Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 220


Đoạn Linh đưa Lâm Thính về đến Lâm gia, nhưng không vội vã rời đi, mà vào phủ uống một tách trà rồi mới về. Đây cũng là để đáp lại lời mời của Lý thị vài ngày trước.

Trong lúc Đoạn Linh ở lại uống trà, Lâm Tam gia cùng Thẩm di nương muốn đến nịnh nọt nhưng đều bị Lý thị cản lại. Lâm Tam gia dĩ nhiên là tức giận, nhưng lại không dám thể hiện trước mặt Đoạn Linh.

Mãi đến khi Đoạn Linh rời đi, Lý thị cũng không cho Lâm Tam gia nói với hắn dù chỉ nửa câu.

Vì thế, Lâm Tam gia mặt dày đến Thính Linh viện tìm Lâm Thính, bảo nàng nói vài lời hay ho trước mặt Đoạn Linh. Đã lâu rồi hắn không được thăng quan tiến chức, cần phải tìm người quen biết có thể giúp đỡ.

Nàng mặc kệ Lâm Tam gia, làm như không nghe thấy, khiến hắn tức giận phất tay áo rời đi.

Lý thị hết lời khen Lâm Thính làm tốt: “Ta nói cho con biết, sau này hắn có tìm con nhờ vả chuyện gì, con cứ thẳng thừng từ chối. Hắn không coi con là nữ nhi thì con cũng chẳng cần coi hắn là phụ thân.”

Lâm Thính không muốn nhắc đến gã Lâm Tam gia kia, kéo ghế ngồi xuống, chuyển sang chuyện khác: “Nương, dạo này nếu không có việc gì thì nương đừng ra khỏi phủ, cũng dặn người trong phủ bớt ra ngoài.”

Thức ăn hàng ngày của Lâm gia đều do nông dân mang tới tận cửa, trừ khi đột nhiên muốn ăn món khác, nếu không thì rất ít khi cần ra ngoài mua.

Lý thị hỏi: “Vì sao thế?”

“Phố Đông không phải có người mắc bệnh rồi sao? Nghe nói còn có vài người đã chết.”

Lý thị không mấy để tâm: “Trên đời này ngày nào cũng có người chết vì bệnh tật, chúng ta cứ sống tốt cuộc sống của mình, lo cho người khác làm chi.”

Lâm Thính phản bác: “Tình hình không giống nhau, loại bệnh ở phố Đông là có thể lây từ người sang người.”

“Nào có nghiêm trọng như con nói, chẳng phải họ không có tiền chữa bệnh nên mới chết sao? Nương nghe người của quan phủ nói vậy, chứ có ai bảo là lây từ người sang người đâu.” Lý thị cầm hạt dưa cắn.

Lâm Thính không thể giải thích cặn kẽ ngọn nguồn cho Lý thị hiểu: “Dù sao nương cứ nghe con, trong khoảng thời gian này không có việc gì thì đừng ra khỏi phủ, cứ ở trong sân. Chúng ta không quản được những người khác trong Lâm phủ, vậy thì lo cho sân của chúng ta thật tốt.”

Thấy Lâm Thính nghiêm túc như vậy, Lý thị cuối cùng cũng nghe theo: “Được rồi, nương nghe con.”

Dặn dò Lý thị xong, nàng lại phái người đến nói với Đoạn Hinh Ninh, dặn nàng cố gắng đừng ra ngoài. Sau đó Lâm Thính cũng đóng cửa ở trong nhà suốt ba ngày. Nguyên nhân là không nhìn thấy Đoạn Linh, từ sau vụ Tạ Thanh Hạc chạy trốn, hắn trở nên bận rộn hơn. Nàng lo lắng ra ngoài sẽ lây bệnh, dứt khoát ở trong phòng.

Vào ngày thứ tư Lâm Thính ở trong nhà, Đoạn Hinh Ninh tự mình đến Lâm gia tìm nàng.

Đoạn Hinh Ninh tìm Lâm Thính là vì Thái tử phi mời nàng đến Đông Cung gặp mặt. Nàng không dám đi một mình cùng nha hoàn, cũng không muốn có mẫu thân là Phùng phu nhân đi cùng, vì như vậy sẽ có vẻ không tin tưởng Thái tử phi.

Vì đây là chuyện giữa nữ quyến, phụ thân nàng không tiện can thiệp trực tiếp.

Hắn chỉ dặn Đoạn Hinh Ninh cứ yên tâm đi, nói Thái tử phi không thể làm hại nàng. Nếu thực sự sợ hãi, hãy tìm một bằng hữu thân thiết đi cùng, vì dẫn bằng hữu thân thiết đến Đông Cung và dẫn Phùng phu nhân đến đó là hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Đoạn Hinh Ninh muốn tìm Lâm Thính đi cùng.

Lâm Thính lẳng lặng nghe nàng nói xong: “Thái tử phi mời ngươi đến Đông Cung? Trước kia ngươi đã từng qua lại với Thái tử phi chưa? Ta sao chưa nghe ngươi kể bao giờ.”

“Chỉ gặp qua vài lần.”

Trước đây Đoạn Hinh Ninh chỉ tình cờ gặp Thái tử phi ở các buổi yến tiệc hoặc trên đường, chưa từng nói chuyện nhiều, cũng chưa từng gặp riêng. Chính vì thế nên nàng không dám đi một mình, vì nàng không quen ở một mình với người lạ.

Lâm Thính rót cho nàng một chén nước, an ủi nàng đừng lo lắng: “Trước đây Thái tử phi có từng mời ngươi đến Đông Cung, hoặc hẹn gặp ngươi ở nơi nào khác không?”

Đoạn Hinh Ninh uống cạn chén nước ấm Lâm Thính đưa, cảm thấy bớt căng thẳng hơn: “Chưa từng.”

Lâm Thính thấy khó hiểu.

Nếu vậy thì thật kỳ quái. Thái tử phi không cần thiết phải dùng Đoạn Hinh Ninh để lôi kéo Đoạn gia. Quan trọng là Thái tử không thể quá thân thiết với Đoạn gia. Hai phụ tử nhà họ đều là Cẩm Y Vệ, nếu Thái tử thân cận với Đoạn gia, Hoàng đế sẽ nghi ngờ hắn có mưu đồ với ngôi vị Hoàng đế.

Đã không thể lôi kéo, vậy mục đích của Thái tử phi khi mời Đoạn Hinh Ninh đến Đông Cung là gì? Lâm Thính suy nghĩ rất lâu: “Hay là ngươi khéo léo từ chối đi?”

Đoạn Hinh Ninh mím môi nói: “Lần trước Thái tử phi đã gửi thiệp mời ta vài lần, ta đều từ chối rồi. Lần này lại từ chối thì không hay lắm.” Nên nể mặt thì vẫn phải nể mặt, từ chối quá nhiều sẽ làm mất thể diện của Thái tử phi.

Thật sự không thể từ chối thêm được nữa. Lâm Thính cân nhắc một lát: “Vậy thì ta đi cùng ngươi. Khi nào thì đi?”

“Hôm nay vào buổi trưa, canh ba.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 221


Thái tử phi mời Đoạn Hinh Ninh vào buổi trưa canh ba, ở Đông Cung, các nàng xuất phát vào cuối giờ Tỵ.

Trước khi lên xe ngựa, Lâm Thính lờ mờ cảm giác có ai đó đang lén lút nhìn trộm nàng trong bóng tối. Nàng ngước nhìn xung quanh cổng lớn Lâm gia nhưng không thấy bóng người. Nàng thu lại suy nghĩ, bước vào xe ngựa, nhưng sau khi vào rồi lại lập tức vén rèm nhìn ra bên ngoài.

Quả nhiên, Lâm Thính nhìn thấy một người trốn trong góc tối bước ra. Hắn ta mặc áo nâu, đi ủng trắng, đội một chiếc mũ nhỏ.

Có vẻ hắn ta định đuổi theo xe ngựa, nhưng thấy nàng đã phát hiện ra nên lại giả vờ đi ngang qua.

Lâm Thính nhíu mày.

Hắn ta đang theo dõi Đoạn Hinh Ninh hay là theo dõi nàng? Nàng chăm chú nhìn theo hướng hắn ta rời đi. Đoạn Hinh Ninh thấy Lâm Thính cứ nhìn chằm chằm ra ngoài, cũng tò mò ghé lại xem: “Sao vậy, ngươi nhìn gì thế?”

Lâm Thính buông rèm xuống, suy tư: “Hình như có người đang theo dõi chúng ta.”

Người đó có chút giống thái giám.

Mặc dù hắn ta ăn mặc giống dân thường, rất kín đáo, nhưng lại trông gầy yếu, lưng có thói quen hơi cong, mặt trắng không râu, không có yết hầu, dáng đi cũng khác hẳn người thường, rất giống một thái giám đã tịnh thân từ bé.

