Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 30: Công Bố



Nhưng nếu đã làm hộ khẩu thì cái tên này sẽ đi theo con trai suốt đời.

Chính vì vậy, suốt những năm qua, bà và Tống Đại Cường luôn trì hoãn việc làm hộ khẩu cho con trai.

Lưu Xuân hiểu rằng thực ra mẹ chồng là người tốt, vậy nên bà không muốn trái ý mẹ chồng.

Bao năm qua, mẹ chồng đã phải một mình gồng gánh cả gia đình, thật sự rất vất vả.

Vì vậy, Lưu Xuân và Tống Đại Cường quyết định tạm thời trì hoãn việc làm sổ hộ khẩu, xem liệu mẹ chồng có đổi ý, đặt cho con trai một cái tên nghe hay hơn không.

Biết Tống Ngọc Lan sẽ đưa Tống Tiểu Cẩu đi làm hộ khẩu, cả ngày hôm đó Lưu Xuân và chồng đều lo lắng.

Trong lòng họ nghĩ ngợi: nếu con trai mình thực sự mang tên "Tống Tiểu Cẩu", sau này thằng bé lớn lên hiểu chuyện rồi thì mình biết ăn nói với nó thế nào?

Mỗi khi nghĩ đến điều đó là Lưu Xuân liền không kìm nổi nước mắt.

Bà vừa nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đi vừa lẩm bẩm: “Tên Ngọc Cảnh nghe thật hay! Mẹ, mẹ đặt tên hay quá!” Trong lời nói đầy sự biết ơn dành cho bà mẹ chồng.

"Đừng tâng bốc mẹ nữa, tên này là do Ngọc Lan nghĩ ra.

Ngọc Lan nhà ta có học vấn, lúc nãy nhân viên làm hộ khẩu cũng khen cái tên này hay.

" Bà nội Tống đưa nửa túi gạo và bột cho Lưu Xuân: "Thôi đừng đứng đó nữa, đi nấu bát mì rồi luộc trứng cho Ngọc Lan đi.

"

"Cháu không muốn ăn trứng đâu, cháu muốn ăn xúc xích, cả nhà chúng ta cùng ăn.

Dù sao đây cũng là tiền cháu kiếm được mà.

" Tống Ngọc Lan kéo tay bà nội vào nhà.

"Được thôi! Đã là tiền cháu tự kiếm được thì chúng ta sẽ ăn sang một bữa, tất cả mọi người đều ăn xúc xích!" Bà nội Tống vừa cười vừa vỗ nhẹ vào tay Tống Ngọc Lan.

Tống Đại Cường từ ngoài bước vào, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người liền tò mò hỏi: "Tiền gì vậy? Sao lại bảo chúng ta có thể ăn xúc xích?"

"Lo làm việc của con đi, ăn xong rồi mẹ sẽ nói sau.

" Bà nội Tống vẫy tay.

Nghe vậy, Tống Đại Cường không dám hỏi thêm mà vội vàng chạy vào bếp giúp Lưu Xuân nấu ăn.

Khi cả nhà đã ăn xong bát mì nóng hổi, một mình bà nội Tống đứng ngoài cửa hồi lâu, lặng lẽ ngắm nhìn ánh đèn tắt dần trong nhà hàng xóm, trong lòng trầm tư suy nghĩ.

Một lát sau, bà mới quay vào nhà rồi đóng cửa lại.

Những người ngồi trong phòng khách không ai hiểu hành động của bà, nhưng cũng không ai lên tiếng hỏi.

Mãi đến khi không gian yên lặng bao trùm thì bà nội Tống mới nói trong bóng tối: "Sáng mai, Đại Cường và Lưu Xuân lên núi hái mấy cây nấm đen về.

"

"Sao ạ?" Tống Đại Cường ngơ ngác không hiểu.

"Các con có đoán được mấy cây nấm hôm nay Ngọc Lan đem bán được bao nhiêu tiền không?"

"Thật sự bán được tiền à?" Lưu Xuân ngạc nhiên đến nỗi giọng thay đổi.

"Nói nhỏ lại.

" Bà nội Tống cảnh báo, rồi tiếp tục: "Là chúng ta có mắt như mù, nấm đó là báu vật lớn đấy, một cây có thể bán được 11 tờ đại đoàn kết.

Vẫn là Ngọc Lan nhà mình có phúc khí, cực kỳ tinh mắt.

"
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 31: Phân Công Nhiệm Vụ



Lời bà vừa dứt thì cả căn phòng bỗng chốc im lặng, rồi cả hai người đều hít vào một hơi sâu.

Cuối cùng, Tống Ngọc Lan lên tiếng: "Bố mẹ à, khi hái nấm linh chi đen thì phải giữ nguyên gốc rễ, giống như cách con đã làm hôm qua.

Chỉ hái những cây lớn, cây nhỏ thì để lại, bởi vì không đáng giá, sau này còn có thể tiếp tục phát triển."

"Nghe rõ lời Ngọc Lan nói chưa?" Bà nội Tống nói lớn.

"Rõ rồi, rõ rồi!" Giọng Tống Đại Cường khô khốc, không giấu được sự phấn khích và khó tin.

"Đừng vào rừng sâu, ở đó vừa nguy hiểm vừa ít nấm.

