Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 380


Đoạn Hinh Ninh vẫn đứng ngoài sân, nhỏ giọng nói: “Khi nào Nhạc Duẫn tỉnh, phiền ca nói với nàng giúp muội, là muội muốn gặp nàng.”

Nàng suốt ngày ở trong phòng dưỡng thai, tâm trạng buồn bực, an ủi duy nhất là Lâm Thính.

“Ta sẽ chuyển lời cho nàng.”

Nói xong, Đoạn Linh quay vào sân.

Ở lại bên ngoài, Đoạn Hinh Ninh lờ mờ nghe thấy tiếng khóa cửa, bèn hỏi Chỉ Lan: “Chỉ Lan, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”

Chỉ Lan sợ Đoạn Hinh Ninh ra ngoài sẽ bị va chạm, cẩn thận chăm sóc nàng, tâm trí hoàn toàn đặt trên người nàng, làm gì còn tâm trí để ý chuyện khác: “Nô tỳ không nghe thấy gì cả.”

Đoạn Hinh Ninh khẽ xoa thái dương: “Có lẽ ta nghe nhầm rồi. Chúng ta về thôi.”

Còn trong phòng, Lâm Thính không biết Đoạn Hinh Ninh đã đến. Nàng vẫn đang ngủ nướng, cho đến khi Đoạn Linh trở về mới tỉnh dậy: “Giờ nào rồi?”

“Vừa hết một khắc giờ Tuất.”

Lâm Thính ngủ đủ giấc, cuối cùng cũng có tinh thần. Nhưng nhìn Đoạn Linh càng lúc càng tiến đến gần, nàng không thể kìm nén mà nhớ lại hình ảnh hắn đêm qua, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Đoạn Linh đêm nay sẽ không lại phát bệnh nữa chứ? Nàng đã hứa sẽ giúp hắn, nhưng cơ thể nàng không chịu nổi.

Mỗi khi Lâm Thính mệt mỏi muốn từ chối Đoạn Linh, hắn lại vùi đầu vào ngực nàng, khẽ r*n r*, tiếng rên nhẹ nhàng như thể đang yếu đuối cầu xin sự thương xót. Hơi thở hắn lại trêu chọc trái tim nàng.

Lâm Thính nghe thấy tiếng r*n r* có chút làm nũng của Đoạn Linh, liền không thể nói ra lời từ chối.

Rõ ràng nàng biết hắn có lẽ là cố ý, nhưng vẫn bị mê hoặc, rồi lại bị thực tế vả mặt.

Tuyệt đối không được dễ dàng mềm lòng với người khác, mềm lòng với người khác chính là tàn nhẫn với bản thân !

Trước đây, Đoạn Linh che giấu rất tốt, phần lớn thời gian đều để nàng ở vị trí chủ động. Số lần họ làm chuyện đó cũng vừa phải, nàng bảo dừng là dừng. Nhưng đêm qua thì... năm lần trên bàn trà, một lần đứng, một lần trên giường, một lần ôm mặt đối mặt. Nàng muốn dừng cũng không thể dừng lại.

Đây là sức mạnh của hợp hoan dược và "bệnh" sao? Lâm Thính vội vứt những hình ảnh hỗn loạn trong đầu đi, suy nghĩ đến nhiệm vụ. Điều quan trọng nhất lúc này là phải mua hợp hoan dược một lần nữa.

Nhưng mua hợp hoan dược đâu phải là chuyện dễ dàng. Lỡ lại bị Đoạn Linh phát hiện thì sao?

Thời gian để nàng hoàn thành nhiệm vụ không còn nhiều, nếu lại thất bại một lần nữa, tính mạng nhỏ bé này sẽ treo lơ lửng. Lâm Thính thầm thở dài, ngồi ở mép giường mang giày, thuận miệng hỏi: “Chàng vừa đi đâu vậy?”

Đoạn Linh đứng đối diện nàng, rửa tay trong chậu nước. Nước theo kẽ ngón tay rơi xuống, tạo thành những gợn sóng trên mặt nước, phản chiếu hình ảnh hơi méo mó của hắn: “Đi ra ngoài gặp Lệnh Uẩn.”

Lâm Thính đứng dậy: “Lệnh Uẩn vừa đến sao? Sao chàng không gọi ta dậy?”

Hắn thong thả lau tay: “Ta thấy nàng vẫn chưa ngủ đủ, nên không đánh thức nàng, muốn cho nàng ngủ thêm một chút. Lệnh Uẩn tìm nàng không có việc gì gấp, chỉ là muốn biết vì sao hai ngày nay nàng không đến thăm muội ấy thôi, ngày khác gặp cũng không sao.”

Lâm Thính nghẹn lời, biết vậy thì đã không ngủ. Có lẽ nàng đã có thể gặp Đoạn Hinh Ninh.

Đáng tiếc.

Tính ra, nàng đã có hai ngày hai đêm không ra ngoài, cũng chưa gặp ai. Lâm Thính chuyển chủ đề: “Ngày mai chàng có đến nha môn không?”

Vì khó ly cổ, Lâm Thính không thể cách hắn quá trăm bước. Đoạn Linh đi nha môn, nàng nhất định phải đi theo. Chỉ cần ra ngoài là có thể gặp người, gặp người thì có cơ hội mua hợp hoan dược.

Đoạn Linh xếp khăn lau tay, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nàng muốn đến nha môn à?”

Lâm Thính nhanh chóng rửa mặt, tay còn chưa lau khô đã nắm lấy tay Đoạn Linh, giả vờ vì hắn mà suy nghĩ, cười nói: “Chàng không thể cứ ở trong nhà xử lý công việc mãi được. Ta đã nghỉ ngơi tốt rồi, ngày mai có thể cùng chàng đến nha môn.”

Đoạn Linh khẽ động bàn tay bị Lâm Thính nắm, nhưng không rút ra. Nước từ lòng bàn tay nàng làm tay hắn ướt và lạnh: “Trước khi rời khỏi An Thành, ta sẽ không đến nha môn nữa.”

Nụ cười trên mặt nàng cứng lại, biểu cảm thất bại: “Vì sao? Có phải vì mấy hôm trước ta đã nói muốn ở nhà ngủ, không muốn đến nha môn cùng chàng không? Ta chỉ là không muốn đi vào ngày hôm đó thôi, không phải là sau này cũng không muốn đi.”

Không đến nha môn, nàng làm sao có thể đường hoàng ra ngoài gặp người chứ? Lâm Thính phát điên.

Đoạn Linh dường như không phát hiện ra sự khác thường của nàng: “Không phải vì nàng. Là ta tự nhiên thấy ở nhà xử lý công việc cũng rất tốt. Nàng thấy thế nào?”

Lâm Thính dùng lại lý do cũ: “Công văn chuyển đi chuyển lại rất phiền phức.”

Hắn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn nàng: “Ta đã dặn bọn họ sau này không cần đưa công văn đến nha môn, cứ đưa thẳng đến đây.”

Nàng cạn lời. Công văn vốn dĩ phải được đưa đến nha môn để ghi chép vào danh sách, rồi mới phân phát cho quan lại xử lý. Đoạn Linh thì hay rồi, lợi dụng chức quyền Cẩm Y Vệ, trực tiếp lấy công văn về đây.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 381


Một lát sau, Lâm Thính không kìm nén được nữa: “Ta muốn ra ngoài đi dạo một chút.”

Đoạn Linh lấy trà ra pha. Nước nóng bốc hơi nghi ngút, hắn bình tĩnh hỏi: “Khi nào?”

Nàng thăm dò: “Ngày mai.”

Hắn đổ nước nóng trong ấm trà ra ngoài, hơi nước càng bốc lên nhiều hơn: “An Thành mấy ngày nay không yên ổn, tốt nhất không nên ra ngoài, tránh gặp nguy hiểm. Hay là để qua vài ngày nữa hẵng đi?”

Lời đã nói đến nước này, Lâm Thính còn có thể nói gì nữa? Nàng ngồi bên cạnh nhìn Đoạn Linh pha trà: “Vài ngày nữa là mấy ngày?”

Tay hắn đang xách ấm trà khẽ khựng lại: “Nàng lại muốn ra ngoài đến vậy sao?”

Miệng Lâm Thính không chịu yên, cầm một quả táo cắn mấy miếng, vừa ăn vừa nói: “Ta đã ở trong phòng hai ngày hai đêm rồi, đương nhiên là muốn ra ngoài. Chàng mau nói xem vài ngày nữa là mấy ngày.”

Đoạn Linh pha xong ấm trà, đổ nước sôi vào. Một lát sau, hương trà lan tỏa khắp phòng, hòa cùng hương trầm của hắn: “Chưa xác định được. Khi nào đến ngày đó, ta sẽ nói cho nàng biết.”

Lâm Thính suy nghĩ, ngày đó hắn nói chẳng lẽ không phải là ngày rời khỏi An Thành chứ. Nếu đúng là ngày đó, nàng có khi đã trở thành một cái xác rồi. Lâm Thính cảm thấy bất an, muốn sờ vào chiếc mặt dây chuyền Thần Tài bên người, nhưng tay đưa lên lại sờ phải khoảng không.

