Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 50: Nhiệt Tình



Cuối cùng Tống Ngọc Lan cũng thoát khỏi tình huống khó xử, nằm xuống giường và tiếp tục thức để canh chừng.

Đến nửa đêm, bà nội Tống tỉnh dậy, thay phiên đi vệ sinh với Tống Ngọc Lan, sau đó cô mới có thể ngủ say.

“Anh Trạch Dân, cái này là gì vậy?”

“Đây là vỏ đạn anh nhặt lại khi huấn luyện, anh làm nó thành mô hình súng.

Em thích thì anh sẽ tặng em.”

“Không, em không thể nhận.”

“Trẻ con mà, cái gì cũng tò mò, Trạch Dân đừng để ý.”

“Không sao đâu, trong quân đội có nhiều vỏ đạn lắm, anh chỉ tiện tay làm thôi, tặng em đó, Ngọc Cảnh.”

“Cầm đi, anh Trạch Dân rất giỏi làm thủ công, trong phòng anh ấy còn nhiều thứ giống thế này lắm.”

Tiếng trò chuyện của Tống Ngọc Cảnh, bà nội Tống và hai người đàn ông lạ vang lên bên tai, Tống Ngọc Lan duỗi người, tỉnh giấc.

Cô nhìn sang bên thì ngay lập tức chạm phải ánh mắt của người đàn ông đứng bên cạnh giường mình.

Tống Ngọc Lan lập tức tỉnh táo, nhanh chóng ngồi dậy.

Tống Ngọc Cảnh nhảy xuống giường, lao về phía Tống Ngọc Lan: “Chị, chị dậy rồi!”

Tống Ngọc Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trời đã lên cao, rồi quay lại nhìn mấy người trong khoang, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng.

Bà nội Tống vội giải thích: “Ngọc Lan à, đừng lo lắng.

Hai người này là bộ đội, đang về thăm gia đình, đi cùng chuyến tàu với chúng ta.”

“Chào cô, tôi là người tối qua nói chuyện với cô, Chu Thế Văn” Chu Thế Văn cười nói, giọng điệu nhẹ nhàng, thân thiện.

Tống Ngọc Lan quay lại nhìn, thấy một người đàn ông cao lớn đứng dựa vào giường của bà nội Tống.

Anh ấy mặc một chiếc áo thun xanh lá, bỏ trong quần quân phục, cơ bắp trên ngực anh ấy nhô lên theo từng nhịp thở đều đặn.

Chu Thế Văn có dáng vẻ đúng chuẩn của một người lính.

Chỉ cần nhìn thoáng qua thì ai cũng biết anh ấy là bộ đội.

Dáng vẻ khỏe khoắn, cùng sự sôi nổi, hoạt bát không hề tạo cảm giác khó chịu, mà ngược lại còn rất hòa đồng.

“Lục Trạch Dân.” Người đàn ông đứng cạnh giường Tống Ngọc Lan chỉ giới thiệu tên mình một cách đơn giản, giọng nói trầm ấm, mềm mại như một làn gió nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô.

Tống Ngọc Lan nhìn về phía Lục Trạch Dân, người mà cô đoán chính là người tối qua đã chạm mắt với cô.

Không ngờ anh lại có vẻ ngoài đầy tà mị như vậy.

Đặc biệt là đôi mắt đào hoa nổi bật của anh, mắt dài, lông mi rậm, đuôi mắt hơi cong xuống rồi nhẹ nhàng vểnh lên.

Đúng chuẩn đôi mắt đào hoa kinh điển.

Cộng thêm sống mũi cao thẳng và khuôn mặt sắc bén như được điêu khắc, trong đầu Tống Ngọc Lan chỉ có một suy nghĩ: "Đây mới đúng là nam chính!"

Hơn nữa, chiều cao ít nhất cũng phải 1m85, thật sự là tuyệt vời!

Lục Trạch Dân mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu xanh lá quân đội, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác công nhân màu đen, ống tay áo được xắn lên một cách tùy ý, lộ ra cánh tay trắng trẻo nhưng săn chắc.

Quân nhân mà lại có nước da trắng như thế này sao?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 51: Chương 51



Chương 51

Tống Ngọc Lan thoáng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại, khẽ gật đầu chào hai người: “Tôi họ Tống, tên Ngọc Lan.”

“Biết mà, vừa rồi bà đều gọi cô là Ngọc Lan đấy thôi” Chu Thế Văn tươi cười, tự nhiên gọi bà nội Tống là “bà”.

Lục Trạch Dân nhận thấy Tống Ngọc Lan đang rất đề phòng liền ra hiệu cho Chu Thế Văn bớt nói lại. Chu Thế Văn hiểu ý, gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Tống Ngọc Lan. Đây là lần đầu tiên trong đời anh ấy gặp một cô gái xinh đẹp đến vậy.

Cuối cùng, Chu Thế Văn cũng hiểu thế nào là “da trắng hơn tuyết, lông mày tựa khói xanh, môi đỏ như son”, một cô gái với mái tóc đen dài như thác đổ xuống vai thật sự tồn tại.

Lục Trạch Dân thấy thế liền nhìn Chu Thế Văn cảnh cáo, lúc này anh ấy mới miễn cưỡng rời mắt khỏi Tống Ngọc Lan, quay sang tiếp tục trò chuyện với bà nội Tống. Bà nội Tống thấy hai người là quân nhân nên lòng cảnh giác cũng vơi đi phần nào.

Tống Ngọc Lan đứng dậy, kéo Tống Ngọc Cảnh và nói với bà nội Tống: “Cháu dẫn Ngọc Cảnh đi rửa mặt rồi gọi ba mẹ qua ăn sáng.”

Bà nội Tống bị Chu Thế Văn chọc cười ha ha, gật đầu: “Được, cháu đi đi.”

Thậm chí bà còn không thèm nhìn Tống Ngọc Lan lấy một cái.

Đây là lần đầu tiên Tống Ngọc Lan bị bà nội Tống hoàn toàn phớt lờ kể từ khi cô đến thế giới này.

Cô lắc đầu, kéo Tống Ngọc Cảnh đi rửa mặt. Khi đứng đợi em trai bên ngoài nhà vệ sinh thì cô cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.

Cô đưa tay lên sờ đầu, chợt nhớ ra mình quên không mang khăn lụa. Đến bây giờ cô vẫn chưa quen với việc mình là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Đang chờ ngoài cửa nhà vệ sinh thì có một người phụ nữ béo bước tới bắt chuyện: “Cô bé, nhà vệ sinh bên kia trống đấy, qua đó mà dùng.”

Tống Ngọc Lan lập tức cảnh giác, gật đầu đáp nhẹ: “Không cần đâu, tôi đợi ở đây.”

“Bên kia vắng người lắm, tôi vừa đi vệ sinh bên đó về.” Người phụ nữ béo vẫn cố nói chuyện với cô.

Tống Ngọc Lan bắt đầu thấy khó chịu, định nói gì đó thì Lục Trạch Dân đã bước tới, ngăn cách cô với người phụ nữ béo kia. Thân hình cao lớn của anh chắn hoàn toàn tầm nhìn của người phụ nữ, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh nói với Tống Ngọc Lan: “Bà bảo tôi hỏi cô với Ngọc Cảnh muốn ăn gì, để bà và Thế Văn qua xe hàng mua.”

Giọng Lục Trạch Dân nghe quen thuộc như thể hai người đã biết nhau từ lâu.

Người phụ nữ béo nhìn thấy có đàn ông đi cùng, ánh mắt đảo quanh vài lần rồi không cam tâm bước đi, cứ ba bước lại quay đầu nhìn.

Lục Trạch Dân liếc nhìn theo bóng người phụ nữ đang rời xa, rồi bước sang bên cạnh Tống Ngọc Lan để không chắn lối đi: “Người vừa rồi tám phần là tai mắt của bọn buôn người, những người như vậy thường không có chứng cứ rõ ràng để buộc tội, nhưng lại rất phiền phức, cần phải cẩn thận.”

Tống Ngọc Lan hiểu ra Lục Trạch Dân đang giúp mình, bèn mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mày cong lên: “Cảm ơn anh, tôi sẽ chú ý.”

