳng lẽ nó sẽ mưa đến tận tối sao?”

Xa phu vội nói: “Nếu Thất cô nương muốn về phủ ngay, nô tài cũng có thể đưa cô nương đi.”

Nàng nhìn hai bên thái dương lốm đốm bạc của xa phu, không biết lấy từ đâu ra ba viên kẹo đường, đưa cho mỗi người một viên, rồi bóc viên cuối cùng cho vào miệng: “Còn sớm mà, không vội, ăn kẹo đã nào.”

Lâm Thính tựa cửa điện ngắm mưa.

Chẳng mấy chốc lại trôi qua thêm nửa khắc, đến giờ tan học buổi trưa. Đoạn Linh nói sẽ đến tìm nàng sau giờ học, nhưng sao mãi vẫn không thấy bóng dáng đâu. Có việc gì trì hoãn chăng? Hay thời cổ đại cũng có “dạy lố giờ”?

Không phải Lâm Thính nhớ mong Đoạn Linh hay muốn gặp hắn, chủ yếu là nàng đói bụng. Mấy miếng điểm tâm lúc nãy chẳng đủ lấp đầy cái dạ dày trống rỗng, nàng muốn Đoạn Linh đưa nàng đến “nhà ăn” của Quốc Tử Giám để ăn cơm trưa.

Lâm Thính quyết định chờ thêm một khắc nữa.

Một khắc trôi qua nhanh chóng. Nàng đói đến mức bụng dán lưng, liền gọi hai học sinh đi ngang qua khách điện: “Hai vị tan học rồi ư?”

Dù không biết vì sao Quốc Tử Giám lại xuất hiện một thiếu nữ, nhưng thấy nàng ở trong khách điện, họ biết nàng là người có thân phận, nên thái độ rất hòa nhã: “Đúng vậy, chúng ta tan học rồi.”

Tiếng mưa rơi che lấp tiếng bụng Lâm Thính đang kêu ùng ục: “Hai vị có quen biết Đoạn Linh không?”

Thấy nàng có vẻ quen biết Đoạn Linh, thái độ của họ càng thêm nhiệt tình: “Quốc Tử Giám này có ai mà không biết Đoạn nhị công tử chứ? Nương tử tìm hắn có việc gì sao?”

Lâm Thính nói thật: “Thế này, hắn nói tan học sẽ đến tìm ta, nhưng giờ vẫn chưa thấy tới. Hai vị có thể nói cho ta biết, bình thường hắn học ở đâu không? Ta muốn đến tìm hắn.”

Quốc Tử Giám có rất nhiều giảng đường, nàng không biết Đoạn Linh học ở đâu, cứ đi tìm từng gian một thì thật phí thời gian.

Họ lập tức chỉ đường cho nàng.

“Đa tạ.”

“Nương tử khách khí.” Họ thấy nàng không còn muốn hỏi gì nữa thì liền rời đi.

Đợi họ đi khuất, nha hoàn mới nói: “Thất cô nương, sao tự dưng người lại muốn đi tìm Đoạn nhị công tử? Chi bằng chúng ta đợi thêm chút nữa, biết đâu hắn đang trên đường tới rồi.”

“Không đợi nữa, ngươi đi cùng ta.” Lâm Thính nhai nát viên kẹo đường, quay lại dặn xa phu: “Trần thúc, người ở lại đây đợi chúng ta, nếu thấy hắn thì nói với hắn là ta đi tìm hắn nhé.”

Xa phu lo lắng nói: “Nô tài nhớ rồi, Thất cô nương người cẩn thận một chút.”

Lâm Thính mở dù bước ra khỏi điện.

Nha hoàn vội vã chạy theo.

Mưa quá lớn, khi đến gần giảng đường, chiếc dù trong tay nha hoàn suýt chút nữa đã bị gió quật bay. Lâm Thính nhanh tay lẹ mắt giúp nàng giữ chặt. Nàng vốn dĩ mang trong mình sức mạnh từ Lý Kinh Thu, mới mười ba tuổi đã có một lực tay rất lớn.

Đợi nha hoàn giữ chắc chiếc dù, Lâm Thính ngẩng đầu nhìn về phía trước. Cửa sổ các giảng đường của Quốc Tử Giám thường không đóng, để học sinh tiện ra vào học tập. Cửa sổ cũng nằm xa mái hiên, nên nước mưa chảy xuống từ ngói không thể hắt vào bên trong.

Lâm Thính bước nhanh đến giảng đường, nhìn vào bên trong nhưng không thấy Đoạn Linh. Nàng thu dù lại, bước qua cửa gỗ, đi sâu vào: “Đoạn Linh?”

Không có tiếng đáp lại.

Nha hoàn do dự nói: “Đoạn nhị công tử có phải đã quên chúng ta vẫn còn ở Quốc Tử Giám không?”

“Trí nhớ của hắn tốt lắm, sẽ không quên chúng ta còn ở đây đâu. Chắc chắn là có việc gì trì hoãn thôi.” Lâm Thính tiếp tục tìm Đoạn Linh.

Đi đến gian cuối cùng, nàng phát hiện giảng đường này còn có một thư thất nhỏ, cửa bị khóa. Nàng vuốt tấm biển “Thư thất” bên cạnh: “Cửa giảng đường còn không khóa, sao cửa thư thất lại bị khóa?”

Trong tiết trời mưa dầm này, dù có đèn thắp sáng, nha hoàn vẫn cảm thấy không khí âm u. Giờ tan học lại không có ai khác, chỉ có hai người họ. Nàng muốn Lâm Thính trở về chỗ có xa phu đợi.

“Có lẽ bên trong có sách quý. Đoạn nhị công tử không ở đây, chúng ta về thôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 464


Lâm Thính đột nhiên cúi xuống nhặt một chiếc túi thơm thêu chữ “Vũ” ở gần cửa, đưa lên mũi ngửi thử. Nàng xác nhận đây là mùi trầm hương quen thuộc, liền gõ cửa hỏi: “Có ai ở bên trong không?”

