Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn

Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 20: Tất Nhiên Là Bà Tin Cháu Rồi



"Con cũng nóng, mẹ ơi.

" Chỉ khi trước mặt mẹ thì Tống Tiểu Cẩu mới dám bộc lộ sự trẻ con của mình.

Lưu Xuân liếc mắt nhìn cậu: "Cả mặt mũi, tay chân dính đầy bùn đất thế kia, có phải lén ăn khoai của chị con không?" Tuy mắng yêu vậy nhưng Lưu Xuân vẫn dùng vạt áo ngoài lau mặt cho cậu.

Tống Tiểu Cẩu cười đáp: "Là chị cho con ăn đấy, không phải lén đâu.

"

Tống Ngọc Lan cũng lên tiếng: "Đúng đó mẹ, con không đói, con chủ động cho em ăn mà.

"

"Con cứ chiều nó như thế.

" Lưu Xuân tuy nói vậy nhưng ánh mắt lại tràn đầy yêu thương khi nhìn Tống Tiểu Cẩu.

Bà nội Tống tuy là chủ gia đình, nhưng bà không hề thiên vị.

Ngoài Tống Ngọc Lan được ưu ái vì lý do đặc biệt thì cả nhà đều được đối xử công bằng.

Lưu Xuân cũng không phải là người trọng nam khinh nữ, nhưng giữa hai đứa trẻ, bà luôn thấy thương cho Tống Tiểu Cẩu gầy gò hơn.

Đang nói chuyện, Tống Đại Cường đã vác một khúc gỗ lớn đến gần: "Đi thôi, về nhà nào!"

Tống Ngọc Lan định lấy giúp gùi của Tống Tiểu Cẩu, nhưng cậu bé đã chạy thật nhanh, còn thoăn thoắt hơn cả cô đang đi tay không.

Đối với cậu thì con đường lên núi quen thuộc như lòng bàn tay.

Tống Ngọc Lan đành bỏ tay xuống, không làm gì nữa.

Về đến nhà, cô gọi mọi người tụ tập trong phòng khách.

Tống Tiểu Cẩu lấy những cây linh chi đen ra

Tống Ngọc Lan lặp lại lý do mà cô đã nói với Tống Tiểu Cẩu trước đó, "Con đã đọc trong sách đông y, đây là dược liệu quý, rất có giá trị.

"

Tống Đại Cường suýt nữa thì bật cười, nhưng bị bà nội Tống lườm một cái, ông mới kìm lại được.

Bà nội Tống nhìn Tống Ngọc Lan với ánh mắt đầy trìu mến: "Ngọc Lan đúng là thông minh, nhưng dược liệu quý này không ngon lắm đâu, mấy người trong làng đều đã thử rồi, vừa đắng mà lại còn chát.

"

Bà nội nghĩ rằng Tống Ngọc Lan hái linh chi về để ăn, nên mới nhẹ nhàng nhắc nhở cô.

Tống Ngọc Lan dở khóc dở cười: "Bà ơi, bà có tin cháu không?"

"Tin chứ, tất nhiên là bà tin cháu rồi.

" Bà nội Tống không chút do dự, gật đầu chắc nịch.

"Vậy ngày mai mình lên huyện bán thử xem, xem nó có giá trị thật không.

" Cô không biết rõ giá trị của linh chi đen, nên không dám khẳng định trước.

"Ồ, cháu muốn lên huyện à? Mùa đông cũng sắp tới rồi, cũng đến lúc mua cho cháu vài bộ quần áo mới.

Được, ngày mai bà sẽ dẫn cháu đi huyện một chuyến.

" Bà nội Tống gật gù rồi đứng dậy đi vào phòng.

Tống Ngọc Lan sững sờ: "Chẳng lẽ vừa rồi con chưa nói rõ hay sao? Bố mẹ, hai người có hiểu con đang nói gì không? Đây là dược liệu quý có giá trị mà!"
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 21: Chị Quên Rồi À Em Chưa Được Làm Hộ Khẩu Mà



"Ừ ừ, đúng là thảo dược." Những người sống ở thôn Kim Trúc mấy chục năm trời như bà nội Tống và mọi người đều không tin một cô gái trẻ như Tống Ngọc Lan có thể biết nhiều hơn họ.

Họ chỉ nghĩ rằng cô muốn kiếm cớ để đi huyện chơi, nên không ai bận tâm đến lời cô nói.

Chỉ có Tống Tiểu Cẩu là khác.

Khi mọi người đứng dậy đi làm việc, cậu bé chạy lại bên chị, cười rạng rỡ: “Chị, em tin chị, chắc chắn chị có thể bán được nhiều tiền!”

Tống Ngọc Lan mỉm cười, đưa tay xoa đầu em trai: "Cảm ơn em, Tiểu Cẩu."

Rồi cô chợt nghĩ: Nếu ngày mai đi lên huyện thì tốt nhất là mang theo sổ hộ khẩu, tiện thể đổi tên cho Tống Tiểu Cẩu luôn.

Không thể cứ gọi mãi là Tiểu Cẩu được.

"Em có tên trong sổ hộ khẩu là Tiểu Cẩu luôn à?" Cô hỏi.

Tống Tiểu Cẩu lắc đầu: "Chị quên rồi à, em chưa được làm hộ khẩu mà."

