Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 70


Lâm Thính còn chưa bước vào sân đã nghe thấy tiếng Lý thị cùng bà tử tranh cãi. Nàng đoán họ đang lo lắng cho mình nên cất cao giọng: “Nương, con về rồi!” Người chưa đến, tiếng đã tới.

Nghe thấy giọng Lâm Thính, Lý thị lập tức an tâm. Nàng vội vã ra sân xem con gái có bị thương không, rồi mới mắng: “Lâm Nhạc Duẫn, con muốn chết phải không? Về muộn thế này, ta sẽ cho con ngủ ở phòng củi. Với lại, sau này đừng có chạy ra ngoài cho ta!”

“Nương, nương nghĩ chúng con đi đường Nam Môn xem pháo hoa sao?”

Lý thị hỏi lại: “Con không đi à?”

Lâm Thính giả ngây giả dại, âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Đào Chu: “Chúng con không đi, trên đường về mới nghe tin Hoàng Hạc lâu cháy.”

Trước khi đến gặp Lý thị, nàng và Đào Chu đã rửa mặt qua loa, thay bộ quần áo mới. Nàng sợ Lý thị bị ám ảnh bởi chuyện này, sau này sẽ không cho nàng ra ngoài nữa, nhốt nàng lại trong phủ. Với cái tính bướng bỉnh của Lý thị, nàng thật sự có thể làm thế. Không được ra khỏi phủ, sống trong cảnh chỉ làm một tiểu thư khuê các chờ gả chồng, Lâm Thính thà chết còn hơn.

Ánh sáng trong sân lờ mờ, đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Đào Chu khó bị phát hiện. Nàng bị Lâm Thính “uy h**p”, đành phải nói dối theo: “Thất cô nương quả thật không đi đường Nam Môn.”

Lâm Thính ngầm giơ ngón cái cho Đào Chu.

Lý thị nửa tin nửa ngờ: “Thật sao? Hai ngươi không phải đang hợp sức lừa gạt ta đấy chứ? Con thích náo nhiệt như vậy, lại không đi?”

“Thật không đi mà.” Lâm Thính ôm chầm lấy Lý thị: “Con lừa người làm gì? Nương xem con bây giờ chẳng phải đang tốt lành đây sao?” Nàng cố ý ngáp một cái: “Đã khuya rồi, nương, người nghỉ ngơi sớm đi.”

Lý thị nhéo nhẹ tay nàng: “Từ hôm nay trở đi, mỗi tối phải đến đây thỉnh an ta.”

Lâm Thính méo mặt: “A…”

“Sao? Viện Thính Linh của con cách sân của ta có xa đâu? Con tưởng ta không biết những mưu tính của con à? Ta là mẹ con, đừng giở trò nhỏ trước mặt ta.”

“Con biết rồi. Sau này mỗi đêm con đều sẽ đến thỉnh an nương.” Lâm Thính buồn bã nói. Dù sao thì, vẫn tốt hơn là không được ra khỏi phủ.

Lý thị hài lòng: “Ngày mốt con đừng đi lung tung, đi cùng ta đến một chỗ.”

“Đi đâu ạ?”

“Mấy hôm trước con chẳng phải đã chọn công tử thế gia để xem mặt rồi sao? Ta sẽ dẫn con đi.” Lý thị thật sự muốn mổ bụng Lâm Thính ra xem trong đó chứa những gì. Nàng hoàn toàn không để tâm đến những lời con gái vừa nói.

Lâm Thính không hứng thú: “À.”

Lý thị trừng mắt nhìn nàng: “Cái giọng điệu gì thế? Muốn đổi ý à?”

Lâm Thính giờ này làm sao dám cãi lại: “Không có ạ. Mẫu thân đại nhân, con nhất định sẽ đi theo ngài, ngài đi đông con tuyệt đối sẽ không đi tây, ngài cứ yên tâm đi.”

Vượt qua được cửa ải Lý thị, Lâm Thính uể oải trở về viện Thính Linh. Nàng không buồn cởi giày, nằm luôn lên giường, chân rũ ra ngoài phản gỗ, nghiêng đầu là ngủ thiếp đi. Các nha hoàn thấy nàng mệt mỏi, không dám vào quấy rầy.

Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng mờ nhạt. Tiếng hét thảm thiết lại vọng ra từ chiếu ngục. Góc tường phòng tra tấn loang lổ vết máu, là do bị xịt lên khi hành hình. Mùi máu tươi nồng nặc bao trùm không gian.

Kẻ thích khách không kịp nuốt thuốc độc đã bị tra tấn đến mức không còn ra hình dạng gì, sống không được mà chết cũng không xong. Làn da bong tróc, máu thịt be bét được rưới đầy nước muối, đùi gần như không còn một miếng thịt lành lặn.

Giờ Dần, Đoạn Linh nhận được lời khai. Hắn xoa hai tay, bước ra khỏi chiếu ngục.

Hắn nghỉ ngơi tại Bắc Trấn Phủ Tư chứ không về Đoạn gia. Khi tắm gội thay quần áo, hắn nhìn chằm chằm vào bóng mình phản chiếu trên mặt nước một lúc. Ánh mắt hắn dừng lại ở đôi môi đang mím chặt, cảm giác mềm mại kia dường như vẫn còn vương vấn. Nhìn kỹ, khóe môi hắn bị rách một chút, màu sắc càng thêm đỏ thẫm.

Đoạn Linh ném khăn lau mặt vào, nước bắn tung tóe, bóng phản chiếu lập tức biến mất. Hắn thắt chặt đai lưng áo trong màu đỏ, lên giường nhắm mắt.

Sáng sớm hôm sau, Đoạn Linh vừa tỉnh dậy đã cảm thấy dưới thân ẩm ướt. Hắn đã mộng tinh.

Cơn "dục nghiện" này khác hẳn với những lần trước, nó mãnh liệt hơn. Dù hắn không thư giãn, không lấy dao cứa cổ tay để kiềm chế, nó cũng tự phát tiết ra. Giờ đây, trong phòng chính thoang thoảng một mùi hoa thạch nam.

Đoạn Linh vén chăn lên, ống tay áo tuột xuống, để lộ vết sẹo ngoằn ngoèo như giun trên cổ tay.

Mùi hoa thạch nam càng lúc càng nồng nặc.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 71


Đoạn Linh không hề mơ màng. Cơn "dục nghiện" hôm nay không liên quan đến tình yêu nam nữ, nhưng cũng khác biệt so với trước đây. Nó ngày càng nghiêm trọng, bởi sau khi mộng tinh, nó lại tiếp tục trỗi dậy. Theo như hắn biết, một nam nhân bình thường sẽ không thường xuyên như vậy.

Hắn tiến đến tủ quần áo lấy ra bộ đồ mới, hai tay đưa lên thắt lưng, cởi bỏ chiếc đai lưng lụa đỏ, áo trong và q**n l*t rơi xuống sàn. Làn da mỏng dính mồ hôi lộ ra, tựa như một lớp sương mai phủ trên ngọc trắng. Sống lưng hắn nổi rõ hai khối xương bả vai, giống như một con bướm đang muốn vỗ cánh bay, kéo dài thành đường cong mềm mại xuống phía dưới. Làn da mịn màng, đường nét rõ ràng.

Cửa sổ phòng chính đóng chặt, không cho một tia nắng nào lọt vào. Căn phòng u ám, và vết sẹo ngoằn ngoèo trên cổ tay Đoạn Linh như có thể điên cuồng sinh sôi trong bóng tối. Cổ tay trắng ngần giờ đan xen nhiều màu sắc: đỏ tươi, đỏ sậm, nâu sẫm. Vết cắt mới có màu đỏ, sau một thời gian thì chuyển sang đỏ sậm, khi đã lành thì lại có màu nâu sẫm. Chúng chồng chéo lên nhau, dần hòa làm một. Những vết sẹo này lồi lõm, gồ ghề nhưng lại toát lên một vẻ đẹp b*nh h**n kỳ quái.

Trước khi mặc bộ đồ mới, Đoạn Linh thuần thục cứa một đường dao vào cổ tay. Đợi cảm giác khác lạ g*** h** ch*n lắng xuống như mọi khi, hắn rắc chút bột thuốc cầm máu lên.

Mùi hoa thạch nam gần như bị mùi máu tươi và thuốc bột lấn át, khó mà ngửi thấy.

Đoạn Linh đẩy cửa ra, ánh nắng sớm mai chiếu vào, khiến gương mặt hắn trở nên trắng sáng, và đâm vào đôi mắt đang khép hờ, làm hàng mi hắn khẽ run. Hắn chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, nhưng đã có thể khoác lên mình bộ phi ngư phục màu đỏ uy nghiêm này.

