Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 140: Chương 140



Cả nhà họ Tống ngỡ ngàng khi nhìn ngôi nhà hai tầng bằng gạch xanh to lớn trước mặt. Không ngờ ngôi nhà lại lớn đến vậy!

Bên hông nhà còn có một khu nhà phụ độc lập, trong đó có hai phòng ngủ, một bếp và nhà vệ sinh khép kín.

Càng ngắm nhìn thì Tống Ngọc Lan lại càng hài lòng. Bỏ ra 8 vạn để mua một căn nhà như thế này đúng là quá hời!

Gia đình nhà họ Tống ở lại dọn dẹp, còn Tống Ngọc Lan lái xe chở Đào Tử đến làng Trừng Hải để lấy hàng từ Tiểu Hắc.

Cả làng mỗi ngày sản xuất được khoảng 1.200 đôi tất. Sau một tháng, Tiểu Hắc đã thu gom được khoảng 30.000 đôi.

Nghe thì có vẻ nhiều, nhưng tất rất nhỏ, chỉ cần một cốp xe đầy và thêm hàng ở ghế sau là đã chở được hết 30.000 đôi.

Số tiền phải trả cho Tiểu Hắc trong tháng này là 1,2 vạn. Trừ đi 6.000 đồng đặt cọc ban đầu, Tống Ngọc Lan đã chuẩn bị sẵn số tiền còn lại, cộng thêm 200 đồng tiền công cho Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc và hai người đàn ông khác mất 10 phút để đếm xong tiền, xác nhận không có vấn đề gì.

Tống Ngọc Lan lại rút thêm 5.000 đồng đưa cho Tiểu Hắc để làm tiền đặt cọc cho lô hàng tiếp theo.

Nhưng Tiểu Hắc không nhận, lưỡng lự rồi nói: “Đồng chí Tống, từ hôm nay chúng tôi không hợp tác nữa. Chúng tôi định tự mình làm ăn.”

Nghe đến đây, Tống Ngọc Lan hơi sững lại. Khi nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của Tiểu Hắc, cô ngay lập tức hiểu ra có chuyện gì. Rõ ràng họ thấy mỗi tháng cô bán được nhiều hàng như vậy nên họ muốn tự mình làm.

Đào Tử nhíu mày, tức giận chất vấn: “Tự làm? Muốn cướp khách à?”

Tiểu Hắc không trả lời, nhưng gã đàn ông to lớn bên cạnh anh ta đã nhếch mép nói với giọng điệu lạnh lùng: “Hừ, các cô không ký hợp đồng với chúng tôi, tại sao các cô có thể làm ăn còn chúng tôi lại không thể?”

“Đúng đấy! Tiểu Hắc, đừng sợ. Hàng của thôn mình rất tốt, chắc chắn chúng ta làm còn tốt hơn họ!” Người đàn ông khác đứng cạnh Tiểu Hắc tiếp lời, vỗ vai anh ta.

Tiểu Hắc nhìn Tống Ngọc Lan với ánh mắt đầy áy náy, rồi lại lén nhìn hai gã đàn ông bên cạnh, cuối cùng cất tiếng: “Đồng chí Tống, đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta hợp tác. Các cô đi đi.”

Tống Ngọc Lan khẽ gật đầu, cất lại tiền đặt cọc vào túi, mỉm cười: “Được thôi, vậy thì việc hợp tác của chúng ta kết thúc ở đây.”

Cô kéo tay Đào Tử đang định lên tiếng, rồi cả hai quay về xe.

Khi xe đã rời khỏi làng Trừng Hải, Tống Ngọc Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Đào Tử thì ngồi ghế phụ, không ngừng mắng chửi Tiểu Hắc vô ơn.

Tống Ngọc Lan nhìn vào gương chiếu hậu, thấy ngôi làng nhỏ dần khuất xa, cô nhẹ nhàng giải thích: “Có lẽ tiểu Hắc cũng khó xử. Chị có thấy hai gã đàn ông đứng cạnh anh ta không? Chắc họ là những người làm nghề chài lưới ở trong thôn, thấy kinh doanh tất lãi nhiều hơn nên muốn nhảy vào, chuyện này cũng dễ hiểu thôi, đừng giận.”

Thực ra Tống Ngọc Lan chưa từng có ý định làm việc kinh doanh tất này lâu dài. Chuyến hàng này có thể giúp cô kiếm được 6 vạn. Cộng thêm số tiền tiết kiệm hiện có thì cô đã có một khoản đủ để bắt đầu kinh doanh thứ khác.

Đào Tử thấy Tống Ngọc Lan bình tĩnh như vậy, lại nhớ tới lần đầu gặp Tống Ngọc Lan thì cô ấy chính là bị vẻ điềm đạm ấy thu hút.

Rõ ràng Tống Ngọc Lan chỉ mới 18 tuổi, nhưng tầm nhìn và sự sâu sắc còn vượt xa một người 25 tuổi như Đào Tử.

“Vậy em định kinh doanh gì ở ngã ba đường?”

Tống Ngọc Lan lắc đầu: “Em định xem xét thị trường ở Bằng thành rồi mới quyết định.”

“Chị chỉ có một yêu cầu thôi, làm gì cũng được, nhưng chị muốn góp vốn chung với em.” Đào Tử mở to mắt, mái tóc xoăn nhẹ nhàng bay theo làn gió biển thổi qua cửa sổ.

Tống Ngọc Lan bật cười, xoay vô lăng: “Chị tin tưởng em đến vậy sao? Không sợ lỗ à?”

“Không có em chỉ đường thì chị cũng chẳng kiếm được tiền. Với lại chị tin em, nếu có lỗ thì chị cũng chịu được.” Đào Tử nói chắc nịch.

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Được, vậy thì chúng ta cùng làm!”

Hai người quay về ngã ba đường, chào hỏi mọi người trong nhà. Hôm đó họ phải quay lại Quảng Đông để bán tất, sáng mai mới về Bằng thành, bảo mọi người đừng lo.

Bà nội Tống dặn dò: “Đi đi, cứ cẩn thận là được. Nhà cửa ở đây có bố mẹ cháu lo rồi.”

Cả hai quay lại Quảng Đông, bà chủ lâu nay hợp tác với họ nghe tin sẽ không còn nguồn cung tất nữa liền mua toàn bộ số hàng còn lại của Tống Ngọc Lan.

Bà chủ đưa cho Tống Ngọc Lan 1 vạn tiền đặt cọc: “Tôi không mang đủ tiền mặt, mai cứ giao hàng xong là tôi sẽ thanh toán đủ.”

Thấy bà chủ thẳng thắn như thế, Tống Ngọc Lan để lại toàn bộ số hàng: “Hợp tác với chị lâu rồi nên tôi tin chị. Mai trưa tôi qua lấy tiền là được.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 141: Chương 141



Trong những ngày tiếp theo, Tống Ngọc Lan và Đào Tử chính thức tách ra hoạt động riêng lẻ. Tuyến đường từ tỉnh Quảng Đông đến Bằng thành đã đi nhiều lần, lần này Đào Tử không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào. Cô ấy ngày càng trở nên tự tin và độc lập, dù có đi một mình cũng chẳng còn lo sợ.

Tống Ngọc Lan thì chọn ở lại Bằng thành để tìm hiểu thị trường. Tuy nhiên, việc phải đi khắp nơi bằng đôi chân khiến cô tốn quá nhiều sức lực. Nghĩ ngợi hồi lâu, cô nhờ Đào Tử mang giúp mình một chiếc xe đạp từ tỉnh Quảng Đông tới.

Giữa tiết trời nắng gắt của mùa hè, cô không ngại đen da, nhưng lại lo ngại bị say nắng. Vì vậy, cô chỉ có thể chạy thị trường vào sáng sớm và chiều muộn, còn buổi trưa thì phụ giúp Đào Tử bán quần.

Lúc này, cô nhận thấy không chỉ có mình Đào Tử bán quần nữa mà đã có thêm bảy, tám sạp đối thủ cạnh tranh. Tiểu Hắc cũng đã quay lại với sạp bán tất, bên cạnh anh ta vẫn là hai người đàn ông như trước.

Tống Ngọc Lan để ý thấy Tiểu Hắc cố gắng tránh ánh mắt của cô, vì vậy cô cũng không nhìn về phía anh ta nữa.

Nhiều khách hàng trung thành vẫn thích mua quần tại sạp của Đào Tử, nhưng số lượng quần bán ra không còn nhanh như trước. Trước đây, việc bán hai nghìn chiếc quần chỉ mất một giờ, nhưng giờ phải mất đến năm, sáu giờ mới bán hết. Điều này khiến Đào Tử phải đi đi về về giữa tỉnh Quảng Đông và Bằng thành nhiều hơn nên càng thêm vất vả.

Nhìn Đào Tử gầy đi rõ rệt, mặc chiếc áo thun rộng thùng thình, vòng một gần như phẳng lì, Tống Ngọc Lan nhận ra: “Cứ thế này không phải cách lâu dài.”