Thái giám...

Lâm Thính chợt nhớ đến Hán Đốc Đông Xưởng đã từng đến tìm nàng nói những lời khó hiểu. Có thể nào là người của hắn phái tới không? Nếu là hắn, thì hôm nay người này chắc hẳn đến để giám thị nàng.

Hắn ta làm vậy để làm gì? Thật sự tính dùng nàng để uy h**p Đoạn Linh sao? Nhưng cũng không giống lắm. Chẳng lẽ là để bảo vệ nàng? Bọn họ vốn không quen biết.

“Theo dõi chúng ta?” Đoạn Hinh Ninh giật mình, chợt thấy sợ hãi, theo bản năng định thò đầu ra ngoài nhìn cho rõ. Nhưng lại bị Lâm Thính giữ chặt lại: “Hình như thôi, ta cũng không chắc chắn lắm. Hắn ta đi rồi.”

Đoạn Hinh Ninh vẫn còn rất bất an: “Sao lại có người theo dõi chúng ta được chứ?”

Lâm Thính trấn an nàng: “Không biết, tạm thời đừng để ý chuyện này. Chờ từ Đông Cung trở về, ta sẽ phái người đi điều tra, có kết quả sẽ nói cho ngươi.”

Vào nhị khắc buổi trưa, các nàng đã đến Đông Cung.

Lâm Thính đứng trước cửa điện, chẳng cần bước vào trong cũng cảm nhận được cái khí phái oai nghiêm, lộng lẫy chuyên biệt của hoàng gia. Chẳng qua, cái vẻ kim bích huy hoàng ấy lại ẩn chứa một chút vô tình, thiếu đi hơi thở cuộc sống, có phần lạnh lẽo đến thấu xương.

Nàng thu hồi ánh mắt, dốc hết mười hai phần tinh thần, cùng nội thị tiến vào Đông Cung để yết kiến Thái tử phi.

Thái tử phi lúc này đang hái hoa trong hậu hoa viên, có lẽ là để tự tay làm một vài chiếc bánh hoa tươi cho Thái tử. Thấy người đến, nàng liền đặt đóa hoa và chiếc kéo trong tay xuống. Nàng liếc nhìn Đoạn Hinh Ninh, rồi lại quay sang Lâm Thính, nở một nụ cười hiền hậu: “Đoạn tam cô nương, vị này là?”

Đoạn Hinh Ninh vội khom người hành lễ: “Thưa Thái tử phi, nàng là bằng hữu thân thiết của ta, tên là Lâm Thính, tự Nhạc Duẫn, là thất cô nương của Lâm gia.”

Lâm Thính cũng theo sau nhún người hành lễ.

Thái tử phi đối với Lâm Thính cũng đã có phần nghe ngóng: “Lâm thất cô nương? Ngươi có phải là vị Lâm thất cô nương đã định hôn sự với Đoạn chỉ huy thiêm sự?”

Lâm Thính miễn cưỡng giữ đúng lễ tiết, cúi đầu nhìn xuống những phiến đá xanh trên mặt đất, không dám nhìn thẳng Thái tử phi. Bởi lẽ, việc nhìn thẳng vào quý nhân trong cung khi chưa được cho phép là đại bất kính, cho nên dù trong lòng có tò mò về vị Thái tử phi này, nàng cũng đành nén lại. "Dạ, đúng vậy."

Thái tử phi khẽ v**t v* đóa hoa kiều diễm bên cạnh, động tác uyển chuyển làm những chú bướm nhỏ giật mình bay đi. Nàng dịu dàng nói: “Hai người các ngươi cứ ngẩng đầu lên đi, không cần câu nệ lễ tiết.”

Được sự cho phép của Thái tử phi, Lâm Thính mới từ tốn ngẩng đầu, nhìn về phía trước.

Trước mắt nàng là một biển hoa nhỏ, vô số loài hoa đua nhau khoe sắc. Thái tử phi đứng giữa, chiếc váy gấm thêu kim tuyến lấp lánh đè lên những đóa hoa bên dưới, từng cử chỉ, từng hành động đều toát lên vẻ ung dung, cao quý. Ánh mắt của người thường lướt qua sẽ chỉ thấy duy nhất Thái tử phi giữa biển hoa, chứ không bị phân tán sự chú ý. Gương mặt nàng trang điểm son phấn, hơi gầy và nhỏ, nhìn thoáng qua không quá đỗi kinh diễm, không phải là tuyệt sắc giai nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn thấy rất ưa nhìn, toát lên vẻ phóng khoáng, đoan trang.

Lâm Thính không nhìn thêm nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 222


Thái tử phi rời khỏi biển hoa, bước vào một chiếc đình hóng gió gần đó, thân thiện mời hai nàng ngồi xuống. Đoạn Hinh Ninh có vẻ hơi câu nệ, rụt rè ngồi sát vào Lâm Thính. Thái tử phi nhìn thấy, nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ mời các nàng uống trà, dùng điểm tâm.

Đoạn Hinh Ninh vừa được sủng ái vừa lo sợ, cầm chiếc bánh do Thái tử phi đưa qua, mãi mà không dám ăn. Một lúc sau, nàng lấy hết dũng khí hỏi: “Thái tử phi hôm nay gọi ta đến đây là vì chuyện gì?”

Thái tử phi sai cung nữ mang những đóa hoa vừa hái tới, vừa bẻ những cánh hoa xinh đẹp, vừa nói: “Trước đây bổn cung đã sớm ‘nhất kiến như cố’ với Đoạn tam cô nương, muốn cùng ngươi kết bằng hữu. Hôm nay mời ngươi đến đây cũng vì việc này, có làm ngươi sợ không?”

Lâm Thính bình tĩnh nhấp một ngụm trà. Nhất kiến như cố với Đoạn Hinh Ninh? Nàng không tin.

Đoạn Hinh Ninh liên tục nhìn sang Lâm Thính, thấy nàng vẫn giữ vẻ mặt bình thường, cũng phần nào cảm thấy an tâm hơn. Nàng cúi đầu, thấp giọng đáp: “Thái tử phi quá khen.”

Thái tử phi nhiệt tình kéo Đoạn Hinh Ninh trò chuyện chuyện nhà, thỉnh thoảng cũng nhắc đến Lâm Thính ngồi bên cạnh, không hề bỏ rơi nàng. Hành động của Thái tử phi vô cùng chu toàn.

Dần dần, Đoạn Hinh Ninh cũng thả lỏng hơn. Nàng vốn là người đơn thuần, thấy Thái tử phi thực sự không có ác ý, liền không còn đề phòng nữa. Nàng nói chuyện tự nhiên hơn, không còn câu nệ như ban đầu. Về sau, nàng thậm chí còn cảm thấy Thái tử phi giống như một người tỷ tỷ tri kỷ vậy.

Lâm Thính yên lặng dùng điểm tâm, nàng không hề sợ Thái tử phi bỏ thứ gì đó vào trà hay bánh. Dù cho Thái tử phi có mục đích gì đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không ra tay ngay trong lần đầu mời Đoạn Hinh Ninh đến Đông Cung này, trừ phi Thái tử phi dám công khai đắc tội với Đoạn gia.

Đang trò chuyện, Thái tử phi tựa như vô tình hỏi: “Đoạn tam cô nương vẫn chưa đính hôn?”

Trong đầu Lâm Thính, tiếng chuông báo động lập tức vang lên.

Nhắc đến chuyện hôn sự, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoạn Hinh Ninh lập tức đỏ bừng, nàng vội vàng uống trà để che giấu, cúi thấp hàng mi, đáp: “Ta chưa đính hôn.”

Phụ thân của Hạ Tử Mặc vẫn chưa trở về kinh thành, nên chưa thể đến cầu hôn. Chuyện cầu hôn tạm thời bị gác lại, người ngoài không hay biết. Đoạn Hinh Ninh cũng không muốn kể những chuyện này cho Thái tử phi nghe.

Thái tử phi cười cười, nắm lấy tay nàng: “Vậy Đoạn tam cô nương đã có người trong lòng chưa?”

Thật ra, nhìn phản ứng của Đoạn Hinh Ninh là đã đủ để biết nàng có người trong lòng. Nhưng Thái tử phi vẫn hỏi câu này, như thể muốn nàng phải chính miệng thừa nhận.

Lâm Thính cảm thấy có điều không ổn. Nàng ngước mắt nhìn Thái tử phi, nhưng vẫn chưa vội ngắt lời, chỉ tiếp tục ăn điểm tâm, lặng lẽ lắng nghe.

Đoạn Hinh Ninh xấu hổ nói: “Có ạ.”

Thái tử phi đoan trang ngắm nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Đoạn Hinh Ninh, bàn tay đang nắm lấy tay nàng chợt siết chặt rồi lại buông lỏng, cười hỏi: “Là công tử nhà nào?”

