Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 370


Một giấc ngủ đến khi mặt trời đã xuống núi.

Lâm Thính thấy trời đã sập tối, vội vàng bật dậy: “Sao lại ngủ muộn thế này?”

Đoạn Linh đã dậy từ sớm, hắn ngồi trên chiếc giường La Hán đối diện, áo quần chỉnh tề. Tay trái hắn cầm quân cờ đen, tay phải cầm quân cờ trắng, tự mình chơi cờ.

Lâm Thính vội vàng mặc y phục: “Bây giờ là giờ nào rồi, có quá giờ Tuất không?”

“Vừa đúng giờ Tuất.”

Nàng mặc xong y phục, chạy đến rửa mặt chải đầu: “Sao chàng không gọi ta dậy?”

“Từ đây đến Phước Trường tửu lầu chỉ mất một khắc rưỡi. Vả lại người của Hạ thế tử còn chưa tới, nàng không cần phải gấp gáp như vậy.”

Nghe Đoạn Linh nói người của Hạ Tử Mặc còn chưa tới, Lâm Thính liền bớt nóng nảy.

Nàng vừa ngáp vừa đi đến chỗ Đoạn Linh, phát hiện ván cờ của hắn đã lâm vào thế bế tắc, khó giải. “Sao chàng lại chơi cờ vậy?”

Hắn nói: “Tĩnh tâm.”

Lâm Thính nhặt vài quân cờ lên, tung lên rồi lại đỡ lấy: “Vì sao lại cần tĩnh tâm?”

Đoạn Linh không chớp mắt nhìn ván cờ, ngón tay thon dài khẽ chạm vào một quân cờ: “Ta đang suy nghĩ... phải xử lý một việc như thế nào. Chuyện đó làm loạn lòng ta, ta cần tĩnh tâm.”

Lâm Thính đã hiểu, nàng vứt mấy quân cờ vừa cầm vào hòm, tiếng quân cờ va vào nhau nghe rất trong trẻo, vang vọng khắp phòng.

“Chuyện đó khó giải quyết lắm sao?”

Đoạn Linh dường như không muốn giải ván cờ này nữa, hắn giơ tay đẩy tung các quân cờ trên bàn, rồi cầm chúng lên đặt lại vào trong hòm: “Rất khó giải quyết.”

Lâm Thính ít khi nghe Đoạn Linh nói gặp phải chuyện khó khăn, không khỏi lo lắng: “Ta có thể giúp gì được không? Nếu ta có thể giúp, chàng cứ nói.” Đầu óc nàng tuy không bằng Đoạn Linh, nhưng đông người thì lực lượng lớn mà.

Đoạn Linh nhìn chằm chằm nàng: “Không sao. Chuyện đó còn chưa xảy ra.”

Lâm Thính an ủi: “Chuyện còn chưa xảy ra, sao chàng đã lo phải xử lý nó rồi? Chi bằng cứ yên lòng đã. Biết đâu chuyện chàng lo lắng sẽ không xảy ra đâu, đừng nghĩ quá nhiều.”

“Nàng nói đúng. Biết đâu chuyện đó còn có cơ hội xoay chuyển, sẽ không xảy ra.”

Đoạn Linh nói khẽ.

Lâm Thính đợi một lúc, thấy bên ngoài vẫn chưa có động tĩnh, không khỏi muốn đi ra xem. Đoạn Linh lại ngăn nàng lại: “Nàng thật sự muốn đi gặp hắn?”

Nàng khó hiểu: “Đương nhiên là phải đi. Không phải tối qua chúng ta đã nói chuyện này rồi sao?”

“Được, ta hiểu rồi.”

Hắn lấy ra một gói thuốc, đổ vào trong chén trà, rồi uống cạn trước mặt nàng.

Lâm Thính có dự cảm không lành. Nàng cảm thấy gói thuốc đó hơi quen mắt, giống gói hợp hoan dược mà nàng đã mua về, nhưng không kịp ngăn cản hắn: “Chàng đã uống cái gì vậy?”

Đoạn Linh khẽ cười: “Nàng không phải muốn đi tìm hắn sao? Nàng đi đi.” Cánh cửa bỗng nhiên bị khóa chặt.

Thấy vậy, Lâm Thính theo bản năng nhìn về phía cạp váy mình giấu thuốc, nhưng chưa kịp hành động thì Đoạn Linh đã đưa tay đến, lấy ra một gói thuốc. Nhìn bề ngoài, gói thuốc này và gói hắn vừa uống gần như giống hệt nhau.

Tim Lâm Thính đập như nổi trống.

Đoạn Linh mở gói thuốc ra, ngắm nghía một lúc, đáy mắt như chứa một nụ cười không bao giờ tan, hắn biết rõ mà vẫn cố hỏi: “Đây là thuốc gì?”

Không đợi Lâm Thính trả lời, hắn tự đáp: “Hợp hoan dược.” Nói xong, tay hắn nghiêng đi, gói thuốc đổ hết xuống sàn, làm bẩn tấm thảm.

Đây là gói thuốc mà Lâm Thính đã tốn bao công sức mới mua về. Nàng vô thức tiến lên.

Đoạn Linh nắm lấy cổ tay nàng: “Không đúng. Đây là thuốc đã bị đánh tráo. Gói hợp hoan dược nàng mua về, vừa rồi đã bị ta uống, gói này chỉ là thuốc bột tầm thường thôi.”

Mắt Lâm Thính lộ vẻ kinh hãi: “Đánh tráo? Chàng đánh tráo từ khi nào?” Là đêm nàng giấu thuốc, hay là tối qua nàng lấy thuốc về?

Đoạn Linh cực nhẹ nhàng v**t v* gò má nàng.

“Đêm nàng giấu đồ, ta đã ở gần đó, tận mắt thấy nàng dùng cành cây đào một cái hố, rồi chôn nó đi. Ta rất tò mò nàng chôn cái gì, nên chờ nàng ngủ, đào nó lên xem. Xin lỗi, tự ý động vào đồ của nàng.”

Lâm Thính: “...”

Tại sao thuốc mê của nàng lại vô dụng với Đoạn Linh? Chẳng lẽ hắn đã đoán trước được, hai đêm đều uống thuốc giải trước?

Nhưng bây giờ, điều quan trọng không phải chuyện này, mà là nàng hôm nay khả năng cao sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, mà gói hợp hoan dược thì không còn. Hơn nữa, nàng nên giải thích thế nào với Đoạn Linh về chuyện hợp hoan dược, và làm thế nào để xử lý việc hắn đã uống thuốc?

Ánh mắt Lâm Thính liếc loạn xạ, bay đến chiếc chén trà trên bàn mà Đoạn Linh đã dùng.

Đoạn Linh nhìn thẳng vào mắt Lâm Thính, lòng bàn tay hắn v**t v* khóe mắt nàng, dịu dàng đến bất thường: “Ta không thể ngờ nàng lại giấu hợp hoan dược. Lúc đó ta đã nghĩ, vì sao nàng lại muốn mua hợp hoan dược về, có phải là muốn dùng cùng ta không, dù sao chúng ta cũng đã thành thân, là phu thê.”

Khóe mắt Lâm Thính bị hắn chạm vào bỗng nóng ran, nóng đến tận sâu trong da thịt.

Trên đời này không phải không có những cặp phu thê dùng hợp hoan dược để thêm phần nồng thắm. Nếu được, Lâm Thính cũng đã rất muốn dùng lý do này, sau đó quang minh chính đại mua thuốc về.

Nhưng không thể, vẫn là câu nói đó, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ này, nàng phải giấu tất cả mọi người. Vậy nên việc mua thuốc không thể để Đoạn Linh biết. Giờ bị hắn phát hiện, có nghĩa là sau này nàng lại phải lừa hắn một lần nữa để đi mua thuốc.

Lâm Thính muốn chết tâm đều có.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 371


Nụ cười trên môi Đoạn Linh càng rạng rỡ hơn: “Mà nàng giấu thuốc đi, là muốn tạo bất ngờ cho ta. Ta đợi mấy đêm, không thấy nàng lấy thuốc ra, cứ tưởng nàng đã quên. Nhưng tối qua nàng lại lấy ra, hôm nay còn định mang nó đến tửu lầu.”

Hắn khom lưng, lòng bàn tay nắm lấy sau gáy Lâm Thính, khẽ hôn lên khóe môi nàng, mũi chạm vào nàng, mang theo một sự ướt át lại dính dớp đầy bệnh trạng, lặng lẽ cướp đi hơi thở của đối phương.

“Gói thuốc này, nàng định dùng với Kim công tử, hay là Hạ thế tử?”

Lâm Thính cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng.

“Không phải ai cả. Chàng đoán đúng rồi, ta là muốn dùng với chàng.” Lần này giấu thuốc bị Đoạn Linh phát hiện, tạm thời không thể hoàn thành nhiệm vụ, có thể coi như một chuyện nhỏ để xử lý, và có thể dùng lý do mua thuốc về để dùng cho hắn.

Đoạn Linh lẩm bẩm: “Muốn dùng với ta? Vậy sao nàng lại mang nó đến tửu lầu để gặp Kim công tử và bọn họ?”