"Thế em đi học bằng cách nào?" Tống Ngọc Lan thốt lên.

Cô nhớ lại kiếp trước mình cũng là trẻ mồ côi, ở nhà cậu, vì không có hộ khẩu mà trễ việc nhập học.

Mãi đến khi cậu thương tình mới đưa cô đi làm sổ hộ khẩu, và đến năm 9 tuổi cô mới được vào học lớp 1.

Ánh mắt của Tống Tiểu Cẩu lộ rõ vẻ buồn bã: "Chị, em không được đi học."

"À?" Tống Ngọc Lan ngạc nhiên, nhanh chóng lục lại trí nhớ.

Hình như Tiểu Cẩu thật sự chưa đi học, nhưng cô không nhớ được lý do là gì.

Trong sách cũng không nhắc đến điều này.

Tống Ngọc Lan đoán rằng vì Tiểu Cẩu chỉ là một nhân vật phụ không quan trọng, nên tác giả không dành nhiều thời gian miêu tả cậu bé.

Nghĩ đến điều này, cô thấy thương em mình, liền nắm lấy tay Tiểu Cẩu nhẹ nhàng nói: "Ngày mai đi lên huyện với chị nhé, được không?"

Cô sẽ không đi theo con đường "nữ phụ pháo hôi" trong sách, gia đình cô chắc chắn cũng sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Đôi mắt vốn trống rỗng của Tiểu Cẩu bỗng lóe lên một tia sáng, nhưng ngay sau đó lại trở về vẻ buồn bã, cậu khẽ lắc đầu nói nhỏ: "Thôi, chị cứ đi chơi đi, em còn phải đi hái cỏ cho lợn nữa."

Tống Ngọc Lan biết chuyện này nhất định phải có sự đồng ý của bà nội Tống, nên cô mỉm cười tự tin, đứng dậy phủi bụi trên quần áo rồi nói: "Để xem chị giải quyết thế nào nhé!"

Nói xong, cô bước về phía phòng của bà nội Tống.

Bà nội Tống ngẩng lên nhìn thấy cô, liền không che đậy nữa, mở đống vải ra.

Bên trong toàn là tiền giấy nhỏ và vài tờ đại đoàn kết, cùng một số tem phiếu vải.

Tống Ngọc Lan đứng bên cạnh, bà nội lấy ra mười tờ đại đoàn kết để riêng, rồi lôi thêm vài tờ tiền giấy nhỏ và phiếu vải đặt sang một bên, cười bảo: "Ngày mai muốn mua quần áo mới gì thì cứ bảo bà, bà mang đủ phiếu vải cho cháu."

Tống Ngọc Lan cảm thấy sống mũi cay cay.

Cô tiến lại ngồi phía sau bà nội, nhẹ nhàng bóp vai cho bà: "Bà ơi, cháu không cần mua quần áo mới đâu, chỉ muốn lên huyện chơi thôi."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 22: Con Trai Ấy Mà Có Sức Khỏe Là Được Học Hành Làm Gì



Cô thừa biết nếu cô nhắc lại chuyện mang nấm linh chi đi bán, chắc bà nội Tống sẽ chỉ ậm ừ cho qua, rồi quên bẵng đi.

Vì thế, cô quyết định sẽ tự mình mang nấm linh chi đến cửa hàng thuốc đông y, để bà nội tận mắt chứng kiến kết quả, như vậy bà mới tin được.

"Ngọc Lan à, đợt này thật sự làm khổ cháu rồi.

Vậy mai bà cháu mình lên huyện chơi, bà sẽ đưa cháu đi giải khuây." Vừa nói, bà vừa cẩn thận gói những tờ đại đoàn kết lại trong mảnh vải, rồi cất chúng vào chiếc hộp gỗ cũ, khóa lại thật kỹ.

Tống Ngọc Lan kéo bà ngồi xuống giường: "Bà ơi, cháu còn muốn nhân tiện chuyến này để làm luôn hộ khẩu cho em trai nữa.

Em ấy đã 11 tuổi rồi, cũng đến lúc đi học rồi mà."

"Con trai ấy mà, có sức khỏe là được, học hành làm gì? Lớn lên lấy vợ rồi ra ở riêng là xong." Bà nội Tống phẩy tay nói.

Nghe câu này, Tống Ngọc Lan không khỏi bật cười.

Đây chẳng phải câu thường nghe ở những gia đình trọng nam khinh nữ sao? Chỉ khác là câu nói nguyên bản thường là: "Con gái thì học làm gì, lớn lên rồi cũng phải lấy chồng."

Tống Ngọc Lan bỗng tò mò không biết vì sao bà nội lại thương cô đến vậy.

Trong sách cũng không giải thích rõ điều này.

"Bà ơi, cháu hỏi điều này được không?" Tống Ngọc Lan giống như con mèo nhỏ, dụi đầu vào vai bà nội, nũng nịu hỏi: "Sao bà lại thương cháu thế ạ?"

Bà nội Tống cười ha ha, nhẹ nhàng gõ lên trán cô: "Cái con nhóc này, bà không thương cháu thì thương ai? Cháu là cháu ruột thịt của bà, là báu vật trong lòng bà!"

"Chỉ có vậy thôi sao?" Tống Ngọc Lan chớp mắt tinh nghịch hỏi.