Bán hết quần, Tống Ngọc Lan ngồi lên ghế lái: “Hôm nay chúng ta không về Quảng Đông nữa, về ngã ba đường ở Bằng thành. Em có một vài ý tưởng về thị trường, chúng ta cần bàn bạc lại.”

Khuôn mặt mệt mỏi của Đào Tử bừng sáng, đầy phấn khởi hỏi: “Thật sao? Vậy thì tuyệt quá!”

Những ngày qua, gia đình nhà họ Tống đã dọn dẹp xong căn nhà. Tống Đại Cường và Lưu Xuân bận rộn sắp xếp bên trong, còn bà Tống đã dẫn theo Tống Ngọc Cảnh cải biến khu đất trồng hoa phía sau thành vườn rau, gieo hạt giống hy vọng.

Sau bữa tối, cả nhà ngồi dưới mái hiên sân sau, Tống Ngọc Lan mở cuốn sổ ghi chép ra bắt đầu trình bày:

“Những ngày qua, em để ý thấy số lượng người bán hàng ở vỉa hè ngày càng nhiều và đa dạng. Trước đây, chỉ có các ngư dân xung quanh bán hải sản, nhưng giờ thì đủ loại hàng hóa đã xuất hiện. Khách hàng cũng thay đổi, không chỉ là những công nhân đến Bằng thành xây dựng, mà còn có rất nhiều công nhân từ các nhà máy mới được xây dựng đổ về từ khắp nơi. Người đông lên, khiến nhà cửa càng trở nên khan hiếm. Em đã ngồi ở trung tâm phát triển bất động sản suốt ba ngày, mỗi ngày đều có hàng dài người đến xem.”

Đào Tử ngạc nhiên, há hốc miệng: “Em định xây nhà à?”

Tống Ngọc Lan nhún vai: “Em muốn xây nhà thật đấy, vì kinh doanh bất động sản kiếm tiền hàng tỷ, nhưng với số tiền hiện tại chúng ta thì còn chưa đủ để mua đất.”

“Vậy rm định làm gì?”

“Không xây nhà được thì chuyển sang kinh doanh vật liệu trang trí nội thất.” Lý do không phải vật liệu xây dựng là vì ngành này cần vốn hàng tỷ, thậm chí còn khó hơn cả xây nhà. Còn vật liệu trang trí lại là ngành tiềm năng mà Tống Ngọc Lan rất tin tưởng, bởi vì cô đã biết trước xu hướng phát triển sau này.

Dù hiện tại thì ý thức về việc trang trí nhà cửa vẫn chưa phổ biến, nhưng Tống Ngọc Lan tự tin vào tiềm năng phát triển của lĩnh vực này trong tương lai.

Quan trọng hơn là cửa hàng của cô sẽ là cửa hàng vật liệu trang trí duy nhất trong khu vực, nắm bắt cơ hội thị trường đầu tiên là điều rất quan trọng.

Đào Tử từng thấy các cửa hàng vật liệu trang trí ở tỉnh Quảng Đông, nhưng chúng tốn kém, mất nhiều thời gian và công sức. Cô ấy lo lắng không biết liệu một thành phố còn sơ khai như Bằng thành có thể phát triển ngành này không, nhất là khi vật liệu trang trí thường có kích thước lớn. Hai tầng nhà có đủ chỗ để chứa hàng không?

Đào Tử đặt câu hỏi, Tống Ngọc Lan gật đầu giải thích: “Em đã tính rồi. Căn nhà này có tổng diện tích hai tầng khoảng 600 mét vuông. Chúng ta có thể nâng thêm hai tầng nữa, cộng với sân sau rộng khoảng 300 mét vuông. Tổng cộng có thể mở rộng thành một cửa hàng rộng 1.500 mét vuông.”

Giữa tháng bảy, trời nóng bức mà trán Tống Ngọc Lan ướt đẫm mồ hôi khi cô vừa nói vừa ghi chú trong sổ. Bên cạnh, bà Tống phe phẩy quạt cho cô, nhưng luồng gió này cũng chẳng giúp giảm nhiệt bao nhiêu. Thỉnh thoảng Đào Tử lại đưa ra vài thắc mắc hợp lý.

Hai giờ sau, Tống Ngọc Lan tổng kết lại: “Chị có thể bỏ ra 11 vạn, em có 12 vạn. Nâng tầng và mở rộng sân sẽ tốn ít nhất 3 vạn. Sau đó, chỉ còn lại 20 vạn vốn lưu động cho việc trang trí, nhập hàng và tìm nhà cung cấp... Nhưng kết luận là không đủ người và không đủ tiền. Hai chúng ta khó mà làm nổi.”

Mọi việc lại rơi vào bế tắc.

Thời điểm này, Bằng thành chưa sầm uất, muốn làm ăn cũng không dễ dàng. Tống Ngọc Lan cau mày suy tư, vấn đề lớn nhất là cần thêm 5 vạn vốn nữa. Mặc dù chỉ cần chạy thêm vài chuyến giữa tỉnh Quảng Đông và Bằng thành, nửa tháng là Đào Tử có thể kiếm đủ 5 vạn, nhưng vẫn thiếu người. Bởi việc nhập hàng gạch, đèn, sơn, giấy dán tường, điều hòa... đều cần thêm nhân lực.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 142: Chương 142



Quan trọng hơn là xã hội lúc này chưa thực sự cởi mở với phụ nữ. Nhiều ông chủ nam giới khi thấy đối tác là phụ nữ thường có thành kiến, cho rằng phụ nữ không hiểu biết gì về kinh doanh, dẫn đến khó đàm phán hợp tác.

Đúng lúc ấy, Tống Đại Cường luôn im lặng ngồi ở góc sân, bất ngờ giơ tay lên: “Ngọc Lan, bố không hiểu hết những gì con nói, nhưng bố sẵn sàng học!”

Đôi mắt Tống Ngọc Lan đang ảm đạm bỗng sáng bừng lên! Tống Đại Cường vốn là người ít nói, nhưng ông cao lớn và chững chạc, chỉ cần được “đào tạo” một chút thì ông hoàn toàn có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho cô.

Cô quay sang Đào Tử chân thành nói: “Nếu chị thấy làm ăn này khó quá thì đừng vì tình cảm mà ngại rút lui, chuyện này không ảnh hưởng gì đến tình bạn của chúng ta cả.”

Đào Tử đập vào vai Tống Ngọc Lan một cái: “Em nói cái gì vậy? Chị nhất định sẽ góp vốn, ủng hộ em!”

Tống Ngọc Lan nhìn thẳng vào mắt Đào Tử, thấy sự chân thành trong ánh mắt bạn thân liền quyết định ngay lập tức: Lưu Xuân sẽ theo Đào Tử tiếp tục buôn quần để kiếm thêm tiền trong nửa tháng tới.

Còn cô sẽ dẫn Tống Đại Cường tìm thợ xây để nâng thêm hai tầng cho ngôi nhà, đồng thời dạy ông cách đàm phán, buôn bán.

Bà Tống và Tống Ngọc Cảnh sẽ lo hậu cần.

Mọi người đều có việc của mình, tuy không dễ dàng nhưng mọi thứ đang dần ổn định.

Ngoài sân nhà họ Tống thuê ở huyện Ngọc Lâm, Lục Trạch Dân đặt đồ xuống, chỉnh trang lại quần áo rồi gõ cửa.

Tuy nhiên, dù gõ rất lâu nhưng cửa vẫn đóng im ỉm.

Anh đoán rằng có lẽ Tống Ngọc Lan không có nhà, anh đành ngồi xuống bậc thềm đá xanh bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi.

Khương Nam vui vẻ chạy nhanh từ trường về nhà, từ xa cô đã thấy có người đang ngồi trước cửa căn tứ hợp viện đối diện. Kể từ khi Tống Ngọc Lan dọn đi thì bên đó không có người thuê mới, điều này khiến Khương Nam cảm thấy tò mò. Cô tiến lại gần và phát hiện ra người đang ngồi ở đó chính là Lục Trạch Dân, người cô đã gặp hai lần trước đây.

Khương Nam nhớ rằng có vẻ như Lục Trạch Dân thích Ngọc Lan, liệu lần này anh đến đây có phải để tìm Ngọc Lan không? Cô ấy bước đến chào hỏi: “Đồng chí Lục, sao anh lại ở đây?”

Nghe thấy giọng nói, Lục Trạch Dân ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khương Nam, anh chỉ tay về phía cửa tứ hợp viện đang đóng chặt: “Tôi đến tìm Ngọc Lan.”