Lục Trạch Dân nhìn Tống Ngọc Lan, ánh mắt anh như có chút ẩn ý: “Dù sao tôi cũng không có việc gì, cứ đợi cùng mọi người nhé.”

Tống Ngọc Lan sống đến 45 tuổi, không phải ngốc nghếch gì, cô nhận ra trong lời nói của Lục Trạch Dân có một sự thiện cảm không hề che giấu, nhưng cũng rất biết giữ chừng mực, không vượt qua giới hạn hay có hành vi khiếm nhã.

Cô không ngây thơ nghĩ rằng anh ấy thực sự thích mình, nhiều nhất chỉ là ấn tượng với ngoại hình của cô thôi, vì vừa rồi chính cô cũng có chút xao động trước vẻ ngoài của Lục Trạch Dân.

Tống Ngọc Lan thản nhiên, không hề gượng gạo nói: “Nếu không làm phiền anh thì cùng chờ vậy.”

“Không phiền đâu,” Lục Trạch Dân vẫn ít lời như cũ.

Tống Ngọc Lan cảm thấy giọng nói của anh như có móc câu, nhẹ nhàng mà lại làm trái tim cô không khỏi ngứa ngáy.

Cô thầm tự cười nhạo mình, đã là người trưởng thành rồi mà sao lại bị những chiêu trò của một cậu thanh niên khiến cho cảm giác giống như thiếu nữ mới biết yêu.

Cuối cùng cô tự trách mình vì bị vẻ ngoài quá quyến rũ của Lục Trạch Dân làm phân tâm. Thật lạ lùng, dù anh đã cắt kiểu tóc ngắn gọn gàng, nhưng làn da trắng trẻo cùng đôi mắt đào hoa lại chẳng khiến anh mất đi vẻ nam tính, ngược lại còn toát lên nét quyến rũ đầy bí ẩn.

Nếu không phải bản thân cô cũng sở hữu dung mạo ưa nhìn, chắc cô sẽ thấy tự ti lắm khi đứng cạnh Lục Trạch Dân.

Tống Ngọc Lan tự giễu cợt mình trong đầu: Thật là, đến mình cũng trọng vẻ bề ngoài đến mức này sao?

Hai người đứng trước cửa nhà vệ sinh, đã thu hút ánh mắt không ít người xung quanh. Phụ nữ nhìn Lục Trạch Dân thì đỏ mặt, còn đàn ông thì đầy ánh mắt ghen tị khi ngắm Tống Ngọc Lan.

Cảm nhận được bầu không khí có chút khác thường, Tống Ngọc Lan không để lộ ra sự khó chịu, khéo léo bước cách xa Lục Trạch Dân một chút rồi gõ nhẹ cửa: “Ngọc Cảnh, em xong chưa?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 52: Chương 52



Chương 52

Bên trong vang lên giọng yếu ớt của Tống Ngọc Cảnh: “Chị ơi, bụng em đau quá, khó chịu lắm.”

Nghe thấy tiếng em trai, Tống Ngọc Lan bắt đầu lo lắng. Cô nhìn Lục Trạch Dân và nói: “Có lẽ anh cứ về trước đi, xem ra em trai tôi không khỏe, chắc còn lâu mới ra được.”

Lục Trạch Dân ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Tôi ở đây chờ cùng cô, lỡ có việc gì cần giúp thì tôi cũng giúp đỡ được phần nào.”

Tống Ngọc Lan thấy vậy cũng không từ chối thêm.

Chẳng bao lâu, Tống Ngọc Cảnh đã bước ra khỏi nhà vệ sinh, mặt mày tái nhợt, dáng vẻ mệt mỏi thấy rõ.

“Em thấy thế nào rồi? Đau ở đâu?” Tống Ngọc Lan ân cần hỏi và đỡ lấy em.

Lục Trạch Dân cũng bước lên, giữ lấy cánh tay còn lại của Tống Ngọc Cảnh.

Tống Ngọc Cảnh nở nụ cười yếu ớt, lắc đầu: “Không sao đâu chị, em về nằm nghỉ một chút là ổn thôi.”

Cả đoạn đường về toa tàu, Tống Ngọc Cảnh không còn vui vẻ và hoạt bát như thường ngày mà im lặng đến lạ.

Về đến khoang tàu, Tống Đại Cường và Lưu Xuân đang ngồi trên giường của bà nội Tống nói chuyện. Thấy ba người trở về, họ liền bước tới.

“Sao mà đi lâu thế, bà con không đợi được nên đã qua toa ăn rồi” Lưu Xuân vừa nói vừa nhìn thấy môi Tống Ngọc Cảnh tái nhợt, liền hỏi: “Ngọc Cảnh bị sao thế này?”

“Mẹ, con không sao, con nằm nghỉ chút là khỏe thôi” Tống Ngọc Cảnh vùi mình vào lòng Lưu Xuân, trông thật yếu ớt.

Tống Ngọc Lan nhìn về phía Tống Đại Cường: “Ba, để con đi tìm nhân viên tàu hỏi xem có thuốc không. Chắc Ngọc Cảnh bị lạnh quá mà cảm cúm dẫn đến tiêu chảy.”

“Tôi có mang theo thuốc.” Lục Trạch Dân nhẹ nhàng nói rồi lấy một chiếc ba lô đen từ túi của Chu Thế Văn, kéo ra một túi nhựa đựng 10 chai nhỏ chứa nước thuốc màu đen.

Tống Ngọc Lan không khách sáo mà nhận lấy túi thuốc, liếc nhìn qua một lượt thì thấy không có bao bì mà cũng chẳng có hướng dẫn sử dụng. Cô mở nắp chai ngửi thử, rồi chưa kịp để Lục Trạch Dân giải thích thì cô đã gật đầu, nói ngắn gọn: “Cảm ơn.”

Cô cầm chai thuốc đưa lên miệng Tống Ngọc Cảnh, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nước hoắc hương chính khí này có hơi đắng nhưng chịu khó uống nhé, nó không có hại với cơ thể, có thể trị bệnh tiêu chảy của em.”

Lục Trạch Dân nhướng mày ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ: nước hoắc hương chính khí này không có nhãn mác mà Tống Ngọc Lan lại có thể nhận ra ngay lập tức.

Tống Đại Cường và Lưu Xuân cũng không chút nghi ngờ, để mặc Tống Ngọc Cảnh uống cạn lọ thuốc. Chỉ một lúc sau, cậu bé đã rúc vào lòng Lưu Xuân và chìm vào giấc ngủ.

Tống Ngọc Lan lấy ra một tờ tiền từ trong túi, đưa cho Lục Trạch Dân, trên mặt hiện lên nụ cười chân thành: “Cảm ơn lọ thuốc của anh, để tôi mua lại.”

Lục Trạch Dân nhẹ nhàng đẩy tiền về phía cô.

Bàn tay anh thô ráp nhưng lại nóng rực, khi chạm vào đôi tay mềm mại của Tống Ngọc Lan thì cô như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại, gương mặt bất giác ửng đỏ.

Lục Trạch Dân khẽ mỉm cười, trong mắt lộ ra một tia thích thú: “Thuốc này không cần trả tiền, nó vốn là loại thuốc quân đội hay sử dụng trong huấn luyện. Lần này tôi mang theo phòng thân, không ngờ lại dùng đến.”

Trong lòng Tống Ngọc Lan thầm trách bản thân: Tên này chắc chắn cố tình nhân cơ hội để chạm vào tay mình! Hơn nữa, trong toa tàu còn có cả Tống Đại Cường và Lưu Xuân, vậy mà anh lại vô tư như thế. Thật quá đáng!

Tống Ngọc Lan cất tiền đi, giọng điệu lạnh nhạt hơn: “Vậy thì cảm ơn anh nhiều.” Trong lời nói không khỏi có chút xa cách.

Không lâu sau, khi Chu Thế Văn và bà nội Tống mang mấy hộp cơm trở về thì không khí mới dịu đi.

Bà nội Tống vui vẻ đưa hai hộp cơm đến trước mặt Lục Trạch Dân và Tống Ngọc Lan: “Hôm nay có thịt kho tàu này, ăn đi!”