Lâm Thính hận không thể ngất đi, nhưng tình hình hiện tại không cho phép nàng làm vậy, nàng phải đối mặt, không thể trốn thoát: “Ta tính toán đêm nay gặp xong bọn họ, rồi quay về dùng với chàng, nên mới đào nó ra, mang theo bên người.”

Đoạn Linh không nói gì, hắn giơ tay lên, tung chiếc chìa khóa cửa trong lòng bàn tay ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ có một gốc cây, chìa khóa có thể đã đập vào thân cây, phát ra tiếng loảng xoảng nhỏ, sau đó rơi xuống đất, im lìm.

Lâm Thính lo lắng nuốt nước bọt. Thấy Đoạn Linh đã ném chìa khóa cửa ra ngoài, nàng định trèo qua cửa sổ chạy ra ngoài, tìm người hầu báo cho Kim An Tại biết tối nay nàng không thể đến.

Đương nhiên, nàng sẽ quay lại phòng. Không còn cách nào khác, ai bảo Đoạn Linh đã uống hợp hoan dược.

“Ta đi ra ngoài một lát...”

“Đến nước này, nàng còn muốn đi sao?” Đoạn Linh kéo Lâm Thính đang định bước về phía cửa sổ lại, nụ cười trên mặt hắn có chút gượng gạo: “Lâm Nhạc Duẫn, nàng nghĩ ta sẽ tin nàng sao?”

“Ta chỉ muốn tìm người nói cho Kim An Tại biết, tối nay ta không thể đến.” Lâm Thính nói cực nhanh, rồi nói thêm một câu, “Ta làm sao có thể bỏ lại chàng vừa uống xong hợp hoan dược, mà đi gặp bọn họ được.”

Đoạn Linh nhìn Lâm Thính vài lần, như thể đang xác nhận lời nói của nàng có thật hay không.

Ngay sau đó, hắn ôm nàng ngồi xuống bàn trà, như sợ nàng đứng mỏi: “Không cần đi đâu cả. Ta đã sớm phái người đi nói với Kim công tử rằng tối nay nàng không thể đến. Chính vì vậy mà Hạ thế tử mới mãi không phái người đến đón nàng.”

Lâm Thính bỗng hiểu ra.

Thảo nào Hạ Tử Mặc lại không đúng hẹn như vậy. Hóa ra là khi nàng ngủ, Đoạn Linh đã phái người đi nói với Kim An Tại rằng tối nay nàng không thể đến.

Kỳ thực, Lâm Thính cũng có thể hiểu vì sao Đoạn Linh lại làm như vậy. Hắn cho rằng nàng mang hợp hoan dược ra ngoài để gặp nam tử khác, muốn “ngoại tình”.

Vì vậy, sau nhiều lần thăm dò không thành, Đoạn Linh đã dùng hạ sách này để ngăn cản nàng “ngoại tình”.

Dù là ở cổ đại hay hiện đại, không có mấy người có thể chịu đựng được việc bạn đời của mình “ngoại tình”. Đổi lại là nàng, nếu biết đối phương muốn “ngoại tình”, chắc chắn sẽ đánh cho đối phương một trận, rồi chia tay.

Lâm Thính biết mình mang thuốc ra ngoài để bỏ cho người khác, nhưng không hề có ý định "ngoại tình".

Nhưng Đoạn Linh không biết điều đó.

Đoạn Linh nhìn biểu cảm biến hóa trên gương mặt nàng, khẽ cười một tiếng, thong thả kéo lỏng dải thắt lưng của nàng, nhìn nó rơi xuống. Hắn không ngại phiền mà hỏi: “Nàng thật sự thích ta sao?”

Dải thắt lưng rơi xuống, Lâm Thính cảm thấy eo mình trống trải nhưng không hề ngăn cản. Nàng nhìn vào đôi mắt hơi ửng đỏ vì dược hiệu của hắn, kiên quyết nói: “Thích. Ta thích chàng.”

Khoảng cách giữa họ quá gần, nửa người Lâm Thính gần như kề sát Đoạn Linh. Nàng không thể tránh được, có thể cảm nhận được hơi ấm nóng bỏng và thân thể khẽ run rẩy của hắn khi cảm xúc dâng trào.

Đoạn Linh v**t v* mái tóc dài buông phía sau cổ nàng: “Ta có nên tin nàng không đây?”

Lâm Thính nắm lấy cổ tay hắn: “Chàng có thể không tin những chuyện khác, nhưng nhất định phải tin điều này. Ta thích chàng, chàng hãy tin ta.” Dù chưa xác định được thích bao nhiêu, nhưng cảm giác yêu mến này là thật.

Đoạn Linh siết chặt bàn tay đang đặt ở sau gáy Lâm Thính, nhưng ngay sau đó lại buông ra.

Hắn khom lưng thấp hơn, cắn nhẹ lên môi nàng, rồi rời đi ngay trước khi nàng kịp cảm thấy đau, để lại một dấu răng nhạt màu. “Từ trước đến nay, ta luôn cho rằng đôi mắt của con người sẽ không biết nói dối, chỉ có lời nói là lừa gạt.”

Lâm Thính mím môi bị cắn, bất lực nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vậy chàng hãy nhìn vào mắt ta xem, ta có giống đang nói dối không?”

Đoạn Linh nhìn vào mắt nàng.

Nàng thấy hắn im lặng, trong lòng thấp thỏm: “Sao nào? Chàng mau nói đi.”

Đoạn Linh dùng nước trà rửa sạch bàn tay vừa động vào gói thuốc kia, tay hắn buông xuống chạm vào làn váy của nàng: “Đôi mắt nàng nói với ta rằng nàng không lừa ta, nhưng hành động của nàng lại cho ta biết, trong lòng nàng có một ý nghĩ khác. Vậy nên ta cảm thấy rất kỳ lạ, thậm chí không thể chắc chắn liệu đôi mắt con người có thực sự không biết nói dối hay không.”

“Ta không hề!”

Lâm Thính kích động muốn nhảy xuống bàn trà, hai chân buông thõng hai bên khẽ lắc lư.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 372


Đoạn Linh một tay ấn nàng trở lại, tay kia cũng theo đó về chỗ cũ. Hơi thở nàng dồn dập, ngẩng đầu cắn nhẹ vào khóe môi hắn: “Ta thật sự không hề.”

Hắn thuận thế hôn lên má nàng.

Nàng chợt đẩy Đoạn Linh ra, trong khoảnh khắc đó, đáy mắt hắn hiếm hoi đan xen nhiều cảm xúc phức tạp.

Ngay sau đó, Lâm Thính lại chủ động hôn lên. Khi cần lấy hơi, nàng tựa trán vào trán Đoạn Linh, hơi thở quấn quýt. Nàng cảm nhận được ngón tay hắn còn vương hương trà thoang thoảng, da thịt bên trong cũng dường như nhiễm mùi hương ấy: “Chàng tin ta có được không?”

Đoạn Linh không trả lời, trái lại nắm lấy tay Lâm Thính, hôn nàng đầy tham lam, với một chút oán hận của kẻ cầu mà không được và sự bất an.

Lâm Thính cắn rách khóe môi Đoạn Linh, nhưng hắn dường như không cảm thấy đau, còn muốn nàng cắn thêm vài lần, để hắn cảm nhận được nàng đang ở bên cạnh mình. Nhưng Lâm Thính chỉ cắn một cái rồi thôi.

Trời vừa vào đêm, nến trong phòng chưa được thắp, xung quanh tối mờ, nhưng họ vẫn có thể nhìn rõ đối phương.

Đoạn Linh nhìn chằm chằm Lâm Thính, nàng cũng không cam lòng yếu thế mà nhìn lại. Hắn nhìn lâu, muốn dùng tay che mắt nàng, sợ mình lại bị đôi mắt ấy lừa dối. Nhưng hắn vừa đưa tay lên đã bị nàng đánh mạnh một cái.

Lâm Thính đánh không nhẹ, khiến tay Đoạn Linh đỏ ửng một mảng lớn. Dù vậy, cũng một phần là do da hắn dễ bầm.

“Che làm gì? Ta không sợ chàng nhìn vào mắt ta, vậy chàng sợ gì?”

Đoạn Linh lại cười. Trong bóng tối, bàn tay kia của hắn khẽ cử động, ngón tay cong lại, như thường lệ, v**t v* hai cánh hoa còn vương sương trên bàn trà. “Bởi vì ta phát hiện đôi mắt nàng không giống người khác, nó biết lừa dối.”

Lâm Thính đạp Đoạn Linh một cái, đế giày vững chãi giẫm lên vạt áo hắn. Nàng lặp lại: “Ta nói ta thích chàng là thật.”

Hắn khẽ vuốt cánh hoa: “Nàng thích ta là thật, nhưng thích người khác cũng có thể là thật.”