Đoạn Hinh Ninh tuy đã dỡ bỏ phòng bị với nàng, nhưng vẫn ngượng ngùng, không nói ra. Nàng chỉ nói: “Sau này ngài sẽ biết thôi ạ.”

Lâm Thính buông điểm tâm xuống, cầm lấy ly trà.

Thái tử phi còn định hỏi tiếp, Lâm Thính cố tình làm đổ ly trà còn ấm trong tay, làm ướt cả váy của mình và Đoạn Hinh Ninh. Sau đó, nàng lập tức đứng dậy, đầy vẻ áy náy nói: “Thất lễ quá.”

Bị Lâm Thính ngắt lời như vậy, Thái tử phi không tiện hỏi thêm. Nàng nhìn Lâm Thính một cách đầy ẩn ý, rồi sai người đưa hai nàng đi thay trang phục.

Hai nàng vừa mới đi sang nơi khác để chỉnh sửa váy áo, Thái tử liền xuất hiện ở đình hóng gió từ phía sau.

Hắn sải bước nhanh đến trước mặt Thái tử phi, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén như đuốc, mở lời chất vấn: “Người đâu? Nàng đâu rồi?”

Thái tử phi cười: “Điện hạ vội cái gì, thần thiếp chỉ muốn nhìn xem nữ tử mà điện hạ coi trọng có dung mạo, tính tình thế nào thôi, cũng sẽ không làm hại nàng. Hà cớ gì người phải bỏ cả công vụ, đến đây chất vấn thần thiếp?”

Vừa dứt lời, nàng đưa tay định nắm lấy tay hắn.

Thái tử tránh đi, không để Thái tử phi chạm vào mình, lạnh lùng nói: “Nàng là tam cô nương Đoạn gia. Phụ thân là Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ, nhị ca là Cẩm Y Vệ chỉ huy thiêm sự. Ngươi mời nàng đến Đông Cung, nếu phụ hoàng biết, sẽ nghĩ về cô như thế nào?”

“Điện hạ cũng nên nhớ rõ ngài là trữ quân Đại Yến, không thể vượt mặt phụ hoàng, có bất kỳ mối liên hệ nào với Cẩm Y Vệ.” Thái tử phi tiến lại gần: “Nếu đã như vậy, vì sao điện hạ vẫn muốn thích Đoạn tam cô nương?”

“Ngài rõ ràng biết hai người không có khả năng, vì sao vẫn không chịu buông nàng?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 223


Thái tử lảng tránh câu hỏi này: “Ngươi thân là Thái tử phi, chỉ cần làm tốt phận sự của mình là đủ, đừng can thiệp vào chuyện của cô quá nhiều.”

Thái tử phi lặng lẽ nhìn hắn: “Thần thiếp là Thái tử phi, cũng là thê tử của ngài.”

Hắn nhíu mày, bất mãn nói: “Cô lấy ngươi là vì phụ hoàng tứ hôn, cô đối với ngươi vô tình, chẳng phải ngươi đã sớm biết?”

Nàng bật cười một tiếng khe khẽ, rồi lại rưng rưng nước mắt: “Thần thiếp biết, cũng biết điện hạ nặng tình với Đoạn tam cô nương. Năm đó nàng bệnh nặng, ngài dù ở xa tận Tô Châu cũng không tiếc bất cứ giá nào để tìm thuốc cứu nàng, cho dù phải buông bỏ sinh mạng của những người vô tội.”

Thái tử cau mày càng sâu.

“Ngài là Thái tử, nhất cử nhất động đều liên lụy vô cùng rộng lớn. Một khi để người khác biết ngài vì tư tình cá nhân mà hành sự tùy ý như vậy, thanh danh khó giữ. Vì một nữ tử, có đáng không?”

Thái tử phi lau đi vết nước mắt nơi khóe mắt, chầm chậm đi trở lại bàn, xoa nát những cánh hoa vụn trong rổ: “Đáng tiếc, Đoạn tam cô nương đã tìm được thuốc khác chữa khỏi trước khi ngài đưa thuốc về kinh. Nàng mãi mãi không thể biết được tình sâu của điện hạ.”

Thái tử làm ngơ trước giọt lệ của nàng.

Nàng lẩm bẩm: “Không đúng. Cho dù Đoạn tam cô nương cần đến thứ thuốc ngài đưa về, ngài cũng không dám công khai đưa cho nàng, chỉ có thể mượn tay người khác.” Hoàng thượng vẫn còn tại vị, hắn vẫn chưa thể đường đường chính chính nạp con gái của Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ làm thiếp.

Hắn không muốn nghe thêm nữa: “Câm miệng. Cô cảnh cáo ngươi, về sau đừng bao giờ tìm nàng.” Hắn định bỏ đi thì Lâm Thính và Đoạn Hinh Ninh quay lại.

Đoạn Hinh Ninh đã gặp qua Thái tử, biết thân phận của hắn nên vội hành lễ: “Gặp qua Thái tử điện hạ.”

“Gặp qua Thái tử điện hạ.” Lâm Thính dựa vào trang phục và cách hành xử mà phán đoán thân phận của người này. Hắn mặc chiếc ngũ trảo mãng bào màu minh hoàng, trên đó thêu tường vân. Lại còn tự do ra vào Đông Cung, đứng gần Thái tử phi như vậy trước khi định rời đi.

Thái tử khựng bước, nghiêng mặt nhìn Đoạn Hinh Ninh bên cạnh nàng, hờ hững "Ừ" một tiếng rồi quay lưng rời đi không ngoảnh lại.

Thái tử phi sớm đã khôi phục vẻ bình thường, trên mặt không còn chút nước mắt nào. Nàng nhìn theo bóng lưng Thái tử cho đến khi hắn khuất xa. Nàng quay đầu lại nhìn hai người, ánh mắt chủ yếu dừng trên gương mặt Đoạn Hinh Ninh, rồi lấy cớ cảm thấy trong người không khỏe, bảo các nàng về trước, hẹn một ngày khác lại tụ họp.

Cứ như vậy, các nàng được nội thị đưa ra khỏi Đông Cung, lên xe ngựa ở bên ngoài cửa cung.

Thế nhưng Lâm Thính cuối cùng lại không lên xe ngựa, bởi vì nàng bất ngờ phát hiện Kim An Tại đang ở ngay ngoài cửa cung. Hắn không hề trốn tránh nàng, chỉ đứng ở một nơi khá dễ thấy, như thể có chuyện muốn nói.

Hôm nay, hắn vẫn đeo mặt nạ, thân hình gầy cao, nhưng không mang theo kiếm bên mình.

Lâm Thính không rõ Kim An Tại tìm nàng có việc gì, cũng không biết hắn có muốn đưa nàng đi hay không, nên nàng không thể để Đoạn Hinh Ninh ngồi đợi mình trong xe. Nàng bảo Đoạn Hinh Ninh về Đoạn phủ trước.

Nàng không đi thẳng về phía hắn, mà dùng ánh mắt ra hiệu hắn đi đến một góc khuất. Sau khi xác nhận không có ai đi theo, và xung quanh không có người lạ, nàng mới hỏi: “Hôm nay ngươi vì sao lại ở ngoài cửa cung?”

Kim An Tại khoanh hai tay, tiến lại gần nàng, miệng lưỡi có vẻ kỳ quặc: “Ngươi có quen biết Thái tử?”

Cả hai cùng lúc mở lời.

Lâm Thính: “Ngươi trả lời ta trước.”

Mấy ngày nay, Kim An Tại vẫn luôn điều tra hành tung của Thái tử, tìm kiếm cơ hội ám sát hắn. Khi thấy nội thị cầm lệnh bài Đông Cung đến đón Lâm Thính, hắn sinh lòng băn khoăn, vì thế mới đứng đợi nàng ở ngoài cửa cung.

“Ta muốn tìm cơ hội ám sát Thái tử.” Kim An Tại trước đây chưa từng nói chuyện này với nàng.

Lâm Thính trợn tròn mắt: “Cái gì? Ngươi điên rồi à?” Vừa mới tiễn Tạ Thanh Hạc như một củ khoai nóng bỏng tay đi, giờ lại muốn ám sát Thái tử. Ngoại trừ dùng từ "tự tìm cái chết" để hình dung Kim An Tại, nàng không nghĩ ra được từ nào khác, dù sao hắn không có ý định phục quốc.

Kim An Tại: “Chuyện này không liên quan đến ngươi, cứ coi như không biết là được. Ta không muốn nói dối ngươi nên mới trả lời thành thật khi ngươi hỏi. Ngươi vẫn chưa trả lời ta, rốt cuộc có quen Thái tử hay không?”

