Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 90: Chương 90



Chương 90

Không đợi mẹ trả lời thì cô ta đã quay người bỏ vào phòng, đóng sầm cửa lại.

“Con bé này hôm nay làm sao thế nhỉ?” Bà Triệu lầm bầm rồi đưa cho ông Triệu đang lặng lẽ hút thuốc bên cạnh một tờ tiền.

“Đừng hút nữa, đi chợ mua thịt về ăn tết đi, nhớ ghé qua nhà họ Tống xem có gì mới không.”

Ông Triệu nhận tiền rồi đi ra ngoài.

Triệu Hoa nhìn qua khe cửa, lặng lẽ lau nước mắt, rồi lục tủ lấy ra một xấp tiền lẻ, tổng cộng là 16 đồng 8 xu 3 hào. Đây là số tiền mà cô ta đã dành dụm từ những lần đi ăn uống cùng Tống Ngọc Lan từ nhỏ đến giờ.

Hôm nay khi tận mắt chứng kiến vẻ rạng rỡ của Tống Ngọc Lan, không hề bị ảnh hưởng bởi những chuyện đã xảy ra thì cô ta mới nhận ra rằng Tống Ngọc Lan đã thực sự đã buông bỏ và không còn thích Triệu Kiến Quốc nữa.

Tống Ngọc Lan rời xa Triệu Kiến Quốc thì cuộc sống vẫn tốt đẹp. Còn cô ta, thay vì tiếp tục để gia đình hút cạn sinh lực thì chi bằng tự mình đi tìm một tương lai mới.

Khi đêm buông xuống, Triệu Hoa lén vào phòng bố mẹ lấy đi hai tờ đại đoàn kết giấu trong áo mẹ và rời khỏi thôn Kim Trúc.

Đến trưa hôm sau, nhà họ Triệu náo loạn cả lên.

Tống Ngọc Lan đang ngồi bên bếp lửa trong phòng khách, vừa sưởi ấm vừa đọc sách giáo khoa trung học mà Khương Nam đưa cho. Thấy Lưu Xuân bưng chậu quần áo từ bên ngoài đi vào, sau đó vội kể chuyện nhà họ Triệu với vẻ mặt đầy bí mật.

“Triệu Hoa bỏ nhà đi rồi, còn lấy hết tiền trong nhà nữa!”

Tống Ngọc Lan nhướng mày. Trong cuốn sách thì Triệu Hoa vốn là một nhân vật luôn sống dưới cái bóng của nam nữ chính. Không ngờ việc cô xuyên vào đây lại khiến cho cốt truyện thay đổi hoàn toàn.

Có phải sự ra đi của Triệu Hoa cũng đánh dấu sự trỗi dậy của các nhân vật phụ?

Nhưng cuộc sống của mỗi người là do chính họ lựa chọn. Việc quan trọng của cô bây giờ là vượt qua kỳ thi cuối cấp 3 sắp tới.

Trước đó, cô định học lại từ lớp 10, vì sau nhiều năm không đến trường thì cô đã gần như quên hết kiến thức trung học.

Thế nhưng sáng nay khi mở sách của Khương Nam ra thì cô bất ngờ phát hiện ra những suy nghĩ và lời giải bài tập xuất hiện trong đầu một cách rõ ràng, trùng khớp với đáp án mà Khương Nam đã ghi chú trong sách.

Không chỉ toán học mà cả vật lý, hóa học và sinh học thì cô cũng chỉ cần nhìn qua là hiểu ngay.

Nguyên chủ có thể thi đậu cấp ba thì đương nhiên cũng không phải người tầm thường. Từ nhỏ, nguyên chủ đã rất nhạy bén với các con số. Tống tổng lại có tri thức về thế giới hiện đại. Giờ đây, tri thức của hai thế giới hòa làm một đã giúp cô càng thông thạo hơn.

Còn về tiếng Anh thì khỏi phải nói, trước khi xuyên không thì Tống Ngọc Lan đã đạt trình độ TOEFL tiêu chuẩn để giao tiếp tốt với đối tác nước ngoài.

Nhưng đến môn ngữ văn có rất nhiều bài học thuộc lòng thì lại là một thử thách lớn đối với cô.

Nếu muốn thi đại học cùng với Khương Nam, thì cô phải học thuộc tất cả những gì có trong sáu cuốn sách ngữ văn từ lớp 10 đến lớp 12 trong vòng nửa năm tới.

Cô tìm ra hai bộ đề trống về toán và khoa học tự nhiên, rồi ngồi ngay ngắn trong căn phòng sáng sủa, yên tĩnh. Cô ngồi đó cả buổi trời, tĩnh lặng như hòa vào không gian xung quanh.

Sau khi kiểm tra kỹ càng những bài toán mình đã làm sai, Tống Ngọc Lan phát hiện ra chỉ có duy nhất một bài giải bị lệch hướng một chút, cùng lắm là bị trừ ba điểm.

Nhìn tờ giấy thi toán gần như hoàn hảo trong tay, Tống Ngọc Lan cảm thấy tự tin dâng trào. Bà nội đã chọn ở lại thôn Kim Trúc để tiếp tục làm ruộng, mà trong nhà cũng đã có hơn tám vạn đồng tiết kiệm, cô cũng không cần phải vội vàng kiếm tiền trong nửa năm tới.

Dù rằng Tống Ngọc Lan không khao khát một cuộc sống làm nhân viên văn phòng ổn định, nhưng nếu sau này trở thành một nữ doanh nhân có văn hóa, có học thức cũng là một lựa chọn không đồng.

Không khí tết năm 1980 thực sự khác biệt so với thời hiện đại. Dù khi đó mọi người chẳng có nhiều tiền bạc, nhưng ai nấy đều rạng rỡ nụ cười, thật sự mong chờ đón tết.

Pháo nổ đỏ cả mặt đất, tiễn năm cũ đón năm mới.

Năm 1981 đến trong tiếng pháo vang đùng đùng.

Tống Ngọc Lan ngồi trong phòng khách dạy học cho Tống Ngọc Cảnh.

Tống Ngọc Cảnh đã được đăng ký vào lớp hai. Dù đã 11 tuổi nhưng vì chưa từng đi học nên cậu cũng không có bao nhiêu kiến thức lớp một, chỉ biết phép cộng trừ đơn giản trong phạm vi 10 và học chữ phiên âm.

Số học thì Ngọc Cảnh đã nắm vững, giờ Tống Ngọc Lan chỉ cần dạy cho cậu bé về phiên âm. Thằng bé học rất nhanh, chỉ trong ba ngày mà Ngọc Cảnh đã học thuộc tất cả. Từ trong lòng Tống Ngọc Cảnh vẫn luôn khao khát được đi học, nên cậu bé càng cố gắng học tập.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 91: Chương 91



Chương 91

Giải quyết xong chuyện học hành của Tống Ngọc Cảnh, Tống Ngọc Lan lại tập trung vào việc học của mình. Mỗi sáng sớm, cô đều dậy sớm chạy bộ quanh con suối nhỏ, tay cầm theo cuốn sách ngữ văn để vừa chạy vừa học thuộc lòng.

Điều khiến cô vui mừng là trí nhớ của nguyên chủ rất tốt. Dù không đạt đến mức “đọc một lần nhớ mãi”, nhưng mỗi bài văn cô chỉ cần đọc ba đến bốn lần là có thể thuộc lòng phần lớn.

Mọi người trong nhà đều biết Tống Ngọc Lan đang tập trung học hành nên không ai làm phiền cô.

Ngày mùng hai tết, sau khi đi tảo mộ xong, bà nội dẫn Tống Ngọc Cảnh sang nhà trưởng thôn chúc tết. Còn Tống Đại Cường thì đưa Lưu Xuân về nhà mẹ đẻ.

Vậy là chỉ còn Tống Ngọc Lan ở nhà một mình.

Trong truyện không nhắc đến nhà mẹ đẻ của Lưu Xuân, nhưng qua ký ức của nguyên chủ thì cô biết nhà Lưu Xuân vốn là một gia đình trọng nam khinh nữ. Trước đây, khi Lưu Xuân không có tiền về thăm nhà thì vẫn luôn bị đuổi về. Sau vài lần, Lưu Xuân cũng dứt khoát không về nữa.

Năm nay, bà nội đã đưa cho Lưu Xuân 20 tờ đại đoàn kết, bảo Tống Đại Cường cùng vợ về nhà mẹ đẻ, nên Lưu Xuân mới quyết định trở về một chuyến.