Vị Cẩm Y Vệ canh ngoài phòng thấy hắn ra, lập tức hành lễ: “Đại nhân, đồ ăn sáng đã được chuẩn bị sớm. Ngài dùng bữa trước chứ?”

Đoạn Linh cúi đầu chỉnh lại cổ tay áo, rồi mỉm cười: “Hán Đốc chẳng phải muốn gặp ta sao? Mấy ngày trước ta bận việc công, chưa đi được. Hôm nay vừa hay rảnh rỗi, ta nên đi thỉnh tội với Hán Đốc trước.”

“Còn về đồ ăn sáng… Ta tin Hán Đốc chắc chắn đã chuẩn bị sẵn cho ta rồi.”

***

Đông An Môn, bên trong Đông Xưởng.

Bước vào nội thự là một hành lang dài với hòn non bộ, suối chảy hai bên. Trên mái nhà là ngói lưu ly lấp lánh, dưới chân là sàn gỗ quý. Cách bài trí rất tinh tế, nhìn không thấy xa hoa lộ liễu, nhưng lại cực kỳ sang trọng.

Dưới hiên nhà, một người đang ngồi trên chiếc ghế đu gỗ đàn. Hắn đội mũ đen, tướng mạo âm nhu, khó phân biệt nam nữ. Gương mặt trắng bệch như trét mấy lớp phấn, trông như một con quỷ. Hắn mặc thường phục màu nâu sẫm, chân đi ủng da đen.

Hắn cầm một vốc cám, thỉnh thoảng ném xuống hồ nước trước mặt để cho cá ăn.

Cám vừa rơi xuống hồ, đám cá đã ùa đến tranh giành xô xát, máu chảy đầu rơi. Chỉ trong chốc lát, mặt nước lại chỉ còn những con cá bơi qua bơi lại. Chúng ăn chưa đủ no, nhưng hắn cũng không ném thêm cám nữa. Những con cá không giành được thức ăn bơi chậm hơn, chúng đã bị bỏ đói nhiều ngày. Lần đầu tiên không giành được thức ăn, những lần sau cũng rất khó có cơ hội, cuối cùng chỉ có một kết cục: chết đói. Cá lớn nuốt cá bé, không gì hơn thế.

Một tiểu thái giám khom lưng đi đến, uốn éo nói: “Hán Đốc, đồ ăn sáng đã được chuẩn bị xong. Ngài dùng bữa bây giờ hay để sau ạ?”

Hắn là tiểu thái giám mới đến, không dám ngẩng đầu nhìn Hán Đốc. Nghe đồn người này có ngoại hiệu là "Đạp Tuyết Nê", đạp không phải tuyết bình thường mà là bùn máu, giẫm lên mạng người để leo lên. Quan trọng nhất là tính tình hắn rất tệ, hỉ nộ vô thường, động một chút là đánh đập thuộc hạ. Bị thương hay tàn phế thì còn nhẹ, nếu bị đánh chết, người ta sẽ dùng chiếu cuốn lại rồi vứt ra bãi tha ma. Tiểu thái giám tiền nhiệm hầu hạ Hán Đốc đã bị đánh chết như vậy. Vì thế, vị trí trống này được giao cho hắn. Cấp trên đã phân phó, cấp dưới nào dám từ chối. Dù không muốn, hắn vẫn phải cẩn thận hầu hạ.

Thực ra hầu hạ Hán Đốc cũng có cái lợi. Nếu được lòng, thăng tiến cũng không phải chuyện không thể. Hắn là Hán Đốc, chỉ cần một câu nói là có thể cất nhắc một người. Vì vậy, tiểu thái giám này vừa lo lắng vừa mừng rỡ khi được phái đến đây.

“Dọn bàn.”

Giọng Đạp Tuyết Nê trầm thấp, không giống sự the thé của thái giám bình thường, nhưng cũng chẳng giống giọng nam tử. Mặc dù hắn không bị hoạn từ nhỏ như những người khác, nhưng giọng nói vẫn có sự khác biệt.

“Vâng, Hán đốc.”

Tiểu thái giám nhanh nhẹn gọi người dọn bàn, Đạp Tuyết Nê vừa phất áo ngồi xuống thì Đoạn Linh đã xuất hiện. Không ai vào bẩm báo, chẳng rõ hắn đã dùng cách nào để vào được.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 72


Đạp Tuyết Nê nhếch mép, giọng quái gở: “Chà, gió từ đâu thổi vị Đoạn chỉ huy thiêm sự đây vậy? Người dưới quyền nhà ta thật là vô dụng, chậm trễ đến nỗi chẳng thèm bẩm báo một tiếng, để nhà ta phải ra nghênh đón ngươi.”

Đoạn Linh không đáp lời, chỉ nhìn lướt qua bàn thức ăn: “Hán đốc vẫn chưa dùng bữa sáng?”

“Phải.” Đạp Tuyết Nê híp mắt, đánh giá vị chỉ huy thiêm sự trẻ tuổi nhưng đầy quyền lực của Cẩm Y Vệ. “Cẩm Y Vệ các ngươi dạo này bận rộn, Đông Xưởng chúng ta cũng chẳng rảnh rang gì, bận đến tận giờ này mới dùng bữa.”

Đối mặt với lời châm chọc mỉa mai, Đoạn Linh vẫn nở nụ cười nhạt, toát ra vẻ thanh quý từ trong xương tủy: “Hán đốc vất vả rồi. Thật trùng hợp, ta đây cũng chưa kịp dùng bữa.”

Đạp Tuyết Nê cười lạnh: “Nếu Đoạn chỉ huy thiêm sự chưa dùng bữa, vậy ngồi xuống dùng cùng đi.”

Đoạn Linh không từ chối, tạ ơn rồi ngồi xuống đối diện hắn. Đạp Tuyết Nê cầm đũa ngọc lên ăn: “Đêm qua, Hoàng Hạc lâu ở phố Nam Môn bỗng nhiên bốc cháy, nghe nói Đoạn chỉ huy thiêm sự cũng ở đó, không biết có bị thương không?”

“Nhờ phúc khí của Hán đốc, ta đây không sao, còn bắt được thích khách.” Đoạn Linh nuốt miếng thức ăn trong miệng một cách từ tốn, rồi mới lên tiếng.

Nhìn dáng vẻ đoan chính, ung dung của Đoạn Linh, Đạp Tuyết Nê siết chặt đôi đũa ngọc.

Hắn thật sự ghen tị với những kẻ như Đoạn Linh. Sinh ra đã là công tử thế gia, trời sinh quý nhân, dung mạo xuất chúng, từ nhỏ được đại nho dạy dỗ, lời nói cử chỉ toát ra phong thái của một đại gia, không thể chê vào đâu được. Khác hẳn với hắn, phải từng bước từng bước, trải qua trăm cay ngàn đắng, dốc cạn tâm huyết mới leo lên được vị trí Hán đốc này.

Đạp Tuyết Nê châm biếm: “Đó là Đoạn chỉ huy thiêm sự mệnh lớn không chết, nào có liên quan gì đến nhà ta.”

“Vậy sao?” Đoạn Linh lấy ra một bản cung khai, đặt lên bàn, đẩy về phía hắn. “Ta cứ tưởng là Hán đốc ngươi dặn thích khách ra tay nương tình, tha cho ta một mạng, nên hôm nay đặc biệt đến tạ ơn.”

Lời nói này khiến Đạp Tuyết Nê lập tức biến sắc. Hắn mở bản cung khai ra xem, sắc mặt càng lúc càng âm trầm. Tên Vương Trung đáng chết kia, dám tự ý phái người phóng hỏa, muốn giết Đoạn Linh.

Nếu Đoạn Linh dễ dàng bị giết như vậy, Đạp Tuyết Nê đã sớm ra tay, đâu cần đợi đến hôm nay. Vương Trung là tâm phúc của Đạp Tuyết Nê, hắn phái người ám sát chỉ huy thiêm sự Cẩm Y Vệ, ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng đây là mệnh lệnh của Hán đốc Đông Xưởng, là Đông Xưởng muốn giết Cẩm Y Vệ để hãm hại đồng liêu.

Nếu Hoàng thượng biết chuyện này, chỉ sợ sẽ cho rằng Đông Xưởng muốn nuốt chửng Cẩm Y Vệ. Hoàng thượng muốn Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ kiềm chế lẫn nhau, không muốn bất kỳ bên nào trở nên quá lớn mạnh. Người vui vẻ khi thấy họ đấu đá, nhưng với điều kiện không được vượt qua ranh giới. Chuyện này chẳng khác nào dâng nhược điểm của Đông Xưởng cho Cẩm Y Vệ. Vương Trung quả là một tên phế vật không có đầu óc, được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều.

