Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 140: Chương 140



Một người phục vụ bưng bánh kem đi ngang qua, đột nhiên Liên Đỗ Trọng gọi người đó lại: "Đây là bánh kem gì thế?"

"Là bánh kem dâu tây mới ra ạ."

Liên Đỗ Trọng cảm thấy bánh kem màu trắng muốt trông rất đẹp, rất hợp với Liên Kiều nên nói: "Làm ơn mang một phần cho cô gái ở bàn số tám nhé."

Nhân viên phục vụ nhìn Kỷ Duyệt Nhiên một cái với vẻ thương hại, cái này là đứng núi này trông núi nọ đúng không? "Vâng."

Kỷ Duyệt Nhiên không giữ nổi nụ cười trên mặt, khẽ thở dài, không còn hứng thú nữa, chỉ muốn nhanh chóng ăn cho xong bữa cơm này rồi giải tán thôi.

Cô ấy không cần đàn ông đã có người trong lòng.

Liên Kiều nhìn bánh kem được đưa tới trước mặt mình, ngơ ngác, sau đó nhìn về phía Liên Đỗ Trọng theo bản năng.

Liên Đỗ Trọng gật đầu với cô, thôi được, quả nhiên là anh cả đưa cho cô.

Có điều đưa bánh kem cho cô ngay trước mặt cô gái ngồi cùng bàn, sao EQ thấp thế nhỉ.

Cũng không biết cô gái này là ai, có quan hệ gì với anh ấy? Là đồng nghiệp còn đỡ, chứ nếu là bạn gái thì toang rồi.

Cô suy nghĩ, cuối cùng quyết định gỡ gạc lại một chút.

Cô đi tới, cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn anh cả, bánh kem rất ngon, ơ, sao không gọi cho chị gái này một phần?"

Liên Đỗ Trọng vốn không nghĩ tới điều này, Kỷ Duyệt Nhiên mỉm cười nói: "Chị không thích ăn đồ ngọt."

Vậy sao, Liên Kiều không nghĩ nhiều: "Súp kem nấm của nhà hàng này không tồi, có thể nếm thử, anh cả, anh tính chừng nào về nhà? Thầy nhớ anh lắm đấy."

Liên Đỗ Trọng mím môi, nhìn Thẩm Kinh Mặc một cái: "Lát nữa anh sẽ về cùng em."

Không cho chúng ở riêng một mình! Phải phá vỡ buổi hẹn hò của chúng! Chỉ đơn giản như vậy thôi!

Khóe miệng Liên Kiều giật giật: "Em và Kinh Mặc còn tính đi xem phim."

Cô đang nói khéo là mình có bạn trai rồi, làm ơn đừng suy nghĩ nhiều.

Kỷ Duyệt Nhiên có nghĩ nhiều hay không thì cô không biết, nhưng vẻ mặt Liên Đỗ Trọng lại rất căng thẳng, vậy thì càng không được, trong rạp chiếu phim tối thui, là nơi thích hợp nhất để mấy cặp yêu đương lén lút... Ừm, nắm tay.

"Đúng lúc anh đang rảnh, em không muốn dành nhiều thời gian cho anh sao?"

Liên Kiều cạn lời rồi, không ngờ anh cả có chỉ số thông minh cao lại chậm tiêu như thế, c.h.ế.t thật chứ: "Anh không đi xem phim với chị gái này sao?"

"Không đi." Liên Đỗ Trọng phải giám sát cô chặt chẽ thì lấy đâu ra thời gian rảnh chứ?

Liên Kiều biết nói gì nữa bây giờ? Xem ra không phải người yêu rồi, vậy thì có hiểu lầm hay khôn cũng không quan trọng, rút thôi.

"Em về ăn bánh kem đây, hai người từ từ nói chuyện nhé."

Kỷ Duyệt Nhiên nhìn theo bóng dáng dần dần đi xa của cô với vẻ hâm mộ: "Cô ấy đúng là cô gái may mắn."

Không chỉ có một người bạn trai yêu mình như thế, còn có người đàn ông ưu tú như Liên Đỗ Trọng thích mình.

"Ngày xưa thì không." Liên Đỗ Trọng nhớ lại ngày tháng em gái mình lưu lạc ở bên ngoài, trong lòng thấy hơi chua xót: "Có điều, sau này con bé sẽ là cô gái hạnh phúc nhất."

Bọn họ sẽ đền bù hết mọi thứ, để cô sống hạnh phúc hơn bất cứ ai.

Anh ấy lại không nhịn được nhìn em gái một cái, thấy em gái đang ăn bánh kem rất vui vẻ, tốt quá.

Anh gọi nhân viên phục vụ tới: "Còn loại bánh ngọt nào ngon không?"

Nhân viên phục vụ tươi cười đáp: "Có bánh táo, bánh kem ngàn lớp và bánh su kem ạ."

Nghe có vẻ đều không tồi, Liên Đỗ Trọng quyết đoán nói: "Cho tôi mỗi thứ một phần, đóng gói mang về, cảm ơn."

Mang về hết cho em gái ăn.

Thẩm Kinh Mặc ủ rũ, kế hoạch tan tành hết rồi, ban đầu anh tính đi xem một bộ phim điện ảnh, ăn bữa khuya, kì kèo tới mười một giờ rồi mới đưa cô về nhà.

Vậy mà bây giờ chỉ mới ăn xong bữa cơm, Liên Đỗ Trọng đã chạy tới dẫn Liên Kiều về nhà, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của người khác.

"Thẩm Kinh Mặc, tiễn cô Kỷ này về giúp tôi."

Kỷ Duyệt Nhiên rất xấu hổ, cái chuyện quái quỷ gì đây: "Không cần, tôi..."

Vẻ mặt Liên Đỗ Trọng nghiêm nghị, rất là nghiêm túc: "Nhớ kỹ, phải đưa người ta về tới nhà an toàn."

Thẩm Kinh Mặc vô cùng tủi thân, anh chỉ muốn đi với bạn gái thơm tho dịu dàng thôi: "Anh cả à, anh độc tài quá đó."

"Hả?" Liên Đỗ Trọng nhìn qua với ánh mắt lạnh lùng.

Thẩm Kinh Mặc không dám chọc giận anh vợ, nhưng cũng thấy không cam lòng: "Em chỉ nghe lời bạn gái em thôi."

"Đưa cô Kỷ về nhà đi." Liên Kiều gượng nói: "Nhớ gọi điện thoại cho em khi nào anh về tới nhà nhé."

"Được rồi." Thẩm Kinh Mặc đáp với thái độ miễn cưỡng: "Sáng mai anh tới đón em đi ăn sáng nhé."

"Được thôi."

Liên Đỗ Trọng thật sự không chịu nổi dáng vẻ dính nhau như sam của họ, kéo Liên Kiều bỏ đi.

Kỷ Duyệt Nhiên nhẹ nhàng thở phào một hơi: "Anh không cần đưa..."

Vẻ mặt Thẩm Kinh Mặc mất kiên nhẫn: "Đủ rồi, mau lên xe, tôi còn muốn mau chóng về nhà báo cáo với bạn gái mình một tiếng, tránh để cô ấy hiểu lầm nữa."

Tốc độ trở mặt này quá nhanh, ban nãy còn mang vẻ mặt của kẻ si tình, bây giờ đã cực kỳ mất kiên nhẫn.

Đàn ông ư, đúng là kỳ quái thật, Kỷ Duyệt Nhiên mắng thầm trong lòng: "Anh yêu cô ấy đến vậy sao?"

Rốt cuộc cô gái kia có sức hút tới mức nào chứ?

Trong đầu Thẩm Kinh Mặc hiện lên một suy nghĩ: "Còn không bằng cô nghĩ cách chinh phục Liên Đỗ Trọng đi, mặc dù anh ấy không hiểu lãng mạn nhưng nhân phẩm không tồi, là một ứng cử viên tốt để chọn làm chồng đấy."

Được đấy, nếu cánh đàn ông nhà họ Liên đều yêu đương thì nào còn thời gian giám sát em gái nữa?

Kỷ Duyệt Nhiên có gia thế tốt, lại còn là nghiên cứu sinh trường đại học Bắc Kinh nên cũng có tự tôn của riêng mình: "Tôi không cần người đàn ông đã có người trong lòng."

Thẩm Kinh Mặc hơi sửng sốt: "Có phải cô hiểu lầm cái gì rồi không? Đâu nghe nói anh ấy thích ai đâu?"

"Hở? Bạn gái anh..." Kỷ Duyệt Nhiên không biết nên nói tiếp thế nào.

Bỗng nhiên Thẩm Kinh Mặc hiểu ra, trợn to mắt.

"Có phải mắt cô có tật không, rõ ràng bọn họ chỉ có tình cảm anh em, cô không thấy thái độ anh vợ của anh ấy à? Nếu thật sự là tình địch thì sao tôi dám cho họ về riêng chứ? Chỉ số thông minh đâu rồi? Não là thứ có ích lắm, phải cho nó hoạt động."

Miệng lưỡi độc quá, hoàn toàn không có sự ngọt ngào dịu dàng như lúc nói chuyện với bạn gái ban nãy.

Kỷ Duyệt Nhiên lại bật cười, cả người cảm thấy nhẹ nhàng, hóa ra chỉ là tình cảm anh em thôi ư.

"Thế anh có cách nào hay không?"

Thẩm Kinh Mặc chia sẻ kinh nghiệm của người từng trải: "Bám riết lấy anh ấy thôi, bình thường hỏi han ân cần, hẹn anh ấy ra để bồi dưỡng cảm tình nhiều vào, phụ nữ theo đuổi đàn ông chỉ như cách một lớp lụa, rất dễ theo đuổi."

Ánh mắt Kỷ Duyệt Nhiên rất lạ: "Trông anh có vẻ kinh nghiệm phong phú nhỉ."

Thẩm Kinh Mặc không vui: "Đừng nói bậy, đây toàn là kinh nghiệm tôi tích cóp được lúc theo đuổi Liên Kiều đấy."

Kỷ Duyệt Nhiên hơi nhíu mày: "Liên Kiều? Hình như cái tên này quen quen."

Thẩm Kinh Mặc lập tức như nhấn nút nói: "Có lẽ cô từng nghe qua tên cô ấy rồi, cô ấy vừa giành được hai giải quán quân trong cuộc thi giữa các trường Đại học Y học cổ truyền cả nước đấy, giải quán quân cho phần thi cá nhân và phần thi đoàn đội, giỏi lắm đó..."

Anh là người cuồng khoe bạn gái, vừa nhắc tới Liên Kiều là lại khen không ngớt lời, khen như thể không cần suy nghĩ vậy.

Bên kia, anh em nhà họ Liên về tới nhà, Liên Thủ Chính vô cùng ngạc nhiên: "Sao hai anh em con lại về chung thế này?"

Liên Đỗ Trọng lắc đầu thở dài: "Cha à, cha phải quản con bé đi chứ, tối rồi còn đi hẹn hò với đàn ông trẻ tuổi, nguy hiểm lắm đấy."

Liên Kiều: "..."

Liên Thủ Chính: "..." Còn giống cha hơn cả ông!

"Liên Kiều có chừng mực, con phải tin tưởng con bé."

Liên Đỗ Trọng kiên quyết phản đối chuyện cô yêu đương: "Em gái còn nhỏ ạ."
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 141: Chương 141



Khóe miệng Liên Kiều giật giật, con mắt nào của anh ấy thấy cô còn là con nít hả?

Người mười chín tuổi, dù thế nào cũng không còn là con nít nữa, mà có khi cô sống tới lúc chín mươi tuổi, bọn họ vẫn còn cảm thấy cô là con nít.

Chuyện này cũng giống như chuyện con cái mãi mãi là trẻ con trong mắt cha mẹ vậy.

Đây gọi là ấn tượng của người nhà.

Mà thôi, mau nói lảng sang chuyện khác: "Cha ơi, con thấy anh cả đi hẹn hò với một chị gái đấy."

Hai mắt Liên Thủ Chính sáng lên, tốt quá, ông nói với vẻ mừng rỡ: "Thằng cả, tuổi tác của con không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc phải thành gia lập nghiệp rồi, phải biết nắm bắt cơ hội, tranh thủ hoàn thành chuyện lớn đời người sớm một chút."

Liên Đỗ Trọng thấy đau đầu: "Chúng ta đang nói chuyện của Liên Kiều mà."

Liên Kiều cười ranh mãnh: "Em cảm thấy chuyện của anh cả quan trọng hơn, anh chưa lập gia đình, anh hai anh ba cũng ngại không dám yêu đương, sợ làm tổn thương trái tim nhạy cảm của anh, anh mau kết hôn đi."

Một bóng người đi tới, đúng lúc nghe thấy lời này: "Cái gì? Anh cả muốn lập gia đình ư? Chúng ta sắp có chị dâu à? Đối phương là ai? Nhà ở đâu? Khi nào làm đám cưới?"

Là cậu hai Liên, trông anh ấy đầy mỏi mệt, không biết là đi đâu mới về.

"Nói bậy bạ gì đó, chỉ là một lần xem mắt thôi." Đối mặt với em trai em gái không đáng tin, Liên Đỗ Trọng thấy mệt mỏi quá.

Liên Kiều bưng trà đưa nước rất nhiệt tình, còn đưa bánh ngọt anh cả mua về tới trước mặt anh hai: "Anh hai mau ăn đi."

Cậu hai Liên cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, đúng là có em gái sướng hơn mà.

Anh ấy ăn ngấu nghiến hết đống bánh ngọt, uống một bình trà trái cây, rồi mới lấy từ trong túi ra một món đồ: "Em gái, quà gặp mặt cho em, bây giờ bổ sung nhé."

