Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 80: Công việc


Tại thành phố S, Đường Điềm đeo khẩu trang, trong đêm đã thuê một căn hộ trên mạng. Cô định nghỉ ngơi một hai ngày rồi mới bắt đầu tìm việc.

Sáng hôm sau, cô bắt taxi đến một khu dân cư ở trung tâm thành phố S, xem sơ căn nhà. Căn hộ có một phòng ngủ, một phòng khách, không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, tổng thể khá ổn, giá cả cũng nằm trong khả năng chi trả của cô.

Đường Điềm ký hợp đồng với bên môi giới rồi chính thức thuê nhà. Sau đó, cô bắt tay vào dọn dẹp thật kỹ càng, cố quên đi mọi tình tiết trong cốt truyện. Tắm nước nóng xong, cô lại xuống dưới ăn một bữa cơm.

Cảm giác được sống một cuộc sống bình thường như thế này, có lẽ đã rất lâu rồi cô chưa từng có được.

Buổi tối, cô tắt đèn, định ngày mốt sẽ bắt đầu đi tìm việc, còn ngày mai thì lên mạng xem thử có công việc nào phù hợp không.

Cô sợ Thẩm Yến Lễ hoặc Phó Hi gọi điện đến nên đã để điện thoại ở chế độ máy bay.

Trước khi ngủ, cô tắt chế độ máy bay, đồng thời rời khỏi toàn bộ các nhóm công việc trong biệt thự.

Cô mở tin nhắn ra xem, có một số lạ gửi đến một dòng duy nhất: “Đồ lừa đảo.”

Đường Điềm nhìn số điện thoại, rồi mở lịch sử cuộc gọi để đối chiếu kỹ. Không phải số của Thẩm Yến Lễ, vậy người gửi tin nhắn này… hẳn là Phó Hi.

Cô cũng chỉ từng lừa mỗi Thẩm Yến Lễ và Phó Hi thôi.

Đường Điềm lập tức chặn số này lại, đề phòng Phó Hi gọi điện đến chất vấn.

Hiện tại cô đã thoát khỏi cốt truyện, tuyệt đối không muốn dính líu thêm gì đến nam chính trong truyện nữa.

Cô trằn trọc một lát rồi thiếp đi rất nhanh.

Trong giấc mơ, cô như rơi xuống vực sâu, bên tai vang lên tiếng nước ấm chảy qua da thịt, nhưng cô không còn sức lực để quan tâm.

Vì cảm xúc mãnh liệt ập đến khiến cô như muốn phát điên.

Đường Điềm đối mặt với bức tường, eo nhỏ bị một đôi tay nắm chặt, cô quay mặt lại, cùng người đàn ông phía sau trao nhau một nụ hôn sâu.

Cảm xúc xa lạ ấy khiến cô mất kiểm soát, cùng anh dây dưa, tiếng r*n r* cũng tan biến giữa nụ hôn đầy đắm say ấy.

Cô rất nhanh đã trở nên mê mẩn, người đàn ông phía sau hôn cô càng lúc càng sâu, khiến phản ứng của cô càng thêm nồng nhiệt.

Điều đó khiến cơ thể anh căng cứng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, rồi buông đôi môi cô ra không nói một lời.

Đường Điềm hoàn toàn không thể suy nghĩ gì nữa, chẳng mấy chốc đã mềm nhũn, tựa cả người lên người anh, để mặc dòng nước ấm từ vòi sen trôi qua cả hai.

Anh khàn giọng thì thầm khi vừa hôn vừa nghiến răng: “… nhiều thật.”

Cô mở mắt, đôi mắt long lanh mơ màng, nhìn thấy một phòng tắm quen thuộc. Một vài ký ức dần ùa về khiến cô giật mình tỉnh dậy.

Cô thở hổn hển – cảm giác đó… chân thật như vậy, và điều lạ hơn là phòng tắm trong mơ lại giống y hệt phòng tắm hiện tại cô đang ở.

Ngay cả trần nhà mà cô ngửa đầu lên nhìn trong mơ cũng giống y như trần nhà của căn hộ này.

Đường Điềm bật đèn, xuống giường, vào phòng tắm xác nhận lại – đúng thật, giống hệt.

Cô cảm thấy khó tin, giấc mơ này sao lại chi tiết đến mức đáng sợ.

Đường Điềm cho rằng chỉ là trùng hợp, ngáp một cái rồi lại quay lại giường ngủ tiếp. Thường xuyên mơ những giấc mơ kiểu này, xem ra không thể tiếp tục trì hoãn việc ăn uống đồ bổ dưỡng an thần nữa.

Ánh nắng sớm mai len qua rèm cửa, chiếu lên mặt giường. Đường Điềm ngáp một cái rồi tỉnh dậy, cuối cùng cũng được ngủ một giấc thật ngon.

Cô thay bộ đồ rộng rãi thoải mái rồi ra ngoài mua đồ ăn, tận hưởng cảm giác sinh hoạt đời thường.

Đường Điềm mua một ít nguyên liệu giúp an thần, tiện thể ăn luôn bữa sáng, vừa thong thả vừa thoải mái đi bộ về nhà.

Buổi chiều, cô ngồi trên sofa xem thông tin tuyển dụng trên ứng dụng tìm việc. Thấy có công việc phù hợp, cô liền gửi hồ sơ xin việc cho công ty và chờ phản hồi.

Sau đó, cô tranh thủ kiểm tra lại tin nhắn – số lạ kia không nhắn thêm gì nữa.

Cô thở phào nhẹ nhõm. Điều đó chứng tỏ Thẩm Yến Lễ và Phó Hi cũng không có ý định dây dưa thêm.

Trút bỏ được mọi áp lực, cô vừa ngâm nga hát vừa trò chuyện với phía công ty qua app tuyển dụng. Họ hẹn cô ngày mai đến công ty phỏng vấn.

Đường Điềm đặt điện thoại xuống, lấy lon coca thay rượu để ăn mừng vì cuối cùng cũng thoát khỏi cái kết bi thảm trong truyện.

Để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, cô lập tức đi mua áo sơ mi và chân váy. Nhân viên cửa hàng nữ nhìn cô đến ngẩn người – cô ấy chưa từng thấy ai đẹp như vậy.

Đường Điềm mua hai bộ đồ công sở, dạo thêm một lúc rồi về nhà.

Hôm đi phỏng vấn, cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc bộ đồ công sở chỉn chu rồi lên tàu điện ngầm đến công ty.

Ngoại hình của cô thật sự quá nổi bật, nhất là khi mặc sơ mi và chân váy, vóc dáng chuẩn cùng gương mặt xinh đẹp khiến ai nấy đều phải ngoái nhìn.

Trên đường từ nhà đến công ty, không ít người vừa đi ngang qua cô đã buột miệng khen: “Đẹp quá!”

Tuy hơi sợ đám đông, nhưng ở kiếp trước, nhan sắc và vóc dáng của cô cũng thuộc hàng nổi bật, nên cô đã quen với tình huống này rồi.

Công ty mà cô ứng tuyển là một doanh nghiệp đã niêm yết trên sàn chứng khoán. Cô đứng ở sảnh lớn tầng 1, hít sâu để giảm bớt căng thẳng rồi mới bước vào.

Tại bộ phận tuyển dụng, Đường Điềm ngồi ở vị trí ứng viên, đối diện là hai quản lý nhân sự.

Một người là nữ, một người là nam, đều trạc tuổi khoảng hai mươi lăm.

Không chỉ quản lý nam đỏ tai khi nhìn cô, ngay cả quản lý nữ cũng bị nhan sắc của cô làm cho ngẩn người.

Đường Điềm mỉm cười lịch sự, đưa hồ sơ cho họ.

“Chào hai anh chị, đây là hồ sơ của tôi.”

Quản lý nữ nhận lấy, lật xem rồi nhìn kỹ lại gương mặt của cô, sau đó đặt ra vài câu hỏi hóc búa.

Đường Điềm lần lượt trả lời rành mạch từng câu, thái độ bình tĩnh, khiến nữ quản lý rất hài lòng.

Quản lý nam chỉ hỏi cô hai câu đơn giản, nhưng mỗi lần đối diện ánh mắt của cô là vành tai lại đỏ bừng.

Đường Điềm vốn rất chậm chạp trong chuyện tình cảm, hoàn toàn không nhận ra rằng chàng quản lý trẻ tuổi trước mặt đã trúng tiếng sét ái tình với cô ngay lần đầu gặp mặt.

“Chúc mừng cô, cô đã vượt qua vòng phỏng vấn.”

Nữ quản lý đứng dậy bắt tay cô, Đường Điềm mừng rỡ đứng lên bắt tay lại, cũng bắt tay với nam quản lý, làm anh ta đỏ mặt xuống đến tận cổ.

Cô vội nói: “Cảm ơn anh chị, vất vả rồi.”

Tâm trạng nhẹ nhõm, Đường Điềm đi bộ về nhà, vừa đến cổng khu dân cư thì một chiếc Rolls-Royce Cullinan chậm rãi chạy ngang qua người cô, rồi đi vào trong khu.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 81: Nói chuyện rõ ràng


Đường Điềm mải vui mừng, không để ý đến chiếc xe vừa chạy ngang qua.

Buổi phỏng vấn hôm nay thật sự quá suôn sẻ, tối nay cô quyết định sẽ ra ngoài ăn một bữa ngon.

Cô đi đến dưới tầng của khu nhà mình, ngay đối diện là một bãi đỗ xe ngoài trời.

Vừa định bước vào cửa, cô đang ngân nga hát thì khóe mắt bỗng liếc thấy bãi đỗ xe. Cô vô thức quay đầu nhìn, rồi lại quay đi. Nhưng chỉ một giây sau, đôi mắt cô bỗng mở to, bước chân lập tức dừng lại. Cô quay đầu nhìn lại bãi đỗ xe ngoài trời thêm lần nữa.

Trong bãi chỉ có vài chiếc xe đậu thưa thớt, và nổi bật nhất trong đó là một chiếc Rolls-Royce Cullinan.

Bên cạnh xe là một người đàn ông đang đứng tựa vào. Anh mặc áo sơ mi đen và quần tây, dáng người cao ráo, khí chất vừa thanh nhã vừa lạnh lùng. Gương mặt anh tuấn nhưng lạnh lùng, ánh mắt đen láy đang nhìn cô không chút biểu cảm.

Khi cô quay người lại với vẻ không thể tin nổi, ánh mắt anh từ từ lướt lên lướt xuống, cảm xúc phức tạp bị anh kìm nén thật sâu nơi đáy mắt.

Đường Điềm không dám tin vào mắt mình, nhưng sự thật trước mặt lại quá rõ ràng — người đàn ông đang đứng cách cô không xa, chính là Thẩm Yến Lễ.

Cô sững sờ đứng tại chỗ: anh ta… sao lại tìm đến tận đây?

Đường Điềm còn đang bối rối thì Thẩm Yến Lễ đã chậm rãi bước về phía cô, vóc dáng cao lớn như tạo ra áp lực vô hình, hương trầm trên người anh cũng khiến người ta có cảm giác nguy hiểm âm thầm lan tỏa.