Nhưng nghĩ lại, giảng đường Quốc Tử Giám có tiếng là cách âm tốt, dù bên trong có người cũng chưa chắc đã nghe thấy nàng nói chuyện. Lâm Thính lấy một chiếc trâm ra cạy khóa, y hệt như đang làm một việc bất chính.

Nha hoàn bị hành động của nàng dọa cho giật mình: “Thất cô nương, người đang làm gì vậy?”

Lâm Thính lắng nghe tiếng khóa: “Muốn xem bên trong có gì.” Từ khi còn nhỏ, nàng đã thích lang thang khắp phố lớn ngõ nhỏ, từng học một lão ăn mày cách mở khóa.

Nha hoàn liên tục nhìn ra ngoài: “Đây là Quốc Tử Giám, không phải nơi có thể làm bậy. Mau đi đi, trước khi có người phát hiện.”

Nàng không đáp lời.

Khi chiếc khóa bật ra, trái tim nha hoàn như ngừng đập.

Lâm Thính đẩy cửa đi vào.

Vừa bước vào, nàng đã thấy Đoạn Linh. Hắn đứng sau một giá sách, nửa người bị che khuất, chỉ lộ ra khuôn mặt ở khoảng trống giữa các cuốn sách: “Ai đã khóa ngươi lại ở trong này?”

Chiếc khóa bị khóa từ bên ngoài, không thể nào là do chính hắn khóa.

Đoạn Linh bất động thanh sắc, rũ mắt nhìn thi thể cũng bị giá sách che khuất, bình tĩnh nói: “Sao ngươi biết ta ở đây?”

Từ góc độ của Lâm Thính, không thể nhìn thấy tình hình đằng sau giá sách. Nàng không tiện nói là do mình đói bụng, đến tìm hắn xin cơm, đành bịa chuyện: “Ta thấy tan học rồi mà mãi không thấy ngươi đến tìm, lo lắng ngươi xảy ra chuyện nên đến đây nhìn xem.”

Nghe thấy hai chữ “lo lắng”, hắn ngước mắt lên.

Nàng sờ sờ mũi: “Kết quả, ta thấy túi thơm của chàng rơi ở ngoài cửa thư thất, nên ta nghi ngờ ngươi ở bên trong, liền… cạy khóa ra.”

“Ngươi vẫn chưa trả lời ta, là ai đã khóa ngươi ở bên trong này?” Nàng hỏi lại lần nữa.

Đoạn Linh lợi dụng khoảnh khắc tiếng sấm vang lên, đá thi thể vào một lối đi ngầm, rồi như vô tình đẩy một cuốn sách trên giá. Sàn nhà đóng lại, nhanh chóng che kín lối đi tối tăm.

Hắn bước ra khỏi giá sách. Bộ áo xanh biểu tượng cho học sinh Quốc Tử Giám trên người hắn vẫn sạch sẽ, không dính một chút máu nào. Hắn không nói là ai đã làm việc đó: “Người kia có lẽ chỉ muốn đùa giỡn với ta một chút thôi.”

Đoạn Linh chuyển đề tài: “Ngươi đói bụng không? Chúng ta đi ăn trưa?”

Lâm Thính sờ bụng: “Ừm.”

Lăn lộn một hồi lâu, Lâm Thính cuối cùng cũng được ăn cơm. Nàng ngồi trong nhà ăn Quốc Tử Giám, ăn ngấu nghiến, hận không thể lấp đầy cái bụng rỗng ngay lập tức.

Nha hoàn và xa phu của nàng cũng đã được ăn. Họ ngồi cách đó không xa, luôn để ý tình hình bên này. Khi thấy Lâm Thính ăn như người mười ngày không được ăn, họ lặng lẽ liếc nhau, rồi đồng loạt quay mặt đi, giả vờ như không thấy gì.

Đoạn Linh không nhanh không chậm dùng bữa, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Lâm Thính ngồi đối diện.

Lâm Thính không ngừng gắp thức ăn, không ngừng nhét vào miệng: “Xem ra nương ta nghĩ nhiều rồi. Đồ ăn ở Quốc Tử Giám ngon hơn cả quán rượu bên ngoài. Ngươi ở đây sẽ không lo ăn uống kém nữa.”

Nếu không vì quan niệm cổ hủ không tuyển nữ nhi, nàng có lẽ đã cố gắng thi đậu Quốc Tử Giám chỉ vì những món ăn này.

Đoạn Linh đẩy một bát canh sườn củ sen đến trước mặt nàng. Bàn tay đang nắm lấy bát canh, gân cốt hiện rõ, đầu ngón tay bị hơi nóng làm cho ửng đỏ, nhưng hắn không thấy đau, cũng không vội buông ra: “Nếu ngươi thấy ngon thì ăn nhiều một chút.”

Lâm Thính không khách sáo với hắn.

Nàng chính là vì đến đưa điểm tâm cho Đoạn Linh mà bị trận mưa lớn này kẹt lại trong Quốc Tử Giám.

Lâm Thính định cầm thìa ăn canh, Đoạn Linh đã thu tay lại, như vô tình nói: “Canh còn hơi nóng, ngươi đợi một lát hẵng uống.”

“Ồ.” Nàng đặt thìa xuống.

Lúc tan học, nhà ăn Quốc Tử Giám thường đông nghẹt người, nhưng giờ đã qua một lúc lâu nên không còn mấy ai. Không gian xung quanh khá yên tĩnh. Lâm Thính ăn được nửa chừng, chợt nhớ ra điều gì đó, lấy ra một chiếc bùa bình an màu đỏ.

“Tặng ngươi.”

Đoạn Linh đón lấy chiếc bùa: “Đây cũng là Lý phu nhân nhờ ngươi mang đến cho ta?”

Nàng sờ thành bát, thấy canh đã bớt nóng. Lần nữa cầm thìa lên, uống hai ngụm rồi nói tiếp: “Mấy hôm trước, nương ta đưa ta đến chùa Mặc Ẩn để cầu phúc, bảo ta cầu một chiếc bùa bình an cho ngươi.”