Qùa gặp mặt? Liên Kiều đã quên mất chuyện này, tiện tay cầm lên xem, ngay sau đó sững người, anh hai mua cho cô một miếng đất ở khu vực ngoại ô Bắc Kinh cho cô, khoảng năm mẫu: "Anh hai."

Cậu hai Liên xoa đầu cô, nói: "Anh mua hai miếng đất nối liền nhau, một miếng cho em mở nhà xưởng, một miếng anh dùng làm xưởng thực phẩm, có thích không?"

Miếng đất của riêng anh ấy là mười mẫu, đủ để anh ấy dùng rồi. Mua đất liền nhau cũng rẻ hơn một chút.

Trong lòng Liên Kiều vô cùng vui vẻ: "Thích ạ, nhưng là quý quá."

"Chúng ta là anh em, không nói chuyện tiền nong." Mặc dù cậu hai Liên rất mệt nhưng tâm trạng lại rất tốt: "Chuyện mua đất thuận lợi như vậy, cũng là nhờ phúc của em đấy."

Liên Kiều không hiểu được: "Dạ? Em sao?"

Cậu hai Liên nhắc nhở một câu: "Không phải em cứu người nhà họ Kỷ à?"

"Nhà họ Kỷ?" Liên Kiều suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện đó: "Em từng cứu một đứa nhỏ nhà họ Kỷ, tên là Đậu Đậu, cha thằng bé tên Kỷ Thần."

"Đúng, chính là nhà họ." Cậu hai Liên cười sang sảng, bác cả của Đậu Đậu là người quản lý chuyện này, vừa nghe thấy tên Liên Kiều đã hỗ trợ hết mình.

Còn bên anh ấy thì cứ theo các bước hợp pháp, cũng không trả tiền thiếu xu nào, bên kia có ý hỗ trợ, cho anh ấy chọn hai miếng đất liền nhau tùy thích, giấy tờ cũng làm xong rất nhanh, các phân đoạn cũng không bị kéo dài trì hoãn.

Phải biết rằng, muốn làm gì liên quan đến cơ quan nhà nước đều rất phiền toái, phải mời ăn tặng quà, còn phải nhờ vả đủ loại quan hệ mới được.

Nhưng chỉ cần bất cẩn một chút, bị cản tại một phân đoạn thôi là bạn sẽ phải chạy tới chạy lui rất mệt.

Rõ ràng là chuyện có thể giải quyết xong trong một lần, vậy mà lại chia ra làm bốn năm lần, không nói rõ ràng hồ sơ bạn phải chuẩn bị, lại bắt bạn bổ sung năm lần bảy lượt, khiến bạn khổ không nói nên lời.

Đương nhiên, với mạng lưới quan hệ mà cậu hai Liên tích cóp được nhiều năm qua thì không tới mức đó, nhưng cũng phải mất tiền đó.

Mặc dù Liên Kiều cứu người nhưng lại không để trong lòng, đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ở trong mắt người khác lại là ân cứu mạng.

"Xem ra là nên làm nhiều chuyện tốt hơn."

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ngáo Ngơ, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha

Cậu hai Liên thấy được nhu cầu thị trường, quyết định mở xưởng thực phẩm, người dân lấy cái ăn làm trời, theo làn gió cải cách mở cửa, túi tiền của mọi người cũng rủng rỉnh hơn xưa, nhu cầu đối với vật chất sẽ càng ngày càng nhiều, anh ấy phải chuẩn bị trước mới được.

"Để hôm nào anh dẫn em đi xem, đến lúc đó cùng xây nhà xưởng, em muốn xây thế nào thì cứ nói trước với anh."

"Vâng." Liên Kiều chợt nhớ tới một sự kiện: "Cha ơi, Thẩm Không Thanh muốn đào góc tường của cha đấy."

Liên Thủ Chính đang nhấm nháp rượu, ăn đậu phộng, đột nhiên nghe nói thế thì hơi ngơ ngác: "Gì cơ?"

Liên Kiều báo trước cho ông biết: "Muốn thuyết phục con làm việc cho ông ta."

Cô cảm thấy Thẩm Không Thanh là người rất nguy hiểm, không đơn giản như vẻ ngoài, cũng không rộng lượng như thế.

Sắc mặt Liên Thủ Chính trầm xuống, mấy năm nay nước giếng không phạm nước sông, cuối cùng bây giờ cũng hết nhịn nổi rồi đúng không?

Cậu hai Liên cười lạnh một tiếng: "Không biết xấu hổ, ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ."

"Vô sỉ." Cậu cả Liên càng thẳng thắn hơn: "Em gái à, em đừng dang díu mập mờ với người nhà họ Thẩm nữa, cắt đứt với thằng nhóc kia đi."

Liên Kiều cười ha ha: "Anh cả, Thẩm Kinh Mặc có thể theo họ Liên giống em."

Người nhà họ Liên: "..." Không, chúng tôi không cần!

.....

Nhà ga, dòng người đông đúc, lữ khách lui tới như tạo thành dòng nước lũ, vừa ồn ào vừa náo nhiệt.

Hai chàng trai trẻ tuổi vác hành lý, cố gắng chen chúc khỏi đám người để xuống xe lửa, nhưng dòng người tấp nập lại nhanh chóng bao phủ lấy họ.

Hai người ngơ ngác nhìn xung quanh, bối rối không thôi, đây là thủ đô sao?

Đông người quá, xa lạ đến mức khiến người ta sợ hãi.

Một giọng nói quen thuộc vang lên: "Anh họ, Tiểu Gia."

Hứa Gia Thiện lập tức quay đầu nhìn, thấy một cặp nam nữ trẻ tuổi sóng vai đi tới, ai cũng mặc áo sơ mi trắng và quần jean, bên ngoài phủ thêm một cái áo gió màu nhạt, trông vô cùng bắt mắt.

"Em họ."

Anh ấy hơi không dám nhận, cô gái trước mắt thay đổi quá lớn, trở nên trắng trẻo hồng hào, mắt ngọc mày ngài, khí chất cũng có sự thay đổi lớn.

Bầu không khí ở địa phương nào sẽ dưỡng ra người của địa phương đó, trông cô giống con gái thủ đô hơn, hoàn toàn không còn dáng vẻ gầy gò đen nhẻm ngày xưa.

Hứa Tiểu Gia chạy qua, ôm chặt lấy Liên Kiều, vành mắt đỏ bừng: "Chị họ, em và anh trai đều nhớ chị lắm đấy."

Thật sự rất nhớ, lúc còn sống trong cùng một thành phố thì không cảm thấy gì, nhưng từ khi cô tới thủ đô, cậu ấy lại cảm thấy như mình vừa mất đi một người thân, trong lòng hụt hẫng, đầy hoang mang rối loạn.

Cho dù anh trai có an ủi nhiều cỡ nào cũng không thể vỗ về được khoảng trống và sự sợ hãi trong lòng cậu ấy.

Vậy nên khi cô gọi một cú điện thoại tới bảo họ đến thủ đô, cậu ấy đã tới mà không do dự chút nào.

Ở thành phố xa lạ này có chị họ!

Liên Kiều vừa giơ tay lên tính vỗ bả vai cậu ấy, an ủi vài câu thì đã bị Thẩm Kinh Mặc kéo ra.

Thẩm Kinh Mặc dùng một tay ôm lấy Liên Kiều, một tay vươn ra, tươi cười niềm nở nói: "Tiểu Gia, nào, chúng ta làm quen lại lần nữa, anh là anh rể của em."

Hứa Tiểu Gia giật mình: "Hả hả, chị họ, chị kết hôn rồi hả?"

Hứa Gia Thiện cũng nhìn sang, vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn ngờ vực.

Liên Kiều thấy rất cạn lời, cô mới bao lớn đâu, sao bọn họ không dùng đầu óc để suy nghĩ đi? Có khả năng không?

"Là bạn trai, còn chuyện có thể lên chức không thì phải xem biểu hiện nữa."

Thẩm Kinh Mặc cười nói: "Anh của ta biểu hiện của anh rất hoàn mỹ, có thể cho mộ trăm điểm."

Anh em nhà họ Hứa nhìn nhau, hóa ra chỉ là một cú lừa thôi.

Dù biết anh có ý với chị họ từ lâu nhưng không ngờ anh lại nhanh tay lẹ chân đến thế.

"Bạn gái à, em cảm thấy thế nào?" Thẩm Kinh Mặc cười rất tươi, da mặt dày vô đối.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 142: Chương 142



Liên Kiều không thèm để ý tới anh mà gọi anh em nhà họ Hứa đi theo mình.

Thẩm Kinh Mặc cũng không tức giận, chỉ nhún vai rồi cười đi theo.

Anh em nhà họ Hứa kể cho cô nghe vài chuyện về huyện, lò gạch đã được giao hoàn toàn cho người nhà họ Tô, hằng năm chỉ cần chờ chi hoa hồng là được, còn tiệm tạp hóa kia thì giao cho Thạch Đầu xử lý, vì chia cho anh ta hai mươi phần trăm lợi nhuận tất nhiên anh ta sẽ ráng bỏ công.

Thật ra, trước khi cô tới thủ đô đã chuyển tiệm tạp hóa cho anh em nhà họ Hứa rồi, đương nhiên, không bao gồm cửa hàng.

Cô cách quá xa, mà đó cũng chỉ là chút tiền lẻ, thế nên dứt khoát giao luôn cho họ.

Bọn họ xử lý như thế nào, cô cũng không thèm hỏi.

Liên Kiều thấy ngôn hành cử chỉ của họ có tiến bộ rất lớn, quả nhiên là cần phải rèn luyện nhiều mới được.

"Hai người xây nhà ở thôn Thanh Thủy rồi à?"

Hứa Gia Thiện gật đầu: "Đúng, mượn chuyện lò gạch để nhờ người trong thôn hỗ trợ, chỉ mất mấy ngày là xây xong rồi, dù thế nào thì đó cũng là quê quán của chúng ta, lúc về tảo mộ cũng có nơi để dừng chân."

Xây ba gian nhà ngói, xem như nhà tổ, sau này cũng sẽ có lúc trở về.

Trưởng thôn đổi sang người khác, trưởng thôn mới nhậm chức có ý định làm thân với họ, đồng ý sẽ trông chừng nhà tổ giúp nên bọn họ không có gì phải lo lắng cả.

Anh em nhà họ Hứa ngồi trong xe, nhìn đường phố thủ đô, cảm thấy ngạc nhiên không thôi.

Không hổ là thủ đô, phồn hoa náo nhiệt, người cũng đông đúc.

Liên Kiều dẫn bọn họ tới căn nhà mới đối diện trường học trước, Hứa Tiểu Gia sợ ngây người: "Chị họ, những cửa hàng mặt tiền này là của chị hết hả?"

Sáu cửa hàng mặt tiền ở thủ đô, lại còn hai tầng nữa! Đó phải mất bao nhiêu tiền đây.

Liên Kiều chỉ từng cái cho họ xem: "Đúng vậy, cửa hàng dược thiện cũng là chị mở, tiệm thuốc là của cha chị, phía sau này mới là nhà mới, còn tòa nhà này là phòng thí nghiệm."

Có loại hào khí là cô nhận thầu hết cả con phố.

Hứa Tiểu Gia nhìn hoa cả mắt, với tốc độ mua nhà này thì ai cũng không thể bằng chị họ.

Căn nhà hai tầng kiểu Tây được cải tạo thành phòng thí nghiệm, cả hai tầng trên dưới đều lắp cửa sổ trong suốt, dụng cụ thiết bị đều đã lặp đặt xong, từng lớp khóa cửa mang tới cảm giác không tầm thường.

Hai bên trái phải lằ hai dãy phòng ở mới xây, dùng để làm phòng nghỉ cho nhân viên, tiêu chuẩn bốn người một phòng, đều có nhà vệ sinh.

Liên Kiều chừa lại một gian phòng tốt nhất, nói: "Gian này cho anh em hai người ở đấy."

Tường sơn trắng, sàn nhà lát đá cẩm thạch, trong phòng bày hai cái giường, hai cái bàn làm việc, còn có một cái tủ quần áo, cái khiến người ta hài lòng nhất là có một nhà vệ sinh riêng, trông hơi giống khách sạn.

Liên Kiều đã mua đủ đồ dùng sinh hoạt cho bọn họ, trong tủ quần áo có treo vài bộ quần áo, nghĩ ra được cái gì là cô mua đủ hết rồi.

"Mấy thứ này đều là cho hai người, dùng thoải mái, chuyện cơm nước thì có thể tới căn tin trường đại học chúng em để ăn, vừa rẻ vừa tiện, cầm hai tấm thẻ cơm này đi."

"Đây là hai tấm thẻ để vào nghe giảng bài, bất cứ lúc nào cũng có thể vào nghe giảng, nhưng phải tuân thủ quy định của trường, phải khiêm tốn."

Ăn mặc ngủ nghỉ đều được cô tính tới hết rồi, sự nhiệt tình của cô khiến cảm giác băn khoăn trong lòng anh em nhà họ Hứa dần dần biến mất: "Em họ, em suy nghĩ chu đáo quá."

Nếu Liên Kiều đã bảo họ tới đây thì tất nhiên sẽ chuẩn bị sẵn sàng: "Tạm thời cứ làm quen hoàn cảnh một chút, đi dạo chơi xung quanh, thứ hai bắt đầu làm việc, có vấn đề gì không?"

