Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 60: Chương 60



Chương 60

“Nhưng chính vì con là con trai mẹ nên mẹ mới phải lo cho tương lai của con!”

Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn lạnh lùng, khiến Lục Trạch Dân cảm thấy ngọn lửa tức giận trong lòng sôi sục.

“Con có thể không làm con trai mẹ. Nếu chuyện với nhà họ Đoạn còn tiếp diễn trước tết thì giữa mẹ và con coi như chấm dứt. Mẹ với bố vẫn còn trẻ, có thể sinh thêm một đứa nữa.”

Nói xong, Lục Trạch Dân dập máy.

Bà ngoại của anh thở dài: “Cãi nhau suốt 5 năm rồi mà vẫn chưa xong. Thật không biết hai mẹ con các cháu làm sao lại cứng đầu như nhau.”

Lục Trạch Dân mỉm cười với bà, ánh mắt dịu lại: “Đây là chuyện giữa cháu và mẹ, bà đừng lo nữa.”

“Bà đâu thể lo nổi chuyện của các cháu. Tối nay cháu muốn ăn gì, để bà bảo Trương tẩu nấu cho. Ông cháu đi đánh cờ với chú Lưu, chắc tối nay không về ăn đâu.”

“Không sao, tối nay cháu không bận, để cháu vào bếp nấu vài món cho bà thử tay nghề của cháu nhé.”

“Cho anh món sườn xào chua ngọt nhé.” Từ thư phòng vọng ra tiếng của Chu Thế Văn.

---

Con tàu cũ đến Bạch Sa vào 6 giờ chiều hôm sau, khi đó không còn chuyến xe khách nào đi về huyện nữa.

Hơn nữa, họ mang theo quá nhiều hàng hóa nên không thể ngồi xe khách được.

Vấn đề này Tống Ngọc Lan đã tính trước. Cô định thuê hẳn một chiếc xe tải nhỏ để chở tất cả mọi người về huyện.

Dù xe cộ trong huyện còn ít, nhưng thành phố đã phát triển khá tốt, việc tìm một chiếc xe tải không phải là quá khó.

Ngay cạnh ga tàu cũng có nơi cho thuê xe tải.

Tống Ngọc Lan dặn dò Tống Đại Cường vài câu, rồi để ông ấy đi lo liệu việc này.

Cuối cùng, họ thuê được một chiếc xe tải nhỏ với giá 100 đồng để chở tất cả mọi người và hàng hóa về huyện.

Tống Ngọc Lan trả thêm 10 đồng nữa để nhờ tài xế ghé qua chợ đồ cũ một vòng để cho cô mua thêm vài cái móc áo và thanh treo quần áo.

Điều này làm bà nội Tống xót xa, mới kiếm được tiền mà đã tiêu nhanh như nước. Tống Ngọc Lan phải an ủi mãi thì bà mới đỡ buồn.

Chiếc xe tải chạy nhanh hơn xe khách rất nhiều, hành trình đáng ra mất 5 tiếng giờ rút ngắn còn hơn 3 tiếng thì đã về tới huyện.

Khi họ đến nơi thì vẫn chưa quá muộn. Sau khi đưa ra giấy giới thiệu, họ vào ở trọ tại tầng một của nhà khách, rồi tắm rửa và đi ngủ.

Sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn thì Tống Ngọc Lan đã trằn trọc không ngủ được nữa.

Nghe thấy tiếng động từ giường bên cạnh, cô bật đèn lên và nhìn thấy bà nội Tống cũng đang trằn trọc nhìn mình.

Tống Ngọc Lan bật cười: “Bà ơi, nếu không ngủ được thì dậy thôi ạ.”

Bà nội Tống nhanh chóng ngồi dậy và mặc quần áo: “Bà chỉ lo không biết có bán hết đống hàng này không.”

Thực ra trong lòng Tống Ngọc Lan cũng không chắc lắm. Dù sao cô sinh năm 1980, phải bắt đầu từ năm 1990 trở đi thì trí nhớ của cô mới rõ ràng hơn.

Nhưng cô cố tỏ ra tự tin: “Đương nhiên là bán được rồi, bà cứ tin cháu!” Nói rồi cô lăn ra khỏi giường, nhanh chóng rửa mặt, chải tóc và cột thành một búi tròn đáng yêu.

Sau đó, cô chọn từ trong túi một chiếc áo len màu hồng nhạt hơi rộng làm áo trong, phối với quần bò ống loe màu xanh nhạt, và khoác một chiếc áo phao trắng tinh dài đến gối ở bên ngoài.

Phối quần áo thế này vừa tươi tắn, vừa mang lại cảm giác thoải mái, tự nhiên.

Đứng trước gương, Tống Ngọc Lan ngắm nghía bản thân và cảm thấy rất hài lòng với diện mạo của mình.

Cô không khỏi gật gù và tự nhủ: “Giá mà bây giờ có tuyết rơi thì mọi người sẽ thấy ngay sự ấm áp của chiếc áo phao này.”

Bà nội Tống lặng lẽ quan sát cháu gái, trong ánh mắt tràn đầy sự yêu thương và xót xa: “Theo kinh nghiệm của bà thì chắc mấy ngày nữa là tuyết rơi thôi.”

Tống Ngọc Lan gật đầu, cô và bà nội không ngủ được nên dậy sắp xếp lại đống quần áo.

Bà nội tháo quần áo ra treo lên, còn Tống Ngọc Lan dùng bàn là nhúng nước nóng để ủi phẳng.

Ưu điểm của loại bàn là này là không cần điện, điều này rất hữu ích vì nhà khách lúc này không có ổ cắm phổ biến như sau này. Khi mua bàn là thì Tống Ngọc Lan đã nghĩ đến điều này.

Nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng.

Nước nóng chỉ ủi được vài ba bộ là hiệu quả giảm hẳn.

Tống Ngọc Lan chọn ủi vài chiếc quần tây dễ nhăn, còn quần bò thì chỉ ủi mỗi đường gấp nếp.

Cô thay nước nóng đến 5 lần, cuối cùng cũng ủi xong một phần.

Bên ngoài trời đã sáng rõ, phòng họ ở ngay tầng một nên rất tiện lợi.

Chị lễ tân của nhà khách nhìn thấy họ mang nhiều quần áo liền biết ngay họ là dân buôn.

Cô ấy chỉ đường cho Tống Ngọc Lan: “Ra khỏi cửa rẽ phải, đi qua một con phố là có chỗ bày hàng.”

Tống Ngọc Lan vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn chị nhiều!”

Lúc này, việc bày hàng rong như đánh du kích, chỗ nào bày được thì bày, miễn là không có ai báo cáo lên thì chẳng có vấn đề gì to tát cả.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 61: Chương 61



Chương 61

Tống Ngọc Lan mặc áo phao trắng bước ra ngoài ngó xem tình hình. Thấy thời tiết khá lạnh.

Cô gọi bà nội Tống và Lưu Xuân cùng mặc áo phao vào.

Ba người đều mặc áo phao mỏng nhẹ, đi đến chỗ mà chị lễ tân chỉ. Ở đó thực sự có vài người phụ nữ đang bày bán trứng và gạo. Tống Ngọc Lan nhìn quanh, thấy không ai bán quần áo, liền tìm một chỗ trống và cùng mọi người treo quần áo lên.

Chưa treo xong thì đã có người đến hỏi giá.

“Ô, áo bông này bán bao nhiêu?”

Tống Ngọc Lan lập tức tiến tới, nở nụ cười chân thành: “Chị đúng là có con mắt tinh tường đấy. Đây là mẫu áo bông mới nhất từ Quảng Đông. Em vừa mở hàng nên tính cho chị giá gốc luôn, chỉ cần trả cho em số tiền này là được.”

Tống Ngọc Lan khéo léo ra hiệu bằng tay, bày ra vẻ chân thành.

Giá nhập áo bông là 9 đồng, Tống Ngọc Lan không định kiếm lời nhiều, cô ra giá 25 đồng cho người phụ nữ.

So với áo bông xấu xí ở cửa hàng bách hóa có giá 60 đồng, thì giá này đã là quá rẻ rồi.

Hơn nữa, thái độ của Tống Ngọc Lan còn rất niềm nở.

Người phụ nữ thấy chiếc áo len đỏ tươi mà Lưu Xuân vừa treo lên, ánh mắt sáng lên.

Thời này, màu đỏ, đen, trắng có sức hút kỳ lạ.