Chùa Mặc Ẩn rất linh nghiệm, nhưng mỗi người mỗi lần chỉ được cầu một chiếc bùa. Lý thị nói đã cầu cho nàng một chiếc rồi, bảo nàng cầu cho Đoạn Linh một chiếc nữa. Hắn ra ngoài học, không có ai bên cạnh, cần có bùa bình an để hộ thân.

Khi đó, Lâm Thính nghe mà chỉ thấy buồn cười. Hắn cần bùa bình an để hộ thân ư?

Hơn nữa, nếu Lý thị đã nghĩ đến chuyện này, thì Phùng phu nhân chắc chắn cũng đã nghĩ rồi.

Ai mà ngờ Lý thị lại nói rằng có nhiều bùa bình an cũng không sao, dùng cái cớ ấy cùng với cái cớ đưa điểm tâm hôm nay, dù sao cũng là một chút tâm ý.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 465


Lâm Thính quả thực không lay chuyển được nương, cuối cùng vẫn phải rút tiền mừng tuổi đã tích cóp bấy lâu, coi như tiền hương hỏa dâng vào hòm công đức, thành tâm thành ý cầu một chiếc bùa bình an.

Lời này là Lý thị đã dạy nàng, cầu bùa bình an cốt ở hai chữ "thành tâm", dùng tiền của mình mới là có thành ý nhất.

Lâm Thính xót tiền mừng tuổi, bèn nghĩ ra một kế. Nàng dự định khi về phủ, sẽ đòi nương bồi thường một khoản tiền bằng đúng số tiền hương hỏa đã dâng, như vậy hai khoản sẽ bù trừ cho nhau. Ai ngờ Lý thị lại không đồng ý.

Điều này khiến nàng ấm ức vô cùng, đến đêm còn tức giận đến mức mất ngủ. Rõ ràng không phải nàng muốn cầu bùa cho Đoạn Linh, mà là do nương ép buộc.

Giờ phút này, Lâm Thính nhìn chiếc bùa bình an, cảm giác như đang nhìn thẳng vào số tiền mừng tuổi đã không cánh mà bay của mình. Quan trọng nhất là, chiếc bùa này cầu cho Đoạn Linh, có khắc sinh thần bát tự của hắn, nàng giữ lại cũng vô dụng, bằng không nàng đã cất đi rồi.

Đoạn Linh v**t v* chiếc bùa bình an: “Ngươi tự mình đi chùa Mặc Ẩn để cầu à?”

Lâm Thính uống xong bát canh sườn củ sen, bụng đã no nê: “Đúng vậy, là ta tự mình đi cầu. Ta lừa ngươi thì có kiếm được tiền đâu. Sao thế, có phải Phùng phu nhân cũng cầu bùa cho ngươi rồi không?”

Hắn khẽ vuốt sợi chỉ đỏ trên bùa: “Nương ta mới đây cũng có cầu một cái.”

“Nương ta nói nhiều bùa bình an cũng không sao, ngươi cứ giữ lấy đi. Nếu cảm thấy mang theo bất tiện, thì để dưới gối cũng được.” Bùa bình an không giống những thứ khác, không thể “trả lại”, Lâm Thính thật sự tiếc của nên không nỡ vứt đi.

Đoạn Linh cho bùa vào trong đai lưng, rồi đưa một chiếc khăn cho nàng lau tay: “Được, ta biết rồi.”

Lâm Thính tùy tiện lau vài cái: “Chắc ngươi cũng nghe nói về chùa Mặc Ẩn rồi chứ.”

Hắn khẽ cười, giọng nhàn nhạt: “Có nghe qua. Mọi người đều nói Mặc Ẩn Tự rất linh thiêng, nương ta cũng thường xuyên đến đó ăn chay lễ Phật.”

Nàng hắng giọng, cố ý ám chỉ: “Chùa Mặc Ẩn có linh hay không ta chẳng rõ, chỉ biết tiền hương hỏa ở đó rất đắt, cầu một chiếc bùa bình an phải mất hẳn một lượng bạc trắng.”

“Thật sự là hơi nhiều.”

Chỉ có một câu vậy thôi sao? Lâm Thính tiếp tục ám chỉ: “Tiền hương hỏa để cầu chiếc bùa bình an ấy chính là tiền mừng tuổi ta đã tích cóp rất lâu.”

Trọng điểm là tiền của nàng.

Đoạn Linh rũ hàng mi dài xuống, liếc nhìn chiếc bùa bên hông: “Thì ra ngươi đã dùng tiền mừng tuổi của mình để cầu bùa bình an cho ta, ta cứ tưởng là Lý phu nhân đưa tiền hương hỏa.”

Lâm Thính gật đầu liên tục: “Không sai, ta đã dùng tiền mừng tuổi của mình để cầu bùa cho ngươi, không phải nương ta đưa đâu, nương nói như vậy mới đủ thành tâm.” Nàng nhấn mạnh lần nữa: “Đó là tiền mừng tuổi ta đã tích cóp rất, rất lâu rồi đấy.”

Nàng tuổi còn nhỏ, tạm thời chưa có con đường kiếm tiền nào khác, có thể tích cóp được chỉ là tiền Lý thị cho mua quà vặt và tiền mừng tuổi ngày Tết.

Đoạn Linh im lặng một lát, rồi nhìn thẳng vào mắt nàng: “Đa tạ chiếc bùa bình an của ngươi.”

Lâm Thính: “......”

Lại chỉ có một câu cảm ơn.

Thứ nàng muốn không phải là lời cảm ơn của Đoạn Linh, mà là tiền, là một lượng bạc trắng! Lâm Thính muốn nói lại thôi: “Ta đã cầu một chiếc bùa bình an cho ngươi, ngươi chỉ có một câu ‘đa tạ’ thôi sao?”

Đoạn Linh: “Ngươi muốn gì?”

“Ta muốn ngươi......” muốn tiền của ngươi. Lâm Thính không thốt ra được nửa câu sau. Nàng yêu tiền là thật, nhưng cũng hiểu việc này chẳng liên quan đến Đoạn Linh, hắn không hề bắt nàng đi cầu bùa, nàng không nên đòi tiền hắn, trừ phi hắn tự nguyện muốn cho.

