Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 80: Chương 80



Chương 80

Tống Ngọc Lan không khỏi tự trách bản thân, cô thường cư xử khéo léo, chu đáo với người ngoài, nhưng lại thiếu tinh tế và có phần áp đặt đối với gia đình mình.

Bà nội Tống thấy Tống Ngọc Lan bỗng nhiên đổi ý, suy nghĩ một lát rồi cũng hiểu ra.

“Bây giờ cháu ăn đi, đừng để cháo nguội. Ăn xong thì hai bà cháu mình cùng đi ngủ.”

Sau khi ăn xong, Tống Ngọc Lan cùng bà nội Tống trở về phòng. Cô ôm chặt lấy cánh tay của bà nội rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ ấy, Tống Ngọc Lan như được quay ngược lại thời gian, gặp lại cha mẹ ruột của mình. Ban đầu, khuôn mặt họ mờ ảo và xa lạ, nhưng dần dần, qua từng khoảnh khắc trong giấc mơ, hình ảnh họ trở nên rõ ràng hơn. Kỳ lạ thay là cha mẹ trong mơ của cô lại có hình dáng của Tống Đại Cường và Lưu Xuân.

Nụ cười ấm áp của họ như những tia nắng ban mai, lan tỏa niềm hạnh phúc vào lòng Tống Ngọc Lan, khiến cô không thể cưỡng lại được sự êm dịu đó.

Trong giấc mơ, cô như được sống lại những kỷ niệm từ nhỏ đến lớn: được chơi đùa với cha mẹ, được học hành, đến tuổi trưởng thành lại cùng họ đối mặt với những khó khăn, thử thách trong cuộc sống.

Sau đó, cô khoác lên mình chiếc váy cưới bước vào lễ đường, rồi đến khi mang thai và chuẩn bị chào đón đứa con đầu lòng. Từng khoảnh khắc của cuộc đời cô đều có sự hiện diện của cha mẹ, từ niềm vui đến nỗi buồn, từ hạnh phúc đến đau khổ, tất cả đều được san sẻ và yêu thương.

Cô cứ thế chìm đắm trong giấc mơ, cho đến khi cuộc đời của cô trong giấc mơ kết thúc ở khoảnh khắc cuối cùng của tuổi già.

Khi mở mắt ra, Tống Ngọc Lan cảm thấy bối rối, m.ô.n.g lung, không thể phân định rõ đâu là thực tại và đâu là mộng ảo. Là thế giới đầy cô độc và lạnh lẽo kia, hay là thực tại với gia đình hoàn chỉnh đầy ấm áp?

Cô vươn người, kéo căng cơ thể và ngáp dài một cái, rồi từ từ ngồi dậy. Từ phía cửa có tiếng kẽo kẹt vang lên. Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra một khe nhỏ, Tống Ngọc Cảnh thò đầu vào.

Thời gian qua nhờ ăn uống đủ đầy nên khuôn mặt gầy gò của Tống Ngọc Cảnh đã đầy đặn hơn, đôi mắt trở nên sáng rực và lanh lợi, khác hẳn vẻ ngây ngô lần đầu gặp.

Cậu cười tươi rói nhìn vào trong phòng, rồi nói lớn: “Chị ơi, chị Khương Nam đến tìm chị chơi rồi. Chị dậy chưa?”

Tống Ngọc Lan xoay cổ và vai, cảm thấy đau nhói do nằm ngủ sai tư thế, khiến cô không khỏi nhăn mặt vì đau. “Chị dậy ngay đây, bảo cô ấy đợi chị một lát nhé.”

Nhìn theo dáng vẻ vui vẻ nhảy nhót của em trai, Tống Ngọc Lan mỉm cười dịu dàng. Thế giới nào là thực tại không còn quan trọng, điều quan trọng là cô có những người thân yêu bên cạnh mình.

Tống Ngọc Cảnh vui tươi trở lại chỗ Khương Nam, cả hai cùng ăn trưa trong sân nhà tứ hợp viện. Sau đó, bà nội Tống bảo Tống Ngọc Lan và Khương Nam ra ngoài chơi, còn bà cùng Lưu Xuân thì đã học được hết các kỹ năng bán hàng từ Tống Ngọc Lan nên hai người sẽ tự lo việc buôn bán. Tống Ngọc Lan thấy cả Tống Đại Cường và Tống Ngọc Cảnh cũng muốn đi theo liền gật đầu đồng ý.

Cô và Khương Nam cùng đi đến đồn công an để hỏi thăm về sự việc hôm qua. Nữ công an thấy bọn họ là đương sự nên cũng không giấu giếm gì mà nói ra tình hình hiện tại.

Giữa hai vợ chồng đã xảy ra mâu thuẫn, người đàn ông là người ra tay trước, khiến mặt mũi của người phụ nữ bị bầm tím nặng nề. Trong hoàn cảnh như vậy thì người phụ nữ có quyền phản kháng, sự việc có thể được xem như hai bên đánh nhau, nhưng thường sẽ không dẫn đến việc phải chịu trách nhiệm hình sự.

Nữ công an nhìn Tống Ngọc Lan với ánh mắt ngưỡng mộ nói: “Hôm qua các cô xử lý rất tốt, đã ngăn chặn được một sự việc nghiêm trọng. Cho dù cô không đến đây thì chúng tôi cũng định tìm cô để hỏi thêm. Về chuyện người đàn ông kia ác ý gây chuyện ngày hôm qua. Cô có muốn tiếp tục truy cứu trách nhiệm của người đàn ông đó không?”

“Đương nhiên là có, tôi sẽ truy cứu đến cùng!” Tống Ngọc Lan không chút do dự trả lời.

Khi biết rằng vết thương của người đàn ông kia chỉ là ngoài da, cũng không gây nguy hiểm quá lớn cho người phụ nữ kia, cô liền kiên quyết theo đuổi việc này đến cùng. Một kẻ đã dám ra tay đánh vợ thì không phải là người tử tế, cô sẽ không bỏ qua chuyện này.

Sau đó Tống Ngọc Lan đưa ra một yêu cầu: “Tôi có thể gặp người phụ nữ hôm qua được không?”

Vì sự việc liên quan đến chiếc áo lông mà cô bán, nên cô cảm thấy cần thiết phải nói chuyện với người phụ nữ đó.

Nữ công an nhanh chóng tìm được lý do hợp lý và sắp xếp cho Tống Ngọc Lan gặp người phụ nữ trong phòng thẩm vấn. Hôm nay người phụ nữ kia đã chải lại tóc tai gọn gàng, trong đôi mắt đã có chút ánh sáng, hoàn toàn khác xa vẻ u ám của ngày hôm qua.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 81: Chương 81



Chương 81

Tống Ngọc Lan có thể thấy rõ người phụ nữ này đã vượt qua được cú sốc và nhìn thấu mọi chuyện.

Chưa kịp nói gì thì người phụ nữ đã lên tiếng trước: “Cảm ơn cô vì hôm qua đã giúp đỡ. Tôi đã quá xúc động nên khiến cô cũng bị liên lụy, xin lỗi cô.”

Tống Ngọc Lan chưa kịp đáp lời thì người phụ nữ đó đã nở nụ cười nhẹ nhàng và tiếp tục nói: “Tôi đã quyết định ly hôn. Thật ra sau hai tháng cưới nhau thì chúng tôi đã có vấn đề. Nhưng tôi cứ mãi tin vào lời hứa của anh ta, để rồi tự đẩy mình vào tình cảnh này. Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, nhưng mà Lý Anh tôi có thể thua được”

Giọng nói của Lý Anh trầm tĩnh và kiên định, dường như đã trải qua một cuộc lột xác lớn.

Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt kiên nghị của cô ấy.

Tống Ngọc Lan thầm cảm phục người phụ nữ này. Thời đại này, việc một người phụ nữ dám đối mặt với thực tại và chọn bắt đầu lại là điều rất đáng trân trọng.

“Không cần cảm ơn đâu. Hôm qua tôi cũng chỉ là đang tự cứu mình. Nếu chị thật sự g.i.ế.c người đàn ông đó thì tôi cũng đã trở thành đồng phạm rồi.” Tống Ngọc Lan trả lời một cách ngắn gọn.

Cô nhìn Lý Anh với ánh mắt khích lệ và nói thêm: “Vì một quyết định sai lầm mà đánh đổi cả cuộc đời là không đáng. Chị đã nhận ra điều này, vậy là tốt rồi.”