"Không có không có." Hứa Gia Thiện chỉ ước gì có thể làm việc ngay lập tức, chỉ có làm việc mới có thể khiến anh ấy yên lòng.

Thành phố lớn phồn hoa khiến anh ấy có cảm giác mình chỉ nhỏ bé như một con kiến.

Hứa Tiểu Gia dè dặt mở miệng: "Chị họ, em có thể mở tiệm tạp hóa tiếp được không?"

Khóe miệng Liên Kiều giật giật, thằng bé này có chấp niệm sâu sắc với tiệm tạp hóa thế.

"Trước mắt thì xây dựng nhà máy giúp chị đã."

Bọn họ có kinh nghiệm xây nhà xưởng nên chuyện này cũng không khó.

Hứa Tiểu Gia sửng sốt: "Chị lại mở xưởng à? Vẫn là lò gạch sao?"

Liên Kiều lắc tay: "Không phải, là mỹ phẩm có nhiều lợi nhuận hơn."

Cô tính để cho Hứa Gia Thiện quản lý nhà xưởng, anh ấy có kinh nghiệm tương quan, cũng đi học ké những chương trình học có liên quan.

Còn khâu nghiên cứu phát triển trong phòng thí nghiệm là quan trọng nhất nên cô sẽ tự mình phụ trách.

Mỹ phẩm là gì, anh em nhà họ Hứa không rành lắm, nhưng lại nghe hiểu từ có nhiều lợi nhuận hơn.

Thẩm Kinh Mặc mỉm cười nhìn cô, cảm thấy bạn gái nhà mình vừa đẹp vừa tốt.

Cô nhiệt tình như thế, anh ủng hộ hết mình.

"Chúng ta đi ăn trước đi, bọn họ đi xe lửa mấy ngày nên hẳn là vừa đói vừa mệt rồi."

Liên Kiều cười gật đầu: "Đi thôi."

Giữa trưa cửa hàng dược thiện không có mở cửa nhưng trong cửa hàng vẫn có người, người nọ nghe thấy động tĩnh nên ra xem: "Liên Kiều, cậu tới rồi à, mấy món cậu bảo tớ chuẩn bị đã xong cả rồi, có thể ăn."

Là Trần Đan Bình, bây giờ cô ấy không có tiết nên vội vàng tới nấu mấy món dược thiện.

"Làm phiền rồi." Liên Kiều cười rồi giới thiệu thay bọn họ: "Đây anh họ tớ, Hứa Gia Thiện, em họ tớ, Hứa Tiểu Gia, còn đây là bạn học của em, Trần Đan Bình. Cô ấy giỏi giang lắm, cửa hàng này do cô ấy quản lý, còn có tay nghề nấu dược thiện rất ngon."

Trần Đan Bình ngượng đỏ mặt: "Dược thiện là Liên Kiều dạy, cửa hàng này cũng không nhiều việc để làm, thế nên không có gì vất vả cả."

Năm giờ chiều mở cửa, đến mười giờ đóng cửa, vừa lúc cô ấy có thời gian rảnh trong khung giờ đó, Liên Kiều lại trả lương cao, nhân viên quản lý là bốn mươi đồng một tháng, nhưng nguồn thu lớn hơn vẫn là tiền nấu dược thiện, được tính theo đĩa, loại kém hai đồng, loại thường năm đồng, còn loại cao cấp là tám đồng.

Một đêm làm tám đĩa, thường thì có thể nhận được khoảng ba bốn mươi đồng, cô ấy và Tần Lộ chia nhau làm việc, mỗi người chia hai mươi đồng, một tháng cũng được sáu trăm, một năm là hơn bảy ngàn.

Thời buổi này có công việc nào có mức lương sáu trăm không? Đối với người thường mà nói thì đây là mức lương trên trời.

Tháng đầu tiên cô ấy nhận được lương đã kích động không thôi, thầm hạ quyết tâm sẽ đi theo Liên Kiều lăn lộn cả đời.

Cô ấy cố gắng làm việc, tranh thủ kiếm nhiều tiền một chút để em trai em gái của mình đều có cơ hội được đi học.

Bây giờ cô ấy một lòng một dạ nghiên cứu kỹ thuật, quản lý thật tốt cửa hàng dược thiện, cô ấy còn mong cửa hàng dược thiện phát triển thật dài lâu, thật đắt khách hơn bất cứ ai.

Một phần sườn dược thiện, mộc nhĩ xào củ từ, thịt kho trứng, nạm bò hầm xốt cà chua, canh gà nhân sâm, rau củ xào, cơm chưng lạp xưởng, món nào cũng ngon hết ý.

Anh em nhà họ Hứa ăn tới mức hai mắt sáng ngời, Hứa Tiểu Gia còn kích động hơn.

"Chị Bình tỷ, món canh gà nhân sâm này ngon quá, ngon hết chỗ chê, sao chị giỏi thế, sau này em có thể tới đây ăn ké được không?"

Ừm, câu cuối cùng mới là quan trọng nhất.

Trần Đan Bình nhận ra được, không khỏi bật cười: "Phụt, em nên hỏi chị của em mới đúng, chị ấy mới là chủ."

Cô ấy từng nghe Liên Kiều nhắc tới anh em nhà họ Hứa, đồ dùng sinh hoạt của họ đều là cô ấy mua giúp nên cũng không xa lạ gì.

Hứa Tiểu Gia cũng biết nấu ăn, nhưng cậu ấy thật lòng cảm thấy mình nấu không ngon bằng Trần Đan Bình: "Chị họ."

Liên Kiều cười tùy ý, nói: "Cứ tới ăn đi, nhưng ăn nhiều quá sẽ ngán đó."

Hai mắt Hứa Tiểu Gia sáng lấp lánh: "Tuyệt đối không có chuyện đó, em muốn ăn một trăm năm luôn!"

Tới một trăm năm lận à, Thẩm Kinh Mặc buồn cười, hai anh em này cũng được, vẫn giữ tính chất phác của riêng mình.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 143: Chương 143



Anh đã gặp anh em họ rất nhiều lần, hai bên cũng chẳng xa lạ gì nhau.

Hứa Tiểu Gia lơ đãng quay đầu, không khỏi sững người: "Anh, đây là chén cơm thứ mấy của anh thế?"

Một nồi cơm chưng lạp xưởng đầy ụ đã vơi đi phân nửa, cậu ấy còn chưa kịp ăn mà.

Hứa Gia Thiện cực kỳ thích món này, có mỡ nhưng lại không ngấy, trong hạt cơm có mang theo mùi thơm của thịt, lạp xưởng tươi ngon, được rưới thêm nước tương đặc chế nên ăn ngon vô cùng.

"Mấy ngày rồi anh không được ăn no."

Thẩm Kinh Mặc đẩy cơm chưng lạp xưởng tới trước mặt anh ấy: "Vậy thì ăn nhiều một chút."

Hứa Tiểu Gia cũng bới thêm một chén nữa, quả nhiên là rất ngon.

Buổi chiều Trần Đan Bình có tiết nên vội vàng ăn xong rồi quay về trường trước.

Hứa Gia Thiện ăn một mạch ba chén cơm, sau đó ăn một chén canh đầy nữa mới cảm thấy no bụng.

"Cậu Thẩm."

Thật ra anh ấy có ấn tượng khá tốt về Thẩm Kinh Mặc, con cháu nhà giàu, có gia thế tốt, tiếp nhận nền giáo dục tiên tiến nhưng lại không khinh thường những người có xuất thân từ đáy xã hội như bọn họ, thái độ thân thiện.

Lại còn gửi thư giúp họ nữa chứ.

Thẩm Kinh Mặc cười nói: "Cứ gọi em là em rể được rồi."

Hứa Gia Thiện: "..."

Liên Kiều bụm mặt, rốt cuộc anh thích cái xưng hô đó tới mức nào thế?

Sốt ruột làm gì? Bọn họ còn chưa kết hôn mà, còn chưa danh chính ngôn thuận.

Hứa Tiểu Gia đảo mắt, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này: "À mà, anh Thẩm Kinh Mặc, anh có biết nấu ăn không?"

Thẩm Kinh Mặc nhìn cậu ấy với vẻ kỳ quái: "Có biết hay không thì có liên quan gì?"

Hứa Tiểu Gia cười tủm tỉm nói: "Chị họ em không biết nấu ăn, đương nhiên là phải tìm một người đàn ông am hiểu chuyện bếp núc chứ sao, nếu như anh không biết thì không đủ tiêu chuẩn nha."

Cậu ấy thật sự nghĩ như vậy!

Thẩm Kinh Mặc yên lặng nhìn cậu ấy một cái, bỗng nhiên đáp lại một câu: "Nhưng anh có tiền."

"Hả?" Hứa Tiểu Gia vẫn chưa hiểu.

Thẩm Kinh Mặc thong thả húp canh: "Nhà anh sẽ mời giúp việc, bao trọn mấy việc tay chân, còn mời cả đầu bếp chuyên nấu những mới Liên Kiều thích ăn, sau này cũng sẽ mời thêm bảo mẫu để chăm sóc con cái."

Ít nhất sẽ mời ba người giúp việc.

Anh em nhà họ Hứa: "..." Như được khai sáng, hóa ra người có tiền sống như thế à.

Có tiền đúng là tuyệt quá.

Hứa Tiểu Gia hỏi lại với vẻ khó hiểu: "Vậy cần anh làm gì nữa?"

Thẩm Kinh Mặc phát hiện nhận thức của họ có vấn đề, thời buổi này vợ con không chỉ để ấm giường.

Lấy vợ về không phải là để vợ làm việc nhà, cũng không phải để vợ hầu hạ chồng và con.

"Thì để thương yêu cô ấy, giúp đỡ cô ấy những khi cô ấy gặp khó khăn, dỗ dành cô ấy vui mỗi khi cô ấy buồn, báo thù giúp cô ấy mỗi khi cô ấy bị ấm ức."

Hai anh em nhà họ Hứa nhìn nhau, cảm thấy rất mới lạ, phụ nữ có thể không làm việc nhà được sao?

Có điều, nếu như là Liên Kiều không làm việc nhà thì cũng không phải không thể chấp nhận được, vì cô biết kiếm tiền biết dựng nhà xưởng biết chữa bệnh kia mà.

"Chị em họ sẽ không chịu ấm ức đâu, chị ấy lợi hại lắm đó."

Thẩm Kinh Mặc thản nhiên không thèm để ý: "Ừ, vậy thì cô ấy có thể bảo vệ anh."

Hứa Tiểu Gia sững sờ, cậu ấy chưa từng thấy người đàn ông nào mặt dày vô si đến thế.

Liên Kiều biết cái nhìn của bọn họ hoàn toàn khác biệt nên cũng không ép buộc phải giống nhau.

"Anh ấy nói giỡn thôi, mau ăn đi."

Trong nền giáo dục mà Thẩm Kinh Mặc tiếp nhận thì nam nữ bình đẳng mới là chuyện bình thường.

Ăn nói khép nép lấy lòng bạn gái lại càng bình thường hơn.

"Bạn gái ơi, tối nay chúng ta đi xem phim đi."

Liên Kiều khẽ lắc đầu: "Tối nay phải dẫn họ đi gặp cha, anh quên rồi sao?"

Thẩm Kinh Mặc vỗ ót, đúng là đã quên mất: "Anh chỉ lo nghĩ tới chuyện hẹn hò với em thôi."

Cũng hết cách, muốn hẹn hò với cô khó lắm, người nhà họ Liên luôn có đủ lý do để ngăn cản Liên Kiều ra ngoài với anh.

Hứa Gia Thiện lập tức căng thẳng: "Để bọn anh đi gặp cụ, có thích hợp không?"

Theo lý thuyết, về tình về lý cũng nên tới cửa thăm hỏi, nhưng nghĩ tới quan hệ giữa bọn họ thì lại xấu hổ quá.

Liên Kiều là anh em họ với bọn họ, theo lý thì họ nên gọi Liên Thủ Chính là dượng, nhưng vấn đề là dì út của họ, tức là Kiều Mỹ Hoa mẹ đẻ của Liên Kiều lại không phải vợ của Liên Thủ Chính.

Càng xấu hổ hơn là Kiều Mỹ Hoa và Liên Kiều đã cắt dứt quan hệ, không còn danh phận mẹ con nữa.

Liên Kiều thấy vẻ mặt của hai người họ, nói: "Có gì không thích hợp? Cha em rất muốn gặp hai người, vậy nên đã đặt phòng riêng ở Đông Lai Thuận rồi đấy."

Thẩm Kinh Mặc bổ sung một câu: "Đông Lai Thuận là cửa hàng đã mở hơn trăm năm, ngon nhất là món lẩu thịt cừu."

Hai anh em lại càng lo lắng hơn: "Ngài Liên khách sáo quá."

Liên Kiều nhỏ nhẹ an ủi: "Có gì đâu mà sợ, cha em thân thiện lắm."

Thẩm Kinh Mặc xoa đầu cô, vẻ mặt ấm ức: "Đúng đấy, ông ấy chỉ nhướng mày trợn mắt với anh, tìm đủ cách để bắt bẻ thôi."

Liên Kiều đáp lại với vẻ hiển nhiên: "Ai bảo anh nhìn trúng cục cưng của ông ấy làm gì? Đã đến lúc kiểm tra mức độ thật lòng cũng anh rồi."

Hai anh em nhà họ Hứa nhìn nhau, xem ra cảm tình của họ rất tốt, là đang yêu đương nghiêm túc.

Thôi được, chỉ cần họ vui là được.

Cơm nước xong, anh em nhà họ Hứa đi nghỉ ngơi, Liên Kiều cũng bận việc, Thẩm Kinh Mặc thì ở cạnh để làm trợ thủ cho cô.