“Ta không quen. Là Thái tử phi muốn gặp Đoạn Hinh Ninh, ta đi cùng nàng.” Lâm Thính yên lặng suy nghĩ, Kim An Tại là một người có chừng mực, hắn muốn ám sát Thái tử chắc chắn có lý do riêng: “Lý do ám sát là gì?”

“Hắn nợ ta một mạng.”

Dù xung quanh không có ai, nàng vẫn hạ thấp giọng: “Ngươi thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao? Bất kể thành công hay không, ngươi đều rất có khả năng phải chết.”

Kim An Tại không tranh luận với nàng: “Lâm Nhạc Duẫn, ta hỏi ngươi, nếu người mà ngươi quan tâm rõ ràng không có tội, cũng chẳng làm gì sai, lại vô duyên vô cớ vì người khác mà chết thảm, ngươi có báo thù không?”

Lâm Thính không khuyên Kim An Tại nữa. Nếu Lý thị hay Đào Chu có chuyện gì vì người khác, nàng chắc chắn sẽ bắt đối phương phải trả lại gấp bội.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 224


Kim An Tại còn có việc phải làm, không rảnh nói nhiều với Lâm Thính: “Ta đi trước đây.”

Nàng vội giữ hắn lại, dặn dò: “Khi ngươi tìm hiểu tin tức thì cố gắng tránh đi đến khu phố đông, đừng đi vào đó, nơi đó thật sự rất nguy hiểm.”

“Mấy ngày trước ngươi không phải đã nói với ta rồi sao?”

Lâm Thính khẽ hừ: “Là đã nói với ngươi, nhưng ta sợ ngươi quên. Ngươi ỷ vào võ công cao cường của mình mà đi khắp nơi. Ngươi phải biết, bất kỳ căn bệnh nào cũng sẽ không vì võ công cao mà tránh xa ngươi đâu.”

Phía dưới chiếc mặt nạ, Kim An Tại không biểu lộ cảm xúc: “Ngươi cho rằng ta là ngươi sao? Có ai nói với ngươi rằng đôi khi ngươi rất lải nhải không?”

Lâm Thính: “…”

Lòng tốt bị cho là lòng lang dạ sói ??

Thôi, ngươi thích đi đâu thì đi !

Hừ !

Họ chia tay nhau ngoài cửa cung. Lâm Thính đi đường vòng trở về Lâm gia, chọn con đường bắc trường nhai xa nhất để tránh khu phố đông. Đi được nửa đường, nàng nghe thấy người qua đường nói rằng Cẩm Y Vệ đã công bố chuyện ôn dịch, và cách đó một khắc đã vội vã phong tỏa phố đông.

Kể từ hôm nay, trừ Cẩm Y Vệ, những người không liên quan tuyệt đối không được ra vào phố đông.

Lâm Thính đã hiểu ra, Cẩm Y Vệ sau khi xác nhận đây là ôn dịch thì lập tức áp dụng biện pháp cách ly. Nàng không nghĩ nhiều nữa, chỉ muốn nhanh chóng về phủ. Sau hôm nay, cho đến khi ôn dịch kết thúc, nàng sẽ không ra ngoài nữa.

Đúng lúc này, phía trước con đường bỗng xảy ra một trận hỗn loạn.

Trực giác mách bảo Lâm Thính đã xảy ra chuyện, phải chạy ngay, phải nhanh chóng rời khỏi bắc trường nhai. Nàng lập tức quay đầu, cất bước chạy thật nhanh.

Phía sau cũng có người đang chạy, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu, nhắc nhở mọi người: “Chạy mau, có kẻ từ phố đông chạy ra! Hắn bị bệnh rồi! Mặt mũi đều lở loét! Sẽ lây cho chúng ta đấy!”

Lâm Thính thầm than xui xẻo. Nàng đã cố tình tránh phố đông để về Lâm gia, vậy mà làm sao vẫn gặp phải người từ đó chạy ra.

Lâm Thính dốc hết sức mà chạy. Nhưng khi nàng sắp chạy ra khỏi bắc trường nhai thì bị Cẩm Y Vệ nhận được tin tức tới ngăn lại, nàng không thể đi được nữa.

Bởi vì trên con đường này đã xuất hiện kẻ nhiễm bệnh chạy ra từ phố đông, bọn họ không thể xác định người trong phố có tiếp xúc với hắn hay không, nên cũng phải phong tỏa nơi đây, chờ đợi chỉ thị của cấp trên.

Lâm Thính biết mình không thể rời đi, bèn chạy vào một tiệm thuốc đang hỗn loạn, mua một ít thuốc có thể tiêu độc, không quên để lại bạc. Nàng hòa tan thuốc vào nước, làm ướt một chiếc khăn tay, làm thành chiếc khẩu trang thô sơ, che kín miệng mũi. Thà có còn hơn không.

Những Cẩm Y Vệ canh giữ ở đầu đường cuối ngõ đều dùng khăn tẩm thuốc che kín mặt, đây là loại khăn đặc chế của Bắc Trấn Phủ Tư, tác dụng bảo vệ tốt hơn loại tự chế của nàng. Lâm Thính cố gắng nép mình vào một góc khuất, sát bên một nhóm Cẩm Y Vệ, không để bất kỳ ai có cơ hội chạm vào nàng.

Kỳ thực, ngay từ đầu Lâm Thính đã tự tay làm vài chiếc khăn tẩm thuốc, nhưng khi nàng cố gắng đưa cho những người đi đường đang hoảng loạn, họ chỉ một mực xô đẩy, tìm cách thoát khỏi vòng vây phong tỏa của Cẩm Y Vệ, hoàn toàn không để tâm đến lời nói của nàng. Nàng thở dài, bất lực nhìn dòng người hỗn loạn.

Khi đôi chân bắt đầu mỏi rã rời, một giọng nói quen thuộc vang lên khiến trái tim Lâm Thính chợt hẫng một nhịp. Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn theo.

Người đang chỉ huy quân binh chính là Đoạn Linh. Hắn không hề che mặt, tay cầm Tú Xuân đao, áo quan phục đỏ như máu nổi bật giữa đám đông đang hoảng loạn. Gương mặt hắn vẫn nhu hòa, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng, không chút dao động trước sự hỗn loạn và tiếng khóc than của dân chúng. Hắn chỉ cất lời, dứt khoát và lạnh lẽo: "Không tuân theo sắp xếp của Cẩm Y Vệ, giết. Có ý định trốn chạy, giết..."

Lời nói đột ngột im bặt. Đoạn Linh đã nhìn thấy Lâm Thính đang nép mình ở một góc. Nàng ngồi co ro, hai tay ôm đầu gối, lúc này đang nghiêng đầu nhìn hắn. Dù Lâm Thính có che mặt bằng mấy lớp vải, hắn vẫn dễ dàng nhận ra nàng.

Một cảm giác căng thẳng vô hình ập đến, Đoạn Linh siết chặt chuôi đao trong tay. Hắn nhớ đến mệnh lệnh của Gia Đức Đế: những người bị nhiễm bệnh sẽ bị tập trung và xử lý bí mật để tránh lây lan, coi như đã chết vì dịch. Nói cách khác, chỉ cần bị chẩn đoán mắc bệnh, khó thoát khỏi cái chết.

Các Cẩm Y Vệ khác không hiểu vì sao đại nhân của mình đột nhiên ngừng lại, cũng không để ý hắn đang nhìn về góc tường. Một lúc sau, một tên đề kỵ cấp dưới nghi hoặc gọi: "Đại nhân?"

Đoạn Linh không đáp, hắn bước qua vòng vây Cẩm Y Vệ, thẳng tiến về phía Lâm Thính. Hắn đứng trước mặt nàng, bình tĩnh hỏi: "Ngươi vì sao lại ở đây?"
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 225


Lâm Thính đứng dậy, không giấu giếm: "Từ đây đi ngang qua, bị các ngươi giữ lại."

"Ngươi có từng chạm vào người nào ở phố đông không?"

Nàng lắc đầu: "Không hề. Phải rồi, Hinh Ninh có về phủ an toàn không? Nàng cùng ta đi Đông Cung mà."

Đoạn Linh rũ mắt nhìn nàng, đôi mắt sâu không thấy đáy: "Nàng đã về rồi. Ngươi không cùng nàng trở về sao?"

Lâm Thính không muốn nói tỉ mỉ chuyện của mình, chỉ đáp qua loa: "Lâm thời có chút chuyện cần xử lý, không đi xe ngựa cùng nàng nữa."

Đoạn Linh lại nhìn nàng chằm chằm: "Ngươi tạm thời không thể rời đi. Cần ở lại bắc trường nhai ba ngày. Trong ba ngày này, người nào xuất hiện dấu hiệu phát sốt và thân thể bắt đầu thối rữa sẽ bị xem là mắc ôn dịch. Ngươi có biết không?"

