Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 70: Trong mơ


Nửa đêm, giấc ngủ của Đường Điềm vẫn luôn rất tốt, đêm nay cũng vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ say.

Nhưng giấc mơ đêm nay lại chẳng yên bình. Trong mơ, cô đứng cạnh một hồ bơi xa lạ, trên người mặc đồ bơi. Bỗng có một bàn tay từ dưới nước vươn lên, túm lấy cổ chân cô. Cô hoảng hốt, cả người không thể khống chế được mà ngã nhào xuống hồ.

Cảm giác bị nước bao trùm vô cùng chân thực. Nhưng trước khi cô kịp bị sặc nước, ai đó đã ôm lấy cô.

Trong mơ, cô vội vàng ôm lấy vai người đàn ông, cả người như treo lên thân hình cường tráng của anh ta.

Đường Điềm cúi đầu nhìn, gương mặt điển trai của Thẩm Yến Lễ đập vào mắt cô.

Thẩm… Thẩm Yến Lễ?

Sao cô lại mơ thấy anh nữa?!

Thẩm Yến Lễ hỏi: “Sợ lắm à?”

Đường Điềm vội vàng gật đầu. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, rồi bế cô lên khỏi mặt nước.

Lúc ở trong hồ, nước lạnh lẽo vây quanh người, khiến cô hoang mang không thôi, mãi đến khi được anh bế ra khỏi hồ bơi.

Cô bắt đầu cảm nhận được điều gì đó. Cô ý thức được rằng, bản thân đang được anh bế kiểu đối mặt với nhau, vừa đi vừa ôm, khoảng cách này… quá đỗi thân mật.

Cô vội vàng muốn xuống, giãy giụa, nhưng ngay khoảnh khắc đó, cả người cô run lên, lưng khẽ ngửa ra sau.

Hai tay Đường Điềm bám vào cổ anh, còn Thẩm Yến Lễ thì không còn giữ chặt môi cô như trước nữa, để mặc cho tiếng rên khe khẽ thoát ra từ cô.

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Sao vậy?”

Cô yếu ớt dụi mặt vào vai phải của anh. Câu hỏi có chủ đích của anh thoáng lướt qua đầu óc trống rỗng của cô, chẳng để lại chút dấu vết nào. Cô không thể suy nghĩ được gì.

Thẩm Yến Lễ dường như rất thích nghe giọng cô, vừa mềm mại vừa quyến rũ.

Anh bế cô đến chiếc ghế nằm cạnh hồ bơi, lấy khăn tắm lớn quấn lấy người cô, bước ra khỏi hồ với dáng vẻ thong thả.

Cả căn biệt thự vắng lặng, ngoài họ ra không còn ai khác.

Hai gò má Đường Điềm ửng hồng, cố gắng lắp bắp nói một câu: “Sẽ… sẽ có người… nhìn thấy…”

Anh hôn nhẹ lên môi cô: “Cả biệt thự chỉ có em với anh, lấy đâu ra người khác?”

Trong đôi mắt long lanh của cô hiện lên sự hoang mang. Biệt thự thì xa lạ, nhưng cảm giác thì thật đến mức không thể nào thật hơn.

Rất nhanh sau đó, cô chẳng còn sức để nghĩ nữa, Thẩm Yến Lễ bế cô bước lên cầu thang.

Anh bước lên cầu thang rất chậm, bằng khóe mắt, cô thấy thang máy không xa lắm, cắn môi — anh… anh sao không dùng thang máy mà lại leo cầu thang?

Anh bế cô lên tầng ba, lúc đi tới đoạn giữa tầng hai, đuôi mắt đỏ ửng, gân xanh trên trán nổi lên, nhưng anh vẫn mỉm cười nhìn cô với dáng vẻ thất thần không biết thứ mấy.

Đường Điềm th* d*c tỉnh dậy từ trong mơ. Cô xấu hổ kéo chăn điều hòa trùm kín mặt — lại mơ thấy Thẩm Yến Lễ…

Cô thật sự sắp xấu hổ chết mất. Sao… lại cứ mơ những giấc mơ thế này?

Lần này, cô không còn nghĩ đến lý do tại sao giấc mơ lại chân thực như vậy nữa, vì những giấc trước cũng giống thế.

Cô nhìn đồng hồ, gần 7 giờ sáng. Cô vươn vai rời giường. Hôm nay đến lượt cô, Lưu Huệ Hoa và hai người giúp việc mới phụ trách bữa sáng của các tiên sinh.

Cô vừa chấm công xong thì gặp ngay Lưu Huệ Hoa cũng đang đến chấm công.

Hai người lướt qua nhau, dường như Lưu Huệ Hoa muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn gọi cô lại.

Đường Điềm dừng bước, quay người chờ cô ta mở lời.

Lần này Lưu Huệ Hoa không phải đến để gây chuyện. Cô ta bước đến trước mặt Đường Điềm, nói: “Chuyện cô nói với tôi hôm kia… khiến tôi tỉnh ngộ rồi, cảm ơn cô…”

Lời cảm ơn có chút ngượng ngùng, nhưng lại rất chân thành. Hai ngày qua, cô ta cứ lặp đi lặp lại lời Đường Điềm nói, đồng thời suy ngẫm lại những việc mình từng làm.

Việc Liễu Hiểu Chi bị đuổi giống như tiếng chuông cảnh tỉnh nặng nề với cô ta. Cô không muốn đi vào vết xe đổ đó.

Đường Điềm hơi bất ngờ vì cô ta có thể nghĩ thông suốt: “Không có gì phải cảm ơn đâu, tôi cũng chẳng làm gì cả.”

Lưu Huệ Hoa nói: “Xin lỗi, trước đây tôi hay nói mấy lời không hay về cô.”

Con người ta có thể thức tỉnh trong một khoảnh khắc, và cũng có thể bị ai đó đánh thức bằng một câu nói. Cô ta rõ ràng là trường hợp thứ hai.

Đường Điềm không nghi ngờ lời xin lỗi lúc này là thật hay giả, phản ứng của cô không mặn không nhạt.

“Không sao.”

Lưu Huệ Hoa nhìn theo cô đi ngang qua, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Tại nhà ăn tầng một, bốn người đàn ông đã ngồi vào bàn. Trước bữa sáng, họ đang bàn chuyện phân chia lời bài hát mới.

Đường Điềm là người đến muộn nhất, nhưng cũng có lý do — đầu bếp riêng làm cho cô một phần bữa sáng bồi bổ khí huyết.

Vì vừa nấu xong còn rất nóng, mà cô từ nhỏ đã không ăn đồ quá nóng, sợ phỏng cổ họng nên ăn chậm hơn người khác.

Cô vội vã bước vào nhà ăn, thầm nghĩ: từ mai nên đem phần ăn này đặt trong phòng, chờ làm xong việc rồi ăn.

Sự xuất hiện của cô khiến mấy người đàn ông đang ngồi cùng lúc ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Phó Hi nháy mắt với cô, cô như bị bỏng, vội vàng dời ánh mắt đi.

Cô lúng túng tránh ánh nhìn của ba người còn lại, chỉ sợ lại vô tình chạm mắt với họ.

Đường Điềm vốn định đứng sau lưng Ôn Thiệu Hàn, nhưng vừa bước tới đã khựng lại — phía sau anh đã có một người giúp việc mới đứng rồi.

Trong nhà ăn… chỉ còn chỗ sau lưng Thẩm Yến Lễ là chưa có ai.

Anh cúi đầu, không nhìn cô nữa, nhưng cô vẫn hơi căng thẳng, đứng phía sau anh bắt đầu làm việc.

Cho đến khi bữa sáng kết thúc, Thẩm Yến Lễ không làm gì vượt giới hạn với cô, thậm chí gần như không nhìn cô lần nào.

Cô thở phào nhẹ nhõm — là cô nghĩ nhiều rồi. Trước mặt bao nhiêu người thế này, anh đâu thể làm gì thân mật với cô được.

Sau khi ăn xong, cô dọn ghế về vị trí cũ. Lưu Huệ Hoa và người giúp việc mới đi ăn sáng.

Tống Vũ đi vào, thấy cô đang ở một mình liền kéo cô ra một góc.

Cô tròn mắt kinh ngạc: “Lưu Huệ Hoa… xin lỗi em á!”

Vừa nãy, Tống Vũ cứ tưởng cô ấy lại muốn kiếm chuyện, ai ngờ thấy ánh mắt chân thành kia, cô mới tin.

Đường Điềm nói: “Lúc sáng chấm công, cô ấy cũng tìm chị.”

Tống Vũ nghe vậy, liền hỏi: “Cô ấy cũng tìm chị? Cô ấy đã nói gì với chị?”

Đường Điềm thật thà kể: “Cô ấy xin lỗi chị, còn cảm ơn vì lời chị nói hôm đó.”

Tống Vũ tặc lưỡi, thái độ thay đổi quá nhanh khiến cô ấy vẫn thấy khó tin.

Đường Điềm nói: “Xem ra là thật lòng đấy.”

Chỉ cần nhân viên cũ không đấu đá nữa, người mới cũng sẽ yên ổn làm việc theo.

Cô thầm nghĩ: môi trường làm việc sau này cuối cùng cũng yên bình rồi.

Tống Vũ vẫn cảm giác như nằm mơ — hôm kia còn bị bắt nạt mà hôm nay đã quay sang xin lỗi.

Đường Điềm thấy cô ấy như không tin nổi, nhẹ nhàng vỗ tay phải cô: “Sau này sẽ không ai làm khó em nữa.”

Tống Vũ nghe xong liền ôm lấy tay trái của cô lắc lắc: “Chị Đường Điềm, em thích chị lắm!”

Đường Điềm mỉm cười chấp nhận sự nũng nịu của cô ấy. Trong lòng nghĩ: ba tháng rưỡi tới, chắc… sẽ ổn thôi.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến tối, các tiên sinh vẫn chưa vào nhà ăn. Đường Điềm lần này không đến trễ, nhưng vị trí trống duy nhất… lại là sau ghế của Thẩm Yến Lễ.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 71: Tâm tư nhỏ


Đường Điềm cũng không thể hỏi các người giúp việc khác có muốn đổi chỗ hay không, làm vậy chỉ khiến người ta nghi ngờ nhiều hơn.

Cô đành phải đứng sau chỗ ngồi của Thẩm Yến Lễ, chờ anh đến dùng bữa.

Người đầu tiên bước vào phòng ăn là Phó Hi, thấy Đường Điềm đứng sau chỗ của Thẩm Yến Lễ, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, rõ ràng có vẻ không vui.

Anh bước tới, thẳng người ngồi xuống đúng vị trí của Thẩm Yến Lễ.

Đường Điềm: “?” Đổi chỗ rồi?

Phó Hi dường như đã đoán được biểu cảm lúc này của Đường Điềm phía sau, khóe môi anh cong lên đầy ý vị.

Thấy anh ngồi vững vàng không nhúc nhích, Đường Điềm nghĩ: Họ là chủ nhân, muốn ngồi đâu thì ngồi, mình không có quyền ý kiến.

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, phục vụ Phó Hi còn đỡ áp lực hơn phục vụ Thẩm Yến Lễ.

Chỗ phía sau chỗ ngồi ban đầu của Phó Hi, Lưu Huệ Hoa nhìn thấy anh ngồi vào chỗ của Thẩm tiên sinh thì lại liếc sang Đường Điềm với vẻ mặt khó hiểu.

Lưu Huệ Hoa thấy chướng mắt. Cô thích thầm Phó Hi, không muốn thấy anh lại gần bất kỳ người phụ nữ nào, dù biết bản thân không xứng với anh… nhưng ai biết được?

Chẳng bao lâu sau, Ôn Thiệu Hàn xuất hiện trong phòng ăn, anh vừa từ phòng thu âm trên lầu hai xuống để ăn tối.

Bùi Giác và Thẩm Yến Lễ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Đường Điềm đang thầm đoán không biết họ có ra ngoài chưa về không.

Quả nhiên, Ôn Thiệu Hàn vừa uống một ngụm canh thanh phế vừa nói với Lưu Huệ Hoa và cô giúp việc mới:

“Bùi Giác và A Lễ không về ăn tối, không cần đợi nữa.”