Tống Ngọc Lan kéo khóa áo khoác của mình, để lộ chiếc áo len màu hồng bên trong: “Chị ơi, hai chúng ta thật sự có mắt thẩm mỹ giống nhau đấy. Đây là áo em mặc thử, chị mặc còn đẹp hơn em nhiều.”

Nói xong, cô đưa chiếc áo len đỏ tươi cho người phụ nữ.

Người phụ nữ cầm chiếc áo len đỏ lên thử trước ngực, rồi nhíu mày nhìn trái nhìn phải.

Tống Ngọc Lan nhanh chóng hiểu ý, lấy từ dưới cùng ra một chiếc gương nhỏ nửa người.

Phụ nữ mua áo nhất định phải soi gương, tưởng tượng xem khi mặc lên sẽ ra sao thì mới có động lực mua.

Bên kia, những chiếc áo len màu sắc tươi sáng mà Lưu Xuân vừa treo đã thu hút vài người phụ nữ dừng chân hỏi han.

Tống Ngọc Lan thấy bà nội và Lưu Xuân dù trả lời còn ấp úng nhưng cũng đang làm đúng những gì cô đã dặn trước.

Cô liền tập trung tiếp tục phục vụ người phụ nữ đang thử chiếc áo len đỏ trước gương.

“Cổ chị dài, mặc kiểu áo len cổ lửng thế này vừa giữ ấm mà không làm cổ ngắn đi.”

Tống Ngọc Lan khen đúng điểm mạnh nhất của người phụ nữ, tránh đề cập đến khuyết điểm.

Quả nhiên, người phụ nữ gật đầu, tỏ vẻ đồng tình: “Từ nhỏ tôi đã có cổ dài, đi học còn bị gọi là hươu cao cổ.”

Người phụ nữ cầm chiếc áo bông đen và áo len đỏ: “Tôi lấy hai cái này.”

Tống Ngọc Lan hạ giọng, “Em vẫn nói như cũ, chị là khách đầu tiên, em chỉ lấy chị số tiền này thôi.”

Người phụ nữ nhìn số tiền 55 đồng mà Tống Ngọc Lan ra hiệu, rồi nghĩ đến giá áo ở cửa hàng bách hóa đều đắt hơn nhiều, cô ấy hài lòng gật đầu và đưa ngay 60 đồng.

Tống Ngọc Lan nhanh chóng lấy một chiếc túi đen, đóng gói quần áo cẩn thận cho khách, rồi lấy từ túi ngang hông ra tiền lẻ và rút từ túi bên cạnh một chiếc dây buộc tóc đỏ tươi đưa cho người phụ nữ: “Mong chị lần sau lại ghé nhé!”

Chiếc dây buộc tóc là quà tặng mà Tống Ngọc Lan chuẩn bị riêng, cô không nói tặng miễn phí để khách nghĩ rằng chỉ mình cô ấy có loại này.

Dây buộc tóc mỗi chiếc có giá 8 xu, tặng kèm cũng không lỗ, khách lại nghĩ mình được lợi vài hào.

Sau khi bán được cho khách đầu tiên, tiếp theo liền rất thuận lợi.

“Áo len đều được dùng máy dệt cẩn thận, kiểu dáng độc đáo. Hàng này là hàng ông chủ gửi ra nước ngoài, em lấy một ít về mặc, không ngờ lấy hơi nhiều nên đành phải mang ra bán.”

Giọng của Tống Ngọc Lan tuy nhỏ nhưng những người đứng quanh quầy đều nghe rõ.

Người dân những năm 80 luôn có một sự ngưỡng mộ đặc biệt đối với những thứ đến từ nước ngoài.

Đám phụ nữ càng lúc càng tấp nập mua hàng.

Giá nhập áo len là 12 đồng, Tống Ngọc Lan chủ yếu bán áo len nên định giá 39 đồng. Với khách đầu tiên, cô đã thực sự giảm giá, chỉ lấy 30 đồng, giảm 9 đồng.

Cô đã dặn kỹ bà nội Tống và Lưu Xuân rằng giá này sẽ không thay đổi.

Nếu khách mua nhiều thì để khách tự thương lượng với cô.

Lúc đầu bà nội Tống và Lưu Xuân còn hoài nghi liệu với mức giá cao như vậy thì quần áo có bán được không, nhưng họ vẫn làm theo lời dặn của Tống Ngọc Lan. Sau khi cả hai bán được vài món, họ bắt đầu tự tin hơn, nói chuyện với khách hàng cũng trở nên trôi chảy hơn.

Vào những năm tháng bùng nổ kinh tế, 39 đồng một chiếc áo len không hề rẻ, nhưng mọi người đều đã dồn ép chi tiêu hàng ngày xuống mức tối thiểu, dành dụm tiền để chờ cơ hội chi tiêu lớn. Tống Ngọc Lan nhận ra rằng, hai tháng trước tết chính là cơ hội vàng đó.

Ngay lập tức, gian hàng của họ thu hút đông đảo người qua lại, từ công nhân tan ca đến những phụ nữ đi chợ.

Một phụ nữ trẻ với khuôn mặt hơi đỏ rụt rè tiến đến gần Tống Ngọc Lan, chỉ vào chiếc áo len màu hồng cô đang mặc và khẽ hỏi: “Còn áo màu này không?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 62: Chương 62



Chương 62

Tống Ngọc Lan hiểu ngay ý, nhanh chóng cởi chiếc áo phao trắng và sau đó là áo len hồng đang mặc rồi đưa cho cô gái: “Đây là chiếc tôi vừa mặc, hoàn toàn mới, cô xem, tem mác còn chưa cắt mà.”

Nói xong, Tống Ngọc Lan rùng mình vì lạnh, liền với tay lấy một chiếc áo len cổ lọ màu trắng trên giá mặc vào, sau đó khoác lại chiếc áo phao trắng.

Cô gái đỏ mặt đón lấy chiếc áo len, nhìn sang áo phao trắng Tống Ngọc Lan vừa mặc và hỏi: “Chiếc này có bán không?”

Bán chứ! Đương nhiên bán rồi! Ai lại không muốn bán một món hàng cho khách tự tìm đến chứ. Tống Ngọc Lan nhanh chóng cười tươi, đưa cả chiếc áo phao trắng cho cô gái, rồi lấy từ túi ra chiếc áo dạ đỏ duy nhất còn lại.

Khi cô mặc chiếc áo dạ đỏ vào, những người phụ nữ xung quanh lập tức nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.

Tống Ngọc Lan cố tình xoay người một vòng, để mọi người có thể nhìn thấy rõ chiếc áo dạ trên người mình.

“Có phải mắt tôi có vấn đề không? Sao cô gái này mặc gì cũng đẹp thế?”

“Trẻ trung và xinh đẹp thế kia thì mặc cái gì mà chẳng đẹp?”

“Tôi thích chiếc áo len trắng cô ấy mặc, không biết tôi mặc lên có đẹp vậy không?”

“Chị cao ráo như cô ấy, thử mặc lên xem sao, đừng nhìn mặt, cứ nhìn thân hình là biết.”

“Chất vải này tốt quá, hơn hẳn mấy cái áo trong cửa hàng bách hóa mà lại rẻ hơn nhiều.”

Người phụ nữ đã cầm áo len hồng và áo phao trắng lại rụt rè bước đến, chỉ vào chiếc áo dạ đỏ Tống Ngọc Lan đang mặc.

Tống Ngọc Lan lập tức hiểu ý, cởi ngay chiếc áo dạ đỏ ra.

Cô gái lại chỉ vào chiếc áo len trắng: “Tôi cũng muốn lấy chiếc này.”

Chết tiệt!

Tống Ngọc Lan vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng trong lòng thì không ngừng mắng thầm. Chẳng lẽ cô gái này coi cô là người mẫu thay đồ miễn phí à?

Tống Ngọc Lan nhanh chóng cởi chiếc áo len trắng ra, lộ ra chiếc áo lót dài tay màu đen bên trong, rồi mặc một chiếc áo len màu cam khác từ giá treo lên.

Sau đó, cô lấy một chiếc áo phao đen trên tấm trải dầu đặt trên nền đất và khoác lên người.

Vừa khoác xong, cô gái kia lại tiến đến gần.

Tống Ngọc Lan nhìn vào tay cô gái, thấy cô ấy đang ôm bốn món đồ liền nhẹ nhàng hỏi: “Cô còn muốn chiếc tôi đang mặc nữa không?”

Lần này cô gái lắc đầu, đưa đồ cho Tống Ngọc Lan rồi chọn một chiếc quần ống loe nhạt màu giống chiếc cô đang mặc: “Giúp tôi gói lại và tính tiền.”