“Ngọc Lan à...” Khương Nam nhíu mày khi nghe Lục Trạch Dân gọi tên Tống Ngọc Lan thân mật như thế. Hiện giờ, quan hệ nam nữ bị kiểm soát rất chặt chẽ, nếu bị ai nghe thấy thì chắc chắn người ta sẽ bàn tán không hay về Tống Ngọc Lan. Cô ấy nghĩ vậy liền nhắc nhở: “Cô ấy đã trả xong tiền thuê nhà và chuyển đi từ lâu rồi! Với cả anh gọi thẳng tên Ngọc Lan như vậy có phải hơi thân mật quá không? Tôi nghĩ hai người còn chưa thân lắm đâu.”

Không ngờ Lục Trạch Dân lại trả lời rất nghiêm túc: “Cô ấy là bạn gái tôi, tôi gọi vậy là hợp lý.”

“Bạn gái?” Khương Nam nghi ngờ nhìn Lục Trạch Dân: “Tại sao tôi chưa từng nghe Ngọc Lan nhắc đến chuyện này?”

Lục Trạch Dân ngập ngừng một chút. Thực ra, anh và Tống Ngọc Lan đã không liên lạc với nhau suốt một tháng qua, không phải vì không muốn mà là vì không có cách liên lạc. Anh đợi mãi đến kỳ nghỉ thì mới có thể đến huyện Ngọc Lâm, nhưng không ngờ cô ấy đã chuyển đi.

Khương Nam nhìn biểu cảm của anh, càng tin chắc rằng Lục Trạch Dân chỉ đơn phương thích Tống Ngọc Lan mà thôi. Nếu khôn tại sao người bạn thân nhất của Ngọc Lan là cô ấy lại không biết được chứ?

Cô ấy không hài lòng nói: “Tôi biết anh thích Ngọc Lan, nhưng anh không thể bịa chuyện làm mất danh dự của cô ấy được! Nếu anh còn tiếp tục như vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh, đừng nghĩ rằng anh là quân nhân mà tôi không dám.”

Lục Trạch Dân khẽ cau mày, cắt ngang lời Khương Nam: “Tôi và cô ấy bắt đầu hẹn hò từ khi ở Quảng Đông, mới được một tháng thôi nên cô không biết cũng là chuyện bình thường.”

Dù vậy thì Khương Nam vẫn không tin, cô ấy nhún vai: “Thôi được, anh nói như vậy thì cứ cho là vậy đi. Nhưng cô ấy đã chuyển đi rồi, anh ngồi đây đợi cũng không gặp được đâu.” Nói xong, Khương Nam quay lưng về nhà, để mặc Lục Trạch Dân ngồi lại trước cửa tứ hợp viện.

Dù không chắc Lục Trạch Dân nói thật hay không, nhưng cô ấy vẫn không định tiết lộ tung tích của Tống Ngọc Lan cho anh, phòng trường hợp anh gây rắc rối cho cô ấy. Khương Nam cảm thấy quyết định của mình là hoàn toàn đúng.

Thêm nữa, hiện giờ cô ấy còn có việc quan trọng hơn cần làm.

Kết quả kỳ thi đại học đã có rồi, Tống Ngọc Lan đạt được thành tích đứng đầu tỉnh Hồ Nam, đứng thứ hai toàn quốc, là nữ sinh duy nhất trong top ba, chỉ thua người đứng đầu đúng một điểm. Điện thoại từ Đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh liên tục gọi đến trường tìm cô, nhưng vì không biết Ngọc Lan đang ở đâu nên cô giáo Vu Cầm chỉ còn cách gọi cho Khương Nam.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 143: Chương 143



Khương Nam cũng nhận được kết quả của mình: cô thi được 601 điểm, cao hơn 4 điểm so với dự tính nên đã trúng tuyển vào đại học Thanh Hoa. Cô ấy rất vui mừng, cũng đồng ý giúp cô giáo Vu Cầm tìm Tống Ngọc Lan giúp.

“Đi đi, bà thấy tâm hồn cháu đã bay xa rồi. Dù sao thì cũng còn một tháng rưỡi nữa mới khai giảng, cháu và Ngọc Lan đi cùng nhau cũng tốt, có người bầu bạn.” Bà nội Khương Nam âu yếm bưng ra một bát chè đậu xanh mát lạnh từ nhà bếp.

Ông nội Khương Nam gõ gậy xuống đất: “Không được, Ngọc Lan và cả gia đình con bé đã chuyển đến Quảng Đông, nơi đó lạ lẫm thế, sao tôi có thể yên tâm để con bé đi một mình?”

Khương Nam bĩu môi: “Ông à, năm nay cháu đã 20 tuổi rồi, chẳng lẽ không thể tự lo cho bản thân?”

Bà nội cười nói: “Ông cháu nói cũng đúng, bên ngoài không giống như ở trong huyện, nhiều nguy hiểm lắm. Để cháu đi một mình thì bà thật sự không yên tâm.” Bà nhét bát chè vào tay Khương Nam.

Khương Nam sốt ruột, đột nhiên nhớ đến Lục Trạch Dân, vội nói: “Ai bảo cháu đi một mình! Cháu... cháu sẽ đi cùng bạn trai của Ngọc Lan!”

“Bạn trai của Ngọc Lan à?” Bà nội Khương Nam ngạc nhiên.

Khương Nam nhanh chóng kéo Lục Trạch Dân vào tứ hợp viện: “Đợi chút nữa anh nói rõ với ông bà tôi đi, rồi tôi sẽ dẫn anh đi tìm Ngọc Lan!”

Trong phòng khách, Lục Trạch Dân cung kính cúi chào ông nội Khương Nam: “Thì ra cô ấy là cháu gái của ông Khương ạ.”

Ông nội Khương Nam nhíu mày nhìn anh: “Cậu chính là bạn trai của Ngọc Lan à?”

Lục Trạch Dân trả lời đầy nghiêm túc: “Vâng, cháu là bạn trai của đồng chí Tống Ngọc Lan.”

Ông nội Khương đứng dậy: “Cậu theo tôi vào thư phòng.”

Khương Nam cảm thấy không khí có gì đó lạ lùng liền quay sang bà nội hỏi: “Bà à, chuyện này là sao? Bà và ông quen biết Lục Trạch Dân sao?”

Bà nội mỉm cười nhẹ nhưng ánh mắt có phần nặng nề: “Bà thấy cậu ấy hơi quen mặt thôi, chứ không quen biết.”

Khương Nam cảm giác có lẽ mình đã gây rắc rối cho Lục Trạch Dân.

Cô ấy lo lắng đi đi lại lại trước cửa thư phòng. Hai người bên trong phải trò chuyện suốt nửa giờ mới bước ra.

Dù không biết nội dung cuộc trò chuyện là gì, nhưng Khương Nam cảm thấy rõ ràng thái độ của ông nội đối với Lục Trạch Dân đã thay đổi tích cực hơn.

Cuối cùng, ông đồng ý cho Khương Nam đi cùng Lục Trạch Dân đến Quảng Đông để tìm Tống Ngọc Lan.

Khương Nam vội thu xếp vài bộ quần áo, cùng Lục Trạch Dân lên xe khách đi đến Bạch Sa.

Trên đường đi, cô ấy rất muốn hỏi Lục Trạch Dân về nội dung cuộc trò chuyện với ông nội, nhưng anh ngủ suốt chặng đường nên cô ấy không có cơ hội.

Khi đến Bạch Sa thì đã là tám giờ tối, không có chuyến tàu nào đi Quảng Đông cả.

Lục Trạch Dân gọi một cuộc điện thoại, khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe hơi liền đến. Chu Thế Văn vừa gặp đã trêu: “Chà, chưa tìm được vợ à?”

Lục Trạch Dân mở cửa xe bên ghế lái ra, vẻ mặt trở lại lạnh lùng: “Bớt nói nhảm, xuống xe đi.”

Chu Thế Văn vừa bước xuống xe thì ánh mắt lập tức bị thu hút bởi dáng vẻ của một thiếu nữ. Mắt anh ấy sáng lên hỏi: “Vị này là...?”

“À, đây là cháu gái của ông Khương.” Lục Trạch Dân vừa trả lời vừa ngồi vào ghế lái. Anh quay sang Khương Nam, nói với chút không kiên nhẫn: “Lên xe đi, tôi không muốn lãng phí thời gian, chúng ta đi tìm Ngọc Lan ngay.”

Nghe nhắc đến “ông Khương”, Chu Thế Văn lập tức trở nên nghiêm túc, vội vàng hỏi: “Ông Khương nào vậy?” Ánh mắt anh ấy vẫn không rời khỏi khuôn mặt thanh tú của Khương Nam, tim đập loạn nhịp.

Khương Nam không quan tâm đến Chu Thế Văn, cô ấy chỉ mở cốp xe ra, bỏ hành lý vào rồi ngồi vào ghế sau.

Lục Trạch Dân nổ máy.

Ngay lúc đó, cửa ghế sau bất ngờ mở ra, Chu Thế Văn mặt dày ngồi vào trong, ho khan vài tiếng: “Khụ khụ, anh còn mấy ngày nghỉ phép chưa dùng hết, nhân tiện đi cùng hai người về thăm ông bà một chuyến.” Mắt anh ấy thỉnh thoảng lại liếc về phía Khương Nam ngồi bên cạnh.