Nấm linh chi ưa sáng, trong rừng sâu dù có thì cũng rất ít, không đáng để mạo hiểm." Tống Ngọc Lan dặn dò kỹ, vì biết rằng nấm linh chi đen chỉ có thể giúp kiếm tiền nhanh trong một thời gian ngắn.

Cô chỉ muốn dùng số tiền kiếm được từ nấm linh chi để đầu tư vào những công việc kinh doanh khác.

"Được rồi." Lưu Xuân vội vàng đáp lại.

"Nhớ đừng để ai thấy." Bà nội Tống lại dặn dò thêm.

"Yên tâm đi mẹ, con sẽ cẩn thận mà." Giọng Tống Đại Cường lộ rõ sự phấn khởi.

Ông ấy và Lưu Xuân làm việc vặt ở thị trấn cả tháng cũng chỉ kiếm được hơn ba mươi đồng, vậy mà một cây nấm linh chi đã đủ giúp gia đình cải thiện cuộc sống.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng thì Tống Đại Cường và Lưu Xuân đã lặng lẽ đeo gùi lên núi.

Họ làm theo lời Tống Ngọc Lan, cẩn thận tìm kiếm nấm linh chi đen.

Dù số lượng không nhiều, nhưng mỗi lần tìm được một cây là trong lòng họ lại thêm phần vui sướng.

Đến trưa, họ mang về nhà khoảng mười cây nấm linh chi, bên trên gùi còn để thêm ít củi khô để ngụy trang.

"Nhà ta sắp giàu rồi!" Tống Đại Cường hào hứng nói.

"Đừng vội mừng, chuyện này không được để lộ ra ngoài.

Ít nhất phải để nhà mình giàu lên trước đã." Bà nội Tống nhắc nhở.

"Đúng đúng, không thể để ai biết." Lưu Xuân gật gù đồng tình.

Cuối cùng, cả nhà thống nhất để bà nội Tống và Tống Ngọc Lan lên huyện bán nấm.

Khi Liêu Phúc thấy mới chỉ hai ngày mà hai bà cháu đã quay lại, càng khẳng định suy nghĩ rằng chắc chắn Tống Ngọc Lan biết chỗ có nhiều nấm linh chi đen.

Nhưng ông cũng không hỏi thêm.

Ai mà chẳng có chút tính toán riêng, điều đó là rất bình thường.

Sau khi thanh toán tiền, bà nội Tống liền dẫn Tống Ngọc Lan đến cửa hàng bách hóa tổng hợp.

Tống Ngọc Lan vốn không định mua gì, nhưng thấy bà nội như vậy, cô biết nếu không mua thì không ổn.

Thế là cô định mua cho mỗi người trong nhà một chiếc áo ấm vào mùa đông, bởi vì lúc này gió lạnh đã bắt đầu làm da thịt cóng buốt rồi.

Nhưng khi nghe nhân viên bán hàng nói giá thì cô liền hoàn toàn thay đổi ý định.

Một chiếc áo bông lại có giá tới 60 đồng!

Nếu là áo lông vũ thì cô có thể chấp nhận, nhưng đây chỉ là một chiếc áo bông bình thường, thêm vài họa tiết hoa văn mà đã đòi giá cao thế, chẳng khác gì cướp tiền cả!
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 32: Muốn Làm Hộ Cá Thể



Thấy biểu cảm của Tống Ngọc Lan, nhân viên bán hàng cười khẩy đầy khinh bỉ: "Không mua nổi thì đừng nhìn, đi đi.

"

Bà nội Tống lập tức xắn tay áo lên sẵn sàng cãi lại, nhưng Tống Ngọc Lan đã nhanh chóng kéo bà lại, ánh mắt cô sáng rực và trên môi nở nụ cười không thể che giấu.

Bà nội nhìn cháu gái với vẻ không hiểu.

Sao nhân viên mắng cháu mình mà cháu mình lại vui như vậy? Chẳng lẽ con bé bị ngốc rồi sao?

Nghĩ thế, bà không định cãi cọ nữa mà chỉ kéo Tống Ngọc Lan rời khỏi cửa hàng bách hóa: "Chúng ta đi tới bệnh viện thôi.

"

"Hả?" Tống Ngọc Lan ngơ ngác đi theo bà nội ra khỏi cửa hàng.

"Chết thật rồi, Ngọc Lan, cháu không được ngốc đâu, cháu là báu vật của bà mà!" Bà nội vừa lẩm bẩm vừa dẫn cháu đi thẳng đến tiệm thuốc đông y của Liêu Phúc, định mua thuốc cho Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan bối rối kéo tay bà lại: "Bà ơi, bà bị sao thế?"

Thấy khuôn mặt Tống Ngọc Lan bình thường trở lại thì bà nội mới thở phào nhẹ nhõm: "Cháu làm bà sợ muốn chết, người ta mắng cháu mà cháu còn cười được.

"

Tống Ngọc Lan dở khóc dở cười, nắm tay bà nội tiếp tục bước tới cửa tiệm Liêu Phúc: "Bà ơi, trong đầu cháu vừa lóe lên một ý tưởng kinh doanh mới, nên cháu mới vui mừng như thế.

Còn nhân viên kia nói gì thì mặc kệ họ, có mất mát gì đâu mà phải lo.

