Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 10


Tiếng tăm của Cẩm Y Vệ trong dân gian không hề tốt đẹp, người dân sợ họ như hổ. Quyền lực của họ rất lớn, hành sự nhanh như chớp. Nhưng họ cũng không thể chỉ vì một câu nói "ta thích ngươi" mà tùy tiện bắt người. Như thế chẳng khác nào lộng quyền.

Hơn nữa, Đoạn Linh có vẻ ngoài "hoa dung nguyệt mạo" như vậy, nếu là phụ nữ, chắc chắn người đến cầu hôn sẽ đạp vỡ cả ngưỡng cửa Đoạn gia. Dù tạm gác lại thân phận Cẩm Y Vệ, hắn cũng thực sự rất được lòng các cô nương. Việc một cô nương nhất thời không kìm được lòng, vì lo sợ thanh danh mà không dám lộ mặt, bày tỏ tình cảm như vậy cũng không phải là chuyện khó hiểu.

Cuối cùng, hắn khẽ gọi Đoạn Linh một tiếng đầy thăm dò: “Đại nhân?”

Đoạn Linh cũng đang nhìn về hướng mà cô nương đội nón che mặt đã biến mất trong dòng người đông đúc.

Mùi hương trên người cô nương ấy giống hệt với mùi trên lá thư. Cùng với câu nói "ta thích ngươi" nóng bỏng, có thể kết luận cô chính là người đã sai tên ăn mày đến Bắc Trấn Phủ Tư truyền tin sáng nay. Hắn cảm thấy bóng dáng cô có chút quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó.

Ánh mắt Đoạn Linh, tưởng như ôn hòa, dần trở nên thâm trầm.

Một góc khác, Lâm Thính đã chạy ra khỏi phố cờ bạc, thở hổn hển nấp vào một xó xỉnh, ngó nghiêng khắp nơi, sợ Đoạn Linh sẽ đuổi theo.

Sau mười lăm phút, xung quanh vẫn không có động tĩnh, nàng mới yên tâm tháo nón che mặt, trên má lấm tấm mồ hôi. May mà một năm nay vì việc kinh doanh mà bôn ba khắp nơi, thể lực được rèn luyện, nên chạy mới nhanh như thế.

Lâm Thính không phải là không nghĩ đến những cách khác để nói "ta thích ngươi" với Đoạn Linh. Ví dụ như nàng sẽ nói: “Ta thích ngươi" vì trong tay ngươi có đồ vật gì đó.” Nhưng cách này có lẽ không thành công, nhiệm vụ là tỏ tình, không phải đơn thuần là mang theo những lời này là được. Cuối cùng, Lâm Thính đã chọn cách đeo nón che mặt, giấu đi tung tích để tỏ tình, đánh cược rằng hắn sẽ không lật nón của cô ngay giữa đường. Dù sao cô cũng đâu có làm chuyện gì xấu, chỉ là nói một câu “ta thích ngươi” thôi.

Khi nghe thấy tiếng “nhiệm vụ hoàn thành”, Lâm Thính gần như nhảy cẫng lên. Thành công rồi! Lòng thầm nghĩ đêm nay cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật ngon.

Ngày hôm qua, nàng còn cau có ra khỏi phủ, vậy mà hôm nay đã vui vẻ trở về.

Đào Chu lo lắng canh giữ trong viện, nhận thấy tâm trạng của tiểu thư thay đổi một trời một vực, khó hiểu tiến lại gần: “Thất cô nương.”

Lâm Thính đưa chiếc bánh dầu đang cầm trên tay cho Đào Chu, vừa cởi áo ngoài vừa nhẹ nhàng nói: “Mua cho ngươi bánh dầu đây.” Chiếc nón che mặt đã bị nàng vứt đi trước khi về đến Lâm gia.

Đào Chu bị sự vui vẻ của nàng lây sang: “Người có phải gặp chuyện gì vui không?”

“Không có.”

Nàng khát khô cổ họng, vội vào phòng uống nước. Uống mấy ngụm mới giải được cơn khát, cảm thấy cả người thoải mái: “Ta chỉ là giải quyết xong một chuyện phiền lòng.”

“Chuyện phiền lòng?” Chuyện phiền lòng trong việc kinh doanh sao? Đào Chu nửa hiểu nửa không nói: “Thì ra là vậy.”

Dù sao thì tiểu thư bình an trở về là tốt rồi. Đào Chu đặt bánh dầu lên bàn, không vội ăn, lấy khăn lau mồ hôi cho cô: “Người mồ hôi đầm đìa thế này, để nô tỳ hầu hạ người tắm rửa thay quần áo.”

Lâm Thính người đầy mồ hôi, da dẻ trơn trượt, cũng muốn được tắm rửa cho thoải mái, sạch sẽ. Nàng thay quần áo, rồi để Đào Chu đi chuẩn bị nước tắm.

Tiểu thư khuê các nhà giàu, nước tắm thường được pha thêm hương liệu để làm sạch da và lưu hương. Lý thị chỉ có một nữ nhi là Lâm Thính, cho nên muốn giành cho nàng những điều tốt nhất. Hương liệu cũng vậy, mỗi tháng đưa đến viện nàng đều là loại tốt nhất, có lợi cho sức khỏe và hương thơm kéo dài.

Lâm Thính là nữ nhi Lâm gia, những việc lặt vặt này đều giao cho đại nha hoàn Đào Chu xử lý, bản thân nàng không bận tâm.

Nàng cởi yếm, bước vào bồn tắm. Mùi hương không quá nồng nhưng lại rất bền bỉ xộc vào mũi.

Đào Chu nói: “Tam phu nhân đối với Thất cô nương thật tốt. Loại hương liệu này ở kinh thành một hộp cũng khó mua, nhiều người muốn mua cũng không có, vẫn là Tam phu nhân tốn bao tâm tư nhờ người mua về đấy.”

“Bao nhiêu tiền?” Hơn cả việc hương liệu quý hiếm, Lâm Thính muốn biết giá tiền của nó.

“Mười lượng bạc.” Mười lượng bạc đối với những quan lại quý nhân ở kinh thành chẳng đáng là gì, nhưng lại đủ để một gia đình bình thường sống qua ngày trong một năm. Bởi vì bổng lộc của quan viên tuy không cao, nhưng họ lại tham lam, thường bòn rút tiền của dân chúng. Bổng lộc của Lâm Tam gia cũng chẳng nhiều nhặn gì. Tuy nhiên, của hồi môn của Lý thị rất nhiều, nên bà thỉnh thoảng mua những "đồ xa xỉ" cho Lâm Thính dùng mà không để ông ta biết.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 11


Lý thị vẫn luôn đề phòng Lâm Tam gia.

Loại hương liệu này sở dĩ nổi tiếng như vậy là vì mỗi tháng nó chỉ bán ra mười hộp, bán cho ai đều được ghi vào sổ sách, và không được mua nhiều hơn số lượng quy định. Đào Chu kể tường tận cho Lâm Thính: “Thật sự rất hiếm đấy ạ.”

Lâm Thính chợt bừng tỉnh: Đây chính là chiến lược marketing "đói hàng" mà!

Nàng tấm tắc khen: “Thứ này làm bằng vàng hay sao mà kiếm tiền vậy? Hương liệu lợi nhuận thật lớn, có thể coi là một chiêu thức kinh doanh.”

Đào Chu nhìn ra tâm tư của Lâm Thính, bật cười: “Trong lòng người ngoài việc kinh doanh ra còn có gì nữa? Ánh mắt người lúc nào cũng chỉ có tiền thôi. Nếu thích tiền đến vậy thì tìm một hôn phu giàu có…”

Lâm Thính phản bác: “Tự mình kiếm tiền thì khác. Tiền của người khác dù sao cũng là của người khác.”

“Nô tỳ nói không lại người.”

Lâm Thính đưa nước tắm lên ngửi: “Trước đây không để ý, giờ ngửi lại thì thấy thật thơm.”

Đào Chu đáp: “Người dùng nó đã hơn nửa tháng rồi. Hiện giờ trên người người đều có mùi hương này, ngửi quen rồi thì không để ý thôi. Thật ra những thứ người dùng qua đều sẽ dính mùi hương này đấy.”

“Ngươi vừa nói gì?” Lâm Thính đột nhiên nghiêm mặt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Đào Chu.

Phản ứng của nàng khiến Đào Chu giật mình, lúng túng lặp lại: “Nô tỳ nói người dùng nó hơn nửa tháng, hiện giờ trên người đều có mùi hương này, nghe quen thì không để ý thôi.”

“Không phải câu đó.”

Đào Chu ngập ngừng nói tiếp: “Thật ra những thứ người dùng qua đều sẽ dính mùi hương này.”

“Tiêu rồi!”

Tâm trạng vui vẻ khi tắm của Lâm Thính tan biến. Nàng vội vã tắm rửa qua loa, khoác áo vào, rồi dặn Đào Chu đi lấy giấy bút.

Lâm Thính cầm một tờ giấy, nói với nàng ta: “Ngươi ra ngoài đợi.”

Đào Chu do dự rồi đi ra ngoài.

Khoảng nửa khắc sau, Lâm Thính mở cửa ra, bảo nàng ta ngửi xem trên giấy có mùi hương không.

Sau khi đứng ngoài cửa thông gió một lúc lâu, Đào Chu vừa đến gần tờ giấy đã ngửi thấy mùi hương: “Có ạ. Có phải hương liệu này có vấn đề gì không, Thất cô nương, người đừng dọa nô tỳ mà.”