Lục Trạch Dân chẳng buồn vạch trần ý đồ của Chu Thế Văn: “Giấy phép nghỉ của tôi được duyệt chưa?”

“Đại Ma Vương muốn đi tìm bạn gái, ai dám không phê chuẩn chứ?” Chu Thế Văn vừa dứt lời thì chiếc xe đã lao nhanh như tên bắn.

Chuyến đi từ Bạch Sa đến Quảng Đông vốn phải mất 24 tiếng đi tàu hỏa, nhưng Lục Trạch Dân chỉ mất 18 tiếng đã lái xe để đến nơi. Anh lái suốt nửa đêm đầu tiên, dù theo kế hoạch là sau đó Chu Thế Văn sẽ thay phiên, nhưng vì không hài lòng với tốc độ lái của Chu Thế Văn nên Lục Trạch Dân quyết định tự lái tiếp.

Chỉ có Khương Nam không biết lái xe, an tâm ngủ một giấc ngon lành suốt đêm. Khi ánh sáng đầu tiên của bình minh xuyên qua lớp mây chiếu xuống mi dài khẽ cong của cô ấy, Khương Nam vẫn còn chìm trong giấc mộng ngọt ngào.

Chu Thế Văn khẽ dời ánh mắt khỏi Khương Nam, khoanh tay nhìn ra cửa sổ, hạ giọng hỏi: “Mấy năm nay ông Khương sống tốt chứ?”

Lục Trạch Dân trả lời bình tĩnh trong khi vẫn giữ c.h.ặ.t t.a.y lái: “Cũng khá ổn, sức khỏe ông ấy vẫn tốt.”

Sau đó, không ai nói thêm gì. Đến gần trưa, họ dừng lại ăn trưa qua loa ở một nhà hàng bên đường, Chu Thế Văn gọi điện cho đơn vị xin nghỉ phép qua một buồng điện thoại công cộng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 144: Chương 144



Sau khi đổ xăng và mua một vài món quà ở cửa hàng bách hóa, Lục Trạch Dân lại tiếp tục lái xe, nhưng trên khuôn mặt anh đã lộ rõ sự mệt mỏi. Chu Thế Văn không thể nhịn được nữa, anh lên tiếng lần nữa: “Chỉ còn một đoạn nữa là đến Bằng Thành, dù chúng ta có lái nhanh thì cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu thời gian. Hay là để anh lái thay cho, em tranh thủ nghỉ ngơi đi, để lát nữa không bị mệt mỏi, xấu xí trước mặt em dâu, cô ấy mà không thích em nữa thì biết làm sao đây?”

Chưa dứt lời thì một tiếng “két” vang lên khi xe phanh gấp. Chu Thế Văn và Khương Nam ngồi ghế sau không kịp phản ứng, cả hai đều bị lao về phía trước. Chu Thế Văn nhanh tay giữ chặt cổ áo Khương Nam, kéo cô ấy ngược lại, ngăn không để cô ấy đập vào ghế trước.

Lục Trạch Dân nhanh chóng rời ghế lái và ngồi vào ghế phụ, khoanh tay trước ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như đã chìm vào giấc ngủ.

Chu Thế Văn nghiến răng nhìn Lục Trạch Dân, sau đó vỗ nhẹ vai Khương Nam: “Cô không sao chứ?”

Khương Nam thở hổn hển, nhịp thở gấp gáp, đôi mắt như con nai con vẫn còn chút hoảng hốt: “Sợ c.h.ế.t khiếp!”

Chu Thế Văn nhìn cô ấy, ánh mắt tràn đầy dịu dàng trêu chọc: “Không sao đâu, thằng nhóc này lái xe giỏi lắm, chắc vừa rồi nghe tôi nói đến chuyện bị vợ bỏ, nên mới cuống lên thôi.”

Khương Nam lập tức trừng mắt giận dữ nhìn Chu Thế Văn: “Anh đừng có nói bậy, đừng phá hỏng danh tiếng của Ngọc Lan. Cô ấy chưa bao giờ thừa nhận Lục Trạch Dân là bạn trai mình cả, đừng có gọi cô ấy là vợ!” Nói xong, cô liền quay đầu đi không thèm nhìn Chu Thế Văn nữa, rõ ràng không hài lòng với lời nói của anh ấy.

Chu Thế Văn thấy Khương Nam vẫn còn sinh động, biết rằng sự việc vừa rồi không ảnh hưởng gì đến cô ấy. Anh ấy liền mở cửa xe, ngồi vào ghế lái và lái xe tiếp tục hành trình.

Nửa tiếng sau, xe đột ngột dừng lại bởi vì phía trước bị chặn bởi một chiếc xe khác. Chu Thế Văn bực bội: “Sao xe này lại chắn đường thế này? Thật phiền phức!”

Lục Trạch Dân mở mắt, nhìn qua cửa sổ và nhận ra biển số xe quen thuộc. Anh nhanh chóng mở cửa ra và bước xuống. Khương Nam cũng bước xuống để duỗi chân sau khi ngồi lâu trong xe.

“Giống như là xe bị nổ lốp!” Giọng nói vang lên từ phía trước.

Lục Trạch Dân nghe thấy tiếng nói của Đào Tử liền chỉnh lại quần áo, bước tới nở một nụ cười.

Khương Nam nhanh chóng nhận ra đó là dì Lưu Xuân và Đào Tử đang loay hoay bên chiếc xe. “Dì Lưu?” Cô ấy cất tiếng gọi.

Lưu Xuân nhìn thấy Khương Nam thì rất bất ngờ, tiến lại gần: “Khương Nam à, sao cháu lại ở đây?” Bà ấy cũng liếc nhìn Lục Trạch Dân với chút bối rối trong ánh mắt.

Lục Trạch Dân cúi đầu chào Lưu Xuân: “Chào dì Lưu, đã lâu không gặp.”

Khương Nam nhanh chóng giải thích mọi chuyện, Lưu Xuân rất vui khi biết con gái mình đã đạt được thành tích xuất sắc trong kỳ thi đại học.

Đào Tử đã nghe kể về Khương Nam từ chỗ Tống Ngọc Lan, không bao lâu sau họ đã trở nên thân thiết. Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn nhanh chóng thay lốp xe.

Sau đó, hai chiếc xe tiếp tục hành trình. Lục Trạch Dân ngồi vào ghế lái của chiếc Santana, trong khi Chu Thế Văn mời Lưu Xuân lên ngồi ghế phụ của chiếc Mustang để trò chuyện.

Trong suốt chặng đường còn lại, bầu không khí trong xe trở nên vui vẻ nhờ sự hoạt bát của Chu Thế Văn. Khi nghe về thành tích đáng tự hào của Tống Ngọc Lan, mọi người đều quyết định nghỉ một ngày, không đi bán hàng nữa.

Vào đến Bằng Thành, xe rẽ thẳng về phía ngã ba.

Phía trước, một con đường đất thẳng tắp dẫn đến tận nơi xa. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, làm đường đất phản chiếu những tia sáng chói mắt. Trên con đường ấy bánh xe đạp lăn nhanh, tung lên một ít bụi đất mờ ảo.

Tống Ngọc Lan dừng xe đạp, tựa nó vào một góc nhà phụ. Cô lấy khăn tay trắng ra lau mồ hôi trên trán, sau đó ngước lên nhìn về phía những công nhân đang làm việc trên mái nhà, chăm chú quan sát tiến độ thi công.

Tống Ngọc Lan thỉnh thoảng thay đổi góc nhìn, dường như cô rất chú ý đến từng chi tiết nhỏ.

Lục Trạch Dân vừa dừng xe thì đã nhìn thấy cảnh tượng này trước mắt.

Trong tầm nhìn của anh, Tống Ngọc Lan khẽ vuốt những lọn tóc dài xuống một bên, sau đó dùng một chiếc kẹp tóc sặc sỡ để cố định. Mồ hôi rịn ra từ trán, làm ướt những lọn tóc mỏng dính sát vào da. Phần tóc dài chạm vai ở sau gáy được buộc cao thành đuôi ngựa, khiến cô trông rất năng động và mạnh mẽ.

Bộ đồ thể thao trắng rộng thùng thình cô mặc tuy giản dị nhưng lại phác họa rõ ràng những đường nét mảnh mai, thanh thoát của cô.

Lục Trạch Dân bước về phía trước, dáng người cao lớn của anh dưới ánh nắng trưa rực rỡ tạo ra một cái bóng không quá dài nhưng rất vững chãi.

Dường như cảm nhận được điều gì đó nên Tống Ngọc Lan quay đầu lại. Cô vốn tưởng mình đã dần quên đi sự hiện diện của Lục Trạch Dân sau những ngày vừa qua.