"Vậy còn gì nữa?" Bà nội Tống bị cô chọc cười, hỏi ngược lại.

Tống Ngọc Lan giống như một chú mèo tinh nghịch, khẽ hôn lên khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng vẫn hiền hậu của bà rồi nói:

"Bà ơi, thực ra không có gì đâu, cháu chỉ nghĩ là em trai nhất định phải được đi học! Bà biết không, học hành giống như tấm vé thông hành dẫn đến những con đường khác nhau trong cuộc sống.

Nếu không có tấm vé này thì sau này khó mà có cơ hội làm nên chuyện lắm."

Bà nội Tống nghe xong, đầu óc rối bời, ngơ ngác hỏi lại: "Vé thông hành là cái gì? Với cả, em trai cháu khỏe mạnh thế, chỉ cần tự lo được cho mình là tốt rồi.

Bà không mong nó phải làm nên chuyện lớn lao gì."

Ánh mắt của bà đầy yêu thương và hy vọng giản dị dành cho đứa cháu gái.

Tống Ngọc Lan: "..." Nói lý với bà không được, có lẽ chỉ có cách nũng nịu mới hiệu quả.

"Bà ơiii~ cháu chỉ muốn đưa em trai đi huyện cùng thôi.

Em ấy còn nhỏ, mỗi ngày cũng không cần phải làm nhiều việc lắm, ở nhà thì có bố mẹ lo rồi."

"Được được, cháu ngoan của bà.

Cháu muốn đưa em trai đi thì cứ đưa, nhưng chẳng phải cháu nói thằng bé đen nhẻm xấu xí, bảo nó đừng đi cùng cháu nữa à?"

Tống Ngọc Lan ngượng ngùng nhớ lại, đúng là có lần cô từng nói vậy thật.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 23: Đồng Ý



Trong ký ức, thân thể cũ của cô từng là một cô gái nhạy cảm và tự ti trong tuổi dậy thì, không đối xử tốt với em trai nhưng cũng không phải là vì ghét bỏ cậu mà chỉ là thờ ơ mà thôi.

"Bà ơi, hồi đó là cháu không hiểu chuyện.

Bây giờ cháu thấy em trai ngoan ngoãn, dễ thương, cháu thích đi cùng em ấy." Tống Ngọc Lan vội vàng giải thích.

"Được, mai cứ đưa nó đi lên huyện cùng." Bà nội gật đầu.

"Bà nhớ mang sổ hộ khẩu theo nhé." Tống Ngọc Lan nhắc nhở.

"Bà biết rồi, đứa bé lanh lợi."

Tống Tiểu Cẩu biết rằng ngày mai có thể cùng chị đi lên huyện, nên sau bữa tối, cậu còn đeo gùi lên ra đồng tìm được đầy một gùi cỏ lợn.

Nhìn thấy sự chăm chỉ và nhạy cảm của Tống Tiểu Cẩu, Tống Ngọc Lan không khỏi nhớ về tuổi thơ của mình ở nhà cậu.

Những năm tháng đó, cô sống dựa vào sắc mặt của mợ, không khác gì Tống Tiểu Cẩu bây giờ.

Tuổi thơ của cô là quãng thời gian cô không muốn nhớ đến.

Cha mẹ mất sớm, người thân không ai chịu nuôi cô, cuối cùng chỉ có cậu mới chấp nhận cô vì số tiền đền bù hàng chục vạn tệ.

Nhưng những ký ức đau buồn đó đã tan biến hoàn toàn vào ngày cô thành công trong sự nghiệp.

Hiện tại, Tống Ngọc Lan chỉ còn cảm giác thương xót cho chính mình khi còn nhỏ, nhưng cô sẽ không luôn đặt điều đó ở trong lòng.

Cô xoa đầu Tống Tiểu Cẩu nói: "Tối nay ngủ sớm nhé, mai mình phải dậy sớm."

Tống Tiểu Cẩu rạng rỡ, hứng khởi gật đầu mạnh, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, miệng reo lên: "Vâng ạ!"

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đến sáng hôm sau.

Trời vẫn tối đen như mực, không gian tĩnh lặng không có một âm thanh.

Đang say ngủ, Tống Ngọc Lan bỗng cảm thấy có điều gì đó khác lạ, như thể có một đôi mắt đang dõi theo mình từ trong bóng tối.

Cảm giác kỳ quái này khiến cô rùng mình, lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Không chần chừ, cô nhanh chóng với tay tìm công tắc đèn và bật sáng.

Ánh đèn vàng nhạt ngay lập tức chiếu sáng cả căn phòng tối tăm.

Tống Tiểu Cẩu cũng bị động tác bất ngờ của chị gái làm giật mình, cơ thể cậu run lên, đôi mắt mở to nhìn chị, cả hai nhìn nhau không nói gì.

Tống Ngọc Lan đưa tay vỗ nhẹ lên vai Tống Tiểu Cẩu, trách móc: "Em làm gì ở đây vậy? Em làm chị sợ chết khiếp!"

Tống Tiểu Cẩu chớp đôi mắt ngấn nước, gương mặt đầy vẻ oan ức, cậu lí nhí: "Em chỉ muốn dậy sớm chờ chị thôi mà..."