Nói xong, Tống Ngọc Lan đứng dậy và đưa cho Lý Anh một chiếc khăn tay trắng. Bên trong chiếc khăn tay có gói hai viên kẹo sữa thỏ trắng.

Nữ công an đứng bên cạnh giả vờ không nhìn thấy gì rồi nhắc nhở: “Thời gian đã hết.”

Tống Ngọc Lan và Khương Nam cúi chào nữ công an, cảm ơn cô ấy rồi rời khỏi đồn.

Nhận được tin tức rõ ràng, tâm trạng của Tống Ngọc Lan rất tốt, suốt dọc đường cô đều ngân nga một khúc nhạc nhỏ.

Thấy vậy, Khương Nam không khỏi mỉm cười: “Ngọc Lan, em đáng yêu quá.”

Tống Ngọc Lan nhìn Khương Nam nhướng mày hỏi: “Sao cơ?”

Khương Nam dừng bước, nhìn cô với nụ cười trên môi: “Chiều qua lúc chị rời đi thấy nét mặt em rất căng thẳng, chị cứ nghĩ là do em lo lắng chuyện áo lông vũ. Nhưng lúc nãy khi nghe tin gã đàn ông kia chỉ bị thương nhẹ thì chị thấy em thở phào nhẹ nhõm, lúc đó chị mới hiểu, em lo lắng vì sợ Lý Anh bị phạt tù.”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Đúng vậy, nếu Lý Anh phải ngồi tù vì chuyện này thì em cũng có một phần trách nhiệm.”

Dù sao thì chiếc áo lông vũ cũng là một điểm bùng phát.

Khương Nam khoác tay Tống Ngọc Lan, cười vui vẻ: “Giờ chị mới biết em thực sự là một người thuần thiện, sau này chúng ta làm bạn nhé.”

“Ừm~?” Tống Ngọc Lan nhướng mày, mấy ngày qua gần như ngày nào Khương Nam cũng tìm cô, nhưng thái độ của cô ấy không quá nhiệt tình mà cũng chẳng hờ hững.

Ban đầu, cô còn nghi ngờ Khương Nam cũng là người xuyên không, cố ý tiếp cận cô.

Nhưng khi cô thử nói vài từ ngữ hiện đại thì cô ấy lại chẳng phản ứng gì.

“Thôi được rồi, chị thú thật nhé.” Khương Nam đỏ mặt, nụ cười chân thành.

“Lần đầu tiên chị gặp em thì đã thấy em là một cô gái rất đặc biệt, không chỉ vì em có vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn vì cách em làm việc. Em thật lòng khen ngợi khách hàng chứ không phải kiểu lấy lòng họ chỉ để bán quần áo. Sau đó chị thấy em chuyển đến ở ngay đối diện nhà chị. Cửa nhà chị được làm bằng kính trong suốt, mỗi khi em xuất hiện thì chị luôn là người đầu tiên nhìn thấy. Dần dần, chị liền cảm thấy rất hứng thú với em.”

“Hôm đó đi qua nhà em để mua quần áo thật ra là chị rủ mấy người bạn kia, chỉ để được tiếp xúc với em. Chị không biết vì sao em lại thu hút chị như thế, nhưng chị cảm thấy làm bạn với em chắc chắn sẽ rất vui. Tuy nhiên từ nhỏ chị đã quen biết nhiều người và cũng chịu không ít tổn thương, nên chị rất cẩn trọng đối với việc chọn bạn. Vì vậy, Tống Ngọc Lan, em có muốn làm bạn với chị không?”

Thấy Khương Nam có vẻ mặt ngây thơ đáng yêu như một chú cún con, Tống Ngọc Lan bất chợt nảy ra ý định trêu đùa cô ấy.

Cô nghiêm nghị thu lại nụ cười: “Chuyện này, cần phải…”

Khương Nam mở to mắt chờ đợi, thấy Tống Ngọc Lan ngừng lại liền sốt sắng hỏi: “Cần gì cơ? Nói nhanh đi!”

Tống Ngọc Lan không nhịn được mà nhéo nhẹ má Khương Nam rồi bật cười: “Cần một chút thời gian, chị kiểm tra em thì chẳng lẽ em không được kiểm tra chị sao?”

Việc kết bạn với Khương Nam là ý định mà Tống Ngọc Lan đã có từ khi biết Khương Nam là vai nữ phản diện độc ác trong sách. Cô từng chủ động tiếp cận, nhưng Khương Nam lại không quá quan tâm đến sự chủ động đó.

Khương Nam nghe xong lời của Tống Ngọc Lan liền biết cô nhóc này đang đùa giỡn mình, cũng không tỏ ra tức giận mà cười đáp: “Được thôi, em định kiểm tra chị thế nào đây?”

“Vậy thì bắt đầu từ bây giờ luôn nhé!” Tống Ngọc Lan cười kéo tay Khương Nam: “Đi nào, vừa đi vừa nói chuyện.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 82: Chương 82



Chương 82

Hai người vừa dạo phố vừa trò chuyện vui vẻ.

Khi ngang qua một tiệm chụp ảnh, Khương Nam dừng lại: “Hay chúng ta chụp một tấm làm kỷ niệm đi.”

Tống Ngọc Lan ngước nhìn tiệm chụp ảnh, cảm thấy hơi động lòng, rồi theo Khương Nam bước vào trong. Nhiếp ảnh gia điều chỉnh máy ảnh rồi bấm nút chụp, ghi lại khoảnh khắc tươi đẹp của cả hai.

Trong bức ảnh là Tống Ngọc Lan và Khương Nam đang cười rạng rỡ, giống như hai chị em thân thiết.

Phải mất vài ngày mới lấy được ảnh nên hai người quyết định trở lại sạp hàng.

Khi vừa đến ngã tư thì Tống Ngọc Lan nhìn thấy vài người đàn ông đeo băng tay đỏ đứng trước sạp hàng, đang nói chuyện gì đó với bà nội Tống và Lưu Xuân. Trông hai người có vẻ không vui. Không thấy Tống Đại Cường và Tống Ngọc Cảnh đâu.

Tống Ngọc Lan lập tức chạy đến, đứng bên cạnh bà nội: “Bà ơi!”

“Cháu về làm gì? Không phải cháu còn có việc sao? Mau đi đi,” Bà nội Tống nháy mắt ra hiệu cho Tống Ngọc Lan.

“Ồ, về rồi à?” Một người đàn ông lùn mập cầm chiếc áo khoác dạ đỏ sậm, nhìn Tống Ngọc Lan với ánh mắt gian tà.

“Em gái à, chúng tôi muốn mua vài cái áo khoác cho vợ ở nhà. Cái này bao nhiêu tiền?”

Những người đàn ông đeo băng tay đỏ khác cũng nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Lan như thể cô đang không mặc gì vậy.

Tống Ngọc Lan cảm thấy ghê tởm nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười chuyên nghiệp: “Chiếc áo này có chất lượng rất tốt, có 30% là lông cừu, chỉ 169 đồng một cái.”

“169 đồng à? Sao cô không đi cướp luôn đi!” Người đàn ông lùn mập hét lên: “Cô đúng là đồ buôn bán vô lương tâm!”

Bà nội Tống vội vàng phân bua: “Các đồng chí à, nhà chúng tôi chỉ buôn bán nhỏ, thật sự không kiếm được bao nhiêu đâu.”

“Ít nói nhảm đi!” Người đàn ông lùn mập trừng mắt nhìn bà nội Tống: “40 đồng, lấy cho tôi hai cái.”

Tống Ngọc Lan biết rõ bọn họ cố ý gây sự, nhưng vẫn không nhịn được cười khẩy: “40 đồng? Nếu vậy thì mời anh vào cửa hàng bách hóa mà mua, ở đây chúng tôi không bán giá đó.”

Lúc này, một số người bắt đầu tụ tập xung quanh xem.

Người đàn ông lùn mập nhếch miệng cười nham hiểm: “Không bán? Vậy thì sạp hàng này cũng không cần phải bày bán nữa.”

Tống Ngọc Lan nhíu mày. Mặc dù chỗ cô bán không phải chỗ cố định, nhưng nơi này toàn là người bán hàng rong, không hề cản trở giao thông. Rõ ràng là người này đang nhắm vào cô.

Gã đàn ông lùn không đợi Tống Ngọc Lan lên tiếng liền rút ra một tờ giấy phạt ra và bắt đầu ghi.

“Đây là khu vực cấm buôn bán, làm mất mỹ quan đô thị, phạt tiền.”

Tống Ngọc Lan cầm lấy tờ giấy phạt, chỉ liếc qua một cái đã lập tức sa sầm mặt, tiền phạt lên đến 338 đồng!