Ngực Đạp Tuyết Nê phập phồng kịch liệt, rõ ràng đã bị Vương Trung chọc giận đến mức tột cùng.

Nhanh chóng, hắn thu lại vẻ giận dữ, cười lạnh nhạt: “Một bản cung khai của kẻ không rõ thân phận, Đoạn chỉ huy thiêm sự đã có thể dùng để định tội mưu hại mệnh quan triều đình cho thủ hạ của nhà ta sao?”

Đoạn Linh cũng khẽ cười, vẻ mặt hiền hòa nói: “Cẩm Y Vệ ta tất nhiên không thể chỉ dựa vào một bản cung khai mà định tội. Chỉ là ta lo lắng, nếu bệ hạ nhìn thấy bản cung này, sợ rằng sẽ giận cá chém thớt lên Hán đốc ngươi.”

Đạp Tuyết Nê hít một hơi thật sâu: “Đoạn chỉ huy thiêm sự có yêu cầu gì, cứ nói thẳng.”

Đoạn Linh nếm một miếng thịt kho Đông Pha, cảm thấy không ngon bằng miếng hắn ăn ở Bắc Trấn Phủ Tư hôm nọ. Hắn ăn thêm một miếng cơm, tốc độ rất chậm, cuối cùng nhấp cạn chén trà, bình tĩnh dùng khăn lau tay. Ánh nắng từ khung cửa sổ chiếu thẳng vào phòng, những tia nắng vàng nhạt phủ lên khuôn mặt Đoạn Linh, khiến hắn trông hiền từ, nhân hậu như một vị Bồ tát.

Thế nhưng, giọng nói của hắn lại vô cùng nhẹ nhàng: “Ta muốn Vương Trung phải chết, chết ở Chiếu Ngụccủa Bắc Trấn Phủ Tư.”

Yêu cầu này chẳng khác nào muốn Đạp Tuyết Nê phải tự tìm một tội danh khác cho Vương Trung, rồi đường hoàng đưa hắn đến chịu chết dưới tay Đoạn Linh. Chết ở Bắc Trấn Phủ Tư, dưới tay Cẩm Y Vệ, là một cái tát thẳng mặt vào Đông Xưởng. Từ đó về sau, Đông Xưởng sẽ ở thế yếu hơn so với Cẩm Y Vệ.

Đạp Tuyết Nê cố nén cơn giận, tìm cách thay đổi ý định của Đoạn Linh: “Cớ gì phải để Đoạn chỉ huy thiêm sự tự làm vấy bẩn tay mình. Nhà ta có đại lao cũng có thể lo liệu.”

Đoạn Linh cười nhạt, không hề nhượng bộ: “Không dám phiền Hán đốc.”

Đạp Tuyết Nê suýt bóp gãy đôi đũa ngọc trong tay.

“Vương Trung kết bè kết cánh, phụ lòng tin tưởng của bệ hạ. Theo lý, nhà ta phải điều tra đến cùng. Nhưng vì hắn là người của Đông Xưởng, cần tị hiềm, nên sau đó sẽ giao hắn cho Bắc Trấn Phủ Tư xử lý.”

Cuối cùng, Đạp Tuyết Nê cũng thỏa hiệp, gán cho Vương Trung tội danh “kết bè kết cánh”. Hắn thầm nghĩ, đáng trách là Vương Trung đã tự ý làm càn, tự tìm đường chết thì thôi, lại còn kéo cả Đông Xưởng vào. Chết là đáng đời!
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 73


Đoạn Linh đã đạt được mục đích, không nán lại lâu, rời đi ngay sau đó. Đạp Tuyết Nê ở lại một mình, phát điên đập phá mọi thứ. Hắn vốn có tướng mạo không tệ, thậm chí còn có chút tuấn tú, nhưng khi tức giận lại trở nên hung tợn, không khác gì kẻ điên. Tiểu thái giám đứng gần đó run rẩy không dám can ngăn, chỉ cầu nguyện hắn đừng trút giận lên mình.

Sau gần nửa khắc điên cuồng, Đạp Tuyết Nê mới bình tĩnh lại. Tiểu thái giám lấy hết can đảm dâng trà: “Hán đốc, xin người uống trà.”

Đạp Tuyết Nê ngửa cổ uống cạn.

Một tên ám vệ vốn ẩn mình trong bóng tối bỗng xuất hiện: “Hán đốc, Vương Trung đã rơi vào tay Đoạn chỉ huy thiêm sự. Vạn nhất hắn nói ra những lời bất lợi cho người…”

Vương Trung đã ở Đông Xưởng từ khi nó được thành lập, mọi chuyện ở đây hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Đoạn Linh mất công như vậy, chắc chắn không chỉ để trả thù giết Vương Trung, mà khả năng cao là muốn moi được tin tức hữu ích từ hắn, để nâng cao địa vị của Cẩm Y Vệ, hoặc chiếm thế thượng phong trước Đông Xưởng.

Đạp Tuyết Nê hừ lạnh: “Kể cả hắn có đưa Vương Trung đi, thì đã sao. Trừ việc có thể ra tay giết hắn, thì đừng hòng moi được nửa chữ hữu dụng nào từ miệng hắn.”

Ám vệ lo lắng: “Không nhiều người có thể chịu được những hình phạt trong Chiếu Ngục.”

Đạp Tuyết Nê không hề lo lắng: “Vương Trung thà chết, cũng sẽ không phản bội nhà ta.”

Vương Trung tuy cũng là thái giám như hắn, nhưng lại may mắn hơn, phía dưới không bị cắt bỏ hoàn toàn. Hắn đã có con cái ở bên ngoài. Đối với Vương Trung, con cái còn quan trọng hơn cả mạng sống của hắn. Mà con hắn lại nằm trong tay Đạp Tuyết Nê. Chỉ cần Vương Trung dám phản bội, con hắn chắc chắn phải chết.

Đạp Tuyết Nê phân phó tên ám vệ: “Ngươi hãy đi theo dõi Đoạn Linh, có động tĩnh gì lập tức bẩm báo.”

Ám vệ tuân lệnh lui ra.

Một thủ hạ từ cửa hông bước vào: “Hán đốc.” Hắn là người chuyên phụ trách dò la tin tức, do Đạp Tuyết Nê phái đi điều tra. Hôm nay hắn đến để báo cáo những gì đã tìm được gần đây.

Đạp Tuyết Nê với vẻ mặt tối sầm, lại uống thêm ngụm trà: “Thế nào rồi, đã tìm được tung tích của Phó Trì chưa?”

Thủ hạ đứng thẳng trong sân, cúi đầu rũ mắt: “Chưa ạ. Nhưng thuộc hạ điều tra được, có người cũng đang âm thầm truy tìm tung tích của Phó Trì.”

Đạp Tuyết Nê đặt mạnh chén trà xuống, một tiếng loảng xoảng vang lên, rồi hắn giơ chân đá mạnh vào người thủ hạ, giọng điệu âm dương quái khí. ‘Nhà ta tất nhiên biết Cẩm Y Vệ cũng đang điều tra Phó Trì, cái này còn cần ngươi phải tra sao?’ Một đám vô dụng, toàn những kẻ không biết cố gắng.” Mắng xong, Đạp Tuyết Nê ném thẳng chén trà vào người hắn.

Một cú đá mạnh khiến thủ hạ ngã nhào xuống đất, máu tươi trào ra từ khóe miệng. Chiếc chén trà vỡ tan, mảnh sứ cứa vào trán hắn, tạo thành một vết thương không nhỏ. Tiểu thái giám đứng gần đó sợ đến tái mặt, hai chân run cầm cập.

Thủ hạ chịu đau, gắng gượng bò dậy, không dám lau máu, tiếp tục đứng thẳng: “Không phải Cẩm Y Vệ ạ. Theo thám tử bẩm báo, là hai cô nương, trong đó có một cô nương tự xưng là vị hôn thê chưa cưới của Phó Trì.”

Đạp Tuyết Nê nhíu mày, cuối cùng không đánh nữa: “Cô nương? Phó Trì có vị hôn thê chưa cưới sao?”

Lúc này, tiểu thái giám đã ướt đẫm áo trong vì sợ, còn thủ hạ thì mồ hôi và máu tươi hòa vào nhau, tuôn chảy. Hắn đáp lời nhanh chóng: “Thuộc hạ đã phái người đến Lâm trạch Dương Châu điều tra, Phó Trì không có vị hôn thê nào cả.”