Nàng hoảng hốt, ngay cả quả táo cũng không gặm nữa: “Mặt dây chuyền Thần Tài của ta đâu rồi?” Đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Đoạn Linh bình tĩnh nhắc nhở: “Tối qua nàng đã cho ta đeo, nàng quên rồi à?”

Lâm Thính nhớ ra rồi, đúng là có chuyện đó. Lúc đó nàng mệt mỏi nằm dài, chỉ muốn Đoạn Linh kết thúc sớm. Vì vậy, hắn nói gì nàng cũng qua loa như đồng ý, kể cả việc hắn hỏi mượn mặt dây chuyền Thần Tài. Nhưng chút ý thức còn sót lại đã khiến nàng chỉ đồng ý cho hắn đeo một đêm.

Dù sao thì nó là vàng thật, lại còn là Thần Tài, không thể tùy tiện cho người khác được. Nàng còn rất ít khi để người khác chạm vào, cho Đoạn Linh mượn đã là ngoại lệ.

Nói đi thì cũng lạ, Đoạn Linh không thiếu tiền, cũng không tin thần thánh, hắn đeo nó để làm gì? Để trưng diện chiếc mặt dây chuyền Thần Tài bằng vàng mà nàng đã đặt làm sao? Hơn nữa, hắn chỉ đeo một đêm thôi mà? Sao giờ vẫn chưa trả lại nàng?

Nhưng Đoạn Linh cũng không đến mức tham lam miếng vàng nhỏ của nàng. Lâm Thính yên tâm hơn.

Trà pha xong. Đoạn Linh rót cho nàng một chén.

Lâm Thính vừa nhận lấy chén trà, vừa liếc nhìn cổ Đoạn Linh, nhưng không thấy chiếc mặt dây chuyền Thần Tài ẩn trong áo, chỉ thấy một sợi chỉ đỏ mờ ảo. Sợi chỉ đỏ áp sát vào da hắn, đi theo cổ áo rồi biến mất.

Nàng dời mắt đi, để ngăn mình lại nghĩ đến những chuyện không phù hợp với trẻ con. Lâm Thính đợi một lúc lâu, thấy hắn không có ý định trả đồ, không nhịn được nói: “Chàng có quên gì không?”

Đoạn Linh cũng tự rót cho mình một chén trà, cầm lên lắc vài cái, nhìn nước trà dập dềnh bên trong, tỏ vẻ hoang mang: “Ta quên gì sao?”

Lâm Thính không chút ngại ngùng: “Chàng vẫn chưa trả mặt dây chuyền Thần Tài cho ta.”

Hắn giơ tay tháo chiếc mặt dây chuyền Thần Tài ở cổ ra, đặt vào lòng bàn tay nàng: “Xin lỗi, ta quên mất nàng chỉ đồng ý cho ta mượn đeo một đêm.”

Không biết có phải là ảo giác của Lâm Thính hay không, nàng cảm thấy khi nói đến chữ “một đêm”, âm cuối của Đoạn Linh hơi nhướng lên, như thể mang theo nụ cười, lại như chứa đựng một cảm xúc khó tả.

Đoạn Linh không uống một ngụm trà nào đã đặt xuống: “Ta đi chuẩn bị nước tắm cho nàng.”

“... Được.”

Tắm xong, Lâm Thính buồn chán ngồi trước cửa sổ, nhìn phong cảnh trong sân qua tấm rèm hạt châu. Nàng vẫn không đề cập đến chuyện hắn giam nàng trong phòng. Sau đó, nàng lại quay về giường đọc thoại bản, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Vì ban ngày đã ngủ gần cả ngày nên buổi tối Lâm Thính không buồn ngủ, tinh thần phấn chấn.

Đoạn Linh lại có vẻ rất mệt mỏi. Hắn lau khô mái tóc dài đã gội rồi nằm xuống bên cạnh nàng ngủ, không tắt đèn, để ánh sáng cho nàng đọc thoại bản.

Lâm Thính xem xong một quyển thoại bản, định đứng dậy uống nước thì nhìn thấy chiếc chìa khóa cửa Đoạn Linh đặt cạnh gối.

Đối với người thân mang khó ly cổ, khoảng cách trăm bước là khoảng cách đường thẳng, vậy nếu ... nàng lén lút rời khỏi phòng, ra khỏi sân này để tìm người, chỉ cần không đi quá xa, kiểm soát được phạm vi, cổ sẽ không phát tác.

Lâm Thính đưa tay lấy chìa khóa. Vừa chạm vào chìa khóa, một bàn tay đã nắm lấy nàng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 382


Ánh nến trong phòng rọi sáng giường. Bóng dáng Lâm Thính và Đoạn Linh một cao một thấp, nàng ngồi, hắn nằm. Hắn nắm lấy tay nàng, bóng dáng đan xen vào nhau, ánh mắt họ cũng đan xen.

Đối diện nhau một lúc, ánh mắt Lâm Thính dần dần chuyển xuống cổ tay mình.

Chiếc chìa khóa lạnh lẽo, nhưng bàn tay Đoạn Linh nắm lấy nó lại ấm áp. Hơi ấm lan dọc theo cổ tay nàng, truyền đến toàn bộ vùng da xung quanh.

Lâm Thính không đẩy Đoạn Linh ra, mà dùng tay kia cầm lấy chìa khóa, đặt xuống cái bàn nhỏ ngoài giường, rồi quay đầu lại, tiếp tục nhìn thẳng vào hắn: “Chàng đặt chìa khóa cạnh gối, khi ngủ dễ bị nó cấn. Đặt ra ngoài thì tốt hơn.”

Nàng không lừa Đoạn Linh. Vừa rồi nàng đưa tay ra lấy chìa khóa thật sự là vì lý do này.

Lâm Thính đã nghĩ đến việc lén lấy chìa khóa mở cửa ra ngoài tìm người, nhưng thuốc mê của nàng không có tác dụng với Đoạn Linh, làm sao để xác nhận hắn đã ngủ thật hay giả? Dù là ngủ thật, hắn cũng có thể tỉnh lại.

Nếu lẻn ra ngoài mà bị bắt, Đoạn Linh sẽ càng nghi ngờ, có lẽ sẽ càng tin tưởng nàng tìm mọi cách ra ngoài để tìm người khác, vẫn còn tà tâm muốn “ngoại tình”, rồi sẽ giám sát nàng càng chặt chẽ hơn.

Hiện tại, điều Lâm Thính cần làm là lấy được sự tin tưởng của Đoạn Linh, để hắn tự nguyện cho nàng ra ngoài. Đương nhiên, sự tự nguyện này không phải là tùy ý nàng đi đâu cũng được, mà chỉ cần giống như vài ngày trước, hắn đưa nàng đến nha môn làm việc, hoặc cùng nàng ra ngoài dạo phố.

Lâm Thính chưa bao giờ nghĩ đến việc gây ồn ào để ra ngoài, vì làm như vậy không thể giải quyết vấn đề từ gốc rễ, chỉ là trị phần ngọn.

Quan trọng nhất là, nếu Đoạn Linh không tự nguyện cho nàng ra ngoài, nàng không thể nào lén lút ra ngoài dưới mí mắt của một người có võ công cao cường như hắn.

Trên người bọn họ còn có khó ly cổ.

Lâm Thính cách xa Đoạn Linh một chút, hắn sẽ đau đớn. Nếu Đoạn Linh phát hiện nàng biến mất, chắc chắn hắn sẽ điều tra xem nàng đã đi đâu, làm những gì. Cứ thế, chuyện mua thuốc sẽ không giấu được, nói gì đến việc hoàn thành nhiệm vụ?

Nhưng “hành động lén lút” lại là điều kiện tiên quyết để hoàn thành nhiệm vụ. Nếu Lâm Thính lỡ miệng ám chỉ với Đoạn Linh rằng nàng có nỗi khổ tâm, rằng nàng phải làm một việc gì đó nếu không sẽ chết, thì cũng đồng nghĩa với việc nàng đã phá vỡ điều kiện “giấu diếm”, và sẽ không bao giờ hoàn thành được nhiệm vụ.

Nàng thậm chí còn không được phép ám chỉ hắn.

Thực ra, Lâm Thính chẳng hề ghét hay sợ hãi cách Đoạn Linh đối xử với mình. Chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ, nàng nhất định phải ra ngoài.

Vậy nên, hắn phải tự nguyện để nàng đi.

Thấy Đoạn Linh im lặng, Lâm Thính cúi người nhìn hắn, mái tóc dài buông xuống khẽ chạm vào mặt hắn. Nàng cong mắt cười, hỏi: “Là ta đánh thức chàng sao?”

Đoạn Linh chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng, rồi từ từ buông lỏng tay nàng ra. Hắn nói khẽ: “Không phải nàng đánh thức ta, là ta vẫn chưa ngủ.”

Lâm Thính đứng dậy, đi ra phía mép giường: “Vậy chàng ngủ đi, ta đi tắt đèn.”

Hắn khẽ “Ừm” một tiếng.

Đèn dầu tắt, căn phòng chìm vào bóng tối. Lâm Thính trở lại giường. Nàng không buồn ngủ, nhưng nằm nhắm mắt lại để suy nghĩ vẫn được.

