Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 40: Lên Án



"Trang Dương là cháu trai của trưởng thôn làng bên, học cùng lớp với cháu.

Triệu Hoa thích Trang Dương, nhưng nghe đồn rằng Trang Dương thích cháu, thế nên cô ta mới hẹn cháu ra bờ sông để nói chuyện về cậu ấy..."

"Cô bịa đặt!" Triệu Hoa vội vàng chen ngang.

Danh tiếng của cô ta đã sắp sụp đổ, nếu Tống Ngọc Lan tiếp tục nói thì cô ta sẽ không còn mặt mũi nào mà ở lại thôn Kim Trúc nữa.

"Tôi bịa đặt cái gì? Cô nói rõ thử xem!" Tống Ngọc Lan quay sang nhìn Triệu Hoa, rồi đưa mảnh giấy cho lão thôn trưởng: "Ông thôn trưởng, đây là mảnh giấy hẹn gặp, nếu ông so sánh nét chữ thì sẽ biết ngay."

Lão thôn trưởng xem xét mảnh giấy một lúc, rồi nhìn cả Tống Ngọc Lan và Triệu Hoa, trong đầu đã có kết luận: "Gia đình nhà họ Triệu, hiện giờ là thời gian phía Tống gia phát biểu.

Nếu các người có gì muốn nói thì đợi nói sau."

Lão thôn trưởng đã lên tiếng, ba Triệu vội kéo Triệu Hoa lại và nói nhỏ: "Im miệng lại!"

"Cha!" Triệu Hoa gấp gáp, lo lắng nhìn cha mình.

Tống Ngọc Lan không quan tâm đến phản ứng của gia đình nhà họ Triệu, cô kể lại việc Triệu Hoa đã đẩy cô xuống sông như thế nào, rồi nhìn về phía dân làng: "Các cô chú, các bác, hôm đó có không ít người chứng kiến.

Những gì cháu nói đều là sự thật, không hề thêm thắt.

Cháu bị rơi xuống nước hai lần đều vì Triệu Hoa, mọi người đều đã thấy rõ tình hình hôm đó."

Ngay khi Tống Ngọc Lan dứt lời thì rất nhiều người dân đã bắt đầu lên tiếng đồng tình.

Gia đình nhà họ Triệu vốn luôn tỏ ra kiêu ngạo vì việc Triệu Kiến Quốc nhập ngũ, từ lâu đã không được dân làng ưa thích.

Họ vừa lười biếng lại không chăm chỉ làm ruộng, giờ đã đến lúc người dân không còn chịu đựng được nữa.

Nếu chuyện này xảy ra vào thời đại ăn chung thì gia đình nhà họ Triệu đã bị kéo ra đấu tố rồi.

"Nhà họ Triệu, các người không thể chỉ vì con gái mình ốm yếu hơn Ngọc Lan liền bịa đặt để đổ lỗi cho người khác như vậy chứ.

Đời này không phải ai yếu hơn thì sẽ luôn có lý đâu!"

"Hôm đó tôi có mặt, tôi cũng thấy lạ.

Sao Ngô Nhị Ngưu làng bên lại có mặt ngay khi Tống Ngọc Lan ngã xuống sông chứ?"

"Chuyện này còn phải hỏi à? Nghe bảo là Triệu Kiến Quốc muốn bỏ Ngọc Lan để đến với Lãnh thanh niên trí thức, vậy nên mới bày ra trò này."

"Ôi chao, thật ghê tởm! Mọi người có nhớ không, hai mươi năm trước mẹ của Triệu Kiến Quốc cũng làm chuyện bậy bạ với cha cậu ta ở ngoài đồng mà."

"Cả nhà họ Triệu đều có cái thói ấy, chúng ta là những gia đình tử tế, phải tránh xa bọn họ ra.

Nhỡ đâu sau này họ lại giở trò với chúng ta, thì không phải ai cũng có thể thông minh và dũng cảm như Ngọc Lan được."

Nghe dân làng càng nói càng đi xa, lão thôn trưởng nhẹ nhàng ho hai tiếng: "Mọi người yên lặng nào."

Lão thôn trưởng nhìn Triệu Hoa hỏi: "Hôm đó, có phải cháu hẹn Tống Ngọc Lan ra bờ sông không?"
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 41: Bên Bị Hại 1



Triệu Hoa không thể phủ nhận, đành gật đầu.

"Vậy việc Tống Ngọc Lan ngã xuống sông có liên quan gì đến cháu không?" Lão thôn trưởng hỏi tiếp.

"Không..." Triệu Hoa lúng túng đáp.

"Trả lời cho kỹ, nếu hôm nay chuyện này không giải quyết được thì tôi sẽ giao cho công an xử lý." Lão thôn trưởng cắt ngang lời cô ta.

Sắc mặt Triệu Hoa trắng bệch, cô ta nhìn về phía cha mẹ mình cầu cứu.

Ba Triệu và mẹ Triệu trông cũng khó coi không kém.

Những gì Tống Ngọc Lan nói và phản ứng của dân làng đều chứng tỏ rằng lần này gia đình họ đã thất bại.

Nếu sự việc chỉ ở trong làng thì họ vẫn có thể chuyển đi sau khi Triệu Kiến Quốc cưới Lãnh Thụy Anh.