Tống Ngọc Lan thở dài bất lực, nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn tối om, rồi nói đùa: "Chị bảo dậy sớm, nhưng phải là khi trời sáng cơ!"

Cô tự trách bản thân đã quá nghiêm khắc với một đứa trẻ như Tống Tiểu Cẩu.

Trẻ con ở thập niên 80, mỗi khi được ra ngoài chắc chắn sẽ rất phấn khích.

"Ý chị là bây giờ trời vẫn tối đen, mình không thể đi được.

Phải chờ trời sáng đã.

Nhưng nếu em đã dậy rồi thì mình cùng đi nấu bữa sáng đi, chờ bà dậy là có thể xuất phát."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 24: Lên Huyện



Tống Ngọc Lan đã tỉnh ngủ, nên cô quyết định dậy luôn, mặc quần áo và dẫn Tống Tiểu Cẩu xuống bếp, nấu 5 bát mì trứng.

"Chị, bà không cho em ăn mì đâu." Tống Tiểu Cẩu nhắc khẽ.

"Không sao, hôm nay chị có tiền, chị sẽ mua thêm mì.

Từ giờ mình có thể ăn mì thường xuyên hơn."

Khi bà nội Tống nhìn thấy 5 bát mì trứng, bà lập tức muốn nổi giận, nhưng khi biết do Tống Ngọc Lan nấu thì bà chỉ nhỏ giọng trách mắng: "Ngọc Lan, mì là thứ hiếm lắm, chúng ta ăn rồi thì cháu sẽ không còn gì để ăn nữa đâu."

"Bà ơi, mì đã nấu rồi, để lâu thì phí.

Cháu cảm giác mình sắp kiếm được tiền từ nấm linh chi đen này rồi mà!" Tống Ngọc Lan nũng nịu, nắm chặt tay bà nội.

Bà nội Tống thở dài rồi nói: "Các con nhường trứng cho Ngọc Lan đi, mì thì các con ăn được rồi."

Tống Ngọc Lan nhìn Tống Đại Cường, Lưu Xuân và Tống Tiểu Cẩu đồng loạt làm theo lời bà, lặng lẽ chuyển trứng từ bát mình sang bát cô.

Cô không khỏi cạn lời, chẳng ai phản đối bà nội được sao?

Nhìn bát mì của mình đã đầy ắp trứng, Tống Ngọc Lan lấy một quả đưa cho Tống Tiểu Cẩu.

Thấy bà nội định nói gì, cô liền cướp lời: "Cháu đã lén ăn hai quả khi nấu rồi, giờ cháu no lắm, em trai cần ăn để lớn, còn bà cũng phải ăn để giữ sức khỏe."

Với Tống Đại Cường và Lưu Xuân, cô chia mỗi người nửa quả trứng.

Bà nội thấy trong bát của Tống Ngọc Lan vẫn còn hai quả trứng nên mới thôi không nói gì nữa.

Bà gắp quả trứng trong bát mình sang cho Tống Tiểu Cẩu: "Thôi, chị cháu không ăn đâu, cháu ăn đi."

"Không, bà ăn đi." Tống Tiểu Cẩu vội vàng lắc đầu.

"Ăn đi, nhớ rằng đây là tình thương của chị cháu dành cho cháu, sau này lớn lên phải nhớ báo hiếu chị nhé." Bà nội dạy dỗ.

"Vâng, sau này lớn lên cháu nhất định sẽ báo hiếu chị!" Tống Tiểu Cẩu đáp lại.

"..." Tống Ngọc Lan cạn lời, "báo hiếu" không phải dùng như thế này mà!

Sau bữa sáng, họ đưa cho chú Ngưu một đồng để thuê máy kéo chở cả ba người ra trấn.

Mỗi ngày chỉ có một chuyến xe buýt từ trấn lên huyện Ngọc Lâm, mất đến ba tiếng đồng hồ ngồi xe.

Đường đất gập ghềnh khiến Tống Ngọc Lan lắc lư theo xe suốt ba tiếng mới đến được huyện Ngọc Lâm.

Xuống xe, bà nội dẫn Tống Tiểu Cẩu và Tống Ngọc Lan đi chợ.

Chợ rất đông người qua lại, ồn ào, tấp nập.

Tống Tiểu Cẩu tò mò nhìn xung quanh, mắt sáng rực vẻ ngạc nhiên thích thú.

Tống Ngọc Lan nắm chặt tay em trai, sợ cậu đi lạc.

Bà nội Tống dừng lại trước một cửa hàng bán vải, định bước vào thì Tống Ngọc Lan vội kéo lại: "Bà, cháu thật sự không cần mua quần áo."

Bà nội dừng lại, rồi giơ tay vuốt nhẹ mái tóc lòa xòa bên tai Tống Ngọc Lan: "Vậy cháu có muốn đi xem cửa hàng bách hóa không?"

Tống Ngọc Lan nhìn quanh, không thấy cửa hàng thuốc đâu, liền lắc đầu: "Bà ơi, cháu muốn đi đến hiệu thuốc đông y để hỏi về cây nấm linh chi đen này."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 25: Liêu Phúc Hiên



Bà nội thở dài, ánh mắt nhìn xuống gói đồ mà Tống Ngọc Lan đang cầm trong tay, rồi cuối cùng cũng nhượng bộ: "Được rồi, bà biết một tiệm.