Đạp Tuyết Nê cau mày, đứng dậy bước qua những mảnh chén trà vỡ, đi đi lại lại quanh người thủ hạ: “Giả mạo vị hôn thê để điều tra tung tích Phó Trì ư? Nàng ta có thân phận gì?”

Thủ hạ vội vã trả lời: “Nàng ta xuất hiện với khăn che mặt. Khi rời khỏi học viện Văn Sơ, nàng ta cực kỳ cảnh giác, thân thủ có chút giống ‘phản truy tung thuật’ của giới giang hồ. Người của chúng ta vốn đã theo dõi nhưng bị nàng ta cắt đuôi mất.” Mặc dù võ công không cao, nhưng “phản truy tung thuật” lại rất tinh vi, khiến thủ hạ không khỏi bội phục.

Đạp Tuyết Nê trầm ngâm một lúc, giọng nói đầy hiểm độc: “Người giang hồ? Phó Trì có qua lại với người giang hồ sao? Ngươi hãy điều tra rõ thân phận thật sự của nàng ta, biết đâu nàng ta cũng nắm được chút manh mối.”

Thủ hạ trong lòng than khổ, chuyện này biết làm sao mà tra ra, nhưng vẫn phải đồng ý: “Thuộc hạ nhất định sẽ cố gắng tìm ra thân phận của nàng ta.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 74


Lâm Thính hoàn toàn không biết những chuyện vừa xảy ra.

Nàng đang bị Lý thị giam trong phủ, bắt học thêu thùa. Mười đầu ngón tay của nàng đều bị kim đâm, đau buốt. Nàng biết, nghề thêu thùa không dành cho nàng. Đào Chu ngồi bên cạnh, thêu rất đẹp, hoa ra hoa, lá ra lá. Còn nàng, hoa thêu ra không phải hoa, cỏ thêu ra không phải cỏ, hỏi nàng thì nàng cũng không biết đó là cái gì.

Lâm Thính ủ rũ thêu một bông hoa trông giống hệt con nhện, đầu óc chỉ nghĩ cách trốn khỏi đây. Nhưng Lý thị cứ ngồi đó giám sát, nàng không tài nào thoát thân. Ngay cả khi ra ngoài đi dạo, cũng có bà tử đi theo kèm cặp.

Lâm Thính ném khăn thêu và kim thêu ra, nằm bò lên sập La Hán, nũng nịu than thở: “Không thêu nữa! Tay con bị kim đâm đến chảy máu rồi này. Nương xem đi, đau quá, đau chết mất thôi.”

Lý thị nhướng mắt nhìn nàng: “Nàng là con gái nhà người ta, đến một bông hoa cũng không thêu được, sau này làm sao may áo cho phu quân?”

Lâm Thính lăn lộn trên sập, hờn dỗi: “Con gái thì đã sao? Cứ là con gái thì nhất định phải biết thêu hoa à? Con không biết, con không biết đấy! Hơn nữa, vì sao nhất định phải là con may áo cho phu quân, chàng ấy không thể may cho con sao?”

Các nha hoàn, bà tử hầu hạ trong phòng đều há hốc mồm kinh ngạc. Lời này họ chưa từng nghe thấy bao giờ.

Lý thị vỗ vào mông nàng: “Cái con bé này, ăn nói linh tinh gì vậy! Phu quân nào lại đi may quần áo cho vợ? Người ta nghe được sẽ chê cười cho. Thôi không thêu quần áo được, thì học thêu túi thơm cũng được.”

Lâm Thính bĩu môi: “Con mặc kệ, con sẽ không vì người khác mà học bất cứ điều gì, trừ khi là con tự muốn học. Nương đừng hy vọng nữa, con sẽ thà chết chứ không chịu khuất phục!”

Lý thị quát lên: “Còn ‘thà chết chứ không chịu khuất phục’ nữa! Đúng là hỗn xược!”

Nàng nằm im bất động, giống như một con cá chết.

Lý thị biết nếu ép nàng quá, e là lại gây chuyện, đành phải xuống nước: “Thôi được, nếu mệt thì nghỉ ngơi một lát đi. Chẳng có việc gì mà làm được ngay.”

Bà tử đi đóng bớt cửa sổ, đốt hương an thần, nhắc Lý thị đã đến giờ nghỉ trưa.

Lâm Thính biết Lý thị có thói quen ngủ trưa, nghĩ đây là cơ hội tốt để thoát thân: “Nương, người nghỉ ngơi đi. Con về Thính Linh Viện, kẻo lại làm ồn đến người. Tối con sẽ đến vấn an nương sau.”

Lý thị quả thật đã thấy mệt, để bà tử dìu về giường ngồi xuống: “Con chỉ về Thính Linh Viện, không phải chạy ra ngoài đấy chứ?”

“Đúng vậy, chỉ về Thính Linh Viện thôi mà.”

Lý thị hiểu rằng không thể gò bó nàng quá mức, nên đồng ý: “Đi đi.”

Lâm Thính mừng như bắt được vàng, vội vàng chạy đi. Nàng không về Thính Linh Viện, mà dặn dò Đào Chu ở lại ứng phó khi có chuyện, rồi đi thẳng ra ngoài phủ.

Đêm qua, nàng đã lừa Lý thị rằng mình không đến phố Nam Môn xem hội hoa đăng, nên không thể nói chuyện về việc Đoạn Hinh Ninh vì nàng mà thân thiết với Đoạn Linh, và chuyện Hoàng Hạc lâu bốc cháy khiến nàng xúc động mạnh, ngất đi. Hôm qua họ vừa gặp nhau, lại không phải vợ chồng mới cưới mà lúc nào cũng dính lấy nhau, nếu hôm nay lại đến gặp, Lý thị chắc chắn sẽ nghi ngờ. Vậy nên Lâm Thính phải lén lút đi thăm Đoạn Hinh Ninh.

Khi Lâm Thính đến Đoạn phủ, Đoạn Hinh Ninh vẫn đang nghỉ ngơi trên giường, nhưng sắc mặt đã hồng hào hơn nhiều. Chỉ Lan đã sắc thuốc bổ khí dưỡng thân cho nàng, nhưng Đoạn Hinh Ninh chê thuốc đắng, không chịu uống. Thấy Lâm Thính đến, nàng lập tức đẩy chén thuốc sang một bên.

Chỉ Lan đành bó tay, nhìn Lâm Thính cầu cứu: “Lâm Thất cô nương…”

Hàm ý là muốn Lâm Thính khuyên Đoạn Hinh Ninh uống thuốc.

Lâm Thính bưng chén thuốc còn ấm lên, ngửi thấy mùi vị đắng nghét sực mũi, theo bản năng lùi lại. Thuốc này quả thật rất đắng, ngay cả nàng cũng không thích uống. Nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng nói: “Nào, ta đút cho ngươi uống thuốc.”

Đoạn Hinh Ninh không thể từ chối Lâm Thính. Nàng ấm ức há miệng uống từng muỗng thuốc, đắng đến nỗi nhíu cả mày. Cứ uống một ngụm lại đòi ăn một viên mứt quả, nũng nịu nói không muốn uống nữa, nhưng bị Lâm Thính bác bỏ. Cứ thế, việc uống thuốc kéo dài đến gần nửa khắc.

Lâm Thính không hề thấy phiền, kiên nhẫn đút cho nàng, rồi tự nhiên hỏi: “Nhị ca của ngươi đâu?”

Đoạn Hinh Ninh vừa nhai mứt quả, vừa đáp: “Ta nghe hạ nhân nói, huynh ấy không về từ tối qua, đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng. Chắc là vẫn còn ở Bắc Trấn Phủ Tư thôi. Làm sao vậy, ngươi tìm huynh ấy có việc à?”

Lâm Thính nghe vậy, trong lòng khẽ chững lại, hơi gượng gạo. Nàng nhớ tới Đoạn Linh và nhiệm vụ cần phải tiếp cận, cảm giác này thật kỳ lạ.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 75


“Không có việc gì.” Lâm Thính nhanh chóng chuyển chủ đề. “Vẫn còn ngụm thuốc cuối cùng này, ngươi uống nốt đi. Uống xong rồi nghỉ ngơi một lát.”

Đoạn Hinh Ninh bĩu môi: “Không nghỉ ngơi đâu, ta đã ngủ từ tối qua đến giờ, chẳng buồn ngủ chút nào cả.”

Lâm Thính thầm nghĩ, ngủ nhiều quá cũng không tốt cho sức khỏe.