Trong Đại Yến, Đoạn Linh đã gặp rất nhiều nam tử có ba thê bốn thiếp, cũng gặp nhiều quý nữ thích nuôi trai lơ. Họ thích từng người trong số đó, nếu không đã chẳng đưa họ vào phủ. Trên đời này có một từ gọi là “có mới nới cũ”, dù là vẻ ngoài đẹp đến đâu, nhìn mãi cũng sẽ chán. Lâm Thính có thể thích hắn vì vẻ ngoài, rồi cũng có thể chán ghét hắn vì vẻ ngoài đó, mà thích người khác.

Người ta ai cũng yêu cái đẹp.

Lỗi là ở những nam nhân kia đã xuất hiện trước mặt Lâm Thính, khiến nàng nhất thời loạn lòng. Khi đã loạn lòng thì rất dễ lạc lối. Điều hắn phải làm là đưa Lâm Thính đang lạc lối trở về. Đoạn Linh suy nghĩ.

Hắn hỏi: “Hiện tại nàng rốt cuộc thích cái túi da của Kim công tử, hay là gương mặt của Hạ thế tử?”

Lâm Thính xấu hổ. Sao lại nói nàng giống như củ cải hoa tâm vậy? Lâm Thính tự nhận mình khá chung thủy, ví dụ như chuyện thích vàng bạc thì chưa bao giờ thay đổi. “Đều không phải. Hiện tại ta chỉ thích túi da của Đoạn Linh.”

Lâm Thính cảm thấy nói vậy còn chưa đủ, mạnh mẽ bổ sung kèm nhấn mạnh: “Ta thích mặt ai cũng không thể thích Hạ thế tử.”

Liên luỵ với Hạ Tử Mặc ?

Nàng điên rồi sao ?

Vì chuyện của Đoạn Hinh Ninh, nàng cực kỳ ghét Hạ Tử Mặc, nhìn thấy là phiền. Đối với một người nhìn đã thấy phiền, nàng sao có thể thích được cái túi da của hắn.

Lâm Thính không hiểu vì sao Đoạn Linh lại nghĩ nàng có thể thích Hạ Tử Mặc và Kim An Tại, chỉ vì đêm nay nàng mang hợp hoan dược đi tửu lầu gặp họ sao?

Thôi được, điều này không khó lý giải.

Căn phòng càng lúc càng tối, Đoạn Linh rũ mắt xuống, không tin lời nàng nói.

Ngón tay hắn hoàn toàn giấu vào trong bông hoa trên bàn trà, bị bóng tối che phủ. Bóng tối siết chặt, nuốt chửng nó, rồi cho nó hơi ấm, khiến người ta không kìm lòng được mà yêu thích.

Hắn cũng theo đó chìm vào bóng tối, bị bao phủ bởi lớp sương mù: “Nàng không cần giải thích.”

Lâm Thính cảm thấy đêm nay Đoạn Linh sẽ không nghe lọt bất cứ lời giải thích nào. Nàng quyết định tạm thời không giải thích, chờ dược hiệu tan đi, ngày mai hắn tỉnh táo lại sẽ nói sau. Nàng cứ lặng lẽ nhìn Đoạn Linh, đến khi không nhịn được mà kéo tay hắn ra khỏi bông hoa.

Đoạn Linh đẩy Lâm Thính về phía bàn trà, hôn nàng say đắm từ đôi mắt mở to. Lâm Thính vô thức nhắm mắt lại.

Ấm trà và chén trà trên bàn đổ xuống, vỡ tan trên mặt đất. Các mảnh vỡ bắn lên, xẹt qua vạt áo Đoạn Linh, rồi lại rơi xuống đất. Ấm trà thì không vỡ, nhưng nước trà tràn ra, làm ướt tấm thảm. Hương trà lan tỏa khắp phòng. Đoạn Linh dẫm lên vũng nước trà, không ngừng hôn Lâm Thính, khao khát một điều gì đó cháy bỏng.

Lâm Thính ngồi trên bàn trà, hai tay chống ra sau. Làn váy của nàng vén lên ngang hông, không buông thõng xuống mép bàn. Hai chân nàng cũng ở trên bàn, may mắn không bị vạ lây. Nàng nghe thấy tiếng đồ vật vỡ, lại mở mắt ra.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 373


Đoạn Linh nuốt đi hơi thở vừa cướp từ miệng Lâm Thính, hôn nàng đến tê dại. Gần đây nàng đã quen với những nụ hôn dịu dàng như mưa phùn của hắn, nên có chút không chịu nổi sự nóng bỏng, mạnh mẽ này. Nàng có cảm giác như bị người ta xé ra ăn vào bụng, nhưng dần dà lại dấy lên một cảm giác k*ch th*ch, như dòng điện chạy khắp người.

Sự k*ch th*ch này khiến Lâm Thính như đang ở giữa một biển rộng vô tận, dù bơi thế nào cũng không thể lên bờ, cuối cùng chỉ có thể chết đuối.

Đầu nàng không tự chủ được mà lùi về phía sau.

Nhưng cứ mỗi khi nàng lùi lại một chút, Đoạn Linh lại lập tức tiến lên, nụ hôn không hề gián đoạn, hơi thở chứa hương trầm trước sau quấn quýt bên nàng.

Lâm Thính lùi không được nữa, không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, đêm nay Đoạn Linh hôn nàng thế nào cũng không đủ. Hắn không ngừng ép sát vào nàng, như muốn hòa thành một với nàng, không rời xa.

Bản năng cầu sinh khiến Lâm Thính muốn chạy trốn.

Nhưng nàng vẫn chọn ở lại, cố hết sức mở miệng để hắn hôn.

Một lát sau, Lâm Thính lo Đoạn Linh sẽ khó chịu vì thuốc, nàng mò mẫm tháo dải thắt lưng của hắn. Dải thắt lưng vừa được nới lỏng đã tuột xuống, những hạt kim loại được khảm trên đó cọ qua tay nàng.

Ngoài phòng, tiếng gió xào xạc. Đoạn Linh ôm chặt Lâm Thính, nụ hôn chuyển xuống cổ nàng. Hắn gần như đè lên người nàng, còn nàng đè lên bàn trà. Chiếc bàn trà phải chịu trọng lượng của hai người. Dù họ không nặng lắm, nhưng chiếc bàn vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt.

Lâm Thính cảm thấy không ổn, sợ cứ hôn như vậy rồi sẽ ngã xuống: “Chúng ta...”

Đoạn Linh dùng miệng chặn lời nàng. Nụ hôn đêm nay của hắn mang theo khao khát không hề che giấu, và cả một chút oán hận, đố kỵ không có nơi trút xuống.

Lâm Thính vẫn muốn rời khỏi bàn trà, nhưng hắn lại kéo nàng trở lại. Trong lúc giằng co, chiếc giày thêu của nàng rơi xuống, đôi chân lộ ra. Chân nàng buông lỏng, rồi dần căng thẳng, giẫm một chân lên chân dài của hắn.

Đoạn Linh đứng yên tại chỗ, nhưng chiếc trâm ngọc trên tóc hắn lại rung lên không ngừng, phát ra tiếng leng keng.

Chiếc trâm ngọc tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ trong bóng tối. Tiếng leng keng va chạm vào chiếc trâm ngọc, đồng thời cũng bị nó va chạm. Lâm Thính nghe mà lòng rối như tơ vò, bèn rút nó ra.

Mái tóc dài của Đoạn Linh thuận theo vai mà buông xuống, cọ qua da thịt nàng, khiến nàng nhột.

Một con vật mà trong mắt Đoạn Linh là xấu xí, nhưng trong mắt Lâm Thính là thú cưng, lúc này lại va vào chân nàng. Lâm Thính vừa ngẩng đầu hôn Đoạn Linh, vừa nắm lấy con vật đã va vào chân mình đến đỏ ửng. Nàng sờ qua cái đầu hơi sưng của nó, rồi bóp nhẹ một cái, theo thói quen an ủi nó, không để nó làm loạn nữa.

Lâm Thính biết tâm trạng lên xuống của Đoạn Linh cũng sẽ ảnh hưởng đến con vật cưng của hắn. Lúc này nó đang bất an mà xao động, dù nàng đã nắm nó lại, nó vẫn vùng vẫy, suýt chút nữa đâm rách lòng bàn tay nàng.

Đoạn Linh không để ý đến nó.

Nhưng máu mủ ruột rà, huống chi là con vật này. Đoạn Linh không khỏi bị nó làm cho xao lòng, nghiêng mặt nhìn về phía con vật cưng mà Lâm Thính đang nâng niu. Môi hai người vì thế mà thoáng tách ra.

Rất nhanh, hắn hôn lên vành tai nàng, ẩm ướt và dính dấp. Nàng có cảm giác như mình đã lỡ bước vào một hang rắn ẩn mình trong góc tối, con rắn bên trong đã bò lên người nàng.

Nhưng có một chút khác biệt, nếu con rắn kia lạnh lẽo, thì Đoạn Linh lại nóng rực.

Lâm Thính bị hắn hôn đến vã mồ hôi.

Hắn dừng lại bên tai nàng, đột ngột nói: “Nàng... có thể đừng thích người khác không?”

“Ta biết chàng vẫn không tin lời ta, dù ta có trả lời câu hỏi này, chàng cũng không tin phải không?” Vẫn chưa đủ. Lâm Thính không vỗ về con vật cưng trong lòng bàn tay nữa. Nó không nhận được sự an ủi, bèn rời nàng, tìm một cái hang chật hẹp gần đó, rồi cố sức chui vào.