Có lẽ vì ánh nắng hôm nay quá đẹp, làn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến chiếc áo sơ mi đen trên người Lục Trạch Dân khẽ bay phấp phới. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, mọi tiếng ồn ào xung quanh như tan biến, chỉ còn lại tiếng trái tim Tống Ngọc Lan đập loạn nhịp trong lồng ngực.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 145: Chương 145



Tống Ngọc Lan cảm thấy mọi thứ xung quanh như ngừng lại. Cô nhìn anh và nhận ra mình như bị cuốn vào cơn lốc sâu thẳm ấy. Mọi thứ đều hỗn loạn, nhưng ánh mắt anh thì ngược lại, chân thật và mạnh mẽ, chỉ hướng về cô. Cô nhìn thấy tình yêu bị kiềm chế nhưng lại rất nồng nhiệt ở trong đôi mắt đó!

Ý nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu khiến Tống Ngọc Lan giật mình, cô nhanh chóng lắc đầu để xua tan sự bối rối, tìm lại sự bình tĩnh. Và rồi cô nhận ra không chỉ có Lục Trạch Dân mà còn có Lưu Xuân, Đào Tử, Khương Nam và Chu Thế Văn đang tiến về phía cô.

Tống Ngọc Lan mỉm cười, nhanh chóng lấy chiếc khăn tay trắng lau vội những giọt mồ hôi trên trán, rồi bước nhanh tới chào hỏi: “Mọi người đến đây cả à?”

“Ngọc Lan~” Khương Nam dang tay ra ôm chầm lấy cô.

“Khoan đã, người mình dính mồ hôi lắm…” Tống Ngọc Lan chưa kịp nói hết câu thì Khương Nam đã ôm chặt lấy vai cô và lắc nhẹ: “Cậu đạt hạng nhất toàn tỉnh, hạng nhì toàn quốc rồi!”

Đây không phải lần đầu tiên nghe thấy tin này, nhưng Chu Thế Văn vẫn không khỏi kinh ngạc. Anh ấy kín đáo quan sát Tống Ngọc Lan, rồi liếc nhìn biểu cảm của người em họ mình, khẽ lắc đầu.

Ngay từ lần đầu gặp Tống Ngọc Lan thì Chu Thế Văn đã nhận ra cô không phải là kiểu người ngây thơ, cũng chẳng giống như những cô gái thường vây quanh Lục Trạch Dân.

Con đường theo đuổi Tống Ngọc Lan của Lục Trạch Dân chắc chắn còn dài lắm. Anh đưa mắt nhìn về phía Khương Nam đang cười tươi rồi thở dài bất lực. Có lẽ con đường tình duyên của anh ấy cũng chẳng hề dễ dàng gì.

Bà nội Tống vội vã kéo hai quả dưa hấu đã được ướp lạnh trong giếng lên, cắt ra và đặt lên chiếc bàn ở giữa sân. Bà còn dẫn Tống Ngọc Cảnh đi nấu chè đậu xanh.

Trong nhà họ Tống chỉ có bà nội biết mối quan hệ giữa Lục Trạch Dân và Tống Ngọc Lan. Trước đây, bà nghĩ rằng mối quan hệ này chưa đủ ổn định nên chưa vội nói cho Tống Đại Cường và Lưu Xuân biết. Nhưng giờ đây, khi Lục Trạch Dân đã đến thăm tận nhà, nếu không nói ra thì có vẻ không hợp lý.

Vì vậy, khi thấy Lục Trạch Dân xách theo đủ loại quà cáp tới thì bà nội Tống liền thể hiện sự thân thiết đặc biệt.

Bà giới thiệu với Lưu Xuân và những người khác rằng Lục Trạch Dân chính là bạn trai của Tống Ngọc Lan!

Thấy vậy, Khương Nam thì thầm vào tai Tống Ngọc Lan: “Lục Trạch Dân thật sự là bạn trai của cậu sao?”

Tầm mắt của Tống Ngọc Lan chuyển sang chỗ Lục Trạch Dân, bất ngờ tầm mắt hai người lại đối diện, cô vội vã rời ánh nhìn sang chỗ khác và gật đầu: “Ừ, bọn mình mới bắt đầu quen nhau chưa lâu.”

Ngay cả bà nội Tống cũng đã thừa nhận, nếu cô không thừa nhận thì còn nói nổi không?

Khương Nam không hề giận, chỉ khẽ đảo mắt qua lại giữa hai người, cười mỉm rồi nhỏ giọng nói: “Hai người trông cũng hợp nhau đấy.”

Tống Ngọc Lan lườm Khương Nam một cái đầy ngán ngẩm.

Khương Nam vội vàng chuyển chủ đề: “À, Ngọc Lan, lần này mình không đến một mình đâu. Văn phòng tuyển sinh của đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh đã gọi cho cô giáo Vu, mình đã nói địa chỉ của cậu cho họ rồi. Họ hẹn sẽ đến gặp cậu ở Bằng Thành, chắc là ngày mai họ sẽ tới...”

Cô còn chưa nói hết câu thì cửa lớn bỗng vang lên những tiếng gõ cửa dồn dập, kèm theo đó là tiếng cãi cọ:

“Tôi đến trước, đừng chen lấn!”

“Rõ ràng xe của tôi tới trước, tôi phải vào trước chứ!”

“Tôi không quan tâm, dù sao cũng là tôi gõ cửa đầu tiên, vậy tôi sẽ được nói trước!”

Tống Ngọc Lan và Khương Nam nhìn nhau thắc mắc: “Không lẽ ngoài kia là mấy thầy cô từ văn phòng tuyển sinh mà cậu nói?”

Lưu Xuân nhanh chóng ra mở cửa.

Cửa vừa mở thì đã có bốn người, hai nam hai nữ đeo kính bước vào, nhưng hành động của họ thì chẳng chút lịch sự. Hai thầy giáo đang túm lấy nhau, giật áo vét và tóc, miệng lẩm bẩm những câu không rõ ràng:

“Tôi bước vào cừa trước nên là tôi tới trước!”

“Nói nhảm, rõ ràng là tôi cũng bước vào cùng lúc!”

Hai cô giáo đứng phía sau nhìn cảnh tượng này, cố giữ vẻ ngoài hoà nhã nhưng đôi chân lại không ngừng chen nhau, tranh giành ai sẽ là người vào cửa trước.

Lưu Xuân ngạc nhiên đến mức vội lùi lại, mắt tròn xoe khi thấy bốn người dường như sắp đánh nhau đến nơi. Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn đành phải bước tới can ngăn họ.

Khi tình hình đã tạm yên ổn, thầy giáo từ đại học Thanh Hoa tên là Phan Hoa ngay lập tức nhìn về phía hai cô gái trẻ nhưng lại không biết ai mới là Tống Ngọc Lan. Ông ấy bèn thử thăm dò: “Bạn học Tống Ngọc Lan?”

Khương Nam giơ tay chỉ về phía Tống Ngọc Lan, nhưng chưa kịp lên tiếng thì cô giáo từ đại học Bắc Kinh đã nhanh chóng kéo tay cô ấy và nói: “Em là Tống Ngọc Lan sao, trông em thật là dễ thương! Hãy vào đại học Bắc Kinh với chúng tôi nhé!” Dù cô giáo này đã chú ý đến cô gái bên cạnh đẹp hơn, nhưng lúc này trong mắt cô ấy chỉ có “Tống Ngọc Lan”.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 146: Chương 146



Khương Nam định giải thích, nhưng tay kia lại bị cô giáo từ đại học Thanh Hoa nắm lấy: “Tống Ngọc Lan, tôi là Tống Như, tới từ văn phòng tuyển sinh đại học Thanh Hoa. Tôi cũng họ Tống đấy, chúng ta là đồng hương. Tôi còn mang theo giấy báo trúng tuyển và học bổng của em nữa!”

Cô giáo đại học Bắc Kinh sững sờ, giờ cô ấy mới hiểu tại sao lúc nãy khi hỏi tên thì đối phương chỉ cười mà không nói. Hóa ra là để đánh lừa mình.

“Thế nhưng nếu em chọn đại học Bắc Kinh thì chúng tôi có thể miễn toàn bộ học phí và thậm chí tiền thường của em sẽ cao gấp mười lần đại học Thanh Hoa!”

Trước khi đến đây thì hiệu trưởng đã giao nhiệm vụ rất nghiêm túc: chỉ cần đưa được Tống Ngọc Lan về trường thì họ sẽ được thăng chức và tăng lương.

Cô giáo Tống Như tới từ đại học Thanh Hoa tức tối, nhấn mạnh: “Tống Ngọc Lan, em vốn đã đăng ký vào ngành toán của đại học Thanh Hoa rồi. Chúng tôi có đội ngũ giảng dạy không chỉ nổi tiếng trong nước mà còn cả thế giới. Nếu em chọn Thanh Hoa, ngoài việc miễn học phí thì em còn được nhận thêm 5 vạn tiền học bổng nữa!” Cô ấy liếc nhìn giáo viên của đại học Bắc Kinh, mỉa mai: “Chắc là đại học Bắc Kinh các người sẽ không lấy ra được 15 vạn đâu đúng không?”