Lâm Thính ngửa mặt lên trời thở dài: “Hương liệu không có vấn đề, nhưng ta cảm thấy mình có vấn đề rồi.”

Đào Chu ngơ ngác.

Vài ngày sau, Đoạn Hinh Ninh sai người đến Lâm gia đưa cho Lâm Thính một tấm thiệp mời.

Là sinh nhật của Đoạn Hinh Ninh, Đoạn gia tổ chức tiệc mừng. Lâm Thính được Đoạn Hinh Ninh xem trọng, nên tấm thiệp mời đầu tiên đã dành cho nàng. Tấm thiệp này do chính tay Đoạn Hinh Ninh viết, tha thiết mời nàng nhất định phải đến.

Mấy ngày nay Lâm Thính vẫn luôn thấp thỏm không yên, cho nên … nàng ăn uống không ít. Khi nhận được thiệp mời, nàng còn đang nằm dài trên giường tiêu cơm, đọc nhanh tấm thiệp xong, đột nhiên như một con ch.ó nhỏ, hít hà mùi hương trên người mình.

Đào Chu lặng lẽ nhìn tư thế kỳ quái của Lâm Thính, khóe miệng khẽ giật giật.

Từ ngày Lâm Thính ra phủ về tắm rửa, sau khi hỏi về hương liệu, tiểu thư đã trở nên bất thường. Thường xuyên ngửi ngửi người mình. Đào Chu hỏi nàng có tâm sự gì, nàng cũng không chịu nói. Đào Chu không tiện ép hỏi tiểu thử, chỉ có thể để ý nhiều hơn đến cô nương nhà mình.

Lâm Thính ngửi đủ rồi, cất thiệp mời đi, ngồi dậy, suy nghĩ về món quà sinh nhật tặng Đoạn Hinh Ninh: “Tặng nàng ấy cái gì bây giờ?”

Tài sản của Đoạn gia phong phú hơn Lâm gia không biết bao nhiêu lần. Đoạn Hinh Ninh từ nhỏ muốn gì được nấy, đồ vật có quý giá đến đâu cũng có người mang đến dâng tặng. Lâm Thính không muốn tặng những món như vàng bạc châu báu.

Đào Chu chen vào một câu: “Hôm qua có người đến cửa cầu hôn.”

“Cầu hôn cho tỷ muội nào trong nhà?” Lâm Thính thuận miệng hỏi.

Đào Chu biết ngay cô không để tâm đến hôn sự của mình: “Là Bát cô nương. Nàng ấy còn nhỏ hơn người một tuổi, vậy mà đã tính chuyện hôn sự rồi. Muốn cưới gả trước cả người là đích nữ đấy.”

Bát cô nương là con gái của Lâm Tam gia và Thẩm di nương, mối quan hệ giữa các tỷ muội không thân thiết.

“Ồ.”

Lâm Thính tai này lọt, tai kia ra, tiếp tục suy nghĩ về món quà sinh nhật cho Đoạn Hinh Ninh.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày sinh nhật của Đoạn Hinh Ninh. Lâm Thính mang theo quà đến Đoạn gia. Gia nhân gác cổng đã được dặn trước, vừa thấy nàng đến đã dẫn thẳng vào mà không cần xem thiệp mời.

Lâm Thính không được đối đãi như những vị khách khác. Đoạn Hinh Ninh đã dặn dò không cần đưa nàng đến đình viện tiếp khách, mà dẫn thẳng đến khuê phòng của nàng.

Gia nhân Đoạn gia kính cẩn nói: “Lâm Thất cô nương, mời đi theo nô tỳ.”

“Làm phiền.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 12


Đoạn gia có Đoạn Hinh Ninh, cũng có Đoạn Linh. Lâm Thính vừa bước vào, chưa kịp gặp Đoạn Hinh Ninh, đã chạm mặt Đoạn Linh. Nàng nhớ lại những chuyện đã làm, có tật giật mình, theo bản năng liếc nhìn hắn một cái.

Đoạn Linh đang ngồi trong đình hóng gió bên cạnh con đường đá nhỏ, mày rũ xuống, tay cầm một quyển sách. Dưới tay áo rộng, mười ngón tay hắn thon dài, đôi chân dài gập lại, vạt áo khẽ phất mà không dính bụi trần.

Chiếc áo gấm màu xanh đen của hắn cực kỳ nhã nhặn, chỉ có thêu hoa văn ở cổ tay áo. Chiếc đai lưng đính ngọc bội thắt chặt vòng eo, đường eo mượt mà.

Lâm Thính cảm thấy một tia căng thẳng.

Trước đây khi vô thức làm nữ phụ độc ác, nàng đã đắc tội với Đoạn Linh không ít. Sau khi tỉnh lại, nàng luôn tránh xa hắn. Hay là bây giờ ... cứ giả vờ không thấy, đi theo gia nhân Đoạn gia luôn? Lâm Thính nghĩ vậy.

Không ngờ tên Đoạn Linh kia lại gọi nàng lại: “Lâm Thất cô nương.”

Nghe giọng Đoạn Linh, thái độ của hắn rất ôn hòa, quả thực có vài phần phong thái của công tử thế gia. Nếu không phải Lâm Thính biết hắn là một Cẩm Y Vệ tàn nhẫn, nàng chắc chắn sẽ bị mê hoặc.

Lâm Thính lúc này không thể giả vờ không thấy hắn được nữa, đành gượng cười đi đến: “Đoạn đại nhân? Mắt ta thật kém, vừa nãy không thấy người.”

Nàng không đi quá gần, nửa người còn đứng ngoài đình hóng gió, cách hắn một trượng. Nàng luôn giữ khoảng cách, vô thức hít một hơi thật sâu để ngửi mùi trên người mình, rồi lại lùi lại một bước không để ai nhận ra.

Đoạn Linh cười nhạt: “Không sao.”

Hắn đứng dậy, từng bước đến gần nàng. Lâm Thính không tiện lùi lại trước mặt Đoạn Linh.

“Hắn, hắn sẽ không phải… đã nhận ra rồi chứ?”

Cha mẹ Đoạn Hinh Ninh hy vọng nàng trở thành tài nữ, nên khi đặt chữ lót đã rất dụng tâm, lấy chữ "Lệnh" từ chữ "Lệnh Khương" của Tạ Đạo Uẩn, nữ tài tử thời Đông Tấn, lại lấy chữ "Uẩn" từ tên của nàng, hợp thành "Lệnh Uẩn".

Lâm Thính, trước khi thức tỉnh, đã từng ghen tị với cái tên lót mang ý nghĩa tốt đẹp của Đoạn Hinh Ninh. Còn chuyện nàng hất đổ món điểm tâm do chính tay Đoạn Hinh Ninh làm cũng là việc của lúc chưa thức tỉnh, khi cơ thể không chịu sự khống chế của nàng.

Lâm Thính nhíu mày, làm ra vẻ hồi tưởng, vẻ mặt lúc này trông vô cùng chân thành: “Đoạn đại nhân đã hiểu lầm. Khi đó ta vẫn còn đang bệnh, tay không khỏe, vô tình làm đổ điểm tâm, chứ không phải cố ý. Không ngờ lại bị người nhìn thấy, còn hiểu lầm đến tận bây giờ.”

Không rõ Đoạn Linh có tin nàng không, nhưng hắn nói: “Đoạn mỗ đã hiểu lầm Lâm Thất cô nương lâu như vậy, tại đây xin được tạ lỗi với nàng.”

“Đoạn đại nhân nói quá lời rồi.” Lâm Thính không tin lời xin lỗi của Đoạn Linh là thật.

Gã gia nhân dẫn Lâm Thính vào Đoạn gia ngẩng đầu nhìn nàng. Hắn cùng Đào Chu đứng cách đình hóng gió không xa, không nghe rõ bọn họ nói gì, lòng không khỏi tò mò vì sao Nhị công tử lại giữ nàng lại để nói chuyện.

Khác với sự tò mò của gia nhân, Đào Chu lòng nóng như lửa đốt, lo lắng cho sự an nguy của Lâm Thính. Người khác có thể không biết Lâm Thính và Đoạn Linh có mối quan hệ bất hòa, nhưng nàng là nha hoàn thân cận của Lâm Thính, sao lại không rõ. Lâm Thính từng chửi bới Đoạn Hinh Ninh trước mặt Đào Chu, rồi ghét lây cả Đoạn Linh, nói hắn có đẹp trai thì cũng chẳng ích gì, không xứng l**m… chân nàng, ngôn từ thật khó nghe.

Mỗi khi nghe Lâm Thính nói những lời đó, Đào Chu đều kinh hồn bạt vía. Tai mắt của Cẩm Y Vệ nhiều vô kể, khắp thiên hạ đâu đâu cũng có. Nếu nàng làm càn vũ nhục Đoạn Linh như vậy, bị người phát hiện thì phải làm sao?

Thế nhưng Lâm Thính lại chẳng hề sợ hãi, cứ ỷ vào sự tín nhiệm của Đoạn Hinh Ninh mà làm càn. Đào Chu lo lắng đến thắt ruột, dùng đủ lời lẽ khuyên nhủ Lâm Thính, nhưng nàng lại thờ ơ, cho đến hai năm trước mới thôi. Tuy nhiên, ai biết những lời đó có lọt đến tai Đoạn Linh chưa.