"Ta biết." Lâm Thính đáp. Nàng cảm thấy tạo hóa trêu ngươi, nàng đã dặn dò người khác phải cẩn thận mà chính mình lại bị cách ly. Nhưng nghĩ lại, nàng cũng không quá hoảng loạn. Bị phong tỏa ba ngày, không thể về Lâm gia mà thôi, chứ không phải nhất định sẽ nhiễm bệnh.

Đoạn Linh im lặng nhìn nàng một lúc, chợt hỏi: "Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"

Lâm Thính nhìn gương mặt hắn không hề có khăn che, trong lòng không khỏi lo lắng. Nàng nghiêm túc nói: "Ngươi cẩn thận một chút, ra ngoài nhớ mang khăn che mặt." Cẩm Y Vệ cũng như đại phu, cả ngày phải tiếp xúc với người bệnh, mức độ nguy hiểm cực cao.

"Chỉ thế thôi?" Hắn hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng.

Nàng nghĩ nghĩ: "À còn nữa, ngươi giúp ta chuyển lời với nương và Đào Chu, nói rằng ta vẫn ổn, ba ngày sau sẽ trở về."

Hắn hỏi lại, ngữ khí như đang dò xét: "Không còn gì khác?"

Lâm Thính lại cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi nói: "Hãy cho người bệnh uống thêm nước sắc từ rễ chàm. Hãy làm cho họ cố gắng cầm cự đến khi các ngươi tìm được phương thuốc chữa trị ôn dịch."

Trong nguyên tác, trận ôn dịch này cuối cùng đã biến mất, vậy chắc chắn là đã tìm ra thuốc chữa. Nhưng có lẽ sẽ phải mất một thời gian.

Mày Đoạn Linh khẽ nhúc nhích, hắn nhẹ giọng lặp lại lời nàng, đầy ẩn ý: "Làm cho bọn họ cố gắng cầm cự đến khi tìm được phương thuốc chữa trị?"

Lâm Thính nghe ra ngữ khí bất thường của hắn, đang định hỏi thì một Cẩm Y Vệ chạy tới tìm.

Hôm nay có không ít người bị nhốt lại ở bắc trường nhai, trong đó có cả những thế gia công tử, quý nữ, thậm chí là quan viên. Bọn họ đang la hét đòi rời đi, yêu cầu Đoạn Linh xử lý.

Không đợi Đoạn Linh lên tiếng, vài vị công tử thế gia đã xông đến trước mặt hắn. Ở đây chính là lối ra, bọn họ muốn xông qua để thoát thân. Một nam tử ăn mặc bảnh bao đẩy một Cẩm Y Vệ ra, quát lớn: "Phụ thân ta là Lại Bộ thượng thư! Các ngươi ai dám cản ta!?"

Lại Bộ thượng thư là quan nhị phẩm, Cẩm Y Vệ lập tức nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang nhìn Đoạn Linh. Hắn hơi mỉm cười, ôn hòa hỏi: "Lại Bộ thượng thư?"

Nam tử kia đoán hắn là người có quyền quyết định, vênh váo nói: "Đúng vậy! Mau tránh đường cho bản công tử đi!"

Đoạn Linh đáp gọn lỏn: "Xin lỗi, không thể."

Nam tử tức giận: "Ngươi là ai mà dám không để Lại Bộ thượng thư vào mắt?"

Đoạn Linh không chút để tâm: "Ta là Chỉ huy Thiêm sự của Cẩm Y Vệ, tên là Đoạn Linh. Ngươi nếu có thể không mắc bệnh, sống sót rời khỏi bắc trường nhai này, ngày sau đại nhưng để phụ thân ngươi ở triều đình tham ta một quyển."

Nam tử kia càng thêm tức tối. Chức quan của hắn cách Đoạn Linh hai bậc, nhưng vì thế lại càng không thể nuốt trôi sự khinh thường này. Hắn không tin Đoạn Linh dám làm hại mình, bèn giật lấy một thanh Tú Xuân đao của tên Cẩm Y Vệ bên cạnh, múa may lao ra ngoài.

Những Cẩm Y Vệ chức thấp hơn quả thực không dám cản, càng không dám làm hắn bị thương. Nhưng ngay khoảnh khắc hắn sắp lao ra khỏi bắc trường nhai, một mũi tên từ đâu bay tới, găm trúng sau đầu gối.

Hắn đau đớn ngã vật xuống đất.

"Ai, ai dám làm thương ta! Không muốn sống nữa? Phụ thân ta sẽ không tha cho các ngươi đâu!" Nam tử cố gượng dậy, vẫn muốn chạy tiếp.

Đoạn Linh lại giương cung, một mũi tên nữa nhắm thẳng vào gáy hắn. Ngón tay hắn giữ lấy dây cung rất vững: "Có ý định trốn chạy, giết. Mũi tên vừa rồi là để cảnh cáo. Ngươi có chắc muốn bước ra ngoài nữa không?"

Nam tử vẫn không tin, quay đầu trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi làm sao dám, đây là lạm sát kẻ vô tội!"

"Ngươi cứ thử xem."

Ngón tay Đoạn Linh có vẻ như sắp buông dây cung. Nam tử kia thấy thế thì toàn thân cứng đờ, cuối cùng cũng không dám chạy nữa, mềm nhũn ngã ra đất. Tên tôi tớ theo hầu hốt hoảng chạy tới đỡ hắn. Phía dưới người nam tử đã ướt một mảng, hắn đã sợ đến mất kiểm soát.

Sau vụ việc, những thế gia công tử khác đang có ý định trốn chạy cũng lập tức an phận. Lâm Thính đứng ở một góc, tựa như người trong suốt.

Rất nhanh, nàng bị Cẩm Y Vệ đưa đến một quán trọ ở bắc trường nhai. Nàng ở trong một căn phòng khá sạch sẽ, buổi tối còn được ăn hai phần cơm của Cẩm Y Vệ phát. Vì quá đói, nàng đã xin thêm một phần.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 226


Để đảm bảo an toàn cho chính mình, Lâm Thính vào phòng rồi thì không ra ngoài. Nàng nằm dài trên giường, chán nản. Thú thật, bị cách ly thế này, nàng vẫn cảm thấy bất an. Dù sao đây không phải là bệnh bình thường, mà là ôn dịch. Chỉ cần một chút sơ sẩy, rất dễ bị nhiễm.

Lâm Thính nằm một lúc lại ngồi dậy, rồi lại nằm xuống. Nàng cứ ngồi không được, nằm không xong, cả người bứt rứt không yên. Nàng đang ở tầng ba của quán trọ, xung quanh yên ắng đến đáng sợ. Thời gian trôi đi thật chậm, cứ như một ngày dài bằng một năm.

Trằn trọc mãi không ngủ được, Lâm Thính đành mặc giày, rời giường, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài. Ngoài kia, bắc trường nhai vắng tanh, bầu trời đêm không một vì sao.

Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa.

Lâm Thính luôn giữ cảnh giác cao độ, không tùy tiện mở cửa. Nàng nhẹ nhàng đi vào trong, cầm lọ mê dược trên tay, nhìn chằm chằm cánh cửa và hỏi: "Ai?"

"Đoạn Linh."

Lâm Thính lập tức cất mê dược đi, vội vàng chạy ra mở cửa: "Đoạn đại nhân?" Nàng nghe các Cẩm Y Vệ nói buổi tối họ sẽ thay phiên nhau tuần tra.

Cánh cửa mở, Đoạn Linh đứng ngay bên ngoài. Hắn vẫn không dùng khăn tẩm thuốc che mặt, trên người đã thay một bộ thường phục thay vì phi ngư phục.

Lâm Thính lúc này nhìn thấy ai cũng cảm thấy mừng rỡ: "Ngươi tuần tra đến quán trọ này sao?"

"Đúng vậy."

"Ngươi tuần tra xong rồi, định đi sao?"

Đoạn Linh nhướng mày: "Ngươi cần ta vào phòng cùng ngươi đêm nay không? Cả đêm..."

Lâm Thính giật mình tỉnh táo. Nàng đương nhiên muốn có người ở bên bầu bạn, vì thật sự quá nhàm chán và cũng có chút lo sợ. Nhưng đối tượng lại là Đoạn Linh, nàng nhất thời không biết nên lựa chọn thế nào. Điều quan trọng nhất là, Đoạn Linh không sợ bị nàng lây bệnh sao? Dù nàng chưa tiếp xúc với người bệnh nào, nhưng những người bị cách ly ở đây đều nói vậy. Nàng không thể tin tưởng họ. Những người khác nhìn thấy họ còn phải tránh không kịp. Nghĩ vậy, Lâm Thính không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: "Đoạn đại nhân không sợ ta đã tiếp xúc với người bệnh sao?"

Đoạn Linh thong dong: "Ngươi chẳng phải đã nói ngươi không hề tiếp xúc?"