“Vậy ta ở lại trò chuyện với ngươi một lát.” Nàng vốn định đút thuốc xong sẽ rời đi, đến thư phòng gặp Thiếu niên thư phòng Kim An Tại để bàn chuyện làm ăn, nhưng nghe Đoạn Hinh Ninh nói vậy, nàng lại quyết định ở lại bầu bạn với muội ấy một lúc.

Phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc. Đoạn Hinh Ninh liền bảo Chỉ Lan mở cửa sổ cho thoáng, rồi dặn một nha hoàn khác đốt lư hương, sợ mùi thuốc sẽ ám vào người Lâm Thính.

Lâm Thính tiện tay nhặt viên mứt quả còn sót lại sau khi Đoạn Hinh Ninh uống thuốc, ăn ngon lành.

Đoạn Hinh Ninh dùng khăn lau khóe miệng dính đường của nàng, bỗng nhớ ra chuyện đêm qua, lòng vẫn còn sợ hãi: “À đúng rồi, đêm qua ngươi và nhị ca đã rời khỏi Hoàng Hạc lâu bằng cách nào vậy?”

Lâm Thính kể tóm tắt chuyện đã xảy ra: “Bọn ta rời đi như vậy đấy.” Nàng không quên nhắc lại chuyện tấm lụa. “Tấm lụa ở Hoàng Hạc lâu thật sự rất tốt.”

“Đúng là như vậy, tấm lụa ấy đã cứu mạng các ngươi rồi.” Đoạn Hinh Ninh cảm thán.

“Nhưng ta có một chuyện không rõ.”

Đoạn Hinh Ninh tựa vào gối mềm, nắm lấy tay Lâm Thính: “Chuyện gì thế?”

Lâm Thính tò mò hỏi: “Nhị ca ngươi là Cẩm Y Vệ, ta cũng từng thấy thân thủ của huynh ấy ở Nam Sơn Các, không giống người dễ dàng bị ngất. Nhưng đêm qua huynh ấy lại bất tỉnh, ngươi có biết nguyên do không?”

“Cái này…” Đoạn Hinh Ninh liếc nhìn đám tớ gái đang hầu hạ xung quanh. “Các ngươi lui xuống hết đi.”

Đám người nhanh chóng rời khỏi phòng. Sau khi họ đóng cửa lại, Đoạn Hinh Ninh mới kể cho Lâm Thính nghe về nguyên nhân Đoạn Linh dễ bị choáng khi ở trong đám cháy.

Ban đầu, Lâm Thính còn nghi ngờ Đoạn Linh giả vờ bất tỉnh, nhưng nghe xong câu chuyện, nàng nhận ra mình đã nghĩ quá nhiều. Nàng không muốn Đoạn Hinh Ninh lo lắng, nên cũng không đề cập đến chuyện thích khách.

Một lúc sau, Đoạn Hinh Ninh ngồi dậy, nói muốn cùng nàng đọc sách. Trước đây hai người cũng đã cùng nhau đọc vài lần, Đoạn Hinh Ninh rất thích cảm giác vừa đọc sách vừa thảo luận cùng Lâm Thính.

“Được không?” Đoạn Hinh Ninh hỏi.

“Được chứ.” Lâm Thính vui vẻ đồng ý. “Trong phòng ngươi có sách gì hay không?”

“Sách trong phòng này ta đã đọc hết rồi, chẳng còn gì thú vị nữa.” Đoạn Hinh Ninh dẫn nàng sang một sân khác, đẩy một cánh cửa ra. “Ngươi muốn đọc sách gì? Sách ở đây đầy đủ lắm.”

Lâm Thính ngước mắt nhìn vào trong.

Căn thư phòng này lớn gấp đôi phòng nàng đang ở. Ở chính giữa là bàn ghế để đọc sách viết chữ. Phía sau bàn có một ô cửa sổ nhìn ra tiểu viện, nơi có thể ngắm hoa cỏ mỗi khi mệt mỏi. Trên bệ cửa sổ còn đặt vài chậu cây cảnh nhỏ, đơn giản nhưng tao nhã. Lâm Thính bước tới, cúi xuống ngắm những chậu hồ điệp lan được chăm sóc cẩn thận, rồi bất chợt nhìn thấy một chú chó con màu trắng đang buộc ở ngoài sân.

Lâm Thính quay lại nhìn Đoạn Hinh Ninh: “Thư phòng này là người trong nhà làm cho ngươi à?”

Đoạn Hinh Ninh ánh mắt hơi lảng tránh: “Ừm, là người nhà ta làm cho thư phòng của ta.” Thực chất đây là thư phòng của Đoạn Linh, nhưng vì huynh ấy không thường xuyên về nhà, nên nàng đã lẻn vào đọc vài lần. Kho sách của Đoạn Linh rất phong phú, có nhiều cuốn sách lẻ quý hiếm mà hiệu sách không có. Nàng không dám nói thật với Lâm Thính, sợ nàng ngại ngùng không dám chạm vào sách rồi lại đi ra. Nghĩ vậy, Đoạn Hinh Ninh kéo nàng đến kệ sách: “Ngươi cứ thoải mái chọn, đừng câu nệ.”

Lâm Thính gật đầu: “Được.”

Trước khi xuyên thư, nàng rất ít khi đến Đoạn gia, cũng không muốn đối diện với gia thế tốt của Đoạn Hinh Ninh, nên thường chỉ hẹn nàng ra ngoài. Vì thế, Lâm Thính vẫn còn lạ lẫm với cách bố trí của Đoạn gia.

Thư phòng có vài kệ sách ở phía đông và nam, nhưng phía tây chỉ có một kệ. Lâm Thính vô thức đi đến đó.

Đoạn Hinh Ninh chợt nhớ ra có việc cần dặn dò nha hoàn, mà nàng lại không dẫn theo ai.

“Nhạc Duẫn, ngươi cứ từ từ ở đây nhé, ta đi tìm Chỉ Lan một lát. Ngươi ưng cuốn nào thì cứ lấy ra, ta sẽ quay lại ngay.”

Lâm Thính gật đầu: “Ngươi đi đi.”

Nàng chọn vài cuốn sách trên kệ, đọc vài trang lại thấy không hứng thú, rồi lại đặt về chỗ cũ.

Chọn đến cuối cùng, Lâm Thính cúi người, lấy ra một cuốn sách đặt ở góc dưới cùng của kệ. Kỳ lạ thay, ngay khi nàng lấy cuốn sách ra, liền nghe thấy tiếng ván gỗ di chuyển.

Lâm Thính giật mình. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, thì thấy kệ sách trước mặt từ từ tách ra, để lộ ra một bức tường bên trong, với hàng loạt lọ thủy tinh nhỏ trong suốt.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau: “Lâm Thất cô nương.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 76


Cuốn sách trên tay Lâm Thính rơi xuống đất.

Đoạn Linh đã đứng trong thư phòng từ lúc nào không hay. Hắn ở ngay phía sau nàng. Lâm Thính cứng đờ, quay đầu lại nhìn. Hắn mặc một bộ phi ngư phục màu đỏ thẫm, gương mặt tuấn tú ẩn trong bóng tối không có ánh mặt trời chiếu đến.

Cùng lúc đó, “Cạch” một tiếng, cửa phòng đóng lại, thư phòng rơi vào bóng tối u ám.

Đôi chân mềm nhũn

Cửa là do gió thổi đóng lại, một làn gió nhẹ lùa vào từ ô cửa sổ gỗ hé mở, làm vài sợi tóc mai của Lâm Thính bay bay. Cuốn sách nằm im lìm dưới chân nàng.

Dù trong phòng tối, những lọ thủy tinh trong suốt trên kệ vẫn vô cùng nổi bật. Những con mắt lơ lửng trong dung dịch thuốc, với những sợi tơ máu sẫm màu bao quanh, dường như đang chuyển động.

Nàng đã thấy, những chiếc lọ thủy tinh đó đựng những con mắt, có đủ cặp.

Hơi thở của Lâm Thính trở nên thật khẽ khàng, như sợ làm kinh động đến vô vàn con mắt trong căn phòng này. Dù nàng chỉ nhìn thoáng qua rồi quay người lại vì tiếng gọi của Đoạn Linh, nhưng hình ảnh đó vẫn rõ mồn một trong tâm trí. Từng hàng từng hàng những con mắt tạo ra một sự va chạm thị giác quá mạnh, giờ vẫn lởn vởn trong đầu nàng, không sao dứt ra được. Thậm chí, cho dù đã quay lưng lại, nàng vẫn có cảm giác những con mắt ấy đang nhìn chằm chằm mình.

Lâm Thính sững sờ tại chỗ. Nàng muốn gọi Đoạn Linh một tiếng “Đoạn đại nhân” như bình thường, nhưng yết hầu như bị một cục bông chặn lại, không thốt ra được lời nào. Có lẽ vì nàng vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần sau cú sốc.