Động tĩnh bên phía Tống Ngọc Lan không hề nhỏ, khiến những người xung quanh cũng dõi theo.

Tống Ngọc Lan nhanh nhẹn bấm máy tính: “Năm món hàng, tôi giảm giá 10%. Giá gốc là 337 đồng, sau khi giảm là 303 đồng, tôi làm tròn, cô chỉ cần trả 300 đồng thôi.”

Những người phụ nữ xung quanh nghe thấy số tiền liền đồng loạt hít một hơi.

Ngay cả Tống Ngọc Lan cũng cảm thấy có chút run. Thời kỳ mà lương trung bình chỉ khoảng hai mươi đồng, thì việc bỏ ra vài trăm đồng để mua quần áo quả thực là một con số lớn.

Nhưng cô gái kia thanh toán rất trơn tru, thậm chí không hề cau mày.

Tống Ngọc Lan nhận tiền, đếm hai lần cẩn thận rồi kính cẩn cảm ơn và tiễn cô gái kia rời đi.

Cô thầm trách bản thân mình đã bị lối suy nghĩ của thời đại này làm cho giới hạn. Cái kiểu lo lắng rằng mặc đồ trắng dễ bị bẩn khi làm việc nhà đúng là lố bịch. Những người có khả năng mua quần áo đắt tiền như vậy thì làm gì phải lo chuyện bị bẩn chứ?

Những người phụ nữ ban nãy còn chần chừ không mua áo len, giờ nhìn thấy cô gái vừa chi ra 300 đồng thì lại lập tức cảm thấy giá vài chục đồng chẳng đáng là bao.

Tống Ngọc Lan chỉ mang ra khoảng một nửa số quần áo, nửa còn lại cô để Tống Đại Cường và Tống Ngọc Cảnh trông coi tại nhà khách.

Khách hàng đều nhận thấy chất lượng những món đồ này tốt hơn nhiều so với hàng ở cửa hàng bách hóa, giá lại rẻ hơn hẳn một nửa, nên họ đều cảm thấy mình vừa mua được món hời lớn.

Với nụ cười chân thành luôn nở trên khuôn mặt của Tống Ngọc Lan và sự nhiệt tình của bà nội Tống và Lưu Xuân, chẳng mấy chốc họ đã bán hết sạch quần áo mang theo, chỉ mất khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ.

Chỉ còn lại mỗi bà nội và Lưu Xuân mỗi người giữ lại một chiếc áo phao đen.

Nếu không phải Tống Ngọc Lan ngăn lại thì có lẽ cả hai người họ cũng sẽ cởi áo ra bán cho khách giống như cô.

Tống Ngọc Lan còn trẻ nên chịu lạnh được, nhưng nếu bà nội Tống bị lạnh thì đó sẽ là chuyện lớn.

Ba người mang đồ ăn trưa về nhà khách.

Tống Đại Cường và Tống Ngọc Cảnh đã ngồi như rùa thò đầu ra, tò mò nhìn ngóng bên ngoài.

Sau khi ăn trưa, Tống Ngọc Lan lấy tiền ra đếm.

Số quần áo họ mang ra bán là 70 món, cộng thêm hai món trên người cô thì tổng cộng là 72 món.

Áo len cô định giá khoảng 35 đồng mỗi chiếc, áo bông 25 đồng, quần ống loe 30 đồng, quần tây 22 đồng, còn áo phao thì 65 đồng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 63: Chương 63



Chương 63

Sau khi trừ chi phí vốn, họ vẫn kiếm lời được vài trăm đồng. Phần hàng còn lại nếu bán hết thì sẽ đều là lợi nhuận thuần.

Nếu tính toán đúng thì chuyến đi này sau khi trừ chi phí có thể kiếm được 4.500 đồng, đúng như kế hoạch của cô.

Tống Đại Cường và Tống Ngọc Cảnh tròn mắt ngạc nhiên, còn bà nội Tống và Lưu Xuân đã trải qua quá trình bán hàng sáng nay nên vẫn bình tĩnh hơn.

Sáng sớm đã có nhiều người không mua được màu mình thích, còn có những người đi chợ mà không mang đủ tiền, Tống Ngọc Lan hứa với họ là buổi chiều sẽ quay lại.

Biết được Tống Ngọc Lan sẽ quay lại, nhiều người ăn trưa xong liền mang tiền đến sớm để chờ.

Lần này cả Tống Đại Cường và Tống Ngọc Cảnh cũng ra giúp đỡ.

Tống Ngọc Lan đã rất quen với việc làm người mẫu thử đồ, à những món quần áo cô mặc luôn là những món bán chạy nhất.

Bán hết sạch!

Những món quần áo chiều nay chỉ mất 40 phút là đã bán hết sạch.

Dòng áo len mà Tống Ngọc Lan nhập về đều là những mẫu cô chọn lựa cẩn thận, còn áo bông và áo phao thì là những mẫu cơ bản.

Trong quá trình bán hàng, cô cũng thử hỏi mọi người xem họ có chấp nhận mẫu áo phao trắng dài qua gối và chiếc áo dạ đỏ buổi sáng không.

Khi cô vừa hỏi thì rất nhiều người gật đầu tán thành.

“Thích lắm chứ, sao cô chỉ mang có một chiếc, tiếc quá!”

“Đúng đó, áo dạ này có màu khác không? Màu đỏ rực hợp với cô dâu trẻ, còn chúng tôi là phụ nữ lớn tuổi rồi.”

Tiền kiếm dễ như vậy, Tống Ngọc Lan hận không thể lập tức quay lại Quảng Đông. Nhưng Quảng Đông xa quá, phải mất ít nhất 4 ngày mới đi về và chọn hàng được.

Cô hẹn những khách hàng quan tâm đến áo dạ lần tới sẽ quay lại bày bán, rồi thu dọn đồ đạc và trở về nhà khách.

Trước khi về, cô còn tặng cho cô tiếp tân nhà khách một chiếc áo bông màu xanh coban: “Cảm ơn vì sáng nay chị đã chỉ đường giúp em.”

Đôi mắt cô tiếp tân sáng lên, nhưng vẫn khách sáo từ chối: “Chuyện nhỏ thôi mà, không cần đâu.”

Tống Ngọc Lan cười, không nói gì, vẫn nhét áo vào tay cô ấy rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi bàn bạc cùng mọi người trong nhà, Tống Ngọc Lan quyết định để bà nội Tống và Tống Đại Cường dẫn theo Tống Ngọc Cảnh về nhà sớm để lo việc g.i.ế.c mổ lợn và bán nó đi trước tết. Còn cô và Lưu Xuân sẽ quay lại Quảng Đông để nhập thêm hàng.

Ngoài ra, Tống Ngọc Lan đưa cho chị tiếp tân ở nhà khách 5 đồng, nhờ chị ấy để ý xem có căn nhà nào quanh đây cho thuê không, vì ở lâu dài tại nhà khách cũng không tiện, đặc biệt là trong hai tháng gần tết này.

Tiếp tân của nhà khách nhận được quà của Tống Ngọc Lan nên cũng đảm bảo là hai ngày này sẽ nhờ người đi tìm giúp.

Ngày hôm sau, mọi người liền chia nhau đi xử lý mọi chuyện.

Bà nội Tống và Tống Đại Cường đã quay lại Thôn Kim Trúc.

Bà nội Tống bảo Tống Đại Cường về nhà dọn dẹp, còn bà thì mang một chiếc áo len và phong bì đỏ có một đồng đại đoàn kết sang nhà trưởng thôn Hoàng.

Bà tặng áo len cho Vương Phân, để cảm ơn bà ấy đã giúp trông nom lợn trong những ngày nhà mình vắng nhà.

Trước đó Vương Phân đã nhận được gạo và mì của bà Tống nên giờ kiên quyết không nhận áo. Mãi cho đến khi bà Tống giải thích rằng chiếc áo này được chọn riêng theo kích cỡ của Vương Phân, trong nhà sẽ không có ai mặc vừa thì Vương Phân mới miễn cưỡng nhận.

Bà Tống đưa phong bì đỏ cho trưởng thôn Hoàng, rồi nói rõ lý do bà đến. Ông Hoàng xua tay từ chối: “Tiền thì bà cất đi, đều là người trong thôn cả, có gì phải khách sáo. Chiều nay tôi sẽ bảo Hoàng Bạch tìm mấy người sang giúp bà g.i.ế.c lợn. Bà chắc chắn là muốn bán hết thịt đi à?”

