Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 230: Chương 230



“Thì ra là đặt làm riêng, vậy anh mua từ khi nào?”

“Từ ngày đầu tiên chúng ta chính thức quen nhau. Lúc trước em còn trách vì sao anh rời đi mà không nói trước với em đấy. Khi đó anh muốn cho em một bất ngờ.” Lục Trạch Dân cười. Thực ra, cảm giác của anh về Tống Ngọc Lan khi đó rất mơ hồ, cô tựa như một cánh bướm lạnh lùng mà anh không thể nắm bắt được. Lúc ấy, anh nghĩ rằng nếu cô đã nói không tiễn thì chắc chắn là sẽ không tiễn. Ai ngờ Tống Ngọc Lan lại nói một đằng làm một nẻo. Có lẽ là anh vẫn chưa hiểu rõ con gái.

Một người đàn ông đẹp trai, giàu có lại chân thành trong tình cảm, trao cho cô sự ưu ái đặc biệt. Nếu nói rằng trong lòng không có chút rung động nào thì chắc chắn là giả dối.

Kiếp trước, sau khi Tống Ngọc Lan có tiền, cô đã đối xử rất tốt với bản thân mình, cũng mua không ít trang sức quý giá. Có thể nói, do những trải nghiệm mà cô đã có nên Tống Ngọc Lan dần trở thành một người chỉ biết nghĩ cho bản thân, có chút ích kỷ.

Vì vậy, điều thực sự khiến cô xúc động không phải là giá trị của những món đồ đắt đỏ này, mà là tình cảm đằng sau chúng, hiện tại Tống Ngọc Lan cũng có thể kiếm được vài vạn.

Nhưng cảm giác được trân trọng, được yêu thương đặc biệt này lại là điều mà kiếp trước cô chưa từng có cơ hội cảm nhận.

Hiện tại, dù là trong tình thân hay tình yêu, cô đã đạt được điều mà kiếp trước cô chưa bao giờ có.

Cảm giác được trân quý, được bao bọc làm Tống Ngọc Lan cảm thấy vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện. Cô hiểu rõ rằng tình cảm này không dễ dàng có được, vì vậy cô càng muốn trân trọng, và dùng trái tim chân thành để đáp lại tình yêu và sự quan tâm của đối phương.

Trong cuộc sống mới này, Tống Ngọc Lan muốn giữ lòng biết ơn, cùng người mình yêu tạo nên nhiều kỷ niệm đẹp, và cùng nhau tận hưởng những tình cảm chân thành, sâu sắc.

Trong lòng Tống Ngọc Lan dâng lên cảm giác ấm áp, mắt cô ươn ướt: “Cảm ơn anh, Trạch Dân.”

Lục Trạch Dân nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt của cô: “Em khóc gì thế, đừng khóc, em mà khóc thì anh không biết phải làm sao.”

Tống Ngọc Lan mỉm cười: “Em khóc vì vui mà.”

“Vậy thì tốt.” Lục Trạch Dân thở phào nhẹ nhõm: “Em vui là anh cũng vui.”

Tống Ngọc Lan khẽ hít mũi, nhìn bộ trang sức tinh xảo: “Em nhận quà rồi, không làm phiền anh nữa. Em về sẽ viết thư cho anh, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà.”

Lục Trạch Dân mỉm cười; “Ừ, anh cũng sẽ viết thư cho em.”

Nhìn người đàn ông tràn đầy tình yêu dành cho mình, Tống Ngọc Lan tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy eo Lục Trạch Dân, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: “Trạch Dân, cảm ơn anh đã yêu em.”

Lục Trạch Dân cúi đầu, hít sâu vài hơi, ngửi mùi cam ngọt ngào trên người Tống Ngọc Lan: “Anh mới là người phải cảm ơn em, vì đã cho anh cơ hội. Trước đây anh không tin vào số phận, giờ anh lại cảm ơn ông trời vì vẫn đối xử tốt với anh.”

Lần chia tay này, Tống Ngọc Lan rõ ràng cảm thấy mình ngày càng không muốn rời xa Lục Trạch Dân.

Cô đã yêu anh rồi sao?

Tống Ngọc Lan vẫn chưa hiểu rõ tình yêu là gì nên không dám khẳng định điều đó.

Tống Ngọc Lan ngồi trên taxi, cố gắng kìm nén nước mắt sắp trào ra, vẫy tay tạm biệt Lục Trạch Dân đang đứng trước cửa: “Lần sau em đến thăm anh, sẽ viết thư cho anh trước!”

Lục Trạch Dân không vội gật đầu mà chỉ vẫy tay bảo cô về trước.

Dù sao nền tảng của anh vẫn chưa vững, lần này Tống Ngọc Lan xuất hiện đã khiến anh nhận ra nhiều vấn đề tiềm ẩn. Lần sau anh muốn khi Tống Ngọc Lan đến thì tất cả mọi người đều cung kính với cô, sẽ không còn xảy ra chuyện như với Lý Trường Doanh nữa.

Về phần Chu Hà thì anh hoàn toàn không đặt cô ta vào mắt.

Sau khi trở về thành phố, Tống Ngọc Lan không đi thẳng đến cửa hàng mà quay lại tứ hợp viện. Cô nhốt mình trong phòng ngủ, ánh mắt chăm chú nhìn những món trang sức vàng rực rỡ trên bàn, trong đầu không ngừng nhớ lại lần đầu gặp Lục Trạch Dân. Cô bắt đầu nhận ra mình đã bỏ qua nhiều chi tiết quan trọng.

Trong suốt quá trình tiếp xúc, luôn là Lục Trạch Dân theo đuổi cô không ngừng, còn cô thì luôn ở vị trí bị động. Tống Ngọc Lan không phủ nhận mình là một người ích kỷ. Mặc dù những ký ức của kiếp trước đã dần mờ nhạt, nhưng tính cách mà quá trình trưởng thành đã hình thành khiến cô luôn đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu.

Trong suốt thời gian hẹn hò với Lục Trạch Dân, mặc dù cô chưa bao giờ yêu cầu anh điều gì, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh. Vậy còn sự quan tâm của cô dành cho Lục Trạch Dân thì sao? Hình như chính bản thân cô cũng không cảm nhận được rõ ràng.

Những trải nghiệm từ kiếp trước đã dạy Tống Ngọc Lan rằng làm việc gì cũng phải cân nhắc lợi hại, suy tính trước sau, thậm chí còn phải toan tính kỹ lưỡng. Dù đã xuyên không và có thêm nhiều trải nghiệm mới, nhưng phần lớn thời gian cô vẫn hành động theo phong cách kiếp trước.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 231: Chương 231



Tống Ngọc Lan dường như thiếu đi sự bồng bột mà một cô gái 18 tuổi nên có. Cô cũng thiếu đi khả năng yêu thương...

“Thịch thịch thịch...” Tiếng gõ nhẹ và đều đặn vang lên từ phía cửa sổ, Tống Ngọc Lan vô thức quay đầu nhìn về phía đó. Cô thấy hai cái đầu tròn tròn đang rón rén nhìn qua cửa sổ.

Cửa sổ phòng ngủ là loại kính một chiều mà Tống Ngọc Lan đã nhờ Thẩm Lượng lắp đặt. Chỉ có cô mới có thể nhìn ra ngoài, còn người bên ngoài không thể thấy bên trong. Tống Ngọc Lan cẩn thận cất hộp trang sức vào tủ và khóa lại. Sau đó, cô mới đi đến cửa phòng và mở ra.

Ánh mắt cô rơi vào người hai đứa trẻ vẫn đang đứng nhìn qua cửa sổ, rồi cô giả vờ ho vài tiếng, cố ý nâng cao giọng hỏi: “Khụ khụ, hai đứa đang làm gì đấy?”

Trương Nguyên Âm là người đầu tiên phản ứng, cô bé nhanh chóng kéo tay Tống Ngọc Cảnh, cười tươi khoe hai chiếc răng khểnh nhỏ xinh: “Mẹ em nói là hôm nay ba em sẽ về nhà ăn tối, nên muốn mời chị và bà Tống sang nhà em ăn cơm. Bà Tống đã qua nhà em từ sáng, mẹ em bảo tụi em qua xem chị đã về chưa, rủ chị qua ăn cơm luôn.”

Tống Ngọc Lan bước lên phía trước một bước, nhẹ nhàng cúi người và vén lọn tóc rơi xuống của Trương Nguyên Âm ra sau tai: “Được thôi, nhưng bây giờ vẫn còn sớm. Chị phải ghé qua cửa hàng xem tình hình thế nào đã.”

Sáng nay khi cô đi thì Lý Anh có nói cô nên mở một tài khoản ngân hàng mới, để nếu cô quá bận thì mỗi ngày Lý Anh có thể gửi tiền vào tài khoản ngay tại ngân hàng của giảm đốc Uông ở gần đó.