Lâm Thính trằn trọc một khắc, cuối cùng cũng thiếp đi. Nhưng giấc ngủ đêm nay rất nông, đến gần sáng nàng tỉnh giấc. Tỉnh rồi, Lâm Thính thấy Đoạn Linh vẫn chưa ngủ, hắn đang ngồi quay lưng về phía nàng.

Nàng không nhịn được cũng ngồi dậy, khẽ kéo vạt áo của hắn: “Sao chàng không ngủ?”

Nghe tiếng Lâm Thính, Đoạn Linh xoay người lại nhìn nàng. Lâm Thính cũng nhìn hắn. Mái tóc dài của hắn buông trên vai, gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ, làn da trắng ngần, đôi môi hồng tựa như cánh hoa. Hắn đẹp hơn cả những mỹ nhân trang điểm lộng lẫy, giống hệt một con rối hoàn hảo không tì vết.

Nàng vô thức nắm chặt vạt áo của hắn.

Đoạn Linh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười trông rất vô hại. Hắn giữ vẻ mặt bình thản và nói: “Không ngủ được nên ngồi một lát, nàng cứ ngủ đi, đừng bận tâm đến ta.”

Lâm Thính cũng không ngủ được, nàng đề nghị: “Hay ta đi nấu cho chàng một chút canh an thần nhé?” Trong sân có một gian bếp nhỏ, lần trước nàng sai người làm đồ ăn khuya đã phát hiện ở đó có không ít nguyên liệu.

“Canh an thần?”

Nàng lấy áo khoác ngoài đã gấp gọn đắp lên người, thắt lại cạp váy, rồi từ dưới gối rút ra một dải lụa đỏ, tùy tiện buộc túm mái tóc thành đuôi ngựa cao rồi chuẩn bị xuống giường.

“Đúng vậy, ta biết nấu canh an thần.”

Trừ những trường hợp đặc biệt, Lâm Thính luôn ngủ rất ngon, hiếm khi cần uống canh an thần. Tuy nhiên nàng vẫn biết cách nấu, bởi vì mẫu thân Lý thị của nàng thỉnh thoảng mất ngủ, nàng từng học để tự tay làm cho bà.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 383


Lâm Thính xuống giường rồi vẫn đứng yên, mặc dù chìa khóa cửa phòng nằm ngay bên cạnh, nàng cũng không hề lấy để mở khóa, mà cố tình đợi Đoạn Linh.

Đoạn Linh liếc nhìn nàng, cuối cùng cũng xuống giường, lấy chìa khóa mở cửa.

Đám người hầu đều đã bị đưa đi, lại thêm việc hai người thường xuyên ở trong phòng nên không ai thắp đèn trong sân. Đêm khuya, ánh trăng mờ nhạt, xung quanh tối đen như mực.

Lâm Thính xách theo một chiếc lồng đèn cùng Đoạn Linh đi ra khỏi phòng, chậm rãi bước qua con đường lát đá xanh tối om, đi thẳng đến gian bếp nhỏ.

Việc đầu tiên nàng làm khi vào bếp là đặt lồng đèn xuống và thắp sáng đèn dầu ở đó.

Khi đèn dầu sáng, Lâm Thính vén tay áo lên đi tìm nguyên liệu nấu canh an thần, rồi tỉ mỉ rửa sạch.

“Chàng nhóm lửa giúp ta.”

Đoạn Linh đi đến bên bếp lò nhóm lửa.

Khi ngọn lửa bùng lên, hắn dập tắt que diêm trong tay, nghiêng đầu nhìn Lâm Thính.

Nàng đứng trước vũng nước nhỏ, bộ váy áo màu vàng cam ngang eo bay phấp phới trong gió đêm. Mái tóc đuôi ngựa cao buông xuống ngang hông, dải lụa đỏ thêu họa tiết khẽ kẹp trong tóc, một vài sợi tóc con rủ xuống bên má, sống mũi cao thanh tú, đôi môi ửng đỏ.

Nàng kéo tay áo đến khuỷu tay, nước trong chậu văng lên, chỉ làm ướt cổ tay. Đoạn Linh nhìn một lúc, rồi dời ánh mắt đi.

Lâm Thính nhanh tay lẹ chân, rất nhanh đã nấu xong canh an thần, múc cho hắn một chén.

“Chàng nếm thử xem.”

Đoạn Linh nhận lấy và uống cạn: “Trước đây nàng đã từng nấu canh an thần cho ai rồi sao?”

Lâm Thính kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh Đoạn Linh, cũng uống một chén canh: “Ta từng nấu cho nương của ta.”

Hắn không hỏi thêm nữa.

Lâm Thính không rõ canh an thần có tác dụng với Đoạn Linh hay không, nhưng nàng biết rõ nó cực kỳ hiệu quả với mình. Sau khi trở về từ bếp nhỏ, nàng nằm xuống chưa được bao lâu thì đã ngủ say, dường như sấm sét cũng không thể đánh thức.

Đoạn Linh vẫn còn thức. Hắn không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhẹ nhàng ôm Lâm Thính vào lòng. Hắn gỡ dải lụa buộc tóc của nàng ra, đầu ngón tay v**t v* mái tóc dài mềm mại, rồi quấn lấy dải lụa, hồi lâu không buông tay.

Dải lụa đã hơi nhăn lại.

Đoạn Linh bỗng dưng nhận ra, hắn không phải không muốn Lâm Thính tìm người khác, mà là hắn sợ nàng tìm người khác.

Sợ…

Đoạn Linh biết cảm giác “sợ hãi” này, hắn đã thấy rất nhiều khi thẩm vấn phạm nhân ở Chiếu Ngục. Họ sợ không chịu nổi hình phạt, chết trong ngục, hoặc sợ làm liên lụy đến người nhà.

Hắn biết là một chuyện, nhìn thấy là một chuyện, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tự mình cảm nhận được. Cảm giác như trái tim mình bị ai đó nắm lấy, mọi hành động đều bị cảm xúc này chi phối, mất đi kiểm soát, đường đi phía trước mờ mịt, hoàn toàn không tìm thấy phương hướng.

Mưa nhỏ tí tách không ngừng gõ lên mái ngói lưu ly. Lâm Thính nghe tiếng mưa rơi, ngồi xếp bằng trên sập La Hán, cùng Đoạn Linh chơi cờ.

Thoáng chốc đã qua ba ngày, nàng vẫn không thể bước nửa bước ra khỏi sân, ngay cả số lần rời phòng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, càng không nói đến việc gặp người khác.

Trong những ngày này, Đoạn Hinh Ninh cũng từng đến tìm nàng một lần, nhưng hai người vẫn không thể gặp mặt.

Lâm Thính nhặt một quân cờ đen, tựa như vô tình nói: “Mấy ngày nay ta ngủ rất ngon, ngay cả sấm sét cũng không làm ta tỉnh giấc, chàng cho những người hầu ban đầu ở trong sân trở về đi.”

Đoạn Linh thì cầm một quân cờ trắng, mắt nhìn thẳng vào bàn cờ, không trực tiếp trả lời: “Mấy ngày nay, nàng có cảm thấy bất tiện không?”

“Thật sự không có.”

Mấy ngày qua là Đoạn Linh “phục vụ” nàng. Nếu Lâm Thính trả lời là có, chẳng phải là chê hắn “phục vụ” không tốt sao?

Nói thật, Đoạn Linh “phục vụ” rất chu đáo. Hắn chuẩn bị ba bữa cơm mỗi ngày, nước tắm, còn giặt cả quần áo. Nàng chỉ cần đưa tay là có áo, há miệng là có cơm. Bị giam lỏng mấy ngày, nàng không những không gầy đi mà còn mập lên.

Đoạn Linh dịu dàng nói: “Nếu nàng không thấy bất tiện, thì việc họ có ở đây hầu hạ hay không cũng chẳng quan trọng. Vừa hay Lệnh Uẩn dưỡng thai cần người chăm sóc, Chỉ Lan một mình không lo xuể, để họ ở lại sân nàng ấy là tốt nhất.”

Lâm Thính đặt quân cờ đen vào giữa bàn cờ: “Ta cũng đâu muốn họ quay về hết, chỉ vài người là được rồi, như vậy chàng không cần ngày nào cũng giặt quần áo cho ta, có thể an tâm lo chuyện công vụ.”

Ngay sau đó, Đoạn Linh đặt quân cờ trắng đi theo, bao vây quân cờ đen của nàng, rồi ăn gọn.

Nàng lại thua rồi.

Đoạn Linh không để tâm, khẽ cười: “Không sao, giặt vài bộ quần áo thôi mà.” Hắn nhặt quân cờ về, “Nàng muốn chơi ván nữa không?”

Lâm Thính đẩy hòm cờ ra, lấy mứt ăn: “Không chơi nữa đâu, ta đã thua mấy ván liền rồi.”

Nàng chơi cờ với Đào Chu, Đào Chu thua. Nàng chơi cờ với Đoạn Linh, nàng lại thua. Lâm Thính đã hiểu vì sao Đào Chu không thích chơi cờ với nàng rồi, cứ thua mãi thì làm gì còn hứng thú.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa tí tách vẫn không ngừng. Đoạn Linh hơi cúi mặt, đưa tay thu dọn bàn cờ và quân cờ: “Vậy thì không chơi nữa.”