Bỗng dưng có một người đàn ông đeo khẩu trang đi vào: "Cô Liên, cậu Thẩm."

Vào phòng, anh ta kéo khẩu trang xuống, lộ ra nửa bên mặt bị bỏng, chính là Hứa Vinh Hoa.

Liên Kiều đang chờ anh ta, đưa thuốc đã sắc xong cho anh ta, Hứa Vinh Hoa không thèm nghĩ ngợi gì đã uống một hơi cạn sạch.

Thẩm Kinh Mặc chỉ cái giường nhỏ cạnh cửa sổ, ý bảo anh ta nằm lên đó, anh ta rất im lặng, nhưng cũng rất phối hợp.

Liên Kiều quan sát cẩn thận miệng vết thương của anh ta, vết thương vốn trông rất đáng sợ nay đã mờ đi nhiều, mấy chỗ sần sùi cũng láng mịn hơn.

"Đã mờ thêm một chút rồi, không tồi, tiếp tục kiên trì, để tôi bôi thuốc cho anh."

Cô lấy thuốc bột được điều chế tỉ mỉ ra, dùng nước ấm để pha, tay bận việc không ngừng, miệng còn lẩm bẩm.

"Tôi dùng bột trân châu, tuyết liên, nhân sâm, đương quy, bạch phục linh, cây ý dĩ và các dược liệu khác để chế thành, rất quý đấy."

Nhận hai chục ngàn tiền đặt cọc của người ta, đương nhiên phải nói cho người ta biết số tiền đó đổ đi đâu mới được.

Ngày nào Hứa Vinh Hoa cũng soi gương, mỗi ngày đều dùng máy ảnh để chụp lại nên tất nhiên cũng biết gương mặt của mình đang trong quá trình dần dần khôi phục lại.

Mỗi ngày trị liệu không gián đoạn, hiệu quả vô cùng tốt, điều này làm cho anh ta vô cùng vừa lòng.

"Để lát nữa tôi viết cho cô thêm một tấm chi phiếu."

Liên Kiều nhướng mày, thấy anh ra rất hào phóng nên lấy một cái chai ra đưa cho anh ta.

"Vậy anh cầm mười viên thuốc làm đẹp này đi, mỗi ngày để bụng rỗng uống một viên vào buổi sáng."

Bôi ngoài da kèm điều trị từ bên trong sẽ thấy hiệu quả rõ rệt hơn.

"Được." Hứa Vinh Hoa là bệnh nhân phối hợp nhất, anh ta chịu đựng gương mặt người không ra người quỷ không ra quỷ này đủ rồi.

Liên Kiều đắp thuốc lên mặt anh ta, ấm ấm, rất thoải mái, còn có mùi hương giúp xoa dịu lòng người, Hứa Vinh Hoa không khỏi nhắm mắt lại, dần dần ngủ thiếp đi.

"Kinh Mặc, đưa cồn cho em."

Dùng cồn tiêu độc cho châm, Liên Kiều tập trung trong chốc lát, bàn tay nhỏ nhắn tung bay, mấy cây châm phóng ra, dừng lại trên mặt Hứa Vinh Hoa, Hứa Vinh Hoa vẫn không nhúc nhích, không có chút phản ứng nào.

Vê châm, phi châm, động tác rất lão luyện.

Thẩm Kinh Mặc nhìn động tác như nước chảy mây trôi của cô, trong mắt ngập tràn sự say đắm, đẹp quá.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 144: Chương 144



Anh rất thích cô thế này, gương mặt chuyên chú nghiêm túc toát lên vẻ đẹp mà cô không hay, cả người cô tản ra sự ung dung, khiến người ta rung động không thôi.

Anh không thích kiểu dựa dẫm hay khóc sướt mướt, mà lại yêu tuýp phụ nữ mạnh mẽ thông minh thế này.

Bỗng dưng anh nhớ tới bài thơ "Gửi cây sồi" của Thư Đình.

Nếu em yêu anh

...

Anh có cánh như đồng, thân như sắt,

Như dao, như kiếm, cũng như kích;

Em có hoa to đỏ chói,

Như tiếng thở than nặng nề,

Cũng giống bó đuốc anh hùng.

Chúng ta chia sẻ gió lạnh, bão sấm, sét đánh;

Chúng ta cùng chịu sương giá, mây mù, cầu vồng.

Dường như mãi mãi rời nhau,

Lại dựa vào nhau cả đời.

Trên châm nổi lên một lớp nước màu đen, là độc tố bài xuất ra.

Liên Kiều nhổ châm, khẽ thở phào một hơi, trên trán ướt đẫm mồ hôi.

Một đôi bàn tay to duỗi tới, lau mồ hôi trên trán thay cô, một ly nước lọc được đưa tới bên miệng cô: "Uống đi, không nóng đâu."

Đúng lúc Liên Kiều đang thấy khát nước, uống một hơi thế nửa ly, trên mặt tràn đầy sự dịu dàng: "Cảm ơn."

Thẩm Kinh Mặc mỉm cười, anh thích chăm sóc cô thế này.

Không biết qua bao lâu, Hứa Vinh Hoa dần dần tỉnh lại, lại ngủ rồi sao?

Ở cửa có một giọng nói truyền tới: "Tỉnh rồi à? Đứng lên đi."

Hứa Vinh Hoa trở mình ngồi dậy, động tác đầu tiên làm cầm gương lên, cảm thấy lại mờ đi một chút, là ảo giác ư?

Trên mặt anh ta hiện lên vẻ mừng rỡ nhìn xung quanh, muốn cảm ơn Liên Kiều nhưng chỉ thấy mỗi bóng dáng của Thẩm Kinh Mặc.

"Cô Liên Kiều đâu rồi?"

Thẩm Kinh Mặc ngồi đọc sách bên cửa sổ, cũng không ngẩng đầu lên: "Cô ấy mệt quá nên đi nghỉ rồi."

Hứa Vinh Hoa im lặng, xem ra lại là châm cứu giúp anh ta đào thải độc tố, hèn chi vết sẹo lại mờ đi một chút.

Anh ta đưa một tờ chi phiếu sang, nói: "Xin hãy cảm ơn cô Liên Kiều thay tôi, còn nữa, tôi muốn hẹn một buổi để mời cô ấy ăn cơm."

Thẩm Kinh Mặc cũng không xem con số, chỉ tiện tay nhận lấy: "Không cần đâu, quan hệ giữa hai người chỉ đơn giản là bác sĩ và bệnh nhân, đừng nghĩ quá nhiều."

Ở trong mắt anh, Liên Kiều chính là cục cưng ai gặp cũng thích, anh phải đề phòng người khác giành mất, bóp c.h.ế.t mọi mầm móng nguy hiểm từ trong trứng nước.

Hứa Vinh Hoa: "..."

Hứa Gia Thiện và em trai nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt của Liên Thủ Chính, ông dùng lời lẽ ôn tồn khuyến khích và an ủi, bảo họ cứ yên tâm ở lại và nếu có khó khăn thì tìm đến Liên Kiều.

Ông cũng dặn họ hãy giúp đỡ Liên Kiều nhiều hơn, chăm sóc cô, trong từng câu nói đều chứa đựng tình yêu thương sâu sắc và ấm áp dành cho con gái.

Liên Thủ Chính là người rất kiêu hãnh, nhưng khi ông trở nên thân thiện thì không ai có thể kháng cự.

Hứa Gia Thiện và em trai vừa ăn món thịt dê nhúng lẩu nóng hổi, vừa nghe những lời ấm lòng, mắt họ đỏ hoe.

Đây mới là hình ảnh người cha mà họ tưởng tượng, cao lớn, ấm áp, vô tư, và toàn năng.

Liên Thủ Chính hoàn toàn nghĩ cho Liên Kiều, chỉ cần là điều cô thích, ông đều chấp nhận.

Dù là hai người không liên quan, ông cũng sẵn sàng dành thời gian để hướng dẫn họ đi lên.

Ông có thể thấy rằng hai đứa trẻ này bản chất thuần phác, nhưng thiếu sự chỉ dạy của cha mẹ, hành động quá nhút nhát, quá tủn mủn, thiếu tự tin trong mọi cử chỉ.

Chậm mà chắc, đôi khi cần đến sức mạnh của một tấm gương.

Bữa ăn kết thúc trong niềm vui của cả chủ và khách, hai anh em Hứa Gia Thiện cảm thấy hoàn toàn yên tâm, người nhà của em họ rất chào đón họ.

Hai người trở về phòng, tắm rửa xong, nằm trên giường, vẫn còn mãi bàn tán về Liên Thủ Chính.

Hứa Tiểu Gia không kìm được thở dài, "Giá mà ông Liên là cha của mình thì tốt biết mấy."

Cậu ấy chưa từng được hưởng tình cha, cha của cậu ấy ích kỷ vô tình, không có chút tình cha con nào với anh em họ.

Chân cậu ấy bị tật là do khi còn nhỏ không được chữa trị kịp thời, mắc bệnh bại liệt, cha cậu ấy, Hứa Văn, đứng nhìn mà không làm gì, để mẹ kế hành hạ hai đứa con, ông ta mới là thủ phạm chính.

Vì thế, khi Hứa Văn đến đòi tiền, hai anh em không ai mềm lòng.

Sinh ra mà không nuôi dưỡng, không làm tròn trách nhiệm của một người cha, thì đừng mong con cái hiếu thảo.

Hứa Gia Thiện nhìn lên trần nhà, thở dài không thành tiếng, xuất thân là điều không thể lựa chọn, không ai có thể.

Dù mạnh mẽ như Liên Kiều, cũng không có được một người mẹ tốt.

Bên cạnh, Hứa Tiểu Gia đột nhiên trở mình, "Đúng rồi, anh ơi, quên đưa thư của dì cho chị họ rồi..."

Trước khi họ đi, Kiều Mỹ Hoa không biết nghe tin từ đâu, đặc biệt tìm đến, nhờ họ chuyển một lá thư.

Hứa Gia Thiện thản nhiên hỏi, "Lấy lý do gì?"

"Hả?" Hứa Tiểu Gia không hiểu.

Hứa Gia Thiện tuy ít nói nhưng lại rất thích quan sát mọi thứ xung quanh.

"Chỉ là những người xa lạ không liên quan, chuyển thư làm gì?"

Hứa Tiểu Gia nhăn mặt, "Nhưng họ là mẹ con ruột mà."

Kiều Mỹ Hoa càng tiều tụy hơn, gầy như bộ xương bọc da, trông thật đáng thương.

Hứa Gia Thiện nhìn em trai thật sâu, "Liên Kiều đã bao giờ nhắc đến bà ấy chưa?"

Hứa Tiểu Gia ngẩn ra, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài, "Được rồi, chị họ không hỏi, chúng ta không nói, dù sao cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Tuy vậy, sự tò mò đã dấy lên trong cậu, cậu ấy lấy lá thư ra, nhanh chóng mở ra, động tác nhanh đến nỗi Hứa Gia Thiện không kịp ngăn cản.

Thư rất dày, viết trên mấy trang giấy, đầu tiên là vài câu hỏi thăm, hỏi Liên Kiều có sống tốt không.

Sau đó giải thích những lý do của mình, nói rằng bà ấy vẫn yêu Liên Kiều nhất, rằng tình mẹ con là mối quan hệ đáng tin cậy nhất trên đời, không thể đứt đoạn.

Sau đó, bà ấy cầu xin Liên Kiều giúp đỡ, tìm cách giảm án cho Kiều Nhất Liên, nói rằng nếu Liên Kiều không giúp thì là không rộng lượng.

Cuối cùng, bà ấy kể về tình hình hiện tại của mình, nói rằng bà ấy đã tái hôn, có gia đình mới, tự cảm thấy mình là một người vợ và người mẹ tốt, rồi hỏi thăm Liên Kiều, bây giờ cô đã sống tốt hơn, liệu có thể giúp đỡ con riêng của bà ấy một chút, cho họ một tương lai.

Hứa Tiểu Gia sững sờ, đây là cái gọi là tình yêu lớn nhất sao?

"Dì út thật là có vấn đề, còn muốn con gái ruột nuôi con riêng của chồng, thật là quá đáng."

Hứa Gia Thiện nhìn qua vài giây, lạnh lùng cười, rồi ném nó đi.

"Nếu công việc ở lò gạch quá vất vả, thì nói với ông Tô một tiếng, để họ về lại thôn."

Vì tình thân, họ cho con riêng của Kiều Mỹ Hoa làm việc ở lò gạch. Dù vất vả, nhưng ít nhất cũng có thu nhập ổn định, vậy mà họ còn không chịu.

Không có trình độ văn hóa, nói tiếng phổ thông còn không xong, còn muốn làm gì?

Hứa Tiểu Gia do dự, "Liệu có làm khó dì út không?"

Dù sao cũng là mẹ của chị họ, nếu không làm tốt, chị họ cũng không vui.

Việc nhận hay không là một chuyện, nhưng nhìn mẹ mình chịu khổ lại là chuyện khác.

Hứa Gia Thiện cười nhạt, "Không phải sao? Bà ấy thích chịu khổ, ăn hết đắng cay rồi cảm hóa người khác, từ đó tự cảm động chính mình."

Hứa Tiểu Gia: "..."

Anh em nhà họ Hứa ở lại thủ đô, Hứa Gia Thiện vừa nghe lớp, vừa giám sát ở nhà máy.