Hắn khẽ giật mình: “Ân?”

Lâm Thính hậu tri hậu giác nhận ra nửa câu đầu của mình có ý nghĩa khác: “Ta muốn ngươi giữ gìn cẩn thận chiếc bùa này, ở Quốc Tử Giám bình an vô sự, đừng phụ tấm lòng của ta và nương.” Đừng phụ bạc số tiền của nàng.

Đoạn Linh bất giác cong khóe mắt, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ.”

Họ ngồi ở vị trí gần cửa nhà ăn, có thể nhìn rõ bên ngoài. Lúc này, mưa lớn đã dần chuyển thành mưa nhỏ. Thấy vậy, Lâm Thính đứng lên, đi ra ngoài: “Mưa tạnh rồi.”

Hắn cũng đứng dậy, cầm lấy chiếc dù giấy đặt ở cửa: “Ta đưa ngươi ra ngoài.”

Nàng quay đầu nhìn hắn: “Ta biết đường mà, ta đưa họ ra ngoài là được. Buổi chiều ngươi còn phải lên lớp, mau về học xá nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Không sao đâu.”

Đoạn Linh đưa Lâm Thính ra đến cổng Quốc Tử Giám, nhìn nàng lên xe ngựa.

Ngồi trên xe, Lâm Thính vén rèm cửa lên nhìn ra ngoài, vẫy tay với hắn đang đứng dưới mái hiên, cất cao giọng nói: “Ta đi nhé, ngươi về đi thôi.”

Đoạn Linh vẫn đứng tại chỗ nhìn theo chiếc xe ngựa, cho đến khi nó đi xa dần, trở thành một chấm đen rồi khuất hẳn trong màn mưa, hắn mới quay người trở về học xá của mình.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 466


Theo quy định của Quốc Tử Giám, bốn người sẽ ở chung một học xá. Nhưng những học sinh học tập xuất sắc có thể ở một mình, Đoạn Linh chính là một người như vậy.

Vừa trở về học xá, có người đến gõ cửa: “Đoạn huynh.”

Đoạn Linh kéo cửa ra.

“Khương công tử tìm ta có việc?”

Khương công t* c*ng kính nói: “Xin làm phiền. Ngươi có thấy Sài huynh không?”

Đoạn Linh lấy chiếc bùa bình an từ bên hông ra, lơ đãng đáp: “Hôm nay hắn học cùng lớp với chúng ta, ta đương nhiên là có gặp.”

Khương công tử nhận ra mình hỏi chưa đúng trọng điểm, ngượng ngùng nói: “Không phải. Ta hỏi là sau khi tan học, ngươi có gặp hắn không?”

Đoạn Linh mặt không đổi sắc: “Không. Vì sao Khương công tử lại đặc biệt hỏi việc này?”

“huynh mất tích rồi.”

Hắn chớp mắt: “Ngươi phát hiện Sài công tử mất tích từ khi nào?”

Khương công tử không giấu Đoạn Linh: “Chúng ta đã hẹn trưa nay đến Tàng Thư Các ôn bài. Sau khi tan học, hắn nói có chút việc, bảo ta về học xá trước, chờ hắn một khắc.”

“Đến giờ đã qua nửa khắc rồi, hắn vẫn chưa về tìm ta.” Hắn lo lắng nói.

Sở dĩ hắn lại đến hỏi Đoạn Linh đầu tiên là vì Sài huynh thường xuyên tìm hắn hỏi bài vở.

Đoạn Linh và Sài huynh là hai học sinh xuất sắc có tiếng ở Quốc Tử Giám. Mỗi lần tuần thí, Đoạn Linh luôn đứng thứ nhất, còn Sài huynh luôn đứng thứ hai.

Các học sinh khác, bao gồm cả Khương công tử, đều cho rằng Sài huynh ít nhiều sẽ ghen tị với Đoạn Linh. Nhưng không ai ngờ Sài huynh chưa bao giờ đố kỵ với Đoạn Linh, ngược lại, thi xong còn khiêm tốn đến thỉnh giáo hắn.

Mà Đoạn Linh với ai cũng ôn hòa, cũng vui vẻ chỉ dạy cho Sài huynh.

Theo công tử Khương thấy, quan hệ của họ cũng khá tốt: “Kỳ lạ, chẳng lẽ người này bốc hơi mà biến mất sao? Trước khi đến tìm chàng, ta đã đi qua giảng đường tìm rồi, hắn không có ở đó.”

Đoạn Linh “Ừm” một tiếng: “Nếu đã như vậy, ngươi nên đi tìm học chính.”

“Vậy ta đi tìm học chính đây.” Khương công tử nghĩ nghĩ, lại nói: “Nếu Sài huynh đến tìm ngươi, phiền ngươi sai người báo cho ta một tiếng.”

“Được.”

Đoạn Linh đóng cửa lại.

Sài công tử kia diễn tròn vai lắm. Trước mặt mọi người thì khiêm tốn thỉnh giáo hắn, sau lưng lại dám bỏ thuốc mê vào trà.

Đoạn Linh đã từng cân nhắc, là nên để Sài công tử uống ly trà có thuốc mê kia, hay là g.i.ế.c đối phương. Sau đó, hắn quyết định giết, hắn muốn thử xem tư vị g.i.ế.c người.

Lần đầu tiên g.i.ế.c người, cảm giác không tệ.

Vốn dĩ Đoạn Linh đã nảy sinh ý định móc mắt Sài công tử, nhưng hắn còn chưa kịp động thủ, cửa thư thất đã bị Lâm Thính từ bên ngoài mở ra. Ý định đó vì sự xuất hiện của nàng mà biến mất.

Lâm Thính nói nàng lo lắng hắn xảy ra chuyện, nên mới đặc biệt mang nha hoàn đến giảng đường tìm hắn.

Lo lắng...

Đoạn Linh vô thức siết chặt chiếc bùa bình an trong tay, rồi rất nhanh lại buông ra.

***

Ba tháng sau.