“Vâng, Ôn tiên sinh, Phó tiên sinh dùng bữa ngon miệng.”

Trước khi rời đi, Lưu Huệ Hoa liếc Đường Điềm một cái với vẻ mặt không mấy thân thiện, ngược lại, cô giúp việc mới thì lại vui ra mặt như được tan ca sớm.

Đường Điềm vừa nghe thấy Bùi Giác và Thẩm Yến Lễ không về ăn tối thì thầm thở dài. Giá như họ cũng giống như trước khi cô xuyên không tới đây – cả mười ngày nửa tháng mới về biệt thự một lần – thì tốt biết bao.

Tiếc là cô chẳng có may mắn đó.

Tính sơ sơ thì thời điểm cô kết thúc công việc cũng là lúc họ tập trung sáng tác xong.

Đường Điềm: “…” Trước đây không tính, giờ mới phát hiện, đúng là số cô xui tận mạng.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu nữ chính thật sự bị sa thải, vậy chứng tỏ kết cục… có thể thay đổi. Thế thì cô – một nữ phụ độc ác – liệu có thể thay đổi số phận không?

Vừa phục vụ Phó Hi dùng bữa, Đường Điềm vừa nóng lòng nghĩ muốn rời khỏi biệt thự, thoát khỏi số phận bị định sẵn của nữ phụ độc ác, tìm lấy một cuộc sống mới trong kiếp này.

Không biết vì sao, hôm nay Phó Hi ăn rất chậm. Ôn Thiệu Hàn ăn xong trước, đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Trước khi đi, anh còn liếc một cái đầy ẩn ý về phía Phó Hi đang cố ý kéo dài thời gian, rồi rời đi không nói gì.

Đường Điềm biết rõ tại sao hôm nay Phó Hi lại ăn chậm như vậy, cô chỉ có thể bất lực.

Trong phòng ăn chỉ còn lại cô và Phó Hi. Cô không nhịn được mà lên tiếng:

“Phó tiên sinh, hôm nay anh ăn nhanh hơn mọi ngày nhiều đấy.”

Giọng cô mềm mại, lời thì lại đầy ẩn ý. Phó Hi bật cười, rồi chậm rãi dùng khăn lau khóe môi.

Anh nhướng mày, giọng nói chẳng hiền lành gì:

“Hôm qua cả ngày không thấy em, có vẻ em chẳng nhớ gì đến anh nhỉ.”

Đường Điềm sợ anh lại nổi hứng, càng sợ anh thêm hứng thú với mình nên vội vã điều chỉnh thái độ:

“Không phải là… không nhớ, mà là không dám nhớ.”

Phó Hi quay đầu lại, ánh mắt khó đoán nhìn thẳng vào cô.

Anh tiếp lời: “Không dám nhớ?”

Đường Điềm vội nói: “Tôi với anh chênh lệch quá lớn, tôi… không có tư cách nghĩ đến anh.”

Cũng chẳng biết khi nào thì hứng thú của anh với cô mới hết đi.

Vừa nói xong, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh nhìn như cười như không của Phó Hi. Như thể anh có thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ của cô.

Đường Điềm vội né mắt đi. Tính cách của người đàn ông này khó lường, cũng khó đối phó.

Giọng anh mang theo ý cười, nhưng càng nghe càng thấy rợn người.

“Đường Điềm, cất mấy cái tâm tư nhỏ của em đi. Cứ tiếp tục tránh né anh thì em biết hậu quả rồi đấy.”

Từng chữ một chậm rãi vang lên, mang theo sát khí lạnh thấu xương.

Đường Điềm nghe mà tim run lên bần bật. Nhất là khi đối mặt với đôi mắt đào hoa nheo lại của anh, cảm giác nguy hiểm như bao phủ lấy cô.

“Tôi…”

Cô hoảng loạn đến mức không biết nói gì, nào ngờ khoảnh khắc tiếp theo, Phó Hi lại cười tươi rạng rỡ, như thể vừa rồi chưa từng tồn tại sát khí gì cả.

“Đi thôi, đưa em tới một chỗ.”

Phó Hi cầm khăn ấm lau tay sạch sẽ, đứng dậy muốn nắm lấy tay Đường Điềm. Cô hoảng hồn lùi ngay mấy bước. Không thể nắm tay! Nhỡ bị người ta thấy thì sao?

Thấy anh vẫn không có ý định buông tha, Đường Điềm vội nói: “Không được nắm tay.”

Phó Hi chẳng lạ gì chuyện cô đang sợ. Anh khó chịu khẽ “chậc” một tiếng. Người khác là minh tinh thì ngại công khai, còn anh thì ngược lại – thích một người mà lại bị đối phương tránh như tránh tà.

“Được thôi. Đi theo anh.”

Anh nhét tay vào túi quần, dẫn cô đi xuống bãi đỗ xe ngầm với vẻ mặt bất lực.

Đường Điềm đi phía sau anh, giữ khoảng cách ba bước.

Anh có khó chịu cỡ nào, cô cũng không nhượng bộ. Đây không phải biệt thự nghỉ dưỡng ở nước ngoài mà là trong nước – người giúp việc nhiều, dễ bị bắt gặp.

Phó Hi đưa cô tới một góc khuất trong bãi đỗ xe, có lẽ vì biết cô nhát gan, sợ bị người khác thấy nên cố tình chọn nơi không ai qua lại.

Tiếng vang trong bãi đỗ xe rất rõ, Đường Điềm vừa nghe tiếng bước chân vang vọng, vừa thấy ở góc tường có một chiếc xe đang được phủ bạt.

Cô lập tức có cảm giác không lành. Quả nhiên, Phó Hi đưa tay giật phăng tấm phủ xe xuống, một chiếc siêu xe thể thao màu hồng phiên bản giới hạn hiện ra trước mắt cô.

Anh nhìn vẻ mặt sững sờ của cô, tâm trạng kiêu ngạo của anh lập tức lên tới đỉnh điểm.

“Siêu xe giới hạn, trên toàn cầu chỉ có ba chiếc. Thế nào? Lóa mắt không?”

Đường Điềm gật đầu ngơ ngác. Chữ “lóa” là nhẹ, suýt nữa chói mù cả mắt cô.

Phó Hi lấy chìa khóa xe đưa cho cô: “Tặng e…”

“Ưm…”

Anh còn chưa nói hết câu, từ “em” còn chưa kịp thoát khỏi miệng thì đã bị Đường Điềm nhào tới bịt chặt miệng, sống chết không cho anh nói ra.

Cô sợ đến phát hoảng. Ai mà ngờ Phó Hi lại tặng cô xe thể thao! Còn là bản giới hạn nữa chứ!

Thấy anh trừng mắt nhìn mình với vẻ khó tin, cô nói:

“Anh… anh thu lại lời vừa rồi đi!”

Phó Hi không dám mạnh tay, sợ làm cô đau, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra.

Anh bật cười, thật không ngờ có chuyện khiến người ta buồn cười đến thế.

“Đường Điềm, xe này em nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận.”

Cô kiên quyết không chịu: “Tôi không nhận.” Rồi quay người định bỏ đi.

Phó Hi lập tức đuổi theo, định nắm lấy tay cô. Cô lại tránh trái né phải, sống chết không cho chạm vào.

Anh tức quá cười luôn: “Em còn khó bắt hơn cả heo ngày Tết!”

Đường Điềm: “…” Trừng mắt lườm anh. Anh mới là heo ấy!

“Sao anh tặng xe cho em mà em còn giận à?”

Phó Hi vừa tóm được tay cô, cô liền há miệng làm bộ muốn cắn. Anh chẳng những không né còn đưa tay lại gần môi cô hơn.

“Em cắn đi.”

Đường Điềm không dám cắn, chỉ còn cách thở dài.

“Tôi không giận, chỉ là tôi không thể nhận xe của anh. Dù anh có đe dọa thế nào, tôi cũng không thể nhận.”

Phó Hi nhìn dáng vẻ bất lực của cô, vừa thấy đau lòng lại vừa buồn cười, kéo cô vào lòng ôm chặt.

“Trên đời sao lại có người con gái ngốc như em vậy chứ?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 72: Màn Mưa


Đường Điềm đột nhiên bị ôm vào lòng, cô hoảng hốt lập tức đẩy ra, lùi về sau hai bước, quay trái quay phải xem có ai xung quanh không.

Thấy không có ai, cô mới thật sự yên tâm.

Phó Hi nhét chìa khóa xe vào tay cô: “Cầm lấy, xe này em không lái cũng được, đem bán cũng tùy em.”

Đường Điềm không chịu nhận, muốn trả chìa khóa lại cho anh.

Phó Hi không cho, giọng anh chậm rãi: “Em không nhận, sau này anh sẽ không kiêng dè gì trước mặt người khác nữa đâu.”

Đường Điềm nghĩ đến chiếc dây chuyền bạc triệu mà Ôn Thiệu Hàn tặng cô, lặng lẽ cất chìa khóa xe vào tay, không từ chối nữa.

Thấy cô ngoan ngoãn, Phó Hi dịu dàng đưa tay véo má cô.

“Nhận quà không cần thấy ngại. Sau này ở bên anh, của anh là của em, còn của em vẫn là của em.”

Đường Điềm không tin. Đời trước cô tuy chưa từng yêu đương, nhưng người thân và bạn bè xung quanh đều yêu rồi cưới sinh như bình thường. Lúc yêu thì lời nào cũng ngọt ngào, lúc không yêu thì ngay cả một ánh mắt cũng trở nên thừa thãi.

Cô nhận lấy chìa khóa xe. Chiếc xe vẫn đậu dưới hầm biệt thự, cô dự định lúc nghỉ việc sẽ trả lại cả xe lẫn dây chuyền của Ôn Thiệu Hàn cho họ.

Phó Hi thấy cô im lặng, không nhịn được cúi xuống hôn lên má cô.

Anh nghiêng người, đôi mắt đào hoa chăm chú nhìn cô, thấp giọng nói: “Sao em lại khiến người ta yêu thích đến vậy.”

Mặt Đường Điềm đỏ ửng. Giọng anh trầm khàn, mang theo chút h*m m**n khó giấu, lại muốn hôn tiếp.

Cô vội vàng lùi lại, chạy nhanh về phía thang máy.

Phó Hi đứng thẳng, thân hình cao lớn nhìn theo bóng lưng cô đang chạy, môi nhếch lên nhắc nhở: “Chạy chậm thôi, anh không đuổi theo đâu.”

Chỉ một cái hôn đã xấu hổ thành ra thế này, sau này...

Đôi mắt đào hoa của anh dần tối lại. Xem ra phải thử thách sức chịu đựng của anh rồi. Cô mềm mại như vậy... thật sự không chịu nổi dày vò.

Tám rưỡi tối, trời đổ mưa lớn, hạt mưa rơi xuống da người phát ra những tiếng "bộp bộp" nhẹ nhàng.

Đường Điềm cùng Tống Vũ và mấy người khác tranh thủ trước khi cơn mưa ập đến, đã chuyển hết hoa trong vườn sau vào biệt thự.

Trên đường từ dưới nhà về phòng, cô nhìn ra cửa sổ sát đất, gió to mưa lớn, chỉ còn hơn một tháng nữa là đến Tết Trung thu mười lăm tháng tám.

Đường Điềm đứng lặng, lòng đầy cảm xúc. Cô đang định quay người vào phòng thì trước cổng biệt thự xuất hiện một chiếc Rolls-Royce Cullinan. Tài xế cầm hai chiếc ô, xuống xe, che một cái ô rồi mở cửa ghế sau.

Thẩm Yến Lễ xuất hiện, dáng người cao ráo, dù cách một khoảng vẫn không che được khí chất cao quý và ngoại hình điển trai nổi bật của anh.

Đường Điềm thấy anh cầm ô, bước lên bậc thềm biệt thự, cô vội quay người định chạy vào phòng, tránh không để đụng mặt.

Đúng lúc ấy, trong màn mưa, Liễu Hiểu Chi ngồi xe lăn từ góc khuất đi ra, cô hét to: “Thẩm tiên sinh, xin chờ một chút!”