Anh dừng trước mặt cô, giọng nói trầm thấp vang lên chậm rãi nhưng lại khiến cô vô thức lùi lại.

“Dùng xong rồi thì vứt bỏ.”

Đường Điềm đi giày cao gót, theo bản năng lùi về sau nửa bước, cả người hoảng loạn, nói năng lắp bắp:

“Em… anh hiểu lầm rồi, không phải như vậy đâu…”

Thẩm Yến Lễ vẫn tiếp tục tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô:

“Vậy em giải thích đi, anh đang nghe đây.”

Đường Điềm căng thẳng lắc đầu, chẳng biết phải giải thích thế nào, bởi vì sự thật là… cô đã lợi dụng anh.

“Em… em và anh khác nhau rất nhiều, từ xuất thân cho đến mọi điều kiện. Em ở trong căn hộ kiểu này, anh chắc chỉ thấy trên TV, còn em thì đang thật sự sống trong thế giới đó. Em chỉ là một người bình thường, chẳng có gì nổi bật.”

Cô tiếp tục:

“Nên chuyện tình cảm này, ngay từ đầu đã định sẵn là không có kết quả. Chi bằng… đừng bắt đầu còn hơn.”

Thẩm Yến Lễ không hề dao động: “Chỉ cần em muốn, những điều đó chẳng là gì cả.”

Đường Điềm mím môi, chỉ trong chớp mắt, eo cô đã bị anh ôm gọn lấy.

“Anh… anh…”

Thẩm Yến Lễ đưa ngón tay ấn nhẹ lên môi cô, giọng nói thấp trầm, xen lẫn vẻ nguy hiểm:

“Em không thay đổi được kết cục đâu.”

Đường Điềm đột nhiên nhớ đến tình tiết trong truyện, và ngay khoảnh khắc đó, cánh tay đang ôm eo cô lại siết chặt hơn, buộc cô phải nhìn vào mắt anh.

Đáy mắt anh u tối: “Không mời anh lên nhà ngồi à?”

Đường Điềm liếc nhìn người qua lại xung quanh, đúng là nơi này không thích hợp để nói chuyện. Cô nhanh chóng nghĩ ra một cách dung hòa:

“Hay là… chúng ta đi…”

Anh chậm rãi cắt lời: “Đến biệt thự của anh.”

Bàn tay anh vẫn ôm chặt lấy eo cô không hề buông lỏng. Đường Điềm biết anh nói thật — vì trước đây anh từng đề cập chuyện sẽ chuyển cô vào căn hộ cao cấp của mình.

“…Vậy thì… lên nhà em nói chuyện đi.”

Cô biết mình không thể trốn tránh mãi được, chi bằng thẳng thắn nói chuyện rõ ràng một lần.

Cô cảm giác có người đang nhìn sang nên hơi lúng túng, nhỏ giọng nhắc anh:

“Anh buông tay ra trước đi.”

Thẩm Yến Lễ không hề buông, cứ thế như một cặp đôi tình cảm bước vào thang máy.

“Anh là ca sĩ, nếu bị người ta chụp được…”

Lời nhắc nhở của Đường Điềm cũng chẳng làm anh bận tâm.

Cửa thang máy vừa đóng lại, Thẩm Yến Lễ cúi người hôn nhẹ lên má cô:

“Anh là ca sĩ, không phải idol.”

“Lý do em không muốn ở bên anh… hình như có rất nhiều.”

Đường Điềm hoảng hốt, muốn giải thích, lại chẳng biết phải nói từ đâu. Anh dường như chẳng để tâm đến bất kỳ sự phản kháng nào của cô, bất kể cô nói gì, anh cũng không để bụng.

Cô suy nghĩ một lúc, tiếp tục nói:

“Anh có thể yêu đương, nhưng… không thể yêu người giúp việc. Những lời này mà truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh.”

Thẩm Yến Lễ im lặng, ánh mắt nhìn cô chăm chú đến mức khiến tim cô đập loạn.

Anh mím môi, bình tĩnh nói ra một sự thật: “Em không trốn được đâu.”

Đường Điềm lập tức tránh ánh mắt anh, cố gắng cứu vãn tình hình:

“Em không định trốn, em chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với anh thôi, chỉ vậy thôi.”

Nếu biết anh sẽ tìm đến, cô chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng rồi chạy đi thật xa.

Ánh mắt Thẩm Yến Lễ vẫn tối sâu, bình tĩnh đến rợn người.

Anh nói: “Được, lát nữa em muốn nói gì, anh sẽ nghe.”

Đường Điềm tưởng anh đã chịu nhượng bộ, bắt đầu tính toán nên nói thế nào để anh tự nguyện buông bỏ mối quan hệ này.

Khi về đến cửa căn hộ, cô lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa.

Cô đi vào nhà, xoay người lại có phần dè dặt nhìn Thẩm Yến Lễ vẫn đang đứng ở cửa.

“Nhà hơi nhỏ, mong anh đừng chê.”

Ánh mắt Thẩm Yến Lễ hạ xuống, một lần nữa lướt nhìn bộ trang phục cô mặc hôm nay — chiếc áo sơ mi trắng ôm lấy vai gầy, rõ ràng là cô cố tình chọn áo rộng hơn bình thường để che đi vòng một đầy đặn.

Chiếc váy ngắn cạp cao vừa vặn ôm lấy vòng eo, dài trên đầu gối, càng làm nổi bật vóc dáng và khí chất của cô.

Anh bước vào nhà, tiện tay khóa cửa lại.

Thản nhiên nói: “Không có gì để chê cả.”

Đường Điềm cố gắng giữ khoảng cách, rót cho anh một cốc nước ấm rồi ngồi đối diện.

Cô thầm nghĩ — như vậy, mới có thể nghiêm túc nói chuyện rõ ràng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 82: Đứng ngồi không yên


Đường Điềm ngồi đối diện anh, hai người đều im lặng. Nhưng ánh mắt của người đàn ông đối diện lại khiến cô cảm thấy vô cùng bức bối, vừa u ám vừa mãnh liệt, khiến cô đứng ngồi không yên.

Cô cố gắng mở lời: "Thẩm tiên sinh, em thật sự cảm thấy chúng ta không phù hợp."

Giọng nói của Thẩm Yến Lễ rất nhẹ: "Em không có cảm giác gì với anh sao?"

Một câu hỏi đơn giản lại gợi lên hàng loạt ký ức xẹt qua trong đầu cô, khiến cô đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

Cô đè nén tâm trạng, đáp lại: "Không có."

Cô nghĩ rằng nói như vậy có thể khiến anh buông tay. Một người đàn ông như anh, dù có hứng thú với cô đến mấy, cũng sẽ không để tự tôn của mình bị tổn thương.

Nhưng Thẩm Yến Lễ vẫn bình tĩnh như cũ, không hề có dấu hiệu nổi giận.

Anh hé môi, lời nói ra vẫn điềm đạm, nhưng lại khiến tim cô đập thình thịch vì ngượng ngùng và bối rối.

"...đã ướt đến mức đấy..., còn nói là không có cảm giác?"

Cô đỏ mặt, không kìm được thật muốn đứng dậy định bịt miệng anh lại: "Anh đừng... nói nữa!"

Nhưng Thẩm Yến Lễ vẫn chậm rãi nói tiếp: “Em biết anh đã nhẫn nhịn thế nào không. Của em… vừa nhiều,...vừa mềm lại ấm...”

Nghe từng lời từng chữ như trêu chọc ấy của anh, cô nhịn không nổi nữa, liền vội vàng bước tới đưa tay che miệng anh lại.

"Thẩm Yến Lễ, anh đừng nói bậy!"

Cô chạm phải ánh mắt anh, sự u ám và sắc bén ẩn bên trong khiến toàn thân cô run rẩy.

Lúc này cô mới bừng tỉnh — thì ra, anh đang dụ cô chủ động lại gần?

Cô cuống quýt buông tay, nhưng eo đã sớm bị anh vòng tay ôm gọn, thuận thế kéo cô ngồi lên đùi mình.

"Thẩm... Thẩm tiên sinh..."

Thẩm Yến Lễ đặt bàn tay to lớn lên eo cô, nhẹ nhàng v**t v*, nhìn vào đôi mắt luống cuống của cô, thấp giọng hỏi: “Như vậy là không có cảm giác sao?”

Cô cố gắng giữ lấy bàn tay đang di chuyển trên người mình, nhưng không thể ngăn được anh.

"Không phải... Em nói vậy chỉ vì không muốn phải ở bên anh thôi... Em có cảm giác."

Áo sơ mi cô mặc vốn ôm dáng, dù đã mua lớn hơn hai size vẫn nổi bật đường nét cơ thể. Giờ phút này cô ngồi trên đùi anh, phần dưới xương quai xanh càng thêm quyến rũ mê người.

Thẩm Yến Lễ thong thả nói: “Dùng tôi xong rồi lại lừa gạt. Đường Điềm, em nói xem… tôi nên tính món nợ này thế nào?”

Cô vội vàng phân bua: "Em không cố ý... phí vi phạm hợp đồng thật sự em không đền nổi."

Hơn nữa, anh là nhân vật chính, nếu anh tự tay phá hủy kịch bản, thì hẳn cô sẽ không sao, mà anh cũng chẳng bị gì cả.

Thẩm Yến Lễ nhìn cô, cười khẽ: "Anh đã xem hợp đồng của em rồi, hơn ba tháng nữa là hết hạn."

“Thì ra, em đã tính toán hết rồi.”

Giọng anh nghe vẫn bình thản, nhưng lòng bàn tay lại nóng rực, như có lửa đang cháy.

Đường Điềm nhận ra sự nguy hiểm trong giọng điệu anh, cô muốn rời khỏi vòng tay anh, nhưng càng vùng vẫy lại càng như tiếp thêm lửa.

“Thẩm tiên sinh, em biết em không nên lừa anh. Nhưng… em có nỗi khổ riêng.”

Thẩm Yến Lễ cúi đầu, từ cằm cô chậm rãi hôn đến môi cô: "Em nói xem, có nỗi khổ gì?"

Cô bị hơi thở nóng rực của anh bao quanh, lỡ nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm không che giấu chút h*m m**n nào của anh.

Chỉ ngẩn người một chút, cô đã bị anh hôn lên môi. Lồng ngực phập phồng, môi hé mở, đầu lưỡi anh lập tức xâm nhập, cô chỉ có thể phát ra những tiếng rên khe khẽ.

Hơi thở anh nặng nề, trong lúc hôn cô anh khẽ thì thầm bên tai: “Bộ đồ này, anh rất thích.” Nói xong, lại hôn cô sâu hơn.

Không biết bao lâu sau, cô mệt mỏi tựa đầu vào vai anh, đôi tay vô thức đặt trên cánh tay cứng cáp của anh, ngửa đầu nhìn trần nhà.

Bên tai cô chỉ còn tiếng thở nặng nề của anh xen lẫn những âm thanh mơ hồ khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Cô cắn môi, cố gắng chịu đựng, trong khi anh lại vừa hôn vừa cất giọng khàn đặc: “Nếu em chịu được… thì anh sẽ tha cho em.”