Cô giáo đại học Bắc Kinh cứng họng, 15 vạn là con số quá lớn, trường cô ấy không thể nào cung cấp nổi. Học bổng tối đa chỉ là 10 vạn, nhưng dù sao cô ấy vẫn kiên quyết kéo tay “Tống Ngọc Lan”: “Đúng là chúng tôi không thể đưa ra 15 vạn, nhưng vẫn có thể lấy ra 10 vạn!”

Cả hai người cứ giằng co như thế khiến Khương Nam không thể nào mở miệng giải thích, chỉ có thể chịu trận với hai bàn tay bị nắm đau đớn.

Thấy vậy, cuối cùng Tống Ngọc Lan cũng lên tiếng: “Thật ra, em mới là Tống Ngọc Lan.”

Cả phòng im bặt, chỉ còn nghe thấy tiếng gạch đá vang vọng từ trên lầu.

Trước khi họ kịp phản ứng thì Tống Ngọc Lan đã nhanh tay lấy tờ giấy báo trúng tuyển bị nhàu nát từ tay cô giáo Tống Như và nói nhanh: “Em chọn đại học Thanh Hoa.”

Cô sợ nếu không nói nhanh thì mình sẽ bị giằng co như Khương Nam.

Cô giáo của đại học Bắc Kinh giận dữ nhìn Khương Nam: “Sao em lại giơ tay?”

Khương Nam lườm trả: “Em định chỉ Tống Ngọc Lan cho các cô, ai ngờ chưa kịp nói thì đã bị kéo đi rồi, làm sao em nói được!”

Chu Thế Văn nhận thấy khí thế của người đàn ông trung niên mà mình đang giữ chặt đã giảm xuống, bèn thả tay ra. Thầy Triệu Trung bị Lục Trạch Dân giữ cũng đi tới chỗ Tống Ngọc Lan: “Tống Ngọc Lan, tôi nhận ra em ngay từ đầu. Em thực sự có một sự lựa chọn sáng suốt, tôi cam đoan em sẽ không thất vọng khi chọn đại học Thanh Hoa đâu!”

Nói xong ông ấy liền rút một cuốn sổ tiết kiệm từ trong túi ra nói: “Đây là học bổng 10 vạn của em, mật khẩu là ngày sinh của em. Em cầm lấy đi.”

Tống Ngọc Lan nhận lấy, cuối cùng thầy Triệu Trung và cô giáo Tống Như cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tống Ngọc Lan cúi đầu cảm ơn các giáo viên của đại học Bắc Kinh: “Em thực sự cảm ơn tình cảm của đại học Bắc Kinh, nhưng em rất thích toán học và đại học Thanh Hoa, đây cũng là lựa chọn của em từ trước rồi. Xin lỗi.”

Biết rằng không thể thay đổi được quyết định của cô nên hai giáo viên đại học Bắc Kinh đành rời đi trong thất vọng, từ chối lời mời ở lại ăn cơm của bà nội Tống.

Ngược lại là thầy giáo Triệu Trung và cô giáo Tống Như của đại học Thanh Hoa thì vui vẻ nhận lời, thậm chí thầy Triệu Trung còn tư vấn cho Tống Ngọc Lan về việc xây nhà. Thầy nhận ra rằng ngôi nhà cần thêm hai cái cột trụ để đảm bảo đủ sức chịu lực nếu muốn làm kinh doanh.

Tống Ngọc Lan cảm thấy lời khuyên của thầy thật chính xác, bữa ăn hôm đó diễn ra trong không khí vô cùng ấm cúng.

Mắt Tống Ngọc Lan bỗng sáng lên, cô chợt nhận ra vấn đề nằm ở đâu. Hóa ra hai tầng dưới được thiết kế cho mục đích sinh hoạt, nếu muốn sử dụng không gian để đặt vật liệu xây dựng, dù không có vấn đề lớn về kết cấu nhưng chắc chắn cần phải thêm các cột chịu lực.

Ngay lập tức, cô gọi dừng thi công và nhìn về phía Triệu Trung với ánh mắt đầy hy vọng. Dự án đang đi vào giai đoạn cuối, nếu phải bổ sung cột chịu lực thì sẽ phải tháo dỡ một phần công trình để xây lại. Mặc dù hiện tại cô đã nhận được 10 vạn học bổng, đủ để mua vật liệu, nhưng tiết kiệm không bao giờ là thừa cả.

Triệu Trung điềm tĩnh v**t v* cây bút trên tay cười nói: “Nếu không gặp tôi thì việc này đúng là khó mà giải quyết. Điều đó chứng minh cái gì?” Chưa đợi Tống Ngọc Lan trả lời thì ông đã tự mình tiếp lời: “Chứng tỏ lựa chọn đại học Thanh Hoa của em là hoàn toàn sáng suốt!”

Nghe vậy, Tống Ngọc Lan cũng cười theo tán đồng: “Đúng thế ạ, thầy Triệu! Đại học Thanh Hoa quả thật rất tuyệt.”

Đứng ở cửa cầu thang, Lục Trạch Dân nhìn cô gái rạng rỡ trước mắt, nụ cười trên môi anh càng đậm hơn. Ánh chiều tà đang dần buông, kéo dài bóng dáng anh chiếu xuống dưới chân cô.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 147: Chương 147



Cảm ơn Triệu Trung xong, Tống Ngọc Lan liền đi tới cầu thang, đứng cách Lục Trạch Dân hai bậc hỏi: “Anh lên đây làm gì?”

“Anh đến tìm em.” Vừa dứt lời thì tiếng bà nội Tống đã vọng lên từ bên dưới: “Ngọc Lan, Trạch Dân, dẫn thầy Triệu xuống uống bát nước đậu xanh cho mát người nào!”

Ba người cùng nhau xuống tầng. Sau khi uống nước đậu xanh xong thì Triệu Trung và Tống Như cũng chào tạm biệt gia đình nhà họ Tống để đến nhà khác nghỉ ngơi, trước khi đi, Triệu Trung còn dặn Tống Ngọc Lan sáng mai đến lấy bản vẽ.

Tiễn họ xong, từ xa họ đã thấy Tống Đại Cường đang đạp chiếc xe đạp cũ vừa mua ở chợ đồ cũ ngày hôm qua về. Vài ngày qua ông ấy đều đi theo Tống Ngọc Lan, như một trang giấy trắng học hỏi những điều mới mẻ. Hôm nay là ngày đầu tiên ông ấy tự mình đi chợ tìm công nhân cho công trình.

Tống Ngọc Lan đã nói rõ về giá cả và yêu cầu, sau một ngày chạy ngược chạy xuôi thì ông ấy đã có được kha khá thông tin.

Cả nhà vui vẻ kể cho Tống Đại Cường nghe những chuyện đã xảy ra trước đó, không khí thật ấm áp. Nhưng khi nhắc đến việc bây giờ Lục Trạch Dân chính là bạn trai của Tống Ngọc Lan thì sắc mặt của Tống Đại Cường liền có chút không vui, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn không nói gì, chỉ cần Tống Ngọc Lan thích là được.

Khương Nam kéo Tống Ngọc Lan lại gần, mắt lấp lánh: “Cậu định làm kinh doanh vật liệu xây dựng à?”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Ừ.”

“Vậy cho mình góp vốn được không? Mình cũng muốn kinh doanh chung với cậu.” Khương Nam hào hứng nói.

Tống Ngọc Lan không ngại có thêm một cổ đông, vì vốn đầu tư cho cửa hàng vật liệu xây dựng rất lớn. Cô nhìn sang Đào Tử hỏi: “Đào Tử cũng đã góp vốn vào cửa hàng này, bọn mình chia đôi cổ phần. Mình không thể quyết định một mình.”

Cô đã bỏ ra căn nhà, còn Đào Tử sẽ bỏ việc kinh doanh ở Quảng Đông, bán chiếc xe Santana để đổi lấy một chiếc xe tải chở hàng. Chi phí mà cả hai bỏ ra là tương đương. Mặc dù Tống Ngọc Lan đã góp thêm 5 vạn, nhưng vì cô phải đi học ở Bắc Kinh nên phần lớn việc quản lý cửa hàng sau này sẽ do Đào Tử đảm nhận, nên việc chia đôi cổ phần là hợp lý.

Khương Nam cười nịnh nọt, nhanh chóng bước đến gần Đào Tử và nũng nịu; “Chị Đào Tử, chị xem, em thông minh lanh lợi, chăm chỉ dũng cảm, nếu có thể làm ăn chung với chị thì tuyệt vời biết bao! Em không tham đâu, chỉ cần cho em 1% cổ phần là đủ. Thật ra em chỉ muốn thử sức kinh doanh trải nghiệm thôi.”