Con số này bằng với giá hai chiếc áo dạ mà cô bán, nếu nói không phải nhằm vào cô thì ai tin?

“Quy định nào phạt 338 đồng vì ảnh hưởng mỹ quan đô thị?” Tống Ngọc Lan hỏi.

Khương Nam ghé mắt nhìn, thực sự là 338 đồng.

Những người xung quanh nghe con số đó cũng hít một hơi lạnh. Các tiểu thương gần đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi ngay lập tức. Chỉ còn lại mỗi sạp hàng của Tống Ngọc Lan.

Gã đàn ông lùn nhếch mép cười nói: “Tôi cũng đâu muốn lấy tiền của cô. Chỉ cần bán cho tôi hai cái áo với giá 40 đồng thì tôi sẽ bỏ qua cho cô.”

Tống Ngọc Lan cầm tờ giấy phạt, giọng nói không quá lớn nhưng cũng đủ để đám đông nghe thấy: “Tôi chấp nhận phạt. Tôi sẽ đến đội liên phòng nộp tiền. Tôi cũng muốn xem cái gọi là ảnh hưởng mỹ quan này sẽ phạt 338 đồng như thế nào. Đúng là một dịp tốt để học hỏi.”

Đám đông bắt đầu bàn tán: “Phạt quá nhiều! Người bình thường làm cả năm còn chưa có ngần ấy tiền...”

Gã đàn ông lùn thấy tình hình không ổn thì tức giận nói: “Cô! Tốt thôi, vậy thì đi cùng tôi!”

Anh ta định tiến lên kéo Tống Ngọc Lan, cha vợ của anh ta chính là đội trưởng đội liên phòng, anh ta có gì phải sợ chứ.

Khương Nam vội đứng chắn trước người Tống Ngọc Lan, cau mày nói: “Dừng tay! Anh thuộc đội liên phòng nào? Quy trình thi hành công vụ này không đúng!”

Tống Ngọc Lan kéo tay Khương Nam, giọng bình thản: “Chắc là em đã phạm lỗi nghiêm trọng, chi bằng báo công an đi. Dù sao đội liên phòng cũng chỉ là lực lượng hỗ trợ của công an thôi mà.”

Khương Nam lập tức hiểu ra ý của Tống Ngọc Lan: “Đúng, đội liên phòng cũng phải thuộc quyền quản lý của công an. Đi thôi!”

Cả hai vừa quay đi thì bị gã đàn ông lùn cản lại. Anh ta nhổ một bãi nước bọt xuống đất, rồi vươn tay định giật tờ giấy phạt trên tay Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan đẩy Khương Nam ra, ôm tờ giấy phạt trước n.g.ự.c rồi ngã xuống đất, hét lớn: “Chơi lưu manh rồi!”

Đám đông thấy rõ gã đàn ông lùn đưa tay về phía n.g.ự.c Tống Ngọc Lan.

Ngay lúc đó, một bàn tay trắng trẻo, mạnh mẽ tóm lấy tay gã đàn ông lùn rồi quật ngã anh ta xuống đất trong tích tắc.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 83: Chương 83



Chương 83

Tống Ngọc Lan cũng không ngờ sự việc lại diễn ra nhanh đến vậy. Cô chỉ định khiến gã đàn ông kia bị đám đông nhìn thấy hành vi sàm sỡ, vì ở thời điểm này, tội quấy rối phụ nữ là rất nghiêm trọng, chắc chắn sẽ bị xử lý. Ai dám động vào Tống tổng thì phải chịu đòn phản công của cô.

Gã đàn ông lùn dám làm càn thì chắc chắn là có chỗ dựa đằng sau. Cô vốn không định đối đầu trực diện mà chọn đường cong cứu quốc. Dù sao cũng không có ai ở đây quen biết cô, cô không cần lo lắng về danh tiếng.

Nhưng sự việc lại thay đổi bất ngờ, bàn tay anh ta còn chưa chạm đến cô nên không đủ căn cứ để buộc tội anh ta.

Tống Ngọc Lan cau mày nhìn về phía người đã khống chế gã đàn ông kia.

Lại bất ngờ đối diện với đôi mắt hoa đào sâu thẳm của một người đàn ông, với vẻ ngoài tuấn tú, đôi lông mày sắc bén, khoác trên mình bộ quân phục xanh lá khiến anh trông càng thêm oai phong.

Người này cô quen mà, không ngờ lại gặp Lục Trạch Dân ở đây!

“Giữa ban ngày ban mặt lại dám quấy rối con gái nhà lành. Theo tôi về đồn ngay!” Lục Trạch Dân lạnh nhạt thu ánh mắt lại, nhìn gã đàn ông đang bị khống chế, giọng nói như băng giá mùa đông.

“Cậu là ai! Đừng xía vào chuyện không phải của mình!” Gã đàn ông lùn cố gắng giãy giụa, nhưng bàn tay của Lục Trạch Dân giống như một cái kìm sắt, không cho anh ta cơ hội để thoát thân.

“Tôi là bộ đội Giải phóng Nhân dân!” Đôi mắt của Lục Trạch Dân rực lên sự kiên định, toát lên vẻ chính nghĩa.

“Đồng chí bộ đội ơi, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi không có...” Mấy người đàn ông khác đeo băng đỏ vội vã giải thích.

“Có hiểu lầm hay không thì đến đồn công an rồi nói!” Lục Trạch Dân không để cho bọn họ có cơ hội biện bạch.

Tống Ngọc Lan cũng nhanh chóng đứng dậy, cô vốn nghĩ kế hoạch đã thất bại, nhưng không ngờ lại có cứu tinh xuất hiện, có một người như Lục Trạch Dân làm chứng cho cô thì sẽ không cần phải lo lắng gì về bằng chứng nữa.

“Cảm ơn cậu nhé, Trạch... à không, cảm ơn đồng chí bộ đội!” Bà nội Tống vội bước tới, mắt rưng rưng, suýt chút nữa đã gọi nhầm tên thật của Lục Trạch Dân.

Lục Trạch Dân khẽ gật đầu: “Không cần khách sáo, bảo vệ trật tự xã hội là trách nhiệm của chúng tôi.”

“Không ai được bắt chồng tôi!” Một giọng nói chói tai vang lên.

Mọi người quay đầu lại nhìn liền thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo bông hoa, khí thế hùng hổ tiến tới.

“Vợ ơi, cứu anh!” Gã đàn ông lùn như vớ được chiếc phao cứu sinh, lớn tiếng kêu cứu.

“Ai dám động đến chồng tôi!” Người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn Tống Ngọc Lan, đầy ác ý nói: “Chắc chắn là đồ giày rách này quyến rũ chồng tao!”

Nghe lại câu “giày rách” này làm Tống Ngọc Lan cảm thấy quen thuộc, cô liền nở nụ cười nói: “Bằng chứng đâu? Chị vừa xúc phạm danh dự của tôi, điều này cấu thành tội phỉ báng, mời chị đến đồn công an một chuyến nhé!”

“Đúng rồi, chúng tôi là người chứng kiến, rõ ràng chính chồng cô có hành vi quấy rối phụ nữ trước, cả đồng chí bộ đội cũng nhìn thấy.”

Nhiều người xung quanh bắt đầu lên tiếng chỉ trích gã đàn ông lùn và người phụ nữ trung niên kia. Trong cái thị trấn nhỏ này, mọi người đều quen biết nhau.

Người phụ nữ trung niên cứng miệng: “Các người nói dối! Chồng tôi là thành viên đội liên phòng, anh ấy đang thực thi nhiệm vụ! Tôi luôn ở đây quan sát, không hề có chuyện đó!”

“Thực thi nhiệm vụ à?” Tống Ngọc Lan cười lạnh, giơ tờ biên lai phạt lên.

“Ai cũng thấy chồng chị viết tờ giấy phạt này. Nếu nói là nhiệm vụ thì tôi chấp nhận. Nhưng tôi muốn hỏi tại sao bày quán lại phải chịu mức phạt 338 đồng?”

“Thì cứ thử đi, tôi cũng muốn xem cô định làm gì!” Người phụ nữ trung niên đầy khí thế nói, tay còn lại kéo tay áo của Lục Trạch Dân: “Thả chồng tôi ra ngay, không thì các người đừng hòng rời khỏi huyện Ngọc Lâm này!”

“Ồ, chị Hoàng to gan quá nhỉ!” Khương Nam bước ra từ phía sau Tống Ngọc Lan, trên mặt hiện rõ vẻ châm chọc.