Lâm Thính hoàn toàn không biết Đào Chu đang nghĩ gì, hiện tại nàng chỉ chuyên tâm đối phó với Đoạn Linh.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, một phong thư từ trong tay áo Đoạn Linh rơi ra, ngay bên chân Lâm Thính. Gia nhân định mở miệng nhắc nhở, thì thấy nàng đã nhanh tay nhặt lên: “Đoạn đại nhân, thư của người rơi rồi.”

Nàng nhìn thấy thư nhưng không hề có biểu hiện khác thường, hoàn toàn không giống như đã biết nội dung bên trong.

Đoạn Linh chớp mắt, thu ánh mắt lại, nhìn chằm chằm gương mặt nàng, rồi nhanh chóng nhận lại bức thư từ tay nàng: “Đa tạ Lâm Thất cô nương đã nhắc nhở.”

“Chuyện nhỏ thôi, không cần khách sáo.” Nàng cũng khách sáo với hắn.

Lâm Thính giả lả, không muốn để hắn nắm được bất kỳ điểm yếu nào, mỗi câu một tiếng “Đoạn đại nhân”, cách xưng hô giống hệt những người khác, không hề có ý định mượn quan hệ với Đoạn Hinh Ninh để thân thiết với hắn.

Đoạn Linh tùy ý đặt bức thư trở lại tay áo, không giữ nàng lại nữa: “Lệnh Uẩn còn đang chờ Lâm Thất cô nương, ta không dám làm trễ nải.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 13


Lời này thật hợp ý Lâm Thính. Nàng vội vã hành lễ với hắn, rồi ung dung rời đi. Nàng không cho rằng một người cẩn thận như Đoạn Linh lại có thể bất cẩn làm rơi thư, đơn giản là muốn thử nàng thôi. Nước đến chân thì nhảy, dù sao Đoạn Linh cũng không có chứng cứ, không thể xác nhận là nàng làm.

Lâm Thính không quay đầu lại, bước chân nhanh hơn để tìm Đoạn Hinh Ninh. Dọc đường đi nàng không gặp ai nữa, gia nhân đều bận rộn ở tiền viện. Nàng thả lỏng, còn có tâm trạng thưởng thức phong cảnh trong vườn Đoạn gia.

Đi qua cửa rủ, những lầu các, đài đình thấp thoáng, đơn giản mà vẫn toát lên vẻ trang nhã, cây tử đằng leo trên tường. Đi sâu vào trong, cây cối xanh tốt um tùm, bao phủ những tảng đá kỳ lạ. Phía sau là cầu nhỏ, nước chảy, cát trắng mịn màng. Càng đi sâu vào Đoạn gia, Lâm Thính càng có cảm giác như lạc vào một bức tranh thủy mặc.

Phủ đệ của Đoạn gia được Thánh sủng, quả thực khác biệt với Lâm gia. Lâm Thính nhướng mày, chỉ là thưởng thức thôi, không có quá nhiều ý nghĩ sâu xa.

Phòng khuê của Đoạn Hinh Ninh ở ngay trước mắt. Gia nhân bảo Lâm Thính chờ một lát, rồi giơ tay gõ cửa: “Tam cô nương, Lâm Thất cô nương đến rồi.”

Cánh cửa được kéo ra từ bên trong, người mở cửa không phải là nha hoàn, mà chính là Đoạn Hinh Ninh.

Đào Chu đi phía sau Lâm Thính ngẩng đầu đánh giá nàng. Trang điểm nhẹ nhàng với y phục màu hồng phấn, đồ trang sức không nhiều, nhưng món nào món nấy đều quý giá: một chiếc trâm cài tóc ngọc bích chạm khắc hoa chim, đôi bông tai khảm ngọc quý, và chiếc vòng tay bằng bạch ngọc hiếm có.

Đoạn Hinh Ninh dậy muộn, vừa mới trang điểm xong, còn chưa kịp chọn y phục hôm nay, thế nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái. Ngược lại Lâm Thính, ngoài vẻ ngoài xinh đẹp, những đồ dùng khác đều không thể sánh bằng. Đào Chu trong lòng cảm thấy hụt hẫng.

Đoạn Hinh Ninh đưa tay nắm lấy Lâm Thính vào trong. Nàng vốn có tính tình hiền lành, nhưng lại vô cùng nồng nhiệt với Lâm Thính: “Ngươi mau vào ngồi, có muốn uống trà không?”

“Không cần, ta không khát.” Lâm Thính vào cửa trước tiên đưa món quà đã chuẩn bị sẵn.

Nha hoàn định nhận lấy, nhưng Đoạn Hinh Ninh đã nhanh hơn, hai tay đón lấy. Sự coi trọng của nàng dành cho Lâm Thính có thể thấy rõ, gia nhân ở đây đều thấy và ghi nhớ. Nha hoàn lặng lẽ lùi sang một bên.

Đoạn Hinh Ninh mở hộp quà, một bức tượng đất sét nhỏ nhắn, tinh xảo, thần thái giống hệt nàng, cả hoa văn trên váy cũng vô cùng tỉ mỉ, đập vào mắt nàng. Nàng khẽ thốt lên “đẹp quá”, rồi nhẹ nhàng cầm lấy.

Lâm Thính nhìn nàng: “Đây là ta tự tay làm, hy vọng ngươi đừng chê.”

“Sao có thể, ta rất thích, vô cùng thích! Đây là món quà tuyệt vời nhất ta từng nhận được, cảm ơn ngươi.” Đoạn Hinh Ninh biết để nặn được một bức tượng đất tinh xảo như vậy cần phải tốn rất nhiều tâm tư.

Đoạn Hinh Ninh quá tốt bụng, tượng đất của nàng đâu có đẹp đến thế. Lâm Thính da mặt dày nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy ngượng.

“Ngươi thích là được rồi.”

Lâm Thính được Đoạn Hinh Ninh tiếp đón ngồi xuống. Mông vừa chạm ghế, Đoạn Hinh Ninh đã thần bí ghé lại gần, thì thầm: “Thế tử Thế An Hầu phủ hôm nay cũng đến đấy.”

“Ngươi mời hắn sao?” Lâm Thính quay sang nhìn Đoạn Hinh Ninh, thầm thán phục sự dũng cảm theo đuổi tình yêu của nàng.

Trong nguyên tác, Đoạn Hinh Ninh và Hạ Tử Mặc còn chưa thành hôn đã “điên đảo gối chăn”. Đến ngày kết làm vợ chồng, nàng đã mang thai. Chuyện này đã lật đổ ấn tượng của Lâm Thính về một cô gái ngoan ngoãn.

Nghĩ đến việc Đoạn Hinh Ninh chẳng bao lâu nữa sẽ bị Hạ Tử Mặc dụ dỗ lên giường, rồi chơi những trò đỏ mặt tía tai kia, Lâm Thính bỗng có cảm giác như bắp cải nhà mình bị heo ủi. Mặc dù hai người họ là ngươi tình ta nguyện, mặc dù Hạ Tử Mặc tướng mạo đường hoàng, gia thế không tệ, nhưng Lâm Thính vẫn cảm thấy "heo" này chiếm tiện nghi "cải trắng" nhà nàng.

Đoạn Hinh Ninh đỏ bừng mặt: “Không phải ta, là phụ thân ta mời hắn đến. Không chỉ hắn, còn mời những công tử khác trong kinh thành nữa.”

Lâm Thính hiểu ra: “Ta hiểu rồi, phụ thân ngươi muốn mượn dịp sinh nhật này để chiêu đãi các công tử đến tuổi kết hôn trong kinh thành, để ngươi để mắt, chọn phu quân, Thế tử Thế An Hầu phủ cũng nằm trong số đó.”

Nghe nàng nhắc đến từ “phu quân”, Đoạn Hinh Ninh lấy khăn che mặt: “Ngươi đừng trêu chọc ta nữa.”

Họ không ở trong phòng lâu. Hôm nay là sinh nhật của Đoạn Hinh Ninh, nàng phải ra đình viện gặp mặt các tiểu thư thế gia.

Bàn tiệc được tách riêng, nam ở bên trái, nữ ở bên phải, ngăn cách bởi mấy tấm bình phong lớn. Chỗ của Lâm Thính được sắp xếp ngay cạnh Đoạn Hinh Ninh. Vừa ngồi xuống, nàng đã nhận được rất nhiều ánh mắt dò xét từ khắp nơi. Nàng cố gắng làm lơ, bị nhìn cũng đâu có rớt miếng thịt nào.

Đoạn Hinh Ninh bị cha mẹ gọi đi, Lâm Thính buồn chán ngắm nhìn chén rượu trên bàn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 14


Có một cô nương đến gần Lâm Thính, mùi phấn son nồng nặc xộc vào mũi. Nàng nâng mắt, nhìn thẳng đối phương. Đó là một gương mặt xa lạ, Lâm Thính chưa từng gặp qua, càng không quen biết.

Cô nương nhíu đôi mày liễu, mím môi đỏ: “Ngươi chính là Lâm Thất cô nương?”

“Phải, còn ngươi là…”

Nàng ta cười nói: “Ta là nữ nhi của Hình Bộ viên ngoại lang Trần Thịnh, cứ gọi ta A Khương là được. Ta thường nghe Đoạn Tam cô nương nhắc đến ngươi, nói ngươi xinh đẹp, hôm nay gặp, quả nhiên là mỹ nhân.”

Lâm Thính là ai chứ, lăn lộn ở thương trường bao năm nàng đã luyện được tính cách khéo léo. Nàng đáp ngay: “Đâu có, ta thấy Trần tỷ tỷ đây mới là đại mỹ nhân.”