Nhưng chưa đến trưa, Tống Ngọc Lan đang chuẩn bị nấu mì trứng cho mình trong bếp thì thấy Tống Đại Cường cõng Lưu Xuân với khuôn mặt đẫm nước mắt trở về.

Lưu Xuân vẫn xách theo túi quà sáng nay khi đi.

“Có chuyện gì vậy?” Tay Tống Ngọc Lan cầm cái xạn đi ra cửa, trong lòng đã đoán được phần nào.

Thấy Tống Ngọc Lan, Lưu Xuân vội vã xuống khỏi lưng chồng, dùng tay áo lau nước mắt, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: “Không sao đâu, chỉ là đi đường bị trật chân thôi.”

Tống Ngọc Lan không tin, nhưng nếu hai người không muốn nói thì cô cũng không hỏi thêm, chỉ bảo họ chờ rồi quay lại bếp tiếp tục nấu mì.

Trong phòng khách, cô nghe loáng thoáng tiếng Lưu Xuân thút thít: “Không có nhà thì thôi, từ nay về sau em chỉ coi nơi này là nhà.”

Tống Ngọc Lan nhanh chóng nấu xong ba bát mì trứng.

“Woa~ Thơm quá, Ngọc Lan thật giỏi!” Khi Tống Ngọc Lan bưng bát mì trứng vào phòng khách, Lưu Xuân đã bình tĩnh lại và cười vui vẻ.

Tống Ngọc Lan không phải người giỏi an ủi, chỉ lẳng lặng cho thêm một quả trứng chiên vào bát của Lưu Xuân.

Lưu Xuân vừa ăn vừa rơi nước mắt.

Miệng thì lẩm bẩm: “Ớt cay quá!”

Tống Ngọc Lan nhìn vào bát mì không hề có lấy một miếng ớt, rồi thuận miệng đáp: “Vâng, có hơi cay, thêm chút đường sẽ bớt thôi, nhà mình giờ cũng có đường mà.”

Lưu Xuân gật đầu, giọng nghẹn ngào: “Ừ, cay một chút mới nhớ lâu.”

Tống Đại Cường liền gắp trứng chiên trong bát mình bỏ vào bát của Lưu Xuân: “Anh không thích ăn trứng, em ăn đi.”

Trong mắt Lưu Xuân toàn là nước mắt, trừng chồng mình một cái, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười nhẹ nhõm.

Sau này, Tống Ngọc Lan nghe bà nội kể lại rằng khi Lưu Xuân và Tống Đại Cường về nhà mẹ đẻ thì nhà họ Lưu đã dọn đi từ lâu.

Em trai của Lưu Xuân là Lưu Thường Nhạc, trước đây vốn học giỏi, trong những năm kỳ thi đại học bị hủy bỏ thì vẫn kiên trì ôn tập. Khi kỳ thi đại học được khôi phục vào năm 1977, Lưu Thường Nhạc khi đó đã 30 tuổi quả nhiên thi đỗ, sau đó tốt nghiệp trường cao đẳng. Năm ngoái, ông ấy được phân công công tác và đã đưa bố mẹ chuyển đến thành phố sống cùng.

Tất cả những điều này, Lưu Xuân đều không hề biết.

Nếu không nhờ lần này nhà họ Tống kiếm được chút tiền, khiến bà ấy có đủ tự tin để quay lại nhà mẹ đẻ thì có lẽ bà ấy sẽ không bao giờ biết rằng bố mẹ và em trai mình đã có một cuộc sống mới từ lâu.

Trên đường về, do bất cẩn nên bà ấy bị trật chân, đó là lý do Tống Ngọc Lan thấy cảnh tượng này.

May mà Lưu Xuân đã trải qua nhiều điều bất công, nên cũng chỉ mất hai ngày để chấp nhận mọi chuyện. Bà ấy vẫn còn chồng con và một gia đình nhỏ hạnh phúc. Còn gia đình kia đã biến mất khỏi cuộc đời bà ấy, vậy thì bà ấy cũng sẽ không bận tâm nữa.

Ngày 15 tháng 2 năm 1981.

Bà nội đưa Tống Ngọc Lan đến huyện Ngọc Lâm để đăng ký học.

Khương Nam vén lại tóc mai, giọng nói lộ rõ vẻ vui mừng: “Em định vào lớp 12 à!”

“Học ở nhà hai tháng rồi, thấy cũng ổn, chắc không có vấn đề gì đâu.” Tống Ngọc Lan kéo Khương Nam về căn tứ hợp viện mà cô đã thuê trước đây.

Cô đã gia hạn thuê tứ hợp viện thêm nửa năm, nếu có thể vào lớp 12 học thì cô cũng không định ở ký túc xá.

Bà nội đang bận rộn trong bếp, liền gọi với ra: “Vào nhà ngồi đi, bà nấu lạc cho các cháu ăn.”

“Cháu cảm ơn bà ạ.” Khương Nam đáp lời bà rồi bị Tống Ngọc Lan kéo vào phòng khách. Tống Ngọc Lan lấy một chiếc túi từ dưới đất lên mở ra: “Đây là đặc sản của quê em, chị mang về cho ông bà pha nước uống, tốt cho sức khỏe lắm.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 92: Chương 92



Chương 92

Khương Nam nhìn qua, thấy trong túi là những cây nấm đen sì thì nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”

Tống Ngọc Lan giải thích về công dụng và cách chế biến nấm linh chi đen.

Mắt Khương Nam sáng lên: “Thì ra đây là linh chi đen! Em không biết đâu, gần đây trong huyện đang rộ lên phong trào dưỡng sinh, cửa tiệm Liêu Phúc Hiên cũng bán linh chi đen, nghe nói công hiệu rất tốt. Chị cũng đang tính mua về cho ông bà dùng.”

Tống Ngọc Lan chỉ cười rồi đặt túi linh chi xuống bên cạnh: “Thế thì em mang đến đúng lúc rồi. Đây là linh chi tươi, chị cứ mang về sắc nước cho ông bà uống cũng tốt, các cụ ở quê em vẫn hay dùng thế.”

Khương Nam gật đầu: “Được rồi, giữa bọn mình với nhau thì khách sáo làm gì. Buổi chiều chị dẫn em đi báo danh, nếu như vượt qua thì chúng ta sẽ cùng nhau học đại học.

“Đúng rồi, em đã định thi trường nào chưa?” Khương Nam đột nhiên hỏi.

Tống Ngọc Lan im lặng, cô chỉ muốn thi đỗ đại học nhưng chưa nghĩ đến việc chọn trường.

Thấy vậy, Khương Nam liền nắm tay cô: “Ngọc Lan, em thi vào đại học ở Bắc Kinh với chị nhé? Trường ở Bắc Kinh có bề dày lịch sử, tốt nghiệp xong thì công việc cũng ổn định hơn.”

Trước khi xuyên không, Tống tổng đã sống ở Bắc Kinh, nơi đó cũng coi như quê hương thứ hai của cô. Hơn nữa, trong tương lai Bắc Kinh sẽ phát triển nhanh chóng nhất. Nếu muốn phát triển sự nghiệp thì Bắc Kinh là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ suy nghĩ trong giây lát, Tống Ngọc Lan đã gật đầu đồng ý: “Được thôi.”

“Thật sao! A~ Cảm ơn em, Ngọc Lan, em thật tuyệt!” Khương Nam mừng rỡ ôm chầm lấy Tống Ngọc Lan, vui sướng đến mức không kiềm chế nổi: “Trong tên em có chữ Lan, trong tên chị có chữ Nam, phát âm cũng gần giống nhau, chỉ khác mỗi chữ cái đầu, đúng là duyên phận mà!”

Tống Ngọc Lan nhìn nụ cười rạng rỡ của Khương Nam, trong lòng cũng cảm thấy vui lây, khóe môi không khỏi cong lên.

“Ngọc Lan, chúng ta kết nghĩa đi!” Khương Nam buông tay ra, nhìn Tống Ngọc Lan với ánh mắt chân thành: “Từ nhỏ chị có nhiều bạn bè, nhưng chưa ai cho mình cảm giác giống như em, như kiểu... em là một phiên bản khác của chị vậy!”

Tống Ngọc Lan thầm nghĩ: Theo một cách nào đó thì đúng là chúng ta khá giống nhau, đều là vai nữ phụ bị nam nữ chính vùi dập mà, kết cục cũng chẳng khác nhau mấy.