Nàng đưa một miếng mứt đến bên miệng hắn.

Đoạn Linh ăn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 384


Đúng lúc này, Lâm Thính mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng không chắc chắn lắm vì bên ngoài còn có tiếng mưa.

“Hình như có người đến.”

Đoạn Linh đã nghe thấy tiếng gõ cửa từ lâu, nhưng thấy nàng không nghe được nên không để ý. Hắn đứng dậy đi ra ngoài: “Ta đi xem thử.”

Lâm Thính vội vàng ăn nốt miếng mứt trên tay, rồi nói: “Ta đi cùng chàng.”

Đoạn Linh từ chối: “Không cần.”

Nàng nắm chặt tay hắn không buông, ánh mắt sáng rực nhìn hắn: “Ta nhớ cửa sân cũng bị khóa rồi, chàng che dù rồi mở khóa sẽ bất tiện, dễ bị mưa làm ướt. Ta sẽ che dù cho chàng, thế nào?”

Đoạn Linh nghe xong, nhìn chằm chằm nàng.

Lâm Thính rõ ràng biết hắn đã cho người hầu đi hết, không cho nàng ra ngoài gặp bất kỳ ai, tiếp xúc với bất kỳ ai, là muốn giam lỏng nàng. Nhưng nàng vẫn tỏ ra như không có chuyện gì.

Thực ra ban đầu Đoạn Linh từng nghĩ Lâm Thính bị nhốt sẽ phản ứng thế nào, tức giận, chán ghét… Hắn chưa từng nghĩ nàng sẽ đối đãi với hắn như thuở ban đầu.

Rốt cuộc là nàng vẫn đang diễn kịch để lừa hắn lơi lỏng cảnh giác, hay là thật sự có tình cảm với hắn?

Cuối cùng, Đoạn Linh cũng đồng ý.

Lâm Thính mừng ra mặt, lập tức đi lấy dù, bước chân nhẹ nhàng đi theo hắn ra ngoài mở cửa.

Cửa sân vừa mở, người họ nhìn thấy đầu tiên là Hạ Tử Mặc. Hắn cầm một chiếc dù giấy màu xanh nhạt đứng bên ngoài, ăn mặc chỉnh tề, tay gõ cửa vẫn còn giơ cao.

Lâm Thính vốn tưởng Đoạn Hinh Ninh lại đến, thấy là Hạ Tử Mặc thì vội thu lại nụ cười.

Nàng vừa thu lại nụ cười, đã thấy Đoạn Hinh Ninh đỡ eo từ phía sau Hạ Tử Mặc bước ra, và Chỉ Lan đứng bên cạnh che dù cho nàng ấy.

“Nhị ca, Nhạc Duẫn.” Đoạn Hinh Ninh đã lâu không gặp Lâm Thính, suýt nữa mừng đến bật khóc. Nàng sợ rằng mình đã vô tình nói sai điều gì làm Lâm Thính giận nên mấy ngày nay mới kiếm cớ không chịu ra ngoài gặp nàng.

Lâm Thính tiến lên một bước, nhưng rồi chợt nhớ ra nàng đang cùng che dù với Đoạn Linh, mưa sẽ làm ướt hắn, nên lại lùi về sau.

“Lệnh Uẩn.”

Đoạn Hinh Ninh tiến vài bước: “Nhạc Duẫn, ta còn tưởng rằng ngươi không muốn gặp lại ta nữa.”

Lâm Thính dở khóc dở cười: “Ngươi bớt nghĩ linh tinh đi, ta sao có thể không muốn gặp lại ngươi.” Cho dù nàng có hơi bực mình với sự yếu đuối của Đoạn Hinh Ninh, nhưng vẫn chưa đến mức tuyệt giao.

Nếu Lâm Thính thật sự muốn tuyệt giao với Đoạn Hinh Ninh, trước đây nàng đã không thường xuyên đến thăm, lo lắng khi nàng ấy tâm trạng không tốt, cũng sẽ không mua những loại ô mai chua mà thai phụ thích ăn và cả thuốc dưỡng thai cho nàng ấy.

Nhắc đến chuyện này, Đoạn Hinh Ninh liếc nhìn Đoạn Linh, lo lắng nói: “Mấy ngày nay ta đến tìm ngươi, nhị ca lúc thì nói ngươi nghỉ ngơi, lúc lại nói ngươi bận việc, không thể ra ngoài gặp ta, bảo ta cứ an tâm dưỡng thai, chờ một thời gian nữa hãy đến.”

Lâm Thính: “…”

Nàng không thể nói với họ rằng mình bị nhốt trong sân, muốn ra cũng không được. “Nhị ca của ngươi không lừa ngươi đâu, ta cũng không cố ý kiếm cớ không gặp ngươi, mấy ngày nay quả thật có việc cần làm.”

Tuy nhiên, “có việc cần làm” là một lý do có phần gượng ép. Ở kinh thành thì Đoạn Hinh Ninh còn biết tiệm vải của nàng, có thể nói là bận chuyện làm ăn. Nhưng ở An Thành thì không được. Lâm Thính đâu phải Đoạn Linh, hắn đến An Thành là để đi công vụ.

Mặc dù vậy, Đoạn Hinh Ninh vẫn không hề nghi ngờ, nàng ấy rất tin tưởng Lâm Thính: “Là ta đa tâm rồi.”

Hạ Tử Mặc lại nghe ra một chút manh mối, nhưng vẫn chưa nói ra. Chờ các nàng nói xong, hắn mới lên tiếng: “Đoạn nhị công tử, Lâm thất cô nương.”

Đoạn Hinh Ninh lúc này mới nhớ ra mục đích của họ: “Nhạc Duẫn, Tử Mặc có việc tìm ngươi.”

Lâm Thính không quên Đoạn Linh đang nghi ngờ nàng muốn gài bẫy Kim An Tại hoặc Hạ Tử Mặc vào mối quan hệ với mình, nên thái độ trở nên xa cách: “Hạ thế tử tìm ta có chuyện gì?”

Đoạn Linh vẫn im lặng nghe họ nói chuyện, vẻ mặt tự nhiên. Hắn cầm lấy chiếc dù từ tay nàng.

Không hiểu vì sao, Hạ Tử Mặc cảm thấy hơi rợn người: “Kim công tử nhờ ta đến hỏi ngươi, năm ngày nữa có rảnh gặp mặt không. Giờ và địa điểm gặp mặt không đổi, giờ Tuất khắc ba tại trà lâu Trường Tuế.”

Lâm Thính rất muốn đồng ý ngay, nhưng thực tế không cho phép. Nàng đưa ra một câu trả lời mập mờ: “Ngươi cho ta suy nghĩ đã.”

Hạ Tử Mặc vốn tưởng Lâm Thính sẽ đồng ý ngay như lần trước, ai ngờ nàng còn phải suy nghĩ: “Lâm thất cô nương cần suy nghĩ trong bao lâu?” Kim An Tại vẫn đang đợi hắn mang tin tức về.

Nàng không trả lời hắn, mà nhìn về phía Đoạn Linh.

Đoạn Linh không nhìn họ, chỉ nhìn cơn mưa ngoài chiếc dù. Nước mưa rơi thành từng màn, làm mờ ảo tầm mắt người, khó có thể nhìn thấy nơi xa.

Lâm Thính suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Hay là thế này, Hạ thế tử cứ về trước đi, ta nghĩ kỹ rồi sẽ sai người báo cho ngươi.”

Hạ Tử Mặc chần chừ một lát: “Được rồi.”

Đoạn Hinh Ninh không hiểu gì cả. Trước đó Hạ Tử Mặc chỉ nói có việc tìm Lâm Thính chứ không nói là chuyện gì, nên nàng không biết “Kim công tử” mà họ nhắc đến là ai: “Kim công tử mà các ngươi nói là ai vậy?”

Hạ Tử Mặc không biết trả lời thế nào.

Lâm Thính né tránh một cách khéo léo: “Là một bằng hữu giang hồ của ta, ngươi không quen đâu. Sau này có cơ hội, ta sẽ giới thiệu hai ngươi làm quen.” Chờ Kim An Tại báo thù thành công, và vẫn còn sống, nàng sẽ giới thiệu họ.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 385


Đoạn Hinh Ninh vui vẻ đồng ý.

Lâm Thính đưa tay nhéo nhẹ vào má phúng phính của Đoạn Hinh Ninh: “Mấy ngày nay thân thể ngươi thế nào?” Đoạn Linh tuy đã nói qua tình trạng của Đoạn Hinh Ninh với nàng, nhưng nàng vẫn muốn hỏi thăm tận mặt cho an tâm.

“Cũng ổn.” Mấy ngày nay Hạ Tử Mặc đã tìm cho Đoạn Hinh Ninh rất nhiều món ăn được cho là có thể giảm bớt chứng ốm nghén, nên nàng ăn uống cũng khá hơn.

Lâm Thính mỉm cười: “Vậy thì tốt rồi.”