"

Khi Tống Ngọc Lan sờ thử chiếc áo bông, cô nhận ra nó chỉ là loại áo giữ ấm bình thường mà lại được bán với giá cắt cổ là 60 đồng.

Nhìn thái độ kiêu ngạo của nhân viên bán hàng, cô chợt nghĩ đến thời kỳ này thì mọi người đều chỉ có thể mua sắm ở cửa hàng bách hóa tổng hợp chứ không có nhiều lựa chọn.

Hơn nữa, phần lớn các mặt hàng còn phải dùng tem phiếu, nếu không có phiếu thì giá tiền sẽ bị đội lên thêm một phần ba.

Và người mua còn phải chịu đựng những lời mỉa mai, chế giễu của nhân viên bán hàng, mà không phải chỉ có một nhân viên như vậy, gần như tất cả nhân viên thời đó đều có thái độ "thích thì mua, không mua thì thôi".

Bởi vì vào thời điểm này, làm nhân viên bán hàng là công việc ổn định, chỉ cần không phạm lỗi lớn thì có thể làm đến lúc nghỉ hưu.

Nhưng với kinh nghiệm sống qua thời kỳ cải cách, Tống Ngọc Lan biết rõ rằng hệ thống này sẽ sớm bị đào thải vào cuối những năm 1980, đầu những năm 1990.

Và vào đầu thập niên 80, chính phủ đã bắt đầu khuyến khích và hỗ trợ phát triển kinh tế tư nhân, ban hành nhiều chính sách để thúc đẩy kinh tế.

Chỉ cần đăng ký hộ kinh doanh cá thể là có thể tham gia vào các hoạt động buôn bán nhỏ lẻ.

Lúc này, cơ hội kinh doanh tốt nhất là đi làm ăn xa, nhưng những vùng quê nhỏ như thế này cũng không hẳn là không có cơ hội.

Nếu xuống miền Nam lấy hàng về rồi mở sạp bán hàng, chỉ cần thái độ phục vụ tốt, dù giá bán bằng với giá của cửa hàng bách hóa thì vẫn sẽ có khách.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 33: Nói Thẳng



Chính sự khiêu khích của nhân viên bán hàng đã khiến Tống Ngọc Lan nghĩ đến việc này.

Tuy nhiên, cô không có ý định nói ra những suy nghĩ đó khi đang đi ngoài đường, bởi vì vào thời điểm này, người buôn bán nhỏ lẻ chưa được xã hội ưa chuộng.

Cô kéo bà nội đi thẳng đến tiệm thuốc của Liêu Phúc.

Tống Ngọc Lan không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “Ông chủ Liêu, tôi cũng không định giấu ông nữa, trong tay tôi còn nhiều hàng lắm, sợ rằng tiệm của ông không thể nhận hết.”

Bà nội Tống không hiểu rõ Ngọc Lan định làm gì, nhưng bà tin tưởng và yêu thương cháu gái vô điều kiện.

Liêu Phúc vui mừng ra mặt, liền liếc nhìn ra ngoài cửa một lượt rồi dẫn hai bà cháu Tống Ngọc Lan vào phòng trong.

"Cô còn bao nhiêu nấm linh chi nữa? Tôi cũng không giấu cô, tôi không chỉ có cửa tiệm đông y này, ở thành phố tôi còn ba cửa hàng nữa.

Nếu cô có bao nhiêu hàng thì tôi đều có thể thu mua hết."

Nghe lời đảm bảo của Liêu Phúc, Tống Ngọc Lan dựa vào ký ức của mình để trả lời: "Cụ thể bao nhiêu thì tôi không chắc, nhưng chắc chắn là không dưới trăm cây."

"Tốt, rất tốt!" Liêu Phúc liên tục nói ba từ "tốt" rồi tiếp tục: "Cô có bao nhiêu thì tôi thu mua hết."

Bà nội Tống chỉ đứng bên cạnh, im lặng quan sát Tống Ngọc Lan và Liêu Phúc bàn chuyện làm ăn, trong mắt bà hiện rõ sự yêu thương và tự hào về cháu gái.

Khi hai bà cháu về đến nhà thì chẳng thấy ai ở nhà, đoán chừng mọi người đã lên núi hết rồi.

Bà nội Tống ngồi xuống bếp nhóm lửa, rồi nhỏ giọng hỏi: "Lúc nãy cháu có suy nghĩ gì à?"

Tống Ngọc Lan kéo ghế ngồi cạnh bà, đáp: "Vâng, ban đầu cháu định không tiết lộ chuyện về nấm linh chi, tính đem bán dần dần.

Nhưng cứ đi lại mất cả ngày thế này rất mất thời gian.

Còn về cô gái bán hàng ở cửa hàng bách hóa kia, đúng là thái độ của cô ta không tốt, nhưng nhân viên ở đó ai mà chẳng như vậy, đâu phải chỉ mỗi mình cô ta."

"Cháu nghĩ được vậy là tốt rồi, bà cứ tưởng cháu bị ngã xuống nước rồi đầu óc hỏng mất." Bà nội nhẹ nhàng gõ nhẹ lên đầu Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan cười khúc khích, tiếp tục nói: "Bà ơi, bà thấy quần áo ở cửa hàng bách hóa thế nào? Có đẹp không? Chất lượng ra sao?"

"Phải nói là máy móc may thì chắc chắn sẽ đều đặn hơn so với may bằng tay.