Thấy Tống Ngọc Lan không trả lời, Khương Nam dè dặt thử hỏi: “Chị vẫn chưa thông qua bài kiểm tra của em à?”

Tống Ngọc Lan đưa tay chạm nhẹ vào mũi của Khương Nam: “Cô bé ngốc, em đâu có đặt ra bài kiểm tra nào cho chị đâu.”

“Vậy là em không muốn kết nghĩa chị em với chị à?” Khương Nam có chút thất vọng.

Tống Ngọc Lan kéo Khương Nam ngồi xuống: “Chúng ta giờ như chị em kết nghĩa rồi còn gì, chị là bạn tốt của em, em cũng là bạn tốt của chị, vậy là đủ rồi.”

Dù nhà họ Khương ở huyện Ngọc Lâm không phải gia đình tầm thường, và người cha quyền lực của Khương Nam có thể sẽ xuất hiện khi cô ấy lên đại học, nhưng dù sao đi nữa thì gia thế của Khương Nam vẫn hơn hẳn gia đình của Tống Ngọc Lan rất nhiều.

Tống Ngọc Lan không muốn gia đình mình bị cuốn vào những chuyện phức tạp, vì thế cô đã khéo léo từ chối lời đề nghị kết nghĩa chị em của Khương Nam.

Thấy Tống Ngọc Lan có điều gì đó khó nói, Khương Nam cũng không ép nữa: “Vậy để sau này tính tiếp, dù sao chúng ta vẫn là bạn thân và sẽ cùng nhau thi đại học mà.”

Chiều hôm đó, Khương Nam dẫn Tống Ngọc Lan đến trường Nhất Trung để đăng ký học.

Bà nội ở nhà dọn dẹp và không can dự vào việc này. Nếu Tống Ngọc Lan không thể theo học lớp 12 thì bà cũng không lo lắng vì đã có kế hoạch cho cô học lại từ lớp 10. Bây giờ gia đình không thiếu tiền, nên bà nội Tống cũng không vội vàng.

Từ tết đến giờ, trong khoảng một tháng rưỡi, Tống Ngọc Lan đã xem qua hầu hết các sách giáo khoa của cấp 3. Mặc dù cô tạm thời bỏ qua môn văn và chính trị, nhưng đã tập trung ôn tập các môn khoa học tự nhiên.

Các môn lý, hóa và sinh chiếm phần nhỏ hơn trong tổng điểm nên cô chỉ mất một chút thời gian để ôn tập. Trong suốt một tháng rưỡi, cô đã tổng hợp lại toàn bộ kiến thức của mình, ngoại trừ môn văn.

Khương Nam đã để lại rất nhiều ghi chú trong sách môn văn, cộng với trí nhớ từ kiếp trước của Tống Ngọc Lan và khả năng ghi nhớ xuất sắc của nguyên chủ nên cô nghĩ rằng dần dần mình sẽ nhớ lại hầu hết những gì đã từng học.

Kỹ năng toán học và các môn khoa học khác của cô bây giờ đã rất vững vàng.

Tống Ngọc Lan rất tự tin vào bản thân, nhưng Khương Nam lại lo lắng cho cô. Cô ấy chỉ biết rằng Tống Ngọc Lan đã từng học xong lớp 10, sau đó bỏ học hơn một năm và bây giờ muốn quay lại học tiếp lớp 12.

Khương Nam không phải không tin tưởng vào Tống Ngọc Lan, nhưng cô ấy lo cho bạn mình. Nếu chẳng may không đạt thì có thể sẽ làm Tống Ngọc Lan mất tự tin.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 93: Chương 93



Chương 93

Bác bảo vệ của trường Nhất Trung biết Khương Nam, thấy cô bảo lãnh cho Tống Ngọc Lan, nên dù lúc này là trong kỳ nghỉ đông và không có học sinh thì bác ấy vẫn cho cả hai vào sau khi đăng ký thông tin.

Khương Nam chưa nói với cô chủ nhiệm lớp là cô giáo Vu Cầm về việc Tống Ngọc Lan muốn vào học lớp 12. Trước đó, cô chỉ nhờ ông nội xin giúp một chỗ cho bạn.

Vì vậy, khi nghe Khương Nam giới thiệu thì cô Vu Cầm khá ngạc nhiên.

“Tôi cứ tưởng bạn này sẽ vào học lớp 10, còn định đợi khai giảng rồi mới bàn với giáo viên phòng ghi danh.”

“Thưa cô Vu, là lỗi của em ạ, em đã không nói rõ ràng từ trước.” Khương Nam ngại ngùng xin lỗi, ngón tay còn khẽ gãi lòng bàn tay của Tống Ngọc Lan.

Cô Vu Cầm nhìn cô gái đứng bên cạnh Khương Nam: “Việc học lớp 12 không phải do tôi quyết định, nó phụ thuộc vào năng lực cá nhân. Nếu học lớp 12 mà không thể thi đậu đại học thì cũng chẳng có ích gì.”

“Em hiểu rõ điều này thưa cô. Nếu có thể thì cô có thể cho bạn ấy làm thử một bài kiểm tra. Nếu kết quả đủ đạt yêu cầu thì cô có thể xem xét việc cho bạn ấy học lớp 12 được không ạ?” Khương Nam nhanh chóng đưa ra đề nghị.

Cô Vu gật đầu, thấy Khương Nam nói rất hợp lý, liền lấy một bài kiểm tra từ trong ngăn kéo ra: “Đây là bài kiểm tra các môn khoa học cho kỳ thi học kỳ sắp tới. Nó được dùng để đánh giá mức độ kiến thức của các học sinh. Em có thể làm bài ngay tại đây, làm được bao nhiêu thì làm.”

Cô chỉ về phía bàn làm việc: “Làm tại đây, làm đến 6 giờ chiều, làm được bao nhiêu thì làm.”

Tống Ngọc Lan cảm ơn rồi lấy bút ra, ngồi vào bàn và bắt đầu làm bài.

Vu Cầm và chồng cô ấy đều là học trò của ông Giang, sau khi ông Giang được sửa lại án xử sai, hai gia đình qua lại khá nhiều. Vì thế, Vu Cầm mới đồng ý giúp đỡ lần này. Tuy nhiên, cô ấy không kỳ vọng quá cao vào kết quả của Tống Ngọc Lan. Chỉ cần mỗi môn đạt điểm trung bình thì cô ấy sẽ cho phép cô gái này vào học lớp 12.

Trường học vào dịp nghỉ đông không có nhiều người, Vu Cầm và chồng là người địa phương nên được phân công trông coi trường.

Khương Nam nhìn đồng hồ, lúc này là 1 giờ trưa. Cô ấy không muốn tạo áp lực cho bạn mình, nên sau khi chào tạm biệt Vu Cầm thì cô ấy liền rời khỏi trường, hẹn sẽ quay lại đón Tống Ngọc Lan vào lúc 6 giờ.

Vu Cầm đợi Khương Nam rời đi, rồi dặn dò Tống Ngọc Lan vài điều: “Nhà vệ sinh ở bên trái, có nước nóng, khi em khát thì cứ lấy mà uống.” Sau đó, cô ấy quay lại bàn làm việc và bắt đầu soạn giáo án.

Văn phòng chìm vào sự im lặng, chỉ còn tiếng bút cào trên giấy.

Tống Ngọc Lan bắt đầu với bài thi tiếng anh.

Cô lướt qua bài thi và nhận ra nó thật sự quá dễ dàng.

Thời điểm này vẫn chưa có bài nghe trong các kỳ thi tiếng anh, nên cô nhanh chóng chọn đáp án cho câu hỏi đầu tiên.

Cô chỉ mất 15 phút để hoàn thành bài thi tiếng Anh.

Cô đặt bài thi đã làm xong sang bên trái.

Vu Cầm ngạc nhiên khi thấy trang giấy đã được viết kín chữ, cô ấy dừng bút và cầm bài thi lên xem.

Dù không phải giáo viên tiếng anh, nhưng Vu Cầm cũng hiểu biết về môn này. Càng chấm thì cô ấy lại càng kinh ngạc. Đến cuối bài thi, cô ấy không khỏi há hốc miệng, kinh ngạc đến mức thở gấp.

Môn tiếng anh là môn yếu nhất ở trường Nhất Trung, trong toàn trường chỉ có ba khối học và hai giáo viên tiếng Anh.

Năm ngoái, hiệu trưởng còn tuyên bố trong cuộc họp rằng không yêu cầu học sinh phải dành quá nhiều công sức cho môn tiếng anh, đạt được bao nhiêu điểm thì đạt.