Không gian im lặng một lát. Lâm Thính trơ mắt nhìn Đoạn Linh bước đến trước mặt nàng, rồi lại trơ mắt nhìn hắn cúi xuống, nhặt cuốn sách dưới chân nàng lên. Tay hắn thon dài, cân đối, cầm cuốn sách bìa da thú, khung cảnh thật tao nhã. Nhưng tâm trí Lâm Thính không đặt ở bàn tay hay cuốn sách, mà dồn hết vào những chiếc lọ thủy tinh phía sau.

Đoạn Hinh Ninh nói đây là thư phòng của muội ấy, vậy muội ấy cũng biết phía sau kệ sách cất giấu cả một bức tường đầy mắt người ư? Theo những gì nàng biết về Đoạn Hinh Ninh, muội ấy không phải người có sở thích sưu tầm mắt người.

Đầu óc Lâm Thính hỗn loạn. Nàng rất muốn chạy thật nhanh ra khỏi nơi này, nhưng đôi chân lại không nghe lời, mềm nhũn ra.

Đoạn Linh đặt cuốn sách về vị trí cũ. Kệ sách vừa tách ra lại từ từ khép lại, khôi phục nguyên trạng, che kín bức tường đầy những con mắt. Nàng lại nghe thấy tiếng ván gỗ di chuyển. Nàng không kìm được quay đầu nhìn lại, và khi ánh mắt chạm vào những lọ thủy tinh chi chít như sao, rồi vô tình đối diện với một đôi mắt nào đó, nàng giật mình quay đi ngay.

Hắn chỉ bình tĩnh nhìn nàng: “Lâm Thất cô nương, vì sao ngươi lại ở đây?”

Lâm Thính c*n m** d***, cảm giác đau nhẹ kéo nàng về thực tại. Nàng lắp bắp nói: “Ta… ta, là Lệnh Uẩn dẫn ta đến đây. Cô ấy nói đây là thư phòng của cô ấy, bảo ta vào đọc sách.”

Đoạn Linh bình tĩnh đến lạ thường. Đặt sách xong, hắn đứng thẳng dậy. Vì đứng ở góc độ mà thân ảnh của hắn bao trùm lấy Lâm Thính, giống như một vòng xoáy đen đang nuốt chửng nàng. Hắn nhẹ giọng nói: “Nàng gạt ngươi. Đây là thư phòng của ta, không phải của nàng.”

“A?” Lâm Thính tức khắc muốn tóm Đoạn Hinh Ninh lại mà đánh cho một trận. Dám lừa nàng, khiến nàng xui xẻo bị tên Đoạn Linh này bắt gặp.

Nhưng đó chưa phải là điều quan trọng nhất. Nàng càng muốn biết chuyện gì đang xảy ra với bức tường đầy những con mắt kia. Hắn có sở thích sưu tầm mắt người sao? Sao lại có nhiều mắt như vậy? Chẳng lẽ… Nàng không kìm nén được cảm xúc, biểu cảm trên gương mặt còn phong phú hơn cả sách trong thư phòng.

Đoạn Linh nhìn thấy tất cả biểu cảm của Lâm Thính, nhưng không nói gì. Hắn thong thả bước một bước vòng qua kệ sách, chờ nàng chủ động mở lời.

Không ngờ câu đầu tiên của nàng lại là: “Xin lỗi, ta đã lầm xông vào thư phòng của ngươi.”

Hắn dừng tay lại, lướt qua cuốn 《Đạo Đức Kinh》, và dừng lại ở cuốn 《Thêu Dệt Kinh》. “Lâm Thất cô nương nói lời xin lỗi gì vậy? Lỗi không phải do ngươi, là Lệnh Uẩn dẫn ngươi vào mà.”

Lâm Thính lén lút dịch chân trái ra sau, nhưng chân nàng còn mềm nhũn, suýt nữa thì ngã nhào vào người Đoạn Linh. May mắn là trọng tâm đủ vững nên nàng đứng lại được.

Đoạn Linh dường như không thấy hành động nhỏ của Lâm Thính, hắn lấy xuống cuốn 《Thêu Dệt Kinh》.

Nàng nhéo mạnh vào đùi mình, ra lệnh cho đôi chân chết tiệt này đừng nhũn ra nữa, rồi lặng lẽ dịch một bước nhỏ về phía cửa: “Dù thế nào, ta cũng nên xin lỗi ngươi, vì đã vô tình xâm phạm sự riêng tư của ngươi.”

Đoạn Linh quay đầu lại: “Riêng tư?”

Lâm Thính lập tức đứng im, giả vờ phủi bụi trên kệ sách, dù chẳng có lấy một hạt bụi: “Chính là những chuyện ngươi không muốn cho người khác biết. Ngươi yên tâm, ta sẽ giữ kín chuyện hôm nay.”

Hắn tiến đến gần nàng vài bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, rồi hạ giọng: “Ngươi nghĩ sở thích sưu tầm mắt người của ta là chuyện không thể để lộ sao?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 77


Lâm Thính phủ nhận: “Cái này thì không phải. Ta chỉ cảm thấy không nên tùy tiện bàn tán về người khác.”

Lời vừa dứt, Đoạn Linh khẽ cong môi cười. Đuôi mắt hơi đỏ vốn có của hắn cũng cong theo: “Không ngờ có ngày lại nghe được câu này từ miệng Lâm Thất cô nương đấy.”

Khi nàng nhận ra ý của hắn, gương mặt nàng ửng đỏ vì ngượng. Kẻ không có tư cách nói “không nên tùy tiện bàn tán về người khác” nhất chính là “Lâm Thính”. Nàng đã từng vô số lần bình phẩm về Đoạn Linh, chê bai hắn từ đầu đến chân.

Lâm Thính đau đầu.

Hòn đá mà “Lâm Thính” ngày xưa đã dọn lên, giờ đều rơi trúng chân nàng. Lâm Thính cố gắng chuyển đề tài: “Khi lớn lên đọc sách nhiều, cũng hiểu ra nhiều đạo lý. Quả nhiên đọc sách không bao giờ là sai.”

Đoạn Linh cũng thuận theo lời nàng: “Đúng vậy. Đọc sách nhiều khi có thể cứu mạng. Lần trước ngươi không phải nhờ đọc 《Kim Quỹ Yếu Lược》 của Trương Trọng Cảnh mà biết cách hô hấp nhân tạocứu người sao?”

Nhắc đến hô hấp nhân tạo, Lâm Thính theo bản năng liếc nhìn môi của hắn.

Đoạn Linh lật vài trang 《Thêu Dệt Kinh》 của một vị quan thời Võ Chu. Hắn không mảy may phản ứng với những hình phạt tàn khốc được miêu tả trong sách, rồi đặt nó về kệ, giơ tay lấy một cuốn sách khác ở hàng trên.

Không biết là cố ý hay vô tình, Đoạn Linh cầm đúng cuốn 《Kim Quỹ Yếu Lược》, mở đến trang ghi chép về cách hô hấp nhân tạo. Hắn đọc lướt qua nội dung.

Lâm Thính không để ý hắn cầm cuốn gì. Nàng muốn mở cửa, chủ yếu vì cảm thấy không an toàn. Nhưng Đoạn Linh đứng chắn trước mặt, lối đi lại hẹp. Vượt qua hắn để mở cửa sẽ quá lộ liễu.

Không phải Lâm Thính không muốn ở riêng với Đoạn Linh để sớm hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không khí và thời điểm lúc này quá quỷ dị, không thích hợp chút nào.

Nàng kìm nén sự thôi thúc muốn mở cửa, cố gắng thích nghi với ánh sáng lờ mờ.

“Đoạn đại nhân, ta có thể hỏi một chút, ngươi lấy đâu ra nhiều… mắt người như vậy?” Khi hỏi câu này, mí mắt Lâm Thính giật mạnh, đôi mắt như bị đau ảo.

“Lâm Thất cô nương quên rồi sao? Ta là chỉ huy Thiêm sự Cẩm Y Vệ, nơi ta thường xuyên lui tới nhất chính là Chiếu Ngục của Bắc Trấn Phủ Tư. Nơi đó có rất nhiều thi thể. Muốn có mắt người, dễ như trở bàn tay.”