Trước đây mẹ cháu bị bệnh sau sinh, cũng là bà đến đây lấy thuốc.

Chúng ta đến đó hỏi thử xem họ có mua không."

Tống Ngọc Lan gật đầu: "Vâng."

Trong lòng bà nội Tống, bà nghĩ cháu gái mình đúng là đã mê mẩn việc kiếm tiền rồi, ngay cả một cục nấm đen thui cũng coi là báu vật.

Có lẽ vẫn là vì Triệu Kiến Quốc.

Liệu Ngọc Lan có còn vương vấn gì về cậu ta không?

Bà nội lén nhìn Tống Ngọc Lan vài lần, cảm thấy cô có vẻ trưởng thành hơn trước nhiều, nhưng cụ thể thay đổi ở điểm nào thì bà không nói rõ được.

Tống Ngọc Lan cảm nhận được ánh mắt của bà nội, nhưng cô không lo lắng.

Cô đã chuẩn bị sẵn mọi lý do để giải thích, chẳng hạn như việc ngã xuống nước đã giúp cô trưởng thành.

Khi đến cửa tiệm thuốc đông y tên là Liêu Phúc Hiên, Tống Ngọc Lan đứng lại quan sát.

Cửa tiệm khá lớn, bên trong có vẻ đàng hoàng, khách ra vào mua thuốc rất đông.

Tống Ngọc Lan kéo chặt chiếc khăn lụa trên đầu.

Cô cảm thấy mình bị chú ý quá nhiều, nên đã mua một chiếc khăn lụa đen để che kín đầu và nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt to tròn.

Cả ba người bước vào tiệm thuốc.

Một ông lão đang gẩy bàn tính, ngẩng đầu lên nhìn ba người nói: "Đưa đơn thuốc đây."

Bà nội Tống mỉm cười, tiến lên giải thích: "Chúng tôi không phải đến lấy thuốc, mà là cháu gái tôi tìm được một loại thảo dược trên

Bà nội Tống mỉm cười, tiến lên giải thích: "Chúng tôi không phải đến lấy thuốc, mà là cháu gái tôi tìm được một loại thảo dược trên núi, muốn tới đây hỏi xem có bán được không."
"Ồ, đưa cho tôi xem nào." Ông lão dừng tay, nhìn về phía bà nội Tống.
Tống Ngọc Lan vội lấy ra một cây nấm linh chi đen từ trong túi và đưa cho bà nội.
Bà nội Tống có chút lo lắng khi đưa nấm linh chi đen cho ông lão xem.

Bà ấy biết rõ thứ này không phải là báu vật gì, nhưng vẫn sợ rằng ông lão sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cháu gái mình.

Bà muốn tìm cách đuổi Tống Ngọc Lan đi chỗ khác, nhưng khi thấy cháu gái chăm chú nhìn ông lão với ánh mắt đầy hy vọng thì bà thở dài.

Thôi thì để con bé dứt khoát hết hy vọng, đỡ phải nghĩ rằng kiếm tiền dễ dàng.

Ông lão cầm nấm linh chi lên, ngắm nghía kỹ lưỡng, rồi ánh mắt sáng lên, quay sang bà nội Tống hỏi: "Tôi có thể mang thứ này ra sân sau để nhờ ông chủ xem kỹ được không? Tôi chưa dám chắc về nó."

Bà nội Tống thắc mắc nhìn ông lão, định nói: "Chẳng phải chỉ là một cục đen thui thôi sao?"

"Được ạ." Tống Ngọc Lan nhanh chóng ngắt lời bà nội, trả lời dứt khoát.

Ông lão quay người bước vào sân sau, chỉ một lát sau, ông liền dẫn theo một người đàn ông trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn bước ra.

Người đàn ông trung niên có ánh mắt sắc bén, đi thẳng tới chỗ bà nội Tống và hỏi: "Thím à, thím tìm thấy nấm linh chi đen này ở đâu vậy?"
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 26: Bán Linh Chi Đen 1



Trong lòng Tống Ngọc Lan không khỏi mừng thầm, xem ra người này biết giá trị của nó.

Cô liền bước lên đứng cạnh bà nội, đáp thay: "Chúng cháu tìm thấy ở trong rừng sâu sau làng."

Người đàn ông trung niên gật đầu như suy nghĩ điều gì đó, rồi hỏi tiếp: "Các người có bao nhiêu nấm linh chi đen?"

Tống Ngọc Lan lấy nốt bốn cây linh chi còn lại trong túi ra và lắc đầu: "Chỉ tìm thấy mấy cây này thôi."

Người đàn ông kia và Tống Ngọc Lan nhìn nhau trong chốc lát, ông ta hơi ngạc nhiên khi thấy cô gái trẻ này không dễ bị lừa.

Ông cầm nấm linh chi giơ lên và nói: "Nấm linh chi đen này là một loại thảo dược hiếm, các người định bán nó với giá bao nhiêu?"

Tống Ngọc Lan quay sang nhìn bà nội.

Bà nội nhanh chóng đáp: "Cái đó phải do ông chủ quyết định."

Người đàn ông trung niên cười: "Vậy thế này đi, tôi không muốn ép giá, một cây nấm linh chi này tôi trả cho các người 100 đồng."