Hơn nữa, sắp hết tháng rồi, cô cũng đã hứa sẽ giúp giám đốc Uông đạt chỉ tiêu tháng này.

“Chị Ngọc Lan, bọn em có thể đi cùng chị được không? Em ăn bánh ở tiệm chị một lần rồi, ngon lắm luôn ấy!” Trương Nguyên Âm vừa nói vừa nắm tay Tống Ngọc Cảnh.

Tống Ngọc Cảnh lập tức gật đầu tán thành: “Chị, em cũng chưa bao giờ đến cửa hàng của chị, em cũng muốn đi xem thế nào.”

Tống Ngọc Lan bật cười, gật đầu đồng ý: “Được thôi, nhưng hai đứa nhớ về nhà nói với người lớn một tiếng đã nhé?”

Không ngờ, sau khi hai đứa quay về nhà họ Trương thì một cái “đuôi lớn” đã đi theo sau chúng. Trương Kính gãi đầu giải thích: “Ở nhà có bảo mẫu và mẹ tôi rồi, họ nói không cần tôi ở nhà, bảo tôi ra ngoài đi dạo cho thoải mái.”

Tống Ngọc Lan thấy Trương Kính đã nói vậy nên cũng không tiện từ chối. Thế là bốn người cùng nhau đến tiệm, suốt quãng đường, Tống Ngọc Cảnh và Trương Nguyên Âm ríu rít không ngừng. Trương Kính thì yên lặng theo sau.

Khi đến tiệm, Tống Ngọc Cảnh và Trương Nguyên Âm tò mò nhìn ngó xung quanh, còn Trương Kính thì đứng yên lặng phía sau. Tống Ngọc Lan nhiệt tình giới thiệu cho họ các loại bánh ngọt, còn để họ thử những chiếc bánh mì mới ra lò.

Hai đứa trẻ ăn rất vui vẻ, còn Trương Kính thì không tiếc lời khen ngợi tay nghề của Phan Phương.

Trong bầu không khí vui tươi đó, Lý Anh không kìm được sự tò mò, liếc nhìn Trương Kính vài lần.

Với đôi lông mày rậm và đôi mắt to tròn, làn da của Trương Kính khá trắng, nhưng cặp kính đen cùng thân hình gầy gò lại làm mất đi phần nào vẻ nam tính của anh ấy, thay vào đó là sự trẻ trung của một cậu thiếu niên.

Khi Tống Ngọc Lan sang bên kia đường gửi tiền, Lý Anh liền tranh thủ đứng cạnh Trương Kính, bắt đầu cuộc trò chuyện đầy tò mò:

“Cậu thích Ngọc Lan à?”

Trương Kính lập tức nhìn quanh, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy nhìn sang bóng dáng mảnh khảnh của Tống Ngọc Lan đang nói chuyện với giám đốc Uông ở bên kia. Ánh mắt anh ấy thoáng chút sâu lắng: “Yên tâm đi, cô ấy có bạn trai rồi, tôi có đạo đức cơ bản mà.”

Lý Anh cười khẽ: “Tôi chỉ hỏi bâng quơ thôi. Nhưng mà đúng là Ngọc Lan rất xuất sắc, nhiều người thích cô ấy cũng là bình thường. Có bạn trai thì sao chứ, thích đâu có sai.”

Trương Kính ngẫm nghĩ rồi hỏi lại Lý Anh: “Chị từng gặp bạn trai của Tống Ngọc Lan chưa?”

Lý Anh gật đầu: “Gặp rồi. Người ta rất đẹp trai, đối xử với Ngọc Lan rất tốt, lại còn là quân nhân.”

Nghe đến từ “quân nhân”, Trương Kính lập tức có thiện cảm hơn, nên anh ấy không nói thêm gì nữa.

Tống Ngọc Lan vừa làm xong việc với giám đốc Uông, mở riêng một sổ tiết kiệm cho mình và dặn dò ông ấy rằng nếu cô bận thì Lý Anh sẽ là người mang tiền thu nhập hàng ngày của cửa hàng đến gửi vào ngân hàng.

Cửa hàng đã hoạt động được 10 ngày. Ngoại trừ ngày đầu có ít khách ra thì những ngày sau đều đông đúc. Thậm chí Tống Ngọc Lan còn phát hiện có người đến đây để bàn chuyện làm ăn, chứng tỏ quán của cô đã dần được công nhận.

Chỉ trong 10 ngày, trung bình mỗi ngày cửa hàng thu về hơn một nghìn đồng. Tống Ngọc Lan để lại 2.000 đồng làm chi phí vận hành cửa hàng và gửi vào sổ tiết kiệm được 1 vạn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 232: Chương 232



Dĩ nhiên, đây vẫn chưa đủ. Tống Ngọc Lan đã biết cách tận dụng tài nguyên sẵn có. Lý Anh còn 6 vạn trong tay cũng đã được chuyển vào chi nhánh ngân hàng của giám đốc Uông. Nhờ vậy mà giám đốc Uông đã hoàn thành vượt chỉ tiêu trong tháng, thậm chí còn bán được hai căn nhà. Quản lý cấp trên còn đặc biệt gọi điện khen ngợi giám đốc Uông và dặn ông ấy phải giữ vững khách hàng lớn như Tống Ngọc Lan, như vậy thì có thể sau này giám đốc Uông sẽ không bao giờ phải lo lắng về chuyện không đủ chỉ tiêu!

Tiễn Tống Ngọc Lan về, giám đốc Uông vui vẻ xin về sớm.

Khi Tống Ngọc Lan trở lại cửa hàng, cô đi lên tầng hai, nơi chứa các loại bột và nguyên liệu khác. Mặc dù lượng dùng khá lớn, nhưng cũng không chiếm nhiều không gian. Ban đầu cô định để tầng hai cho Phan Phương và bé Phan Noãn ở, nhưng bây giờ họ đã có nhà riêng, nên cô suy nghĩ xem làm thế nào để tận dụng không gian tầng hai một cách hiệu quả nhất.

Tống Ngọc Lan cân nhắc, cầm hộp dụng cụ đơn giản mà Thẩm Lượng để lại, đo đạc kích thước. Khi thuê thì tầng hai là diện tích được tặng, không tính vào hợp đồng thuê 180 mét vuông của tầng một, nhưng giờ đo lại thì cũng phải đến 80 mét vuông.

Để đồ đạc ở đây quả thật quá lãng phí.

Đang suy nghĩ, dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng cãi vã lớn, xen lẫn tiếng khóc của bé Phan Noãn. Điều này khiến Tống Ngọc Lan cảm thấy lo lắng.

Cô vội đặt công việc xuống, chạy nhanh xuống lầu, vừa kịp gặp Lý Anh đang tìm mình với vẻ mặt đầy lo lắng.

“Ngọc Lan à, không xong rồi! Chồng cũ và mẹ chồng cũ của Phan Phương đến gây sự!” Lý Anh vừa nói vừa chỉ về phía cửa chính.

Tống Ngọc Lan cau mày, không kịp nghĩ nhiều đã chạy nhanh về phía cửa.

Cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ.

Một bà lão mập mạp, dáng người to lớn đang ngồi đè lên người Phan Phương, ra sức đánh cô ấy và miệng không ngừng chửi rủa.

Còn Trương Kính thì đang giữ chặt một gã đàn ông râu ria xồm xoàm, gã này vẫn cố lao lên để đánh Phan Phương.

Bé Phan Noãn mới hai tuổi, có lẽ bị cảnh tượng này dọa sợ nên khóc thét lên, tiếng khóc của bé đầy đau đớn, khiến ai nghe cũng không khỏi xót xa.

Tống Ngọc Cảnh và Trương Nguyên Âm đứng bên cạnh, bị cảnh tượng bất ngờ này làm cho sững sờ, không biết phải làm gì.

Tống Ngọc Lan nhanh chóng quay sang Lý Anh dặn dò: “Đi gọi Đại Mộc và Tiểu Mộc ra giúp em, còn chị dẫn người đi trấn an khách bên trong.”

Lý Anh như tìm được điểm tựa, lập tức quay người chạy nhanh như bay.

Hai anh em song sinh Đại Mộc và Tiểu Mộc nhanh chóng có mặt.

Tống Ngọc Lan chỉ vào bà lão vẫn đang đánh người: “Đại Mộc, Tiểu Mộc, các cậu giữ bà ta lại, nếu có chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm!”

Sau đó, cô kéo Tống Ngọc Cảnh và Trương Nguyên Âm lại; “Hai đứa chạy ra đồn cảnh sát gọi các chú công an đến giúp!”

Tống Ngọc Cảnh kinh hoàng nhìn chị mình, giọng run run hỏi: “Chị ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đôi mắt cậu bé đầy sợ hãi và bối rối, dường như không hiểu nổi tình huống trước mắt.