Người phụ nữ trung niên vốn đang cau có bực bội, nhưng khi nhìn thấy Khương Nam thì sắc mặt lập tức thay đổi, tay cũng buông ra ngay. Cô ta cười nịnh nọt: “Ôi chao, Giang tiểu thư, sao cô lại ở đây?”

Khương Nam đứng cạnh Tống Ngọc Lan, liếc mắt nhìn chị Hoàng với ánh mắt lạnh lẽo: “Sao tôi lại không biết chị có bản lĩnh lớn thế, còn dám bảo bạn tôi không thể ra khỏi huyện Ngọc Lâm. Xem ra chuyện ông Hoàng nhờ ông nội tôi giúp đỡ, ông nội tôi đúng là lo chuyện bao đồng rồi.”

Người phụ nữ lập tức thay đổi thái độ, cúi đầu nhận lỗi với Tống Ngọc Lan và Khương Nam: “Ôi trời, đây là một sự hiểu lầm! Không ngờ người nhà mà lại không nhận ra nhau. Tôi xin lỗi cô nhé.”

Vừa nói, chị ta vừa giáng một cái tát mạnh lên người chồng béo lùn của mình: “Lỗi tại anh hết! Anh nhìn xem anh đã làm chuyện gì đây? Mau xin lỗi đi!”

Ai trong đội cũng biết người đàn ông béo này thăng chức là dựa vào gia đình nhà vợ.

Gã đàn ông béo cũng không dám nổi giận, vội vã bò dậy quỳ gối bên cạnh vợ, nở nụ cười nịnh nọt: “Người này là...?”

“Gọi là Giang tiểu thư, cháu gái ruột của ông Giang.” Bà Hoàng mắng như rít qua kẽ mũi.

Khương Nam không cho họ cơ hội thoát thân, quay đầu hỏi Tống Ngọc Lan: “Đi báo công an thôi?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 84: Chương 84



Chương 84

Tống Ngọc Lan cảm giác mình vừa ôm được một cái “đùi vàng” rồi! Cô nhìn Khương Nam với ánh mắt rực sáng.

Dù người phụ nữ trung niên và gã đàn ông béo có cầu xin tha thứ thế nào thì Khương Nam vẫn kiên quyết muốn đến đồn công an để làm rõ mọi chuyện.

Vị trí bày quầy của Tống Ngọc Lan không phải là nơi rõ ràng cho phép bán hàng, nhưng dân huyện Ngọc Lâm ai cũng hiểu ngầm rằng khu vực này thường là nơi nông dân bán các mặt hàng tự sản xuất.

Thông thường, đội liên phòng cũng chỉ nhắc nhở qua loa, hiếm khi nào phạt, mà có phạt thì cũng chỉ là vài đồng với lý do “ảnh hưởng mỹ quan”.

Lần này rõ ràng gã đàn ông béo muốn lợi dụng chức vụ để chiếm lợi ích từ việc bán quần áo của Tống Ngọc Lan.

Không cần Tống Ngọc Lan phải nói nhiều thì bà vợ kia đã tự mang chồng đến đồn công an nhận tội.

Kết cục cuối cùng là gã đàn ông béo bị đuổi khỏi đội liên phòng, nộp phạt và bị tạm giữ.

Sau đó, cả người phụ nữ trung niên và gã đàn ông béo đều phải theo bố của chị ta đến nhà họ Khương để xin lỗi.

Nhưng đó là chuyện về sau.

Trong vòng hai ngày, Tống Ngọc Lan đã phải vào đồn công an hai lần, khiến cô tự hỏi liệu có phải vì tháng trước mọi chuyện quá suôn sẻ nên tới tháng này trời mới đột nhiên tăng độ khó cho cô như vậy.

Khi rời khỏi đồn công an, Khương Nam nhìn Lục Trạch Dân với ánh mắt đầy tò mò: “Anh quen em gái Ngọc Lan của tôi à?”

Lục Trạch Dân gật đầu: “Ừ, không ngờ lần này về quê lại gặp cô ấy.”

Câu nói đó là dành cho Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan có chút ngại ngùng, sờ mũi một cách lúng túng: “Anh đến huyện Ngọc Lâm làm gì?”

Trong mắt Lục Trạch Dân thoáng hiện lên chút buồn bã, sau đó lại bình tĩnh nói: “Đến thăm gia đình liệt sĩ.”

Một câu nói đơn giản đã khiến cả Tống Ngọc Lan và Khương Nam đều trầm mặc, lộ ra vẻ đau xót.

Lục Trạch Dân không đi một mình, anh đi cùng hai người đồng đội đến thăm viếng gia đình liệt sĩ, sau đó liền ra ngoài đi dạo.

Ngoài ra, lần trước ở nhà khách anh đã nhìn thấy địa chỉ của Tống Ngọc Lan trên thư giới thiệu và nghĩ rằng chắc chắn cô sẽ bán quần áo ở huyện nên mới thử đi tìm.

Không ngờ thật sự tình cờ gặp được Tống Ngọc Lan ở huyện Ngọc Lâm.

Sau một tháng không gặp, Tống Ngọc Lan vẫn xinh đẹp rực rỡ như ngày nào.

Tống Ngọc Lan cảm nhận được ánh nhìn không giấu iếm của Lục Trạch Dân, trong lòng không khỏi cảm thấy bối rối. Người này thật sự không hề che đậy chút nào cả.

“Khương Nam, lúc nãy sao chị Hoàng kia lại sợ chị thế? Nếu không thì chắc chị ta không dễ dàng tha cho em vậy đâu.” Tống Ngọc Lan nhanh chóng chuyển chủ đề.

Khương Nam cũng không vạch trần bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, vừa đi vừa nói: “À, cũng chẳng có gì to tát đâu. Chị Hoàng là con gái của học trò đầu tiên của ông nội chị, vì mối quan hệ gia đình nên hai nhà vẫn qua lại với nhau. Nhưng nghe nói năm xưa chị Hoàng kia nhất quyết đòi lấy người mà ông Hoàng không ưa. Cũng chỉ vài năm gần đây, sau khi con trai ông Hoàng qua đời vì bệnh thì hai nhà mới nối lại liên lạc. Thú thật thì hôm nay là lần đầu tiên chị gặp chồng chị ta, trước đây chị còn tưởng người đó phải đẹp trai như anh chàng này cơ” Khương Nam chỉ vào Lục Trạch Dân rồi nhún vai: “nhưng gặp rồi mới thấy, ôi chao, thật đáng tiếc cho ông Hoàng.”

Tống Ngọc Lan nghe Khương Nam kể xong liền không nhịn được cười phá lên: “Ha ha ha, thì ra là thế! Không thể không nói ánh mắt của chị Hoàng kia đúng là không được tốt. Gã đàn ông đó đã xấu còn ăn bám, đúng là một kẻ ăn không ngồi rồi.”

Chưa kịp nói dứt câu thì Lục Trạch Dân đã đột nhiên chen vào: “Tôi không ăn bám, trông cũng tạm được, cô có muốn cân nhắc đến tôi không?”

Câu nói của anh như một viên đá rơi xuống mặt hồ yên ả, lập tức phá vỡ bầu không khí xung quanh, khiến cả Tống Ngọc Lan và Khương Nam đều sững sờ.

Khương Nam nhận thấy tình hình liền lặng lẽ buông tay đang khoác lấy Tống Ngọc Lan ra, nhướng mày cười: “À, chị bỗng nhớ ra bà nội có dặn chị đi mua giúp bà một bát hoành thánh. Thôi được rồi, chị sẽ không về cùng hai người nữa đâu. Nhưng yên tâm, tối nay chị sẽ tới tìm em chơi!”

Nói xong, Khương Nam nhanh chóng chạy đi như một con thỏ, nhanh đến mức Tống Ngọc Lan không kịp với tay giữ lại, chỉ có thể bất lực trừng mắt với Lục Trạch Dân.

Lục Trạch Dân đáp lại cô bằng một nụ cười rạng rỡ.

Nụ cười của anh tựa như ánh nắng xuân, sáng chói và ấm áp, khiến tim Tống Ngọc Lan đập loạn nhịp, hai má bất giác đỏ bừng lên.

Ngay lúc này, Tống tổng cũng tự hiểu rằng gương mặt mình chắc chắn đang đỏ ửng, tai cũng nóng bừng, cô thầm mắng một tiếng: “Đúng là nam hồ ly tinh!”