Bà nội Tống và Tống Tiểu Cẩu nghe thấy con số ấy thì há hốc miệng, không thể tin nổi.

Nhưng Tống Ngọc Lan vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

Trong lòng cô thầm tính toán, thấy giá này có vẻ hơi thấp.

Vì vậy, cô mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Ông chủ, nấm linh chi đen quả thật là đồ hiếm, nhưng 100 đồng thì hơi ít.

Theo tôi biết, nấm linh chi vài chục năm tuổi mới có giá như vậy, mà mấy cây chúng tôi tìm được đều rất tốt."

Người đàn ông trung niên nheo mắt: "Cô gái, đừng quá tham lam.

Giá này đã là rất cao rồi."

Tống Ngọc Lan bình tĩnh đáp lại: "Tôi tin rằng giá trị của nấm linh chi này còn cao hơn thế.

Thế này đi, ông hãy tăng giá thêm một chút, chúng tôi cũng sẽ nhượng bộ.

Hơn nữa, tôi có thể đảm bảo rằng nếu chúng tôi tìm thấy thêm nấm linh chi đen thì chúng tôi sẽ chỉ bán cho cửa hàng của ông."

Người đàn ông trung niên nhướng mày: "Ồ, ý cô là cô còn có thể tìm thêm được nấm linh chi đen nữa à?"

Đôi mắt ông ta như hai ngọn đuốc, nhìn chằm chằm vào mắt Tống Ngọc Lan, như muốn xuyên qua ánh nhìn ấy để thấy rõ những suy nghĩ trong lòng cô.

Ông ta ngạc nhiên phát hiện đôi mắt của cô gái này thật đẹp và cuốn hút, khiến ông không khỏi tò mò muốn biết thêm về cô.

Trong khi đó, bà nội Tống và Tống Tiểu Cẩu vẫn chưa hết ngạc nhiên trước con số 100 đồng, họ không thể tưởng tượng nổi rằng một cục nấm đen thui lại có thể bán được giá cao như vậy!

Tống Ngọc Lan hơi nheo mắt, thể hiện sự quyết tâm và tự tin: "Nấm linh chi đen này rất có duyên với tôi, nên tôi có thể tìm thêm."

Người đàn ông trung niên im lặng một lát, xem xét lại nấm linh chi trong tay, rồi chậm rãi nói: "Được, nếu thế thì tôi sẽ nhượng bộ, mỗi cây nấm linh chi tôi sẽ trả 110 đồng.

Đây là mức giá cao nhất mà tôi có thể đưa ra.

Nhưng cô phải cam kết rằng tất cả nấm linh chi đen mà các người tìm thấy sẽ chỉ bán cho tôi."

"Ông cứ yên tâm, tôi cam kết sẽ chỉ bán nấm linh chi đen cho cửa hàng của ông." Tống Ngọc Lan mỉm cười đáp.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 27: Bán Linh Chi Đen 2



"Nhưng nếu có những người dân khác trong thôn tình cờ tìm được nấm linh chi thì điều đó nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.

Dù sao thì rừng núi cũng không thuộc quyền sở hữu của riêng ai." Cô nói một cách thản nhiên, thể hiện sự chân thành nhưng vẫn giữ vững nguyên tắc của mình.
Người đàn ông trung niên mỉm cười, chậm rãi đưa tay phải về phía Tống Ngọc Lan, ánh mắt đầy vẻ tin tưởng: “Đây là điều hiển nhiên, nhưng tôi mong rằng hàng hóa lần sau cô mang đến sẽ giữ được chất lượng như lần này.

Như vậy thì chúng ta sẽ hợp tác suôn sẻ.”

Tống Ngọc Lan gật đầu nhẹ, đồng ý rồi từ tốn đưa tay ra, chỉ nắm hờ một nửa bàn tay của người đàn ông trước khi rút tay về ngay lập tức.

Thấy vậy, bà nội Tống vội bước lên, đứng chắn giữa Tống Ngọc Lan và người đàn ông, tách hai người ra.

Bà nhìn ông ta với vẻ nghiêm nghị nói: “Ông chủ ơi, có gì thì cứ trao đổi với tôi, không cần nói với cháu tôi đâu.”

Người đàn ông trung niên có chút bối rối, rụt tay về, ánh mắt cũng dời khỏi Tống Ngọc Lan, rồi lịch sự quay sang bà nội cười nói: “Thím cứ gọi tôi là Tiểu Liêu được rồi.

Tôi là Liêu Phúc, chủ của tiệm này.

Nếu sau này hai người có nấm linh chi tốt như vậy nữa thì cứ đến đây tìm tôi.

Tôi sẽ thu mua với giá cao như lần này.”

Tống Ngọc Lan lấy nốt bốn cây nấm linh chi ra đưa cho Liêu Phúc: “Ông chủ Liêu, ngài kiểm tra lại chất lượng.

Nếu không có vấn đề gì thì chúng tôi còn nhiều việc khác cần làm.”

Liêu Phúc cầm lấy mấy cây nấm, thấy rằng Tống Ngọc Lan đã thu hoạch chúng một cách rất cẩn thận, giữ nguyên cả rễ, điều này sẽ giúp bảo toàn dược tính của nấm.

Ông không chần chừ, liền bảo lão Bao đi lấy tiền.