Khi mọi người ăn gần xong, bà nội Tống lo lắng cho Tống Ngọc Cảnh, liền bảo Tống Ngọc Lan đi mua cho cậu một bát trứng gà đường đỏ.

Trước khi cô rời đi còn nhờ Lục Trạch Dân đi cùng.

Tống Ngọc Lan cau mày, nhìn về phía bà nội, cảm giác như bà đang cố gắng ghép đôi cô với Lục Trạch Dân.

“Để Ngọc Cảnh nghỉ ngơi đã, cháu sẽ đi mua sau.” Cô ngồi phịch xuống giường, dựa vào người Lưu Xuân.

“Thằng bé vừa bị tiêu chảy, bụng rỗng không có gì thì sẽ không khỏe đâu, mau đi đi.” Bà nội Tống nói rồi đẩy Lưu Xuân qua một bên, tự mình ngồi cạnh Tống Ngọc Lan.

Bà ghé sát vào tai Tống Ngọc Lan, khẽ thì thầm: “Bà đã nghe ngóng rồi, Lục Trạch Dân thuộc quân đội Bạch Sa chỗ chúng ta, mới 22 tuổi mà đã lên đến thiếu tá, đừng bỏ lỡ cơ hội tốt này.”

Tống Ngọc Lan chỉ biết cạn lời, hóa ra bà nội Tống không phải thật sự lo cho Tống Ngọc Cảnh, mà là muốn mai mối cho cô.

Cô lập tức nằm xuống giường, dùng hành động để thể hiện sự từ chối.

Lục Trạch Dân tuy đẹp trai thật, nhưng cô không có tình cảm gì với anh cả.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 53: Chương 53



Chương 53

Anh quá trực tiếp, quá táo bạo, mới lần đầu gặp mặt mà đã không ngần ngại bày tỏ sự thích thú với cô. Nhưng rõ ràng anh chỉ thích khuôn mặt này của cô, mà rồi sẽ có ngày khuôn mặt này già đi. Huống chi trong cuốn tiểu thuyết cô từng đọc thì không hề có nhân vật nào tên Lục Trạch Dân.

Vì đối với cô, Lục Trạch Dân là một người hoàn toàn xa lạ. Cô sẽ không mạo hiểm đặt cược tương lai của mình cho một người xa lạ, mục tiêu của cô là kiếm tiền và sống cuộc sống thật tốt.

Đó là bài học lớn nhất mà Tống Ngọc Lan rút ra sau 45 năm sống ở kiếp trước.

Thấy Tống Ngọc Lan tỏ thái độ, Bà nội Tống cũng không ép buộc nữa, chỉ kéo Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn ngồi trò chuyện.

Lưu Xuân và Tống Đại Cường thì trở về toa tàu của mình để nghỉ ngơi.

Thỉnh thoảng Lục Trạch Dân lại liếc nhìn Tống Ngọc Lan đang nằm giả vờ ngủ, trong khi bà nội Tống không ngừng tra hỏi về gia đình hai người.

“Thế Văn, Trạch Dân, nhà các cháu ở đâu?” Bà nội Tống hỏi.

“Bà ơi, nhà cháu ở Quảng Đông, nhưng năm ngoái cả nhà đã chuyển lên Bắc Kinh rồi. Còn nhà Trạch Dân thì vốn ở Bắc Kinh từ trước” Chu Thế Văn đáp.

“Thế các cháu về Quảng Đông làm gì?”

“Cháu là anh họ của Trạch Dân, ông bà nội của cháu đang sống ở Quảng Đông để dưỡng già, vì thời tiết ở đó tốt hơn” Chu Thế Văn trả lời một cách dứt khoát.

“Cháu thật hiếu thảo, nhà cháu làm nghề gì vậy?” Bà nội Tống hỏi tiếp.

“Nhà cháu ba đời đều là quân nhân. Từ đời ông cố đến giờ, mọi người đều phục vụ trong quân đội.” Chu Thế Văn nói với vẻ tự hào.

Tống Ngọc Lan nghe những lời Chu Thế Văn nói mà trong lòng gợn lên một chút, nhưng rồi lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Những lời này rõ ràng là nói để cho cô nghe.

Cô trở mình, trong lòng đầy sự khó chịu, cô ghét cảm giác bị đối xử như một con mồi.

Mãi đến 3 giờ chiều thì Tống Ngọc Cảnh mới tỉnh dậy, cuối cùng vẫn là Lưu Xuân và Tống Đại Cường đi mua trứng gà đường đỏ cho cậu.

Tống Ngọc Lan thấy Tống Ngọc Cảnh ăn xong trứng gà nấu đường đỏ và uống thêm một lọ nước hoắc hương chính khí thì sắc mặt đã khá hơn nhiều. Đúng lúc đó cũng đến giờ cả nhà xuống xe.

Ban đầu, cô nghĩ sau khi xuống xe là có thể đường ai nấy đi. Nhưng Chu Thế Văn lại đề nghị dẫn cả nhóm tới nhà khách của bộ đội: “Bà Tống, nhà khách của bộ đội vừa rẻ lại vừa an toàn, trời cũng tối rồi, cháu nghĩ hôm nay mọi người cũng chưa làm được gì đâu, nên đi cùng bọn cháu nhé.”

Trước hai chữ “an toàn” khiến Tống Ngọc Lan không thể không nhượng bộ, huống chi bà Tống đã đồng ý ngay lập tức.

Nghe bà nội đồng ý nhanh chóng như thế, Tống Ngọc Lan khẽ chỉnh lại chiếc khăn đen trên đầu, đeo ba lô và kéo Tống Ngọc Cảnh xuống xe.

Khi mới đến thế giới này thì cô từng thấy vui vẻ vì nhan sắc của mình. Nhưng sau hơn mười ngày sống tại đây, cô phát hiện vẻ đẹp ấy chẳng mang lại lợi ích gì mà trái lại còn trở thành gánh nặng.

Vậy nên cô vẫn quen với việc che mặt lại.

Lục Trạch Dân mang theo chiếc ba lô đen đi theo sát Tống Ngọc Lan khi cô bước xuống xe.

“Trông cô không được vui lắm nhỉ?” Lục Trạch Dân đi bên cạnh, liếc nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của Tống Ngọc Lan ẩn hiện sau chiếc khăn đen che mặt.

Tống Ngọc Lan dừng lại, cúi xuống chỉnh lại áo bông cũ trên người Tống Ngọc Cảnh rồi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt Lục Trạch Dân: “Nếu như bị người ta theo dõi như một con mồi thì anh có vui không?”

Lục Trạch Dân thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, không khỏi lúng túng, vội vàng giải thích: “Không, không phải thế... tôi không phải đang theo dõi cô đâu, tôi chỉ...”

Lời của Lục Trạch Dân bị bà Tống và Chu Thế Văn cắt ngang khi họ đi đến gần: “Sao hai đứa còn đứng đây thế? Mau ra cổng thôi, chút nữa đông người khó chen lắm.”

Chu Thế Văn vừa nói vừa gọi Tống Đại Cường và Lưu Xuân: “Chú Tống, cô Lưu, mọi người đi sát theo bọn cháu nhé.”

Lục Trạch Dân nắm lấy quai ba lô của Tống Ngọc Lan: “Đi theo tôi, chúng ta ra cổng.”

Tống Ngọc Lan vội nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ngọc Cảnh.

“Cậu làm gì thế?” Tống Đại Cường thấy Lục Trạch Dân kéo ba lô của con gái mình thì lập tức tỏ ra khó chịu.

Bà Tống khẽ chậc lưỡi: “Con lúc nào cũng lắm chuyện. Mẹ còn chưa nói gì đây này.” Sau đó bà quay sang nhìn Chu Thế Văn, miệng nở nụ cười nói: “Thế Văn à, chúng ta cứ thong thả đi, cháu kể cho bà nghe về tỉnh Quảng Đông đi.”

“Được ạ,” Chu Thế Văn nhanh chóng nhận ra Lục Trạch Dân đã có cảm tình với Tống Ngọc Lan.