Cô cảm nhận được điều gì đó, muốn quay người rời đi, nhưng chẳng những không thoát được, động tác ấy còn khiến cả hai người họ đều th* d*c.

Thẩm Yến Lễ ngẩng lên, nhìn gương mặt cô đỏ ửng, mắt ngấn nước, từng nụ hôn rơi xuống da cô, rồi lại tìm đến môi cô.

Toàn thân cô mềm nhũn trong vòng tay anh, bị anh hôn đến không còn sức chống cự.

Cô gần như nghẹt thở vì nụ hôn sâu đến nỗi đầu óc trống rỗng, quên mất vẫn còn một mối nguy lớn đang chờ cô sa chân.

Tay cô đặt lên cánh tay anh đang siết chặt, đầu nghiêng đi, tiếp tục lún sâu trong nụ hôn ấy.

Khi cô vừa nhúc nhích, phần lưng liền tê rần, gáy lập tức bị anh giữ lấy, như thể anh bị thứ gì đó k*ch th*ch cực mạnh, điên cuồng hôn cô, hơi thở nóng như lửa.

Sofa dưới thân phát ra tiếng cọt kẹt, nhưng vẫn không át được những âm thanh ái muội khác đang vang lên.

Chiếc váy lưng cao mới mua của Đường Điềm, phần tà váy đã bị vén lên đến tận eo.

Thẩm Yến Lễ dựa vào sofa, cô tựa mặt lên bờ vai rộng của anh, cùng anh quấn quýt không rời, có những lúc cô còn chủ động hôn lại trong lúc mơ màng.

Anh như con sói đói khát, bế cô lên, từng bước chậm rãi đưa cô vào phòng ngủ.

Đôi mắt anh đỏ hoe nhìn Đường Điềm đang mơ màng, mãi đến khi đặt cô nằm xuống giường mới chịu dừng lại.

Ngay sau đó là những âm thanh nồng nhiệt vang lên, hoàn toàn át đi mọi tiếng động khác.

Đêm xuống, tay Đường Điềm đặt trên mu bàn tay nổi gân xanh của anh, cô nằm nghiêng, sau lưng là Thẩm Yến Lễ với đôi môi nóng rực đang hôn lên gáy cô.

Giọng cô khẽ khàng, ngọt đến mức khiến lòng Thẩm Yến Lễ ngứa ngáy, khiến anh không thể kiềm nén nổi nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 83: Sự Thật


Không rõ đã qua bao lâu, Đường Điềm nằm trên giường, đến một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.

Trong phòng tắm, âm thanh nước chảy róc rách vang lên từ bồn tắm.

Trong trạng thái ý thức mơ hồ, cô bị anh ôm ngang người bế dậy.

Nước trong bồn tràn ra ngoài, Thẩm Yến Lễ cẩn thận tắm rửa cho cô. Nhưng cho đến khi nước trong bồn nguội đi, anh vẫn chưa có ý định rời khỏi đó.

Đường Điềm không thể ngờ anh lại có sức bền đến vậy, dường như không bao giờ biết mệt. Cho đến khi cô thất thần không biết bao nhiêu lần, thực sự không còn chút sức lực nào, liền thiếp đi.

Ánh nắng giữa trưa xuyên qua khe hở, rọi sáng căn phòng tối đen. Cô trở mình, tựa vào lòng Thẩm Yến Lễ.

Đường Điềm đột nhiên nhớ ra điều gì, vươn tay chạm thử, cơ ngực rắn chắc khiến cô tỉnh ngủ ngay lập tức.

Cô lập tức ngồi bật dậy khỏi vòng tay của anh. Gương mặt tuấn tú, ưu mỹ của Thẩm Yến Lễ hiện lên trước mắt.

Không biết anh tỉnh từ lúc nào, đang thưởng thức vẻ mặt đầy bất ngờ của cô.

Giọng anh khàn khàn: “Đến trưa rồi, dậy ăn trước đã.”

Đôi vai trần của Đường Điềm lộ ra ngoài không khí, cô vội kéo chăn che lấy cơ thể từ xương quai xanh trở xuống.

Nhớ lại những chuyện điên rồ xảy ra tối qua, cô xấu hổ đến mức không thể mở miệng nói chuyện với anh.

“Anh…”

Thẩm Yến Lễ thấy cô vẫn còn chưa hoàn hồn, anh khẽ cười, đưa tay xoa nhẹ eo cô, ngón tay v**t v*.

“Chúng ta là người yêu, những chuyện tối qua, sau này sẽ còn thường xuyên xảy ra.”

Đường Điềm không biết nên phản ứng thế nào, đầu óc có phần hỗn loạn. Cô… dường như đã thực sự trở thành bạn gái của anh.

“Em… em đi đánh răng trước.”

Dù đã là sự thật, nhưng… cô vẫn chưa thể đối diện với anh một cách bình thường. Mỗi lần anh nhìn cô, ánh mắt ấy luôn khiến cô không dám đối diện.

Đường Điềm vội vàng mặc quần áo, thậm chí không kịp mặc nội y, sợ anh lại không an phận.

Cô chỉ khoác đại váy ngủ rồi xuống giường, định đợi sau khi rửa mặt đánh răng xong mới mặc tiếp. Vừa bước xuống giường, hai chân cô liền run rẩy.

Đường Điềm xấu hổ đến mức trừng mắt nhìn anh một cái, khiến Thẩm Yến Lễ bật cười.

“Lúc mới đầu anh đã rất dịu dàng, về sau thì không kiềm chế nổi, bởi vì em quá…”

Đường Điềm lập tức nhào tới bịt miệng anh: “Anh đừng nói nữa.” Xấu hổ muốn chết.

Thẩm Yến Lễ cười, kéo tay cô xuống: “Được, theo ý em.”

Đường Điềm nhanh chóng đứng dậy bước vào phòng tắm. Vừa đánh răng súc miệng xong, đang cầm khăn rửa mặt thì—

Thẩm Yến Lễ với tư thế lười nhác dựa vào khung cửa, ánh mắt mờ tối nhìn cô qua gương. Khuôn mặt điển trai cùng khí chất mê người tỏa ra khắp người anh khiến Đường Điềm đỏ bừng mặt.

Cô tưởng anh cũng định rửa mặt, nói: “Em sắp xong rồi, anh đợi một chút.”

Thẩm Yến Lễ bước tới, từ phía sau ôm lấy cô.

Tuy đã từng thân mật đến mức gần gũi nhất, nhưng Đường Điềm vẫn chưa quen với việc bị anh ôm bất thình lình như thế.

Cô theo phản xạ muốn tránh đi, thì phát hiện váy ngủ bị kéo lên.

Trong gương, cô mở to mắt, ngón tay run rẩy che miệng. Thẩm Yến Lễ lại gỡ tay cô ra, nhìn thẳng cô qua gương, ánh mắt sâu thẳm khiến Đường Điềm như rơi vào mê trận.

Cô không thể ngăn được tiếng r*n r*, lại không được phép che miệng, chỉ có thể cố gắng kiềm chế. Cơ thể quá nhạy cảm khiến cô mềm nhũn, không thể đứng vững.

Cô nói đứt quãng: “Em… còn phải đi làm…”

Thẩm Yến Lễ nhìn cô thất thần, lúc này mới tạm buông tha.

Đường Điềm vẫn còn bừng bừng xuân ý, hai chân mềm nhũn bước ra khỏi phòng tắm. Cô cầm điện thoại lên thì thấy công ty cô ứng tuyển hôm qua gửi tin nhắn đến, xin lỗi cô vì kết quả phỏng vấn không đạt yêu cầu, mời cô tìm cơ hội khác.

Cô ngẩn người— hôm qua rõ ràng nói là đã trúng tuyển…

Lúc ấy, vòng eo thon thả bị một đôi tay lớn ôm lấy từ phía sau, Đường Điềm lại vội vàng bịt miệng.

Thẩm Yến Lễ đứng sau lưng cô, giọng bình thản hỏi: “Ai gửi tin nhắn?”

Đường Điềm khó khăn lắm mới thốt ra được vài từ: “Công… công ty tuyển dụng…”

Thẩm Yến Lễ siết chặt hơn, im lặng vài giây rồi lại hỏi: “Nội dung là gì?”

Đường Điềm mãi không nói được, anh liền cầm lấy điện thoại, xem một lượt rồi đặt lại lên tủ đầu giường.

Anh để cô đứng đối diện với mình, cô đang cắn tay mình thì bị anh gỡ ra.

“Cắn tay anh đi.”

Đường Điềm không cắn, vì hành động của anh khiến cô quá k*ch th*ch, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Thẩm Yến Lễ không ngờ đến điều đó, mắt anh bất ngờ đỏ lên, cơ bắp căng cứng, nghiến răng rủa thầm một tiếng.

Anh nhìn xuống phần dưới xương quai xanh của Đường Điềm, ánh mắt dần dịch xuống. Cả hàm răng siết chặt, như thể mất kiểm soát.

Cho đến chiều, Đường Điềm vẫn bị "giam" trên người anh, không thể thoát khỏi sự k*ch th*ch anh tạo ra.

Cô mệt đến mức không muốn cử động. Anh thật sự đáng sợ, như không biết thế nào là đủ.

Lúc hai người cùng ăn tối, Thẩm Yến Lễ nói:
“Nơi này quá nhỏ, ngày mai dọn sang căn hộ mà lần trước anh nói với em.”

Đường Điềm cảm thấy nơi này khá ổn, không cần thiết phải chuyển đến căn hộ cao cấp kia.

“Em muốn ở đây thêm một thời gian.”

Trong lòng cô nghĩ: tiền thuê tháng này đã đóng rồi, không thể lãng phí được.

Thẩm Yến Lễ không muốn cô sống ở nơi nhỏ như thế, nhiều người ra vào lại phức tạp.

“Trước chuyển đến căn hộ khác đã. Em thích nhà nhỏ, anh sẽ mua thêm cho em. Chỗ này không an toàn.”

Đường Điềm ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại cúi xuống nhìn món ăn, lẩm bẩm: “Anh mới là người không an toàn nhất.”

Cô không ngờ Thẩm Yến Lễ lại nghe thấy. Anh chậm rãi ngước mắt lên, giọng trầm: “Anh không an toàn nhất?”

Đường Điềm lập tức lắc đầu, không dám thừa nhận câu lẩm bẩm vừa rồi: “Nơi này thực sự không an toàn lắm.”

Thẩm Yến Lễ nhìn cô đầy thâm ý: “Anh là bạn trai em, cũng là chồng tương lai của em. Những việc chúng ta làm là rất bình thường.”

Câu nói của anh khiến Đường Điềm sững sờ. Chồng… tương lai?

Thẩm Yến Lễ thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, hiếm khi không tỏ ra lạnh lùng.

“Anh đã quyết định rồi.” Dù cô nghĩ thế nào cũng không quan trọng. Cả đời này, cô đừng mong thoát khỏi anh.

Đường Điềm đừng nói là từng nghĩ đến chuyện kết hôn với anh, ngay cả chuyện trở thành người yêu của anh cô cũng chưa từng dám tưởng tượng.