A Khương biết rõ Lâm Thính chỉ nói lời khách sáo, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ.

Ở bàn bên cạnh, mấy cô nương đang xì xào bàn tán về Đoạn Linh. Lâm Thính ngồi gần nên nghe rõ mồn một: “Đoạn công tử bây giờ vẫn chưa thành hôn nhỉ?”

“Đúng đó.”

Lâm Thính thầm nghĩ, Đoạn Linh đời này chắc chắn không thành hôn. Bởi vì hắn quá hoàn mỹ, cho nên tác giả chưa thể tìm ra cho hắn một mối nào "môn đăng hậu đối", cho nên hắn chính là mệnh định "goá phụ" một quả, một chút diễm phúc cũng không có. Hắn tồn tại trong một cuốn truyện "hạn chế" mà còn thanh tâm quả dục hơn cả hòa thượng.

Nàng thoải mái ngồi đó, tai nghe tám hướng, thu nhận hết mọi chuyện phiếm. Nghe một lát, nàng nghe thấy một tiếng hệ thống mang điềm báo không lành: “Kích hoạt nhiệm vụ nữ phụ độc ác: Hãy nắm lấy tay Đoạn Linh. Thời hạn: năm ngày.”

"Lại nữa?"

Lâm Thính quên mất mình đang ở trong tiệc, đột ngột đứng phắt dậy.

Chân Đoạn Linh vừa mới bước vào bàn tiệc, sau lưng đã nhìn thấy Lâm Thính ở khu nữ khách đứng lên. Bên nam khách nhìn rất rõ. Một vài người cho rằng có chuyện gì xảy ra, đồng loạt ngẩng đầu.

Đây là tiệc sinh nhật của Đoạn Hinh Ninh, Đoạn Linh không thể làm ngơ, đứng dậy đi qua định hỏi tình hình thế nào. Đến gần, hắn phát hiện ánh mắt Lâm Thính liếc nhìn qua, dường như rơi xuống… tay hắn. Đoạn Linh vô thức nhúc nhích ngón tay.

Ánh mắt của Lâm Thính chỉ thoáng dừng lại trên Đoạn Linh trong một khoảnh khắc rồi nhanh chóng rời đi, tựa như cái nhìn vừa rồi chỉ là một cái lướt qua vô tình, không mang theo bất kỳ ý tứ nào khác.

Chẳng hiểu vì sao, bước chân đang đi của Đoạn Linh lại đột nhiên khựng lại, hắn chỉ đứng đó lặng thinh, dõi mắt nhìn về phía nàng.

Nghe thấy tiếng động, Đoạn Hinh Ninh vội vàng chạy tới, lướt qua người hắn và đầy lo lắng nhìn Lâm Thính. Phát hiện sắc mặt nàng không được tốt, Đoạn Hinh Ninh hỏi: “Nhạc Duẫn, có phải ngươi không khỏe ở chỗ nào không?”

Bấy giờ, Lâm Thính mới hậu tri hậu giác nhận ra có không ít ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Phản ứng đột ngột vừa rồi của nàng đã gây chú ý quá mức, thế là nàng vội khom người, ghé vào tai Đoạn Hinh Ninh thì thầm vài câu.

Mày Đoạn Hinh Ninh giãn ra, nàng đỡ Lâm Thính ngồi xuống ghế. Sau đó, nàng sai nha hoàn đi nấu một chén canh thược dược cam thảo mang tới. Bởi vì để tránh Đoạn Hinh Ninh nghi ngờ, Lâm Thính đành phải nói dối rằng mình bị chuột rút nên mới đột ngột đứng lên.

Thực ra, ban đầu Đoạn Hinh Ninh có đề nghị Lâm Thính sang sương phòng nghỉ ngơi, nhưng nàng lại kiên quyết muốn ở lại.

Thấy Lâm Thính một mực nài nỉ, Đoạn Hinh Ninh hiểu lầm rằng nàng đang cố ý giữ thể diện cho mình, không muốn làm hỏng không khí tiệc sinh nhật.

Canh thược dược cam thảo có thể giảm bớt triệu chứng chuột rút. Đoạn Hinh Ninh từng uống khi thân thể không khỏe, nay muốn Lâm Thính thử xem. Nàng không quên dặn dò: "Nếu có chỗ nào không khỏe, ngươi nhất định phải nói cho ta đấy."

Lâm Thính cố gắng lấy lại tinh thần, miễn cưỡng làm ra vẻ như không có chuyện gì, mỉm cười đáp: "Được rồi."

Chuyện này chỉ như một đoạn nhạc đệm nhỏ, không hề gây nên sóng gió gì lớn, cũng chẳng ảnh hưởng đến hứng thú của các vị khách. Họ tiếp tục trò chuyện vui vẻ, trong yến hội tiếng ca tiếng đàn hòa lẫn vào nhau, ánh nến đan xen, không khí ca múa tưng bừng.

Sự việc đã được giải quyết, Đoạn Linh cũng không có lý do gì để nán lại, hắn trở về chỗ ngồi ở phía nam.

Vị trí của hắn vừa vặn ở giữa hai tấm bình phong chạm trổ. Chẳng hiểu là ảo giác hay thật, Đoạn Linh cứ có cảm giác một luồng ánh mắt đang dõi theo bàn tay hắn, mang theo một ý vị khó tả.

Sau một khắc, một vị khách tới kính rượu và bắt chuyện làm quen. Đoạn Linh nâng chén rượu lên uống, luồng ánh mắt kia vẫn còn đó. Cảm giác tuy không mạnh, nhưng lại rất rõ ràng, hẳn là người này đã cố gắng che giấu nó đi.

Thế nhưng, với trực giác nhạy bén của một Chỉ huy Thiêm sự Cẩm Y Vệ, hắn vẫn có thể cảm nhận được kịp thời và thậm chí xác định được phương hướng của nó.

Nhân lúc vị khách kia vừa dứt lời rời đi, hắn rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn về phía khe hở của tấm bình phong. Từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy được năm người, và Lâm Thính đang ở giữa đám đông ấy.

Đoạn Linh khẽ đảo mắt lướt qua bốn nữ tử còn lại, rồi dừng lại trên gương mặt thanh tú của Lâm Thính.

Nàng đang chụm hai tay bưng chén canh thược dược cam thảo mà nha hoàn vừa đưa tới. Làn da trắng nõn bị hơi nước nóng tỏa ra trong chén làm cho ửng hồng. Nàng cúi mi mắt, chăm chú nhìn chén canh mà uống, không hề ngó nghiêng xung quanh.

Nữ tử ngồi bên trái Lâm Thính lại thường xuyên nhìn về phía tấm bình phong, cùng với đồng bạn của mình nghị luận về hoa văn thêu thùa tinh xảo trên đó. Chắc chắn đây không phải đồ vật tầm thường, chỉ sợ có thị trường nhưng lại vô giá, vậy mà nhà họ Đoạn lại tùy tiện dùng nó để làm vật che chắn.

Và Lâm Thính, sau khi uống xong chén canh do Đoạn Hinh Ninh chuẩn bị, bắt đầu dùng bữa.

Từ đầu đến cuối, nàng không thèm nhìn hắn một cái nào.

Đoạn Linh từ từ đặt chén rượu xuống, nghiêng người đi, không nhìn về phía đó nữa. Hắn thành thạo ứng đối với những thế gia công tử đang có ý đồ dò hỏi chuyện quan trường, nhưng đáp lại họ chỉ là sự kín kẽ không một kẽ hở.

Đúng lúc đó, Hạ Tử Mặc cũng bưng một chén rượu đến. Dựa vào thân phận Thế tử của mình, hắn đẩy những người khác ra, mặc kệ hành động đó có bất nhã đến đâu, hắn vẫn cười lớn một cách sảng khoái: “Đoạn công tử, ta kính ngươi một ly.”

Đoạn Linh cầm chén rượu bằng cả hai tay.

Phía trên đình viện, những chiếc đèn lồng đỏ treo san sát, ánh sáng đan xen nhau. Khuôn mặt hắn đẹp tựa ngọc quan, nụ cười trên khóe môi như càng thêm "diễm sắc" trong ánh đèn. Hắn nói: “Ta mới là người nên kính ngươi một ly mới phải, đa tạ ngươi ngày đó ở Nam Sơn Các đã cứu xá muội.”

Hạ Tử Mặc khẽ khựng lại, nụ cười trên môi chợt cứng đờ trong chốc lát. Hắn ngửa cổ uống cạn chén rượu, rồi đột nhiên dùng giọng chỉ đủ hai người nghe thấy để hỏi: “Chuyện của Tạ gia thật sự không thể cứu vãn sao?”

Đoạn Linh vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên: “Ngươi biết rõ Thánh Thượng kiêng kỵ điều gì.”

“Kết bè kết cánh.”

Từ này lướt qua trong đầu Hạ Tử Mặc, cùng với gương mặt tưởng chừng hiền từ của đương kim Thánh Thượng. Nhưng thiên hạ này, ai mà không biết ngài vốn đa nghi, trong mắt không chấp nhận dù chỉ một hạt cát nhỏ.

Ánh nến đỏ ấm áp chiếu xuống đầu Hạ Tử Mặc, nhuộm đỏ một bên sườn mặt hắn. Chén rượu lạnh lẽo, cay xè vừa nuốt xuống cổ họng: “Bao giờ?” Hắn hỏi, Khi nào Thánh Thượng sẽ ra tay với Tạ gia ?