Đoạn Hinh Ninh nhìn khắp sân: “Nhạc Duẫn, ta có thể vào sân ngồi chơi một lát không?” Mấy ngày không gặp, nàng có cả một bụng lời muốn tâm sự với Lâm Thính. Hôm nay đã đến rồi, vào trong trò chuyện một chút, đợi tạnh mưa rồi về cũng chưa muộn.

“Nàng ấy cần ngủ trưa.” Đoạn Linh khẽ xoay cổ tay, những hạt mưa trên mặt dù lăn xuống.

Đoạn Hinh Ninh ngạc nhiên, nhìn họ với vẻ bán tín bán nghi: “Nhạc Duẫn có thói quen ngủ trưa từ khi nào vậy, sao muội không hề hay biết?”

Lâm Thính thầm nghĩ ta cũng chẳng biết ta có thói quen này từ lúc nào, nhưng ngoài miệng lại đáp: “Từ khi tới An Thành, ta mới có thói quen ngủ trưa. Nghỉ ngơi một khắc giữa trưa rất tốt cho sức khỏe.”

Đoạn Hinh Ninh đành thất vọng rời đi.

Nàng đi rồi, Hạ Tử Mặc cũng không còn lý do để ở lại, lập tức bước theo Đoạn Hinh Ninh.

Họ vừa đi không lâu, Lâm Thính trở lại phòng, năm lần bảy lượt muốn nói với Đoạn Linh chuyện năm ngày sau phải đi gặp Kim công tử, nhưng lại không biết mở lời thế nào.

Hắn dường như có thể nhìn thấu tâm tư nàng, chủ động hỏi: “Nàng muốn đi gặp Kim công tử sao?”

Đoạn Linh cầm một đôi giày thêu mới đến, nửa quỳ trước mặt Lâm Thính, nhẹ nhàng cởi đôi giày ướt mưa của nàng, rồi rút đôi tất trắng ẩm ướt, để lộ ra đôi bàn chân trần.

Đôi chân Lâm Thính đặt gọn trong bàn tay Đoạn Linh. Bàn tay hắn cầm bút và nắm Tú Xuân đao quanh năm, nay lại nâng niu đôi chân nàng. Nàng cúi đầu nhìn xuống: “Chàng có muốn ta đi không?”

“Ta không muốn nàng đi.”

Đoạn Linh vừa nói, vừa đi tất sạch sẽ vào chân Lâm Thính, buộc chặt hai dải dây, lặp lại: “Ta không muốn nàng đi gặp hắn.”

Bàn chân bị hắn chạm vào bỗng nóng ran, Lâm Thính hỏi: “Nếu ta nhất định phải đi thì sao?”

Đoạn Linh xỏ giày thêu vào chân nàng, ngước mắt lên cười, như không hề bận tâm, hắn khẽ khàng nói: “Vậy thì nàng cứ đi thôi, hà cớ gì phải hỏi ta.”

Lâm Thính cúi người tiến lại gần, quan sát thần sắc hắn: “Chàng sẽ không ngăn cản ta sao?”

Hắn đáp: “Sẽ không.”

Nàng liếc nhìn cánh cửa phòng, Đoạn Linh vẫn khóa chặt, chiếc xích khóa vẫn lạnh lẽo ánh lên. “Thôi không nói chuyện này nữa, ta đói rồi.”

Đoạn Linh dịu dàng buông chân Lâm Thính, đứng dậy: “Nàng muốn ăn gì?”

Lâm Thính trèo lên sập La Hán, úp mặt lên mu bàn tay, khẽ nói: “Gì cũng được.” Nàng vốn không kén ăn, có thịt là được.

Đoạn Linh đi chuẩn bị đồ ăn cho nàng.

Lâm Thính như đã quen, lại nhìn chằm chằm cánh cửa bị hắn khóa trái từ bên ngoài, thẫn thờ. Năm ngày nữa, nàng nhất định phải đến lầu trà Trường Tuế gặp Kim An Tại, tiện thể hạ Hợp Hoan dược cho Hạ Tử Mặc. Thế nên trong năm ngày này, nàng phải tìm cách ra ngoài mua thuốc.

Đến đêm, trước khi đi ngủ, Lâm Thính hỏi: “An Thành gần đây vẫn còn bất ổn sao?”

Đoạn Linh nghiêng người sang một bên, mái tóc dài của hắn và nàng đan vào nhau trên gối mềm, khó phân biệt. Hắn nhón một lọn tóc lên: “Nàng muốn nói gì?”

Nàng nhích lại gần, đi thẳng vào vấn đề: “Ngày mai ta muốn ra ngoài.”

Đoạn Linh im lặng.

Lâm Thính giang hai tay ôm lấy Đoạn Linh, lấy hắn để sưởi ấm: “Chúng ta có cổ Trùng trên người, ta chắc chắn sẽ không rời chàng quá trăm bước.”

Không biết qua bao lâu, Đoạn Linh mới đồng ý: “Được, ngày mai chúng ta cùng ra ngoài.”

Nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay hắn.

Đoạn Linh khẽ buông Lâm Thính ra, rời khỏi giường, từ từ mở cửa phòng. Hắn chân trần bước ra ngoài sân, ngắm vầng trăng bị mây đen che khuất một nửa.

Những mảnh đá vụn sắc nhọn trong sân cắt vào chân hắn, máu tươi từ từ thấm đỏ mặt đá.

Hôm sau, trời vừa hửng sáng, Lâm Thính đã dậy, hiếm khi không nán lại trên giường. Chủ yếu là vì nàng sợ hôm nay lại ngủ quên, không thể ra ngoài mua Hợp Hoan dược.

Nàng vừa tỉnh dậy, Đoạn Linh đã đẩy cửa bước vào. Ánh nắng ban mai nhạt nhòa lọt qua khe cửa, in một vệt dài trên sàn.

Lâm Thính nhìn sang.

Hắn vấn tóc bằng trâm ngọc, áo choàng màu đỏ rực rỡ. Hai bàn tay buông thõng bên người, đốt ngón tay rõ ràng, làn da trắng đến kỳ lạ. Bước đi của hắn nhẹ nhàng, thong thả, chiếc túi thơm treo bên hông cũng đung đưa với một biên độ rất nhỏ, trông chẳng khác gì ngày thường.

Nàng nhìn Đoạn Linh đang tiến lại gần, vô thức chậm lại động tác mặc quần áo. Bởi vì hắn ra vào mà không hề khóa cửa, như thể đã trở lại bình thường.

Đang nhìn, Lâm Thính khẽ buông tay, chiếc váy vẫn chưa thắt dây cạp trượt xuống.

Đoạn Linh đỡ lấy váy, đưa tay vòng qua eo nàng, thắt chặt dây cạp, rồi treo chiếc túi thơm lên. “Dùng xong bữa sáng, chúng ta sẽ ra ngoài.”

Lâm Thính giơ tay lên, để Đoạn Linh tiện thắt dây cạp váy và treo túi thơm cho mình: “Được. À, đúng rồi, đêm qua chàng ngủ thế nào?” Mấy tối nay nàng đều nấu canh an thần cho hắn, ít nhiều cũng phải có chút hiệu quả chứ.

“Rất ngon giấc.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 386


Nàng liếc nhìn ra ngoài trời nắng đẹp: “Vậy thì tốt rồi. Sau này có thời gian rảnh ta sẽ thường xuyên nấu cho chàng.”

Chất lượng giấc ngủ của Lâm Thính vốn đã rất tốt, nhưng mấy đêm nay uống canh an thần, nàng phát hiện giấc ngủ của mình càng sâu hơn. Sau này thường xuyên nấu canh an thần để uống, không chỉ vì Đoạn Linh mà còn vì chính bản thân nàng.

Dùng xong bữa sáng, họ lên xe ngựa ở cổng lớn đi thẳng đến phố dài. Không có Cẩm Y Vệ đi theo, chỉ có một người đánh xe ngồi ở phía trước.

Lâm Thính vén rèm xe lên nhìn ra ngoài.

Quân phản loạn gần đây đang công thành, phố dài có vẻ vắng vẻ hơn ngày thường, nhưng vẫn có không ít người qua lại. Khi xe ngựa đi ngang qua chợ sớm, tiếng bàn tán của bá tánh lọt vào trong xe: “Ngươi nói họ có đánh vào thành được không?”

Lâm Thính vừa nghe đã biết “họ” mà bá tánh nhắc đến chính là quân Tạ gia đã trở thành phản quân.

Một người đàn ông râu ria đầy mặt nói: “Làm sao ta biết được. Nhưng mà họ có đánh vào được hay không thì cũng chẳng liên quan nhiều đến chúng ta.”

“Xin chỉ giáo?”

Người đàn ông râu ria cười khẩy: “Những tên quan chó má ở An Thành này chưa bao giờ xem chúng ta là người cả. Đắc tội với chúng, chúng liền kiếm cớ nhốt người vào ngục. Chẳng lẽ quân phản loạn còn khó đối phó hơn đám quan này sao? Dù sao ai thắng ai thua, ta cũng chẳng màng.”