Lời nói của anh khiến cô chết lặng. Anh… thực sự không có ý định buông tha cô.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 84: Phó Hi tìm đến


Giọng của Đường Điềm nhỏ dần: “Để sau hãy nói.”

Câu trả lời mơ hồ của cô không khiến Thẩm Yến Lễ sốt ruột, anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như thường.

Anh không quan tâm Đường Điềm nghĩ gì, bởi vì trong suy nghĩ của cô, chỉ muốn tránh xa anh, tuy anh cũng không rõ vì sao lại vậy.

Trong lòng Đường Điềm vẫn lo lắng về cốt truyện, cô luôn cảm thấy nội dung sẽ không dễ dàng thay đổi như vậy, nên mới nghĩ đến chuyện giữ khoảng cách với các nam chính, để sau này nếu có biến cố, cô có thể tránh được.

Nhưng… cô ngẩng đầu nhìn sang Thẩm Yến Lễ đang ăn tối đối diện. Câu nói ban nãy của anh chính là không cho phép cô đơn phương đề xuất chia tay.

Đường Điềm đang do dự không biết có nên cứ thuận theo dòng chảy mà đi tiếp hay không.

Tối hôm đó khoảng chín giờ, có người gõ cửa. Thẩm Yến Lễ đang tắm trong phòng, còn Đường Điềm đang xem tivi ngoài phòng khách.

Nghe tiếng gõ cửa, phản ứng đầu tiên của cô là thấy lạ: Ai lại đến tìm cô vào buổi tối thế này? Cô cũng không đặt đồ ăn, hàng chuyển phát nhanh thì thường được gửi đến trạm giao nhận dưới lầu.

Tiếng gõ vẫn không ngừng vang lên. Đường Điềm nhìn qua mắt mèo, thấy Phó Hi đứng ngoài cửa. Có lẽ vì chờ mãi không có ai ra mở, vẻ mặt anh lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn, giống như đang rất mong muốn được gặp cô.

Vừa thấy là Phó Hi, Đường Điềm hoảng loạn đến rối bời, đứng ngồi không yên.

Chết rồi! Phó Hi sao lại tìm đến tận đây?!

Cô vô thức liếc về phía phòng tắm. Thẩm Yến Lễ có tính chiếm hữu rất cao. Lại nhìn sang cánh cửa vẫn bị gõ liên tục kia, Phó Hi cũng đâu phải dạng dễ bị qua mặt, tính chiếm hữu của anh cũng chẳng kém.

Càng nghĩ, Đường Điềm càng cảm thấy rối: Thôi xong! Hai người này không biết có vì cô mà cãi nhau không nữa!

Cô cực kỳ phiền muộn. Không định ra mở cửa, hy vọng Phó Hi sẽ bỏ cuộc mà rời đi.

Nhưng thực tế rất tàn khốc. Phó Hi đã tra được cô ở khu này, căn hộ này. Không gặp được người, anh sẽ không bỏ cuộc. Mà nếu gặp rồi, anh cũng sẽ không từ bỏ.

Đường Điềm hít sâu một hơi, tranh thủ lúc Thẩm Yến Lễ vẫn đang tắm, cô nhanh chóng mở cửa, cố gắng lừa Phó Hi rời đi mới là thượng sách.

Nếu không… sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Lỡ Thẩm Yến Lễ bước ra rồi thấy có người gõ cửa, nhìn qua mắt mèo thấy là Phó Hi rồi mở cửa ra…

Chỉ tưởng tượng cảnh đó thôi cũng khiến Đường Điềm rùng mình. Đó sẽ là một mớ hỗn độn đến mức cô không dám hình dung tiếp.

Cô lấy hết can đảm ra mở cửa. Cô nghe rõ tiếng tim mình đang đập liên hồi.

Phó Hi đứng ngoài cửa, thấy cửa mở ra thì liền thấy Đường Điềm trong chiếc váy ngủ trắng nhạt, tóc xõa đen mượt, gương mặt xinh đẹp không trang điểm mà vẫn trong trẻo, nổi bật đến mức xuất thần.

Lần đầu tiên anh thấy cô trong dáng vẻ thế này, đôi mắt đào khẽ đảo nhìn từ trên xuống dưới.

Anh mỉm cười: “Đường Điềm, không từ mà biệt, em định đối xử với anh thế đấy à?”

Đường Điềm có phần sốt ruột: “Em có lý do, nhưng... có thể để hôm khác nói được không? Hoặc chúng ta nói chuyện qua điện thoại.”

Phó Hi nheo mắt lại, phát hiện cô đang cố tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt thì thỉnh thoảng lại liếc về phía trong phòng.

Anh chợt nhớ đến Thẩm Yến Lễ – người rời khỏi biệt thự trước mình một ngày, ánh mắt anh lạnh dần.

Khi Đường Điềm định đóng cửa, tay anh chặn lấy cánh cửa, mạnh mẽ bước vào trong.

Thấy anh tự ý vào nhà, Đường Điềm hoàn toàn không giấu nổi vẻ hoảng loạn.

Đúng lúc đó, Thẩm Yến Lễ từ phòng tắm bước ra, trên người khoác áo choàng mỏng, đi thẳng đến phòng khách.

Thấy Phó Hi đứng trong phòng khách, anh không hề tỏ ra bất ngờ.

Phó Hi nhìn thấy Thẩm Yến Lễ từ phòng tắm bước ra, trên người là áo choàng tắm, thì lập tức hiểu rõ quan hệ giữa đối phương và Đường Điềm, tức đến đỏ mắt.

“Lễ ca, sao anh lại ở đây?!”

Thẩm Yến Lễ giơ tay ôm lấy Đường Điềm – lúc này đang rụt lại như một chú chim cút nhỏ, bàn tay v**t v* cánh tay cô, không rõ là để chọc tức đối thủ hay để an ủi cô.

“Đường Điềm là bạn gái tôi, tôi ở đây là điều hết sức bình thường.”

Phó Hi nhìn sang Đường Điềm đang đứng im không nói, vẻ mặt ngày càng lạnh lẽo.

“Lễ ca có lẽ đã hiểu lầm rồi, cô ấy là bạn gái tôi, không phải của anh.”

Thẩm Yến Lễ khẽ cười, giọng điềm đạm: “Tôi và cô ấy có quan hệ rất thân mật, là mối quan hệ thực sự.”

Phó Hi lại nhìn về phía Đường Điềm đang cúi đầu lo lắng bứt tay, anh biết tính cô vốn nhạy cảm.

“Anh dùng thủ đoạn dụ dỗ với một người nhạy cảm như Đường Điềm, không thể chống lại cũng là chuyện dễ hiểu.”

Nói rồi, anh quay sang hỏi cô: “Đường Điềm, em muốn làm bạn gái của ai?”

Đường Điềm ngẩng lên nhìn Phó Hi, rồi lại nhìn Thẩm Yến Lễ – người đang siết chặt cánh tay quanh eo cô, khí lạnh tỏa ra khắp người.

Cô biết chỉ cần cô có ý định rời xa, anh sẽ lại hành động mạnh mẽ như hôm qua.

Cô nghĩ: Thà đau một lần còn hơn dằn vặt mãi, nhân cơ hội này khiến Phó Hi chết tâm cũng tốt.

Cô nói với Phó Hi: “Tôi và Thẩm tiên sinh đã là người yêu, thực tế cũng đã phát sinh quan hệ bạn trai bạn gái. Trước đây tôi không nên nói dối anh để thoát thân. Thực ra... cái gọi là bốn tháng, là thời hạn của hợp đồng làm việc của tôi.”

Nghe vậy, Thẩm Yến Lễ cảm thấy cân bằng trở lại. Cô quả thật rất “công bằng”.

Phó Hi không trách cô, anh nhìn ra cô đang nói thật, cũng nhìn ra cô không muốn ở bên bất kỳ ai.

“Lễ ca, anh đừng ép cô ấy. Cô ấy không muốn ở bên anh, thì hãy để cô ấy đi.”

Đường Điềm len lén nhìn sang Thẩm Yến Lễ. Liệu anh... có đồng ý không?

Thẩm Yến Lễ ôm chặt lấy cô hơn, lạnh nhạt nói: “Chuyện giữa tôi và Đường Điềm, không cần cậu quản.”

Phó Hi lạnh lùng nhìn thẳng vào anh. Nghĩ đến việc Đường Điềm đang ở bên cạnh, anh không muốn làm loạn, cũng không muốn khiến cô khó xử.

Thời gian còn dài, ai mới là người chiếm được trái tim Đường Điềm, vẫn chưa thể nói trước.

Giọng Phó Hi trầm xuống, nói với Đường Điềm: “Có chuyện gì thì gọi cho anh.”

Chuyện anh bị cô chặn số, anh không nhắc một lời trước mặt Thẩm Yến Lễ.

Đường Điềm liếc nhìn Thẩm Yến Lễ bên cạnh rồi mới gật đầu với Phó Hi. Thật ra, phản ứng của anh khiến cô rất bất ngờ.

Cô tưởng với tính cách của Phó Hi, anh sẽ bất chấp tất cả mà xông vào đánh nhau với Thẩm Yến Lễ.

Không ngờ anh chẳng làm vậy, vừa rồi trông như đang chất vấn Thẩm Yến Lễ, nhưng thực chất lại đang giúp cô thoát thân.

Lúc này, thiện cảm của cô dành cho Phó Hi tăng lên không ít.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 85: Chuyển nhà


Sau khi Phó Hi rời đi, Đường Điềm bị Thẩm Yến Lễ ôm ngồi lên sofa. Vẻ mặt anh lạnh lùng, yêu cầu cô nhập mật khẩu điện thoại.

Anh kiểm tra từng số một, cho đến khi thấy số của Phó Hi trong danh sách bị chặn. Thẩm Yến Lễ bật cười khẽ, hôn lên má cô.

Anh trầm giọng khen: “Làm tốt lắm.”

Đường Điềm thở dài trong lòng, Thẩm Yến Lễ đã có được cô, nhưng cô chẳng biết hứng thú của anh với cô sẽ duy trì được bao lâu…

Còn về Phó Hi, cô chỉ mong anh sớm quên mình đi. Cô không chịu nổi khi bị hai người đàn ông ưu tú như vậy theo đuổi và không chịu buông tha.

Thẩm Yến Lễ cụp mắt, như đang để ý đến cảm xúc của cô. Sự xuất hiện của Phó Hi khiến anh không hề bình tĩnh như vẻ ngoài thể hiện.

Nhìn biểu cảm thoáng qua của cô, anh đoán được việc Phó Hi theo đuổi cô có tác động không nhỏ.

“Phó Hi suốt ngày chẳng nghiêm túc gì, em không cần để ý đến lời cậu ta nói.”

Đường Điềm thành thật chia sẻ: “Trước đây em cũng nghĩ vậy, nhưng hôm nay anh ấy khiến em có chút thay đổi suy nghĩ, con người thật ra…”

Lời thật lòng của cô còn chưa nói xong, đột nhiên nhận ra điều gì, cô quay đầu lại nhìn — ánh mắt Thẩm Yến Lễ nhìn cô lạnh toát.

Đường Điềm: “!” Hỏng rồi!