Chui mãi, nó chỉ chui được nửa cái đầu vào, vì cái hang quá chật, không cho nó vào. Lâm Thính khoanh tay đứng nhìn, không giúp nó.

Con vật cưng lấy lòng cọ cọ vào bàn tay nàng đang buông thõng bên chân, nhưng Lâm Thính dường như thờ ơ.

Đoạn Linh lại cầm lấy nó, đưa nó vào trong hang một cách chậm rãi mà dứt khoát. Chờ khi nó đã vào sâu trong hang rồi mới buông tay ra: “Đúng vậy, ta không tin. Nhưng ta vẫn muốn hỏi, ta cũng không biết vì sao.”

Lâm Thính như thể bị lời nói của Đoạn Linh kích động mãnh liệt, mà cũng như không phải. Chỉ thấy nàng đột nhiên há miệng cắn vào vai hắn, nơi đang lộ ra. Hơi thở dồn dập, nàng cắn đến chảy máu.

Máu từ làn da trắng nõn của Đoạn Linh rỉ ra, tựa như tuyết trắng có những cánh hoa đào đỏ thắm rơi xuống.

Lâm Thính nhả ra.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 374


Đoạn Linh thậm chí không thèm nhìn, lau vết máu trên khóe môi nàng, rồi cúi đầu hôn nàng.

Hắn vừa dùng lời nói để đối đầu nàng, con vật cưng của hắn cũng cử động để đối đầu nàng, rồi lại vào hang, một lần rồi một lần, dường như không ngừng lại, còn rất mạnh mẽ. Dù không làm Lâm Thính đau, nhưng nàng vẫn không chịu nổi việc con vật cưng ngày xưa lại đối xử với mình như vậy.

Trước đây, con vật cưng đã từng có lúc tấn công mạnh mẽ, nhưng không lần nào giống như đêm nay. Lâm Thính muốn tránh xa nó.

Nhưng nó lại cứ quấn lấy nàng.

Con vật này cũng giống chủ nhân của nó, ngoài mặt thì cười mà trong lòng lại giấu dao, như muốn đâm chết nàng.

Lâm Thính đếm đến lần thứ năm, cảm thấy vô cùng không ổn. Nàng nghiêm trọng nghi ngờ nó là một con yêu quái, mất kiểm soát mà mắng vài tiếng, rồi dùng hết sức đẩy Đoạn Linh đang hôn nàng ra. Con vật cưng cũng theo đó rơi xuống.

Sau đó nàng nhảy xuống bàn trà, tránh các mảnh vỡ chén trà dưới đất, khập khiễng chạy về phía giường.

Đoạn Linh cũng quay lại giường, hôn nàng.

Lâm Thính không kiểm soát được mà liếc nhìn con vật cưng vẫn còn tràn đầy sức sống. Đoạn Linh dường như cảm thấy rất áy náy vì con vật của mình đã tùy tiện đối đầu nàng: “Xin lỗi, nó có làm nàng bị thương không?”

Bây giờ thì không còn đau, chỉ là khi nó dùng đầu đâm mạnh vào nàng, cảm giác ngột ngạt đó mới là khó chịu.

Lâm Thính sợ con vật cưng không ngoan này sẽ lại đến làm khó mình, nàng xê dịch về phía mép giường: “Sao lại như vậy?” Gói thuốc đó là do chính tay nàng đi mua, dược hiệu không thể mạnh đến mức khiến nó trở nên như vậy, chắc chắn có nguyên nhân khác.

“Bởi vì ta bị bệnh, nên nó mới như vậy. Nàng không phải đã nói sẽ giúp ta sao?”

“Bệnh gì?”

Đoạn Linh nói khẽ vào tai nàng hai chữ, đôi mắt Lâm Thính càng mở to hơn.

Lâm Thính chợt hiểu ra, nàng liền quay sang định trốn về phía còn lại của giường. Nhưng còn chưa kịp tới mép giường đã bị Đoạn Linh nắm lấy mắt cá chân, kéo trở lại.

Đoạn Linh năm ngón tay siết chặt mắt cá chân Lâm Thính, như một chiếc khóa, khó có thể cởi ra. Khoảnh khắc hắn kéo nàng trở lại, tấm rèm giường buông xuống.

Lâm Thính giơ tay lên, muốn túm lấy một thứ gì đó, giống như người chết đuối muốn túm lấy một khúc gỗ trôi trên mặt nước để thở một hơi. Nhưng trên giường không có gì, nàng chỉ vung tay, túm được tấm rèm đang buông xuống.

Tấm rèm lay động kịch liệt.

Không biết là do Lâm Thính dùng sức quá mạnh hay tấm rèm quá mỏng manh, nàng vừa kéo, nó liền rách toạc làm đôi. Một nửa còn treo trên giường, nửa còn lại nằm gọn trong lòng bàn tay nàng. Lâm Thính vứt tấm rèm đã bị xé nát xuống, mảnh vải rách rưới rơi xuống sàn nhà bên ngoài giường.

Đoạn Linh đã phát bệnh ngay từ lúc nãy, bị cơn bệnh giày vò, lặp đi lặp lại giữa đau đớn và kh*** c*m. Hắn ghé sát Lâm Thính, hoàn toàn phơi bày bệnh trạng của mình trước mặt nàng: “Lâm Nhạc Duẫn...”

Giọng nói vốn đã êm tai của hắn, giờ đây lại càng thêm quyến rũ. Hơi thở Lâm Thính lại một lần nữa trở nên rối loạn.

Từ lần đầu tiên Đoạn Linh gọi nàng là “Lâm Nhạc Duẫn”, nàng đã cảm thấy hắn không giống những người khác. Nàng nghe người khác gọi nàng như vậy thì không có cảm giác gì, nhưng khi nghe hắn gọi, tai nàng lại dấy lên một cảm giác tê dại vi diệu, tác động thẳng vào trái tim.

Lâm Thính ngước nhìn Đoạn Linh.

Khóe mắt Đoạn Linh ửng đỏ, trong cổ họng tràn ra những tiếng thở dài vì phát bệnh. Hắn khẽ ngẩng cổ lên để hít thở, trên da thịt lấm tấm mồ hôi mỏng. Cứ mỗi lần hắn khẽ cử động, một giọt mồ hôi lại lăn dọc theo cằm xuống cổ, lướt qua yết hầu.

Giọt mồ hôi rơi xuống mắt cá chân Lâm Thính.

Lộp cộp. Lâm Thính bị giọt mồ hôi đó làm cho ngực run lên, thân mình căng cứng.

Nàng đã hiểu ra, nhưng cũng chưa hoàn toàn hiểu ra. Trước đây nàng đã từng nghe nói về loại “bệnh” này, nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp một người mắc phải nó. Hắn mắc căn bệnh này, lại còn uống loại thuốc kia, thảo nào lại mất kiểm soát đến vậy.

Vậy ra Đoạn Linh cắt cổ tay mình nhiều năm tháng qua chính là để ngăn chặn nó. Đúng là một kẻ điên.

Lâm Thính muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Mặt Đoạn Linh cọ qua má nàng, hôn nàng một cách vô thức. Vòng eo thon gọn, săn chắc khẽ nhấp nhô của hắn thật đẹp, cơ bắp mỏng như ngọc, làn da trắng ngần ánh lên một màu hồng nhạt. Lâm Thính không kìm lòng được mà nhìn thêm vài lần.

Vài sợi tóc dài rủ xuống, lướt qua vai nàng, lại như có như không lướt qua trái tim đang đập loạn. Cảm giác nhột nhột lan thẳng vào trái tim.

Lâm Thính điên cuồng chớp mắt.

Đầu ngón tay Đoạn Linh lướt qua lưng nàng: “Sao vậy, nàng ghét căn bệnh này của ta sao?”

Không phải, Lâm Thính phủ nhận: “Đương nhiên là không. Ta chỉ có chút kinh ngạc thôi.” Và cả chút lo sợ, nên mới bản năng muốn bỏ chạy. Con người ta khi đối diện với cái chết hoặc một sự k*ch th*ch lớn đều sẽ như vậy.

Đoạn Linh: “Vậy thì tốt rồi.”

Lâm Thính vén tóc hắn lên: “Lúc trước chàng không chịu nói cho ta biết là bệnh gì, có phải cũng vì sợ ta ghét bỏ?” Sở dĩ nàng dùng chữ “cũng” là vì trước đây hắn không cho nàng xem và chạm vào cổ tay, cũng là sợ nàng chán ghét những vết sẹo đó.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 375


Đoạn Linh dùng nụ hôn để trả lời nàng.

Lòng Lâm Thính giống như đổ cả một hũ ngũ vị. Đoạn Linh là nhị công tử của Đoạn gia, là một trong những công tử nổi bật nhất kinh thành, lại là một Cẩm Y Vệ nắm quyền lực thực sự. Thế mà giờ đây hắn lại phơi bày một mặt như vậy trước mặt nàng, sợ nàng sẽ ghét bỏ những vết sẹo của hắn, ghét bỏ "căn bệnh" của hắn.