Tống Ngọc Lan hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô nhìn thẳng vào mắt Tống Ngọc Cảnh, giọng nói kiên quyết: “Ngọc Cảnh, em là con trai, phải dũng cảm. Dắt Nguyên Âm đi tìm chú công an, chỉ có các chú công an mới giúp chúng ta được!”

Tống Ngọc Cảnh gật đầu, gương mặt trở nên nghiêm nghị, không do dự liền kéo tay Trương Nguyên Âm chạy ra ngoài.

Trong lúc đó, Tống Ngọc Lan nhanh chóng buông tay khỏi chiếc áo khoác mà cô vừa xắn tay lên.

Cô hành động dứt khoát và quả quyết, như đã hạ quyết tâm đối mặt với mọi chuyện. Ánh mắt cô sắc bén, khóa chặt vào bà lão đang bị Đại Mộc và Tiểu Mộc ghì chặt. Bà lão này thật sự rất khỏe, đến nỗi hai thanh niên cũng không thể kéo bà ta ra được.

Tay của bà lão vẫn đập vào mặt Phan Phương, mặc dù dạo này Phan Phương đã mập lên một chút, nhưng cô ấy vẫn không phải đối thủ của bà ta, chỉ có thể cố gắng che chắn mặt mình.

Tống Ngọc Lan nhìn thấy mặt Phan Phương đã có dấu hiệu bị bầm tím, cô lập tức lao như hổ đến, dồn hết sức lao thẳng vào bà lão.

Tống Ngọc Lan dùng toàn lực, và với sự hỗ trợ của Đại Mộc và Tiểu Mộc, bà lão thật sự bị cô đẩy ngã xuống đất.

Tống Ngọc Lan lập tức làm theo động tác của bà lão khi nãy, ngồi đè lên eo bà ta, tay không ngừng vung lên, nhưng cô không đánh vào mặt mà tập trung vào n.g.ự.c và những ch* k*n đáo hơn.

Mỗi cú đ.ấ.m đều chất chứa sự phẫn nộ và quyết liệt, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: Trả thù cho mẹ con Phan Phương kiếp trước!

Bà lão bị ghì xuống đất, ngơ ngác không hiểu vì sao bà ta lại bị lật ngược tình thế như vậy. Còn người đàn ông bị Trương Kính lôi kéo, khi thấy mẹ mình bị đánh liền lập tức bùng phát sức mạnh, thoát khỏi sự kìm kẹp, cầm chiếc ghế bên cạnh chuẩn bị đập vào lưng Tống Ngọc Lan.

Tình thế thay đổi quá nhanh, lúc này Tống Ngọc Lan chỉ tập trung đối phó với bà lão, không hề biết chuyện gì đang xảy ra phía sau nên cô không kịp né tránh!

Trương Kính gần như theo bản năng lao tới, đứng chắn sau lưng Tống Ngọc Lan.

Tiếng “Bốp!” vang lên chói tai, tất cả mọi người đều dừng lại.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 233: Chương 233



Tống Ngọc Lan vẫn đang nằm trên người bà lão, được Trương Kính bảo vệ phía sau, cô cảm nhận rõ ràng cơ thể nặng nề của người phía sau từ từ trĩu xuống. Đột nhiên, một giọt chất lỏng từ tai cô trượt xuống khóe mắt.

Mọi thứ dường như chậm lại trong mắt Tống Ngọc Lan, cô đưa tay quệt nhẹ khóe mắt, một vệt đỏ tươi in trên những ngón tay trắng muốt của cô, màu đỏ chói mắt này quá đỗi kinh hoàng!

Cơ thể Trương Kính đổ xuống bên cạnh như một bao tải, lúc này Tống Ngọc Lan mới nhìn rõ nguồn gốc của vệt đỏ ấy!

Phan Phương hét lên: “Đoạn Dũng! Anh làm vậy là g.i.ế.c người đấy!”

Đoạn Dũng cũng sững sờ, vội vàng ném chiếc ghế sang một bên và định bỏ chạy.

Tống Ngọc Lan phản ứng nhanh chóng, chỉ vào Đoạn Dũng, hét lớn: “Đừng để anh ta chạy! Ai giữ được tôi thưởng 50 đồng!”

Đại Mộc và Tiểu Mộc lập tức lao tới giữ chặt Đoạn Dũng, lúc này anh ta đã mềm nhũn người vì nghĩ rằng mình vừa g.i.ế.c người, Đại Mộc và Tiểu Mộc không tốn nhiều sức để khống chế anh ta.

Tống Ngọc Lan không còn quan tâm tới bà lão dưới thân, cô vội vàng đứng dậy và chạy đến bên Trương Kính: “Trương Kính, anh sao rồi?”

Trương Kính bị đánh rơi kính, không nhìn rõ nét mặt của Tống Ngọc Lan, chỉ nghe được giọng cô run rẩy đầy lo lắng. Anh ấy cố gắng giơ tay lên, trấn an: “Không sao đâu, chỉ là lưng hơi đau rát. Có thể tìm kính giúp tôi được không? Tôi thấy hơi mờ.”

Tống Ngọc Lan vội vàng nhặt cặp kính vỡ trên sàn, run rẩy đeo vào cho Trương Kính.

Không phải cô không giữ được bình tĩnh, mà là tình cảnh trước mắt quá kinh hoàng. Trương Kính nằm đó, m.á.u hòa với nước tuyết loang lổ khắp nơi dưới thân anh ấy, nhìn rất đáng sợ.

“Chị Phan Phương, xem công an đã đến chưa!” Tống Ngọc Lan hét lên.

Ở gần đây không có bệnh viện, gọi 120 thì quá xa, chỉ còn cách chờ cảnh sát đến.

May mắn thay Tống Ngọc Cảnh không làm cô thất vọng, cảnh sát đến rất nhanh.

Trương Kính được đưa lên xe, Tống Ngọc Lan quay lại lấy 2.000 đồng tiền mặt dự phòng, rồi bảo Trương Nguyên Âm và Tống Ngọc Cảnh về nhà thông báo cho gia đình nhà họ Trương.

Trương Nguyên Âm không khóc lóc, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ngọc Lan, đôi mắt ngấn nước cố kìm nén: “Chị Ngọc Lan, cứu anh của em với!”

Tống Ngọc Lan hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua Trương Kính đang lờ mờ tỉnh táo, cô gật đầu chắc nịch: “Yên tâm, không sao đâu. Khi em và bố mẹ em tới bệnh viện thì anh của em chắc chắn sẽ ổn.”

Chỉ được phép thêm một người lên xe, Tống Ngọc Lan đi cùng Trương Kính đến bệnh viện, còn những người khác bị đưa về đồn để lấy lời khai.

Trương Kính nghiêng đầu qua khe hở của chiếc kính chưa bị vỡ, nhìn vào khuôn mặt lo lắng của Tống Ngọc Lan, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, tôi cảm thấy không có gì nghiêm trọng đâu.”

Tống Ngọc Lan thấy Trương Kính còn có thể trấn an mình, không kìm được mà cười nhẹ, nhưng đó là một nụ cười gượng gạo: “Ừm.”

Trương Kính muốn nói thêm gì đó, nhưng trước mắt anh ấy đột nhiên thấy hình ảnh của Tống Ngọc Lan biến thành nhiều người, anh ấy không khỏi muốn lắc đầu cho tỉnh táo.

Tống Ngọc Lan vội đưa tay giữ đầu Trương Kính: “Đừng cử động, tình trạng của anh bây giờ nên nghỉ ngơi. Đợi tới bệnh viện, để bác sĩ kiểm tra xong rồi hẵng cử động, được không?”

Trương Kính còn định nói gì đó nhưng chỉ yếu ớt đáp: “Nhưng bây giờ cô biến thành mấy người rồi, tôi không phân biệt được đâu là cô nữa.”

Nghe vậy, viên cảnh sát ngồi ở ghế phụ ngay lập tức quay đầu lại nhìn Trương Kính. Trước khi lên làm nhiệm vụ, anh ấy cũng đã học qua sơ cứu cơ bản.

“Đồng chí Trương, bây giờ cậu có cảm thấy buồn nôn không?”

Trương Kính dùng giọng yếu ớt đáp: “Một chút.”

Tống Ngọc Lan lo lắng quay sang hỏi viên cảnh sát: “Anh ấy có bị chấn thương sọ não không?”

Viên cảnh sát gật đầu: “Có khả năng đó. Chúng ta chỉ còn 5 phút nữa là tới bệnh viện. Trong thời gian này đồng chí Tống, đừng để bạn trai của cô ngủ.”

Trong tình huống nguy cấp này, Tống Ngọc Lan không có thời gian để giải thích mối quan hệ giữa cô và Trương Kính. Cô nhẹ nhàng nâng đầu Trương Kính, nhận ra hình như anh ấy muốn ngủ.