Thế mà bài thi của Tống Ngọc Lan, ngoại trừ phần bài luận không thể chấm ngay thì còn lại tất cả đều đúng.

Với kết quả này thì có thể nói gần như Tống Ngọc Lan đã đạt điểm tối đa.

Nếu các môn khác cũng đạt điểm trung bình, thì riêng môn tiếng anh đã đủ để cô bỏ xa các học sinh khác.

Vu Cầm cố gắng kìm nén sự phấn khích, tiếp tục quan sát tốc độ làm bài của Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan làm bài từ dễ đến khó.

Sau khi hoàn thành bài tiếng anh, cô tiếp tục làm các bài thi vật lý, hóa học, sinh học, toán và cuối cùng là văn học và chính trị.

Đến bài thi văn, ngoài một vài câu trích dẫn danh ngôn quen thuộc thì cô chỉ làm phần đọc hiểu và bài luận.

Vu Cầm gần như đã chấm xong các bài thi khác, bây giờ cô đứng sau Tống Ngọc Lan và quan sát bài thi văn của cô.

Cô là giáo viên dạy toán, và trong bài thi toán của Tống Ngọc Lan chỉ có một câu trắc nghiệm do không để ý dấu chấm thập phân mà bị trừ 3 điểm.

Đây rõ ràng là một học sinh tiềm năng có thể vào đại học trọng điểm!

Thế nhưng khi đối mặt với bài thi ngữ văn tương đối dễ, thấy nhiều câu hỏi yêu cầu học thuộc lòng mà Tống Ngọc Lan để trống, cô giáo Vu Cầm không khỏi nhíu mày lo lắng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 94: Chương 94



Chương 94

Môn ngữ văn cuối cùng chỉ đạt 50 điểm, thậm chí còn chưa tới điểm trung bình.

Môn chính trị cũng chỉ được hơn 40 điểm.

Nhưng mà, điều đó có quan trọng không?

Tổng điểm của Tống Ngọc Lan là 462 điểm, vẫn vượt qua ngưỡng 450 điểm của đại học hệ chính quy.

Năm ngoái, điểm chuẩn vào đại học hệ chính quy ở tỉnh Hồ chỉ là 450 điểm, vấn đề của Tống Ngọc Lan chỉ nằm ở các môn cần học thuộc lòng. Chỉ cần bổ sung thêm kiến thức ngữ văn và chính trị thì việc thi vào đại học trọng điểm là điều hoàn toàn nằm trong tầm tay.

Không chừng cô ấy còn có thể nhắm tới hai trường đại học danh tiếng hàng đầu!

Vu Cầm nhẹ nhàng đặt bài thi chính trị và ngữ văn xuống bàn, thở dài một tiếng, sau đó nhìn về phía Tống Ngọc Lan đang ngồi đối diện.

Chưa kịp lên tiếng hỏi thì Tống Ngọc Lan đã chủ động giải thích: “Cô Vu, đến nước này rồi thì em cũng không giấu gì cô nữa. Thật ra, sau khi nghỉ học từ năm lớp 10, toàn bộ kiến thức lớp 11 và 12 em đều tự học ở nhà. Có lẽ vì sở thích cá nhân nên so với các môn văn hóa đòi hỏi ghi nhớ nhiều như ngữ văn thì em lại thấy hứng thú với các môn tự nhiên hơn, học cũng nhẹ nhàng hơn một chút.”

Nghe đến đây, Vu Cầm không giấu nổi sự kinh ngạc, cô ấy bất giác cao giọng hỏi: “Gì cơ? Em tự học hết những kiến thức này ư!”

Cô ấy tròn mắt nhìn cô gái xinh đẹp, điềm tĩnh trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy khâm phục.

Ai cũng biết rằng kiến thức cấp ba không phải dễ dàng. Đặc biệt là những kiến thức sâu sắc, phức tạp, nếu không có giáo viên giảng giải một cách có hệ thống thì rất khó nắm vững.

Vậy mà Tống Ngọc Lan có thể dựa vào sự nỗ lực của chính mình để đạt được thành tích như vậy, quả thực đáng kinh ngạc.

Nếu không gọi là thiên tài thì Vu Cầm cũng chẳng biết phải gọi cô bằng gì nữa.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Khương Nam bước vào nói với giọng lo lắng: “Cô Vu, Ngọc Lan, xong chưa?”

Vu Cầm vẫy tay, “Vào đi.”

Khương Nam hớn hở chạy vào, nhìn thấy hai bài thi ngữ văn và chính trị trước mặt Vu Cầm, nhưng khi thấy điểm số bằng bút đỏ thì nụ cười trên gương mặt cô ấy bỗng chùng xuống. Sợ làm Ngọc Lan buồn, cô ấy cố gắng kiềm chế sự thất vọng, an ủi: “Không sao, cùng lắm thì em học lại từ lớp 10, sau này chúng ta hẹn nhau ở Bắc Kinh cũng được.”

“Em đang nói cái gì vậy?” Vu Cầm mỉm cười: “Tôi đã đồng ý cho Tống Ngọc Lan vào lớp 12 rồi. Mai tôi sẽ viết đơn xin phép.”

Đùa à, có thêm một học sinh tiềm năng để tăng tỷ lệ đậu đại học thì nhà trường chắc chắn sẽ tranh nhau muốn nhận!

Khương Nam nghĩ rằng Vu Cầm đang nể mặt ông nội cô ấy nên mới nói vậy. Cô ấy định hỏi ý kiến Tống Ngọc Lan, nhưng khi vừa nhìn thoáng qua góc bàn, cô ấy đã thấy bài thi tiếng anh với điểm số đỏ chót, mắt cô ấy mở to kinh ngạc: “Đây... cũng là bài thi của em à?”

Vu Cầm lấy bài thi ra đưa cho Tống Ngọc Lan: “Bài luận cuối cùng kia, tôi vừa gọi điện thoại để đọc cho giáo viên tiếng anh nghe. Kết quả là... điểm tối đa, rất xuất sắc!”

Sau đó cô ấy quay sang Khương Nam: “Điểm yếu nhất của em là môn tiếng anh, hai em có thể giúp đỡ nhau. Chỉ cần nâng thêm một điểm thôi là hai đứa có thể bỏ xa nhiều bạn khác rồi.”

Khương Nam giật lấy bài thi tiếng anh từ tay Tống Ngọc Lan, không tin vào mắt mình: “100 điểm!” Cô ấy mở to mắt kinh ngạc, chưa từng thấy bạn học nào đạt điểm cao đến vậy.

Ánh mắt Khương Nam dừng lại ở một câu hỏi đọc hiểu: “Sao em lại giải được bài này? Ngữ pháp khó thế này mà em cũng biết à?”

Tống Ngọc Lan liếc nhìn rồi nghiêm túc giải thích lại cách làm bài. Khương Nam nghe mà ngẩn người, không thốt nên lời.

“Không ngờ em lại giỏi đến vậy, chắc tiếng anh của chị đã được cứu rồi!” Khương Nam lẩm bẩm.

Cô giáo Vu Cầm mỉm cười lắc đầu: “Tống Ngọc Lan không chỉ giỏi tiếng anh, bài thi toán này cũng gần như đạt điểm tối đa. Tống Ngọc Lan, em thử xem lại câu này, có phải em bỏ sót dấu thập phân không? Lần sau nhớ cẩn thận, lỡ mất điểm này thì tiếc lắm đấy.”

Tống Ngọc Lan nhận lại bài thi toán, ánh mắt dừng ở trên câu sai, miệng khẽ cười. Thực ra, đây là lỗi do cô cố tình mắc phải, chứ nếu ngay từ đầu đã đạt điểm tuyệt đối thì chẳng phải sẽ quá nổi bật sao.

Các môn lý, hóa, sinh khác của cô cũng đều nằm trong khoảng tám, chín điểm. Những môn này không phải là môn chính, đạt được điểm số này đã là rất tốt rồi.

Cô giáo Vu Cầm bảo Tống Ngọc Lan cứ đến trường cùng với Khương Nam khi khai giảng, cô ấy sẽ viết đơn báo cáo cho nhà trường, đảm bảo cô sẽ được nhận vào học.

Tống Ngọc Lan vội vàng cảm ơn rồi cùng Khương Nam quay về tứ hợp viện.