“Trạch Dân, Ngọc Lan, hai đứa đứng đó làm gì? Mau về ăn cơm thôi.” Bà nội Tống bước ra cửa, gọi hai người vào ăn tối.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 85: Chương 85



Chương 85

Tống Ngọc Lan như bắt được chiếc phao cứu sinh, vội vàng cười tươi nói: “Hôm nay cảm ơn anh nhé, đến nhà tôi ăn cơm luôn nhé?”

Lục Trạch Dân thấy mỗi khi Tống Ngọc Lan ở cạnh anh đều như đang đi lên chiến trường thì không khỏi đưa tay nhéo nhẹ má cô: “Được, bà đang chờ rồi mà.”

“A! Anh làm gì vậy!” Tống Ngọc Lan vội vàng lùi lại một bước, nhìn về phía bà nội Tống, liền thấy bà chỉ mỉm cười đứng ở cửa đợi hai người chứ không hề để ý đến hành động của Lục Trạch Dân

Từ nhỏ Lục Trạch Dân đã đẹp trai, trong khu đại viện và đơn vị, từ các cô gái trẻ đến những người đã có chồng đều mê mẩn khuôn mặt của anh. Gặp được Tống Ngọc Lan, anh liền tận dụng tối đa khuôn mặt điển trai của mình.

Trong bữa cơm, Lục Trạch Dân luôn mỉm cười dịu dàng gắp thức ăn cho Tống Ngọc Lan. Thậm chí khi thấy cô có hạt cơm dính bên miệng thì anh còn tự nhiên đưa tay lau đi cho cô.

Động tác của anh rất tự nhiên.

Những người không tự nhiên là Tống Ngọc Lan và cả Tống Đại Cường, Lưu Xuân.

Cả hai người nhìn Lục Trạch Dân như nhìn kẻ thù.

Cuối cùng, bà nội Tống phải ho nhẹ một tiếng, quay sang hai người nói: “Mau ăn cơm đi.”

Đây là lần thứ hai bà nội Tống gặp Lục Trạch Dân, thật lòng mà nói thì ở trong mắt bà nửa kia của Tống Ngọc Lan phải là một người đàn ông như Lục Trạch Dân. Diện mạo xứng đôi, gia thế cũng tốt, lại có năng lực. Về sau bà có xuống mồ thì cũng có thể an tâm.

Sau bữa cơm, bà nội Tống đề nghị Tống Ngọc Lan dẫn Lục Trạch Dân ra ngoài dạo cho tiêu cơm.

Ra khỏi sân, Tống Ngọc Lan liền trừng mắt nhìn Lục Trạch Dân. Nhưng đôi mắt to tròn của cô chẳng có chút lực sát thương nào, Lục Trạch Dân lại thấy cô càng xinh đẹp hơn, trong lòng như có pháo hoa bùng nổ.

“Những gì anh làm trên bàn ăn đều là cố ý đúng không?”

“Đúng, anh thừa nhận!”

Việc theo đuổi con gái không hề dễ hơn việc hành quân, cần có chiến lược rõ ràng, đây là điều Chu Thế Văn đã nói với anh.

Là quân nhân nên anh không có nhiều thời gian để yêu đương, nên anh chọn cách tấn công trực diện.

Ban đầu anh thích vẻ ngoài của Tống Ngọc Lan, vì đây là lần đầu tiên anh gặp một cô gái có ngoại hình vượt trội hơn cả mình.

Nhưng khi nhìn thấu tính cách của cô, Tống Ngọc Lan còn mạnh mẽ và quyết đoán hơn bất cứ cô gái nào anh từng gặp.

Điều đó làm anh càng bị cô thu hút.

Nếu Tống Ngọc Lan giống như những cô gái khác mà anh đã từng gặp thì có lẽ anh sẽ không để ý đến cô nhiều như vậy.

Nhưng điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa, anh không thể phủ nhận rằng mình đã thật sự thích cô!

Trước sự thẳng thắn của Lục Trạch Dân, Tống Ngọc Lan cũng đã dần quen hơn.

“Anh đúng là rất trực tiếp!”

Tống tổng thực sự rất mâu thuẫn trong chuyện tình cảm, vừa yêu thích vừa sợ hãi. Dù chưa từng trải qua mối tình thực sự nào, nhưng cô đã đọc không ít tiểu thuyết.

Cô rất rõ ràng không phải mình hoàn toàn không có cảm giác gì đối với Lục Trạch Dân.

Gương mặt của Lục Trạch Dân thực sự là một vũ khí chí mạng!

Anh có đôi lông mày rậm và đôi mắt sáng, gương mặt điển trai. Khi nhìn người khác thì anh luôn lạnh lùng, nhưng mỗi khi ánh mắt anh hướng về phía cô lại sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao. Ánh mắt đó nhiệt liệt, sâu sắc, có ai mà không bị rung động chứ?

Cả hai đứng yên lặng trước cửa tứ hợp viện. Dường như trời cũng ủng hộ, bất ngờ bắt đầu rơi những bông tuyết nhẹ nhàng.

Tuyết rơi lả tả như những chiếc lông vũ nhẹ nhàng bay xuống, mang đến một khung cảnh tĩnh lặng và yên bình.

Trong bầu không khí như trong mơ đó, thời gian dường như ngừng trôi.

Ánh mắt hai người giao nhau, lần này Tống Ngọc Lan không né tránh ánh nhìn thẳng thắn của Lục Trạch Dân.

Những bông tuyết rơi xuống càng làm tăng thêm bầu không khí lãng mạn giữa hai người, Tống Ngọc Lan thầm tự trách vì sự nhút nhát của mình.

Sống lại một lần nữa, vậy mà cô vẫn rất sợ hãi khi đối mặt với tình yêu.

Khoảnh khắc gặp lại Lục Trạch Dân lần này, ngoài sự ngạc nhiên thì trong lòng cô còn pha lẫn một niềm vui không thể giải thích.

Trên chuyến tàu qua lại giữa Quảng Đông và thành phố Bạch Sa, đôi khi cô cũng tự hỏi liệu mình có cơ hội gặp lại Lục Trạch Dân không?

Đây chắc hẳn là cảm giác thích phải không?

Lục Trạch Dân đứng thẳng, tiến một bước về phía cô, định nói điều gì đó thì bất ngờ có tiếng gọi nhẹ nhàng cất lên.

“Anh Lục, thật sự là anh rồi!” Tống Ngọc Lan nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy một cô gái nhỏ nhắn trong chiếc áo bông màu xanh đậm đang bước tới.

Cô gái kia có dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn trong sáng, giống như hai viên ngọc sáng.

Hai b.í.m tóc của cô ta theo nhịp bước đi mà khẽ lay động, tạo nên nét đáng yêu, tinh nghịch.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 86: Chương 86



Chương 86

Lúc này mũi cô gái đã đỏ bừng vì lạnh, ánh mắt dường như chứa chút sương mờ khi nhìn về phía Lục Trạch Dân, giọng nói dịu dàng: “Đồng chí Triệu nói anh đi dạo, thấy trời bắt đầu đổ tuyết, em sợ anh không biết đường về nhà khách nên ra ngoài tìm anh.”

Nói xong, cô gái mới như nhận ra sự hiện diện của Tống Ngọc Lan, ánh mắt thoáng qua chút oán hận, nhưng lập tức biến mất, thay vào đó là một nụ cười ngọt ngào: “Chị ơi, chị là ai vậy?”

Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt của Lục Trạch Dân biến mất, anh quay sang cô gái kia nghiêm nghị nói: “Là một quân nhân mà không biết đường là một điều tối kỵ, cô đang nghi ngờ năng lực của tôi à?”

Tống Ngọc Lan ngẩn người, lời nói của Lục Trạch Dân như mang theo sự trách móc mạnh mẽ.

Cô gái nhỏ liền mím môi, vội vàng xua tay, giọng càng lúc càng nhỏ dần: “Không, em không có ý đó... chỉ là, chỉ là lo lắng cho anh thôi mà.”

Giọng nói của cô ta càng nhỏ dần, cuối cùng như cầu cứu mà nhìn về phía Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan thông minh, lập tức hiểu rõ tình huống trước mắt.

Cô gái này thích Lục Trạch Dân.

Tình cảm vừa nảy sinh trong lòng Tống Ngọc Lan với Lục Trạch Dân nhanh chóng tan biến. Một người đàn ông thu hút nhiều “ong bướm” như vậy thì cô phải cân nhắc kỹ.

Cô không muốn sống những ngày tháng phải luôn chuẩn bị tinh thần đấu trí đấu dũng với những cô gái khác.