“Đúng rồi, tôi cũng không giấu gì ông, con bé Ngọc Lan nhà tôi quyết định làm ăn ở ngoài, nhưng lại thiếu tiền. Tôi cũng không yên tâm để nó một mình bươn chải nên liền để cha mẹ nó đi theo luôn. Trong nhà chẳng còn ai, con lợn này để lại cũng chỉ thêm gánh nặng.”

Bà Tống biết rằng không nên khoe khoang về chuyện kiếm được tiền, nên không đề cập đến chuyện buôn bán thành công. Khi trở về thôn thì bà vẫn mặc chiếc áo bông cũ để tránh gây sự chú ý.

Buổi chiều, Hoàng Bạch dẫn theo chú Ngưu và mấy người hàng xóm thân thiết đến giúp xử lý con lợn của nhà họ Tống.

Người trong thôn chỉ nghĩ rằng nhà họ Tống sắp ra ngoài kiếm việc làm thuê nên g.i.ế.c lợn để bán lấy tiền.

Thời điểm này mọi người đều có đủ ăn, thỉnh thoảng cũng mua chút thịt lợn về cải thiện bữa ăn.

Con lợn nặng hơn 100 cân nhanh chóng được bán gần hết. Chỉ còn lại một ít lòng lợn và hai cân thịt ba chỉ mà bà Tống giữ lại để biếu gia đình trưởng thôn Hoàng.

Trưởng thôn Hoàng không từ chối lần nữa, chỉ hỏi bà Tống xem tết này có về không.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 64: Chương 64



Chương 64

Bà nội Tống mỉm cười nói: “Thôn Kim Trúc mãi mãi là gốc rễ của nhà họ Tống, đương nhiên tôi sẽ về. Đến xuân sang còn phải gieo trồng nữa mà.”

Tống Đại Cường dọn dẹp xong nhà cửa, những vật có giá trị đều được khóa trong gian chính. Bà Tống dặn Vương Phân thỉnh thoảng sang chăm sóc vườn rau giúp mình.

Vương Phân mặc chiếc áo len ấm áp mà bà Tống tặng, cười nói: “Thím không nói thì tôi cũng sẽ qua xem giúp mà.”

Chỉ trong một ngày mà bà Tống và Tống Đại Cường đã giải quyết xong mọi việc trong nhà. Sáng sớm hôm sau, họ liền dẫn theo hai con gà đã làm thịt và Tống Ngọc Cảnh quay lại huyện tìm nhà.

Lúc này Tống Ngọc Lan và Lưu Xuân vẫn ở trên xe lửa.

Lưu Xuân vỗ nhẹ vai Tống Ngọc Lan, ánh mắt đầy lo lắng: “Ngọc Lan, con nghỉ ngơi một chút đi.”

Đêm qua, Lưu Xuân trực nửa đêm đầu, còn nửa sau là do Tống Ngọc Lan trực, giờ đã sáng mà cô vẫn chưa chợp mắt.

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Mẹ, nếu mẹ đói cứ gọi con dậy nhé.”

Cô nằm ở giường giữa trong khoang cứng của tàu, ánh nắng buổi trưa ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cảm giác dễ chịu làm cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đến 6 giờ chiều, tàu đến Quảng Đông đúng giờ. Sau khi ăn tối với Lưu Xuân, cả hai vẫn chưa thấy buồn ngủ, Tống Ngọc Lan chợt nghĩ đến việc nơi này cũng có chợ đêm. Thế là cô rủ mẹ đi dạo một vòng chợ đêm, vừa để tìm hiểu thị trường và cũng vừa để tìm chỗ trọ.

Lưu Xuân cười tươi, để lộ hàm răng trắng sáng: “Mẹ nghe theo con, con đi đâu thì mẹ đi đó.”

Tống Ngọc Lan khoác tay Lưu Xuân: “Thế thì đi thôi, để con dẫn mẹ đi tham quan!”

Tống Ngọc Lan thực sự rất thích người mẹ này. Lưu Xuân ít nói, dịu dàng, luôn dành cho cô sự ấm áp và quan tâm đúng lúc. Bà cũng rất bảo vệ con cái, khiến Tống Ngọc Lan cảm thấy được an toàn. Thêm nữa là Lưu Xuân đã quen làm việc nặng từ nhỏ, có sức khỏe và cũng có thể bảo vệ cô.

Hai người cùng đến chợ đêm Hoàng Hoa nổi tiếng, nơi các gian hàng xếp san sát, chất đầy quần áo như những ngọn núi nhỏ. Tuy nhiên, vào buổi tối, không khí còn náo nhiệt hơn ban ngày. Dòng người qua lại tấp nập, đứng trước các sạp hàng trả giá và chọn mua đồ. Sự ồn ào, náo nhiệt này chính là sức hút của chợ đêm.

Thoáng chốc, Tống Ngọc Lan như cảm thấy mình trở về cuộc sống trước khi xuyên không. Nếu không phải vì bàn tay của Lưu Xuân đang nắm c.h.ặ.t t.a.y cô thì có lẽ cô sẽ nghĩ rằng mọi chuyện mình đã trải qua chỉ là một giấc mơ.

Tống Ngọc Lan và Lưu Xuân đi dạo quanh các gian hàng, xem xét kỹ lưỡng từng sạp một. Khi đến sạp cuối cùng, cô dừng bước, ngạc nhiên khi thấy có một quầy hàng đã cẩn thận ủi và treo quần áo lên chứ không để chúng chất đống như những sạp khác.

Tống Ngọc Lan bước tới, chạm nhẹ vào vải, đôi mắt cô sáng lên trong thoáng chốc. Sợi len của những chiếc áo len này mềm mại hơn hẳn loại cô từng nhập trước đây, thậm chí còn có thể mặc trực tiếp mà không cần lớp lót bên trong.

Một cô gái với mái tóc uốn xoăn bồng bềnh và đôi môi đỏ rực tiến lên, chào đón Tống Ngọc Lan với nụ cười thân thiện: “Chào cô, cô mua lẻ hay định lấy sỉ?”

Tống Ngọc Lan quan sát kỹ hơn cách ăn mặc của người phụ nữ này, ánh mắt cô càng lúc càng sáng. Người phụ nữ dùng một chiếc khăn lụa họa tiết nhỏ làm khăn quàng cổ, khéo léo nhét vào bên trong chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo vest màu xám đậm, còn mặc váy đuôi cá màu đen ôm sát, tôn lên đường cong đầy đặn của cơ thể.

Cách phối đồ của cô gái này vừa không tạo cảm giác lòe loẹt, lại vừa toát lên vẻ thanh lịch, sang trọng. Mái tóc uốn sóng, đôi môi đỏ mọng và chiếc khăn lụa họa tiết nhỏ trở thành điểm nhấn hoàn hảo cho bộ trang phục màu trầm của cô ấy.

Phong cách ăn mặc thời thượng, hiện đại này, vào những năm 80 quả thật rất táo bạo và mới mẻ. May mắn thay, Quảng Đông là khu vực kinh tế phát triển và cởi mở nên trang phục này không hề bị coi là lạ lẫm hay lạc lõng.

Dường như cô gái nhận ra ánh mắt đầy ngưỡng mộ của Tống Ngọc Lan, trong lòng thầm có thiện cảm với cô gái có đôi mắt tròn to này. Ánh mắt của Tống Ngọc Lan không hề có sự đố kị hay khinh thường, mà là một sự tán thưởng chân thành và tự nhiên, điều hiếm thấy ở những cô gái khác.

Người phụ nữ mỉm cười, trên mặt hiện rõ vẻ thiện cảm, chủ động đưa tay về phía Tống Ngọc Lan: “Chào cô! Chúng ta có thể làm bạn được không? Tôi tên là Đào Tử.”

Giây phút Tống tổng chạm mắt Đào Tử liền ngay lập tức nhận ra rằng người trước mặt mình hoàn toàn chân thành.

Vì thế, cô không do dự, chìa tay ra và đáp lời: “Xin chào, Tống Ngọc Lan.”

Chỉ trong khoảnh khắc cái bắt tay ấy diễn ra, như thể có một sự ấm áp lan tỏa giữa hai người, cả hai đều cảm nhận được một khởi đầu đầy chân thành của tình bạn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 65: Chương 65



Chương 65

Đào Tử mời hai mẹ con Tống Ngọc Lan ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ở quầy của mình: “Dì Lưu và Ngọc Lan, hai người ăn gì chưa? Quán nướng bên kia ngon lắm, để tôi mua cho hai người nhé.”