Nhưng nếu để công an vào cuộc thì mọi thứ sẽ trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Sợ rằng tương lai của Triệu Kiến Quốc sẽ bị hủy hoại vì chuyện này, ba Triệu càng thêm tức giận.

Ông ta không kiềm chế được, giơ tay tát mạnh mẹ Triệu một cái, hét lên: "Đồ đàn bà ngu ngốc, suốt ngày không nói được câu nào ra hồn! Còn không mau xin lỗi Tống Ngọc Lan đi!"

Mẹ Triệu sững sờ, không tin được chồng mình lại dám đánh mình.

Bà ta ôm lấy mặt, giọng run rẩy vừa giận vừa uất ức: "Ông dám đánh tôi à?"

"Sao lại không dám? Đã bảo bà đừng có đến đây gây chuyện, mà bà không nghe! Giờ Tống Ngọc Lan còn đưa ra cả bằng chứng, làm sao tôi có thể tin lời bà nữa!" Ba Triệu tức tối quát.

Sau đó, ông ta quay sang Tống Ngọc Lan với nụ cười giả lả: "Ngọc Lan à, chuyện này đúng là lỗi của bác khi dạy dỗ không nghiêm.

Thực ra, Triệu Hoa chỉ định đùa giỡn với cháu thôi chứ không có ác ý gì.

Dù sao lúc đó cháu cũng chưa hủy hôn với Kiến Quốc, nên Triệu Hoa coi cháu là chị dâu tương lai, muốn tâm sự đôi điều với cháu thôi.

Tất cả chỉ là hiểu lầm, mong cháu đừng để bụng."

Tống Ngọc Lan nhướng mày, trong lòng cười thầm trước sự gian xảo của ba Triệu.

Ông ta đang dùng cách nhẹ nhàng nhất để làm giảm mức độ nghiêm trọng của sự việc.

"Là đùa giỡn sao?" Tống Đại Cường im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: "Con gái tôi phải nằm viện hai ngày, suýt nữa là mất mạng.

Tôi vốn không định truy cứu gì thêm, nghĩ là coi như con bé đã nhận được bài học, nhưng hôm nay các người lại tự tìm đến tận cửa gây sự, vụ này không thể bỏ qua dễ dàng như thế nữa!"

Sự tức giận của Tống Đại Cường khiến mọi người nhận ra rằng nhà họ Tống không phải không có người lên tiếng, chỉ là thường ngày Tống Đại Cường ít nói nên không ai chú ý đến.

"Vậy cậu định thế nào?" Lão thôn trưởng hỏi.

Tống Đại Cường nhìn sang con gái: "Tất cả nghe theo Ngọc Lan."

Tống Ngọc Lan mỉm cười với lão thôn trưởng: "Thôn trưởng, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi đúng không?"

Lão thôn trưởng gật đầu: "Nhiều người chứng kiến sự việc hôm đó, cháu lại có bằng chứng.

Ngay cả khi giao cho công an thì cháu cũng là bên bị hại."

Tống Ngọc Lan đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào gia đình họ Triệu: "Cháu nằm viện hết 57 đồng 9 hào, trong nhà còn phải giết gà bồi bổ cho cháu.

Con gà này cháu tính cho nhà họ Triệu 7 đồng, còn tiền công của bố mẹ cháu thì cháu chỉ tính rẻ 6 đồng.

Quần áo được giặt sạch rồi mặc lại nên sẽ không đòi thêm.

Tổng cộng là 70 đồng 9 hào, cháu bỏ qua 9 hào thì còn lại 70 đồng, liệu nhà họ Triệu có thể trả không?"
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 42: Bên Bị Hại 2



"Cô..." Mẹ Triệu chưa kịp nói hết câu thì đã bị lão thôn trưởng lườm một cái.

"Số tiền này là phải trả!" Vương Phân từ trong đám đông lớn giọng nói.

Ngay lập tức, dân làng bắt đầu đồng tình.

Mẹ Triệu ngồi phịch xuống ghế, trong lòng nghĩ mình đến để đòi tiền, vậy mà giờ lại phải trả tiền?

Ba Triệu cũng không vui vẻ gì, nhưng ông ta quay sang Tống Ngọc Lan, nở một nụ cười hiền hậu: "Ngọc Lan à, cháu cũng biết nhà bác khó khăn.

Kiến Quốc đang ở quân đội, tiền lương ít ỏi, bác cũng đã vay nợ để chữa trị cho Triệu Hoa rồi, thực sự không có đủ 70 đồng..."

Tống Ngọc Lan thở dài, giơ tay lên và nhún vai, giả vờ khó xử nói: "Bác Triệu, tôi hiểu hoàn cảnh nhà bác.

Nhưng vừa nãy bác gái còn đòi nhà tôi 500 đồng.

Giờ tôi chỉ đòi 70 đồng, chẳng lẽ là quá đáng sao?"

Dân làng lại tiếp tục lên tiếng chỉ trích nhà họ Triệu.

Tống Ngọc Lan bình tĩnh nói: "Bác Triệu, tôi rất hiểu cảm giác của bác lúc này, nhưng có những chuyện chúng ta phải làm rõ.

Ngày đó tôi bị đẩy xuống sông, sự thật là Triệu Hoa đã đẩy tôi.

Dù sao thì điều này cũng không thể thay đổi được.

Vì vậy, khoản bồi thường này, tôi có thể không lấy một đồng nào."