Cố Đại nho phải về quê nên Lâm Thính mấy ngày này không cần đến Đoạn gia nghe giảng bài nữa. Không phải nghe giảng, không cần làm bài tập, nàng cảm thấy thật thoải mái. Hôm nay, nàng ngủ một giấc đến tận trưa.

Lý thị lại đến gọi nàng dậy: “Nhạc Duẫn, trời đã đến giờ nào rồi, con còn ngủ sao, mau đứng lên rửa mặt dùng bữa, buổi chiều còn phải học cầm với cầm sư.”

Lâm Thính che tai, coi như không nghe thấy.

Lý thị gạt tay nàng ra: “Ta gọi con đấy, có nghe thấy không?”

Nàng kéo chăn trùm kín đầu, bất mãn nói: “Đoạn Linh ở Quốc Tử Giám còn có ngày nghỉ, sao nương không cho con nghỉ mấy ngày?”

“Tử Vũ là Tử Vũ, con là con.” Lý thị kéo chăn ra, đỡ Lâm Thính ngồi dậy: “Muốn nghỉ cũng được, đợi khi cầm kỳ thi họa tinh thông, con muốn nghỉ mấy ngày liền nghỉ mấy ngày.”

Cầm kỳ thi họa tinh thông ư?

Có lẽ phải đợi đến kiếp sau. Lâm Thính đ.ấ.m giường: “Phiền c.h.ế.t đi được, có thể cho con nghỉ một ngày được không?”

Lý thị gõ trán nàng một cái: “Ta nuôi con bao nhiêu năm nay cũng phiền c.h.ế.t đi được, ta có thể vứt con ra ngoài đường được không?”

Lâm Thính không phản đối nữa, xuống giường.

Thu dọn xong xuôi, ăn cơm xong, nàng ra sân ngồi xuống, bắt đầu luyện cầm. Đám gia nhân trong sân thì bắt đầu lấy đồ nhét vào tai. Đào Chu do dự một lát, cũng làm theo.

Chỉ thấy Lâm Thính nhắm mắt lại, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, đôi tay lướt trên dây đàn, phát ra những âm thanh khó nghe.

Cầm sư giật giật khóe mắt.

Là sư phụ của Lâm Thính, hắn phải lắng nghe tiếng đàn của nàng để chỉ bảo, không thể nhét bông vào tai được.

Hết một khúc, Lâm Thính ngồi thẳng lưng, ra dáng ra hình giữ chặt dây đàn: “Thế nào? So với mấy hôm trước, có phải đã khác rồi không?”

Cầm sư cười mà như không cười: “Có khác.”

Nàng hào hứng: “Thật sao?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 467


Cầm sư cảm thấy tai mình vẫn còn ong ong: “Ừ, càng ngày càng khó nghe hơn.”

Lâm Thính: “......”

Nàng cũng không nản lòng, đề nghị: “Thế mà lại càng khó nghe hơn. Sư phụ nên tự hỏi vì sao con càng đàn càng dở đi chứ?”

Cầm sư: “......”

Lý thị thấy Lâm Thính đã ngừng đàn thì đi vào sân: “Hôm nay không học cầm nữa, đến đây là thôi. Con về phòng thay y phục đi. Phùng phu nhân vừa sai người đến mời chúng ta đến phủ dùng bữa tối, nói là Tử Vũ đã về.”

“Cầm sư, ngài có thể về được rồi.” Lý thị quay sang nói với cầm sư, biết tai hắn đã phải chịu khổ: “Ngài yên tâm, ta sẽ không để ngài đến uổng công. Tiền công vẫn trả đủ.”

Cầm sư như được đại xá, vội vã hành lễ với Lý thị, ôm lấy cây đàn rồi chuồn êm.

Lâm Thính vẫn ngồi trước đàn, ngón tay khẽ gảy dây đàn, vẻ mặt ngây thơ: “Nương, con đàn dở đến thế sao?”

Lý thị lảng tránh không trả lời, dặn Đào Chu: “Đào Chu, đưa Thất cô nương về phòng. Ta nhớ nàng có một bộ váy dài màu vàng nhạt mới, ngươi lấy bộ đó ra cho nàng thay đi.”

Bị Lý thị lơ đi, Lâm Thính bỗng gảy đàn vài cái, tiếng đàn chói tai, sắc nhọn như móng tay cào trên tấm gỗ.

Lý thị bất giác đưa tay che tai: “Không cần gảy nữa, dừng lại mau.”

Tai nàng dường như muốn điếc.

Lâm Thính dừng lại: “Nương, người ta vẫn nói thuật nghiệp có chuyên tấn công, con thật sự không có năng khiếu học đàn. Sau này có thể không học nữa không?”

Lý thị hiếm hoi không phản bác. Lâm Thính đã học cầm được một năm, mà vẫn đàn dở như vậy thật là hiếm thấy. Đoạn Hinh Ninh học sau nàng hai tháng, nhưng đã đàn có hồn có vía hơn hẳn.

“Con cứ về thay váy đi đã. Còn chuyện sau này có học cầm nữa không, tối nay về rồi tính.”

Lâm Thính nghe ra ý Lý thị đã muốn buông tha, suýt nữa thì nhảy cẫng lên vì vui sướng: “Dạ, con đi thay váy ngay đây.”

Đến Đoạn phủ, gia nhân trực tiếp đưa hai nương con đến chính đường. Phu nhân Phùng đang ngồi, thấy họ đến liền đứng dậy đón, tỏ vẻ rất coi trọng.

“Lý phu nhân.”

Phu nhân Phùng đứng dậy, các con của bà cũng phải đứng dậy. Đoạn Linh nâng tay áo, hành lễ với Lý thị, gọi: “Lý phu nhân.”

Giọng hắn dễ nghe, Lý thị không kiềm lòng được mà ngẩng đầu, nhìn Đoạn Linh thêm vài lần. Thiếu niên mười mấy tuổi đã cao hơn cả phụ thân, ngũ quan tuấn lãng, đường nét đậm nét, trông sạch sẽ, lễ phép, hiếm ai có thể không thích.