Còn chất lượng thì dĩ nhiên tự may sẽ tốt hơn.

Mấy cái hoa văn trên đó cũng là mốt ở huyện bây giờ.

Cháu thích thì bà sẽ mua cho cháu."

"Bà ơi, cháu không định mua đâu.

Một cái áo bông có giá gốc chắc chỉ khoảng 6 đến 10 đồng, mà họ bán tới 60 đồng.

Lợi nhuận tăng bao nhiêu lần cơ chứ.

Cháu nghĩ rằng dù nấm linh chi có thể kiếm được một khoản tiền nhanh chóng, nhưng cũng chỉ được khoảng hơn một vạn đồng thôi.

Sau khi thu hoạch hết, để nấm linh chi mọc lại phải mất hàng chục năm, chúng ta không thể dựa vào nó để sống mãi được."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 34: Ý Tưởng Mới



"Cái gì? Giá thành áo bông rẻ thế sao? Mấy năm trước bà tự mua vải về may thì chi phí cũng đã hơn mười đồng rồi đấy.

" Bà nội Tống không đồng tình với lời của Tống Ngọc Lan: "Nấm linh chi kiếm được hơn một vạn đồng đã là trời ban ơn rồi.

Bây giờ có bao nhiêu nhà kiếm được 1 vạn đâu chứ, ngay cả nhà trưởng thôn cũng chỉ có vài nghìn đồng là cùng.

"

"Nhưng nếu chúng ta chỉ dựa vào số tiền đó thì miệng ăn núi lở, sớm muộn cũng hết sạch thôi.

" Tống Ngọc Lan kéo tay áo mình lên, chỉ vào các đường kim mũi chỉ rồi nói với bà nội: "Bà xem, may tay một cái áo bông thế này mất bao lâu ạ?"

"Mất cả ngày chứ ít gì.

" Bà nội Tống đứng dậy chuẩn bị bột làm món bánh canh.

Tống Ngọc Lan đi theo sát bà nội: "Bà biết dùng máy may thì mất bao lâu không? Tối đa là 3 phút, người thạo nghề chỉ cần 1 phút là làm xong.

"

"Nhà trưởng thôn có máy may, bà thấy rồi, nhưng không nhanh như cháu nói đâu.

"

"Bà ơi, cái máy may nhà trưởng thôn từ bao nhiêu năm rồi? Bây giờ thế giới bên ngoài đã khác rồi.

Cháu không giấu gì bà, bước tiếp theo của cháu là thu hoạch hết nấm linh chi, có vốn rồi thì cháu sẽ xuống miền Nam lấy hàng.

" Nói xong, Tống Ngọc Lan lo lắng nhìn bà nội, sợ bà không hiểu được kế hoạch của mình.

Bà nội chỉ nhìn cô một lúc rồi cười: "Cháu muốn làm ăn gì khác phải không? Bà có bao giờ cản cháu đâu, từ nhỏ đến lớn bà chưa từng ngăn cháu làm gì cả.

"

Tống Ngọc Lan ngạc nhiên: "Bà không thấy cháu đang mạo hiểm à? Lại còn mang theo nhiều tiền nữa.

"

"Tránh ra, để bà phi hành đã.

" Bà nội đẩy Tống Ngọc Lan ra xa khỏi nồi rồi thêm nửa thìa mỡ heo, tiếp tục nói: "Cháu kiếm được số tiền đó, dù có là tiền của cả gia đình thì bà cũng tin cháu.

Cháu có mệnh phượng hoàng, làm gì cũng sẽ thành công.

"

Tống Ngọc Lan cảm động ôm lấy lưng bà, khiến bà phải xua tay: "Đi đi, dầu mỡ đầy ra, ra mà xem bố mẹ cháu về chưa.

"

Tống Ngọc Lan nghĩ mình sẽ phải nói nhiều lắm mới thuyết phục được bà nội, không ngờ bà nội lại yêu thương và tin tưởng cô đến vậy.

Cô sẽ không để bà phải thất vọng.

Lúc này, làm ăn gì cũng dễ hơn nhiều so với sau này, vì bây giờ mọi thứ đều đang ở giai đoạn ban đầu.

Ban đầu, cô chỉ nghĩ còn hai tháng nữa là tết, định bán nấm linh chi là xong.

Nhưng hôm nay, sau khi đi dạo một vòng ở cửa hàng bách hóa, cô nhận ra một cơ hội kinh doanh bền vững.

Trong ‘ăn, mặc, đi lại, ở’ thì mặc được xếp hàng đầu.

Giờ đây, các hộ gia đình đã không còn cảnh thiếu ăn như thập niên 70.

Nông dân dù ăn uống không ngon, nhưng vấn đề cơm no áo ấm đã được giải quyết.

Có tiền từ việc bán nấm linh chi, Tống Ngọc Lan quyết định sẽ xuống miền Nam lấy một lô hàng về, thử bán vào dịp tết trước.

Nếu phản hồi tốt thì cô sẽ mở cửa hàng, dù có thể không kiếm được nhiều tiền, nhưng sẽ ổn định.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 35: Nhà Họ Triệu Kiếm Chuyện 1



Dù có lỗ chút ít thì cô vẫn có thể thu hồi vốn.