Lưu Xuân ngượng ngùng xua tay: “Đào Tử, không cần đâu, tôi và Ngọc Lan ăn rồi.”

Đào Tử quay sang nhìn Tống Ngọc Lan dò hỏi.

Tống Ngọc Lan gỡ chiếc khăn lụa đen trên đầu xuống, nở một nụ cười rạng rỡ với Đào Tử: “Chị Đào Tử, bọn em thật sự đã ăn rồi.”

Đào Tử không giấu nổi vẻ ngạc nhiên khi Tống Ngọc Lan tháo chiếc khăn xuống, nụ cười lại càng thêm chân thành: “Em gái Ngọc Lan thật là xinh đẹp!”

Tống Ngọc Lan giải thích việc mình và Lưu Xuân đến lấy hàng, cũng nói rõ rằng cô rất thích hàng hóa trên quầy của Đào Tử, hỏi xem Đào Tử có phải là người bán sỉ hay lấy hàng từ kho về bán.

Đào Tử ghé sát tai Tống Ngọc Lan, thì thầm: “Thực ra, hàng hóa này chị lấy từ xưởng của anh rể chị. Giá sỉ tuy gần giống với các kho khác, nhưng chất lượng hàng chị lấy là tốt nhất, nên đôi khi giá cũng sẽ cao hơn một chút.”

Trong mắt Tống Ngọc Lan tràn ngập nụ cười.

Quần áo ở quầy của Đào Tử thực sự khác biệt so với những quầy khác.

Phần lớn đều là áo len được thiết kế tinh tế, với màu sắc nổi bật, trên n.g.ự.c còn được đính những họa tiết nhỏ từ ngọc trai.

Những chi tiết này chắc chắn sẽ làm tăng chi phí, giá cao hơn các loại áo len thông thường là điều dễ hiểu.

Những chiếc áo len như vậy đừng nói là phụ nữ ở huyện không thể cưỡng lại, đến ngay cả người có kinh nghiệm về thời trang sau này như Ngọc Lan cũng rất yêu thích.

Điều quan trọng nhất là chất liệu len rất cao cấp, mặc sát vào da cũng không gây ngứa ngáy.

Có người không thích mặc áo lót bên trong vì sợ trông béo, nhưng với loại áo len này thì vấn đề đó đã được giải quyết!

Tống Ngọc Lan chọn một chiếc áo len màu xanh nhạt, phần trước có bông hoa được thêu bằng sợi len màu hồng, cổ áo và tay áo còn được viền ren. Cô dùng cổ tay vuốt nhẹ qua phần ren, không hề cảm thấy khó chịu.

“Chị Đào Tử, áo này giá sỉ thế nào?”

Đào Tử nhìn quanh một lượt, chắc chắn không có ai đứng gần quầy rồi hạ giọng nói: “Chúng ta đã là bạn rồi nên chị cũng không giấu diếm gì. Chiếc áo len này chị lấy trực tiếp từ xưởng của anh rể, giá gốc là 9 đồng, nên em cứ trả chị 9 đồng là được!”

Nghe những lời này, lòng Tống Ngọc Lan không khỏi xao xuyến. Cô nhìn Đào Tử với ánh mắt đầy biết ơn và ngưỡng mộ. Giá này quá rẻ, bởi vì với chất lượng như thế này, ở các kho khác ít nhất cũng phải bán 16 đồng, thậm chí còn cao hơn.

Tình bạn giữa phụ nữ đôi khi thật kỳ diệu, có lúc chỉ cần ánh mắt giao nhau một khoảnh khắc là họ đã nghĩ cho nhau.

Đối mặt với sự chân thành của Đào Tử, Tống Ngọc Lan không muốn lợi dụng. Sau khi suy nghĩ một chút, cô mỉm cười đáp: “Chị Đào Tử, nếu đã là bạn bè thì em không thể để chị thiệt thòi. Vậy mỗi chiếc áo em trả 12 đồng nhé?”

Mặc dù mức giá này tương đương với giá lấy hàng ở kho khác, nhưng chất lượng lại cao hơn rất nhiều, Tống Ngọc Lan vẫn tiết kiệm được một khoản.

Đào Tử không phải tốn chi phí thuê mặt bằng, hàng lấy trực tiếp từ xưởng, mỗi chiếc áo cô ấy cũng kiếm được 3 đồng, coi như cả hai bên cùng có lợi.

Hơn nữa, Tống Ngọc Lan muốn hợp tác lâu dài với Đào Tử.

Đào Tử có con mắt rất tinh tường, những mẫu quần áo ở quầy của cô ấy đều được chọn lựa kỹ lưỡng, mang về huyện chắc chắn sẽ bán rất chạy.

Đào Tử suy nghĩ một chút, hiểu rằng Tống Ngọc Lan cũng không muốn lợi dụng mình, sau đó cô ấy vui vẻ đồng ý: “Được, vậy 12 đồng nhé!” Cả hai đều cảm thấy rất hài lòng.

Tống Ngọc Lan chọn hết những mẫu mà cô thấy đẹp, và vì Đào Tử đã chọn lọc kỹ nên không sợ ế hàng, cô quyết định lấy toàn bộ quần áo trên quầy.

Đào Tử cũng không ngần ngại, cô ấy thu dọn quầy hàng: “Chị còn có mấy mẫu mới, em có muốn đi xem không?”

“Được!”

Lưu Xuân và Tống Ngọc Lan cùng nhau giúp thu dọn đồ đạc.

Đào Tử kéo ra một chiếc xe kéo có bánh xe, chất toàn bộ hàng hóa lên đó, một mình kéo cả quầy hàng lớn đi.

Tống Ngọc Lan không khỏi bật cười tự giễu, thật đúng là càng sống càng lùi đi, đầu óc giờ cứ đờ đẫn. Nhớ lần trước cả năm người trong nhà phải vác hơn trăm bộ quần áo về. Lần này cô còn định thuê thêm hai người để gánh giúp, vậy mà chiếc xe kéo này đã giải quyết gọn gàng vấn đề rồi!

Thật đúng là đầu óc kém linh hoạt.

Đến kho nhỏ của Đào Tử, cô ấy lấy chìa khóa mở cửa: “Hàng này đều do xưởng của anh rể chị sản xuất cho công ty nước ngoài, mỗi lần chị đều nhờ anh ấy làm thêm một ít, rồi chọn ra những mẫu đẹp để bán.”

Khi bật đèn lên, Tống Ngọc Lan nhìn thấy nửa cái kho đầy ắp hàng hóa, ước chừng phải có đến cả ngàn bộ quần áo.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 66: Chương 66



Chương 66

“Tất cả đều là áo len sao?” Tống Ngọc Lan ngạc nhiên hỏi.

Đào Tử xua tay, tiện tay lấy một món từ trên giá treo xuống: “Còn có áo khoác dạ và áo phao nữa, quần dài cũng có, chỉ là ở chợ đêm Hoàng Hoa này thì không dễ bán đồ quá đắt thôi.”

Tống Ngọc Lan với tay lấy một túi đóng gói dán nhãn quần dài.

Bên trong là quần ống loe nhẹ, kiểu dáng ôm sát hơn so với quần ống loe truyền thống.

Cố nén sự phấn khích trong lòng, cô tiếp tục lấy ra một túi đựng áo khoác dạ, mở ra thì thấy áo khoác dạ dài đến đầu gối, không cần ủi mà áo đã đứng dáng hoàn hảo.

Tống Ngọc Lan không thể kiềm chế được mà bật cười lớn rồi ôm chầm lấy Đào Tử, Đào Tử quả thực là quý nhân của cô!

Đào Tử ngơ ngác nhìn Lưu Xuân, không hiểu vì sao Tống Ngọc Lan lại vui đến vậy.

Lưu Xuân cũng không hiểu gì, nhưng thấy con gái vui thì bà cũng vui theo.

Khuôn mặt Tống Ngọc Lan đỏ hồng như một quả táo chín, cô hớn hở chỉ vào đống hàng hóa ngập nửa kho, phấn khích nói: “Chị Đào Tử, em lấy hết chỗ này!”

“Cái gì?”

“Á!” Cả Lưu Xuân và Đào Tử đều sửng sốt, tròn mắt nhìn Tống Ngọc Lan như không thể tin nổi.

Tống Ngọc Lan cố kiềm chế sự phấn khích, quay sang mỉm cười với Đào Tử: “Chị Đào Tử, có muốn hợp tác với em một lần không?”

Nửa giờ sau.

Đào Tử vẫn kinh ngạc hỏi: “Thật sự dễ bán đến vậy sao?”