Thẩm Yến Lễ dừng bước. Đường Điềm đứng trước cửa sổ, chân phải vừa nhấc lên chưa đặt xuống, sững người, kinh ngạc mở to mắt. Liễu... Liễu Hiểu Chi?!

Liễu Hiểu Chi đang ướt sũng dưới mưa, nhìn Thẩm Yến Lễ vừa dừng lại và quay đầu.

Cô vừa khóc vừa nói: “Thẩm tiên sinh, có thể giúp tôi một lần nữa không?”

Thẩm Yến Lễ không đáp, xung quanh chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp xuống nền đất.

Nước mưa làm mắt Liễu Hiểu Chi mờ đi, cô ta vừa khóc vừa lau nước và nước mắt, trông thê thảm vô cùng.

“Tôi... tôi sẽ thay đổi.”

Ánh mắt Thẩm Yến Lễ dưới tán ô lạnh lẽo như gió tuyết mùa đông.

Liễu Hiểu Chi thấy anh vẫn im lặng, càng khóc thương tâm. Khuôn mặt thanh tú, trắng bệch trong mưa khiến ai nhìn cũng thấy xót xa.

Cô vẫn không từ bỏ: “Anh giúp tôi thêm một lần nữa, được không?”

Thẩm Yến Lễ cuối cùng cũng lên tiếng: “Đã bị thương thì quay về nghỉ ngơi cho tốt.”

Liễu Hiểu Chi nghe giọng anh bình thản, biết rằng anh đang từ chối.

Cô ta từng nghĩ anh sẽ giúp mình, sẽ lưu luyến mình. Hóa ra… là cô ta nghĩ sai rồi.

Khi anh quay người định rời đi, cô ta lại hét lên: “Đợi đã!”

Thẩm Yến Lễ dừng lại, ánh mắt nhìn cô đầy lạnh lùng.

Ánh nhìn đó khiến Liễu Hiểu Chi bị tổn thương, cô cười khổ, trong mắt hiện lên vẻ điên loạn.

“Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây, tôi chỉ muốn hỏi Thẩm tiên sinh, anh… đã từng thích tôi dù chỉ một chút chưa?”

Cô hỏi rất dè dặt, như thể chỉ cần anh nói “chưa từng”, cô sẽ lập tức sụp đổ.

Thẩm Yến Lễ không hề do dự, giọng vẫn lạnh lùng: “Cô là người giúp việc ở biệt thự này, sao tôi có thể thích cô.”

Câu nói khẳng định ấy như thể câu hỏi của cô ta vốn là sai.

Liễu Hiểu Chi hoàn toàn tuyệt vọng, thì ra… cô ta chưa từng lọt vào mắt anh.

Cô ngẩng đầu lên, mỉa mai hỏi: “Vậy… Đường Điềm thì sao? Cô ấy cũng là người giúp việc trong biệt thự.”

Thẩm Yến Lễ chậm rãi đáp: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, vậy nên không sao cả.”

Lời anh như một chiếc búa nặng giáng mạnh vào đầu Liễu Hiểu Chi, khiến cô choáng váng. Cô ta không ngờ… Thẩm Yến Lễ thực sự động lòng với Đường Điềm!

Cô ta nhìn anh với ánh mắt đau thương, tại sao… cùng là người giúp việc, cùng không được xem trọng, mà Đường Điềm lại có thể chiếm được trái tim Thẩm Yến Lễ?!

Cô ta không biết là để chọc tức anh, hay chỉ muốn nói hết mọi chuyện.

“Anh còn nhớ lần anh say rượu, người bị anh đè dưới thân không phải là tôi.”

Mắt Thẩm Yến Lễ khựng lại, sắc mặt trầm xuống nhưng vẫn không nói gì.

Liễu Hiểu Chi cười thê lương, mắt như phát cuồng: “Không ngờ đúng không, anh nhận nhầm người rồi. Người anh luôn miệng nói là của mình – Đường Điềm – chính cô ấy mới là người bị anh đè đến không thở nổi hôm đó.”

Thẩm Yến Lễ vẫn không có phản ứng, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, chờ cô nói tiếp.

Cô ta đầy giễu cợt: “Anh không chỉ nhận nhầm Đường Điềm, còn xem cô ấy là tôi, rồi còn đuổi cô ấy đi.”

Thẩm Yến Lễ mím chặt môi, quay người bước lên bậc thềm, không nói gì thêm với Liễu Hiểu Chi đang phát điên trong mưa.

Cô ta vừa cười vừa khóc, mặc cho mưa tuôn xối xả. Cô... là một kẻ thất bại. Tính toán đủ điều, đổi lại là kết cục thế này.

Trước cửa sổ biệt thự, Đường Điềm không nghe rõ họ nói gì, nhưng nhìn cũng biết đang có “cảnh truy vợ phiên bản hối hận muộn màng.”

Cốt truyện thường thấy là sau khi Liễu Hiểu Chi rời đi, mấy nam chính bắt đầu hối hận, còn cô thì bị bỏ mặc.

Thậm chí có khả năng Phó Hi sẽ đẩy cô ngã xuống đất, gào lên: “Tất cả là do cô! Nếu không phải tại cô, làm sao Hiểu Chi lại rời bỏ tôi?!”

Thẩm Yến Lễ thì sẽ nhìn cô như rác rưởi, lạnh lùng bảo: “Tránh xa tôi ra. Trước đây tôi bị cô che mắt, Hiểu Chi mới là người tôi yêu nhất. Nhất định là cô đã giở thủ đoạn, ép cô ấy phải rời đi. Đừng mơ có được tình cảm của tôi, tình yêu của tôi chỉ dành cho Hiểu Chi.”

Đường Điềm vội vỗ đầu mình, ngăn những viễn cảnh "drama" đang tua nhanh trong đầu.

Không trách được, đời trước xem phim quá nhiều, thành phản xạ tự động chiếu lại.

Trong màn mưa, Liễu Hiểu Chi ngồi xe lăn, thất thần tại chỗ. Mưa không ngừng, thậm chí càng lúc càng lớn.

Cô như thể bị cả thế giới vứt bỏ.

Ánh sáng phía trước tối lại, mưa đổ lên người cũng đột nhiên “ngừng”.

Liễu Hiểu Chi ngẩn ra, ngẩng đầu thấy một chiếc ô che trên đầu, cứ ngỡ là Thẩm Yến Lễ thương hại mình, quay lại đón cô.

Cô ta mừng rỡ quay người lại, nhưng người đang cầm ô đứng sau cô... không phải Thẩm Yến Lễ, mà là Đường Điềm.

Nụ cười trên mặt Liễu Hiểu Chi cứng lại, ánh mắt kinh ngạc tột độ.

Đường Điềm cố định ô vào xe lăn, rồi lấy khăn tắm dày đắp lên người Liễu Hiểu Chi đang ướt sũng vì mưa.

Sự ấm áp đột ngột khiến Liễu Hiểu Chi đứng bất động, ánh mắt đờ đẫn dõi theo từng cử động của Đường Điềm.

Cô mở chiếc ô thứ hai, không nói lời nào, lặng lẽ đi vào biệt thự. Với cô, không gì quan trọng bằng sức khỏe.

Lần trước khi cô xuất ngoại, Liễu Hiểu Chi từng chơi xấu cô. Giờ Liễu Hiểu Chi cũng bị sa thải, còn cô thì nhận được bồi thường khá hậu hĩnh.

Hôm qua chị Ngô còn gọi điện cho cô, để bù đắp sai sót hôm trước suýt gây ra, hứa từ tháng sau sẽ tăng lương và thưởng thêm.

Cuối tháng này lãnh lương, thẻ ngân hàng cuối cùng cũng không còn trống rỗng nữa.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 73: Mịn màng


Qua ô cửa kính sát đất ở một căn phòng tầng hai, Bùi Giác đứng nhìn cảnh tượng bên dưới. Khuôn mặt điển trai, sâu sắc của anh không có chút gợn sóng cảm xúc, như thể đang xem một vở kịch chẳng liên quan gì đến mình.

Anh đưa tay xoa thái dương, xoay người trở về phòng ngủ để nghỉ ngơi. Bàn tay mềm mại của Đường Điềm ngày hôm đó lướt qua trong ký ức anh—quả thực đã giúp anh xoa dịu phần nào mỏi mệt.

Dưới tầng một, Đường Điềm treo cây dù lên giá ở cửa rồi chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.

Lúc đi ngang khúc rẽ có cửa kính lớn ban nãy, ánh mắt cô bất chợt lướt qua. Một bóng người khiến bước chân cô dừng lại.

Trước khung kính, một người đàn ông đang đứng đó. Thẩm Yến Lễ với vóc dáng cao lớn, khoác trên người bộ vest chỉn chu. Khuôn mặt anh tuấn rực sáng dưới ánh đèn, đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ nhìn về phía cô.

Dù không nói lời nào, cô vẫn có thể cảm nhận được rằng anh đang chờ cô bước lại. Nếu cô chủ động tới gần, có lẽ anh sẽ buông tha cho cô.

Đường Điềm: “!”

Cô lập tức lùi về sau nửa bước, xoay người chạy như bay về phòng, giống như có ai đó đang đuổi theo phía sau.

Cô đóng cửa phòng lại. Ánh mắt Thẩm Yến Lễ nhìn cô khi nãy... sâu thẳm, giống hệt hôm đó...

Cô lập tức tự nhắc mình không được nghĩ lung tung, đặc biệt là... đừng nhớ lại hai lần bị anh dụ dỗ.

Nửa đêm, Đường Điềm chìm vào giấc ngủ, nhưng giấc mơ lại chẳng buông tha cô.

Toàn thân cô như rơi từ trên cao xuống, ngay khoảnh khắc tiếp theo, một cảm giác k*ch th*ch không rõ tên gọi tràn ngập khắp cơ thể.

Chưa từng trải qua cảm giác ấy, cơ thể cô lập tức mềm nhũn trong vòng tay người đàn ông phía sau.

Người đàn ông ôm cô trong tay, áo quần vẫn chỉnh tề, bộ vest kiểu cấm dục lạnh lùng để lại những vết hằn mờ trên làn da mềm mại của cô.

Đường Điềm yếu ớt đưa tay bịt miệng, nhìn bàn tay trái trắng trẻo, thon dài, từng đốt rõ ràng của anh đang ký tên lên tài liệu, còn tay phải thì...

Cô rùng mình, run rẩy hàng mi, cúi đầu nhìn bàn tay phải thon dài như ngọc của anh.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn càng khiến sống lưng cô tê dại.

Người đàn ông vừa làm việc, vừa thong thả “tra tấn” cô, cứ thế không nhanh không chậm.

Cảnh tượng trước mắt khiến cô k*ch th*ch đến tận đáy lòng. Trên người anh vẫn là bộ vest chỉnh chu, còn cô thì...

Xung quanh toàn là giá sách, trước mắt là laptop, trên bàn chất đầy tài liệu.

Tay trái anh ký tên xuống, nét chữ mạnh mẽ cứng cáp.

Khi nhìn rõ tên anh ký, đồng tử trong mắt cô bỗng mở to.

Phía sau, người đàn ông khẽ rên lên một tiếng trầm thấp, như có điều gì khiến anh gần như mất kiểm soát.

Anh đặt bút xuống, bàn tay vuốt dọc eo cô, ôm cô hoàn toàn vào lòng.

Bàn tay nóng rực khi nãy còn đặt dưới xương quai xanh, lúc này lại gỡ bàn tay đang bịt miệng của cô ra.

Phòng sách vốn yên tĩnh nay đã không còn yên tĩnh nữa.

Giọng anh trầm thấp, mang theo từ tính: “... đến mức này rồi à, hửm?”

Gáy của Đường Điềm tựa vào vai phải anh, ánh mắt mê ly nhìn anh.

Có lẽ không chịu nổi ánh mắt ướt át của cô, cơ tay trái đang giữ eo cô của Bùi Giác siết chặt lại. Khuôn mặt điển trai ghé sát cô, hôn lên môi cô.

Lý trí của Đường Điềm gần như tan biến, hoàn toàn bị cảm xúc mãnh liệt khống chế. Khi anh c**n l** đ** l*** cô, cô cũng không chịu nổi mà đáp lại, cuốn lấy nhau, nụ hôn vừa lãng mạn vừa cháy bỏng.