Tống Ngọc Lan lập tức gọi: “Trương Kính, Trương Kính, anh tỉnh dậy đi!”

Trương Kính cố gắng mở mắt nặng trĩu, khẽ lẩm bẩm: “Tôi không sao, đừng lo.”

Tống Ngọc Lan đặt đầu Trương Kính dựa vào vai mình để tránh cho phần sau đầu của anh ấy cọ vào ghế gây tổn thương thêm.

Dù chưa thực sự quen biết nhau, Tống Ngọc Lan cũng không biết phải nói gì để Trương Kính thấy hứng thú mà tỉnh táo hơn. Cô liền nghĩ ra một chủ đề bất chợt: “Trương Kính, đơn vị của các anh nghiên cứu về cái gì? Đêm qua anh còn bảo sẽ dẫn tôi gặp thầy của anh, đúng không? Đợi anh khỏe lại thì chúng ta sẽ đi, xem xem hẹn vào lúc nào thì thích hợp...”

Tống Ngọc Lan nói rất nhiều, nhưng Trương Kính chẳng có phản ứng gì. Chưa bao giờ cô cảm thấy 5 phút dài đến thế! Cô đổi chủ đề: “Anh có thích cô gái nào không?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 234: Chương 234



Vừa dứt lời thì cô đã cảm thấy người dựa trên vai mình dường như khẽ cử động.

Hiểu rồi, anh ấy thích chủ đề này.

Tống Ngọc Lan tiếp tục: “Anh thích con gái tóc dài hay tóc ngắn?”

Cô nghĩ rằng sẽ không nhận được câu trả lời, định nói tiếp thì một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai: “Tóc dài.”

Có được phản hồi, Tống Ngọc Lan tiếp tục đào sâu vào chủ đề: “Thích cao hay thấp?”

“Không cao không thấp.”

“Gầy hay mập?”

“Gầy.”

“...” Tống Ngọc Lan tiếp tục hỏi về mẫu người lý tưởng, Trương Kính đều trả lời từng câu một, có vẻ như anh ấy thực sự muốn yêu đương.

“Người mà anh thích có cùng làm việc trong đơn vị với anh không?”

Tống Ngọc Lan tò mò hỏi thêm. Cô cảm thấy người dựa trên vai mình bỗng cứng đờ trong giây lát.

“Cô gái này, cô hỏi cái gì vậy? Người cậu ấy mô tả không phải chính là cô sao, còn hỏi làm gì!” Viên cảnh sát lái xe đùa vui.

Cả người Tống Ngọc Lan cũng cứng đờ theo...

Chiếc xe dừng lại êm ái trước cửa khu cấp cứu.

Trương Kính được các y tá và bác sĩ chuyển lên cáng rồi đẩy vào phòng cấp cứu.

Mặc dù Trương Kính đã cố gắng cúi đầu khi tai nạn xảy ra, nhưng ghế vẫn va vào phần sau đầu anh ấy. Tuy không quá nghiêm trọng, nhưng vẫn cần kiểm tra kỹ lưỡng.

Tống Ngọc Lan thanh toán viện phí xong liền trở lại hành lang ngồi chờ.

Trong tay cô vẫn ôm chiếc áo khoác lông vũ của Trương Kính, đã bị ghế cào rách, đầy vết m.á.u loang lổ, đủ để thấy tình trạng của Trương Kính không mấy khả quan.

Hai viên công an lấy ra cuốn sổ ghi chép, vì bệnh nhân lúc này không thể rời xa người thân, nên việc đưa Tống Ngọc Lan về làm biên bản là không thực tế.

Tống Ngọc Lan đang trả lời câu hỏi của công an thì Dư Ái và Trương Viễn Sơn đã đến. Có lẽ họ vừa nghe được tin tức liền vội vàng chạy đến, nên mới nhanh như vậy.

Hai người vừa đến đã nghe công an kể lại tình hình, cửa phòng phẫu thuật cũng vừa từ từ mở ra. Dư Ái và Trương Viễn Sơn không kịp hỏi thêm chi tiết, liền tiến lên xem tình hình của Trương Kính, lúc này đã được gây mê và đang ngủ.

Bác sĩ nhìn ba người rồi nói: “Người nhà qua đây lấy giấy khám.”

Trương Viễn Sơn bước tới nhận tờ kết quả kiểm tra, bác sĩ chỉ vào kết quả và nói: “Bệnh nhân có một khối m.á.u bầm ở sau đầu, có thể sẽ ảnh hưởng đến thị lực trong khoảng mười ngày nửa tháng, nhưng không quá nghiêm trọng. Cậu ấy còn trẻ, sau khi khối m.á.u tan hết thì thị lực sẽ tự nhiên hồi phục, sẽ không có tác động gì lâu dài. Còn những vết trầy xước trên cơ thể cũng không phải vấn đề lớn, chỉ cần chú ý nửa tháng tới không ăn cay và tránh để vết thương dính nước là được.”

Tống Ngọc Lan đứng bên cạnh, trong lòng thầm ghi nhớ những lời dặn dò của bác sĩ.

Các cán bộ công an sau khi nghe bác sĩ nói tình trạng của Trương Kính, ghi lại biên bản xong và nhận được báo cáo giám định thương tật thì trở về đồn.

Tống Ngọc Lan đặt bộ quần áo trên ghế trong phòng bệnh, chân thành cúi chào Dư Ái và Trương Viễn Sơn: “Chú, dì, cháu rất xin lỗi hai người về chuyện hôm nay, là do cháu đã không suy nghĩ chu toàn.”

Dư Ái vội vàng đỡ Tống Ngọc Lan dậy và vỗ nhẹ vào tay cô: “Cháu nói gì thế? Hôm nay là chuyện bất ngờ, chú và dì không trách cháu đâu. Nếu không có A Kính đỡ cú đó thì có khi người nằm đây lại là cháu rồi. Cháu xinh đẹp thế này, yếu đuối như vậy, không biết có chịu nổi không nữa. A Kính là đàn ông con trai, dì tự hào về thằng bé.”

Trương Viễn Sơn đứng bên cạnh, dù không nói nhiều nhưng gương mặt cũng thể hiện sự đồng tình với vợ.

Dù Trương Kính có gầy gò thế nào thì cũng vẫn khỏe mạnh hơn Tống Ngọc Lan. Hơn nữa sự khác biệt về thể lực giữa nam và nữ cũng rất rõ ràng. Nếu cú đánh đó mà trúng vào người Tống Ngọc Lan thì hậu quả có lẽ không chỉ là những vết thương nhẹ như thế này.

Dư Ái và Trương Viễn Sơn vốn là những người đi lên từ nông thôn nhờ học hành, nên họ đều rất hiểu lý lẽ.

Ngọn nguồn của mọi chuyện là thế này: Sau khi Phan Phương hoàn tất việc chuyển quyền sở hữu ngôi nhà, được Tống Ngọc Lan nhắc nhở rằng nên nhanh chóng làm thủ tục chuyển hộ khẩu để tránh sau này sẽ gặp rắc rối, Phan Phương liền đến chuyển hộ khẩu. Hiện tại, hộ khẩu của cô ấy và Đoạn Noãn chưa đổi tên vẫn nằm trong nhà Đoạn Dũng.

Về phía Đoạn Dũng thì không có vấn đề gì, anh ta đang chuẩn bị kết hôn nên cũng muốn Phan Phương chuyển đi càng sớm càng tốt.

Vấn đề nảy sinh khi mẹ của Đoạn Dũng nghe nói Phan Phương không chuyển hộ khẩu về nhà bố mẹ cô ấy, mà cần có một nơi cố định để làm thủ tục chuyển. Bà ta liền đến khu nhà trọ cũ của Phan Phương để tìm hiểu, và nghe được hàng xóm nói rằng Phan Phương đã không ở đó từ lâu.

Mẹ Đoạn về nhà bàn bạc với Đoạn Dũng, cho rằng Phan Phương chắc chắn đã tìm được một “đại gia” nào đó, thế là hai mẹ con nảy sinh ý định bày mưu. Họ tìm hiểu địa chỉ của Phan Phương từ khu dân cư và đến thẳng nhà cô ấy, sau đó gây ra vụ ẩu đả này.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 235: Chương 235



Đoạn Dũng và mẹ anh ta bị tách ra để thẩm vấn riêng, lời khai của hai người không khớp nhau, khiến công an dễ dàng phát hiện ra họ đang che giấu điều gì đó.

Ban đầu, mẹ Đoạn Dũng khăng khăng cho rằng Phan Phương vẫn là con dâu của bà ta và đang ngoại tình.