Lục Trạch Dân vốn là người lạnh lùng, chỉ ấm áp với một vài người anh em thân thiết. Thật không ngờ chuyến đi thăm gia đình bình thường này lại giúp Lục Trạch Dân giải quyết được chuyện cả đời. Vậy là sau chuyến này, Lục Trạch Dân sẽ không còn bị ông bà nội hối thúc chuyện lập gia đình nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 54: Chương 54



Chương 54

Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân lớn lên bên nhau, từ nhỏ đến lớn anh ấy chưa từng gặp cô gái nào có vẻ ngoài phù hợp với Lục Trạch Dân như Tống Ngọc Lan.

Vừa gặp Tống Ngọc Lan, Chu Thế Văn đã nghĩ ngay rằng cô và Lục Trạch Dân quả thực là một cặp hoàn hảo.

Không ngờ Lục Trạch Dân lại thật sự có cảm tình với cô ấy. Là anh em tốt nên đương nhiên Chu Thế Văn phải hết lòng giúp đỡ.

Lưu Xuân và Tống Đại Cường trao nhau ánh mắt lo lắng, nhưng thấy bà Tống có vẻ vui vẻ nên cả hai đành im lặng không nói gì thêm.

Khi Tống Ngọc Lan, Lục Trạch Dân và Tống Ngọc Cảnh đến gần cổng ra thì dòng người chen lấn phía sau đã tách rời họ khỏi gia đình.

Bà Tống vẫy tay với Tống Ngọc Lan, ý bảo cô ra trước rồi chờ ở ngoài.

Tống Ngọc Lan đành theo Lục Trạch Dân đi đến cổng ra.

Lục Trạch Dân đứng chắn phía sau cô như một ngọn núi, bảo vệ họ khỏi đám đông chen lấn phía sau.

Tống Ngọc Lan đưa vé cho nhân viên soát vé kiểm tra, rồi dắt Tống Ngọc Cảnh đi ra ngoài.

Lục Trạch Dân theo sát phía sau, cả ba người đứng ở một chỗ dễ nhìn để chờ những người còn lại trong gia đình bị kẹt phía sau đám đông.

Lục Trạch Dân đứng gần Tống Ngọc Lan hơn, nhẹ ho một tiếng rồi nói: “Chào cô, Tống Ngọc Lan, chính thức làm quen nhé. Tôi là Lục Trạch Dân, 22 tuổi, nhà ở Bắc Kinh, lần này về Quảng Đông để thăm họ hàng. Ông bà ngoại của tôi chính là ông bà nội của Chu Thế Văn, nói cách khác, mẹ tôi là em gái của ba Chu Thế Văn.”

Tống Ngọc Lan không đáp lời, cô hiểu rõ ý đồ của người này, rõ ràng là anh chẳng hề che giấu dã tâm của mình!

Lục Trạch Dân tiếp tục: “Tôi và Chu Thế Văn hiện đang phục vụ trong quân đội ở thành phố Bạch Sa, cả hai đều mang hàm thiếu tá. Nếu cô không tin thì có thể đến đơn vị của tôi để hỏi thăm, tôi tuyệt đối không nói dối. Tôi không phủ nhận rằng mình đã phải lòng cô từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tôi hoàn toàn không theo dõi cô hay coi cô như một con mồi.”

Giọng anh kiên định và chân thành, ánh mắt trực diện nhìn Tống Ngọc Lan, như muốn dùng đôi mắt ấy để truyền tải những cảm xúc sâu thẳm nhất trong lòng.

Tuy nhiên, trước lời bày tỏ đột ngột và thái độ thẳng thắn này, Tống Ngọc Lan nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

Trước khi xuyên không, cô từng dành cả đời bươn chải mưu sinh. Trong đầu cô cũng từng nghĩ đến việc tìm một người đàn ông để cùng xây dựng cuộc sống, nhưng khi xưa chẳng ai để mắt tới gương mặt bình thường của cô. Đến khi sự nghiệp thành công thì lại có hàng loạt những kẻ chỉ muốn dựa dẫm vào cô. Đến lúc đó, cô đã chẳng còn cần đàn ông nữa.

Lục Trạch Dân rất điển trai, chuẩn mực của một nam chính, nhưng tại sao nhân vật này chưa từng xuất hiện trong cuốn sách cô từng đọc?

Thêm vào đó, gia đình anh lại là quân nhân, bối cảnh xuất thân vô cùng ấn tượng.

Bị một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai, giàu có bày tỏ tình cảm chân thành, dù biết đối phương chỉ vì ngoại hình của mình thì cô vẫn không biết từ chối thế nào cho phải.

Thời đại này chẳng phải vẫn còn rất bảo thủ sao? Sao Lục Trạch Dân lại bạo dạn đến vậy?

Tống Ngọc Lan nuốt khan, ánh mắt đảo qua đám đông xung quanh, tìm xem cứu tinh của mình liệu có xuất hiện hay không.

Nhưng có vẻ như “đồng đội” của Lục Trạch Dân là Chu Thế Văn đang làm nhiệm vụ yểm trợ rất tốt. Anh ấy đang chọc cười khiến bà Tống vui vẻ đứng xếp hàng ở phía cuối.

Bên cạnh, ánh mắt của Lục Trạch Dân gần như muốn thiêu đốt cô.

Tống Ngọc Lan theo bản năng muốn tránh xa anh hơn, bởi cô thực sự không mấy ưa thích cái gọi là “tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Đối với cô thì đó chỉ là cách nói hoa mỹ của “ham mê sắc đẹp.”

Cô cũng không định đáp lại Lục Trạch Dân. Đôi khi im lặng chính là câu trả lời tốt nhất.

Lục Trạch Dân thấy cô im lặng thì cũng không hề thất vọng. Sau cả một ngày quan sát, anh đã nhận ra Tống Ngọc Lan là người có tư duy rất rõ ràng. Những người khác trong gia đình cô, nhìn qua cũng đủ biết là những người nông dân thật thà, chất phác.

Chỉ có Tống Ngọc Lan mới có suy nghĩ táo bạo, muốn đi tới Quảng Đông nhập hàng về bán. Ý tưởng này chắc chắn chỉ có thể xuất phát từ cô.

Dù thế nào thì họ cũng đều sống ở thành phố Bạch Sa. Anh chỉ muốn cho Tống Ngọc Lan biết rằng anh thích cô. Còn chuyện khác thì cứ từ từ rồi tính.

Lục Trạch Dân rất tự tin vào sức hút và khả năng của bản thân.

Đúng lúc hai người đều đang có suy nghĩ riêng thì có một bà lão kéo theo một cô gái trẻ mặt đỏ ửng tiến lại gần Lục Trạch Dân hỏi: “Cháu trai, cháu ở đâu vậy?”

Lục Trạch Dân thu lại nụ cười, giọng nói lạnh nhạt hơn một chút nhưng vẫn lễ phép: “Bà cần gì ạ?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 55: Chương 55



Chương 55

Bà lão kéo cô gái trẻ đứng gần thêm một bước nói: “Ôi chao, cháu đẹp trai quá! Cháu có bạn gái chưa?”

Lục Trạch Dân sững lại, thấy ánh mắt Tống Ngọc Lan dường như ánh lên vẻ thích thú, anh nhoẻn miệng cười nhẹ, rồi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt như đang cầu cứu.

Tống Ngọc Lan quay đầu đi, cô không định xen vào chuyện này. Nào ngờ Lục Trạch Dân lại giơ tay chỉ về phía cô: “Cô ấy chính là bạn gái cháu.”

Bà lão và cô gái trẻ nhìn theo hướng tay chỉ của Lục Trạch Dân. Dù bị chiếc khăn đen che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt đó cũng đủ biết cô gái này rất đẹp.

Bà lão lịch sự hỏi: “Cháu gái, cậu này thực sự là bạn trai cháu à?”

Tống Ngọc Lan định lắc đầu, nhưng Lục Trạch Dân đã nhanh chóng đáp lời: “Bà nghĩ bọn cháu đang lừa bà sao? Đương nhiên là bạn gái cháu rồi.”

Tống Ngọc Lan nhớ rằng thời điểm này xã hội rất nghiêm khắc với những vấn đề liên quan đến quan hệ nam nữ. Tội danh “lưu manh” không phải chuyện đùa, ở nơi công cộng, ngoài những cặp đôi chính thức thì việc hai người khác giới tiếp xúc quá gần cũng có thể bị chỉ trích.