Lý thị đầy ẩn ý liếc sang Lâm Thính, nhưng Lâm Thính chỉ nhìn thẳng phía trước, không hề hay biết.

Đoạn Hinh Ninh cũng hành lễ: “Lý phu nhân.” Mặc dù nói chuyện với Lý thị, nhưng ánh mắt nàng lại bay đến Lâm Thính phía sau.

Lâm Thính thấy Đoạn Hinh Ninh nhìn qua, liền làm mặt quỷ, chọc cho Đoạn Hinh Ninh cười khúc khích không thành tiếng.

Đoạn Linh nhìn về phía Lâm Thính.

Lý thị và Phùng phu nhân hàn huyên vài câu, rồi chuyển đề tài sang hắn: “Tử Vũ, mấy tháng ở Quốc Tử Giám thế nào rồi?”

“Tạm ổn ạ.” Đoạn Linh nói.

“Vậy thì tốt. Ta trước đây nghe nói ở Quốc Tử Giám có một học sinh mất tích, ngay cả quan phủ cũng không tìm thấy, còn lo lắng cho con.” Lý thị thấy hắn quả thực không bị ảnh hưởng, mới yên tâm.

Phu nhân Phùng biết chuyện Lâm Thính đến chùa Mặc Ẩn cầu bùa bình an cho Đoạn Linh: “Có Nhạc Duẫn cầu bùa bình an, Tử Vũ sẽ không sao đâu.”

Nghe nhắc đến chuyện này, Lâm Thính lại thấy đau lòng vì số tiền mừng tuổi của mình, nhưng không tiện thể hiện ra.

Phùng phu nhân đương nhiên không biết Lâm Thính giờ đây chỉ nghĩ đến tiền mừng tuổi. Bà kéo tay nàng lại, bảo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, thân mật nói: “Nhạc Duẫn đói bụng rồi đúng không, chúng ta dùng bữa trước đi.”

Ăn cơm xong, phu nhân Phùng lấy cớ có chuyện cần nói với Lý thị, bảo Đoạn Linh dẫn Lâm Thính và Đoạn Hinh Ninh ra sân ngoài chính đường để chơi cờ.

Lâm Thính chỉ biết chơi cờ vây trong số “cầm kỳ thi họa”. Đây cũng không phải lần đầu nàng chơi cờ với Đoạn Linh, nên thành thạo vén váy ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện, chọn lấy hộp cờ đựng đầy quân cờ đen.

Nàng dùng cờ đen, Đoạn Linh chỉ có thể dùng cờ trắng. Đoạn Hinh Ninh không tham gia, chỉ đứng bên cạnh xem họ chơi.

Đoạn Linh mỗi khi đặt một quân cờ đều liếc mắt nhìn đôi mắt Lâm Thính. Nàng nhận ra điều đó, nhưng chẳng để tâm, trong đầu chỉ nghĩ làm thế nào để thắng hắn: “Ngươi nhìn mắt ta làm gì? Chẳng lẽ mắt ta còn có thể nói cho ngươi biết, nước cờ tiếp theo ta sẽ đi đâu sao?”

Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt tĩnh lặng như nước hồ thu. “Ánh mắt của ngươi thật sự đã mách bảo cho ta, nước cờ tiếp theo ngươi muốn đi đâu.”

Lâm Thính không tin, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ hoài nghi. “Thật hay giả đấy?” Đoạn Linh mà đã sớm biết nước cờ tiếp theo của nàng, hoàn toàn có thể thay đổi cách chơi, đặt quân cờ vào đúng vị trí nàng định đi, chắn mất đường đi của nàng.

“Là thật.” Giọng hắn vẫn điềm nhiên.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 468


Lâm Thính càng không phục. “Vậy ngươi nói xem, nước cờ tiếp theo ta sẽ đi đâu?”

Đoạn Linh lại nhìn vào đôi mắt nàng, sâu thẳm như đang muốn đọc thấu tâm can. Rồi hắn chỉ vào một vị trí ở phía ngoài cùng bên phải của bàn cờ. “Ở đây. Ngươi phải đi ở đây.”

Đoạn Hinh Ninh ngồi bên cạnh, cũng tò mò nhìn theo. "Ca ca đoán có đúng không?" Nàng cũng hiểu cờ, biết nước cờ tiếp theo của Lâm Thính có đến ba khả năng, không nhất thiết phải là nơi Đoạn Linh vừa chỉ.

Lâm Thính kinh ngạc. Thật sự đã bị Đoạn Linh đoán đúng! Nước cờ tiếp theo nàng định đi chính là nơi đó. "Đây không phải là do ánh mắt ta mách bảo, là ngươi đoán trúng thì có!"

Đoạn Linh khẽ cong môi, nụ cười nửa vời mà đầy bí hiểm. “Ngươi không tin, có thể thử lại thêm lần nữa.”

Lâm Thính thử thêm hai lần, Đoạn Linh vẫn đoán đúng cả hai. Chẳng lẽ hắn thật sự có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác qua đôi mắt? Hèn chi mỗi lần chơi cờ cùng hắn, nàng đều thua thảm hại. Cảm giác bất an đột nhiên dâng lên.

“Ngươi làm cách nào vậy? Có phải ngươi biết thuật đọc tâm không?”

“Thuật đọc tâm là gì?” Hắn hỏi lại.

Lâm Thính giải thích: “Chính là có thể nhìn thấu nội tâm người khác, biết họ đang nghĩ gì.”

Đoạn Linh thản nhiên đặt một quân cờ trắng xuống bàn. “Ta không biết thuật đọc tâm. Ta nói ánh mắt ngươi mách bảo là vì ta nhận ra một thói quen của ngươi khi chơi cờ: trước khi đi một nước, ngươi luôn có thói quen nhìn vào vị trí mình muốn đặt quân cờ.”

Đoạn Hinh Ninh nhớ lại những lần Lâm Thính chơi cờ, không nhịn được mà bật cười. “Hình như đúng thật! Nhị ca, huynh quan sát thật kỹ đấy.”