Những kẻ bị giam vào Chiếu Ngục thường là những quan lớn, quyền quý, hoặc hoàng thân quốc thích. Dưới một cái trứng bị vỡ, chẳng có tổ nào còn nguyên. Những kẻ này một khi ngã đài, gia tộc phía sau cũng sẽ sụp đổ. Khi họ chết, thi thể có thể không có người đến nhận về, sẽ được Cẩm Y Vệ xử lý. Do đó, Cẩm Y Vệ có quyền xử lý thi thể của họ, có thể là hỏa táng, vứt ra bãi tha ma, hoặc cho chó săn ăn.

Lâm Thính đã hiểu.

Tuy nàng vẫn thấy rợn người khi nhìn cả một bức tường đầy mắt người, nhưng nàng tôn trọng sở thích của Đoạn Linh là làm tiêu bản để ngắm. Nó cũng giống như một số người thích sưu tầm tiêu bản thực vật, nhưng không giống hoàn toàn.

Từ khi xuyên thư, Lâm Thính luôn tâm niệm một câu nói hiện đại: tôn trọng sự đa dạng của loài người. Nàng gượng gạo cười: “Đoạn đại nhân, sở thích của ngươi… thật sự rất độc đáo.”

Đoạn Linh nhẹ nhàng v**t v* trang giấy, bị cạnh giấy sắc lướt qua lòng bàn tay: “Ngươi không thấy ghê tởm sao?”

Một câu hỏi chí mạng! Nàng vội đáp: “Khụ khụ, sở thích của Đoạn đại nhân quả thật hiếm thấy, nhưng cũng không thể gọi là ghê tởm được.” Nàng nghĩ, ở thời hiện đại cũng có những bộ tiêu bản cơ thể người. Miễn là hắn không lạm sát kẻ vô tội là được.

Hắn lơ đãng để góc giấy cứa vào lòng bàn tay, một giọt máu đỏ tươi ứa ra, thấm đẫm trên giấy. Nụ cười như có như không vẫn nở trên môi, hắn khẽ cất lời, "Lâm Thất cô nương thực sự... muốn giúp ta đến vậy sao?"

"Vâng." Lâm Thính đối diện thẳng với ánh mắt hắn, gật đầu liên tục như gà mổ thóc. Nàng nói thật, thật sự muốn giúp hắn... tránh xa nàng ra càng sớm càng tốt.

Mỗi khi đối mặt với Đoạn Linh, nàng không cảm thấy ghê tởm, nhưng lại có một sự sợ hãi vô hình, lạnh lẽo đến rợn người.

Nhận thấy nàng có chút căng thẳng, Đoạn Linh đảo mắt xuống đôi chân nàng đang khẽ run rẩy. Hắn khép quyển 《 Kim Quỹ Yếu Lược 》 lại, tùy tay đặt sang một bên rồi "hảo tâm" hỏi: "Chân nàng run, là do thân thể không khỏe sao?"

Lâm Thính giật mình, vội vàng bịa cớ: "À... có lẽ là đứng lâu quá, chân có chút mỏi thôi. Ta nên tìm một chỗ nghỉ chân, hoặc là ta... về trước nhé?"

Hắn kéo một chiếc ghế từ dưới án thư ra, "Mệt thì ngồi đi, không cần câu nệ."

Lâm Thính: "..."

Ta cảm ơn ngài ! Nàng lầm bầm trong lòng, cứng đờ ngồi xuống, thầm nghĩ không biết Đoạn Hinh Ninh đang làm gì mà mãi không quay lại. Phải chăng muội ấy đã quên nàng vẫn còn ở đây rồi không?

Mau về đi, mau về đi, mau về đi! Nàng lẩm nhẩm trong đầu, cố gắng gửi gắm lời "pháp thuật" thầm lặng này.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 78


Đoạn Linh bình thản nói: "Cứ tự nhiên. Cô nương là bạn thân của Lệnh Uẩn, ta thân là nhị ca nàng, lẽ ra nên chiêu đãi cô nương cho phải phép. Cô nương vào đây không phải để đọc sách sao? Cứ thoải mái đi."

Không gian thư phòng lại trở nên yên tĩnh, lạnh lẽo đến đáng sợ. Lâm Thính không muốn bầu không khí này tiếp diễn, đành tìm chuyện để nói: "Đoạn đại nhân vừa mới từ Bắc Trấn Phủ Tư trở về sao?"

"Cũng coi như vậy."

Ngồi không được bao lâu, nàng giả vờ muốn tìm sách để đọc, đứng dậy đi về phía dãy kệ sách gần cửa: "Ngươi đang điều tra về đám thích khách tối qua?"

Đoạn Linh không ngẩng đầu lên: "Đúng vậy. Như Lâm Thất cô nương đã nói, thích khách sẽ ra tay trong vòng bảy ngày. Đám cháy ở Hoàng Hạc lâu tối qua chính là kế hoạch của chúng, mục đích là để giết ta."

Lâm Thính chỉ là đoán mò mà trúng, nên giờ nàng cũng chỉ buông một câu bâng quơ: "Dù vậy, ta cũng chẳng giúp được gì nhiều."

"Lâm Thất cô nương đang nhắc đến kẻ thám tử cài cắm trong Cẩm Y Vệ mà nàng nghe được giọng nói?" Hắn đẩy nửa cánh cửa sổ, để lộ toàn bộ cảnh sắc khu vườn sau.

Một chú chim vô tư đậu trên cành cây, nhưng chỉ chốc lát sau đã bay đi. Chỉ còn lại con chó nhỏ bị xích lại, ngoan ngoãn vùi đầu đào đất.

"Ngươi đã tìm ra rồi ư?" Tâm trí Lâm Thính hoàn toàn không còn đặt vào những quyển sách nữa. Nàng lợi dụng lúc Đoạn Linh quay lưng về phía mình, kiễng chân rón rén tiến về phía cửa phòng.

Đoạn Linh khẽ gõ vào khung cửa sổ. Con chó nhỏ muốn chạy tới, nhưng sợi dây thừng buộc nó đã ngăn lại.

"Ta tìm ra hôm nay. Nhờ cô nương đã sớm báo tin cho ta biết Cẩm Y Vệ có thám tử của thích khách, ta mới có thể bày kế làm cho bọn chúng lộ ra dấu vết."

Vừa dứt lời, hắn đột ngột quay đầu lại. Phản ứng của Lâm Thính còn nhanh hơn, nàng ngay lập tức thu chân lại, đưa tay lên cằm, ra vẻ nghiêm túc xem xét những cuốn sách trên giá.

Đoạn Linh im lặng nhìn nàng.

"Lâm Thất cô nương muốn tìm sách gì? Không ngại thì nói cho ta biết, ta sẽ giúp nàng tìm."

Lâm Thính vớ đại một quyển sách: "Ta muốn xem thoại bản, quyển này trông có vẻ không tồi. Ta tự chọn được rồi, ngươi cứ lo việc của ngươi đi."

Đoạn Linh liếc mắt một cái, nhắc nhở: "Cả dãy sách này đều là sử sách, không phải thoại bản. Ta có vài quyển thoại bản về linh dị thần quái, nhưng chúng nằm ở kệ sách thứ hai phía đông."

Nàng cúi xuống xem, phát hiện mình đang cầm quyển 《 Tần Hán sử luận tập 》. Nàng vội vàng nhét nó lại: "Ta nhìn nhầm."

Hắn chỉ cười, không nói gì.

Lâm Thính đành phải dứt khoát rời khỏi kệ sách gần cửa, đi về phía kệ sách phía đông. Nàng thở dài, lại cất tiếng hỏi: "Đoạn đại nhân, ta ở đây có làm phiền ngươi không?"

Đoạn Linh ngồi trở lại bàn, không gọi hạ nhân, tự mình mài mực viết chữ: "Không. Cô nương cứ coi nơi này như Tàng Thư Các bình thường là được."

Nàng cười gượng: "Được thôi."

Được cái quái gì mà được! Lâm Thính liên tục liếc nhìn về phía cửa phòng. Đoạn Hinh Ninh đã nói dối đây là phòng của mình thì thôi đi, đằng này còn bỏ lại nàng một mình đối mặt với Đoạn Linh.

Nếu là ngày thường, để hoàn thành nhiệm vụ "gần gũi nam chính", nàng sẽ cầu còn không được. Nhưng giờ phút này, nàng chỉ muốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Nàng cần thời gian để tiêu hóa hình ảnh về bức tường đầy những chiếc bình thủy tinh đựng tròng mắt mà nàng vừa nhìn thấy.

Mười lăm phút nữa trôi qua.

Cửa phòng vẫn im lìm không một động tĩnh. Lâm Thính nhìn Đoạn Hinh Ninh vẫn chưa trở lại, nỗi oán giận trong lòng đã đủ để làm sống lại mười vị tà kiếm tiên. Nhưng khi đối mặt với Đoạn Linh, nàng vẫn cố giữ giọng điệu hòa nhã: "Đoạn đại nhân, ta muốn đi tìm Lệnh Uẩn."