Đoạn Linh như thế này đã thoát ly khỏi nguyên tác. Lâm Thính tự biết mình không thể chống đỡ nổi sự điên cuồng của hắn, nhưng lại không nhịn được muốn chạm vào hắn, đáp trả hắn, nghênh đón hắn.

Trái tim nàng đập càng lúc càng nhanh.

Đoạn Linh đưa tay tháo chiếc dải lụa rối bù trên tóc nàng: “Vậy lời nàng đã nói trước đây, rằng muốn giúp ta, có còn tính không?”

Hắn như đang yếu thế trước nàng.

Lâm Thính nhìn Đoạn Linh tựa như một món đồ sứ tinh xảo nhưng dễ vỡ, khẽ cắn môi: “Ta nói là giữ lời. Ta đã hứa rồi, ta sẽ giúp chàng.”

Cùng lúc đó, Đoạn Linh vẫn nắm lấy mắt cá chân Lâm Thính, đưa nó lên vai mình. Lòng bàn tay hắn v**t v* mắt cá chân nàng, như thể yêu thích đến không muốn rời.

Lúc nãy Lâm Thính còn giẫm lên chân Đoạn Linh, bây giờ lại giẫm lên vai hắn.

Đoạn Linh cúi người về phía trước, bóng dáng cao lớn của hắn bỗng nhiên đổ lên người Lâm Thính, nuốt chửng nàng. Hai bóng dáng chồng lên nhau, một phần nhỏ bỗng nhiên biến mất, rồi lại đột ngột xuất hiện, như một con quỷ mị thoắt ẩn thoắt hiện.

Hắn cúi đầu nhìn bóng dáng. Bóng dáng xấu xí bị bóng dáng tuyệt đẹp nuốt chửng, rồi lại nhả ra, tuần hoàn lặp lại. Các bóng dáng không ngừng đan xen.

***

Một trận chiến vừa kết thúc.

Đoạn Linh lại muốn hôn Lâm Thính.

Lâm Thính vuốt cái bụng đang cồn cào, nghiêng đầu nhìn sang chiếc bánh đậu xanh cách đó không xa, không thể nhịn được nữa: “Ta hơi đói, muốn ăn bánh đậu xanh.”

Nàng không lừa hắn, nàng thật sự đói. Ngủ cả ngày, chưa ăn gì. Lâm Thính vốn định đi tửu lầu gặp Kim An Tại rồi tiện thể ăn một bữa no nê, ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.

Đoạn Linh bế bổng Lâm Thính, đi đến chỗ có bánh đậu xanh, rồi lại đặt nàng xuống.

Lâm Thính đứng trước bàn, cầm lấy bánh đậu xanh ăn lấy ăn để. Đoạn Linh từ phía sau ôm lấy nàng, ôm thật chặt, như sợ sẽ mất đi. Bóng dáng của họ lại chồng lên nhau, cái xấu xí quay về với cái đẹp đẽ, thực sự quán triệt được từ "như hình với bóng".

Hắn ôm quá đột ngột, Lâm Thính ăn đến nghẹn. Bàn tay cầm bánh đậu xanh run lên, chiếc bánh rơi xuống. Nàng quay đầu lại nhìn. Hắn hôn tới, nếm hương vị bánh đậu xanh trong miệng nàng.

Hôn nhau vài cái, nàng lại quay đầu lại, tiếp tục ăn bánh đậu xanh một cách ngấu nghiến. Hắn hiện tại làm gì cũng không thể đánh lạc hướng nàng khỏi việc ăn bánh đậu xanh. Nếu không ăn thêm, nàng chắc chắn sẽ chết đói.

Đoạn Linh đứng im, chờ nàng ăn xong.

Lâm Thính ăn hết chín cái bánh đậu xanh mới tạm thời bớt đói. Nàng xoay người, cầm lấy một cái bánh đậu xanh khác, đưa đến trước mặt Đoạn Linh. Hắn phát bệnh từ lúc nãy, cũng nên ăn một chút để bổ sung thể lực chứ? Cẩm Y Vệ cũng là người, cũng sẽ đói, cũng sẽ mệt.

“Chàng có muốn ăn một chút không?”

Đoạn Linh nương ánh trăng mỏng manh, nhìn kỹ hai chiếc bánh mềm mại còn lại trên đĩa. Một vệt đỏ điểm xuyết trên nền trắng, như một dải lụa đỏ, và bao quanh là một màu trắng không tì vết.

Khi tay hắn đặt lên, chiếc bánh mềm mại sẽ hơi lún xuống, xúc cảm ấm áp, mềm mại, tỏa ra hương ngọt, hấp dẫn người ta muốn ăn nó.

Đoạn Linh há miệng ăn.

Không ai ăn chiếc bánh đậu xanh mà Lâm Thính đã cầm. Cuối cùng, nó lại rơi xuống đĩa.

Khi Đoạn Linh ăn xong, họ đứng trước bàn trà thêm một lúc lâu mới trở lại giường. Lúc này, nàng đã buồn ngủ rũ rượi, lại còn đứng lâu nên mệt mỏi rã rời, chỉ muốn đổ người xuống ngủ ngay lập tức.

Nhưng Đoạn Linh không cho Lâm Thính cơ hội này. Hắn vớt nàng lên, tiếp tục nụ hôn dở dang.

Đêm nay, Lâm Thính ngủ say như chưa bao giờ được ngủ, không hề trở mình. Nàng còn chưa kịp giúp Đoạn Linh chữa bệnh, thì Đoạn Linh đã giúp nàng chữa khỏi căn bệnh “ngủ hay động thủ đánh người”.

Sau khi Lâm Thính ngủ say, Đoạn Linh thức trắng đêm. Hắn nằm bên cạnh nàng, nghiêng người nhìn nàng.

Nàng hoàn toàn không biết gì.

Sau một lúc lâu nhìn ngắm, Đoạn Linh rời giường, đi đến trước gương. Trong gương phản chiếu một gương mặt mỹ nhân, làn da còn ửng hồng chưa tan. Chiếc áo lót màu đỏ mới thay của hắn hơi mở ra, để lộ xương quai xanh và một sợi chỉ đỏ mảnh ở cổ.

Sợi chỉ đỏ treo một mặt dây chuyền Thần Tài bằng vàng.

Đó là mặt dây chuyền mà Lâm Thính đã miễn cưỡng đồng ý cho hắn đeo một đêm khi nàng còn mơ màng.

Đoạn Linh bỗng nhiên nhận ra mình thậm chí còn không bằng một mặt dây chuyền Thần Tài bằng vàng. Hắn giật phăng sợi chỉ đỏ, định ném nó xuống đất, nhưng rồi lại kiềm chế, đeo nó trở lại vào cổ.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 376


Lâm Thính không biết mình ngủ đến canh giờ nào của ngày hôm sau, chỉ biết là nàng lại bị đói mà tỉnh giấc. Chín cái bánh đậu xanh tối qua đã tiêu hóa hết từ lâu, bụng nàng kêu réo liên hồi. Dù nàng có muốn ngủ tiếp cũng không thể.

Phải dậy ăn cơm thôi.

Nhưng nàng lại rất mệt, đến cả một ngón tay cũng không muốn động đậy, chỉ muốn nằm đến lúc đất trời già đi.

Giá mà có người có thể đút cơm cho nàng thì tốt. Lâm Thính nghĩ thầm, mở mắt ra thì thấy Đoạn Linh lại đang nhìn mình.

Lần này nàng không bị dọa. Hắn ngồi ở mép giường nhìn nàng, chứ không phải đứng lặng trong phòng nhìn giường như lần trước, như vậy mới thật đáng sợ.

Đoạn Linh thấy nàng tỉnh liền cười: “Đói bụng à?”

Tiếng bụng nàng kêu quá to, Lâm Thính đưa tay sờ sờ, không hề thấy ngượng ngùng. Nàng đói đến thế này là do ai chứ? Lâm Thính tạm thời gạt bỏ nỗi lo lắng về nhiệm vụ chưa hoàn thành, lười biếng đáp: “Đói.” Nàng đói lắm, sắp chết đói rồi đây này.

Đoạn Linh bưng nước tới, bảo Lâm Thính ngồi trên giường rửa mặt. Nàng vừa lúc không muốn đi lại, liền thò nửa người ra khỏi giường để đánh răng rửa mặt. Hắn đứng bên cạnh đưa cho nàng cành dương liễu, bột đánh răng và khăn.

Đợi Lâm Thính rửa mặt xong, Đoạn Linh ra ngoài lấy bữa sáng vào, bày lên bàn.

Lâm Thính hơi thắc mắc vì sao Đoạn Linh không gọi người hầu mang bữa sáng vào, mà lại tự mình đi lấy, nhưng nàng không hỏi. Nàng chậm rãi đi đến bàn ngồi xuống, vùi đầu ăn cơm. Đây không phải là chuyện lớn, hắn muốn đi lấy thì cứ để hắn đi.