Lâm Thính thở phào nhẹ nhõm. "Làm ta sợ nhảy dựng! Cứ tưởng ngươi biết thuật đọc tâm thật. Nàng thầm nghĩ, nếu hắn biết được những suy nghĩ về thế giới hiện đại của nàng thì tiêu rồi.

Hai người chơi cờ đến quá nửa đêm. Lý phu nhân vẫn chưa ra khỏi chính đường. Lâm Thính thấy ván cờ đã an bài, liền duỗi tay đẩy tung các quân cờ trên bàn. "Ta nhận thua! Không chơi nữa đâu."

Thói quen chơi cờ của nàng khó mà sửa đổi được, có chơi tiếp cũng chỉ có thua.

Đoạn Linh im lặng, từ tốn thu dọn những quân cờ bị nàng làm loạn. Ngón tay hắn thon dài, trắng nõn, nhưng những vết chai mỏng do cầm bút và nắm đao lâu ngày không hề làm mất đi vẻ đẹp mà còn tăng thêm nét mạnh mẽ. Lâm Thính đã nhiều lần đến Đoạn gia, biết Đoạn phụ đích thân dạy hắn võ công, và thứ hắn yêu thích không phải kiếm, mà là cây đao có phần nặng hơn. Nàng nhìn đến ngẩn ngơ.

Thật ra, nàng cũng rất muốn học võ công, nhưng không ai dạy, mà tự học lại chẳng có tác dụng. Không biết Đoạn Linh có chịu dạy nàng không? Nếu nàng học được võ công, sau này làm ăn mà bị người ta ức h**p, nàng sẽ không cần phải nhẫn nhịn, tìm được cơ hội sẽ đánh cho họ một trận, nghĩ thôi đã thấy sảng khoái. Nghĩ đến đây, Lâm Thính không kìm được lòng mà hỏi: “Đoạn Linh, ngươi có thể dạy ta võ công được không?”

Ngón tay hắn đang thu quân cờ khựng lại giữa không trung. “Sao tự dưng ngươi lại muốn học võ?”

“Ngươi chỉ cần nói có dạy hay không thôi.”

Đoạn Hinh Ninh nhỏ giọng xen vào: “Nhạc Duẫn, Lý phu nhân sẽ đồng ý cho ngươi học võ sao?” Trong kinh thành này, hiếm có bậc cha mẹ nào lại đồng ý cho con gái học võ, vì họ cho rằng đó không phải là chuyện mà một tiểu thư khuê các nên làm.

Lâm Thính nhún vai. “Nương ta tuyệt đối sẽ không đồng ý, ta cũng không có ý định thuyết phục người. Nhưng ta có thể lén lút học.”

Đoạn Hinh Ninh là một cô gái nhút nhát, từ nhỏ đến lớn chưa từng giấu diếm chuyện gì với người lớn, nên có chút lo lắng. “Ngươi gan thật đấy. Lỡ như Lý phu nhân phát hiện thì sao? Người chắc chắn sẽ tức giận, lúc đó ngươi phải làm thế nào?”

“Chỉ cần các ngươi không nói ra, nương sẽ không dễ dàng phát hiện đâu.” Lâm Thính rất lạc quan.

Mặc dù Đoạn Hinh Ninh vẫn lo lắng, nhưng nàng vẫn chọn tin tưởng và ủng hộ Lâm Thính. Nàng quả quyết nói: “Ta sẽ không nói ra đâu.”

Lâm Thính nhìn Đoạn Linh, cố ý ho khan vài tiếng. “Nhị ca ngươi còn chưa đồng ý.” Để hắn không từ chối, Lâm Thính vắt óc suy nghĩ một đối sách nếu bị phát hiện. “Lỡ như bị phát hiện, ta sẽ nói với nương rằng ta đã ép buộc ngươi dạy, sẽ không liên lụy đến ngươi đâu.”

Đoạn Hinh Ninh không muốn Đoạn Linh từ chối Lâm Thính, vội vàng phụ họa. “Nhị ca, Nhạc Duẫn thật sự muốn học võ. Huynh cứ đồng ý đi.”

Đoạn Linh im lặng.

“Ngươi dạy ta nhé? Coi như ta nợ ngươi một ân tình, được không?” Lâm Thính vì mục đích của mình, bất chấp tất cả. “Ta cầu…”

Chưa kịp nói hết câu, Đoạn Linh đã đáp. “Ta đồng ý.”

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Ngươi không được nuốt lời, nếu không sẽ gặp xui xẻo đấy.” Mắt Lâm Thính sáng rỡ, trước nhìn Đoạn Linh rồi lại nhìn Đoạn Hinh Ninh. “Lệnh Uẩn, ngươi làm chứng cho chúng ta nhé.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 469


Ánh mắt Đoạn Linh lại lần nữa rơi vào đôi mắt nàng, trong đó phản chiếu hình bóng hắn. “Sẽ không nuốt lời. Từ giờ ta sẽ dạy ngươi mỗi ngày nửa canh giờ.”

Đoạn Hinh Ninh thấy Lâm Thính đạt được ước nguyện, cũng vui mừng thay nàng. “Được, ta sẽ làm chứng.”

Lâm Thính chẳng mấy bận tâm đến công việc học tập, nhưng với việc học võ thì lại vô cùng để ý. “Vậy ngày mai bắt đầu nhé?”

“Được. Ngày mai ta sẽ không ra ngoài, cứ ở trong phủ. Khi nào ngươi rảnh thì đến tìm ta.”

Trong lúc trò chuyện, Đoạn Linh đã thu dọn xong tất cả quân cờ. Hắn gọi một tiểu đồng đến mang bàn cờ đi. Lát sau, một tiểu đồng khác mang đến món chè ngọt giải nhiệt. Lâm Thính ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Đoạn Hinh Ninh không cẩn thận làm đổ chè, vạt váy dính ướt, đành phải về phòng thay một bộ khác, dặn hai người ở lại sân chờ nàng.

Lâm Thính vừa đợi vừa ăn nho, không quên mời cả Đoạn Linh ăn cùng. Đến Đoạn gia, nàng thích nhất là được ăn uống thoải mái.

Đoạn Linh không ăn, đột nhiên đứng dậy. “Ta có chút không khỏe, về phòng trước đây.”