Họ cứ một người hỏi, một người đáp, có những vấn đề nói không rõ ràng nhưng cả hai đều hiểu thấu. Đoạn Linh không bỏ qua vẻ không đành lòng ẩn sâu trong đáy mắt Hạ Tử Mặc, nhưng cũng không thể lý giải. Hắn nói một thời gian chính xác: “Một ngày nữa.”

Biết được câu trả lời, Hạ Tử Mặc khôi phục dáng vẻ vô tâm, phóng túng của một thế tử chỉ biết ăn chơi như trước. Hắn cười ha hả kính Đoạn Linh thêm vài chén rượu rồi rời đi, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cách tấm bình phong, Lâm Thính đã chửi rủa hệ thống tổ tông mười tám đời, nàng xuất thần suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn là tiếc cái mạng nhỏ của mình. Nàng vắt óc nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ lần này.

“Nắm tay Đoạn Linh?”

Việc này khó khăn vô cùng. Thứ nhất, hắn là một Cẩm Y Vệ được huấn luyện bài bản, muốn đến gần hắn đã khó, chứ đừng nói đến chuyện nắm tay. Lần trước nàng che mặt tiến lên, nói không chừng còn chưa chạm tới hắn đã bị hắn giết. Cho nên, chuyện nắm tay không thể làm một cách bí mật. Khả năng bị coi là thích khách mà bị g.i.ế.c quá cao, được ít mất nhiều.

"Làm thế nào để 'vô tình' nắm được tay hắn đây?" Suy nghĩ của Lâm Thính ngưng lại ở đó.

Nàng ngẩng đầu nhìn qua khe hở của tấm bình phong, tìm kiếm bóng dáng Đoạn Linh. Vị trí lúc trước hắn ngồi giờ đã trống không, không biết hắn đi đâu.

“Thôi kệ, không vội.”

Đoạn Linh là người đa mưu, gần như quỷ kế đa đoan, cần phải suy nghĩ thật chu toàn mới hành động được. Vội vàng dễ mắc sai lầm, một khi để hắn sinh lòng đề phòng, nàng sẽ càng khó ra tay, không đáng. Hơn nữa, nàng còn có một đơn hàng tìm người cần phải hoàn thành trong vòng ba ngày. Thời gian gấp gáp, chuyện này trong lòng Lâm Thính cũng quan trọng không kém.

Thấy yến tiệc sắp kết thúc, Lâm Thính lấy lý do mệt mỏi, đi chào Đoạn Hinh Ninh để cáo biệt.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 15


Ra khỏi Đoạn gia, Lâm Thính chui vào xe ngựa. Nàng thuần thục thay y phục bên trong, rồi vén rèm ra ngoài nhìn, đợi xe ngựa đi ngang qua một con hẻm nhỏ khuất nẻo thì xuống xe.

Lúc này vẫn chưa đến giờ giới nghiêm, đèn đuốc sáng trưng, phố lớn ngõ nhỏ náo nhiệt vô cùng. Tiếng rao hàng không ngớt, người bán hàng rong gánh đủ loại hàng hóa với màu sắc, hình dạng khác nhau len lỏi khắp phố.

Nàng tìm một nơi vắng người, lấy ra một bức tiểu họa đã xem đi xem lại mấy lần.

Người nam tử trong tranh mặt gầy dài, mày mắt toát lên vẻ chính trực, khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ, mũi ưng, nhân trung khá dài, môi dày.

Phía dưới bức tranh có mấy hàng chữ thanh tú: “Phó Trì, người ở Lâm Trạch, Dương Châu, hai mươi sáu tuổi. Năm Minh Nguyên thứ bảy lên kinh ứng thí, sau khi thi trượt đã tạm trú tại Văn Sơ thư viện. Năm Minh Nguyên thứ tám không rõ tung tích.”

Lâm Thính cất bức tiểu họa đi, rẽ vào cuối hẻm, đi đến một căn tiểu viện hoang phế.

Nàng là tiểu thư Lâm gia, ban ngày không tiện đến những nơi thế này. Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể lựa chọn hành động vào ban đêm. Trước khi đến đây, nàng đã từng đi điều tra về Phó Trì. Có người đã nhìn thấy hắn một mình đến đây trước khi mất tích. Kể từ đó, hắn biến mất hoàn toàn.

Cánh cửa viện không khóa, Lâm Thính dễ dàng đi vào. Nàng vừa vào đã bị bụi bẩn sặc vào mặt. Nàng nhíu mày nhìn trần nhà, cây cột giăng đầy mạng nhện, thậm chí có một con nhện đen lớn đang bò.

Mây đen che phủ bầu trời, ánh trăng mờ tối, gió đêm lạnh buốt ùa vào mặt. Lâm Thính đi nhẹ bước chân.

Bức tường sau thời gian dài mưa gió đã trở nên loang lổ, bàn ghế mục nát nằm rải rác trong sân tỏa ra mùi mục rữa. Gió thổi làm chiếc đèn lồng rơi dưới đất kêu lên những tiếng kẽo kẹt quỷ dị.

Nghe những âm thanh này, Lâm Thính chỉ muốn bắt ngay tên thiếu niên ở Tô Châu về. Mặc dù nàng đã học được vài chiêu từ hắn, trên người cũng có độc dược hắn cho, nhưng nàng hoàn toàn không đủ khả năng đảm nhiệm nhiệm vụ tìm người này.

Nhưng đã đến rồi, rút lui không phải là phong cách của nàng. Nàng thầm khấn Thần Tài phù hộ nàng tìm được tung tích Phó Trì thuận lợi, rời khỏi đây an toàn, và thu về khoản tiền hậu hĩnh.

Lâm Thính lấy dũng khí đi vào căn phòng gần cổng nhất, lục lọi một lượt không phát hiện gì. Nàng đến hai căn phòng khác xem, vẫn không thu hoạch được gì, cũng chẳng tìm thấy hầm tối hay những thứ tương tự. Nàng đang định rời đi thì thấy một nam tử loạng choạng chạy vào.

Lâm Thính nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp.

Nàng trốn vào một góc tủ quần áo. Nàng đang tựa vào cánh tủ, thì tay đột nhiên bị một vật nhọn cào nhẹ. Nàng nhìn kỹ, bên trong cánh tủ có khắc mấy chữ: “Điện hạ còn sống.”

Điện hạ nào?

Nhìn độ sâu và nét chữ, chắc chắn không phải của trẻ con, mà là của một nam tử trưởng thành. Lâm Thính vội vàng đổ chút thuốc bột mang theo lên mặt trong cánh tủ, rồi lấy một chiếc khăn ấn mạnh vào đó, lưu lại dấu vết của hàng chữ, cẩn thận gấp lại và cất vào tay áo.

“Choang!” một tiếng, nam tử vừa chạy vào dường như đã đụng phải thứ gì đó. Hắn cũng đang tìm chỗ trốn. Thật trùng hợp, hắn lại trốn vào đúng căn phòng nàng đang nấp. Tiếng th* d*c của hắn càng ngày càng gần Lâm Thính.

Nàng ngồi xổm trong tủ quần áo, thầm cầu nguyện: “Đừng tới đây, ngàn vạn lần đừng tới đây!”

Trời cao có lẽ nghe nhầm, đã biến câu “đừng tới đây” thành “phải tới đây”. Chiếc tủ bị nam tử kéo ra. Ánh trăng hiếm hoi lọt qua cửa sổ, chiếu lên người Lâm Thính, khiến nàng không còn chỗ nào để trốn.

Nam tử sững sờ, cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng bước chân.

Hắn không kịp đổi chỗ, nhấc chân chui vào tủ quần áo. Hắn đóng hai cánh cửa tủ nhỏ lại, dùng d.a.o găm chĩa vào Lâm Thính, ý bảo nàng không được lên tiếng. Không gian chật chội vừa đủ chứa hai người bọn họ.

Lâm Thính không phải lần đầu tiên gặp phải uy h**p, nàng thầm rủa xui xẻo, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn. Tay nàng lướt xuống bên hông, độc dược được giấu trong cạp váy. Có loại chí mạng, cũng có loại chỉ khiến người ta hôn mê. Nàng quen dùng loại sau.

“Phanh!” một tiếng, có người từ bên ngoài phá cửa. Mấy bóng người cao lớn đổ vào phòng. Nam tử trong tủ căng thẳng đến run lên.

Lâm Thính qua khe hở của cánh tủ thấy được Đoạn Linh. Hắn mặc quan phục khi thi hành nhiệm vụ, chiếc phi ngư phục đỏ nổi bật trong bóng đêm. Chiếc eo thon, đôi chân dài, hắn nổi bật hẳn trong đám Cẩm Y Vệ.

Vẻ mặt hắn nhẹ nhàng, không giống đang đến bắt người, mà giống như đang đến thưởng thức bóng đêm.

Đoạn Linh nửa chừng rời khỏi yến tiệc vì Cẩm Y Vệ có nhiệm vụ sao? Nàng chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, chỉ nghe Đoạn Linh ra lệnh một tiếng, Cẩm Y Vệ lập tức tiến vào lục soát.

Cẩm Y Vệ lục soát kiểu này, sớm muộn gì cũng sẽ đến cái tủ này. Nam tử bên cạnh Lâm Thính rõ ràng Cẩm Y Vệ khi làm nhiệm vụ sẽ không bận tâm đến mạng sống của dân thường, nên hắn không định bắt cóc nàng để thoát thân.

Nam tử nín thở, buông tay nàng ra, định lao ra ngoài liều c.h.ế.t một phen.