“Cô xem đây, 5 cây nấm, tổng cộng là 550 đồng.” Liêu Phúc đưa cho bà nội Tống một xấp tiền giấy lớn.

Tay bà nội run run khi nhận số tiền ấy.

Nhưng bà cũng nhanh chóng trấn tĩnh lại, cẩn thận đếm đủ 55 tờ đại đoàn kết rồi cúi người cảm ơn Liêu Phúc: “Cảm ơn ông chủ Liêu.”

“Thím cứ gọi tôi là Tiểu Liêu được rồi, sau này còn mong thím giúp tôi làm ăn phát đạt.”

Sau khi tiễn ba người ra về, Liêu Phúc quay lại, cầm nấm linh chi lên xem xét kỹ lưỡng.

“Lão Bao này, ông xem, vụ mua bán này tôi có bị lỗ không?” Liêu Phúc quay sang lão bao, một người làm lâu năm trong tiệm, ánh mắt lấp lánh mong đợi.

Lão Bao khẽ lắc đầu, chậm rãi đáp: “Nếu như tới ngài còn lỗ, thì tiệm này của chúng ta nên đóng cửa từ lâu rồi.”

Nghe vậy, Liêu Phúc bật cười ha hả: “Ông thật biết nói đùa! Thực ra nấm linh chi này có giá không phải quá cao, nhưng vấn đề là chúng ta ở xa vùng phía Bắc, nơi nấm này thường mọc.

Hơn nữa, đây lại là thảo dược quý hiếm chỉ có trong mùa đông.

Nếu tính đến chi phí vận chuyển và các khoản khác, với người bình thường thì giá này đã là một con số khổng lồ rồi!”

Liêu Phúc tiếp tục: “Trong tiệm của tôi, mấy năm nay chỉ nhập được vài cây nấm linh chi, mà lại là loại đã phơi khô.

Nhưng ông biết mà, nấm linh chi tốt nhất là khi còn tươi.”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 28: Sửa Tên Thành Tống Ngọc Cảnh



Lão Bao gật đầu đồng ý: “Đúng thế, cô bé kia thông minh thật, nhìn qua đã hiểu được giá trị của nấm linh chi.”

Liêu Phúc cười: “Nghe ông nói thì tôi chẳng khác gì tay buôn gian xảo.

Được rồi, không đùa nữa, tôi đi nghiên cứu xem liệu có cách nào nuôi trồng nấm linh chi này không.”

---

Bà nội Tống chặt chẽ nắm tay Tống Ngọc Lan, tay bà run rẩy như thể đang nắm trong tay một báu vật vô giá.

Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà thể hiện đủ mọi cảm xúc: từ ngạc nhiên đến vui mừng, thậm chí xen lẫn chút khó tin.

Tống Ngọc Lan thì vẫn giữ thái độ bình tĩnh, chỉ khẽ mỉm cười, để yên cho bà nắm tay.

Cô nhìn sang Tống Tiểu Cẩu trêu ghẹo: “Tí nữa chị sẽ mua cho em rất nhiều đồ ngon nhé!”

Bà nội Tống không nói gì, chỉ kéo tay Tống Ngọc Lan về phía góc khuất.

Khi chắc chắn xung quanh không có ai thì bà mới ngừng lại, nhìn quanh thêm một lần nữa rồi đột ngột đưa tay lên che mặt, thốt lên: “Ôi trời ơi!” Giọng bà tràn đầy sự kinh ngạc và hưng phấn không thể kìm nén.

Tống Ngọc Lan bật cười, vỗ nhẹ vai bà nội: “Bà nội, cháu đã bảo bà cứ tin cháu mà!”

Bà nội Tống cười rạng rỡ như một bông hoa cúc, đuôi mắt đầy nếp nhăn giãn ra: “Cháu đúng là báu vật của bà.”

Tống Ngọc Lan hất cằm đầy tự hào: “Hừ, hôm qua bà còn không tin cháu đấy.”

"Đúng là lỗi của bà, bà không nên nghi ngờ cháu gái của mình.

Cháu là người có mệnh phượng hoàng mà."

Câu này Tống Ngọc Lan đã nghe đến phát chán.

Thấy trời đã gần trưa, cô nói nhanh: "Bà ơi, giờ mình đi làm hộ khẩu cho em trai nhé." Tống Ngọc Lan nắm tay Tống Tiểu Cẩu, tay kia véo nhẹ má cậu: "Em có hộ khẩu rồi thì có thể đi học."

Bà nội Tống cũng không ngăn cản, dù sao trong điều kiện có đủ tiền tài thì bà cũng mong mọi người trong gia đình đều có cuộc sống tốt đẹp.

——

"Chào bà, cho tôi xin giấy chứng sinh." Nhân viên quầy hỏi bà nội Tống.

Bà nội vội vàng rút từ trong áo ra một tờ giấy chứng sinh cũ kỹ, nhăn nhúm.

Lúc Tống Tiểu Cẩu sinh ra bị khó sinh nên được sinh tại bệnh viện, may mà có giấy chứng sinh.

"Cháu tên Tống Tiểu Cẩu đúng không?" Nhân viên chuẩn bị nhập thông tin thì Tống Ngọc Lan nhanh chóng lên tiếng: "Không, tên là Tống Ngọc Cảnh."

