Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 150: Chương 150



Tống Ngọc Lan giả vờ như không nghe thấy câu nói sau đó, cô gật đầu với Dương Lệnh: “Cảm ơn anh nhiều, mời vào trong ngồi.”

Vì Tống Ngọc Lan và Khương Nam đều phải đi học đại học ở Bắc Kinh, và Lục Trạch Dân cùng Chu Thế Văn cần quay về Bạch Sa Thành muộn nhất là vào tối mai, mọi việc buôn bán sau này phải dựa vào Đào Tử. Lục Trạch Dân bàn bạc với Chu Thế Văn, quyết định gọi Dương Lệnh đến hỗ trợ. Dương Lệnh rất quen thuộc với Quảng Đông, nhà họ Dương là một gia đình kinh doanh có tiếng trong khu vực, kinh doanh đủ mọi mặt hàng.

Gia đình nhà họ Dương đã chuyển từ chính trị sang kinh doanh từ sớm, tận dụng chính sách cải cách mở cửa để xây dựng cơ nghiệp vững chắc. Dưới ảnh hưởng của mẹ là Lục Yến nên Dương Lệnh cũng chọn con đường kinh doanh.

Nghe xong phân tích của Tống Ngọc Lan về cửa hàng vật liệu xây dựng, Dương Lệnh nhanh chóng hiểu rõ ý định muốn nắm bắt cơ hội đầu tiên của cô.

Những năm gần đây, Bằng Thành phát triển rất nhanh, dù vẫn còn xa mới đuổi kịp Quảng Đông, nhưng ai có thể đoán trước 10 hay 20 năm nữa sẽ ra sao.

Khi nghe Chu Thế Văn kể về kế hoạch này, ban đầu Dương Lệnh nghĩ Lục Trạch Dân chỉ muốn làm quen với cô gái trẻ nên mới nghĩ ra chuyện này. Nhưng sau khi nghe hết ý tưởng của Tống Ngọc Lan thì anh ấy bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc tham gia vào dự án.

Dương Lệnh lớn lên trong môi trường kinh doanh, nhanh chóng nhận ra tiềm năng lớn của lĩnh vực vật liệu xây dựng, dù lợi nhuận ban đầu có thể chậm, nhưng nếu đã nắm được cơ hội thì tương lai sẽ có tiềm năng rất lớn.

“Các nhà sản xuất bây giờ chủ yếu là đại lý mang tiền mặt đến lấy hàng, cách làm mà chị dâu nói thì tôi đã từng thấy ở các doanh nghiệp nhà nước. Vụ này cứ để tôi lo. Tôi sẽ lấy danh nghĩa kinh doanh của nhà họ Dương để đảm bảo, tôi sẽ giúp cô đàm phán với các nhà sản xuất. Bây giờ điều cô cần xác định là mình muốn nhập những loại hàng hóa nào để bán.”

Dương Lệnh lấy bút ra sẵn sàng ghi chép.

“Các loại cơ bản như gạch lát và sơn thì tôi đều cần, ngoài ra tôi cũng muốn có cả đồ nội thất mềm như sofa, tủ và điều hòa. Tôi định làm ba phòng trưng bày mẫu trên tầng ba.”

Tống Ngọc Lan lấy ra bản vẽ của Triệu Trung, dùng bút chì phác thảo các khu vực dự kiến trên bản vẽ. Phòng mẫu có thể giúp khách hàng hình dung rõ ràng hơn về sự thoải mái và phong cách mà nội thất mềm mang lại.

“Vật liệu xây dựng không nhiều, dùng một tầng và sân sau là đủ. Tầng hai sẽ trưng bày các sản phẩm nhà bếp và phòng tắm. Tầng ba sẽ là ba phòng mẫu, trang bị đầy đủ các loại đèn, thiết bị gia dụng, sofa để khách hàng có thể thấy rõ giá trị của nội thất.”

Lục Trạch Dân nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm hỏi: “Vậy tầng bốn thì sao?”

Tống Ngọc Lan tán thưởng nhìn về phía Lục Trạch Dân: “Em định dành một nửa tầng bốn để làm ba văn phòng, nửa còn lại sẽ là khu vực nghỉ ngơi với bàn ghế sofa, tạo không gian thoải mái để nhân viên bán hàng và khách hàng có thể trao đổi công việc.”

Dương Lệnh không thể không vỗ tay khen ngợi, giơ ngón cái với Tống Ngọc Lan. Với năng lực kiếm tiền của cô, những người thông qua quan hệ để tiến vào đơn vị tốt kia thì có bó 10 người lại cũng không bằng một mình Tống Ngọc Lan.

“Vậy cô định đặt tên cửa hàng là gì?” Chu Thế Văn tò mò hỏi.

“Gọi là ‘An Nhiên’ đi,” Tống Ngọc Lan nhớ lại những cửa hàng vật liệu xây dựng nổi tiếng sau này rồi chọn một cái tên dễ nghe.

“Vật Liệu Xây Dựng An Nhiên! Hay đó, để Dương Lệnh lo luôn phần trang trí nhé” Lục Trạch Dân không khách sáo chỉ định.

Dương Lệnh nhún vai: “Được thôi, trước khi đến đây thì anh Chu đã nói với tôi rồi. Vừa hay cửa hàng mới của tôi sắp hoàn thiện, vật liệu không thiếu, ba ngày nữa sẽ có đủ, chỉ cần có bản vẽ là bắt đầu được ngay.”

Tống Ngọc Lan cảm thấy lo lắng, vì thời đó rất thiếu các nhà thiết kế nội thất, đặc biệt ở một vùng ven biển nhỏ như Bằng Thành. Cô biết mình phải tự tay làm, nhưng cô chưa từng học vẽ. Tuy nhiên, Khương Nam biết vẽ, chỉ cần đo đạc chính xác và phác thảo sơ bộ, sau đó chỉnh sửa dần dần là được.

Sau khi thảo luận xong, Chu Thế Văn và Dương Lệnh liền rời đi để tiếp tục công việc tại Bằng Thành.

Đứng ở cửa nhìn theo bóng dáng hai người đi xa dần, Tống Ngọc Lan nhìn khung cảnh xám xịt của thành phố nhỏ. Nơi đây không có cao ốc, không có ánh đèn lấp lánh mà chỉ là một làng chài nhỏ bé.

Quay sang Lục Trạch Dân đang theo sát mình, cô hỏi: “Anh tin tưởng em vậy sao? Lỡ thua lỗ thì sao?”

Lục Trạch Dân nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô: “Em thông minh, xinh đẹp và có tầm nhìn xa. Nếu lỡ có thua thì đó chỉ là vấn đề thời gian, không sớm thì muộn chúng ta cũng sẽ thắng.”

Tống Ngọc Lan mỉm cười, nhìn dòng người qua lại trên phố. Ai nấy đều mặc quần áo màu xám, xanh hoặc đen, tóc cắt ngắn gọn gàng, không ai béo phì. Tất cả đều tràn đầy năng lượng, đi đứng ngay ngắn, khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười tự tin, đôi mắt sáng ngời, như thể họ tin chắc vào một tương lai tươi đẹp.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 151: Chương 151



Cô đứng yên lặng nhìn họ hồi lâu, rồi bất giác nhận ra cảm giác lạc lõng từ khi xuyên không đến đây đã dần tan biến.

Từ nay trở đi, cô chính là Tống Ngọc Lan, là chính bản thân cô mà cũng là nguyên chủ.

Cô sẽ sống thật tốt thay cho nguyên chủ!

Bỗng nhiên, Tống Ngọc Lan cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể mềm nhũn ngã xuống. Lục Trạch Dân nhanh chóng đỡ lấy cô, không để ý đến khoảng cách giữa nam nữ.

“Ngọc Lan!”

Tống Ngọc Lan ngủ một giấc thật sâu, cảm giác cơ thể nhẹ nhàng như bay.

Trong giấc mơ, cô thấy mình và nguyên chủ đứng đối diện nhau.

Nguyên chủ mỉm cười dịu dàng, sau đó bước vào một lối ra đầy ánh sáng. Tống Ngọc Lan muốn giữ cô ấy lại, nhưng lại bị luồng sáng mạnh đẩy ngược về.

Lối ra biến mất, Tống Ngọc Lan mở mắt ra.

“Ngọc Lan, cháu tỉnh rồi, cháu làm bà sợ c.h.ế.t mất!” Bà nội nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô, dùng bàn tay ấm áp xoa nhẹ.