Tống Ngọc Lan đáp: “Chị nghĩ khó bán vì ở đây đâu đâu cũng có, nhưng ở Bạch Sa của bọn em thì đây lại là hàng hiếm.”

“Ban đầu chị chưa yên tâm cũng dễ hiểu, vậy thì mình cứ thử trước, khi nào em bán được thì em sẽ gửi điện báo cho chị, lúc đó chị lại quyết định tiếp có được không?”

“Không cần đâu, nếu bên chị mà hết hàng thì chị sẽ lấy tiếp từ kho lớn của anh rể. Khi đó, em cứ gọi điện trực tiếp cho xưởng của anh ấy. Ngày nào chị cũng qua thăm chị của chị, chị sẽ nhắn với anh ấy một câu.”

Đào Tử xua tay.

“Được thôi” Tống Ngọc Lan đồng ý ngay, vì gọi điện thực sự nhanh hơn.

Cô và Đào Tử thỏa thuận, sau này không cần Tống Ngọc Lan tự đến chọn hàng nữa, chỉ cần cô bán xong thì Đào Tử sẽ tự chọn hàng từ xưởng và gửi hàng cho cô.

Lúc này dịch vụ vận chuyển đã khá phát triển, trên tàu hỏa có người chuyên đăng ký và trông coi hàng hóa.

Dù chi phí hơi đắt nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc Tống Ngọc Lan phải đi lại liên tục, tiết kiệm được nhiều thời gian hơn.

Chỉ cần ở cả hai đầu có người nhận hàng thì cơ bản sẽ không lo bị mất.

Tổng cộng có 1.300 món hàng trong kho, nhiều nhất là áo len, khoảng hơn 400 chiếc, giá sỉ 12 đồng, khoảng 5.000 đồng.

Còn lại là áo phao, áo khoác dạ và quần dài các loại, ngoài ra còn có một số phụ kiện như thắt lưng và khăn lụa để làm quà tặng.

Áo phao có khoảng 300 chiếc, áo khoác dạ là ít nhất, chỉ có 30 chiếc, mỗi mẫu chỉ có hai chiếc, đủ để thấy Đào Tử chọn áo khoác dạ rất kỹ lưỡng. Tống Ngọc Lan nghĩ ngợi một chút rồi quyết định lấy hết.

Nếu bán không hết trước tết, thì có lẽ áo khoác dạ sẽ không dễ bán nữa.

Đào Tử chỉ vào áo khoác dạ: “Áo khoác dạ này giá cao nhất, vì trong đó có 30% len, chị lấy giá 65 đồng một chiếc.”

“Có len thật sao?” Tống Ngọc Lan vui mừng: “Vậy thì giá 65 đồng không hề đắt, chúng ta chốt giá 70 đồng nhé, chị thấy sao?”

Tống Ngọc Lan vừa nói vừa viết ghi chú trên sổ.

“Không cần đâu, đây là hàng chị lấy để thử nghiệm, đều là hàng xuất khẩu của xưởng. Nếu em có thể bán hết thì lần sau chúng ta lại chốt giá 70 đồng.”

Tống Ngọc Lan không từ chối, 30 chiếc áo khoác dạ, Đào Tử chỉ lãi 150 đồng.

Cả hai đều là người chân thành, sau này còn phải hợp tác lâu dài, hai bên cùng có lợi thì mối quan hệ mới có thể vững chắc được.

Cuối cùng, áo phao được chốt giá 20 đồng một chiếc, chất lượng gần giống như chiếc áo phao trắng dài qua gối mà Tống Ngọc Lan đã lấy lần trước nhưng rẻ hơn tận 6 đồng.

Các loại quần dài khác được chốt giá 9 đồng một chiếc.

Dù Đào Tử không lãi nhiều, nhưng cô ấy chỉ bán buôn, còn Tống Ngọc Lan lại gánh rủi ro về việc hàng không bán được, tất cả hàng hóa đều không được trả lại hoặc đổi trả.

Cuối cùng, Tống Ngọc Lan soạn thảo một bản hợp đồng đơn giản, hai người ký tên và lăn tay.

Cô để lại một bức thư giới thiệu làm đảm bảo, vì Đào Tử sẽ gửi hàng trước, và Tống Ngọc Lan chỉ chuyển tiền sau khi đã nhận và kiểm tra hàng.

Lần này, Tống Ngọc Lan và Lưu Xuân lấy trước 200 món, số còn lại chờ bán xong thì sẽ để Đào Tử gửi tiếp.

Đào Tử tặng luôn cho họ hai chiếc xe kéo trong kho để tiện cho việc vận chuyển hàng.

“Về nhà chị đi, chị thuê nhà ngay trên tầng, tiện thể chị sẽ nấu bữa cơm cảm ơn mọi người.” Đào Tử vui vẻ mời, rõ ràng là cô ấy rất hài lòng vì cảm thấy có duyên ngay từ lần đầu gặp gỡ.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 67: Chương 67



Chương 67

Tống Ngọc Lan cũng không từ chối, cô cũng đang cảm thấy rất vui.

Ai mà ngờ được khi cô tới chợ đêm Hoàng Hoa lại có thể gặp một cơ hội tốt như vậy!

Trong lúc trò chuyện, Đào Tử giới thiệu về hoàn cảnh gia đình mình. Anh rể của cô ấy là con nuôi, sống ở nhà cô ấy. Việc một em gái vợ 25 tuổi chưa chồng lại ở chung với anh rể khiến nhiều người dị nghị, nên cô quyết định dọn ra ngoài ở để tránh rắc rối.

Chị gái Đào Tử thương em gái nên đã nhờ chồng mình hỗ trợ em gái trong công việc.

Đào Tử là người có suy nghĩ và hành động táo bạo, trong năm vừa qua cô đã tự lập và sống khá tốt, thậm chí đôi khi còn giúp xưởng có thêm đơn hàng.

Mọi thứ đều ổn.

Tống Ngọc Lan nhìn Đào Tử với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Đúng là hiếm thấy ai có tư duy tiến bộ như vậy trong những năm 80!

Dù định để Đào Tử nấu ăn, nhưng cuối cùng lại là Lưu Xuân xắn tay vào bếp.

Nhìn cách Đào Tử lóng ngóng cắt rau là có thể thấy cô ấy không biết nấu ăn, thường ngày chắc chỉ tự luộc mì ăn liền với trứng.

Đêm đó mọi người đều có một giấc ngủ ngon.

Gặp được Đào Tử, Tống Ngọc Lan quyết định không cần phải đi dạo thêm ở các quầy khác nữa, cô đã hiểu rõ chất lượng hàng hóa ở đó rồi. Cô và Lưu Xuân kéo xe lên chuyến tàu sớm nhất về Bạch Sa.

Chỉ có điều lần này cả hai người không mua được vé giường nằm.

Tống Ngọc Lan định lên tàu xem có vé giường nằm không, nếu còn thì sẽ mua thêm.

Nhưng nhân viên cho biết vé giường nằm đã hết nên cô đành từ bỏ.

Tiếng còi tàu vang dài, những bóng người chạy theo đoàn tàu ngoài cửa sổ dần nhỏ lại rồi biến mất, Tống Ngọc Lan thu lại ánh mắt, ngồi cạnh Lưu Xuân. Ngay bên ngoài là một người phụ nữ và đối diện là ba người đàn ông, trông có vẻ là người trong cùng một gia đình, họ đang trò chuyện rôm rả.

Nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, Tống Ngọc Lan thấy chán, cô ghé tai Lưu Xuân thì thầm vài câu rồi dựa vào ghế chợp mắt.

Bất chợt, tiếng cãi vã ồn ào vang lên làm Tống Ngọc Lan giật mình tỉnh giấc.

Cô mở mắt ra thì thấy Lưu Xuân bị người phụ nữ ngồi ngoài kéo ngã xuống đất.

Người phụ nữ giơ tay lên chuẩn bị tát vào mặt Lưu Xuân.

Thấy vậy, Tống Ngọc Lan bật dậy, lao nhanh như mũi tên về phía người phụ nữ và dùng hết sức xô bà ta ra.

Người phụ nữ bất ngờ không kịp phản ứng nên loạng choạng rồi ngã nhào xuống đất.

Người phụ nữ loạng choạng đứng dậy, tức giận nhìn chằm chằm Tống Ngọc Lan, miệng lẩm bẩm mắng chửi, rồi xông tới: “Dám đụng vào tao, tao đánh c.h.ế.t mày!”