Sau khi Lưu Xuân và Tống Đại Cường nghe Tống Ngọc Lan trình bày thì đều nhìn về phía bà nội Tống.

Thấy bà gật đầu đồng ý thì cả hai đều muốn nói gì đó, nhưng rồi cũng nhịn lại.

"Được rồi, chuyện này bà đã quyết.

Lúc mẹ cháu mang bầu cháu thì ngày nào bà cũng mơ thấy một con phượng hoàng vàng bay vào bụng mẹ cháu.

Ngọc Lan là mệnh phượng hoàng, bà tin cháu.

Ngày mai, các con cứ lên núi hái nấm linh chi, về thì che lại bằng cỏ.

Nếu bị phát hiện thì bảo là hái về cho lợn ăn."

Bà nội đã quyết định nên mọi người đều nghe theo.

Việc hái nấm của nhà họ Tống không phải hoàn toàn bí mật, dù có người nghi ngờ nhưng cũng không tạo nên sóng gió gì lớn.

Ngược lại, sự trở về của Triệu Hoa mới thực sự gây nên cơn bão.

Triệu Hoa gầy tới chỉ còn da bọc xương, bị mẹ cô ta kéo đến trước cửa nhà họ Tống, lớn tiếng la lối: "Con gái tôi bị con nhóc Tống Ngọc Lan hại thảm! Mọi người ra đây làm chứng giúp tôi!"

Bà nội Tống đang ở trong bếp, nghe thấy liền cầm cái vá đi ra.

Vì ngay từ lúc mẹ Triệu Hoa dẫn con gái qua cổng thôn thì bà ta đã bắt đầu lớn tiếng chửi rủa, đúng lúc giờ cơm trưa nên không ít người đã bị thu hút đến xem.

Trước cổng nhà, dân làng vây quanh đông nghịt.

Tống Ngọc Lan bước ra từ nhà chính, bà nội vẫy tay bảo cô quay vào: "Không liên quan đến cháu, để bà ra giải quyết là được rồi."

Nhưng Tống Ngọc Lan không lùi bước, tiến đến bên cạnh bà nội: "Rõ ràng là nhằm vào cháu, tất nhiên cháu phải xem họ định giở trò gì."

Bà nội biết bây giờ Tống Ngọc Lan không còn thích Triệu Kiến Quốc nữa nên đồng ý để cô bước ra trước cổng.

Mẹ Triệu vẫn đang kêu gào, trong tay bà ta cầm một xấp hóa đơn viện phí: "Mọi người nhìn xem, con gái tôi bị sốt cao sau khi rơi xuống nước, thân thể bị tổn thương nghiêm trọng, tốn hơn ba trăm đồng mới chữa khỏi, chẳng phải là do con nhóc Tống Ngọc Lan hại sao! Hôm đó mọi người đều thấy rõ ràng, chính Tống Ngọc Lan đẩy con gái tôi xuống sông..."

Không ít người nhìn về phía Triệu Hoa gầy yếu đến mức chỉ còn da bọc xương, trong mắt ai cũng hiện rõ sự thương cảm.

"Cô đang nói bậy gì thế hả? Đừng có ăn nói lung tung!" Bà nội Tống tức giận quát lớn, giơ cái vá lên định đánh, nhưng bị Tống Ngọc Lan kịp thời giữ lại.

Cô nhìn mẹ Triệu, lạnh lùng nói: "Bà đừng có mà ngậm máu phun người! Chuyện hôm đó còn chưa qua nửa tháng, bà nghĩ mọi người quên hết rồi à? Rõ ràng là con gái bà đẩy tôi xuống sông, sao giờ lại thành lỗi của tôi?"

Mẹ Triệu sững lại một chút, nhưng rồi lại bắt đầu khóc lóc to hơn: "Mọi người xem đi, kẻ hại người đây này, giờ còn không cho nói nữa! Cả hai người đều rơi xuống nước, tại sao con bé này lại không bị làm sao? Chắc chắn nó đã làm gì con gái tôi dưới nước! Dù thế nào, các người cũng phải bồi thường cho tôi tiền thuốc men, chưa kể tiền dinh dưỡng và tiền công mất mát, tôi không đòi nhiều, chỉ cần 500 đồng là đủ."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 36: Nhà Họ Triệu Kiếm Chuyện 2



Tống Ngọc Lan không thèm để ý đến mánh khóe rẻ tiền này, cô giữ chặt bà nội tiến lên trước, kéo tay áo, để lộ ra vết kim còn hằn rõ trên tay.

Làn da trắng muốt của cô nổi bật từng vết bầm tím, những vết tiêm từ nửa tháng trước vẫn còn có thể nhìn thấy.

"Coi như tôi tôn trọng bà, gọi bà một tiếng bác Triệu.

Hồ sơ bệnh án của tôi ở bệnh viện trên thị trấn vẫn còn, bà có thể kiểm tra.

Tôi suýt nữa đã mất mạng, hơn nữa còn bị con gái bà đẩy xuống nước hai lần, có rất nhiều người làm chứng.

Tôi không tính sổ với nhà bà đã là rộng lượng lắm rồi."
Tống Ngọc Lan nhìn Triệu Hoa với ánh mắt đầy mỉa mai, lướt qua cô ta một lượt từ trên xuống dưới, rồi nói: "Ban đầu tôi cũng thấy thương hại cô lắm.