“Bác sĩ bảo gần đây cháu quá mệt mỏi nên mới bị ngất khi đến tháng. Công việc cũng gần xong rồi, để người khác làm là được, đừng có chuyện gì cũng đòi tự tay làm.” Giọng bà nội tràn đầy sự lo lắng.

Lục Trạch Dân đứng một bên, thấy Tống Ngọc Lan có vẻ khác lạ, bất chấp việc có người lớn bên cạnh, anh bước nhanh tới cúi xuống bên giường gọi cô: “Ngọc Lan, em...”

Tống Ngọc Lan ngơ ngác nhìn tờ lịch trên tường, rồi lại quay sang nhìn những gương mặt lo lắng của gia đình, bỗng nhiên bật khóc.

Lục Trạch Dân vội vã chạy đi gọi bác sĩ.

Bác sĩ bảo rằng: “Không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu, chỉ là đau bụng kinh thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ ổn.”

Tống Ngọc Lan gục vào lòng bà nội, nức nở. Cô không đau mà là cảm thấy buồn bã.

Suốt gần một năm từ khi xuyên vào đây, cô vẫn luôn cảm nhận được một sự u uất không thuộc về mình, ngay cả khi kiếm tiền vui vẻ thì nỗi buồn nhè nhẹ đó vẫn tồn tại trong cơ thể.

Trước đây cô không hiểu, nhưng giờ thì đã rõ rồi, đó là dấu vết tồn tại của nguyên chủ. Nhưng giờ cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất, điều này chứng tỏ ý thức còn sót lại của nguyên chủ cũng đã tan biến?

Ngày hôm nay là mồng 10 tháng 8 năm 1981, ngày nguyên chủ bị Ngô Nhị Ngưu đánh c.h.ế.t ở trong truyện.

Cũng là ngày nguyên chủ hoàn toàn biến mất.

Có mối liên hệ nào giữa những sự kiện này hay không thì Tống Ngọc Lan không biết. Cô chỉ biết trong giấc mơ, nguyên chủ liên tục nói với cô là: “Cảm ơn, hãy sống thật tốt!”

Đây có phải là dấu hiệu rằng nguyên chủ đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể này?

Môi của Tống Ngọc Lan khẽ run rẩy, trong lòng dâng lên một nỗi nghi hoặc: rõ ràng cô là người ngoài đến đây, vậy tại sao người còn ở lại cuối cùng lại là cô?

Ánh mắt cô lướt qua những gương mặt lo lắng và xót xa của người nhà họ Tống. Dù có thể bị xem là ích kỷ, nhưng trong lòng cô không khỏi có chút mừng thầm, mừng vì cô thực sự đã được ở lại.

Buổi chiều, Lục Trạch Dân phải quay trở lại đơn vị ở Bạch Sa. Thấy tâm trạng của Tống Ngọc Lan đã ổn định, bà nội Tống rất tinh ý, nhanh chóng ra hiệu cho người nhà rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian riêng cho hai người.

Lục Trạch Dân ngồi xuống bên cạnh giường, trong ánh mắt anh đầy ắp sự thương cảm không hề che giấu. Anh đã nghe người nhà họ Tống kể rằng vào mùa đông năm ngoái, Tống Ngọc Lan từng rơi xuống nước và bị ốm nặng.

Tống Ngọc Lan nhìn Lục Trạch Dân, giơ tay ra để đòi một cái ôm. Giờ đây cô thực sự đã được sống lại, có một cơ thể trẻ trung, tâm trạng của cô cũng nên trẻ trung hơn. Cô mới chỉ 18 tuổi, không cần phải lúc nào cũng tỏ ra già dặn và sắc sảo. Sự khôn khéo và tinh tế có thể để dành cho công việc kinh doanh, còn trong chuyện tình cảm thì cô không cần phải áp dụng góc nhìn của một thương nhân.

Cô quyết định để mọi thứ tự nhiên hơn một chút, biết đâu điều này sẽ l.à.m t.ì.n.h cảm của hai người thêm gần gũi.

Chẳng hạn như bây giờ, cô biết rằng Lục Trạch Dân sắp rời đi, và có lẽ mấy tháng tới cả hai người khó có thể gặp lại nhau. Cô muốn ôm anh, muốn lưu giữ cảm giác an toàn ấy.

Sự chủ động lần đầu tiên của Tống Ngọc Lan khiến Lục Trạch Dân sững lại trong giây lát. Ngay lập tức anh liền cúi xuống, mở rộng vòng tay ra ôm chặt lấy cô.

Qua lớp áo mỏng của mùa hè, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại và thanh mảnh của cô.

Cả hai ôm chặt nhau, dường như thời gian đã ngừng trôi. Lục Trạch Dân gần như bị đóng băng, sợ rằng chỉ cần một động tác nhỏ thôi là sẽ phá vỡ khoảnh khắc đẹp đẽ này. Anh may mắn mình có đủ bản lĩnh để giữ bình tĩnh, che giấu đi sự bối rối trong lòng.

So với anh thì Tống Ngọc Lan lại có phần nghịch ngợm hơn. Bàn tay đặt sau lưng Lục Trạch Dân bắt đầu di chuyển, cô nhẹ nhàng chạm vào phần eo rắn chắc của anh, khám phá sự rắn chắc của cơ thể này.

Đầu ngón tay cô chạm vào những khối cơ bụng săn chắc, khiến nhịp tim của cô bất giác đập nhanh hơn.

“Ưm...” Lục Trạch Dân bật ra một tiếng rên trầm thấp. Âm thanh bất ngờ ấy như ngọn lửa đốt cháy đôi tai Tống Ngọc Lan, làm đôi má cô ửng đỏ vì ngượng ngùng.

Cô vội rút tay lại, đưa tay chạm lên chóp mũi mình để che giấu sự bối rối.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 152: Chương 152



Lục Trạch Dân thả lỏng tay ra mỉm cười nhẹ nhàng, rồi khẽ chạm vào chóp mũi tinh nghịch của Tống Ngọc Lan hai cái: “Ở Bằng Thành có gì cần giúp đỡ thì em cứ tìm Dương Lệnh, đừng ngại phiền cậu ấy. Cậu ấy còn nợ anh và Chu Thế Văn ân tình. Em là bạn gái của anh, cậu ấy giúp em cũng chính là trả nợ cho anh.”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Được.” Dù cô không muốn dựa dẫm vào Lục Trạch Dân, nhưng làm ăn kinh doanh mà có quan hệ thì không bao giờ thừa.

Lục Trạch Dân trầm ngâm một lúc rồi nói thêm: “Cẩn thận thì vẫn hơn. Bằng Thành tuy nhỏ nhưng có người từ khắp nơi đổ về, em phải cẩn trọng.”

“Em biết rồi.” Tống Ngọc Lan rất đồng ý với lời dặn của Lục Trạch Dân. Ở kiếp trước, khi cô từng bước leo lên vị trí quản lý tại một doanh nghiệp lớn thuộc top 500 thế giới thì điều cô luôn tin tưởng là cẩn thận sẽ đi được thuyền vạn năm. Thậm chí, cô còn tự cho rằng mình đã quá thận trọng.

Như với Bạch Tiểu Hải lúc đầu, khi cô nhận ra cậu ta có ý đồ với mình, biết rằng mình không thể đấu lại gia đình cậu ta nên cô đã cố tình giả vờ xấu xí.

Dù cuối cùng cậu ta không nhằm vào cô vì nhan sắc, nhưng nhờ đó mà cô cũng tránh được một tai họa lớn.

Hai người trò chuyện và dành thời gian bên nhau một lúc, đến khi Chu Thế Văn và Dương Lệnh gõ cửa phòng bệnh nhắc nhở: “Anh Lục, đến giờ rồi.”

Lục Trạch Dân đứng dậy, cúi xuống chỉnh lại chăn cho Tống Ngọc Lan, dịu dàng nói: “Khi nào em đi học ở Bắc Kinh, có địa chỉ cố định thì anh sẽ viết thư cho em.”

Anh nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc đen mượt của cô, những ngón tay thô ráp khẽ lướt qua từng sợi tóc, giọng anh trầm ấm đầy tình cảm: “Đừng quên anh nhé.”

Trái tim Tống Ngọc Lan đập loạn nhịp, ánh mắt cô không thể rời khỏi Lục Trạch Dân. Căn phòng đắm chìm trong ánh hoàng hôn ấm áp, tạo ra một không gian lãng mạn khó tả, như khiến cả thế giới lắng lại chỉ còn hai người.