Chỉ là rất nhanh sau đó cô không còn sức để hôn đáp lại nữa. Cô bị ép xoay người, lơ mơ bị anh bế lên bàn làm việc.

Bùi Giác lặng lẽ mà điên cuồng. Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng quen thuộc nay đã phủ một tầng đỏ rực đầy d*c v*ng.

Không biết đã bao lâu trôi qua, anh bế cô rời khỏi phòng sách, đi về phía phòng ngủ.

Khi giọng anh khẽ khàng thốt ra một câu “... ướt hết rồi”, Đường Điềm choàng tỉnh khỏi giấc mơ.

Cô thở hổn hển, mở mắt nhìn lên trần nhà—thật sự là... điên rồi.

Cô vậy mà mơ thấy mình và Bùi Giác... làm chuyện đó. Đường Điềm kinh ngạc đến mức không thể tin nổi.

Tại sao lại là Bùi Giác? Còn với anh ấy…

Cô xấu hổ đến mức đưa cả hai tay ôm lấy mặt, trong mơ anh thật sự quá đáng, cảm giác như cô sắp bị “xé nát” rồi.

Hơn nữa… thật sự quá dọa người…

Cô cuộn tròn trong chăn, lăn lộn trên giường để che đi gương mặt đỏ bừng. Nhưng mà… chỉ là mơ thôi, đời thực làm gì có… “mạnh” đến mức đó…

Giấc mơ này khiến cô khi thức dậy vào sáng hôm sau, thậm chí không dám nhìn thẳng vào Bùi Giác. Nhìn anh nghiêm chỉnh, cao ngạo lạnh lùng như thế, làm gì giống kiểu người trong mơ lại thốt ra mấy lời như vậy.

Trưa hôm đó, Đường Điềm vừa xong việc, quản gia vốn định nhờ Tống Vũ đem cà phê đến phòng Thẩm tiên sinh, nhưng vừa nhìn thấy Đường Điềm liền đổi ý.

“Đường Điềm, đem một ly Americano đá lên phòng Thẩm tiên sinh nhé.”

Nói xong ông vội rời đi, còn việc chưa làm xong.

Khi cô phản ứng lại thì quản gia đã biến mất sau khúc cua.

Đường Điềm ngẩn người tại chỗ. Gì cơ… đem Americano đá đến phòng Thẩm Yến Lễ? Việc đầu tiên cô làm là đi tìm Tống Vũ nhờ giúp.

Tống Vũ đồng ý, nhưng chưa đi được mấy bước đã ôm bụng, mặt nhăn nhó.

“Chị Đường Điềm, em… em đau bụng, chắc phải vào nhà vệ sinh gấp, chị tìm người khác giúp nhé.”

Chắc do nãy ăn quá nhiều kem, cô vội vàng chạy thẳng vào nhà vệ sinh, không quan tâm Đường Điềm có đồng ý hay không.

Tay phải đang đưa ra của Đường Điềm lại buông xuống. Cô đành phải đi tìm người khác, nhưng vòng một lượt, ai cũng đang nghỉ trưa, chẳng ai muốn giúp.

Lưu Huệ Hoa nhìn thấy Đường Điềm đến tìm, vừa ngáp vừa nói, rõ ràng đang rất buồn ngủ.

“Nếu Liễu Hiểu Chi còn làm ở đây thì chắc chắn sẽ giúp, nhưng cô ấy vừa được đưa về nhà rồi.”

Đường Điềm thở dài trong lòng, chỉ còn cách chấp nhận số phận.

Lưu Huệ Hoa nhìn dáng vẻ cô, cứ tưởng cô sợ bị Thẩm tiên sinh chê trách. Nhưng dạo gần đây, Thẩm tiên sinh trông có vẻ không ghét Đường Điềm như trước nữa.

“Cô đừng sợ, cứ giữ vững tinh thần như trước ấy. Bây giờ Thẩm tiên sinh không còn ghét cô như xưa đâu.”

Đường Điềm gật đầu, xoay người bước đến thang máy, chấp nhận số phận.

Tầng hai, cô đứng trước cửa phòng Thẩm Yến Lễ. Từ lúc về nước đến nay, cô chưa từng bước vào phòng anh lần nào.

Cô dùng một tay cầm khay, giơ tay kia lên gõ cửa, chờ người đàn ông bên trong lên tiếng.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 74: Suy nghĩ


"Vào đi."

Đẩy cửa phòng ra, trái tim của Đường Điềm đập loạn nhịp. Ban đầu cô còn đi rất chậm, mãi đến khi Thẩm Yến Lễ ngẩng đầu lên, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn cô tiến lại gần mà không có ý định dời đi.

Lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, vội vàng đặt ly cà phê đá kiểu Mỹ bên cạnh anh.

"Thẩm tiên sinh, cà phê mà anh yêu cầu đây ạ."

Cô vừa nói vừa cầm khay quay người muốn rời đi, nhưng mới đi được hai bước, eo đã bị cánh tay của Thẩm Yến Lễ kéo lại, cả người bị anh ôm vào lòng.

Lòng bàn tay anh nóng rực, cách lớp vải mỏng xoa nhẹ eo cô, vừa mờ ám vừa tê dại. Hàng mi của Đường Điềm khẽ run rẩy, thực sự… cô không thể chịu nổi khi anh đến gần như thế.

Thẩm Yến Lễ kề sát bên tai cô, giọng khàn khàn: "Cuối cùng cũng chịu vào rồi à?"

Cô cố gắng gỡ tay anh ra khỏi eo, không muốn để tâm đến hơi thở nóng rực của anh sau tai, nhưng cảm giác mềm nhũn lại lan ra khắp người không cách nào kiểm soát.

"Thẩm tiên sinh..."

Không đợi cô phản ứng, anh đã siết chặt tay ôm lấy cô bước vào phòng ngủ. Khi cô kịp phản ứng lại, thì cánh cửa đã bị anh đóng chặt.

Bị đặt xuống, cô lập tức bị anh đè sát vào sau cánh cửa, vòng eo mềm mại liên tục bị xoa nhẹ.

Bàn tay trái của Thẩm Yến Lễ vuốt nhẹ má cô, giọng trầm vang lên bên tai:

"Hôm đó anh say, người bị anh đè dưới thân là em?"

Nghe anh mô tả, Đường Điềm lập tức nhớ lại chuyện xảy ra hai ngày đầu tiên sau khi cô xuyên đến thế giới này.

Cô gật đầu, ngước mắt nhìn anh, có phần kinh ngạc: "Anh còn nhớ à?" Không phải anh đã say sao?

Thẩm Yến Lễ cúi đầu, môi mỏng chạm nhẹ lên má cô: "Chỉ còn chút ấn tượng thôi. Sao em không nói với anh chuyện đó?"

Cô không thấy cần thiết: "Chuyện đó chỉ là một tai nạn, chẳng có gì đáng nói cả."

Thẩm Yến Lễ nhìn xuống, hơi thở nặng nề, hôn lên môi cô nhưng không quá sâu, vừa hôn vừa thì thầm:

"Xin lỗi."

Chỉ là tiếng “xin lỗi” kia lại khàn đục và gợi cảm, không rõ có bao nhiêu thành ý, nhưng d*c v*ng thì hoàn toàn không che giấu nổi.

Cô vừa định hỏi vì sao phải xin lỗi thì đồng tử đã mở to: bàn tay lúc trước còn bị cô ngăn lại, giờ đã chui vào bên trong lớp vải sau lưng, lòng bàn tay nóng rực đang m*n tr*n da thịt cô.

Môi hé mở lập tức bị anh hôn lấy. Anh thở gấp, ép sát cô vào lòng, đầu lưỡi bắt đầu trêu đùa lưỡi cô trong nụ hôn nóng bỏng.

Cô bật ra tiếng "ưm", không cách nào ngăn được phần lồi lên dưới lớp vải, toàn thân mềm nhũn trong nụ hôn kéo dài không dứt.

Âm thanh của nụ hôn quyện lẫn tiếng rên nhẹ của cô, ánh mắt mơ màng bị hút trọn vào sự dẫn dắt của anh. Khi môi lưỡi vừa rời ra, cô vẫn mệt mỏi khẽ hé miệng, đầu lưỡi đỏ mọng lộ ra, khiến ánh mắt Thẩm Yến Lễ càng thêm tối sầm.

Cô dựa vào cánh cửa, hai tay níu lấy vai rộng của anh, đôi mắt ướt long lanh mơ hồ lại xinh đẹp.

Thẩm Yến Lễ lại cúi xuống nuốt lấy môi cô, trong căn phòng ngủ đã kéo rèm, chỉ còn lại tiếng hôn nồng cháy.

Cô bị đầu lưỡi anh trêu chọc đến mức rên nhẹ ra tiếng, bàn tay không biết đang vuốt nhẹ gáy anh hay đang muốn đẩy anh ra, làn da ửng đỏ hơn cả cánh hoa đào.

Không biết đã hôn bao lâu, cuối cùng anh mới chịu buông ra.

Thấy làn da ửng đỏ xinh đẹp ấy, anh lại cúi đầu hôn thêm vài cái nữa.

Một lát sau, anh nhìn cô, ánh mắt chạm vào đôi mắt long lanh ướt át kia, lòng bàn tay nóng rực từ sau eo vòng ra trước.

Cô lập tức trừng mắt nhìn anh. Thẩm Yến Lễ bật cười khẽ, lại cúi đầu hôn cô lần nữa, đầu lưỡi dịu dàng quấn lấy cô, triệt để nuốt trọn những tiếng rên dịu dàng.

Cô không còn suy nghĩ được gì nữa, bàn tay trái yếu ớt đặt lên mu bàn tay anh đang ở dưới xương quai xanh, tay phải rũ xuống giữ lấy cổ tay anh, muốn cản lại nhưng không có sức.

Chỉ vài giây sau, cô đã bật ra tiếng r*n r* nhỏ, toàn thân mềm nhũn.

Anh vẫn không chịu buông cô ra, giữa môi lưỡi hai người còn vương sợi tơ trong suốt, hơi thở mờ ám vẫn chưa hạ nhiệt.

Anh khẽ rũ mắt xuống, giọng khàn khàn: "Được không?"

Cô vốn không thể suy nghĩ gì, phải mất mấy giây mới hiểu ra ý anh.

Cô vội lắc đầu: "Ba tháng… sau…"

Thẩm Yến Lễ thở nặng, hôn lên tai cô, ôm cô sát hơn.

Cô còn chưa kịp lên tiếng phản đối, môi lại bị anh chiếm lấy lần nữa, chỉ còn lại tiếng hôn.

Cô nghe anh nói bằng giọng thở gấp: "… vào một chút thôi…"

Thời gian trôi qua nửa tiếng, Đường Điềm đã ngẩn người không biết bao lần, trong khi anh thì dường như vẫn chưa thấy đủ.

Anh bế cô lên giường lớn, mặt cô áp vào chiếc nệm mềm mại.

Đầu ngón tay hơi thô ráp của Thẩm Yến Lễ lướt qua eo cô, cảnh tượng trước mắt khiến anh kích động đến gần như mất kiểm soát.

Nhưng anh vẫn đang kiềm chế.

Khi cô lơ đãng, Thẩm Yến Lễ hít một hơi thật sâu, suýt nữa đã đánh mất kiểm soát hoàn toàn.

Cô đã nói ba tháng sau, vậy thì anh sẽ đợi đến lúc đó để thật sự có được cô.

Không biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy anh nói: "Em như được làm từ nước vậy."

Tiếng rút khăn giấy vang lên, cô mệt mỏi thiếp đi.

Khi tỉnh lại, cảm giác mềm mại của chiếc giường cùng mùi hương trầm dịu nhẹ khiến cô bối rối.

Ký ức trước khi ngủ ùa về, cô vén chăn nhìn thử, quần áo vẫn chỉnh tề, eo vẫn đang bị Thẩm Yến Lễ ôm chặt.

Anh hỏi: "Tỉnh rồi?"

Cô vội vàng muốn ngồi dậy, nhưng bị anh giữ lại.