Bàn tay hắn vừa chạm vào cánh tủ, một lưỡi Tú Xuân đao đã xuyên qua nửa tấm ván gỗ dày, mang đến một luồng gió lạnh. Mũi đao phản chiếu trong mắt Lâm Thính, rồi cắm thẳng vào đầu nam tử. Máu tươi trào ra, b.ắ.n lên mặt nàng, ấm ấm. Mùi m.á.u tanh nồng đặc sệt bao trùm Lâm Thính. Một giọt m.á.u loãng theo lông mi nàng nhỏ xuống.

Tim nàng đập nhanh đến cực điểm.

Bên ngoài tủ, Đoạn Linh rũ tay xuống, không vội vàng kéo cửa tủ ra. Hắn ung dung cong lưng, đầu ngón tay chạm vào vệt m.á.u chảy ra ngoài, khóe môi nhếch lên, đôi mắt liếc qua khe hở hẹp, đối diện với Lâm Thính đang ngồi trong tủ, mặt dính đầy máu.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 16


Nàng không thể lơ là cảnh giác với hắn.

Đoạn Linh lấy ra một chiếc khăn, đưa đến trước mặt nàng: “Hô hấp của ngươi bây giờ rất loạn, bị dọa rồi sao? Xin lỗi, trước hết hãy lau mặt đi đã.”

Lâm Thính đâu dám dùng khăn của hắn, nàng từ chối khéo rồi dùng tay áo còn sạch sẽ của mình lau mặt.

Tay Đoạn Linh đưa ra giữa không trung khựng lại vài giây, cuối cùng cũng không nhanh không chậm thu về, trở lại chuyện chính: “Đúng rồi, Lâm Thất cô nương vẫn chưa nói cho ta, vì sao ngươi lại một mình đến đây?”

“Ta… ta…” Lâm Thính không biết giải thích thế nào. Chẳng lẽ nói nàng thích đến những nơi hẻo lánh này để tìm cảm giác mạnh như chơi nhà ma sao?

Nàng giãy giụa nói: “Có nhất thiết phải nói không?” Làm cái nghề này, quy tắc là phải giữ bí mật.

Đoạn Linh không miễn cưỡng nàng: “Không nói cũng được. Nhưng chúng ta có lý do để nghi ngờ ngươi và hắn lén lút thông đồng, hẹn nhau đêm nay tại đây gặp mặt.”

Một cái mũ lớn như vậy chụp xuống đầu, Lâm Thính không gánh nổi, cũng tuyệt đối sẽ không gánh.

Nàng vội vàng biện giải: “Ta không quen biết hắn. Các ngươi không tin có thể đi tra, hắn vừa rồi còn dùng d.a.o găm uy h.i.ế.p ta không được lên tiếng. Các ngươi là Cẩm Y Vệ, có chuyện gì không tra ra được chứ?”

Đoạn Linh không hề lay động: “Lời này của ngươi là đang đề cao Cẩm Y Vệ chúng ta .”

Lâm Thính nói như : “Ta nói đều là lời từ đáy lòng. Ta tin tưởng các ngươi nhất định có thực lực này để chứng minh ta trong sạch.”

Nàng tiếp tục ra sức tâng bốc Cẩm Y Vệ.

Con nhện đen đang giăng tơ trong vườn bị bọn họ quấy rầy. Tám chiếc chân nhỏ bắt đầu nhúc nhích, khẽ khàng nhả tơ mới dính vào xà nhà, rồi nhanh chóng bò vào một góc.

Đoạn Linh nhìn con nhện đang cố gắng giăng lưới, không biết đang suy nghĩ gì: “Ta cũng tin Lâm Thất cô nương không liên quan đến hắn. Giờ cũng đã muộn rồi, ta sẽ phái người đưa người về Lâm gia, được không?”

“Được về là tốt rồi.” Lâm Thính may mắn vì đêm nay hắn không lấy việc công trả thù riêng.

Nhưng cứ thế mà về tay không sao? Vất vả cả đêm, lại còn bị dọa một trận. Nàng không cam lòng. Nàng ngắm nhìn tay hắn, rồi do dự mở lời: “Đoạn đại nhân? Ngươi có thể tự mình đưa ta về được không?”

Lần này, Đoạn Linh thật sự kinh ngạc, ánh mắt nhìn nàng không giấu được vẻ không thể tin nổi. Hắn nghi ngờ có phải mình nghe lầm không: “Ngươi muốn ta đưa ngươi về?”

Lâm Thính bất chấp tất cả, gật đầu thật mạnh: “Ta chỉ quen mỗi ngươi, chỉ tin tưởng mỗi ngươi.”

Mặc dù ngày xưa họ từng tính kế lẫn nhau, khả năng Đoạn Linh đồng ý không lớn, nhưng nàng vẫn muốn thử, lỡ đâu hắn lại đồng ý thì sao. Tốn công sức ra ngoài một chuyến, không tìm được người, nắm được tay hắn cũng tốt.

Đoạn Linh bước đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn: “Lâm Thất cô nương, lẽ nào ngươi cho rằng thuộc hạ Cẩm Y Vệ của ta sẽ làm tổn thương ngươi?”

Họ đứng quá gần. Tà áo lạnh lẽo của hắn cọ vào váy nàng, rồi dần tách ra.

Ánh mắt Lâm Thính liếc đến bàn tay buông thõng, không hề phòng bị của Đoạn Linh. Nàng lập tức ngứa ngáy: “Cũng không phải, vừa hay ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi… tay ngươi bị thương sao, sao lại có máu?”

Nàng cố tình làm bộ không biết đây là m.á.u của nam tử đã chết, rồi đưa tay ra.

Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi… Nàng hồi hộp đến nghẹn cả cổ họng. Khi nàng sắp chạm được vào tay Đoạn Linh, hắn đã tránh đi: “Không phải ta, ta không bị thương. Cảm ơn Lâm Thất cô nương đã quan tâm.”

Thật đáng tiếc, chỉ thiếu một chút. Lâm Thính cụp mắt xuống, sợ Đoạn Linh nhìn thấy vẻ tiếc nuối trong mắt nàng mà sinh lòng nghi ngờ.

Điều khiến Lâm Thính lại thắp lên hy vọng là câu nói tiếp theo của Đoạn Linh: “Nếu ngươi có chuyện muốn nói với ta, vậy để ta đưa ngươi về Lâm gia.” Hắn nghiêng đầu phân phó Cẩm Y Vệ: “Mang t.h.i t.h.ể về.”

Lâm Thính gọi hắn lại: “Khoan đã, ta muốn rửa mặt, thay một bộ váy rồi hẵng đi.”

Tổng không thể mang gườn mặt dính m.á.u này nghênh ngang đi trên phố, rồi bước vào cửa Lâm gia. Hơn nữa, Đào Chu nhìn thấy nhất định sẽ nổi đóa, gặng hỏi đủ thứ, sau này nàng sẽ không còn cơ hội đi ra ngoài một mình nữa.

“Là ta suy nghĩ không chu toàn.” Đoạn Linh nghe vậy lại nhìn Lâm Thính một cái. Mặt hắn không lộ vẻ mất kiên nhẫn, còn nội tâm thì nàng không rõ. Hắn gọi Cẩm Y Vệ mua đến một bộ váy mới để nàng thay.

Lâm Thính tự biết mình đã làm phiền người ta, thành tâm nói lời cảm ơn: “Làm phiền Đoạn đại nhân rồi.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 17


Sau khi rửa mặt sạch sẽ và thay một bộ váy mới, Lâm Thính tùy ý để Đoạn Linh đưa nàng rời khỏi con tiểu viện u ám. Họ một trước một sau bước ra con hẻm nhỏ, đến con đường lớn đèn đuốc sáng trưng. Hơi thở phồn hoa xua tan đi mùi m.á.u tanh còn vương lại trên người nàng.

Còn nửa canh giờ nữa là đến giờ giới nghiêm, con đường không còn nhộn nhịp như lúc trước. Đa số hàng rong đang vội vàng dọn đồ về nhà, chỉ còn một vài người muốn kiếm thêm chút tiền vẫn rao mời khách.

Một người bán hàng rong tiến đến bên cạnh Lâm Thính: “Cô nương có muốn ăn một cây kẹo hồ lô không?”

Vốn dĩ Lâm Thính định nói không cần, nhưng thấy ông ta chỉ còn lại đúng một cây kẹo hồ lô cuối cùng, mà Đào Chu lại thích ăn đồ ngọt, nàng liền bỏ tiền ra mua.

Đoạn Linh không giục nàng, cứ tùy ý để nàng dừng lại mua cây kẹo hồ lô này.

Dưới chân Thiên tử, sự phồn hoa hưng thịnh là nơi những người quyền quý sống cuộc đời mơ màng. Lầu cao rực rỡ, hương ấm lan tỏa khắp nơi, thỉnh thoảng lại vọng ra tiếng cô nương nũng nịu tiễn khách rời đi.

Lâm Thính theo tiếng nhìn về phía lầu các cách đó không xa, thấy một đám cô nương n.g.ự.c phanh, n.g.ự.c hở, trang điểm đậm, đầu cài hoa đỏ, vẫy khăn, tựa vào lan can cười duyên, nói với khách “Lần sau quan khách lại đến”.

Những nam tử chơi bời vừa rời đi, nụ cười trên môi các cô liền tắt ngấm, mặt không chút biểu cảm đi vào phòng.

Nàng nhìn cảnh tượng đó, trầm tư.