Lục Trạch Dân cảm thấy như bị một lực hút mạnh mẽ chi phối, từng tế bào trong cơ thể anh đều khao khát được chạm vào cô. Ánh mắt anh dừng lại trên đôi môi hồng nhạt của cô, rồi tay anh khẽ lướt qua vành tai nhỏ nhắn của cô.

Cả hai đều cảm nhận được một dòng điện lướt qua cơ thể.

Tống Ngọc Lan giơ tay nắm lấy cổ áo sơ mi đen của Lục Trạch Dân, kéo nhẹ khiến anh cúi thấp xuống thêm vài phân.

Cô khẽ ngước lên, đôi má ửng đỏ, ánh mắt e thẹn nhưng đầy mong đợi. Rồi môi cô chạm vào môi anh, nhẹ nhàng mà ấm áp. Thời gian như ngừng lại, cả hai hít thở dồn dập hơn.

Ánh mắt của Lục Trạch Dân tối lại, anh không cho cô cơ hội rút lui. Bàn tay anh đưa ra sau đầu cô, giữ chặt rồi anh từ từ làm nụ hôn trở nên sâu và mãnh liệt hơn.

Tống Ngọc Lan cảm thấy nhịp tim mình như muốn vỡ tung ra, cả cơ thể nóng bừng. Cô chỉ biết vô lực đ.ấ.m nhẹ vào lồng n.g.ự.c vững chãi của anh.

Cảm nhận được sự bối rối của cô, Lục Trạch Dân dần nới lỏng tay, nhưng vẫn ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào hõm vai cô, thở nhẹ bên tai cô, thì thầm đầy mê hoặc: “Ngọc Lan, anh có nên giải ngũ không? Để anh được ở bên em...”

Nhưng còn chưa kịp nói hết lời thì anh đã buông tay, đứng dậy và cười khẽ: “Có lẽ sức chịu đựng của anh cần phải luyện tập thêm rồi.”

Gặp Tống Ngọc Lan, anh càng ngày càng không kiểm soát được bản thân.

Trước khi Tống Ngọc Lan kịp đáp lời thì giọng nói của Dương Lệnh từ bên ngoài vọng vào, có chút gấp gáp: “Anh Lục, muộn nữa thì không về kịp đâu!”

Lục Trạch Dân thở dài, đưa tay véo nhẹ má Tống Ngọc Lan đang sững sờ: “Ngọc Lan, lần sau gặp lại thì em có thể chạy về phía anh không? Không thể thì cũng không sao, anh sẽ chạy về phía em.”

Lục Trạch Dân rời đi, để lại trong lòng Tống Ngọc Lan một cảm giác nhói đau không thể diễn tả.

Cô cố gắng làm mình trở lên bận rộn, lấy giấy bút ra định vẽ bản thiết kế nội thất, nhưng không cách nào tập trung được. Tâm trí cô chỉ ngập tràn hình ảnh của Lục Trạch Dân và những khoảnh khắc ở bên anh.

Bất giác, cô liền cảm thấy có gì đó khác lạ ở trong chăn.

Tò mò nên cô nhấc chăn lên, phát hiện ra một cuốn sổ tiết kiệm nằm gọn bên trong.

Khi cô mở sổ ra liền thấy một mẩu giấy nhỏ rơi xuống.

Tống Ngọc Lan nhặt tờ giấy lên, thấy trên đó có ghi một dãy số, chắc là mật khẩu của sổ tiết kiệm.

Mắt cô dần ướt đẫm. Cuốn sổ tiết kiệm này như là minh chứng cho tình yêu của Lục Trạch Dân dành cho cô, khiến cô cảm nhận được hạnh phúc và an tâm hơn bao giờ hết.

Tuy nhiên, nghĩ đến việc anh đã rời đi thì cảm giác hạnh phúc đó lại xen lẫn nỗi nhớ nhung và chua xót không nguôi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 153: Chương 153



Trong lúc chờ đổi xe vận tải thì Đào Tử cũng tranh thủ thi bằng lái xe tải.

Người nhà liên tục thúc giục cô ấy, nói rằng năm nay cô ấy đã 26 tuổi, cần phải xem xét chuyện lập gia đình. Đào Tử nghĩ đến Trần Chiêu, cười khổ rồi lắc đầu, chỉ để lại một câu: “Không gặp được người phù hợp thì chi bằng tập trung làm việc trước đã.”

Sau khi trả lại căn hộ cho thuê ở Quảng Đông, cô liền lái xe tải, mang theo toàn bộ đồ đạc cùng Khương Nam chuyển đến Bằng Thành.

Buổi sáng, ánh nắng len lỏi qua những tán lá, chiếu sáng khu vườn, tạo nên một khung cảnh yên bình và ấm áp.

Tống Ngọc Lan ngồi giữa sân, nhẹ nhàng trải những tờ giấy trắng tinh lên chiếc bàn mà Tống Đại Cường vừa mua từ chợ đồ cũ. Trên bàn là các bản vẽ, biểu đồ và các con số chi chít.

Cô chăm chú nhìn những tài liệu này, vừa suy nghĩ vừa ghi chép lại, cố gắng sắp xếp cho hợp lý. Câu hỏi trong đầu cô lúc này là: nên chọn màu sắc chủ đạo gì cho việc trang trí cửa hàng?

Trong lúc cô đang suy tư thì có một âm thanh nhẹ nhàng từ động cơ xe vang lên bên tai.

Một chiếc xe tải Đông Phong chậm rãi chạy vào cổng, đỗ ngay trước cửa.

Cửa xe mở ra, Đào Tử bước xuống từ ghế lái, hoàn toàn thay đổi so với lần đầu tiên gặp mặt.

Thời gian gần đây Đào Tử làm việc ngoài trời rất nhiều nên da cô ấy đen hơn trước. Cô ấy còn cắt tóc ngắn, trông khác hẳn với hình ảnh của Đào Tử ngày đầu gặp Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan đứng dậy, có chút ngơ ngác nhìn Đào Tử tiến vào cửa.

Khương Nam từ ghế phụ bước xuống, vừa chỉ vào Đào Tử vừa không nhịn được mà trêu chọc: “Nếu không phải mình đã cố gắng hết sức ngăn lại thì có lẽ chị Đào Tử đã cắt tóc ngắn sát đầu rồi!”

Nghe vậy thì Đào Tử hơi xấu hổ cười, tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn đáp: “Thời tiết nóng quá, tóc dài phiền phức lắm, chi bằng cắt ngắn cho mát mẻ.”

Sau đó, cô ấy tiến lại gần Tống Ngọc Lan, ánh mắt lấp lánh sự háo hức, như không thể chờ đợi để bắt tay vào công việc. “Bên Dương Lệnh lo liệu xong phần lớn việc trang trí và vật liệu xây dựng rồi. Hôm qua mình và Khương Nam còn đến xem thử. Anh ta thật sự có năng lực, rất nhiều nhà máy quốc doanh đã đồng ý hợp tác.”

Mọi thứ dần đi vào quỹ đạo, Tống Ngọc Lan cùng Khương Nam chỉ mất hai ngày để hoàn thiện bản vẽ thiết kế trang trí. Cuối cùng, cô quyết định chọn gam màu vàng ánh kim làm chủ đạo, mang lại sự sang trọng và mạnh mẽ.

Những năm 1980 không phải như sau này, xu hướng trang trí khi đó đã dần chuyển từ sự kín đáo của Trung Quốc mới sang phong cách phô trương hơn. Không cần nói đến 20 năm, ít nhất 10 năm tới phong cách này sẽ không lỗi thời.

Sau khi bản vẽ được chuyển cho Dương Lệnh, anh ta tìm người thợ của mình chỉnh sửa lại cho hợp lý hơn. Hai ngày sau, đội thợ và vật liệu đã sẵn sàng.

Nhìn bản thiết kế đã được chỉnh sửa kỹ lưỡng, Tống Ngọc Lan không ngừng gật đầu hài lòng. Dù cô và Khương Nam đã cố gắng bổ sung kiến thức về kiến trúc trong mấy ngày qua, nhưng cả hai vẫn chỉ là dân ngoại đạo, chỉ có thể làm ra những bản phác thảo sơ bộ.

Ban đầu, cô nghĩ nếu bản vẽ quá thô sơ thì cô sẽ đích thân theo sát việc thi công, từng bước triển khai theo kế hoạch. Nhưng may mắn là Dương Lệnh đã có sẵn nhà thiết kế nội thất, giúp chia nhỏ các hạng mục rõ ràng hơn. Giờ đây, dù không cần cô giám sát trực tiếp thì đội thợ vẫn có thể hoàn thành công việc một cách hoàn hảo, tiết kiệm cho cô không ít công sức.