"Em… em phải đi làm rồi."

Anh bình thản: "Đừng làm nữa, chuyển đến căn hộ cao cấp gần tập đoàn Thẩm thị, rồi đến đó làm việc đi."

Cô do dự, nếu như vậy có thể thay đổi kết cục nguyên tác… thì tại sao không?

"Em là bạn gái của anh rồi, mặc dù hôm nay vẫn chưa… vào quá sâu."

Cô đỏ bừng mặt, đánh nhẹ lên tay anh: "Đừng… đừng nói nữa."

Anh kề môi sau gáy cô: "Không nhớ nổi bao nhiêu lần… suýt nữa thì..."

Cô không dám nghe tiếp, lập tức lấy tay bịt miệng anh.

"Anh đừng nói kiểu đó nữa."

Anh cười khẽ, cầm tay cô xuống, hôn lên rồi nói:

"Em nói ba tháng thì ba tháng."

Cô thậm chí không dám nhìn vào mắt anh, xấu hổ đến tột độ. Vừa nãy anh cũng như thế… với lời hứa ba tháng kia, chỉ còn khác biệt giữa "nông" và "sâu" thôi.

Cô lại nghĩ đến Phó Hi, cuối cùng cũng nhận ra trước có sói sau có hổ, e rằng không đợi đến ba tháng sau, cô đã bị "ăn sạch không chừa gì" rồi.

Vì vậy, cô đang suy nghĩ có nên lợi dụng Thẩm Yến Lễ để thoát khỏi kết cục trong nguyên tác và cả tình cảnh hiện tại hay không.

"Chuyện… vừa rồi anh nói, cho em suy nghĩ hai ngày."

Thẩm Yến Lễ rõ ràng rất hài lòng với câu trả lời đó, anh sẽ không để cô ở giữa bầy sói như hiện tại đâu.

Anh khẽ nói: "Ngoan."

Đường Điềm thì đang nghĩ rằng, nếu sau này thoát được khỏi mạch truyện nguyên tác, cô sẽ không đến tập đoàn Thẩm thị làm việc, cũng không chuyển đến căn hộ cao cấp kia, mà sẽ rời xa anh hoàn toàn.

Chương 75: Tấn công

Đường Điềm sợ anh lại tiếp tục... Cô lập tức ngồi dậy khỏi giường, lần này hoàn toàn không bị ngăn cản mà xuống giường một cách dễ dàng.

Cô cũng ngại không dám nhìn anh, chỉ nói nhỏ: “Em… đi trước đây.”

Cô nghe thấy anh khẽ “ừ” một tiếng. Đường Điềm lại dừng bước, quay người:

“Chuyện đó… em tạm thời vẫn chưa suy nghĩ kỹ, nên… anh có thể giữ khoảng cách trước mặt người khác được không?”

Thẩm Yến Lễ khẽ cụp mắt xuống, giọng anh trầm hẳn: “Vì sao?”

Đường Điềm vội vàng giải thích: “Em vẫn còn làm việc ở đây, như vậy thì không hay cho lắm…”

Thẩm Yến Lễ hiểu ngay ý cô: “Vậy thì sớm chút đưa ra quyết định.”

Đường Điềm gật đầu lia lịa, bước ra khỏi phòng anh với đôi chân mỏi nhừ. Lúc này mới chỉ hơn 3 giờ chiều, cũng không tính là muộn.

Khi xuống tầng một, cô giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Vì không có công việc cụ thể gì, nên không ai phát hiện cô vừa đi đâu.

Cô quay về phòng mình trước, thay bộ đồng phục đang mặc trên người. Không chỉ vì nó nhăn nhúm, mà còn vì người cô đang dính dấp khó chịu.

Đặc biệt là... Đường Điềm đỏ mặt, đưa tay vỗ nhẹ lên trán, không cho phép mình nhớ lại những hình ảnh đó.

Cô đi tắm nhanh, sau đó thay một bộ đồng phục khác rồi ra ngoài tiếp tục làm việc.

Tay thì bận làm, đầu óc cô lại cứ luẩn quẩn suy nghĩ. Trước đây cô định sau ba tháng sẽ lặng lẽ bỏ trốn, nhưng giờ có vẻ như phải rút ngắn thời gian.

Cả Thẩm Yến Lễ và Phó Hi đều tấn công quá mãnh liệt, cô không chịu nổi nữa. Chỉ là… nếu rời đi sớm, liệu có tính là đã thoát khỏi cốt truyện gốc không?

“Chị Đường Điềm, lúc nãy chị đi đâu vậy?”

Từ lúc nghỉ trưa xong, Tống Vũ đi tìm cô, tìm khắp biệt thự mà không thấy.

Đường Điềm giả vờ bình thản: “Chị ngủ quên, quên không báo với quản gia.”

Tống Vũ không nghi ngờ lời cô, chỉ cảm thán: “Chị Hiểu Chi đã rời đi rồi.”

Người từng khiến cô ấy bực bội như Lưu Huệ Hoa giờ cũng trở nên dễ chịu hơn, cảm giác như bầu trời âm u cuối cùng cũng sáng sủa trở lại.

Đường Điềm đang cắt trái cây, chỉ “ừ” một tiếng. Việc Liễu Hiểu Chi rời đi không một lời khiến cô cũng khá bất ngờ, nhưng vì bị cuốn vào chuyện khác nên cô chưa có thời gian để nghĩ kỹ.

Nữ chính trong truyện đã rời khỏi phạm vi của nam chính, cô thầm nghĩ: Có lẽ cốt truyện sẽ nối tiếp ở ngoài biệt thự, họ sẽ có cơ hội gặp lại.

Đường Điềm không dám thật lòng với Thẩm Yến Lễ. Cô có thể động lòng h*m m**n, nhưng tuyệt đối không dễ dàng động tâm. Vì cô sợ bị tổn thương, cũng sợ… cốt truyện sẽ tự điều chỉnh lại.

Đến lúc đó, chẳng phải là tự ôm lấy đau khổ sao?

Kiếp trước cô vì sao chưa từng yêu ai? Một nguyên do là cô chỉ muốn kiếm tiền, không có thời gian yêu đương. Mà yêu đương thì phải tốn thời gian và công sức.

Cô toàn tâm toàn ý tích lũy tiền bạc, không ai kéo cô ra khỏi quỹ đạo đó được.

Tống Vũ chỉ thấy tiếc nuối khi Liễu Hiểu Chi rời đi, nhưng cô ấy lại càng lo lắng rằng chị Đường Điềm sẽ nghỉ việc sớm hơn, thật không muốn chút nào.

Đường Điềm đang bày đĩa trái cây thì bắt gặp ánh mắt đầy lưu luyến của Tống Vũ, khiến cô ngơ ngác.

“Sao vậy?”

Tống Vũ lắp bắp nói: “Nếu chị định rời khỏi đây, nhất định phải báo trước cho em biết đấy.” Cô còn muốn chuẩn bị quà chia tay.

Đường Điềm bật cười: “Nếu đến lúc đó, chị nhất định sẽ nói trước với em.”

Tống Vũ ôm chặt lấy tay cô, làm nũng như một đứa trẻ.

Lúc này, giọng đàn ông trầm khàn bất chợt vang lên ở khu quầy bar khiến cả hai đồng loạt ngẩng đầu nhìn.

Phó Hi đang nhìn Tống Vũ đang thân thiết ôm tay Đường Điềm, ánh mắt anh toát ra vẻ không vui rõ rệt.

“Đường Điềm, mang một đĩa trái cây vào phòng thu âm.”

Đường Điềm không để ý đến ánh nhìn sắc lạnh đó, lập tức đáp lời: “Vâng, Phó tiên sinh.”

Phó Hi liếc sang Tống Vũ vẫn còn đang ôm tay Đường Điềm, ánh mắt lạnh lùng quét qua cô ấy, sau đó mới đút tay vào túi quần rời khỏi đó.

Tống Vũ tuy đơn thuần nhưng vẫn hiểu được ý tứ trong ánh mắt ấy, nhất là loại cảnh cáo rõ ràng như vậy.

Cô ấy nhìn ra phía cửa đã trống không, bối rối hỏi: “Chị Đường Điềm, chị có cảm thấy ánh mắt Phó tiên sinh nhìn em… đáng sợ không?”

Đường Điềm mơ màng ngẩng đầu, vô thức nhìn về phía cửa: “Lúc nãy chị không để ý.”

Tống Vũ buông tay cô ra, xoa xoa cánh tay: “Ánh mắt anh ấy quét qua khiến em lạnh sống lưng…”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 75: Tấn công


Đường Điềm sợ anh lại tiếp tục... Cô lập tức ngồi dậy khỏi giường, lần này hoàn toàn không bị ngăn cản mà xuống giường một cách dễ dàng.

Cô cũng ngại không dám nhìn anh, chỉ nói nhỏ: “Em… đi trước đây.”

Cô nghe thấy anh khẽ “ừ” một tiếng. Đường Điềm lại dừng bước, quay người:

“Chuyện đó… em tạm thời vẫn chưa suy nghĩ kỹ, nên… anh có thể giữ khoảng cách trước mặt người khác được không?”

Thẩm Yến Lễ khẽ cụp mắt xuống, giọng anh trầm hẳn: “Vì sao?”

Đường Điềm vội vàng giải thích: “Em vẫn còn làm việc ở đây, như vậy thì không hay cho lắm…”

Thẩm Yến Lễ hiểu ngay ý cô: “Vậy thì sớm chút đưa ra quyết định.”

Đường Điềm gật đầu lia lịa, bước ra khỏi phòng anh với đôi chân mỏi nhừ. Lúc này mới chỉ hơn 3 giờ chiều, cũng không tính là muộn.

Khi xuống tầng một, cô giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Vì không có công việc cụ thể gì, nên không ai phát hiện cô vừa đi đâu.

Cô quay về phòng mình trước, thay bộ đồng phục đang mặc trên người. Không chỉ vì nó nhăn nhúm, mà còn vì người cô đang dính dấp khó chịu.

Đặc biệt là... Đường Điềm đỏ mặt, đưa tay vỗ nhẹ lên trán, không cho phép mình nhớ lại những hình ảnh đó.

Cô đi tắm nhanh, sau đó thay một bộ đồng phục khác rồi ra ngoài tiếp tục làm việc.

Tay thì bận làm, đầu óc cô lại cứ luẩn quẩn suy nghĩ. Trước đây cô định sau ba tháng sẽ lặng lẽ bỏ trốn, nhưng giờ có vẻ như phải rút ngắn thời gian.

Cả Thẩm Yến Lễ và Phó Hi đều tấn công quá mãnh liệt, cô không chịu nổi nữa. Chỉ là… nếu rời đi sớm, liệu có tính là đã thoát khỏi cốt truyện gốc không?

“Chị Đường Điềm, lúc nãy chị đi đâu vậy?”

Từ lúc nghỉ trưa xong, Tống Vũ đi tìm cô, tìm khắp biệt thự mà không thấy.

Đường Điềm giả vờ bình thản: “Chị ngủ quên, quên không báo với quản gia.”

Tống Vũ không nghi ngờ lời cô, chỉ cảm thán: “Chị Hiểu Chi đã rời đi rồi.”

Người từng khiến cô ấy bực bội như Lưu Huệ Hoa giờ cũng trở nên dễ chịu hơn, cảm giác như bầu trời âm u cuối cùng cũng sáng sủa trở lại.

Đường Điềm đang cắt trái cây, chỉ “ừ” một tiếng. Việc Liễu Hiểu Chi rời đi không một lời khiến cô cũng khá bất ngờ, nhưng vì bị cuốn vào chuyện khác nên cô chưa có thời gian để nghĩ kỹ.

Nữ chính trong truyện đã rời khỏi phạm vi của nam chính, cô thầm nghĩ: Có lẽ cốt truyện sẽ nối tiếp ở ngoài biệt thự, họ sẽ có cơ hội gặp lại.

Đường Điềm không dám thật lòng với Thẩm Yến Lễ. Cô có thể động lòng h*m m**n, nhưng tuyệt đối không dễ dàng động tâm. Vì cô sợ bị tổn thương, cũng sợ… cốt truyện sẽ tự điều chỉnh lại.