Hứa Tiểu Gia thì luân phiên giữa tiệm thuốc và phòng thí nghiệm, giúp việc lặt vặt, rảnh thì tìm mặt bằng mở cửa hàng tạp hóa.

Khi Thẩm Kinh Mặc biết, anh gọi Hứa Tiểu Gia tới, cho cậu ấy ba cửa hàng trước nhà để mở siêu thị.

Hứa Tiểu Gia vui mừng khôn xiết, gọi anh Thẩm rất thân thiết.

Liên Kiều biết chuyện, cười mà không biết làm sao, mặc kệ họ làm gì.

Dù sao Hứa Tiểu Gia cũng có kinh nghiệm, không thể gây rắc rối.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 145: Chương 145



Mọi thứ diễn ra trôi chảy, thời tiết ngày càng nóng, mọi người mặc quần áo mỏng nhẹ.

Liên Kiều mặc váy trắng, đeo hoa tai ngọc trai, đơn giản nhưng thanh thoát.

Cô có làn da trắng mịn màng, dáng người thon thả, khí chất thanh tao, mặc gì cũng đẹp.

Sáng sớm, cô đeo ba lô đi học. Luận văn tốt nghiệp của cô đã hoàn thành, chỉ chờ bảo vệ.

Đột nhiên, cô thấy cổng trường đông đúc, ai cũng vẻ mặt xúc động. Có chuyện gì xảy ra?

Một giọng nói vang lên, "Liên Kiều tới rồi."

Mọi người đồng loạt nhìn cô, ánh mắt khác lạ, là cô, chính là cô!

Liên Kiều nhướng mày, đón nhận ánh nhìn khác lạ, từ từ bước tới, thấy cổng dán tờ giấy lớn: "Thi đấu không công bằng, lộ đề, Liên Kiều đoạt giải, danh không xứng thực."

Đúng là nhằm vào cô, không chỉ nhắm vào cô mà còn đặc biệt chỉ ra.

Ai đã làm chuyện này?

Tần Lộ và Trần Đan Bình chạy tới, lo lắng, "Liên Kiều, chúng tớ tin cậu, cậu mạnh như vậy..."

Chưa kịp nói xong, trong đám đông có tiếng nổ, "Chúng tôi không tin."

"Tôi cũng không tin, ai mà giỏi thế? Làm sao mà câu nào cũng đúng được?"

"Thật ngốc khi tôi từng ngưỡng mộ cô ta."

"Ai đã lộ đề cho cô ta?"

"Mọi người thử nghĩ xem, ai là thầy của cô ta? Cấp độ đó, lấy đề quá dễ."

"Không phải chứ? Giáo sư Liên không phải người như vậy."

"Biết người biết mặt không biết lòng... A, cô ta định làm gì?"

Liên Kiều cười lạnh, từng bước tiến lên, khí thế mạnh mẽ khiến mọi người xung quanh lùi lại.

Nụ cười này thật đáng sợ!

Liên Kiều kiễng chân, xé tờ giấy xuống, động tác gọn gàng.

Một bóng người lao ra, "Liên Kiều, sao cô lại xé giấy? Lo sợ quá à? Ha ha, làm trò gì vậy, suốt ngày giả vờ học giỏi..."

Liên Kiều lạnh lùng liếc qua, "Tạ Lệ Lệ, cô có phải là sinh viên của Đại học Trung Y Dược Thủ đô không?"

Tạ Lệ Lệ từng có hiềm khích với cô, gặp cơ hội như thế này, tất nhiên sẽ đạp thêm một phát, "Tất nhiên là phải."

Liên Kiều lạnh lùng, "Là sinh viên của trường này mà để người khác phỉ báng trường mình, còn thêm dầu vào lửa, nhân cách không ra gì, cô không coi trọng trường mình à? Thế thì cuốn gói đi."

Tạ Lệ Lệ tức tối, "Không phải! Đây rõ ràng là nói cô có vấn đề, không liên quan đến trường."

Cô ngu thật hay giả ngu?

Liên Kiều mỉa mai, "Tôi là sinh viên Đại học Trung Y Dược Thủ đô, đại diện cho trường tham gia thi đấu, tôi đại diện cho hình ảnh của trường. Tôi bị phỉ báng thì danh tiếng của trường cũng bị tổn hại, cô vui lắm sao? Chẳng lẽ là cô làm?"

Tạ Lệ Lệ nhảy dựng lên, "Cô nói bậy."

Những người khác tỏ ra khó chịu, xì xào bàn tán không ngừng.

Không chỉ có sinh viên Đại học Trung Y Dược Thủ đô, còn có sinh viên các trường khác và một số người trong xã hội.

Tại sao trong giờ học mà họ lại tụ tập ở đây? Đó là một câu hỏi hay, đáng để nghiên cứu.

Ngay lúc này, một chiếc xe van lao tới. "Không ổn, người của đài truyền hình đến."

Trên xe có dấu hiệu của đài truyền hình, xe vừa dừng, mấy người của truyền thông lao ra.

Máy quay chĩa vào họ, một người dẫn chương trình cầm micro lên.

"Nghe nói cuộc thi cúp Hạc Minh có vụ rò rỉ đề thi, xin hỏi tình hình thế nào? Điều này liên quan đến danh tiếng của nhiều trường."

Tạ Lệ Lệ nghiến răng, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng, "Đây chỉ là hành động cá nhân của Liên Kiều, không liên quan đến Đại học Trung Y Dược Thủ đô, không liên quan đến chúng tôi."

Mọi người đồng thanh, "Đúng vậy, Liên Kiều đã sử dụng hành vi không chính đáng để giành cúp, điều này không công bằng cho người khác, nên tước bỏ danh hiệu của cô ta và đòi lại cúp."

Phóng viên mắt sáng rực, "Vậy à, thế ai đã tiết lộ đề thi?"

Cô ta dường như rất quan tâm đến câu hỏi này, ánh mắt đầy khác lạ.

Tạ Lệ Lệ có chút do dự, "Cái này..."

Cô ta không sợ Liên Kiều, nhưng rất e dè Liên Thủ Chính.

Dù gì đó cũng là nhân vật lớn, ai dám vô cớ đắc tội với ông?

Phóng viên liên tục giục giã, có vẻ rất nôn nóng.

Liên Kiều mắt lạnh lùng, thong thả bước tới, "Tôi là người trong cuộc, đang đứng đây, sao không hỏi tôi?"

Đến đúng lúc quá, đã được sắp xếp trước? Ai ghét cô đến thế nhỉ? Không đúng, mục tiêu là Liên Thủ Chính.

Phóng viên ánh mắt lóe lên, "À? Cô là?"

"Tôi là Liên Kiều." Liên Kiều đối diện máy quay, ung dung tự tại, bình tĩnh không ngờ.

Phóng viên mừng rỡ, "Cô chính là Liên Kiều? Cô lấy đề thi bằng cách nào? Lấy từ tay ai?"

Liên Kiều mắt nheo lại nguy hiểm, "Xin hỏi, cô là thẩm phán à?"

Phản ứng của cô vượt ngoài dự đoán của phóng viên, "À?"

Liên Kiều lạnh lùng, "Không có bằng chứng mà kết tội người khác, phong cách này rất tệ, thời đại đã khác rồi, không phải thời mà các người nói có tội là phải chịu phạt, mọi thứ đều phải có chứng cứ."

Phóng viên không vui, "Cô phủ nhận à?"

Liên Kiều lấy từ ba lô ra một cuốn sách, cố ý giơ cao cho máy quay thấy, "Biết đây là sách gì không?"

"Thiên Kim Phương." Ai mắt không mù đều thấy tên sách.

Liên Kiều mỉm cười, cho họ mở mang tầm mắt, một lũ ngu ngốc bị lợi dụng.

Ừm, đến lúc chứng kiến điều kỳ diệu rồi.

Liên Kiều hất cằm, nhướng mày: “Được lắm, lật đến trang thứ 370, phương thuốc phục thần hoàn: “Phục thần, hoàng kỳ...”

“Sử dụng táo tàu, có thể chữa khỏi khô lưỡi... Canh thận heo rau tề... Canh bổ thận...”

Cô đọc hết nội dung của cả trang, không sai một chữ nào.

Người dẫn chương trình kinh ngạc ngẩn người, thời buổi này sinh viên Đại học Y học cổ truyền đều giỏi như vậy sao? Có thể đọc thuộc lòng trôi chảy không cần chớp mắt, giỏi hơn bọn họ thời sinh viên nhiều.

Thế nhưng, đây là Liên Kiều, là người càn quét các đội mạnh trên toàn quốc, là người đã giành được hai chiếc cúp vô địch quốc gia.

Cô ta khẽ cau mày: “Chuyện này hoàn toàn có thể học thuộc lòng trước...”

Cả người Liên Kiều đều tỏa ra khí thế sắc bén khiến người ta cảm thấy ngột ngạt: “Vậy thì cô chọn đi, chọn thoải mái.”

Người dẫn chương trình lật bừa một trang: “Công thức của bột ngũ hương.”

Liên Kiều không hề do dự, mở miệng nói: “Bốn lạng tất đậu, hoàng kỳ, bạch phụ linh...”

Đây là những kỹ năng cơ bản, dù là đơn thuốc nào cũng có thể thuộc làu làu.

Người dẫn chương trình vẫn không tin: “Tứ thuận thang chữa gì? Công thức như thế nào.”

Liên Kiều mỉm cười: “Chữa những người bị chuột rút do tả, đổ mồ hôi lạnh, nôn mửa. Công thức: Nhân sâm, gừng, cam thảo, mỗi loại ba lạng, một lạng phụ tử.”

Vẫn không sai một chữ nào, hơn nữa, cô còn vô cùng ung dung.

Người dẫn chương trình hỏi mười mấy câu hỏi, cô đều trả lời trôi chảy, dáng vẻ ung dung thoải mái, như thể một chiếc máy tính thông minh vậy, sau khi nhấn lệnh, tất cả các thông tin có liên quan đều sẽ hiện ra.

Không chỉ vậy, Liên Kiều còn lấy hết những cuốn sách như “Bản thảo cương mục”, “Hoàng Đế tâm kinh”, “Châm cứu học” ra, để bọn họ kiểm tra ngay tại hiện trường.

Tất cả mọi người ở đài truyền hình đều tập hợp lại, một lòng muốn đánh bại cô, nhưng càng kiểm tra lại càng thấy cô giỏi giang hơn, từ đầu đến cuối luôn nở nụ cười, gương mặt mang ý cười, bình tĩnh mà lại nho nhã.

Từ đầu đến cuối đều không sai sót chút nào, hai mắt của người dẫn chương trình đều trợn tròn, không thể tin nổi.

Ôi mẹ ơi, giỏi thật đấy, loại người này cần phải gian lận ư?

Nhất định là đã có sai sót ở đâu rồi đó rồi! Trước khi báo cáo ít nhất cũng phải kiểm tra lại chứ.

Những người xung quanh cũng sửng sốt, số sách Đông y này mà cô cũng có thể thuộc hết, dường như không gì có thể làm khó cô.

Tạ Lệ Lệ mím chặt môi, sắc mặt càng ngày càng khó coi, đột nhiên hô lên: “Bọn tôi đang nói đến việc bị lộ câu hỏi trong cuộc thi, chứ không phải kiểm tra cô, rõ ràng là cô đang đổi chủ đề.”

Mọi người đều nhìn về phía cô ta, trong mắt mang vẻ nghi ngờ.

Đây chẳng phải là cùng một vấn đề ư? IQ đâu rồi hả?
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 146: Chương 146



Liên Kiều trực tiếp đáp lại: “Cô bị ngu à? Hay là có ý đồ xấu? Nếu như cô bị ngu, tôi xin được đặt cho cô một biệt danh, cô em thiểu năng, còn nếu như cô có ý đồ xấu, vậy thì tặng cô biệt danh bà hoàng đố kị, ghen ghét đố kị đến mức người bình thường cũng không đỡ nổi cô nữa.”

“Cô...” Cả người Tạ Lệ Lệ run lên, tức giận đỏ bừng mặt, cô ta ghét những biệt danh này!

Liên Kiều vuốt tóc, vô cùng tự tin nói: “Với thực lực của tôi mà còn cần phải gian lận chắc? Nếu như cô cứ khăng khăng nói như thế, vậy thì những tiền bối như Lý Thời Trân, Tôn Tư Tốn, chính là người giúp tôi gian lận.”

Khí thế mạnh mẽ của cô áp đảo, khiến tất cả mọi người đều không thở nổi.

Cô ngoắc ngoắc ngón trỏ, nhìn về phía ống kính như thể đang câu hồn, cười như không cười nói: “Còn ai không phục nữa? Lên đây nghênh chiến!”

Cô làm vậy là đang tuyên chiến, chúng ta không nói đùa, muốn chiến thì cứ chiến thôi, trống trong bóng tối giở trò thì có tác dụng gì chứ, vẫn cứ bị một bạt tai tát bay mà thôi.

Ở trước mặt thực lực mạnh mẽ, tất cả mọi âm mưu quỷ kế đều chỉ là hổ giấy.

Tất cả mọi người đều im lặng, đây nào phải là cấp đồng cần người ngoài chi viện, đây rõ ràng là cấp bậc vương giả quét sạch tất cả.

Đôi môi của Tạ Lệ Lệ run run, cố gắng hết sức muốn phản bác, thế nhưng trí thông minh lại không đủ.

Một chiếc xe Jeep phóng nhanh đến, xe vừa dừng lại, đã có một người đàn ông bước ra khỏi ghế lái, vẻ mặt vô cùng kích động.

“Liên Kiều, Liên Kiều.”