Tống Ngọc Lan rút ra từ trong túi 200 đồng đưa cho Lý Phục để cảm ơn.

“Cảm ơn đồng chí Lý rất nhiều.”

Lý Phục luống cuống xua tay, từ chối: “Tôi làm việc cho tổng giám đốc Dương, cậu ấy đã trả lương cho tôi rồi.”

Rồi anh ấy ngượng ngùng chỉ vào bản vẽ khu vực nhà vệ sinh khô – ướt tách biệt: “Hơn nữa, thiết kế này của cô rất sáng tạo, nó đã cho tôi nhiều cảm hứng. Tôi không biết nhà vệ sinh cũng có thể được thiết kế như vậy. Sau này, tôi có thể áp dụng ý tưởng của cô cho các thiết kế khác được không?”

Tống Ngọc Lan mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên rồi.” Những thiết kế này là do cô “vay mượn” từ các công ty trang trí nội thất của tương lai, nên không hề ngại việc Lý Phục sử dụng chúng.

Từ chối nhiều lần không được nên cuối cùng Lý Phục vẫn nhận lấy số tiền từ tay Tống Ngọc Lan. Sau đó, Dương Lệnh đồng ý để Lý Phục giám sát việc thi công giúp cô.

“Việc trang trí tầng một và tầng hai không quá phức tạp, chỉ cần sơn tường, lát gạch và treo đèn là xong, mất khoảng hai ba ngày. Khó nhất là tầng ba và tầng bốn.”

Dương Lệnh chỉ vào bản vẽ bốn tầng nhà và nói về tiến độ công trình với Tống Ngọc Lan.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 154: Chương 154



Tống Ngọc Lan đưa một lần 15 vạn cho Dương Lệnh để trang trải chi phí trang trí, hoàn toàn tin tưởng giao cho anh ấy toàn quyền phụ trách. Cô không sợ anh ấy cầm số tiền này bỏ trốn mất, dù gì nhà họ Dương cũng là gia đình kinh doanh lớn ở Quảng Đông, có lẽ số tiền này chẳng đáng là bao so với quy mô của họ. Chưa kể cô còn có 15 vạn mà Lục Trạch Dân đã đưa cho cô làm thế chấp.

Gần đây, Tống Đại Cường mua được khá nhiều sách từ chợ đồ cũ và thường tranh thủ đọc để nâng cao kiến thức khi rảnh rỗi. Ông ấy cũng dạy Tống Ngọc Cảnh viết chữ. Tống Ngọc Lan vô cùng ngạc nhiên trước sự thay đổi của ba mình!

Những ngày gần đây, cô nhận thấy rõ ràng tính cách của Tống Đại Cường ngày càng trở nên độc lập và quyết đoán hơn. Nghĩ kỹ lại thì dường như sự thay đổi này bắt đầu từ ngày linh hồn nguyên chủ rời khỏi cơ thể cô. Hôm đó, trong mắt Tống Đại Cường đã có thêm một cảm xúc gì đó ngoài sự cưng chiều dành cho cô.

Ngay cả Lưu Xuân vẫn luôn rất kín đáo, gần đây cũng dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc cho Tống Ngọc Lan. Trước đây, bà nội Tống luôn là người chăm sóc và dành tình yêu thương cho cô nhiều nhất, nhưng từ sau khi cô ngã bệnh thì mỗi tối đều là Lưu Xuân ở bên cạnh, xoa bụng và dạy cô những điều phụ nữ nên biết.

Còn Tống Ngọc Cảnh, trước đây cậu bé rất ngoan ngoãn và ít nói, nhưng giờ thỉnh thoảng cũng biết làm nũng và khóc lóc.

Điều mà Tống Ngọc Lan cảm nhận rõ ràng nhất là trước đây sự hiện diện của ba người dường như không có gì đặc biệt, dù là có họ ở đó hay không có thì cũng không quan trọng. Họ có mặt cũng không giúp được gì, mà không có họ cũng không gây tổn hại.

Nhưng gần đây Lưu Xuân và Tống Đại Cường đã trở nên có ích hơn trong cuộc sống của cô, giống như cách mà bà nội vẫn luôn bên cạnh cô. Khi cô bận rộn và không thể nghĩ đến hết mọi việc thì Tống Đại Cường và Lưu Xuân sẽ nhắc nhở cô, không còn như những nhân vật phụ mờ nhạt trong câu chuyện của cô nữa.

Có lẽ sự biến mất của linh hồn nguyên chủ cũng đã giải phóng ba người này khỏi những ràng buộc vô hình.

Trước nhập học một tuần, việc trang trí đã hoàn tất, chỉ cần để thoáng khí cho bay hết mùi sơn, sau đó sẽ bắt đầu nhập hàng và khai trương.

Trong hơn nửa tháng qua, Tống Ngọc Lan đã tuyển được ba nhân viên nam và hai nhân viên nữ, cô đã chuẩn bị chương trình đào tạo để họ có thể nhanh chóng nắm bắt cách phục vụ khách hàng. Cô cũng cho bọn họ hai tháng để làm quen và học hỏi về kiến thức bán hàng và vật liệu xây dựng.

Nhờ có sự giúp đỡ của Dương Lệnh nên Tống Ngọc Lan an tâm dẫn bà nội Tống, Tống Ngọc Cảnh và Khương Nam lên tàu đi tới Bắc Kinh.

Trước khi rời đi, Tống Đại Cường dúi vào tay cô một xấp tiền khoảng 300 đồng.

“Đây là tiền bán lương thực của nhà mình. Bây giờ bố mẹ cũng có thể tự kiếm tiền rồi, gia đình không còn thiếu thốn gì nữa. Con lên Bắc Kinh nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, đừng làm việc vất vả quá... Thôi, bố biết con thông minh mà!”

Nhìn xấp tiền trong tay, Tống Ngọc Lan không nhịn được cười rạng rỡ. Tống Đại Cường sau khi thoát khỏi những ràng buộc vô hình kia thật sự rất tuyệt vời!

Cô chủ động bước lên ôm lấy Tống Đại Cường, nép mình vào vòng tay ấm áp của ông nói: “Bố, con biết rồi.”

Sau đó cô quay sang ôm lấy Lưu Xuân, tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt của mẹ, giọng ngọt ngào: “Mẹ ơi, lần sau quay về con sẽ mang quà cho mẹ!”

“Ừ, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, học hành cho giỏi nhé.” Lưu Xuân trìu mến vỗ nhẹ lên tay Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Cảnh thì ôm chặt lấy chân Tống Đại Cường và Lưu Xuân, nức nở nói: “Bố mẹ nhất định phải nhớ đến con nhé!”

Bà nội Tống đứng bên cạnh không ngừng dặn dò hai người họ phải cố gắng làm việc ở Bằng Thành, đừng để nhà họ Tống phải xấu hổ.

Tống Đại Cường và Lưu Xuân trông rất quyết tâm, hứa chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ.

Lên tàu, Tống Ngọc Cảnh giờ đã cao lớn hơn nên cần phải mua vé với nửa giá người lớn.

Tìm được toa tàu, Khương Nam đặt hành lý xuống, háo hức chạy khắp nơi xem xét: “Ngọc Lan, chúng ta ngủ ở đây hả? Đây là lần đầu tiên mình đi tàu đấy!” Cô ấy trông còn phấn khích hơn cả Tống Ngọc Cảnh, khiến Tống Ngọc Lan không khỏi cảm thấy xót xa.

Cô biết quá khứ và tương lai của Khương Nam, kể từ khi cô ấy được gửi đến huyện Ngọc Lâm thì nơi xa nhất cô ấy từng đến chỉ là Bạch Sa. Cuộc đời đầy bi kịch đã trói buộc cô ấy, đến bao giờ Khương Nam mới có thể thoát khỏi những xiềng xích này đây?

Nhưng lần này Khương Nam đi tới Bắc Kinh để theo học ngành lịch sử của đại học Thanh Hoa, chi tiết này đã không còn giống như trong sách nữa. Liệu điều này có nghĩa rằng Khương Nam đã bắt đầu cởi bỏ những ràng buộc trong cuộc sống của mình không?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 155: Chương 155



Nhìn nụ cười tươi tắn trên môi Khương Nam, cuối cùng Tống Ngọc Lan cũng hiểu vì sao ông nội Khương lại nói rằng cô ấy cần buông bỏ quá khứ.

Khương Nam bây giờ thật tươi đẹp, không cần phải bị mắc kẹt trong cái vũng lầy đó nữa.