Đoạn Linh lại nhìn nàng: “Vừa nãy không phải ngươi nói có chuyện muốn nói với ta sao?”

Tóc mai Lâm Thính bị gió thổi bay, lướt qua sống mũi thẳng, để lại một cái bóng mờ nhạt. Gió đi qua, tóc mai buông xuống, cái bóng biến mất, ngũ quan của nàng cứ thế lộ ra trước mắt hắn. Lớp phấn má trên mặt nàng đã bị nước ở tiểu viện rửa trôi, giờ gương mặt mộc của nàng sạch sẽ, đôi mắt rạng rỡ đầy sức sống.

Đoạn Linh từ từ dời mắt đi.

Nghe Đoạn Linh nhắc đến chuyện nàng lấy cớ có chuyện để nói, Lâm Thính ngước mắt nhìn hắn.

Lúc nàng thay quần áo, Đoạn Linh cũng đã thay bộ phi ngư phục ra, hẳn là không muốn lấy thân phận Cẩm Y Vệ để đưa nàng về, dễ gây chuyện thị phi. Chẳng qua bộ cẩm y tơ lụa đơn giản cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của hắn.

Những người đi đường không biết Đoạn Linh là quan lại, chỉ cho rằng hắn là một công tử nhà quyền quý có dung mạo tuấn tú. Họ nhìn thêm vài lần, bàn tán vài câu xem hắn có phải đang đưa người yêu đi dạo phố hay không, rồi lại tiếp tục bước đi.

Lâm Thính cũng coi như là lớn lên cùng hắn từ nhỏ, nhìn quen rồi, chỉ là quan hệ giữa họ không tốt mà thôi.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng. Nàng tỏ ra yếu thế: “Ta hồi nhỏ không hiểu chuyện, từng làm không ít chuyện hỗn xược. Ở đây, ta muốn nói với ngươi một tiếng xin lỗi.”

Đoạn Linh rất bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười: “Chuyện hỗn xược? Chuyện gì?”

“Chính là…”

Hắn ôn tồn ngắt lời nàng: “Là chuyện ngươi nói ta không xứng l.i.ế.m gót chân ngươi sao, hay là chuyện ngươi trù ếm ta bằng búp bê rơm, hay là chuyện ngươi đặt bẫy, dẫn ta vào hang sói?”

Lâm Thính cứng họng không nói nên lời. Không thể phủ nhận những việc này đều là do “nàng” đã làm. Hắn vậy mà lại biết rõ ràng đến từng chi tiết, lại còn giữ kín trong lòng không nói.

“Ta…” Nàng, người vốn luôn lanh miệng, vậy mà chỉ nói được một chữ “ta” rồi im bặt.

Đoạn Linh thu hết biểu cảm của nàng vào mắt.

“Ta cũng vậy. Đều là chuyện cũ năm xưa rồi, nhắc lại làm gì. Ta không có ý trách Thất cô nương Lâm gia, ngươi cũng không cần để trong lòng. Đã khuya rồi, về trước đi, đừng nhắc lại chuyện đó nữa.”

Nói xong, Đoạn Linh xoay người tiếp tục đi về phía trước. Một bàn tay mềm mại từ phía sau vươn tới, kéo lấy tay hắn. Đoạn Linh hơi giật mình, quay đầu lại nhìn. Năm ngón tay thon dài của Lâm Thính thuận thế luồn vào kẽ ngón tay hắn.

***

Một lúc sau là giờ giới nghiêm. Người đi đường thưa dần, những chiếc đèn lồng trên phố cũng bất tri bất giác tắt đi quá nửa. Ánh sáng chợt trở nên mờ ảo, lờ mờ thấy được hai bóng người trong một khoảnh khắc giao nhau.

Lâm Thính một tay xách gói kẹo hồ lô, một tay từ phía sau nắm lấy tay Đoạn Linh. Ngón cái của nàng đè lên mu bàn tay hắn, bốn ngón còn lại luồn vào lòng bàn tay hắn, tiếp xúc với làn da lạnh lẽo.

“Nhiệm vụ hoàn thành” – tiếng nhắc nhở đúng hẹn vang lên bên tai nàng.

Trước khi Đoạn Linh kịp đẩy ra, Lâm Thính đã buông tay hắn ra trước. Nàng nhìn hắn, vẻ mặt như còn chuyện chưa nói xong, muốn hắn dừng lại, một phút bốc đồng đã ra tay: “Xin lỗi, ta không cố ý.”

Đoạn Linh rũ bàn tay bị nắm xuống, ống tay áo rộng che khuất làn da hơi ửng hồng.

Lâm Thính sợ nhiệm vụ không thành công, đã nắm tay hắn rất chặt. Đoạn Linh quanh năm sống trong Chiếu ngục âm u, da thịt trắng bệch, bị nàng nắm mạnh, dễ dàng để lại những vết hằn đỏ như bị lăng nhục.

Xung quanh tối mịt, Lâm Thính lại bận tâm đến nhiệm vụ, không để ý nhiều, đương nhiên không biết tay hắn đã bị nàng làm đỏ, cũng không nghĩ tới chuyện đó.

Nàng đã chuẩn bị xong xuôi để “công thành lui thân”.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 18


Đoạn Linh v**t v* lòng bàn tay vẫn còn vương hơi ấm của Lâm Thính. Khóe mày hắn lướt qua một chút bài xích gần như không thể thấy. Khi nhìn về phía nàng, hắn lại vẫn bình thản như cũ: “Ngươi còn chuyện gì muốn nói với ta?”

Lâm Thính bước sang bên phải vài bước, chỉ tay về phía trước nói: “Đưa đến đây là được rồi, ta sẽ đi dọc con phố này về. Ngươi là Chỉ huy Thiêm sự của Cẩm Y Vệ, công vụ ở Bắc Trấn Phủ Tư quan trọng hơn.”

Hắn không nhất quyết đưa nàng về đến Lâm gia: “Vậy được, nghe theo lời Thất cô nương Lâm gia vậy.”

Bỏ qua những chuyện khác, việc Đoạn Linh đồng ý đưa nàng về đêm nay đã đủ để Lâm Thính cảm kích rồi. Vì phép lịch sự, nàng bảo Đoạn Linh đi trước, nhìn theo bóng hắn đi xa, rồi chính mình cũng không hề lưu luyến mà rời đi.

Vì Lâm Thính không quay đầu lại, nên nàng không biết Đoạn Linh đã quay đầu nhìn nàng một cái giữa đường, nhìn thấy nàng chạy chầm chậm về phía Lâm gia, cây kẹo hồ lô trong tay lúc ẩn lúc hiện.

Cây kẹo hồ lô “số khổ” suýt nữa bị Lâm Thính ném bay ra ngoài mấy lần.

Lâm Thính đi ngang qua cổng chính của Lâm gia mà không vào. Nàng lén lút dùng tay áo che miệng, mũi, rồi nhanh như chớp chạy đến cửa ngách, vẻ mặt thuần thục.

Lâm gia có gia quy không được về nhà sau giờ giới nghiêm. Giờ giới nghiêm trong thành bắt đầu lúc năm khắc giờ Tuất, còn cửa lớn của Lâm gia sẽ khóa vào đầu giờ Tuất, trừ vài vị làm quan, bất kỳ ai khác cũng không được ra vào.

Nhưng Đào Chu sẽ lén lút cởi khóa cửa ngách khi không có ai, để cửa cho nàng.

Quả nhiên, cửa ngách đẩy một cái liền mở. Lâm Thính thăm dò nhìn xem bên trong có ai không, rồi rón ra rón rén đi vào, đóng cửa cực nhẹ, kéo sợi xích treo ở tay cầm lại khóa chặt.

Trở lại Thính Linh viện, nàng chạy vào phòng: “Đào Chu, trên đường về ta mua cho ngươi kẹo hồ lô này. Nghe nói ngọt lắm, chắc là ngon, ngươi chẳng phải cũng thích…”

Giọng nói của nàng đột nhiên im bặt.

Trong phòng không chỉ có mình Đào Chu, mà còn có Bát muội muội cùng cha khác mẹ của Lâm Thính là Lâm Thư. Nàng vốn đang ngồi, thấy Lâm Thính thì đứng dậy, giọng nói dịu dàng: “Thất tỷ tỷ, ngươi đã về rồi.”

Ánh mắt Lâm Thính lướt qua Lâm Thư.

Nàng ta xưa nay luôn tuân thủ gia quy Lâm gia, rất ít ra ngoài. Đêm nay trang điểm không đậm, nhưng vẫn thấy được sự tỉ mỉ. Mũi quỳnh môi đỏ, mắt như thu thủy, phấn má điểm đúng chỗ.

Đào Chu liếc mắt ra hiệu cho Lâm Thính, ý muốn nói cho nàng biết Lâm Thư đã đến đây từ rất lâu rồi.

Lâm Thính nhướng mày, đưa cây kẹo hồ lô cho Đào Chu, kéo ghế ngồi xuống, hào sảng vẫy tay: “Bát muội muội đừng câu nệ, ngồi đi.”

Lâm Thư lúc này mới ngồi lại, rót cho nàng một ly trà: “Thất tỷ tỷ sao lại về muộn vậy? Phụ thân và mẹ cả mà biết sẽ lo lắng đấy.”

“Ta không nói, ngươi không nói, họ sẽ không biết, có phải không?”

“Lời Thất tỷ tỷ nói là phải.” Lâm Thư nghe ra lời nói có ý khác của Lâm Thính, trong lời nói đều thể hiện sự tuân theo Thất tỷ tỷ này.