Lâm Thính lấy gậy đánh lửa châm nến. Vừa nãy nàng đã thổi tắt hết nến trong phòng nên giờ tối om. Khi ánh nến bùng lên, soi rõ gương mặt nàng ửng hồng, Đoạn Linh nhìn thẳng vào nàng: "Ngươi sẽ nói dối ta ?"

Lâm Thính cứng họng. Nàng cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, nói khẽ: "Được rồi, ta sẽ không." Nàng không thể làm chuyện có thể hại chết người khác như vậy.

Đoạn Linh cầm một chiếc đèn lồng tinh xảo, bốn sợi tua rua dưới đáy lắc nhẹ dù không có gió. Hắn nói: "Vậy là được. Ngươi nói sẽ không gạt ta, ta tin ngươi."

Lâm Thính nghe vậy, trong lòng không khỏi ấm lên, nhưng vẫn cẩn thận hồi tưởng lại cảnh tượng ban ngày, xem có vô tình tiếp xúc với người nào khả nghi ở bắc trường nhai không, sợ bỏ sót chi tiết. Nhưng câu trả lời vẫn là không. Từ khi nàng biết nội dung truyện về ôn dịch sắp xảy ra, nàng đã luôn giữ khoảng cách với người lạ. Trước ôn dịch, cẩn thận vẫn hơn.

Lâm Thính chầm chậm chớp mắt: "Nhưng dù thế nào, trong mắt người ngoài, ta vẫn là người có khả năng mắc bệnh. Nếu ngươi ở lại đây một đêm, bị người khác phát hiện..." Chẳng phải hắn cũng sẽ bị cách ly sao?

Đoạn Linh dường như không để tâm, nhàn nhạt nói: "Không bị người phát hiện chẳng phải là được rồi ?"

Nàng không ngờ lại nhận được câu trả lời này, mắt lộ vẻ mờ mịt: "Hả?" Hắn muốn lạm dụng chức quyền của Cẩm Y Vệ?

Lâm Thính vô thức gãi gãi móng tay đang hơi ngứa: "Việc này không hay lắm đâu. Ngươi phong tỏa cả hai con phố,đã đắc tội với rất nhiều quan lớn, quý nhân. Họ sau này sẽ tìm mọi cách để bới móc lỗi sai của ngươi, tham tấu lên bệ hạ."

Đoạn Linh nhấc chân bước qua ngạch cửa vào phòng. Tà áo của hắn lướt qua khung cửa. Hắn đóng cửa lại, ngăn cách bóng tối bên ngoài, rồi thổi tắt chiếc đèn lồng trong tay, đặt xuống đất và bước về phía nàng đang đứng dưới ánh nến.

Khoảng cách giữa hai người rất gần.

Lâm Thính ngửa đầu nhìn Đoạn Linh. Hắn cao hơn nàng gần một cái đầu, nên nhìn thẳng chỉ có thể thấy ngực hắn.Hơi ngước lên chút nữa sẽ thấy chiếc cổ trắng ngần cùng yết hầu đang khẽ lên xuống. Muốn thấy rõ mặt hắn, nàng đành phải đứng xa ra một chút hoặc ngẩng đầu thật cao.

Nàng quên thổi tắt chiếc gậy đánh lửa trên tay: "Ngươi thật sự muốn ở lại cùng ta một đêm?"

Đoạn Linh nhận lấy chiếc gậy đang cháy, ấn xuống giá nến để nó tắt đi: "Khi ta phát bệnh, ngươi chẳng phải cũng ở lại bên ta một đêm? Giờ ta ở bên ngươi, chẳng phải là lẽ thường tình sao? Huống hồ, chúng ta còn có hôn ước... sắp thành hôn."

Lâm Thính muốn nói lại thôi: "Tình huống không giống nhau. Bệnh của ngươi sẽ không lây cho ta. Nhưng nếu ta mắc bệnh, ngươi cũng sẽ nhiễm."

"Ta sẽ không nhiễm."

Nàng bước đến La Hán sập ngồi xuống: "Làm sao ngươi dám chắc như vậy? Chỉ vì ta nói hôm nay ta không tiếp xúc với người bệnh thôi sao?"

Đoạn Linh lại đi tới cửa sổ, tay v**t v* bệ cửa, ánh mắt nhìn ra con đường vắng vẻ bên ngoài: "Dù sao ta cũng sẽ không nhiễm bệnh."

Mắt Lâm Thính sáng lên: "Cẩm Y Vệ các ngươi đã tìm được thuốc chữa ôn dịch rồi sao?"

Đoạn Linh quay đầu nhìn nàng, rồi lại quay đi: "Chưa."

Lâm Thính như quả bóng xì hơi, xẹp xuống. Nàng cũng biết triều đình không thể nhanh như vậy mà tìm ra thuốc chữa.Trong nguyên tác, trận ôn dịch này đã kéo dài một thời gian rất lâu.

Nàng thở dài, rồi nói: "Nếu còn chưa có, ngươi đừng nói chắc chắn như vậy. Đừng giống Kim An Tại, ỷ vào võ công cao cường mà chẳng sợ gì, những lời ta nói hắn cũng chẳng để trong lòng."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 227


Đoạn Linh bước đến trước sập La Hán, nhưng không ngồi xuống ngay. Hắn dường như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.

"Kim công tử?"

"Hôm nay ngươi không về cùng Lệnh Uẩn, là đi gặp hắn?" Hắn khẽ cười, tiếng cười trong trẻo, lọt vào tai Lâm Thính, khiến nàng có cảm giác như lỗ tai bị ai đó tinh tế v**t v*, một ảo giác kỳ lạ. Lâm Thính vô thức ngồi thẳng người.

Đoạn Linh cất gọn que đánh lửa: "Ta nghe Lệnh Uẩn nói, các ngươi tách nhau ở ngoài cổng cung, ngươi đã gặp Kim công tử ở đó ư?"

Lâm Thính nheo mắt: "Ta đã gặp hắn vài ngày trước, hôm nay ta đi làm việc khác, không liên quan đến hắn." Đoạn Linh quá nhạy bén. Nàng tuyệt đối không thể để hắn biết Kim An Tại gần đây lui tới quanh Thái tử, lại còn có ý định hành thích.

Ánh mắt hắn thu trọn vẻ mặt đề phòng của nàng, cười như không cười: "Ngươi rất quan tâm Kim công tử."

Quan tâm? Lâm Thính nghe mà bực mình. Nàng nhớ lại Kim An Tại đã chê mình lải nhải, bèn "hừ" một tiếng: "Ta nào có quan tâm hắn, chỉ là tiện miệng nhắc đến chuyện ở phố Đông thôi, vậy mà hắn còn không biết ơn, chê ta lắm lời."

Đoạn Linh không truy hỏi thêm về Kim An Tại: "Ngươi bị nhốt ở Bắc Trường Nhai, không sợ sao?"

Nàng chống cằm, dải lụa buông xuống khuỷu tay: "Nói không sợ thì không phải, nhưng sự đã rồi, có khóc lóc cũng chẳng thay đổi được gì. Thà coi như bị nương cấm túc ba ngày, rồi ba ngày sau sẽ được ra ngoài."

Hắn điềm đạm nói: "Ngươi lại nghĩ thông thoáng. Nghe giọng điệu của ngươi, dường như ngươi rất tin tưởng triều đình sẽ tìm ra thuốc chữa ôn dịch?"

Nàng gật đầu: "Lúc này, không tin triều đình, thì còn biết tin ai?"

"Nếu như không tìm thấy thì sao?"

Nếu không tìm thấy? Vậy trong nguyên tác, ôn dịch đã được giải quyết thế nào? Chắc là thời cơ chưa đến. Lâm Thính trầm ngâm một lát rồi đáp: "Ngươi đừng nói những lời xui xẻo đó. Ta tin rằng mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết, dịch ôn dịch lần này cũng vậy."

Đoạn Linh im lặng.

Nàng rót nước uống, tiện miệng hỏi: "Những người đã xác nhận nhiễm bệnh hiện đang ở đâu?" Dĩ nhiên, những người nhiễm bệnh sẽ không ở cùng với họ, những người chỉ cần cách ly theo dõi, nếu không sẽ lây lan.

"Đã được tập trung lại."

Tập trung lại để các thái y dễ dàng điều trị, đồng thời đề phòng họ chạy trốn, lây bệnh cho người khác. Lâm Thính hiểu ra, đặt chén xuống: "Ngươi có thể cho ta biết, hiện tại có bao nhiêu người đã xác nhận nhiễm bệnh không?"

Suốt cả ngày dài buồn chán, cuối cùng nàng cũng tìm được người để trò chuyện, dĩ nhiên phải nói chuyện cho thật nhiều.