“Ngọc Lan, Ngọc Lan? Cậu đang nghĩ gì vậy?” Khương Nam lắc lắc cánh tay Tống Ngọc Lan, chỉ vào tấm vé trên tay mình rồi tiếp tục nói: “Vé tàu được anh Dương mua giúp này có bao gồm cả bữa ăn không? Sáng nay mình buồn ngủ quá nên chỉ kịp ăn mấy miếng cháo, bây giờ đói lắm rồi.”

Bốn tấm vé giường nằm hạng sang đều do Dương Lệnh nhờ người mua cho bốn người họ. Toa tàu có sáu giường nhưng chỉ có bốn người, vé bao gồm cả suất ăn trong suốt hai ngày một đêm. Việc này đã tiêu tốn của Tống Ngọc Lan gần 1.000 đồng, nhưng cô nghĩ rằng kiếm tiền cũng là để có một cuộc sống thoải mái hơn.

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Đúng vậy, bên ngoài có nhân viên phục vụ, cậu chỉ cần nói với họ là được.”

Trong nửa hành trình đầu, Khương Nam và Tống Ngọc Cảnh cứ như có lửa đốt dưới chân, chạy nhảy khắp nơi trong toa tàu. Tống Ngọc Lan không khỏi tự hào vì đã mua cả toa tàu cho riêng mình nên không có người ngoài, mọi người muốn làm gì cũng không bị phiền toái.

Hai ngày một đêm trên tàu, có bạn đồng hành nên cũng không đến nỗi nhàm chán.

Khi xuống tàu đã là 9 giờ 30 tối.

“Wow! Đây là Bắc Kinh sao!” Tống Ngọc Cảnh nhảy chân sáo, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ngọc Lan, đôi má nhỏ đỏ hồng vì phấn khích.

Tống Ngọc Lan cười, đưa tay véo nhẹ má cậu bé: “Ừ, từ giờ em sẽ học ở đây với chị nhé?”

“Dạ được ạ!”

Dù kiếp trước đã sống ở Bắc Kinh nhiều năm, nhưng Bắc Kinh của hiện tại vẫn còn xa lạ với Tống Ngọc Lan. Những tòa nhà cao tầng vẫn chưa nhiều. Cô gọi taxi đến khu vực Hải Điến tìm một nhà trọ để nghỉ ngơi.

Việc cô chọn khu Hải Điến là vì kiếp trước cô cũng từng mua nhà ở khu này. Tống Ngọc Lan tương đối quen thuộc với Hải Điến hơn so với các khu vực khác của Bắc Kinh.

Khoảng cách từ Hải Điến đến đại học Thanh Hoa khoảng 10 km, có xe buýt, tàu điện ngầm, nếu cần thiết thì cô cũng có thể mua xe đạp để di chuyển cho tiện.

Ở tương lai, khu Hải Điến này phát triển rất mạnh, vì vậy cô đang có ý định tìm mua một căn nhà ở khu vực này. Đồng thời, cô cũng muốn nhanh chóng lo xong việc học hành cho Tống Ngọc Cảnh.

Tuy nhiên, ở thập niên 80 thì việc mua bán nhà cửa còn phụ thuộc nhiều vào sự may mắn.

Hiện tại, cô không có mối quan hệ nào ở Bắc Kinh cả, muốn nhờ người giúp cũng không có ai.

Nhưng là một người có kinh nghiệm dày dạn trên thương trường, Tống Ngọc Lan không dễ dàng từ bỏ như vậy. Không có quan hệ thì cô sẽ tạo ra mối quan hệ.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, cô cùng với bà nội, Tống Ngọc Cảnh và Khương Nam đi dạo quanh Bắc Kinh để xem thành phố đã phát triển đến đâu.

“Cậu cứ như đã sống ở Bắc Kinh mấy chục năm vậy, cái gì cũng biết” Khương Nam tò mò thốt lên khi hai người bước ra khỏi Tử Cấm Thành.

Tống Ngọc Lan cười khổ. Không phải cô đã sống ở Bắc Kinh mấy chục năm rồi sao? Ở kiếp trước, cô cũng đã chọn đến đây để lập nghiệp, vì nghĩ rằng cơ hội ở đây nhiều hơn.

Không ngờ cô đã sống ở đây suốt 20 năm.

Dù Bắc Kinh hiện tại khác xa so với tương lai, nhưng nơi đây vẫn mang lại cho cô cảm giác thân thuộc, như thể hai cuộc đời của cô hòa vào nhau. Nếu không phải khuôn mặt hiện tại hoàn toàn khác với kiếp trước thì có lẽ chính cô cũng không phân biệt được mình là ai.

Chỉ còn 4 ngày nữa là khai giảng.

Tống Ngọc Lan sắp xếp cho bà nội và Tống Ngọc Cảnh ở lại nhà trọ, vì dẫn theo người già và trẻ nhỏ khi ra ngoài làm việc khá bất tiện.

Cô đeo balo, dẫn theo Khương Nam đến chi nhánh ngân hàng công thương.

Cô lấy sổ tiết kiệm mà Lục Trạch Dân đã đưa cho rồi đưa cho nhân viên ngân hàng: “Tôi muốn rút tiền.”

Nhân viên nhìn hai cô gái xinh đẹp, nghĩ rằng sắp khai giảng nên chắc họ đến rút tiền sinh hoạt phí, liền nhận lấy sổ tiết kiệm và quẹt qua máy.

“Xin nhập mật khẩu.”

Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng bấm dãy số. Trong khi đợi hệ thống xử lý, nhân viên không khỏi đưa mắt nhìn lại Tống Ngọc Lan thêm một lần nữa.

Cô gái này mặc áo sơ mi xanh dương, vạt áo được thắt thành một chiếc nơ ngay eo, tôn lên vòng eo thon gọn. Phía dưới là quần jeans ống rộng màu xanh đậm, kết hợp với đôi sandal đen, để lộ đôi chân trắng muốt.

Tống Ngọc Lan còn búi tóc củ hành cao, tóc mái đã dài đến chạm mũi được cột hết lên, để lộ vầng trán sáng sủa và đầy đặn.

Cô đứng đó liền trở thành tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn trong phòng.

Nhân viên ngân hàng hỏi chuyện: “Hai cô là sinh viên à?”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Đúng vậy.”

Ngay lúc đó, số dư trên màn hình hiện ra, nhân viên nhìn màn hình và bỗng sững lại, âm thầm đếm đi đếm lại mấy lần.

Không lẽ cô ấy đã nhìn nhầm dấu thập phân? Nhân viên vội xác nhận lại hai lần nữa. Dù biết sinh viên đại học thường xuất thân từ những gia đình khá giả, nhưng số tiền này...15 vạn?

So với 15 vạn thì con số 1.500 đồng dễ chấp nhận hơn nhiều. Nhân viên ngân hàng gần như không thể tin vào mắt mình.

Ngay lúc đó, Tống Ngọc Lan lên tiếng: “Rút toàn bộ.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 156: Chương 156



Nhân viên lập tức bật chuông cảnh báo trong đầu: “Cô vẫn là sinh viên mà, số tiền này là của gia đình cô gửi cho đúng không?”

Tống Ngọc Lan lúng túng, chẳng lẽ nói đây là tiền bạn trai cho?

“Sổ tiết kiệm có tiền không?”

“Có.”

“Vậy tôi nhập đúng mật khẩu rồi, có vấn đề gì không?”

“Không...” Nhân viên ngân hàng ngập ngừng: “Nhưng cô có biết số tiền này là bao nhiêu không?”

Tống Ngọc Lan mỉm cười nói: “15 vạn.”

Nhân viên ngân hàng nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô mà không khỏi ngỡ ngàng. Gia đình cô gái này có bao nhiêu tiền mà có thể đưa cho cô nhiều tiền như vậy? Không đúng, giờ không phải lúc nghĩ chuyện này, điều cô ấy cần nghĩ là làm sao để giữ chân khách hàng lớn này. Nếu để mất khách hàng thì đừng nói đến việc quản lý sẽ khiển trách, ngay chính cô ấy cũng sẽ không tha thứ cho bản thân!

“Xin lỗi, tại quầy không có nhiều tiền mặt như vậy. Với số tiền lớn thì chúng tôi cần quản lý phê duyệt. Mời hai cô vào phòng VIP đợi một lát.” Nhân viên ngân hàng mỉm cười chuyên nghiệp, dẫn Tống Ngọc Lan và Khương Nam vào một văn phòng sang trọng.