Đến lúc đó, chẳng phải là tự ôm lấy đau khổ sao?

Kiếp trước cô vì sao chưa từng yêu ai? Một nguyên do là cô chỉ muốn kiếm tiền, không có thời gian yêu đương. Mà yêu đương thì phải tốn thời gian và công sức.

Cô toàn tâm toàn ý tích lũy tiền bạc, không ai kéo cô ra khỏi quỹ đạo đó được.

Tống Vũ chỉ thấy tiếc nuối khi Liễu Hiểu Chi rời đi, nhưng cô ấy lại càng lo lắng rằng chị Đường Điềm sẽ nghỉ việc sớm hơn, thật không muốn chút nào.

Đường Điềm đang bày đĩa trái cây thì bắt gặp ánh mắt đầy lưu luyến của Tống Vũ, khiến cô ngơ ngác.

“Sao vậy?”

Tống Vũ lắp bắp nói: “Nếu chị định rời khỏi đây, nhất định phải báo trước cho em biết đấy.” Cô còn muốn chuẩn bị quà chia tay.

Đường Điềm bật cười: “Nếu đến lúc đó, chị nhất định sẽ nói trước với em.”

Tống Vũ ôm chặt lấy tay cô, làm nũng như một đứa trẻ.

Lúc này, giọng đàn ông trầm khàn bất chợt vang lên ở khu quầy bar khiến cả hai đồng loạt ngẩng đầu nhìn.

Phó Hi đang nhìn Tống Vũ đang thân thiết ôm tay Đường Điềm, ánh mắt anh toát ra vẻ không vui rõ rệt.

“Đường Điềm, mang một đĩa trái cây vào phòng thu âm.”

Đường Điềm không để ý đến ánh nhìn sắc lạnh đó, lập tức đáp lời: “Vâng, Phó tiên sinh.”

Phó Hi liếc sang Tống Vũ vẫn còn đang ôm tay Đường Điềm, ánh mắt lạnh lùng quét qua cô ấy, sau đó mới đút tay vào túi quần rời khỏi đó.

Tống Vũ tuy đơn thuần nhưng vẫn hiểu được ý tứ trong ánh mắt ấy, nhất là loại cảnh cáo rõ ràng như vậy.

Cô ấy nhìn ra phía cửa đã trống không, bối rối hỏi: “Chị Đường Điềm, chị có cảm thấy ánh mắt Phó tiên sinh nhìn em… đáng sợ không?”

Đường Điềm mơ màng ngẩng đầu, vô thức nhìn về phía cửa: “Lúc nãy chị không để ý.”

Tống Vũ buông tay cô ra, xoa xoa cánh tay: “Ánh mắt anh ấy quét qua khiến em lạnh sống lưng…”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 76: Quyết định


"Lạnh sống lưng?" Đường Điềm không hiểu vì sao ánh mắt của Phó Hi lại như vậy khi nhìn cô và Tống Vũ nói chuyện. Lẽ nào… anh cuối cùng cũng không còn hứng thú với cô nữa?

Nếu thật là như thế, thì đúng là một chuyện tốt.

Tại phòng thu âm ở tầng ba, Đường Điềm đẩy xe đồ ăn đến trước cửa, giơ tay gõ cửa.

Ngay lập tức có người ra mở – là trợ lý của Phó Hi.

Cô cũng không ngạc nhiên gì, mấy trợ lý này thỉnh thoảng vẫn hay tới biệt thự.

Cô đẩy xe đi vào, Phó Hi đang đứng trong khu vực thu âm, đeo tai nghe, thu âm một bản tình ca. Vừa thấy Đường Điềm bước vào, ánh mắt anh lập tức dán chặt lấy cô, tiếng hát thì vừa tình cảm vừa… có chút lả lơi.

Đường Điềm bắt gặp ánh nhìn đó thì giật mình, sợ bị người khác nhận ra điều gì, cô vội cúi đầu đẩy xe đến bàn trà, không dám liếc về phía phòng thu thêm lần nào nữa.

Cô đẩy xe vào khu nghỉ ngơi thì nghe thấy giọng đàn ông trầm thấp đang nói chuyện.

Vừa bước vào, cô thấy Thẩm Yến Lễ, Ôn Thiệu Hàn, Bùi Giác đang ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là hai trợ lý.

Bước chân của cô khựng lại. Cảm nhận được ánh mắt họ nhìn mình, cô cúi người đặt đĩa trái cây lên bàn trà, chịu đựng ánh nhìn ấy mà rót cà phê cho từng người.

Đặc biệt là Thẩm Yến Lễ – lúc cô rót cà phê, anh đang ngồi ngay bên tay trái của cô, ánh mắt anh như đang từ tốn v**t v* làn da cô bằng ánh nhìn sắc lạnh.

Tay cô suýt nữa run lên. Cảnh tượng hồi trưa vẫn còn văng vẳng trong đầu, khiến cô không tài nào giữ nổi bình tĩnh.

Ôn Thiệu Hàn chỉ nhìn cô mấy lần, khoé miệng khẽ nhếch cười. Khi cô đẩy xe rời khỏi, anh còn khẽ ngước mắt liếc nhìn bóng lưng cô lần nữa như vô tình.

Bùi Giác thì chỉ liếc qua cô lúc cô mới vào, khi cô rời đi thì thậm chí không nhìn lấy một cái.

Đường Điềm đẩy xe rời khỏi phòng nghỉ, tranh thủ lúc Phó Hi còn đang thu âm chưa xong, lập tức rút lui.

Cô đóng cửa phòng thu lại, đẩy xe nhanh về phía thang máy.

Ngay lúc cửa thang máy khép lại, cô nghe thấy tiếng cửa phòng thu mở ra.

Phó Hi bước ra, nhìn hành lang trống rỗng, không hài lòng lẩm bẩm: “Chạy nhanh thật.”

Thoắt cái đã đến giờ cơm tối, tối nay Đường Điềm phụ trách phục vụ bữa ăn của Thẩm Yến Lễ.

Lúc đầu, cô vẫn giữ nét mặt và động tác rất tự nhiên, nhưng đến khi đưa khăn nóng cho anh lau tay xong, bàn tay trái của anh dưới bàn bất ngờ nắm lấy đùi cô, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* da thịt.

Cơ thể cô lập tức khựng lại, vành tai đỏ bừng, nóng ran, nhưng không dám phản ứng quá rõ.

Đường Điềm luôn né tránh ánh mắt của anh, nhưng lúc này lại đỏ mặt căng thẳng nhìn về phía anh, ra hiệu bảo anh bỏ tay ra.

Nhưng Thẩm Yến Lễ đang trò chuyện với Bùi Giác, ánh mắt anh không thể chạm vào ánh nhìn của cô.

Cô sợ bị người khác phát hiện, vội giả vờ quay người lấy đồ mới khiến bàn tay nóng rực kia chịu buông ra.

Cô giả vờ đảo mắt nhìn xung quanh – Bùi Giác và hai người kia đã bắt đầu ăn, Tống Vũ, Lưu Huệ Hoa và Lý Thanh Tình đối diện cũng không ai chú ý đến cô.

Trái tim treo lơ lửng của cô rốt cuộc cũng hạ xuống. Cô sợ Thẩm Yến Lễ lại tùy tiện như ban nãy, bèn kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Nhưng Thẩm Yến Lễ lập tức nhận ra điều đó, lông mày anh khẽ nhíu lại, tuy ngoài mặt không biểu lộ gì, nhưng Đường Điềm vẫn cảm nhận rõ áp lực lạnh buốt từ anh lan tỏa khắp người.

Nhưng cô mặc kệ, cho dù sau này có rời khỏi biệt thự, thì quan hệ giữa cô và Thẩm Yến Lễ cũng không thể để lộ ra ngoài, cô không muốn tự chuốc rắc rối.

Bữa tối sau đó diễn ra suôn sẻ mà không có biến cố gì. Sau khi tan ca, Đường Điềm quay về phòng, tắm nước nóng xong thì cúi đầu nhìn vết hằn vẫn hơi sưng dưới xương quai xanh, cô vội quay mặt đi, không muốn nhớ lại mấy hình ảnh khiến bản thân ngượng chín mặt kia.

Nửa tiếng sau, cô nằm nghiêng trên giường, mắt nhìn tường mà suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.

Nếu đợi đến ba tháng sau mới rời đi, e rằng cô sẽ bị "ăn sạch không còn mẩu xương" mất. Buổi trưa hôm đó Thẩm Yến Lễ đã… Cô đập nhẹ vào trán mình, không cho phép mình nghĩ tiếp.

May mà anh ta vẫn còn kiểm soát được. Lúc đó cô đã mất kiểm soát, không thể phản kháng, để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Nhưng… anh vẫn giữ chừng mực.

Cô lại đập trán lần nữa, nếu tiếp tục nghĩ nữa thì lại tự khiến bản thân đơ ra mất nửa ngày.

Nếu còn tiếp tục ở lại biệt thự này, chẳng mấy chốc cô sẽ bị Thẩm Yến Lễ chiếm đoạt hoàn toàn. Chưa kể, phía sau còn có một con sói đói luôn chực chờ là Phó Hi.

Tối hôm đó, sau một hồi cân nhắc được mất, cô quyết định sẽ lợi dụng Thẩm Yến Lễ để rời khỏi nơi này.

Nhưng cô vẫn cảm thấy bất an, không biết Thẩm Yến Lễ sẽ xử lý chuyện cô xin nghỉ như thế nào.

Cô do dự suốt ba ngày. Trong ba ngày đó, cô luôn tìm cách tránh mặt Thẩm Yến Lễ và Phó Hi. Tối ngày thứ ba, cô nhân lúc mang sữa vào phòng, quyết định đến tìm Thẩm Yến Lễ nói chuyện.

Nếu chọn lúc trưa vào phòng anh thì chưa biết chừng lại bị anh giữ lại không cho đi, làm lỡ cả công việc. Nhỡ đâu quản gia hoặc ai đó đến tìm, thì rắc rối to.

Buổi tối, hành lang biệt thự yên ắng vắng người, thuận tiện để cô rời khỏi mà không bị bắt gặp.

Cô đứng trước cửa phòng Thẩm Yến Lễ, tay giơ lên định gõ cửa lại hạ xuống.

Lặp đi lặp lại mấy lần mới hạ quyết tâm, cuối cùng gõ cửa.

Nghe thấy tiếng anh đáp từ bên trong, Đường Điềm hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 77: Không Yên Ổn


Thẩm Yến Lễ ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo, vừa ngẩng lên thấy cô bước vào thì đặt cuốn sách trong tay xuống.

Anh trầm giọng hỏi: “Em nghĩ kỹ chưa?”

Đường Điềm bị ánh mắt nóng rực của anh làm cho choáng váng, cô đặt ly sữa lên bàn trà, không dám nhìn vào mắt anh.

“Anh sẽ xử lý chuyện em xin nghỉ việc như thế nào?”

Cô thấy bất an, càng không muốn để lộ mối quan hệ giữa cô và Thẩm Yến Lễ.

Thẩm Yến Lễ không trả lời thẳng vào câu hỏi: “Cách xa thế này mà cũng nói chuyện được à?”

Đường Điềm bước lên hai bước: “Vậy… như này đủ gần chưa?”

Thẩm Yến Lễ khẽ cười: “Anh là bạn trai em, mà em tránh anh như vậy à?”

Đường Điềm vẫn không dám tiến thêm bước nào chỉ đứng đó có chút gò bó, vì cô sợ anh lại ôm cô vào lòng rồi hôn.

Nụ cười của Thẩm Yến Lễ không chạm đến đáy mắt: “Em không xem anh là bạn trai à?”

Ánh mắt anh khiến cô sợ hãi. Cô muốn thoát khỏi cốt truyện, muốn rời xa cả anh lẫn Phó Hi.

“Không phải vậy… em có xem anh là bạn trai, chỉ là tạm thời chưa quen có người yêu.”

Thẩm Yến Lễ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Để tránh bị anh nhìn ra sơ hở, cô đành bước tới, ngồi xuống cạnh anh.