Cô nở một nụ cười với cô gái nói: “Chào cô, tôi với đồng chí Lục chỉ là quen biết, tình cờ gặp nhau thôi.”

Rồi cô quay sang Lục Trạch Dân: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi về trước đây.”

Lục Trạch Dân định giữ cô lại, nhưng Tống Ngọc Lan đã bước nhanh, thoáng chốc đã khuất sau cánh cổng tứ hợp viện.

Cô gái kia thấy Tống Ngọc Lan rời đi, ánh mắt đầy oán trách nhìn Lục Trạch Dân: “Anh Lục, cô ấy là ai? Sao em chưa từng nghe anh nhắc đến?”

Lục Trạch Dân lạnh lùng nhìn cô gái kia: “Chuyện này thì có liên quan gì đến cô không? Đừng quên là giữa chúng ta chẳng có quan hệ gì cả.”

Nghe thấy những lời đó, mũi cô gái kia đỏ lên, mắt lập tức ngấn nước, những giọt lệ long lanh như sắp trào ra. Cô ta cắn môi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, giọng run rẩy đáp trả: “Anh trai em đã hy sinh vì tổ quốc, em là người thân của liệt sĩ, chẳng lẽ em không có chút liên quan nào với anh sao?”

Khuôn mặt Lục Trạch Dân càng thêm nghiêm nghị, giọng nói mang theo sự lạnh lùng: “Tôi rất tôn trọng liệt sĩ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có quyền can thiệp vào cuộc sống cá nhân của tôi. Cô cũng nên từ bỏ những suy nghĩ vớ vẩn đi, tôi không thích cô.”

Nói xong, anh liền quay người bỏ đi, hướng về phía nhà khách.

Cô gái đứng trong tuyết khóc một mình. Đứng một lúc, cô ta nhìn về phía tứ hợp viện phía sau, rồi lại nhìn theo bóng lưng Lục Trạch Dân, cuối cùng cô ta vẫn bước theo sau anh.

Bà nội Tống thấy Tống Ngọc Lan về một mình thì thở dài một tiếng, lắc đầu.

Tống Ngọc Lan về phòng, nằm xuống và trùm chăn kín đầu ngủ một giấc.

Lưu Xuân định hỏi xem Tống Ngọc Lan có chuyện gì, nhưng bị bà nội Tống ngăn lại.

“Con sinh nó ra mà còn không biết tính nó sao? Chắc chắn lại đang trốn tránh rồi. Đừng lo chuyện của đám trẻ nữa. Mẹ thấy Trạch Dân là người thông minh, nhất định sẽ làm Ngọc Lan xiêu lòng.”

“Mẹ~ ai mới là cháu ruột của mẹ đây?” Lưu Xuân bất lực hỏi.

“Tất nhiên là Ngọc Lan rồi. Con không hiểu đâu, Ngọc Lan nhà mình xứng đáng ở bên một người ưu tú như Trạch Dân.”

“Ôi trời, bà nội, mẹ, hai người có thể để con yên tĩnh ngủ được không?” Giọng Tống Ngọc Lan yếu ớt vọng ra từ trong phòng.

Bà nội Tống nói vọng vào: “Thôi được, không làm phiền cháu nữa. Bà thấy tuyết không ngừng rơi, chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi vài ngày đi. Bà với mẹ cháu định đi chùa lễ phật đây.”

“Tuyết rơi lớn thế, mọi người đừng đi đâu nữa.” Giọng Tống Ngọc Lan vang lên từ trong phòng.

“Không sao đâu, mẹ đã hỏi tiểu Huệ rồi, chùa không xa lắm, không phải trên núi, chỉ ở ngoại thành thôi mà.”

Buổi chiều, bà nội Tống chuẩn bị đồ lễ dẫn cả nhà đi khỏi tứ hợp viện.

Trong nhà chỉ còn lại một mình Tống Ngọc Lan.

Khương Nam đến gõ cửa vào lúc hoàng hôn.

Biết được nhà họ Tống đi chùa chưa về, Khương Nam nhìn tuyết phủ đầy mặt đất: “Tuyết lớn thế này, chắc họ sẽ không về tối nay đâu. Trong chùa có chỗ ngủ nên cũng không cần phải lo lắng.”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Hình như em có nghe bà em nói là nếu về không kịp thì sẽ ở lại chùa qua đêm để cầu bình an.”

“Ngủ cả buổi chiều à?” Khương Nam tò mò hỏi.

Tống Ngọc Lan gật đầu, bước vào bếp: “Chị ăn tối chưa? Em định nấu mì.”

“Ăn rồi.” Khương Nam cũng theo cô vào bếp, định hỏi về chuyện của Lục Trạch Dân, nhưng thấy Tống Ngọc Lan không muốn nói nên lại thôi: “À, chị có chuyện muốn nói với em.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 87: Chương 87



Chương 87

Tống Ngọc Lan vừa đập trứng vừa hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Chắc là sang năm chị phải lên Bắc Kinh rồi.”

Tống Ngọc Lan ngừng tay, nhìn Khương Nam: “Vì sao?”

Khương Nam khẽ vuốt lại tóc bên tai: “Sang năm chị thi đại học, định thi vào một trường ở Bắc Kinh.”

Khương Nam chưa từng nói với Tống Ngọc Lan về người cha làm quan lớn của mình, dù Tống Ngọc Lan biết đó là cái cớ của Khương Nam nhưng cô cũng không tiện hỏi thẳng.

“Định thi trường nào?” Cô dò hỏi, muốn biết Khương Nam đi là tự nguyện hay bị ép buộc.

“Chắc là trường sư phạm, chị muốn nối nghiệp ông nội.” Khương Nam trả lời đầy quyết tâm.

Thấy vậy, Tống Ngọc Lan thở phào: “Sư phạm à, vậy thì tốt quá rồi.”

“Nhưng chuyện chị muốn nói không phải là chuyện này. Chị muốn hỏi em là năm sau em định học lại cấp ba đúng không? Trùng hợp là ông ngoại chị có một học sinh làm giáo viên ở trường cấp ba. Hôm nay bà ấy tới. Chị liền nhờ bà ấy giữ cho em một chỗ, em chỉ cần đến báo danh thôi.”

“Cảm ơn.”

“Giữa chúng ta không cần phải khách sáo thế.” Khương Nam ngồi xổm xuống, dùng kẹp lửa để thêm củi vào bếp, tiếp tục nói: “Nhưng em ở lại thị trấn để học thì tại sao không mở hẳn một cửa hàng quần áo?”

Nghĩ đến chuyện sau tết bà nội muốn về quê để sống một cuộc sống yên bình, Tống Ngọc Lan lắc đầu: “Bà nội em dự định sau tết sẽ về quê trồng trọt, nếu em vừa đi học vừa mở cửa hàng thì sẽ không có ai chăm sóc cả.”

Thời này không có điện thoại di động, còn lắp camera thì không khả thi. Mở một cửa hàng cần đầu tư ít nhất là một vạn trở lên, cô không dám tin tưởng giao cửa hàng cho người lạ.

“Vậy cũng được, chị thấy nhà em chẳng thiếu thốn gì cả, em cứ tập trung học hành đi. Sau này thi đỗ vào trường ở Bắc Kinh thì chúng ta lại có thể chơi với nhau rồi.”

Thấy Khương Nam không có ý định nói gì thêm về chuyện gia đình, Tống Ngọc Lan cũng không hỏi nhiều mà chỉ dặn dò: “Nếu chị đi Bắc Kinh trước thì nhớ tự chăm sóc bản thân, đừng dễ dàng tin tưởng ai cả.”

“Biết rồi, chị Ngọc Lan.”

Trời đã tối hẳn, bà nội và mọi người vẫn chưa về, chắc là sẽ ngủ qua đêm tại chùa.

Khương Nam về nhà báo với ông bà nội rồi mang một bộ đồ ngủ sang để ngủ chung với Tống Ngọc Lan.

Hai người nằm trên giường, bắt đầu tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất.

Cuối cùng Khương Nam cũng không nhịn được mà tò mò hỏi: “Hôm nay người đàn ông đó tên là gì vậy?”

“Lục Trạch Dân.”

“Đúng rồi, hai người quen nhau thế nào?”

“Chỉ tình cờ gặp trên chuyến tàu đi Quảng Đông thôi.”

“Em có thích anh ấy không?”

“... Chị có thể hỏi thẳng hơn nữa được không?”

“Chị thấy rõ là em thích anh ấy mà.”

Không gian chợt rơi vào im lặng.