Cho đến khi Phan Phương cung cấp giấy tờ tùy thân, tra cứu cho thấy hai người đã ly hôn được ba tháng và hộ khẩu của cô ấy đã được chuyển ra ngoài.

Dựa trên khách quan mà nói thì Đoạn gia chỉ còn quan hệ m.á.u mủ với Phan Noãn, nhưng hành vi gây rối này đã vi phạm pháp luật và sẽ bị xử lý theo tội gây rối trật tự công cộng.

Sau khi công an quay lại từ bệnh viện đã mang theo báo cáo giám định thương tật.

Tiền thuốc men cộng với các khoản bồi thường, tổng số tiền mà Đoạn Dũng và mẹ anh ta phải trả là 426 đồng.

Nghe thấy con số này, mẹ Đoạn Dũng lập tức ngất xỉu, vốn đã thừa cân và có tiền sử tiểu đường, cú sốc này khiến bà ta bị liệt nửa người, do đó thoát khỏi án tù.

Còn Đoạn Dũng ngoài việc phải bồi thường tiền thì còn bị kết án ba năm tù giam.

Khi nghe tuyên án, Đoạn Dũng đã căm hận mẹ mình đến mức muốn lao vào đánh bà ta, lúc này mẹ Đoạn Dũng đang ngồi trên xe lăn và được công an đẩy đi. Nếu không phải mẹ anh ta xúi giục thì làm sao anh lại đi vào con đường không lối thoát này...

Sau khi mãn hạn tù, Đoạn Dũng trở về thì thấy ngôi nhà của mẹ anh ta đã thành hoang phế, bà mẹ đã c.h.ế.t từ lâu, cỏ mọc cao cả nửa người. Nhà cửa của Đoạn gia cũng đã bị các họ hàng thâu tóm hết. Số tiền bồi thường 426 đồng mà họ phải trả cho Trương Kính cũng là do những người họ hàng gom góp. Khi đó, Đoạn Dũng mới 30 tuổi, không phải là đối thủ của các họ hàng và cuối cùng phải sống lang thang, nhặt rác dưới gầm cầu.

Nhưng những chuyện này là chuyện phía sau.

Mặc dù chuyện Trương Kính bị thương bắt nguồn từ việc của Phan Phương, nhưng cô ấy còn phải chăm sóc Phan Noãn, không tiện đi đi về về giữa bệnh viện và cửa hàng, mà thiếu Phan Phương thì tiệm bánh không thể hoạt động bình thường. Cả Trương Viễn Sơn và Dư Ái đều có công việc chính thức, nhà họ Trương thì có người giúp việc, nhưng cuối cùng giúp việc cũng chỉ là phụ nữ, chỉ có thể lo chuyện ăn uống. Trong khi đó, hiện tại mắt Trương Kính rất mờ vì bị áp lực từ chấn thương phía sau đầu, ngay cả đi vệ sinh cũng phải có người đỡ, chưa kể tới việc vệ sinh cơ thể và tránh làm tổn thương vết thương.

Tống Ngọc Lan quyết định thuê hẳn hai nhân viên y tế nam để chăm sóc cho anh ấy.

Đại học Thanh Hoa cách bệnh viện không xa, chỉ cần đi bộ mất khoảng 20 phút.

Buổi trưa, Tống Ngọc Lan thường tranh thủ thời gian nghỉ trưa để ghé thăm Trương Kính, trò chuyện cùng anh ấy. Anh ấy bị thương vì bảo vệ cô, dù không giúp được nhiều nhưng cô vẫn muốn thể hiện sự quan tâm của mình.

Chỉ đến khi đó thì cả Trương Kính, Dư Ái và Trương Viễn Sơn mới biết rằng Tống Ngọc Lan không học ở một trường đại học bình thường mà chính là đại học Thanh Hoa danh tiếng!

Từ đó, suy nghĩ của Dư Ái lập tức trở lên sinh động.

“Tuy em nghe bác Tống nói rằng Tống Ngọc Lan có bạn trai rồi, nhưng lại chưa bao giờ thấy cậu ấy xuất hiện. Biết đâu đó chỉ là lời bịa ra để đối phó với người ngoài mà thôi! Dù sao thì với ngoại hình xuất chúng của Ngọc Lan, cô ấy rất dễ thu hút sự chú ý. Nhìn mà xem, những người hàng xóm trước đây chẳng thèm để ý đến bà Tống, giờ lại chủ động tới thăm hỏi chỉ vì đã thấy Tống Ngọc Lan.”

Dư Ái không khỏi thầm vui vì mình đã có mắt nhìn từ trước, khi lần đầu bà ấy thấy bà nội Tống tới gõ cửa đã cảm thấy bà lão này giống người thân đã mất của mình, nên tự nhiên sinh ra cảm giác thân thiết.

Qua một thời gian qua lại, Dư Ái càng thấy cảm mến bà cụ không biết chữ nhưng có những suy nghĩ vô cùng sâu sắc này.

Trương Viễn Sơn đặt tờ báo xuống, nhấc ly cà phê lên uống một ngụm rồi hỏi: “Cà phê này ngon đấy, lấy ở đâu vậy?”

Dư Ái chỉ vào túi bánh trên bàn: “Tiệm bánh ngọt của Ngọc Lan mang tới đấy, từ hôm kia đã bắt đầu gửi. Anh không biết đâu, một cốc cà phê ở đó bán tận một đồng rưỡi, còn đắt hơn cả thịt heo! Chắc chắn phải ngon rồi.”

Trương Viễn Sơn gật đầu uống thêm ngụm nữa rồi nhìn Dư Ái: “Tất cả những suy nghĩ này là của em, nhưng em đã hỏi qua ý kiến của A Kính chưa? Nó có thích Tống Ngọc Lan không?”

Dư Ái trừng mắt nhìn Trương Viễn Sơn: “Anh là cha mà chẳng bao giờ để ý con cái! Rõ ràng là con trai chúng ta có tình cảm với Ngọc Lan mà anh không nhận ra à? Hôm trước khi nó tỉnh lại, nghe giọng của chúng ta thì mặt chẳng có biểu cảm gì, nhưng khi nghe thấy giọng của Ngọc Lan thì khuôn mặt nó lập tức trở nên dịu dàng. Nếu không thì công việc của em sao có thể quan trọng bằng con trai, không phải em đang tạo cơ hội cho con trai sao!”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 236: Chương 236



Trương Viễn Sơn đặt cốc cà phê xuống, nhấc tờ báo lên: “Được rồi, tùy em. Nhưng anh nhắc em trước, đừng can thiệp quá sâu vào chuyện của con. Tống Ngọc Lan có vẻ không mấy quan tâm đến A Kính đâu. Nếu cô ấy không thích thì đừng làm hai gia đình trở lên khó xử.”

Dư Ái cười nhạt: “Anh sống với em bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ không hiểu em sao? Em chỉ giúp con một chút thôi, thành hay không thì tình cảm vẫn còn đấy mà.”

Tại bệnh viện, Tống Ngọc Lan hắt hơi mấy cái liền, đành đặt trái táo đang gọt xuống rồi vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó tiếp tục gọt.

Trương Kính đang nằm trên giường bệnh lo lắng hỏi: “Ngọc Lan, có phải cô mặc ít quá không?”

Tống Ngọc Lan đưa miếng táo đã gọt xong cho Trương Kính, kéo tay anh ấy chạm vào phần tay áo của mình: “Tôi mặc áo phao dày lắm rồi, chắc là ba mẹ tôi đang nhắc tới tôi nên mới hắt hơi thôi.”

Ngoài cửa, Lục Hà Hoa đi ngang qua và nhìn thấy cảnh hai người tay trong tay qua cửa phòng bệnh. Cây bút trên tay cô ấy rơi xuống đất.

Tuy nhiên, những người trong phòng dường như không chú ý đến cô ấy.

Trước đó Lục Hà Hoa đã xác nhận lại với bà nội mình rằng Tống Ngọc Lan mở tiệm bánh ngọt chính là bạn gái của Lục Trạch Dân.

Vậy chuyện gì đang xảy ra ở đây?

Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân đã chia tay rồi sao?

Nếu vậy thì tốt, nhưng nếu họ chưa chia tay thì chẳng phải Lục Trạch Dân đang bị cắm sừng sao?

Lục Hà Hoa còn đặc biệt hỏi y tá phụ trách phòng bệnh của Trương Kính, y tá khẳng định chắc chắn: “Hai người đó chắc chắn là một cặp. Ngoài ngày đầu tiên còn thấy cha mẹ bệnh nhân thì sau đó chỉ có cô gái đó tới thôi. Không phải bạn gái thì là gì?”

Lục Hà Hoa nhanh chóng quay về văn phòng và gọi điện thoại về nhà cũ để lấy số điện thoại của đơn vị Lục Trạch Dân.