Có người nhìn quanh, tốt bụng nhắc nhở hắn: “Ngươi cẩn thận họa từ miệng mà ra.”

Hắn không bận tâm, nhún vai.

Một người từ nơi khác đến An Thành buôn bán hỏi: “Nếu đã vậy, tại sao các ngươi không rời khỏi An Thành, đi nơi khác?” Hắn đương nhiên muốn nói là trước khi chiến sự nổ ra, chứ không phải lúc thành đã bị phong tỏa thế này.

Ông chủ tiệm bánh bao là người An Thành gốc: “Ngươi không biết đó thôi. Người An Thành chúng ta tin vào Thần Đất, dù sống hay chết, cũng sẽ không rời khỏi An Thành.”

Một người phụ nữ hạ giọng xen vào: “Ta nghe nói Thần Đất ở An Thành đã hiển linh.”

Sự chú ý của mọi người bị thu hút.

“Thật sao?”

Người phụ nữ tỏ vẻ kính sợ Thần Đất: “Là thật. Nếu không tin, các ngươi cứ đi hỏi những người gần đây đã đến bái Thần Đất. Từ tháng trước, trên tượng thần cứ cách mấy ngày lại xuất hiện bốn chữ ‘Giang Sơn Chi Dị’, sau nửa khắc lại biến mất.”

Bá tánh bàn tán xôn xao.

Người đàn ông râu ria uống cạn bát canh, cười ha ha vài tiếng, nói thẳng: “‘Giang Sơn Chi Dị’, Thần Đất đây là muốn báo cho chúng ta, giang sơn sắp đổi chủ rồi?”

“Ăn nói cẩn thận! Ngươi không muốn sống nữa à!”

Vợ con của người đàn ông râu ria đều đã mất từ lâu, nên hắn nói năng không kiêng dè gì cả, cũng không sợ đám quan chó kia lấy mạng mình: “Chậc, thời buổi này ngay cả nói thật cũng không được sao?”

“Có thể là có người cố ý viết chữ lên tượng thần, sau nửa khắc lại đến lau đi?” Có người tin, cũng có người nghi ngờ.

Người phụ nữ từng tận mắt thấy chữ xuất hiện trên tượng thần: “Không, rất nhiều người đều thấy tận mắt chữ đột nhiên xuất hiện, sau nửa khắc lại đột nhiên biến mất. Đây không phải Thần Đất hiển linh thì còn có thể là gì?”

Dần dần, ngày càng có nhiều người phụ họa.

Một đôi phu thê đứng ra, người chồng khẳng định: “Ta và vợ ta hôm qua đi bái Thần Đất cũng thấy, đúng là chữ đột nhiên xuất hiện.”

Người An Thành từ trước đến nay đều coi Thần Đất quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Giờ nghe tin Thần Đất thật sự hiển linh, không một ai là không xúc động tột cùng.

Người đàn ông râu ria lại nói: “Thần Đất đã hiển linh, chúng ta nên thuận theo ý trời mới phải.”

Vừa dứt lời, quan binh cầm đao kiếm xông tới, bắt tất cả những người đã bàn tán về chuyện này. Ban đầu họ rất sợ quan lại, nhưng nghĩ đến Thần Đất hiển linh, họ bỗng trở nên không sợ chết, còn dám la ó: “Các ngươi dựa vào cái gì mà bắt chúng ta?”

Quan binh hung tợn áp giải họ đi, giương giọng nói: “Các ngươi tung tin đồn nhảm, sao chúng ta lại không thể bắt các ngươi?”

Lâm Thính thấy vậy, buông rèm xuống.

Chữ đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất, e rằng không phải là viết bằng phèn chua hay thứ gì khác.

Đoạn Linh dường như không nghe thấy những lời đó, ung dung tựa vào thành xe, nhắm mắt dưỡng thần. Bỗng nhiên, hàng mi dài của hắn khẽ động, mở mắt ra, nhìn thẳng vào Lâm Thính: “Tối qua nàng nói muốn ra ngoài, nhưng lại không nói muốn đi đâu. Nàng muốn đi nơi nào?”

Lâm Thính đang suy nghĩ lý do để đến hiệu thuốc: “Ta muốn mua vài bộ xiêm y.”

Thời tiết dần chuyển sang thu đông, An Thành mỗi ngày một lạnh, cần phải mặc thêm xiêm y. Tuy Đoạn Linh trước đó không lâu đã mua cho nàng mấy bộ đồ thu đông, nhưng chẳng mấy ai lại chê mình có quá nhiều xiêm y cả.

Đoạn Linh v**t v* chiếc túi thơm bên hông, nói với người đánh xe bên ngoài: “Đến tiệm may.”

Người đánh xe liền đổi hướng đi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 387


Đến tiệm may, Lâm Thính nghiêm túc chọn xiêm y. Nàng đã lấy cớ là mua đồ, thì phải mua thật. “Chàng xem hai bộ này thế nào?”

Đoạn Linh nhìn theo ánh mắt nàng, trên giá có hai bộ váy dài màu khác nhau. Bộ màu xanh nhạt có viền cổ và tay áo đính lông tơ nhỏ, có thể chắn gió. Bộ màu xanh lam thì mỏng hơn một chút, nhưng hoa văn thêu lại rất đẹp, trông sống động như thật.

Hắn đáp: “Cả hai đều tốt.”

Lâm Thính lại xem thêm vài bộ khác, cuối cùng vẫn chỉ lấy hai bộ này: “Ta thấy chàng mặc đơn bạc quá, hay chàng cũng mua hai bộ đi?”

Đoạn Linh không mấy hứng thú với việc mua xiêm y: “Không cần, ta không lạnh…”

Lâm Thính không đợi Đoạn Linh nói hết lời, trực tiếp kéo hắn đến khu vực đồ nam. “Ta thấy bộ màu vàng cam nhạt này và bộ màu đỏ này rất hợp với chàng, ta mua tặng chàng.” Đoạn Linh đã mua xiêm y cho nàng, vậy nàng cũng phải mua hai bộ tặng hắn.

Đoạn Linh v**t v* hai bộ xiêm y mà Lâm Thính đã chọn cho mình: “Nàng mua tặng ta sao?”

Nàng vung tay, lập tức móc túi tiền ra trả, vẻ mặt vô cùng hào phóng: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Ông chủ, bao nhiêu bạc vậy?”

“Hai mươi lượng bạc.” Ông chủ lúc này đang đứng sau lưng họ, lập tức đáp.

Lòng Lâm Thính thầm nhói, đắt thế ư? Vượt quá dự tính rồi, nhưng thôi, chỉ lần này thôi. Nàng chậm rãi như sên bò đưa ngân phiếu ra, khi ông chủ đưa tay lấy còn theo bản năng nắm chặt lại.

Ông chủ cười tủm tỉm: “Tiểu thư?”

Ngân phiếu không giống như bạc nặng trĩu mà lại dễ rách. Lâm Thính đành buông tay, trơ mắt nhìn hai mươi lượng ngân phiếu rơi vào hòm tiền của tiệm may, rời xa nàng.

Nàng hít một hơi thật sâu, cố nén lại cơn đau lòng đã ấp ủ từ lâu, tự an ủi bản thân rằng không sao cả, có Thần Tài phù hộ, sau này nhất định có thể kiếm lại được số tiền đó.

Ông chủ khóa hòm tiền lại, gấp gọn xiêm y cho họ: “Hai vị là phu thê sao?”

Lâm Thính vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc mất đi hai mươi lượng, thuận miệng hỏi: “Vì sao ngài lại đoán chúng ta là phu thê?” Dù nàng mua xiêm y tặng hắn, họ cũng có thể là huynh muội hoặc bằng hữu thân thiết.

Ông chủ nhìn vào mắt họ, chỉ cười mà không nói, quay đi tính sổ.

Trong lòng Lâm Thính vẫn canh cánh chuyện mua Hợp Hoan dược, nên không ở lại tiệm may lâu. Trở lại đường cái, nàng trước tiên bảo Đoạn Linh cho xiêm y vào xe ngựa, rồi cố gắng tự nhiên mà kéo hắn đi dạo đây đó.

Để bản thân trông giống một người chỉ muốn đi dạo phố cho khuây khỏa, Lâm Thính vừa đi vừa dừng, thỉnh thoảng lại bước vào một cửa hàng để xem.

Đi dạo rất nhiều, nàng đã ghi nhớ vị trí của các hiệu thuốc xung quanh, tính toán khoảng cách đại khái.

Dạo một lúc, Lâm Thính dừng lại trước một tửu lầu: “Chúng ta ăn trưa ở đây đi.” Bên cạnh tửu lầu này có một hiệu thuốc, khoảng cách thẳng tắp tuyệt đối không quá trăm bước. Nàng vào tửu lầu rồi có thể tìm cơ hội lẻn ra ngoài mua thuốc.

Đoạn Linh gật đầu, đi theo nàng vào.

Lâm Thính ra vẻ tùy ý nhưng thật ra là đã chọn một gian nhã phòng không hướng ra phố dài, nên dù có mở cửa sổ cũng chỉ nhìn thấy hậu viện của tửu lầu, không thể nhìn thấy hiệu thuốc bên cạnh.