Tống Ngọc Lan im lặng, trừng mắt nhìn Lục Trạch Dân.

Nhưng đúng lúc này, bà lão và cô gái đã quay lưng bỏ đi: “Thôi, người ta có bạn gái rồi, về thôi. Cháu đi gặp mặt anh họ thứ hai của mình đi.”

Khi hai người đi xa dần, Tống Ngọc Lan kéo Tống Ngọc Cảnh ra xa Lục Trạch Dân thêm chút nữa.

Nhưng Lục Trạch Dân dường như không để ý đến hành động của cô, lại tiến thêm một bước, giờ thì Tống Ngọc Cảnh đứng ở giữa, còn cô và anh đứng hai bên. Nhìn từ ngoài vào, người ta dễ lầm tưởng họ là một cặp vợ chồng đang dẫn theo con.

Tống Ngọc Lan cảm thấy thật bất lực, nhưng thấy bà Tống và những người khác đã đi ra khỏi cổng soát vé nên cô không tiện nói thêm điều gì. Cô nhanh chóng kéo Tống Ngọc Cảnh bước nhanh về phía gia đình.

Dù trong lòng có chút không thoải mái, cuối cùng cô vẫn theo cả nhà đến nhà khách của quân đội mà Chu Thế Văn nhắc đến. Khi làm thủ tục nhận phòng, Lục Trạch Dân tinh ý nhận ra trên tờ giấy giới thiệu có ghi rõ địa chỉ chi tiết.

Anh không nói gì, nhưng âm thầm ghi nhớ thông tin ấy trong đầu.

“Nhà khách có căng-tin, không cần phiếu ăn. Ở đây còn có xe buýt đi khắp nơi. Ngày mai cháu với Lục Trạch Dân có chút việc, nếu mọi người không vội thì đợi đến ngày kia chúng cháu sẽ lái xe đưa mọi người đi tham quan. Chỗ nào của Quảng Đông cháu cũng hiểu rõ cả” Chu Thế Văn nhiệt tình giới thiệu.

“Thôi, không cần đâu. Chuyện sau này chúng tôi có thể tự lo liệu được.” Tống Ngọc Lan nhanh chóng trả lời trước cả bà Tống. “Giờ trời cũng tối rồi, để tôi mời các anh một bữa cơm tại căng-tin nhà khách nhé.”

Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn liếc nhìn nhau, sau đó gật đầu ngồi xuống.

Một bữa ăn trôi qua trong không khí khá thoải mái nhờ vào sự vui vẻ, cởi mở của Chu Thế Văn.

Sau khi ăn xong, Lục Trạch Dân và Chu Thế Văn tạm biệt gia đình họ Tống, rời khỏi nhà khách, lên chiếc Ford Mustang đang đợi sẵn ở cửa.

Dương Lệnh ngồi ở vị trí điều khiển nhìn thoáng qua họ, tò mò hỏi: “Sao hai người lại đến nhà khách của bộ đội? Không phải bảo về nhà à?”

Chu Thế Văn ngồi vào ghế phụ, hào hứng kể lại tỉ mỉ về vẻ đẹp của Tống Ngọc Lan, sau đó chỉ vào Lục Trạch Dân: “Cậu có tin không, cậu ấy đã phải lòng người ta từ cái nhìn đầu tiên rồi!”

“Thật á? Vậy tôi phải đi xem chị dâu tương lai trông thế nào mới được.” Dương Lệnh nói rồi chuẩn bị mở cửa xuống xe.

Lục Trạch Dân đá vào ghế lái: “Lái xe về nhà đi. Sau này có dịp thì cậu sẽ gặp được cô ấy.”

“A! Lục ca thật sự nghiêm túc rồi sao!” Dương Lệnh cười phá lên, quay đầu nhìn Lục Trạch Dân vài giây rồi đùa: “Chết thật, Lục ca ngày càng đẹp trai hơn rồi! Vậy thì tiểu công chúa của Bắc Kinh sẽ chịu thả anh đi à?”

“Cái gì? Công chúa Bắc Kinh là ai? Sao tôi chưa nghe gì về chuyện này?” Chu Thế Văn có hứng thú với tin đồn này, ngay lập tức quay sang hỏi dồn dập.

Lục Trạch Dân bực bội lườm Dương Lệnh: “Dương Lệnh, hóa ra những tin đồn vớ vẩn này là do cậu tung ra hả? Muốn c.h.ế.t đúng không? Để tôi tiễn cậu đi luôn nhé!”

“Đừng mà, Lục ca! Tôi bị oan đấy, chuyện này là do Đoạn Giai Giai nói ra. Lần trước trong buổi họp mặt cô ấy đã bảo nhà họ Đoạn với nhà họ Lục đã bàn bạc rồi, chỉ đợi anh trở về từ Bạch Sa là sẽ làm lễ đính hôn thôi. Cả hội đều biết chuyện này mà, chứ không phải tôi bịa đâu. Tôi thấy cô ấy cũng không giống đang nói dối.”

Chu Thế Văn nhìn thấy vẻ mặt Lục Trạch Dân ngày càng lạnh lùng, biết rằng anh sắp nổi giận, liền vội vàng trấn an: “Trạch Dân, chắc có hiểu lầm gì đó. Lát nữa về nhà gọi điện hỏi tiểu cô rồi tính tiếp.”

“Lái xe đi.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 56: Chương 56



Chương 56

“Ngọc Lan à, con có nghe bà nói gì không?” Bà Tống đứng ở cửa nhà vệ sinh, nhìn Tống Ngọc Lan đang đánh răng rửa mặt.

Tống Ngọc Lan súc miệng, lau khô mặt rồi đẩy bà Tống ngồi xuống giường.

“Bà nội à, con với Lục Trạch Dân không hợp đâu.”

“Thế còn Chu Thế Văn? Bà thấy cậu ấy cũng tốt đấy chứ.”

“Bà nội à~” Tống Ngọc Lan có chút bất lực: “Trong mắt bà, chẳng lẽ con tùy tiện ghép với ai cũng được sao?”

“Tất nhiên là không rồi! Ngọc Lan à, bà đã tìm hiểu kỹ rồi. Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân đều xuất thân từ gia đình tốt, lại còn đẹp trai, rất xứng đôi với cháu. Quan trọng hơn, họ đều là thiếu tá trong quân đội Bạch Sa. Còn cái tên Triệu Kiến Quốc gì đó, năm nay đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi rồi mà vẫn chỉ là một người lính bình thường.”

“Hai người đó nói họ là quân nhân thì chắc chắn là quân nhân à? Nhỡ đâu họ là kẻ lừa đảo thì sao? Mà dù hai người họ thật sự là thiếu tá thì cháu có gì để xứng với người ta?”

“Sao lại không xứng? Cháu là phượng hoàng vàng của nhà họ Tống, dù có ghép với ai cũng xứng cả!”

Nghe những lời của bà nội, Tống Ngọc Lan không nhịn được mà chui vào lòng bà làm nũng: “Bà ơi, đó là trong lòng bà nghĩ vậy thôi. Bà có nhìn thấy cái đồng hồ đeo trên tay Chu Thế Văn không? Tuy cháu không biết nhãn hiệu gì, nhưng cháu từng thấy một cái tương tự trong sách, chiếc đồng hồ đó ít nhất cũng phải cả ngàn đồng mới mua được đấy.”

Tống Ngọc Lan còn chưa kể đến chiếc thắt lưng của Chu Thế Văn, hay bộ đồ thể thao của Lục Trạch Dân, tất cả đều là hàng hiệu xa xỉ, mỗi món cũng có giá hàng ngàn đồng trở lên.

“Hả? Đắt thế sao? Đúng là nhìn không ra thật.”

“Với số tiền đó thì nhà mình mua được mấy cái đồng hồ rồi. Vậy nên cháu mới nói chúng cháu không hợp nhau. Nếu muốn tìm một nửa của mình thì ít nhất cũng phải môn đăng hộ đối chứ.”