Bên trong có sofa bọc da mềm mại, điều hòa phả ra làn gió mát lạnh, trên tường treo những bức tranh nghệ thuật, dưới sàn trải thảm dày. Mọi thứ đều toát lên vẻ xa hoa.

Thấy mục tiêu đã đạt được, Tống Ngọc Lan mỉm cười hài lòng, kéo Khương Nam ngồi xuống ghế sofa.

Quản lý ngân hàng đang vò đầu bứt tóc trong phòng làm việc, nghe nhân viên báo cáo liền vội vàng lao ra phòng VIP.

Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành mà lại có người tới ngân hàng rút một khoản tiền lớn. Đây không phải là muốn lấy mạng già của ông ấy à.

Nhân viên còn nhắc nhở: “Quản lý, cà vạt của anh bị lệch rồi, tóc cũng rối tung cả lên. Khách hàng là hai cô gái rất xinh đẹp, anh cần chú ý hình tượng!”

Nhưng quản lý đã chạy đi quá xa nên không nghe thấy lời nhắc của cô ấy.

Khương Nam thấy một người đàn ông trung niên, đầu hói, thở hổn hển đứng trước mặt hai người, cố gắng nhịn cười vì không muốn phá vỡ phép lịch sự mà bà nội đã dạy mình.

Tống Ngọc Lan khẽ sờ mũi. 15 vạn quả thật có sức mạnh lớn ở thời điểm này.

Cô muốn mua một ngôi nhà không bị dính dáng gì đến pháp lý phức tạp, và ngân hàng lại có những bất động sản thanh lý sau khi chủ nhà không trả được nợ, rất hợp với nhu cầu của cô.

Nhìn hai cô gái xinh đẹp trước mặt, quản lý vội vàng chỉnh sửa lại cà vạt đã bị lệch vì chạy vội.

“Cô định rút 15 vạn để làm sinh hoạt phí sao?”

Quản lý hỏi một câu mà chính mình cũng thấy không đáng tin.

Tống Ngọc Lan lắc đầu: “Không, tôi có việc khác cần dùng đến.”

Dưới sự gặng hỏi kiên trì của quản lý, cuối cùng Tống Ngọc Lan cũng “bị thuyết phục” và nói ra sự thật: “Thật ra trên tay tôi có mấy vạn, định mua nhà, nhưng người bán nói cần hơn mười vạn nên tôi rút hết cho chắc.”

“Cô còn có vài vạn nữa!” Giọng quản lý biến dạng: “Cô định mua nhà lớn thế nào mà cần nhiều tiền đến vậy?”

“Chỉ là một ngôi nhà nhỏ thôi, khoảng 170-180 mét vuông.” Tống Ngọc Lan ra vẻ nhớ lại rồi trả lời.

Quả nhiên, quản lý ngay lập tức mời Tống Ngọc Lan ngồi lại uống trà, thuyết phục cô thử xem qua mấy căn nhà do ngân hàng thanh lý.

Những ngôi nhà này là do chủ sở hữu thế chấp nhưng không trả được nợ, ngân hàng chỉ muốn bán nhanh để có thể lấy lại tiền.

Nếu Tống Ngọc Lan thực sự ưng ý phòng ở thì tiền sẽ quay về ngân hàng, đối với quản lý mà nói thì đây là kết quả đôi bên cùng có lợi.

Quản lý rất muốn giữ chân khách hàng lớn này.

Khương Nam muốn góp vốn nhưng không thể rút tiền ở Bằng Thành, đi tới Quảng Đông thì lại quá vội vàng, nên nhân dịp này cô ấy cũng rút tiền và đưa cho Tống Ngọc Lan.

Khi quản lý ngân hàng xử lý giao dịch, ông nhận ra tổng số tiền mà hai người đang có ít nhất cũng phải vượt qua 50 vạn.

Khương Nam ghé sát tai Tống Ngọc Lan thì thầm: “Sao mắt ông quản lý kia sáng rực lên thế nhỉ?”

Tống Ngọc Lan không nhịn được bật cười thành tiếng.

Quản lý ngân hàng lập tức bừng tỉnh, nhanh chóng tăng tốc xử lý, chuyển 10 vạn từ tài khoản của Khương Nam sang tài khoản mới mở của Tống Ngọc Lan.

Với số tiền 10 vạn này là ông ấy đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ của tháng, giờ chỉ cần bán thêm một căn nhà là danh hiệu quán quân chi nhánh chắc chắn sẽ thuộc về ông!

Tống Ngọc Lan không khỏi cảm thán trước sự chuyên nghiệp của những người trong ngành. Khi cô nói muốn mua nhà ở gần khu Hải Điến, quản lý liền lật tìm trong các tập hồ sơ xem có căn nào phù hợp không. Không tìm thấy trong chi nhánh, ông liền liên hệ với tổng ngân hàng. Bằng mọi cách, hôm nay ông phải phục vụ “thần tài” thật chu đáo.

Quả thực, ông đã tìm được một căn nhà phù hợp với yêu cầu của Tống Ngọc Lan.

“Chỉ có điều căn này hơi lớn một chút, khoảng 220 mét vuông ở Thập Sát Hải, nghe nói là dinh thự của một quan chức lớn từ nhiều năm trước” quản lý hồ hởi giới thiệu.

Tống Ngọc Lan mỉm cười, lịch sự nói: “Vậy phiền ông đưa chúng tôi đi xem, nếu phù hợp thì tôi sẽ bỏ qua căn nhà trước đây tôi đã xem.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 157: Chương 157



Nghe Tống Ngọc Lan nói vậy, quản lý liền mang theo cặp tài liệu, háo hức dẫn hai người rời ngân hàng.

Chi nhánh ngân hàng nằm ngay gần khu dân cư Thập Sát Hải, chỉ cách ba con phố. Sau 25 phút đi bộ thì họ đã tới nơi.

Dù đã vào cuối tháng 8, nhưng thời tiết vẫn còn nóng bức, hơi nóng của mùa hè chưa hề giảm bớt.

Sau vài phút đi bộ, cả ba người đã toát mồ hôi, đặc biệt là quản lý đang thao thao bất tuyệt giới thiệu, khiến Tống Ngọc Lan nghi ngờ liệu ông ấy có sắp bị khản tiếng không, vì giọng nói của ông rõ ràng đã khác so với một tiếng trước.

Tống Ngọc Lan nhìn quanh, tìm mãi mà không thấy cửa hàng trà sữa nào, thứ rất phổ biến ở thời hiện đại sau này.

Đôi mắt cô sáng lên, khóe môi khẽ nhếch. Có vẻ như vào những năm 80 thì cơ hội kinh doanh đúng là đầy rẫy khắp nơi.

Cuối cùng, họ cũng tìm thấy một cửa hàng tạp hóa nhỏ, nhưng hầu hết những thứ bán ở đó đều là nước ngọt có phẩm màu.

Tống Ngọc Lan lấy ba chai nước ngọt, thanh toán tiền rồi đi theo giám đốc. Cô nhìn bảng tên trên áo ông và mỉm cười: “Giám đốc Uông, uống chút nước cho đỡ khát.”

Giám đốc Uông suýt bật khóc vì xúc động. Hai cô gái không chỉ giàu có mà còn lịch sự.

Vì vậy, khi đến trước cổng tứ hợp viện, ông càng thêm nỗ lực giới thiệu căn nhà.

“Đây là một căn tứ hợp viện hai sân...”

Hai con sư tử đá được mài mòn bóng loáng như ngọc, đứng sừng sững trước cổng tứ hợp viện.

Cánh cửa lớn sơn đỏ và bức tường bao xung quanh sáng bóng dưới ánh mặt trời, tỏa ra một sức hút khó cưỡng.

Tống Ngọc Lan tròn mắt, ánh mắt rực sáng. Cô không ngờ căn nhà mà giám đốc Uông giới thiệu lại nằm ngay trên con phố này.

Môi trường xung quanh vô cùng yên tĩnh và dễ chịu, cây cối rợp bóng, hoa lá tươi tốt.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi qua tán cây, tạo ra tiếng xào xạc, như đang thì thầm kể về những câu chuyện cổ xưa. Hương thơm nhẹ nhàng của hoa quế lan tỏa trong không khí, mang đến cảm giác dễ chịu và thư thái.

Ở thế giới sau này, những căn nhà như thế này phải được tính bằng trăm triệu, mà còn là những bảo vật vô giá không dễ mua.

Giám đốc Uông lục tìm trong túi áo, cuối cùng cũng rút ra một chiếc chìa khóa cũ kỹ. Ông nhẹ nhàng cắm chìa vào ổ khóa, “cạch” một tiếng, cánh cửa sơn đỏ từ từ mở ra.