"Cảm ơn cháu." Nghe thấy Tống Ngọc Lan không đòi tiền nữa, ba Triệu lập tức mừng rỡ nói.

"Nhưng hôm nay, tôi cần có một tờ giấy nhận tội.

Chỉ cần Triệu Hoa tự tay viết lại toàn bộ sự việc ngày hôm đó, nói rằng chính cô ta đã đẩy tôi xuống sông..." Đến đây, Tống Ngọc Lan dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Triệu Hoa.

"Triệu Hoa, giữa chúng ta không có thù oán gì.

Để sự việc đến nước này, nguyên nhân là gì thì tôi nghĩ cô hiểu rõ hơn ai hết.

Tôi tin rằng nếu chuyện này được đưa lên công an thì người phải chịu trách nhiệm pháp lý chính là cô."

Triệu Hoa tái mặt, liên tục thay đổi sắc mặt, sau đó quay sang Tống Ngọc Lan, giọng yếu ớt: "Cô muốn tôi viết gì thì nói đi."

"Cô chỉ cần viết lại sự thật.

Tôi cũng sẽ viết một bản cam kết, chỉ cần nhà họ Triệu không tiếp tục gây sự với nhà tôi thì bản nhận tội này sẽ chỉ giữ như một bản cam kết, không bao giờ giao cho ai."

Tống Ngọc Lan tận dụng điểm yếu trong nhận thức pháp luật thời kỳ đó.

Thực ra, giấy nhận tội hay cam kết cũng không có nhiều giá trị pháp lý, nhưng chúng có thể khiến đôi nam nữ kia tránh xa cô.

Cô còn nhiều việc quan trọng phải làm, không thể mãi bận rộn đối phó với những kẻ tầm thường như vậy.

Ba Triệu và mẹ Triệu đều hiểu rằng hôm nay họ đã hành động thiếu suy nghĩ, xem nhẹ Tống Ngọc Lan, mọi chuyện đi tới bước này là do bọn họ đáng đời.

Hoàng Bạch lập tức đi tìm giấy bút và mực ấn dấu.

Triệu Hoa nhìn Tống Ngọc Lan nói khẽ: "Tôi nhớ kỹ lời cô nói rồi."

Tống Ngọc Lan đứng lùi lại phía sau, xoa vai bà nội Tống, thì thầm bên tai bà: "Bà ơi, cháu có giỏi không? Một lần liền giải quyết dứt điểm mọi chuyện."

Bà nội Tống vỗ nhẹ tay cô, cười đáp: "Cháu là phượng hoàng của bà, làm sao mà không giỏi được!"
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 43: Kết Thúc



Triệu Hoa viết xong liền đưa cho Tống Ngọc Lan xem.

Cô chỉ ra hai chỗ cần chỉnh sửa về cách hành văn.

Sau khi sửa lại thì Triệu Hoa viết lại ba bản.

Tống Ngọc Lan cũng viết ba bản cam kết, hứa rằng nếu nhà họ Triệu không gây sự nữa thì bản nhận tội sẽ không bao giờ được giao cho công an.

Cả hai bên ký tên rồi ấn dấu tay.
Lão thôn trưởng giữ một bản, còn hai bản kia được giao cho hai gia đình.

Lão thôn trưởng yêu cầu nhà họ Triệu phải xin lỗi Tống Ngọc Lan, cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc.

Chiều hôm đó, từ nhà họ Triệu vang lên tiếng la hét, đánh đập.

Nhà họ Triệu ở cuối làng, mặc dù dân làng nghe thấy nhưng chẳng ai buồn đến xem.

Tống Ngọc Lan thu xếp xong chuyện ở nhà, rồi dẫn bà nội Tống và Tống Ngọc Cảnh đến nhà lão thôn trưởng.

Trên tay cô còn mang theo hai bó mì sợi và hai cân gạo, đều là thứ có giá trị ở thập niên 80 này.

Khi ba người đến nơi, Vương Phân đang ở ngoài sân cho gà ăn, nhìn thấy ba người mang theo quà tới liền cười tươi nói: "Cha chồng tôi nói nói thể nào mọi người cũng sẽ đến, quả nhiên đoán không sai!"

Tống Ngọc Lan hơi nhướng mày, từ lúc ở trong đội thì cô đã nhận ra rằng thôn trưởng Hoàng không phải người bình thường.

Trong sách không nhắc nhiều về ông, chỉ nói rằng sau khi nhà họ Tống gặp nạn thì chính lão thôn trưởng đã dẫn dân làng đi đòi lại công bằng cho họ.

Cuối cùng, Ngô Nhị Ngưu bị xử tử.

Đây chỉ là một chi tiết nhỏ trong phần kết, nhưng đủ để thấy lão thôn trưởng là người chính trực và đáng tin cậy.

Lão thôn trưởng ngồi trong nhà, đợi ba người vào.

Ông vẫy tay gọi Tống Ngọc Cảnh lại gần: "Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi? Sao không đi học?"

Đây là lời nhắc khéo bà nội Tống.

Bà nội Tống nhanh chóng đáp: "Sang năm tôi sẽ cho thằng bé đi học.

Với lại Ngọc Lan cũng vừa làm lại hộ khẩu cho nó rồi, đổi tên thằng bé thành Tống Ngọc Cảnh."

"Ngọc Cảnh." Lão thôn trưởng nhắc lại, rồi nhìn Tống Ngọc Lan: "Tên hay đấy."