Lâm Thính không vòng vo với nàng: “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”

Lâm Thư đột nhiên quỳ xuống, nắm lấy tay nàng, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, nói với giọng khàn đặc: “Thất tỷ tỷ, xin tỷ giúp muội với.”

Đào Chu lập tức tiến lên muốn đỡ nàng dậy: “Không được, Bát cô nương người mau đứng lên đi. Thu Liên, ngươi còn không mau đỡ cô nương nhà ngươi dậy?”

Không ngờ Thu Liên cũng quỳ xuống: “Mong Thất cô nương giúp đỡ cô nương nhà ta.”

Lâm Thính vì mẫu thân Lý thị và Thẩm di nương mà không qua lại nhiều với Bát muội muội Lâm Thư này. Thấy nàng ta đột nhiên quỳ trước mặt mình, nàng có chút lúng túng: “Ngươi đứng lên rồi nói muốn ta giúp gì.”

Lâm Thư không biết nghĩ đến chuyện gì, khóc không thành tiếng. Vẫn là Thu Liên thay nàng nói: “Bát cô nương không muốn gả cho con trai Hộ Bộ Thị lang.”

Con trai Hộ Bộ Thị lang không có học vấn, không có nghề nghiệp, là một kẻ ăn chơi trác táng đúng nghĩa.

Thẩm di nương lại nói trên đời này nam nhân nào mà chẳng phong lưu, tuổi trẻ không hiểu chuyện, lưu luyến chốn ăn chơi cũng là điều có thể tha thứ, đợi khi thành hôn sẽ chững chạc hơn, biết lấy gia đình làm trọng.

Thực tế, Thẩm di nương nhìn trúng thân phận con trai Hộ Bộ Thị lang, muốn gả Lâm Thư cho hắn.

Lâm Thính im lặng nghe Thu Liên nói hết đầu đuôi câu chuyện, không ngắt lời.

Lâm Thư không đoán được tâm tư của Lâm Thính. Nàng ta sụt sịt, hai mắt đã sưng mọng vì khóc: “Thất tỷ tỷ, muội biết đây là một yêu cầu quá đáng, nhưng… nhưng muội không còn cách nào khác, chỉ có thể đến cầu xin tỷ.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 19


"Bát muội muội, không phải ta không muốn giúp muội. Chuyện hôn sự của muội, ta thực sự không tiện nhúng tay vào. Nếu Thẩm di nương mà biết, e rằng sẽ đến trước mặt phụ thân làm loạn, oán hận ta xen vào việc tốt của muội."

Lời vừa dứt, đôi tay Lâm Thư vô lực buông thõng: "Ta hiểu rồi."

Lâm Thư đại khái đã hiểu rằng có cầu xin nữa cũng chẳng đi đến đâu, lòng nàng nguội lạnh như tro tàn, thất thần đứng dậy, được Thu Liên dìu ra ngoài.

Lâm Thính nhìn theo bóng dáng gầy gò của Lâm Thư, nhớ lại thuở nhỏ Lâm Thư từng lấy hết can đảm muốn thân cận nàng, nhưng lại bị Thẩm di nương kéo đi. Kể từ đó, hai tỷ muội các nàng chẳng còn qua lại gì nhiều.

Nàng trầm tư, rồi lên tiếng: "Bát muội muội, muội thật sự dám chống đối Thẩm di nương sao?"

Vừa nói xong, một làn gió thơm thoảng qua mặt, là Lâm Thư đã quay lại. Nàng lại lần nữa nắm lấy tay Lâm Thính, ánh mắt đầy khẩn cầu: "Thất tỷ tỷ có điều không biết, ta đã sớm có người trong lòng rồi."

"Muội đã sớm có người trong lòng?" Lâm Thư ngày thường chẳng mấy khi ra khỏi cửa lớn, giờ lại nói mình có người trong lòng, điều này thực sự nằm ngoài dự liệu của Lâm Thính. Nàng đoán rằng đối phương chắc chắn không có gia thế hiển hách bằng Lâm gia: "Là công tử nhà nào vậy?"

Lâm Thư có chút ngượng ngùng, đôi má ửng hồng. Nhưng thấy Lâm Thính có vẻ đã nới d.a.o động, nàng quyết định nói thật: "Hắn đến từ một nơi nhỏ bé, vào kinh thành để dự thi. Năm ngoái thi trượt, sau đó ở lại Văn Sơ thư viện học tập."

Dứt lời, sợ Lâm Thính hiểu lầm người này không có thực tài, Lâm Thư vội vàng bổ sung: "Năm ngoái hắn thi trượt là vì thân thể không khỏe."

Văn Sơ thư viện?

Lâm Thính theo bản năng sờ vào bức tiểu tượng trong tay áo. Phó Trì cũng là học sinh của Văn Sơ thư viện, có lẽ nàng có thể tìm được manh mối liên quan từ đó.

Nàng lấy chiếc khăn của Thu Liên lau đi những giọt nước mắt trên mặt Lâm Thư: "Bát muội muội, việc này ta sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng. Muội cứ về trước đi."

"Làm phiền Thất tỷ tỷ rồi."

Tiễn Lâm Thư đi, Lâm Thính ngồi trên giường trầm tư. Đào Chu thò người vào, lướt qua nàng để trải đệm chăn: "Váy của tiểu thư sao lại thay rồi?"

Nàng nói: "Làm việc bị bẩn, tiện tay mua một bộ khác để thay."

Đào Chu nhìn nàng thật lâu, rồi chuyển sang chuyện khác: "Tiểu thư vì sao lại đồng ý giúp Bát cô nương? Người đâu phải không biết Thẩm di nương là người thế nào. Nếu có ngày mọi chuyện vỡ lở, tiểu thư sẽ..."

Lâm Thính ra hiệu dừng lại: "Ngươi đừng nóng vội, lòng ta tự hiểu rõ."

"Lòng tiểu thư sao lại mềm yếu đến vậy? Nếu là trước kia, tiểu thư e rằng đã đuổi thẳng người ra khỏi Thính Linh viện rồi. Nô tỳ càng ngày càng không nhìn thấu tiểu thư." Đào Chu thở phì phò đi chuẩn bị nước tắm cho nàng.

Lâm Thính không để ý thái độ của Đào Chu, mở bức tiểu tượng ra, ngắm nhìn khuôn mặt của nam tử tên Phó Trì. Nàng bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Đoạn Linh không đến Bắc Trấn Phủ Tư mà trở về Đoạn gia. Hắn vấn an cha mẹ xong thì về thư phòng.

Đám gia nhân đã chuẩn bị sẵn nước rửa tay trong thư phòng. Đoạn Linh có thói quen rửa tay trước khi đọc sách viết chữ, nên họ luôn chuẩn bị sẵn sàng chờ hắn trở về.

Đoạn Linh bước đến giá gỗ đặt chậu nước, nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trên mặt nước, rồi đưa tay khuấy động. Mặt nước gợn sóng lăn tăn, khuôn mặt vốn đoan chính thanh nhã kia bị chia cắt.

Dòng nước lạnh lẽo chảy qua tay hắn.

Dấu tay Lâm Thính nắm trên mu bàn tay hắn không biết đã tan biến từ lúc nào. Đoạn Linh ngắm nhìn một lát, rồi rút tay ra khỏi nước, dùng chiếc khăn đặt bên cạnh lau đi những giọt nước còn vương lại.

Phía tây thư phòng có một hàng giá sách cao bằng người, trên đó toàn là những cuốn sách hắn đã đọc qua.

Đoạn Linh bước đến, lấy ra một cuốn sách đặt ở góc dưới cùng. Vừa rời khỏi giá, giá sách liền tự động từ từ kéo sang hai bên, để lộ ra một hàng giá sách khác ẩn sâu trong tường.

Hàng giá sách này không chứa sách, mà là những chiếc vại thủy tinh trong suốt, bên trong có nước thuốc, và trong nước lơ lửng hai con mắt.

Mỗi lần hắn g.i.ế.c người ở chiếu ngục xong, hắn đều giữ lại đôi mắt của họ, mang về đây.

Người ta thường nói, mắt người có thể nói, mắt người c.h.ế.t cũng vậy. Đoạn Linh giơ tay lướt qua vài chiếc vại thủy tinh, những tia m.á.u rối rắm bám bên ngoài màng mỏng của tròng mắt, trắng lẫn hồng.

Giá sách có đến hàng trăm chiếc vại thủy tinh, chứa cả trăm đôi mắt. Chúng dường như đang chăm chú nhìn hắn. Đoạn Linh cũng nhìn chúng, không chút sợ hãi, thậm chí còn có một cảm giác sung sướng khó tả.

Ráng chiều như sợi tơ, xuyên qua làn sương mờ rọi xuống khung cửa sổ phía trước Thính Linh viện. Cửa sổ vẫn khép chặt, căn phòng vẫn chìm trong bóng tối. Bên giường, từng lớp màn lụa xanh tím buông rủ, bên trong màn càng giống như màn đêm.

Màn lụa che khuất tầm mắt, gian ngoài chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng trở mình rất khẽ từ trong phòng vọng ra.

Đào Chu đẩy cửa bước vào, đầu tiên là xuyên qua màn lụa nhìn vào bên trong, rồi nhẹ nhàng mở cửa sổ. Ánh mặt trời chiếu vào, căn phòng thoáng chốc sáng bừng lên một độ, nhưng vẫn chưa đủ để làm chói mắt người trong màn.
 
Back
Top Bottom