Đào Tử nhìn cô gái đáng yêu trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác yêu mến. Lúc đầu cô ấy nghĩ Khương Nam là một cô gái dịu dàng, kín đáo, nhưng qua tiếp xúc thì hóa ra cô ấy dễ gần và cư xử rất đúng mực. Cô ấy nghĩ Khương Nam và Tống Ngọc Lan có thể làm bạn với nhau thì tính cách của họ hẳn cũng tương tự. Hơn nữa cả hai đều phải đi học, thêm một người nữa sẽ giúp đỡ được nhiều việc.

Đào Tử mỉm cười gật đầu, đồng ý, “Ừ, chị thấy không có vấn đề gì.”

“Yeah!” Khương Nam vui mừng, nháy mắt với Tống Ngọc Lan, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng ở huyện Ngọc Lâm. Có vẻ như cô ấy đã bị kìm nén quá lâu.

Chu Thế Văn thấy thế liền nảy ra ý tưởng, kéo tay Lục Trạch Dân cùng giơ lên: “Nghe xong lời của Tống Ngọc Lan thì tôi cảm thấy việc này rất đáng làm. Bọn tôi cũng muốn góp vốn được không?”

Tống Ngọc Lan im lặng, nghĩ thầm rằng khi cần sự giúp đỡ thì mấy người này chẳng thấy đâu, bây giờ công việc đã có chút tiến triển thì lại muốn góp vốn.

Với Khương Nam, Tống Ngọc Lan không ngại vì họ đã quen biết lâu, và cô biết Khương Nam chỉ muốn thử sức chứ cũng không có nhiều tiền, chia cho cô ấy một chút cổ phần để vui chơi cũng không sao. Nhưng Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân thì không đơn giản. Họ muốn góp vốn, ai biết sau này cửa hàng này có trở thành của họ không? Hơn nữa hình như quân nhân không được phép làm kinh doanh.

Dường như Lục Trạch Dân hiểu được suy nghĩ của Tống Ngọc Lan, anh rút tay khỏi tay Chu Thế Văn, nhìn thẳng vào mắt cô và nói: “Bọn anh không tham gia theo hình thức sở hữu cổ phần. Cửa hàng vẫn do các em quyết định, bọn anh chỉ góp vốn và giúp sức thôi.”

Chu Thế Văn thêm vào: “Bọn tôi tuy bận bịu với công việc trong quân đội, nhưng nếu cửa hàng này phát triển tốt như các cô nói thì chúng tôi sẽ góp phần đảm bảo không ai dám gây khó dễ cho các cô ở Bằng Thành!”

Tống Ngọc Lan nhìn Chu Thế Văn: “Những gì anh nói không phải không có lý, nhưng đất nước bây giờ đang phát triển mạnh ở Bằng Thành, tôi nghĩ dù không có các anh, chỉ cần chúng tôi tuân thủ pháp luật thì chắc cũng không có ai gây rắc rối.”

Đó cũng là lý do cô chọn Bằng Thành làm nơi bắt đầu kinh doanh.

Chu Thế Văn không hề khó chịu, mà tỏ vẻ tán thưởng: “Không ngờ cô lại thông minh như thế, Tống Ngọc Lan... à, xin lỗi, tôi phải gọi là em dâu mới đúng.” Anh ấy bất giác sửa lại cách gọi khi nhận ra cha mẹ Tống Ngọc Lan đang ở đây.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 148: Chương 148



“Nhưng mà, Tống Ngọc Lan, bây giờ kế hoạch của cô chỉ là lý thuyết. Số tiền các cô có chắc chỉ khoảng 30 vạn, đủ để nhập một ít gạch, giấy dán tường và sơn thôi. Những mặt hàng khác thì chắc chắn cô sẽ cần nhà cung cấp cho nợ hàng, đợi tới khi bán xong mới trả tiền. Nhưng nếu cô không có mối quan hệ nào thì liệu các nhà cung cấp có dám giao hàng cho cô không? Tôi và Lục Trạch Dân quen biết khá nhiều người ở Quảng Đông, bọn tôi có thể lo toàn bộ khoản này. Chỉ cần bọn tôi được tham gia góp vốn!”

Những lời nói sau cùng đã thật sự khiến Tống Ngọc Lan d.a.o động.

Nhà cung cấp chắc chắn không cạnh tranh trong thị trường bán lẻ, hình thức đàm phán của cô cuối cùng vẫn thuộc về đời sau. Nếu Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân thật sự có thể xử lý phần khó nhất thì việc để họ góp vốn cũng không phải vấn đề lớn.

Tống Ngọc Lan không vòng vo, cô cũng chẳng nghĩ Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân thật sự đánh giá cao dự án này của cô, có lẽ họ chỉ đơn thuần muốn giúp đỡ cô mà thôi. Đối với sự giúp đỡ tự dâng đến trước mặt này mà từ chối thì phí lắm.

“Cơ bản thì tôi không phản đối việc có thêm cổ đông, miễn là việc đó có lợi cho sự phát triển của cửa hàng là được. Nhưng các anh đều là quân nhân, việc này không ảnh hưởng gì đến các anh à?”

“Chuyện đó thì cô không cần lo, bọn tôi có cách giải quyết.” Chu Thế Văn tự tin trả lời. Tống Ngọc Lan nhìn về phía Đào Tử, ngầm hỏi ý cô ấy.

Những ngày gần đây Đào Tử vẫn luôn lo lắng làm thế nào để hai người họ có thể gánh vác được cả cửa hàng lớn như vậy. Nay bỗng dưng lại có thêm ba người góp vốn khiến cô ấy như trút được gánh nặng trong lòng.

Dù việc có thêm cổ đông có nghĩa là cô ấy sẽ nhận được ít lợi nhuận hơn, nhưng đồng nghĩa với việc rủi ro cũng giảm bớt, với một người mới làm kinh doanh lớn lần đầu như Đào Tử thì cô ấy sẵn sàng chia sẻ rủi ro với nhiều người hơn.

Sau một buổi tối thảo luận hơn một tiếng, cuối cùng các bên cũng đạt được thỏa thuận.

Tống Ngọc Lan đóng góp căn nhà và 15 vạn tiền vốn ban đầu, cô cũng chịu trách nhiệm cho việc lập kế hoạch tổng thể, sở hữu 30% cổ phần.

Đào Tử góp chiếc xe và 10 vạn tiền vốn, phụ trách việc quản lý cửa hàng sau này, chiếm 25% cổ phần.

Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân mỗi người góp 5 vạn tiền vốn ban đầu, chịu trách nhiệm tìm nguồn hàng cho cửa hàng vật liệu xây dựng, mỗi người sở hữu 17% cổ phần.

Điều bất ngờ nhất là Khương Nam. Tống Ngọc Lan không ngờ rằng Khương Nam có thể góp được tới 10 vạn. Trước khi cô ấy ra ngoài thì ông nội Khương đã đưa cho cô ấy một cuốn sổ tiết kiệm với số tiền lên đến 30 vạn. Tiền học phí và sinh hoạt phí trong bốn năm đại học của cô ấy chỉ cần tiêu 10 vạn là cùng.

Vậy nên Khương Nam có thể bỏ ra 10 vạn, như vậy thì cô ấy vẫn còn lại 10 vạn dự phòng cho các trường hợp khẩn cấp khác.

Tống Ngọc Lan không khỏi tò mò nhà họ Khương giàu đến mức nào mà có thể dễ dàng đưa cho Khương Nam mấy chục vạn để đi học.

Từ lần đầu gặp Khương Nam thì cô đã biết cô gái này không thiếu thốn gì về ăn mặc hay sinh hoạt.

Khương Nam chỉ góp vốn mà không tham gia quản lý hàng ngày, vậy nên với 10 vạn tiền vốn thì cô ấy nắm giữ 11% cổ phần.

Tổng số vốn ban đầu là 45 vạn, nhiều hơn 15 vạn so với dự tính ban đầu của Tống Ngọc Lan, giúp cửa hàng vật liệu xây dựng chính thức bước vào giai đoạn chuẩn bị.

Đào Tử cũng không cần phải tiếp tục bán quần áo để kiếm tiền nữa. Gần đây, cô ấy đã cảm nhận rõ ràng rằng mình không còn đủ sức. Những người bán quần áo giống cô ấy ngày càng nhiều, điều này khiến sạp hàng của cô ấy đã không còn là duy nhất nữa.

Cô ấy quyết định quay lại Quảng Đông để bán chiếc Santana đổi lấy một chiếc xe tải Đông Phong.

Chu Thế Văn đúng lúc cần về Quảng Đông để bàn chuyện với Dương Lệnh, nên anh ấy dự định đi cùng Đào Tử, cũng tiện thể kéo Khương Nam theo, anh ấy nói một cách đầy chính nghĩa: “Mặc dù sau này cô không tham gia vào việc quản lý hàng ngày, nhưng ở giai đoạn đầu này cô vẫn phải theo cùng để học hỏi.”