Thẩm Yến Lễ lập tức đưa tay ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô, từng cử chỉ đều toát lên sự ngọt ngào của một người đang yêu.

Anh trầm giọng trấn an: “Chuyện em nghỉ việc, anh sẽ xử lý ổn thỏa.”

Đường Điềm lại lo lắng về những chi tiết nhỏ hơn: “Ý em là…”

Anh tiếp lời: “Em không muốn người khác biết chuyện giữa anh và em.”

Cô sợ anh sẽ vì câu này mà giận, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

“Anh không hiểu vì sao em lại để tâm chuyện đó đến vậy, nhưng anh sẽ theo ý em.”

Thẩm Yến Lễ hôn lên má cô, vòng tay siết chặt, bế cô ngồi lên đùi mình. Tay phải nâng cằm cô, bắt cô đối diện anh ở khoảng cách gần.

Ghế sofa trong phòng khách vang lên tiếng hôn quấn quýt. Đường Điềm dựa vào ngực anh, đôi môi bị anh m*t hôn đến tê dại.

Hơi thở của Thẩm Yến Lễ nặng nề, mang theo sự khao khát lẫn gợi cảm. Tiếng hôn liên tục vang lên, đủ thấy nụ hôn ấy cuồng nhiệt đến mức nào.

Đường Điềm yếu ớt đáp lại, đôi tay mảnh mai cố gắng ngăn cản sự dịch chuyển dưới lớp vải nơi xương quai xanh.

Nhưng cô đã bị hôn đến mềm nhũn, hoàn toàn không kiểm soát nổi cơ thể.

Thẩm Yến Lễ vừa hôn vừa thì thầm bên tai cô, giọng khàn khàn đầy ám muội: “Ở cùng anh mà ngay cả nhìn cũng không dám nhìn?”

Vừa nói, anh vừa dùng nụ hôn mạnh mẽ chiếm lấy môi cô, không cho cô cơ hội trả lời.

Ý thức của Đường Điềm bị cuốn vào hỗn loạn, chỉ còn biết phát ra tiếng “ưm ưm”, thân thể mềm nhũn trong vòng tay anh.

Khi bị xoay người lại, đối mặt trực diện với anh, cô mới lấy lại chút ý thức.

“Không… không thể như lần trước được, anh sẽ… không kiềm chế được.”

Giọng cô mềm nhũn, ướt át, vang lên trong tai Thẩm Yến Lễ như một liều k*ch th*ch.

Anh đáp khẽ một tiếng, mắt nhìn chăm chăm vào cô, yết hầu trượt lên trượt xuống:
“Anh chỉ hôn một lát thôi.” Nói xong, anh cúi đầu tiếp tục hôn lên môi cô.

Đường Điềm ngửa cổ, cắn môi, vô thức đưa tay vuốt mái tóc đen dày của anh.

Tiếng hôn lại vang lên, xen lẫn tiếng rên khe khẽ bật ra không kiểm soát.

Mãi đến khi cô nhận ra điều gì đó bất thường, mới vùng người muốn thoát ra.

Nhưng chưa kịp làm gì, cô đã bật thốt một tiếng nho nhỏ, đồng thời nghe thấy tiếng hít sâu của Thẩm Yến Lễ.

Anh ngẩng đầu từ xương quai xanh của cô, mắt đỏ hoe: “Là do em tự chuốc lấy.”

Đường Điềm biết mình vừa suýt gây họa. Có lẽ do cơ bắp của anh lúc đó quá nhạy cảm, cô bất ngờ vùng ra được.

Cô lập tức rời khỏi lòng anh, lùi xa một đoạn, vội vàng chỉnh lại quần áo.

“Em… lần sau đi… em xuống dưới trước.”

Thẩm Yến Lễ mắt vẫn đỏ, nhìn cô, giọng trầm thấp mang theo nguy hiểm: “Ngoan nào, lại đây, đây là em… chủ động…”

Đường Điềm không dám nghe tiếp, vội ngắt lời: “Lần sau… nhất định mà.”

Thấy anh ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt cô bất giác nhìn xuống, rồi lập tức đỏ mặt, quay đi nơi khác.

Cô chạy ra khỏi phòng anh, đóng cửa lại.

Đường Điềm cảm giác cả người vẫn như đang bốc cháy vì d*c v*ng. Cô trở về phòng, tắm rửa rồi nằm trên giường, mãi không ngủ được. Phải đến khi ngọn lửa trong người dần tan đi, cô mới dần thiếp đi.

Chỉ là trong giấc mơ, mọi thứ vẫn không yên ổn.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 78: Rời Đi


Trong mơ, cô cũng đang nằm trên giường, chỉ là... cảm giác k*ch th*ch mãnh liệt như sóng trào ấy lan khắp toàn thân khiến cô không thể chịu nổi.

Đường Điềm không thể thốt nên lời, đôi môi và đầu lưỡi bị người đàn ông cao lớn đè trên người mình chiếm lấy từng chút.

Cô hoàn toàn bị d*c v*ng chi phối, trong vòng tay anh dần dần mất hết lý trí.

Nhưng người đàn ông này không giống Phó Hi, Thẩm Yến Lễ hay Bùi Giác trong giấc mơ trước kia — những người đó đều quá mạnh bạo, không hề nương tay với cô.

Người đàn ông đang quấn lấy cô lúc này lại khiến cô phát điên bằng cách dịu dàng dây dưa, thậm chí còn đưa lưỡi nhỏ của cô quấn lấy lưỡi mình, cùng cô đắm chìm trong mê loạn.

Mỗi khi cô mất kiểm soát, anh lại một lần nữa khơi lên cảm xúc trong cô, khiến cô chủ động, rồi tiếp tục khiến cô rơi vào trạng thái mê mẩn không thể tự kiềm chế.

Trong giấc mơ lần này, không gian tối đen như mực, cô không nhìn rõ người đó là ai, chỉ cảm nhận được anh khi thì mạnh bạo, khi thì dịu dàng, khi thì tinh tế, rồi lại quay về mãnh liệt như dã thú.

Đường Điềm vốn cực kỳ nhạy cảm, cảm xúc bị anh hoàn toàn dẫn dắt. Cô không nhận ra người đàn ông đang chiếm giữ mình là ai, chỉ cảm thấy rất quen thuộc…

Lần nữa chìm vào mê loạn, cô bất ngờ tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Cả người cô mềm nhũn, hơi thở gấp gáp. Cảm giác k*ch th*ch quá mãnh liệt, vượt quá sức chịu đựng của cô.

Vậy người đó là ai? Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Ôn Thiệu Hàn... nhưng cô nhanh chóng bác bỏ.

Ôn Thiệu Hàn sẽ không giống như người đàn ông trong mơ — như một yêu tinh không biết mệt, chiếm lấy cô một cách hung hãn, đưa cô lên đến cao trào hết lần này đến lần khác.

Hơn nữa, tính cách của Ôn Thiệu Hàn cũng không giống người đó. Người đàn ông trong mơ toát lên cảm giác u ám, khó lường và nguy hiểm.

Trong khi Ôn Thiệu Hàn luôn hòa nhã, khiêm tốn — không thể là người như vậy được.

Đường Điềm kéo chăn che kín mặt. Cô lại mơ thấy loại giấc mơ kỳ lạ đó... rốt cuộc là vì sao?

Chẳng lẽ cô thực sự cần yêu đương rồi sao? Cô cảm thấy đau đầu. Đến giờ vẫn chưa thoát khỏi cốt truyện, kết cục của cô vẫn cực kỳ mong manh, chưa chắc chắn.

Nên hiện tại, cô thật sự không có thời gian để yêu đương. Còn về Thẩm Yến Lễ... nếu anh không phải là một trong những nam chính, có lẽ cô sẽ nghiêm túc bắt đầu một mối quan hệ với anh.

Vì giữa cô và anh, ngoài chuyện cô là nữ phụ, anh là nam chính, còn có khoảng cách rất lớn về địa vị và thân phận. Mà khoảng cách này, với khả năng của cô, cả đời này cũng không thể vượt qua được.

Vậy nên thà rằng lợi dụng anh để thoát thân, sau đó rời đi. Yêu đương là thứ một khi đã bắt đầu, rất dễ khiến người ta sa vào.

Đặc biệt là người như Thẩm Yến Lễ và Phó Hi, ưu tú đến mức người khác dễ dàng rung động.

Huống chi… cô còn thường xuyên có những tiếp xúc thân mật với họ.

Đường Điềm suy nghĩ rất nhiều, sau đó ngủ thêm vài tiếng. Khi tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng rõ. Cô vội vàng ngồi dậy khỏi giường.

May mắn kịp giờ quẹt thẻ chấm công, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Dù sắp nghỉ việc nhưng cũng không thể đi muộn, sẽ bị trừ tiền.

Cô cứ nghĩ mình sẽ đi làm thêm được vài ngày nữa, không ngờ đến buổi chiều, quản gia đã gọi cô đến.

Quản gia gọi cô ra một chỗ, mặt rất nghiêm túc, thở dài nói: “Đường Điềm, từ mai cô không cần đến làm nữa. Chúng tôi sẽ trả cô ba tháng lương.”

Đường Điềm sững sờ — tốc độ của Thẩm Yến Lễ nhanh như vậy sao?

“Từ mai là nghỉ luôn ạ?”

Quản gia thở dài: “Đúng vậy. Chuyện này tôi không thể giúp cô nói đỡ được. Chúc cô may mắn với công việc sau này.”

Tim Đường Điềm bắt đầu đập nhanh — chỉ cần rời khỏi biệt thự này, cô sẽ chính thức thoát khỏi cốt truyện.

“Không sao đâu quản gia, không cần lo cho tôi.”

Cô an ủi ông, quản gia nhìn cô đầy tiếc nuối, không nỡ để cô rời đi.

“Hy vọng sau này cô sẽ thuận lợi.”

Đường Điềm mỉm cười: “Chắc chắn rồi.” Cô tin mình sẽ sống ổn ở nơi này.

“Quản gia, tôi… có chuyện muốn nhờ ngài giúp.”

Quản gia lập tức đáp: “Cô cứ nói. Nếu trong khả năng của tôi, nhất định sẽ giúp.”

Đường Điềm nói: “Tối nay tôi sẽ rời khỏi đây, phiền ngài mai hẵng thông báo với người khác.”

“Cô đi tối nay? Nhưng xe mà Thẩm tiên sinh sắp xếp sáng mai mới tới...”

Đường Điềm lắc đầu: “Tôi không muốn làm phiền ngài ấy nữa.”

Quản gia nghĩ cũng không phải chuyện gì lớn nên đồng ý.

Tối hôm đó, Tống Vũ mới biết cô sắp rời đi, vội vã chạy vào phòng cô, ôm lấy tay cô không chịu buông, vừa khóc vừa hỏi:

“Sao đột ngột vậy? Chị Đường Điềm, có phải chị đắc tội với ai không? Em đi xin giúp chị.”

Đường Điềm vừa khóc vừa cười kéo cô ấy về: “Không đâu, thật ra là chị muốn rời đi.”

Tống Vũ ngẩn ra, đến cả khóc cũng quên mất.

“Chị... chị muốn đi? Tại sao?” Công việc tốt thế, lương cao thế, sao lại nghỉ? Cô ấy không hiểu nổi.

Đường Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Vì chị có con đường của riêng mình.”

Tống Vũ khóc nói: “Em không nỡ để chị đi.” Mọi chuyện đến quá bất ngờ, cô ấy còn chưa chuẩn bị được món quà nào cho chị Đường Điềm cả.

Đường Điềm vỗ nhẹ lưng cô ấy: “Chị chỉ nghỉ việc ở đây thôi. Sau này có thời gian, mình cùng đi ăn.”

Tống Vũ ngừng khóc, lau nước mắt: “Vậy chị phải giữ lời, không được biến mất.”

Đường Điềm bật cười: “Sao có thể chứ.”

Phó Hi không biết cô sẽ rời đi. Trong lúc ăn tối ở tầng một, anh tranh thủ lén nắm tay cô.

Thấy gò má Đường Điềm đỏ lên, ý cười trong cặp mắt đào hoa của anh càng sâu.