Một lúc sau, Khương Nam lại lên tiếng: “Dù chị chưa từng yêu đương, nhưng chị cũng đã tưởng tượng về mẫu người lý tưởng của mình. Anh ấy nhất định phải cao lớn, đẹp trai, có quan điểm sống đúng đắn, hiếu thảo, hiểu chị và quan trọng nhất là phải có tiền, ít nhất là không được nghèo hơn nhà họ Khương của chị!”

“Yêu cầu của chị cao quá nhỉ. Ở thị trấn này thì có bao nhiêu người dám cạnh tranh với nhà chị chứ?”

“Nên là ở thị trấn này thì chắc chẳng có ai phù hợp, chị phải ra ngoài tìm kiếm. Còn em thì sao? Đã bao giờ tưởng tượng về mẫu người lý tưởng của mình chưa?”

Hồi trẻ cô cũng từng mơ mộng về một người như thế, nhưng bây giờ thì không còn nữa.

Tống Ngọc Lan nghĩ, có lẽ trải qua bao năm sóng gió kiếp trước, cuộc sống đã mài mòn hết nhiệt huyết của cô rồi.

Dù hiện tại cô vẫn trẻ trung, nhưng bên trong cô lại là tâm hồn của một phụ nữ 45 tuổi. Về tình yêu thì cô có thể có chút rung động, nhưng sẽ không bao giờ hành động bốc đồng nữa.

Cô thử nhớ lại người đàn ông hoàn hảo mà mình từng tưởng tượng trước đây, nhưng hình ảnh ấy quá mơ hồ, cô không thể nhớ nổi nữa. “Chỉ cần phù hợp là được.”

“Nghe chung chung quá. Vậy Lục Trạch Dân có phù hợp không?”

“Em không chắc.”

“Chị thấy anh ấy rất hợp với em đấy. Hơn nữa, anh ấy cũng có vẻ thích em. Hai người mà đi cùng nhau thì chắc chắn sẽ thu hút mọi ánh nhìn!”

“Đừng lo chuyện bao đồng nữa. À, chị còn giữ sách lớp 10 và 11 không? Cho en mượn xem.”

“Quả là tâm linh tương thông, chị vừa định gom lại để đưa cho em đấy.”

Hai người nói chuyện rôm rả đến tận khuya mới ngủ.

Sáng hôm sau, hai người ngủ đến trưa, mãi đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa lớn thì mới tỉnh dậy.

Tống Ngọc Lan mặc áo khoác lông vũ, lầm bầm: “Chị cứ ngủ thêm đi, chắc là bà nội về rồi.”

Trước khi mở cửa thì cô vẫn tin là bà nội về thật.

Cho đến khi nhìn thấy Lục Trạch Dân đứng ở cửa thì cô mới lập tức tỉnh hẳn, đôi mắt còn mơ màng giờ đây đã mở to.

“Ngọc Lan? Là cô à?” Một giọng nói ngạc nhiên vang lên.

Tống Ngọc Lan nhìn theo giọng nói liền thấy Triệu Kiến Quốc đang đứng sau lưng Lục Trạch Dân. Cô cũng bất ngờ, sau đó nhớ ra Lục Trạch Dân đã giới thiệu anh thuộc quân đội Bạch Sa mà.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 88: Chương 88



Chương 88

Bên cạnh Triệu Kiến Quốc còn có cô gái nhỏ hôm qua và một người đàn ông mặc quân phục khác.

Cả bốn người đứng trước mặt Tống Ngọc Lan khiến cô bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Các người quen nhau sao?” Giọng ngọt ngào của cô gái nhỏ vang lên khi nhìn Triệu Kiến Quốc.

Triệu Kiến Quốc nhỏ giọng giải thích: “Ngọc Lan và tôi là người cùng làng.”

“Ôi, vậy là thanh mai trúc mã rồi!” Câu nói của cô gái kia khiến sắc mặt Lục Trạch Dân đen lại trong giây lát.

Tống Ngọc Lan bắt đầu có chút bực bội khi bị đánh thức, cô nhìn Lục Trạch Dân với giọng đầy khó chịu: “Các anh đến đây làm gì?”

“Ngọc Lan, không được vô lễ! Đây là Lục doanh trưởng của quân đội chúng tôi!” Triệu Kiến Quốc buột miệng dạy dỗ, khiến mặt Tống Ngọc Lan sa sầm lại.

“Doanh trưởng của quân đội các anh thì liên quan gì đến tôi?”

“Cô!”

“Triệu Kiến Quốc!”

“Có!”

“Im lặng!”

“Rõ!”

Lục Trạch Dân nhìn Tống Ngọc Lan giải thích: “Nhận được điện báo, quân đội có việc khẩn nên tôi đến để tạm biệt em.”

Tống Ngọc Lan gật đầu, giọng thờ ơ nói: “Tạm biệt.”

Ánh mắt Lục Trạch Dân thoáng qua chút thất vọng, rồi nhỏ giọng nói: “Đừng quên tôi, tôi sẽ trở lại gặp em.”

Anh chào Tống Ngọc Lan bằng một cái chào nghiêm trang của quân nhân rồi xoay người rời đi.

Cô gái nhỏ và người lính khác lập tức đi theo anh.

Triệu Kiến Quốc bước đến bên cạnh Tống Ngọc Lan, không nhịn được thấp giọng hỏi: “Ngọc Lan, sao cô lại ở đây?”

Tống Ngọc Lan chẳng buồn đáp lại Triệu Kiến Quốc, chỉ “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.

Triệu Kiến Quốc nghiến răng, hậm hực định giơ chân lên đá cửa.

“Triệu Kiến Quốc, theo sát!” Giọng nói lạnh lùng, nghiêm nghị của Lục Trạch Dân vang lên khiến Triệu Kiến Quốc nhanh chóng rụt chân lại, vội vàng bước theo đội ngũ.

Tống Ngọc Lan tựa lưng vào cửa, thở dài một tiếng.

Tiếng bước chân ngoài cửa dần dần đi xa, tâm trạng của cô cũng trở nên nặng nề.

“Sao thế?” Khương Nam thò đầu ra khỏi cửa sổ hỏi.

“Không có gì đâu, không phải bà nội về đâu. Chị ngủ thêm đi, em đi nấu cơm trưa.” Tống Ngọc Lan quay người vào bếp.

Đến chiều thì bà nội và mọi người mới từ chùa trở về.

Không biết có phải do bà đi lễ cầu may mắn không, nhưng từ hôm sau thì công việc bán hàng của Tống Ngọc Lan trở nên thuận buồm xuôi gió cho đến tận tết.

Buôn bán tốt đến mức không ngờ.

Trước kia, trời vừa tối là đã hết người mua, nhưng giờ đây ngày nào họ cũng phải bận rộn đến tận 9 giờ tối mới được dọn hàng về.

Nhìn giá treo đồ chỉ còn vài món lẻ tẻ, Tống Ngọc Lan nhận ra lô hàng cuối cùng trước tết đã bán sạch.

Cô còn tưởng số hàng này có thể bán đến tận ngày 29 tết, nhưng không ngờ mới 26 tết mà đã hết sạch.

Chỉ còn 4 ngày nữa là đến tết, nếu đặt hàng từ Quảng Đông về thì sẽ không kịp nữa rồi.

Thế là cô quyết định dọn dẹp, nghỉ bán về quê ăn tết sớm!

Ngày 27 tết, bà nội và Lưu Xuân ra chợ mua sắm đồ tết, Tống Đại Cường và Tống Ngọc Cảnh thì ở nhà dọn dẹp sân vườn.

Tống Ngọc Lan mang mấy bộ quần áo đã để dành sẵn lần lượt tặng cho vợ chồng chị Huệ.

Cô cũng tặng cho ông bà ngoại của Khương Nam mỗi người một chiếc áo lông vũ. Ngoài ra, cô còn cẩn thận chuẩn bị thêm hai đôi đai giữ ấm đầu gối có tẩm ngải cứu, món hàng mà cô nhờ Đào Tử tìm kiếm ở Quảng Đông, nơi có nền y học cổ truyền phát triển hơn. Thật may là Đào Tử đã kiếm được và gửi về cho cô.

Khương Nam cũng nhận được một chiếc áo khoác dạ màu hồng phấn.

“Sau tết thì khi nào em mới quay lại đây?”

Tống Ngọc Lan lắc đầu, cô thật sự không biết. Trước đây, cô dự định sau tết sẽ mở một cửa hàng quần áo.