Tôi đoán rằng chắc là do cô bị cảm lạnh nên mới bị sốt sau khi rơi xuống nước, nhưng vì người nhà cô không để ý, nên cô mới phải chịu cảnh khổ sở thế này.”

“Tình huống hôm đó không cần tôi phải nói thêm nữa.

Các chú bác cô dì ở đây đều đã chứng kiến, và tôi bị rơi xuống nước là do chính cô đẩy.

Tôi không hiểu tại sao cô lại muốn tôi nhận là mình đã kéo cô xuống nước? Cô định vu khống gia đình tôi, chẳng lẽ tôi còn phải đưa dao cho cô chém sao?”

“Nếu cô cứ khăng khăng nói rằng tôi đã đẩy cô, tôi có một đề nghị cho cô là hãy báo công an đi.

Tôi cũng muốn biết vì sao Ngô Nhị Ngưu là người ở làng bên, nhưng lại tình cờ có mặt ở bờ sông hôm đó.

Có thể tôi không hỏi ra được, nhưng nếu công an vào cuộc thì có lẽ họ sẽ tìm ra."

Khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Triệu Hoa càng thêm trắng bệch, cô ta bất giác lùi lại một bước, ánh mắt chạm phải ánh nhìn sắc bén của Tống Ngọc Lan.

Chỉ lúc này thì Triệu Hoa mới nhận ra rằng Tống Ngọc Lan đã thay đổi.

Trước đây, ánh mắt của cô ấy luôn dè dặt và sợ sệt, mỗi khi Triệu Hoa nhắc đến Triệu Kiến Quốc là Tống Ngọc Lan sẽ lập tức thỏa hiệp, làm theo ý cô ta.

Mẹ Triệu thấy tình hình đang dần bất lợi cho mình liền la hét giận dữ: "Là cô kéo con gái tôi xuống nước nên nó mới bị bệnh thế này!"

Tống Ngọc Lan bình tĩnh nói: "Tôi đã nói rồi, nếu bà không tin thì cứ báo công an.

Nếu bà ngại thì chú Ngưu à, cháu sẽ trả cho chú tiền xe, chú có thể đến báo công an giúp cháu được không."

Nói xong, Tống Ngọc Lan quay vào nhà lấy tiền.

Chính gia đình nhà họ Triệu là người hiểu rõ về chuyện hôm đó nhất, khi thấy Tống Ngọc Lan cứng rắn như vậy thì mẹ Triệu và Triệu Hoa đều có chút chột dạ, nhưng trước mặt đông người thế này, họ không thể tự rút lui được.

Trong lúc hai người đang do dự thì ba Triệu xuất hiện.

Lúc vợ khăng khăng đòi đến nhà Tống đòi tiền thì ông ta đã thấy không ổn rồi.

Hôm đó nếu chỉ có Triệu Hoa rơi xuống nước thì còn có lý mà đòi bồi thường.

Nhưng sự thật là cả Tống Ngọc Lan cũng rơi xuống nước cùng với Triệu Hoa, còn xảy ra trước mắt bao nhiêu người nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 37: Nhà Họ Triệu Kiếm Chuyện 3



Gia đình họ Triệu vốn đã không được mọi người yêu thích vì tính lười biếng, tham ăn.

Mọi người chỉ nhìn họ với thái độ xem kịch chứ không ai thực sự muốn giúp họ cả.

Ba Triệu kiềm chế sự bực tức với gia đình nhà họ Tống, ông ta nhíu mày nhìn Tống Ngọc Lan vừa cầm tiền bước ra rồi nói: "Ngọc Lan, chắc là có chút hiểu lầm thôi.

Hôm đó chuyện rơi xuống sông bác không có mặt, hay thế này, cháu nể mặt chú, nhà cháu chỉ cần trả một nửa chi phí là được.

Còn chuyện báo công an thì làm lớn quá, sau này mọi người còn phải gặp mặt nhau."

Nghe vậy, bà nội Tống lo lắng, sợ Tống Ngọc Lan vì mấy câu mềm mỏng của ba Triệu mà nhượng bộ.

Dù bây giờ trong nhà có chút tiền, nhưng bà thà ném tiền đi còn hơn là đưa cho nhà họ Triệu.

"Tôi không nghĩ có bất kỳ hiểu lầm nào ở đây đâu, bác Triệu.

Mục đích Triệu Hoa đẩy tôi xuống nước là vì chuyện Triệu Kiến Quốc và Lãnh Thụy Anh làm loạn quan hệ nam nữ thì tôi cũng đã rõ ràng.

May mà tôi không bị Ngô Nhị Ngưu làm hại.

Các người nghĩ mọi người ở đây đều là kẻ ngốc sao? Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều không phải là do các người làm?”

“Bây giờ các người còn dám mang hóa đơn viện phí ra đây đòi tiền tôi? Vốn dĩ tôi định bỏ qua cho các người, nhưng các người cứ ép tôi đến đường cùng.

Được thôi, chú Ngưu, nhờ chú giúp cháu đi báo công an."

Nói xong, Tống Ngọc Lan đưa cho chú Ngưu tờ 2 đồng xanh mướt, rồi quay sang đám đông đứng xem ở cổng, lớn tiếng nói: "Các bác, các cô, các chú, các dì, gia đình nhà họ Tống chúng cháu ở thôn Kim Trúc này, bao nhiêu năm qua sống thế nào thì mọi người đều rõ.