Mặc dù cô ấy hơn Lục Trạch Dân ba tuổi, từ nhỏ hai người cũng không chơi chung, nhưng dù sao họ cũng là anh chị em họ. Cô ấy không thể khoanh tay đứng nhìn em trai mình bị lừa dối mà không làm gì.

Khi gọi đến đơn vị của Lục Trạch Dân và nói rõ tình hình thì phía bên kia chỉ im lặng.

Lục Trạch Dân nghe xong, khuôn mặt không thể hiện cảm xúc gì, nhưng lý trí mách bảo anh rằng chắc chắn có điều gì uẩn khúc. Tống Ngọc Lan không phải là loại người như vậy.

Lục Hà Hoa không nghe thấy phản hồi từ đầu dây bên kia, liền thận trọng hỏi: “Em có muốn chị ra mặt giúp em không?” Vì ở trong quân đội, việc ra vào của Lục Trạch Dân bị hạn chế, anh không thể tự do qua lại.

Giọng nói trầm ổn của Lục Trạch Dân vang lên: “Chắc chắn là chị đã hiểu lầm rồi. Em tin tưởng Ngọc Lan, chắc chắn có điều gì đó phía sau chuyện này. Chị cứ coi như không quen biết cô ấy, để sau này em tự hỏi chuyện với cô ấy.”

Lục Trạch Dân không thích để người khác can thiệp vào chuyện tình cảm của mình. Anh rất tin tưởng Tống Ngọc Lan, anh sẵn lòng trao cho cô niềm tin đó.

Lục Hà Hoa ngạc nhiên vì bình thường Lục Trạch Dân khá thông minh, nhưng trong chuyện rõ ràng như thế này lại chọn cách trốn tránh sao?

Tuy nhiên, cô hiểu rõ em trai mình, một khi đã nói thì sẽ không thay đổi. Nếu anh không muốn cô ấy xen vào, mà cô ấy cứ làm ngược lại thì chắc chắn Lục Trạch Dân sẽ không để yên cho cô ấy.

Thế nhưng, cô ấy cũng không phải là người giữ bí mật giỏi, vì vậy đã kể chuyện này cho chồng mình là Tào Lãng Nguyệt.

Tào Lãng Nguyệt ôm eo Lục Hà Hoa và nhẹ nhàng dụi đầu vào mái tóc cô ấy: “Chúng ta đã kết hôn hai ba năm rồi mà anh chỉ mới gặp Trạch Dân có một lần. Anh không hiểu rõ cậu ấy lắm, nhưng nếu cậu ấy đã nói vậy thì em cứ để yên đi. Chuyện này không phải chuyện của em nữa.”

Lục Hà Hoa thì thầm: “Nhưng em không thể không lo được. Anh không biết đâu, lúc em tan ca ghé qua bệnh viện thì thấy Tống Ngọc Lan vẫn ở phòng bệnh. Chuyện này không thể chỉ đơn giản là thăm bạn bè được, chắc chắn là cô ta đang cắm sừng Trạch Dân rồi! Bên ngoài thì tỏ vẻ ngoan hiền, ai ngờ lại là một con cáo hai mặt!”

Tào Lãng Nguyệt nghiêm giọng: “Lời này em có thể nói với anh thì không sao, nhưng trước mặt người khác, đặc biệt là Đoạn Giai Giai thì tốt nhất em đừng nói ra mấy lời suy đoán như vậy. Sẽ gây rắc rối lớn đó.”

“Em biết rồi, em không ngốc đến mức ấy đâu. Anh giỏi thì phân tích xem, liệu Trạch Dân có bị Tống Ngọc Lan mê hoặc đến độ không phân biệt được đúng sai không? Một người thông minh, tài giỏi như vậy mà lại dễ dàng bỏ qua chuyện này sao?”

Tào Lãng Nguyệt chưa từng gặp Tống Ngọc Lan nên không rõ cô ấy có sức hút như thế nào, nhưng anh ấy vẫn đưa ra phân tích khách quan: “Cô ấy xuất thân từ nông thôn, có ngoại hình đẹp. Nếu cô ấy khôn ngoan thì việc dùng nhan sắc để thay đổi số phận là điều bình thường. Nhưng với việc thi đậu vào Thanh Hoa thì chứng tỏ cô ấy đã chọn con đường tự lập bằng học vấn. Em còn nói cô ấy đang mở một cửa hàng ở Thập Sát Hải. Như vậy thì Tống Ngọc Lan không chỉ xinh đẹp mà còn rất tài giỏi. Trạch Dân tin tưởng cô ấy chắc chắn có lý do của cậu ấy. Em chỉ cần tin tưởng em trai mình là đủ. Dù có chuyện gì xảy ra thì đó cũng không phải là chuyện em cần lo lắng. Việc em cần quan tâm bây giờ là kế hoạch sinh con của chúng ta thôi.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 237: Chương 237



Lục Hà Hoa đỏ mặt khi nghe thấy câu nói cuối cùng của Tào Lãng Nguyệt: “Anh thật là, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc mà sao lại nhắc đến chuyện con cái?”

Tào Lãng Nguyệt kéo chăn phủ kín hai người, vòng tay ôm chặt eo vợ: “Anh lớn hơn em ba tuổi, năm nay anh đã 28 rồi. Lão Trần ở cơ quan cũng bằng tuổi anh mà con trai lớn của cậu ấy đã học lớp một, con gái nhỏ thì đang học mẫu giáo. Em không cảm thấy chúng ta cũng nên tính đến chuyện con cái sao?”

Không đợi Lục Hà Hoa trả lời thì Tào Lãng Nguyệt đã cúi xuống hôn cô ấy. Bầu không khí trong phòng nhanh chóng trở nên ấm áp, và những lo lắng về Tống Ngọc Lan dường như tan biến, nhường chỗ cho những khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai vợ chồng.

Khi Tống Ngọc Lan trở về ký túc xá, chỉ có Dương Chiêu Đệ đang giúp Khương Nam xoa bóp chân và thoa thuốc. Những người khác đều không có trong phòng.

“Chân của cậu không cần đến bệnh viện kiểm tra sao?” Tống Ngọc Lan cau mày nhìn mắt cá chân của Khương Nam, nơi có một vết bầm tím to lớn và trông rất đáng sợ.

Khương Nam lắc đầu, giọng kiên định: “Không cần đâu. Y sĩ trong trường đã kiểm tra rồi, không bị tổn thương xương. Chỉ cần thoa thuốc và xoa bóp, khoảng nửa tháng nữa là có thể nhảy nhót lại bình thường. Hôm nay mình còn có thể tự đi học được mà. À, Ngọc Lan, còn Trương Kính thì sao? Thị lực của anh ấy có khá hơn chút nào không?”

Tống Ngọc Lan thở dài: “Tình trạng vẫn như cũ, anh ấy vẫn chỉ thấy một màu trắng xóa. Bác sĩ nói có thể cần phải ở lại viện thêm nửa tháng để theo dõi.”

“Nhưng cậu cứ chạy tới bệnh viện suốt như vậy, nếu kéo dài đến nửa tháng sau là chúng ta sẽ bắt đầu thi cuối kỳ đấy. Cậu có theo kịp tiến độ học không?” Dương Chiêu Đệ lo lắng nhìn Tống Ngọc Lan, rồi lấy ra hai tờ đề thi từ giường của mình, đưa cho cô: “Đây là đề thi toán cao cấp mà bố của Đa Nhạc gửi tới. Nếu có thời gian thì chúng ta có thể cùng làm bài.”

Tống Ngọc Lan xem qua, thấy đề không quá khó, liếc qua đã biết đáp án. Cô lắc đầu: “Trương Kính vì cứu mình mà bị thương, mình phải đến thăm anh ấy là chuyện nên làm. Đề thi này không khó, chắc thi cũng sẽ ổn thôi.”

Thấy Tống Ngọc Lan tự tin như vậy, Dương Chiêu Đệ cũng không nói thêm gì nữa.

Tống Ngọc Lan quay lại bàn học, lấy ra lá thư đã kẹp trong sách giáo khoa. Trước đó cô đã hứa với Lục Trạch Dân rằng khi về trường sẽ viết thư cho anh, nhưng mãi vẫn chưa tìm được thời gian để thực hiện lời hứa đó.

Hôm nay bảo mẫu nhà họ Trương đến sớm hơn một chút, nên Tống Ngọc Lan tranh thủ về trước 10 phút, định viết thư cho Lục Trạch Dân.

Cô suy nghĩ một lúc rồi chỉ viết về những chuyện vụn vặt ở trường. Còn việc lần này liên quan đến sự riêng tư của Phan Phương, dù sao chuyện cũng đã giải quyết êm đẹp, nói ra chỉ thêm phiền phức, chẳng có ích gì.