Thẩm Kinh Mặc lao đến ôm chặt lấy Liên Kiều, vẻ mặt vui mừng khó có thể diễn tả bằng lời.

Mọi người ngơ ngác nhìn bọn họ, ôi trời, ôm nhau ngay giữa đám đông, bạo thật đấy.

Liên Kiều được anh ôm vào trong lòng, cũng không vùng vẫy: “Sao vậy?”

Thẩm Kinh Mặc cười lớn: “Mấy mẫu sản phẩm em nghiên cứu phát minh đã đạt được chứng nhận quốc tế rồi, trong đó serum và mặt nạ cũng đã được cấp bản quyền sáng chế quốc tế. Chúc mừng em.”

Liên Kiều hưng phấn nhảy dựng lên, hai mắt sáng ngời: “Thật sao?”

Mặc dù đã dự đoán trước được điều này, nhưng cô vẫn rất vui, đây chính là bước đi đầu tiên trong hành trình sự nghiệp của cô.

Thẩm Kinh Mặc vẫn luôn cho rằng cô chỉ có năng khiếu về y thuật, nhưng anh không ngờ cô lại còn có cả tài kinh doanh nữa.

Gửi đi xin cấp bản quyền sáng chế quốc tế vốn đã là một bước đi vô cùng thông minh.

“Đúng thế, đây là fax, em xem đi.”

Liên Kiều liếc nhìn, sau khi xác nhận không có gì sai sói mới nở một nụ cười thật tươi: “Ha ha ha, không tồi, em có thể mở rộng ra thị trường nước ngoài rồi.”

Cô dự định sẽ tặng một ít cho những người mua nổi tiếng, đừng thấy bọn họ không có gì nổi bật, nhưng thật ra bọn họ có một lượng khán giả rất lớn.

Sau đó lại tăng cho mấy người có tiếng trong giới thời trang của các tòa soạn tạp chí, bọn họ nhạy bén nhất với mỹ phẩm, đến lúc đó đưa lên tạp chí, sức ảnh hưởng sẽ lớn vô cùng.

Quảng cáo mà, cũng là điều bắt buộc, còn phải triển khai dây chuyền sản xuất nữa, có quá nhiều chuyện cần phải làm.

Trong đầu cô lóe lên vô số suy nghĩ, người dẫn chương trình ở bên cạnh tò mò hỏi: “Bạn học Liên Kiều, cô xin cấp bản quyền sáng chế quốc tế gì vậy?”

Liên Kiều cười ngọt ngào, bày ra tư thế của một người chuyên nghiệp: “Mỹ phẩm để khắc phục các vấn đề về da, do tôi đích thân nghiên cứu phát minh, có thể nói là loại tiên tiến nhất thế giới. Trong tương lai không xa, mỹ phẩm tôi chế tạo ra sẽ được bán ra thị trường nước ngoài. Mong rằng sẽ được đón nhận.”

Ừm. Nhân cơ hội quảng cáo luôn cũng không tồi.

Người dẫn chương trình ngây ngẩn cả người: “Hả? Bán ra thị trường nước ngoài á? Cô chắc chắn có thể bán được không?”

Người trong nước thích mua hàng nước ngoài, lại càng thích mua mỹ phẩm chăm sóc da của nước ngoài, cảm giác đấy mới là tốt nhất.

Cô thì hay rồi, lại làm ngược lại.

Liên Kiều vẫy tay với ống kính: “Cho tôi một đoạn cận cảnh.”

Khóe miệng của người quay phim giật giật, có cảm giác dở khóc dở cười.

Chỉ thấy Liên Kiều lấy từ trong túi ra mấy chiếc mặt nạ, có bao bì rất tinh xảo, bên trên còn có logo rất lớn, Hoa Nhan.

Cô đưa từng chiếc mặt nạ ra trước ống kính: “Đây là mặt nạ làm trắng, giúp làn da trắng nõn mềm ẩm và rạng rỡ. Mẫu này là mặt nạ sáp ong, cấp nước dưỡng ẩm, cải thiện tình trạng lỗ chân lông to. Mẫu này là mặt nạ nuôi dưỡng, giúp làn da trẻ trung săn chắc, bổ sung collagen giúp trẻ hóa. Những mẫu mặt nạ này đều sử dụng các sản phẩm tự nhiên nguyên chất và công nghệ cao, có hiệu quả vô cùng rõ ràng trong việc cải thiện làn da.”

Phương pháp tiếp thị này tuyệt vời thật sự.

Rõ ràng đài truyền hình đến để tìm kiếm chủ đề nóng hổi, vạch trần bê bối, thế nhưng lại trở thành nền tảng để Liên Kiều tuyên truyền.

Năng lực này, khiến rất nhiều nhân viên gặp nhiều biết rộng ở trong đài truyền hình phải ngạc nhiên.

Kiểu người như vậy dù làm gì cũng đều có thể thành công.

Trong lòng của người dẫn chương trình nữ bắt đầu rục rịch, ánh mắt nóng rực: “Thật sự có hiệu quả như vậy sao?”

Không có người phụ nữ nào là không yêu cái đẹp, những người phụ nữ thường lên sóng truyền hình lại càng yêu cái đẹp hơn, càng chú ý đến hình tượng của mình hơn. Bình thường cô ta trang điểm nhiều, vậy nên làn da rất khô.

Liên Kiều v**t v* gương mặt mình: “Nhìn thử da tôi đi, thế nào?”

Da trắng như tuyết, mềm mại mịn màng như da em bé, không có chút khuyết điểm nào, đây là làn da mà tất cả phụ nữ đều muốn có.

Ánh mắt người dẫn chương trình lộ ra vẻ ngưỡng mộ: “Cô còn trẻ, da đẹp là chuyện bình thường.”

Liên Kiều lấy ra một bức ảnh: “Nhìn bức ảnh này đi, đây là tôi của một năm trước.”

Người dẫn chương trình nhìn chằm chằm vào người trong bức ảnh, không thể tin nổi, vừa đen vừa gầy, làn da khô ráp, nếu như không phải đường nét giống hệt nhau, cô ta không khỏi nghi ngờ đây là hai người khác nhau.

“Cô sử dụng những sản phẩm này sao?”

“Đúng thế.” Liên Kiều mỉm cười gật đầu.

Người dẫn chương trình kích động không thôi: “Có thể cho tôi dùng thử được không?”

A a a, cô ta muốn trở nên xinh đẹp, cô ta cũng muốn có làn da em bé.

Liên Kiều vô cùng hào phóng lấy mấy hộp mặt nạ, một bộ mỹ phẩm dưỡng da ra: “Được thôi.”

Cô giải thích kỹ càng cách sử dụng, chia sẻ một vài mẹo chăm sóc da, người dẫn chương trình nghe vậy liên tục gật đầu, hưng phấn đến lạ, đã ném mục đích chính của chuyến đi lần này ra sau đầu từ lâu.

Liên Kiều nói khô cả họng, lúc này mới dừng lại, nhìn về phía mọi người đang sững sờ ở xung quanh.

“Đúng rồi, đây không phải là sinh viên của trường bọn tôi thì phải? Sao mới sáng sớm mà mọi người đã xuất hiện ở trong trường chúng tôi vậy?”

Một nữ sinh háo hức nhìn cô: “Bọn tôi là sinh viên từ trường thiết kế thời trang ở bên cạnh, nghe nói nơi này có chuyện hay để xem, vậy nên bọn tôi qua đây xem thử.”

Bọn họ cũng yêu cái đẹp, bọn họ cũng muốn dùng thử! Có được không?

Liên Kiều nheo mắt lại: “Nghe nói? Nghe ai nói vậy?”

“Tôi nghe bạn học xung quanh nói.”

Dù sao cũng là một truyền mười, mười truyền trăm, cụ thể là ai truyền ra thì thật sự không ai biết.

Liên Kiều định tìm người điều tra, kiểu gì cũng phải tìm cho ra người đã lên kế hoạch đó.

“Sao tôi cứ có cảm giác đây là một âm mưu nhỉ? Tôi không tranh với đời, hình như không đắc tội ai cả thì phải.”

Tạ Lệ Lệ cười lạnh một tiếng, cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội chen lời: “Liên Kiều, cô có biết bản thân mình kiêu ngạo đến mức nào không? Có biết cô đã đắc tội bao nhiêu người rồi không?”

Sao lại có mặt mũi nói không tranh với đời chứ? Chỉ riêng một chiếc cúp quán quân thôi, đã cản đường của biết bao nhiêu người rồi.

Đúng là đồ không biết mình biết ta.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 147: Chương 147



Liên Kiều cảm thấy, bình thường không gây ồn ào ầm ĩ gây sự với người khác, thì không đến nỗi có mối thù hằn sâu đậm gì.

Cô nói người khác xong, vừa quay người đã quên mất, sao có thể ghi thù được chứ?

“Thiên tài ấy mà, có tư cách để kiêu ngạo.”

Tạ Lệ Lệ ngứa mắt cô: “Là thiên tài do người khác giới thiệu mới đúng, sản phẩm cô nghiên cứu phát minh, cô nghiên cứu phát minh ở đâu? Có chứng cứ gì có thể chứng minh là do cô nghiên cứu phát minh ra không? Nói không chừng là người khác dâng thành quả nghiên cứu cho cô cũng nên.”

Cô ta càng nói càng sai, Thẩm Kinh Mặc không nghe nổi nữa, lạnh lùng cắt ngang: “Người khác? Ai lại vĩ đại đến vậy, sẵn lòng dâng thành quả mình dày công nghiên cứu cho người khác? Các bạn học có mặt ở đây, mọi người có chịu không?”

Nhà họ Tạ chẳng qua chỉ là dòng họ hạng ba, căn bản chẳng có gì đáng để kính nể, nhà bọn họ có cách dạy dỗ con gái rất hay, chính là dạy dỗ theo khuôn mẫu tương lai gả vào những gia đình cao sang giàu có.

Từ nhỏ đã được đưa đi học hát hò nhảy múa, bồi dưỡng khí chất, học đại học chỉ để mạ vàng cho bản thân, thấm nhuần tư tưởng vị kỷ, chủ nghĩa cá nhân, sẽ tranh thủ kiếm lợi cho bản thân và gia đình, biết cách lấy lòng đàn ông.

Không cần phải có suy nghĩ riêng của mình, làm một cô búp bê xinh đẹp, đánh bại tất cả mọi đối thủ gả vào những gia đình cao sang giàu có, thì đã coi như là người đã bước lên đến đỉnh cao cuộc đời rồi.

Nói cách khác, bọn họ coi tất cả những người cùng giới là đối thủ cạnh tranh, có thói quen chèn ép người khác, không chịu nổi khi thấy có cô gái khác xuất sắc hơn mình.

Tần Lộ đứng ra nói chuyện: “Ai mà chịu chứ, thành quả nghiên cứu là tâm huyết, cũng là niềm vinh dự tự hào của bọn tôi, chỉ có kẻ ngốc mới chịu đưa thôi, điều này không hợp lý.”

Việc thừa nhận bạn học giỏi hơn mình, khó lắm sao?

Trần Đan Bình tin tưởng Liên Kiều nhất, một người có thể bán các món dược thiện với giá trên trời, nghiên cứu phát minh ra vài sản phẩm, chẳng phải là rất bình thường sao? “Đúng thế, sự xuất sắc của bạn học Liên Kiều, bọn tôi đều thấy rõ.”

Tạ Lệ Lệ không nghe vào đầu được một chữ nào: “Cô ta có thể được ông Liên phá lệ nhận làm học trò, vốn đã là điều không hợp lý rồi.”

Cô ta cũng muốn được làm học trò của Liên Thủ Chính, Liên Kiều có thể, sao cô ta lại không thể chứ?

Trở thành học trò của Liên Thủ Chính, cô ta sẽ có giá trị hơn gấp trăm lần.

Liên Kiều ghét nhất là những lời buộc tội tùy tiện vô căn cứ như vậy: “Cô đang ám chỉ gì đó? Ám chỉ ông Liên Thủ Chính tặng miễn phí thành quả nghiên cứu của mình cho tôi sao? Ý cô là vậy ư?”

Cả hiện trường đều im lặng, Tạ Lệ Lệ vẫn cố gân cổ lên cự lại: “Đây là do cô tự mình nói đó, dù sao tôi cũng không tin là cô có bản lĩnh đó.”

Lại còn nghiên cứu phát minh mỹ phẩm nữa chứ, lừa ai vậy hả?

Ánh mắt Liên Kiều trở nên lạnh lùng: “Cô không làm được, không có nghĩa là người khác không làm được, chỉ biết ghen ghét đố kị với người khác, loại người trời sinh đã không giỏi, lại còn không chịu cố gắng, vĩnh viễn sẽ không thể thành công được.”

Xem ra là đã đến lúc nên để cô ta nhận thức rõ ràng mình là ai rồi.

Tạ Lệ Lệ tức giận không thôi: “Hừ, rõ ràng là cô đi đường tắt nên mới...”

Hiện giờ Khương Khải đối xử cực kỳ lạnh lùng với cô ta, nhìn thấy cô ta là vờ như không nhìn thấy, tức c.h.ế.t đi được.

Tất cả những điều này đều là do Liên Kiều.

Khóe miệng Liên Kiều khẽ nhếch lên: “Tạ Lệ Lệ, trang thứ 370 của ‘Thiên Kim Phương’ viết gì? Trong vòng hai phút đọc hết nội dung của cả trang này đi.”

“Hả?” Tạ Lệ Lệ ngẩn người.

Liên Kiều căn bản không cho cô ta cơ hội từ chối: “Bắt đầu đếm ngược.”