Lâm Thính đang ngậm mấy trái nho trong miệng, lập tức đặt đĩa xuống. “Ngươi không khỏe ở đâu? Có cần mời đại phu đến xem không?”

Hô hấp của hắn có phần dồn dập, khóe mắt hơi đỏ. “Không cần đâu. Ta chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được. Chuyện này đừng nói với nương ta và những người khác.”

Bước chân hắn hơi loạn, đi vội vã.

Lâm Thính để ý thấy dáng đi bất thường của Đoạn Linh. Hắn không cho nàng nói với người khác, là vì sợ người nhà lo lắng chăng? Nghĩ đến việc hắn đã đồng ý dạy mình võ công, nàng quyết định sẽ đi xem tình hình của hắn.

Vì thế, Lâm Thính gọi Đào Chu đang đứng đợi ở đằng xa. “Đào Chu, ngươi ở lại đây. Nếu Lệnh Uẩn quay lại hỏi chúng ta, ngươi cứ nói Đoạn Linh có việc đi trước, còn ta đi ‘nhà xí’.”

“Thất cô nương, ngài đi ‘nhà xí’ sao?”

Lâm Thính không kịp giải thích nhiều. “Phải, ta đi ‘nhà xí’.”

Dứt lời, Lâm Thính rời khỏi sân, đi về phía viện của Đoạn Linh. Nàng quen thuộc Đoạn gia, biết hắn ở đâu, trước kia cũng từng đến viện của hắn, không cần tiểu đồng dẫn đường cũng tìm được.

Một lát sau, Lâm Thính đến trước sân của Đoạn Linh. Nàng đi lên bậc thang, gõ cửa phòng đang đóng chặt. “Đoạn Linh, ngươi có ở trong đó không?”

Không nghe thấy động tĩnh gì, nàng áp tai vào cánh cửa. "Đoạn Linh?" Chẳng lẽ hắn đã ngất đi rồi? Nàng nhớ lại dáng vẻ xiêu vẹo của hắn lúc rời đi, cảm thấy khả năng này rất lớn. “Nếu ngươi không trả lời, ta sẽ đạp cửa xông vào đấy!”

Đúng lúc Lâm Thính chuẩn bị giơ chân đá cửa, giọng Đoạn Linh vang lên từ bên trong. “Ta không sao.”

Lâm Thính rụt chân lại. “Ngươi ở trong đó mà sao mãi mới trả lời ta? Ta còn tưởng ngươi ngất rồi chứ.”

“Ta ngủ quên, không nghe thấy.”

Lời này là bị nàng đánh thức sao? Lâm Thính có chút xấu hổ, liền nói vọng qua cửa. “Giờ ngươi cảm thấy khá hơn chưa?”

Trên trán Đoạn Linh lấm tấm mồ hôi, đuôi mắt ửng đỏ. Hắn đưa tay xuống dưới gối, tìm ra một con chủy thủ. “Khá hơn rồi.”

Lâm Thính nhìn chằm chằm cánh cửa, không nói thêm gì nữa. “Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì đừng cố gắng chịu đựng một mình.”

“Ta biết chừng mực.”

Nàng bước xuống bậc thang. "Ta đi đây."

"Ừ."

Đoạn Linh lắng nghe tiếng bước chân của Lâm Thính xa dần, không chút do dự mà vung chủy thủ, rạch một đường trên cổ tay mình.

***

Chớp mắt, năm năm trôi qua. Lâm Thính đã lén lút học võ cùng Đoạn Linh được năm năm. Vào sinh nhật mười tám tuổi, nàng lại đến Đoạn phủ để luyện võ cùng hắn.

Đoạn Linh tặng nàng một món quà.

Một cây kim bộ diêu.

Khi Lâm Thính cài lên, chỉ cần cử động mạnh một chút, những sợi tua rua bằng vàng lại va vào nhau, tạo nên tiếng leng keng lanh lảnh.

Nếu không phải khi luyện võ không thích hợp đeo trang sức, Lâm Thính có lẽ đã giữ nó trên đầu cả ngày. Nàng yêu thích tất cả mọi thứ liên quan đến vàng mà.

Lâm Thính trân quý v**t v* cây kim bộ diêu, đeo thử rồi tháo ra vài lần, cuối cùng mới lưu luyến không rời đặt nó vào hộp gấm.

Đoạn Linh hỏi: "Ngươi thích không?"

Lâm Thính gần như chắc nịch trả lời: "Thích! Ta cực kỳ thích. Cảm ơn ngươi."

Đào Chu đứng nhìn, chỉ thầm nghĩ Lâm Thính vẫn trước sau như một yêu vàng. Cứ mỗi lần có vàng mới, nàng đều sẽ lôi tất cả ra đếm lại một lượt, sau đó ôm chúng đi ngủ. Có lẽ đêm nay cũng không ngoại lệ. Nghĩ vậy, Đào Chu đã tính toán đêm nay về sẽ giúp Lâm Thính lôi chiếc rương đựng vàng từ dưới gầm giường ra, tránh để nàng mất hình tượng mà chổng mông lên tìm kiếm.

Đoạn Hinh Ninh nhìn thấy tất cả, chỉ nghĩ Lâm Thính vô cùng trân trọng món quà của Đoạn Linh. "Nhạc Duẫn, đây là quà của ta. Chúc mừng sinh nhật."

Đoạn Hinh Ninh nhận lấy món quà từ tay nha hoàn của mình, đưa cho Lâm Thính. Ánh vào mắt nàng là một chuỗi vòng tay lưu ly tinh xảo, trong suốt. Tuy ở thời hiện đại lưu ly rất phổ biến, nhưng trong thời cổ đại nó lại là thứ quý hiếm và đắt giá.

Nàng lập tức xắn tay áo lên, đeo chiếc vòng tay vào cổ tay. Dưới ánh nắng, màu sắc của nó càng trở nên tươi sáng, lấp lánh phản chiếu những tia sáng rực rỡ, để lại một cái bóng nhàn nhạt trên da.
 
Back
Top Bottom