"Chữ Ngọc Cảnh viết thế nào?" Nhân viên lấy giấy bút đưa cho Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan viết xuống: 【宋玉景】rồi đưa cho nhân viên giao dịch.

Mười phút sau, cuốn sổ hộ khẩu mới được làm xong.

Bà nội Tống đưa cho nhân viên 6 xu phí làm sổ.

Tống Tiểu Cẩu cầm trang sổ ghi tên mình, dù không biết đọc nhưng mắt cậu vẫn rưng rưng nước mắt.

"Cẩu Đản, sao lại khóc?" Bà nội Tống vừa cười vừa dùng ngón tay thô ráp lau nước mắt cho cậu bé.

"Bà nội, đừng gọi là Cẩu Đản nữa, mà hãy gọi là Ngọc Cảnh." Tống Ngọc Lan cúi xuống ôm Tống Ngọc Cảnh nói: "Chị vẫn chưa hỏi em, về sau em tên là Ngọc Cảnh có được không?"
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Thập Niên 80 Vừa Mở Màn Đã Bị Từ Hôn
Chương 29: Mục Tiêu Phấn Đấu



Tống Ngọc Cảnh gật đầu một cách nghiêm túc, một giọt nước mắt rơi xuống vai Tống Ngọc Lan.

Cậu bé nức nở, "Chị...!chị, tên của em không phải là Cẩu Đản nữa, em tên là Ngọc Cảnh!"

"Ừ, là Ngọc Cảnh."

Bà nội Tống mỉm cười hài lòng, nâng hai chị em đứng dậy: "Thôi nào, trời cũng đã muộn rồi.

Ngọc Lan, cháu thực sự không định mua quần áo mới sao?"

"Không cần đâu bà, mình mua đồ ăn về là được rồi." Tống Ngọc Lan kéo tay Tống Ngọc Cảnh theo sau bà nội Tống đi đến cửa hàng lương thực.

Giờ cửa hàng lương thực không cần phiếu mà có thể mua trực tiếp.

Bà nội Tống còn khỏe mạnh, nhưng sợ mua nhiều quá sẽ bị người khác để ý nên chỉ mua nửa bao gạo, một ít xúc xích và thịt lợn khô, cùng với hai cân thịt lợn tươi, rồi lên xe khách trở về thị trấn.

Tống Ngọc Cảnh và Tống Ngọc Lan vừa nhai kẹo hoa quả vừa dần thả lỏng người.

Mí mắt họ nặng trĩu, cuối cùng cả hai dựa vào bà nội Tống và ngủ thiếp đi.

Thấy vậy, bà nội Tống nhẹ nhàng nâng đầu Tống Ngọc Lan lên để cô có thể ngủ thoải mái hơn.

Còn Tống Ngọc Cảnh thì được bà đặt lên đùi mình.

Không biết bao lâu sau, Tống Ngọc Lan tỉnh dậy, cô nhìn thấy bà nội đang ân cần chăm sóc mình.

Ngay lúc ấy, bao cảm xúc lẫn lộn trào dâng trong lòng cô: xúc động, vui sướng, và hạnh phúc...

Trước khi xuyên không, cô từng nghĩ rằng mình đã có tất cả.

Thế nhưng, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi ở nhà họ Tống, cô mới thực sự hiểu được cảm giác được yêu thương, chăm sóc là trọn vẹn thế nào.

Dù có nhiều tiền hay địa vị cao đến đâu, nếu không có ai để chia sẻ niềm vui của sự thành công thì cuối cùng đó cũng chỉ là một hành trình cô độc.

Khi ấy, cô chưa biết ý nghĩa thực sự của cuộc sống.

Nhưng bây giờ, cô chỉ mong muốn rằng tất cả mọi người trong gia đình mình đều sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.

Đó là mục tiêu để cô phấn đấu.

---

Khi về đến nhà, Tống Đại Cường đang chẻ củi, còn Lưu Xuân thì đứng ở cổng nhìn về phía đầu thôn.

Cuối cùng, khi trời chưa tối hẳn, Lưu Xuân thấy ba bóng người một trước một sau trở về, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ, Ngọc Lan, Cẩu Đản về rồi à! Muốn ăn gì để mẹ nấu cho?"

Tống Ngọc Cảnh vui vẻ nhảy lên, đưa sổ hộ khẩu cho Lưu Xuân, gương mặt đen sạm của cậu nở nụ cười rạng rỡ: "Mẹ, con không còn tên là Cẩu Đản nữa, con tên là Ngọc Cảnh!"

Lưu Xuân đã học đến tiểu học, mở sổ hộ khẩu ra, đọc trang ghi tên Tống Ngọc Cảnh.

Đọc đến đâu thì mắt bà liền đỏ hoe đến đó.

Bà biết mục đích chuyến đi hôm nay của Tống Ngọc Lan là làm hộ khẩu cho Tống Ngọc Cảnh.

Khi sinh con trai thì bà suýt mất mạng, trong nhà lại không có tiền, nên bà nội Tống phải chạy đến nhờ trưởng thôn, vay tiền để đưa bà đến bệnh viện.

Vì vậy, bà không có ý kiến gì về việc mẹ chồng đặt tên cho con trai là Tiểu Cẩu, nghĩ rằng tên xấu sẽ dễ nuôi.
 
Back
Top Bottom