Sau khi thức ăn vào bụng, Lâm Thính như sống lại, tay chân cũng có sức trở lại. Ăn được nửa chừng, nàng phát hiện Đoạn Linh ngồi đối diện không động đũa mấy: “Sao chàng không ăn, không hợp khẩu vị à?”

Lúc này Đoạn Linh mới cầm đũa ngọc gắp thức ăn.

Một khắc sau, Lâm Thính ăn uống no nê, chống cằm ngồi bên cạnh nhìn hắn ăn.

Lâm Thính rất ít khi có đồ ăn thừa muốn cho Đoạn Linh, nhưng thường xuyên có chuyện nàng giành đồ ăn của hắn để ăn.

Đoạn Linh đẩy hai cái bánh bao thịt chưa động tới sang cho nàng, Lâm Thính lại đẩy trở về: “Ta không muốn bánh bao của chàng.”

Hắn buông đũa ngọc, cũng không ăn nữa, xoa xoa tay: “Vậy là nàng có chuyện muốn nói?”

Nàng gật đầu lia lịa: “Đúng vậy.”

Đoạn Linh: “Nàng nói đi.”

Lâm Thính thấy hắn chưa ăn bánh bao đã lau tay, bèn hỏi trước: “Sao không ăn?”

“No rồi.”

“À.” Lâm Thính rót cho Đoạn Linh một chén trà, rồi quay lại chuyện chính: “Bây giờ chàng có bằng lòng tin lời ta nói tối qua không?” Nếu không phải nàng thích hắn, tối qua nàng đã không bao dung hắn như vậy. Đoạn Linh hẳn cũng có thể cảm nhận được.

Đoạn Linh nhấp vài ngụm trà: “Tối qua nàng nói nhiều lời lắm, nàng hỏi câu nào?”

Lâm Thính nhéo nhéo vạt áo: “Hỏi câu ‘ta thích chàng, không thích người khác’.” Không hiểu sao, lần này khi nói ra từ “thích” nàng lại cảm thấy rất hồi hộp.

Hắn im lặng.

Lâm Thính biết hắn vẫn không tin, bèn thề độc: “Chàng vẫn không tin ta sao? Ta thề với trời được rồi chứ. Lời này mà là giả, ta, Lâm Thính, Lâm Nhạc Duẫn sẽ không được chết tử tế...”

Đoạn Linh siết chặt chén trà trong tay, đầu ngón tay trắng bệch, cắt ngang lời thề của nàng: “Ta tin nàng, nàng không cần phải thề.”

“Thật không?”

Đoạn Linh uống cạn nước trà trong chén, đặt chén xuống: “Thật. Ta tin nàng.”

Ánh mắt Lâm Thính không rời khỏi mặt Đoạn Linh, cảm thấy cần phải nói cho hắn nghe về chuyện hợp hoan dược: “Chuyện hợp hoan dược, ta...”

Hắn lại cắt lời nàng: “Ta cũng tin nàng, nàng thật sự không cần phải thề nữa.”

Lâm Thính im lặng một lúc: “Tối qua chàng phái người đi nói với Kim An Tại rằng ta không thể đến tửu lầu đúng hẹn. Hắn có nói gì không? Hắn có hẹn ta gặp lại không?”

Đoạn Linh rũ mắt: “Hắn không nói.”

Nàng vô thức gõ bàn: “Không nói à.” Vậy lần sau họ gặp nhau, Hạ Tử Mặc còn có đi cùng không? Cơ hội tốt để bỏ thuốc sẽ không trôi đi mất chứ? Thật đau đầu.

Hắn nhìn bàn tay nàng đang gõ bàn.

“Kim công tử không nhắc đến chuyện đó. Nhưng hắn có hỏi tối qua vì sao nàng không thể đến.”

Lâm Thính cảm thấy có lỗi với Kim An Tại. Rõ ràng đã hứa đến tửu lầu gặp hắn, lại tạm thời đổi ý, khiến hắn đi về tay không. "Người chàng phái đi đã trả lời Kim An Tại thế nào?"

Đoạn Linh nắm lấy bàn tay nàng sắp gõ đến đỏ, đưa lên mắt nhìn, cười dịu dàng: “Nói là ta phát bệnh, nàng muốn ở lại chăm sóc ta.”

Lâm Thính cạn lời.

Nàng nghĩ Kim An Tại chắc chắn rất thắc mắc, Đoạn Linh trông khỏe mạnh như vậy, có thể mắc bệnh gì. Hơn nữa hắn dùng từ "phát bệnh," không ai lại nói "đột nhiên sinh bệnh" như thế. Chỉ những ai mắc bệnh thường xuyên tái phát mới nói như vậy.

Chuyện đã đến nước này, đành vậy. Lâm Thính đành chấp nhận.

Đoạn Linh bỗng nhiên lấy ra hai viên kẹo, ăn một viên, đưa viên còn lại cho nàng.

Sau khi thành thân, hắn thỉnh thoảng sẽ mang về một vài món ăn vặt từ bên ngoài cho nàng ăn. Lâm Thính đã sớm quen, thấy hắn ăn, nàng cũng nhận lấy ăn. Không ngờ, viên kẹo vừa vào miệng đã trôi tuột xuống cổ họng, nàng còn chưa kịp nếm ra vị gì.

Mặc dù không nếm ra vị gì, Lâm Thính vẫn giả vờ bình luận, để tỏ ra nàng nghiêm túc thưởng thức món đồ hắn đưa: “Viên kẹo này cũng được, không ngon bằng những viên kẹo chàng mua cho ta trước đây.”

“Đây không phải kẹo, là ‘khó ly cổ’ ta phái người mua từ Thiên Thủy trại Miêu Cương về.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 377


Lâm Thính kinh ngạc: “Khó ly cổ?”

Đoạn Linh lại cười nói: “Nàng đã ăn là mẫu cổ, còn ta ăn là tử cổ. Từ nay trở đi, ta không thể rời nàng quá trăm bước, một khi rời đi, toàn thân ta sẽ đau đớn, thống khổ khôn cùng. Nàng rời ta bao lâu, ta sẽ đau bấy lâu.”

Hắn nói như thể chuyện đó không liên quan đến mình: “Nếu nàng rời ta một ngày, ta sẽ chết. Còn nàng, bất kể thế nào cũng sẽ không sao cả, kẻ đau là ta, kẻ chết cũng là ta.”

Lâm Thính nghi ngờ Đoạn Linh đã phát điên, lại dám ăn loại khó ly cổ này, một thứ không có chút lợi lộc nào cho hắn.

Hắn chẳng phải đã giao hoàn toàn tính mạng mình vào tay nàng sao? Nàng muốn hắn chết, việc đó dễ như trở bàn tay, chỉ cần cách xa hắn trăm bước trong một ngày là được.

Tuy nói khó ly cổ không gây hại gì cho Lâm Thính, nhưng chỉ cần nàng rời Đoạn Linh quá trăm bước, hắn sẽ đau. Vậy thì nàng làm sao có thể lẻn ra ngoài, bỏ hợp hoan dược cho Hạ Tử Mặc, hoàn thành nhiệm vụ đây? Lâm Thính tự nhận mình không đủ khả năng để vừa đối diện Hạ Tử Mặc, vừa bỏ thuốc mà Đoạn Linh vẫn không phát hiện. Điều này khó hơn lên trời.

Đoạn Linh đứng dậy, định bưng chén đĩa trên bàn đi, nàng giữ chặt hắn lại.

“Vì sao chàng lại làm như vậy?”

Đoạn Linh thuận thế đan mười ngón tay vào tay nàng: “Nếu nàng ăn khó ly cổ, thì sẽ không xảy ra chuyện nàng bị người khác bắt đi một ngày mà ta không hề hay biết. Bởi vì chỉ cần nàng cách ta trăm bước, ta sẽ cảm thấy đau đớn.”

“Chỉ có lý do này thôi ư?” Trực giác mách bảo Lâm Thính, chắc chắn còn có nguyên nhân khác, đó là Đoạn Linh vẫn nghi ngờ nàng muốn “ngoại tình”.

Đoạn Linh không chớp mắt nhìn nàng, “Ừ” một tiếng: “Chỉ có lý do này.”

Có phải chỉ có lý do này hay không cũng không còn quan trọng nữa. Giờ đây, Lâm Thính lo lắng mình lại bị người khác bắt đi một ngày, rồi Đoạn Linh sẽ chết vì đau đớn mất. “Nói cho ta biết cách giải cổ.”

Hắn chậm rãi nói: “An Thành nguy hiểm, chờ rời khỏi An Thành, ta sẽ giải cổ. Cổ này thật sự không gây hại gì cho nàng, nàng đừng lo lắng.”

Nàng lại nắm chặt tay Đoạn Linh hơn: “Ta biết chàng không lừa ta về chuyện này. Nhưng điều ta lo không phải chuyện đó.”

Đoạn Linh không biết nhớ đến chuyện gì, đôi mắt hắn vốn đang cười chợt lóe lên một tia u ám, nhưng ngữ khí vẫn như thường: “Vậy nàng lo lắng điều gì?”

“Chàng.”

Hắn hơi giật mình: “Ta sao?”