Nhưng chính vì chúng cháu sống quá tử tế nên mới bị người ta bắt nạt.

Việc này cháu làm đúng, cháu không thẹn với lòng, chỉ mong công an sẽ cho cháu một lời giải thích công bằng!"

Giọng nói của Tống Ngọc Lan chắc nịch và đầy quyết tâm, khiến bà nội Tống cảm thấy yên lòng.

Xung quanh bắt đầu vang lên những lời bàn tán, phần lớn đều ủng hộ cô.

Tống Ngọc Lan đã từng phát biểu trong các hội nghị quốc tế, cô hiểu rõ làm thế nào để khơi dậy sự đồng tình của đám đông.

Chú Ngưu cầm lấy tiền định rời đi, nhưng bị ba Triệu vội vàng kéo lại: "Không được, nếu thật sự báo công an thì tiền đồ của con tôi sẽ tiêu tan."

Đúng lúc đó, ông trưởng thôn Hoàng được chồng của bà Vương là Hoàng Bạch đỡ bước đến.

"Chuyện gì vậy?" Giọng nói nghiêm nghị của ông Hoàng vang lên.

Làm trưởng thôn bao nhiêu năm nên ông Hoàng vẫn có uy tín nhất định với dân làng.

Lúc này, cả nhà họ Triệu như tìm được chỗ dựa.

Mẹ Triệu nhanh chóng chỉ vào Tống Ngọc Lan kêu lên: "Trưởng thôn ơi, ông phải làm chủ cho mẹ con tôi!"

Rồi bà ta kể lại câu chuyện một cách đảo lộn, cố làm cho mình thành nạn nhân.

Kể xong, bà ta còn không quên lườm Tống Ngọc Lan một cái.

Tống Ngọc Lan thấy cái kiểu đắc thắng của mẹ Triệu mà không thể không buồn cười, cô thật sự muốn mỉa mai tác giả của câu chuyện này đã viết gia đình nhà họ Triệu ngốc nghếch đến mức này.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 38: Thôn Trưởng Hoàng



Làm sao nam chính có thể có tam quan đúng đắn khi lớn lên trong một gia đình như thế này?

Không cần phải đợi Tống Ngọc Lan hành động, ngay khi Triệu mẹ nói xong thì đã có không ít người dân đứng ra bênh vực cô.

Bà Vương mắng thẳng vào mặt gia đình nhà họ Triệu: "Những người như thế này sao lại vào được làng Kim Trúc của chúng ta chứ? Thật là kinh tởm! Bố ơi, lời cô ta nói đều là nói dối cả, con đã tận mắt chứng kiến hết.

"

Hoàng Bạch lườm vợ, khẽ nhắc nhở: "Đừng dính vào chuyện này.

"

Bà Vương nghe vậy mới miễn cưỡng ngậm miệng lại.

Ông Hoàng nhìn Tống Ngọc Lan với ánh mắt hiền từ, nhẹ nhàng nói: "Ngọc Lan à, cháu có thể cho ông một cơ hội để giải quyết chuyện này không? Nếu sau đó cháu thấy ông xử lý không thỏa đáng thì khi ấy cháu báo công an cũng chưa muộn.

"

Tống Ngọc Lan nhanh chóng gật đầu, gương mặt lộ rõ vẻ ấm ức nhưng vẫn đồng ý: "Được ạ, cháu sẽ nghe theo sự sắp xếp của ông.

"

Thực ra, việc nhờ chú Ngưu đi báo công an ban nãy chỉ là một cách để dọa gia đình nhà họ Triệu.

Cô thừa hiểu rằng họ biết mình sai nên sẽ không dám thật sự để công an vào cuộc.

Mục đích ban đầu của cô rất đơn giản, chỉ mong mọi việc êm đẹp, mỗi người một đường, không ai đụng chạm đến ai.

Cô không muốn trở thành công cụ bị lợi dụng, và tốt nhất là nam nữ chính cũng đừng tìm đến cô nữa.

Nhưng nhà họ Triệu cứ năm lần bảy lượt tìm đến gây chuyện.

Nếu không giải quyết dứt khoát lần này thì chắc chắn sau này họ sẽ lại tiếp tục quấy rối.

Cô còn có con đường tươi sáng của riêng mình phải đi, không muốn bị những người như gia đình họ Triệu dây dưa mãi.

"Được rồi, mọi người về đội sản xuất.

Tôi muốn xem nhà họ Triệu là thứ gì.

" Trưởng thôn Hoàng thu lại vẻ hiền từ, không thèm nhìn đến gia đình nhà họ Triệu.

Người dân đứng quanh đều nhận ra ông Hoàng khinh thường gia đình nhà họ Triệu, nhưng chỉ có họ là không hiểu ra, vẫn đứng đó lườm nguýt gia đình nhà họ Tống.

Tống Ngọc Lan đỡ lấy bà nội Tống, nói nhỏ: "Bà ơi, bà cứ tin cháu, đừng tức giận vì chuyện này.

Mình đang có lý lẽ, bà mà cãi tay đôi với mấy người vô lý đó thì sẽ chẳng còn lý lẽ đâu.

"

"Được rồi, bà nghe theo cháu hết.