Cô vội vàng đứng dậy bỏ chạy, vừa đứng lên đã bị Thẩm Yến Lễ kéo vào lòng.

Gương mặt lạnh như băng của anh phóng to trong mắt cô.

Anh khẽ hỏi: “Tiếp tục nói xem nào.”

Đường Điềm cười gượng, xua tay lia lịa: “Em nói bậy, chỉ nói linh tinh thôi.”

Thẩm Yến Lễ ôm cô chặt hơn: “Phó Hi không phải người tốt, không cho phép em nghĩ tốt về cậu ta.”

Đường Điềm thấy câu này rất quen, hình như trước đây Phó Hi cũng từng nói Ôn Thiệu Hàn không đơn giản.

Buổi tối, trong phòng tắm, Đường Điềm chống tay lên tường, cùng Thẩm Yến Lễ phía sau trao nhau nụ hôn sâu.

Khoảnh khắc ấy trùng khớp hoàn toàn với cảnh trong giấc mơ mấy hôm trước của cô. Điều này khiến cô không khỏi ngạc nhiên.

Đường Điềm tỉnh dậy khi trời đã sáng rõ. Hai chân cô mềm nhũn, chỉ biết trừng mắt tức giận nhìn Thẩm Yến Lễ.

May mà chiều nay anh có việc ra ngoài, nếu không, chắc cô không chịu nổi.

Ngồi trên sofa xem TV, thực ra trong đầu Đường Điềm đang nghĩ đến việc tìm việc làm. Dù Thẩm Yến Lễ đã cho cô thẻ đen, còn mua nhà cho cô.

Nhưng… vẫn nên có một công việc chính thức thì hơn. Hai ngày nay, cứ rảnh là cô lại gửi hồ sơ đến mấy công ty lớn, nhưng đến giờ vẫn chưa có công ty nào phản hồi.

Đường Điềm rầu rĩ, cứ ngồi nghiền ngẫm lại nội dung hồ sơ. Cô thầm nghĩ: Mình tệ đến mức đó sao? Đến nỗi chẳng ai thèm để mắt?

Vì phải chuyển nhà, cô đành tạm gác việc chỉnh sửa hồ sơ lại.

Tầm ba giờ chiều, người Thẩm Yến Lễ sắp xếp đến chuyển cả hành lý của cô và anh sang căn nhà mới mà anh mua cho cô.

Đường Điềm chưa từng xem qua căn nhà ấy. Cô vốn định đi cùng xe chuyển nhà, nhưng tài xế riêng mà Thẩm Yến Lễ chuẩn bị đã gọi cô lên, nói đây là xe riêng anh sắp xếp cho cô.

Cô vội vã lên xe, nghĩ bụng: Thẩm Yến Lễ đúng là chu đáo thật.

Xe dừng lại tại một khu chung cư cao cấp nổi tiếng ở trung tâm thành phố, nơi người ở đều là giới thượng lưu.

Đường Điềm nhìn chiếc xe chạy vào tầng hầm, thầm cảm thán: Bảo sao Thẩm Yến Lễ không chịu nổi căn nhà trọ nhỏ cô thuê… đúng là khác biệt quá lớn.

Từ tầng hầm, cô đi thang máy lên thẳng tầng căn hộ. Mở cửa bước vào, cô càng đi càng thấy choáng ngợp.

Cô từng cầm sổ đỏ nhưng chưa bao giờ xem căn hộ rộng bao nhiêu.

Thì ra cái mà anh gọi là “nhà nhỏ” lại rộng tới khoảng 150 mét vuông! Trong khi cô nghĩ nhà nhỏ cỡ 70 mét vuông là cùng.

Chưa kể sự xa hoa bên trong khiến cô khó tin rằng nơi này đã đứng tên mình.

Chẳng bao lâu sau, người dọn dẹp mà Thẩm Yến Lễ thuê cũng đến, sắp xếp gọn gàng từng món hành lý ít ỏi của cô.

Đường Điềm mất mấy tiếng để thích nghi với thực tế là mình không chỉ là bạn gái của Thẩm Yến Lễ, mà còn dọn về sống chung trong căn nhà anh tặng.

Buổi tối, Thẩm Yến Lễ trở về, nói muốn dẫn cô đi siêu thị mua đồ.

Đường Điềm lấy khẩu trang cho anh đeo, rồi cũng đeo khẩu trang cho mình, sau đó mới chịu nắm tay anh đi ra ngoài.

Trong suốt quá trình mua sắm ở siêu thị, cô không biết mình đã bị chụp lén.

Khi quay về, tay Thẩm Yến Lễ xách đầy đồ, không cho cô cầm bất cứ thứ gì. Về đến hầm xe, cô muốn phụ một tay nhưng bị anh từ chối.

Anh nói: “Da em quá mềm.”

Đường Điềm đỏ bừng tai. Câu này anh từng nói rất nhiều lần — nhưng toàn là trong lúc làm chuyện đó, lúc vừa phát lực vừa nói ra những lời gợi cảm.

Đêm nay, Thẩm Yến Lễ cũng không tha cho cô.

Đường Điềm tỉnh dậy thì đã là 1 giờ chiều hôm sau.

Không thấy Thẩm Yến Lễ trong phòng, cô dậy rửa mặt, sau đó cầm điện thoại kiểm tra xem có công ty nào phản hồi chưa.

Một thông báo đẩy khiến tim cô đập thình thịch. Dù tiêu đề chỉ lướt qua một cái, cô vẫn nhìn rất rõ.

Cô lập tức kéo màn hình xuống — dòng tiêu đề “Chuyện tình cảm của Thẩm Yến Lễ bị lộ” hiện rõ mồn một.

Đường Điềm hoảng hốt đến nghẹt thở, vội bấm vào xem. Nội dung là mấy tấm ảnh rõ nét chụp cảnh cô và Thẩm Yến Lễ xuống xe đi vào siêu thị tối qua.

Phần bình luận toàn là biểu cảm sốc. May mắn là không ai chửi bới cô, vì không ai đoán ra cô là ai.

Đường Điềm thở phào nhẹ nhõm. May mà Thẩm Yến Lễ là ca sĩ, không phải idol, cũng chẳng phải thành viên nhóm nhạc nam thường thấy.

Cô vừa đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu thì thấy Thẩm Yến Lễ không biết từ khi nào đã đứng tựa vào cửa, bình tĩnh nhìn cô.

“Anh và em bị chụp rồi, có ảnh hưởng lớn đến anh không?”

Anh bước tới, vòng tay ôm lấy cô, hôn lên môi: “Không ảnh hưởng gì.”

“Còn fan của anh…”

Anh đáp: “Chỉ là người nghe nhạc, thích giọng hát của anh thôi.”

Nhưng Đường Điềm thấy màn hình điện thoại của anh liên tục sáng lên, sắc mặt cô lại thay đổi. Người ngoài không nhận ra cô, nhưng chị Ngô… hay Bùi Giác, Ôn Thiệu Hàn thì chưa chắc.

Cô hơi hoảng loạn. Nhỡ chị Ngô đến chất vấn thì sao?

Thẩm Yến Lễ thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, biết cô đang lo điều gì.

Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô: “Yên tâm, sẽ không ai nói gì em cả.”

Đường Điềm rúc vào lòng anh, vẫn lo lắng mà khẽ gật đầu.

Cô càng sợ rằng mọi chuyện sẽ giống như trong truyện, những việc nguyên chủ từng dụ dỗ các nam chính bị phơi bày ra ánh sáng, khiến cô rơi vào vết xe đổ.

Nghĩ lại, hiện giờ có Thẩm Yến Lễ che chở, dù có bị lộ, chắc tình cảnh của cô cũng không bi thảm như trong truyện đâu.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 86: Trông quen mắt


Lúc này, khi thấy tên Thẩm Yến Lễ trên hot search, Phó Hi tức đến mức suýt nữa ném luôn điện thoại.

“Mẹ nó! Thẩm Yến Lễ, anh đúng là hèn hạ!”

Để ngăn anh ra tay tranh giành Đường Điềm, Thẩm Yến Lễ lại chọn cách tuyên bố ngầm rằng cô là bạn gái của mình.

Người ngoài không biết cô gái trong ảnh là ai, nhưng chị Ngô và những người từng gặp Đường Điềm chắc chắn sẽ nhận ra.

Nếu anh thật sự muốn giành lại Đường Điềm từ tay Thẩm Yến Lễ, vậy thì cửa ải lớn nhất sẽ chính là bản thân cô ấy. Vốn dĩ cô đã nhút nhát, giờ lại bị công khai chuyện tình cảm với Thẩm Yến Lễ, dù sau đó anh có tấn công dữ dội đến đâu, khả năng cô chọn anh gần như bằng không.

Thẩm Yến Lễ rõ ràng là cố tình tung tin, cố ý để paparazzi chụp ảnh.

Phó Hi nghiến răng chửi rủa: “Hèn hạ!”

Trong khi đó, chị Ngô gần như phát điên vì chuyện này. Chị ấy không ngờ Thẩm Yến Lễ hẹn hò mà không nói một lời nào với mình. Mà điều khiến chị ấy hoảng nhất chính là… cô gái trong ảnh nhìn sao mà quen mắt thế.

Bóng lưng và vóc dáng ấy, chẳng phải giống hệt Đường Điềm – người giúp việc vừa mới bị cho nghỉ việc ở biệt thự hay sao?

Đầu chị Ngô như muốn nổ tung. Dự cảm xấu khiến cô lập tức gọi điện cho Thẩm Yến Lễ.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, như thể đã đoán trước được chị sẽ gọi.

Chị Ngô vội vàng hỏi: “Yến Lễ, mấy tấm ảnh trên hot search là thật sao?”

Thẩm Yến Lễ vừa mới hoàn thành xong một bản phối, giọng nói hờ hững: “Thật.”

Chị Ngô thận trọng hỏi tiếp: “Cô gái trong ảnh… có phải là Đường Điềm không?”

Anh không hề giấu giếm: “Ừ, là cô ấy.”

Chị Ngô hít sâu một hơi. Quả nhiên là Đường Điềm…

“Yến Lễ, cậu bình tĩnh lại đi. Cậu biết rõ nếu nhà họ Thẩm biết cậu đang quen một cô gái từng làm giúp việc, họ sẽ phản ứng thế nào rồi đấy.”

Chị Ngô quá hiểu những gia tộc lớn như vậy có thể tàn nhẫn đến mức nào. Vì tốt cho Đường Điềm, lẽ ra Thẩm Yến Lễ không nên bắt đầu mối quan hệ chênh lệch giai cấp như thế này.

Thẩm Yến Lễ lạnh lùng trả lời: “Chuyện này họ không có quyền can thiệp.”

Chị Ngô nghe mà chỉ biết nhức đầu. Thôi kệ, chị ấy cũng chẳng quản nổi. Mấy nam ca sĩ này ai cũng có bối cảnh không đơn giản, rút khỏi giới giải trí về tiếp quản gia sản cũng là chuyện sớm muộn.

“Vậy cậu tự cân nhắc cho kỹ, quan trọng nhất là phải bảo vệ được Đường Điềm.”