Lâm Thính véo đỏ tay hắn, hỏi lại: “Chẳng lẽ chàng không sợ mình sẽ chết vì nó ư?”

Đoạn Linh cong môi, dường như cảm thấy rất vui vì điều đó: “Cho dù nàng có bị người ta bắt đi lần nữa, ta cũng sẽ tìm được nàng trong vòng một ngày. Nếu không làm được, thì chết cũng được. Chẳng phải rất tốt sao?”

Lâm Thính: “...”

Nàng căn bản không thể khuyên nổi hắn: “Thôi, tùy chàng vậy.” Nàng phải nghĩ cách nhanh chóng gặp Kim An Tại, hỏi hắn xem có biết cách giải khó ly cổ không. Kim An Tại đã bôn ba giang hồ, kiến thức rộng rãi, có lẽ hắn biết cách giải cổ.

Đoạn Linh rút tay ra, xoa xoa chỗ có quầng thâm nhạt dưới mắt nàng: “Tối qua nàng ngủ muộn, hôm nay không cần ra ngoài nữa, hãy nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Lâm Thính cũng không có ý định ra ngoài hôm nay: “Sức khỏe của Lệnh Uẩn thế nào rồi?”

Ngón tay hắn xoa dưới mắt nàng di chuyển đến mí mắt: “Muội ấy uống thuốc an thai xong thì đã đỡ hơn mấy ngày trước, không có gì đáng ngại.”

“Buổi tối ta sẽ đến thăm muội ấy.” Chân Lâm Thính vẫn còn hơi lảo đảo, đi lại rất rõ ràng, nên cần phải nghỉ ngơi thêm một buổi chiều. Hơn nữa, họ ở cùng một căn nhà, có thể gặp nhau bất cứ lúc nào.

“Tối nay Hạ thế tử sẽ đến thăm Lệnh Uẩn.” Đoạn Linh nhắc đến Hạ Tử Mặc, thần sắc vẫn bình thường, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Lâm Thính nghẹn lại, đắn đo nói: “Vậy ta có thể chờ Hạ thế tử đi rồi hẵng đến.”

“Hắn sẽ đi rất khuya.”

Nàng hiểu ý của Đoạn Linh, bèn sửa lại: “Vậy ta sẽ đến thăm Lệnh Uẩn trước khi hắn tới.”

Đoạn Linh vẫn mỉm cười, rũ tay xuống: “Dù vậy, hai người vẫn có thể chạm mặt. Hiện tại, ta không muốn hai người gặp nhau.”

Lâm Thính sửa đi sửa lại: “Vậy ngày mai ta sẽ đến thăm Lệnh Uẩn.” Nàng không có hợp hoan dược trong tay, hôm nay có gặp Hạ Tử Mặc hay không cũng không quan trọng. Nàng cần mua thuốc về trước rồi mới có thể tiến hành bước tiếp theo.

Đoạn Linh không nói về chuyện này nữa, hắn đi đến giường La Hán xử lý công văn mà Cẩm Y Vệ mang đến. Hôm nay hắn cũng không đi nha môn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 378


Lâm Thính ăn cơm xong lại thấy buồn ngủ, nàng định trèo lên giường thì vô tình nhìn thấy cửa phòng: “Sao cửa vẫn khóa vậy?”

Đoạn Linh vẫn đang phê duyệt công văn, không ngẩng đầu lên, ôn hòa nói: “Ta vừa thuận tay khóa lại. Khi nào ra ngoài thì mở ra là được.”

Nàng thu chân đang định leo lên giường lại, suy tư nói: “Ta muốn đi nhà xí.”

Đoạn Linh xử lý công văn rất nhanh, chưa đầy một khắc đã xong một phần, hắn đặt chồng công văn sang một bên: “Trong phòng có sẵn bô sạch.”

Lâm Thính luôn có cảm giác Đoạn Linh muốn nhốt nàng trong phòng: “Dùng bô thì không được.”

“Ta sẽ đi cùng nàng.”

Nhà xí cách phòng chưa đầy năm mươi bước, ở ngay trong sân, khó ly cổ sẽ không có hiệu lực, nhưng Đoạn Linh vẫn muốn đi cùng nàng. Lâm Thính suy nghĩ vài giây, không phản đối. Nàng chờ hắn mở khóa cửa phòng.

Đoạn Linh gác lại công văn, rời khỏi giường La Hán, lấy chìa khóa mở cửa.

Khi Lâm Thính bước ra khỏi phòng, nàng cảm thấy rất kỳ lạ. Thường ngày, trong sân thường có người hầu đi qua đi lại, nhưng hôm nay lại không có một ai, ngay cả người quét dọn cũng không có. Cả căn sân tĩnh lặng một cách quỷ dị, như thể họ đã biến mất.

Đoạn Linh cầm chiếc chìa khóa và ổ khóa đứng sau lưng nàng, khẽ hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Thính nhìn sân không có một bóng người ngoài họ: “Sao lại không có ai?”

Đoạn Linh ra vẻ vô tình chạm vào chìa khóa và ổ khóa, phát ra tiếng “leng keng”: “Ta sợ họ sẽ làm phiền nàng nghỉ ngơi, nên đã cho họ lui xuống. Có gì không ổn sao?”

Nàng vô thức liếc nhìn chiếc chìa khóa và ổ khóa trong tay hắn: “Không có gì. Chỉ là đột nhiên quá yên tĩnh, ta không quen.”

Hắn đây là sợ nàng sẽ lén lút liên lạc với Hạ Tử Mặc hay Kim An Tại thông qua người khác? Cho nên dù đã dùng khó ly cổ, hắn vẫn nhốt nàng trong sân này, lại cho người hầu đi hết, để tránh nàng tiếp xúc với người khác, cũng tránh người khác tiếp xúc với nàng. Hắn dùng cách này để ngăn nàng “ngoại tình”.

Lâm Thính mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Nàng nhận ra mình đang đối mặt với một vấn đề khó giải quyết. Nhiệm vụ này dễ gây hiểu lầm, Đoạn Linh lại có khả năng quan sát và đa nghi, mà nàng thì không thể nói ra sự thật. Nàng phải làm sao đây?

Ánh mắt nàng vô tình lướt qua cánh cổng sân xa hơn một chút, nơi đó dường như cũng đã bị khóa.

Lâm Thính dẹp suy nghĩ sang một bên, giả vờ không biết Đoạn Linh muốn giam cầm nàng, nàng đi theo hắn đến nhà xí, sau đó quay về phòng. Lâm Thính vào phòng trước, Đoạn Linh đi sau đóng cửa lại.

Ngay sau đó, Lâm Thính nghe thấy tiếng khóa cửa. Nàng không quay đầu lại nhìn. Dù ai vào trước hay sau thì Đoạn Linh cũng sẽ khóa cửa thôi, không có gì khác biệt.

Vào phòng, Lâm Thính quan sát xung quanh, vì nàng cảm thấy có gì đó khác lạ.

Cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại ở cửa sổ.

Trong phòng có ba ô cửa sổ. Vốn dĩ không có gì treo ở đó, nhưng giờ đây lại treo một tấm rèm bằng hạt châu. Loại rèm này không phải loại gió thổi qua là kêu, mà phải có người lay động mới phát ra tiếng.

Nói cách khác, nếu nàng muốn trèo qua cửa sổ ra ngoài tìm người, nàng phải vén tấm rèm hạt châu lên.

Lâm Thính cũng không thể lấy cớ muốn ngắm cảnh mà vén rèm. Hạt châu trong suốt, được làm từ lưu ly Tây Vực có chất lượng cực tốt. Giữa tấm rèm còn có vài kẽ hở bằng một lóng tay, không cản trở người bên trong nhìn ra ngoài, cũng có thể để gió lùa vào.

Hôm qua cửa sổ còn chưa có rèm hạt châu, hôm nay lại có, rõ ràng là Đoạn Linh đã treo lên. Tối qua nàng và hôm nay nàng ngủ quá say, không hề nghe thấy tiếng hắn treo rèm.

Lâm Thính đi đến trước cửa sổ, dùng ngón tay khẽ chạm vào rèm hạt châu. Những hạt châu va vào nhau, leng keng loảng xoảng, chỉ cần ở trong phòng là có thể nghe thấy.

Đoạn Linh nhìn sang, vẻ mặt hiền hòa hỏi: “Tấm rèm hạt châu này có đẹp không?”

Nàng buông rèm xuống, nghiêng đầu nhìn hắn: “Đẹp thì đẹp, nhưng sao chàng lại đột nhiên nghĩ đến việc treo rèm hạt châu ở cửa sổ?”

Hắn cũng đi đến trước cửa sổ: “Như nàng nói, nó đẹp, lại có thể đề phòng người khác xông vào. Nếu trước khi nàng bị người ta bắt đi, ta đã treo những tấm rèm này, thì nàng đã kịp thời phát hiện có người xông vào, có lẽ đã không bị bắt đi rồi.”

Khóe miệng Lâm Thính giật giật. Hắn lại dùng cái lý do này. Đừng tưởng nàng không biết mục đích thật sự của hắn.