Tống Ngọc Lan nhanh chóng đặt mì và gạo lên bàn, nói với giọng chân thành: "Hôm nay may mà có ông, cháu cảm ơn ông rất nhiều."

Lão thôn trưởng xua tay: "Ngọc Cảnh, ra ngoài chơi với anh Hoàng Trúc đi."

Tống Ngọc Cảnh nhìn Tống Ngọc Lan, thấy chị ra hiệu đồng ý, liền chạy ra ngoài chơi.

"Ngồi đi." Lão thôn trưởng chỉ vào chỗ ngồi dành cho khách, nói với bà nội Tống và Tống Ngọc Lan.

Sau khi hai người ngồi xuống, ông ấy liền hỏi: "Năm nay Ngọc Lan bao nhiêu tuổi rồi?"

"Dạ, 18." Tống Ngọc Lan trả lời.

"18 rồi, cháu có dự định gì cho tương lai chưa?"

Trước câu hỏi của lão thôn trưởng, Tống Ngọc Lan ngẫm nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt ông và nghiêm túc trả lời: "Ông ạ, chuyện của Triệu Kiến Quốc khiến cháu cảm thấy bất an.

Nó cũng giúp cháu nhận ra tầm quan trọng của việc học, biết nó có thể thay đổi số phận.

Vì vậy, cháu dự định sang năm sẽ quay lại trường học, cố gắng thi đỗ vào một trường đại học tốt, để sau này có thể góp phần xây dựng đất nước."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 44: Tán Thành



Bà nội Tống nghe xong thì ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên bà nghe cháu gái nhắc đến việc học hành.

Tuy nhiên, bà không phản đối mà mỉm cười gật đầu, thể hiện sự ủng hộ.

Lão thôn trưởng nghe vậy thì đập bàn một cái, ánh mắt ông đầy vẻ tán thưởng và vui mừng.

"Ý tưởng rất hay! Người trẻ phải có lý tưởng và hoài bão.

Chỉ có học tập mới nâng cao được bản thân và thay đổi cuộc đời.

Ông tin cháu sẽ làm được, sẽ trở thành người có ích cho đất nước!"

"Cháu cảm ơn ông!" Tống Ngọc Lan nói, nụ cười lại có thêm phần chân thành.
"Nhưng trước khi có thể quay lại học thì cháu định ra ngoài làm ăn một chút.

Nhà cháu vừa trải qua nhiều chuyện nên không còn nhiều tiền để nuôi cháu học tiếp, còn cả Ngọc Cảnh cũng cần đi học.

Hôm nay đến đây, một phần là vì cháu muốn cảm ơn ông, phần nữa là nhờ ông giúp cháu viết vài lá thư giới thiệu."

Bây giờ vẫn chưa có chứng minh thư nên việc đi lại, mua vé tàu hay thuê nhà đều cần thư giới thiệu.

"Mấy lá?" Lão thôn trưởng vừa xoa râu vừa hỏi.

"Chúng tôi dự định cả nhà sẽ cùng ra ngoài làm ăn.

Không phải là nhà nước đang khuyến khích phát triển kinh tế tư nhân sao.

Đại Cường và vợ nó đều chưa từng đi xa nhà, tôi gì đã già rồi, mà Ngọc Lan thì lại còn quá trẻ.

Tốt nhất là cả nhà cùng đi xuống phía Nam để nhập chút quần áo về bày quán vỉa hè.

Kiếm ít tiền cho hai đứa nhỏ đọc sách.”

Thời điểm này, bán hàng rong chưa được coi trọng, nhưng muốn thành công trong thập niên 80 thì phải dám nghĩ dám làm.

Thấy bà nội Tống và Tống Ngọc Lan nói rành mạch, lão thôn trưởng hiểu rằng nhà họ Tống đã bàn bạc kỹ lưỡng.

Ông liền gọi Hoàng Bạch lấy ra mấy lá thư giới thiệu.

Lão thôn trưởng viết 5 lá thư, rồi lấy thêm 5 lá trống có đóng dấu đưa cho Tống Ngọc Lan: "Ngọc Lan à, trước đây ông chưa chú ý đến cháu nhiều, nhưng giờ cháu đã trưởng thành.

Ông tin rằng cháu sẽ thành công."

Với kinh nghiệm nhiều năm của mình, lão thôn trưởng nhanh chóng nhận ra mọi chuyện đều do Tống Ngọc Lan đứng sau chỉ đạo.

Tống Ngọc Lan nhận lấy thư giới thiệu, cảm kích cúi đầu thật sâu: "Cháu cảm ơn ông! Hôm nay cháu thực sự rất biết ơn ông."

Lão thôn trưởng xua tay: "Trời sắp tối rồi, về thôi.

Mấy thứ này cứ mang về, đây là chuyện ông nên làm."

Tống Ngọc Lan nhìn thấy thôn trưởng Hoàng nhất quyết không nhận quà, nên cô nhanh chóng tìm cớ thoái thác.

Ánh mắt cô lướt qua Vương Phân đang đứng ở cửa nhìn vào, liền bước tới khoác tay bà ấy.

“Ông Hoàng hiểu lầm rồi ạ, mấy thứ này không phải để biếu ông đâu, mà là gửi cho thím Vương Phân.

Nhà cháu sắp rời khỏi đây một thời gian, nhưng trong nhà còn một con heo và hai con gà, bọn cháu không biết phải nhờ ai chăm sóc ngoài thím ấy.”