" Bà nội Tống thấy cách Tống Ngọc Lan xử lý mọi việc thấu đáo, trong lòng nghĩ chắc đây chính là cái lợi của việc học hành đến nơi đến chốn.

Bà nội cởi tạp dề, nhìn ra ngoài thấy Tống Đại Cường và Lưu Xuân đã dẫn theo Tống Ngọc Cảnh trở về, trên lưng mỗi người đều cõng một giỏ cỏ lợn.

Bà chỉ gọi Tống Đại Cường đi cùng ra đội sản xuất, còn Lưu Xuân và Tống Ngọc Cảnh thì ở lại nhà nấu cơm và trông nhà.

Dù sao trong phòng khách nhà họ Tống lúc này để đầy ắp nấm linh chi đen, đến hơn hai trăm cây, chính là một khối tài sản khổng lồ đấy.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 39: Phân Xử



Tống Ngọc Lan, bà nội Tống và Tống Đại Cường đến đại đội, nơi đó đã có một số dân làng tự nguyện mang ghế ra xếp sẵn.

Cả nhà họ Triệu đã ngồi quanh thôn trưởng Hoàng.

Và dù tình hình đã đến nước này thì mẹ Triệu vẫn không quên nói xấu nhà họ Tống, trong khi ba Triệu và Triệu Hoa chỉ biết phụ họa theo.

Với vốn hiểu biết của Tống Ngọc Lan thì đây là lần đầu tiên cô gặp loại người kỳ cục như thế này.

Rõ ràng nhà họ Triệu chẳng có lý, nhưng họ vẫn có thể biến trắng thành đen.

Cô không khỏi thắc mắc rằng tác giả đã xây dựng gia đình có tư tưởng méo mó này như thế nào, và liệu người đọc có thể đồng tình với kiểu nam chính xuất thân từ một gia đình như vậy không?

Sau khi đỡ bà nội Tống ngồi xuống, thôn trưởng Hoàng liếc nhìn Hoàng Bạch đứng phía sau mình một cái, sau đó Hoàng Bạch liền cao giọng nói: "Tất cả giữ trật tự nào!"

Khi đám đông dần yên lặng, lão thôn trưởng nhìn bà nội Tống và nói: "Bà Tống, bà hãy kể lại sự việc xem."

"Thôn trưởng, tôi đã kể hết rồi, còn cần gì phải nghe bọn họ nói luyên thuyên nữa chứ?" Mẹ Triệu tỏ vẻ không hài lòng, chen ngang lời thôn trưởng.

"Nghe cô nói mà thấy tức cười.

Cô coi chúng tôi như lũ ngốc cả sao?" Vợ của Hoàng Bạch là Vương Phân không nhịn được mà lên tiếng.

Hoàng Bạch lập tức trừng mắt nhìn vợ mình, khiến Vương Phân dù không phục nhưng vẫn đành im lặng.

Lão thôn trưởng nhìn gia đình nhà họ Triệu với vẻ mặt nghiêm nghị: "Giải quyết mọi việc phải công bằng, không thể nghe theo một phía.

Cần phải lắng nghe cả hai bên để làm sáng tỏ sự thật.

Chúng ta không thể vu oan bất kỳ người tốt nào, cũng không thể bỏ qua bất kỳ kẻ xấu nào.

Nếu các người không đồng ý với cách giải quyết của tôi, thì cứ báo lên công an.

Khi đó tôi sẽ không còn can thiệp nữa."

Nghe lão thôn trưởng nói vậy, ba Triệu vội đứng lên cười xòa: "Thôn trưởng, đừng giận mà.

Vợ tôi vụng về, mọi việc đều nghe theo sắp xếp của ông.

Ông muốn hỏi gì thì cứ việc hỏi."

Nói xong, ông ta trừng mắt nhìn mẹ Triệu, hạ giọng cảnh cáo: "Câm mồm đi! Nếu làm lớn chuyện thì tiền đồ của con trai chúng ta sẽ tiêu tan."

Mẹ Triệu nghe vậy nên đành im lặng.

Tống Ngọc Lan bước lên một bước và nói: "Ông thôn trưởng, bà nội cháu chỉ biết chuyện sau khi cháu rơi xuống nước.

Chi bằng để cháu kể từ đầu."

Thấy lão thôn trưởng gật đầu đồng ý, Tống Ngọc Lan nở một nụ cười nhẹ rồi lấy ra một mảnh giấy từ trong túi, đó là tờ giấy mà Triệu Hoa đã viết khi hẹn cô.

Sau hôm đó, Tống Ngọc Cảnh đã tìm lại được mảnh giấy này theo yêu cầu của Tống Ngọc Lan, lúc này có thể phát huy công dụng.

"Đây là bằng chứng Triệu Hoa hẹn cháu ra bờ sông.

Ông có thể so sánh chữ viết trên mảnh giấy này với chữ của Triệu Hoa để xem có đúng là do cô ta viết hay không.”

“Hôm đó, chính vì lời hẹn của Triệu Hoa mà cháu mới ra bờ sông.

Lý do cô ta hẹn là muốn nói chuyện với cháu về chuyện của cô ta và Trang Dương.

Có lẽ mọi người chưa biết Trang Dương là ai, để cháu giới thiệu một chút."
 
Back
Top Bottom