Trên đường đi, Khương Nam không ngừng huyên thuyên về các vấn đề ngữ pháp, vốn là điểm yếu nhất của cô ấy.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 95: Chương 95



Chương 95

Tống Ngọc Lan cố gắng sử dụng những ví dụ đơn giản, dễ hiểu để giải thích cho Khương Nam.

Khi hai người về đến tứ hợp viện, chỉ nói với bà nội Tống rằng cô đã được chấp nhận vào học, sau đó cả hai cùng vào phòng, lấy bài thi tiếng anh ra giảng dạy.

Bà nội Tống vui vẻ vào bếp nấu bữa tối cho hai người.

Mãi đến 10 giờ tối thì Khương Nam mới luyến tiếc rời đi, trước khi đi còn hẹn: “Mai chúng ta tiếp tục nhé.”

Tống Ngọc Lan vui vẻ đồng ý. Ban đầu cô còn lo không biết làm sao để trả ơn nhà họ Khương, nhưng giờ nghĩ lại thì việc giúp Khương Nam học tập có lẽ là cách tốt nhất.

Cô cũng bàn bạc với bà nội Tống về kế hoạch sắp tới.

Cô quyết định tạm thời chưa mở cửa hàng quần áo. Trong ba tháng tới, cô phải dành thời gian để học thuộc ngữ văn và chính trị. Dù nói khó không khó, nhưng cũng không thể xem là dễ dàng, cô cần phải tập trung toàn lực.

Việc kiếm tiền cũng không cần phải gấp gáp trong thời gian này.

Buổi sáng, cô gọi điện cho Đào Tử và biết rằng nhà máy của anh rể Đào Tử sắp cải tiến, sẽ không còn dễ dàng lấy được nguồn hàng nữa. Đào Tử cũng đã kiếm được kha khá tiền, để tránh gặp rắc rối nên cô ấy cũng muốn tạm thời chuyển sang làm việc khác.

Cô liền gợi ý cho Đào Tử đến Bằng thành để tìm kiếm cơ hội. Trong vài năm tới, “tốc độ Bằng thành” sẽ là một hiện tượng khiến người đời sau phải kinh ngạc.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Bằng thành sẽ từ một làng chài nhỏ phát triển thành một đô thị quốc tế với tốc độ đáng kinh ngạc, đạt được những thành tựu lớn về kinh tế, khoa học, văn hóa.

Nó sẽ trở thành biểu tượng cho sự phát triển và tinh thần đổi mới của Trung Quốc trong thời kỳ cải cách và mở cửa.

Ở một thành phố như vậy thì cơ hội sẽ nhiều hơn so với Quảng Đông, nơi đã phát triển tương đối ổn định.

Sau khi nói rõ kế hoạch của mình, Tống Ngọc Lan bảo bà nội quay về quê, còn cô sẽ về thăm nhà khi có thời gian.

Bà nội Tống rất thương cháu gái, nghĩ đến việc Ngọc Lan phải một mình ở trọ trong huyện, không được ăn cơm nóng, bà không nỡ để cháu ở lại một mình nên nhất quyết đòi ở lại cùng.

Tống Ngọc Lan ôm lấy eo bà nội, áp đầu vào lòng bà, giọng nói nghẹn ngào: “Bà ở lại đây với cháu, thế còn việc ở nhà thì sao?”

“Có chuyện gì thì đã có bố mẹ cháu làm, Tiểu Cảnh cũng đi học rồi, giờ nhà ta cũng không thiếu tiền, bố mẹ cháu có thể lo liệu được. Nhưng cháu gái ngoan của bà thì không thể thiếu bà được.”

Tống Ngọc Lan có chính kiến rõ ràng, bà nội Tống không muốn trở thành gánh nặng cho cháu. Đó là suy nghĩ của bà lúc này.

Trong nhà còn có Tống Đại Cường và Lưu Xuân, mọi thứ cũng không bị bỏ bê.

Nhưng nếu bà không theo Ngọc Lan, chỉ cần nghĩ đến cảnh cháu gái bị người khác bắt nạt hoặc phải chịu đói khát là bà nội Tống sẽ không chịu nổi.

Việc bà nội Tống quyết định ở lại là điều Tống Ngọc Lan đã đoán trước được, vì bà nội cực kỳ thương yêu cô.

Hai tuần trước khi nhập học, Khương Nam gần như ngày nào cũng đến tìm Tống Ngọc Lan để học bài.

Khương Nam không ngừng lẩm nhẩm ngữ pháp và từ vựng, điểm tiếng anh của cô ấy đã có sự cải thiện rõ rệt.

Ngày 28 tháng 2 năm 1981.

Một ngày trời nắng đẹp, tâm trạng của Tống Ngọc Lan rất vui vẻ đi cùng Khương Nam đến trường làm thủ tục nhập học. Sau khi nộp học phí, hai người liền đi đến lớp học.

Trường Nhất Trung không lớn, nhưng khung cảnh yên tĩnh, thoáng đãng, mang lại cảm giác dễ chịu.

Hai người đi thẳng về phía tòa nhà lớp học.

Lớp 12 chỉ có một lớp duy nhất, với tổng cộng 62 học sinh.

Việc Tống Ngọc Lan nhập học đã khiến trong lớp có thêm một học sinh nữa.

Vì vậy, cô không có bạn ngồi cùng bàn.

Khương Nam định xin cô giáo Vu cho ngồi cùng, nhưng Tống Ngọc Lan ngăn lại: “Tớ thích ngồi một mình hơn, như vậy thì không gian cũng rộng rãi hơn.”

Khương Nam thấy Tống Ngọc Lan không nói dối liền gật đầu: “Cũng đúng, học bài một mình sẽ không bị người khác làm phiền.”

Sự xuất hiện của Tống Ngọc Lan như một viên đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, tạo ra những gợn sóng lan tỏa.

Vẻ ngoài xinh đẹp, thanh thoát và khí chất khác biệt của cô lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các bạn trong lớp, đặc biệt là các nam sinh, ai nấy đều tỏ ra phấn khích.

Họ bắt đầu xì xào, bàn tán, ánh mắt đầy tò mò và mong đợi về cô bạn học mới.

Đối diện với tình huống này, Tống Ngọc Lan cảm thấy hơi không thoải mái.

Cô cúi đầu lặng lẽ sắp xếp lại bàn học của mình, cố gắng không để mình bị phân tâm.

Khương Nam đứng bên cạnh, giúp cô sắp xếp sách vở, cũng không ngạc nhiên trước sự chú ý mà Tống Ngọc Lan nhận được.

Dù sao, lần đầu tiên cô gặp Tống Ngọc Lan thì biểu cảm của cô ấy cũng y như vậy.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 96: Chương 96



Chương 96

Khi cô giáo Vu Cầm bước vào với một chồng bài kiểm tra, thấy Tống Ngọc Lan đã ngồi vào chỗ, cô ấy liền yêu cầu cô đứng lên tự giới thiệu.

Khương Nam thì thầm cổ vũ, rồi nhanh chóng chạy về chỗ ngồi của mình.

Tống Ngọc Lan đứng dậy nói: “Chào các bạn, mình là Tống Ngọc Lan. Từ nay chúng ta là bạn học, mong mọi người giúp đỡ!”

Cô giáo Vu Cầm vẫy tay cho Tống Ngọc Lan ngồi xuống, bắt đầu bài diễn thuyết hùng hồn: “Bây giờ còn 110 ngày nữa là đến kỳ thi đại học, cô mong các em sẽ dốc toàn lực trong thời gian tới…”

Nửa tiết học trôi qua, bài phát biểu của cô giáo Vu cũng sắp kết thúc.

“Lớp trưởng lên phát bài kiểm tra cho các bạn, các em hãy làm bài với năng lực thật sự của mình để biết điểm yếu của mình nằm ở đâu mà bổ sung.”

Cô giáo Vu nói xong liền lấy ra một tờ giấy từ tập bài kiểm tra, đưa cho Tống Ngọc Lan: “Bài kiểm tra này em đã làm khi xét duyệt vào lớp, vậy nên cô đã tìm cho em một đề khác để em làm thử.”

Tống Ngọc Lan nhận lấy bài kiểm tra, cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn cô giáo.”

Cô Vu vẫy tay: “Cô đã nói tình hình của em với các thầy cô khác rồi. Các môn ngữ văn và chính trị của em vẫn cần phải cố gắng nhiều hơn.”

Tống Ngọc Lan gật đầu dứt khoát: “Vâng ạ!”

Các bạn học trong lớp 12 hầu như đều đã có kế hoạch cho tương lai, nên sau khi tò mò một lúc về việc Tống Ngọc Lan nhập học, mọi người đều quay trở lại tập trung làm bài.