Tống Ngọc Lan ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt bà Tống: “Bà ơi, sang năm cháu còn phải đi học. Cháu không có hứng thú với những chuyện này đâu. Chúng ta cứ sống tốt trước đã là được rồi.”

Bà Tống thở dài một hơi thật sâu: “Con bé này, từ sau khi rơi xuống nước thì cháu như biến thành một người hoàn toàn khác vậy.”

Nghe câu này, lòng Tống Ngọc Lan bỗng nhiên thắt lại. Không lẽ bà nội đã nhận ra điều gì khác thường? Cô không khỏi cảm thấy lo lắng và bất an.

Bà Tống đưa tay nhẹ nhàng v**t v* mái tóc mềm mại của Tống Ngọc Lan, trong ánh mắt đầy yêu thương: “Có phải đây chính là điều mà người ta hay nói: phượng hoàng niết bàn không? Bây giờ cháu đã trưởng thành hơn nhiều rồi, bà tin rằng sau này cả gia đình mình sẽ ngày càng phát đạt.”

Tống Ngọc Lan mỉm cười, cảm thấy yên tâm hơn khi dựa vào vai bà, dịu dàng đáp: “Vâng, nhất định là sẽ phát đạt.”

Ngành may mặc thực sự là một ngành có lợi nhuận khủng. Không chỉ ở thời điểm này mà ngay cả hai ba mươi năm sau thì ngành này vẫn có lợi nhuận cao. Cô chọn ngành này cũng đã suy tính kỹ lưỡng, bởi vì thời này ai gan dạ thì người đó sẽ kiếm được tiền. Chỉ cần không dính dáng đến buôn lậu hay đầu cơ trục lợi thì cuộc sống rồi sẽ dần trở nên tốt hơn.

Gia đình nhà họ Tống nhất định sẽ ngày càng khấm khá!

Sáng hôm sau, cả nhà họ Tống ăn sáng tại nhà ăn rồi bắt chuyến xe buýt đến chợ đầu mối quần áo sầm uất nhất Quảng Đông. Tống Ngọc Lan từng đến đây vào kiếp trước. Thực ra chợ này nằm ngay gần ga tàu, nếu không phải vì ngày hôm qua Chu Thế Văn quá nhiệt tình thì cô đã không cần phải mất công đi vòng đến nhà khách của quân đội.

Dù có người để ý thì cũng không dám ra tay với cả một gia đình, với cả lúc này vẫn đang là thời kỳ “nghiêm trị”, nên không ai dám động tay động chân với người khác một cách dễ dàng.

Ngay từ sáng sớm, Tống Ngọc Lan đã trả phòng tại nhà khách quân đội. Vốn dĩ chỉ là những người bèo nước gặp nhau, chỉ ở chung trên xe lửa trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, vậy nên Tống Ngọc Lan căn bản không đặt Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân vào trong lòng.

Khi cô đã quyết định như vậy, tất nhiên bà nội Tống cũng chiều theo ý cô.

Khi cả nhà đến chợ đầu mối bán quần áo dành cho nữ, họ mở to mắt nhìn, khắp nơi là những gian hàng rộng lớn chất đầy quần áo cao như núi.

“Lại đây, 3 đồng một cái, 10 đồng ba cái!”

“Quần bò 5 đồng một chiếc!”

“Áo bông 8 đồng!”

Tống Ngọc Lan không nhịn được cười thầm. Đúng là dù ở thời hiện đại hay lúc này thì Quảng Đông vẫn là một tỉnh chuyên về buôn bán quần áo, không khí buôn bán nơi đây hoàn toàn khác biệt so với các tỉnh khác.

“Chị ơi, loại 10 đồng ba cái này rẻ quá!” Hôm nay Tống Ngọc Cảnh đã khỏe hẳn, mắt cậu sáng rực lên đầy phấn khích.

Tống Ngọc Lan không nhịn được liền véo má cậu; “Em nói 3 đồng một cái rẻ, hay 10 đồng ba cái rẻ?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 57: Chương 57



Chương 57

“Dĩ nhiên là 10 đồng ba cái rẻ hơn!” Tống Ngọc Cảnh đáp ngay.

Tống Ngọc Lan nheo mắt cười, chọc trán cậu: “Xem ra năm sau em phải đi học gấp rồi!”

“Đứa nhỏ ngốc này, nói gì thế. Mua ba cái chỉ tốn 9 đồng thôi, sao mua nhiều hơn lại phải trả thêm 1 đồng nữa được.” Bà Tống là người giỏi tính toán nhất, lắc đầu đáp lại.

Tống Đại Cường và Lưu Xuân liếc nhau, hiển nhiên hai người cũng chưa kịp nghĩ ra điều đó.

Tống Ngọc Lan đi quanh một vòng nhỏ, những chợ đầu mối nổi tiếng sau này vẫn chưa được quản lý thống nhất, chưa có những tòa nhà cao tầng mọc lên. Thế thì cứ đi vòng quanh các sạp xem trước, rồi vào những cửa hàng bên trong sau.

Suốt buổi sáng, Tống Ngọc Lan không ưng những loại quần áo quá rẻ tiền. Nếu lấy những món đó về thì sẽ chẳng thể cạnh tranh với hàng trong cửa hàng bách hóa của huyện.

Cô dự định ăn trưa xong sẽ đi vào xem kỹ những cửa hàng bên trong.

Tống Ngọc Lan tùy ý chọn một quán cơm sườn heo, rồi dẫn cả nhà vào ăn.

Lúc này, Quảng Đông đang là điểm nóng về kinh tế, với vị trí địa lý thuận lợi và các chính sách mở cửa, tỉnh này đã trở thành đầu tàu của công cuộc cải cách mở cửa của Trung Quốc.

Quảng Đông thu hút lượng lớn vốn đầu tư và các doanh nghiệp, phát triển mạnh ngành công nghiệp xuất khẩu, lập nên nhiều đặc khu kinh tế và khu công nghiệp.

Cơ sở hạ tầng của thành phố cũng có sự cải thiện rõ rệt, những tòa nhà cao tầng mới mọc lên, hệ thống giao thông ngày càng hoàn thiện, và các tuyến tàu điện ngầm cũng dần được đưa vào sử dụng.

Vì thế, tiểu thương ở Quảng Đông nhiều vô kể.

Đây cũng chính là một trong những lý do Tống Ngọc Lan muốn dẫn cả gia đình ra ngoài xem cho biết.

Khi chưa ra ngoài thì mọi người cứ nghĩ thế giới bên ngoài cũng giống như cái huyện nhỏ, nhưng thực ra bên ngoài đã thay đổi từ lâu.

Sự phát triển rực rỡ của Quảng Đông chắc chắn sẽ khiến cả nhà họ Tống phải ngạc nhiên.

Những quán ăn nhỏ ven đường, bàn nào cũng có đầy đủ thịt thà và rau xanh.

Trên gương mặt mọi người đều hiện rõ nụ cười hạnh phúc.

Đó chính là sức hút của công cuộc cải cách mở cửa.

Sau bữa trưa, Tống Ngọc Lan lại dẫn cả nhà đi dạo thêm hai tiếng, xem qua toàn bộ các gian hàng. Cuối cùng, cô chọn được một số gian đáng chú ý. Dù cùng là buôn bán quần áo, nhưng những gian hàng này không chất quần áo thành đống như các sạp khác mà treo gọn gàng từng chiếc trên tường. Quần áo ở đây đều được ủi phẳng phiu, nhìn vào có cảm giác rất chỉnh chu.

Tống Ngọc Lan bước vào, dùng tay chạm vào những bộ quần áo được treo trên móc.

“Cô ơi, cứ xem thoải mái nhé, hàng nhà tôi đều là hàng chất lượng được tôi với chồng tuyển chọn kỹ lưỡng. Cô muốn mua lẻ hay mua buôn?” Bà chủ vội vàng tiến đến, vừa giới thiệu vừa chỉ vào quần áo.

“Mua buôn.” Tống Ngọc Lan quay lại nói với mọi người phía sau: “Bà, mọi người cứ ngồi nghỉ chút đi, để cháu xem hàng.”

Bà chủ rất biết ý, liền rót cho từng người một cốc nước, rồi mới quay lại tiếp tục giới thiệu hàng cho Tống Ngọc Lan.