Nhưng bây giờ tiền bạc đã đủ, mà tâm trạng của cô cũng thay đổi. Bà nội muốn về quê sống bình yên nên cô cũng đành theo ý bà.

Trước đây cô đã từng nghĩ gia đình có thể sống chung với nhau mãi mãi, nhưng khi cô quay lại trường học, gia đình Tống không muốn lên thị trấn, cuối cùng cô vẫn sẽ phải sống một mình trên này.

Rốt cuộc, thật sự là hai bên đều khó vẹn toàn!

.....

Trở lại thôn Kim Trúc, Tống Ngọc Lan nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ của gia đình mình thì trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.

“Ơ kìa, dì Tống, cháu còn tưởng phải đến 29 thì nhà dì mới về cơ!” Vừa tới cổng làng thì họ đã gặp Vương Phân đang xách một rổ củ cải trong tay, chuẩn bị mang ra sông rửa.

Bà nội Tống lập tức tiến tới bắt chuyện: “Làm gì có chuyện đó, còn phải về dọn dẹp nhà cửa nữa chứ. Cô đi rửa củ cải đấy à?”

“Vâng ạ, cháu định muối chút dưa củ cải để ăn tết. Để hôm nào muối xong thì cháu đem cho dì một ít nếm thử, tay nghề muối dưa của cháu không đồng đâu.”

“Thế thì tốt quá, cho tôi gửi lời hỏi thăm ông trưởng thôn Hoàng nhé, tôi về nhà lo việc đã.”

Dọc đường đi, họ gặp khá nhiều người trong thôn. Ai nấy đều tò mò không biết nhà họ Tống đã đi đâu làm gì mà bây giờ lại về. Nhìn trang phục của họ không còn là những bộ quần áo cũ rách như trước nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 89: Chương 89



Chương 89

Bà nội Tống không muốn khoe khoang, nhưng cũng không định che giấu, liền nói: “Đại Cường với con dâu tôi lên huyện làm việc lặt vặt. Tôi thì ở nhà trông Ngọc Lan và Ngọc Cảnh, làm chút việc thủ công. Ngày tháng cũng tạm ổn thôi.”

Mọi người nghe thấy mức thu nhập không khác gì so với trên thị trấn thì cũng không hỏi thêm gì nữa.

Ai nấy đều bận rộn chuẩn bị đón tết.

Về đến căn nhà đất lụp xụp của họ Tống, khung cảnh xung quanh im lìm và lạnh lẽo. Gió rét rít qua các khe cửa, tờ báo cũ dán trên cửa sổ đã rách tả tơi, khó mà chống chọi với cơn lạnh mùa đông này.

Trong nhà vẫn còn ẩm thấp, những vết loang lổ trên tường như kể về những năm tháng đã qua.

Tống Ngọc Lan đứng giữa sân, tự hỏi liệu căn nhà đất này có chịu nổi đợt tuyết lớn trong mùa đông này hay không.

Bà nội Tống liền gọi Tống Đại Cường dán lại cửa sổ, còn Lưu Xuân thì dẫn Tống Ngọc Cảnh vào nhà thu dọn.

“Ngọc Lan à, bà thay ga giường cho cháu rồi, về phòng mà nghỉ ngơi đi, ở đây có bà với bố mẹ cháu lo rồi.” Bà nội Tống đứng ở cửa gọi.

Tống Ngọc Lan xách túi nhỏ vào phòng, thay bộ áo bông cũ rồi đội khăn đen che đầu, chỉ để lộ đôi mắt to tròn. “Bà ơi, cháu cũng là một phần của gia đình này mà, cháu cũng phải giúp dọn dẹp chứ!”

Bà nội Tống vẫy tay: “Không cần đâu, bố mẹ cháu làm việc này nhanh lắm, chỉ nửa tiếng là xong thôi.”

Tống Ngọc Lan không nghe lời bà nội, liền nhặt cây chổi ở chân mình lên và bắt đầu quét dọn lớp tuyết còn sót lại trong sân.

Bà nội Tống thấy vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, bà vào bếp để chuẩn bị mấy món ăn.

Dưới chân núi, ở cuối thôn, nhà họ Triệu.

“Con nói thật chứ?” Bà Triệu nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái Triệu Hoa, ánh mắt đầy căm hận.

“Dạ thật, nhiều người trong thôn đều thấy nhà họ Tống mang về không ít đồ đạc.” Triệu Hoa nhăn mặt, rút tay ra khỏi bàn tay đang bóp mạnh của mẹ mình. “Mẹ, hình như nhà họ Tống sống sung túc hơn chúng ta rồi.”

Lúc Triệu Kiến Quốc và Lãnh Thúy Anh mới đến với nhau thì đã vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp về tương lai của nhà họ Triệu. Bố mẹ Triệu liền quyết định bỏ ruộng vườn, chỉ chờ ngày hai người kết hôn và đón cả nhà lên thành phố. Thế mà nửa năm trôi qua, nhà họ Triệu đã gần như không còn cái ăn, cũng chẳng thấy bóng dáng của Triệu Kiến Quốc và Lãnh Thúy Anh đâu.

Triệu Hoa lại bị vẫn luôn bị Ngô Nhị Ngưu quấy rầy từ sau vụ ngã xuống nước lần trước, trong lòng cô ta càng căm hận Triệu Kiến Quốc hơn.

Sáng nay, khi đi giặt đồ, Triệu Hoa tình cờ bắt gặp nhà họ Tống từ trong huyện trở về, dáng vẻ đầy đắc ý. Không thể chịu nổi cuộc sống hiện tại, cô ta biết mọi rắc rối đều bắt nguồn từ Triệu Kiến Quốc và Lãnh Thúy Anh. Nếu không vì chuyện của hai người họ thì cô ta và Tống Ngọc Lan vẫn còn là bạn thân, vậy thì cô ta đã có thể thoải mái qua nhà họ Tống để nhờ vả rồi.

“Mẹ, hay chúng ta đi tìm anh trai đi?” Triệu Hoa đề nghị.

Bà Triệu có chút ngượng ngùng: “Anh con bận lắm, đừng quấy rầy nó vào lúc đang chuẩn bị thăng chức thế này.”

“Thăng chức, thăng chức, con nghe mãi mà phát chán rồi! Mẹ, nhà mình sắp hết sạch gạo rồi, liệu có cầm cự nổi đến tết không?”

“Con! Đừng có lo, mẹ có tiền đây, mai mẹ sẽ đi thị trấn mua gạo và thịt về ăn tết.”

Triệu Hoa nhìn chăm chăm vào tay mẹ đang lục tìm tiền, ánh mắt càng trở nên u ám. Cô ta biết rõ tình hình tài chính của gia đình mình, từ sau khi phải bồi thường số tiền lớn cho nhà họ Tống thì nhà cô ta đã chẳng còn đồng nào cả.

“Mẹ lấy tiền ở đâu ra?” Triệu Hoa không nhịn được mà hỏi, giọng đầy ngờ vực.

Bà Triệu ngừng lại trong giây lát rồi nhanh chóng trả lời: “Anh con gửi về.”

Nghe vậy, Triệu Hoa cau mày, trong lòng ngập tràn nghi ngờ. “Anh ấy về rồi sao?”

Bà Triệu gật đầu: “Nó chỉ về lấy ít đồ rồi đi ngay, con đi giặt đồ nên không gặp thôi.”

“Cả nhà không nói cho con biết sao? Con có phải con gái của mẹ nữa không?” Triệu Hoa tức giận, giọng cô ta bỗng cao vút. Từ nhỏ, cô ta đã luôn cảm thấy bị bố mẹ bỏ rơi, xem thường. Trước kia, cô ta nghĩ vì Triệu Kiến Quốc là con trai nên bố mẹ thiên vị hơn cũng là điều dễ hiểu. Trong thôn có nhiều nhà cũng trọng nam khinh nữ, nên phần nào cô ta cũng chấp nhận.

Nhưng bây giờ Triệu Kiến Quốc không còn ở nhà, cô ta vẫn bị bỏ rơi như cũ. Sự kiện xảy ra sau khi cô ta ngã xuống nước không chỉ chứng minh rằng bố mẹ không thương yêu cô ta, mà còn khiến Triệu Hoa nhận ra rằng hôn nhân của cô ta sau này rất có thể sẽ chỉ là công cụ để bố mẹ mưu lợi cho Triệu Kiến Quốc.

Đó mới là lý do chính khiến bố mẹ cô ta phản đối chuyện giữa cô ta và Ngô Nhị Ngưu.
 
Back
Top Bottom