Tống Ngọc Lan nhìn quanh một vòng, bỗng cảm thấy như mình đang trở lại thời gian trước kỳ thi đại học kiếp trước.

Nhưng khi đó cô cảm thấy mệt mỏi, còn giờ cô lại thấy nhẹ nhõm.

Cô bắt tay vào làm bài với sự tự tin, chỉ mất một tiếng rưỡi liền hoàn thành. Không muốn làm phiền các bạn khác nên cô lấy sách ngữ văn ra đọc.

May mắn là cô ngồi ở dãy cuối nên không ai để ý đến hành động của cô, ngoại trừ cô giáo Vu Cầm.

Cô Vu bước đến phía sau Tống Ngọc Lan, lấy bài kiểm tra của cô để xem.

Ban đầu, cô ấy vẫn lo lắng không biết liệu Tống Ngọc Lan có làm được giống như thành tích của bài kiểm tra trước đó không. Nhưng đề kiểm tra hôm nay do chính cô ấy ra, gồm toàn những câu hỏi khó và dễ mắc sai lầm từ lớp 10 đến lớp 12.

Có thể nói đề thi này còn khó hơn cả đề thi đại học.

Càng xem, cô Vu càng cảm thấy hài lòng, cuối cùng cô ấy liền đặt bài kiểm tra xuống, dùng tay chạm nhẹ vào một chỗ nhỏ trong câu hỏi trắc nghiệm, nhắc nhở Tống Ngọc Lan chú ý hơn khi làm bài.

Lại là một lỗi nhỏ do không để ý dấu thập phân, khiến cô chọn sai đáp án.

Tống Ngọc Lan chỉ liếc nhìn thoáng qua, nhưng không sửa lại bài làm. Đây là việc cô cố ý làm, bởi nếu ngay từ đầu đã đạt điểm tuyệt đối thì không biết sẽ thu hút bao nhiêu rắc rối.

Cô Vu Cầm thấy Tống Ngọc Lan không sửa lại sau khi chỉ ra lỗi, liền hiểu ngay ý đồ của cô. Nghĩ lại, cô giáo cũng không nói thêm gì nữa.

Trong những năm đầu sau khi khôi phục kỳ thi đại học, cả học sinh lẫn giáo viên đều đang trong giai đoạn khám phá và tích lũy kinh nghiệm. Nếu các bạn học biết rằng trong lớp có một người đã nắm vững hết kiến thức sách giáo khoa, chắc chắn giờ ra chơi cô sẽ bị bạn bè vây quanh để nhờ chỉ dạy.

Tống Ngọc Lan không phải là giáo viên, cô vẫn còn phải học tập môn ngữ văn và chính trị, nên không có nghĩa vụ giúp đỡ các bạn học khác. Nếu giúp mà sau này lại có người không hài lòng thì sẽ càng rắc rối hơn.

Cô Vu Cầm hiểu ý định của Tống Ngọc Lan, còn thầm khen ngợi cô trong lòng. Cô ấy nghĩ rằng Tống Ngọc Lan rất thực tế, vì trong một cuộc thi quan trọng như thi đại học thì việc hy sinh bản thân vì người khác là điều không thực tế chút nào.

Buổi sáng là môn toán, buổi chiều là tiết ngữ văn.

Giáo viên ngữ văn cũng dành thời gian động viên học sinh trước khi cho làm bài kiểm tra.

Tống Ngọc Lan vẫn nhận lại đề thi lần trước. Khi giáo viên ngữ văn đọc bài làm của cô, thấy phần viết luận rất tốt, nhưng những câu hỏi thuộc lòng ở phần đầu thì lại đồng hại, khiến thầy giáo giận tím mặt.

Lần này, thầy đứng ngay sau lưng Tống Ngọc Lan quan sát cô viết bài.

Tống Ngọc Lan bắt đầu bằng việc viết bài luận, nhưng lần này cô thay đổi cách viết so với lần trước.

Sau khi viết xong bài luận, cô tiếp tục làm phần đọc hiểu, rồi mới đến phần câu hỏi thuộc lòng.

Tống Ngọc Lan vẫn chỉ viết những câu danh ngôn mà cô nhớ, rồi đặt bút xuống.

Ngay khi cô đặt bút xuống thì đã nghe rõ tiếng thầy giáo Ngữ văn nghiến răng ken két.

“Những câu thuộc lòng đơn giản thế này mà em không làm được sao?” Thầy giáo ngữ văn không nhịn được mà hỏi nhỏ. Đó là những câu rất dễ dùng để kiếm điểm, việc Tống Ngọc Lan bỏ qua chúng khiến thầy giáo không khỏi tức giận.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 97: Chương 97



Chương 97

Tống Ngọc Lan cười gượng gạo, lắc đầu không nói gì.

Thầy giáo ngữ văn hít một hơi sâu, chỉ vào bài thi rồi nói: “Thầy cho phép em mở sách ra làm tiếp.”

Tống Ngọc Lan nhanh chóng cúi người lấy sách ngữ văn ra, bắt đầu làm bài kiểm tra mở.

Nhiều bạn trong lớp chú ý đến tình huống này, nhưng chỉ cười khẩy rồi tiếp tục làm bài.

Khương Nam liếc nhìn Tống Ngọc Lan với ánh mắt lo lắng, nhưng cô ấy chỉ nhẹ nhàng lắc đầu khẽ nói: “Không sao.”

Thầy giáo ngữ văn quyết định không tính điểm bài làm của Tống Ngọc Lan, nhưng trong lòng đã quyết phải giúp cô củng cố kiến thức nền tảng.

Buổi tối là bài kiểm tra tiếng anh nên Tống Ngọc Lan cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Giáo viên tiếng anh, giống như cô Vu, cũng đưa cho Tống Ngọc Lan một đề thi hoàn toàn mới.

Khi Tống Ngọc Lan hoàn thành bài kiểm tra, giáo viên tiếng anh nhìn đồng hồ, sau đó bước đến bên cô với ánh mắt đầy kỳ vọng và lấy bài làm của cô.

Trước tiên là xem phần viết luận.

Sau đó đến phần đọc hiểu, rồi mới đến phần chọn đáp án. Giáo viên tiếng anh vỗ nhẹ vào vai Tống Ngọc Lan nói, “Nice girl!”

“Thank you, teacher” Tống Ngọc Lan đáp lại bằng giọng Anh-Anh chuẩn xác.

Đôi mắt giáo viên ánh lên niềm vui, thầy hỏi: “What school are you from?”

Tống Ngọc Lan mỉm cười và trả lời bằng tiếng trung: “Em tự học qua băng đĩa.”

Giáo viên tiếng anh gật đầu, rồi nhìn quanh lớp, thấy các học sinh vẫn đang chăm chú làm bài liền lên tiếng: “Các em để bút xuống. Lớp trưởng, bút của em sắp bị gặm nát rồi!”

Nói xong, cô ấy cầm bài kiểm tra của Tống Ngọc Lan bước lên bục giảng.

Đứng trên bục, thầy nhìn khắp lớp và nói tiếp: “Trước đây, hiệu trưởng có nói rằng nếu điểm tiếng anh quá thấp thì các em có thể bỏ qua môn này. Nhưng cá nhân cô không đồng ý với quan điểm đó.”

“Lấy bài kiểm tra này làm ví dụ nhé. Bạn Tống Ngọc Lan đã đạt điểm tuyệt đối trong bài thi tiếng anh. Chỉ với môn này thôi là bạn ấy đã dẫn trước các em biết bao nhiêu điểm rồi? Trong kỳ thi đại học, chỉ cần hơn một điểm là đã có thể bỏ xa hàng trăm thí sinh khác đấy!”

Nói đến đây, cô giáo quay lại nhìn Tống Ngọc Lan, ánh mắt tràn đầy niềm tự hào và ngưỡng mộ.

Tống Ngọc Lan cảm nhận được những ánh nhìn tò mò và kinh ngạc từ khắp nơi trong lớp, nhưng cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

Các bạn học nhanh chóng nhận ra cô bạn xinh đẹp này là một đối thủ đáng gờm.

Giáo viên tiếng Anh yêu cầu Tống Ngọc Lan chia sẻ kinh nghiệm học tập của mình.

Tống Ngọc Lan thẳng thắn chia sẻ: “Hãy nghe thật nhiều, đọc thật nhiều, học thuộc thật nhiều. Khi vốn từ vựng đủ, ngữ pháp đúng thì mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn.” Cô đã mất mười năm để chinh phục tiếng anh, và cô biết sẽ không có con đường tắt nào.