Lục Trạch Dân vừa nhận được thư của Tống Ngọc Lan, gần như ngay khi cánh cửa văn phòng khép lại, anh đã không thể chờ thêm mà vội vàng xé phong bì ra.

Lúc này văn phòng chỉ còn mỗi anh, Lý Trường Doanh đã được điều sang bộ phận văn thư, không còn ở cùng khu vực với anh nữa.

Mở lá thư, dòng đầu tiên viết: “Gửi người bạn trai yêu quý của em, Lục Trạch Dân.”

Dòng thứ hai: “Xin chào, em là người bạn gái yêu quý của anh, Tống Ngọc Lan.”

Ánh mắt sắc lạnh ban đầu của Lục Trạch Dân ngay lập tức trở nên dịu dàng khi nhìn thấy hai dòng này, như ánh nắng ấm áp của mùa đông chiếu lên người, khiến lòng anh ấm áp lạ thường.

Khóe miệng anh bất giác nở một nụ cười nhẹ, đôi môi khẽ nhếch lên.

Trong thư, Tống Ngọc Lan chỉ kể về những chuyện vui ở trường, không hề nhắc đến chuyện mà Lục Hà Hoa từng đề cập ở bệnh viện.

Nụ cười trên môi Lục Trạch Dân từ từ thu lại. Sau một hồi lâu, anh mới cầm bút lên hồi âm.

Anh không định tiếp tục truy hỏi, dù chưa hiểu hết Tống Ngọc Lan, nhưng cũng biết cô đang giấu chuyện gì đó, nên mới không muốn nói với mình.

Nếu là vậy thì anh tôn trọng quyết định của cô.

---

“Không đúng. Thật sự không nhìn thấy gì à?” Bác sĩ nhìn vào tờ kết quả kiểm tra, chỉ vào cái bóng mờ trên đó, nói: “Cái bóng này đã gần như biến mất, không có dây thần kinh nào bị chèn ép cả.”

Trương Kính hơi đỏ tai, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu: “Trước mắt tôi chỉ thấy mờ mờ, nhìn cái gì cũng nhòe đi.”

Tống Ngọc Lan lo lắng tiến lên, nhìn vào tờ kết quả trong tay bác sĩ: “Có phải có nguyên nhân tiềm ẩn nào mà chúng ta chưa kiểm tra ra không?”

Bác sĩ gật đầu: “Không loại trừ khả năng đó. Nhưng những ngày gần đây các kết quả kiểm tra đều như nhau. Hai người xem xét xem có muốn tiếp tục ở lại bệnh viện để theo dõi thêm hay về nhà nghỉ ngơi thử xem thế nào. Dù sao vết thương ở lưng cậu ấy cũng đã lành hẳn rồi, chỉ cần bôi thuốc trị sẹo thêm nửa tháng nữa là ổn thôi.”

Tống Ngọc Lan vốn định bảo nên ở lại bệnh viện để theo dõi thêm, nhưng Trương Kính đã nhanh chóng trả lời trước: “Về nhà đi, ngày mai cô còn phải thi cuối kỳ, tôi không muốn làm phiền cô.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 238: Chương 238



Bệnh nhân đã nói vậy, Tống Ngọc Lan cũng chẳng biết nói gì thêm.

Buổi trưa, bảo mẫu nhà họ Trương đến đưa cơm, Trương Kính lập tức nhờ y tá làm thủ tục xuất viện và cùng bảo mẫu về nhà.

Trong suốt nửa tháng Trương Kính nằm viện, Dư Ái chỉ đến thăm vào cuối tuần, để lại ấn tượng về một người mẹ bận rộn với công việc trong mắt Tống Ngọc Lan.

Khi thấy bảo mẫu dìu Trương Kính về nhà, Dư Ái liền đặt tách cà phê xuống và tiến tới hỏi: “Sao lại xuất viện sớm thế?”

Trương Kính nhìn vào tách cà phê mà Dư Ái vừa đặt xuống, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ: “Đã gần như khỏi rồi. Bác sĩ nói có thể về nhà nghỉ ngơi, có khi mấy ngày nữa là mắt sẽ ổn thôi.”

Dư Ái đưa tay quơ quơ trước mắt Trương Kính, có phần lo lắng: “Bác sĩ này có đáng tin không? Mắt con vẫn chưa nhìn rõ mà, chẳng phải nói là nửa tháng sẽ khỏi sao?”

Trương Kính giải thích: “Không sao đâu, do cận thị nặng gây ra thôi. Bác sĩ nói có sự chênh lệch thời gian là chuyện bình thường, từ từ sẽ hồi phục.”

Trương Kính vốn đã bị cận nặng nên lời giải thích này rất hợp lý.

Sau khi thi xong, các thành viên trong phòng ký túc xá bắt đầu thu dọn đồ đạc, chỉ riêng Dương Chiêu Đệ là vẫn chưa có động tĩnh gì. Cô ấy đã không còn nhà để về nữa.

Trường đại học Thanh Hoa không bắt buộc sinh viên phải rời khỏi ký túc xá trong kỳ nghỉ. Những ai muốn ở lại chỉ cần báo cáo với cố vấn và đăng ký với quản lý ký túc xá.

Ban đầu, Tần Đa Nhạc đã định rủ Dương Chiêu Đệ về nhà cùng mình, vì mẹ cô rất quý Dương Chiêu Đệ. Nhưng Dương Chiêu Đệ từ chối, nói: “Tớ ở lại Thanh Hoa để tiện học tập hơn, với lại tớ đã tìm được một công việc làm thêm gần trường, đi đi về về cũng bất tiện.”

Tần Đa Nhạc biết tính cách của Chiêu Đệ, một khi cô ấy đã quyết thì khó mà thay đổi, nên chỉ đành miễn cưỡng chấp nhận.

Ôn Tình và Lý Vũ cũng chỉ nói vài câu tượng trưng rồi để Dương Chiêu Đệ tự quyết định.

Phòng ký túc xá có 6 người, nhưng chỉ có Khương Nam là phải về quê xa. Từ Bắc Kinh đến huyện Ngọc Lâm, nếu đi cả ngày đêm không nghỉ thì ít nhất cũng mất ba ngày hai đêm mới đến nơi.

Tống Ngọc Lan hiểu tâm trạng nóng lòng muốn về nhà của Khương Nam, nên không ngăn cản cô ấy. Cô đích thân đưa Khương Nam ra ga tàu, trên đường đi còn không ngừng dặn dò đủ thứ chuyện: Trên tàu tuyệt đối không được ngủ quên, không nên tin lời người lạ, thậm chí còn lấy ví dụ từ sự cố của Lý Anh trước đây để cảnh báo Khương Nam.

Khương Nam ôm chặt Tống Ngọc Lan an ủi: “Được rồi, mình nhớ hết rồi mà. Bây giờ cậu thật lắm lời, chẳng giống với cậu thường ngày chút nào. Với lại ông nội mình đã nói trên tàu có một trưởng toa mà ông quen biết, vé mình mua lần này cũng nhờ ông ấy giúp mới có được vé giường nằm mềm, cậu cứ yên tâm nhé. Khi mình về đến nhà thì sẽ lập tức gửi điện báo để báo bình an cho cậu.”

Nghe Khương Nam nói thế, Tống Ngọc Lan mới thấy yên tâm phần nào.

Tiễn Khương Nam xong, Tống Ngọc Lan quay lại tứ hợp viện ở Thập Sát Hải, tự nhốt mình trong phòng để lên kế hoạch. Bây giờ còn khoảng một tháng rưỡi nữa là đến Tết Nguyên đán, cô dự định quay lại công việc quen thuộc trước đây là bán hàng ngoài chợ.

Ban đầu, cô định mở một cửa hàng quần áo, nhưng vì nguồn vốn hiện tại khá hạn hẹp, sau khi trả lương và thưởng cho nhân viên thì trong tay chỉ còn lại hơn hai vạn đồng.

Cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên vẫn chưa thu hồi được vốn đầu tư, năm nay gần như không được chia lợi nhuận.

Tống Ngọc Lan không muốn bỏ lỡ dịp kiếm tiền trong dịp tết, nên giải pháp duy nhất là quay lại bán hàng ngoài chợ. Sau khi mùa cao điểm bán hàng trước tết kết thúc thì cô sẽ cân nhắc kế hoạch mở cửa hàng vào năm tới.

Ngoài ra, cửa hàng bánh ngọt của cô hiện đã có một mô hình kinh doanh ổn định, thời điểm này không thích hợp để thử nghiệm các sản phẩm mới.

Tống Ngọc Lan hoàn toàn tin tưởng vào Lý Anh và Phan Phương, dù cô có làm gì cũng không bị ràng buộc hay hạn chế.

Tuy nhiên, dù là nguồn hàng hay cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên thì cô đều phải tự mình về Bằng Thành để xử lý.