Cuối cùng chỉ còn lại Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân.

Tống Ngọc Lan hiểu rõ rằng Chu Thế Văn cố ý tạo cơ hội cho hai người họ có thời gian ở riêng với nhau. Dù hiện giờ cô và Lục Trạch Dân đang trong giai đoạn tìm hiểu nhưng cô cũng không ngượng ngùng, dẫn anh đến nhà khách để lấy bản vẽ từ Triệu Trung.

Sau khi ăn trưa và tiễn Triệu Trung cùng Tống Như rời khỏi Bằng Thành, hai người mới bắt đầu làm việc.

Tống Ngọc Lan hỏi ý kiến người nhà. Lưu Xuân và Tống Đại Cường quyết định ở lại Bằng Thành.

Tống Đại Cường có thể hỗ trợ Đào Tử bán vật liệu xây dựng. Ông ấy chỉ mới học hết cấp hai, nhưng bán vật liệu xây dựng chỉ cần nắm vững đặc điểm sản phẩm thì việc bán hàng sẽ không quá khó khăn, nhất là ở thời điểm này chưa có sự cạnh tranh khốc liệt như sau này.

Do vị trí của cửa hàng hơi xa trung tâm nên Tống Ngọc Lan đã định sẽ xây thêm hai phòng bên cạnh nhà để cung cấp chỗ ăn ở.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 149: Chương 149



Lưu Xuân sẽ lo việc nấu ăn, số tiền đáng lẽ dùng để thuê người sẽ được trả cho bà ấy. Còn bà nội Tống và Tống Ngọc Cảnh sẽ đi theo Tống Ngọc Lan. Tống Ngọc Cảnh cần đi cùng cô đến Bắc Kinh để học hành.

Số tiền còn lại của Tống Ngọc Lan, sau khi trừ đi 15 vạn đầu tư vào cửa hàng thì cô vẫn còn 7 vạn, cũng đủ để cô trang trải cuộc sống.

Tống Ngọc Lan viết một tờ thông báo tuyển dụng và dán lên trước cửa.

Nội dung tuyển dụng bao gồm cung cấp chỗ ăn ở, lương tháng 300 đồng kèm hoa hồng.

Yêu cầu trình độ học vấn ít nhất là tốt nghiệp cấp hai.

Không phải cô kỳ thị người ít học, chỉ là muốn giao tiếp dễ dàng hơn và để nhân viên có thể nắm rõ đặc điểm của vật liệu xây dựng, như vậy sẽ phục vụ khách hàng tốt hơn.

Thực tế cô còn định yêu cầu bằng cấp ba, nhưng nhận ra rằng ở thời điểm này, ngay cả những người tốt nghiệp cấp hai cũng đã rất hiếm rồi.

Mức lương cô đưa ra khá cao, cô đã tìm hiểu và biết rằng những công nhân làm việc vất vả ở công trường cũng chỉ kiếm được khoảng 300 đồng mỗi tháng mà thôi.

Vừa dán thông báo lên thì đã có người đến hỏi, là một bà mẹ hỏi cho con trai mình.

Tống Ngọc Lan vui vẻ nói rằng cửa hàng vẫn đang trong giai đoạn sửa chữa nên sẽ phỏng vấn trước, nếu trúng tuyển thì sẽ phải bắt đầu công việc ngay để làm quen với công việc.

Nghe xong, bà mẹ đó lập tức chạy về nhà như một cơn gió để gọi con mình đến phỏng vấn.

Chỉ trong hai tiếng buổi chiều ngay sau khi dán thông báo, đã có năm người đàn ông đến ứng tuyển.

Tuy nhiên, đáng tiếc là họ chỉ có trình độ tiểu học, cách họ trả lời câu hỏi quá lộn xộn, không có logic, khiến cuộc phỏng vấn trở nên khó khăn.

Thậm chí có người còn liên tục phàn nàn rằng vị trí cửa hàng không phù hợp và khăng khăng đề nghị chuyển cửa hàng đến khu vực sầm uất hơn.

Đối mặt với những ứng viên tự cao tự đại này, Tống Ngọc Lan cảm thấy vừa bực bội vừa ngao ngán, cuối cùng quyết định không nhận bất kỳ ai cả.

Lục Trạch Dân quan sát từ nãy tới giờ, bước tới ngồi cạnh cô nói: “Hay để anh lo việc phỏng vấn này nhé. Dù sao bây giờ anh cũng không có việc gì làm. Công việc giám sát nhà cửa đã có chú Tống lo rồi.”

Lúc này, Tống Ngọc Lan mới thực sự có thời gian riêng tư với Lục Trạch Dân, cô hỏi: “Công việc ở bộ đội của anh đã xử lý ổn thỏa rồi chứ?”

Lục Trạch Dân nghe câu hỏi của cô thì thoáng sững lại, ánh mắt giao nhau với đôi mắt sáng long lanh của cô. Ngay lập tức, trái tim anh như mất kiểm soát mà đập loạn nhịp.

“Ừ... cũng tạm ổn.” Giọng Lục Trạch Dân trầm khàn, trong đôi mắt anh ánh lên tình yêu sâu sắc dành cho cô, như thể sắp tràn ra khỏi lòng ngực.

Mỗi lần đối diện với ánh mắt ấy là Tống Ngọc Lan cảm giác như mình bị nhấn chìm trong đôi mắt anh.

Cô vội vã dời mắt đi: “Lần trước khi em rời khỏi, sao anh lại đi ngay vậy?”

Lục Trạch Dân gật đầu: “Ừ, lúc đó anh nghĩ mình nên rời đi.”

“Sao anh không nói trước với em?” Điều này khiến cô cảm thấy hụt hẫng, ngày hôm sau cô chỉ mong được gặp lại để tiễn anh đi, bây giờ khi nhớ lại thì trong lòng cô vẫn tràn ngập sự ấm ức.

Cô không nghe thấy lời phản hồi, ngước mắt lên liền thấy Lục Trạch Dân đang nhìn cô đầy hứng thú, đôi mắt đào hoa của anh lộ rõ sự vui mừng.

“Em định sáng hôm sau đến tiễn anh phải không? Em từng nói không thích tiễn người nên anh mới không nói với em. Đó là lỗi của anh, lần sau anh nhất định sẽ báo với em trước khi rời đi.”

Anh nói xong liền ngồi lại gần cô hơn, khoảng cách giữa họ giờ chỉ còn vài centimet. Trên chiếc ghế không mấy rộng, Tống Ngọc Lan cảm nhận rõ ràng sự bối rối đang bao trùm lấy mình. Cô đứng bật dậy khẽ ho: “Em... không có, chỉ là tình cờ gặp chị lễ tân phòng khách nên chị ấy nói với em thôi.”

“Ồ, thì ra là vậy.” Giọng nói của Lục Trạch Dân chứa đầy sự dịu dàng và lưu luyến, nụ cười nhẹ nhàng của anh dường như có thể làm tan chảy trái tim người khác.

Tống Ngọc Lan bất giác cảm thấy có chút bối rối.

Ngay lúc này, ngoài cửa liền vang lên tiếng cười sảng khoái: “Ôi, anh Lục yêu đương mà không báo cho anh em một tiếng, thật là không nghĩa khí gì cả.” Chu Thế Văn và Dương Lệnh bước nhanh vào nhà.

Tống Ngọc Lan vội đứng dậy, gương mặt thoáng hiện vẻ ngượng ngùng. Cô nhìn về phía cửa nhưng không thấy Đào Tử và Khương Nam đâu, liền hỏi: “Đào Tử và Khương Nam đâu rồi?”

Chu Thế Văn đặt chiếc túi trong tay xuống, cười giải thích: “Họ đang bận xử lý chuyện xe cộ. Khương Nam hiện đang ở Quảng Đông với Đào Tử. Bọn anh đến đây là muốn bàn với em về chuyện cửa hàng vật liệu xây dựng.”

Lục Trạch Dân cũng đứng dậy theo, anh chỉ tay về phía Dương Lệnh và giới thiệu với Tống Ngọc Lan: “Ngọc Lan, đây là anh em thân thiết của anh từ nhỏ, tên là Dương Lệnh. Sau này, khi anh và Chu Thế Văn bận công tác ở đơn vị, nếu em gặp khó khăn hay vấn đề gì thì cứ tìm cậu ấy giúp đỡ.”

Dương Lệnh vừa nhìn thấy gương mặt của Tống Ngọc Lan thì nhịp thở liền khựng lại một chút. Anh ấy giơ tay lên, vui vẻ chào hỏi: “Chào chị dâu! Tôi quen thuộc với Quảng Đông lắm, nếu có nhu cầu gì thì cứ việc tìm tôi.”

Sau đó, anh ấy liền dùng cùi chỏ thúc vào Lục Trạch Dân: “Anh Lục đúng là có phúc.”
 
Back
Top Bottom