Tống Ngọc Lan và Khương Nam bước theo sau, bước chân qua bậu cửa. Ngay lập tức, một mùi hương hoa quế nồng đậm ùa tới, như một dòng suối trong lành len lỏi vào khứu giác, khiến cả hai người say mê.

Tống Ngọc Lan nhìn kỹ, bên cạnh tứ hợp viện có một cây hoa quế khổng lồ. Cây này ít nhất cũng đã hơn 10 năm tuổi, cao lớn và vững chãi, cành lá xum xuê, như một chiếc ô khổng lồ che phủ cả khu vực.

Những bông hoa nhỏ màu vàng kim bám đầy cành lá, như những vì sao lấp lánh, lại như những mảnh vàng nhỏ rải khắp mặt đất, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Gió nhẹ thổi qua, cây hoa quế khẽ rung rinh làm rơi một trận mưa vàng.

Những cánh hoa bay lả tả trong không trung, như rải một lớp thảm mềm mại lên mặt đất. Tống Ngọc Lan không thể cưỡng lại được liền đưa tay ra đón lấy một cánh hoa, cảm nhận sự mịn màng của nó và hương thơm thanh nhã.

Chỉ cần nhìn thoáng qua là Tống Ngọc Lan đã quyết định, cho dù giá có là 20 vạn thì cô cũng phải mua căn nhà này!

Dù căn tứ hợp viện này mang đậm nét cổ kính và thanh tao, nhưng rõ ràng đã bị bỏ hoang nhiều năm không có người ở.

Không chỉ lớp sơn đỏ trên tường bong tróc gần hết mà mặt đất cũng phủ đầy rêu, thậm chí rêu đã leo lên tới tận các bức tường cao.

Trần nhà trong phòng khách còn thủng một lỗ lớn.

Đây cũng là lần đầu tiên giám đốc Uông tới đây, nên khi thấy tình trạng căn nhà thì không khỏi tức giận. Ông chỉ muốn mắng những người ở tổng bộ vì sự vô trách nhiệm của họ.

Một căn nhà tốt như thế này mà lại bị bỏ hoang đến mức tồi tệ như vậy. Giờ làm sao ông có thể khen ngợi căn nhà này trước mặt Tống Ngọc Lan đây?

Ông lo lắng quan sát biểu hiện của cô, thấy cô không tỏ ra quá khó chịu thì ông mới thở phào nhẹ nhõm và quyết định bỏ qua phần sân trước đổ nát mà dẫn thẳng cả hai vào sân sau.

Khi đến sân sau, họ thấy hai dãy phòng đối diện nhau, ở giữa là một mảnh vườn nhỏ và một hồ nước nhân tạo. Tuy nhiên, thật đáng tiếc là nơi đây cũng đã trở nên hoang vu và đầy cỏ dại vì không được chăm sóc lâu ngày. Chỉ có hai cây hoa quế ở cổng sau là vẫn phát triển tốt, còn lại mọi thứ đều bị cỏ dại bao phủ.

Giám đốc Uông nỗ lực tìm kiếm một điểm nào đó để khen ngợi...

Ba phút sau, ông từ bỏ, không tìm thấy điểm gì đáng khen cả, bởi vì ông không phải là dân chuyên nghiệp nên không thể biến xấu thành đẹp được.

Mặc dù Tống Ngọc Lan không hài lòng với tình trạng căn nhà, nhưng cô lại rất ưng vị trí và cách bố trí của căn nhà. Tứ hợp viện vuông vắn như thế này, đến 20 năm sau muốn mua cũng chẳng có chỗ mà mua. Cô chỉ cần bỏ ra khoảng 2 vạn để tu sửa là có thể ở thoải mái.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 158: Chương 158



Nhưng cô không thể để lộ quá rõ ràng, nên giả vờ cau mày hỏi: “Một căn tứ hợp viện xuống cấp thế này định bán bao nhiêu?”

Giám đốc Uông cho rằng Tống Ngọc Lan vẫn quan tâm đến căn nhà, nên giải thích ngay.

“Chủ ngôi nhà này nợ ngân hàng chúng tôi 9,2 vạn, căn nhà đã bị thế chấp ở đây 13 năm mà vẫn chưa bán được. Tuy căn nhà xuống cấp nghiêm trọng, nhưng giá trị của mảnh đất vẫn còn rất cao.”

“Vậy các ông định bán với giá bao nhiêu?”

13 năm trước là 9,2 vạn, giờ đã là năm 1981 rồi, giá đất đã tăng lên gấp nhiều lần.

Đúng như giám đốc Uông nói, dù căn nhà tồi tàn, nhưng mảnh đất 220 mét vuông ở Bắc Kinh vẫn rất có giá trị.

Nhưng tứ hợp viện này còn một nhược điểm khác, đó là kích thước quá nhỏ.

Thông thường, diện tích của tứ hợp viện ít nhất là 500 mét vuông, lớn nhất có thể lên tới 3.000 mét vuông. Phần lớn các căn nhà lớn như vậy đều là nơi ở của đại gia đình người Bắc Kinh gốc.

Căn nhà này quá nhỏ, nên suốt 13 năm qua vẫn luôn không có người hỏi thăm.

Giám đốc Uông chỉ vào mức giá thấp nhất trong hồ sơ: “Tôi không định giấu cô, giá thấp nhất là 10 vạn, và thêm 8.000 đồng tiền lãi nữa.”

Giá này cũng không chênh lệch nhiều so với dự đoán của Tống Ngọc Lan, cô rất hài lòng.

Thấy Tống Ngọc Lan có vẻ đã xiêu lòng, giám đốc Uông liền phấn chấn hẳn lên.

“Cô Tống, cô đừng nhìn căn nhà này...”

Tống Ngọc Lan giơ tay lên, hành động vừa tao nhã vừa dứt khoát, không chút do dự cắt ngang lời ông. Ánh mắt cô cương nghị và thẳng thắn, nhìn chằm chằm vào giám đốc Uông, khóe môi khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười mỉm nhẹ nhàng.

“Tôi có một em trai năm nay mới 11 tuổi, đang độ tuổi đi học. Vì vậy, tôi muốn hỏi rõ rằng nếu mua căn nhà này thì tôi có thể sắp xếp cho em mình học gần đây được không...” Giọng nói của Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại ẩn chứa một sức mạnh không thể chối từ.

Giám đốc Uông lập tức hiểu ý cô, trong lòng thoáng qua một tia vui mừng không thể che giấu, nhưng ông nhanh chóng kiềm chế sự kích động, tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Cô Tống yên tâm! Chỉ cần có giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà thì cô hoàn toàn có thể làm thủ tục nhập học cho em trai mình. Nếu cô quyết định mua căn nhà này, ngày mai tôi sẽ trực tiếp giúp cô lo xong giấy tờ nhà đất và việc học hành cho em trai cô! Ngoài ra, em vợ tôi làm nghề sửa chữa nhà cửa, nếu cô chưa có đội sửa nhà quen thì tôi có thể giới thiệu, giá cả chắc chắn sẽ rất hợp lý!”

Giọng ông đầy tự tin và chân thành, như thể đã coi việc của Tống Ngọc Lan là việc của mình.

Với vài lời hứa hẹn nhỏ như vậy là có thể sẽ giúp ông thành công trong việc chốt một giao dịch lớn, hẳn là tối nay ông sẽ cười suốt trong giấc mơ.

Vì các giấy tờ về quyền sở hữu nhà đất và thủ tục giao dịch đều được lưu trữ ở tổng ngân hàng, Tống Ngọc Lan chỉ có thể đợi đến ngày mai mới có thể ký hợp đồng mua bán.

Giám đốc Uông thì nóng như lửa đốt, lo lắng đến phát cáu.

Ông lo nghĩ: Nếu sau khi Tống Ngọc Lan về nhà suy nghĩ kỹ lại, cuối cùng lại quyết định không mua căn nhà này nữa thì biết phải làm sao?

Mặc dù trong lòng rối bời nhưng ông cũng không dám mở miệng yêu cầu Tống Ngọc Lan đặt cọc trước, vì sợ điều đó sẽ khiến cô không hài lòng.

Thế nên, ông chỉ biết âm thầm cầu nguyện rằng Tống Ngọc Lan sẽ giữ lời.

Sáng sớm hôm sau, trời vẫn còn lờ mờ, giám đốc Uông đã dậy từ rất sớm, sắp xếp toàn bộ các hợp đồng cần ký kết một cách cẩn thận, sau đó mang đến ngân hàng và đặt chúng ở vị trí dễ thấy nhất.