Tạ Lệ Lệ sốt ruột, không kịp nghĩ nhiều, theo thói quen suy nghĩ tìm kiếm đáp án.

“Ờm... hình như là...”

Cô ta vắt óc suy nghĩ nửa ngày trời, nhưng đầu óc lại trống rỗng, không có gì cả, thế nên cô ta vô cùng sốt ruột.

Bình thường cô ta chỉ tập trung chăm chút cho bản thân, chú ý cách nói năng, quyến rũ đàn ông, chứ cô ta không chú tâm mấy đến chuyên ngành của mình, lần nào kiểm tra cũng phải đi nhờ vả.

Liên Kiều bình tĩnh nhắc nhở: “Phương thuốc Phục thần hoàn.”

Hai mắt Tạ Lệ Lệ sáng lên, vui mừng hô lên: “Đúng đúng, là phương thuốc Phục thần hoàn, tôi nhất thời quên mất, công thức là phục thần... phục thần...”

Nói phục thần cả nửa ngày trời, những dược liệu khác lại không thể nhớ ra được, rốt cuộc là gì vậy?

Cứ có cảm giác tên chúng đang ở ngay bên miệng, nhưng lại không thể nào nói ra được, rõ ràng là nội dung đã từng đọc, từng học thuộc rồi.

Mọi người đều im lặng nhìn cảnh tượng này, không có so sánh sẽ không có đau thương.

Vừa nãy Liên Kiều tuyệt vời bao nhiêu, lúc này Tạ Lệ Lệ lại ngu ngốc vụng về bấy nhiêu.

Mấy cuốn sách cũng không làm khó được cô, thế nhưng Tạ Lệ Lệ thì sao, lặp lại một lần những lời Liên Kiều đã nói cũng không được.

Cùng là sinh viên của Đại học Y học cổ truyền thủ đô, ấy thế nhưng, lại có sự khác biệt rất lớn.

Có thời gian rảnh rỗi nói những lời ghen ghét đố kị, còn chẳng bằng đọc thêm mấy cuốn sách, học thêm mấy đơn thuốc.

Liên Kiều còn cho cô ta một cơ hội nữa: “Cô lặp lại một lần công thức của bột ngũ hương tôi nói lúc nãy đi.”

Tạ Lệ Lệ vô cùng khó chịu, trên trán toàn là mồ hôi, càng sốt ruột lại càng không nghĩ ra được.

Vừa nãy Liên Kiều nói như thế nào nhỉ? Bột ngũ hương... rốt cuộc là năm loại hương nào? A a a.

Liên Kiều cho cô ta mấy cơ hội liền, toàn là đọc lại những phương thuốc mà cô mới nói lúc nãy, còn rất hào phóng nhắc nhở phần mở đầu.

Thế nhưng, sắc mặt của Tạ Lệ Lệ càng ngày càng trắng bệch, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều, mở miệng vô số lần, nhưng lại không trả lời được.

Sự tự tin của cô ta liên tục bị đánh trúng, dần dần cạn kiệt.

Cuối cùng, Liên Kiều nhìn cô ta với tư thái của người bề trên, trong mắt ngập tràn sự kiêu ngạo.

“Đây chính là khoảng cách giữa tôi và cô, tôi có thể thuộc nằm lòng hàng ngàn phương thuốc, lúc nào cũng có thể lấy ra sử dụng, còn cô thì ngay cả một phương thuốc đơn giản cũng không nói ra được, ghen ghét đố kị? Có tác dụng gì chứ? Chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi.”

Đây mới là đòn phản công tốt nhất, sự thật mạnh hơn lời truyền miệng nhiều.

Sắc mặt Tạ Lệ Lệ tái nhợt, nước mắt lã chã rơi, lần này cô ta đã thua rất thảm.

...

Có chuyện vui như vậy, người nhà họ Liên tụ tập lại với nhau cùng ăn một bữa cơm, đương nhiên, nghiên cứu của cậu cả Liên đang trong lúc mấu chốt nên không đi được.

Đỗ Hành vừa mới đi đến phía nam quay phim, căn bản không thể trở về được.

Liên Thủ Chính vô cùng vui mừng, con gái nhà mình giỏi giang thật đấy, làm chuyện gì cũng xuất sắc.

Thế nhưng, ông vẫn gọi điện đến đài truyền hình để hỏi xem là ai đã thông báo cho đài truyền hình.

Thật ra đài truyền hình cũng không biết, là điện thoại nặc danh gọi đến, sau khi kiểm tra thì là từ một bốt điện thoại công cộng.

Mặc dù không có được câu trả lời thỏa đáng, nhưng đài truyền hình cũng đã hứa sẽ làm một tập thật hay, quảng bá cho thương hiệu Hoa Nhan.

Cậu hai Liên thật lòng mừng thay cho em gái mình: “Chúc mừng em, em gái.”

Con cháu nhà bọn họ đều xuất sắc như vậy, em gái mới học được nửa năm, đã mày mò làm mỹ phẩm, mà hiệu quả còn rất tốt nữa.

Liên Kiều mời anh ấy một ly: “Cảm ơn anh hai.”

Cậu hai Liên mỉm cười uống cạn: “Chuyện quảng cáo cứ để anh nhỏ của em làm cho, còn về việc sản xuất, em có thể thuê nhà máy hóa chất hàng ngày trước, chỉ cần không để lộ công thức ra ngoài là được.”

Mảnh đất đó vẫn còn đang xây dựng nhà xưởng, căn bản không kịp sản xuất.

Trong lòng Liên Kiều lóe lên một suy nghĩ: “Nhà máy hóa chất hàng ngày? Có nhà máy hóa chất hàng ngày nào sắp đóng cửa không?”

Mua lại cũng là một cách hay.
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 148: Chương 148



Cậu hai Liên không thể không thừa nhận, đầu óc của em gái mình rất nhanh nhạy và linh hoạt: “Về mặt này em cứ tìm anh cả giúp đỡ đi vậy, viện nghiên cứu nơi anh ấy làm việc rất tốt, có hợp tác với rất nhiều nhà máy, nhà máy hóa chất hàng ngày cũng có, anh ấy sẽ nắm rõ tình hình hơn.”

“Được ạ.” Liên Kiều hiểu rõ trong lòng.

Thẩm Kinh Mặc lấy ra một chai rượu vang đỏ, mỉm cười rót cho mọi người: “Mọi người nếm thử đi.”

Cậu hai Liên uống một ngụm, có chút bất ngờ: “Rượu nho của nhà máy rượu ở miền Nam nước Pháp à? Mùi vị cũng không tồi.”

Thẩm Kinh Mặc có ý lấy lòng: “Anh hai không hổ là người làm về nhà hàng khách sạn, vừa mới nếm thử đã nếm ra rồi.”

Chỉ tiếc là, cậu hai Liên không trúng chiêu này: “Tôi nói này, Thẩm Kinh Mặc, sao cả ngày cậu cứ lượn lờ ở nhà tôi thế? Nghe nói cha cậu muốn tổ chức tiệc mừng thọ năm mươi tuổi ở khách sạn Bắc Kinh, sao cậu không đến đó giúp đỡ đi?”

Thẩm Kinh Mặc căn bản không hề biết đến chuyện này: “Không có ai nói cho em biết cả, thế nhưng, ông ấy lấy đâu ra tiền? Không phải là để các anh em của ông ấy bỏ tiền ra đấy chứ.”

Tổ chức tiệc mừng thọ gì chứ, cũng không phải là bảy tám mươi tuổi, chỉ lãng phí tiền thôi.

Cậu hai Liên gắp một miếng cá, bỏ hết xương đi, để vào trong bát của Liên Kiều.

“Giờ thì cậu biết rồi đấy.”

Ánh mắt của Thẩm Kinh Mặc rơi vào trong bát của Liên Kiều, đôi đồng tử đen láy trầm xuống, thản nhiên nói: “Ồ, em sẽ chúc mừng sinh nhật ông ấy một câu, Liên Kiều, em cũng uống thử đi, đẹp da dưỡng nhan đấy.”

Khóe miệng cậu hai Liên giật giật: “Ông ấy gửi thiệp mời rộng rãi, nói rằng muốn làm lớn, nhà bọn tôi cũng nhận được thiệp mời rồi.”

Thẩm Kinh Mặc cuối cùng cũng coi như đã chú ý hơn đến lời anh ấy nói: “Gửi cho cả nhà họ Liên à?”

Không biết cậu hai Liên lấy từ đâu ra một tấm thiệp mời đỏ chót: “Đúng, còn đặc biệt mời cả nhà chúng tôi cùng đi.”

Đương nhiên, nhà họ Liên bọn họ sẽ không đi, Thẩm Hoa Quân làm gì có mặt mũi đến thế, nếu như là Thẩm Không Thanh, thì còn có thể cử một đại diện qua đó.

Liên Kiều tò mò liếc nhìn, tối mai? Ơ, lại còn có cả giám định thưởng thức đồ cổ nữa à? Đây có phải là chiếc bát sứ phấn thái phúc thọ song toàn thời Ung Chính nhà Thanh không? Ồ, đây là thứ tốt đấy.

Rốt cuộc là tổ chức tiệc mừng thọ, hay là tổ chức buổi giám định thưởng thức đồ cổ thế? Nghe thôi đã thấy không đáng tin rồi.

Thẩm Kinh Mặc hoàn toàn không hề để tâm: “Đúng là kỳ lạ, ông ấy không giống như một người thông minh.”

Anh chỉ trực thuộc bệnh viện, trừ phi có việc quan trọng, anh mới đích thân ra tay.

Hai ngày nay không có ca phẫu thuật quan trọng nào, vậy nên anh không đến bệnh viện, cả ngày đều quanh quẩn bên Liên Kiều, cuộc sống vô cùng thoải mái.

Khóe miệng Liên Kiều giật giật, nói như vậy thì cha ruột của cô có thật sự ổn không?

“Cha, con muốn đi xem thử xem.”

Cô cảm thấy bữa tiệc mừng thọ mà nhà đó bỏ bao công sức ra để để chuẩn bị, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy. Có lẽ là đang chuẩn bị chiêu lớn gì đó, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

A, cô thích nhất là xem người khác làm trò cười cho thiên hạ, thú vị biết bao.

Liên Thủ Chính đương nhiên là sẽ không đi rồi: “Vậy được, Đỗ Tùng, con đi cùng với em gái con một chuyến đi.”

Con gái đi mở mang tầm mắt nhiều một chút cũng tốt.

Cậu hai Liên tỏ vẻ không thành vấn đề: “Được ạ, thưa cha.”

Thẩm Kinh Mặc hơi nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sáng khó có thể giải thích được.

...

Khách sạn Bắc Kinh là một thương hiệu lâu đời, thức ăn ngon có tiếng, Liên Kiều cốt là muốn đến đó ăn ké, thay một chiếc váy đen nhỏ cổ chữ V, để lộ cần cổ thon dài duyên dáng, ống tay dài, gấu váy cũng dài, là một mẫu khá kín đáo, ừm, cậu hai Liên mua cho cô đấy.

Dù là một mẫu kín đáo như vậy, nhưng Liên Kiều vẫn có thể mặc ra được phong cách riêng của bản thân, một chiếc vòng cổ hồng ngọc tỏa ra vẻ rực rỡ lấp lánh, đôi khuyên tai hồng ngọc lại càng là một điểm nhấn, khiến cả người cô trông trở nên sống động hơn.

Con gái càng hợp với những món đồ trang sức xinh đẹp hơn!

Ngồi trong khoang xe tối mờ, cô tỏa sáng rực rỡ, chiếc váy đen càng tôn thêm nước da trắng nõn như tuyết của cô, vô cùng nổi bật.

Cậu hai Liên liếc nhìn thêm mấy lần: “Món đồ trang sức này em mua lúc nào đó? Anh chưa thấy em đeo bao giờ.”

Câu hỏi này rõ ràng là đang ngấm ngầm thăm dò, vẻ mặt như thể sợ em gái mình bị những món trang sức lộng lẫy mua chuộc.

Liên Kiều thoải mái cười nói: “Là Thẩm Kinh Mặc tặng cho em đấy.”

Tâm trạng cậu hai Liên lập tức trở nên khó chịu, nhưng vẫn phải bày ra dáng vẻ không có chuyện gì cả: “Sao lại có thể nhận món quà quý giá như vậy của cậu ấy được chứ? Nếu như em thích, anh sẽ mua cho em.”

Liên Kiều đã nhìn quen đồ tốt rồi, căn bản không hề để tâm, điều khiến cô cảm động là tấm lòng của Thẩm Kinh Mặc.

“Em tặng lại một cặp khuy măng sét bằng sapphire, đẹp lắm đấy.”

Tiếng gõ cửa kính vang lên, là Thẩm Kinh Mặc, anh mặc một bộ vest chỉnh tề, cả gương mặt đều vô cùng rạng rỡ.

“Liên Kiều, sao em đến rồi mà vẫn chưa xuống xe?”

Lúc anh giơ tay lên, cặp khuy măng sét bằng sapphire đó đập vào mắt cậu hai Liên, anh ấy ôm lấy ngực, cảm thấy bản thân như bị b.ắ.n trúng vậy.

Trái tim này đau quá.

“Em gái à, anh cũng thích khuy măng sét bằng sapphire.”

Liên Kiều mở cửa xe, cười hì hì gật đầu: “Em biết rồi, chờ đến dịp sinh nhật anh em cũng sẽ tặng cho anh một cặp, còn đẹp hơn cả thế này nữa nhé được không.”