Vương Phân là người có miệng lưỡi nhanh nhảu, nhưng tấm lòng lại rất nhiệt tình và đáng tin cậy.

Nếu muốn nhờ người trông nom nhà cửa thì không có ai phù hợp hơn bà ấy.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 45: Nhờ Trông Nom Nhà Giúp



Vương Phân hiểu rất rõ tính cách của cha chồng, dù trong lòng muốn nhận quà nhưng vẫn phải diễn cho trọn vai.

Bà ấy vội vàng xua tay: “Ôi dào, Ngọc Lan nói gì thế, sao thím dám nhận chứ? Cứ mang về đi.

Hàng xóm láng giềng, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên, thím nhất định sẽ trông nom nhà cửa giúp cháu cho đàng hoàng.”

Cả hai bên cứ đùn đẩy qua lại, bà nội Tống thấy vậy, liền kéo tay Vương Phân cảm ơn: “Phân à, lần này nhà dì phải đi khoảng bảy, tám ngày, phiền cháu chăm lo giùm nhé.”

“Không cần đâu ạ, cháu sẽ chăm sóc giúp mà, không cần phải gửi quà gì đâu.” Vương Phân từ chối tiếp, nhưng cuối cùng cũng phải nhận sau khi bà nội Tống bảo: “Nếu không nhận là dì sẽ giận đấy.”

Màn trao đổi khách sáo kết thúc, Tống Ngọc Lan phải cố nén cười, rồi cúi chào lão thôn trưởng: “Ông Hoàng, bọn cháu còn phải về chuẩn bị đồ đạc.”

“Được rồi, Hoàng Bạch và vợ đi tiễn Ngọc Lan và dì Tống đi.”

Tống Ngọc Lan và bà nội Tống trở về nhà, lúc đó Tống Đại Cường và Lưu Xuân đã gói ghém hết số nấm linh chi đen vào bao, bên trên còn phủ kín bằng vài bộ quần áo để ngụy trang.

Tống Ngọc Cảnh vui vẻ khôn xiết, nét mặt lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói.

Sáng hôm sau, mới 4 giờ sáng thì bà nội Tống đã dậy chuẩn bị.

Tống Đại Cường và Lưu Xuân cũng dậy theo, sắp xếp lại đồ đạc trong nhà.

Khi Tống Ngọc Lan tỉnh dậy thì mọi thứ đã được thu dọn gọn gàng, ngăn nắp.

Trên bàn đã dọn sẵn năm bát mì nóng hổi, mỗi bát đều có một quả trứng ốp la tròn trịa nằm bên trên.

Từ ngày biết nấm linh chi có thể đổi được nhiều tiền, người luôn tiết kiệm như bà nội Tống cũng không tiếc đãi cả nhà mấy bữa thịt.

Nhưng bát mì của Tống Ngọc Lan vẫn đặc biệt hơn hẳn, ngoài một quả trứng còn có thêm một đoạn lạp xưởng thơm phức.

Nhìn bát mì “đặc biệt” của mình, Tống Ngọc Lan đành cười bất lực: “Bà ơi, nhà mình có tiền rồi mà, mọi người đều nên được ăn giống nhau chứ ạ.”

Cô hiểu rất rõ bà nội làm vậy là vì thương cô, nhưng chính vì điều đó lại khiến cô thấy áy náy, cảm giác mình có lỗi khi ăn ngon hơn mọi người.

“Ăn đi, cháu vẫn đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút có sao đâu!” Bà nội Tống đáp với vẻ mặt đầy tự hào.

“Nhưng Ngọc Cảnh cũng đang lớn mà.” Tống Ngọc Lan vừa nói, vừa bẻ nửa đoạn lạp xưởng trong bát mình rồi bỏ vào bát của Ngọc Cảnh, sau đó quay sang nhìn bà nội: “Bà ơi, nếu bà cứ thiên vị cháu như thế thì sẽ làm tổn thương Ngọc Cảnh đấy ạ.”

“Ngọc Cảnh là đàn ông, phải biết nhường nhịn chị gái chứ!” Bà nội Tống phản đối mà chẳng hề bận tâm.

“Bà ơi, không có chuyện ai sinh ra đã phải nhường ai.

Vả lại, cháu cũng không thể ăn nhiều đến thế được.

Lúc nào ăn cơm mà thức ăn cũng không đều thì cháu thật sự cảm thấy rất khó chịu.

Cháu luôn muốn làm ăn, kiếm tiền là để gia đình mình có thể cùng nhau hưởng cuộc sống tốt hơn.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 46: Khai Thông Tư Tưởng



Tống Ngọc Lan quyết định nhân cơ hội này nói chuyện nghiêm túc với bà nội.

Tống Ngọc Cảnh định ủng hộ lời bà nội nhưng lại bị Tống Ngọc Lan trừng mắt lườm một cái, cậu lập tức im lặng.

Nhìn Tống Ngọc Lan nói năng rành rọt, Bà nội Tống hơi ngẩn người.

Trước đây, Ngọc Lan ăn uống thoải mái mà không hề suy nghĩ, nhưng từ sau lần rơi xuống nước thì con bé liền thay đổi hẳn.

Đã biết quan tâm đến bà nội, chăm sóc Ngọc Cảnh, đối xử ân cần với Tống Đại Cường và Lưu Xuân.