Anh tưởng rằng cô không phản kháng, để yên cho anh nắm tay là đang chấp nhận anh, ngầm thừa nhận mối quan hệ giữa hai người.

Tám rưỡi tối, chị Ngô đã giúp cô thanh toán xong lương. Đường Điềm kéo vali, vẫy tay tạm biệt Tống Vũ. Chiếc xe cô gọi đang đợi sẵn ngoài biệt thự.

Cô cho hành lý vào cốp, rồi lên xe.

Xe bắt đầu tăng tốc, ánh đèn từ biệt thự phía sau dần biến mất khỏi tầm mắt cô, rồi chìm vào bóng tối.

Cô vẫn còn rất căng thẳng, hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra đặt vé tàu cao tốc, chọn chuyến gần nhất để rời khỏi thành phố này.

Hơn nửa tiếng sau, cô đã ngồi trên chuyến tàu cao tốc hướng về thành phố S.

Một cuộc gọi lạ hiện lên, cô nghĩ là quảng cáo nên không bắt máy.

Vài giây sau, điện thoại lại rung. Lúc này tàu vẫn chưa lăn bánh.

Cô do dự rồi bắt máy: “Alo?”

Đầu dây bên kia im lặng như tờ, khiến cô tưởng mình nghe nhầm.

Nhìn màn hình điện thoại vẫn hiển thị đang gọi, không hề bị ngắt.

“Xin chào? Ai vậy ạ?”

Giọng trầm thấp của Thẩm Yến Lễ vang lên bên tai cô: “Em đang ở đâu?”

Toàn thân Đường Điềm run lên — là Thẩm Yến Lễ?!

“Em... em...” Cô sợ đến mức không biết phải trả lời sao, vội vàng cúp máy. Chẳng lẽ anh biết cô rời đi trước thời hạn rồi?!

Cô căng thẳng đến mức lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Nhưng ngay sau đó lại tự nhủ — mình đã lên tàu đến thành phố khác, sau này chắc chắn sẽ không gặp lại anh.

Hơn nữa... cô cũng không nghĩ mình có sức hút đến mức khiến Thẩm Yến Lễ phải tìm cô khắp nơi.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, các tòa nhà lướt qua nhanh chóng. Trong lòng cô nghĩ — chắc mình đã thoát khỏi cốt truyện rồi.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 79: Cô ấy nghỉ việc rồi


Thời gian tàu cao tốc chạy mất hơn 4 tiếng. Đường Điềm đeo tai nghe, dùng âm nhạc để xoa dịu tâm trạng đang còn căng thẳng.

Cuộc điện thoại vừa rồi của Thẩm Yến Lễ khiến cô hoảng sợ, đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại.

Sáng sớm hôm sau, Tống Vũ gõ cửa phòng Ôn Thiệu Hàn. Nghe thấy anh cho phép vào, cô đẩy cửa bước vào.

Ôn Thiệu Hàn ngẩng đầu thấy cô xách theo ba túi quà được gói rất đẹp, trong đó có một túi anh thấy quen mắt.

Tống Vũ đặt sợi dây chuyền trị giá hàng triệu tệ lên bàn trà trước mặt anh.

“Ôn tiên sinh, đây là chị Đường Điềm nhờ tôi đưa cho anh.”

Tống Vũ không biết trong những túi quà còn lại có gì, chị Đường Điềm bảo cô giao là cô giao thôi.

Ôn Thiệu Hàn nhìn túi quà trên bàn, hỏi: “Hôm nay Đường Điềm nghỉ làm à?”

Tống Vũ cũng không thấy lạ. Ôn tiên sinh không biết việc Đường Điềm nghỉ việc là điều dễ hiểu thôi. Dù sao chị ấy cũng chỉ là người giúp việc, mà Ôn tiên sinh cũng không phải người sa thải chị ấy, làm sao biết được?

“Chị Đường Điềm nghỉ việc rồi ạ.”

Ánh mắt Ôn Thiệu Hàn hơi đọng lại, giọng điệu vẫn ôn hòa: “Nghỉ việc rồi?”

Tống Vũ gật đầu: “Vâng, chị ấy đã rời khỏi biệt thự tối qua. Trước khi đi còn dặn tôi nhất định phải đưa túi quà này tận tay anh.”

Ôn Thiệu Hàn im lặng vài giây rồi nói: “Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi.”

Tống Vũ gật đầu, rời khỏi phòng anh, đi sang phòng của Phó tiên sinh bên cạnh.

Phó Hi vừa mới thức dậy, cứ tưởng là Đường Điềm gõ cửa, mở ra lại thấy là Tống Vũ, gương mặt tuấn tú từ nắng chuyển sang mây.

“Có chuyện gì?”

Cả biểu cảm lẫn giọng nói đều tỏ rõ sự không kiên nhẫn, khiến Tống Vũ giật mình.

Cô vội đưa một túi quà ra: “Phó tiên sinh, đây là chị Đường Điềm nhờ tôi chuyển cho anh.”

Phó Hi tưởng là Đường Điềm có quà cho anh, ngại không dám tự đưa nên nhờ người khác chuyển giúp.

Anh nhận lấy túi quà: “Bảo Đường Điềm tự đến gặp tôi.”

Tống Vũ: “...?”

“Phó…… Phó tiên sinh...”

Cô còn chưa kịp nói gì, cửa đã đóng sầm ngay trước mặt.

Phó Hi làm ra vẻ không quan tâm khi mở quà, thực ra là rất mong chờ xem Đường Điềm tặng gì.

Anh mở rất nhẹ tay, khi thấy bên trong là chiếc chìa khóa xe quen thuộc thì nụ cười trên môi cứng đờ lại.

Đây là chiếc xe anh từng tặng cho Đường Điềm.

Sắc mặt anh trầm hẳn xuống, lập tức đứng dậy mở cửa phòng.

Đúng lúc đó, Tống Vũ đang chuẩn bị gõ cửa phòng Thẩm Yến Lễ, thì nghe thấy tiếng cửa phòng khác mở ra, Phó Hi với gương mặt lạnh lùng bước nhanh đến.

Tống Vũ lại hoảng sợ. Gương mặt anh Phó lúc tức giận trông thật đáng sợ… chẳng lẽ là không thích món quà chị Đường Điềm tặng?

Anh bước tới, hỏi: “Đường Điềm đang ở dưới nhà à?”

Tống Vũ lắc đầu: “Chị ấy nghỉ việc rồi, tối hôm qua đã rời đi.”

Phó Hi nghiến chặt răng hàm: “Ai nghỉ việc?” Ai cho cô ấy nghỉ?!

“Chị… chị Đường Điềm…”

Ánh mắt của Phó Hi quá đáng sợ, khiến Tống Vũ nói năng lắp bắp.

Phó Hi không nói gì thêm, lập tức xuống tầng hỏi quản gia cho rõ ràng. Đường Điềm nghỉ việc, thậm chí rời đi lúc nào mà anh chẳng hay biết gì.

Mỗi bước chân anh đều tràn đầy giận dữ. Khi tìm được quản gia, anh hỏi:
“Quản gia, sao Đường Điềm lại nghỉ việc?” Không có sự cho phép của anh, ai cho cô ấy đi?

Biểu cảm lạnh lẽo của anh khiến quản gia ngẩn người.

Quản gia ngập ngừng một chút, nói: “Là Thẩm tiên sinh bảo cô ấy lập tức nghỉ việc.”

Phó Hi nhướng mày. Thẩm Yến Lễ?

Anh không hỏi thêm gì nữa, quay người rời đi.

Quản gia nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy kỳ lạ. Đường Điềm rời đi… sao Phó tiên sinh lại giận đến vậy?

Một suy đoán mơ hồ dâng lên trong lòng quản gia. Nếu thật sự là như vậy, thì việc Đường Điềm rời đi cũng chưa chắc đã là điều xấu.

Giữa Đường Điềm và Phó tiên sinh… thực sự không phù hợp. Nhà họ Phó sẽ không chấp nhận việc anh yêu một người giúp việc. Yêu đương thì không sao, gia tộc có thể không can thiệp, nhưng nếu là kết hôn… thì tuyệt đối không thể chấp nhận.

Chỉ là, nếu Phó tiên sinh thực sự có tình cảm với Đường Điềm, với tính cách và thái độ của cậu ấy đối với gia tộc, e là cậu ấy sẽ không quan tâm đâu.

Sau khi Phó Hi xuống tầng, Tống Vũ mới gõ cửa phòng Thẩm Yến Lễ.

Cô gõ vài lần nhưng không thấy ai trả lời. Chẳng lẽ Thẩm tiên sinh ra ngoài rồi? Cô vừa định quay đi…

“Vào đi.”

Giọng nói của Thẩm Yến Lễ vang lên từ trong phòng, Tống Vũ bước vào, đưa túi quà cuối cùng cho anh.

“Thẩm tiên sinh, đây là chị Đường Điềm nhờ tôi đưa cho anh.”

Thẩm Yến Lễ không ngẩng đầu lên: “Đặt đó đi.”

Tống Vũ đặt túi quà lên bàn rồi rời đi. Cô vừa ra ngoài chưa lâu, Phó Hi đã đẩy cửa xông vào.

Anh bước vào, ánh mắt lạnh lùng, nhìn thẳng Thẩm Yến Lễ: “Tại sao anh lại đuổi việc Đường Điềm?”

Phó Hi biết chắc Thẩm Yến Lễ làm vậy là có tính toán riêng.

Thẩm Yến Lễ từ tốn uống trà, dường như không hề quan tâm đến chuyện mà Phó Hi nói.

“Không có gì, chỉ là muốn đuổi thì đuổi thôi.”

Phó Hi cười khẩy: “Lễ ca, tôi biết anh đang muốn làm gì. Nhưng Đường Điềm không có tình cảm với anh.”

Thẩm Yến Lễ không tức giận, chỉ đáp: “Lâu ngày sinh tình.”

Không biết trong câu đó là chữ nào chọc giận Phó Hi, anh lập tức tiến lên túm lấy cổ áo Thẩm Yến Lễ, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo: “Anh dám?!”

Thẩm Yến Lễ vẫn điềm tĩnh nhìn lại: “Sao lại không dám? Cậu muốn, chẳng lẽ tôi lại không thể muốn?”

Phó Hi bật cười khinh miệt, buông cổ áo anh ra: “Anh thấy Đường Điềm để tâm đến anh sao?” Cô ấy nhát gan hơn bất kỳ ai, không chỉ tránh anh mà còn tránh cả Thẩm Yến Lễ.

Thẩm Yến Lễ chỉnh lại cổ áo, sắc mặt vẫn lãnh đạm như thường.

Anh nói: “Điều đó không quan trọng.”

Phó Hi không nói thêm, lập tức về phòng gọi người đi tìm tung tích của Đường Điềm.

Gọi xong điện thoại, anh ngả người ra sofa, tay nghịch chiếc chìa khóa xe mà Đường Điềm trả lại. Bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, anh bật cười tức giận.

Cô gái này rõ ràng vẫn luôn qua mặt anh. Vụ này mà bị anh bắt được, không chỉ là đánh mông đâu… Phải phạt cho đến khi cô chịu ngoan ngoãn mới thôi.

Trong số bốn người đàn ông, chỉ có Bùi Giác là người phản ứng bình thản nhất khi nghe tin Đường Điềm nghỉ việc. Anh chỉ ngẩng đầu hỏi quản gia: chuyện tiền lương có xử lý ổn thỏa chưa?

Quản gia trả lời: không chỉ đền bù gấp ba lương, mà còn đưa thêm năm mươi nghìn tệ.

Bùi Tước nghe xong, nói: “Chuyển thêm một triệu tệ vào thẻ của cô ấy, đây là khoản tôi trả riêng.”

Quản gia ngạc nhiên: “Tại sao vậy ạ?”

Bùi Tước đáp nhẹ nhàng: “Lần trước tôi nhờ cô ấy giúp một việc, đây là thù lao.”

Quản gia lập tức gật đầu: “Tôi sẽ báo với quản lý Ngô, hôm nay sẽ làm ngay.”

Bùi Tước “ừ” một tiếng, tỏ vẻ như không hề luyến tiếc chuyện Đường Điềm rời đi.
 
Back
Top Bottom