Câu nói cuối cùng đã an ủi trái tim bị tổn thương của cậu hai Liên, lúc xuống xe còn ném cho Thẩm Kinh Mặc một ánh mắt đầy khiêu khích.

Thẩm Kinh Mặc lập tức kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của Liên Kiều: “Vào dịp sinh nhật anh, em sẽ tặng gì cho anh thế?”

Liên Kiều cực kỳ bất lực, thế này mà cũng phải tranh giành à? “Anh muốn gì?”

Thẩm Kinh Mặc háo hức nhìn cô, ánh mắt giống hệt với một đứa bé đang chờ được tặng quà: “Khuy măng sét bằng ngọc lục bảo.”

Bạn trai của mình thì còn có thể làm gì được đây? Đương nhiên là chỉ có thể chiều thôi. “Được.”

Thẩm Kinh Mặc đắc ý liếc nhìn cậu hai Liên, nhìn đi, bạn gái tôi đối xử với tôi tốt nhất!

Cậu hai Liên: ...

“Cậu làm vậy là đang đào mỏ em gái tôi!”

Thứ Thẩm Kinh Mặc đang tranh giành là tiền ư? Không hề, là sự yêu chiều mới đúng.

“Em gái anh, bạn gái của em là một người giàu có, cô ấy sẵn lòng chi tiền cho em đấy, thì sao nào? Anh ngưỡng mộ thì cũng đi tìm một người bạn gái sẵn lòng chi tiền cho anh đi.”

Cuộc trò chuyện ấu trĩ của hai người khiến Liên Kiều không thể nghe tiếp nổi nữa, bỏ hai người bọn họ lại đi vào trong khách sạn, thật sự muốn vờ như không quen biết hai người họ.

Thế nhưng cô lại bị người khác chặn lại ở phòng tiệc: “Xin cho hỏi quý cô đây có thiệp mời không?”

“Có.” Liên Kiều quay đều liếc nhìn, hai người kia vẫn còn đang ở ngoài đấu võ mồm: “Ở trong tay bạn đồng hành nam của tôi.”

Người phục vụ mỉm cười, thái độ phục vụ rất tốt: “Vậy thì xin chờ một chút.”

Từ Xuân Ny đang dẫn theo con gái Thẩm Tinh, cháu gái Từ Trân Trân đứng ở bên trong tiếp đón khách khứa, vừa mới dẫn một vị khách vào, quay đầu lại nhìn thì thấy Liên Kiều trẻ trung xinh đẹp, trong mắt lóe lên sự ghen ghét đố kị.

“Phục vụ, cô ta không phải là khách nhà chúng tôi mời, đuổi cô ta đi.”

Bà ta chỉ cần nhìn thấy Liên Kiều, là sẽ nhớ đến chuyện ngày hôm đó, chỉ cảm thấy cánh tay của mình đau nhói.

Không dây vào được, vậy thì cứ tránh thật xa.

Người phục vụ có chút bối rối: “Hả?”
 
Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 149: Chương 149



Xung quanh không có vị khách nào khác, Từ Xuân Ny không cần phải giả vờ nữa, lột bỏ lớp mặt nạ đạo đức giả xuống, chế giễu cô không chút thương tiếc.

“Liên Kiều, cô muốn gả vào nhà họ Thẩm bọn tôi sao? Đừng nằm mơ nữa, nhà họ Thẩm bọn tôi là danh gia vọng tộc đấy.”

Bà ta đã quên mất chuyện mình ra vẻ rồi bị mất mặt lần trước rồi sao?

Liên Kiều vô cùng kinh ngạc: “Danh gia vọng tộc không có chút sản nghiệp nào ư? Nghe nói, căn nhà mà nhà mấy người đang ở là nhà đi thuê thì phải, trang phụ trên người bà không phải cũng là đi thuê đấy chứ?”

Bàn về việc độc mồm độc miệng, Liên Kiều không thua một ai.

Từ Xuân Ny mặc một bộ sườn xám, chất liệu rất tốt, kiểu dáng cũng đẹp, tôn lên vẻ người đẹp hết thời của bà ta, sức quyến rũ vẫn còn đó, trang điểm, đeo thêm một chiếc vòng cổ ngọc trai, gương mặt rạng rỡ, trông cũng rất ra gì và này nọ.

Lúc này, gương mặt bà ta đỏ bừng, không biết là đang tức giận hay là xấu hổ: “Cô nói lung tung.”

Liên Kiều che miệng, vẻ mặt ghét bỏ: “Bà xịt loại nước hoa gì vậy? Mùi kinh quá đi mất, không mua được loại nước hoa nào đắt tiên chút à? Không thì ngâm mình trong hoa tươi cũng được, ba đời chăm chỉ, đời bốn ấm no, bà là danh gia vọng tộc đời thứ mấy thế?”

Từ Xuân Ny vốn có xuất thân bần hàn, nào biết được những điều này? Dù đã gả vào nhà họ Thẩm rồi, cũng chỉ là một chiếc vỏ rỗng mà thôi, chỉ có thể sống tốt hơn những người khác một chút, muốn giàu sang sung sướng thì là điều không thể.

Bà ta thấy có khách đến, vội vàng bày ra nụ cười hiền dịu, nhẹ giọng trách móc: “Gì mà ba đời chăm chỉ đời bốn ấm no chứ? Đổi trắng thay đen, nói nhăng nói cuội, nhà họ Thẩm bọn tôi không chào đón cô.”

“Phụt.” Vị khách ở phía sau không nhịn được bật cười, vợ của dòng chính nhà họ Thẩm quả nhiên là hàng giả, ngay cả những đạo lý này cũng không hiểu.

Ngược lại, thiếu nữ xinh đẹp này lại có chút kiến thức, gu ăn mặc cũng không tồi.

Từ Xuân Ny nghĩ rằng bọn họ đang cười nhạo Liên Kiều, lại càng thêm tự tin: “Phiền cô nhường đường, đừng chắn đường những vị khách quý của bọn tôi.”

Cậu hai Liên nhanh chóng đi qua, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Chắn đường của ai thế?”

Thẩm Kinh Mặc đi còn nhanh hơn anh ấy, ôm lấy vai Liên Kiều, lạnh lùng liếc nhìn Từ Xuân Ny: “Ơ, đây chẳng phải là đồ cũ của mẹ tôi sao? Chẳng phải nói rằng đã đốt hết rồi à? Sao giờ lại ở trên người bà thế?”

Những lời này như thể một tia sét đánh xuống, tất cả mọi người đều sững sờ, không phải chứ?

Từ Xuân Ny xuất thân bần hàn, từ nhỏ đã thiếu ăn thiếu mặc, một bộ quần áo mặc từ con cả đến con út, có thể mặc mười mấy năm, rách rồi cũng không nỡ vứt đi.

Những trang phục được may đo cao cấp như vậy, sao bà ta có thể nỡ đốt sạch được?

Quần áo của người c.h.ế.t thì sao chứ? Vẫn có thể mặc được!

Vậy nên bà ta âm thầm nhặt lại mất rương quần áo, sửa chữa một hồi, đủ để bà ta mặc mười mấy năm.

Hết cách rồi, mặc dù Thẩm Hoa Quân tháng nào cũng được chia tiền lãi, nhưng vẫn không đủ để mua một bộ quần áo đẹp đâu.

Giống như chiếc sườn xám bằng lụa được đặt may riêng trên người bà ta đây, chất liệu rất tốt, tay nghề lại cao, không có mấy trăm đồng bạc thì không đặt may nổi đâu.

Đều là tiền cả đấy, tại sao lại phải đốt chứ?

Đương nhiên, âm thầm làm là một chuyện, bị người ta vạch trần lại là một chuyện khác.

“Kinh Mặc, chắc cậu nhầm rồi. Đây là bộ sườn xám tôi vừa mới đặt may, một người đàn ông như cậu không phân biệt được những thứ này cũng là điều bình thường...”

Bà ta nở một nụ cười đoan trang nhã nhặn, khó khăn lắm mới mời được nhiều nhân vật lớn như vậy, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót được.

Thẩm Kinh Mặc lạnh lùng liếc nhìn bà ta: “Trên ống tay áo có tên.”

“Hả? Gì cơ?” Từ Xuân Ny vô thức vén ống tay áo lên.

Mọi người tập trung nhìn vào đó, quả nhiên là có tên!

Vẻ mặt Thẩm Kinh Mặc có chút hoài niệm: “V.V, tên viết tắt của mẹ tôi, Vương Vi.”

Từ Xuân Ny như thể bị sét đánh trúng, sắc mặt trắng bệch như giấy, như thể mình đang lõa lồ ở ngay trước ánh mắt mọi người, mặc mọi người soi mói chỉ trích.

A a a, chuyện gì thế này, tại sao lại phải thêu chữ ở trên quần áo chứ?

Đây còn chưa phải là bi kịch lớn nhất, chiêu chí mạng nhất đã ập đến.

Thẩm Kinh Mặc cau chặt mày, khinh thường dè bỉu nói: “Đúng rồi, chiếc vòng ngọc trai ở trên cổ của bà cũng là của mẹ tôi, đôi khuyên tai ngọc trai kia của con gái bà cũng là của mẹ tôi, rốt cuộc bà đã giữ lại bao nhiêu thứ vậy?”

May mà hầu hết trang sức đều để lại cho hai anh em bọn họ, được bọn họ mang ta nước ngoài, anh đều để lại hết cho em gái.

Những loại trang sức không nổi bật như chuỗi ngọc trai này, đều bị bỏ lại, cũng không biết tại sao lại bị Từ Xuân Ny lấy mất.

Những món đồ không đáng giá trong mắt bọn họ, lại là báu vật ở trong mắt Từ Xuân Ny, những dịp tiệc tùng như vậy mà cũng lấy ra đeo.

Bà ta cũng muốn có đá quý thật, nhưng đắt quá.

Hai mắt Hứa Xuân Ny tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi, vẻ mặt tái nhợt, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Thật sự mất mặt quá.

Sắc mặt Thẩm Tinh đỏ bừng, phản ứng đầu tiên chính là tháo khuyên tai ngọc trai xuống, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Từ Trân Trân mặc một chiếc váy màu trắng, mỉm cười nói: “Đây là tín vật định tình mà chú tặng cho cô, Thẩm Kinh Mặc, ngọc trai chẳng phải đều trông giống nhau sao, anh thật sự nhầm rồi...”

Trong mắt cô ta, quần áo cũng vậy, mà trang sức cũng thế, chẳng phải là đều giống nhau sao?

Thế nhưng cô ta lại không biết, người trong giới thượng lưu chú trọng nhất đến việc ăn mặc đi lại, từ nhỏ bọn họ đã được nhìn rất nhiều đồ tốt, có thể liếc mắt là nhìn ra bộ quần áo này đáng giá bao nhiêu tiền, là kiểu dáng của cửa hàng nào ra mắt vào thời gian nào.

Nếu như là đồ đặt làm riêng, thì có thể biết được là tác phẩm của bậc thầy nào, cũng có thể phân biệt những sự khác biệt giữa từng món đồ trang sức, nhìn ra được đâu là hàng chính hãng, đâu là hàng nhái cao cấp.

Những người giỏi giang hơn thì ngay từ lần đầu tiên đã có thể nhìn ra bạn được dạy dỗ như thế nào, bối cảnh trong nhà ra sao.

Đây là ánh mắt bọn họ dùng đồ hiệu luyện ra được từ khi còn nhỏ.

Không biết cũng không sao cả, nhưng nếu như cứ nhất quyết giả vờ như thể tôi rất có hiểu biết, tôi rất vô tội, người sai là mấy người, vậy thì rất đáng ghét.

Thẩm Kinh Mặc không buồn để ý đến loại phụ nữ tự cho mình là thông minh này: “Ngu ngốc.”

Liên Kiều mỉm cười bổ sung thêm: “Đồ do các cửa hàng trang sức lớn sản xuất đều được đánh dấu, thông thường những món đồ được đặt làm riêng cũng đều có ký hiệu bí mật để có thể truy tìm. Những kiến thức cơ bản này mà cô cũng không biết ư? Nếu như không tin, chúng ta thử kiểm tra công khai trước mặt mọi người xem sao?”

Im lặng, vẫn là im lặng, Từ Trân Trân không dám, hai mẹ con nhà họ Từ lại càng không dám.

Thẩm Kinh Mặc trịnh trọng cảnh cáo: “Xin hãy lập tức cởi bỏ quần áo và đồ trang sức của người mẹ quá cố của tôi, nếu không tôi sẽ kiện bà tội danh trộm cắp.”

Sau khi nói xong những lời này, anh kéo Liên Kiều đi vào trong, chỉ để lại mấy người phụ nữ vẻ mặt phức tạp.

Khách khứa ở phía sau mỉm cười đi vào theo, khi đi qua người bọn họ đều lắc đầu, tặc lưỡi, lộ rõ thái độ khinh thường.

Mặc dù đều đã đến, nhưng hầu hết mọi người đều có tâm lý đến giám định thưởng thức đồ cổ, ngoài ra cũng muốn làm quen với người đứng đầu nhà họ Thẩm, Thẩm Không Thanh.

Còn về hai vợ chồng Thẩm Hoa Quân ấy à, chỉ là một vật trang trí, để đó cho đẹp thôi.

Thế nhưng gây ra trò cười này, ngay cả sự tôn trọng ngoài mặt mọi người cũng không duy trì được nữa.

Từng gặp loại người thấp kém, nhưng chưa từng gặp ai thấp kém đến như thế này, không muốn tiếp xúc với bọn họ nữa, quá mất giá rồi.
 
Back
Top Bottom