Có lẽ là cháu gái đã trưởng thành rồi.

Giờ đây, Tống Ngọc Lan có chính kiến rõ ràng, khiến bà nội Tống thở dài một tiếng: “Được, lần sau mọi người sẽ ăn giống nhau.

Nhưng nhớ cho kỹ, tất cả những điều tốt đẹp này là nhờ Ngọc Lan mang lại!”

Lưu Xuân gật đầu liên tục, trong mắt đầy vẻ tự hào khi nhìn Tống Ngọc Lan.

Tống Đại Cường cũng xoa đầu Tống Ngọc Cảnh: “Nhớ lời bà nói chưa? Lớn lên phải biết bảo vệ chị.”

“Con nhớ rồi, con sẽ luôn đối xử tốt với chị!”

Tống Ngọc Lan im lặng, cảm thấy khó xử, nhưng dù sao bà nội đã đồng ý, đó cũng là một bước tiến thành công rồi.

Sau khi ăn sáng xong, Lưu Xuân và Tống Đại Cường đi rửa bát và dọn dẹp bếp, còn bà nội Tống vào phòng mang theo toàn bộ tiền trong nhà.

Tống Ngọc Lan vào phòng quấn chiếc khăn đen che mặt, chỉ để lộ đôi mắt đen láy.

Chưa đến sáng thì cả nhà đã xuất phát.

Vì lo sợ bị người khác nghi ngờ nên bà nội Tống quyết định không nhờ chú Ngưu chở giúp, dù có đồ đạc nặng nhưng đã có Tống Đại Cường và Lưu Xuân, nên không quá khó khăn.

Tống Ngọc Lan đeo ba lô, bên trong đựng thư giới thiệu, một tay dắt Tống Ngọc Cảnh.

Khi đến thị trấn thì trời đã sáng hẳn, nhưng may mắn là họ không gặp người quen.

Sau một khoảng thời gian dài chờ đợi thì cuối cùng họ cũng lên được xe buýt đi tới huyện.

Cả nhà may mắn không gặp ai quen biết trên đường, mọi người đều như trút được gánh nặng, cảm giác nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt.

Tại Lưu Phúc Hiên.

Lưu Phúc đã biết trước trong vòng hai ngày tới Tống Ngọc Lan sẽ mang đến một lượng lớn nấm linh chi đen quý hiếm.

Vì vậy, từ mấy hôm trước ông đã chuẩn bị sẵn tiền bạc cho vụ giao dịch này.

Ngày thường, ông không ở lại tiệm quá lâu, nhưng lần này, để đảm bảo vụ mua bán diễn ra suôn sẻ mà suốt hai ngày qua, ông không rời tiệm nửa bước, thậm chí ban đêm cũng chọn ngủ lại ở cửa hàng.

Cuối cùng, sự kiên nhẫn của ông cũng được đền đáp!

Giữa trưa, khi phố phường vắng người qua lại, từ xa ông đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Tống Ngọc Lan vẫn quấn chiếc khăn đen che kín đầu và gần hết khuôn mặt, tạo ra một nét bí ẩn kỳ lạ.

Không hiểu sao, lúc này trong lòng Lưu Phúc bỗng dấy lên sự tò mò mạnh mẽ.

Dù đã gặp cô nhiều lần nhưng ông chưa bao giờ thấy cô tháo chiếc khăn đen ra.

Mỗi lần gặp thì chiếc khăn đen luôn vừa vặn che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời, đen trắng rõ ràng.

Khi nhìn người đối diện, đôi mắt ấy luôn mang lại cảm giác chân thành, khiến ai cũng cảm thấy cảm mến.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 47: Lần Cuối Cùng



Lưu Phúc bước ra chào đón.

Khi thấy người đi cùng Tống Ngọc Lan mang theo mấy bao lớn, ông lập tức gạt bỏ suy nghĩ muốn nhìn rõ mặt cô mà nhanh chóng đưa họ vào phòng sau.

Lão Bao cũng đóng cửa tiệm, ngăn không cho ai bên ngoài bước vào.

Vào đến sân sau, trước mắt Lưu Phúc là những túi nấm linh chi đen lớn nhỏ giống nhau, được xếp ngay ngắn.

Gần như toàn bộ phần rễ của các cây nấm đều được giữ lại nguyên vẹn, trông giống như vừa được hái lên từ đất.

Lão Bao cẩn thận đếm hai lần, xác nhận tổng cộng có 213 cây nấm linh chi.

Khi Lưu Phúc chuẩn bị thanh toán, Tống Ngọc Lan bỗng nói: “Chú Lưu, chú chỉ cần trả tiền cho 200 cây thôi.

13 cây còn lại xem như là chút quà nhỏ cháu tặng chú! Từ giờ về sau sẽ không có thêm giao dịch nấm linh chi nào nữa.”

Giọng cô nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, mang lại sự thoải mái và vui vẻ.

Thật ra, việc buôn bán nấm linh chi này không khác gì hành vi buôn lậu, điều mà ban đầu Tống Ngọc Lan không hề muốn dính líu.

Nhưng cuối cùng vì cần tiền nên cô vẫn phải bước vào con đường này.

Trên núi vẫn còn vài cây linh chi khác, nhưng cô không muốn tiếp tục mạo hiểm.

Một khi bị bắt thì cả gia đình cô sẽ gặp rắc rối lớn.