Tống Ngọc Lan không muốn lãng phí thời gian, dự định ngay ngày mai sẽ xuất phát về Bằng Thành luôn.

Sau khi bàn bạc với bà nội Tống, Tống Ngọc Cảnh còn một tuần nữa mới thi xong và nghỉ học nên hai người không thể đi cùng cô. Hơn nữa, Tống Ngọc Lan chỉ đi vài ngày rồi sẽ quay lại, không cần phải làm phiền bà nội Tống.

Tống Ngọc Lan đi chợ mua một ít thực phẩm bổ dưỡng, lần đầu tiên bước vào nhà hàng xóm nhà họ Trương để chào hỏi. Cô phải nói rõ ràng, nếu không họ lại nghĩ rằng cô là kẻ vô ơn. Sau khi giải thích về việc mình phải về quê, Dư Ái chỉ thoáng liếc nhìn Trương Kính đang giả vờ như không thấy kia. Dư Ái biết rõ con trai mình đang giả vờ, tối hôm qua bà ấy vô tình nhìn thấy Trương Kính đi vệ sinh, con trai mang kính mắt và đi vào nhà vệ sinh rất chính xác.

Làm mẹ đương nhiên phải hiểu rõ con trai của mình, chắc chắn là con trai nghĩ rằng cứ giả vờ không nhìn thấy gì thì Tống Ngọc Lan sẽ phải đến thăm mình nhiều hơn. Nhưng giờ thì khác, người ta có công việc chính đáng phải làm, Dư Ái muốn xem thử con trai mình sẽ làm gì tiếp theo.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 239: Chương 239



Sắc mặt của Trương Kính thoáng ngơ ngác trong giây lát, rồi anh ấy đưa ra quyết định, nhìn về phía Tống Ngọc Lan: “Sáng nay thị lực của tôi đã hồi phục được phần lớn rồi, cô đừng lo lắng.”

Tống Ngọc Lan ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?”

Trương Kính không thoải mái, khẽ ho vài tiếng: “Có lẽ do ở nhà làm tôi thấy thoải mái hơn. Dù sao thì cô không cần lo, cô cứ lo công việc của mình đi.”

Dư Ái nhướng mày, xem ra mấy năm nay bà dạy con trai mình cũng không tệ.

Xã hội luôn đòi hỏi phụ nữ phải đặt chồng hoặc con trai lên hàng đầu, trở thành một “người phụ nữ của gia đình” hỗ trợ phía sau.

Nhưng Dư Ái và Trương Viễn Sơn đọc sách nhiều năm, thấu hiểu rằng câu nói “Phụ nữ có thể gánh một nửa bầu trời” không phải là lời nói suông.

Vì vậy, từ nhỏ bà ấy luôn dạy Trương Kính phải tôn trọng và thấu hiểu phụ nữ.

Vẻ đẹp của Tống Ngọc Lan, trong mắt bà không chỉ nằm ở ngoại hình mà còn ở sự thông minh, khéo léo, khả năng xử lý công việc và sự nghiệp của cô. So với những điều đó thì nhan sắc chẳng đáng là gì.

Dù sau này Tống Ngọc Lan có tiếp tục quan hệ với con trai mình hay không thì Dư Ái vẫn rất ngưỡng mộ cô. Điều này càng củng cố niềm tin của bà rằng mỗi người phụ nữ đều cần được học hành, trang bị kiến thức.

Tống Ngọc Lan không hiểu rõ suy nghĩ của hai mẹ con Trương Kính, thấy mình đã đạt được mục đích, cô liền về nhà thu xếp đồ đạc.

Có thể nói điều duy nhất khiến Tống Ngọc Lan không hài lòng về thời đại này chính là việc đi lại bằng tàu hỏa. Thật sự đã tốn không ít thời gian của cô trên đường, trong khi dù có tiền thì cô cũng chưa chắc có thể mua được vé máy bay.

Thôi thì đành mua vé tàu vậy.

Lần này Tống Ngọc Lan không đi một mình, cô mang theo ông Ngụy làm thợ mộc.

Chuyện này phải bắt đầu từ việc cô trả nốt tiền cho Thẩm Lượng.

Ông Ngụy quả thật là một thợ thủ công có tay nghề cao, nhưng thời điểm này người có thể chi hơn một ngàn khối để làm đồ nội thất không nhiều, nên những ngày rảnh rỗi thì ông ấy không có gì làm. Ông ấy chẳng thiếu tiền, chỉ thích ở sân tập luyện quyền cước.

Dù là người ngoài nghề nhưng Tống Ngọc Lan cũng có thể nhận ra quyền cước của ông Ngụy rất lợi hại. Thẩm Lượng đã kể cho cô nghe về những thành tích lừng lẫy của ông khi còn trong quân đội.

Lúc còn nhỏ, quê hương của ông Ngụy xảy ra chiến tranh loạn lạc, cha mẹ ông ấy đều mất trong thời kỳ đó.

Ông được một người lính hồng quân cứu về nuôi dưỡng trong quân đội.

Người lính ấy bị thương trong chiến tranh, suốt đời không thể có con, vợ chồng người lính ấy động lòng trắc ẩn nên đã nhận nuôi ông Ngụy.

Tự nhiên, ông Ngụy đi theo con đường làm binh.

Kết quả là, ông Ngụy sinh ra để làm lính, không chỉ có đầu óc nhạy bén mà suốt 10 năm trong quân ngũ, mỗi nhiệm vụ ông đều đóng vai trò then chốt, còn trong các cuộc thi đấu hàng năm thì không ai có thể vượt qua ông.

Còn tại sao một người xuất sắc như vậy lại rơi vào tình cảnh hiện tại, không ai biết rõ, ít nhất là Thẩm Lượng cũng không rõ.

Tống Ngọc Lan đề nghị muốn thuê ông Ngụy làm bảo vệ thỉnh thoảng theo cô đi xa. Vì bản thân cô tay chân yếu mềm, nếu gặp phải kẻ xấu thực sự thì cô không chắc mình có thể đối phó được, không thể ôm hy vọng may mắn mà đánh cược với mạng sống của mình được.

Tìm một người bảo vệ đáng tin cậy là lựa chọn an toàn nhất, ông Ngụy là một cựu quân nhân chính là người thích hợp nhất, lại còn là người mà cô biết rõ.

Ông Ngụy vốn là người ít nói, nghe Tống Ngọc Lan nói vậy, sau khi suy nghĩ một chút thì ông liền đồng ý.

Tống Ngọc Lan viết một lá thư gửi cho Lục Trạch Dân, rồi cùng ông Ngụy, người mà từ đầu đến chân đều toát lên vẻ “không dễ động vào” đi lên tàu hỏa.

Vừa ngồi vào chỗ thì Tống Ngọc Lan đã cảm thấy mình mời ông Ngụy là hoàn toàn đúng đắn.

Vết sẹo d.a.o kéo từ trán trái xuống cằm phải của ông Ngụy khiến khuôn mặt ông càng thêm dữ tợn, ánh mắt sắc lẹm và đầy đe dọa. Dù đã gần 40 tuổi nhưng ông vẫn không bị “phát tướng” như nhiều người đàn ông trung niên khác, ngược lại, ông rất vạm vỡ. Vạm vỡ đến mức nào? Đến mức khi ngồi cạnh ông, Tống Ngọc Lan phải ép sát người vào cửa sổ thì ông mới ngồi vừa.

Thời gian này đúng lúc các trường đại học nghỉ hè, việc mua được vé đã là điều khó khăn, Tống Ngọc Lan phải trả gấp đôi giá vé chứ đừng nói đến vé giường nằm, muốn mua cũng không mua được.

Đành làm phiền ông Ngụy phải ngồi ghế cứng cùng cô.

Trên suốt chuyến đi, ông Ngụy thường ngồi một tiếng, đứng hai tiếng để nhường chỗ cho Tống Ngọc Lan có không gian nghỉ ngơi.

Tống Ngọc Lan xúc động, cảm thấy quyết định mời ông Ngụy thật sự là một quyết định đúng đắn.

Vì vậy, cô bù đắp cho ông Ngụy bằng cách chuẩn bị bữa ăn đầy đủ, mỗi ngày ba bữa của ông đều có hai món mặn, hai món chay và một bát cơm to.

Đương nhiên là Tống Ngọc Lan cũng không để bản thân thiệt thòi, cô ăn phiên bản thu nhỏ của phần ăn của ông Ngụy.

Mùi thức ăn thơm phức lan tỏa trong toa tàu, không ít người phải nuốt nước miếng khi tiếp tục gặm nhấm bánh bao trắng nhạt nhẽo của mình.

Những ánh mắt ganh tị cũng không ít, nhưng chỉ cần chạm phải ánh mắt sắc bén của ông Ngụy thì tất cả lập tức cúi đầu im lặng.
 
Back
Top Bottom