Nàng vừa kéo ghế ngồi xuống, tiểu nhị đã đến chào hỏi, hỏi họ muốn gọi món gì và rượu gì.

Lâm Thính gọi vài món ăn và một bình rượu: “Trước tiên cứ gọi bấy nhiêu món. Đúng rồi, còn phải phiền ngươi ở lại đây giúp chúng ta hâm nóng rượu.”

Lâm Thính dự định trong vòng nửa khắc pha trà, nàng sẽ ra ngoài mua thuốc rồi quay về. Tiểu nhị ở lại nhã phòng hâm rượu, có thể giúp nàng canh chừng xem Đoạn Linh có rời khỏi phòng hay không.

Nhưng nàng nên dùng lý do gì để ra ngoài đây?

Những cớ như đi nhà xí hay mua đồ đã dùng quá nhiều, nghe rất giả. Lâm Thính cảm thấy thật phiền muộn.

“Được rồi, khách quan.” Việc hâm rượu trong thời tiết lạnh này là điều bình thường, tiểu nhị thường xuyên làm giúp khách, nên hắn đã quen.

Tiểu nhị rời đi để lấy rượu.

Lâm Thính đợi tiểu nhị quay lại, cố gắng nghĩ ra lý do để ra ngoài.

Tiểu nhị trở lại rất nhanh, nàng càng thêm sốt ruột, đầu óc lại trống rỗng. Ánh mắt nàng vô tình lướt qua Đoạn Linh, mơ hồ nhìn thấy trên tay hắn lại có vết thương: “Tay chàng sao lại bị thương nữa rồi?”

Đoạn Linh rụt tay lại, vạt áo che khuất vết thương: “Sáng nay ta thấy trong sân có một viên đá đẹp, cảm thấy vui thích nên nhặt lên, không ngờ lại bị nó cứa đứt tay.”

Lời này nửa thật nửa giả.

“Thật” là hắn quả thực đã nhìn thấy một viên đá đẹp trong sân, muốn nắm chặt nó trong tay, nhưng lại bị nó làm cho bị thương. “Giả” là Đoạn Linh nhìn thấy nó vào nửa đêm hôm qua chứ không phải sáng nay.

“Ta đi mua thuốc cho chàng.” Lâm Thính đứng dậy rất nhanh, không cho Đoạn Linh cơ hội từ chối.

Ra khỏi tửu lầu, Lâm Thính vẫn cải trang như lần trước, rồi tách ra mua hai loại thuốc. Nàng trở lại nhã phòng, tiểu nhị vẫn chưa hâm rượu xong, còn Đoạn Linh đang nhìn hắn dùng nước ấm để hâm rượu.

Lâm Thính không ngờ hôm nay lại mua được Hợp Hoan dược thuận lợi đến thế, nàng có cảm giác như đang nằm mơ. Nàng ổn định lại tâm thần, lấy thuốc trị thương ra, ngồi xuống ghế bên cạnh Đoạn Linh: “Chàng đưa tay cho ta.”

Hắn đưa tay cho nàng.

Nàng bôi cho Đoạn Linh loại thuốc tốt nhất. Tiểu nhị cũng vừa hâm rượu xong, rót cho mỗi người một ly, rồi bưng đồ ăn lên: “Khách quan dùng từ từ.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 388


Đoạn Linh lại nhìn tay mình, thất thần.

Lâm Thính gõ gõ mặt bàn, đẩy chén đũa cho hắn: “Mau ăn đi, không đồ ăn sẽ nguội mất.”

Đến giờ Mùi, họ đã dùng xong bữa trưa. Mục đích ra ngoài mua Hợp Hoan dược của Lâm Thính đã hoàn thành, việc có dạo phố thêm hay không không còn quá quan trọng.

Nhưng cho dù vừa đi hiệu thuốc mua thuốc bôi vết thương cho Đoạn Linh, việc trở về ngay lập tức vẫn có chút đáng ngờ.

Thế nên Lâm Thính tiếp tục đi dạo nửa ngày, chơi chán chê rồi mới từ từ lên xe ngựa trở về.

Về đến phủ, Lâm Thính muốn đi thăm Đoạn Hinh Ninh. Hôm qua nàng không đồng ý cho Đoạn Hinh Ninh vào sân là vì không muốn nàng ấy nhìn thấy những chiếc khóa dùng để khóa cửa.

Đoạn Hinh Ninh còn đang mang thai, nếu có chuyện gì giật mình, hoảng sợ sẽ không tốt cho cả nàng ấy và đứa bé.

Lúc này, Lâm Thính vừa vào cổng đã kéo Đoạn Linh đi thẳng về sân Đoạn Hinh Ninh: “Ta mua chút điểm tâm cho Lệnh Uẩn.” Nàng muốn đi thăm Đoạn Hinh Ninh hôm nay, nên phải kéo hắn đi cùng, vì sân của họ cách sân nàng ấy hơi xa, vượt quá trăm bước.

Đoạn Linh sai người hầu đem xiêm y và các món điểm tâm khác về sân của họ, rồi nói: “Nàng có thể sai hạ nhân mang qua mà.”

Lâm Thính vẫn không ngừng bước, bước lên thềm đá, đi vòng qua hành lang dài: “Ta muốn tự tay mang qua.”

Hắn im lặng một lát: “Được.”

Lâm Thính mượn cơ hội trò chuyện với Đoạn Hinh Ninh, lén giấu Hợp Hoan dược trong phòng nàng ấy. Vì họ nói chuyện ở phòng trong, Đoạn Linh lại ở phòng ngoài nên hắn sẽ không biết.

Còn Đoạn Hinh Ninh cũng không hề phát hiện, nàng không phải lúc nào cũng để ý đến nhất cử nhất động của Lâm Thính.

Đến tối, Lâm Thính và Đoạn Linh ở lại sân Đoạn Hinh Ninh dùng bữa tối. Khi họ chuẩn bị ra về, Hạ Tử Mặc đến tìm Đoạn Hinh Ninh.

Lâm Thính nhờ Hạ Tử Mặc chuyển lời cho Kim An Tại, nàng mấy ngày nữa sẽ đến gặp hắn.

Nói xong, nàng liền rời đi.

Nhưng Hạ Tử Mặc vào nhà chưa nói được vài câu đã cãi nhau với Đoạn Hinh Ninh. Lâm Thính còn chưa ra khỏi sân đã nghe thấy tiếng cãi vã của họ, nàng lập tức quay lại: “Hạ thế tử, ngươi biết rõ Lệnh Uẩn đang mang thai mà vẫn cãi nhau với nàng ấy sao?”

Hạ Tử Mặc nhíu chặt mày.

Hắn đi vài bước, bình tĩnh lại: “Không phải ta muốn cãi nhau với Lệnh Uẩn, là nàng ấy từ khi có thai đến giờ càng ngày càng vô lý.”

Đoạn Hinh Ninh vùi đầu vào vai Chỉ Lan khóc nức nở, nghe lời này liền giận dữ: “Ngươi đi ra ngoài đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

Từ khi mang thai, tính khí nàng ấy trở nên thất thường.

Hạ Tử Mặc nghe Đoạn Hinh Ninh khóc, hối hận vì vừa rồi đã cãi nhau với nàng, thái độ lập tức mềm mỏng hẳn: “Là ta sai rồi, nàng đừng khóc nữa.”

Lâm Thính đứng chắn giữa họ như một bức tường, không cho Hạ Tử Mặc đến gần Đoạn Hinh Ninh: “Nếu ngươi cả ngày khó chịu muốn nôn, hành động bất tiện, ta xem ngươi cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao. Còn dám nói nàng ấy vô lý, ta thấy ngươi mới là kẻ vô lý đấy.”

Ánh mắt Đoạn Linh lướt qua lại giữa họ, cuối cùng chỉ dừng lại trên khuôn mặt Lâm Thính.

Hạ Tử Mặc: “Ta…”

Lâm Thính lười nghe Hạ Tử Mặc nói tiếp, nàng nhấn mạnh từng chữ: “Mời Hạ thế tử về cho.” Nàng không muốn đánh hắn trước mặt Đoạn Hinh Ninh.

Hạ Tử Mặc thấy Đoạn Hinh Ninh quả thật không muốn nhìn thấy mình, không nói thêm gì nữa, đặt giỏ ô mai chua mang đến lên bàn rồi rời đi. Lâm Thính ở lại dỗ dành Đoạn Hinh Ninh một lúc rồi mới đi.

Trở về phòng, nàng càng nghĩ càng tức giận.

Đoạn Linh đi đến phía sau Lâm Thính, nhẹ nhàng tháo dải lụa trên tóc nàng, động tác rất chậm rãi: “Giờ cũng không còn sớm, ta đã sai người mang nước tắm vào rồi, nàng tắm rửa xong thì nghỉ ngơi sớm đi.”

Sai người mang nước tắm vào? Sân không phải không có người hầu sao? Lâm Thính lập tức ném Hạ Tử Mặc ra khỏi đầu, hơi nghiêng đầu nhìn Đoạn Linh.

“Sai người sao?”