Thôi, nàng giờ đây mệt mỏi thật sự, đầu óc không thể suy nghĩ thấu đáo được. Nàng tạm thời chưa nghĩ ra cách phá giải, chi bằng cứ ngủ một giấc đã.

Lâm Thính lăn về giường, nhắm mắt nói: “Ta ngủ đây, hai khắc nữa thì gọi ta dậy nhé.” Hy vọng sau khi tỉnh dậy, nàng có thể nghĩ ra cách phá giải.

Đoạn Linh quay lại giường La Hán để xem công văn.

Hắn xử lý xong công văn, ngước mắt nhìn về phía giường, Lâm Thính đang ngủ rất say. Có lẽ thể lực của nàng đã hồi phục không ít, nhưng tay chân nàng vẫn không chịu yên, chân khẽ giẫm một cái, tấm chăn rơi xuống sàn.

Sau khi đá chăn xuống, Lâm Thính như cảm thấy lạnh, tay nàng mò mẫm khắp nơi, muốn tìm thứ gì đó để sưởi ấm, nhưng chỉ sờ thấy một chiếc gối.

Đoạn Linh đã quen, giống như trước đây, hắn lấy một chiếc chăn mới đắp lên người nàng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 379


Đầu Lâm Thính nghiêng sang một bên, tay gác lên gối, vạt áo khẽ mở. Từ góc độ của Đoạn Linh nhìn vào, có thể thấy một mảng da thịt nàng, trên đó có những vết hôn mờ nhạt, đỏ trắng đan xen.

Cổ nàng không đeo gì. Mặt dây chuyền Thần Tài bằng vàng kia vẫn còn ở trên người Đoạn Linh, Lâm Thính quên chưa đòi lại. Vì nàng chưa từng cho ai mượn, nên tiềm thức nàng vẫn nghĩ mặt dây chuyền đó vẫn ở trên người mình.

Khi Đoạn Linh khom lưng đắp chăn cho Lâm Thính, mặt dây chuyền Thần Tài bằng vàng khá nặng từ trong áo hắn rơi ra, lủng lẳng giữa không trung.

Đúng lúc này, nàng giơ tay lên, nắm lấy mặt dây chuyền vừa chạm vào tấm chăn.

Hắn nghĩ nàng đã tỉnh, bèn nhìn nàng. Hóa ra nàng vẫn còn ngủ. Nàng nắm lấy mặt dây chuyền có lẽ là do trong lúc ngủ mơ cảm nhận được có thứ gì đó chạm vào tấm chăn.

Đoạn Linh muốn gỡ mặt dây chuyền ra khỏi tay nàng, nhưng nàng nắm rất chặt, thậm chí còn kéo lại, sống c.h.ế.t không buông tay.

Sợi chỉ đỏ dùng để treo mặt dây chuyền của hắn đang buộc ở cổ. Khi Lâm Thính nắm lấy nó kéo lại, Đoạn Linh cũng bị kéo theo một chút. Nàng như đang nắm lấy một sợi dây có thể khống chế hắn, làm hắn tùy ý nàng cử động.

Đoạn Linh nhìn sợi chỉ đỏ. Nó khẽ rung lên vì lực kéo.

Lực của Lâm Thính không bằng Đoạn Linh, nếu hắn dùng sức kéo lại, chắc chắn sẽ thành công. Nhưng nếu dùng sức kéo, không chỉ đánh thức Lâm Thính, mà còn làm nàng bị thương.

Vì thế, Đoạn Linh nắm lấy tay nàng, dùng một chút xảo thuật để bẻ từng ngón tay nàng. Sau khi năm ngón tay đều được bẻ ra, mặt dây chuyền lại lủng lẳng giữa không trung.

Đoạn Linh đặt tay nàng vào trong chăn, rồi đặt mặt dây chuyền trở lại trong cổ áo mình.

Hai chân Lâm Thính vẫn duỗi ra ngoài chăn. Mắt cá chân gầy gò vốn rất trắng, giờ lại ửng một màu hồng nhạt. Tối qua nàng đã đặt chân lên vai hắn, bị Đoạn Linh nắm giữ quá lâu.

Hắn cực nhẹ nhàng v**t v* vết hồng đó, đôi mắt hắn hơi lơ đãng. Ánh mắt dường như rơi xuống mặt nàng, nhưng suy nghĩ lại không biết đang trôi về đâu.

Một lúc lâu sau, Đoạn Linh mới rời đi.

Ngoài cửa sổ, trời dần sập tối. Hai khắc đã trôi qua, hắn đánh thức Lâm Thính. Nàng lơ mơ đáp lại “Ta biết rồi”, nhưng mắt không mở, vẫn úp mặt vào trong giường ngủ tiếp.

Đoạn Linh định gọi nàng thêm lần nữa, nhưng tai thính của hắn nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài sân. Có người đang từng bước đến gần cổng. Nàng thì không nghe thấy.

Hắn không gọi nàng nữa, đứng dậy đi ra ngoài.

Phòng họ ở không xa cổng sân, chỉ trong vòng trăm bước. Đoạn Linh mở cửa trước khi người kia kịp gõ, rồi nhanh chóng đóng lại.

Hắn bước ra ngoài.

Người đến là Đoạn Hinh Ninh, cùng với nha hoàn Chỉ Lan. Chỉ Lan một tay cầm đèn lồng, một tay đưa lên định gõ cửa. Thấy Đoạn Linh đi ra, nàng lùi lại một bước: “Nhị công tử.”

Đoạn Hinh Ninh lướt qua Chỉ Lan, thong thả đi đến trước mặt Đoạn Linh, liếc nhìn cánh cổng sân đang đóng chặt, cảm thấy hơi kỳ lạ. Cổng sân thường ngày không khóa, người hầu sợ cản trở chủ nhân ra vào. Cho dù có khóa, cũng phải chờ đến khuya thanh vắng mới khóa.

Nhưng Đoạn Hinh Ninh không nghĩ sâu xa: “Nhị ca, trùng hợp quá, muội vừa đến đây thì ca lại ra ngoài. Ca định ra ngoài sao?”

“Không phải. Ta nghe thấy bên ngoài có tiếng động nên ra xem.”

Đoạn Hinh Ninh thấy khó hiểu. Họ còn chưa gõ cửa, sao hắn lại nghe thấy tiếng động bên ngoài? Chẳng lẽ nàng đã vô tình giẫm phải đá, gây ra tiếng động mà không tự biết?

Đoạn Linh không vén tay áo lên. Tay áo rộng thùng thình rủ xuống, che khuất bàn tay đang cầm chiếc chìa khóa. Hắn hỏi với vẻ thân thiện: “Sao muội lại đến đây?”

Sự chú ý của Đoạn Hinh Ninh bị dời đi, nàng mím môi: “Muội đến tìm Nhạc Duẫn.”

Hắn không lấy đèn lồng ra, đứng trong bóng tối, ngũ quan mơ hồ, không nhìn rõ biểu cảm: “Muội tìm nàng có việc gấp sao?”

“Không có việc gì. Muội chỉ muốn gặp Nhạc Duẫn.” Từ khi Đoạn Hinh Ninh đến An Thành, Lâm Thính gần như ngày nào cũng đến sân thăm nàng, thỉnh thoảng có cách một ngày, nhưng bây giờ đã hai ngày liên tiếp không thấy nàng, Đoạn Hinh Ninh có chút lo lắng.

“Nàng đã ngủ rồi.”

Đoạn Hinh Ninh nghe vậy thì sốt ruột: “Nhạc Duẫn hôm nay ngủ sớm thế sao? Nàng không khỏe sao?” Trước đây họ trò chuyện với nhau về lịch sinh hoạt, nàng biết Lâm Thính rất ít khi ngủ sớm, thường phải sau giờ Hợi mới ngủ.

Đoạn Linh bình thản nói: “Nàng không có gì không khỏe, muội đừng nghĩ nhiều.”

Cánh cổng sân đã đóng, Đoạn Hinh Ninh không thể nhìn vào bên trong: “Không có gì thì tốt rồi. Nhưng muội nghe nói ca không cho người hầu vào sân từ hôm qua. Có chuyện gì xảy ra sao?”

Giọng Đoạn Linh nghe vẫn rất ôn hòa: “Dạo này ta ngủ không ngon, người đông thì ồn ào, nên ta đã cho họ rời khỏi sân này.”

Đoạn Hinh Ninh tin tưởng tuyệt đối: “Vậy ca ngủ không ngon, có cần tìm đại phu xem không?”

Hắn thản nhiên đáp: “Chuyện này không cần muội phải bận tâm, muội cứ an tâm dưỡng thai là được. À phải rồi, giờ này Hạ thế tử vẫn chưa đến thăm muội sao?”

Nàng hơi xấu hổ nói: “Hôm nay muội không muốn gặp hắn, không cho hắn vào cửa.”

Đoạn Linh cúi xuống nhìn con nhện dưới đất, nó đang bò về phía trước, định chui qua khe hở dưới cổng. Hắn bất động thanh sắc giẫm lên con nhện, nghiền c.h.ế.t nó: “Ban đêm gió lớn, muội có thai trong người, không nên ở ngoài lâu. Về đi.”
 
Back
Top Bottom