Đoạn Linh cũng rót một chén nước: "Hiện tại có ba trăm sáu mươi bảy người đã xác nhận nhiễm bệnh, một nghìn không trăm ba mươi hai người nghi nhiễm, và một vạn người đang bị nhốt ở phố Đông cùng Bắc Trường Nhai."

Phố Đông và Bắc Trường Nhai có không ít dân thường sinh sống, ban ngày còn có khách đi dạo phố mua sắm, nên một vạn người bị nhốt cũng là chuyện bình thường. Kinh thành có tám mươi vạn người, vậy nên việc khoanh vùng một vạn người này là để bảo vệ những người còn lại.

"Từ khi phát hiện ôn dịch đến giờ, đã có bao nhiêu người chết?" Lâm Thính chợt nhận ra Đoạn Linh đã cầm nhầm chiếc chén nàng vừa uống. Nàng vội vàng cản lại: "Chiếc chén này là ta đã dùng."

"Một trăm năm mươi ba." Đoạn Linh dường như không nghe thấy, vẫn thản nhiên uống cạn chén nước.

Lâm Thính nuốt nước bọt, nàng bỗng nhận ra câu nói vừa rồi của mình thật thừa thãi. Hai người đã từng kề môi, hắn cũng đã ăn không ít thức ăn từ miệng nàng... Vì vậy, so đo chuyện này bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, không hỏi thêm về chuyện ôn dịch, như thể bị ai đó ấn nút tạm dừng, trở nên im lặng hoàn toàn.

Đoạn Linh đặt chén nước lên bàn trà cạnh sập: "Canh giờ không còn sớm, nên nghỉ ngơi thôi."

Lâm Thính nghe xong, theo bản năng đưa mắt nhìn về phía giường. Chăn đệm trên đó vẫn còn hơi lộn xộn, có dấu vết nàng đã nằm. Nàng không khỏi hỏi lại lần nữa: "Ngươi, ngươi thật sự muốn ở lại cùng ta đêm nay?"

Hắn gật đầu: "Ừ."

Mặc dù không phải lần đầu tiên ở riêng một đêm với Đoạn Linh, nhưng Lâm Thính vẫn cảm thấy có chút căng thẳng. Nàng lại lần nữa nhắc nhở hắn: "Ngươi, nếu ngươi vì ta mà nhiễm bệnh, thì cũng đừng trách ta."

Đoạn Linh không chút do dự: "Được."

Gió nóng từ ô cửa sổ rộng mở thổi vào, lướt qua mặt Lâm Thính, khiến nàng có một cảm giác vừa lạ vừa quen. Nàng lại nhìn chiếc giường vài lần: "Vậy ngươi..." Ngươi ngủ ở đâu? Ngủ cùng ta sao? Lâm Thính không thể thốt nên lời. Đêm mưa hôm đó, họ ngủ chung một giường là vì nàng đã quá mệt mỏi khi chăm sóc hắn, đầu óc mơ màng, nhìn thấy giường là leo lên ngủ luôn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 228


Đoạn Linh dường như biết đọc suy nghĩ của nàng: "Ta sẽ ngủ trên chiếc sập La Hán ngươi đang ngồi."

Sập La Hán? Nàng đứng dậy, nhường chỗ cho Đoạn Linh, rồi trở lại giường ngồi, nhưng chưa vội ngủ. Nàng vẫn nhìn hắn. Chiếc sập La Hán này đối với nàng đã có phần nhỏ, chỉ dùng để ngồi chứ không thể nằm ngủ được. Đối với Đoạn Linh, nó lại càng nhỏ hơn. Hắn cao chừng một thước tám, nếu nằm trên đó, e rằng chân sẽ phải duỗi ra ngoài, ngủ như vậy cả đêm chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Lâm Thính nhìn xuống chiếc giường, nó rất rộng, ngủ hai người vẫn còn thừa chỗ. Hơn nữa, Đoạn Linh sẽ không làm gì nàng, nếu muốn thì đã làm từ lần trước rồi, sẽ không đợi đến tận bây giờ.

Vậy nên không cần phải lo lắng điều này.

Nhưng Lâm Thính vẫn không thể nói ra. Nàng thấy Đoạn Linh thổi tắt ngọn nến vừa thắp, rồi lại định tháo thắt lưng đính ngọc bội. Nàng vội vàng xoay người nằm xuống, kéo chăn lên đắp, vờ như đã ngủ.

Đoạn Linh c** th*t l*ng, đặt nó lên bàn, rồi nằm xuống sập La Hán.

Trong bóng tối, thính giác của Lâm Thính trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết. Mặc dù nàng hiện tại chỉ muốn mình không nghe thấy gì cả.

Sập La Hán đối diện với chiếc giường, Đoạn Linh nằm nghiêng, chỉ cần mở mắt là có thể nhìn thấy nàng đang cuộn mình trong chăn. Hắn bất chợt hỏi: "Ngươi không nóng sao?"

Lâm Thính dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt: "Không nóng, ta còn thấy buổi tối có chút lạnh."

Đêm nay là một đêm nóng nực nhất trong những ngày gần đây. Những đêm trước có thể còn se lạnh, nhưng đêm nay thì oi bức vô cùng. Từng cơn gió nóng cứ thổi vào, dù cửa sổ đã mở toang.

Cơn gió nóng lướt qua bàn tay Đoạn Linh đang buông thõng: "Lạnh?"

Lâm Thính gật đầu lia lịa, chợt nhận ra hắn không nhìn thấy, bèn lên tiếng: "Có chút, nhưng không lạnh lắm, đắp chăn là không còn cảm giác nữa."

Đoạn Linh trong bóng tối vẫn nhìn chằm chằm nàng, lại hỏi: "Ngươi là không muốn thấy ta?"

Vừa dứt lời, Lâm Thính vén chăn lên, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi trong bóng tối lấp loáng nước. Nàng vội vàng lau mồ hôi, phủ nhận: "Không phải."

Hắn cong môi: "Cũng phải, ngươi thích ta, sao lại không muốn thấy ta chứ."

Lâm Thính: "..." Mặt nàng nóng bừng, chỉ muốn vùi đầu vào chăn một lần nữa. Sao hắn lại nhắc đến chuyện này? Trước đây là lấy câu "hắn không xứng l**m chân nàng" ra để nói, giờ lại lấy câu "nàng thích hắn". Quan trọng là nàng không thể phản bác.

Nàng hít một hơi thật sâu, chuyển chủ đề: "Ngày mai ngươi về Bắc Trấn Phủ Ty xử lý công vụ, hay là dẫn Cẩm Y Vệ đi tuần tra?"

"Về Bắc Trấn Phủ Ty xử lý công vụ, rồi mới dẫn Cẩm Y Vệ đi tuần tra."

"Tuần tra con phố nào?" Các con phố bị phong tỏa gồm phố Đông và Bắc Trường Nhai, hai con phố này rất lớn và cách xa nhau, một cái ở phía Đông, một cái ở phía Bắc. Chỉ mình Đoạn Linh không thể nào quản lý hết được.

Bắc Trấn Phủ Ty chắc chắn sẽ phân công hắn phụ trách một con phố, còn một chức quan Cẩm Y Vệ khác phụ trách con phố còn lại, thực hiện luân phiên.

Không thể phủ nhận, Lâm Thính mong người quản lý Bắc Trường Nhai mãi mãi là Đoạn Linh.

Sau khi bị cách ly, nàng không có hoạt động giải trí nào, cũng chẳng có ai nói chuyện cùng. Cẩm Y Vệ đưa cơm đến chỉ có thể nói dăm ba câu, thực sự rất buồn chán. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một người quen thì tốt hơn, cho dù người đó là Đoạn Linh, Lâm Thính cũng muốn.

Đoạn Linh: "Hôm nay ta tuần tra Bắc Trường Nhai, ngày mai ta tuần tra phố Đông."

"À." Nàng có chút thất vọng.

Lâm Thính xoay người, cố gắng đi vào giấc ngủ thật nhanh. Ngủ là cách để thời gian trôi đi nhanh nhất. Trước khi Đoạn Linh đến, nàng thậm chí đã có ý định tự làm mình hôn mê, chờ ba ngày sau tỉnh lại.

Nhưng nghĩ kỹ lại, điều này không thể thực hiện được. Chưa nói đến tác dụng của mê dược chỉ kéo dài một khắc, mà khi hôn mê nàng không còn ý thức, mặc cho người khác định đoạt. Nếu có người bệnh trốn thoát, nàng cũng không hay biết, vậy thì chắc chắn sẽ chết.

Không biết tại sao, lần này Lâm Thính ngủ rất nhanh, chỉ một lát sau đã chìm vào giấc mộng.

Ngày hôm sau, nàng tỉnh giấc khi mặt trời đã lên cao.

Lúc Lâm Thính tỉnh lại, Đoạn Linh không còn ở trong phòng. Việc hắn đến tối qua cứ như một giấc mộng.