Khi tiếng chuông hết giờ vang lên, một khoảng trống hình thành xung quanh Tống Ngọc Lan. Các bạn học không dám lại gần mà chỉ lén lút quan sát và bàn tán.

Chỉ có Khương Nam mang theo cặp sách bước lên: “Đi thôi, về nhà nào!”

Tống Ngọc Lan cầm cặp sách đứng dậy, đi theo Khương Nam ra cửa.

“Bạn Tống Ngọc Lan!”

Cả hai quay lại, thấy lớp trưởng Bạch Tiểu Hải đang ôm một chồng sách chạy đến, vẻ ngại ngùng nhìn Tống Ngọc Lan.

“Tiểu Hải, cậu gọi Tống Ngọc Lan làm gì?” Khương Nam đứng chắn trước người Tống Ngọc Lan, cau mày nhìn Bạch Tiểu Hải.

“Khương Nam, tớ đâu có gọi cậu, tớ gọi bạn Tống Ngọc Lan mà.” Bạch Tiểu Hải lườm Khương Nam, sau đó quay sang Tống Ngọc Lan với nụ cười: “Tớ có một câu hỏi về ngữ pháp, cậu có thể giải thích giúp tớ được không? Giáo viên tiếng anh giảng nhanh quá nên tớ nghe không kịp.”

Tống Ngọc Lan khẽ lắc đầu, giọng kiên quyết: “Hôm nay chắc không được đâu.”

Sắc mặt Bạch Tiểu Hải ngay lập tức trở nên u ám, như bầu trời trong xanh bị mây đen che phủ, ánh mắt của cậu ta lộ rõ vẻ không hài lòng.

Nhưng Tống Ngọc Lan không để ý đến phản ứng của cậu ta, cô quay sang nhìn những bạn học đang tò mò nhìn mình, rồi mỉm cười thân thiện.

Cô nói: “Nếu tối về muộn thì gia đình mình sẽ lo lắng. Vì vậy, vào giờ ra chơi buổi trưa mình sẽ dành ra chút thời gian rảnh. Các bạn có câu hỏi về tiếng anh hoặc cần giải đáp thắc mắc thì có thể đến tìm mình vào lúc đó nhé. Nhưng những khoảng thời gian khác thì mình cũng cần học nữa, vì điểm ngữ văn và chính trị của mình còn kém nên cần phải cố gắng hơn.”

Nói xong, Tống Ngọc Lan mỉm cười, ánh mắt sáng lên vẻ quyết tâm.

Cô làm tròn vai một học sinh gương mẫu, nỗ lực hết mình.

Đám học sinh trong lớp hoan hô, ngay cả Bạch Tiểu Hải cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Cậu ta định nói gì đó, nhưng Tống Ngọc Lan và Khương Nam đã quay lưng rời đi, để lại cậu ta đứng đó.

Đến góc hành lang, Tống Ngọc Lan lấy lại vẻ lạnh lùng.

Khương Nam nhìn quanh, thấy không ai đuổi theo liền nói nhỏ: “Trường Nhất Trung vốn dĩ yếu về tiếng anh, cậu đến đây thì chắc chắn giáo viên tiếng anh sẽ khen ngợi cậu để các bạn học khác noi theo.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 98: Chương 98



Chương 98

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Giờ ra chơi chỉ có vài phút, tiếng anh với tớ không khó, coi như là nghỉ ngơi, thay đổi chút không khí.”

Lý do cô đồng ý giúp các bạn khác là vì cô đã đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra. Dù cô không nói ra thì cũng sẽ có người tìm đến hỏi, chi bằng chủ động quy định thời gian, lại còn có được danh tiếng tốt.

Khương Nam kéo Tống Ngọc Lan ra khỏi cổng trường, rồi ghé sát tai cô thì thầm: “Tên Bạch Tiểu Hải vừa nãy, tốt nhất là cậu tránh xa cậu ta ra. Bố cậu ta là chủ tịch huyện Ngọc Lâm đấy.”

“Chủ tịch huyện à?” Nghe đến từ này, Tống Ngọc Lan không khỏi chột dạ.

Cô hiểu rất rõ quyền lực và tầm ảnh hưởng mà chức danh này mang lại, nhưng cô không tỏ ra quá ngạc nhiên.

Khương Nam nhìn Tống Ngọc Lan, tiếp tục nói: “Đúng vậy, Bạch Tiểu Hải là con cưng của hiệu trưởng trường đấy. Nhưng học hành thì chẳng đâu vào đâu, suốt ngày chỉ nghĩ cách lợi dụng mối quan hệ thôi. Vừa nãy cậu ta hỏi bài, mình thấy rõ là đang tìm cớ để làm quen với cậu thôi.”

Tống Ngọc Lan im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu rằng cô đã hiểu ý của Khương Nam.

Chắc Bạch Tiểu Hải thấy cô xinh đẹp, tâm tư của những cậu trai tuổi dậy thì lại bộc phát.

“Yên tâm, mình biết cách xử lý việc này” Tống Ngọc Lan nói với giọng điềm tĩnh.

Khương Nam bám chặt lấy cánh tay Tống Ngọc Lan, kiên quyết nói: “Ấy, bạn bè mà còn khách sáo gì nữa! Sau này tan học mình sẽ ngồi cạnh cậu. Để xem Bạch Tiểu Hải còn dám lại gần không.”

Tống Ngọc Lan nhìn Khương Nam với ánh mắt đầy cảm kích, lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

Có một người bạn luôn ủng hộ và quan tâm như Khương Nam đúng là một điều may mắn.

Khi về đến tứ hợp viện, Khương Nam và Tống Ngọc Lan cùng nhau làm bài. Ông nội của Khương Nam trước khi nghỉ hưu là giáo viên ngữ văn, vì vậy điểm Ngữ văn của Khương Nam rất tốt.

Hai người bổ trợ lẫn nhau, nhưng những phần ngữ văn mà Tống Ngọc Lan yếu lại toàn là các đoạn cần học thuộc, nên Khương Nam cũng không giúp được nhiều. Cô ấy chỉ có thể ghi chú những bài học thuộc lòng bắt buộc vào sách Ngữ văn của Tống Ngọc Lan.

Kim đồng hồ đã chỉ đến 10 giờ tối, Khương Nam vừa ra khỏi cửa thì Tống Ngọc Lan liền vội vàng lấy kéo từ trong giỏ đồ ra.

Cô nhìn vào gương, mái tóc dài đến eo của cô buông xuống vai như dòng suối mềm mại.

Ánh mắt Tống Ngọc Lan đầy kiên quyết, tay cầm kéo không ngần ngại cắt phăng mái tóc dài đến ngang tai. Động tác có chút vụng về nhưng rất dứt khoát.

Thực ra cô đã muốn làm vậy từ lâu, chỉ là chưa gặp được thời điểm thích hợp. Nếu thay đổi quá đột ngột thì chắc chắn sẽ khiến người nhà nghi ngờ.

Bây giờ vì để che giấu ngoại hình của mình tốt hơn, cô còn cố tình để lại một lớp tóc mái dày che kín trán và lông mày, như một tấm màn ngăn cách ánh nhìn từ người khác.

Trong gương, hình ảnh của Tống Ngọc Lan đã thay đổi hoàn toàn. Mái tóc ngắn che đi gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc cằm nhỏ nhắn và sống mũi cao thẳng, khiến người khác khó lòng nhận ra toàn bộ gương mặt cô.

Tống Ngọc Lan hiểu rõ, thay đổi này là để bảo vệ chính mình.

Cô không muốn dễ dàng phơi bày bản thân trước bất kỳ nguy cơ nào, dù chỉ là một khả năng rất nhỏ.

Hiện tại cô vẫn còn quá yếu, với ngoại hình nổi bật như vậy, dù không chắc chắn liệu Bạch Tiểu Hải có thích mình hay không thì cô vẫn quyết định hành động trước để đề phòng bất trắc.

Bà nội Tống thấy Tống Ngọc Lan cắt tóc ngắn thì vội vàng chạy lại, đôi tay run rẩy v**t v* mái tóc ngắn còn lại của cô, giọng đầy lo lắng và quan tâm: “Cháu à, chuyện này là sao vậy? Có phải có ai bắt nạt cháu không? Nói với bà đi!”