Trong mắt chị Ngô, ấn tượng về Đường Điềm rất tốt. Nếu bị Thẩm Yến Lễ để ý, e là cô gái đó không còn đường lui.

Đường Điềm luôn hành xử rất thận trọng, chắc chắn lần này thật sự là bị Thẩm Yến Lễ nhắm đến rồi.

Chị Ngô cũng hiểu rõ lý do chị ấy được chọn làm quản lý cho nhóm này — vì chị biết điều. Bọn họ chỉ đến đây để viết nhạc, ca hát, đơn thuần là theo đuổi sở thích, chị chỉ cần xử lý hậu cần là đủ, không có nhiều quyền lên tiếng. Thế nên chuyện này, chị cũng không xen vào quá sâu.

……

Lúc này, Đường Điềm bước ra khỏi phòng khách, lo lắng nhìn Thẩm Yến Lễ vừa cúp máy.

Cô tiến lại gần, Thẩm Yến Lễ ánh mắt dịu dàng ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán.

Anh cười khẽ, giọng trầm trầm: “Lo lắng vậy à?”

Đường Điềm gật đầu: “Chị Ngô… chị ấy nói gì?”

Thẩm Yến Lễ siết chặt vòng tay, giọng nhẹ tênh: “Chị ấy bảo anh phải bảo vệ em cho tốt.”

Cô ngẩng đầu, không tin nổi: “Thật hả? Chị Ngô thật sự nói vậy sao?”

Anh “ừ” một tiếng: “Không cần lo lắng.”

Cô còn chưa kịp trả lời, môi đã bị anh chiếm lấy, không thể nói thêm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn ấy.

……

Trong căn biệt thự ở vùng ngoại ô, Liễu Hiểu Chi đã xem hot search đến cả trăm lần.

Cô ta dĩ nhiên nhận ra người trong ảnh là Đường Điềm.

Tâm trạng vừa ghen tị vừa phẫn uất khiến cô ta gần như nghẹt thở. Cô ta rời đi mới bao lâu mà Đường Điềm đã có thể ở bên Thẩm Yến Lễ?!

Cô ta không thể tiếp tục nhìn mấy bức ảnh đó nữa — cô ta thích Thẩm Yến Lễ, thích đến tận xương tủy.

Không cam tâm! Tại sao lại là Đường Điềm?!

Đúng lúc đó, điện thoại đặt trên đùi cô ta reo lên. Người bên kia gọi đến hỏi có muốn tung tin về bạn gái của Thẩm Yến Lễ không, mọi thứ đã chuẩn bị xong.

Lý trí của Liễu Hiểu Chi gần như biến mất, nhưng một hình ảnh bất chợt hiện lên trong tâm trí cô ta.

Hôm đó mưa to như trút nước, Đường Điềm là người đã cố định chiếc ô lên xe lăn của cô, dùng khăn tắm dày choàng lên vai cô, đưa đến sự ấm áp bất ngờ. Hình ảnh đó khiến cô ta sững sờ, đến tận bây giờ vẫn không quên được.

Cô ta cuối cùng cũng nhận ra mình và Đường Điềm khác nhau ở chỗ nào.

Tay ôm mặt, Liễu Hiểu Chi bật khóc vì xấu hổ.

Một lúc lâu sau, cô ta lên tiếng: “Không cần tung ra nữa. Phiền anh xóa sạch đi. Tiền tôi vẫn sẽ chuyển đầy đủ.”

Người bên kia cũng chẳng nói gì thêm. Anh ta vốn chỉ là làm việc vì tiền, lại thấy cô gái trong bài không có lỗi gì — ai mà không thích trai đẹp giàu có chứ? Không thể vì cô ta thích Thẩm Yến Lễ mà bắt người khác không được thích.

Thế nên anh ta vui vẻ đồng ý xóa bỏ, bớt một chuyện là bớt phiền.

……

Tại khu nhà giàu nổi tiếng ở trung tâm thành phố S, Đường Điềm và Thẩm Yến Lễ đã sống với nhau hơn nửa tháng trong những ngày tháng ngọt ngào nhưng cũng vô cùng ngượng ngùng.

Nhưng Đường Điềm thì không thể ngồi yên mãi được.

Điều quan trọng hơn là… Thẩm Yến Lễ như một cái máy không biết mệt, thực sự là không bao giờ kiệt sức.

Suốt nửa tháng nay, không có ngày nào là cô không ngủ mê man vì kiệt sức, hai chân mềm nhũn, chẳng có sức mà đi nổi.

Thế nên cô âm thầm gửi hồ sơ đến một công ty khác mà không nói với anh.

Mấy hôm trước, hồ sơ cô gửi đi cứ như đá ném xuống biển, không ai hồi âm.

Lần này, cô cũng không trông đợi gì nhiều.

Nhưng không ngờ, rất nhanh cô lại nhận được phản hồi.

Cô suýt chút nữa bật thốt lên vì mừng rỡ, nhưng biết Thẩm Yến Lễ đang bận làm việc trong thư phòng nên cố gắng kiềm chế cảm xúc, giữ bình tĩnh nhắn tin với bên nhân sự.

Đối phương nói ngày mai có thể đến làm việc luôn, công ty cũng không xa nơi cô đang ở.

Vừa hay ngày mai Thẩm Yến Lễ có việc phải ra ngoài, cô quyết định đánh nhanh rút gọn — làm trước rồi mới nói sau. Ngày đầu đi làm, xem thử công việc có phù hợp không, nếu thấy không ổn thì sau này cũng không cần nhắc với anh nữa.

Thẩm Yến Lễ từng bảo cô có thể đến làm ở tập đoàn Thẩm thị, nhưng cô không muốn, mà anh cũng không ép.

Cô tạm thời không muốn ràng buộc quá sâu với anh — dù sao tương lai là điều không ai đoán được, mà sự chênh lệch đẳng cấp giữa hai người cũng là nguồn gốc khiến cô không có cảm giác an toàn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 87: Công việc mới


Cô vừa vuốt qua giao diện trò chuyện với công ty thì phía sau đã vang lên giọng trầm của Thẩm Yến Lễ:

“Em đang nhắn với ai thế?”

Đường Điềm lập tức đáp: “Không có nhắn với ai cả, chỉ đang xem tin tức thôi.”

Thẩm Yến Lễ vòng tay từ sau lưng cô, ôm lấy cô: “Mai anh có việc, buổi tối không về nhà, ngày mốt sẽ đưa em đi du lịch.”

Đường Điềm hơi ngạc nhiên — đây là lần đầu tiên kể từ khi sống chung, anh không về nhà vào buổi tối.

“Được.”

Cô không hỏi anh đi đâu, làm gì.

Thẩm Yến Lễ hôn nhẹ lên sau gáy cô, rồi chủ động nói rõ hành trình ngày mai:
“Ban ngày anh có một sự kiện. Trùng hợp là mai cũng là mừng thọ ông nội, nên buổi tối phải về nhà chính ở lại đó một đêm.”

Thì ra là vậy. Đường Điềm bắt đầu nghĩ ngợi, không biết với thân phận bạn gái của Thẩm Yến Lễ thì cô có nên chuẩn bị quà chúc thọ cho ông nội anh hay không?

Nếu chuyện tình cảm của cô và Thẩm Yến Lễ chưa bị lộ thì không cần phải làm gì, nhưng hiện giờ… ảnh chụp hai người đã lên hot search, gia đình anh chắc chắn cũng sẽ thấy.

Cô kéo tay anh ra, ngập ngừng nhìn anh. Dáng vẻ muốn nói lại thôi khiến lòng Thẩm Yến Lễ mềm nhũn, không kiềm được mà hôn nhẹ lên môi cô.

Anh hỏi: “Sao thế?”

Đường Điềm do dự rồi cũng nói ra: “Ngày mai là mừng thọ ông nội anh, em… có nên chuẩn bị quà không? Dù sao ảnh hai đứa mình cũng đã bị đưa lên mạng rồi.”

Thẩm Yến Lễ nghe vậy lại cúi đầu hôn cô lần nữa, nhẹ nhàng nói: “Ừ, ông nội anh thích uống trà, để anh chọn loại ông thích rồi gửi tặng.”

Đường Điềm nghĩ vậy thì có vẻ không ổn lắm, nhưng cô lại không nghĩ ra món nào phù hợp hơn. Cô muốn tự dùng tiền của mình, nhưng hiện tại cô chẳng có bao nhiêu — tặng quà thì ít ra cũng phải thể hiện được thành ý.

“Vậy thì được, nhưng nói trước nhé, em sẽ tự bỏ tiền mua.”

Thẩm Yến Lễ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Đường Điềm không để ý đến sự im lặng ấy, vẫn khăng khăng muốn tự mình chi tiền. Anh đã tặng cô quá nhiều thứ đắt đỏ — như căn nhà hiện tại họ đang ở, trị giá khoảng ba nghìn vạn.

Gần đây anh liên tục tặng cô các loại trang sức bằng vàng bạc, cả căn phòng thay đồ rộng lớn gần như chất đầy quần áo và túi xách hàng hiệu — tất cả đều vì cô mà mua.

Cô cảm thấy như đang mơ vậy.

Thẩm Yến Lễ bật cười: “Được rồi, theo ý em.”

Lúc này Đường Điềm mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ôm lấy cánh tay anh, dựa mặt vào hõm cổ anh. Sự mềm mại và hương thơm từ cô khiến Thẩm Yến Lễ khó mà cưỡng lại.

Anh lập tức bế cô vào phòng ngủ, hôn cô thật sâu.

……

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Yến Lễ hôn cô: “Sáng mai anh sẽ về sớm.”

Đường Điềm gật đầu, ôm lấy cổ anh không nỡ rời xa.

Thẩm Yến Lễ phải cố gắng kìm nén mới dứt được khỏi người con gái mềm mại ngọt ngào ấy.

“Chờ anh về.”

Đường Điềm gật đầu, dõi theo bóng anh rời khỏi phòng ngủ. Một lúc sau, cô nghe tiếng cửa chính đóng lại.

Cô lập tức bật dậy, đánh răng rửa mặt, thay bộ sơ mi và chân váy đã mua từ trước. Vì vội nên chỉ kịp trang điểm rất nhẹ, màu son nhạt như không lại vô tình càng tôn lên vẻ dịu dàng tự nhiên của cô.

Cô xách theo chiếc túi thương hiệu bình dân từng mua trước đó, nhanh chóng bước ra cửa, mang giày cao gót rồi xuống tầng bằng thang máy.

Hôm nay tòa nhà vẫn yên tĩnh như thường lệ. Cô đã chuyển tới đây được hơn nửa tháng nhưng chưa từng gặp mặt bất kỳ người hàng xóm nào.

Cô từng thấy có người ra vào ở những tòa nhà khác trong khu, chỉ duy tòa nhà này thì ngoài cô và Thẩm Yến Lễ ra cũng chưa từng thấy ai khác ra vào.

Dù thấy kỳ lạ, cô cũng không hỏi Thẩm Yến Lễ.

……

Xuống đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, cô ngồi vào xe, thuận miệng hỏi bác tài:

“Chú Bình, sao trong tòa nhà này ít người ở vậy ạ?”

Cô cảm thấy không khí ở đây quá yên tĩnh.