“Cô cứ xem đi, nếu lấy nhiều thì tôi sẽ đưa ra cái giá rẻ nhất cho cô.”

Tống Ngọc Lan gật đầu, không quan tâm lắm đến những câu mời chào quen thuộc.

Cô chọn mấy chiếc áo bông có kiểu dáng đặc biệt. Bà chủ nhanh chóng giới thiệu: “Áo bông này, nếu cô lấy từ 3 cái trở lên thì giá là 11 đồng một cái.”

Những gian hàng khác bán loại áo này chỉ có 8 đồng, ở đây lại hét đến 11 đồng, mà đó còn là giá sỉ.

Tống Ngọc Lan cầm áo lên nhìn bà chủ, giọng nói mang đậm âm điệu địa phương: “Chị không định chặt c.h.é.m tôi, tưởng tôi là người ngoài vùng đấy chứ?”

Kiếp trước, để dễ làm ăn với các đối tác ở nhiều nơi nên Tống Ngọc Lan đã rất chú tâm học các tiếng bản địa khác nhau.

Quả nhiên, bà chủ nhìn cô từ trên xuống dưới rồi cũng đáp lại bằng giọng địa phương: “Chặt c.h.é.m gì đâu, giá này tôi đưa ra rất công bằng. Nhưng nếu cô lấy từ 5 cái trở lên thì giá sẽ còn giảm thêm nữa.”

Tống Ngọc Lan gật đầu, miễn là có thể thương lượng thêm thì được.

Cô chọn ra vài chiếc áo bông đặc biệt, chủ yếu là những màu dễ phối, và thương lượng với bà chủ giá 9 đồng mỗi cái.

Xong xuôi việc áo bông, Tống Ngọc Lan đưa tay chạm vào những chiếc áo len đang treo, tay cô nhẹ nhàng miết lấy lớp vải, cảm nhận độ mềm mại trên từng ngón tay.

Những chiếc áo len này có chất liệu cực kỳ tốt, không chỉ mềm mại mà còn có vẻ ngoài đẹp mắt.

Màu sắc và kiểu dáng của chúng cũng rất phong phú, khiến người xem khó lòng rời mắt.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tống Ngọc Lan quyết định lấy áo len làm mặt hàng chủ lực lần này.

Xét đến khả năng chi tiêu thực tế của huyện và điều kiện thời tiết, rõ ràng áo len chính là mặt hàng có tiềm năng lớn và dễ tiêu thụ nhất.

Cô cẩn thận chọn ra một vài chiếc áo len thật nổi bật.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 58: Chương 58



Chương 58

Màu sắc chủ đạo là ba màu cổ điển: đỏ, đen và trắng, khi kết hợp với nhau trông rất thời trang và sang trọng.

Ngoài ra, cô cũng đặc biệt chọn thêm hai chiếc áo len màu cam để dự phòng. Nếu chẳng may không bán được thì cô và Lưu Xuân có thể mặc.

Sau khi hoàn thành việc chọn áo len, cô tiếp tục nhìn lên kệ trên cùng, nơi treo những chiếc áo khoác dạ.

“Cô cho tôi xem chiếc áo đó được không?”

Bà chủ nhanh nhẹn lấy cây sào gắp chiếc áo khoác dạ xuống, rồi nhiệt tình giới thiệu: “Cô đúng là có con mắt tinh đời! Đây là mẫu áo khoác dạ đang thịnh hành nhất hiện nay. So với áo bông thì nó ấm hơn rất nhiều!”

“Cũng tốt đấy, nhưng thiết kế này hơi mới lạ quá.” Dù sao cô cũng chỉ định bán ở chợ, mà chiếc áo khoác trắng dài qua đầu gối này có lẽ dân ở huyện sẽ khó chấp nhận ngay.

Bà chủ hình như đã đoán được suy nghĩ của cô: “Đây là mẫu nổi bật nhất của tôi. Ngoài ra tôi còn có những mẫu khác, chỉ là chưa mang ra treo thôi.”

Vừa nói, bà chủ liền đẩy một cánh cửa ra, vào bên trong kéo ra một túi đen lớn, có chút ngượng ngùng nói: “Chỗ này nhỏ quá, đồ mùa đông thì cồng kềnh nên tôi phải cất bớt hàng kinh điển vào kho rồi.”

Tống Ngọc Lan đặt chiếc áo khoác trắng qua đầu gối xuống, rồi lấy thử một chiếc áo khoác kiểu kinh điển khác.

Hầu hết đều là áo khoác ngắn với đủ màu sắc khác nhau.

Áo khoác dài nhất cũng chỉ tới mông, không cần nói cũng biết đây là hàng tồn. Nhưng với thị trường ở huyện thì vẫn ổn.

Phối hợp với áo len và quần bò thì chắc cũng sẽ bán được.

Tống Ngọc Lan vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, xem qua vài chiếc, tất cả đều là những mẫu dễ bán.

Cô cầm một chiếc áo khoác đen lên và đưa cho Lưu Xuân: “Mẹ thử cái này xem.”

Những chiếc áo khoác này đều không có size cụ thể. Người dân thời này ăn uống không đủ chất, lại phải làm việc vất vả, nên ngoài đường chẳng mấy ai béo, phần lớn đều là những người phụ nữ thon thả như Lưu Xuân.

Bà chủ lấy hết những mẫu trong kho ra, mỗi loại chỉ còn một hai chiếc.

Lưu Xuân thử từng chiếc một, đều khá vừa vặn. Tống Ngọc Lan không muốn dài dòng: “Chị chủ, không nói chuyện hàng khác, mấy mẫu hàng tồn này tính giá thế nào?”

Vừa nghe Tống Ngọc Lan nói, bà chủ biết ngay đây là khách sành sỏi, liền thẳng thắn trả lời: “Nếu cô lấy hết thì tôi không đòi giá cao, chỉ 14 đồng một cái.”

Tống Ngọc Lan suy nghĩ một lúc, những món quần áo này tuy không quá đặc biệt, nhưng khi mang về huyện nhỏ cũng sẽ là hàng thời trang. Thôi thì cứ lấy về thử xem sao, vừa là thử thị trường, vừa tích lũy kinh nghiệm.

“Được, tôi lấy hết.” Cô quyết định dứt khoát, rồi chỉ vào đống áo len vừa chọn: “Mỗi màu lấy ba cái, giá thấp nhất là bao nhiêu?”

“Cô đã lấy nhiều như vậy, tôi chắc chắn sẽ đưa giá thấp nhất. Những chiếc áo len này có chất lượng và mẫu mã đều là hàng độc nhất vô nhị trong các sạp ở đây. Giá gốc là 16 đồng một cái, nhưng vì tôi muốn kết bạn với cô nên chỉ lấy 12 đồng một cái thôi.”

Tống Ngọc Lan nhớ lại các cửa hàng khác mà cô đã tham khảo, về mẫu mã và chất lượng thì đúng là không đâu bằng ở đây, giá sỉ cũng đã lên đến 9-10 đồng.

“Được rồi, gom hàng và tính tiền cho tôi đi.” Cô vẫn phải tranh thủ bắt chuyến tàu đêm về Bạch Sa.

Hơn trăm chiếc quần áo sau khi ép lại cũng không nhiều lắm. Tống Ngọc Lan còn ghé qua sạp khác xem, lấy thêm vài chiếc quần ống loe, loại quần hot nhất thập niên 80, mỗi chiếc 10 đồng, cô chỉ lấy loại chất lượng tốt. Ngoài ra, cô cũng lấy thêm vài chiếc quần tây dày, giá rẻ hơn, chỉ 7 đồng một cái.

Cô còn mua cho từng người trong nhà mỗi người hai bộ quần áo. Ban đầu, bà nội Tống và Lưu Xuân nhất quyết không chịu lấy vì muốn tiết kiệm tiền.

Tống Ngọc Lan kiên nhẫn thuyết phục: “Chúng ta là người bán quần áo, nhưng lại mặc áo bông vá chằng vá đụp để đi bán hàng mới, ai sẽ tin mà mua của mình chứ? Hơn nữa, chúng ta cũng là những biển quảng cáo di động. Nếu người già trong chợ thấy bà mặc đẹp thì họ cũng sẽ nghĩ mình mặc lên cũng đẹp như thế. Mẹ cũng vậy thôi.”