Tống Ngọc Lan không chút sợ hãi, khéo léo né tránh cú đánh của người phụ nữ. Ngay sau đó, cô tung một cú đá vào bắp chân của người phụ nữ. Chiếc ủng tuyết cô đang đi có mũi giày cứng, khiến người phụ nữ đau đớn cúi người xuống.

Lợi dụng cơ hội, Tống Ngọc Lan nhanh chóng đỡ lấy Lưu Xuân. Người phụ nữ càng thêm tức giận, liền đứng dậy lao về phía Tống Ngọc Lan lần nữa.

Tống Ngọc Lan nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ mình, linh hoạt lùi về phía sau, nhanh nhẹn né tránh đòn của người phụ nữ. Sau đó, cô nhanh chóng túm lấy cổ tay của người phụ nữ, đồng thời lớn tiếng kêu lên với nhân viên phục vụ đang đi tới: “Nhanh lên! Ở đây có chuyện!”

Nghe thấy tiếng hô hoán, một nhân viên tàu tên là Trương Thành vội vã chạy tới hiện trường. Anh ta nhìn thấy Tống Ngọc Lan đang giữ tay người phụ nữ, liền nghiêm giọng nói: “Thả tay ra trước đã.”

Tống Ngọc Lan buông tay. Ngay lập tức, người phụ nữ liền ngã lăn ra đất, khóc lóc kêu oan: “Hai người họ bắt nạt tôi! Cậu mau gọi công an đến bắt họ đi!”

Người chồng của người phụ nữ đứng bên cạnh cũng tiến lên, tức giận trợn mắt nhìn Tống Ngọc Lan, hùng hổ nói thêm: “Đúng rồi, chính họ đánh vợ tôi! Tôi có thể làm chứng! Bắt họ đi.”

Lúc này Lưu Xuân mới bước lên trước, che chắn cho Tống Ngọc Lan, giọng run rẩy nhưng kiên quyết: “Các người nói dối! Rõ ràng là bà ta muốn giật khăn trùm đầu của con gái tôi, tôi không đồng ý nên bà ta mới đẩy tôi ngã xuống đất.”

Trương Thành nhìn qua bộ quần áo của mẹ con Tống Ngọc Lan, sau đó lại liếc nhìn bộ dạng của người phụ nữ và chồng cô ta, rồi khó chịu hỏi Lưu Xuân: “Lên tàu thì đội khăn đen làm gì?”

Tống Ngọc Lan nghe thấy thế thì cười khẩy, liền đáp trả: “Ai quy định lên tàu không được trùm khăn à?”

Người phụ nữ nằm trên đất chen ngang: “Chắc chắn là bọn họ định trùm khăn để tối mò mẫm ăn trộm đồ! Tôi không thèm ngồi gần bọn họ đâu!” Vừa nói, người phụ nữ vừa giả bộ sợ hãi.

Trương Thành lườm Tống Ngọc Lan, giọng gay gắt: “Không quy định không được trùm khăn, nhưng mà cô che mặt kín mít như thế thì đừng trách người khác nghĩ cô định ăn trộm.”

Nghe vậy, Tống Ngọc Lan tức giận không kìm được, đáp trả ngay: “Anh vào đây bằng cửa sau à? Không có chút lý lẽ nào cả, đúng là tam quan lệch lạc!”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 68: Chương 68



Chương 68

“Cô nói cái gì!” Trương Thành nổi giận. Thực ra, đúng là anh ta được vào làm nhờ mối quan hệ với người cậu làm trưởng tàu.

Trương Thành bấm bộ đàm, lạnh lùng nói: “Cảnh sát tàu, toa số 6 có người gây rối, có kẻ trộm.”

Xung quanh liền vang lên tiếng xì xào bàn tán:

“Trộm à? Thật sự có trộm sao?”

“Chẳng biết, mà sao lại đánh nhau thế nhỉ?”

“Tôi thấy hình như cô gái kia với mẹ cô ấy chẳng có vấn đề gì.” Một giọng nói yếu ớt bị lấn át giữa tiếng bàn tán.

Hai viên cảnh sát tàu nhanh chóng xuất hiện. Thấy họ, thái độ của Trương Thành lập tức trở nên cung kính, nhưng vẫn cố thêm mắm dặm muối, vẽ ra hình ảnh Tống Ngọc Lan là kẻ gây rối và trộm cắp.

Nghe Trương Thành nói xong, Tống Ngọc Lan bước lên một bước, hỏi: “Các anh là cảnh sát thật chứ?”

Hai viên cảnh sát liếc nhìn nhau rồi đồng loạt rút thẻ chứng minh ra và đưa cho Tống Ngọc Lan xem.

Tống Ngọc Lan cẩn thận xem xét thẻ, sau đó gật đầu. Cô hướng ánh mắt về phía bảng tên của Trương Thành, rồi lớn tiếng nói: “Còn anh… Trương Thành, nhân viên phục vụ Trương Thành, những gì anh nói về tôi đều là vu khống! Cảnh sát các anh chắc hẳn hiểu rõ, trong thời kỳ nghiêm ngặt như hiện nay thì vu khống và bịa đặt đều là hành vi phạm pháp. Trong thời kỳ nghiêm trị này, một người như anh Trương Thành mà có thể tùy tiện bịa chuyện, bôi nhọ công dân Trung Quốc, các anh nói xem nên xử lý thế nào?”

Trương Thành lập tức trợn mắt, tức giận quát: “Những người chứng kiến ở đây đều là nhân chứng, tôi vu khống cô lúc nào?”

Người phụ nữ vẫn nằm trên sàn cũng bắt đầu r*n r*, kêu than: “Cô ta còn đánh tôi nữa! Ở đây ai cũng có thể làm chứng!”

Tống Ngọc Lan quay sang nhìn người phụ nữ, ánh mắt sắc bén, lớn tiếng hỏi: “Vậy bà nói thử xem, bà có lý do gì mà vô duyên vô cớ đánh mẹ tôi? Tôi chỉ tự vệ chính đáng thôi. Là con gái, chẳng lẽ tôi phải đứng nhìn mẹ mình bị bà đánh đập sao?”

Người phụ nữ nghe thế liền bịa đặt thêm, bám vào chuyện khăn trùm đầu: “Cô che mặt kín mít, rõ ràng là muốn ăn cắp đồ! Tôi làm vậy cũng chỉ là để mọi người được an toàn thôi!”

Câu nói này khiến đám đông bắt đầu nghi ngờ và bàn tán, ánh mắt họ nhìn Tống Ngọc Lan cũng dần trở nên nghi hoặc và không còn thân thiện.

Lưu Xuân lo lắng xua tay, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không phải như thế, các người đừng nghe cô ta nói bậy!”

Bà chỉ tay về phía người đàn ông đứng sau lưng chồng của người phụ nữ, nói lớn: “Rõ ràng là người đàn ông này ngồi đối diện con gái tôi, nói những lời khó nghe như ‘Cô gái này cũng khá xinh đấy’. Người phụ nữ này nghe thấy liền lao vào giật khăn trùm của con gái tôi. Sao tôi có thể để bà ta làm vậy được, tôi mới lên ngăn lại, ai ngờ bà ta đẩy tôi ngã.”

Lưu Xuân bật khóc, nhìn hai viên cảnh sát: “Tôi thật sự không nói dối!”

Viên cảnh sát lớn tuổi an ủi: “Chị đừng lo, chúng tôi sẽ làm rõ mọi chuyện.”

Ông ta nhìn Trương Thành, ánh mắt đầy cảnh cáo.

Trương Thành bực bội lùi lại một bước, không dám phản ứng.

Viên cảnh sát già bước tới gần Tống Ngọc Lan, giọng nói điềm tĩnh: “Cô gái, vấn đề cốt lõi ở đây là vì sao cô lại che kín mặt mình. Cô có thể giải thích lý do không?”

Tống Ngọc Lan gật đầu, thẳng thắn đáp: “Vì tôi quá đẹp, sợ gây rắc rối không đáng có nên mới chọn cách che mặt.”

Người phụ nữ nằm trên đất bật cười giễu cợt: “Ôi trời, chắc vì xấu quá nên không dám lộ mặt chứ gì!”

Viên cảnh sát già quay sang nghiêm khắc cảnh cáo người phụ nữ: “Đề nghị cô cẩn trọng trong lời nói! Bất kỳ hành vi nào cản trở công tác điều tra đều có thể bị xử lý theo pháp luật. Nếu cô còn nói thêm thì tôi sẽ đưa cô đi tạm giam.”

Người phụ nữ không cam lòng, nhưng cũng không dám nói thêm lời nào nữa.