Tài xế trả lời một cách rất bình thản: “Tòa nhà này được Thẩm tiên sinh mua lại rồi. Cậu ấy thích yên tĩnh, không muốn người lạ ra vào nơi ở.”

Đường Điềm: “!!!” Mua… mua lại luôn á?!

“Nguyên… cả tòa?!”

Cô sững người, kinh ngạc đến mức giọng cao vút, hoàn toàn bị sốc trước tin này.

Tài xế gật đầu, như thể nhớ ra chuyện gì đó thú vị, liền hạ giọng kể:

“Cô không biết đấy, hôm đó Thẩm tiên sinh còn gọi người đến trong đêm, đặc biệt ngăn ra một căn hộ hơn 150 mét vuông cho cô.”

Ông vừa nói vừa lắc đầu, cảm thán: cây sắt cũng nở hoa rồi.

Đường Điềm ngơ ngác: “Ngăn ra… căn hộ 150 mét vuông cho cháu?” Ngăn ra… nghe sao lạ thế?

Tài xế liếc nhìn cô đầy nghi hoặc: “Thẩm tiên sinh không phải nói rằng cô chỉ muốn nhà nhỏ thôi à?”

Hôm đó ông nghe thấy cậu Thẩm gọi điện chỉ đạo chuyện này, còn ngạc nhiên nghĩ: có cô gái nào lại ngốc đến mức không muốn căn hộ hơn nghìn mét vuông, lại đòi ở nhà nhỏ hơn trăm mét?

Đường Điềm đờ người ra: “Những căn hộ còn lại… to đến mức nào ạ?”

Tài xế đáp: “Mỗi tầng hơn một nghìn mét vuông.” Diện tích cụ thể ông cũng không rõ.

Trong đầu Đường Điềm hiện lên hình ảnh bảng điều khiển thang máy với 44 tầng, cô không còn lời nào để diễn tả sự chấn động trong lòng — giới nhà giàu đúng là quá khủng khiếp.

……

Đến khi xe dừng ở đối diện công ty mà cô nộp hồ sơ, Đường Điềm vẫn còn choáng váng vì mấy thông tin vừa biết.

Có lẽ Thẩm Yến Lễ không nói ra là vì sợ cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn, sợ cô… tự ti.

Nói thật, rất khó để không cảm thấy tự ti. Cô biết Thẩm Yến Lễ giàu có và quyền lực, nhưng khi sự thật được bày ra rõ ràng như vậy, cảm giác nhỏ bé và bất lực ấy là không thể tránh khỏi.

Cô hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng. Lúc nữa phải thể hiện tốt trong buổi phỏng vấn. Trong lòng, cô không ngừng tự cổ vũ bản thân.

Đường Điềm bước vào công ty mới, không ngờ buổi phỏng vấn hôm nay lại diễn ra thuận lợi bất ngờ. Phía công ty còn đề nghị cô ở lại làm việc luôn trong ngày để làm quen môi trường.

Cô hơi bất ngờ với sự nhiệt tình của mọi người trong công ty, nhưng cô vẫn giữ lại ba phần đề phòng. Kinh nghiệm kiếp trước dạy cô rằng, lần đầu gặp mặt dù đối phương có đối xử tốt đến đâu cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.

Con người vốn phức tạp, cẩn trọng luôn là lựa chọn an toàn.

Cô làm việc một ngày, cảm giác chung khá ổn. Trong lúc làm việc, cô âm thầm quan sát các đồng nghiệp — hành động và biểu cảm của họ đều khá thoải mái, không có gì bất thường.

Đến 5 giờ 30 chiều, khi cô vừa chuẩn bị tan ca, quản lý phòng nhân sự gọi tất cả lại, nói rằng hôm nay có nhân viên mới vào làm nên tổ chức buổi tụ họp ăn uống.

Bị đẩy lên "đài cao" thế này, Đường Điềm thật sự không tiện từ chối, trừ khi cô không định tiếp tục làm việc ở đây.

Mà hiện tại, cô khá hài lòng với công việc này và mức đãi ngộ, nên đành đồng ý. Cũng vừa khéo Thẩm Yến Lễ hôm nay không về nhà.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 88: Tiệc Liên Hoan


Đường Điềm cùng đồng nghiệp mới đến nhà hàng dùng bữa, cô được sắp xếp ngồi ở vị trí khuất nhất trong phòng riêng.

Quản lý đứng dậy nâng ly: “Hôm nay chúc mừng Đường Điềm gia nhập công ty, sau này cùng nhau cố gắng tiến bước trên con đường sự nghiệp.”

Một nữ đồng nghiệp ngồi cạnh nhỏ giọng nói với cô: “Cậu uống rượu trái cây đi, loại này ngon mà không dễ say. Mấy người kia uống rượu trắng, đừng để ý nếu họ ép cậu uống.”

Đường Điềm gật đầu, tự rót một ly rượu trái cây và cùng mọi người cụng ly.

Quản lý cũng khách sáo: “Đàn ông chúng tôi cạn ly, các cô cứ tùy ý, thoải mái.”

Đường Điềm nhấp một ngụm rượu trái cây, đúng là hương vị rất ngon.

Kiếp trước cô uống được tầm ba ly rượu, nhưng cũng hiếm khi uống, vài năm mới đụng đến một lần.

Bữa tiệc diễn ra vui vẻ, nam đồng nghiệp cùng quản lý rôm rả uống rượu, các nữ đồng nghiệp thì ăn uống nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nhắc nhở đừng uống quá chén.

Đường Điềm vừa ăn vừa thỉnh thoảng uống thêm vài ngụm rượu trái cây, vì quá ngon nên không để ý, ai ngờ tửu lượng của thân xác hiện tại lại yếu đến mức vừa uống đã say.

Men rượu bốc lên khiến cô gục ngay trên bàn tiệc.

Nữ đồng nghiệp ngồi cạnh: “???”

Quản lý đang uống rượu cũng ngớ người: “???”

Mọi người trong phòng nhìn cô, ai nấy đều ngơ ngác.

Quản lý quay sang hỏi nữ đồng nghiệp bên cạnh Đường Điềm: “Cô cho cô ấy uống rượu trắng à?”

Nữ đồng nghiệp lắc đầu: “Không, tôi khuyên cô ấy uống rượu trái cây.”

Cô ấy cũng mơ màng, cầm chai rượu còn lại nửa chai lên xem, trên nhãn ghi nồng độ cồn “9 độ”.

Quản lý gãi đầu, kinh ngạc lẩm bẩm: “Chưa từng gặp ai tửu lượng tệ đến mức này.”

Cô ấy hình như mới uống chưa đến hai ly nhỏ?

Nữ đồng nghiệp cũng lấy làm lạ, cô ấy uống liền hai ly mà không thấy gì, thật khó tin có người yếu rượu đến thế.

“Có ai biết Đường Điềm ở đâu không?”

Mọi người đều lắc đầu. Quản lý nói: “Trong sơ yếu lý lịch chắc có ghi, nhưng cụ thể tòa nào thì không rõ.”

Khi mọi người còn đang loay hoay tính cách đưa cô về thì cửa phòng bất ngờ mở ra.

Tất cả đều quay lại nhìn, một người đàn ông phong thái điềm đạm, quý phái xuất hiện trong tầm mắt họ.

Vừa nhìn rõ mặt, tất cả đồng loạt đứng dậy, lễ phép chào: “Chào Tổng giám đốc Ôn!”

Quản lý không ngờ Ôn tổng lại xuất hiện ở đây, ông vội vàng cười niềm nở tiến lại gần.

“Ôn tổng, chúng tôi có chuẩn bị chỗ ngồi cho ngài, ngài có muốn dùng vài ly không?”

Các đồng nghiệp trong phòng nghĩ: Quản lý đúng là biết cách ứng xử, nếu là họ thì đã buột miệng hỏi "Sao ngài lại ở đây?" rồi.

Ánh mắt Ôn Thiệu Hàn lướt qua Đường Điềm đang say gục trên bàn, chân mày hơi nhíu lại, rõ ràng không vui.

“Không cần. Cô ấy sao vậy?”

Giọng điệu tuy không biến đổi nhiều, nhưng ai cũng nghe ra sự trách móc trong đó.

Quản lý thấy Ôn tổng chú ý đến Đường Điềm, vội giải thích: “Cô ấy là nhân viên mới, tên là Đường Điềm, hôm nay tụ họp là để chúc mừng cô ấy vào công ty. Không ngờ tửu lượng cô ấy lại yếu đến mức uống hai ly rượu trái cây là gục luôn.”

Ôn Thiệu Hàn còn định nói gì đó thì Đường Điềm – người đang gục đầu – chợt ngồi thẳng dậy, tay ôm đầu, ánh mắt vẫn còn lơ mơ vì rượu.

Cô nhận ra mọi người đang nhìn mình, rồi quay đầu nhìn ra cửa.

Khi nhìn thấy Ôn Thiệu Hàn, cô hơi đờ ra một lúc, tưởng mình say đến mức hoa mắt.

Cô giơ tay vỗ nhẹ trán, nhìn lại lần nữa… hình ảnh của Ôn Thiệu Hàn vẫn còn ở đó.

“Ôn… Ôn tiên sinh?”

Quản lý ngạc nhiên: “Đường Điềm, cô quen Ôn tổng à?”

Vừa nói xong mới sực nhớ Ôn tổng còn là ca sĩ nổi tiếng, không quen mới lạ.

Đường Điềm nhận ra đây không phải là ảo giác vì say, nhất thời không biết nên gật đầu hay không.

Ôn Thiệu Hàn hiếm khi tỏ thái độ nghiêm khắc. Anh sải bước đến, vòng tay ôm eo bế cô rời khỏi phòng.

Cửa phòng đóng lại, mọi người bên trong nhìn nhau không nói thành lời, toàn bộ đều đờ người như bị đánh dấu hỏi vào mặt.

Đường Điềm cũng ngơ ngác, phải ra khỏi phòng mới kịp phản ứng — anh thế mà lại bế cô đi?

Cô lập tức la lên: “Ôn… Ôn tiên sinh?!”

Ôn Thiệu Hàn không phản ứng lại, đưa cô đến xe, sắp xếp cho cô ngồi ở ghế phụ.

Đường Điềm nhìn anh tỉ mỉ điều chỉnh ghế ngồi cho mình, cảm thấy… chắc là vì anh lo lắng cho cô.

Lúc anh cúi người cài dây an toàn, khuôn mặt hai người sát gần nhau, vừa cài xong, thân người anh dịch chuyển — môi cô khẽ chạm nhẹ lên má anh.

Chỉ một cái chạm nhẹ thôi, Đường Điềm đã vội che miệng, xấu hổ đến mức không biết làm gì.

Trên người Ôn Thiệu Hàn phảng phất hương thơm từ cô, cái chạm vừa rồi lại càng khơi dậy h*m m**n chiếm hữu b*nh h**n trong anh.

Xe chạy bon bon trên đường, cơn say của cô cũng dần tan biến.

Ôn Thiệu Hàn vừa lái xe vừa dặn: “Sau này đừng uống rượu nữa.”