Lưu Phúc hiểu ý, đây cũng là lý do vì sao cô không tiết lộ tên tuổi hay địa chỉ.

Ông cũng không hỏi thêm.

Lưu Phúc vẫn trả tiền cho cả 213 cây nấm.

Ông nói: “Cô tin tưởng và chọn giao dịch với tôi, đó đã là phần thưởng lớn nhất rồi.

Tôi không giấu cô, tôi bán lại số nấm linh chi này thì sẽ kiếm lời không kém gì cô.

Sau này nếu gặp nhau trên đường thì chúng ta coi như người xa lạ.”

Nghe Lưu Phúc nói đến đây, Tống Ngọc Lan chỉ khẽ gật đầu và nhận tiền: “Cảm ơn chú Lưu!”

Bà nội Tống, Tống Đại Cường và Lưu Xuân đều bàng hoàng nhưng không nói gì, lặng lẽ theo Tống Ngọc Lan rời khỏi Lưu Phúc Hiên.

Chỉ khi đến bến xe thì ba người mới dần lấy lại tinh thần, nhưng ai cũng hiểu rằng không thể bộc lộ cảm xúc quá mức ở nơi công cộng, nên tất cả vẫn giữ im lặng.

Tống Ngọc Lan đeo ba lô ra trước ngực, tay cô nắm chặt tay Tống Ngọc Cảnh.

Chuyến đi xuống phía Nam bắt buộc họ phải đến thành phố Bạch Sa để bắt tàu, vì trong huyện chỉ có xe khách.

Cả nhà lên xe buýt và đi thẳng đến Bạch Sa.

Quãng đường từ huyện đến thành phố mất khoảng 5 tiếng, khi họ đến nơi thì trời vẫn chưa tối.

Đến ga tàu, họ may mắn mua được vé tàu đi Quảng Đông vào buổi tối, chuyến tàu sẽ đến nơi vào lúc sáu giờ chiều hôm sau.

Cả nhà tất bật mua vé tàu và nhanh chóng lên tàu.

Do thời gian gấp rút nên họ không kịp chuẩn bị đồ ăn mà đành phải mua trên tàu.

Nhưng giờ nhà họ Tống đã có tiền nên cũng không cần phải quá tiết kiệm nữa.

Tống Ngọc Lan mua vé giường nằm cho mọi người, bởi vì chuyến đi kéo dài một ngày một đêm, nếu ngồi ghế cứng sẽ rất mệt mỏi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 48: Chạm Mắt Trong Bóng Đêm



Vé giường nằm của bốn người chia ra hai khoang, cách nhau hai khoang giường nằm, nhưng cũng không quá xa.

Bà nội Tống ở cùng với Tống Ngọc Lan và Tống Ngọc Cảnh, còn Tống Đại Cường và Lưu Xuân thì ở một khoang khác.

Tống Ngọc Lan vào nhà vệ sinh, mang theo ba lô để chia tiền.

Trước khi đi, cô đã nhờ bà nội Tống khâu một túi nhỏ vào lớp áo trong của mọi người.

Hơn hai vạn đồng, toàn bộ là những tờ tiền 10 đồng, quả thật là quá nhiều.

Cô để 5.000 đồng trong áo, đó đã là mức tối đa.

Mỗi người đều mang theo 5.000 đồng, đủ để đảm bảo an toàn.

Bà nội Tống giữ nhiều hơn một chút, cộng thêm tiền tiết kiệm của gia đình nữa thì tổng cộng là 6.500 đồng.

Tống Ngọc Lan còn nhét thêm vào túi Tống Ngọc Cảnh 100 đồng, dặn dò cậu nhóc nếu có tình huống bất ngờ thì nhớ tìm chú công an để nhờ giúp đỡ.

Cả bốn người theo kế hoạch, thay phiên nhau gác đêm.

Tống Ngọc Lan tình nguyện thức nửa đêm đầu tiên vì chưa buồn ngủ.

Khi bà nội Tống và Tống Ngọc Cảnh đã chìm vào giấc ngủ, mà thời đó chưa có điện thoại hay sách mang theo nên Tống Ngọc Lan đành ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những tia sáng yếu ớt thi thoảng loé lên rồi lại nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen kịt.

Tống Ngọc Lan tiện tay tháo chiếc khăn đen trên đầu xuống rồi để sang một bên.

Cô vừa suy nghĩ về cách giữ tiền sao cho an toàn vừa ngắm nhìn kỹ khoang tàu.

Đây là một chiếc tàu cũ, khoang giường nằm có sáu giường, vốn dĩ bà nội Tống và cô ở khoang của Tống Đại Cường và Lưu Xuân.

Nhưng vì giường của họ ở trên cao, khó leo lên với người già nên họ đã đổi khoang.

Giường dưới thoải mái hơn, với cả trong khoang này chỉ có bốn người nên cũng dễ chịu hơn.

Nhìn bà nội đang ôm em trai ngủ ngon lành, Tống Ngọc Lan mỉm cười.

Cô ngước lên và vô tình bắt gặp một ánh mắt đen láy đang nhìn thẳng vào mình từ giường trên.

Cô giật mình, tim đập mạnh một nhịp rồi vội vàng quay đi.

Tim của Tống Ngọc Lan bắt đầu đập thình thịch, cô tự hỏi liệu người đó đã nhìn cô một lúc rồi hay đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua?