Đoạn Linh phê duyệt xong một văn kiện, đặt bút lên giá: "Không đọc sách nữa sao?"

Lâm Thính tìm một lý do hoàn hảo không chê vào đâu được: "Ta và nàng đã hẹn sẽ cùng đọc sách và thảo luận. Nàng không có ở đây, ta cũng không còn tâm trí nào đọc sách nữa."

Hắn chưa kịp trả lời, một cơn gió nhẹ bất ngờ ùa vào qua khung cửa sổ, thổi bay một tờ giấy không bị chặn trên án thư. Tờ giấy xoay vài vòng trong không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống chân nàng, mặt chữ ngửa lên trên.

Trong hoàn cảnh bình thường, người ta sẽ theo bản năng cúi xuống nhặt giúp. Lâm Thính cũng không ngoại lệ.

Nàng cúi người, đưa tay ra nhặt. Khoảnh khắc nhìn thấy nội dung trên giấy, tay nàng hơi khựng lại. Đây... không phải là bức thư tỏ tình nàng đã viết để hoàn thành nhiệm vụ sao?!

Bốn chữ to "Ta thích ngươi" đập thẳng vào mắt nàng, không hề có chút báo trước.

Tại sao Đoạn Linh lại để nó trên bàn? Hắn không vứt đi sao? Hắn vẫn đang điều tra xem ai đã viết bức thư này sao? Hắn quá... chấp niệm rồi!

Lẽ nào đây là bức thư tỏ tình đầu tiên hắn nhận được, nên hắn không nỡ vứt đi, muốn giữ lại làm kỷ niệm? Nhưng nếu là kỷ niệm, sao lại vứt nó một cách tùy tiện trên bàn như thế?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao H
Chương 79


Quan trọng là, với vẻ ngoài xuất chúng của Đoạn Linh, sao có thể chỉ nhận được một bức thư tỏ tình duy nhất?

Hay là nàng đã quá... trực tiếp? Nữ tử cổ đại viết thư tỏ tình hẳn sẽ dùng những câu thơ tinh tế như trong 《 Việt Nhân Ca 》: "Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri" (Núi có cây mà cây lại có cành, lòng yêu chàng mà chàng lại không biết).

Và chỉ có nàng là viết một cách thẳng thừng "Ta thích ngươi", nên Đoạn Linh mới tò mò?

Lâm Thính lúc trước không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ sợ diễn đạt quá mờ ám, hệ thống sẽ phán định nhiệm vụ thất bại. Vậy nên nàng đã quyết định dùng một câu "Ta thích ngươi" thẳng thừng.

Dù sao thì việc dùng thư để tỏ tình cũng đã bị phán định thất bại, nhưng đó là chuyện sau này.

Giờ nhìn lại, mọi chuyện thực sự rất kỳ quái.

Không đúng! Nàng đã từng đi ngang qua bàn làm việc của hắn, lúc đó rõ ràng không có bức thư này. Tức là, hắn vừa mới lấy nó ra.

Vào ngày sinh nhật của Đoạn Hinh Ninh, bức thư này đã từng rơi ra ở đình hóng gió, nhưng lúc đó nó còn nằm trong phong thư. Hôm nay, tờ giấy bị gió thổi bay lại chính là bức thư tỏ tình, lộ rõ nội dung bên trong.

Hắn vẫn nghi ngờ nàng, nên muốn dùng bức thư này để thăm dò nàng ư?

Tim Lâm Thính đập dồn dập. Nàng vội nhặt bức thư, bước hai bước đến án thư, cung kính đưa trả lại cho Đoạn Linh, người vẫn đang giữ vẻ mặt điềm nhiên như không.

Hắn nhận lấy lá thư, "Đa tạ."

Nàng bèn dò hỏi: "Ta vừa vô tình nhìn thấy chữ trên lá thư."

Bức thư bị Đoạn Linh kẹp vào một cuốn sách: "Chỉ là một bức thư từ bình thường, không phải cơ mật của Cẩm Y Vệ, nàng nhìn cũng không sao."

Lâm Thính cố làm ra vẻ tò mò, hắng giọng hỏi: "Ta thấy giống thư tình người khác viết cho ngươi. Là cô nương nhà nào vậy?"

"Ta cũng không biết là cô nương nhà nào, nàng nhờ người chuyển đến tận tay ta." Đoạn Linh đứng dậy, tay hắn rủ trong ống tay áo, v**t v* chuôi dao găm, từng bước đến gần nàng.

Đột nhiên, cánh cửa...

Bị ai đó từ bên ngoài đẩy ra.

Đoạn Hinh Ninh bước vào: "Nhạc Duẫn, ta vừa đi viết một phong thư cho Hạ thế tử để báo bình an, nhưng viết xong thì bị lem mực, đành phải viết lại.

"Đi đi về về tốn chút thời gian, ta nghĩ ngươi đang ở trong thư phòng đọc sách, nên không phái người tới làm phiền. Ngươi đang xem gì...?" Nàng vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Đoạn Linh. "Nhị ca?"

Lâm Thính làm mặt quỷ về phía nàng.

Đoạn Hinh Ninh lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ vừa phạm lỗi, cúi đầu không dám nhìn cả nàng và Đoạn Linh: "Nhị ca, muội xin lỗi, muội không nên tự ý vào thư phòng của huynh. Nhạc Duẫn không hiểu chuyện, huynh đừng trách nàng."

Giọng nàng càng nói càng nhỏ.

Đoạn Linh bình thản nói: "Chuyện nhỏ thôi, muội đừng để trong lòng."

Đoạn Hinh Ninh nhận được ánh mắt ra hiệu của Lâm Thính, vội vàng di chuyển chậm chạp như rùa bò đến bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, nói: "Chúng ta có việc cần làm, không đọc sách nữa đâu. Nhị ca cứ tiếp tục lo công vụ của huynh đi."

Hắn cầm lấy tập hồ sơ mang về từ Bắc Trấn Phủ Tư hôm nay, dường như vô tình lướt mắt qua hai bàn tay đang nắm chặt của các nàng: "Được."

Lâm Thính như một mũi tên đã ra khỏi cung, kéo Đoạn Hinh Ninh "hưu" một tiếng rồi biến mất.

Vừa ra khỏi thư phòng, Lâm Thính đã không chờ được mà muốn tính sổ với Đoạn Hinh Ninh: "Chuyện này là sao? Không phải ngươi nói đây là thư phòng của ngươi, sao lại biến thành thư phòng của nhị ca ngươi?"

Đoạn Hinh Ninh đưa đôi mắt đáng thương nhìn nàng: "Ta xin lỗi, về sau sẽ không lừa ngươi nữa. Lúc ta chưa đến, nhị ca có trách mắng ngươi không? Chắc không đúng không, tính tình nhị ca ta luôn rất tốt mà."

Lâm Thính: "Nhị ca ngươi không mắng ta, ngược lại còn bảo ta cứ tự nhiên mà đọc sách."

Đoạn Hinh Ninh vừa xin lỗi, vừa lắc lắc tay nàng. Ống tay áo của nàng đung đưa theo gió, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ nhìn nàng, khiến cho người ta có giận cũng không nổi.

"Ta đã hứa với Hạ thế tử rằng khi nào tỉnh dậy sẽ viết thư cho chàng để báo bình an. Ta cứ nghĩ sẽ không mất nhiều thời gian... Ta xin lỗi, đã lừa ngươi, đã để ngươi ở trong thư phòng lâu như vậy. Tất cả là lỗi của tai."

Lâm Thính cong ngón tay gõ nhẹ lên trán Đoạn Hinh Ninh: "Được rồi, không có lần sau đâu đấy."

"Nhạc Duẫn là tốt nhất!"

"À đúng rồi, trước đây ngươi cũng từng lén lút vào thư phòng của nhị ca ngươi giống như hôm nay sao?" Lâm Thính cất bước ra ngoài, hình ảnh những chiếc bình thủy tinh đựng tròng mắt trên giá sách vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí nàng.

Lúc này, Đoạn Hinh Ninh không dám nói dối nàng nữa, thành thật đáp: "Cũng có vài lần, ta không lừa ngươi đâu. Nhưng nhị ca không biết, huynh ấy cả ngày ở Bắc Trấn Phủ Tư lo công vụ, rất ít khi về nhà."

Lâm Thính mím môi: "Vậy ngươi có nhìn thấy gì ở bên trong không?"

"Sách thôi."

"Ngoài sách ra thì còn gì nữa không?"
 
Back
Top Bottom