Cuối cùng, cả hai mới đồng ý.

Còn Tống Đại Cường thì chỉ chịu nhận một chiếc áo bông chứ không lấy thêm gì nữa.

Tống Ngọc Lan không ép thêm, nhưng vẫn mua cho mỗi người một đôi giày tuyết.

Còn bản thân cô, cô chọn một chiếc áo dạ đỏ rực, khiến làn da trắng ngần của cô càng thêm trắng trẻo, mịn màng.

Không phải vì cô đặc biệt thích màu đỏ, mà cô muốn thử phản ứng của mọi người với những món thời trang mới mẻ. Nếu có người chấp nhận thì lần sau cô sẽ dám mạnh dạn nhập thêm hàng.

Chiếc áo dạ này thực sự quá đắt, tận 98 đồng một chiếc!

Cô cũng lấy cả chiếc áo phao dài quá gối màu trắng kia, nếu không bán được thì cô sẽ mặc nó.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 59: Chương 59



Chương 59

Khi bọn họ rời đi thì thành phố Bạch Sa đã lạnh đến âm độ, chẳng mấy chốc sẽ có tuyết rơi.

Cô tính toán rằng giá để mua giá treo và kệ quần áo ở Bạch Sa sẽ rẻ hơn, nên chỉ mua một cái bàn là ở Quảng Đông, mọi thứ coi như xong. Mỗi người trong nhà đều vác vài túi quần áo lớn, ngay cả Tống Ngọc Cảnh cũng ôm theo hai chục chiếc quần ống loe.

May mắn là ga tàu cũng gần.

Sau khi mua vé tàu và xếp đồ gọn gàng, mọi người thấy vẫn còn hơn một giờ đồng hồ trước khi tàu khởi hành, nên họ mua ít bánh mì và nước rồi lên tàu ngồi nghỉ.

Chuyến này họ vẫn mua vé giường nằm, may mắn thay cả bốn người được xếp cùng một khoang.

Tuy nhiên, lần này khoang đã kín người nên mọi người không thể nói chuyện thoải mái, họ chia nhau ra ngủ luân phiên.

Tống Ngọc Lan nằm giường trên cùng, thấy mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ liền lấy cuốn sổ trong ba lô ra và bắt đầu tính toán. Lúc này còn sớm, ánh đèn trong toa vẫn sáng nên không ảnh hưởng đến tầm nhìn.

Áo len, cô nhập 62 chiếc, mỗi chiếc 12 đồng, tổng cộng là 744 đồng.

Áo phao tồn kho có 33 chiếc, mỗi chiếc 14 đồng, tổng cộng là 462 đồng.

Áo bông, cô chỉ lấy 15 chiếc, mỗi chiếc 9 đồng, tổng cộng là 135 đồng.

Thêm 20 chiếc quần ống loe và 10 chiếc quần tây, tổng cộng là 270 đồng.

Ngoài ra, còn có quần áo và giày dép mà cô mua riêng cho cả nhà, cộng với chiếc áo dạ đỏ của cô thì tổng chi phí khoảng 700 đồng, nhưng đó là giá bán lẻ chứ không phải giá sỉ.

Chiếc áo phao dài trắng, bà chủ để giá sỉ là 26 đồng một cái, không quá đắt.

Số tiền cô thật sự bỏ ra cho lần nhập hàng này khoảng 1.500 đồng.

Vì chưa quen thuộc thị trường nên cô không dám lấy quá nhiều, phải thăm dò trước đã.

Cộng thêm chi phí đi lại cho cả nhà, chuyến đi lần này tốn khoảng 2.500 đồng.

Cũng tạm ổn, vẫn trong tầm kiểm soát được.

Tống Ngọc Lan vươn vai, nhìn ra bên ngoài, bầu trời đã hoàn toàn tối đen. Bất chợt, hình ảnh Lục Trạch Dân với nét mặt đầy vẻ quyến rũ hiện lên trong đầu cô, khiến cô sợ hãi, vội lắc đầu rồi chui vào chiếc áo bông, che kín người. Thấy Lưu Xuân và Tống Đại Cường cũng đã thức, cô ra dấu tay với họ rồi chìm vào giấc ngủ.

Cùng lúc đó, tại nhà khách quân đội.

Lục Trạch Dân cau mày khi nghe nhân viên lễ tân xác nhận rằng Tống Ngọc Lan và cả nhà đã rời đi từ sáng sớm.

Anh bước ra khỏi nhà khách, lái chiếc Ford Mustang thẳng đến ga tàu.

Anh không xuống xe, chỉ ngồi trong bãi đỗ xe một lúc rồi quay về đại viện bộ đội.

Bà ngoại của anh thấy khi cháu trai đi ra ngoài còn vui vẻ, nhưng về thì mặt mày u ám, liền lo lắng hỏi: “Sao thế hả Trạch Dân?”

Trên ghế sô pha, Chu Thế Văn đặt cuốn sách xuống, nhìn ra cửa, nơi Lục Trạch Dân đang thay giày trêu chọc: “Ồ, về sớm thế? Không phải đi hẹn hò sao?”

“Hẹn hò!” Bà ngoại của anh lập tức rạng rỡ, hỏi dồn: “Con bé nhà ai thế? Bà đã gặp chưa?”

“Thế Văn nói vớ vẩn đấy, cháu chỉ ra ngoài làm chút việc thôi.” Lục Trạch Dân đỡ bà ngoại ngồi xuống ghế, sau đó đẩy Chu Thế Văn qua một bên, nhỏ giọng cảnh cáo: “Đừng nói lung tung, nếu không em sẽ kể hết chuyện của anh cho bà ngoại nghe đấy.”

“Bà nội, bà nhìn Trạch Dân mà em, không lễ phép gì cả, về đến nhà rồi mà vẫn cứ gọi thẳng tên cháu, phải gọi cháu là anh họ chứ.”

“Em không gọi thì anh làm gì được em? Không thì ra đánh nhau đi, anh mà thắng được em thì em sẽ gọi anh là anh họ.”

“Đồ b**n th**, cao ráo đẹp trai hơn anh đã đành, đằng này cơ thể cũng quái dị, cơ bắp không to hơn anh mà đánh nhau thì mạnh kinh người!”

Chu Thế Văn bỏ vào thư phòng.

Bà ngoại của Lục Trạch Dân hiền từ vỗ về: “Hai đứa các cháu, hồi bé ngày nào cũng chí chóe, lớn rồi vẫn cãi nhau. Bà chẳng hiểu nổi làm sao các cháu có thể cùng ở chung một đơn vị.”

Lục Trạch Dân cũng không giải thích gì thêm, vì anh biết cả hai người chỉ đùa vậy ở nhà, ra ngoài thì vẫn phân biệt vai vế rõ ràng.

Chu Thế Văn mở cửa thư phòng, nói với ra: “Lúc em đi thì tiểu cô có gọi điện về, em gọi lại cho tiểu cô đi.”

Lục Trạch Dân gật đầu, nhấc điện thoại bên cạnh ghế sô pha và bấm số gọi đi.

Thấy vậy, Chu Thế Văn quay lại thư phòng.

Bên kia bắt máy rất nhanh, Lục Trạch Dân lạnh lùng nói một câu: “Là con.”

“Con đang ở Quảng Đông à?”

“Vâng, con đến thăm bà ngoại và ông ngoại. Chuyện nhà họ Đoạn là thế nào?”

“Chỗ con còn hơn một năm là có thể lui ra, chuyện hôn sự với nhà họ Đoạn cũng cần lên kế hoạch rồi.”

Nghe giọng nói lạnh nhạt của mẹ mình, Lục Trạch Dân cười nhạt: “Con phải nói bao nhiêu lần nữa thì mẹ mới thôi tự ý quyết định mọi thứ? Con đến đơn vị Bạch Sa này bằng cách nào thì mẹ không cần con nhắc lại chứ? Con là con trai mẹ chứ không phải con rối của mẹ.”
 
Back
Top Bottom