Đoạn Linh cầm dải lụa của nàng trên tay: “Ừm, hôm qua không phải nàng nói muốn giữ lại vài người hầu trong sân sao? Ta nghĩ lại, thấy nàng nói đúng, nên đã cho vài người quay lại rồi.”

Lâm Thính “Ồ” một tiếng, rồi lại liếc nhìn cửa phòng, đêm nay hắn cũng không khóa cửa nữa.

Thực ra Lâm Thính từng nghĩ, nếu sau bao nhiêu ngày nhượng bộ mà Đoạn Linh vẫn không chịu tin nàng, vẫn giam lỏng nàng, nàng sẽ không làm ầm ĩ lên, nhưng sẽ đánh hắn một trận rồi trói lại.

Đương nhiên, nàng không phải đối thủ của Đoạn Linh, nhưng việc hắn sẽ không phản kháng nàng đã là quá đủ rồi.

***

Đến ngày hẹn gặp Kim An Tại, Lâm Thính sớm đi lấy Hợp Hoan dược đã cất trong phòng Đoạn Hinh Ninh, rồi đến lầu trà Trường Tuế sớm hơn nửa khắc. Đoạn Linh cũng đi cùng, nhưng không ngồi cùng nhã phòng với họ mà đợi ở lầu một.

Lâm Thính đến quá sớm, Kim An Tại và Hạ Tử Mặc vẫn chưa tới, nàng đành phải chờ một chút.

Sau đó không lâu, cửa phòng mở ra.

Nàng vừa nghe thấy tiếng mở cửa, vô thức siết chặt viên thuốc trong tay, quay người nhìn ra cửa.

Người đầu tiên bước vào là Kim An Tại. Hắn bị thương nặng nên nằm dưỡng bệnh mấy ngày, lại còn uống nhiều thuốc, trông gầy đi đôi chút.

Hạ Tử Mặc đi phía sau Kim An Tại, nhưng tạm thời không vào, đóng cửa lại đứng gác bên ngoài, có vẻ là muốn đợi họ nói chuyện xong mới vào.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 389


Hôm nay Kim An Tại không đeo mặt nạ, vết sẹo dài bằng một ngón tay lộ ra trên mặt, nhưng sắc mặt vẫn không tệ, vẻ mặt lạnh nhạt: “Ngươi cuối cùng cũng chịu đến gặp ta. Ta cứ tưởng ngươi, cái tên trọng sắc khinh hữu này, đã quên ta rồi chứ.”

Lâm Thính: “…”

Nàng đứng dậy, đánh giá Kim An Tại, xác nhận hắn không sao, rồi cười cợt nói: “Ta quên ai cũng không quên ngươi. Ngươi chính là người đã tặng ta Táo vàng mà.”

Kim An Tại nói với giọng điệu kỳ quái: “À, hôm nay không phải chăm sóc phu quân bị bệnh của ngươi sao?”

Lâm Thính ho khan vài tiếng: “Hôm đó hắn đột nhiên ‘phát bệnh’, ta đâu có cố ý không đến gặp ngươi, vả lại hắn có phải ngày nào cũng phát bệnh đâu.”

Kim An Tại bước về phía nàng. Hắn không có võ công, đi lại vẫn chưa quen. “Trước đây sao chưa từng nghe ngươi nhắc đến việc Đoạn Linh có bệnh?”

Lâm Thính lại ngồi xuống, tròng mắt láo liên: “Ngươi có hỏi đâu.”

Kim An Tại: “…” Hắn nhướng mày, từ từ ngồi xuống đối diện nàng, thuận miệng hỏi, “Hắn bị bệnh gì vậy?”

Lâm Thính uống một ngụm trà, vẻ mặt không đổi: “Đó là chuyện riêng tư của hắn, không tiện kể chi tiết.”

Kim An Tại không hỏi nữa, hắn cũng uống một ngụm trà, đặt chén xuống: “Hôm nay ta đến gặp ngươi là có một thứ muốn giao cho ngươi.”

Nàng đang nghĩ cách để hạ thuốc Hạ Tử Mặc lát nữa, thất thần hỏi: “Cái gì?”

“Chìa khóa Kim Khố.”

Lâm Thính đột nhiên trợn tròn mắt, suýt nữa không cầm chắc viên thuốc trong lòng bàn tay, không thể tin được: “Kim An Tại, ngươi nói muốn cho ta cái gì?”

Kim An Tại lộ ra vẻ chán ghét: “Một tháng không gặp, ngươi điếc rồi sao? Ta nói ta muốn đưa chìa khóa Kim Khố cho ngươi. Lần này nghe rõ chưa?”

Nàng đầy bụng nghi hoặc nhìn hắn chằm chằm: “Vì sao ngươi lại muốn đưa chìa khóa Kim Khố cho ta?”

Kim An Tại lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho nàng: “Trước đây ngươi không phải đã hỏi ta có thể dẫn ngươi đến Kim Khố xem không? Bây giờ ta đưa thẳng chìa khóa cho ngươi, sau này muốn đi thì đi thôi.”

Trên chiếc chìa khóa Kim Khố có một cơ quan nhỏ, bên trong giấu bản đồ nơi cất giữ Kim Khố.

Lâm Thính không nhận chìa khóa: “Ta không cần. Ngươi cứ giữ lại đi. Trừ khi sau này ngươi đưa ta đi xem, không thì ta đâu có rảnh mà đi.”

“Thật sự không cần?”

Nàng dứt khoát: “Không cần.”

Một lúc lâu sau, Kim An Tại mới thu chìa khóa lại, trò chuyện với nàng một lát, rồi mở cửa cho Hạ Tử Mặc vào.

Hạ Tử Mặc sau khi bước vào đóng cửa lại: “Lâm thất cô nương.” Hắn vì chuyện cãi nhau và làm Đoạn Hinh Ninh khóc mấy ngày trước, nên thấy Lâm Thính có chút không tự nhiên.

Lâm Thính rất muốn lờ Hạ Tử Mặc đi, nhưng vẫn giả vờ tử tế, nhắc ấm trà và chén trà rót cho hắn một ly: “Cảm ơn Hạ thế tử đã bảo vệ Kim An Tại trong khoảng thời gian này. Ngươi đứng ngoài đợi chúng ta lâu như vậy chắc khát lắm rồi, uống ly trà đi.”

“Khách khí.” Hạ Tử Mặc có chút ngạc nhiên, dù sao trước đó nàng còn mắng mỏ hắn.

Hắn dùng hai tay nhận lấy uống. Cùng lúc đó, Đoạn Linh ở nhã phòng bên cạnh bóp nát một chiếc chén trà, mảnh sứ vỡ đâm vào lòng bàn tay.

Lâm Thính không biết Đoạn Linh đang ở nhã phòng bên cạnh, cứ tưởng hắn ở lầu một. Sự chú ý của nàng hoàn toàn tập trung vào âm thanh của hệ thống: 【Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành. Ngài có thể chọn có tiêu hủy hệ thống hay không.】

Nàng không chút do dự: “Tiêu hủy.”

【Tốt. Trước đó, hệ thống sẽ đổi cho ngài gói quà lớn đầu tiên.】

Lâm Thính chờ đợi gói quà lớn này từ rất lâu, nàng nóng lòng muốn biết đó là gì, liền nhanh chóng hỏi: “Là cái gì?”

【Sống lại một lần.】

Nàng nhíu mày, cảm thấy khó hiểu: “Sống lại một lần? Vì sao lại là cái này?”

【Bởi vì trong nguyên tác, ngài chưa đầy hai mươi tuổi đã tự sát mà chết. Cho nên dù ngài có thức tỉnh, dù có hệ thống hay không, có nhiệm vụ hay không, ngài đều sẽ phải trải qua cái chết của nữ phụ độc ác trước hai mươi tuổi. Đây là điều không thể tránh khỏi.】

Lâm Thính nhớ “Lâm Thính” sẽ tự sát mà chết, nhưng nàng cho rằng chỉ cần không còn bị hệ thống bắt đi theo cốt truyện và dựa vào năng lực của mình để thoát ly Lâm gia là có thể tránh được. Hóa ra không phải vậy.

Hệ thống tiếp tục nói: 【Hệ thống xuất hiện chính là để cho người xuyên thư, cũng chính là ký chủ, một cơ hội hoàn toàn thay đổi vận mệnh của mình. Giờ ngài đã thành công. Sau khi trải qua cái chết và sống lại, ngài sẽ không còn bị nguyên tác ràng buộc.】

Nàng im lặng lắng nghe, hàng mày không giãn ra.

【Ký chủ yên tâm, hiện giờ nhiệm vụ đã thành công, hệ thống đã sắp xếp cho ngài một cái chết êm đềm, không hề đau đớn.】

Lâm Thính có điều băn khoăn: “Vậy ta làm sao có thể chết đi trước mặt mọi người rồi lại sống lại?”

【Sau khi có người qua đời, theo tục lệ “đình thi”, gia quyến sẽ tạm hoãn việc mai táng trong vài ngày để chờ linh hồn người mất “về thăm nhà”. Đồng thời, các đại phu cũng lo ngại khả năng người đó chưa chết hẳn và có thể tỉnh lại trong vòng bảy ngày.】
 
Back
Top Bottom