Cô không nhìn rõ gương mặt người kia mà chỉ đoán đó là một người đàn ông.

Tống Ngọc Lan rụt vào phía trong giường, nhưng giường tàu hẹp chỉ khoảng 90cm, nửa thân cô vẫn lộ ra ngoài.

Cô muốn chắc chắn rằng liệu người kia có cố ý nhìn cô hay chỉ là một sự trùng hợp vô tình.

Hít một hơi sâu, Tống Ngọc Lan tự trấn an mình, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn lại phía trên.

Dưới ánh đèn hành lang mờ mờ, cô không thấy điều gì bất thường cả.

Tống Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Trong không gian nhỏ hẹp này, vô tình nhìn vào mắt nhau cũng là chuyện bình thường.

Dù vậy, cô vẫn không dám lơ là, vẫn giữ vững sự cảnh giác.

Cô nằm xuống giường, mắt không ngừng quan sát xung quanh.

Trên giường tầng trên, Lục Trạch Dân cũng nằm im không nhúc nhích.

Cái nhìn chạm nhau thoáng qua vừa rồi khiến tim anh đập loạn nhịp.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 49: Chào Cô Cô Cũng Đi Quảng Đông À



Dù trong ánh sáng yếu ớt nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy vẻ ngoài nổi bật của cô gái bên dưới.

Chỉ một cái nhìn vô ý của cô đã khiến anh cảm thấy trong miệng khô khan.

Anh thầm trách mình, đúng là nhìn thấy sắc đẹp mà động lòng.

Không ngờ lại có thể gặp một cô gái xinh đẹp như vậy trên tàu!

Sau một lúc, thấy bên dưới đã yên ắng, Lục Trạch Dân quyết định xuống giường đi vệ sinh.

Nhưng khi vừa leo xuống thì anh lại vô tình chạm mắt với Tống Ngọc Lan.

Anh lập tức tránh ánh mắt của cô, vội vã mang giày và đi ra khỏi khoang, cứ như có gì đó đang đuổi theo phía sau.

Hành động vội vã của anh khiến Tống Ngọc Lan bối rối.

Khi Lục Trạch Dân quay lại, sau khi đã bình tĩnh hơn, anh nghe thấy Chu Thế Văn ngủ ở giường giữa đột nhiên thò đầu ra hỏi: “Trạch Dân, em vừa đi đâu về vậy?”

Lục Trạch Dân thoáng liếc về phía Tống Ngọc Lan, rồi ngẩng đầu trả lời: “Em chỉ đi vệ sinh thôi.



Chu Thế Văn ngáp dài, tiếp tục hỏi: “Người có đông không? Nếu không thì anh cũng đi một lát.



“Không đông đâu, mọi người đều ngủ cả rồi,” Lục Trạch Dân trả lời, rồi nhanh chóng trèo lên giường trên.

Chu Thế Văn cũng xuống giường, ra khỏi khoang.

Khoang tàu lại trở nên im ắng.

Lục Trạch Dân vào khoang từ hướng đối diện với ánh sáng, nên Tống Ngọc Lan chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh và nghe thấy giọng nói có vẻ còn khá trẻ.

Cô cảm thấy an tâm hơn, có lẽ đó chỉ là một sự tình cờ.

Tống Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, cảm giác căng thẳng dần tan biến.

Nhưng việc phải thức canh suốt thế này thực sự khá mệt mỏi, cô nhìn đồng hồ, mới chỉ 11 giờ đêm, tức là chỉ mới qua hơn ba tiếng.

Cô bắt đầu nghĩ đến những thứ sẽ mua khi đến Quảng Đông, và dần dần cảm thấy mệt mỏi.

Cô ngồi dậy, lấy chai nước khoáng đã mua, làm ướt tay và xoa lên mặt mình để tỉnh táo hơn.

Khi Chu Thế Văn quay lại liền bất ngờ nhìn thấy Tống Ngọc Lan đang ngồi dậy, trên mặt cô còn đọng lại vài giọt nước, nhỏ xuống cằm.

Cả hai người vô tình nhìn nhau.

Ánh mắt Chu Thế Văn lóe lên vẻ kinh ngạc, rồi anh cười tự nhiên, vẫy tay chào hỏi: “Chào cô, cô cũng đi Quảng Đông à?”

Tống Ngọc Lan bất ngờ vì sự tự nhiên của người này, cảm thấy có chút bối rối.

Cô không muốn nói chuyện với người lạ, nhưng người này lại quá thân thiện.

Dù vậy, trên mặt Chu Thế Văn không có biểu hiện gì khiếm nhã cả mà chỉ đơn thuần là nhiệt tình.

Cô chỉ khẽ gật đầu chứ không nói gì, hi vọng điều đó sẽ làm người này hiểu rằng cô không muốn nói chuyện nhiều.

Nhưng Chu Thế Văn dường như không nhận ra mà vẫn tiếp tục hỏi: “Cô đến Quảng Đông để làm gì?”

Lục Trạch Dân từ trên giường nhìn xuống, thấy Tống Ngọc Lan cau mày bèn nhỏ giọng nhắc: “Thế Văn, đừng làm phiền người ta nghỉ ngơi, đi ngủ đi.



Chu Thế Văn định nói thêm điều gì đó, nhưng khi đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Lục Trạch Dân thì anh ấy đành im lặng leo lên giường.
 
Back
Top Bottom