“Không có gì đâu, bà ơi~” Tống Ngọc Lan cười nhẹ, tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn nói: “Cháu chỉ sợ tóc dài sẽ làm ảnh hưởng việc học. Kỳ thi đại học sắp đến rồi, chắc chắn cháu phải thi đậu.”

Ánh mắt bà nội Tống lóe lên một tia xót xa, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Ừ, chỉ cần cháu học tốt là bà yên tâm rồi.”

Sáng hôm sau, Tống Ngọc Lan mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình và quần đen. Khương Nam đứng ở cửa ngỡ ngàng nhìn cô. Hình ảnh của Tống Ngọc Lan đã thay đổi rất nhiều, mái tóc dài thướt tha giờ thành tóc ngắn ngang tai, che khuất nửa khuôn mặt. Những bộ quần áo tinh tế ngày nào cũng được thay bằng áo phông và quần giản dị.

“Cậu… sao lại cắt tóc?” Khương Nam chỉ vào tóc của Tống Ngọc Lan, thắc mắc.

Tống Ngọc Lan cười nhẹ, giải thích: “Như thế này sẽ tiện hơn.”

Khương Nam vuốt mái tóc ngắn của Tống Ngọc Lan, tỏ vẻ xót xa: “Có phải tại những gì mình nói hôm qua không? Bạch Tiểu Hải dù chẳng đàng hoàng gì nhưng cũng chưa làm gì quá đáng cả. Hơn nữa, hôm qua mọi người đều đã thấy khuôn mặt thật của cậu rồi...”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 99: Chương 99



Chương 99

Tống Ngọc Lan ngắt lời Khương Nam: “Cậu nghĩ linh tinh gì vậy. Mình thật sự thấy tóc dài phiền phức. Mình cần phải nâng điểm lên ít nhất 100 điểm để đỗ vào đại học Sư phạm, cậu nghĩ trong ba tháng có dễ không?”

Cô nói xong còn thản nhiên hít mũi một cái, nhướng mày về phía Khương Nam: “Thế nào? Giờ mình còn xinh không?”

“...!” Khương Nam dở khóc dở cười, chuyện đã rồi, cô ấy cũng chẳng biết nói gì thêm.

Hai người cùng nhau đến trường, trên đường không còn ánh mắt tò mò dõi theo như hôm trước nữa.

Khương Nam thầm khen ngợi sự can đảm và quyết đoán của Tống Ngọc Lan.

Khi đến lớp, các bạn học cũng tỏ ra tò mò với tạo hình mới của Tống Ngọc Lan, nhưng không ai dám hỏi nhiều.

Tống Ngọc Lan yên lặng ngồi vào chỗ, tập trung ôn bài. Thỉnh thoảng cô còn ho khan, khạc nhổ và xì mũi, trông như bị ốm.

Giờ ra chơi, chỉ có một vài bạn nữ đến hỏi bài Tống Ngọc Lan. Mọi người đều bắt đầu coi cô như một bạn học bình thường, chỉ có thành tích tốt hơn một chút.

Một tháng trôi qua, không có chuyện gì xảy ra, Bạch Tiểu Hải cũng không để ý đến Tống Ngọc Lan nữa. Tống Ngọc Lan đã hoàn thành mục tiêu của mình, chinh phục môn chính trị.

Giờ chỉ còn lại môn ngữ văn.

Các thầy cô giáo đã dạy hết nội dung chương trình, sáu mươi ngày còn lại chủ yếu là ôn tập và làm bài kiểm tra.

Giờ ra chơi, các bạn học cũng không còn đến hỏi Tống Ngọc Lan, mọi người đều tập trung cho việc ôn luyện trước kỳ thi.

Môn tiếng anh khó nhằn nên rất nhiều bạn đành bỏ cuộc.

Tại tứ hợp viện.

Khương Nam nghe xong phần học thuộc của Tống Ngọc Lan liền giơ ngón cái lên: “Tuyệt vời!”

Tống Ngọc Lan chỉnh lại mái tóc lòa xòa bên tai: “Cậu cũng giỏi mà, giờ cậu đã có thể qua môn tiếng anh rồi. Ngay cả khi chỉ tính 30% điểm môn này thì cậu cũng có thêm gần 20 điểm rồi.”

“Đó là nhờ cô giáo Tống của chúng ta dạy giỏi chứ sao!” Khương Nam cười tinh nghịch, lấy từ trong túi ra một tờ giấy: “Này, giấy xin phép nghỉ đây, mình nói y như cậu dặn, cô Vu đã ký rồi.”

Hôm trước Tống Ngọc Lan nhận được cuộc gọi từ Đào Tử, chị ấy đã tìm thấy một cơ hội kinh doanh lớn ở Bằng Thành nên muốn cô đến xem xét giúp.

Việc học của cô chủ yếu là tự học nên không cần thầy cô kèm cặp, chỉ cần giữ được tên trong danh sách đi thi là đủ. Vì thế cô liền đồng ý đi.

Hôm qua cô giả vờ ốm không đi học, hôm nay nhờ Khương Nam xin nghỉ giúp. Còn chuyện bao giờ đi học lại còn phải phụ thuộc vào việc “khỏi ốm” lúc nào.

Nhà trường không muốn mất đi một học sinh tiềm năng, nên sau khi cân nhắc đã chấp nhận cho nghỉ.

“Cậu định đi đâu?” Khương Nam không kìm được, hỏi.

Tống Ngọc Lan không có gì phải giấu Khương Nam, liền kể lại mọi chuyện.

“Thế còn việc học của cậu thì sao?”

“Còn mỗi môn ngữ văn, cậu không tin mình sao?” Tống Ngọc Lan vỗ vào chồng sách và bài kiểm tra đã chuẩn bị sẵn để mang theo.

Khương Nam biết rõ năng lực tự học của Tống Ngọc Lan, tháng vừa qua cô ấy cũng nhận thấy mặc dù Tống Ngọc Lan không ghét trường học, nhưng cũng không có cảm giác thuộc về nơi đây.

Cô ấy chỉ căn dặn vài câu, rồi cũng không hỏi thêm gì nữa.

“Cậu yên tâm đi, một tuần trước kỳ thi mình nhất định sẽ quay về!” Tống Ngọc Lan trấn an.

Trước khi lên đường đi Bằng Thành hai ngày, Tống Ngọc Lan và bà nội trở về thăm thôn Kim Trúc.

Bà nội Tống dặn dò vài việc vặt vãnh, ghé thăm ông trưởng thôn Hoàng để lấy vài tờ giấy giới thiệu rồi lại cùng Tống Ngọc Lan chuẩn bị cho chuyến đi đến Bằng Thành.

Hai người đến thành phố Bạch Sa để bắt tàu hỏa, lần này Tống Ngọc Lan cũng vẫn mua vé giường nằm.

Vé giường nằm tàu hỏa lúc này rất khó mua, nhưng Tống Ngọc Lan có tiền nên lần nào cũng chấp nhận trả gấp đôi giá vé để có chỗ nằm thoải mái.

Lúc này, cô mặc bộ quần áo bông giản dị nhất, tóc cũng đã dài ra, đủ để cô cột đuôi ngựa thấp. Trên trán vẫn là mái tóc dày che khuất, không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.

Hai người lên tàu vào buổi tối. Ban ngày, Tống Ngọc Lan bận học nên ban đêm là bà nội canh chừng.

Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng thì Tống Ngọc Lan đã thức dậy đi vệ sinh rồi bảo bà nội nghỉ ngơi. Cô lấy ra hai quyển sách và bắt đầu ôn tập một cách có trật tự.

Ánh sáng ban mai chiếu qua cửa sổ tàu hỏa, làm sáng lên những trang văn bản cổ điển mà Tống Ngọc Lan đang miệt mài học thuộc. Cô chăm chú ôn bài, như thể cả thế giới lúc này chỉ còn cô và những bài học văn chương.

Buổi chiều, cô chuyển sang làm bài tập. Trong toa tàu, hương vị đặc trưng của mực in từ sách bài tập lan tỏa, tạo nên một bầu không khí đầy sự chăm chỉ và học thuật.

Cảnh vật ngoài cửa sổ cũng thay đổi liên tục theo nhịp chạy của tàu. Những cánh đồng miền Nam dần hiện ra, với một màu xanh ngút ngàn của đồng cỏ và cây lá. Những ngọn núi xa xa hiện lên rõ ràng dưới ánh mặt trời, tạo nên một cảnh tượng thật yên bình và tươi đẹp.
 
Back
Top Bottom