Nhưng chiếc đèn lồng bị bỏ quên trên sàn nhà lại cho nàng biết, tất cả đều là sự thật, Đoạn Linh đã đến. Lâm Thính gạt bỏ những suy nghĩ lan man, duỗi người, bước xuống giường, đeo chiếc khăn che mặt của Cẩm Y Vệ đưa cho, mở cửa xem bên ngoài đã có đồ ăn sáng chưa.

Hôm qua, Cẩm Y Vệ vốn dĩ đặt cơm trước cửa rồi đi ngay. Nhưng nàng đã nghe thấy động tĩnh trong phòng, mở cửa ra, đòi thêm một phần cơm, rồi hỏi vài câu về tình hình ôn dịch.

Quả nhiên, ngoài cửa có một phần cơm, và một chậu nước được che đậy cẩn thận.

Lâm Thính đem tất cả vào, đóng chặt cửa, rửa mặt rồi ngồi ăn cơm. Nàng ăn rất chậm, rất chậm, sợ ăn xong sẽ không còn gì để làm.

Nhưng dù ăn chậm đến mấy, cũng có lúc hết. Lâm Thính lại rơi vào trạng thái ngẩn ngơ. Sau nửa khắc, nàng buồn chán đến mức lôi chiếc đèn lồng của Đoạn Linh ra nghịch, tò mò xem nó hoạt động như thế nào.

Sau thêm nửa khắc nữa, chiếc đèn lồng của hắn suýt bị nàng làm hỏng thì nàng mới chịu dừng tay.

Không biết Đoạn Linh có chịu giúp nàng mang vài cuốn thoại bản từ bên ngoài vào không. Mà cho dù hắn có đồng ý cũng vô dụng, hôm nay hắn tuần tra phố Đông, sẽ không đến đây. Nàng muốn nhờ hắn giúp đỡ, thì phải đợi đến ngày mai, lúc đó chỉ cần qua một ngày nữa là nàng có thể ra ngoài rồi.

Lâm Thính ngửa mặt lên trời thở dài.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 229


Đang lúc Lâm Thính buồn bực, dưới lầu khách đ**m và ngoài đường bỗng trở nên ồn ào. Nàng kìm nén sự khó chịu, không mở cửa xuống lầu, mà đứng bên cửa sổ nhìn ra đường cái.

Đường phố ban đầu chỉ có Cẩm Y Vệ tuần tra, giờ lại xuất hiện một đám đông dân chúng muốn rời khỏi đây. Tục ngữ nói, "pháp bất trách chúng" - pháp luật không thể trừng phạt cả một đám đông. Vài người muốn đi, có thể dùng vũ lực trấn áp, nhưng nếu là cả một đám đông thì không thể.

Người dân kích động xông ra chính là nam tử hôm qua muốn đi nhưng bị Đoạn Linh dùng cung tên ngăn lại: "Chúng ta không nhiễm bệnh, Cẩm Y Vệ dựa vào đâu mà giữ chúng ta lại? Bắc Trường Nhai đã xuất hiện người nhiễm bệnh, chúng ta ở đây rất nguy hiểm."

Dân chúng hưởng ứng: "Hắn nói đúng, chúng ta không nhiễm bệnh, sao lại đối xử với chúng ta như vậy?"

Nam tử kia gân cổ lên nói: "Nói nhốt chúng ta ba ngày, không có việc gì thì sẽ được đi. Ai mà biết có phải lừa chúng ta không, rồi ba ngày sau vẫn không cho chúng ta đi. Ta nghe nói, người nhiễm bệnh đều sẽ chết, bây giờ còn chưa tìm được thuốc chữa, đây là muốn chúng ta chôn cùng!"

Trước cái chết, lá gan của dân chúng lớn hơn. Họ dùng sức đẩy Cẩm Y Vệ đang ngăn cản, lại còn nhặt đồ vật ném vào họ: "Mở đường cho chúng ta ra!"

Lâm Thính nhìn thấy, thầm nghĩ không hay rồi.

Cẩm Y Vệ bình thường không thể xử lý nổi tình hình, bèn gọi về phía đầu đường: "Phùng đại nhân, có người gây rối."

Phùng trấn phủ sứ tay cầm Tú Xuân đao đã tuốt khỏi vỏ bước đến, cảnh cáo: "Các ngươi cũng biết cản trở Cẩm Y Vệ làm việc, tấn công Cẩm Y Vệ là tội gì không?"

Dân chúng nhìn thấy Tú Xuân đao sắc bén của hắn, không khỏi chùn bước.

Nam tử kia sống c.h.ế.t không chịu lùi, tiếp tục kích động: "Tội danh? Chúng ta sắp mất mạng rồi, còn quản tội danh gì nữa. Chúng ta cùng lao ra, bọn họ không thể g.i.ế.c hết tất cả chúng ta được!"

Cảm xúc của dân chúng lại bị lời nói của hắn lôi kéo, không chỉ đẩy Cẩm Y Vệ mà còn nhặt đồ vật ném vào họ: "Lao ra đi!"

Khi Bắc Trường Nhai đang hỗn loạn, Đông Xưởng lại vô cùng thanh nhàn và yên tĩnh.

Đạp Tuyết Nê nằm trên chiếc ghế bập bênh, nhàn nhã ăn nho. Một lát sau, hắn ngồi thẳng dậy, dùng khăn lau từng ngón tay dính nước nho, rồi hỏi ám vệ bên cạnh: "Tình hình phố Đông và Bắc Trường Nhai thế nào rồi?"

Ám vệ đáp: "Bẩm Hán Đốc, hai con phố đều đã bị Cẩm Y Vệ kiểm soát, ôn dịch tạm thời chưa lây lan khắp kinh thành."

Đạp Tuyết Nê "sách" một tiếng, ném khăn xuống: "Cẩm Y Vệ cũng có chút bản lĩnh."

Tiểu thái giám đã quen tay, cúi xuống nhặt chiếc khăn lụa. Đạp Tuyết Nê cười lạnh: “Nếu ôn dịch không thể lây lan từ Phố Đông và Bắc Trường Nhai ra ngoài, vậy thì hãy thả thêm vài kẻ mắc bệnh đến các nơi khác. Đợi đến khi dịch bệnh lan rộng, nhà ta muốn xem thử Hoàng thượng còn có thể ngồi yên trên ngai vàng nữa không.”

Tiểu thái giám sợ hãi đến vã mồ hôi lạnh khi nghe những lời bàn về ôn dịch, nhưng hắn không dám phản bội Đạp Tuyết Nê. Mẫu thân của hắn đang nằm trong tay Hán Đốc. Bởi vậy, Đạp Tuyết Nê chẳng hề e ngại việc tiểu thái giám nghe lén. Hắn tiếp tục dặn dò ám vệ: “Đêm nay, ngươi đến Phố Tây, thả vài kẻ mắc bệnh vào đó.” Phố Tây có đông đảo thương nhân, bọn họ buôn bán khắp nơi, sẽ dễ dàng làm dịch bệnh lây lan.

Ám vệ cúi đầu đáp “Vâng”.

Đạp Tuyết Nê ung dung cho cá ăn, y như mọi khi, tâm tình vui vẻ ngân nga khúc hát. Hắn chợt nhớ ra điều gì đó, liếc mắt nhìn tiểu thái giám một cái: “Nhà ta đã bảo ngươi phái người theo dõi Lâm thất cô nương, không cho nàng đến gần Phố Đông và Bắc Trường Nhai. Ngươi làm tới đâu rồi?”

Tiểu thái giám lắp bắp: “Bẩm Hán Đốc, mấy ngày nay Lâm thất cô nương đều không ra khỏi cửa.”

Đạp Tuyết Nê gật gật đầu.

Tiểu thái giám chỉ dám nhìn mũi mình, không dám giấu giếm bất cứ điều gì: “Nhưng ngày hôm qua Lâm thất cô nương có ra ngoài, và nàng đã phát hiện ra người mà nô tài phái đi.”

Hắn cau mày: “Cái gì?”

“Người của nô tài sợ Lâm thất cô nương nghi ngờ nên không dám theo nữa, liền quay về rồi. Vì thế, nô tài không rõ nàng đã đi đâu vào hôm qua.” Tiểu thái giám thấy Đạp Tuyết Nê có vẻ sắp nổi giận, thân mình run lẩy bẩy, lập tức quỳ xuống.

Đạp Tuyết Nê một cước đá văng hắn: “Ngươi không biết đổi một người khác đi theo, tìm hiểu xem nàng đi đâu, có về Lâm phủ hay không sao?”

“Nô… nô tài đi ngay đây.”

Đạp Tuyết Nê tức giận muốn rút đao giết hắn, nhưng lại ném mạnh thức ăn của cá vào người hắn: “Còn không mau đi!”
 
Back
Top