Tống Ngọc Lan không muốn làm khó các viên cảnh sát, liền nhẹ nhàng kéo xuống chiếc khăn trùm màu đen trên đầu.

Chiếc khăn như làn mây nhẹ nhàng trượt qua sống mũi thanh tú của cô, rơi xuống cổ. Ngay lập tức, cả đám đông đang ồn ào trở nên im lặng, thời gian như ngừng lại. Mọi người mở to mắt, dán chặt ánh nhìn vào khuôn mặt đẹp tuyệt trần của Tống Ngọc Lan. Một số người thậm chí còn rướn người về phía trước để nhìn rõ hơn.

Thực sự mà nói thì Tống Ngọc Lan không hề tự mãn. Khuôn mặt cô hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật, không thua kém gì những ngôi sao nổi tiếng. Đôi mắt to tròn ánh lên vẻ dịu dàng tự nhiên, khiến người đối diện không khỏi xao lòng. Ngũ quan của cô được sắp xếp theo tỉ lệ vàng, có đường nét hài hòa. Thêm vào đó là khuôn mặt trái xoan với những đường cong mềm mại, tạo nên vẻ đẹp lý tưởng.

Với nhan sắc như vậy, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều khó có thể quên được.

Khi mọi người còn đang ngỡ ngàng thì viên cảnh sát lớn tuổi, người đã kết hôn nhiều năm chính là người đầu tiên tỉnh lại. Ông nhẹ nhàng nói: “Xem ra đây chỉ là một hiểu lầm.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 69: Chương 69



Chương 69

Quả thật là Tống Ngọc Lan không nói dối. Khuôn mặt của cô quá đẹp, khiến người ta khó tin rằng cô lại có ý định xấu.

Trước khi Tống Ngọc Lan kịp đáp lại thì Trương Thành, người ban đầu đã gây rắc rối cho cô lại nhanh chóng bước tới. Anh ta hơi cúi đầu một chút, giọng nói đầy thành khẩn: “Tôi thật sự xin lỗi, đây là sai lầm của tôi. Tôi đã vội vàng kết tội mà không tìm hiểu kỹ. Mong cô chấp nhận lời xin lỗi chân thành này.”

Tống Ngọc Lan hơi nhướng mày, không nói gì.

Người phụ nữ nằm trên sàn nhận ra tình thế đã thay đổi, liền lớn tiếng kêu lên: “Vậy còn chuyện cô ta đánh tôi thì sao? Chẳng lẽ cứ bỏ qua như thế à?”

Lúc này, cậu thanh niên từ đầu đã can ngăn bạn gái của mình bước lên, mở lời: “Tôi có thể làm chứng, tất cả là do bà gây sự trước. Cô ấy và mẹ cô ấy chỉ đang yên tĩnh nghỉ ngơi, chính bà đã gây chuyện trước!”

“Đúng vậy, tôi cũng có thể làm chứng!” Cô gái ngồi bên cạnh thanh niên kia cũng đứng dậy, dù không hiểu rõ vì sao bạn trai mình lại xen vào chuyện này, nhưng cô ấy vẫn lên tiếng ủng hộ.

Sau khi hai người nói ra sự thật, những người xung quanh bắt đầu lần lượt lên tiếng làm chứng cho Tống Ngọc Lan. Thậm chí, con trai của người phụ nữ cũng vội vàng xin lỗi: “Là lỗi của chúng tôi, thật sự xin lỗi. Chúng tôi không có ác ý, mong cô bỏ qua cho.”

Viên cảnh sát lớn tuổi và người đồng nghiệp trẻ tuổi thấy sự việc đã sáng tỏ, liền nhắc nhở người phụ nữ nằm trên sàn: “Nếu tiếp tục gây rối thì chúng tôi sẽ xử lý theo quy định về hành vi gây rối nơi công cộng.”

Tống Ngọc Lan thấy mọi việc đi quá xa chỉ vì vẻ ngoài của mình, trong lòng có chút chán nản. Những tranh cãi này chẳng đem lại kết quả gì. Cô vẫn phải ở trên chuyến tàu này đến tận 6 giờ sáng mai. Nếu tiếp tục khiến đối phương tức giận thì có lẽ họ sẽ càng làm lớn chuyện, điều này không hề có lợi cho cô và mẹ.

Tống Ngọc Lan quay sang nhìn Trương Thành và hỏi: “Còn chỗ ngồi nào trống không? Tôi muốn đổi chỗ.”

“Có.”

“Không được!” Người con trai của người phụ nữ phản đối ngay lập tức. Nhưng rồi anh ta nhận ra câu trả lời của mình có phần không hợp lý, vội vã giải thích: “Ý tôi là... vì chúng tôi đã sai nên tôi muốn mời cô qua toa ăn uống để xin lỗi.”

Ý của anh ta là nếu Tống Ngọc Lan đổi chỗ thì anh ta sẽ mất cơ hội mời cô bữa ăn này.

Trương Thành hiểu rõ tâm lý của con trai người phụ nữ gây chuyện kia, liền nhanh chóng đề nghị: “Lần này là lỗi của tôi, tôi sẽ tự trả tiền và chuyển cô và dì sang toa nằm, cô thấy thế nào?”

“Còn chỗ nằm sao?” Tống Ngọc Lan nhớ lại trước đó mình đã hỏi có còn vé nằm không và chính Trương Thành đã nói rằng toa đã hết chỗ. Cô liếc nhìn anh ta từ trên xuống dưới.

“Có, cứ đi theo tôi.” Trương Thành liếc nhìn người phụ nữ và gia đình cô ta, gật đầu với hai cảnh sát, rồi nói: “Hai anh cứ để tôi giải quyết nốt.” Cảnh sát ra hiệu cho đám đông giải tán, yêu cầu họ quay lại chỗ ngồi.

Tống Ngọc Lan lại trùm chiếc khăn lụa đen lên, lần này mọi người nhìn cô mà không khỏi thầm ngưỡng mộ, cảm thấy ngay cả khăn đen cũng làm tôn lên vẻ đẹp của cô.

Trương Thành dẫn hai mẹ con Tống Ngọc Lan đến toa nằm phía trước. Tống Ngọc Lan nhanh chóng hỏi: “Tôi cần bổ sung thêm bao nhiêu tiền?”

“Không cần đâu, để tôi trả cho.”

“Không cần, chuyện lúc nãy tôi không để ý đâu. Nếu không để tôi trả tiền thì chúng tôi sẽ quay lại chỗ cũ.” Nói xong, Tống Ngọc Lan kéo tay mẹ định quay lại.

“Được rồi! Bổ sung thêm 21 đồng.” Trương Thành sợ Tống Ngọc Lan quay lại toa cũ, nơi có nhiều thanh niên trẻ tuổi, nếu để cô trở lại đó thì anh ta sẽ mất cơ hội.

Tống Ngọc Lan nhanh chóng rút tiền ra trả.

Sau khi nhận vé và tiền, Trương Thành muốn nói thêm điều gì đó, nhưng chỉ có thể nhìn theo bóng dáng của mẹ con Tống Ngọc Lan bước vào toa nằm.

Trong toa chỉ có một người đàn ông trung niên đang ngồi ở giường dưới đọc sách. Ông ấy liếc nhìn hai người một chút rồi lại tiếp tục đọc sách.

Tống Ngọc Lan chọn một giường nằm giữa và một giường dưới cùng. Cô kéo tay mẹ mình ngồi xuống rồi nhẹ nhàng an ủi bà vài câu.

Sau khi thấy mẹ đã ổn định, Tống Ngọc Lan nhường cho bà lên giường nghỉ ngơi, còn cô sẽ ngồi dưới canh chừng. Cô linh cảm rằng có lẽ chuyện chưa dừng lại ở đây.

Quả nhiên, sau một giờ tàu chạy thì cửa toa bật mở.

Trương Thành mang theo ba suất cơm vào. Anh ta cung kính đưa một suất cho người đàn ông trung niên: “Chu...tiên sinh, đến giờ ăn trưa rồi.”

Đặt ba suất cơm lên bàn nhỏ, anh ta quay sang Tống Ngọc Lan cười nói: “Đây là phần của cô và dì.”

“Bao nhiêu tiền?” Tống Ngọc Lan ngồi thẳng người, lấy ra vài tờ tiền lẻ, hỏi Trương Thành.

Trương Thành có chút lúng túng, liếc nhìn người đàn ông trung niên đang không quan tâm đến mình rồi xua tay: “Tôi mời, coi như xin lỗi vì chuyện lúc nãy.”
 
Back
Top Bottom