Ông háo hức ra đứng trước cửa ngân hàng, kiên nhẫn đứng chờ, ánh mắt hướng về xa xa, hy vọng nhìn thấy bóng dáng của Tống Ngọc Lan sớm xuất hiện.

Thời gian chầm chậm trôi, trời sáng hẳn nhưng vẫn không thấy Tống Ngọc Lan đâu, khiến giám đốc Uông ngày càng lo lắng, nóng ruột không yên.

Cuối cùng, đến đúng 12 giờ trưa thì Tống Ngọc Lan và Khương Nam vừa đi vừa cười nói mới xuất hiện trong tầm mắt của giám đốc Uông, bên cạnh còn có một đứa trẻ và một người già.

Giám đốc Uông như nhìn thấy chiếc phao cứu sinh, suýt nữa đã vui mừng tới phát khóc.

Thấy đôi môi khô nứt của giám đốc Uông, Tống Ngọc Lan biết chắc rằng ông ấy đã căng thẳng cả buổi sáng. Cô nhanh chóng ký hợp đồng và thanh toán tiền một cách gọn gàng.

Hôm nay cô đã cố tình đến muộn. Đêm qua sau khi về nhà, cô mừng rỡ đến mức không thể ngủ nổi. Mua được một căn tứ hợp viện 220m² ở Thập Sát Hải chỉ với giá 10 vạn, chỉ có người sống ở tương lai mới hiểu được cô vừa mua được món hời lớn đến thế nào.

Nhưng Tống Ngọc Lan sợ nếu cô tỏ ra quá hào hứng thì có thể ngân hàng sẽ tăng giá ngay lập tức, điều đó sẽ rất bất lợi cho cô.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 159: Chương 159



Trong tay Tống Ngọc Lan chỉ có 7 vạn, cô phải mượn thêm 3 vạn từ sổ tiết kiệm của Lục Trạch Dân, chờ tới khi cô có tiền lại gửi lại là được.

Dù sao trong đầu cô cũng đã có kế hoạch kiếm tiền rõ ràng, cô không sợ không trả nổi số tiền đó.

Giám đốc Uông đã đích thân dẫn Tống Ngọc Lan đi làm giấy tờ nhà. Do trường tiểu học chỉ còn ba ngày nữa là khai giảng nên hôm nay cô cũng phải làm xong thủ tục nhập học cho Tống Ngọc Cảnh.

Sự xuất hiện của Tống Ngọc Lan và Khương Nam đã giúp giám đốc Uông hoàn thành vượt mức chỉ tiêu tháng này. Suốt cả ngày hôm nay, ông ấy không rời khỏi hai người mà tận tình phục vụ.

Sau khi hoàn tất việc chuyển nhượng quyền sở hữu, thủ tục nhập học của Tống Ngọc Cảnh cũng nhanh chóng được xử lý. Cậu bé đã được nhận vào học lớp ba của trường tiểu học dân lập Thập Sát Hải.

Ngôi trường này chỉ cách căn tứ hợp viện cô vừa mua khoảng một cây số, rất thuận tiện.

Giám đốc Uông cũng giới thiệu em vợ của mình là Thẩm Lượng cho Tống Ngọc Lan.

Thẩm Lượng là một thanh niên không thích học hành, nhưng lại đam mê với nghề sửa chữa và thiết kế. Sau nhiều năm làm việc, anh ta đã có được tiếng tăm nhất định trong ngành.

Tống Ngọc Lan đã chia sẻ ý tưởng sửa sang của mình với Thẩm Lượng, cô bất ngờ nhận ra cả hai người có thể giao tiếp vô cùng trôi chảy, như thể cô đang nói chuyện với một người sống ở 20 năm sau. Cuộc trao đổi giữa hai người hoàn toàn không gặp trở ngại nào.

Thẩm Lượng ghi chú cẩn thận mọi yêu cầu của Tống Ngọc Lan, và nhớ lại lời dặn dò của anh rể tối qua. Mặc dù Tống Ngọc Lan có tiền, nhưng là người rất tinh tế và thông minh. Anh ấy phải làm sao để giữ được lòng tin của khách hàng quan trọng này.

Những năm qua, Thẩm Lượng đã kiếm được kha khá tiền nhờ sự giúp đỡ của anh rể. Dù không định kiếm lời từ công việc lần này, nhưng yêu cầu của Tống Ngọc Lan lại quá tốn công, tốn sức và tốn tiền.

Với một người ngoài ngành, có thể họ sẽ không hiểu sự phức tạp của việc này, nhưng Thẩm Lượng sợ rằng Tống Ngọc Lan sẽ nghĩ mình đang cố tình tính phí quá cao, làm mất lòng tin của cô vào anh rể mình.

Thẩm Lượng phân vân không biết làm sao để nói chuyện về chi phí một cách tế nhị. Dù không có ý định kiếm lời nhưng anh ấy cũng không thể làm không công, thậm chí bỏ tiền túi ra để bù lỗ.

Tống Ngọc Lan nhận ra sự thay đổi trong nét mặt của Thẩm Lượng, liền lịch sự hỏi: “Có phải yêu cầu của tôi không thể thực hiện được không?”

Thẩm Lượng vội vàng lắc đầu: “Không, vật liệu tuy khó tìm nhưng không phải không có. Chỉ là... chi phí có thể sẽ cao hơn một chút.”

“Không sao, ngân sách của tôi là 2 vạn. Anh có thể hoàn thành việc sửa chữa với số tiền này không?” Tống Ngọc Lan mở ba lô, lấy ra 2 vạn đặt lên bàn.

“2 vạn! Ngân sách của cô là 2 vạn sao!” Mắt Thẩm Lượng sáng bừng lên. Với số tiền này thì hoàn toàn đủ để sửa chữa trang hoàng như bình thường, thậm chí không cần tới anh ấy mà bất kỳ đội ngũ sửa chữa nào cũng có thể làm được.

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Tôi bắt đầu nhập học và phải tham gia huấn luyện quân sự. Tôi không thể để anh tự bỏ tiền ra trước, vì vậy tôi đưa trước 2 vạn cho anh. Mọi chi phí vật liệu và công việc hãy tính trong số tiền này. Đến khi tôi hoàn thành huấn luyện quân sự thì chúng ta sẽ tính toán lại chi phí và sẽ bù trừ thêm nếu cần.”

Tống Ngọc Lan đợi Thẩm Lượng tiếp thu những gì cô nói xong, sau đó mới tiếp tục: “Tôi chỉ có một yêu cầu, là đừng làm qua loa. Vật liệu và việc sửa chữa phải được thực hiện theo đúng yêu cầu của tôi.”

Cô mua căn nhà này là để ở lâu dài. Khi cô vắng mặt, bà nội không hiểu biết về sửa chữa nên không thể giám sát đội ngũ thi công. Đây cũng là lý do cô chọn Thẩm Lượng. Cho dù anh ta muốn làm qua quýt thì giám đốc Uông chắc chắn sẽ không để yên cho anh ta.

Thẩm Lượng gật đầu ngay lập tức, đáp lời: “Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Cô cứ yên tâm đi học!”

Tống Ngọc Lan tìm một nhà khách ở gần khu Thập Sát Hải để bà nội Tống và Tống Ngọc Cảnh ở tạm, cũng thuận tiện cho việc đi học của em trai. Giám đốc Uông cam kết sẽ ghé thăm bà nội Tống mỗi ngày trong suốt thời gian Tống Ngọc Lan tham gia huấn luyện quân sự.

Ông nghĩ thầm, với dòng tiền lớn mà Tống Ngọc Lan đang giao dịch thì thành tích cả năm của ông có thể sẽ dựa cả vào khách hàng lớn này. Mặc dù chi nhánh nhỏ mỗi tháng có nhiều giao dịch gửi và rút tiền, nhưng hầu hết đều là từ các tổ chức, còn khách hàng cá nhân có dòng tiền lớn như Tống Ngọc Lan thì chi nhánh của ông thực sự rất hiếm gặp. Ông không thể để cô bị các ngân hàng khác “hớt tay trên” được.

Khương Nam quyết định ở ký túc xá. Cô ấy không có tình cảm với thành phố này mà chỉ có oán hận, nên dù không thiếu tiền thì cô ấy cũng không có ý định mua nhà vì sau khi tốt nghiệp cô ấy sẽ không ở lại đây.

Hai người mang theo đồ dùng cá nhân tới đường Học Viện, nơi có cổng trường đại học Thanh Hoa rộng mở trước mắt.
 
Back
Top Bottom