Đường Điềm lập tức gật đầu: “Em cũng không ngờ mình tửu lượng kém đến vậy. Sau này em sẽ không uống một giọt nào.”

Cô liếc nhìn anh rồi đọc địa chỉ nhà mình.

“Làm phiền Ôn tiên sinh rồi.”

Ôn Thiệu Hàn không đáp, gương mặt tuấn tú âm trầm rõ rệt.

Đường Điềm thấy anh không nói gì, tưởng rằng anh biết địa chỉ nhà của Thẩm Yến Lễ nên không cần chỉ đường. Dù sao hai người họ là bạn, lại cùng sống trong khu biệt thự cao cấp, anh chắc cũng có nhà ở đó.

Chỉ là… không hiểu sao sắc mặt anh trông không còn ôn hòa như trước, mà có chút tối tăm.

Xe rẽ vào một khu biệt thự sang trọng, Ôn Thiệu Hàn dừng trước một căn biệt thự lớn.

Đường Điềm nhìn cảnh vật xa lạ bên ngoài, định nói gì đó với anh.

Anh đã xuống xe, vòng qua bên ghế phụ, mở cửa xe, tháo dây an toàn, rồi vòng tay ôm eo cô, bế lên lần nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 89: Ngụy trang


Khi bị anh bế lên, đầu óc của Đường Điềm vẫn còn mơ hồ, ngay sau đó là cảm giác luống cuống không biết phải làm sao.

“Ôn… Ôn tiên sinh, em tỉnh rồi, giờ không còn say nữa, anh có thể thả em xuống được rồi.”

Hành động như vậy quá thân mật, cô vội vàng mở miệng ngăn cản.

Vẻ mặt ôn hòa, nhã nhặn của Ôn Thiệu Hàn vẫn không thay đổi, nhưng anh cũng chẳng có ý định buông cô ra.

Vì đang mang giày cao gót, nên cô không dám giãy dụa mạnh, nếu bị ngã xuống thì rất dễ trật chân.

Ôn Thiệu Hàn bế cô lên lầu hai, đặt cô ngồi xuống chiếc sofa trong phòng ngủ, trong khi túi xách của cô vẫn còn để trong xe.

Đường Điềm đứng dậy khỏi ghế sofa, nói: “Ôn tiên sinh, em thực sự không sao, em có thể tự về được.”

Ôn Thiệu Hàn nhìn cô, vẻ mặt vẫn điềm đạm nhưng trong ánh mắt lại toát lên sự tối tăm và quỷ dị khiến người ta bất an, cảm giác nguy hiểm tỏa ra từ anh khiến Đường Điềm cuối cùng cũng cảm nhận được có điều không ổn.

Đối diện với ánh mắt đó, cô bắt đầu lùi lại đầy căng thẳng: “Ôn tiên sinh, anh đang…”

Anh nhìn cô, giọng trầm thấp: “Em đang sống chung với Yến Lễ à?”

Đường Điềm gật đầu, không hiểu anh hỏi vậy để làm gì.

Ôn Thiệu Hàn chậm rãi bước đến gần cô, vẻ mặt dịu dàng nhưng lại khiến người ta sởn da gà, đến mức ngón tay cô cũng bắt đầu run lên.

“Ôn tiên sinh…”

Thân hình cao lớn của anh tiến đến trước mặt cô, đưa tay khẽ vén sợi tóc trước trán cô bằng những ngón tay thon dài và đẹp đẽ.

Đường Điềm sợ hãi đối diện với ánh mắt sau cặp kính của anh, cảm xúc u uất và b*nh h**n bị đè nén lâu ngày trong anh mãnh liệt đến mức khiến cô gần như không thể thở nổi.

Anh dịu dàng nói: “Đừng ở bên cậu ta, hãy ở bên anh.”

Một câu nói mềm mỏng như vậy lại khiến tim cô run lên dữ dội. Cô… cô không nghe nhầm chứ?

“Ý… ý anh là gì?”

Ngón tay anh nhẹ lướt qua sau tai cô, cô cố gắng kiềm chế cơn rùng mình, toàn thân cứng đờ tại chỗ.

Cô nhìn anh, ánh mắt đầy kinh ngạc và không thể tin nổi.

Anh nhẹ giọng nói: “Cũng tại anh… trước giờ chưa từng nói với em.”

“Anh rất thích em, nên từ hôm nay, em chỉ có thể ở bên cạnh anh.”

Lời anh nói khiến đầu óc Đường Điềm như trống rỗng, cô chớp lấy thời cơ nhấc chân định bỏ chạy.

Nhưng chỉ trong tích tắc, cô đã bị Ôn Thiệu Hàn ôm eo giữ lại, ngăn cô trốn thoát.

Dưới ánh nhìn của cô, Ôn Thiệu Hàn tháo cặp kính gọng vàng xuống, tiện tay đặt sang một bên.

Đường Điềm muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng càng giãy thì cánh tay siết quanh eo cô càng chặt.

Cô vội nói: “Em với Thẩm Yến Lễ đã ở bên nhau rồi, em… không thể ở bên anh, hơn nữa, anh với Thẩm Yến Lễ là bạn bè, anh không thể…”

Nhưng Ôn Thiệu Hàn chẳng thèm nghe, mà còn đưa ra một “giải pháp” đầy nhẹ nhàng.

“Vừa hay, để anh gọi cho cậu ta, em nói chia tay, nói em ở bên anh rồi.”

Đường Điềm sững sờ, anh ta… không ngờ anh ta còn hơn cả kiểu nhân vật giả tạo văn nhã tà khí trong tiểu thuyết.

Rốt cuộc thì bản chất của anh trong truyện mới là thật! Mọi ấn tượng cô từng có về anh đều chỉ là ngụy trang.

“Không… không thể như vậy được, Ôn tiên sinh.”

Ôn Thiệu Hàn vẫn giữ vẻ nho nhã lịch thiệp, nhưng đưa ra hai lựa chọn: “Gọi cho cậu ta bây giờ, hay lát nữa?”

Đường Điềm vội lắc đầu, cố giữ bình tĩnh, tiếp tục dùng kế hoãn binh.

“Anh cho em hai ngày suy nghĩ được không? Dù có muốn chia tay, cũng phải để em chuẩn bị tâm lý.”

Ôn Thiệu Hàn mỉm cười dịu dàng: “Em chọn lát nữa gọi?”

Cô chưa kịp phản ứng thì đã bị anh bất ngờ hôn, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc—không ngờ anh hoàn toàn không bị mắc lừa!

Ôn Thiệu Hàn hôn rất sâu, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để tránh né.

Đêm khuya, Đường Điềm nằm trên giường bị anh hôn đến nghẹt thở, trong đầu bỗng hiện lại giấc mơ trước kia, mọi chuyện giờ đây đang tái diễn đúng như trong mộng.

Trời tối tĩnh lặng, Ôn Thiệu Hàn dường như cực kỳ không hài lòng với thân phận bạn trai của Thẩm Yến Lễ.

Anh ôm Đường Điềm, gọi điện cho Thẩm Yến Lễ.

Bên kia điện thoại im lặng, Ôn Thiệu Hàn mỉm cười, đưa điện thoại lại gần tai Đường Điềm.

“Em nói với cậu ta, em muốn chia tay.”

Đường Điềm lắc đầu không chịu nói, thấy cô cắn môi, Ôn Thiệu Hàn dịu dàng bảo cô cắn tay anh thay vì tự làm đau mình.

Anh hoàn toàn phớt lờ Thẩm Yến Lễ đang nổi giận và chất vấn đầu bên kia điện thoại với giọng lạnh lùng.

Ôn Thiệu Hàn nói: “Từ giờ trở đi, Đường Điềm không còn là bạn gái của cậu nữa, mà là bạn gái của tôi.”

Anh cúi xuống hôn cô, cố ý để tiếng hôn vang lên lọt vào điện thoại khiến Thẩm Yến Lễ nghe thấy xong mới chậm rãi cúp máy.

Tại biệt thự nhà họ Thẩm, Thẩm Yến Lễ đã cầm chìa khóa xe, gương mặt điển trai phủ đầy sương lạnh và giận dữ, chỉ hận không thể lập tức g**t ch*t Ôn Thiệu Hàn!

Hai tiếng trước, tại biệt thự ở ngoại ô, chân bị trật của Liễu Hiểu Chi đã được nghỉ ngơi hồi phục.

Nhưng tâm bệnh của cô ta thì chưa thể chữa lành. Trước đây khi còn làm việc ở biệt thự, cô rất tham lam, muốn chiếm được tình cảm của cả bốn người đàn ông.

Nhưng… từ sau khi chuyện tình cảm giữa Thẩm Yến Lễ và Đường Điềm bị công khai, cô mới nhận ra mình yêu Thẩm Yến Lễ đến mức nào.

Liễu Hiểu Chi buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng hồ điểm mười hai giờ khuya, sau đó là tiếng máy móc vang lên bên tai.

[Tít——Hệ thống phát hiện cốt truyện đã lệch nghiêm trọng. Với tư cách là nữ chính trong truyện, bạn có muốn chỉnh sửa lại cốt truyện không?]

Liễu Hiểu Chi bị tiếng nói đột ngột đó dọa sợ, nhưng sau khi nghe nội dung, cô vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa.

“Ý mi là… thế giới hiện tại tôi đang sống chỉ là một cuốn tiểu thuyết?”

Hệ thống không trả lời mà tiếp tục:

[Có muốn chỉnh lại cốt truyện không? Bạn chỉ có một lần cơ hội, sau khi chỉnh sửa, toàn bộ tình cảm của bốn nam chính với nữ phụ sẽ bị xóa sạch, ký ức của họ về nữ phụ sẽ trở lại như năm tháng trước, tất cả dấu vết trên mạng về mối quan hệ giữa nam chính và nữ phụ cũng sẽ bị xóa.]

Liễu Hiểu Chi nghe đến “bốn nam chính”, trong lòng trở nên kích động. Ý của nó là, vốn dĩ phải là cô với bốn nam chính, chứ không phải là Đường Điềm…

“Vậy… tôi sẽ phải trả giá gì?”

[Bạn là nữ chính trong truyện, không cần phải trả giá gì. Nhưng về sau có chinh phục được bốn người đó hay không, còn phải xem bản lĩnh của bạn.]

Liễu Hiểu Chi vô cùng kích động, trái tim vốn đã nguội lạnh bỗng lại bùng cháy hy vọng.

Cô nhớ lại cảnh Đường Điềm che ô cho mình dưới cơn mưa hôm đó…

Liễu Hiểu Chi thì thầm: “Xin lỗi, Đường Điềm. Tôi thực sự… rất yêu Thẩm Yến Lễ. Tôi không thể nhường anh ấy cho cô.”

Cô nói với hệ thống: “Tôi chọn chỉnh sửa cốt truyện.”

[Tít——Đã chọn chỉnh sửa cốt truyện, cốt truyện sẽ được chỉnh sửa sau sáu tiếng nữa.]

Liễu Hiểu Chi ngóng trông ánh bình minh ngày mai. Cô ta biết mình vẫn còn cơ hội để bước vào thế giới của họ một lần nữa.
 
Back
Top Bottom